Được Làm Công Chúa
|
|
CHAP 24
Trống vào lớp.... Tiết 1.... Thằng nhox vẫn chưa đến Tiết 2.... Thằng nhox vẫn chưa đến Tiết 3.... Thằng nhox vẫn chưa đến Tiết................................................... Tóm lại là hôm nay thằng nhox ko đi học. Nó bỗng thấy lo lo, hay là có chuyện gì đã xảy ra , hay là..... Nhưng ý nghĩ linh tinh cứ xoay quanh đầu nó...... Nó quyết định_ Sẽ đến nhà thằng nhox........
* * * * * Số nhà 38..... Một cảm giác rất gần gũi và thân quen..... Nó xuống xe và bảo bác tài xế đi trước + gọi điện báo cho ma ma giùm nó....... Bước gần cánh cổng.... Khoá. Nó định nhấn chuông, nhưng, nó vẫn còn giữ chiếc chìa khoá của căn nhà này cơ mà. Và thế là nó mở..... Đi vào bên trong.... vẫn ko gian ấy.... vẫn ko gian mà nó thường hay đứng nhìn thằng nhox đánh đàn... vẫn ko gian mà nó đến sau mỗi buổi học.... vẫn ko gian quen thuộc ấy... Thay đổi trong lòng nó_ Hôm trước nó đến đây là 1 người giúp việc_ Hôm nay nó là một người bạn_ Và ko biết hôm sau sẽ thế nào...... Vẫn như thế, nó ko biết trước được tương lai, và bây giờ cũng vậy. Đồ đạc trong căn nhà có vẻ bừa bộn và dính đầy bụi bặm..... Nó lên tiếng: -Có ai ở đây ko?_ Câu nói thật thân quen. Nó mong có tiếng trả lời... nhưng ko.... Nó dừng lại ở phòng của thằng nhox.... Nó đẩy nhẹ và bước vào....... Trời ơi!!!! Thằng nhox đang nằm bất tỉnh dưới nền nhà..... Nó vội vàng chạy lại, nó hốt hoảng: -Ông chủ củ....... Nam Nam ... Nam Nam.... anh làm sao thế này....._ Trong 1 giây phút, cảm giác quen thuộc khiến nó buột miệng .... Nhưng thằng nhox vẫn ko tỉnh lại.... nó vội chạy đi lấy khăn ướt, nước và những cái gì liên quan.... Nó hớt hải xoa đầu cho thằng nhox.... Một lát sau, thằng nhox dần tỉnh.... -May.... may ... quá.... anh... anh.... tỉnh rồi.... đồ... củ ... tỏi... làm người ta... hết hồn_ Vừa nói nó vừa thở hổn hển đánh vào ngực thằng nhox.... Thằng nhox mặc dù còn đuối sức nhưng vẫn cười vì cái mặt dở khóc dở tức đến là ngố của nó: -Sao cô đến đây chứ đồ ngox? -Tôi quan tâm đến anh chứ còn gì nữa đồ...._ Nó tức giận hét lên nhưng bỗng dưng như nhận ra lời nói của mình hơi hơi có chút xíu gì đấy.... nên nó ngập ngừng dừng lại.... mặt bỗng đỏ lên hơn cả trái cà chua..... Thằng nhox nhìn nó... lại cười. -Anh cười gì chứ.... Sao dạo này anh hay cười thế!!!_ Nó vừa nói vừa đập vào ngực thằng nhox (lần này đập mạnh lắm đấy)..... Thằng nhox đau.... Nó hốt hoảng: - Ơ.... Xin... xin lỗi..... anh sao thế này... hu hu... tôi đâu cố ý đâu... hu hu_ Nó lo quá nên bật khóc luôn..... Thằng nhox mặc dù rất đau nhưng vẫn cố gạt những giọt nước mắt trên má nó...: -Cô khóc gì chứ đồ ngox.... tôi đau chứ có phải cô đau đâu......
-Kệ tôi! .... Tôi thik khóc.... hu.... hu.... u.... hu......Àh... hu... à.. ... Sao... anh... lại... bị ra nông ... nỗi này... zạh???_ Nó vừa nấc vừa hỏi nguyên do. Thằng nhox nhẹ nhàng: -Là vì tôi ko ăn cơm.... vì bị đói quá nên.... -Sao anh ko ăn cơm????_ Chưa hết câu nó đã chen ngang -Tại ko có người giúp việc... từ ngày cô ko làm nữa tôi ăn cơm hộp nhiều quá nên ko nuốt nổi.... nhịn cơm mấy hôm rồi.... -Anh... ăn cơm hộp từ đó đến giờ_ Nó tròn mắt ngạc nhiên_ Tại sao anh ko tìm người giúp việc mới!!!! -Tôi ko tìm được người nào hợp cả...... -Sao anh ko tìm được chứ..... _ Nó càng tròn mắt... và sau đó ko suy nghĩ gì nó tiếp_ Nếu anh ko tìm được tôi sẽ tìm giúp anh! -Cô tìm được sao? -Được!_ Vẻ mặt nó lộ rõ sự chắc chắn..... Và ngay sau đó..... ngay lập tức nó nói liền với ma ma Vũ Mai và xin ma ma giúp nó tìm cho thằng nhox 1 người làm.......... Nó là công chúa mà.... việc đó quá dễ dàng..... Và thằng nhox vui vẻ đón nhận sự giúp đỡ từ nó...... Xem như sự việc đã ổn thoả....... “Ngày thứ 27 được làm công chúa.... Trời nắng! Hùm hừm.... vậy là đã gần 1 tháng kể từ ngày mình nhận lại được bố mẹ.... Một tháng làm mọi thứ dường như quen thuộc hơn với mình.... mình cảm thấy rất yêu quý bố mẹ! Nhưng còn một điều nữa làm mình thấy là lạ.... dạo này cứ mỗi lúc nhìn thấy Nam Nam là ko hiểu sao tim mình cứ đập loạn xạ lên..... Mình ko biết là sao nữa.... nhưng thực sự mình rất hay nghĩ về anh ta... rất muốn được gặp anh ta..... Mình ko biết là sao nữa.... Ko lẽ lại là mình đã.... Ko !!! Ko được nghĩ lung tung..... nhưng sao mình cứ nghĩ chứ.... sao mình cứ nhớ đến anh ta chứ... Ko !!! Ko được đâu Mi Ni àh!!! Nam Nam_ anh ta lạnh lùng , anh ta sẽ chẳng thèm để ý đến mình đâu... Ko được đâu!!!..............................”
Gấp cuốn sổ lại, nó thở dài..... Một cảm giác gì đấy lên lỏi vào tim... Nó ngó nhìn những vì sao trên bầu trời.... Nó nhớ một cái gì đấy... Lạ lắm ... lạ lắm!!! Nó định ngủ... nhưng ko tài nào ngủ được.... Nó ngồi dậy.... và online..........
-=Mouse=- now online.....
=Teddy=- : Hey!!! 22222222222222222_ Người bạn gái trên mạng thân quen của nó -=Mouse=-: Ùhm..... -=Teddy=- : Sa0 có vẻ ủ rũ thía.....???? -=Mouse=-: Ko có gì...... chỉ thấy mấy hôm nay cảm giác của mình nó lạ lạ thế nào ấy....:( -=Teddy=- : Lạ như thế nào??? Sao lại lạ -=Mouse=-: Là .......... là... là mình cũg ko bik nữa..... cứ thấy trống trống... cứ thấy thiếu thiếu... cứ thấy nhớ nhớ........ -=Teddy=- : Như thế là thế nào... Hay là bạn thik ai đó mất rồi..????? “Thik ai đó mất rồi”_ Đột nhiên mặt nó đỏ lên... tim nó đập loạn xạ... nó ko biết..... nó ko biết cảm giác đó là thế nào.... -=Teddy=- : EEEEE.... sao ko nói gì..... bạn thik ai thật àh.... Nói cho mình đi...... eeeee...... -=Teddy=- : Buzz.... buzz Nó ko biết nữa... nó ko muốn nói... -=Mouse=- now offline.... Nó out để lảng tránh đi câu hỏi của người bạn và để lảng tránh cảm giác của chính mình..... Và người bạn kia cũng đã hơi hụt hẫng đi một cái gì đấy.......... * * * * * Ngày hôm sau nó đến trường với một tâm trạng lạ lạ..... Càng lúc cảm giác ấy ... càng xâm lấn trái tim nó.... Đang suy nghĩ miên man... đột nhiên nó nhìn thấy bóng thằng nhox....... -Củ(lại suýt nữa rùi).... Nam Nam.... Nam Nam..._ Nó hét to lên rồi chạy theo thằng nhox -Có chuyện gì thế?_ Thằng nhox dừng lại đợi nó.... -Phù... phù... Chỉ muốn hỏi xem người giúp việc tôi tìm giúp anh như thế nào?.... phù phù_ Nó vừa thở hổn hển vừa hỏi thằng nhox.... Thằng nhox khẽ lấy tay gạt mấy giọt mồ hồi trên trán nó... tự dưng nó thấy xao xuyến...... -Cũng được.... Ít ra thì cũng biết nấu nướng và ko vụng về....._ Thằng nhox xoáy vào nỗi đau của nó... Niềm xao xuyến vụt tắt.. Nó giằn mặt: -Hứ.... anh... hứ..... ..._ Nó ko nói thêm gì và zọt lên trước... Thằng nhox vội đuổi theo và ghé vào tai nó: -Có muốn đến nhà tôi thử tài nghệ của bác ấy ko? Cuối buổi đợi ở cổng trường_ xong thằng nhox lại zọt lên trước. Nó ngẩn người ra.... Yeah!!!! Lại đến nhà anh ta sao.... Yeah!!! Yeah!!!_ Ủa??? Mà sao mình lại zui zậy ta??? .... Cảm giác lạ ấy lại xuất hiện nữa.......
|
CHAP 25 Sorry các bạn nhìu nhìu vỳ pót hơi chậm... Tại vỳ dạo này chỗ mìnk hay bị cúp điện hơn nữa mình sắp thy cấp 3 rùi... Thôg cảm ha.... Iu cả nhà..... Cuối buổi học hôm ấy, nó nài nỉ mãi bác tài xế mới chịu đi về nhà trước cùng mấy gã vệ sĩ.... Đúng là làm công chúa đôi khi cũng thật phiền phức.... Vừa hay lúc tống cổ được họ đi xong thì Nam Nam cũng vừa lôi xe ra. Thằng nhox kéo nó lên và chở zọt về biệt thự số 38.... * * * * * Quả nhiên mẹ hiền Vũ Mai đúng là tuyệt nhất.... Bác giúp việc mẹ chọn cho Nam Nam vừa hiền, vừa vui tính, vừa tốt bụng, vừa giỏi dọn dẹp..... đặc biệt là nấu nướng rất ngon..... (Bác í tên cũng hay nữa... là Lí Ngọc Hảo , tạm gọi là bác Hảo ha..) Bác Hảo tài cực luôn, nhà cửa được bác dọn dẹp sạch bong nha; cái gì cũng ngăn nắp gọn gàng;....vvv....Chả bù cho những ngày nó làm người giúp việc cho thằng nhox trước đây.... Bữa ăn hôm ấy bác Hảo chuẩn bị cho 2 đứa cũng phải gọi là cực đỉnh, món nào cũng ngon, cũng đẹp mắt, cũng hợp vệ sinh .... cả.... Đúng là nó chỉ biết xấu hổ trong lòng thôi...... * * * * * Sau bữa ăn..... Nó thẩn người nhìn chiếc đàn piano.... Ko biết tại sao mỗi lần đến căn nhà này nó đều muốn ngắm chiếc đàn ấy... Và thằng nhox biết điều đó............. -Cô thik đàn piano àh?_ Nam Nam khẽ vỗ vào vai Mi Ni, nó giật thót mình quay lại, còn đang gãi đầu bối rối ko biết làm thế nào để che đậy cảm xúc thì thằng nhox lại lên tiếng: - Có muốn học đàn piano ko? Tôi chỉ cho..... “Học đàn piano”_ Nó thầm nghĩ... có nằm mơ nó cũng ko tưởng tượng được có ngày nó có thể học đàn piano... Ko ngần ngại gì, nó gật đầu.... Và hôm đó, cụ thể là ngay sau đó, bên chiếc ghế màu trắng lại có thêm một chiếc ghế màu hồng..... Nam Nam chỉ cho Mi Ni học đàn.... Những âm thanh thực sự đầu tiên của nó được cất lên........ Rất tự nhiên, trái tim của 2 con người dường như thêm xích lại với nhau. Tuy vậy, dường như đã có người nào đó nhận ra nhưng lại ko nói ra...... * * * * * “Ngày thứ 50 được làm công chúa.... Trời trong xanh.... Hôm nay mình đến nhà anh ta, căn biệt thự số 38.... Anh ta đã dạy cho mình học đàn piano.... mình vui lắm! Nhưng, mình còn cảm thấy có cái gì đó rất lạ nữa.... Cảm giác lạ ấy càng ngày càng nhiều.... Ko hiểu sao tim mình lại đập nhanh khi ngồi kế bên anh ta, ko hiểu sao mình thấy lòng mình xao xuyến khi nhìn anh ta..... Mình sao thế này.... A! Đúng rồi, cảm giác này từ trước đến giờ chưa bao giờ mình có cả..... Ko lẽ mình đã thik anh ta sao.... Ko được ko được đâu.... Khó nghĩ quá... !” Nó thở dài và gấp cuốn sổ lại.... Nó thấy trống vắng.... Như mọi khi nó lại online..... -=Mouse=- now online..... --------------------------------------------------- -=Teddy=- : Hi......_ Lại cái cô bạn thân quen ấy, thật trùng hợp là mỗi lần nó online thì cô bạn đó cũng online..... -=Mouse=-: 2222 -=Teddy=- : Nài sao hum trước out đột ngột thía.... Bạn ko trả lời mình mà out lun là sao..... -=Mouse=-: Hum nào??? Hum nào.... đâu có_ Nó là thế mà, rất nhanh quên..... -=Teddy=- : Thôy bạn ko mún nhớ thỳ thôy zậy....:( -=Mouse=-: Ùm... ko nhớ thiệt mờ... -=Teddy=- : Mà nài..... -=Mouse=-: Nài zzề????? -=Teddy=- : Mình nói cho bạn 1 câu chiện, bạn thử nói suy ngĩ của mình trog chiện nài xem nhé.... -=Mouse=-: Chiện j`````?????_ Nó thấy hơi tò mò vì thái độ ấp úng của người bạn kia
-=Teddy=- : Có 1 thằng pé.... 1 con pé.... 2 đứa đã chơi thân với nhau từ bé... nhưng 2 đứa ấy rất hay gây sự cãi lộn với nhau. Đến 1 ngày, khi 2 đứa đều đã lớn... bỗng dưng thằng pé nói với con pé rằng thằng pé thik con pé......Nếu bạn là con pé, bạn ở trog trường hợp đó bạn sẽ nghĩ j`... Bạn có thik thằng pé hok? Haizzzz haizzz..... Nhỏ này chắc đang dính zô vụ tình cảm j` đây..... Nó vô tư nghĩ và vô tư trả lời: -=Mouse=- : Ùm... ùm... có fải thực ra con pé trong câu chiện trên chính là bạn ko? -=Teddy=- : Phải hay ko ko quan trọng... Bạn trả lời mình xem.... -=Mouse=-: Haizzz haizzz.... Thôy đc..... Thực ra thỳ mình ko fải người trong cuộc nên mình ko biết làm sao cả.... Nhưng mà... mình cũng có 1 người bạn như thằng pé trong chiện của bạn ấy, thằng đó rất hay cãi lộn và ở với mình 17 năm rùi..... (Là Nhất Nam ấy)..... -=Teddy=- : Vậy bạn nghĩ gì về người bạn đó...???? _ Người bạn kia có vẻ sốt sắng -=Mouse=-: Nghĩ j` chớ.... Mình và cậu ta cứ như nước với lửa ấy.... -=Teddy=- : Vậy nếu 1 ngày cậu ta nói rằng cậu ta thik bạn thỳ bạn sẽ nghĩ j`? -=Mouse=-: J` chớ!!!! Ko có chiện đó đâu :))... Mình chỉ xem cậu ta là bạn.... 1 người bạn chứ ko có tình cảm gì cả .... Một cái gì đó nghẹn đắng trong cổ họng của cái nick name Teddy...... -=Teddy=- :17 năm sống với nhau mà ko có cảm nhận gì sao???? Ko lẽ bạn đã yêu ai khác sao????? “Yêu ai khác???”_ Tự dưng nó thấy bối rối.......... -=Teddy=- : EEEEEE.... Sao ko trả lời...... -=Teddy=- : Bạn yêu ai khác sao??? Người đó là ai.... -=Mouse=-: Mình ko biết nữa... hình như mình thik... anh ta... hay sao.... -=Teddy=- : Aiiiii? -=Mouse=-: Anh ta... ông chủ củ tỏi.... -=Teddy=- : Có thật ko..... -=Mouse=-: Hình như là.....thật
-=Teddy=- now offline.....
|
Người bạn out luôn sau đó.... Ko biết là đã có ai đoán ra chưa.... Nhưng các bạn biết ko.... lời nói của Mi Ni đã làm Teddy rất buồn..... Thực ra ko phải ngẫu nhiên mà đôi khi tác giả lại cho xen vào truyện những lần online của Mi Ni... Thực ra ko phải ngẫu nhiên mà lần nào Mi Ni online cũng gặp Teddy Thực ra Teddy ko phải là 1 cô bạn như Mi Ni vẫn tưởng thế Thực ra Teddy là con trai, Teddy là nick của Nhất Nam! Cậu ta làm như thế là muốn biết Mi Ni nghĩ gì... làm gì.... Cậu ko lập nick boy vì sợ Mi Ni để ý.... Nhất Nam đã suy nghĩ đã đắn đo rất nhiều mới dám nói 1 cách gián tiếp như vậy với Mi Ni.... Cậu đã rất mong Mi Ni cũng nghĩ như cậu.... Cậu ta đã luôn ước ao 17 năm gắn bó có thể ko chỉ làm lỡ nhịp trái tim riêng mình mà còn là cả Mi Ni nữa... Nhưng ko thể..... ----Kí ức 10 năm về trước hiện về trong tâm thức---- -Sao ông đội vòng hoa lên đầu tôi? -Vì tôi muốn bà làm cô dâu -Thế ông làm gì? -Làm chú rể -Tại sao tôi phải làm cô dâu còn ông lại được làm chú rể.... Tôi muốn làm chú rể.... -Ko được! -Tại sao ko? -Vì bà là con gái tôi là con trai .... -Nhưng..... -Ko nhưng gì hết! Nào ... bây giờ bà đội lại vòng hoa vào để cô dâu chú rể tiến vào lễ đường nào..... 1 thằng bé nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ của 1 con bé.... 2 đứa trẻ ngây thơ trong sáng cùng nô đùa dưới bầu trời bình yên...... Một trong 2 đứa trẻ đó _ Trái tim đang rung lên nhẹ nhàng..... Chú rể của 10 năm về trước đã thầm nguyện ước dẫu thời gian có trôi..... Thì mai này, chú rể vẫn là chú rể còn cô dâu vẫn là cô dâu.... Nhưng.... Ko được rồi.... Cô dâu bé bỏng ngày nào đã rung động trước một người khác....... Mi Ni yêu anh ta_ Nhất Nam thầm nghĩ.... Yêu Nam Nam chứ ko phải là Nhất Nam...... Anh ta giàu hơn mình, có nhiều thứ hơn mình.... Anh ta rất tốt..... Có lẽ anh ta mới là người hợp với Mi Ni hơn mình..... Nhất Nam buồn.... Giờ đây cậu đã hiểu vì sao trước đây Mi Ni thường hay nhắc đến ông chủ củ tỏi ấy như vậy , thường hay kể về ông chủ củ tỏi ấy như vậy...... Tại sao lại ko nhận ra điều đó sớm hơn chứ..... Chuột máy... Tôi ko biết phải làm sao...... tôi.... tôi......
|
CHAP 26
Giữa cái lúc 1 người đang rất đau khổ vì thất tình....
1 người đang rất lộn xộn vì những cảm xúc vu vơ....
Thì cũng có 1 người đang có cảm giác rất lạ.....
Nam Nam ..... 1 cảm giác gì đó cứ len lỏi vào tim thằng nhox......
........Nhớ 1 chút.... Mong 1 chút.... Vui 1 chút.... Hạnh phúc 1 chút......
Lang thang trên mạng.... thằng nhox vô tình lạc vào blog của 1 ai đó.......
“Entry for you..... Yêu em.....” làm thằng nhox chú ý....... Có cái gì đó rất lạ khi thằng nhox đọc những dòng sau......
====================================
----Yêu em----
Viết riêng tặng em...vk ngox của ck........
Em biết ko? Trong mắt anh...
Em là 1 con pé ngốc hết chỗ nói.....
Em là 1 con pé hậu đậu hết chỗ nói.....
Em là 1 con pé vụng về hết chỗ nói.....
................................... Và em....
Cũng là 1 con pé xinh hết chỗ nói.......
Một cảm giác rất lạ khi anh gặp em... nhìn em.... gần bên em.
Anh thấy bờ vai mình vững hơn mỗi lúc em tựa vào....
Anh thấy con tim mình chợt hạnh phúc... hạnh phúc rất nhiều mỗi lúc được ôm em vào lòng...... Cho dù là giữa trời nắng 40 độ hay dưới cơn mưa phùn lạnh tới 0 độ.... anh vẫn sẽ ôm em.... vẫn sẽ che chở cho em.............
Em biết ko? Em rất xinh.... cho dù là khi em khóc....khi em tức giận.... khi em nũng nịu.... đặc biệt là khi em cười..... Nụ cười của em là điều tuyệt vời nhất anh từng được thấy.... Anh cảm nhận những giá trị đẹp đẽ nhất của cuộc đời này khi nhìn em cười....
---Yêu em---
... LÀ khi anh phát điên lên mỗi lúc ko được gặp em....
... LÀ khi anh ôm em thật chặt sau bao ngày cách xa...
... LÀ khi anh khó chịu nếu ko thấy em cười...
... LÀ khi anh ko thể nào to tiếng với em.... MÀ có to tiếng thì ngay sau đó... anh sẽ ko thể nào chịu nổi nữa vì cảm giác có lỗi.... có lỗi nếu làm nước mắt rơi trên má em........
Yêu em..... anh yêu em... yêu em..... Anh muốn nói ngàn lần như thế ngox ạh..... Ngox của anh... anh yêu em nhiều lắm nhiều lắm nhiều lắm....
Forever.... love you..... Forever
|
CHAP 27
-Trời... Hoài ... Di... Bạn làm mình... hết... hồn....._ Nó lấy tay ôm lấy ngực nói ko thành tiếng... Hoài Di nhìn nó cười nắc nẻ.... Định chọc nó chơi thôi ai ngờ nó nhát gan đến thế......
Sau đó 2 đứa cùng ngồi xuống, Hoài Di gọi thêm 1 cốc sinh tố trái cây nữa......
-Sao bạn ở đây...._ Sau khi yên vị 2 đứa cùng đồng thanh.....
-Đúng là trùng hợp_ Sau câu đầu tiên lại tiếp 1 câu nữa đồng thanh.... 2 đứa phá lên cười.... đúng là 1 đôi bạn thân.....
-Minh đi ngang đường thấy bạn ngồi trong đây nên rẽ vào_ Hoài Di nói xong, sau đó ngó nghiêng xung quanh như tìm kiếm thứ gì đấy rồi quay lại nhìn Mi Ni tiếp_ Bạn trai lúc nãy ngồi chung với bạn đâu rồi?
-Cậu ta về rồi.....
-Ùhm..... 2 người là 1 cặp àh?_ Hoài Di tỏ vẻ tò mò nhìn nó, nó giãy nãy:
-Ớ... Khìn àh..... Là bạn bè thôi àh....
-Ùhm... May....._ Hoài Di khẽ gật gù.... thấy thái độ có vẻ kì lạ của cô bạn, nó ngạc nhiên tò mò:
-May gì chứ!!!! Sao lại may????
-Thì may là 2 bạn ko phải 1 cặp.... ko mình tưởng bạn bỏ Nam Nam đi với người khác thì chết....
-Bỏ Nam Nam... là sao....????_ Nó tròn xoe mắt ngạc nhiên (ngox hết nói)
-Chẳng phải Nam Nam và bạn là 1 cặp sao...
-1 cặp?????_ Mắt nó càng tròn hơn_ Mình với cậu ấy đâu có gì.......
-KO có gì áh????_ Lại đến lượt Hoài Di tròn mắt_ Có thật ko?
-Thật......._ Nó khẽ gật đầu lia lịa......
-Nhưng......_ Mắt của Hoài di đã bớt tròn, cô bạn khẽ trầm ngâm_ Nhưng.... nhưng rõ ràng là.... bạn thik Nam Nam! Mình biết điều đó mà.....
Sau đó Hoài Di khẽ nháy mắt với no, nó khẽ đỏ mặt.... nó ko biết nữa.... nó bỗng cảm thấy tim mình đập loạn xạ.......
-Mình tin là Nam Nam cũng thik bạn....._ Hoài Di lại tiếp, vẻ mặt tỏ ra sự quả quyết và chắc chắn....... Tim nó lại đập càng nhanh càng loạn hơn, Nó càng ko biết nữa.... lẽ nào Nam Nam cũng thik nó sao.... Nó ngập ngừng:
-Sao..... sao.... sao... bạn.... nói.... nói... zậy?????
Hoài Di nhìn nó cười... nhìn thái độ của nó Hoài Di càng chắc chắn cho khẳng định bấy lâu trong lòng mình:
-Bạn biết ko? Nam Nam rất quan tâm đến bạn, cậu ấy chỉ cười với bạn, chỉ nói chiện với bạn, ... cái gì cũng chỉ với mình bạn.....Lúc 2 người ngồi cạnh nhau... cả 2 đã cười rất nhiều. Đó chính là tình yêu!
-Tình yêu?_ Nó lại ngập ngừng_ Có thật ko?
-Thật!_ Hoài Di càng quả quyết_ Bạn có thấy tim mình đập nhanh, có thấy vui, có thấy hạnh phúc khi ở bên cạnh cậu ấy... có muốn nhìn... muốn biết cậu ấy đang làm gì ko?.... Có cảm nhận được những cái gì đại loại như vậy với cậu ấy ko..... Bạn có ko?????
Hoài Di tuôn ra 1 tràng.... Nhưng kì lạ thay, những điều Hoài Di nói nó đều cảm nhận thấy.... Và... nó khẽ gật đầu.....
Hoài Di tỏ vẻ vui mừng vỗ tay:
-Vậy là đúng rồi! Đúng là bạn thik cậu ấy thật rồi... Bạn phải mạnh dạn lên! Hãy nói cho cậu ấy biết.....
-Có được ko?_ Nó ngập ngừng....
-Được.. được.. được chứ.... Hãy tự tin lên vì hạnh phúc của chính mình...._ Hoài Di vỗ vai cổ vũ nó đầy vẻ chắc chắn......
“Hãy tự tin lên vì hạnh phúc chính mình....”_ Câu nói của Hoài Di làm nó suy nghĩ....
Nó nghĩ mãi... nghĩ mãi... nghĩ mãi.. nghĩ nhiều lắm....
* * * * *
|