Mãi Của Tôi Nhé! Tảng Băng Lạnh Lùng
|
|
Chương 6: BỆNH
Như thường lệ, 6h sáng, nó thức dậy. Nhưng hôm nay nó cảm thấy rất mệt, đầu nó thì rất nhức.
Nó cố lê bước vào nhà tắm để VSCN, 10p sau nó bước ra. Vẫn như mọi ngày vẫn trông rất là kute. Nó bước xuống thì chiếc Mescerdes đã dừng ở trước cửa. Nó bước lên xe, thấy mặt nó hơi đờ đẵn, hắn hỏi:
- Em hôm nay sao vậy?
- Nhìn mặt em có vẻ mệt mỏi - Vĩnh Kỳ nói.
- Mày bệnh hả? - Hy quay sang nó quan tâm.
- Em có sao không? Hay là nghĩ học đi. - Thế Huy sốt sắn.
- Em không sao đâu, chỉ là cảm thông thường thôi. - Nó nói với vẻ mệt mỏi.
- Em ổn thật chứ? Có cần anh mua thuốc không? - Hắn quan tâm.
- Không cần đâu, em ổn mà. - Nó cười trấn an mọi người.
Xe dừng trước cổng trường, cả đám nữa sinh xì xào.
- Hả? Sao Hạ Băng lại đi chung với Hạo Thiên. - HS1
- Không lẽ họ quen nhau rồi sao? - HS2
- Con Hạ Băng may mắn thật. - HS3
Bla...Bla...
Hắn và nó chả quan tâm gì đến lời bàn tán của đám nữ sinh. Cả 5người đi một mạch đến lớp của nó. Nó và Hy bước vào lớp cất cặp rồi cùng với 3 người còn lại bước ra căntin.
Tại Căn Tin
5 tô phở được bê ra, nó ăn như mèo vậy, ăn từng chút. Đến khi 4 người còn lại ăn hết mà nó ăn chưa được 1/2 tô. Thấy vậy hắn lo.
- Em có sao không? Em bệnh rồi đó.
- Để lát tao đi xin thuốc cho mày. - Hy nhanh nhảu.
- Em phải giữ gìn sức khoẻ chứ. - Thế Huy lo lắng.
- Em không sao đâu mà. Thôi sắp vào john rồi, mọi người vào lớp đi. - Nó lên tiếng.
Hắn, Vĩnh Kỳ và Thế Huy đi về dãy phòng học lớp 11, còn nó và Hy đi về dạy phòng học lớp 10. Vừa đến lớp nó đã nằm gục xuống bàn.
2 tiết đầu, nó gục xướng và ngủ luôn. Giáo vien dạy Văn thấy vậy cũng chả nói gì. Vì đã rút kinh nghiệm từ vụ cô Mỹ Lệ.
* Reng...reng...reng...*
- Hạ Băng, thức dậy đi. Ra chơi rồi. - Hy lay nó dậy.
Nó không trã lời.
- Hạ Băng! Mày sao vậy? - Hy hơi lo.
Hy đặt tay lên trán nó. Trán nó rất nóng. Hy lo lắng móc điện thoại ra.
*Tao vẫn là tao từ khi sinh ra đến bây giờ...
Vẫn kiên cường, vẫn chịu đựng dù cho cuộc sống tao cực khổ...*
Hắn, Vĩnh Kỳ và Thế Huy đang ngòi trên lớp, nghe tiếng chuông điện thoại, hám lấy điện thoại ra.
- Alô, có gì không Hy. - Hắn hỏi.
- 2 ơi, con Hạ Băng nó bị gì này. - Giọng Hy hơi lo.
- Hạ Băng cô ấy bị gì? - Hắn hốt hoảng.
Thế Huy nghe vậy cũng hốt hoảng theo.
- Cô ấy bị gì?
- Nó... Nó nóng như lửa đốt ấy, em gọi cỡ nào cũng không chịu dậy. - Hy sợ hãi.
- OK, đợi xíu, 2 xuống lớp em liền.
Nói xong hắn cúp máy quay sang 2 thằng bạn.
- Hạ Băng bị sốt, 2 đứa bây đi xuống lớp đưa cô ấy đi bệnh viện với tao đi. - Hắn có vẻ gấp gáp.
- Rồi OK, đi lẹ đi. - Thế Huy và Vĩnh Kỳ cùng nó
|
Chương 7: LO LẮNG
Cả 3 lập tức chạy xuống 10A3. Vừa thấy họ cả đám nữ sinh hét lên. Hắn chả để ý. Đi thẳng vào lớp. Thấy nó đang gục trên bàn. Còn Hy ngồi kế bên lo lắng:
- Hạ Băng cô ấy sao? - Hắn và Thế Huy cùng hỏi.
- Nó bị sốt rồi thì phải. Cả người nó nóng như lửa đốt - Hy lo lắng
- Được rồi, đưa cô ấy đến bệnh viện đi - Vĩnh Kỳ lên tiếng.
Ngay lập tức hắn bế nó lên, chạy ra cổng. 3 người còn lại chạy theo sau. Cả đám nữ sinh còn lại thì rất ganh tị với Hạ Băng. Lúc này chiếc Mescerdes của hắn. Thế Huy nhảy vào lái xe. Còn hắn thì ngồi phía sau ôm Hạ Băng. Hy và Vĩnh Kỳ vô cùng lo lắng.
- Cậu chạy nhanh lên đi Thế Huy. Chạy gì như rùa vậy?? - Hắn hơi bực.
- OK, 5p sau sẽ tới bệnh viện. - Thế Huy cũng rất lo lắng.
Cậu ta phóng nhanh hết ga. Khiến người đi đường cũng phải sợ. Trong lòng Thế Huy nghĩ thầm.
- Em không được có gì nha. Không có em tôi sống không nỗi đâu.
Đậu trước bệnh viện. Hắn bế HẠ BĂng chạy thẳng vào phòng cấp cứu. CẢ 4 người ngồi ở ngoài lòng nóng như lửa đốt.
Bác sĩ bước ra.
- Cô ấy có sao không bác sĩ. - Cả 4 cùng nói.
- Không sao, cô ấy chỉ bị sốt thôi, cho tịnh dưỡng một thời gian sẽ khỏe thôi. - BÁc sĩ nói.
- Vậy đưa về nhà chăm sóc được không ạ. - HẮn hỏi.
- Được chứ, nhưng phải cho uống thuốc đúng giờ. - Bác sĩ đáp.
- Dạ vâng.
Cả 4 thở phào nhẹ nhõm.
Tại phòng hồi sức.
- EM làm sao để vào bệnh viện hay vậy?? Hắn cười.
- Ơ hay, em có muốn vào đâu. - Nó bí xị.
- Thôi được rồi. Hạ Băng, mày đến nhà tao ở một thời gian đi. Mày cần được chăm sóc mà bây giờ 3 mẹ mày không có nhà, ở nhà tao là tốt nhất. - Hy nói.
- Ờ đúng, - HẮn nói.
- À mà Vĩnh Kỳ và Thế Huy 2 đứa tụi bây đến ở chung lun đi cho vui. - Hắn nói.
- Ờ được đấy. - Vĩnh Kỳ cười.
- Ok, tớ thì sao cũng được. - Thế Huy nói.
______________________________________________
Chiều tại nhà hắn
Lúc này Hạ Băng đã được xuất viện, đến nhà hắn. Nhược Hy dắt nó lên phòng hắn để nằm nghĩ.
- Ủa đay là phòng của ai? - Nó hỏi.
- Phòng của 2 tao đấy. - Hy trã lời.
- Wow, anh ta cũng ngăn nắp nhỉ, cũng có khiếu thẩm mỹ. - Nó cười.
- Thôi mày ngủ xíu đi, mày còn hơi yếu đó. - Hy quan tâm nó.
Nó nằm xuống và ngủ thiếp đi. Còn về Hy. Hy bước xuống phòng khách ngồi cùng 3 người còn lại.
- Thế Huy, mày có tình cảm với Hạ Băng phải không. - Hắn hỏi.
Nhược Hy và Vĩnh Kỳ giật mình, riêng Thế Huy vẫn bình thản.
- Đúng vậy, tao có cảm tình với Hạ Băng. - Thế Huy nhìn hắn và nới
|
Chương 8: THE WIN VÀ THẾ GIỚI NGẦM.
- Thật sao? - Hy và Vĩnh Kỳ ngạc nhiên hỏi.
- Ok. Mày thích Hạ Băng cũng chả sao. Vậy tại sao mày không nói với cô ấy? - Hắn hỏi.
- Cô ấy là của mày. Tao không muốn mất đi tình bạn 10 mấy năm giữa tao với màu. Tao hứa sẽ không làm gì vượt gì vượt giới hạn. Nhưng... nếu mày làm cô ấy khóc. Thì lúc đó tao sẽ giành cô ấy lại. - Thế Huy nhìn hắn và nói.
- Ok. Tao hứ sẽ làm cho cô ấy hạnh phúc. Tao với mày mãi là bạn. - Hắn cười.
- Thôi thôi bỏ qua chuyện đó đi. - Vĩnh Kỳ nói.
Cùng lúc đó. Thái Duy(đàn em hắn) chạy hớt hãi vào nhà nói.
- Thiếu... thiếu gia! Có người đến phá Win... Win Lady.
- Cái gì? - Hắn trợn mắt
- Đi thôi! - Thế Huy giục.
Cả 4 người bước ra. Chiếc Mescerdes của hắn đã đợi sẵn trước cửa. Hắn phóng như bay đến quán.
Tại Win Lady
Tuấn Dương chĩa súng vào tên quản lí.
- Thằng Hạo Thiên đâu? Tao muốn gặp nó.
- Dạ... dạ... thiếu... thiếu gia đang đến ạ. - Tên quản lí sợ sệt.
Trên xe. Vĩnh Kì móc điện thoại ra.
- Alô. Tao Vĩnh Kỳ nè. Cho 50 tên đàn em đến Win Lady gấp.
Vĩnh Kỳ vừa cúp máy thì xe cũng đã dừng trước Win Lady.
Đàn em của Tuấn Dương đã bao vây quán. 4 người Hạo Thiên tới bọn chúng vây lại quánh. Vì cả 4 người đều biết bắn súng nên đã rút súng ra.
*Pằng...Pằng...Pằng*
Từng tên, từng tên ngã gục. Nghe tiếng súng Tuấn Dương đã biết rằng Hạo Thiên đã tới. Tuấn Dương nhếch mép cười.
Hắn cùng 3 người còn lại bước vào. Vừa vào đã thấy Tuấn Dương chĩa súng vào tên quản lí.
- Mày đến đây để làm gì? - Hắn lạnh lùng.
- Tao muốn cái quán bar này. - Tuấn Dương nói.
- Ohh. Dễ vậy hã anh bạn. - Vĩnh Kỳ nói.
- Nếu còn mạng để về thì cái quán này coi như cho mày. - Thế Huy nói cùng với nụ cười khinh bỉ.
- Tụi bây chỉ là một đám ranh con, có gì mà tao sợ. - Tuấn Dương nói.
Tuấn Dương chĩa súng vào hắn. Ngay lập tức, Vĩnh Kỳ, Thế Huy, Nhược Hy và gần 50tên vệ sĩ chĩa súng vào đầu Tuấn Dương.
- Thế ông anh cho tôi hỏi, ông anh biết The Win không? - Hy nhếch môi cười.
- The Win ư... Là băng đãng lớn nhất ở . Có quan hệ mật thiết với Thế Giới Ngầm Mafia - Tuấn Dương trã lời.
- Thế ông anh biết 3 người họ là gì của The Win không? - Hy tiếp tục hỏi.
- Là gì? - Tuấn Dương hơi lo.
- Là ĐẠI CA của The Win. - Hắn lạnh lùng nhấn mạnh 2 chữ *ĐẠI CA*
Tuấn Dương hơi sợ nhưng vẫn chĩa súng vào hắn. Định bắn thì...
* Pằng...Pằng...Pằng*
Thế Huy bắn vào cổ tay của Tuấn Dương, Vĩnh Kỳ bắn vào đầu. Còn Hy thì bắn ngay tim. Tuấn Dương ngã xuống chết ngay lập tức.
- Dọn dẹp chỗ này đi. - Hắn ra lệnh.
Nói xong hắn và 3 người còn lại bước vào phòng V.I.P của quán.
|
Chương 9: BĂN KHUÂNG
Tại phòng V.I.P của Win Lady
- Hai tính chừng nào cho con Hạ Băng biết về The Win và Thế Giới Ngầm. - Hy hơi lo.
- Khi nào thích hợp đã. - Hắn tay vừa cầm ly rượu vừa nói.
- Tai nghĩ nên cho Hạ Băng đi học võ. - Vĩnh Kỳ nói.
- Học bắn súng nữa! - Thế Huy chen vào.
- 7h rồi, về nhà đi. Chắc nó đang đợi mình đó. - Hy nói.
- Ừk. Về - Hắn đứng dậy.
Cả 4 lên chiếc Mescerdes của hắn và về nhà. Xe dừng trước cổng. Cả 4 bước ta đi vào nhà. Vừa bước vào nhà đã ngưởi thấy mùi thơm lan tỏa khiến cả 4 rất ngạc nhiên.
- Về rồi đấy hả? Vào đây thưởng thức tài nghệ nấu ăn của tôi đi. - Nó tươi cười.
- Nhà có người hầu mà? Sao mày không để họ nấu. - Hy ngạc nhiên.
- Lâu lâu để tao trổ tài xíu. - Nó cười.
- Có ăn được không đây? - Vĩnh Kỳ cười.
- Tội cho cái bếp của Hạo Thiên quá. - Thế Huy trêu nó.
- Thôi vào ăn thử đi. - Nó giục.
Cả 5 người cùng ngồi xuống bàn ăn.
- Wow, không ngờ em nấu ngon như vậy. - Hắn trố mắt ngạc nhiên.
- Tao không ngờ mày giỏi như vậy. - Hy cười.
Cả 5 người ngồi ăn vui vẻ. Ăn xong tất cả về phòng. Hắn, Vĩnh Kỳ và Thế Huy một phòng, nó và Nhược Hy một phòng.
- Em nhớ uống thuốc rồi ngủ sớm nha. - Hắn quan tâm.
- Dạ! Biết rồi ạ! - Nó giả vờ ngoan hiền.
- Thôi em vào ngủ đi! - Thế Huy cùn quan tâm.
Nó và Hy rất mệt mỏi nên vừa nằm xuống giường là ngủ ngay.
_____________Sáng 6h____________
Như một thói quen, nó thức dậy vào nhà tắm VSCN. Nó lấy đồ của Hy để bận đi học. Nó và Hy xuống nhà, vừa xuống đã thấy hắn, Vĩnh Kỳ và Thế Huy ngồi dưới phòng khách uống cà phê.
- Đi thôi! Chúng ta đến trường. - Hắn nói
Cả 5 bước ra xe để đến trường
____________________________________
Chiếc Mescerdes của hắn vừa đậu trước cổng trường thì đám nữ sinh đã vây quanh.
Hắn nắm tay Hạ Băng bước ra. Cả đám nữ sinh bàn tán.
- Không lẽ con Hạ Băng quen Hạo Thiên. - HS1
- Hạ Băng sướng thật! - HS2
- Có phim hay rồi. - HS3
- Còn Tuệ Nhi! Không lẽ Hạo Thiên bỏ chị ấy - HS4
Bla...Bla...
Đâu đó, đã có người chụp lại cảnh hắn nắm tay nó.
- Alô! Chị Nhi. Hạo Thiên hình như quen nhỏ Hạ Băng. Lát em sẽ gửi hình qua cho chị. - Khả Như nói trong điện thoại.
- Được rồi, gửi qua đi rồi tính tiếp. - Tuệ Nhi cất giọng từ đầu dây bên kia.
5p sau, tấm ảnh hắn và nó được gửi qua điện thoại Tuệ Nhi.
Thấy bức ảnh Tuệ Nhi rụng rời tau chân. Ánh mắt đầy hận thù. Trên môi nở 1 nụ cười đầy nham hiểm.
- Alô. Khả Như em giải quyết con Hạ Băng giùm chị. Càng sớm càng tốt. - Tuệ Nhi nói từng chữ xen lẫn hận thù.
|
Chương 10: GẶP NẠN
- Hy ơi, mày xuống căn tin mua giùm tao chai nước suối nha. - Nó chớp chớp mắt.
- Thôi, thôi làm biếng lắm. - Hy nhăn mặt.
- Đi mà Hy đẹp gái. - Nó năn nỉ.
- Được rồi. Ngồi đây đợi lát đi. - Hy bước đi.
Lúc này trong lớp chỉ còn một mình nó. Khả Như bước vào, lại bàn nó nói nhỏ nhẹ.
- Hạ Băng ơi! Lát ra về, bạn ra sân sau với mình nha. Mình có chuyện muốn nói với bạn. Chuyện về Hạo Thiên.
- Rồi rồi. lát về tớ sẽ ra đấy. - Nó gục đầu xuống bàn không quan tâm đến Khả Như.
Khả Như bước ra kèm theo 1 nụ cười nham hiểm.
Khả Như vừa bước ra, Hy mua nước vào.
- Nãy nói chuyện với ai vậy?? - Hy hỏi.
- À. Có người hẹn tao ra về gặp ở sân sau.
- Chi vậy. - Hy tò mò.
- Tao cũng chả biết. Nói là có chuyện liên quan đến Hạo Thiên. - Nó trã lời.
- Tao thấy lo cho mày quá! - Hy nói.
- Ờ. Hay là mày đi với tao đi. - Nó lên tiếng.
- Không được. Lát tao có chuyện rồi. À, tao có con chip định vị nè. Để tao gắn vào dây chuyền cho mày nha. - Hy lấy con chip trong cặp ra gắn vào dây chuyền nó.
- Ờ, mày cho tao số điện thoại đi, có gì tao alo mày. - Nó hỏi.
- Ừ. Đưa điện thoại đây. - Hy lấy điện thoại nó.
Hy bấm số điện thoại của hắn vào...(Nói là số điện thoại của mình mà lại như vậy ==')
*Reng...Reng...Reng...*
Hy nhanh chóng dọn đồ rồi đi. Còn nó thì bước ra sân sau.
Ra sân sau, nó thấy Khả Như, nó bước lại hỏi.
Bỗng từ phía sau.
*BỘP*
Một tên to con mặt đồ đen đánh nó từ phía sau khiến nó ngất đi.
__________________________________________________
Tại Căn Nhà Hoang Ở Ngoại Thành.
Nó bị trói chặt cả tao và chân.
Khả Như bước vào cùng với 2 tên vệ sĩ mặt đồ đen.
- Lấy nước tạt cho cô ta tỉnh coi. - Khả Như ra lệnh.
Một tên vệ sĩ xách xô nước tạt thẳng vào mặt nó.
Nó bị tạt nước nên mở mắt ra, nhưng với vẻ khó nhọc.
Mở mắt ra nó thấy mình bị trói và trước mặt là Khả Như.
Nó cất giọng hỏi.
- Tôi làm gì cô chứ! Sau cô lại bắt tôi đến đây.
- Cô nên nhớ! Hạo Thiên là của chị Nhi. Từ đầu đã nói trước rồi. Mà cô đâu có nghe. Bây giờ là cái giá phải trã đó. - Khả Như nhìn nó cười khinh bỉ.
- Nhưng tôi đâu biết chị Nhi nào đâu...- Nó nói.
- Không nhưng nhị gì hết. - Khả Như cắt ngang lời của nó. Cô ta quay sang 2 tên vệ sĩ ra lệnh.
- 2 người chăm sóc tiểu thư Hạ Băng cho tôi.
Hai tên vệ sĩ tiến lại nó. Một tên giơ tay lên tán mạnh vào mặt nó. 5 dấu tay in hằn trên mặt nó.
Tên còn lại lấy sợi roi da quất vào người nó. Máu chảy ra ướt cả cái áo trắng của nó.
Nó bị đánh đau quá nên ngất đi
|