Vị Hôn Thê Này Rất Khó Trị
|
|
Ba chén thịt gà, cá chua ngọt, trứng, bắp cải chiên giòn, súp xương sườn rong biển ngô, những món ăn gia đình rất bình thường nhưng lại tinh tế lại nhìn rất ngon miệng. Khương Triệu Đồng im lặng chén sạch hai bát cơm, coi như hành động đó là một lời khen ngợi dành cho cô, thấy Tiểu Nhã thu dọn bát đĩa mới lên tiếng nói: “Không gấp! Lát nữa sẽ có người giúp việc đến thu dọn.” Anh làm việc cũng biết đúng mực, sẽ không bắt cô làm người giúp việc mà sai bảo. Ngồi trong phòng khách uống trà, nghĩ đến anh một mình ở trong căn nhà to lớn này, Tiểu Nhã buột miệng nói ra: “Vì sao anh không ở nhà ba mẹ, ba bữa cơm đều có người lo?” “Không thích!” Anh không có biểu hiện gì không hài lòng khi cô tò mò hỏi, thành thật nói ra. “Vì sao không thích?” “Mẹ tôi vừa nhìn thấy tôi liền lôi kéo tôi nói một đống chuyện linh ta linh tinh chẳng có ý nghĩa gì, theo ý kiến của tôi căn bản là không có bệnh. Em gái tôi thì cả ngày vô công rỗi nghề, chỉ biết làm nũng, làm càng ăn vạ, cầu xin không có chừng mực, còn tự ình là thiên kiêu chi nữ (con gái cưng của ông trời), kỳ thực căn bản chính là phế vật vô dụng.” Anh phê bình người nhà mà cứ như đang tán dóc ấy. Tiểu Nhã trợn mắt há mồm kinh ngạc, thật muốn khóc thay mẹ cùng em gái anh. “Bọn họ chỉ muốn nói chuyện phiếm với anh thôi!” “Tôi biết bọn họ buồn chán, căn bản là sống uổng phí thời gian, lãng phí sinh mệnh, bởi vì không cần đi tìm kiếm miếng cơm suốt ngày ở nhà suy nghĩ miên man, chế tạo yêu hận tình thù.” Cho dù là đối đãi với người nhà của mình, Khương Triệu Đồng vẫn nhất châm kiến huyết nói ra lời thật lòng của mình, mà Tiểu Nhã lại không thể phản bác anh. Ngẫm lại cũng đúng, nếu sống một cuộc sống khổ cực, mỗi ngày phải đi sớm về trễ đi làm kiếm từng đồng về nuôi gia đình, giống như mẹ của cô thì làm gì còn thời gian đi tìm người tốn hơi thừa lời, oán trách kẻ bạc tình? Cùng lắm là thương tâm mười ngày nửa tháng, sau đó liền nhanh chóng xốc lại tinh thần, ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi tìm công việc kiếm tiền. “Tôi từng đọc người suốt ngày âu sầu, khóc thương cho xuân thu như Lâm Đại Ngọc, nếu như cha của cô ta mất đi, cô ta phải làm việc như một con sen nuôi sống bản thân, còn có tâm tình Đại Ngọc táng hoa, vì Giả Bảo Ngọc mà chết?” Tiểu Nhã phốc xích cười một tiếng: “Người như anh thật sự là nhàm chán! Sao có thể đọc tiểu thuyết như vậy? Không bằng anh đi tìm một cuốn luận văn thương nghiệp đọc cho rồi. Bất quá, tôi không nghĩ tới anh cũng đọc .” “Mười năm sống bên Mĩ, để tiếng Trung của mình không thụt lùi, tôi mang theo một vali văn học cổ điển, ép buộc chính mình mỗi ngày đọc ít nhất mười trang, về sau ngay cả truyện của Kim Dung tôi cũng xem xong xuôi.” Anh có chút không được tự nhiên. Vì sao nói cho cô ấy nghe mấy thứ này? Ngay cả mẹ và em gái cũng không biết mấy việc này. “Thực không? Tôi cũng đã xem qua, bộ nào cũng viết rất tuyệt vời.” Tiểu Nhã khóe môi cười xán lạng vui vẻ. “Con gái cũng xem tiểu thuyết võ hiệp?” Khương Triệu Đồng ánh mắt tăng lên độ ấm. “Không xem thì sẽ tụt hậu.” Giữa hai người đột nhiên có đề tài chung để nói, không khí không còn im lặng nặng nề như mấy phút trước nữa, anh một câu tôi một câu nói lên cách nhìn của mình đối với truyện của Kim Dung, từ miêu tả nhân vật, bố cục cốt truyện, ám cọc phụt bút (1), liên tục ngôn luận… “Rất khó có thể xuất hiện một Kim Dung thứ hai.” Hai người đồng thời kết luận, bởi vì cái loại trình độ này đích thực là trình độ (2) nền văn học quốc gia. Nếu không phải là từ nhỏ lớn lên trong một dòng dõi thư hương thế gia thì rất khó bồi dưỡng ra được. Hai người nhìn nhau cười, chỉ là khẽ mỉm cười, lại cười rất thật lại không chút nào ngăn cách. Không khí ôn hòa hiếm thấy. “Anh thích nhân vật nào trong của Kim Dung?” Tiểu Nhã cười mi mắt cong như trăng lưỡi liềm. “Tôi thích nhất là A Tử trong Thiên Long Bát Bộ, tuy cô ta rất xấu xa, rất ích kỷ, thực không hiểu chuyện, thậm chí còn không có tình nghĩa. Nhưng cô ta đối với chuyện tình yêu vô cùng nghiêm túc khiến cho người khác phải rung động. Fan của Kim Dung không có ai có thể quên được A Tử vì Bắc Kiều Phong chết mà đồng huyệt. Không tiếc móc đôi mắt ra trả lại cho Du Thản Chi. Ôm xác Kiều Phong cùng nhảy xuống vạn trượng vực sâu.” “Cô ta cũng biết rõ Kiều Phong đối với cô chỉ là tình cảm anh em, nhưng cô ta lại vì tình yêu của mình mà phải trả giá bằng cả tính mạng, coi như cô ta là thiên hạ đệ nhất si tình đi! Mặc dù tình yêu như vậy sẽ quấy nhiễu cho người kia, nhưng tôi vẫn hâm mộ A Tử vì cô ta hoàn toàn trung thành với lựa chọn của bản thân, làm theo ý của mình. Tôi tự hỏi tôi làm không được, cho nên tôi hâm mộ cô ấy rất nhiều.” Thử hỏi, trên đời này có ai có thể trung thành với chính mình, không khuất phục cách nhìn của xã hội? Khóe môi anh nhẹ nhàng ngoéo một cái: “Tôi có thể hiểu, tôi cũng có lúc nghĩ như vậy, chúng ta đều hi vọng bản thân có thể là người khác, một người tương phản với chính mình.” Đuôi lông mày của cô hơi giương lên: “Anh cũng nghĩ như vậy?” “Tôi cũng là người mà! Chẳng lẽ cô luôn nghĩ tôi là người ngoài hành tinh?” Anh như cười như không hỏi lại. “Gần giống như vậy.” Cô lớn mật thừa nhận. “Vậy anh thích ai?” “Cô Ngốc?” Anh ột đáp án kỳ quặc. “Cô Ngốc? Truyện Anh Hùng Xạ Điêu vì… vì sao?” “Bởi vì cô ta rất ngốc, người ngốc rất có phúc!” Anh trả lời hùng hồn ngắn gọn. Tiểu Nhã có chút ngoài ý muốn, lại dường như hiểu được một chút, làm ‘Khương Triệu Đồng’ trách nhiệm rất to lớn, rất vất vả. “Quả nhiên là không có khả năng đóng vai nhân vật mình muốn, nhưng Triệu Đồng, nếu sinh mệnh cho phép anh lựa chọn một lần nữa anh vẫn sẽ chọn làm cô Ngốc hay là Khương Triệu Đồng?” Anh chỉ suy ngẫm ba giây, gọn gàng dứt khoát nói: “Tôi không chịu đựng được người khác chi phối, chỉ có thể làm Khương Triệu Đồng.” “Tôi cũng nghĩ vậy.” Tiểu Nhã mím môi cười không ngừng. Anh nhìn chằm chằm cái miệng hồn nhiên tươi cười của cô, hai cánh môi anh đào phấn nộn hôn lên chắc chắn rất thơm và ngọt chứ! Anh muốn nói chuyện tình cảm nghiêm túc à? Hơn nữa phải lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết! Ở Mĩ, anh không thiếu được người khác phái yêu thích, nhưng chưa bao giờ bị cám dỗ. Hiện tại, anh động tâm phải không? Nhìn vẻ mặt anh ngưng trọng nhìn chằm chằm vào cô, Tiểu Nhã cảm giác được con nai vàng ngơ ngác nhảy loạn xạ trong tim, da gà tóc gáy sởn hết cả lên.
|
“Anh… vì sao lại nhìn tôi như vậy?” Cô buột miệng hỏi. “Cô bằng lòng chủ nhật tuần sau tới nữa không?” Khương Triệu Đồng ánh mắt thâm thúy khóa ánh mắt của cô, anh cần phải cân nhắc lại một chút nặng nhẹ lợi hại. Bởi vì chỉ cần nghĩ đến người nhà họ Tôn một lòng muốn biến anh thành thông gia với họ, anh lười đối phó. Ở nhà anh… bà con thân thích tham lam nhiều quá rồi! “Lại muốn tôi nấu cơm?” Tiểu Nhã có chút không vui, con gái chỉ vì người mình yêu mà nấu nương thôi! “Chủ nhật tuần sau tôi có hẹn, hay là anh cũng muốn cùng chúng tôi đi khu vui chơi?” “Khu vui chơi?” Anh quả nhiên nhăn mặt. “Học trò mà tôi dạy kèm thi được hạng nhất, tôi đã đồng ý dẫn cậu ta đi chơi.” “Tiểu quỷ nhàm chán!” Anh nghĩ đến mấy nhóc con tiểu học hoặc trung học, lông tóc chưa mọc đủ, vẻ mặt chán ghét bĩu môi. “Tuấn Tư là một đứa nhỏ vô cùng ưu tú mới không phải là tiểu quỷ vô vị, nhàm chán như anh nói.” Dạy kèm gần ba năm, Tiểu Nhã không thể không đem Tuấn Tư thương yêu như em trai được, cô không thích có người phê bình em trai mình. Khương Triệu Đồng không khỏi có chút ghen tị, cho dù tiểu quỷ thối cô cũng không nên bênh vực nam sinh khác chứ. Lúc này, chuông cửa vang. Anh nhìn Tiểu Nhã. “Đây là nhà của anh, mời ông chủ đi mở cửa!” Tiểu Nhã trừng lại anh. “Là tôi sai.” Anh khẽ xin lỗi, đứng lên. Vì sao anh lại rất tự nhiên nghĩ Tiểu Nhã sẽ đi mở cửa? Cô cũng không phải bà chủ của nhà này. Cửa mở ra, Khương Thiên Nghê ăn mặc trang điểm rất xinh nhào vào lòng anh, làm nũng nói: “Anh hai, mẹ gọi anh về ăn cơm trưa. Tại sao anh lại không về? Cho nên, bản tiểu thư đích thân đến đây bắt người, anh không về ăn cơm chiều là không được đâu nha.” Khương Triệu Đồng nhẹ nhàng đẩy em gái ra, không vui nói: “Con gái con đứa không nên tùy tiện ôm đàn ông, bạ đâu nói đấy, anh đây nhìn cũng không ưa nổi rồi.” “Anh! Em là em gái anh!” Khương Thiên Nghê oan ức nói. Cô nên có một ông anh trai bảo sao làm vậy, yêu thương cưng chìu cô đến tận xương tủy mới đúng chứ. Người trước mắt không phải dạng anh trai cô muốn. “Nếu em không phải em gái anh, anh sẽ cho em nhào bổ vào sàn nhà.” “Anh thật quá đáng! Em muốn méc mẹ…” Khương Thiên Nghê dậm chân một cái, đi theo anh vào nhà. Tiểu Nhã đứng dậy nghênh tiếp, cười đến mi mắt cũng đều mềm mỏng, Khương Triệu Đồng nhìn liền cảm giác thoải mái. “Cô… cô… cô làm sao có thể ở trong này?” Ít thấy thiên kim tiểu thư nói chuyện lắp bắp, thật sự là bị hù hết hồn. Trong phòng anh hai lại có phụ nữ? “Anh trai cô gọi tôi tới đây nấu cơm cho anh.” Tiểu Nhã thích thú nháy mắt mấy cái với cô ta nói. Cư nhiên tiến triển đến mức có thể về nhà nấu cơm cho anh hai ăn? Khương Thiên Nghê hít sâu một hơi lạnh. “Không được! Không được! Anh hai và Tôn Tiểu Nhã không thể ở chung, kỳ thực lúc đầu cô ta tên là Mã Tiểu Nhã, là đứa con gái riêng, mẹ từng nói mẹ không chấp nhận con dâu là một đứa con gái tiêng. Anh hai, anh mau đuổi cô ta ra ngoài đi, cùng cô ta đoạn tuyệt quan hệ. Cô ta 200% cũng không xứng với anh. Chị Khả Lệ tốt một ngàn lần so với cô ta, anh nên lựa chọn chị Khả Lệ mới đúng!” Cô gái được nuông chiều khi soi mói người khác cũng giống như đạn bắn liên thanh. Ánh mắt chứa đựng sự khinh thường, oán hận lườm Tiểu Nhã. Tiểu Nhã bề ngoài giống như ôn hòa, kỳ thực xa cách đứng một bên. “Thiên Nghê, em biết anh ghét nhất có người xen vào đời sống của anh, phải không?” Khương Triệu Đồng mặt lạnh nói: “Hiện tại, anh thu hồi thẻ vàng của em.” Khương Thiên Nghê chột dạ: “Anh! Là mẹ…” Thẻ vàng anh hai cho trong đó có một triệu nhân dân tệ nha! “Lấy ra!” Khương Thiên Nghê vẻ mặt đau khổ móc trong túi xách ra một tấm thẻ vàng sáng lóng lánh, trơ mắt nhìn anh hai bẻ gãy tấm thẻ, không cam lòng nói: “Anh! Vì sao anh làm như vậy? Em là em gái duy nhất của anh đó nha! Hơn nữa, em chỉ chuyển đạt ý tứ của mẹ thôi…” Khương Triệu Đồng căn bản không tán thành sự xa xỉ lãng phí của em gái, là mẹ cứ nhắc đi nhắc lại làm phiền hắn, nói cái gì là mỗi người trong nhà đều cho Thiên Nghê thẻ vàng tiêu xài, hắn làm anh trai không thể không cho. Hắn vì để lỗ tai được thanh tĩnh nên mới cho Thiên Nghê thẻ vàng, kết quả mỗi tháng cô dùng thẻ hắn đưa cho tiêu xài hết hai mươi vạn nhân dân tệ, hắn vẫn ngấm ngầm chịu đựng, cho đến hôm nay mới tìm được cơ hội thu hồi thẻ vàng về. Mẹ muốn làm hư Thiên Nghê là chuyện của bà, hắn không cần phải nối giáo cho giặc. “Thiên Nghê, câm miệng!” Hắn cắt đứt lời của nàng, lạnh mặt nói:“Tiểu Nhã là vị hôn thê do ông nội giúp ta chọn. Em nói mẹ không thích? Vậy em về nói với mẹ mời ông nội ra đại chiến ba trăm hiệp, rồi đến đây nói cho anh biết người nào thắng, khi đó anh nghe lời người đó!” Khương Thiên Nghê nghẹn lời. Uy quyền của ông nội ngay cả cha đều kính sợ ở trong lòng, càng đừng nói là mẹ. “Nhưng… nhưng chỉ cần anh cương quyết không thích, ông nội cũng hết cách. Ở nhà chúng ta, ông nội chỉ chịu nhượng bộ với anh, giống như Tôn Hữu Vân ngày trước, anh liền gặp mặt người ta một lần cũng không gặp, ông nội cũng theo ý anh.” Khương Thiên Nghê lời nói có chút ghen tỵ. Ông nội trọng nam khinh nữ. “Em lại muốn quản chuyện của anh?” “Không có, không có.” Cô gái được nuông chiều bĩu môi giận dữ nói: “Em chỉ cảm thấy anh thỉnh thoảng nên đứng về phía mẹ, dù sao bà cũng là người sinh ra anh.” “Ai có lý thì anh đứng bên người đó.” Về phần mẹ, chỉ cần cho bà tiền tiêu xài cả đời không hết là được rồi. “Phải không? Chỉ cần em có lý, anh sẽ đứng bên em sao?” Khương Triệu Đồng gật đầu. “Như vậy anh hai, anh ra lệnh cho Tôn Tiểu Nhã trở về khuyên răng em gái cưng của cô ta, đừng có dây dưa không rõ với Tiết Thành Lượng nữa. Tiết Thành Lượng là người em thích, kêu em gái cô ta cút xa ra.” Tiết Thành Lượng? Khương Triệu Đồng nhớ Tiểu Nhã từng đối với bóng lưng của hắn ngóng nhìn một hồi thật lâu. Khương Thiên Nghê luôn luôn không chiếm được tình cảm của Tiết Thành Lượng, tôn nghiêm của tiểu công chúa bị đả kích trực giác cho thấy nguyên nhân chính là do con nhỏ nhìn hoạt bát, đáng yêu tên Mã Nguyên Nguyên cản trở, liền vội đối với Tiểu Nhã nói: “Chỉ cần cô khuyên em gái cô rời khỏi anh Thành Lượng, tôi sẽ không ngăn cản cô và anh hai đến với nhau.” Cô ngăn được sao? Nếu đã không ngăn được dựa vào cái gì để trao đổi lợi ích? Từ nhỏ đến lớn làm đại tiểu thư được nuông chiều quen rồi, lớn đầu hơn cô hai tuổi mà còn ngây thơ hơn cô nhiều lắm. Tiểu Nhã lộ ra khuôn mặt vô tội tươi cười: “Tôi chỉ biết Tiết Thành Lượng tiên sinh thu em gái tôi là em nuôi. Đối với Nguyên Nguyên yêu thương rất nhiều, còn những chuyện khác tôi không biết. Bởi vì bà nội không cho phép tôi thường trở về nhà! “Anh trai? Em gái nuôi? Em gái cô rõ ràng là mơ mộng chim sẽ hóa phượng hoàng, nên mới bám riết anh Thành Lượng không buông thì có!” “Nhất định không có chuyện này. Nguyên Nguyên tính cách hồn nhiên ngây thơ, đối với chuyện tình cảm hoàn toàn không hiểu, đến nay cũng chưa từng nói chuyện yêu đương. Cho nên, trừ phi Tiết Thành Lượng tiên sinh chủ động thổ lộ, bằng không Nguyên Nguyên không có khả năng đi theo đuổi con trai.” Tiểu Nhã nói chuyện chắc chắn, thanh âm dịu dàng, tươi cười tự tin, Khương Thiên Nghê càng tức. “Ý của cô là bản tiểu thư đang nói dối?” Khương Thiên Nghê ghét ốc cập ô (3) đối Tôn Tiểu Nhã không hảo cảm. “Tôi không có ý đó…” Thật sự muốn đánh cô ta. “Cô có!” Khương Triệu Đồng âm thanh lạnh lùng nói:“Thiên Nghê, em ồn ào có đủ chưa?” Khương Thiên Nghê không nghe theo nói: “ Anh hai đã nói, chỉ cần em có lí liền đứng về phía em mà. Hiện tại, em gái của cô ta cướp đi anh Thành Lượng của em, anh phải lấy lại công bằng giúp em!” “Càn quấy! Nếu Tiết Thành Lượng là bạn trai của em. Mẹ tại sao không nói cho anh biết?” “Nhưng… em thích anh ta! Em đối với anh ta vừa gặp đã yêu!” “Đó là chuyện của em, người ta không có nghĩa vụ phải đáp lại tình cảm của em.” Khương Triệu Đồng ánh mắt sắc bén nhìn cô, khiến cho đáy lòng cô dâng lên một nỗi sợ hãi: “Nhân dịp này, hôm nay anh nói luôn cho em biết, Thiên Nghê, anh đã bàn với ba và ông nội, Tiết Thành Lượng không đủ tư cách cùng Khương gia đám hỏi, Tiết Thành Hổ miễn cưỡng có thể.” “Em không thích anh Tiết Thành Hổ, em sợ anh ấy.” “Vậy thì không chọn họ Tiết nữa.” “Nhưng em thích…” “Câm miệng! Khương Thiên Nghê, em nghe rõ cho anh! Bản thân em là con gái nhà họ Khương, vinh hoa phú quý của Khương gia không phải cho em hưởng không, lúc cần thiết, em phải dùng hôn nhân để báo đáp lại cho Khương gia.” Khương Triệu Đồng âm thanh lãnh khốc như điện thoáng chốc làm não cô tê dại. “Không, em không cần……” Khương Thiên Nghê yếu ớt từ chối. “Sự tình nhất định sẽ làm như vậy, em không cần cũng phải cần. Giả sử em đủ thông minh, biết đi tìm một người đàn ông đủ tiêu chuẩn làm con rể Khương gia để yêu đương, như vậy, em sẽ được hạnh phúc.” “Tình yêu là vô giá, không thể cân đo đong đếm hoặc mua bán! Anh hai rất máu lạnh cho nên anh không hiểu.” “Tùy em.” Khương Triệu Đồng cười lạnh làm người ta khó có thể nhìn gần: “Tình yêu của em vĩ đại bao nhiêu, em liền vĩ đại cho anh xem đi! Nhưng mà anh đây cảnh cáo cho em biết trước: đối với những đứa con gái không nghe lời, ngày gả đi rồi sẽ bị chặt đứt đường lui ngay lập tức. Khương gia sẽ không cho của hồi môn, một xu cũng không cho. Anh muốn nhìn xem tình yêu vô giá của em có thể cung ứng tiền cho em tiêu xài lãng phí mua đồ hiệu hay không?” Khương Thiên Nghê đần độn giật mình tưởng tượng.
|
“Không tin có thể trở về hỏi ba hoặc ông nội.” “Em… em… em… em muốn đi tìm mẹ, mẹ nhất định giúp em!” Khương Thiên Nghê đột nhiên hô một tiếng, nắm chặt túi xách hàng hiệu trong tay chạy đi. Không biết là cô ta sợ mất đi tình yêu hay là sợ không có tiền mua hàng hiệu nữa. Khương Triệu Đồng lắc đầu: “Không biết bản thân chính mình có bao nhiêu cân nặng, mới là người đáng thương nhất.” Tiểu Nhã cảm thấy người làm anh trai này quá độc ác, mà Khương Thiên Nghê cũng quá vô dụng. Khương Thiên Nghê nếu đồng ý đi làm, chính mình kiếm tiền mua hàng hiệu e sợ gì người khác uy hiếp? Bất quá, người đàn ông như vậy có thể yêu sao? Đối với em gái còn có thể giải quyết việc chung, lúc anh có bạn gái anh sẽ đối xử ra sao? Khó hiểu! Tình cảm mới vừa lặng lẽ đâm chồi lại lặng lẽ vùi lấp. Tiểu Nhã thủy chung vẫn duy trì nụ cười không chứa đựng cảm xúc gì nói: “Tôi phải về đây.” “Tôi đưa cô.” Khương Triệu Đồng giọng nói lạnh lùng không hề giảm, nhưng đã ít đi mùi vị nghiêm khắc: “Bất quá, có cái vấn đề muốn cô trả lời trước, lần trước ở trong yến hội, cô vì sao nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tiết Thành Lượng không tha?” “Có sao?” Tiểu Nhã hồi tưởng. “Chẳng lẽ cô cũng thích Tiết Thành Lượng?” Anh không có lốp dự phòng. Tuy rằng không rõ dụng ý của anh, Tiểu Nhã vẫn tươi cười nói ra suy nghĩ trong lòng. “Tiết Thành Lượng là một người đàn ông thật làm cho người ta ưa thích, anh ta tính tình cởi mở, cá tính sôi nổi, rất phù hợp với em gái bảo bối của tôi. Khi đó trong lòng tôi suy nghĩ: Ngày nào đó, anh ta sẽ trở thành em rể tôi?” Đây là đáp án Khương Triệu Đồng không thể nghĩ ra. “Nữ nhân! Đầu của cô toàn chứa mấy chuyện nhàm chán này à?” “Đúng vậy! Tôi chính là người phụ nữ toàn suy nghĩ mấy chuyện vớ vẩn!” Cô nghiêm túc đáp lại, giọng nói có chút châm biếm. “Tôi không có ý chê bai cô.” Mặt anh vẫn lạnh lùng như cũ, mặc dù cảm thấy cô có vẻ tức giận nhưng anh cũng không muốn giải thích. “Tôi biết, anh chỉ biểu đạt cách nhìn của anh mà thôi.” Cô cũng làm mặt lạnh, quay lại nhìn thẳng anh nói: “Ít nhất anh cũng làm cho tôi hiểu được, anh bề ngoài nhìn giống như thân sĩ, kỳ thực nội tâm suy cho cùng giống như heo đất.” (Ngữ: mô phật xoắn não ) Ngoái đầu nhìn lại nhìn nhau, hai người đều có cảm giác không giống khi nãy. Từng bước tìm hiểu đối phương làm người như thế nào? Quả thực là chuyện tốt sao? Cả hai đều ngốc nghếch trong chuyện yêu đương, không hẹn mà cùng hâm mộ người xưa hôn nhân do mai mối, chỉ cần nghe lời cha mẹ đi vào động phòng là xong, không cần tốn nhiều tế bào não cho chuyện yêu đương! Thậm chí nói chuyện cũng chưa từng nói, cũng không biết rõ mặt của đối phương, như vậy còn có dũng khí tiến thêm bước nữa hay không? Tiểu Nhã không nghĩ tới Khương Thiên Nghê còn đến tìm cô, Tiết Thành Lượng không phải không đủ tư cách làm Khương gia con rể sao? Thì ra Khương Thiên Nghê đã lấy được sư ủng hộ của mẹ Khương, Khương Thiên Nghê khóc lóc ỉ ôi cuối cùng nói ra một câu thuyết phục được bà: “Đàn ông nhà họ Tiết rất chung tình, chưa bao giờ ngoại tình.” Khương phu nhân vì chồng ngoại tình khiến cho bà không được yên lòng, cho tới bây giờ cũng đã hết hi vọng với ông. Nhưng trong lòng bà vẫn tiếc nuối bản thân không có chiếm được lòng chung thủy của chồng. Bà mong muốn con gái có thể đạt được như ý, có được tình yêu và hạnh phúc. Huống hồ, Tiết Thành Lượng cũng không phải đứa nghèo khó, anh ta tuy rằng không có cần quyền ở “Hoàng Long châu báu” tự mình thành lập công ty tin tức, nhưng anh cũng là con trai Tiết Hoàng Long, tương lai tài sản khổng lồ cũng có phần của anh, con gái gả cho anh cũng không có chịu khổ! Nếu như hôm nay Tiết Thành Lượng chỉ là thằng nhóc mặc áo bán trên vỉa hè thì Khương Thiên Nghê đại tiểu thư cũng không xem vào mắt. Cô tự chiếu thưởng thức phi phàm, cũng thích nam giới đẹp trai biết ăn mặc. Hai mẹ con thống nhất ý kiến, chỉ cần Tiết Thành Lượng yêu thương Khương Thiên Nghê, chịu cùng cô về nhà ra mắt trưởng bối, Khương phu nhân đồng ý giải quyết cửa ải của chồng bà, rồi cùng chồng đi thuyết phục cha chồng. Cho nên mấu chốt là Khương Thiên Nghê cần nhanh chóng đem trái tim của Tiết Thành Lượng bắt giữ. Cố tình con bé Mã Nguyên Nguyên không chịu thức thời bám riết không chịu đi. Mang danh ‘em gái nuôi’ của Tiết Thành Lượng dính sát lấy anh. Cô mỗi lần đem đồ ăn đến công ty tìm người cho Tiết Thành Lượng thì hơn một nửa bị Mã Nguyên Nguyên ăn rồi. Khương Thiên Nghê tức giận đến nghiến răng, lại muốn duy trì hình tượng thục nữ, không muốn để Tiết Thành Lượng xem thường. Muốn đi tìm Mã Nguyên Nguyên dằn mặt lại sợ cô ta đi tìm Tiết Thành Lượng khóc lóc mách lẻo, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể ra tay từ Tôn Tiểu Nhã. “Cầu xin cô về nói em gái cô đừng có cản trở con đường tình yêu của tôi nữa, có được không?” Cô tự cho bản thân phải ăn nói khép nép nhưng trên thực tế không làm được, không có biện pháp, đối với con gái riêng cô không có cảm tình. Tiểu Nhã khẽ nhướn mày, em gái bảo bối nhà cô có thể áp đảo được thiên kim đại tiểu thư, giành được sự ưu ái của Tiết Thành Lượng! Rất giỏi! Khương Thiên Nghê không biết chính mình “Đăng môn bái phỏng” sẽ bại lộ khu vườn tình yêu hoang vu cằn cỗi của mình. Tiết Thành Lượng không phải người làm vườn của cô, Mã Nguyên Nguyên, là một gốc cỏ dại chướng mắt cô ta. Cố tình thiên kim đại tiểu thư không muốn tự mình lao động tay chân, không tự nhổ lại muốn Tôn Tiểu Nhã cô ra tay. “Cô rốt cuộc có đồng ý giúp tôi hay không?” Cô gái được nuông chiều tính nhẫn là có hạn! Đối với sự tự cho là đúng của cô ta, Tiểu Nhã chỉ có thể im lặng. “Khương tiểu thư, tôi với cô không có quen biết. Nguyên Nguyên là em gái tôi, cô cư nhiên lại yêu cầu tôi đi tổn thương nó, chỉ số thông minh của cô có vấn đề à?” “Cô… cô… cô… cô…” Lửa giận vừa mới lùi đi lại một lần nữa thăng lên. “Huống chi, Tiết Thành Lượng thích ai là quyền tự do của anh ta, tôi không can thiệp được, em gái tôi càng không can thiệp được. Tiết Thành Lượng nếu yêu cô, một cái Mã Nguyên Nguyên thì nhằm nhò gì? Tiết Thành Lượng nếu không yêu cô, cho dù không có Mã Nguyên Nguyên hắn cũng sẽ không yêu cô.” Bên môi nụ cười yếu ớt như hoa, Tiểu Nhã giọng nói êm ái: “Nguyên Nguyên bình thường đều đến trường, Khương tiểu thư ngược lại có rất nhiều thời gian đi tìm Tiết Thành Lượng bồi dưỡng tình cảm, lấy điều kiện thân thế của cô, đàn ông muốn kết hôn với cô cũng không ít, cô nên để cho Tiết Thành Lượng hiểu được điều này, làm cho hắn đưa ra lựa chọn chính xác.” Khương Thiên Nghê lần đầu tiên phát hiện, Tôn Tiểu Nhã cùng anh trai cô đều là nhân vật khó đối phó, cô không cần chị dâu như vậy! Chị dâu của cô phải giống mẹ chuyện gì cũng phải nghe theo cô, sau đó bắt anh hai cũng cưng chiều cô. (Ngữ: ta tát vỡ nướu rớt răng nhà mi ấy chứ ~ con nhỏ này xứng làm tiểu tam thôi, gả cho nhà giàu làm gì!! Thấy mà ứa gan!!!) Cảm xúc không vui dời núi lấp biển mà đến, cô ta ác ý nói: “Tôn Tiểu Nhã, cô không cần rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Tôi đương nhiên biết giá trị của chính mình, cũng tin tưởng Thành Lượng không có khả năng không lựa chọn tôi. Chỉ là rất ghét khi thấy một đứa con gái riêng suốt ngày bên cạnh anh ấy làm cho người ta gai mắt mà thôi. Tôi nghĩ nó là em cô nên cho cô mượn sức ‘em chồng tương lai’ kết quả cô lại làm cho tôi thấy thất vọng. Một khi đã như vậy, tôi cũng sẽ không ở trước mặt mẹ nói ngon nói ngọt giúp cô đâu, cô muốn gả vào Khương gia à? Chuyện này so với lên trời còn khó!!” Tôn Liễu Tĩnh ngồi một bên quan sát tình hình, dưới đáy lòng cười trộm không thôi, vui sướng nhìn thấy Tôn Tiểu Nhã bị người nhà họ Khương chán ghét, nhưng mặt ngoài lại làm ra vẻ khuyên ngăn: “Khương đại tiểu thư không cần cùng một đứa con gái riêng không có thân phận, địa vị mà tranh chấp. Cũng không cần giúp đỡ cho cô ta. Dù sao đàn ông có mắt họ, ai có thể chống lại mị lực của Khương tiểu thư chứ?” Khương Thiên Nghê tâm tình cực tốt cười duyên nói: “Dì trêu chọc cháu thôi.” Tôn Liễu Tĩnh thở dài: “Cô không hiểu được sự nuối tiếc của tôi đâu, con trai tôi quá nhỏ, không thể cưới được con dâu tốt như cô. Thật là tôi không có phúc khí tốt mà!” Khương Thiên Nghê tự tin càng tăng, lúm đồng tiền như hoa cùng Tôn Liễu Tĩnh nói một lúc liền đứng lên cáo từ mà đi, xem Tôn Tiểu Nhã như không tồn tại, chỉ chào hỏi Tôn Liễu Tĩnh. Tiểu Nhã nhún nhún vai tỏ vẻ không sao cả, xem như kiến thức được thiên kim tiểu thư có bao nhiêu khinh thường những người ‘không có giá trị’. “Cô thật là vụng về!” Tôn Liễu Tĩnh trách cứ nói: “Cô là kỳ vọng duy nhất của bà nội, muốn đem cô gả cho Khương Triệu Đồng, vậy mà cô lại đắc tội với Khương đại tiểu thư, cô thật sự là một đứa ngu ngốc. Cô chiều theo ý người ta một chút, trở về cảnh cáo em gái cô tránh xa Tiết Thành Lượng một chút, có khó gì đâu?” Tiểu Nhã liếc bà một cái, lạnh lùng nói: “Đối với dì mà nói thì không có. Bởi vì dì không cần biết em tôi sống hay chết, hạnh phúc hay không, nhưng tôi để ý.” Tôn Liễu Tĩnh mỉm cười, tiện đà liếc cô một cái: “Cô hiện tại họ Tôn, phải lấy lợi ích của họ Tôn đặt lên hàng đầu. Không tin chờ bà nội trở về, tôi xem cô ăn nói như thế nào đây?” Hừ một tiếng, đi lên lầu. Tiểu Nhã cắn cắn môi, đột nhiên có một cỗ xúc động muốn khóc, chạy nhanh trốn vào phòng của mình. Biết rõ bản thân của mình đối với Tôn gia có bao nhiêu giá trị, đều được quyết định bởi Khương Triệu Đồng đối với cô có bao nhiêu hảo cảm, ngay từ đầu cô liền hiểu rõ điều này, cũng đã chuẩn bị tâm lý: Không cần để ý! Không cần để ý! Nhưng cô thực sự để ý. Làm sao có thể hoàn toàn không thèm để ý? Cô cũng có máu thịt, có tình cảm mà! Hi vọng ‘người thân’ đối tốt với cô vô điều kiện, thích cô. Chính là đơn thuần yêu thích cô, như vậy có khó lắm không? Vì sao muốn dựa vào người khác vui buồn mà quyết định đối xử tử tế với cô bao nhiêu phần? Cô là một con người! Có tình cảm của một cô gái, không phải búp bê. Chỉ nghe lệnh mà hành động, hoàn toàn phục tùng chủ nhân. Bọn họ tại sao có thể đối xử với cô như vậy? Dựa vào cái gì đối với cô như vậy? Chỉ vì của cô xuất thân thấp hèn, vô quyền vô thế, lời nói nói ra không có sức nặng, không ai xem cô ra gì, người ngoài như Khương Thiên Nghê đều có thể tìm đến tận cửa ức hiếp cô, mà không ai để ý.
|
Vào giờ phút này, cô thực hận người ba đã lừa gạt tình cảm mẹ cô, sinh ra cô và em cô, đầu tiên là vứt bỏ không nuôi, sau đó mặc kệ sống chết các cô. Đón cô về Tôn gia, mặc dù có mục đích riêng nhưng cũng nên cho cô một ít quan tâm, săn sóc, cho cô một chút thương yêu của người cha, cho cô cảm thấy an ủi một chút. Bởi vì ở căn nhà này cô không chiếm được ấm áp cùng quan tâm vì thế trong tiềm thức của cô từ chối tiếp cận Khương Triệu Đồng, yêu mến anh, miễn cho Tôn gia kiếm được tiện nghi. Cô thường muốn chạy trốn về bên mẹ, mẹ và em gái vô cùng hoan nghênh cô trở về nhưng cô biết cô không thể. Cô không quên được thương tổn Trần Anh Trị gây ra cho cô, không quên được gần một năm nuốt nuốt nước mắt cay đắng vào trong bụng, không đòi được công đạo làm sao cô cam lòng? Tiểu Nhã lau nước mắt xót xa nghĩ: “Nếu phải đứng bên cạnh Khương Triệu Đồng cô mới có được sự tôn trọng của Tôn gia, như vậy cô sẽ cho bọn họ nhìn cô với cặp mắt khác xưa, bao gồm cả Khương Thiên Nghê, tôi sẽ cho cô hiểu được, con gái riêng cũng có quyền có được hạnh phúc.” Việc làm cô xót xa là, cô vì sao phải chứng minh cho người ta xem? Hiện tại mới nhận rõ chính mình thật đáng buồn. Tiểu Nhã nước mắt không tiếng động rơi xuống, một lúc sau, cô gọi di động cho Khương Triệu Đồng, đây là lần đầu tiên. “Tôi là Khương Triệu Đồng.” Di động truyền đến thanh âm thanh lãnh của anh, ngoài ý muốn làm cho cô có chút kích động. “Triệu Đồng, cầu anh nói với em gái anh đừng giận tôi có được không?” Cô nghẹn ngào nói. “Vì sao khóc?” Trái tim anh như bị ai xé. “Em gái anh hôm nay tới tìm tôi. Tôi làm cho cô ấy không vui trở về… bà nội nhất định sẽ tức giận?” “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thiên Nghê đi tìm cô làm cái gì?” Khương Triệu Đồng giương mắt nhìn thấy Giang Nhật Đông lại trốn qua bên này, bất đắc dĩ liếc cậu ta một cái. Tiểu Nhã hít sâu một hơi, có vẻ như thanh âm lấy lại được bình tĩnh kể rõ nguyên nhân Khương Thiên Nghê đến tìm cô: “Tôi không thể tiếp nhận uy hiếp của cô ta, không thể làm em mình bị thương, nhưng dì gọi điện mách mọi chuyện cho bà nội biết, tôi không hiểu tại sao tôi lại thừa nhận những chuyện này?” Đây là lần đầu tiên Tiểu Nhã trước mặt anh phát tiết bộc lộ cảm xúc, lộ ra mặt yếu đuối lo sợ không yên. Khương Triệu Đồng phát hiện chính mình không thể bỏ mặc, không có biện pháp không thèm để ý. “Thiên Nghê dám giấu tôi làm chuyện này?” Tâm trạng của anh bắt đầu không tốt, Thiên Nghê nhất định có mẹ chống lưng cho nên dám làm càn, không coi anh ra gì. Khương Triệu Đồng cảm thấy bất mãn đối với sự cưng chìu của mẹ dành cho em gái. “Thiên Nghê làm như vậy, rõ ràng đem lời nói của tôi vào tai này ra tai kia.” Anh lập tức liên lạc với ba và ông nội thu hồi lại các thẻ vàng đã cho Thiên Nghê. Con gái không nghe lời thì không có tư cách tiêu xài tiền! Em gái làm sâu gạo lại dám khiêu chiến uy quyền trong tay anh trai, cần phải dạy cho nó biết hai chữ ‘tỉnh ngộ’ viết như thế nào. Kế tiếp là học cách ‘sống thanh bần vui đời đạo hạnh.’ Bất quá việc cấp bách hiện tại là… Khương Triệu Đồng rất muốn vì Tiểu Nhã làm chút gì đó. “Cô chuẩn bị một chút đi, sau khi tan sở tôi đến đón cô đi dùng cơm. Muốn ăn đồ Pháp hay đồ Ý?” “Tôi chưa ăn qua, anh quyết định là được rồi.” Cô mỉm cười, kết quả so với cô nghĩ còn hoàn hảo. Tôn gia khắt khe với Tiểu Nhã như vậy, ngay cả đồ ăn Pháp hoặc Ý cũng chưa từng ăn qua, bọn họ kiên quyết không xem Tiểu Nhã là ‘vị hôn thê’ của anh sao? Một khi đã như vậy, anh nên cho cô hưởng đãi ngộ nên có của ‘vị hôn thê của Khương Triệu Đồng’. Khương Triệu Đồng ở mặt ngoài vẫn đạm mạc như cũ, ở trong đáy đối với Tôn gia rất xem thường, hào môn thế gia thế nhưng lại vô cùng hẹp hòi. Khương Triệu Đồng kêu thư ký gọi điện thoại đặt bàn, cũng chẳng thèm nhìn Giang Nhật Đông liếc mắt một cái, vùi đầu vào công văn. “Anh họ, anh và Tôn Tiểu Nhã có hẹn à? Ăn đồ ăn Pháp lãng mạn nữa chứ, oa ~ nước miếng của em đều chảy ra hết rồi, anh họ, cho em đi với.” Giang Nhật Đông cọ cọ đi qua nói. “Được, gọi Điền Na tiểu thư cùng đi.” Khương Triệu Đồng tặng cậu ta một cái hồi mã thương. “Vì sao muốn kêu cô ấy?” cậu ta ảo não. Giang Nhật Đông ngày đêm lo lắng lão ba sẽ chạy tới đây lột da rút gân anh, kết quả chờ đến chờ đi người đến lại là Điền Na – đối tượng xem mắt của anh, nhân vật làm cho anh không có biện pháp. Điền Na yêu cầu kết giao ba tháng, nếu đến cuối cùng anh vẫn không có tình cảm với cô, cô sẽ tự động rút lui. Giang Nhật Đông dùng tôn nghiêm của đàn ông cùng cô vỗ tay thề. Nhưng anh không dự đoán được là, Điền Na mỗi ngày tìm đến anh, dây dưa cùng anh đi du sơn ngoạn thủy. Anh đành phải trốn về chỗ của anh họ, mới có thể thoải mái một chút. “Anh họ, anh có thể bảo Điền Na đừng có ngày nào quấn quít lấy em có được không? Chỉ càng làm em chán ghét cô ấy hơn thôi.” “Không thể!” “Anh họ, xin anh đó!” “Đủ! Cậu và Thiên Nghê đều giống nhau đều ngây thơ không hiểu chuyện! Một cái theo đuổi đàn ông, một cái bị phụ nữ theo đuổi. Chuyện của các người thì các người hãy tự đi tìm ‘đương sự’ mà giải quyết, đừng có liên lụy đến bên thứ ba, chuyện của mình thì chính mình giải quyết, ít làm phiền người khác đi!” Giang Nhật Đông phát hoảng. Anh họ nổi giận sao? Tại sao anh lại có cảm giác ‘đuôi bão’ quét tới vậy? Khương Thiên Nghê theo đuổi đàn ông sao? Tin tức lớn! Là chuyện này chọc giận anh họ à? Giang Nhật Đông lắc lắc đầu. Anh biết anh họ đối với em gái không có ‘tình thâm nghĩa trọng’, sẽ không để ý chuyện Thiên Nghê yêu ai hoặc không yêu ai. Anh chỉ tìm cơ hội thích hợp, tìm người thích hợp sau đó mượn tay của ông nội và ba đem em gái gả đi ra ngoài. Đây mới là chuyện Khương Triệu Đồng sẽ làm. Giang Nhật Đông đột nhiên liên tưởng đến cuộc điện thoại vừa rồi, có chút giác ngộ. Chớ không phải là vì Tôn Tiểu Nhã chứ?
|
Khương Triệu Đồng công khai cùng Tôn Tiểu Nhã quen nhau, thường mang cô tham gia các buổi tiệc, gặp mặt bạn bè… Tôn Tiểu Nhã trời sinh khí chất đoan trang, biết dung hợp tính cách, trí tuệ và cảm xúc. Luôn có thể kịp thời hòa tan khí lạnh của Khương Triệu Đồng, nhất là nụ cười tươi của cô, khiến cho người khác đều phải mềm lòng, dạy cho cánh đàn ông đều muốn ôm ấp nâng niu. Khương lão gia vui vẻ khi thấy chuyện thành công, cha của Khương Triệu Đồng – Khương Thánh Dương đối với cô gái tĩnh tú, đoan trang, tao nhã như Tôn Tiểu Nhã có ấn tượng rất tốt. Ông không chịu nổi nhất loại mỹ nữ tự ình xinh đẹp, suốt ngày giương nanh múa vuốt. Lấy thân phận người đàn ông trong Khương gia đối với Khương Triệu Đồng hiểu biết mà nói, người phụ nữ được Khương Triệu Đồng mang về chỉ có một mình cô bé này, rất khó có thể có cái thứ hai, phải quý trọng thật tốt. Hơn nữa, tính cách Khương Triệu Đồng rất khó đối phó, Tôn Tiểu Nhã lại ứng phó tự nhiên. Thật đáng khâm phục! Chỉ có Khương Thiên Nghê không chịu bỏ qua cho Tôn Tiểu Nhã, dĩ nhiên không nịnh bợ cô. Luôn luôn gây chia rẽ làm ẹ chán ghét Tôn Tiểu Nhã, thân phận ‘con gái riêng’ khiến cho bà ấy luôn bài xích không tán thành việc cưới Tôn Tiểu Nhã vào cửa. Khương Triệu Đồng không phải không thương mẹ mình nhưng mặc kệ có thương một người nhiều như thế nào, cho dù có là mẹ ruột đi chăng nữa cũng không thể có ý đồ muốn nắm anh trong lòng bàn tay, càng miễn bàn tình cảm đời sống cá nhân của anh. Không có ai có thể so với anh coi trọng cuộc sống riêng tư. Anh không thể hiểu nỗi em gái mặc kệ mọi chuyện, cố gắng ở bên tai mẹ nói xấu Tiểu Nhã, mẹ thì cưng chiều nó để rồi bị con gái ngoan xỏ mũi dắt đi, chẳng ra làm sao! Hai mẹ con nhà này rốt cuộc giống ai? Tám phần là do bên nhà ngoại di truyền không tốt. Chỉ có điều, từ xưa đến nay Khương gia là hệ thống phụ quyền, phụ nữ tùy hứng càn quấy sẽ không được ý kiến. Đó là lí do mà Khương Triệu Đồng như thường hẹn hò Tôn Tiểu Nhã, chỉ cần ông nội ra hiệu liền dẫn Tôn Tiểu Nhã về nhà ăn cơm. Khương lão gia rất thích tìm cô nói chuyện phiếm, cũng không để bụng cho cô biết lí do hôn ước của hai nhà, ông mang theo một chút hoài niệm tươi cười nói: “Bà nội của con khi còn là con gái cá tính rất mạnh mẽ, giống như một viên kim cương bộc lộ tài năng, muốn giấu cũng không giấu được sự khôn khéo quả quyết của bà ấy. Nhưng mà cũng vì cái tính cách này mà bà ấy phải vất vả cả đời! Tiểu Nhã, con cứ giữ nguyên bộ dáng hiện tại là được rồi, những chuyện vất vả cứ để cho đôi vai của đàn ông gánh vác đi.” Cái đó còn phải xem người đàn ông đó có gánh vác nổi không, không phải người đàn ông nào cũng có bờ vai. Có rất nhiều tên giống như Tôn Tư Hiền, trời sinh vai nghiêng, gánh không nổi còn để trượt đi xuống. Tiểu Nhã không cùng trưởng bối tranh chấp, điều đó là vô nghĩa, mỉm cười nói: “Cháu hiểu tấm lòng của ông, nhưng bà nội cháu trời sinh tính cách không chịu ngồi yên muốn bà ở nhà thanh nhàn hưởng phúc, trái lại bà ấy chịu không được.” Khương lão gia cười ha ha nói: “Đúng vậy! Đúng vậy! Bà ấy xác thực là loại người này, ‘Tử phi ngư, an tri ngư chi lạc?’ (1), là ông lo bò trắng răng nhỉ?” “Không đâu ạ! Cái này chứng tỏ ông nội là người xem trọng tình cảm…” “Ông nội? Ai cho phép cô gọi ông nội?” Khương Thiên Nghê vừa ở bên ngoài trở về, tai thính nghe được câu nói của Tiểu Nhã liền quăng hết túi lớn, túi nhỏ xuống đất hổn hển chất vấn Tôn Tiểu Nhã. “Thiên Nghê, đây là đạo đãi khách của con à?” Khương lão gia giận dữ: “Tiểu Nhã gọi ông là ‘ông nội’ là do chính ông cho phép. Không phải bạn học của con cũng gọi ông là ‘ông nội’ hay sao?” Khương Thiên Nghê không dám nói nữa chỉ có căm tức liếc Tôn Tiểu Nhã. Khương lão gia lắc đầu, ánh mắt không vui nhìn con dâu đang xách năm, sáu túi: “Tại sao con lại dẫn Thiên Nghê đi mua nhiều độ như vậy?” Khương Thiên Nghê thốt ra: “Ai bảo mọi người thu hồi thẻ vàng của con, thẻ hạng hai mà mẹ cho hoàn toàn không đủ để con quẹt. Cô hỏi Tôn Tiểu Nhã: “Có phải do cô đi đâm chọc, nói xấu tôi với anh hai, khiến cho anh ấy đối xử tệ với tôi như thế này, phải không?” Tiểu Nhã bật cười, nhìn Khương Triệu Đồng đang ngồi bên cạnh: “Tôi không có năng lực ảnh hưởng Triệu Đồng, để anh ấy làm mấy chuyện loại này. Khương tiểu thư quá đề cao tôi rồi.” “Gọi con bé là Thiên Nghê đi.” Khương Triệu Đồng vỗ vỗ tay cô. Bàn về tuổi, Thiên Nghê lớn hơn Tiểu Nhã hai tuổi, cố tình mức độ ngây thơ tùy hứng vẫn còn dừng ở độ tuổi mười lăm. Chỉ biết ở trước mặt đàn ông giả bộ làm thục nữ, anh làm anh trai còn cảm thấy xấu hổ giùm cô. Khương Thiên Nghê không nghe theo đối gia gia nói: “Gia gia, trả thẻ vàng lại cho con đi!” Khương lão gia trừng cô: “Con mua nhiều như vậy còn chưa thấy đủ à? Con xem ông nội là núi vàng núi bạc sao?” “Con không thể mặc cùng một bộ quần áo đi gặp mặt bạn bè được!” “Bộ quần áo ông nội đang mặc đã được năm năm, đi gặp mặt bạn bè cũng không có cảm thấy xấu mặt?” “Cái đó không giống. Con là thiên kim tiểu thư còn chưa có kết hôn, ánh mắt bạn bè của con đều rất lợi hại, mọi người hẹn cùng đi ra ngoài chơi, nếu mặc một bộ quần áo hai lần chắc chắn sẽ bị bọn họ cười chết mất.” Lòng tự ái của Khương Thiên Nghê đều vì để cùng bạn bè so cao thấp, ánh mắt cô ta mang đầy vẻ khiêu khích liếc nhìn trang phục trên người Tôn Tiểu Nhã, châm chọc nói: “Tôn gia rất nghèo sao? Hay là bọn họ đối với con gái riêng hà khắc? Cái váy trên người của cô đã mặc hai lần rồi.” Tiểu Nhã cười ngọt: “Phải không? Tôi không có chú ý. Trí nhớ của tôi không tốt, không thể nhớ được bộ quần áo nào đã từng mặc đi gặp bạn bè, khó tránh khỏi việc mặc trùng.” Khương Thiên Nghê khinh thường hừ một tiếng: “Đây là quy tắc cần thiết của các thiên kim tiểu thư.” Ai phá minh? Cánh đàn ông ngồi đây cũng chưa từng nghe qua. Tiểu Nhã hỏi Khương Triệu Đồng: “Em mặc cùng một bộ quần áo có làm anh cảm thấy xấu mặt hay không?” “Anh không có bị thần kinh, đàn ông bình thường cũng sẽ không chú ý tới mấy thứ này.” Khương Triệu Đồng nhìn em gái bằng ánh mắt lãnh kiếm sương đao nói: “Chỉ có kẻ không biết kiếm tiền lại lãng phí thành tánh, thiên kim đại tiểu thư mới cảm thấy mất mặt.” Khương Thiên Nghê nổi cáu: “Em cũng không có tốn tiền của anh!!!!” Khương Triệu Đồng sắc mặt trầm xuống: “Giỏi lắm! Dám nạt cả anh! Bắt đầu từ ngày mai cô đến công ty làm việc cho anh!” “Em không đi!” Khương Thiên Nghê trốn ra sau lưng bà Khương. Khương phu nhân vội lên tiếng: “Triệu Đồng, không cần dọa em con nữa, con bé đến công ty có thể làm cái gì? Thiên Nghê chỉ cần ở nhà cùng mẹ là được, chờ đến lúc con bé hai lăm tuổi thì sẽ phải gả nó đi rồi. Hiện tại, chúng ta cưng chiều con bé nhiều một chút, có thể chiều chuộng được mấy năm nữa đâu?” Thấy con trai không nói gì, bà liền hướng cha chồng nói rõ lí do: “Cha, Thiên Nghê không có mua đồ vật linh tinh, tất cả đều là quần áo, túi xách, giày dép,… mới nhất của tháng, đều là những thứ cần thiết.” Khương lão gia thở dài: “Thiên Nghê không cần quần áo mới, giày mới, mà là cần đổi một đám bằng hữu mới, như vậy trang phục cũ mua trước kia sẽ trở thành đồ mới thôi.” Khương Thiên Nghê làm sao có thể nghe vào tai? Nhặt lến đống túi lớn, túi nhỏ dưới đất đi thẳng lên lầu. Khương phu nhân cũng đi theo sau cùng con gái về phòng mặc thử quần áo, giày, cần phải thật hoàn hảo không phụ phong hào ‘tiểu công chúa của Khương gia.’ Khương lão gia cười khổ: “Con gái thích làm đẹp cũng là chuyện bình thường, thế nhưng cùng một bộ quần áo không chịu mặc lần thứ hai đi chơi với bạn bè thật sự là hư vinh. Tiểu Nhã, hôm nay để cho con phải chê cười rồi.” Tiểu Nhã cười mà không nói, kỳ thật trong lòng cô rất là hâm mộ. Hâm mộ Khương Thiên Nghê có thể tự nhiên tiêu xài lãng phí tiền của đúng tình hợp lý như vậy! Khương Triệu Đồng thừa dịp nói: “Ông nội, Thiên Nghê đối với Tiết Thành Lượng còn chưa chịu hết hi vọng sao?” Khương lão gia vẫy vẫy tay: “Không cần để ý. Thiên Nghê đang bị ấm đầu, lâu dài sẽ bình thường trở lại thôi.” “Nó làm sao có thể vụng về như vậy chứ? Không biết tự mình tính toán xem mỗi tháng tiêu xài bao nhiêu ấy thứ hàng hiệu, trang sức, ít nhất phải lựa chọn một tên ngốc nào đó chịu chi tiền cho đống hóa đơn của nó chứ.” “Chuyện của Thiên Nghê, con không cần quan tâm. Trong lòng của ông và cha con đã chọn lựa được người vừa ý rồi, nhưng vì mẹ con kiên trì muốn giữ Thiên Nghê ở nhà thêm vài năm cho nên tạm thời cứ thả lỏng nó đi.” “Ông nội tin chắc tiếp tục mặc kệ nó tương lai sẽ không bị ‘trả hàng’ chứ?” “Cái này…” Khương lão gia chột dạ. “Đổi lại là cháu chính là thà chết cũng không chịu khuất phục.” Anh cười trào phúng. “Triệu Đồng, con bé tốt xấu gì cũng là em con mà.” Khương lão gia thường nghi hoặc cháu đích tôn rốt cuộc giống ai? “Bởi vì là em gái nên con mới kiềm chế, nếu không con đã sớm đuổi nó ra khỏi tầm mắt con rồi.” Thế này mà là nhẫn nại sao? “Triệu Đồng, người lớn tuổi trái tim không được tốt lắm. Anh nói chuyện không cần phải sắc bén như vậy. Người không biết chuyện còn cho rằng Thiên Nghê là kẻ thù của anh.” “Ngược lại là kẻ thù còn dễ giải quyết, là người thân nên mới hao tâm tổn trí.” Khương Triệu Đồng chết cũng không thay đổi nói thẳng ra.
|