Tiểu Yêu Của Anh
|
|
Đang đắc ý ông chợt nhớ ra chính nó đã biền ông thành kẻ ba xạo bốc phét! Mặt ông lại đổi màu!! Mày về đây, về đây!! Mày chết với tao Hương ơi là Hương!! Còn thằng rể "quí" của ông nữa, lỡ nó về ôm hận thì sau này con ông khó sống ở nhà bên ấy. Nhưng mà lo gì, họ mà dám làm cục vàng của ông sứt mẻ xem!!
........................
Chương 7: PHẠT
Nàng lững thững bước tới cửa thì đã thấy ông già lù lù đứng chắn đắng trước, không hiểu sao trong đầu nàng hiện lên hình ảnh gã đao phủ trong phim cổ trang mang khuôn mặt của cha nàng, không nhịn được, Hương phì cười. Nói trắng ra thì nàng cũng sợ lắm, nhưng tâm tình nàng thoải mái nên nỗi lo cũng vơi đi 1 nửa.
Thấy con gái không những không sợ mà còn dám nhìn mặt cha cười, ông Chính càng cảm thấy điên tiết:
- Mày còn dám vác mặt về sao? - Nói là nói cho sướng miệng thôi chứ con không về thì lấy ai mà ông PHẠT!!
- Dạ chào ba con mới về! - Nàng nhìn mặt ông già. - Ba muốn phạt con thì để sau, mở của cho con vào đã.
Ông Chính cảm thấy uy phong của mình tụt dốc thảm hại thì không chịu nổi nữa, một người hét ra lửa như ông mà con gái lại chả coi ra kí lô nào!!
- Mày!!...
Đến đây thì sức chịu đựng của ông đã đến cực hạn, ông... ra mở cửa!!?!
- Mày vào đây, vào đây!!
Hương đi vào nhà, nàng đã nghĩ đến hình phạt rồi, chắc là ăn vào roi vào mông, phạt quì úp mặt vô tường, nghe **** vài ngày,... cái nào nàng cũng không sợ. Nhưng nàng thừa biết ông già cũng cao tay lắm, vố này nàng làm ổng mất mặt quá, nàng hồi hộp xem ổng nghĩ ra trò gì đây?
Ông Chính tím tái mặt mày vì tức, con gái ông to gan dám làm mất mặt ông như thế, quả thật, quả thật...
- Quì xuồng!! - Ông chính quát lên khi vừa vào trong nhà.
Quì thì quì, Hương quì xuồng giữa nhà, nàng quì nhưng đầu không cúi mà trái lại còn ngẩng lên nhìn ông Chính. Ông thiếu điều chưa tăng xông mà chết!! Ông biết con gái ông đang hả hê lắm, nó tưởng chỉ như thế mà ông cho huỷ hôn hay sao, hừ, nó lợi hại lắm, giống ông lắm, nhưng chỉ có như vậy thì chưa đủ, nó muốn đấu thì ông chiều nó tới cùng!!?! Quỉ con, xem mày với bố ai lợi hại hơn!! Ông Chính thầm nghĩ.
Thấy thần sắc của ông già cổ quái, Hương thầm chột dạ, phải chăng cha nàng quyết đấu với nàng tới cùng đây??
- Ba...
- Hương nhi, nghĩ đi nghĩ lại ba cũng không muốn truy cứu chuyện này nữa. - Ông già đột ngột đổi tông bất ngờ!! - Đứng dậy đi con.
Nghe ông già đột ngột chỉnh lại thanh âm, Hương thấy mồ hôi ươn ướt đằng lưng, ực!! Nàng thà ăn vài chục roi vào mông còn hơn nhìn ông già trong bộ dạng này, khổ rồi, thôi chết rồi!! Hương than thầm. Nàng lồm cồm đứng dậy.
- Ba à!! Sao ba không đánh con??!!? - Hương cố "gợi ý" cho ông già, cho ổng quên đi cái ý định "đen tối" trong đầu.
- Hà hà! Ba nghĩ kĩ lắm rồi con gái! - Ông Chính cười đắc ý. - Vợ chồng tương lai thì xích mích chút đỉnh là chuyện nhỏ mà con, ây dà, mai ba sẽ qua thưa chuyện với nhà thông gia. Ây dà, thằng nhỏ coi bộ đẹp trai gớm, học hành cũng không tồi, rất xứng với con...
- Ba!!!!! - Hương kêu lên đầy... tuyện vọng.
- Ha ha ha, ba đang rất vui, con yên tâm, ba biết con cũng khoái thằng nhỏ đó mà!! Để ba sẽ bảo nhà đó chuẩn bị để con vô đại học là cưới ngay.
- Baaaaaa... - Hương rên lên tuyệt vong, nàng không ngờ ông già lại nghĩ ra "hình phạt" kinh dị thế này!!
Lúc này Hương chỉ hận một nỗi tại sao khi nãy mình không đá cú thứ 2 cho chính xác để... Ông già, ông phạt ác lắm!!
Nhìn mặt con méo xẹo ông Chính hả hê vô cùng, nỗi tức giận như quả bóng xì hơi, con gái ơi, muốn đấu thì luyện thêm đi con!!!
- Ha ha ha, ha ha ha... - Hương đi đến chân cầu thang mà vẫn còn nghe tiếng ông Chính cười ở phòng khách.
- Đợi đấy ba! Con quyết không cho ba đắc ý lâu đâu!! - Nàng lầm bầm. Ông già tưởng nàng hết cách rồi hay sao.
......................
|
Chương 8: HẬN!!
Ra về, Trịnh Vũ ôm theo mối HẬN. Giờ đây anh đang ngồi trong quán Bar với thằng bạn chí thân.
- Mẹ kiếp!! - Trịnh Vũ bất ngờ gầm lên làm thằng bạn ngồi bên cạnh giật bắn.
- Lên cơn hả Vũ?? - Bị hù cho giật mình, Phong nhăn nhó nhìn thằng bạn động kinh.
- Con nhỏ đó, tao mà không trả thù thì tao không làm người!! - Trong đầu Trịnh Vũ là hình ảnh của Hương, là vẻ mặt giương giương tự đắc lúc nàng bỏ đi. Từ lúc ra khỏi khách sạn anh đã cố kìm chế nhưng đến giờ thì chịu không nổi rồi.
- Ủa, con nhỏ nào vậy mày?? - Nghe thằng bạn nói, Phong ù ù cạc cạc, anh biết bạn anh không phải là kẻ thích tính toán với phụ nữ, huống gì Trịnh Vũ phong độ đẹp trai, con gái xếp hàng theo đếm không xuể mà đứa nào dám đắc tội với anh?
- Là con nhỏ vợ sắp cưới của tao! - Trịnh Vũ như con tắc kè, mặt hết xanh rồi lại tím, lâu lâu còn đổi qua màu đỏ.
- Con nhỏ đó nó làm gì mày mà mày giận kinh thế, sao hôm nay mà hẹp hòi thế Vũ? - Phong vẫn chưa hiểu mô tê ất giáp gì nên cứ hỏi léo nhéo.
Trịnh vũ điên lắm mà cứ nghe thằng bạn léo nhéo bên tai lại còn bảo anh hẹp hòi, anh không chịu nổi nữa. Anh đấm mạnh xuống bàn đến nỗi mấy cái li rung rinh. Nói ra thì xấu hổ lắm, làm sao anh mở miệng được, nhưng Phong là thằng bạn từ thuở cởi truồng tắm mưa nên anh cũng không giấu.
- Hôm nay tao theo ông bà già đi gặp con nhỏ đó, nghe ổng nói nó hiền thục đoan trang xinh đẹp nên cũng muốn coi chơi...
- Thế hoá ra nó mặt dơi tai chuột hả mày? - Phong ngứa miệng bon chen.
- Ờ không, cũng đẹp. - Trịnh Vũ cũng phải công nhận Hương đẹp. - Nhưng con nhỏ đó tao nhìn là đã không ưa, làm bộ thục nữ chứ như con hổ cái! - Anh nghiến răng. Nói đến đây anh lại nhớ đến 2 cú đá xẹt lửa của nàng.
- Thế thì... - Nghĩ đến gái đẹp Phong đã thấy thích.
- Im, đừng có nhảy vô họng tao. - Trịnh Vũ vẫn chưa hết điên tiết, nay lại bị thằng bạn lâu lâu chọc 1 câu khiến anh càng tức, nỗi tức giận dồn hết lên Hương. - Nó xém làm cho tao thăng đường... - Nghĩ đến đó anh không hẹn mà đỏ mặt, quả thật nhục ơi là nhục.
Phong càng không hiểu, 'thăng đường" là cái khỉ gì.
Nhìn mặt bạn Trịnh Vũ biết ngay là thằng đần này chưa hiểu, nhưng chả lẽ lại nói toẹt ra là anh suýt bị đá cho... hay sao??
Phong thắc mắc quá, bộ dạng cay cú của Trịnh Vũ lại càng làm cho anh hiếu kì, anh quyết tìm hiểu cho ra ngọn ngành. Mà biết tìm ở đâu đây? Phong thầm nghĩ. A! Đúng rồi, ba mẹ nó đi cùng nó chắc... Vũ ơi, lần này tao phải xem con nhỏ đó lợi hại cỡ nào mà mày tức đến thế! Ha ha ha! Phong nghĩ thầm, trên môi không nén nổi nụ cười khoái trá. Thằng bạn đại ca của anh uy phong lẫm liệt cũng có ngày bị làm cho thê thảm hay sao??
|
Chương 10: SHOPPING
(1)
Sáng chủ nhật...
Chíp chíp chíp!!
Tiếng chim hót véo von báo hiệu một buổi sang thanh bình, tia nắng sớm lọt qua khung cửa sổ làm Hương tỉnh giấc. Nàng ngồi dậy, đi về phía cửa sổ, mở toang ra đón làn gió sớm. Hương hít 1 hơi không khí sớm mai trong lành rồi... hét toáng lên!!?!
- Đám chim chúng mày cút hết cho tao!!! - Phạch, phạch, phạch,... lũ chim đáng thương giật mình bay chối chết. Bịch, có 1 em chim yếu tim bị tiếng hét của nàng hạ ngay tại chỗ!!?!
- Cả đêm không ngủ còn bị phá đám, chim với cả cò!! Còn đến nữa thì bà vặt hết lông chúng mày! - Nàng làu bàu trở lại giường, kéo chăn kín đầu và... ngủ tiếp.
Hương là chúa ngủ nướng, trình độ "nướng" của nàng phải gọi là siêu việt, để nàng ngủ mà không kêu thì đến chiều nàng vẫn còn trong chăn. Cả tuần đi học không được ngủ nên chủ nhật chính là thời khắc tuyệt nhất của nàng, thế mà đám chim chết toi kia còn dám phá đám, đã thế tối qua nàng còn trằn trọc nằm tính kế đối phó với ông bà già đến 2h sáng.
Thôi chết!! Nàng vùng dậy khi sực nhớ ra ngoài ông già mình còn phải đối phó với bà già.
Mẹ Hương là một người đơn giản, bà hết mực chăm lo cho chồng con, chỉ phải tội là bà cứ muốn con gái thành thục nữ.
Ngược lại với bà già, Hương giống ông già, nàng quá tính toán. Chính vì nhìn đời bằng con mắt phực tạp nên nàng chỉ quen đối phó với những người như ông già, người như bà già quả thật là nàng chưa nghĩ ra cách.
Ôi!! Hương vò đầu bứt tai. Nàng quên mất bà già. Khổ rồi!! Đối phó sao đây?? Từ trước đến nay vì muốn mẹ vui mà Hương khoác vẻ thục nữ lên người, mà ông già thấy chắc bà già... Ực! Hương nuốt khan. Bà già mà được tận mắt chứng kiến nàng thượng cẳng chân hạ cẳng tay như thế chắc...
Hương tung chăn, nhảy phóc ra khỏi giường, nhân lúc trời còn sớm, nàng trốn đi đâu lánh tạm rồi từ từ tính sau. Kể cũng cảm ơn mấy con chim kia quá. Ha ha!
Nàng lao vào nhà tắm. Đánh răng, rửa mặt, tắm táp sạch sẽ, nàng biết hôm nay sẽ là 1 ngày dài ngoài đường đây. Nàng không muốn gặp bà già một chút nào, phải chi bà già cũng như ông già thì khoẻ cho nàng rồi. Đằng này... nàng thở dài ngán ngẩm.
Chuẩn bị đâu đó xong xuôi. Hương rón rén mò xuống nhà, trông nàng lúc này không giống 1 thiên kim tiểu thư mà giống 1 tên trộm. May quá, không có ai. Hương len lén xách chùm chìa khoá ra mở cổng.
Lang thang ngoài đương, Hương chẳng biết đi đâu.
- Haizz!! Không lẽ mình cứ lang thang như vầy sao trời!! - Hương thở dài. -A! Đúng rồi.
SHOPPING. CHÍNH LÀ NÓ!!
Nàng cũng là con gái mà. Shopping chính là nơi đầu tiên nàng chọn để đặt chân đến trong chuyến đi lần này.
- Taxi!- Hương gọi.
..................
2)
Bao nhiêu người đi đường phải ngoái lại nhìn, đa phần là đàn ông, một cô gái vừa bước ra khỏi chiếc taxi.
- Cha mẹ ơi!! Con nhà ai mà đẹp vậy! - Một anh chàng đang uống café gần đó thốt lên, ngay sau đó anh đã nhận được 1 cú đá sấm sét của cô bạn gái ngồi bên. - Ôi nhưng không đẹp bằng em, híc híc!! - Chàng cầu hoà ngay lập tức, mặt nhăn hí vì đau.
Nàng chính là Hương.
Nàng ngước mắt nhìn cái trung tâm mua sắm to vật vã rồi bước vào.
Ưu tiên chính là hàng quần áo thời trang, giày dép, túi sách. Hương không kìm nổi mà... nuốt nước miếng ực ực. Lâu quá nàng không đi shopping, đã thế lại còn mắc cái vụ đính hôn làm nàng ăn không ngon ngủ không yên. Hôm nay nàng sẽ xả stress tới bến. He he!! Hương sung sướng nghĩ bụng.
Hình ảnh ông bà già đã hoàn toàn biến mất khỏi tâm trí nàng. Giờ chỉ còn quần áo, túi sách, giày dép,...
Nàng lượn qua, lượn lại,... ngó mấy cái túi LV mới nhập về, chẹp!! Đẹp dã man, tiền không thành vấn, bao nhiêu nàng sẽ "xẹc" cái thẻ của ông già. Ha ha ha!!
Càng đi, số nhân viên theo xách đồ cho nàng càng nhiều..ực!! Tội nghiệp ông già! Nhưng dường như Hương vẫn chưa thoả mãn, lại thêm một chiếc áo CK lọt vào mắt nàng. Nhưng lần này chưa kịp chạm tay tới thì đã nghe một tiếng hét:
- Ê!! Bỏ tay cô ra khỏi cái áo của tôi!!
- Hả?? - Hương quay phắt về phía phát ra tiếng hét hách dịch kia, tay nàng cũng không quên cầm cái áo!!
|
- Ê con nhỏ kia!! - Cô gái kia hét lên. Nắm tay chàng người yêu giật giật. - Anh, đòi lại áo cho em!!
- Hừ! Cái áo này còn treo ở đây, cô lấy cớ gì mà nói nó của cô? - Hương hất hàm hỏi, nàng vừa tức mà vừa muốn... chọc tức con nhỏ kia, nó dám lên mặt với nàng sao? Nói rồi nàng quay lại đưa áo cho đám nhân viên phía sau. - Tính tiền. - Hương lạnh lùng nói.
- Đứng lại! - Cô gái kia tiếp tục hét lên nhưng Hương chỉ khinh khỉnh lờ đi. - Anh!!!!
Cô gái kia tiếp tục giật tay chàng trai, nhưng hình như chàng hoá đá rồi. Bởi vì...
.........
(3)
Bởi vì chàng trai kia chính là Trịnh Vũ!!?!
Hương mới đi được có mấy bước cũng khựng lại...
- Cô!!! - Lòng trịnh Vũ lại trào dâng nỗi căm hận. Kia chính là con hổ cái mà ông bà già bắt anh cưới. Còn lâu!!
- Anh?? - Hương nhướn mày nhìn lại, chính là tên con trai nàng ghét cay ghét đắng!! Nàng sắp phải lấy tên đó làm chồng. Không thể nào!!
Ánh mắt Trịnh Vũ như 2 đốm lửa cháy rừng rực, thiêu đốt hình ảnh của Hương. Quả đất tròn, mà thành phố này cũng bé quá, hôm nay ông trời để anh gặp lại con tiểu yêu độc ác kia, anh phải cho nó biết thế nào là lễ độ. Nhớ lại trận chiến bữa trước, anh không khỏi chột dạ đề phòng.
Đằng kia lòng Hương cũng sôi sùng sục, nàng chỉ muốn bóp chết "chồng tương lai" của mình cho khỏi mất công cưới.
Thấy hai người mắt chữ O mồm chữ A nhìn nhau "đắm đuối" cô gái kia chả hiểu mô tê gì.
......
Chương 11: LỢI DỤNG
(1)
- Anh!! Hôm nay là ngày của em mà?? - Bất ngờ cô gái kia la lên làm 2 người tỉnh lại. - Sao anh lại cặp thêm nó. Em ứ chịu đâu.
- Con nhỏ đó...
- Hả!?? Cô nói gì?? - Nàng rít lên. Máu nóng bôc lên tận đỉnh đầu Hương rồi, con nhỏ kia tưởng cô là người yêu "theo lịch" của Trịnh Vũ sao??
Nếu là ngoài đường, Hương đã túm cổ con nhỏ đó mà nện cho một trận nhưng đây là trung tâm mua sắm, nàng không muốn bị bảo vệ "hốt".
Máu nóng chính là chất xúc tác cho... sự gian sảo vốn có của nàng, dám đụng đến bà thì đừng có trách!
- Anh!! - Thấy Hương từ từ tiến lại, bất giác Trịnh Vũ ngây người, lại còn gọi anh là "anh" đầy thân mật, nó muốn gì đây?
Hương làm như không để ý đến khuôn mặt ngơ ngác của 2 người, nàng từ từ tiến đến bên Trịnh Vũ, rồi... bất ngờ ôm chầm lấy anh nũng nịu.
- Anh, ứ ừ, em không chịu đâu, hôm nay là ngày của em , CỦA EM, kia mà!! - Hương nũng nịu, tay càng xiết chặt Trịnh Vũ hơn, hình như muốn bóp chết anh luôn nhưng không thể. Nàng vừa nghe cô gái kia nói" hôm nay là ngày của em" đã biết Trịnh Vũ là kẻ hẹn hò theo "thời vụ", còn con nhỏ kia to gan dám đụng tới cô, cô phải cho nó biết thế nào là lễ độ. - Của em mà anh, anh hứa rồi mà sao còn dắt cô ta đi?? - Hương chỉ vào mặt cô gái kia, cười gian ác.
- HẢ!!?? - Trịnh vũ không ngờ con tiểu yêu này gian trá đến thế, nó ôm anh mà anh muốn nghẹt thở, hừ, nó muốn giết luôn anh cho tiện đây mà!! Nghĩ thế nhưng anh vẫn... để yên cho Hương ôm. Anh cũng muốn tống khứ con nhỏ kia đi mà chưa có cách, vì nó là con gái của đối tác bên công ti ba anh. Nay có Hương anh... khoẻ quá. Chịu... ôm một chút anh cũng "cam lòng".
Thấy Trịnh vũ không những không đẩy mình ra mà còn cười khùng khục, Hương thắc mắc ngó lên, thì thấy anh cũng đang ngó xuống. Bất ngờ Trịnh Vũ cũng vòng tay ôm... lấy Hương.
- He he! Ai dà, chết thật. Anh hứa mà anh quên mất. - Trịnh vũ đeo bộ mặt "ngây thơ". - Bây giờ làm sao đây?
Hương không ngờ tên mình lại lỡ đi làm lợi cho tên đáng ghét này, nhưng lỡ phóng lao nàng đành theo lao!!?! Trịnh Vũ, được lắm, từ trước đến nay, đấu với nàng được đến nước này chỉ có ông già thôi!
- Thế anh tính sao đây?? ANH!! - Hương hỏi, bộ nàng ngu hay sao mà lãnh "đạn" 1 mình. Còn dám ôm nàng, Trịnh Vũ này chán sống rồi.
Cô nàng kia thấy diễn biến bất ngờ quá nên đứng cấm khẩu từ nãy đến giờ.
- Anh, anh...!! - Cô nàng lắp bắp.
- Em "yêu" anh như thế mà anh dám vi phạm vào ngày của em sao?? Anh không sợ em nói ba em hả?? - Hương nhắc khéo Trịnh Vũ. - Anh đi với cô ta mà còn dám "ôm" em hả, chờ em tính xong cô ta là tới phiên anh đó!!
- Tại anh "yêu" em quá mà. - Trịnh Vũ dày mặt nhìn nàng, vẫn không buông tay, chợt nhớ đến dù sao nàng cũng là vị hôn thê của mình, để ông già bên kia qua mắng vốn chắc ông già cắt luôn tiền tiêu vặt tháng này, Trịnh Vũ đành xuống nước. Anh nhìn qua cô gái bên kia buông tiếng " thở dài". - Ai da! Anh nhớ rồi em ơi , mình hẹn khi khác nha?? Có lỗi với em quá!!
- Anh... Anh... - Cô gái kia nước mắt lưng tròng, Trịnh Vũ thở dài, rõ ràng chưa đủ trình độ để dấu với con tiểu yêu này. - Sao anh dám...
Nói rồi quay sang chỉ mặt Hương.
- Mày... Mày... Mày sẽ phải trả giá!! - Nói rồi cô ta nức nở bỏ chạy.
- Ha ha ha... - Hương cười to. - Muốn đấu thì về học thêm đi em. - Nàng gọi với theo. Coi như là trút xong một mối giận, còn...
.............
|
Hương bất ngờ co cẳng giẫm mạnh xuống, Trịnh Vũ vội xô nàng ra để tránh.
Cú vừa rồi nàng mà lên gối thì chắc... ực!!
- Yêu nữ!! - Trịnh Vũ nhìn nàng toé lửa.
- Hừ! Dám lợi dụng ôm bổn cô nương hả?? - Hương định lao vào nhưng chợt sực nhớ tới đây không phải là ngoài đường hay trong hành lang khách sạn. Với lại nàng mua nhiều thế này... - Anh!! - Hương đổi tông đột ngột. - Tính tiền cho em với!!
- Cô, à không em... - Chợt nhớ có bao nhiêu nhân viên đang nhìn từ nãy đến giờ, Trịnh Vũ vờ ngọt ngào.
- Sao anh? - Hương tiếp tục tấn công.
Nhìn "núi" quần áo, phụ kiện Hương mua, Trịnh Vũ thầm xót xa cho cái thẻ của mình!! Nhưng chẳng lẽ đứng giữa bao nhiêu con mắt mà lại bảo anh không có tiền hay sao?? Cuối cùng anh đành cắn răng.
- Tính tiền đi. - Anh nói với mấy nhân viên!
- Có thế chứ "anh yêu"!! Lần sau mà còn dám lợi dụng em là không xong đâu?!- Rõ ràng là nàng lợi dụng anh trước mà bây giờ lại thành anh lợi dụng nàng!!
- Cô lợi hại lắm!! - Nhân lúc không có ai, Trịnh Vũ ghé tai nàng.
- Ha ha ha...
Hương hả hê xách 1 đống giỏ ra khỏi trung tâm mua sắm. Đằng sau cô, Trịnh Vũ mặt mày méo mó, anh mất toi gần cả trăm triệu cho sở thích mua sắm toàn hàng xịn của Hương.
Chợt nhớ ra điều gì đó, Hương quay lại.
- Cô muốn gì nữa?? - Trịnh Vũ đã nếm đủ lợi hại của Hương.
- Sao "anh" cứ cô cô,tôi tôi với "em" thế?? - Hương gian ác nhìn Trịnh Vũ. Xem ra cô phải lợi dụng anh tiếp thôi. Nhưng cô thừa biết Trịnh Vũ không phải loại vừa, 2 lần bị cô làm cho điêu đứng chẳng qua vì rơi vào thế kẹt mà thôi. Đối với loại người như anh, cô đúng là phải cẩn thận.
Chương 13: XUỐNG NƯỚC
- Trịnh Vũ này, anh hận tôi lắm phải không?? - Bỗng nhiên Hương hỏi một câu không ăn nhập với tình hình hiện tại.
- Cô muốn gì nữa đây?? - Gương mặt đẹp trai của Trịnh Vũ đột ngột biến sắc. Con yêu nữ này muốn giở trò gì nữa đây?
- Tôi hỏi thì anh cứ trả lời đi! - Mặc dù đang muốn xuống nước nhưng Hương không bỏ được cái giọng tiểu thư. Rồi như chợt nhận ra giọng mình không hợp với hoàn cảnh, nàng đột ngột đổi giọng. - Em hỏi có phải không?
Nghe con tiểu yêu đột ngột xưng hô " ngọt ngào", Trịnh Vũ không chịu nổi. Bao nhiêu lông trên người anh dựng ngược cả lên. Anh đã đủ "khôn" sau những cú chơi khăm của Hương. Đối với loại người "nông sâu khó lương" như nàng, anh đã biết đủ mùi lợi hại!
Nhìn mặt Trịnh Vũ, Hương biết ngay anh đang đề phòng nàng. Hương cười.
- Bộ tôi đáng sợ vậy sao? Thực ra tôi có chuyện muốn nói với anh. - Hương tiếp tục dùng giọng "thục nữ" với Trịnh Vũ. - Trịnh Vũ...
- Hừ, muốn gì thì nói thẳng đi yêu nữ, đừng có giở giọng thục nữ ra đây! - Trịnh Vũ hừ giọng, anh vẫn còn cay cú nàng lắm Tần U Hương à!! Thật ra là vừa cay cú vừa... ớn!!
- Trịnh Vũ, tôi thật sự có chuyện cần nói với anh. - Hương ráng kiếm chế để không nổi điên, không có chuyện cần thì còn khuya, hừ!
Đột nhiên Hương dừng hẳn lại, nàng hiểu nếu không nói toạc ra thì không được.
- Trịnh Vũ, nói cho anh biết, nếu không vì có chuyện cần nhờ anh, tôi...
- Hừ, nói trắng ra đi, tôi ngứa ngáy khi nghe cái giọng thục nữ kia của cô lắm! - Trịnh Vũ cười khẩy. Đúng. Anh căm hận cô ta. Anh hận. Hận!!!!
Phải, sao nàng không huỵch toẹt ra mà cứ mất công vòng vo cho mệt?
- Tìm chỗ nào nói truyện được không? - Hương hỏi.
- Được!
Hương đi theo Trịnh Vũ, tinh thần sẵn sàng đón chờ sự trả thù của anh. Ha ha!!!
- Đi thôi! - Trịnh Vũ làu bàu. Anh tiến về phía chiếc xe, mở cửa xe, chui vô rồi sập cửa lại.
- Cái đồ... - Hương làu bàu trước hành động kém ga-lăng của Trịnh Vũ. Tất nhiên nàng không để anh nghe vì nàng còn có chuyện muốn nhờ anh.
Hương tự mở cửa chui vô xe!!?!
........................
|