Bà Già Khó Tính, Em Yêu Chị !
|
|
BÀ GIÀ KHÓ TÍNH, EM YÊU CHỊ!! Tác giả: Hazu Chương 25: Lập Lại Trật Tự 1. Ads
Nhìn dáng đứng "bến tre" e lẹ của thầy Hiệu trưởng mà Thanh Hà và Thư không thể nào không xót xa. Năm mươi năm vững như cột bê tông trên nền giáo giục vậy mà đến năm thứ năm mốt lại phải thuê phụ hồ đập đi . Người ta nói rồi " Một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy" vậy mà cái tụi học sinh này...????
Bước đến cạnh Hiệu trưởng,Thanh Hà vỗ vai an ủi, ánh mắt nhìn người thầy thông cảm chân thành.
-Thôi thầy về phòng nghỉ ngơi đi, ở đây em lo liệu cho.
-Được rồi, có gì khó khăn gọi cho thầy nhé! Thầy Hiệu Trưởng vui vẻ, ánh mắt thầy lóe lên những tia hy vọng trước người con gái trẻ tuổi này. Cũng bởi từ trước đến giờ toàn là thầy đi tìm người ta vậy mà hôm nay lại có người ta đến tìm thầy. Quả thực là ông trời có mắt, đúng là có công mài sắt có ngày nên sà beng mà!!!
Nhìn bóng thầy Hiệu Trưởng vui vẻ khuất khỏi hành lang Thanh Hà mới bước chân vào lớp . Nở một nụ cười hiền lành mà gian ác, Thanh Hà bước lên bục giảng nhìn toàn thể một lượt học sinh rồi mới tiếp lời:
-Xin chào các em, cô là Thanh Hà và đồng thời cũng là giáo viên chủ nhiệm mới của các em...À còn một điều nữa ... Chưa nói hết câu mà lũ học sinh đã chen lấn xô đẩy nhảy xổ vào mồn cô khiến cô muốn nổi điên lên...
-Cô ơi cô bao nhiêu tuổi vậy...?
-Cô ơi cô có chồng chưa...?
-Cô ơi cô từ đâu đến....?
-Cô ơi...cô ơi...
Cả lớp như một cái chợ vỡ đứa nào đứa đấy cũng hỏi như được mùa. Thanh Hà cũng hơi hoảng, chắc có lẽ sau vụ này cô phải đi du lịch giải tress không thì sớm nhồi máu cơ tim. Gái đã ế mà lại mang tật thì....ôi khổ lắm.
-TRẬT TỰ NÀO! Một tiếng hét tựa oanh vàng khiến chim sa cá chết được cất lên từ cánh cửa gỗ thì cả lớp đứa nào đứa đấy im bặt hết. Đồng thời mọi ánh mắt đồng hành nhìn ra cửa. Không ai khác chính cô bạn Quỳnh Thư-dáng người nhỏ nhắn, tay xách cái loa di động vẫn còn đang trong tình trạng đưa lên mồm. Nhưng những hành động vừa rồi của cô lại còn làm cho lũ học sinh hứng thú hơn với cô bạn mới này:
-Who are you?
-Where are you from?
-Cái lớp này có trật không thì bảo?- Nói rồi Quỳnh Thư hùng hồn bước vào trong lớp, dáng người oai phong lẫm liệt như chị Bà Trưng cưỡi voi đánh giặc-Tôi Là Trương Quỳnh Thư học sinh mới kiêm luôn chức lớp trưởng của cái lớp này!!
Sau tiếng nói thánh thót như chim hót, tập thể lớp 12a2 trố mắt lên "Ồ" một tiếng rõ to...nhưng chỉ sau vài tíc tắc là lại trở về trạng thái ban đầu...
-Bạn ấy thật cá tính...
-Bạn ấy thật đáng yêu...
-Bạn Thư ơi, ai lớp diu...
Thật sự là sốc, Quỳnh Thư không thể thốt lên được điều gì trước tình hình này. Mười hai năm cắp sách đến trường, mấy năm chân ướt chân ráo trong nghề báo, quả thực cô chưa bao giờ đối mặt với học sinh như thế này. Thật là bá đạo!!
-Èm hèm,...Thanh Hà lấy rút một chiếc thước gỗ ở trong cặp ra với đôi mắt sắc lạnh. Giơ chiếc thước lên cao cô đập không thương tiếc cái bàn...
"Ầm...Ầm..." những tiếng rung trời lở đất vang lên khiến cho toàn bộ học sinh giam mình trong im lặng.
-Kể từ bây giờ, anh chị nào mà hó hé một tiếng thì .... vừa nói Thanh Hà vừa bước xuống lớp giơ cao chiếc thước gỗ cô vừa mới "chôm chôm" được của lão vệ dưới kia, im lặng một chút cô tiếp lời - Xin chúc mừng người đó sẽ được thử đồ bền dẻo cũng như độ cứng của chiếc thước gỗ. Kể từ bây giờ bạn Thư sẽ làm lớp trưởng quản lí lớp. Ai mà không nghe theo thì sẽ bị phạt.
Có vẻ như ánh mắt của lũ học sinh đã phát ra được một số nét sợ hãi và đầu hàng. Nhưng tỉ lệ còn ít lắm, nên Thanh Hà quyết định giở chiêu thứ hai. Một chiêu đơn giản nhưng khá là hiệu quả.
- Tôi có ba quy tắc vô cùng đơn giản . Bây giờ tôi đọc một quy tắc thì các anh chị phải ghi vào giấy và nói to rõ ràng câu cuối nghe chưa.
-r..õ...
-Nhỏ quá!! Cả lớp đứng dậy, ưỡn ngực ra đứng thẳng nào.
-D..Ạ..RÕ..RỒI...Ạ...
Mỉm cười trước thái độ hợp tác, Thanh Hà nháy mắt cho Quỳnh Thư về chỗ và bắt đầu đọc khẩu lệnh. Thế là cứ mỗi một khẩu lệnh được vang lên, tụi học sinh lại như một con vẹt phát lại...
-Một là chúng ta phải thật Quyết tâm.
-Quyết tâm , quyết tâm, quyết tâm...
-Hai, chúng ta không được Để Thua.
-Để thua, để thua,để thua..
-Ba, chúng ta phải lấy lại Danh dự cho lớp..
-Danh dự, danh dự, danh dự..
-Tốt lắm, giờ các em đọc lại khẩu hiệu cho cô nghe xem nào.
Nghe thấy vậy, cả lớp hùng hồn ưỡn ngực...
-QUYẾT TÂM ĐỂ THUA DANH DỰ...
???
|
BÀ GIÀ KHÓ TÍNH, EM YÊU CHỊ!! Tác giả: Hazu Chương 26: Lập Lại Trật Tự 2. Ads
Trường đã vào học được mười lăm phút nhưng có vẻ mọi thứ vẫn đứng ở ngưỡng con số 0. Rốt cuộc thì luyên thuyên một hồi rồi mà vẫn chả giải quyết được vấn đề gì!
Sau khẩu lệnh không mấy tốt cho lắm thì Thanh Hà chuyển sang kế hoạch " cải tạo " khác. Trở lại về bàn giáo viên, cô nhẹ nhàng lật quyển sổ nhận xét của lớp.
Bắt đầu là giáo viên dạy văn với dòng chữ nắn nót uyển chuyển:
"Học trò ngày nay quậy tới trời
Mười thằng đi học chín thằng chơi
Ba thằng đến lớp hai thằng ngủ
Còn lại thằng kia...cũng gật gù."
Đúng là một giáo viên chuyên nghiệp đẳng cấp, nhận xét chỉ bằng bốn câu thơ. Điều đó cho thấy cô là người tận tâm với nghề, trung với nhà trường và có thảo với học sinh.
Giáo viên dạy toán...xem nào ? Có vẻ cô là một người chững trạc và ít nói hơn. Vì vậy dòng nhận xét cũng đơn giản và xúc tích: Thông minh đột xuất, ngu lâu bất thình lình.
Tiếp theo là giáo viên Ngoại Ngữ với một dòng nhận xét cũng khá là dài: Oh my god!!! Theo sau đó là dấu ba chấm kèm theo khuôn mặt hốt hoảng.
Có một điều đặc biệt ...Ưm... Còn rất nhiều giáo viên nhưng họ chỉ ghi chung một dòng và với một nội dung: Tôi không có ý kiến. Chấm hết.
Hazzi...!!!
Đóng quyển sổ lại với một tiếng thở dài . Chợt nhớ đến cái câu:" Biết mình , biết người, trăm trận trăm thắng" trong đầu cô chợt lóe ra một ý tưởng. Nhếch môi cô nở một nụ cười vô cùng gian tà.
-Cả lớp, hôm nay là ngày đầu tiên cô dạy chúng ta nên cô muốn cho các em chơi một trò chơi. Các em có chịu không?
-Thôi cũng được, không phải học là tốt rồi!! Lũ học sinh nhao nhao lên vẻ hứng thú. Đúng là cái lũ nghịch tặc chỉ được cái nước ăn và chơi là giỏi.
-Bây giờ cô sẽ ra luật chơi và cách chơi. Cả lớp mình có sĩ số là bốn mươi nên sẽ chia làm hai đội. Trò chơi được mang tên: Nhạc chế...Vỗ tay nào...
-Úi giờ ơi cái trò mèo này,...-một học sinh nam bĩu môi nói trước cả lớp khiến cho cô bực mình. Nhưng có vẻ một vài bạn háo hức liền hỏi cách chơi:
-Ê, thế cái trò mèo đấy chơi như thế nào thế.
Nghe cái cách nói và biểu cảm khuôn mặt của thằng ranh con bố láo cô rất chi là bực mình, không chơi thì im đi, không nói ai bảo câm đâu mà cứ rống lên. Tuy là vậy ,nhưng bên ngoài cô vẫn phải tỏ vẻ nhẹ nhàng. Vì người ta bảo rồi:" Dạy con từ thuở còn non.dạy trò từ thuở vẫn còn tinh tue".
-Vậy em có thể thay mặt cô nói cho các bạn biết được không?
-Thôi, cô nói giở rồi thì nói tiếp đi ạ. Đứa học trò lúc nãy vừa nói vừa gãi đầu lại còn tỏ vẻ ngơ ngác khiến cô phải phì cười.
-Tưởng biết( Đồ sĩ diện-cô nghĩ thầm). Luật chơi là: mỗi đội sẽ cử một bạn lên hát một câu để đội bên kia đáp lại với chữ cái đầu của từ cuối, và cứ thế hai đội đáp lại nhau. Đội nào mà không hát được trong vòng ba phút đội đấy sẽ thua cuộc.ok.
Sau lời chỉ dẫn, cả lớp tỏ vẻ háo hức: Cô, em tưởng cái trò gì, chứ cái trò mèo này...tụi em chưa chơi bao giờ... chơi đi cô nhỉ?
Sau sự nhất quán giưã giáo viên và học sinh trò chơi được bắt đầu.
Tiếng đập thước được vang lên cũng là lúc tiếng hát của đội một được cất:
-Một con vịt xòe ra hai cái súng. Nó kêu rằng nếu muốn sống thì đầu hàng. Gặp cảnh sát nó pằng pằng vài phát. Bắn xong rồi cúp đít chuồn như bay. Bay-chữ bờ..hát đê..
-Bờ à...Ba bà đi bán lợn con, bán đi bán lại lon ton chạy về, ba bà đi bán lợn sề, bán đi bán lại chạy về lon ton. Ton-chữ tờ.
-Tờ..-À,...Trên cành cao chim hót, chiển chiêu đi với người yêu, bao đại nhân trông thấy gọi anh ngay lên công đường, dám nói dối nhức đầu để trốn đi chơi phố phường. Em nói dối lần, chiển chiêu nhăn răng cười khì.
-Khì, ka kìa...
-Ka.. khi xưa alibaba vào nhà người ta lấy xe đạp ra, alibaba, hôm nay alibaba vào nhà người ta lấy xe đạp ra, ali teo rồi.
-Rồi em đi bán sữa đậu nành, rồi em đạp chiếc xe màu xanh, em chính em ngày xưa đó, bán sữa đậu nành kiêm cả cháo lòng tiết canh..
-Canh..cua nấu với ruột bầu, chồng chan vợ húp gật gù kêu hôi.
-Hai vây xinh xinh, cá vàng bơi trong chảo mỡ, ngoi lên lặn xuống, cá vàng chết đen thui.
-Thui..hát đi...Tiếng của đội một vang lên dữ dội khiến cho đội hai hoảng loạn tâm hồn. Ai biểu đội một có cô "đầu xỏ" mới làm chi. Quỳnh Thư cười khì khì cùng lũ học sinh trong nhóm. Tưởng cái trò gì chứ cái trò nhạc chế cô là vua rồi.
Thời gian bắt đầu được tính và đếm ngược:
5,4,3,2,1...Thua rồi...-tiếng đội một vang lên ngày càng dữ dội khi đội hai thua thảm hại.hahahahaha.
Lắc đầu nhìn Thanh Hà chỉ biết cười nhẹ lắc đầu chia buồn với đội hai. Tuy vậy nhưng cả lớp lại có một tiết học rất vui( chơi chứ học gì hả má!). Cô nhận ra một điều rằng tụi học sinh này có tố chất nhưng thực sự là chưa được mài dũa đúng cách cho nên chúng mới càng ngày càng xấu. Nhưng giờ đây cô đã phát hiện ra một chiêu thức " cải tạo mới" mong là sẽ thực hiện được thành công và được đưa lên chứng nhận cấp quốc tế.( Có vẻ hơi mơ tưởng)
|
|
BÀ GIÀ KHÓ TÍNH, EM YÊU CHỊ!! Tác giả: Hazu Chương 27: Trộm Ổi. Ads
Trở về khách sạn với gương mặt mệt mỏi Quỳnh Thư không thèm thay quần áo mà lăn ngay ra giường. Kể ra thì cái lí do mà khiến cô mỏi cũng rất chi củ chuối đó là cười nhiều méo miệng. Cho nên từ lúc ở trường đến giờ cứ phải chu môi chu mỏ để kéo lại thế cân bằng.
Còn Thanh Hà thì mệt mỏi hơn khi nhận chức giáo viên chủ nhiệm của 12a2 và cũng chính là lớp của em gái mình. Nhìn biểu hiện vui vẻ của con bé ngày hôm nay cô cũng đỡ phiền lòng. Còn về kết quả học tập của nó may thay là cũng nằm trong danh sách học khá của lớp. Chắc hẳn mọi người thắc mắc là tại sao em gái Thanh Hà không nhận ra cô đúng không? Đó là vì cô đã cải trang một chút. Ba năm xa em gái và chỉ nghe được giọng nói của nhau qua những cú điện thoại thì khi ra ngoài đời thực kiếm nhau thật là khó. Nhưng có một điều tuyệt vời nhất là cô em gái của cô vẫn an toàn và vui vẻ.
----------------------------------Một ngày nữa lại bắt đầu-------------------------------------
Mới bốn giờ sáng mà Quỳnh Thư đã bị Thanh Hà lôi dạy đi tập thể dục.
-Cho tao ngủ tí đi, hôm qua ta đã phải giúp mày soạn giáo án rồi mà. Quỳnh Thư úp mặt xuống gối, vẫn tiếng ngái ngủ mà đáp.
-Nói-lần-cuối, có-dậy-không?? Thanh Hà đứng thẳng hai tay chống hông, giọng nói của cô rất ư là " nhỏ nhẹ" nhưng mà mang một tà khí vô cùng âm u ...
Rồi chả ai bảo nhau câu nào, Quỳnh Thư chạy nhanh vào làm vệ sinh cá nhân để chuẩn bị.
Đà Lạt sáng sớm vô cùng lạnh, mặc chiếc áo khoác dày rồi mà Quỳnh Thư vẫn còn run.
Những con đường mang nét âm u mờ ảo dưới tác động của những ánh đèn vàng cao áp. Chưa kể những làn sương lởn vởn xung quanh cũng những làn gió lạnh đến thấu sương. Thế mà con đường đó vẫn tấp nập những người qua với những xe rau tươi ngon lành, những bó hoa tươi đỏ rói và đặc biệt là những người nhân công đi làm thuê. Đời là vậy, không ai hiểu hết. Mảnh khổ mảnh cười có ở nhiều nơi nhưng ta sẽ không bao giờ thấu nếu ta không tìm tòi.
Bây giờ là sáu giờ sáng, trời cũng đã bớt đi cái lạnh và mọi cảnh vật hiện rõ hơn. Cuộc hành trình của hai cô gái đã qua biết bao nhiêu con đường và điểm dừng chân của họ là một ngôi nhà nhỏ bên ven đồi.
-Này! đây là nhà em gái cậu à!
Nghe tiếng Quỳnh Thư hỏi Thanh Hà chỉ biết ậm ừ một cách qua loa.
Đó là căn nhà khá nhỏ và có vẻ hơi lụp xụp . Cánh cửa căn nhà nhỏ thì đã mã toang ta từ bao giờ. Bên cạnh là mấy con gà chạy lung tung trong cái lồng rơm. Xung quanh nhà là giàn hoa giấy đỏ rực đẹp lạ kì.
Từ đằng xa thấp thoáng tiếng chiếc xe đạp lạch cạnh đang chuẩn bị tiến về căn nhà nhỏ. Nghe thấy tiếng động Thanh Hà vội kéo tay Thư trèo qua khu tường đất đối diện bên cạnh để núp. Tiếng xe càng gần thì nét mặt của Thanh Hà càng nhăn nhó. Đó là chiếc xe phượng hoàng đã cũ nhưng phải trở đến hai sọt rau lớn.
Đường Đà Lạt lại toàn là đường dốc nên việc đi xe đạp rất mất sức huống chi là trở nhiều đồ thế kia. Cái nét mặt nhăn nhó của người phụ nữ đã có tuổi đã hiện rõ lên sự vất vả . Nhìn thấy thế Thanh Hà chỉ biết im lặng mà đưa mắt dõi theo. Cô nhận ra người đó!
Nước mắt cô đã rơi tự bao giờ khiến cho Quỳnh Thư vô cùng xót xa. Bởi lẽ cô đã xây cho mình một vỏ bọc quá mạnh mẽ để giấu đi bản chất thật của mình. Bàn tay cô run run bám chặt trên nền tường đất khiến cho những mảnh vụn rơi xuống đầy quần áo lấm lem . Vỗ vai an ủi Thanh Hà, Quỳnh Thư dựa lưng vào cái tường đất cao vỏn vọn một mét ấy và nhận thấy...
-Oa, Hà ơi....đôi mắt cô sáng lên khi nhìn thấy vật trước mắt, còn đôi tay thì cứ vỗ vai rồi kéo tay Thanh Hà khiến cho cô có đôi chút bực bội.
-Người ta đang buồn đây, làm cái khỉ gì vậy? Mặc kệ mọi cảm xúc của Thư, cô dụi dụi đôi mắt xuống hai đầu gối rồi lại ngó lên xem căn nhà nhỏ đối diện.
Nhưng trái lại với vẻ thờ và ủ rũ thì Quỳnh Thư lại túm gáy con nhỏ bạn nhìn hình ảnh "Lung linh mà long lanh" trước mắt. Đó là một vườn ổi trĩu quả, quả to và mang một nét thu hút đến lạ lùng. Đôi mắt Thư càng ngày càng to, càng ngày càng sáng như hai đèn của chiếc xe tăng.
-Ổi kìa mày...Ôi! tao từng mơ là được ăn ổi Đà Lạt đó!!! Nói rồi Quỳnh Thư đứng dậy chạy vụt tới mấy cây ổi gần đó.
-Con kia mày điên à!! Thanh Hà vội chạy theo nhỏ.-Đây là hành động ăn trộm, xâm cư bất hợp pháp đó má!! Cô lo lắng lôi con nhỏ háu ăn ra khỏi vườn ổi nhà người ta .
-Ta thề tao hứa tao đám bảo ta ta chỉ hái một quả thôi rồi tao đi, thức ăn dâng lên tận mồm rồi lại để tuột mất à.
Sau màn thề non hẹn biển thì Thanh Hà cũng trèo lên cây và bắt đầu sự nghiệp trộm ổi. Thật mất mặt, hai tư tuổi đầu rồi mà còn phải ăn trộm ổi cho con nhỏ kia.
-Này quả kia,....ớ chỗ đó đó...
-Cái con kia, mày có trật tự không, đây là ăn trộm đấy không của của nhà đâu mà mày la to thế..Thanh Hà nháy mắt khẽ nhắc nhở con nhỏ, nhưng sự thật quá phũ phàng...
-Kệ, sớm mà lo chi...tao bảo mày hái quả to kia mà...
Thế là một đứa đủng đu trên cây ổi, còn một đứa thì cứ ngân bài ca ở dưới....
Và rồi...
-Trộm....., ới bà con ơi trộm.....một tiếng người đàn bà thất thanh ở đằng xa khiến cho hai cô gái có chút giật mình.
Ngay sau đó Thanh Hà vội leo xuống, nhưng khổ nỗi áo cô mắc trên cây ổi...
-Chết mịa tao rồi, Thư ơi cứu.... Thanh Hà nhăn nhó trong tình trạng lơ lửng trên không...
Ngay lập tức Thư phóng qua xé toang chiếc áo của cô và chạy. Không chỉ thế vừa đi cô còn chỉ trỏ la ơi ới...
-Bớ người ta, ăn trộm...đuổi theo nó....ăn trộm kìa bà con ơi!!!
Đây gọi là vừa ăn cướp vừa la làng...??? Dân chơi thứ thiệt...
|
BÀ GIÀ KHÓ TÍNH, EM YÊU CHỊ!! Tác giả: Hazu Chương 28: Cuộc Chạm Mặt Bất Ngờ 1. Ads
Vội kéo con nhỏ háu ăn vào cái ngõ cụt kia để cắt đuôi bà chủ vườn ổi. Thanh Hà ngồi bệt xuống thở hổn hển. Trái lại với cô Thư hồn nhiên móc ở túi ra năm sáu quả ổi và bắt đầu ăn ngon lành...
-Này con kia, tao nhớ tao mới hái cho mày hai quả thôi mà...Thanh Hà vuốt ngực cố giữu cách nói bình tĩnh.
-Hì, lúc nãy tao cũng hái mà...ăn không cưng?
-Hứ! không thèm!! Ăn cho no đi để bao giờ chết không lo bị đói. Nói rồi Thanh Hà ngoảnh mặt dậy vẻ giận dỗi. Cái con nhỏ chết tiệt mất ngay cái áo hàng hiệu vừa mới sắm được một tuần rồi. Đưa tay ném cục gạch cho thoát khỏi nỗi bực mình cô bắt đầu nhận ra sự khác biệt. Những tiếng : Grư grư.." cứ văng vẳng quanh đây...
-Này Thư, mày có nghe thấy tiếng gì không...?
-Tiếng gì, tao chỉ nghe thấy tiếng bụng tao đói thôi...?? Nói rồi cô lại trở lại công việc chính của mình đó là ăn ổi.
Nhưng cái tiếng kêu quái quỷ kia ngày càng một gần và càng một rõ khiến cho Thanh Hà toát mồ hôi hột, đôi tay cô cứ kéo lấy cánh tay đang làm nhiệm vụ vận chuyển thức ăn vào lỗ đen không bao giờ tắc kia :-Không phải chứ??
-Mày cứ lo bò trắng răng, bà đấy đi rồi không bắt tội trộm ổi nữa đâu, có việc ăn thôi cứ làm phiền người ta? Quỳnh Thư bực mình đứng dậy, chống hai tay vào hông nói một tràng dài rõ to.
Trái lại với vẻ hung dữ của Thư, Thanh Hà mặt cứ ngơ ngơ đơ đơ nhìn về phía trước. Nhìn khuôn mặt như sắp khóc đó, Thư cứ tưởng mình đã chót lỡ lời mắng nó nên nó mới ức khóc như vậy.
-Thôi nào nín khóc đi Thư thương ,Thư thương...
Vẫn không một cảm xúc nào được hiện lên khuôn mặt của Thanh Hà ngoài vẻ mặt trắng bệnh đến toát mồ hôi. Đôi tay cô vẫn giữu nguyên hướng chỉ chỉ trỏ trỏ...
-Thôi tao có làm gì đâu mà mày phải xúc động đến không ngớt lên lời như thế. Thư vẫn nhìn con bạn một cách khó hiểu.
Rồi bỗng nhiên đôi môi Thanh Hà bật lên tiếng nói:-C..ó...
-Mày nói có cái gì? Thư nhìn con bạn không hiểu? Ổi ư thì còn có...
-Không,...tao...nói...là ..ó...ó.. Thanh hà cỗ gắng giữ bình tĩnh trước những lời nói lắp bắp..
-Ó...gì...???
Thư gãi đầu ngoảnh lại phái sau: -Ôi mẹ ơi!!! Hỏi sao nó như vậy??Sao mày không bảo tao là có con chó nó ở kia hả? Thư bỗng run run tiến sát lại gần Thanh Hà.
-"Bụp" Thanh Hà gõ mạnh vào đầu cô:-Tao bảo chó thì mày có nghe đâu??
-Giờ làm sao??
-Sao biết sao là làm sao? Sao mày hỏi tao? Thanh Hà rất rối trong trường hợp gặp chó như thế này. Khổ số cô suốt ngày gặp phải chó là sao nhỉ? Có khi phải học thêm lớp võ thuật chống chó hoặc là huấn luyện chó vậy??
-Trong ba mươi sáu kế, chạy là quốc sách? Thư lẩm nhẩm trong mồm nhìn con chó.
-Ngu?
-Sao mày đánh tao?
Thanh Hà gõ một cái rõ mạnh như muốn tăng nếp nhăn cho cái bộ óc hồn nhiên chỉ biết ăn kia.-Chó nó bốn chân, mà bốn chân lại chạy nhanh hai chân. Muốn chạy chỉ còn cách gắn tên lửa vào mông mà phóng thôi.
-Tao hai chân, mày hai chân không phải bốn chân là gì?
Sau câu nói hồn nhiên Thanh Hà không khỏi phì cười trước tình thế tiến thoái lưỡng nan này. Chả biết cái quả ổi chết tiệt kia có chưa chất kích thích nào không mà từ khi ăn vào toàn nói linh tinh.
-Thôi!! Đằng nào cũng chết, mình cùng chạy đi...
-Ừm!!
Nói rồi hai cô gái đứng dậy nhẹ nhàng lùi từng bước theo từng bước tiến của con chó kia. Kể nếu biết nó là chó cái hay chó đực thì sẽ cô sẽ xài chiêu "Mỹ nhân kế" mà đối phó. Nhưng đây lại là loại chó béc dê to đùng xù lông chả biết đằng nào mà lần.
-1,2,3 Chạy nào!! Sau tiếng hét trời sụp cả hai đứa co giò phóng cẳng mà chạy!! Nhưng đời không như là mơ. Phóng đến đầu ngõ gặp ngay thằng xe ôm phóng qua.
-Á!!! Bụp...Xoảng...Rầm...
Tò... tí... te.... con.... bò ...kéo ....xe.....
|