Mãi Của Tôi Nhé! Tảng Băng Lạnh Lùng
|
|
Mãi Của Tôi Nhé! Tảng Băng Lạnh Lùng. Chương 3: Rắc Rối. ... 5 dấu tay in hằn trên khuôn mặt trắng xinh của nó, móng tay của Tuyết Anh xước vào da mặt của nó 1 đường dài. Máu từ vết xước và từ khóe miệng chảy ra. Nó té xuốnh đất. Nó ngước nhìn Tuyết Anh bằng ánh mắt rưng. - Tôi làm gì cô mà cô đánh tôi - Nó hét lên. - Tại cô cứ ve vãn Hạo Thiên chứ gì, đây chỉ là một bài học nhỏ thôi, cô mà còn như vậy thỉ biết tay Hồ Tuyết Anh này nhá - Tuyết Anh vừa cười vừa nói. Nói rồi Tuyết Anh bước đi, nó đúng dậy, khuôn mặt nó đã tấy đỏ lên nhìn theo Tuyết Anh nó nghĩ thầm. * Cô đợi đấy* Vừa lúc đó bác Hùng đến, thấy khuôn mặt sưng tấy đang chảy máu của nó vội chạy lại. - Hạ Băng! Con có sao không, ai làm con ra nông nỗi này thế - bác Hùng lo lắng - Con không sao bác đưa con về nhà liền nha - Nó nói, mặt nó lạnh tanh - Thôi được rồi lên xe đi, bác chở con về nhà - vừa nói bác Hùng vừa ra xe cửa cho nó Ngồi trên xe nó lấy khăn giấy lau vết máu trên mặt, mặt nó đã sưng đỏ lên. Ánh mắt nó lạnh như băng khiến ai nhìn vào cũng phải lạnh người. Nó vừa đến nhà thì đã đi thẳng đến phòng khách. Ba mẹ nó đi làm cũng vừa về. Ba nó còn mặc áo vest có cả caravat, Ngồi dựa lưng vào sofa nhắm mắt lại cho đỡ mỏi. Mẹ nói thì mặc cả bộ đồ công sở đang dưới bếp pha li cà phê cho chồng. Mẹ nó hai tay cầm hai ly cà phê bước lên khuôn mặt tươi cười, nhưng vừa thấy mặt nó thì mặt bà ấy đã biến sắc. BỖNG chốc hai ly cà phê trên tay mẹ nó rơi xuống. *Choảng* Hai ly cà phê vừa chạm đất đã vỡ tan tành, cà phê đỗ lênh lán. Ba nó nghe tiếng động cũng giật mình mở mắt ra. -Ôi con gái tôi! - Mẹ nó chạy lại nó. - Con gái, ai làm con ra nông nỗi này? - Ba nó tức giận hỏi. - Trời ơi con gái tôi. Khuôn mặt của con còn gì là xinh đẹp nữa. - Mẹ nó nói nó lại sofa ngồi xuống. - Ba mẹ! Con bị người ta đánh. - Nó lạnh tanh. - Ai đánh con, nói ba nghe? - Ba nói tức giận nói. - Là hồ Tuyết Anh - Nó nhìn ba nó và nói. - có phải Hồ Tuyết Anh con gái Hồ Thanh Tùng, chủ tịch của xây dựng Thanh Tùng không? - Mẹ nó hỏi. - Dạ vâng ạ - Nó đáp - Chỉ là chủ tịch của một công ty xây dựng thôi mà. Được rồi dám động tới con gái của Hà Tôn này hã. Đợi Đấy - Ba nó vừa nói vừa lấy điện thoại ra. - Con cứ yên tâm bây giờ mẹ đưa con lên phòng. Còn chuyện của Hồ Tuyết Anh cứ để ba con lo - Mẹ nó nhẹ nhàng nói. Nói xong mẹ nói và nó đi lên phòng để bôi thuốc cho vết thương của nó, bỏ lại ba nó ở dưới phòng khách. - Alo tôi là Hà Tôn, anh cho người lập tức báo với các cổ đông rút hết vốn ra khỏi xây dựng Thanh Tùng cho tôi. Tôi muốn ngay ngày mai báo sẽ đưa tin công ty xây dựng Thanh Tùng phá sản. - Ba nó vừa nói với vẻ mặt tức giận . - Ok Chủ tịch tôi sẽ lập tức làm ngay - đầu dây bên kia trả lời. Cúp máy, ba nó ngồi cười và nói: - Dám động đến con gái rượu của Hà Tôn này hả xin lỗi! Đụng nhầm người rồi! Còn về Hạo Thiên Lúc, này hắn đang ngồi tại phòng V.I.P của Win Lady cùng với Vĩnh Kỳ và Thế Huy. - Này Hạo Thiên! Cậu thích cô gái tên Hạ Băng rồi hả? Vĩnh Kỳ lên tiếng. - Ái chà chà, Hạo Thiên mà cũng bị trúng tiếng sét ái tình sau? - Thế Huy cười. - Thôi các cậu im đi. - hắn vừa cầm ly rượu vừa nói. - Có người mắc cỡ kìa - cả hai đứa bạn của hắn đồng thanh. Hắn đỏ mặt, đặt ly rượu xuống, môi nở một nụ cười, một nụ cười có thể đốn tin hàng chục cô gái, hắn nói. - Tớ muốn cô ấy là của riêng tớ, riêng một mình tớ. - Nếu như vậy thì giải quyết vụ Tuệ Nhi đi - Thế Huy nói. - Đúng vậy, cứ lằng nhằng mãi với con Tuệ Nhi dứt điểm một lần cho gọn. - Vĩnh Kỳ nhìn hắn và nói. - Được rồi, cô ta về mình sẽ nói rõ với cô ta. - Hắn nhếch môi. 7 giờ tối Nó nằm trên phòng cầm điện thoại lướt web, báo mạng lúc này đã đăng đầy tin "xây dựng Thanh Tùng cổ đông đột nhiên rút vốn" "giấy nợ ngân hàng đã tới tấp gửi đến cho xây dựng Thanh Tùng" "xây dựng Thanh Tùng nay mai sẽ phá sản". Bla...bla... Nó đặt điện thoại xuống nhếch môi cười nó nghĩ thầm: *đây vào kết quả của những kẻ không biết điều* Nó chợt nhớ ra tên nó làm đổ sữa lên áo nó nghĩ thầm. *ngày mai phải trả lời hắn rồi! Mà không ngờ hắn vì mình mà đổi cả một giáo viên. Hắn chắc chắn cũng là một người có thế lực! Ôi chết mất. Mình sẽ nghe lời hắn trong 3 tuần sau? Thật không tin nổi...* Cả chục câu hỏi cứ hiện lên trong đầu nó, nó ngủ thiếp đi nào cũng chả hay. Sáng 6 giờ *Reng...reng...reng* Cái đồng hồ báo thức lại reo lên. Nó bước vào nhà tắm để VSCN bước ra vẫn như hôm qua vẫn rất dễ thương nhưng trên mặt nó phải dán miếng băng gạc thì còn hơi chảy máu. Nó bước xuống nhà, lúc này ba mẹ nó đã đi làm. Nó đi luôn đến trường, bác Hùng vẫn như thường lệ, đứng trước nhà chờ nó. Nó đi đến trường đến trường đã nghe cả ngàn lời bàn tán về công ty của Tuyết Anh. Nó chẳng màng tới đi một mạch đến lớp nó. Đến lớp Tuyết Anh đang đợi nó vừa thấy nó cô ta chạy lại quỳ xuống trước mặt nó... →→→→THE END←←←← #Note: mấy bạn tro mị ý kiến. Ai hóng chap sao không ta??
|
|
Chương 4: Làm Quen
- Cô làm cái gì thế? - Nó lạnh lùng hỏi.
- Tôi... Tôi xin lỗi cô, tôi biết sai rồi, tôi đánh cô là tôi sai. Mong cô tha lỗi cho tôi. - Tuyết Anh nắm lấy tay nó khóc lóc
- Tôi không biết chuyện gì hết, cô đứng dậy đi, có quỳ tới sáng mai thì công ty nhà cô cũng phá sản thôi - Nó vẫn giữ vẻ mặc lạnh lùng.
Nói xong nó bước vào lớp.
*Reng...reng...reng*
Cô giáo bước vào lớp và dắt theo một học sinh mới.
- Chào các em, hôm nay cô sẽ giới thiệu với các em một học sinh mới - Cô giáo mỉm cười, quay sang Nhược Hy ra hiệu.
- Chào các bạn, mình là Hà Nhược Hy, con gái út của Hà Minh Triết chủ tịch tập đoàn Hạo Gia - Hy vừa nói vừa nhìn xung quanh lớp.
Nó lúc đầu không quan tâm, gục đầu xướng bàn, vừa nghe 3chữ Hà Nhược Hy mắt nó sáng rực. Cả lớp bắt đầu bàn tán.
- Oa... Bạn ấy thật dễ thương - HS1
- Wow, chẳng lẽ là em gái của oppa Hạo Thiên - HS2
- Tại sao bạn ấy lại xinh đến thế? - HS3
- Nhân vật có ảnh hưởng đây - HS4
Bla...Bla...
- Cả lớp im lặng, Nhược Hy em về chỗ đi - Cô giáo quay sang Hy tươi cười.
Hy một mạch bước xướng chỗ của nó. Cả 2 gặp nhau như vớ được vàng. Ngồi cạnh nhau mà cứ cười khúc khích mãi.
*reng...reng...reng*
Giờ ra chơi đã đến, nó hơi đói nên rủ Hy ra căn tin.
- Hy đẹp gái, xuống căn tin kiếm gì ăn với tao đi, tao đói - Nó vừa nói vừa chớp chớp mắt.
- À à, được rồi, tao cũng đói nữa.
Cả hai nhanh chân bước ra căn tin. Lúc này căn tin đang đông nghẹt nó và Hy phải ngồi ngoài bàn để đợi.
- Nhược Hy ơi! Anh nhớ em quá - Vĩnh Kỳ tươi cười đi lại bàn của nó và Hy.
- Ủa Vĩnh Kỳ, Thế Huy anh 2 của em đâu - nó ngạc nhiên hỏi.
- Thằng Hạo Thiên nó ngồi trên lớp ấy. Chả hiểu bị gì mà hôm nay cứ ngồi lỳ trên lớp không chịu xuống căn tin. - Thế Huy nói
- Kệ anh ấy đi - Hy vừa cười vừa nói.
- À đây là Hạ Băng, bạn thân của em, chắc 2 anh cũng biết, cũng là người mà khiến em phải đến đây bảo vệ - Hy cười khúc khích.
- À thì ra là Hạ Băng - Cả Vĩnh Kỳ và Thế Huy cùng nói.
- Là sao? Sao mày nói gì tao không hiểu gì hết trơn vậy Hy - Nó ngơ ngác.
- Thôi bỏ qua đi Hạ Băng, Anh là Vĩnh Kỳ - Vĩnh Kỳ thân thiện nói.
- Còn anh là Thế Huy, à mà mặt em bị sao thế? - Thế Huy hỏi.
- Đúng rồi, tao quên hỏi nữa - Hy cũng quay sang nó quan tâm.
- À, hôm qua tao bị đánh thôi.
- Hả, ai đánh em/mày? - Cả 3 đồng thanh hỏi.
- Không sao đâu, chuyện đó xử lý xong rồi - Nó tươi cười.
Cả 4 ngòi trò chuyện vui vẻ. Hết giờ ra chơi, cả 4 đều về lớp, đi chia làm 2 hướng khác nhau. Thế Huy cảm thấy tim mình bị lỗi nhịp. Thế Huy nghĩ thầm
*Hạ Băng thật dễ thương và xinh đẹp, nhưng đã là của Hao Thiên rồi, mình không nên chen ngang. Mình chỉ nên âm thầm bảo vệ cô ấy*
2 tiết cuối với nó khá dễ dàng vì là 2tiết toán. Nó cực thích học toán.
*Reng...Reng...reng*
Chuông báo hiệu ra về. Lúc này Nhược Hy đã đi trước vì có việc bận. Nó nhớ lại lời nói của hắn. Nó vội vã đi đến sân bóng rổ. Hắn đang ngòi ở ghế đá cạnh sân bóng rổ. Nó thấy hắn liền bước tới.
- Đến rồi sau? Cô ngồi xuống đi. - Hắn lạnh lùng nói.
- Bảo tôi đến đây để làm gì? - Nó hỏi hắn.
- Cô có câu trả lời cho tôi chưa - Hắn vẫn lạnh tanh
- Ờ...ờ thì tôi đồng ý: - Nó nói.
- À mà anh tên gì? Tôi chưa biết nữa. - Nó hỏi hắn.
- Tôi tên là Hạo Thiên - Hắn quay sang nó và nói.
- Hạo Thiên! - Nó hơi ngạc nhiên.
- Có gì không? À mà mặt cô bị gì thế? - Hắn quay sang thấy mặt nó liền lo lắng.
- À, hôm qua tôi bị vệ tinh của anh đánh. - Nó nhìn thẳng vào hắn và nói.
- Ai đánh cô? Nói tôi nghe. - Hắn có vẻ hơi tức giận.
- Là Hồ Tuyết Anh, nhưng 3 tôi đã xử lý cô ta rồi. - Nó nói.
- Ohh, thì ra vụ công ty Thanh Từng phá sản là tác phẩm của 3 cô. - Hắn cười và nói.
- Thôi bây giờ cô về đi, chiều tôi sẽ đến nhà cô rước cô đi chơi. - Hắn trở lại với vẻ mặt lạnh lùng.
- Đi đâu. - Nó bất ngờ.
- Chiều đi rồi biết, nên nhớ, cô phải nghe lời tôi trong 3 tuần. - Hắn lạnh lùng đứng dậy.
Nó đi một mạch ra cổng và lên xe về nhà.
Vừa về tới nhà nó lao lên giường ngủ một mạch.
2giờ chiều.
Tại nhà nó, lúc này ba mẹ nó đã đi làm. Một chiếc Mecerdes dừng trước cổng nhà nó. Nhược Hy bước xuống, bấm chuông khong thấy ai trả lời. Móc điện thoại ra điện cho nó.
*Hứa với mình rằng em không được gục ngã...
...Anh muốn nhìn thấy em cười dù là cách xa...*
- Alôôôô...! - Nó còn ngủ nên giọng cực kì nhựa.
- Ơ hay, cái con Hạ Băng này, thức dậy đi chơi nè. Động vật ngủ ngày hả?? - Hy túc giận hét lên.
- À à, mày mở của vào nhà đi, của không khoá... - Nó ráng nhướng mi lên và nói.
- Rồi rồi OK - Hy nhanh chóng cúp máy.
Lúc này bộ 3 Hạo Thiên, Vĩnh Kỳ và Thế Huy cũng đã bước xuống xe, Hy chạy lại nói.
- Con Hạ Băng kêu chúng ta vào nhà đợi nó xíu. - Hy nhìn cả 3 và nói
- Ừk, sao cũng được - Cả 3 cùng nói.
4 người bước vào nhà nó. Hạo Thiên, Vĩnh Kỳ và Thế Huy thì ngồi trên ghế sôfa ở phòng khách để đợi nó. Nhược Hy nhanh chóng chạy lên lầu.
|
Chương 5: Đi Chơi (1)
Mở của phòng nó, Nhược Hy bước vào mắng xối xả:
- Con heo Hạ Băng này chứ, thức dậy coi, nói là đi chơi mà kì vậy. - Hy vừa nói vừa lay nó dậy.
- Rồi...rồi, đợi tao 10p - Nó nhướng mày lên và nói.
Nó phóng xuống giừơng đi thẳng vào nhà tắm. 10p sau nó bước ra với bộ đồ cực kì dễ thương.
- Lẹ lẹ đi, 2 tao đang chờ ở dưới kìa - Hy hốiCả 2 bước xướng lầu, thấy 2 đứa xuống cả 3 đứng dậy.
- Sao mà trễ vậy? Đi chơi mà phải đợi là mất vui rồi. - Hắn hơi cáu.
- Thôi thôi, đi lẹ đi. - Vĩnh Kì lên tiếng.
- Nhưng mà đi đâu mới được. - Hy hỏi.
- Đi khu vui chơi đi. - Thế Huy nói.
- Ý kiến hay đó - 4 người còn lại đồng thanh.
5 người bước ra xe. Hắn và nó ngòi cạnh nhau. Trên xe nó hỏi hắn.
- Hạo Thiên sao mà anh biết nhà tôi??
- Tao nói đó. - Hy lên tiếng
...
Trước khu vui chơi, cả 5người bước vào. Biết bao nhiêu ánh mắt nhìn họ mà ngưỡng mộ. Ai cũng bị hớp hồn bởi bộ 3hotboy. Đứng trước khu nhà ma.
- Này các cậu chơi trò này đi. - Hạo Thiên cười đắc chit.
- Được đấy... - Vĩnh Kỳ cũng hùa theo
- Thôi đừng chơi trò này... - Nó lên tiếng vẻ mặt lo sợ.
- Thôi mà có gì đâu, chôi đi mày, có 2 tao mày sợ gì... - Hy nói.
- Nhưng... Nhưng. - Nó hơi lo sợ.
- Không nhưng nhị gì nữa, chúng ta vào đi - Hạo Thiên nói.
Bước vào, đã có luồn hơi lạnh thổi ra. Nó sợ đến nỗi nắm chặt tay hắn và nhích từng bước. Còn hắn thì cười đắc chí.
Còn về phần Hy, Hy cũng hơi sợ nên nắm chặt tay của Vĩnh Kỳ. Chỉ có mỗi Thế Huy là cô đơn.
Đi được 1/4 thì nó nghe được tiếng rên la, những âm thanh cực kì ma quái. Nó nhắm nghiền mắt lại và ôm chặt cánh tay hắn hơn. Càng ngày những âm thanh rợn người càng nhiều, cộng thêm ánh đèn mập mờ càng khiến người ta sợ.
Đi được 1lúc nó sợ quá, chân bước khong nổi ngã quỵ xuống. Hắn thấy vậy đỡ nó lên và cõng nó. Nó rất là sợ ma. Nên chỉ vừa đi một lúc nó đã khóc thét. Làm ướt hết cả phần vai áo của hắn.
Vừa bước ra, cả 5 người lại quán kem bên cạnh ngồi nghĩ một lát. Lúc này nó vẫn còn hơi sợ. Hy cũng đâu vẻ vang hơn mấy. Mặt mày Hy xanh lè. Thấy vậy 3chàng trai cười khúc khích mãi.
- Còn cười nữa... Đồ đáng ghét. - Hy lên tiếng.
- Hứ! Mai mốt chả đi với các anh nữa. - Nó có vẻ dỗi
- Ơ hay, khóc ướt áo tôi, tôi chưa bắt đền là hên rồi đấy. - Hắn có vẻ đắc chí.
- Anh không ngờ em sợ ma đấy Hy. - Vĩnh Kỳ nói.
- Thôi thôi, đi chơi trò khác đi.. - Thế Huy bảo.
- Rồi Ok, chúng ta chơi vòng lượn siêu tốc đi. - Vĩnh Kỳ và Thế Huy đồng thanh...
|
Chương5: Đi Chơi (2)
Thế là cả 5 người đến chỗ tàu lượn siêu tốc. Không đợi nó lên tiếng, hắn lôi nó lên. Nó, hắn và Thế Huy ngồi chung, Còn Vĩnh Kỳ và Nhược Hy ngồi phía sau.
Tàu bắt đầu chạy, chưa đầy 5S sau, tàu phóng cực nhanh khiến nó sợ tựa luôn đầu vào vai hắn. Lúc lao xuống dốc nó và Hy hét toáng lên, Hắn và Vĩnh Kỳ cười sặc sụa. Còn Thế Huy chỉ chăm chú nhìn nó. Tàu vừa dừng lại, Thế Huy bước ra trước, nó cũng ra theo. Nó hơi choáng nên xém ngã. May mà Thế Huy đỡ kịp, Nó nhìn Thế Huy
- Cảm ơn anh!
- Không có gì! - Thế Huy cười
- Anh em tình cảm quá ha. - Hắn có vẻ tức.
- Ờ thì lớn tuổi hơn nên kiu bằng anh thôi - Nó nói.
Lúc này tất cả cũng đã đói.
- Mọi người đi đâu ăn cái gì đi. - Vĩnh Kỳ nói.
- KFC đi... - nó và Hy đồng thanh 2 mắt sáng rỡ.
- Rồi chúng ta để KFC thôi. - Hắn nói
.5p sau.
Tại KFC, Hy nhanh chống chọn một bàn có vị trí thật đẹp.
Cả 5 người bước vào như khuấy động không gian. Mọi người ở đó bàn tán.
- Họ đẹp đôi thật. - Ng1
- Trời ơi, sao mà đẹp trai vậy? - Ng2
- Ước gì mình được đi chung với họ. - Ng3
Bla...Bla...
Hắn, Vĩnh Kỳ và Thế Huy nghe vậy cười đắc chí.
- Đã như vậy Thì ngại gì mà không cho người ta ngắm. - ThẾ Huy vừa nói vừa vuốt máy tóc undercurt lên không quên kèm theo 1nụ cười để lộ ra chiếc răng khểnh.
Cả đám con gái ở đó chết đứng.
- Tụi mình có sức hút thật. - Vĩnh Kỳ vừa nói vừa nháy mắt với Hy
- Chuyện bình thường thôi mà. Hắn nói và cười nhẹ 1 cái. 1đường cong hoàn mỹ hiện ra trên môi hắn, khiến các cô gái xém chảy máu mũi.
- Thôi thôi, tụi em đói - Hy nói.
- Được rồi, ăn gì kêu đi. - Hắn nói
- Cho 2cái pizza cỡ lớn và 5phần gà rán. - Hy nói
Thức ăn vừa được bê ra nó và Hy đã cần quét cả bàn. Chẳng mấy chốc, 2đứa mỗi đứa đã ăn 8cái đùi gà. Khiến cả 3 trố mắt ngạc nhiên.
- 2 em muốn thành heo hả? - Cả 3 cùng đồng thanh.
- Kệ người ta. - Nó và Hy cùng nói...
Ăn xong cũng đã 7h tối, hắn đưa nó về nhà. Vừa tới trước cổng, nó bước ra, hắn nó.
- Để ngày mai tôi rước em đi học. - Hắn nhìn nó và nói.
- Ok, sao cũng được. - nó tươi cười đáp.
Nó bước vào nhà. Chiếc Mecerdes phóng đi.
...Trên xe...
- Cậu thương Hạ Băng rồi phải không? - Vĩnh Kỳ hổ
- Đúng vậy, tớ đã yêu cô ấy tờ cái nhìn đầu tiên. - Hắn nhìn ra của sở nói.
- Anh 2 tốt nhất anh giải quyết vụ Tuệ Nhi đi. Không thì khổ cho Hạ Băng. - Hy lên tiếng.
- Tớ nói trước, nếu cậu thương cô ấy thì đừng bao giờ để cô ấy khóc, nếu không... - Thế Huy nó.
- Nếu không thì sao. - Hắn hỏi.
- Không gì hết. - Thế Huy lạnh lùng.
Cùng lúc đó, tại nhà nó.
- Con gái ngày mai 3mẹ đi Úc công tác. Con tự lo cho mình được không? - mẹ nó hỏi.
- Dạ con tự lo được mà. - Nó tươi cười.
- Con ở nhà có gì thì alô cho 3 nha. - 3 nó nhìn nó nói.
- Dạ vâng.
- Có cần mẹ thuê người giúp việc không? - Mẹ nó hỏi.
- Dạ không cần ạ. - Nó đáp.
Nói xong nói lên phòng và ngủ ngay. Bởi vì cả ngày nay nó rất mệt
|