Biến Thái Tránh Xa Ta Ra !!!
|
|
Chương 13: Đọc nhiều truyện viễn tưởng là không tốt Sưu tầm - Em là trò gì thế hả???-Anh ta giọng nói khàn khàn, có phần bực bội. Cũng phải. Tôi cứ bám dính lấy anh ấy không bực mới lạ. Nhưng...tôi sợ ma!!!
- Hơ hơ...-Tôi bất đắc dĩ cười khan hai tiếng. Huhu...Sợ chết đi được!!!
- Nguyệt à! Lúc trước tôi nghe nói ở đây từng có người chết a!
- HẢ???? SAO????-Tôi xám mặt vội quay sang anh ta. Đừng có dọa tôi thế chứ!!!
- Em không biết? Haizzz...Lúc trước ở đây có người thắt cổ tự tử, kể từ đó người ta hay đồn ở đây thường xuyên có cái bóng trắng lướt qua...HẢ??? Hiểu Nguyệt! Em bị gì thế hả?
- Có...có người chết? HUHU...
- Á?! Sao...sao vậy?
- Tôi...tôi...tôi đọc truyện ma...nói rằng...người chết do tự tử thì âm khí rất nặng! Huhu...Thế Ưu...Chúng ta sẽ không bị nó bắt đi chứ?! Tôi sợ lắm!-Tôi ôm anh ta chặt cứng như sợ buông ra thì con ma đó sẽ nhào tới bắt tôi đi vậy.
- Đừng..đừng sợ!!!-HƠ! Tôi không nhìn nhầm chứ?! Sao tôi thấy anh ta đang nhịn cười nhỉ?
Lúc trước đọc nhiều truyện ma nên bây giờ trí tưởng tượng đâm ra phong phú quá mức. Nhìn cái gì trong đêm đen tĩnh mịch cứ ngỡ là quái vật. Khổ thân!
- Nào! Ngoan, đừng có sợ nữa! Buông tay ra xem. Có anh mà!-Lâm Thế Ưu nhẹ nhàng gỡ tay tôi ra. Thế nhưng, do tôi chỉ mãi suy nghĩ mà lát nữa nhìn lại thì chẳng thấy anh ta đâu. Huhu...Một mình tôi ư?
Thoáng chốc, có một chiếc khăn trắng bịt mũi tôi, lập tức chìm vào hôn mê.
Ui da...Đầu đau quá đi mất!!! Hic! Cái quái gì xảy ra thế???
Ơ...Ai? Ai dám trói tay tôi, lại còn bịt mắt tôi nữa chứ??? Đất nước này là nước dân chủ nha!!!
- Chị ơi! Con nhỏ trong đó tính sao hả???-Giọng một người vang lên.
Hơ hơ...Ai nói cho tôi biết có chuyện gì thế hả???
- Tại con nhỏ đó mà tao ra nông nổi này. Chắc tao phải chặt tay chặt chân nó cho bõ tức quá!!!
Hồ...Hồ Lam Như? Huhu...Không phải hôm nay là dứt kiếp của tôi rồi chứ hả? Không, tôi không muốn!!! Lâm Thế Ưu, làm ơn đến đây dẹp con điên này đi giúp tôi đi!!!
- Hừm! Chị làm vậy không hay đâu. Đất nước này còn luật pháp mà!
- Chứ mày tính xử lý thế nào hả???
- Hơ hơ...Cho sếp đá nó là xong...
Gì...gì kỳ vậy hả? Chẳng phải lần trước đi uống rượu với tôi nó còn bình thường mà. Hay nó bị người ngoài hành tinh tẩy não?! ORZ...Bây giờ không phải lúc nghĩ ngợi nhảm nhí mà phải thoát ra cái đã.
- Thế này nhé! Tìm đại một thằng về ngủ với nó để sếp tức là được!!!
- Haha...Làm theo ý mày đi!
Lũ khốn kiếp! Đợi tôi thoát ra nhất định sẽ xử đẹp bọn nó!
- A...-Đầu tôi bị va vào cạnh bàn nên đau điếng.
- Hình như nó tỉnh rồi đó chị?!
- Vào xem!
Tôi vờ nằm dài bất tỉnh. "Quân tử trả thù mười năm chưa muộn", chờ đó!
- Hơ hơ...Để tao coi mày được sếp thương bao lâu nào!
- Bây giờ em ra ngoài tìm người nhé chị?!
- Ừhm...Đi sớm về sớm đó!
Tôi loay hoay tìm cách gỡ khăn bịt mắt ra, nhất định phải thoát cái đã.
- Mày có vẻ khổ nhỉ?-Hồ Lam Như tiến đến gần tôi. Tôi theo phản xạ lùi về sau. Ai da...Trói gì mà chặt thế này???
- Hừm! Mày muốn gì hả???
- Tại mày mà tao bị sếp bỏ rơi!
|
- Cái đó là tại mày chứ đổ thừa cho tao làm gì???
Bốp...
- A...-Con điên đó dám đánh tôi hả???Grừ...
- Mày im đi!!! Chờ khi sếp thấy mày ngủ với thằng khác để xem còn thích mày nữa hay không?
Vừa khi đó...
- Chị ơi! Em tìm được người rồi nè! Choa, công nhận mày tỉnh đúng giờ ghê!!!
- Mấy người...mấy người...không được làm bậy nha. Tôi...tôi đi báo cảnh sát đó!!!
- Tao thách mày đó! Hứ!-Lam Như cùng hai người còn lại nghênh mặt thách thức. Không được! Nhất Hiểu Nguyệt này thà chết trong hơn sống đục. Trước cũng chết, sau cũng chết. Hừm! Cho mấy người một trận rồi chết sau cũng được.
- Tôi...tôi...Tôi liều chết với mấy người!
Tay bị trói chặt nên có chút khó chịu. Tôi cứ đá chân loạn xạ, khi con nhỏ đàn em của Lam Như vừa định tát tôi thì tôi theo bản năng tránh đi, tiện thể gạt chân cho nó té luôn. Hơ hơ...Không ngờ tôi đơn thân độc mã lại có thể đánh giỏi thế!!! Tương lai có thể nối nghiệp Lý Liên Kiệt. Hehe...
Oái! Tôi lại suy nghĩ vớ vẩn gì nữa vậy nè!!!
- Cô gái ngoan! Đừng có nhọc công nữa. Chúng tôi tới 4 người, cô chỉ có một mình thôi à!!!-Tên đàn ông mà cô gái kia dẫn về tiến gần đến tôi, nở nụ cười thật giống ác quỷ. Tôi thật muốn khóc thét lên.
Thà để tôi bị Lâm Thế Ưu nhục nhã còn hơn là chết ở đây!!!
- Cấm lại gần tôi!!! Đồ điên!!!!!-Tôi gào tướng lên.
Binh...Tên khốn kiếp kia đột nhiên ngã quỵ xuống. Lâm Thế Ưu???
- Sao giờ này mới tới hả??? Không đợi mùa trăng năm sau đến hốt xác tôi luôn?!-Tôi lập tức biến cảm kích thành phẫn nộ. Huhu...May quá! Anh ta tới rồi, tôi cuối cùng cũng được cứu rồi!!!!
- Hồ Lam Như? Cô dám bắt cóc người của tôi hả???
- Sao anh bênh vực nó quá vậy???-Hồ Lam Như hai mắt long lên sòng sọc.
- Cô là người không não hả? Bạn gái kiêm vợ sắp cưới của tôi đương nhiên tôi phải bênh vực. Không lẽ bênh cô!-Anh ta hất mặt, tự tin nói.
- Hừ! Thứ mà tôi không có, người khác cũng đừng mong đụng vào được.
Dứt lời, nó dí sát cây dao lên cổ tôi. A!!!!! Giết người a!!!!
- Nè!...-Lâm Thế Ưu lập tức chạy tới hất con dao đó ra. Phù! Mém chết.
- Ê! Coi chừng!
Đằng sau anh là tên tâm thần khi nãy, hắn đang giơ cao cây gậy chuẩn bị đánh xuống.
Binh...Một cước của anh làm tên đó văng ra. Choa! Cao thủ võ lâm!
...
Sau khi kết thúc trận ẩu đả, tôi mới để ý thấy trên người anh có khá nhiều vết thương. Bàn tay khi nãy hất con dao ra đang chảy khá nhiều máu, vậy mà anh ta cứ dửng dưng như không. Nước mắt tôi bị lòng tốt của anh cảm hóa, chảy ào ào như sông, như suối!
- Đừng khóc! Đừng khóc! Không sao đâu!!!
- Bị như vậy còn nói không sao? Thế nào với anh mới là có sao hả???
- Mất em mới là có sao!
- Lắm lời!
- A?! Em dám mắng sếp mình lắm lời hả??? Gan nhỉ?
- Ừ! Mắng đó! Ngu như heo í!!!
- Ít ra không sợ ma là được!-Anh cố tình nói cho tôi nghe. Vẫn còn dám giỡn dai.
- Lâm-Thế-Ưu!!!! Anh nói cái gì đó????
|
Chương14: Đi lệch quỹ đạo Sưu tầm Buổi tối, khi ngồi ngây ra ở nhà thì tôi có cảm giác sao bỗng dưng mọi chuyện xảy ra lãng xẹt như thế??? Ờ thì...Lúc...lúc anh ta cứu tôi, quả thật...có chút kích động. Sặc, nhưng...không thể nào là...
Reng reng...
- Alô? Cổ Ngân Châu? Bà biết bây giờ là mấy giờ không hả???-Tôi có chút bực bội. Nó bên kia đầu dây cười nham nhở:
[Haha!!! Bạn hiền không cần gắt lên thế đâu! Chỉ là...thỉnh thoảng phone tới hỏi thăm thôi! Hề hề...]
Hừm...Hỏi thăm? Hứ! Là dò xem tôi có phải còn ế chỏng gọng hay không ấy chứ.
- Tốt bụng quá nhỉ? Có cần tôi mỗi tối đều thắp nhang, quay về hướng Tây Bắc mà cảm tạ bà không hả???
[Haizzz...Nói chuyện sao mà khó nghe thế nhỉ? Này! Bà không lo chăm chút sửa lại cái tính hay hét của mình là ế thật đó!!!]
- Bà...
Quả nhiên chẳng có gì tốt lành hết!!! Tức quá!!! Cúp máy thôi!
Kinh kong...Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên. Tôi sững sờ nhìn người trước mắt, tim như thắt lại, khó chịu vô cùng...
Tâm trạng tôi vốn chả tốt đẹp gì, vậy mà khi nhìn thấy gương mặt thuể não của anh ta thì...càng thấy bức rức, khó chịu.
- Uả??? Giờ này anh không ở nhà mà đến đây làm gì vậy???-Tôi có chút thắc mắc. Tay hắn bị thương đã đành, nay trên đầu còn quấn băng dày cộm. Tội nghiệp thật!
- Hiểu Nguyệt! Nói đi cũng phải nói lại nha. Anh là ân nhân cứu mạng của em đó!!! Chưa gì đã kiếm cớ đuổi người ta đi!!!-Anh ta mặt mày nhăn nhó. Tôi chột dạ:
- Hồi...hồi nào? Chỉ...chỉ biết nghi tốt cho người xấu không a...
- Hả? Cái gì???-Anh ta nghe dứt câu liền trợn mắt nhìn tôi chằm chằm.
- Í quên...Là...là nghi xấu cho người tốt mới đúng. Nhầm!
- Em học văn thật là tệ. Đó! Ngay cả trình độ giao tiếp cũng kém. Không biết mời người ta vào nhà à???
Bỗng dưng tôi thấy mắt như hoa lên, đầu thì ong ong nhức nhối. Sao khó chịu thế này???
Thế nhưng, nếu không muốn bị anh ta nói móc nói méo thì tốt nhất nên ngoan ngoãn mà mở cửa. Vừa nghĩ đến đó, tôi âm thầm thở dài rồi bước ra mở cửa thả hổ vào nhà. Huhu...Ông trời ơi! Làm ơn thương tình con hiền lành nhân đức mà cứu con đi!!!
- Chà!!! Nhà em cũng không tệ chút nào!!! Xem ra tiền thưởng tháng này không cần trả rồi!!!-Anh ta vừa nói vừa vươn mình ngã người lên sofa nhà tôi. Tiền thưởng???
Tôi vừa nghe động tới tiền liền mặc xác cái đầu đau như búa bổ, chạy vù đến gần anh hỏi rõ:
- Sao tự nhiên lại trừ tiền chứ??? Em có làm gì đâu?!!!
Thật là oan uổng quá đi mất!!!
- Không làm gì??? Em làm anh bị thương đến mức này mà còn dám trả treo??? Cũng may là không bị thương khuôn mặt đẹp trai này!!!
- Hứ! Cái đó anh phải đi bắt đền Lam Như mới đúng nha!!! Tự nhiên trừ tiền người ta à!!! Vô duyên!!!-Tôi hầm hầm bước chân lên cầu thang muốn về phòng.
- Hồ Lam Như nghỉ việc, đàn em bị đuổi. Anh biết tìm ai đòi bây giờ? Nghĩ đi nghĩ lại cũng tại vì em mà anh thảm hại thế này, thôi thì tốt nhất là bắt em đền!!!
- Không nói đạo lí!!!-Tôi ghét, tôi khinh, tôi cóc thèm cãi với thứ ngang như cua.
- Em đi đâu đấy???
Tôi cứ đều đặn bước đi không thèm trông đến anh ta.
|
- Này! Giận hả??? Ê...
- Em không dừng lại để anh theo em lên phòng thì khó coi lắm!!!
- ANH!!!!! Em méc mẹ em!!!!!-Tôi trừng mắt.
- Vô tư.-Anh ta vẫn tỉnh bơ. Tôi bất thình lình đóng sập cửa phòng lại.
- Oái!!! Hiểu Nguyệt? Còn anh thì sao?
- Kệ anh!!!-Tôi dứt khoác. Cho anh ngủ ở phòng khách làm mồi cho muỗi luôn. Blè...
- Nè!!!
Tôi trở mình lên giường định ngủ nhưng cơn đau đầu liền ập tới. Tôi cứ thấy bản thân mơ màng mơ màng. Nhất định là bị bệnh rồi! Ôi! Xui quá!!!!
Huhu...Nhức đầu quá, nhức đầu quá, khó chịu quá!!!...
Tôi cứ lăn qua lăn lại muốn ngủ mà không ngủ được. Cái đầu không chịu nghe lời như muốn nổ tung vậy. Chắc chết mất!!!
Còn anh ta, sau n lần gõ cửa chán chê thì cũng đình công, im bặt.
- Lâm...Lâm Thế...Ưu...
Vậy mà, tôi do đau đầu tới bán sống bán chết phải rên rỉ cầu hắn giúp. Cửa vừa mở, một bóng người phi thân vào phòng tôi nhanh y chang Ngự miêu Triển Chiêu luôn!!! Má ơi...
- Hiểu Nguyệt? Sao mặt em lại xanh như vậy? Hả??? Cả thân nhiệt cũng nóng lên??? Em bị bệnh mất rồi!!!
- Ôi! -Tôi ôm đầu mà ca cẩm.
Ông tướng ơi! Tôi gọi ông vào đây để nghe ông nói nhảm chắc?!!!
- Em sao vậy???-Tôi càng im lặng, anh ta càng lo lắng cuống cuồng.
- Đau đầu chết mất!!!-Tôi nói. Anh ta vẫn ngờ nghệch.
- Hừm! Tôi nói tôi-đau-đầu!!!!!-Tôi nhẫn nhịn lặp lại một lần. Sặc...
- Hả??? Ưhm...Em có thuốc không? Thuốc để ở đâu??? Hả???-Lâm Thế Ưu lượn qua lượn lại trước mặt tôi. Thằng cha này...
- ANH!!! Anh đừng có đi qua đi lại như thế, tôi ngất mất!!!
- Thuốc để ở đâu???
- Không có.-Tôi buông hai từ. Hai từ có sức sát thương kinh khủng nhất hiện nay.
- KHÔNG CÓ????? KHÔNG CÓ CÁI GÌ????? THUỐC Ư??????
Gật đầu trong đau khổ. Nếu đây là một cuốn truyện tranh, tác giả chắc chắn vẽ mặt tôi thì xám xịt+ ba vạch đen thui trên mặt. Còn anh ta thì lửa ngập đất trời, gương mặt của Thiên lôi đang giận dữ và...cuồng sát."
- Nhà là cho người ở, bộ cho chó mèo ở sao mà không có thuốc. Em tính ngược đãi bản thân đến chết à???
Huhu...Có chết tôi cũng sẽ chọn cách chết nào tử tế hơn một chút. Chết trước mặt anh chỉ sợ linh hồn siêu thoát không xong.
- Ngu!!! Đi! Tôi đưa em vào bệnh viện...
- Nè...-Tôi yếu ớt lên tiếng định cản lại nhưng xét cho cùng, nếu không muốn chết thì nên như thế.
Nhưng...Khi đến bệnh viện tôi phát hiện một điều còn khủng khiếp hơn việc đau đầu trăm vạn lần: Cửa nhà còn...chưa khóa!!!
|
Chương 15: Áp lực khó phản công Sưu tầm Tôi mắt trái giật lia lịa. Nhà...nhà của tôi! Huhu...Đồ trong đó là đồng tiền xương máu của tôi đó nha!!! Tôi không thể để mất được.
Vậy là, tôi thuề thào nói với anh đang lo lắng tái cả mặt:
- Cửa...cửa...
- Hả??? Em muốn nói gì cơ?
- Cửa...nhà...chưa...khóa!
Thế giới ngưng đọng ba giây. Tiếp đến, anh ta nói như đang rít qua kẽ răng:
- Câm miệng lại đi!
- Ăn trộm...đồ của...-Tôi định cố gắng giải thích thêm tình trạng nguy cấp của ngôi nhà mến thương hiện giờ thì anh đã đưa tôi đến trước mặt bác sĩ.
Thằng nào dám ăn trộm đồ đạc nhà bà, bà nguyền rủa cho bây suốt đời suốt kiếp nghèo mạt rệp!!!
Ngôi nhà dấu yêu hiện ra trước mắt. Xe vừa dừng, tôi lập tức phi thân cái vèo vào nhà.
Ti vi còn. Laptop còn. Đồ ăn còn. Tất cả đều còn. Phù! May ghê!!!
- Gấp gáp gì chứ? Mất thì mua lại thôi.
Đúng là...
Tôi tiện thể lườm anh một cái đỡ tức, nói:
- Mấy người giàu nó khác, tôi nghèo nó khác!
Tủi thân chết đi được!
- Haizzz...Thiệt tình, sao em chẳng chịu để ý sức khỏe gì hết vậy? Không được rồi!!!-Anh ta lắc đầu. Tôi bắt đầu thấy có "mùi" nguy hiểm.
- Thì sao?-Tôi có tí tẹo đề phòng.
- Thì...anh ở chung với em!!!!
- HẢ??????????
Thường thường chỉ có nữ ở nhà nam chứ làm gì có cái chuyện ngược đời, tráo trở kiểu này!
- Không được?
- KHÔNG BAO GIỜ ĐƯỢC!!!!!!
- Chuyện coi mắt "xui xẻo" lần trước...mẹ em...
- Hahaha... Thật ra ở một người cũng không vui. Không sao! Anh có thể ở, có thể ở mà!!!-Tôi miễn cưỡng cười như điên. Huhu...Đồ ác quỷ!!!
CHƯƠNG 15.2
ÁP LỰC KHÓ PHẢN CÔNG.
- Nguyệt ơi! Mau giặt đồ đi!!!-Anh ta ngồi chễm chệ trên sofa mà ra lệnh. Gì chứ? Rõ ràng là nhà của tôi mà, sao khi không lại hóa thành nhà của anh chứ? Ban đên lại phải ngủ chung với anh làm tôi lúc nào cũng phải đề phòng kẻo lại xúi quẩy "tiêu" một lần nữa.
- Nè! Sao anh không làm gì hết trơn vậy???-Tôi chống hông hô to. Anh cười:
- Anh là khách mà!
- Tôi nhớ 12 con giáp chẳng có con nào là con đỉa cả mà sao anh bám dai thế???-Tôi cau mày.
- Anh phải chịu trách nhiệm chứ?
- AI MƯỢN!!! Tôi thèm vào!!!!
- Haha...Ngoan đi nào.
Kinh kong...Chuông cửa ngân vang. Anh cuối cùng cũng chịu rời ghế ra mà làm một việc có ích: Mở-cửa.
- Là ai???-Tôi tò mò.
- Mẹ em í!-Anh tỉnh queo còn tôi...đã sớm hóa thành tượng đá!!!
Huhu...Vì sao mẹ tôi lại đến giờ này???
Run rẩy...run rẩy...Tôi đứng trước ánh mắt săm soi của mẹ chỉ còn biết run và...run mà thôi. Huhu...Liệu mẹ có hiểu lầm không nhỉ?
- Nhất Hiểu Nguyệt! Mẹ cần lời giải thích!-Mẹ tôi lên tiếng, tôi càng run hơn. Cứ như tôi nói ra thì sẽ chết chắc vậy!
- Giải thích à?
- Tại sao con lại ở chung nhà với Lâm Thế Ưu? Con có biết làm thế sẽ chẳng còn ma nào rước bà cô già 26 tuổi như con hay không?-Mẹ tôi trách cứ.
Bà...bà cô già a??? 26 tuổi? Hừm. Mẹ cũng thật biết cách làm nhục con gái mình quá!!!
- Mẹ! Chúng con trong sạch...
- Dì a. Nếu bác cảm thấy chuyện này không tiện thì...có thể gả Nguyệt cho con!-Anh đứng bật dậy, chen vào cuộc đối thoại đang tới hồi gay cấn của hai mẹ con.
Mẹ tôi vừa nghe đến đó thì hai mắt sáng rực như đèn pha ô tô. Tôi thì ngốc ra mặt. Cái...cái gì? Hihi...Là tôi nghe nhầm hay là do anh ăn quàng nói bậy đây? Gả người mà làm như đi bán heo í!!!
- Tốt! Nếu hai đứa đã thành thế này thì cũng nên mau chóng kết hôn a!!!
- MẸ!!!!!!!!!! Không được! Con không chấp nhận.
- Ở đây đến phiên cô lên tiếng sao???-Mẹ tôi trừng mắt. Nhưng lầm này tôi đã quyết tâm đả đảo luật hôn nhân bất công này nên gắng gượng hét lên:
- Con không lấy anh ta mà!
- Tại sao? Thế Ưu xét về ngoại hình, gia cảnh đều có điểm tốt. Tại sao cô không thích chứ? Đồ đần!!!
- Nhưng...
Binh...Một tập hồ sơ đánh ngay vào đầu tôi. Oaoa...
- Cô! Cấm cãi!-Mẹ tôi gườm tôi một cái.
Vậy là...phải kết hôn thật sao???? A!!!!! Bọn họ âm mưu bán tôi đi mà!!!
|