Sinh Viên Tồi Trường Bắc Đại
|
|
Chương 13: Thầm mến không bệnh mà chết (2)
Đó là một lần duy nhất tôi đặt chân vào quán bar. Khi tôi vào quán bar, phát hiện ra một chai bia cũng phải 20 tệ, tương đương với một ngày một đêm tiền cơm của tôi. Tôi dứt khoát buông tha nơi đó, đi tìm Thanh Đảo của tôi.
(Thanh Đảo vốn là tên một tỉnh của Trung Quốc, ở đây có lẽ là tên một loại bia)
Vì vậy tôi lại chuyển từ Tam Lý Truân tới một cửa hàng tiện lợi, rốt cuộc không phụ kỳ vọng của tôi, tôi tìm được một quán bên cạnh 7-11. Ôm năm chai Thanh Đảo mua bằng 15 đồng, tôi bắt đầu thỏa mãn cười.
Những chỗ như Tam Lý Truân này rất thú vị, có nơi vô cùng náo nhiệt, nơi lại yên tĩnh như chốn không người. Tôi ngồi trên ghế đá công viên, mở bia uống.
Tửu lượng của tôi tôi biết rất rõ, uống mấy chai bia cũng không thành vấn đề, rượu vàng chỉ uống được mấy ngụm, rượu trắng uống một ngụm là gục. Nhìn từ hành động mua bia của tôi, thật ra suy nghĩ muốn say của tôi cũng không phải quá kiên định. Tôi suy nghĩ rất thực tế, nếu uống say tôi chỉ có thể nằm trên ghế này ngủ qua đêm. Hiện tại là trời đông giá rét, tuy rằng rượu có thể bớt lạnh nhưng vẫn không cầm cự được một buổi tối. Hơn nữa thái độ của tôi đối với trị an của Bắc Kinh là vô cùng hoài nghi.
Tôi định ngồi một mình suy nghĩ, nhớ lại những kỷ niệm rồi lên đường về phủ.
Nhưng khi uống đến chai thứ ba, đầu tôi bắt đầu choáng váng. Đại khái là đã lâu không uống rượu, tửu lượng cũng bắt đầu lệch khỏi trình độ ngày thường. Quả nhiên tửu lượng này cũng giống như thành tích của tôi, không cách nào dự đoán. Lần này cũng phát huy thất thường.
Khi tôi đang do dự có nên mở chai thứ tư hay không, tôi nghe được tiếng di động. Tôi vừa nhìn thấy cái tên sát thủ mặt lạnh liền không chút do dự từ chối không nhận. Tối nay tôi muốn dành thời gian cho Tiểu Tây, kể từ ngày mai tôi bắt đầu kế hoạch không nghĩ đến anh ấy nữa, đại trượng phu nói cắt là cắt.
Nhưng Phương Dư Khả vẫn kiên nhẫn gọi cho tôi, như đòi mạng. Tôi đang tính có nên tắt máy hay không, nhưng lương tâm tôi có chút bất an, hôm nay mắng bọn họ là thần kinh, sợ là chọc tên nhóc này nổi nóng. Cùng lắm thì lại nói lời xin lỗi. Tôi nhận điện thoại.
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lo lắng: “Cô ở đâu?”
Tôi hắc hắc cười vui vẻ. Giọng nói MC chương trình nửa đêm truyền tới, đáng tiếc tôi không có chồng ngoại tình, cũng không phải phụ nữ lớn tuổi. Tôi nhàn nhạt nói: “Phương Dư Khả, tôi đã nói xin lỗi rồi. Không phải tôi cũng đã cúi người rồi sao? Đủ thành khẩn, đủ cho cậu thể diện rồi. Cậu còn muốn gì?”
Phương Dư Khả cố chấp hỏi: “Cô ở đâu?”
Tôi nở nụ cười: “Cậu là đĩa dắt sao? Buổi chiều chỉ nói “cô nhận lỗi”, buổi tối cũng chí biết nói “cô ở đâu”.”
Phương Dư Khả rốt cuộc cũng không phải đĩa dắt: “Tôi tìm cô, cô ở đâu?”
Tôi lắc đầu, mặc kệ cậu ta không nhìn thấy: “Thật ra tôi cũng không biết đang ở chỗ nào. Tôi chỉ muốn một mình thế này, lát nữa sẽ trở về.”
Phương Dư Khả cẩn thận hỏi tôi: “Hôm nay ở siêu thị, đến lượt cô tính tiền tôi mới thấy cô mua bia, có chuyện gì xảy ra sao?”
Tôi uống một ngụm bia: “Không có chuyện gì. Chỉ là có chút khát, vì vậy mới mua bia… Không ngờ càng uống càng đắng, sớm biết vậy đã mua nước chanh…”
“Bây giờ cô vẫn còn uống?” Trong giọng nói của Phương Dư Khả tôi nghe được mùi vị quan tâm.
Tôi bỗng nhiên muốn khóc, lại bắt đầu giống buổi chiều, mong có người ôm tôi, nói với tôi đừng sợ. Tôi nghẹn ngào trả lời: “Ừ, còn mấy chai… không uống thật lãng phí. Uống xong sẽ về…”
Phương Dư Khả dịu dàng nói: “Tôi đến uống cùng cố, như vậy sẽ không lãng phí. Uống xong sớm một chút rồi về trường. Cô nói tôi biết cô đang ở đâu, gần đấy có công trình kiến trúc nào đặc biệt?”
Tôi nhìn quanh bốn phía, nói cho cậu ta: “Tôi ở gần Tam Lý Truân, kiến trúc đặc biệt là 7-11…”
Khi tôi uống xong chai cuối cùng, tôi muốn gọi điện cho cậu ta, bảo cậu ta không cần tới. Nhưng đường dây điện thoại của cậu ta bận, tôi đành phải tới 7-11 mua mấy chai nữa, đề phòng khi cậu ta tới không có bia uống lại mắng tôi đồ ngốc.
Khi dưới chân tôi lại có thêm một cái chai rỗng, tôi nhìn thấy bóng dáng Phương Dư Khả. Cậu ta mặc một chiếc áo măng-tô màu xám, cúc áo mở rộng, lộ ra áo sơ-mi phong phanh bên trong. Đầu tóc có chút rối loạn, trên mặt còn có nhiều giọt mồ hôi, không hề giống hình tượng sạch sẽ thường ngày của cậu ta.
Tôi có chút lo sợ, không biết cậu ta nhìn thấy tôi có nổi cáu hay không.
Cậu ta ngồi xuống cạnh tôi, tự mình mở một chai bia, mắng: “Khốn, khát chết được. Tôi cũng giải khát.”
Tôi nghe chữ “khốn”, trong nháy mắt cảm thấy cậu ta đặc biệt thân thiết. Tôi vỗ vỗ vai cậu ta: “Sao tới muộn như vậy, tôi cũng đã uống đến đợt hai rồi.”
Phương Dư Khả móc trong áo khoác ra một tờ giấy, bỏ mắt kính xuống bắt đầu lau: “Nhiều 7-11 như vậy, tôi biết chỗ nào để tìm cô a? Tôi phải gọi cho bạn bè hỏi những quán gần 7-11 mới tới được.”
Tôi hắc hắc cười: “Cũng không cần gấp như vậy, tôi không phải để lại cho cậu mấy chai sao. Nhưng, Phương Dư Khả, cậu đừng đeo kính nữa, khi không mang kính, tôi thấy cậu có dáng dấp Won Bin.”
Phương Dư Khả sửng sốt một chút, uống một ngụm bia rồi nói: “Được, nghe lời cô. Sau này tôi sẽ mang kính áp tròng.”
Tôi thỏa mãn cười: “Sao lại phối hợp vậy a? Nghĩ đến chuyện quá đáng chiều nay sao? Có ai trọng sắc khinh bạn như cậu không? Tôi biết cậu muốn giữ thể diện trước mặt bạn gái, nhưng có cần phải gay gắt gây sự với người ta thế không? Cậu nhiều lần mắng tôi đồ ngốc như vậy, không phải tôi đều đại nhân không chấp tiểu nhân, nhắm mắt cho qua rồi sao?”
Phương Dư Khả cúi đầu uống rượu giải sầu: “Gần đây tính tình tôi không tốt, không liên quan đến cô ấy.”
Tôi cười nhạo: “Còn che chở cô ấy đấy chứ?”
Phương Dư Khả cũng không để ý đến tôi, buồn bực nói: “Gần đây có phải phát triển với Tiểu Tây rất tốt không? Hai ngày trước còn thấy cô ngọt ngọt mật mật ăn cơm cùng anh ấy ha. Thấy tôi lại chỉ mắng tôi thần kinh.”
Khi tôi nghe được tên của Tiểu Tây, đầu óc bắt đầu xoay chuyển. Tôi suy nghĩ hỗn loạn nói: “Tiểu Tây có bạn gái phải không? Nhất định là cậu biết, cậu lại không nói cho tôi.”
Phương Dư Khả mắng tôi: “Cô không hỏi sao tôi nói? Những cái tốt không học, toàn học thói xấu. Học người ta uống rượu giải sầu, thật có tiền đồ!”
Tôi có chút tức giận: “Tôi chính là không có tiền đồ. Cậu đừng chọc ngoáy người ta. Cậu dễ dàng đỗ Bắc Đại, người cậu thích cũng chỉ nhìn thấy có một mình cậu, cậu mới là có tiền đồ. Đáng tiếc tôi không như vậy, tôi tới Bắc Đại chính là một việc làm sai trong đời, thật vất vả mới tình được người mình thích, vậy mà anh ấy lại không thích tôi. Mỗi ngày tôi đều nghĩ vì sao anh ấy nhíu mày, vì sao anh ấy mỉm cười. Tôi chỉ có một mong muốn nhỏ nhoi thỉnh thoảng anh ấy có thể nghĩ đến tôi, cũng nghĩ vì sao tôi nhíu mày, vì sao tôi mỉm cười. Hôm nay nhìn thấy ánh mắt yêu chiều của Tiểu Tây dành cho người khác, trái tim tôi như bị đâm cho một dao, cậu có biết hay không? Mối tình đầu của tôi còn chưa bắt đầu đã kết thúc như thế… Tôi còn không thể vì tình cảm không bệnh mà chết uống một chút rượu sao?”
Phương Dư Khả không nói gì, chỉ là trong mắt có chút mơ màng.
Tôi bắt đầu khóc lớn, giống như trong lòng cuối cùng cùng tìm được một người để phát tiết. Tôi đem tất cả uất ức ném ra khỏi đầu: “Tôi cũng rõ ràng tình cảm là thứ không thể miễn cưỡng, vì vậy tôi mới cẩn thận dè dặt duy trì mới quan hệ giữa tôi và anh ấy như thế, tôi sợ biểu hiện của tôi sẽ dọa đến anh ấy, như vậy ngay cả cơ hội nói chuyện với anh ấy tôi cũng không có. Tôi nhìn thấy anh ấy và bạn gái ở cùng nhau, tôi còn muốn giả vờ không biết, tôi còn muốn giả vờ không bị tổn thương. Tôi thậm chí còn đê tiện nghĩ Tiểu tây vì một lý do khác mới ở cạnh người con gái kia chứ không phải vì tình yêu, như vậy có thể tôi sẽ còn cơ hội, tôi còn có thể chậm rãi tới gần anh ấy… Cậu có hiểu hay không…”
Phương Dư Khả nói: “Tôi đều hiểu, tôi đều hiểu cách cô nhìn anh ấy, hiểu hy vọng của cô, hiểu thất vọng của cô. Tôi hiểu rõ thích một người không thích mình là cảm giác thế nào, tôi cũng hiểu giãy dụa khó tin là trò đùa thế nào. Nhưng, Chu Lâm Lâm, nếu cô nghĩ anh ấy đủ quan trọng, quan trọng đến mức cô theo đuổi cả đời thì cô sẽ kiên trì; nếu cô nghĩ cô có thể chịu được mất đi anh ấy, vậy bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ quên anh ấy.”
Thứ gì đó trong dạ dày bốc lên rất lợi hại. Tôi nghe thấy từng câu từng chữ của Phương Dư Khả, nhưng đầu tôi đang rối loạn, đã không cho phép tôi suy nghĩ ý tứ của những cậu ấy là gì nữa. Phương Dư Khả biến thành hai ba người, chỉ có một đôi mắt thâm sâu đen như mực là có thể thấy được rõ ràng. Tôi muốn đưa tay sờ lên đôi mắt cậu ta, vì vậy tôi thất tha thất thểu đứng lên đi về phía cậu ta. Khi đầu tôi an toàn hạ cánh xuống vai cậu ta, tôi run rẩy nói lời muốn nói đã lâu: “Tôi muốn nôn…”
|
Chương 14: Thầm mến sau khi thất bại tiếp tục thông cáo (1)
Vừa tỉnh lại, tôi quan sát hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh. Tôi không giống như con gái trong tiểu thuyết ngôn tình, sau khi say rượu tỉnh lại trước tiên phải kiểm tra thân thể mình, bởi vì tôi tự mình biết rõ, loại vóc dáng và gương mặt này của tôi thật sự không đủ làm đàn ông nổi lên thú tính. Hơn nữa khi vừa mới nửa tình nửa mê, tôi đã nhớ lại chuyện tối qua. Đầu không đau như trong tưởng tượng, ngược lại vì cuộc chạy đường dài hôm qua mà khi đứng lên, hai chân có chút run run.
Đây là một căn phòng đơn giản. Trên tường có một chiếc đồng hồ, trong góc là một cái bàn học. Một cái giá sách, một cái giường. Không còn cái gì khác. Tôi đoán đây là phòng của Phương Dư Khả. Không ngờ tên nhóc này còn có nhà ở Bắc Kinh.
Tôi mở cừa phòng khách, chuẩn bị tìm nước uống. Vừa ra khỏi phòng đã thấy trên sofa trong phòng khách có một người đang nằm. Phương Dư Khả mặc chiếc áo sơ mi phong phanh đêm qua, nhưng hôm nay đã có nhiều nếp nhăn hơn. Tôi nhẹ chân tìm thấy phòng bếp, rót một cốc nước, buồn chán ngồi trong phòng khách nghĩ: nếu tôi cứ đi thế này thì sao. Có cần chào hỏi hay không? Không cần? Hay là cần?
Khi đang tự hỏi, tôi cầm điều khiển từ xa mở TV theo thói quen. Đây là tật xấu nhất của tôi. Ở nhà, ngoại trừ lúc ngủ, tôi đều mở TV, không thèm để ý đến nội dung có hay ho hay không.
Tiếng võ hiệp tranh đấu truyền đến từ TV rốt cuộc đánh thức cậu ta, tôi cũng không cần phiền não có cần chào hỏi hay không nữa.
Nhưng Phương Dư Khả có vẻ như chưa hiểu rõ mình đang ở chỗ nào. Cậu ta ngây ngốc nhìn màn hình TV lóe sáng, đứng dậy tắt TV rồi lại quay về sofa.
Tôi tuyệt dối không nghĩ đến con heo này lại không để ý thấy có một người con gái đang ở trong cùng một phòng với cậu ta. Trong tiết mục chuẩn mực, không phải tôi nên gào lên “A —-”, sau đó tên kia bắt đầu hoảng hốt bịt miệng tôi, giải thích sự trong sạch của mình, tuy có suy nghĩ phi pháp và thực tế không an phận, cô gái kia sẽ nửa tin nửa ngờ quan sát, muốn người kia thề với trời, cuối cùng tên kia cũng vô cùng uất ức nghe theo, sau đó hai người trở thành oan gia vui mừng, không phải sao?
Tôi đột nhiên nghĩ ra, người ta đó là phim truyền hình. Trong phim truyền hình là tình cảm nam nữ. Tôi với Phương Dư Khả nhiều lắm cũng chỉ là bạn bè, nếu thật sự biến thành như vậy mới buồn cười nha ~~ nếu đổi thành Như Đình, người ta nhất định sẽ hét lên. Nhưng nếu Như Đình thật sự gặp phải chuyện này, tôi hoài nghi cô ta có phải hận không thể có thực tế không an phận hay không? Hay là người ta cũng có thực tế không an phận cả rồi, chỉ là cái đầu trong sáng của tôi nghĩ bọn họ không có thôi? Tôi càng nghĩ càng xa, bắt đầu cười.
Có thể tiếng cười của tôi lại càng dễ đánh thức người khác. Phương Dư Khả bỗng nhiên nhớ ra gì đó, vù một cái đứng lên.
Cậu ta ngơ ngác nhìn tôi, lẩm bẩm “Nằm mơ sao?”
Tôi đi chân không chạy tới, bấm bấm cánh tay cậu ta: “Không có nằm mơ. Sự thuần khiết của tôi đều bị cậu hủy hoại rồi, cầu đừng mong phủ nhận.”
Đồng chí Phương Dư Khả rốt cuộc tỉnh táo lại, cười xoa xoa chỗ vừa bị tôi bấm: “Đừng nói mò. Cô uống rượu vào là có cái tính nết gì vậy? Lăn qua lăn lại đến ba giờ sáng mới ngủ.”
Tôi có lỗi, các loại bất mãn trước đây với Phương Dư Khả đều bị tôi ném lên chín tầng mây. Chuyện ngày hôm qua làm tôi rất biết ơn cậu ta. Nếu như chưa nói ra những lời đó, hôm nay có lẽ tôi sẽ không dễ chịu như thế này.
Tôi ngượng ngùng cười: “Tôi nhớ trước đây tôi cứ say là ngủ, rất dễ đối phó mà.”
“Ngài đúng là cứ say là ngủ. Chỉ là vừa la hét vừa ngủ, kếu đói, kêu uống rượu, lại còn ngã từ trên giường xuống. Áo khoác của tôi cũng bị cô nôn đến mức không muốn đi giặt.”
“Phải không? Hì hì.” Tôi bỗng cảm thấy xấu hổ.
Phương Dư Khả lại không tiếp tục vạch trần thành tích của tôi nữa: “Hôm qua tôi ở trên sofa trông cửa cho cô, còn chưa có tắm đâu. Cô thì sao? Có tắm không?”
Quả thật tôi cũng ngửi thấy mình bốc mùi. Tên nhóc Phương Dư Khả này thích sạch sẽ, có thể khoan dung tôi đến trình độ này đã là không dễ dàng. Tôi cười nói: “Cậu tắm đi. Tôi ra ngoài mua quần áo. Cứ thế này trở về nhỡ may gặp phải mấy người cùng phòng thật sự khó nói rõ.”
Phương Dư Khả gật đầu, đưa chìa khóa cho tôi: “Ra ngoài nhớ mang theo di động, nhỡ may lạc đường cũng tiện liên lạc.”
Tôi ra khỏi cửa, thuận lợi tìm được siêu thị, thuận tiện mua ít thịt và rau.
Vừa vào cửa đã thấy tên nhóc kia tắm rửa xong. Tôi để đồ ăn lên bàn bếp, nói với cậu ta: “Khi tôi tắm cậu nấu cơm đi. Đói chết tôi.”
Phương Dư Khả không thể tin nhìn tôi: “Tôi xin cô. Có ai đối xử với ân nhân của mình như thế không? Dựa vào cái gì mà tôi phải nấu cơm a?”
Tôi khinh bỉ nhìn cậu ta: “Bởi vì cậu là chủ tôi là khách, có đạo lý nào để khách xuống bếp nấu cơm sao? Huống chi tôi không biết nấu. Hoặc là cậu xuống lầu mua mì tôm, tôi sẽ nấu cho cậu.”
Nói xong tôi bừng bừng khí thế đóng cửa toilet.
Chờ tôi tắm rửa xong đã ngửi thấy mùi đồ ăn từ phòng bếp. Hắc hắc, tôi biết cậu ta là người biết nấu ăn mà, nếu không ngón tay dài như nghệ sĩ dương cầm kia chẳng phải sẽ rất lãng phí sao?
Phương Dư Khả quả nhiên là một tên khủng bố, lại có thể từ nguyên liệu có hạn làm ra mấy món ăn kiểu cách như vậy. Tôi dùng tay không bốc một miếng thịt kho tàu cho vào miệng, không tệ, không tệ, béo mà không ngấy, có thể thay chân cho đầu bếp căn tin Bắc Đại.
Phương Dư Khả cũng không phê bình cách tôi nếm đồ ăn. Đại khái là đầu bếp đều coi trọng bình luận của người thưởng thức mà không quan tâm bọn họ nếm thử thế nào.
Cậu ta lấy ra một cốc nước chanh trong tủ lạnh, nói với tôi: “Lại đây, bắt đầu từ hôm nay không được uống bia, chỉ uống nước chanh thôi.”
Tôi vui cười hớn hở nhận lấy, nhấp một ngụm: “Phương Dư Khả, ngoại trừ lời nói có chút độc ác, cậu sắp chạm mốc hoàn mỹ rồi đấy. Ai gả cho cậu thật có phúc khí. Dù sao tôi vẫn muốn giới thiệu Chu Lỵ cho cậu. Tôi không thể tròn mắt nhìn tài nguyên ưu tú như vậy bị dẫn ra ngoài được a.”
Phương Dư Khả ăn đồ ăm: “Còn phải cân nhắc. Nhưng tôi vẫn nói câu kia, đầu óc của cô tốt nhất đừng suy nghĩ mấy chuyện này.”
Cậu ta vừa nói lại làm tôi buồn phiền. Cuộc thi cuối kỳ này làm sao bây giờ? Môn chuyên ngành hẳn là không có vấn đề gì. Chí ít cũng có thể qua loa đạt tiêu chuẩn. Nhưng trên lớp máy tính và “nghệ thuật nước Nga”, khi ấy tôi còn đang bận nghĩ tới phòng học bên cạnh rồi. Ai~~.
Phương Dư Khả giống như có thể đọc được suy nghĩ của tôi, cậu ta nói: “Lớp máy tính cũng không có vấn đề gì, tôi có thể tìm trọng điểm cho cô, học bù vào là được.”
Áp lực cuối kỳ làm tôi phải dọn dẹp lại suy nghĩ thất tình, dùng tất cả sức lực đối phó với các môn thi. Toàn bộ trường học giống như đang trong tình trạng cảnh báo, các ký túc xá cũng thông báo tới mọi người để chuẩn bị đèn khẩn cấp. Những quán ăn đêm ngoài cửa nam cũng bị sinh viên chiếm lĩnh. Vốn bằng tinh thần A Q của tôi, thấy tất cả mọi người nước đến chân mới nhảy, tôi còn nước mắt lưng tròng cho răng mình đã tìm được chiến hữu, nhưng khi tôi nhìn thấy sinh viên giỏi của khoa cũng đang cầm sách giáo khoa đứng ở cửa phòng rửa mặt, tôi mới hiểu được thức suốt đêm ôn thi không phải độc quyền của học sinh tồi. Tuần cuối cùng cũng giống như một trăm mét chạy nước rút, không có ai không xông lên, chỉ có người xông lên nhanh hay chậm.
(tinh thần A Q: bắt nguồn từ A Q chính truyện của Lỗ Tấn, nhân vật A Q luôn tìm sự thắng lợi về mặt tinh thần, luôn cho mình hơn mọi người, không bao giờ nhận thua dù thực tế là hắn thua. Tinh thần A Q là tinh thần tự tin vào bản thân một cách thái quá, không gắn với thực tế)
Tuần thứ nhất là tuần của những môn chung, tuần thứ hai là máy tính, hai tuần cuối cùng là những môn chuyên ngành. May mà tôi ý thức được từ trước, trong học kỳ đầu tiên chỉ chọn một môn chung, tôi chỉ cần cố gắng đối phó với “nghệ thuật nước Nga” là được. Lớp này chấm điểm chuyên cần 30%, thành tích trong lớp là 30%, bài thi cuối kỳ 40%. Tôi tính sơ qua một chút, bỏ túi 30% điểm chuyên cần, thành tích trên lớp chính là bài thảo luận, tôi trà trộn được vào nhóm tốt nhất, dù có ăn bớt thế nào cũng phải được 20%, vậy chỉ cần 10% nữa là đạt tiêu chuẩn. Nói cách khác, tôi chỉ cần làm được một phần tư là có thể qua.
Thứ năm thuận lợi kiểm tra “nghệ thuật nước Nga” xong, tôi rủ Chu Lỵ đi ăn cánh gà Tây Môn. Mặc dù không dám nói làm bài xuất sắc, nhưng đạt tiêu chuẩn nhất định không có vấn đề. Tôi vui vẻ vỗ vai Chu Lỵ, dùng thân phận người từng trải tổng kết: “Làm chuyện gì cũng phải tính toán trước. Vừa vào học kỳ, chuyện đầu tiên tớ làm là kiểm tra luật thi cử xử phạt, khi chọn lớp, chuyện đầu tiên là phải xem xét phương pháp tính điểm, cậu xem, cuối cùng tớ cũng có thể vượt qua dễ dàng.”
Chu Lỵ không phản bác tôi như ngày thường, nhưng một câu nói của con bé làm cánh gà trong miệng tôi rơi xuống đất: “Kế hoạch không tệ, nhưng vẫn nên tính toán lại. Nhắc cậu nhớ, thứ tư tuần sau sẽ thi máy tính. Loại lịch sử nghệ thuật này chỉ cần học thuộc là có thể qua mà cậu cũng phải chuẩn bị đến sáu ngày mới qua loa đạt tiêu chuẩn, vậy lớp máy tính phải làm sao? Lớp đấy đầy kiến thức khoa học tự nhiên. Hơn nữa cũng không có thành tích trên lớp, phải dựa vào bài thi cuối kỳ để vượt Càn Khôn. Một tuần nay tớ đều đọc giáo trình máy tính, môn chung chỉ trước ngày thi một ngày mới học.”
Tôi tức giận nói với Chu Lỵ: “Cậu không thể để tớ qua nốt ngày hôm nay sao. Cậu nói vậy, buổi tối tớ lại phải thức suốt đêm!”
Chu Lỵ hèn hạ cười: “Ai bảo cậu đắc ý giảng đạo như thế? Tớ chỉ nhắc nhở cậu đừng vui mừng quá sớm thôi. Được rồi, cho đến khi cuộc thi cuối kỳ kết thúc, nhà trường sẽ không tắt đèn, cậu có thể học thỏa thích. Nhưng cuối tuần cậu sẽ vẫn phải ôm một cái đèn khẩn cấp qua đêm, sắp toét mắt rồi. Nếu không cậu đến nhà tớ ôn tập đi?”
Tôi lắc đầu: “Quên đi. Tuy tớ học hành không tốt nhưng có cách học rất quái gở. Tớ không quen có người lạ ở bên cạnh ân cần hỏi han, lại không thể để bố mẹ cậu di tản. Nhưng cũng cảm ơn cậu, Chu Lỵ.”
Chu Lỵ cười nói: “Đúng là khó hầu hạ. Cảm ơn thì không cần, cậu cũng không có gì báo đáp. Nhưng một mình cậu học có hiểu được không? Tớ mà cũng có chút khó khăn.”
Tôi nghe đến “không có gì báo đáp”, suy nghĩ lại bắt đầu xoay chuyển: “Không phải cậu có ý với Phương Dư Khả sao? Chi bằng tớ sáng tạo cho cậu một cơ hội tuyệt với, không chỉ có cao nhân giải đáp thắc mắc mà còn có thể tiện đường nhặt về một con rùa vàng.”
Chu Lỵ khinh thường liếc mắt nhìn tôi: “Cơ hội tốt như vậy sao cậu không tự mình nhận đi?”
Tôi thấy vẻ mặt không tin của Chu Lỵ, thoáng một cái nổi giận, lấy di động ra gọi cho Phương Dư Khả. Phương Dư Khả hình như đang ở một nơi rất náo nhiệt, bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười của đám đông.
Phương Dư Khả nhận điện xong cũng một lúc lâu không lên tiếng, đại khái là đi tìm một chỗ yên tĩnh mới thấp giọng nói: “Có việc sao?”
Sức mạnh tôi vừa tích trữ cũng đủ để vênh mặt hất hàm sai khiến Phương Dư Khả, nhưng tên nhóc này nhận điện thoại quá lâu làm giảm không ít khí thế của tôi. Tôi bỗng quên mất vì sao lại gọi điện cho cậu ta. Sau khi nói quanh co một lúc lâu, nói câu “không có việc gì” xong rồi ngắt điện thoại. Tôi cũng không biết mình đang căng thẳng cái gì nữa.
Chu Lỵ ở bên cạnh chắp tay xem trò cười: “Làm gì vậy? Gọi điện để nghe hơi thở của đối phương sao? Đủ lãng mạn ha…”
Chu Lỵ còn chưa nói xong, Phương Dư Khả đã gọi lại. Lúc này tôi đã rút ra kinh nghiệm, hít một hơi thật sâu: “Phương Dư Khả, tôi bị trói, trong năm phút cậu nhanh chạy tới cánh gà Tây Môn, nếu không đối phương giết con tin thì tôi sẽ không để cậu yên đâu.”
Tôi đắc ý ngắt điện thoại. Chu Lỵ vắt chéo một chân, nếu đưa cho con bé một đĩa hạt dưa, đảm bảo sẽ giống hình dáng mẹ Tiểu Thiện Thiện hàng xóm nhà tôi và mẹ tôi đang bát quái. Con bé liếc mắt nói: “Các cậu là trẻ lên ba chắc. Nói ấu trĩ đến mức tớ nghe mà rơi hàm, hơn nữa, cậu là con tin bị giết, làm thế nào không để cậu ta yên a? Cậu phải nói tôi thành quỷ cũng không tha cho cậu. Tớ thật sự bất tình thay cho Tiểu Tây ca ca. Xương cốt còn chưa lạnh cậu đã có niềm vui mới…”
Nghe được tên của Tiểu Tây, tim tôi nảy lên một cái. Mấy ngày nay vẫn suy nghĩ là thế nào mới trà trộn qua được kỳ thi, cũng không nghĩ đến anh. Mặc dù có khi thất thần nhớ tới, tôi cũng sẽ lý trí nói với mình đừng suy nghĩ bậy bạ. Nay tên của anh như một cây kim đâm vào lòng.
Chu Lỵ có lẽ nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của tôi, biết mình đã nói sai, lập tức nói: “Ai nha, cậu không cần đau khổ. Không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao? Nếu thật sự không buông tha được, cậu làm người thứ ba đi. Người ta cũng chưa kết hôn, cậu vẫn còn cơ hội.”
|
Tôi làm bộ không thèm để ý, tùy tiện nói: “Ừ, nghỉ đông tớ sẽ lại lập kế hoạch.”
Chu Lỵ cười đánh tôi: “Cậu còn kế hoạch thế nào đây? Loại chuyện này kế hoạch không ngăn nổi biến hóa.”
Tôi cười đánh lại: “Tớ vẫn thích kế hoạch đấy. Lát nữa tớ còn lên kế hoạch thân cận, làm bà mối nha!”
Vừa nói ra tôi đã thấy Phương Dư Khả chạy đến chỗ chúng tôi. Tôi hất mặt với Chu Lỵ, kẻ trộm tinh này lập tức hiểu ý.
Phương Dư Khả kéo ghế ngồi xuống: “Làm gì vậy? Còn giới hạn thời gian có mặt?”
Tôi không phản ứng với câu nói của cậu ta, đẩy Chu Lỵ tới trước: “Giới thiệu một chút, đây là bạn cùng phòng tôi, Chu Lỵ. Chu Lỵ, đâu là thiên tài máy tính Phương Dư Khả. Lần trước khi lắp máy tính các cậu đã gặp rồi. Nói tóm lại, tất cả những thứ liên quan đến máy tính cậu đều có thể hỏi cậu ta.”
Vừa nãy còn là một bà cô vắt chéo chân bát quái, nay Chu Lỵ đã như đổi người, cười không lộ răng hơi nghiêng đầu: “Xin chào, xin chiếu cố nhiều hơn.”
Phương Dư Khả gật đầu, xem như làm quen, lại dùng ánh mắt khác thường liếc sang tôi. Tôi chớp chớp mắt với cậu ta, ám chỉ đây là chị em tốt đã nhắc đến với cậu ta.
Tôi lại gọi mấy cái cánh gà, thuận tiện gọi thêm mấy chai bia. Phương Dư Khả lại bắt đầu giả trang thục nam: “Không nên uống bia, uống nước chanh đi.” Tôi có chút không chịu nổi, cậu nói cứ như tôi là thục nữ vậy, đại nam nhân nói lời này cũng không sợ mất mặt. Thử nghĩ một chút, một soái ca như thế này uống nước hoa quả, ăn cánh gà, không cảm thấy rất xăng pha nhớt sao?
Tôi vô cùng khí thế nói: “Uống bia.”
Chu Lỵ lập tức nói: “Phương Dư Khả cậu uống bia đi, tôi và Lâm Lâm uống chút nước trái cây là được.”
Lúc này Phương Dư Khả không nói gì nữa, coi như ngầm đồng ý.
Xét thấy mấy lời nói độc ác của Phương Dư Khả chưa biết lúc nào thì phát tác, tôi nghĩ chính mình nói đơn giản rõ ràng ý nghĩa của lần tụ tập này đi, miễn cho tên nhóc này cầm pháo oanh tạc tôi. Tôi cười hỏi Phương Dư Khả: “Cậu cần ôn tập cho kỳ thi không?”
“Cần.”
Khốn, cậu cũng cần ôn tập? Chẳng lẽ cậu cũng ngồi xổm dưới ngọn đèn lờ mờ trong phòng rửa mặt đọc sách? “Vậy bình thường cậu ôn tập ở đâu? Ôn trong bao lâu?” Tôi tiếp tục thu nhặt tin tức.
“Trong hoặc ngoài ký túc xá. Thời gian còn phải xem tâm tình.”
“Vậy xin hỏi ngài đây hiện giờ tâm tình là happy hay sad?”
“Trong happy có sad, trong sad có happy.”
“Vậy xin hỏi tỉ lệ vui buồn đại khái là bao nhiêu?”
“Rốt cuộc cô hỏi cái này để làm gì?”
Rốt cuộc có thể đến đề tài chính. Tôi cười hì hì nói: “Khi cậu happy, coi như cậu thuận nước giương buồm giúp Chu Lỵ một chút đi. Chu Lỵ nói chương trình máy tính có chút nội dung xem không hiểu, lại không có nơi để hỏi. Nhà Chu Lỵ có khách đến thăm, không có cách nào học ở nhà. Không phải cậu có một căn nhà ở ngoài sao? Hiện tại thức đêm ôn tập cũng không có chỗ đi, cậu còn không hiến tặng một chút. Nếu Chu Lỵ thi qua, nhất định sẽ mời cậu đi ăn đầu tiên.”
Tôi len lén liếc nhìn Chu Lỵ. Cô nàng đang dùng ánh mắt sùng bái không gì sánh được nhìn tôi. Tôi cũng không ngờ mình có tố chất nói phét như vậy. Đại khái là tôi có tố chất bà mối trời cho.
Phương Dư Khả cũng không nghĩ nhiều, lập tức đồng ý: “Được, không thành vấn đề.”
Tôi kinh ngạc đến mức cái miệng giữ hình chữ O một lúc lâu vẫn chưa ngậm lại. Tôi còn chuẩn bị một sọt lý do thuyết phục cậu ta, không ngờ cậu ta đồng ý nhanh như vậy. Tôi dường như có chút thất vọng vì khí thế vừa dự trữ mà chưa có nơi dùng đến.
“Nhưng tôi có một điều kiện.” Phương Dư Khả chậm rãi thương lượng.
Tôi biết tên nhóc này không dễ đối phó như vậy, tôi vui vẻ chuẩn bị phản bác. Không đợi tôi mở miệng, Phương Dư Khả đã nói: “Điều kiện chính là cô.”
Cái này, miệng tôi lại biến thành hình chữ O. Tôi lại nhìn Chu Lỵ một chút, vẻ mặt Chu Lỵ oán giận nhìn tôi, giống như tôi vừa làm chuyện có lỗi với con bé.
Tôi dừng lại một chút, suy nghĩ một chút, làm ra một quyết định nặng nề: “Phương Dư Khả, tôi biết, một số người khi đang làm mối thường bị cuốn vào. Cũng giống như khi minh tinh gia nhập làng giải trí, động một cái là có scandal. Nhưng cậu cũng rõ, tôi là một người trọng nghĩa khí. Vợ bạn không thể động, con gái cũng có quy tắc như con trai. Nếu bạn tôi có ý với cậu, tôi không thể có suy nghĩ không an phận với cậu. Cậu còn có Như Đình, kể cả không có Như Đình, cậu còn có vô số thiếu nữ chờ cậu bị trúng tên…” Tôi lại len lén liếc mắt nhìn Chu Lỵ, vẻ mặt Chu Lỵ đã đầy vạch đen.
Phương Dư Khả không nói một lúc lâu. Sau đó cậu ta mới không nhanh không chậm nói: “Ý của tôi là, khi tôi giúp Chu Lỵ học bổ túc, hy vọng cô có thể ở đó. Chu Lỵ là con gái, ra vào nhà tôi sẽ ảnh hưởng không tốt tới cô ấy; mặt khác sự quan tâm của tôi xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, giúp một người là giúp mà giúp hai người cũng là giúp. Tôi cũng không muốn cô trượt lớp máy tính, không muốn phụ lòng mẹ cô đã dặn tôi chăm sóc cô. Về phần vô số thiếu nữ chờ tôi trúng tên mà cô nói, cảm ơn cô để mắt đến tôi, nhưng tôi chung tình với thiên sứ của tôi, sợ là đã để cho cô và những thiếu nữ này thất vọng rồi.”
Mặt tôi nóng đến mức có thể luộc được trứng gà. Chu Lỵ ở bên cạnh còn nhẹ giọng hỏi: “Thiên sứ của cậu ấy là ai? Như Đình sao?”
Tôi như bị táo bón oán hận rặn ra hai chữ: “Phường chèo…”
|
Chương 15: Thầm mến sau khi thất bại tiếp tục thông cáo (2)
Cứ như vậy, tôi và Chu Lỵ chiếm giữ căn phòng ở ngoài của Phương Dư Khả. Bởi vì nền móng yếu kém của tôi, theo Phương Dư Khả mà nói là hầu như không có nền móng, tôi phải thức đêm đọc sách. Thời gian mới đầu Phương Dư Khả luôn luôn mắng tôi là đồ ngốc, sau đó cậu ta cũng hiểu được một điều đơn giản là dù có mắng tôi cũng không thể cải tạo được những suy nghĩ ngu ngốc của tôi, phần lớn thời gian giải đáp thắc mắc, cậu ta tương đối phiền muộn, thỉnh thoảng lại nhìn lên trời xanh điều chỉnh tâm tình để tiếp tục khai sáng cho tôi.
Con nhóc Chu Lỵ này, vừa phải ôn tập vừa phải động não, lại còn có thể nói những vấn đề đã hiểu rõ ràng là không rõ rồi làm bộ hỏi Phương Dư Khả, tỉnh thoảng chống cằm cắn cắn bút, chớp chớp đôi mắt to, làm bộ đáng yêu. Còn tôi lại muốn giả vờ những chỗ không hiểu là đã hiểu, ít phiền phức tới Phương Dư Khả, nhưng cho dù tóc trên đầu tôi bị vò thành tổ chim thì tảng đá vẫn là tảng đá, xem không hiểu.
Phương Dư Khả rõ ràng là trọng sắc khinh bạn. Khi Chu Lỵ hỏi cậu ta, cậu ta đều thiện ý trả lời, giải thích cho con bé từ đầu đến cuối; đến lượt tôi lại toàn lời nói ác độc, cho tôi mấy điểm then chốt rồi mặc tôi tự hỏi mình. Lý do của cậu ta rất đơn giản: “Đầu óc không vận động sẽ rỉ sắt. Chuyện ngồi mát ăn bát váng làm ít một chút vẫn tốt hơn.” Tôi tội nghiệp hì hục làm cả nửa ngày mới làm ra, làm xong cậu ta còn nói: “Đầu óc cô có chút lười biếng, làm nhiều lần chẳng phải cũng làm được rồi sao?”
Trong đề tài buồn chán như vậy phấn đấu mấy ngày, Chu Lỵ rốt cuộc không chịu được nữa, về nhà tắm ngủ, định ngày hôm sau sẽ cuốn gói trở lại. Còn tôi thì nhảy lên giường của Phương Dư Khả để ngủ. Hai ngày nay thời gian ngủ của tôi rút ngắn so với ngày thường. Mỗi lần buồn ngủ không chịu được nữa tôi đều chạy tới phòng ngủ của Phương Dư Khả, ngủ tới bất tỉnh, khi tỉnh lại cũng không rửa mặt đánh răng, ngay lập tức đọc sách. Phương Dư Khả bị tôi làm cho có chút suy nhược thần kinh, lại không dám ngủ trên giường, sợ tôi trong vô thức sẽ nằm thẳng lên người cậu ta mà không hay biết. Mỗi khi mêt mỏi cậu ta đều ngủ trên sofa trong phòng khách.
Còn tôi đang ngủ say cũng không biết tai họa đang tới.
Tôi bị một tiếng hét chói tai đánh thức. Tôi mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy Như Đình che miệng nhìn tôi không chớp mắt. Tôi nhức đầu nhắm hai mắt lại, hy vọng đây chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng tôi nghe được giọng nói nam khàn khàn quen thuộc: “Như Đình, trong này nhất định có hiểu lầm…”
Lúc này thiếu chút nữa đến lượt tôi hét lên. Tôi bật người dậy, không sai, chính là Tiểu Tây, anh cũng sững sờ đứng ở một bên.
Trong hoảng loạn, tôi lau nước miếng bên miệng theo thói quen. Hiện tại nhất định phải bình tĩnh, bình tĩnh. Vốn không có chuyện gì, cần gì phải hoảng hốt?
Tôi cười cười với Như Đình: “Như Đình, mình là học sinh. Đàn ông nhà cậu thật lợi hại, vấn đề gì về máy tính cũng không làm khó được cậu ta…”
Như Đình không nói gì, đôi mắt hồng hồng nhìn tôi, còn nhìn cái giường dưới mông tôi một chút.
Tôi chỉ tiếp tục nói: “Cậu cũng biết, trong lớp máy tính mình đều ngủ. Nay phải học bù lại một chút, nhưng cái môn này quá khô khan, đọc một chút là mệt, vì vậy mới mượn cái giường này. Cậu đừng hiểu lầm, dù tớ có muốn phát sinh chuyện gì thì Phương Dư Khả nhà cậu cũng không cho a. Trong mắt cậu ta có một mình cậu. Hắc hắc…” Hiên nay tôi chẳng cần thể diện, tổn hại mình trước mặt Tiểu Tây cũng chẳng quan tâm. Chỉ là tôi bắt đầu chán ghét chính mình trong lòng. Tôi có định kiến với Như Đình, ngầm giúp đỡ Chu Lỵ, nhưng mỗi lần nhìn thấy Như Đình lại không tự chủ được biểu hiện ra tính cách nô tỳ, giống như mình thật sự có lỗi với cô ta vậy. Cuối cùng không lỗi cũng thành có lỗi.
Tôi đứng dậy tới toilet rửa mặt. Những chữ số, thuật toán đang nhảy ra khỏi đầu, nay lại còn trộn lẫn thêm cả tình tiết máu chó thế này nữa. Tiếng hét của Như Đình và vẻ mặt khó xử của Tiểu Tây đều làm tôi đau đầu. Ông trời đại khái đã hối hận khi quăng vận may vào đầu tôi, bắt đầu phản công cướp lại.
Tôi trở lại phòng khách, nhìn thấy Như Đình vẫn còn ngây ngốc nhìn cái giường kia. Tôi không biết cái giường kia có gì đáng giá mà cô ta nhìn chằm chằm lâu như vậy. Thậm chí tôi còn bắt đầu tưởng tượng hay là trên giường có bí mật mà chỉ có Phương Dư Khả và Như Đình biết, cái giường thiêng liêng như thế lại bị tôi nằm lên, phá hủy hết cả mỹ cảm. Phương Dư Khả cuồng sạch sẽ, còn Như Đình cuồng sạch sẽ trong tâm lý.
Vì vậy tôi bắt đầu lặp lại giải thích, cuối cùng tôi tuyệt vọng nói: “Nếu có gì cần cứ nói, mình thi xong sẽ mua giường mới tặng cho hai người. Nhưng trước khi thi mình thật sự không có thời gian.”
Như Đình lúc này mới có phản ứng lại rồi nói: “Không cần cậu mua, lát nữa tôi sẽ mua. Tôi ngại nó bẩn.”
Tôi tức giận, cảm giác chính mình bị tát một cái thật mạnh, nhưng tôi vẫn kiềm chế nói: “Như Đình, cậu không nên khắt khe như thế. Mình thề, nếu có chuyện gì xảy ra mình sẽ bị sét đánh không được chết tử tế. Mình chỉ ôn tập mệt mỏi mới nằm nghỉ một lát.”
Tôi nhìn về phía Tiểu Tây cầu cứ. Tiểu Tây nhìn tôi một chút rồi vỗ vai Như Đình nói: “Như Đình, em nghĩ nhiều rồi. Lâm Lâm không phải người như vậy. Có phải em phản ứng thái quá hay không?”
Nghe xong lời này, nước mắt tôi lập tức rơi xuống, giống như chính mình chịu uất ức. Dù sao Tiểu Tây nhìn nhận chuyện này thế nào, đối với tôi rất quan trọng.
Như Đình ngồi xổm xuống, gục đầu vào trong lòng, thấp giọng khóc: “Cậu ấy chưa bao giờ để em ngủ trên giường của cậu ấy. Cậu ấy nói cậu ấy thích sạch sẽ, em tin. Em đợi nhiều năm như vậy lại không bằng mấy tháng của người ta. Lần đầu tiên nhìn thấy bọn họ em đã biết có một số thứ em không có cách nào ngăn cản…”
Tôi té xỉu. Con mẹ nó, không ngờ náo loạn cả nửa ngày như vậy lại chỉ bởi vì tính cuồng sạch của Phương Dư Khả. Tôi cứ nghĩ rằng cô ta hiểu lầm quan hệ của chúng tôi, không ngờ người ta lại siêu việt như vậy, suy nghĩ có thể bay lên đến trình độ như thế này.
(Bạn Lâm Lâm, yêu cầu bạn nghe thì phải nghe trọng điểm, trọng điểm hiểu không? Đồ thiếu I ốt)
Tôi lau nước mắt, một tay kéo Như Đình, một tay chỉ vào Tiểu Tây: “Như Đình, cậu đừng rối loạn như vậy. Mình không biết Phương Dư Khả có thích cậu hay không, đó là chuyện giữa các cậu. Nhưng mình có thể xác định: mình thích anh ấy.”
Khi tôi nói ra những lời này, tất cả mọi người ngoại trừ tôi đều hóa thạch, kể cả Phương Dư Khả đang đứng ở cửa, cầm túi nước chanh và đồ ăn vặt trong tay.
Khi bọn họ bắt đầu tỉnh lại thì đến lượt tôi hóa thạch. Giờ tôi mới ý thức được, lăn qua lộn lại, tôi đã bán đứng chính mình.
Hiện trường trở nên xấu hổ không gì sánh được. Chúng tôi ngồi xuống cạnh chiếc bàn trong phòng khách. Trên bàn còn bày đầy những đề bài ôn tập máy tính vô cùng thê thảm.
Tôi hắng giọng nói với Như Đình: “Cậu xem, mình tới ôn tập, không phải sao? Trên quyển vở này mực xanh là mình viết, mực đỏ là Phương Dư Khả nhà cậu giải đáp. Chữ mình hơi xấu, cậu đừng cười.”
Vẻ mặt Phương Dư Khả trầm xuống rất thối. Tôi lý giải được tâm tình của tên nhóc này. Chỉ cần là một người con trai đều không chịu nổi một người bạn gái có bệnh đa nghi nặng như vậy. Hơn nữa tôi phát hiện tính độc chiếm của Như Đình cũng quá mạnh, chỉ có một cái giường cũng đã muốn chết đi sống lại. Tôi thương hại liếc nhìn Phương Dư Khả một cái, tiện thể nhìn Tiểu Tây đang cúi đầu một chút.
Trong trận này Tiểu Tây có thể tính là người hy sinh, bỗng nhiên xem phải trò cười, còn bỗng nhiên bị người ta thổ lộ. Hơn nữa tôi đoán Tiểu Tây nhất định đang tự hỏi, tôi rốt cuộc là vì dàn xếp ổn thỏa hay nhân cơ hội thiên thời địa lợi nhân hòa mà thật tình thông cáo.
Phương Dư Khả lạnh lùng hỏi Như Đình: “Đánh chìa khóa từ khi nào?”
Như Đình cúi đầu không nói, trong mắt rất nhanh lại đầy ập nước.
Bầu không khí có vẻ bị đóng băng.
Tôi cảm thấy tình thế lúc này có chút khó xử, phải nói gì đó để mọi người vui vẻ, vì vậy tôi nhìn Tiểu Tây, thâm tình nói: “Tiểu Tây, vừa rồi là em nói thật, không phải vì dỗ Như Đình, Em thật sự thích anh.”
Tiểu Tây nhìn tôi một chút, nhìn Phương Dư Khả một chút, rồi lại nhìn tôi một chút, như không dám tin lại nhìn Phương Dư Khả.
Tôi đành phải cường điệu một lần nữa: “Em đã thích anh rất lâu. Là nhất kiến chung tình, đáng tiếc kết quả lại không phải lưỡng tình tương duyệt.”
Khóe miệng Tiểu Tây giật giật, nói: “Thật ra anh có…”
“Em biết.” Tôi ngắt lời anh, tuy đây là chuyện thật nhưng tôi vẫn không muốn nghe chính miệng anh tàn nhẫn nói ra. “Vì vậy, em sẽ càng cố gắng làm cho anh thích em.”
Lúc này đổi lại là Như Đình nhìn tôi một chút, rồi lại nhìn Tiểu Tây một chút.
Trong ánh mắt Tiểu Tây xuất hiện chút sầu muộn: “Cần gì phải vậy? Anh chỉ coi em như em gái.”
Lần này là Như Đình ngắt lời anh: “Em nghĩ Lâm Lâm nói có lý. Yêu thì theo đuổi, anh có bạn gái thì sao? Hơn nữa bạn gái anh không phải muốn chia tay với anh sao?”
Tôi vô cùng khâm phục Như Đình dám nói như vậy, nhất là câu cuối cùng làm tôi xúc động mạnh. Tôi kích động cầm lấy tay Như Đình: “Muốn chia tay? Vì sao?” Tôi cũng không quan tâm đến ánh mắt tổn thương của Tiểu Tây, đối với tôi, tin tức này có thể cứu vớt cây gỗ di động là tôi, tôi phải nắm lấy nó thật chặt.
Như Đình sợ hãi nói: “Thật ra mình cũng không biết chị Di Liên có tính là bạn gái của Tiêu Tây hay không. Mọi người biết chị ấy rất chung tình với hội phó, bị cái gì đó kích thích mới tìm đến Tiểu Tây.”
Thì ra cái người hưởng thụ sự yêu chiều của Tiểu Tây mà không biết xấu hổ kia gọi là Di Liên!
Tiểu Tây cười khổ nói: “Như Đình, nha đầu kia, sao lại nói tổn thương người ta như thế? Nói ít đi một câu cũng không chết. Anh và cô ấy chia tay thì sao? Trong lòng anh có bóng tối, những cái bóng này xua đuổi cũng không đi. Anh biết làm bộ ở cạnh người mình không thương sẽ làm đối phương tổn thương thế nào. Di Liên ở bên anh, anh biết rõ cô ấy còn lưu luyến hắn ta, anh cũng hy vọng thời gian qua đi sẽ tốt hơn. Cuối cùng chẳng phải chỉ có anh đau khổ sao? Lâm Lâm, anh không hy vọng khi anh ở bên em sẽ mang đến cho em sự đau khổ này. Em từ bỏ đi.”
Tôi có chút tức giận, tên khốn nhà anh có cơ hội thử ở bên Di Liên nhưng lại keo kiệt không cho tôi một cơ hội? Tôi hô lên: “Không, anh có bóng tối, em sẽ làm ánh mặt trời. Một ngày nào đó, khi bóng tối không còn, chúng ta sẽ yêu nhau.”
(Tôi xin hai anh chị, buồn nôn chết được, tưởng đây là phim truyền hình 8h chắc?)
Phương Dư Khả vẫn không lên tiếng, đi tới nhà bếp lấy ra mấy chai bia, cười nói với chúng tôi: “Được rồi, có ai như các người sao? Thổ lộ, từ chối, sống chết quấn lấy, các loại đều nói bên tai bọn tôi, coi bọn tôi là không khí sao? Uống chút bia, uống xong hai người về đi. Còn Chu Lâm Lâm, cô sắp xếp sách vở lại, cầm về tự mình xem. Bây giờ để đạt tiêu chuẩn nhất định không có vấn đề. Chăm chỉ một chút còn có thể lấy điểm cao nữa. Nếu vẫn không hiểu cô có thể trực tiếp hỏi Tiểu Tây đi.”
Sắc mặt Phương Dư Khả có chút tái nhợt, trong nụ cười có chút đau khổ. Tôi không biết sự đau khổ này có phải có phải như một thầy giáo phóng thích học sinh hay không, để cho cậu ta trong happy có sad hoặc trong sad có happy?
|
Chương 16: Về nhà (1)
Tôi và Tiểu Tây đang trên đường về ký túc xá. Đây là chuyện mà tôi đã tưởng tượng vô số lần. Trên đường, có ánh mặt trời ấm áp, có nhiều đám mây trắng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, còn có người tôi thích đi bên cạnh. Nếu anh có thể nắm tay tôi thì tôi chính là người hạnh phúc nhất trên thế giới. Nhưng buồn cười chính là, hai người chúng tôi một trước một sau, dọc đường không nói được một câu. Cho đến cổng ký túc xá, tôi đã đấu tranh tư tưởng một lúc lâu mới quyết đinh xoay người nói với Tiểu Tây: “Tiểu Tây, chúng ta hãy cùng nhau cố lên đi!” Noi xong tôi còn làm một cái thế cô lên.
Tiểu Tây bất đắc dĩ lắc đầu: “Ôn tập cho tốt đi. Thi xong rồi lại nói.”
Trở lại ký túc xá, tôi gọi một cuộc điện thoại cho Chu Lỵ tuyên bố thủ tiêu gia sư phục vụ tại gia, thuận tiện kể lại chuyện xảy ra hôm nay một lần từ đầu đến đuôi. Chu Lỵ ở bên kia đầu dây hận đến nghiến răng nghiến lợi, con bé la hét: “Sao tớ có thể bỏ qua trò hay này nhỉ? Trên TV diễn cũng không đặc sắc như các cậu, như truyền hình trực tiếp tám giờ tối hoàng kim nha!”
Tôi thở dài một hơi, hiện tại chuyện tôi có thể làm quả thật chỉ như Tiểu Tây nói, ôn tập cho tốt, đối phó với kỳ thi.
Sau khi thi xong môn máy tính, tôi tính toán điểm của mình một chút, khả năng trượt tương đối thấp. Tôi sung sướng gửi một tin nhắn cho Phương Dư Khả, cảm ơn mấy hôm trước đã bổ túc cho tôi. Tôi nghĩ trong lòng nếu tên nhóc này nhân cơ hội bắt tôi mời cơm, tôi chỉ có thể cố gắng lọc ra những tiệm ăn xấp xỉ 50 đồng trong danh sách. Không ngờ Phương Dư Khả lại thấu tình đạt lý như vậy. Tin nhắn chỉ có mấy chữ: không cần cảm ơn.
Ngày đó thi xong các môn chuyên ngành, bầu trời đột nhiên có tuyết rơi. Trong ấn tượng của tôi, từ sau khi học trung học, quê tôi rất ít khi có tuyết. Dù có rơi cũng chỉ rơi một lát thấm ướt mặt đất rồi thôi. Không ngờ tuyết Bắc Kinh lại rơi nhiều như vậy. Từng mảng tuyết lớn nhanh chóng đọng lại trên đường, khi dẫm lên sẽ phát ra những tiếng kẽo kẹt. Thi xong, toàn thân tôi rất thoải mái, phát ra cảm giác muốn phá hoại rất mạnh đối với tuyết trắng thuần khiết. Chỉ cần là chỗ có tuyết tôi đều chạy tới dẫm cho một cái, ra vẻ mi đã bị lão nương chinh phục hoàn toàn.
Khi đang dẫm rất vui vẻ, tôi nhận được điện thoại của Phương Dư Khả. Giọng nói của cậu ta là giọng mũi rất nặng, tôi đoán cậu ta bị cảm.
“Khi nào thì cô về nhà? Mua vé chưa?”
Bỗng nhiên cảm thấy phúc đến sáng lòng, tôi suy tính tôi và Tiểu Tây có thể cùng về nhà, tự nhiên được ăn tiết gà, tôi hớn hở hỏi: “Còn chưa có dự định gì. Cậu có về cùng Tiểu Tây không? Hắc hắc, ba người chúng ta cùng về đi.”
Bên kia truyền đến tiếng sụt sịt: “Nếu tôi không về cũng Tiểu Tây, cô sẽ về với ai?”
Đương nhiên là về cùng Tiểu Tây, nhưng tôi sợ trong suốt hành trình sẽ chẳng nói với Tiểu Tây được mấy câu, đến lúc đó hai người cùng xấu hổ. Quên đi, nóng ruột sẽ không ăn hết được đậu hũ nóng, cứ từ từ đi. Tôi hì hì cười: “Tôi muốn ba chúng ta cùng về, như vậy mới náo nhiệt chứ. Thi xong cũng không có chuyện gì khác, vì sao phải chia ra nha?”
Ở đầu bên kia Phương Dư Khả như lấy được đáp án thỏa mãn: “Được rồi, ba chúng ta cùng về.”
“Nhớ mua vé ghế cứng, dùng thẻ sinh viên còn có thể giảm nửa giá. Cậu đừng đốt tiền mà mua vé giường nằm nha. Tôi còn muốn tiết kiệm một chút.”
Phương Dư Khả mất hứng nói: “Tôi trả giúp cô được chưa? Ngồi mười mấy tiếng đồng hồ xe lửa mệt chết đi được.”
“Ai nha, sao cậu lại giống ông già như vậy. Mười mấy tiếng đồng hồ thôi, ba người đánh bài là có thể qua. Cậu nghe tôi đi, đừng mua giường nằm, có mua tôi cũng sẽ trả vé.”
Phương Dư Khả thỏa hiệp đồng ý.
Trước khi ngắt điện thoại, tôi an ủi cậu ta: “Bị cảm sao? Uống nhiều thuốc một chút.”
Phương Dư Khả tức giận nói: “Sao cô vẫn nói như vậy? Lại bảo người ta uống nhiều thuốc! Uống nhiều nước mới đúng…”
Ngày về nhà, tôi do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng mặc vào một chiếc váy mỏng màu sắc nhẹ nhàng. Nếu là trước đây, tôi nhật định sẽ biến thành mấy bà cô già rồi ra khỏi cửa. Nhưng lần này, tôi dự định vứt bỏ hình tượng chim cánh cụt mập mạp. Tôi lầm bẩm trong lòng “Ta là cô gái kim cương xinh đẹp vô địch! Ta muốn thúc ngựa hứng gió tây!” Sau đó tôi dứt khoát đón gió bước ra khỏi cửa.
Thời điểm chờ xe taxi thật sự là đoạn thời gian khó khăn nhất. Sự thực chứng minh dù sao tôi cũng không phải kim cương vô địch. Một cơn gió nhỏ thổi qua, tôi không ngừng run rẩy, đông lạnh đến mức hàm răng kẽo kẹt hưởng ứng, hận không thể ở trên đường nhảy mấy cái làm ấm người. Phương Dư Khả rất “thân thiết” hỏi tôi, có phải tôi không có tiền mua quần áo ấm hay không. Tôi nhẹ nhàng niệm một câu “Cậu đại gia” rồi ân cần hỏi thăm người nhà cậu ta, tỏ vẻ cảm ơn sự quan tâm của cậu ta. Tiểu Tây vẫn đứng im ở bên cạnh lập tức nói, áo lông ở Bắc Kinh rất đắt, nên về phía nam mua.
Rốt cuộc xe taxi cũng không nhanh không chậm dừng lại trước mặt ba chúng tôi. Tôi dùng ánh mắt ý bảo Phương Dư Khả ngồi phía trước, chớp đến mức con mắt cũng rút gân, Phương Dư Khả còn coi như không nhận ra, ngược lại càng vội vàng chui vào ghế sau ngồi xuống. Tôi căm tức liếc cậu ta, hung hăng đá cái xe một cái. Vừa mới đóng cửa, tài xế không bằng lòng nói, “Cô gái, bước đi cẩn thận một chút, đừng đạp hỏng xe tôi.” Khốn! Xuất sư bất lợi!
Không biết vì sao, tôi cảm thấy từ sau khi tôi thổ lộ, thái độ của Tiểu Tây đối với tôi thay đổi 180 độ. Trước đây dù không quá mức nhiệt tình nhưng cũng có tình đồng hương, nay vừa nhìn thấy tôi lập tức cúi đầu nhìn đất, nhìn đến mức giống như trên đất có rơi mấy trăm tệ, sợ bị người khác nhặt mất vậy. Tôi đoán đây có lẽ là xấu hổ hoặc cố ý né tránh chăng? Nếu xấu hổ, chuyện này chứng tỏ tôi có cơ hội rất lớn, tôi có thể điên cuồng mà theo đuổi, không quá ba ngày sẽ làm anh ấy hết ngượng ngùng, da mặt dày như tường thành, thản nhiện tiếp nhận tình ý của tôi; nếu cố ý né tránh, tôi lại càng phải điên cuồng theo đuổi, làm cho da mặt anh mỏng như vỏ bánh rán ở Bắc Đại, vừa chọc là bục, nhảy dựng lên giơ tay đầu hàng, tâm phục khẩu phục phục vụ dưới váy của lão nương đây.
Đương nhiên đầu óc của tôi không thể nào có thể phụ trách một đề bài có độ khó cao như thế. Xét thấy mặc kệ là đáp án nào, tôi đều phải áp dụng hành động như nhau, phải có được kết quả như nhau. Vì vậy, tôi cũng không phiền não nữa.
Vừa mới lên xe lửa, tôi đã nhận được điện thoại của Như Đình. Tôi buồn bực nghĩ có phải cô ta gọi nhầm số hay không. Như Đình ở bên kia vòng đông vòng tây hỏi quyết định cho học kỳ sau của tôi.
Tôi tức giận hỏi: “Như Đình, lần trước chúng ta náo loạn thành như vậy, mình còn thật sự bội phục cậu có thể thẳng thắng như thế. Hơn nữa, dự định của học kỳ mới không phải đều quyết định ngay trước học kỳ sao? Đánh nhau xong mới thành bạn bè, cậu có chuyện gì thì nói thẳng đi.”
Như Đình cười mỉa: “Mình chỉ muốn chúc cậu và anh Tiểu Tây phát triển thuận lợi, thuận tiện giúp mình giám sát chặt chẽ Phương Dư Khả.”
(Bạn Sâu thề với trời cao là bạn ghét nhất những con người hiển nhiên coi những thứ mình thích là của mình như thế này)
“Vì sao lại gọi là thuận tiện a, giám sát chặt chẽ Phương Dư Khả nhà cậu là nhiệm vụ hàng đầu của mình, thuận tiện phát triển tình cảm giữa mình và Tiểu Tây một chút.” Tôi pha trò nói. Nghĩ trong lòng, Như Đình coi như là bạn của Tiểu Tây, tôi cho Tiểu Tây thể diện, không tính toán với cô ta; hơn nữa xét đến trình độ quan tâm khó hiểu của cô ta đối với tôi và Tiểu Tây, tôi quyết định nói chút lời dễ nghe với cô ta; lại xét đến cô ta nắm giữ thông tin tình báo về bạn gái cũ của Tiểu Tây, tôi nghĩ tôi lại phải làm trái lương tâm và đạo đức của mình, kết làm chị em với cô ta.
Như Đình là người thông minh, nghe xong lời bảo đảm của tôi lập tức nói: “Danh sách trao đổi sinh viên đã chốt rồi. Chị Di Liên và hội phó kỳ sau sẽ đi Mỹ, có lẽ phải đến một năm. Cậu cứ yên tâm về anh Tiểu Tây đi.”
Tôi đột nhiên nghĩ Như Đình thật sự là một người đáng yêu nha ~~~
Trên xe lửa, tôi nhất định sửa chữa hình tượng rượu chè ăn uống quá độ lần trước, vô cùng rụt rè uống một chút nước lọc. Mặc dù nhân viên xe lửa đẩy một xe, vô số lần hét to bên cạnh chúng tôi: “Cánh gà nướng tiêu, đùi gà thơm ngon đây —-” tôi vẫn rất ngang ngạnh với cốc nước trong tay. Đồng chí Phương Dư Khả bỗng nhiên bỏ qua hình tượng nặng nề xoay bút ngày tôi mới gặp cậu ta, mua mấy túi cánh gà và đùi gà, cũng không biết xấu hổ mà gặm cùng Tiểu Tây.
Tôi không cách nào nhịn được nữa, rầm một phát vỗ bàn đứng lên. Tiểu Tây nghi hoặc nhìn tôi: “Sao vậy?” Khí thế của tôi lật ngược nửa giang sơn, chỉ chỉ cốc nước, nuốt nước miếng: “Em đi rót nước.” Phương Dư Khả nhướng mắt nhìn tôi, không nói gì.
Tôi hỏi nhân viên tàu xin một cái cốc, rót đầy nước nóng, cẩn thận bê tới chỗ ngồi bên cạnh. Tôi vốn dự định dùng một vẻ mặt nịnh nọt nói với Tiểu Tây:”Ăn nhiều như vậy, uống nước đi ~~~” để không phụ lòng định nghĩa “điên cuồng theo đuổi”. Nhưng thực tế, khi tôi bê cốc nước tới chiếc bàn nhỏ, dũng khí của tôi đã tiêu hao gần như không còn, tôi cứng nhắc nói với Tiểu Tây: “Uống!”
Không ngờ lần này Tiểu Tây không nhìn chằm chằm tìm tòi nền nhà như trước, mà ngược lại cười cười với tôi, gật đầu nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
Ấm áp ùn ùn kéo đến. Có chút tình cảm mềm mại nảy sinh trong lòng tôi, làm tôi có cảm giác như đang trên thiên đường. Sau khi thổ lộ, tôi biến con đường tình yêu của tôi và Tiểu Tây thành một cuộc chiến tranh. Mỗi lần tôi đều đeo mặc nạ, mặc giáp, té ngã lại đứng lên, chảy máu cũng không quan tâm, tự cho rằng trái tim mình là một thứ rất kiên cường. Nụ cười của Tiểu Tây giống như ánh sáng mặt trời, xuyên qua từng khe hở, bao vây thật chặt trái tim tôi. Trước đây tôi luôn mồm muốn làm ánh mặt trời của anh, đuổi đi cái bóng trong lòng anh. Thì ra, vĩnh viễn chỉ có người được yêu mới có thể trở thành ánh mặt trời của đối phương. Giống như Di Liên là ánh mặt trời của anh, còn anh lại là ánh mặt trời của tôi.
Khi nghĩ như vậy, tôi vừa cảm thấy cảm động lại vừa phiền muộn. Còn tôi, là ánh mặt trời của ai đây? Gửi thanks
|