Tiểu Hồ Ly Và Quốc Vương
|
|
Cả bốn người ra khỏi đại điện, vẫn giữ được tấm thân trong trắng, chuyện này, quá là nực cười.
Liên Hoa công chúa cùng Thái Hậu che cả Hậu Cung, không coi Thái Hoàng Thái Hậu ra gì, tung hoành ngang dọc. Bà vì vậy mà cực kì phẫn nộ, mãi mới có dịp tuyển người, tiếc là Quốc Vương lại không hề động tình.
Chỉ còn một cơ hội cuối cùng, Thái Hoàng Thái Hậu liều mình ra lệnh, nếu qua đêm nay Yến Mỹ Nhân vẫn còn tấm thân xử nữ, ngay mai lập tức trảm nàng.
Nô tì A Bích báo tin, chân run cầm cập.
Riêng Yến Ngân vẫn lặng thinh. Nàng hớp một ngụm trà thuốc, sau đó bình tĩnh điểm lông mày.
-"Mỹ Nhân, mùi hương trên người Mỹ Nhân thơm như vậy, sẽ là một lợi thế...vì sao lại uống thuốc để kìm hãm?"
A Bích tò mò.
A Ngân khẽ cười, tiểu hồ ly của Tiên Tộc, sau khi thành tinh đều có mùi hương đặc trưng, có thể khiến người ta ngửi một lần nhớ mãi, nam nhân thường khó kháng cự.
Trước khi xuống núi, nàng mang rất nhiều trà thuốc, hàng ngày đều nhớ uống, tuy nhiên có lần quên, bởi vậy A Bích mới biết, mấy tháng nay A Bích đều tận tình chu đáo, hai người trò chuyện rất vui, nàng xem nàng ấy như tỷ muội vậy, nên không giấu chuyện nàng có hương.
-"Ta là muốn trái tim của chàng..."
A Bích lắc đầu, Yến Mỹ Nhân, thực sự là rất đẹp, tiếc là nàng tới quá muộn, trong lòng Quốc Vương giờ chỉ có công chúa mà thôi, phen này xem ra nàng khó mà bảo toàn tính mạng. Nghĩ tới đây, nước mắt A Bích lại lưng tròng.
-"Đừng khóc, ta sẽ không sao!"
Giờ lành tới, có hai ma ma giúp A Ngân tắm giặt, sau đó, họ đặt nàng lên một chiếc chăm gấm đỏ cuộn tròn, rồi mang tới đại điện của Quốc Vương.
Nằm trên chiếc giường lớn, nàng thực sự hồi hộp, liệu hắn có động tâm?
Nàng đợi, đợi, thực sự là đợi rất lâu...
Cáo Tiên Tộc, nếu luyện lâu dài, có thể nghe thấy âm thanh cách đó cả dặm, nhưng kể cả khi chưa đạt trình cao, mới chỉ non nớt như A Ngân, bản năng cũng vẫn rất nhạy bén, việc nghe tiếng bàn tán trong vòng bán kính mười mét không thành vấn đề.
Nàng đã từng tự hào về khả năng đó.
Nhưng giờ đây, chính điều đó, lại khiến nàng phiền lòng. Ngoài kia, thái giám và cung nữ xì xào, Quốc Vương đang ở cùng Hoa Quý Phi.
Quốc Vương yêu chiều nàng ấy tới mức nào?
Ngoài cửa sổ, gió mát từng đợt thổi, ánh trăng sáng lung linh, trong đêm khuya đẹp tới động lòng người như này, họ sẽ tâm sự với nhau những gì?
Giá kể, nàng nghe lời bà bà luyện thêm, có phải giờ đây đã không tò mò tới thế?
Trời tờ mờ sáng, hắn mới về đại điện. Một cái liếc dành cho nàng, cũng không có.
A Ngân trở mình, khẽ quấn lại chiếc chăn, nàng liều mình tới gần hắn.
-"Mỹ Nhân, xin dừng bước!"
Tổng Thái Giám nhắc nhở, nhưng nàng không hề lo sợ, ánh mắt vẫn nhìn về phía hắn, đôi chân vẫn kiên định bước tới.
Quốc Vương nhíu mày, bàn tay khẽ giơ lên, toàn bộ cung nữ cùng thái giám tự động lui xuống.
A Ngân mái tóc dài thướt tha bồng bềnh trên bờ vai nõn nà, đôi môi đỏ như nhung, lông mì dài khẽ chớp.
-"Chàng có hay không nhận ra ta?"
Hắn lặng thinh, đôi mắt sâu thẳm chiếu toàn bộ lên nàng.
-"Chàng không nhận ra ta..."
Nàng buồn rầu kết luận, bàn tay rút lấy thanh kiếm phía thắt lưng hắn.
-"Ngươi làm gì?"
Hắn lạnh giọng.
|
-"Chắc chàng cũng biết, thiếp là muốn chết trước mặt chàng, còn hơn là bị Thái Hoàng Thái Hậu lôi ra pháp trường..."
Nàng tất nhiên chưa muốn chết, nhưng nàng lại muốn thử.
Bà bà nói, nàng xinh như tiên tử, nam nhân gặp nàng, mười người thì mười người yêu mến, mười người thì mười người thương xót.
Vậy hắn thì sao?
Liệu hắn có thương hoa tiếc ngọc?
-"Ngươi chết hay không, là việc của ngươi, chỉ có điều, đừng làm bẩn kiếm của ta..."
Hắn nhanh chóng thu lại kiếm, nàng tự cười chính mình, nàng ảo tưởng quá nhiều.
Một giọt nước khẽ lăn từ khóe mi dài, nàng quả thật, rất quan tâm tới hắn. Nàng quả thật, có chút hi vọng nhỏ nhoi, hắn sẽ để ý tới mình.
Đôi tay nhỏ bé khẽ run rẩy, tấm chăn gấm nới rộng một khúc, nơi xuân đầy đặn ngọc ngà vô ý hững hờ, hắn nhìn nàng, lạnh giọng.
-"Tiện nữ!"
Nàng giật mình nhìn lại chính mình, vội vàng kéo lại chăn, rè rụt giải thích.
-"Thiếp...thiếp không cố ý..."
-"Cố ý hay không, ngươi nghĩ rằng ta không nhìn ra?"
-"Thiếp...thiếp..."
-"Ngươi khác gì loại gái lầu xanh lẳng lơ, đúng như A Hoa nói..."
A Hoa? Hoa Quý Phi?
Ánh mắt hắn nóng ấm khi nhắc tới cái tên đó. Chắc hẳn hắn yêu nàng ấy nhiều lắm. Nhưng mà, nàng ấy chưa từng gặp nàng, làm sao biết nàng là ai? Nàng như nào?
-"Chiếc giường này bẩn, mau đổi cho ta!"
Lời hắn nói như bóp vụn trái tim nàng, tỳ nữ của hắn nhìn nàng khinh bỉ, nàng chẳng để tâm. Ma ma vừa lườm nàng, vừa hối mặc y phục nhanh, nàng chẳng để tâm. Thái Hoàng Thái Hậu triệu kiến, A Bích đuổi theo đoàn người khóc nức nở, nàng cũng chẳng để tâm.
-"Mang Yến Mỹ Nhân ra ngoài trảm đầu!"
Tới khi Thái Hoàng Thái Hậu ra lệnh, A Ngân mới bừng tỉnh.
A Bích đứng ngoài gào khóc cầu xin, Yến Mỹ Nhân thật ngốc, nàng cứ thế đi theo lính ra ngoài pháp trường, khuôn mặt thẫn thờ không chút biểu cảm.
|
Tiểu Hồ Ly Và Quốc Vương Tác giả: Lan Rùa Chương 5: Năm Đó Là Ai Cho Chàng Tiên Đan? -"Bà bà, tiểu mỹ nữ, trảm đi thật có chút đáng tiếc."
Hiện giờ, thời điểm này, chỉ có Bình Vương gia dám lên tiếng.
Hắn là đứa cháu được Thái Hoàng Thái Hậu cưng chiều nhất, nếu như Quốc Vương sát khí khó gần thì Bình Vương gia lại khiến cho người ta có thiện cảm bởi vẻ thư sinh nho nhã, đối với kẻ trên hay người dưới, đều hết mực chân thành.
Bình Vương gia, thực ra cũng chính là Thái Tử tiền nhiệm của Long Quốc, là người xuất sắc nhất trong tám Hoàng Tử.
Cùng lúc đó, Liễu Phi, chính là Thái Hậu hiện tại, sinh cho Tiên Đế hoàng tử thứ chín. Lo lắng Tiên Đế vì sủng ái Liễu Phi mà thiên vị Cửu Hoàng Tử, Thái Hoàng Thái Hậu đã ngấm ngầm sai hạ nhân hàng ngày bỏ một lượng độc nhỏ trong thức ăn của người.
Kế hoạch của Thái Hoàng, mấy năm đầu khá thành công. Mặc cho Thái Y tận lực chữa trị, mặc cho Tiên Đế sai người cầu cứu tứ phương, Cửu Hoàng Tử, đầu óc trì độn, da dẻ nhăn nheo, người đầy mụn nhọn, đứa trẻ bốn tuổi đáng ra phải hồng hào đáng yêu thì đằng này lại xấu xí bốc mùi hôi hám.
Cửu Hoàng Tử bảy tuổi, bảy năm cơ thể ngấm độc của Thái Hoàng, héo tàn lay lắt, mọi người đoán già đoán non, người chẳng thể sống qua đêm trăng rằm.
Liễu Phi khóc cạn nước mắt, giây phút hạ nhân tới, đem nhi tử đi khỏi, tim nàng tưởng như ngừng đập.
Tấm lụa đỏ vắt lên, tạ lỗi với gia tộc, tạ lỗi với Quốc Vương, dặn dò hoàng nhi đợi mình, nàng toan kết thúc sinh mệnh tại đây...
-"Mẫu thân...mẫu thân..."
Nàng nghe tiếng A Cửu gọi, lẽ nào nhanh tới vậy?
Lẽ nào nàng và người đã cùng một chỗ?
-"Đợi mẫu thân với..."
-"Mẫu thân, người mau xuống, người làm gì vậy, người đừng bỏ Cửu Cửu..."
-"Mẫu thân, người đừng nghĩ dại..."
-"A Cửu, ta không nghĩ dại, ta đi theo con."
-"Mẫu thân, vậy người mau xuống đây, mau xuống đây với con."
Liễu phi như người mất thần trí, lao xuống ôm lấy hài nhi bé bỏng. Mãi sau nàng mới biết đó không phải là mơ, cũng không phải ở thế giới bên kia, hoàng nhi không những còn sống, mà còn hồng hào khoẻ khoắn.
Cửu Cửu kể, lúc người tưởng như chia lìa thế gian này, lại đột nhiên thấy ấm áp, cả cơ thể được một con cáo bao bọc, lông của nó, mềm như tuyết trắng, ấm như lòng mẹ, nó có đôi mắt tím long lanh, nó truyền cho Cửu Cửu một viên kẹo nhỏ, Cửu Cửu ăn vào tự dưng thấy sinh khí dồi dào.
Liên Phi cả người bàng hoàng, những điều hoàng nhi kể, nàng nửa tin nửa ngờ, là hoàng nhi bị lẩn thẩn, hay thực sự đã được truyền tiên đan từ hồ ly? Nàng nghĩ, nghĩ, rồi lại không nghĩ nữa, việc đó chẳng quan trọng, quan trọng là bảo bối của nàng đã trở về.
A Cửu từ đó thoát nạn, càng lớn càng khôi ngô, cường tráng, văn võ song toàn, mạnh mẽ quyết liệt, rất được Tiên Đế sủng ái. Rốt cuộc, người đã không ngần ngại chuyển ngôi vị Thái Tử cho Hoàng Tử út.
Đó là việc chưa từng có, bởi lẽ, từ trước tới nay, chỉ khi Thái Tử phạm tội mới bị phế truất, Bình Vương gia là một ngoại lệ.
Thái Hoàng Thái Hậu cố làm lớn chuyện, nhưng quần thần lúc đó không ai về phe bà, căn bản, ai cũng khẳng định, Cửu Hoàng Tử có khí chất và trí tuệ khác người, có thể đưa Long Quốc lên một tầm ới.
Quả thật, từ ngày hắn kế nhiệm, quốc gia ngày một giàu mạnh.
Nhưng càng vì thế, Thái Hậu, sủng phi của hắn lại ngày càng kiêu căng, hống hách ngang ngược, Thái Hoàng Thái Hậu cực kì chướng mắt.
-"Bà bà, con nghĩ bà bà nên bình tĩnh..."
-"Bình nhi hôm nay lại cãi bà bà ư? Muốn làm phản sao?"
|
Yến mỹ nhân khẽ cười, vị công tử này, quả thật không cần vì nàng mà cầu xin. Ra tới pháp trường, chỉ cần lắc chiếc chuông nhỏ trong tay, lập tức bà bà sẽ tới cứu nàng, kể cả bà bà không cứu được, cùng lắm nàng mất thêm một mạng nữa.
-"Thái Hoàng, người giận quá không nghĩ tới việc lớn rồi, tiểu cô nương này, ít ra cũng là người đẹp hiếm có, người nhìn lại mà xem, người có thể kiếm được mỹ nữ đẹp hơn nàng ấy ư?"
-"Ta...đẹp cũng ích gì chứ?"
Thái Hoàng giận dữ.
-"Sao lại không có ích? Bây giờ Quốc Vương sủng ái Hoa Quý Phi, coi nàng như ngọc quý, người lại nổi tiếng sắt đá, với chỉ một đêm, làm sao có thể động lòng...lỗi cũng không phải tại tiểu mỹ nhân..."
-"..."
-"Chi bằng giữ nàng lại, dạy dỗ dần dần, mà không cần dạy dỗ, hoàng nhi nghĩ, Quốc Vương hiện giờ đang mê muội, nhưng tới một ngày, rồi người cũng sẽ nhận ra bộ mặt "thiện lương" của Quý Phi, lúc đó, Yến mỹ nhân, hoàng nhi không tin nàng không có cơ hội..."
-"Quốc Vương sủng nàng ta như vậy, ngay cả tháng trước nàng ta nhẫn tâm giết bảy cung nữ, người vẫn bênh nàng, Bình nhi, giả định của con, có phải quá ảo tưởng?"
-"Bà bà, bàn cờ này, chúng ta không được vội..."
Đoạn, Bình Vương gia thì thầm gì đó với Thái Hoàng Thái Hậu, chỉ thấy bà mỉm cười, A Ngân cuối cùng không những không bị chém, mà ngược lại còn được ban vải vóc trang sức lộng lẫy.
Thái Hoàng sai người đốt cháy tẩm cung của nàng, rồi lấy cớ hiện tại chưa chuẩn bị kịp, sắp xếp nàng ở tẩm cung nhỏ hơn, nhưng lại rất gần với đại điện của Quốc Vương.
Hàng ngày, nàng được dạy dỗ đủ thứ, Thái Hoàng còn mời cả danh kĩ nổi tiếng phương Bắc tới chỉ bảo, A Ngân học rất nhanh, nhưng nàng cũng là đối phó, nàng không muốn có được trái tim của Quốc Vương bằng cách đó.
Âu cũng là nghĩ xa, Quốc Vương chủ yếu nghỉ tại tẩm cung của Hoa Phi, các phi tần khác thi thoảng được nghênh giá, riêng chỗ A Ngân, gần trong gang tấc, nhưng người lại chưa bao giờ thèm đặt chân tới.
Nàng nhớ hắn.
Tình cảm, thật dại khờ.
Dẫu cho hắn yên người khác, dẫu cho hắn sỉ nhục nàng, nàng vẫn thổn thức mỗi khi lén lút nhìn trộm hắn.
Nàng dùng những khả năng còn sót lại của hồ ly, hàng ngày nhẹ như mây bay, nấp sau tấm rèm ấy.
Bộ dạng hắn phê tấu chương, thật anh tuấn.
Hắn ngủ, cũng thật anh tuấn.
Ngay cả khi hắn ngọt ngào yêu chiều Hoa Quý Phi, một bậc đế vương sao có thể chung tình tới vậy? Nàng lại càng cảm thấy ngưỡng mộ, cảm thấy tim mình rung động vì hắn, nhiều hơn.
...
Ngày qua ngày, cứ như vậy mà trôi qua, bình dị, lặng lẽ...
Cho tới một hôm, sóng gió ùa tới hậu cung, Hoa Quý Phi trúng độc, Thái Y mọi nơi đổ về, đã ba ngày ba đêm, nàng ấy vẫn chưa tỉnh.
Quốc Vương cực kì phẫn nộ, tuyên bố quyết không nương tay với kẻ nào to gan.
|
Tiểu Hồ Ly Và Quốc Vương Tác giả: Lan Rùa Chương 6: Chàng Sủng Nàng Ấy Tới vậy Ư? Điện Ánh Dương canh ba, có tiếng nữ tử cười giòn giã, vang vọng.
-"Nương nương, chúc mừng nương nương..."
-"Có đáng ăn mừng không đây?"
-"Rất đáng ạ, hạ thần nghe nói Hoa Quý Phi lần này lành ít dữ nhiều, có khả năng không bao giờ tỉnh lại, ngôi vị Hoàng Hậu này chắc chắn thuộc về nương nương..."
-"Đáng nhẽ phải là của bản cung từ lâu rồi, ta cùng Quốc Vương kết tóc xe tơ từ ngày chàng vẫn còn là Thái Tử, lại là phi tử duy nhất sinh hạ hoàng tử cho chàng, chỉ vì Hoa Quý Phi đó, ả tạo nhiều nghiệt quá, lần này trời cũng chẳng giúp ả được nữa rồi..."
Ánh Phi nhấp ngụm trà, khuôn mặt hài hoà thư giãn, vừa hay lúc đó, có giọng nói quen thuộc từ xa vọng lại.
-"Ai nói là trời không giúp được bản cung?"
Tách trà rơi xuống, ngay lập tức bầu không khí trở nên yên lặng.
-"Hoa Phi, ngươi...ngươi...chẳng phải ngươi trúng độc?"
-"Phải, bản cung trúng độc, ai nói là bản cung không trúng độc?"
Ánh Phi rùng mình, linh cảm mách bảo nàng sắp có chuyện không hay xảy ra.
-"Lẽ nào ngươi..."
-"Ngươi đoán rất chuẩn, ta chỉ muốn đến thông báo cho ngươi biết, ngày mai, Quốc Vương sẽ tra ra, ngươi là người hạ độc ta..."
Hoa Phi vừa dứt lời, Ánh Phi tức sôi máu.
-"Ngươi, khốn khiếp, ngươi dùng khổ nhục kế với ta, nhưng ta nói cho ngươi biết, Quốc Vương thần trí, người sẽ không bao giờ tin nếu như không có bằng chứng xác thực, ngươi đừng tưởng giả dối mà qua được mắt người..."
-"Ta cần gì giả dối chứ, người sẽ tin, chắc chắn sẽ tin, vì chính ngươi nói với người, ngươi hạ độc ta..."
-"Ngươi, nằm mơ!"
-"Không biết ai là người nằm mơ? Vì sao ngươi chưa bao giờ thắc mắc, nhi tử của ngươi tới giờ vẫn chưa nói được, cha ngươi nằm liệt giường mấy năm vẫn chưa khỏi?"
-"Liên Hoa...thì ra...là ngươi...đồ rắn độc...ta sẽ bẩm báo Quốc Vương, ta sẽ vạch mặt ngươi..."
Hoa Quý Phi cười ngặt nghẽo, nàng sai người giữ lấy Ánh Phi, điềm tĩnh nói.
-"Chỉ sợ tới lúc ngươi vạch được ta, nhi tử của ngươi đã không còn...tiết lộ cho ngươi biết vậy, độc mà nhi tử ngươi trúng phải, còn nặng hơn của cha ngươi, là Mị Nguyệt độc..."
Mị Nguyệt độc, độc dược nổi tiếng của Nguyệt Quốc, nàng đã từng nghe trong dân gian, là bí truyền chỉ có ở hoàng tộc, và cũng chỉ người hoàng tộc biết cách giải. Trúng phải độc này, ngoại trừ không thể nói, thì cơ thể vẫn khoẻ mạnh bình thường, cho tới khi phát sốt rồi chết.
-"Thôi được, đợi tới khi nhi tử của ngươi ở dưới suối vàng, ngươi lúc đó mang chuyện này ra nói cho Quốc Vương, báo thù ta vậy!"
-"Ngươi..."
-"Ta nào có ép, tuỳ ngươi chọn!"
Ánh Phi chợt cười vang.
-" Hoa Phi ơi là Hoa Phi, được, lần này ngươi thắng, nhưng ngươi xem, tính mạng ngươi nguy hiểm như vậy, lại vẫn có thể trốn ra đây nói chuyện với ta, ngươi xem, trong lòng chàng, ngươi liệu có quan trọng?"
-"Ngươi...câm mồm...chàng còn việc nước phải lo, nếu ngươi nhìn thấy sự giận dữ của chàng với Thái Y, ta tin rằng ngươi sẽ ghen tỵ..."
-"Ghen tỵ? Ghen tỵ...ghen tỵ ngươi vì quá may mắn...ghen tỵ vì đêm đó, người cứu chàng, là ngươi, chứ không phải ta..."
-"..."
|