Này, Nhóc Yêu Chị Thật Đấy !
|
|
|
Nhưng mà công nhận kem ở Naïve ngon tuyệt cú mèo. Dù đã là quán quen thuộc, nhưng mỗi lần vào đây và thưởng thức những ly Kem đủ sắc màu, hương vị chẳng lần nào là giống nhau. Lúc thanh thanh, lúc đậm sắc, nhè nhẹ trên đầu lưỡi với vị lạnh khó quên.
Cứ thế, cho đến khi cả tôi và Ju mỗi người đã ăn hết cốc Kem thứ hai. Trên bàn chỉ còn trơ lại một cốc cuối cùng, chẳng đắn đo, như mọi ngày, tôi và nó dùng chung.
- Cảm giác có người làm những điều điên rồ với mình thật là tuyệt phải không?
Tôi gật gù khi nghe lời nói gần như quen thuộc của nhóc Lần nào nó hứng lên là y như rằng lại nói câu này. Và lần nào tôi cũng ậm ừ đáp lại.
- ừ.
- Thế hôm nay chị đi với anh Minh, có được coi là một điều điên rồ không?
Biết ngay mà. Cái kiểu nói câu trước đệm câu sau, câu sau dẫn lối tôi vào trong của nó lần nào cũng khiến tôi bị nghẹn.
Tôi liếc mắt qua, thản nhiên nói.
- Cũng chưa chắc. Chỉ là tâm sự vớ vẩn thôi.
- Chưa thấy ai như chị. Lo chuyện bạo đồng.
Nó nói tôi lo chuyện bạo đồng. Tôi lo chuyện bạo đồng?
Tôi gằn giọng hỏi lại.
- Chị lo chuyện bạo đồng?
- Thì chị vẫn cứ lo lắng cho Minh còn gì? Chỉ là hiệu ứng sau khi chia tay. Suốt ngày ngoái cổ nhìn lại những gì đã đi qua, chị không thấy mỏi cổ ả.
Tôi không biết trả lời như thế nào sau câu hỏi nửa đùa nửa thật của nhóc. Có thể cái mà nhóc nói là đúng. "Hiệu ứng sau khi chia tay"!
|
Tôi thừa nhận là mình không thể giả lơ khi Minh có chuyện gì buồn cần tâm sự. Hay chỉ cần nhìn thấy nét mặt bất thường của Minh, tôi cũng đoán ra cậu ấy gặp vấn đề gì. Đến giờ, tôi vẫn hiểu Minh. Hoặc cố tỏ ra là hiểu. Nhưng cảm giác, chẳng còn như trước nữa. Tôi không còn yêu Minh. Tôi biết. Nhưng tôi vẫn không đủ tự tin để nói rằng: " Tôi không còn tình cảm với Minh." Thứ tình cảm nửa vời, chẳng thể quan tâm như trước, nhưng vẫn không thể buông tay. Chẳng biết sẽ đi đến đâu, nhưng cũng không lỡ mà rẽ ra con đường khác. Có chăng là tôi đang đi lùi. Tiến về phía trước nhưng vẫn ngoái cổ nhìn về phía sau.
- Hey! Anh hỏi là chị không mỏi cổ à Uyên
Lần này, khi nghe cái giọng có chút nổi loạn của nhóc. Tôi không bực như những lần trước. Chỉ mỉm cười.
- Mỏi. Có mỏi.
Nó vừa như nghi ngờ, vừa như mắc cười.
- Thế mà để anh đợi chị ở quán kem này 90 phút đấy.
- Chị xin lỗi. Nhưng lần sau nếu đợi thì phải nhắn tin cho chị.
Nó có vẻ hơi bất ngờ với vẻ mặt hình sự của tôi. Sau rồi cười khì khì, gãi đầu.
- Biết trước đã giàu.
"Biết trước đã giàu" ??! Đúng là biết trước đã giàu!!!
Biết trước sẽ như thế này, thì sau cùng khi rời quán Kem tôi đã không để nó chở. Để đến bây giờ, nó đạp xe kiểu gì mà tuột cả xích. Chẳng có quán sửa ven đường, cộng với cái vẻ lóng ngóng của nó, kết quả là cả hai đứa phải đi bộ dong xe về!
Rồi nó cũng động viên được một câu.
- Cứ coi đây là một việc điên rồ nhé!
Hazzzz.
|
Lịch học thay đổi, nên tôi cũng không đủ thời gian để đến lớp học ghi-ta. Hàng xóm nhà tôi - nhóc, nó cũng bắt đầu lịch học thêm dày đặc vì năm tới, nó bước vào kì thi đại học.
Mùa đông, sáng sớm trời khá nhiều sương và lạnh. Ấy vậy mà nhóc dậy rõ sớm. Việc nó dậy sớm thì tôi cũng chẳng mảy may quan tâm. Nhưng...
Việc đầu tiên khi nó dậy là gọi điện ngay cho tôi, nghe thấy cái giọng uể oải ngái ngủ của tôi, nó sẽ lấy một cái còi và ra sức thổi.
Chính thức là tôi thấy mình ngu khi than phiền với nó về điểm thể dục ở lớp.
Chẳng là môn chạy của tôi điểm khá tệ, thế là nó cao hứng muốn giúp tôi cải thiện. Tôi gật đầu cái rụp. Và thế là có hậu quả này. Đã hơn tuần nay.
Trong khi tôi run cầm cập nhấc những bước chân đầu tiên thì nó cười như vừa trúng sổ xố độc đắc trong lớp áo dày cộm. Việc duy nhất nó làm lúc này là ngồi xem đồng hồ bấm thời gian tôi chạy và gào lên 3 chữ : " Vẫn chưa được! "
Tôi thích mùa đông. Thích cảm nhận cái rét đậm. Càm rét tôi càng thích. Nhưng tiếc là mùa đông năm nay không lạnh như trước. Khi tôi cau có than phiền về điều ấy, nhóc nhìn tôi bằng ánh mắt kì quái.
- Bộ chị khùng hả?
Tôi xoa xoa hai tay vào nhau, nhìn những làn khói theo hơi ấm người lan ra, lẫn vào trong giá lạnh, thích thú.
- Khùng nhưng cũng có người khùng theo là được.
nhóc không nói gì. Nó nhướn mày ra điều khó hiểu, nhưng trên môi, vẫn nở một nụ cười gian hết cỡ.
Thời gian này, thỉnh thoảng tôi có nhận được email của Minh. Nghe Minh tâm sự về cuộc sống xa nhà, về những phương pháp học mới ở bên Mĩ và công việc làm thêm nhưng phải " thận trọng" của Minh.
Có lần Chat Webcam, Minh có hỏi tôi về nhóc,, tôi kể lể rằng nó là một đứa kì quái, phá phách và hay làm phiền tôi. Minh lặng thinh nghe tôi kể chuyện, thỉnh thoảng mỉm cười rồi gật đầu. Nghe tôi than thở một lúc, Minh mới mở lời.
- Đó là một chàng trai mạnh mẽ. Tin Minh đi.
Tôi biết. Minh nói đúng.nhóc là một chàng trai mạnh mẽ và khá độc lập. Nhờ nhóc tôi thấy mình khác trước. Theo một hướng tích cực hơn.
Tôi không còn hay than vãn về những gì đã xảy ra, hay những rắc rối mà tôi gặp phải. Thay vào đó, nhóc chỉ cho tôi cách nhìn khác đi, tích cực hơn. Ví như khi công việc làm thêm của tôi có chút rắc rối, nhóc thường ngồi nghe tôi huyên thuyên, sau rồi chỉ cho tôi những gam màu khác trong những điều rắc rối ấy. Thì ra nếu nhìn mọi rắc rối trong cuộc sống bằng con mắt khác, sẽ thấy những thay đổi thật đáng ngạc nhiên.
nhóc cũng thường cùng tôi làm những điều điên rồ theo cách mà tôi muốn. Đi xe thì ngồi ngược lại ở phía sau. Ăn Kem vào mùa đông. Thổi cả chùm bóng bay xong lại cười man rợ cầm một chiếc kim để chọc thủng. Tập chơi ghi-ta bằng cả hai tay.
Mùa đông cũng lặng lẽ trôi qua, với những kỉ niệm khó quên như vậy.
***
Hè đến. Tôi lao đầu vào học để thi hết môn. Còn nhóc thì chăm chỉ tới lớp học thêm.
Cửa nhà lúc nào cũng trong tình trạng khóa ngoài, cả tôi và nó đều bận với những lịch học kín mít. Tôi cũng thấy nó lạ. Bớt quậy phá, bớt nói nhiều, cũng bớt chọc tôi hơn.
Tôi hồ nghi có lẽ do nó học nhiều, nên tính khí thất thường. Nhưng sau rồi cũng ngẫm lại cái điều mà mình hồ nghi kia chưa chắc đúng. Bằng chứng là chỉ còn 1 tháng nữa là thi tốt nghiệp, ấy vậy mà chẳng thấy nó học hành gì.
Chiều Chủ Nhật là thời gian rảnh duy nhất của tôi, nhưng vẫn phải ở nhà để làm bài thuyết trình. Năm hai đại học, sau khi thi hết môn, chúng tôi phải làm một bài thuyết trình tổng kết môn học.
Trong khi tôi ngập trong đống sách, thì thỉnh thoảng ngước đầu lên, cứ thấy một cái bóng thập thò ở ngoài cửa sổ. Lúc đứng dậy xem nó là cái gì, thì cái bóng đen đó vụt biến mất. Tôi chắc chắn đó là nhóc Nhưng lẽ nào học nhiều quá, giờ ít học đi, nó bị tẩu hỏa nhập ma chăng???
Đến khi nó cứ lấp ló như vậy độ chục lần, tôi bực mình, gạt đống sách vở sang một bên, giậm chân bành bạch trước cửa.
|
- nhóc Bộ điên à?
Nó nghe vậy, thò đầu ra ngoài cửa sổ, lắc đầu nguây nguẩy, sau lại biến mất.
Điên mất!
Nhưng rồi tôi cũng phấp phỏng đoán ra cái lí do. Té ra là nó đang trốn một đứa con gái.
Tôi để ý thấy có một cô nhóc gần tuần nay, chiều nào cũng thập thò ở đầu cổng. Khi tôi vừa dắt chiếc xe đạp ra ngoài chuẩn bị đi làm thêm, thì nó vụt chạy tới. Nó nhìn tôi một lúc, sau ngập ngừng.
- Chị. Anh...Anh Hoàng có nhà không ạ?
Tôi té ngửa. Việc tên nhóc Hoàng đó có ở nhà không sao lại hỏi tôi? Tôi liếc nhìn nó một lượt, con bé có mái tóc xoăn nhẹ và đôi mắt long lanh trông rất đáng yêu. Lâu không thấy tôi trả lời, con bé lí nhí lần nữa.
- Em thấy anh Hoàng nói khi nào muốn gặp anh ấy thì cứ nói với chị. Vì chị nhà cạnh anh ấy.
Một luồng khí nóng bốc lên trong người. Tôi biết là cái tên nhóc cà chớn này nó lại bày trò quái quỷ gì đây mà. Đâu phải bỗng nhiên nó lại dở chứng ra như thế.
Tôi cười như không.
- Em nhầm người rồi. Chị là nhà đầu tiên. Không ở cạnh nhà Hoàng bạn em.
- Ủa. Em nhầm sao được. Cả xóm trọ này có mỗi mình chị có xe đạp không giỏ thôi. Anh Hoàng dặn em như thế.
Tôi tím hết cả mặt mũi. Rồi cũng cười cười.
- Thế em là...
- Em là Mai Anh. Học kém anh Hoàng một lớp. Em...em... em đến đây để tìm anh Hoàng
- Có chuyện gì vậy em?
Nhìn vẻ mặt có điều quá quan tâm của tôi, con bé thẹn thùng.
- Em muốn theo đuổi anh ấy.
Tôi choáng! Đúng là rất đậm chất teen!
- Ầy. Thế này em. Giờ chị đi làm thêm. Có gì muốn nhắn với Hoàng thì lúc nào gặp, chị nhắn nhóc ấy cho Mai Anh nhé.
Con bé hồn nhiên đáp.
|