Cuối Cùng Mình Cũng Thuộc Về Nhau
|
|
Năm giờ sáng, trời mùa đông vẫn còn nhá nhem tối, tôi không ngủ được nên tỉnh dậy cứ ngồi trên giường ngồi nhìn ra bên ngoài. Mở cửa sổ nên gió cứ thốc vào lạnh buốt. Tôi ngồi co ro trong chăn nhìn gió cuốn những sợi tóc dài thượt của tôi ra ngoài cửa sổ, thấy vướng víu vô cùng. Mùi gió hanh hao thổi vào còn làm tôi thấy khó chịu hơn. Cuối cùng không chịu được, tôi liền đứng dậy xuống nhà tranh thủ rửa dọn bát đĩa. Bước từng bước trên cầu thang mà thấy người cứ mỏi nhừ vì cả đêm không ngủ được tí nào.
Tôi nhìn bàn thức ăn vẫn đậy kín, chẳng biết hôm qua về Hạo Du có ăn tý gì không. Mà thức ăn vẫn nguyên như vậy, chắc là anh lại ăn bên ngoài rồi mới về nhà rồi. Thở dài thượt mấy cái liền bên bàn ăn, tôi mới uể oải đứng dậy cất thức ăn vào tủ lạnh và bắt đầu rửa bát. Nước sáng sớm lạnh buốt mơn man da thịt khiến tôi khẽ rùng mình, Đến lúc hai bàn tay như tê cứng lại mới nhớ ra đôi găng tay rửa bát. Nhưng mà đằng nào tay cũng ướt rồi nên tôi đành cứ mặc kệ. Cũng tại đôi tay này quá quen với việc lúc nào cũng có người phục vụ nên hơi tý là thấy khó chịu rồi.
Đứng với tay lên úp bát, tôi bỗng nghe thấy tiếng bước chân, chắc Hạo Du đã dậy rồi. Tôi quay lại thì đã thấy anh ở phía sau, liền khẽ mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra:
_Anh dậy rồi ạ? Hôm qua anh về lúc nào thế ạ, có ăn cơm không ạ? _Hỏi gì mà lắm thế, không ăn. _Ơ, vậy ạ.
Nghe anh nói, lòng tôi lại chùng xuống. Thức ăn mấy hôm nay thừa bao nhiêu đều cất vào tủ lạnh cả, không lại đổ đi. Toàn là tôi gắng sức làm cả, phí quá.
Đứng ngơ ngẩn một hồi, tôi quay lại đang định nói với anh thì anh đã đi vào tắm mất rồi, liền cố tình hỏi to:
_Anh có ăn mì không ạ, em nấu cho.
Không có tiếng đáp lại. Một lúc sau anh ra, tôi mới vội hỏi lại:
_Anh ơi, anh mì nhé, em nấu. _Không. – lại là câu trả lời với cái giọng lạnh lùng ấy. _Ăn đi mà, em nấu cho, anh bảo thích ăn mì của em mà.
Tôi cố nài nỉ. Không ngờ anh nhìn tôi vô cùng giận dữ rồi còn lớn tiếng:
_Bây giờ tôi ghét cô, ghét cả món mì đấy của cô rồi. _Tại sao chứ, tại sao lại ghét em, em đã làm gì sai mà lại ghét em chứ. _Sai lầm của cô là không chịu từ bỏ tôi đấy.
Nói rồi Hạo Du bỏ luôn lên phòng. Tôi nhìn theo anh, thấy trái tim mình như tan ra làm nghìn mảnh. Tôi sai vì tôi yêu anh ư? Thật nực cười, yêu một người cũng là tội lỗi sao?
* * * * * *
Tôi lướt đi trên đườn, mọi thứ cứ nhòe đi trước mắt tôi. Tôi lại yếu đuối nữa rồi. Sao mà tôi thấy ghét bản thân mình quá. Tiểu Minh ơi, khóc thì làm gì được đâu mà sao mày cứ khóc như thế. Khóc thì anh có hiểu cho mày đâu cơ chứ, huhu.
Tự dặn lòng mình như thế nhưng sao tôi không sao kiềm chế được nỗi lòng của mình, mặc cho nước mắt cuốn theo gió về phía sau. Bỗng tôi nghe thấy tiếng gọi của Tú Giang:
_Tiểu Minh, Tú Giang nè, sao cậu cũng đi sớm thế. Ơ, cậu sao thế Tiểu Minh, sao lại…
Nghe tiếng gọi, tôi đưa tay khẽ lau nước mắt rồi mới quay sang nhìn, Tú Giang đang ôm Hạo Du. Tôi nhìn cô ấy rồi cố gắng cười:
_Không sao đâu, bụi bay vào mắt ý mà.
Nói rồi tôi lại dụi ngay mắt.
_Thôi nhé, tớ đi trước đây.
Không chờ Tú Giang trả lời, tôi liền phóng xe lên trước. Trái tim lại được dịp đau quặn. Nước mắt ngày một trào ra, tôi cố gắng đi được đến trường rồi lao vội vào thang máy. Thế rồi, người tôi nhìn thấy đầu tiên lại là Đình Phong, mà trong đây cũng chỉ có mình anh thôi. Không hiểu mình đang nghĩ gì, mà cơ thể tôi cứ ngả vào người anh. Rồi tôi ôm chặt lấy anh và khóc lên nức nở:
_Đình Phong à, anh ơi, em…em…khổ lắm, em mệt mỏi lắm rồi, huhu… – tôi khóc nấc lên thành tiếng.
_Vịt con, em sao thế, có ai bắt nạt em à? Hay có chuyện gì, nói anh nghe đi em.
Đình Phong vừa hỏi dịu dàng cũng vừa siết chặt lấy tôi. Nhưng tôi không nói được gì mà chỉ biết dụi đầu vào anh mà khóc thôi. Cố mãi tôi mới nấc lên được vài tiếng:
_Cứ để…em khóc…được…không anh? _Vậy…em khóc đi, khóc hết buồn phiền trong lòng đi.
Nghe anh nói mà tai tôi cứ ù đi. Tôi khóc, khóc, khóc ướt đẫm ngực áo anh. Ngực anh, lớn lắm, nên tôi có cảm giác yên tâm vô cùng. Rồi cho đến khi thang máy dừng hẳn, tôi mới rời khỏi vòng tay anh. Anh lại nhẹ nhàng xoa đầu tôi và đưa cho tôi một tờ giấy ăn.
_Vịt con, em lau mặt đi. Đã thấy đỡ buồn hơn chưa?
Tôi cầm tờ giấy anh đưa, lau nước mắt rồi gật đầu nhẹ.
_Ngốc này, có chuyện gì thế, kể cho anh nghe được không?
Ngước mắt lên nhìn anh, tôi không nói gì, chỉ lắc đầu thôi.
_Haiz, em không muốn nói thì thôi vậy, nhưng nếu khi nào buồn thì nhớ gọi cho anh, lúc nào anh cũng sẵn sàng vai cho em dựa, nhé. – rồi anh lại xoa đầu tôi. _Cám ơn anh nhiều lắm. Mà em đâu dựa được tới vai anh đâu mà khóc. – tôi ngượng nghịu. _Ha, ừ nhỉ. Thôi anh em mình ra ngoài đã nào.
Chiếm dụng Đình Phong và cái thang máy quá lâu, tôi ngại quá bèn chạy ra khỏi đấy trước. Rồi tôi bảo Đình Phong cứ về lớp anh vì tôi có thể tự đi một mình được. Ngồi trong lớp gục đầu xuống bàn, tôi không hiểu sao khi nãy nhìn thấy Hạo Du và Tú Giang tôi lại buồn đến thế nữa. Cảnh đấy, đâu phải tôi chưa thấy bao giờ, với lại, đó là điều tất nhiên vì hai người là người yêu của nhau mà. Sao…tôi phải đau lòng đến thế chứ, sao lại…ngốc nghếch đến vậy.
12.15 a.m _Từ mai tôi sẽ không ở nhà nữa đâu. _Ơ, tại…tại sao ạ?
Tôi đang xới cơm bỗng nghe Hạo Du nói vậy, bàng hoàng đến nỗi cái muôi rời luôn khỏi tay. Tôi vội vàng, luống cuống hỏi anh, sao tự nhiên anh lại nói như vậy chứ.
_Tôi sẽ ở lại trường luôn, không về nữa. _Sao…sao lại như vậy ạ, anh…anh có việc gì sao ạ? – tôi cuống quá nên nói cũng không xong nữa. _Tôi không muốn ở với cô nữa, khó chịu lắm. _Đừng…đừng…vậy mà anh.
Tôi sợ hãi, toàn thân cứ run lẩy bẩy, mắt đã ngân ngấn nước. Vậy mà trước sự lo lắng của tôi, Hạo Du vẫn cứ lạnh lùng, quả quyết:
_Tôi quyết định rồi, đừng nói nhiều. _Đừng…đừng mà, xin anh…, đừng rời bỏ em mà. Em sẽ không đeo bám anh nữa đâu, đừng bỏ nhà đi, anh… _Tôi bảo đừng nói nhiều mà.
Anh bỗng nổi dậy, đứng vụt dậy rồi nhìn tôi trừng trừng, lại còn to tiếng với tôi nữa. Tôi vội bám tay anh, van xin anh bằng giọng vô cùng thảm thiết: _Không…xin anh, đừng để em sống một mình ở đây. _Cô có nói thế nào thì tôi cũng không thay đổi quyết định đâu.
Mặc cho lời van xin của tôi, Hạo Du vẫn cứ quả quyết sẽ rời xa tôi bằng cái giọng lạnh lùng đến đáng sợ. Rồi anh bỏ luôn bữa cơm mà lên phòng. Tôi cũng bỏ đấy chạy theo anh, nhưng chỉ nhận được một cái đóng sập cửa vô tình. Tôi ngồi sụp xuống trước cửa phòng anh, vẫn cứ run lên bần bật, không tin vào những gì anh vừa nói nữa. Mọi chuyện chỉ là mơ thôi chứ, phải không.
Tôi lững thững đi về phòng rồi lên luôn giường nằm. Cuộn tròn trong cái chăn bông ấm áp, tôi lúc này muốn khóc quá mà sao không khóc được, chỉ thấy đau quặn trong tim. Nếu thực sự mai anh không ở nhà nữa, thì tôi sẽ ra sao đây. Có lẽ tôi sẽ chết dần chết mòn vì nhớ anh mất thôi. Tôi sao có thể chịu được chứ, trời ơi!
* * * * * * 6.30 p.m Tôi không hiểu tâm trạng của tôi bây giờ ra sao chứ. Mọi thứ đều cứ mờ mờ ảo ảo. Tôi không nghĩ gì được ngoài việc từ mai anh sẽ không về nhà nữa. Tôi nấu ăn mà hoàn toàn không kiểm soát được mình nữa, cứ cắt vào tay suốt. Tim tôi đau lắm, đâu đến thắt lại, cảm tưởng như có thể ngừng đập bất cứ lúc nào. Tôi mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế, trước mắt chỉ có duy nhất một màu đen.
_Dọn cơm đi, tôi đói rồi.
Nghe thấy giọng Hạo Du, tôi quay sang nhìn anh rồi lặng lẽ đứng lên dọn cơm. Tôi không nói gì cả, mà cũng chẳng biết phải nói gì bây giờ, chỉ im lặng xới cơm và gắp thức ăn cho anh như mọi khi. Anh cũng ăn mà không nói gì, cũng không gạt thức ăn tôi gắp cho như trưa nay nữa.
Đây sẽ là bữa cuối cùng tôi được cùng ngồi đây với anh sao, ai nói với tôi là không phải đi mà. Tôi nhìn anh, chăm chú, bằng đôi mắt vô hồn. Cả bữa tôi chỉ ngồi nhìn anh vậy thôi chứ cũng chẳng có tâm trạng nào mà ăn nữa.
Chờ Hạo Du ăn xong, tôi đứng dậy dọn dẹp rồi lại về phòng. Hôm nay, tôi sẽ ngủ thật ngon, sẽ quên hết mọi chuyện đi, không quan tâm gì nữa đâu, không quan tâm gì nữa…
HAO DU’ S POV Nhìn cô ta trong bữa cơm tối nay mà tự nhiên mình cứ có cảm giác lo lắng. Mình biết cô ta đang cố tỏ ra không có chuyện gì, nhưng lại hoàn toàn ngược lại. Thà cô ta cứ khóc như mọi lần thì còn dễ chịu hơn. Cứ nhìn vào ánh mắt ấy là mình lại không chịu nổi cảm giác tội lỗi đang dần xâm chiếm mình. Đôi mắt đáng thương, yếu ớt nhưng đầy dịu dàng, yêu mến. Ước gì cô ta cứ tỏ ra tức giận rồi trách móc hay hận mình, mình còn cảm thấy dễ chịu hơn. Đằng này lại vẫn quan tâm đến mình như vậy. Hic, mình có nên ở lại trường không nhỉ? Có chứ, mục đích của mình sắp đạt được rồi nữa, cứ thế này, nhất định cô ta sẽ bỏ cuộc thôi. Mặc kệ cô ta đi vậy.
|
I MISS SO MUCH
Em sẽ phải bỏ cuộc sao anh?
Hôm nay Hạo Du không về nhà thật, mới thế mà tôi đã nhớ anh khôn nguôi. Tôi ngồi trên giường, mắt nhìn vô định. Tôi nhớ anh, nhớ dáng ngồi của anh trên sofa, nhớ lúc anh ăn ngon miệng món do tôi nấu, nhớ cái lần đầu tiên anh cười nhớ tôi, nhớ đến quay quắt. Nỗi buồn như vây lấy tôi, khiến tôi muốn khóc mà không khóc được, chỉ thấy đau nhói ở trong tim.
Giờ này không biết anh đang đang làm gì, đã ăn gì chưa, có ai chăm sóc không? Tôi cứ tự hỏi mình rồi lại suy diễn, đã có Tú Giang lo cho anh, tôi đâu cần. Lại trùm kín chăn và một mình trong nỗi nhớ, tôi không dám nhắm mắt lại nữa, chỉ sợ anh lại xuất hiện, cùng với những lời nói vô tình làm trái tim tôi tan nát. Ôi, đau lắm anh biết không.
HAO DU’ S POV (1) Ôi, tâm trạng gì thế này. Sao mình lại cứ nghĩ đến cô ta. Hic, không biết cô ta có buồn nhiều không, có khóc nhiều không, khéo lại sưng hết cả mắt lên rồi ý chứ. Mong là không phải vậy, nếu cô ta cứ khóc nhiều mà lại không ăn gì thì thật là nguy hiểm, nếu bị làm sao thì sao đây, lại ở một mình nữa chứ. Hic, liệu mình có nên về không nhỉ. Nhưng nếu mới đi mà đã về thế này thì mất mặt lắm, không được. Thôi kệ, không có mình một hôm thì đã làm sao mà chết được, mình được tự do thế này thật là thích, haha.
* * * * * * Ngày thứ hai không có anh là một ngày thật dài. Để không nhớ anh đến điên dại, tôi lao đầu vào học, học, học và học. Dù sao thì cũng sắp thi học kì rồi, không thể đều chuyện tình cảm choán hết tâm trí tôi như vậy. Nói thế chứ có học thế nào thì hình ảnh của anh vẫn cứ xuất hiện trong đầu tôi. Tôi nhớ anh quá. Hôm nay tôi vô tình thấy anh ở trường, đi cùng Tú Giang. Anh vẫn cười tươi lắm. Vậy là tốt rồi, chỉ cần thấy anh luôn vui khỏe, vậy là tôi yên tâm rồi.
Từ lúc anh không về nhà, tôi chẳng ăn gì cả. Nhưng tôi không thấy đói, chẳng muốn ăn gì. Có vui vẻ gì đâu mà ăn chứ, hic.
HAO DU’ S POV (2) Hic, ngồi một mình buồn thiu trong kí túc xá trường mới chán làm sao, Tiểu Giang thì đi học suốt. Tự nhiên mình lại thèm có được sự quan tâm như lúc ở bên cô ta. Hic hic, ở nhà lúc nào cũng có người chuẩn bị bữa cơm cho rồi đem tận miệng, lại còn được cô ta gắp thức ăn cho, bây giờ phải tự chăm lo cho nữa ăn của mình mới thấy được cô cần thiết đến thế nào. Chán thật đấy, cả ngày cứ nghĩ đến việc cô ta bị làm sao là lại thấy bồn chồn không yên. Hic, sáng nay vô tình nhìn thấy, thấy cô ta xanh và gầy hơn, có phải nhớ mình quá đến phát ốm không vậy >.<
Mình đã cố không nghĩ mà sao lại nghĩ đến rồi. Mình sắp xếp lịch học kín mít luôn để khỏi nghĩ vẩn vơ nữa nhưng sao vẫn khó tập trung vậy. Điên mất thôi, đau đầu quá đi à.
* * * * * * Mệt mỏi, vẫn là anh trong tâm trí tôi. Mặc dù tôi không để bất cứ thời gian nào rảnh rỗi mà tôi vẫn nhớ anh. Chết mất thôi, tôi biết làm sao để khỏi nhớ anh bây giờ. Tôi đã học suốt ngày suốt đêm, thậm chí còn chẳng mất thời gian để ăn vậy mà không có giây phút nào là không nghĩ đến anh. Hic, cứ sống thế này chắc tôi chết mất. Mệt cả về thể chất lẫn tinh thần, huhu, ai cứu tôi với TT_TT
HAO DU’ S POV (3) Ngày thứ ba không về nhà, thấy trong lòng cứ khó chịu làm sao. Chắc tại ở kí túc xá chẳng có ai suốt ngày làm mình bực bội nên mới có cảm giác này. Haiz, lại còn thấy lo cho cô ta nữa, chán quá, đã đi học suốt ngày mệt mỏi rồi, trong đầu cũng không được yên. Ở đây một mình, Tiểu Giang thì không sang chăm sóc tôi được, cô ta cũng không ở đây. Học nhiều quá cũng thấy mụ mị hết cả đầu óc, haiz. Ước gì có ai nấu cơm cho mình ăn TT_TT.
* * * * * * Lại một ngày nữa không có Hạo Du ở nhà, tôi cứ bước vào cửa là lại nhớ anh đến cồn cào ruột gan, nhớ không làm sao mà chịu được. Sao tôi lại cứ thế này chứ, đã bảo không nghĩ đến anh nữa cơ mà. Hôm nay tôi cố tình đi qua lớp Hạo Du để được nhìn thấy anh, thế mà không thấy anh ở trong lớp. Không biết có phải anh bị làm sao mà nghỉ học không vậy, mà sao tôi lo cho anh đến thế. Nhưng mà tôi cũng không thấy Tú Giang đâu, chắc là hai người tranh thủ ở bên nhau rồi chứ anh có sao đâu.
Haiz, mọi chuyện cứ như thế này, chắc tôi không thể chịu nổi được thêm nữa. Tôi phải làm sao bây giờ. Lẽ nào, em sẽ phải bỏ cuộc sao anh?
HAO DU’ S POV (4) Ốm rồi, vì cứ lao đầu vào học, không quan tâm đến sức khỏe nên bây giờ mới bị ốm đây, vậy mà chẳng có ai chăm sóc cả, tủi thân quá, hic hic. Nếu mà có cô ta ở đây thì…Hôm nay mình mệt kinh khủng, sốt nằm trên giường cả ngày chẳng làm được cái gì. Thế mà phải tự dậy úp mì tôm ăn để còn uống thuốc, hic. Mệt quá đi thôi, mình có nên về nhà không đây?
|
SĂN SÓC
Chưa bao giờ, tôi lại thấy anh dịu dàng với tôi đến như vậy.
Đã là sáng thứ năm tôi ngủ dậy mà không có anh ở nhà. Sáng nay, tôi ra khỏi phòng rồi cứ đứng tần ngần trước cửa phòng anh mãi, tưởng như anh đang ở trong. Rồi mới thấy mình ngớ ngẩn làm sao, anh có ở nhà đâu cơ chứ, anh đến kí túc xá ở đã bốn hôm nay rồi. Giờ ra chơi, thay vì chạy “tung tăng” dưới sân trường, tôi nằm trên bàn, mệt mỏi nhìn ra cửa sổ, gió đông hôm nay thổi lạnh quá, không biết đi học anh có mặc ấm không? Haiz, mà tôi lo làm gì chứ nhỉ, Hạo Du đã có Tú Giang bên cạnh rồi, anh ấy có cần tôi quan tâm bao giờ chứ. Hơn nữa, tôi…cũng đã suy nghĩ kĩ rồi, chắc tôi sẽ phải từ bỏ thôi, chắc anh chẳng bao giờ trở về nhà sống với tôi nữa. Nhưng…không lẽ, hôn nhân này của tôi đến đây là kết thúc sao TT_TT
_Tiểu Minh, sao lại uể oải rồi.
Là Tiểu Phần. Tôi liền ngồi dậy và nhìn cô ấy, cười gượng:
_Mấy hôm nay học bài chăm chỉ quá nên hơi mệt. _Hì, học thì cũng vừa thôi, coi chừng ốm đấy nhé. – Tiểu Phần như đang trách tôi. _Ừ, tớ biết rồi mà, Tiểu Phần yên tâm, hì hì. _Mà dạo này thấy Tiểu Minh ít nói thế, hic, ra chơi cứ ngồi một mình hoài. Có chuyện gì hả?
Tiểu Phần nói rồi nhìn tôi, mặt rất nghiêm trọng. Tôi xua vội tay:
_Gì đâu mà ít nói chứ, vẫn “bắn” liên tục đấy thui, hi. _Haiz, thôi được rồi, tạm tin đấy nhá. Thôi vào lớp rồi, Tiểu Phần về chỗ đây. Tiểu Minh nhớ giữ sức khỏe đấy, học vừa thôi, hihi.
Tôi nhìn Tiểu Phần, gật đầu rồi lại nằm xuống bàn. Thấy mệt mỏi quá, chẳng muốn suy nghĩ gì nữa.
* * * * * * _Tiểu Minh, Tiểu Minh…
Đang định vào thang máy chuẩn bị đi về thì tôi nghe thấy tiếng Tú Giang gọi tôi. Nhìn cô ấy có vẻ đang vội vã lắm. Tôi liền đứng lại chờ cô ấy đến nơi rồi lại cười gượng.
_Tiểu Minh, may quá, cậu đây rồi, ra đây với tớ một tí đi.
Nói rồi, cô ấy kéo luôn tay tôi đi, không kịp để cho tôi hiểu lý do nữa:
_Đợi, đợi đã, Tú Giang. Mình đi đâu vậy. – tôi thở dốc. _Sang kí túc xá nam với tớ. _Kí…kí tức xá nam? – tôi ngạc nhiên. _Hì, Hạo Du bảo là tiện cho việc học tập nên chuyển đến kí túc xá nam ở ba, bốn hôm nay rồi. _Vậy…vậy à. – điều này thì tôi biết lâu rồi mà – nhưng có chuyện gì mà sang đấy? _À, anh ấy mấy hôm ở trường, học liên miên nên bây giờ ốm luôn rồi, hôm qua còn sốt phải nghỉ học. Tớ định sang bảo anh ấy nên về nhà, có người chăm sóc chứ ở đây thì… _Ơ, gì cơ, Hạo Du bị ốm á, có sao không thế? – lo lắng, sốt sắng một hồi, tôi mới nhận ra khuôn mặt ngạc nhiên của Tú Giang – à…à…sao cậu không ở lại mà chăm sóc anh…, à cậu ấy. _Hic, tớ cũng bận đi học suốt mà, bố mẹ tớ hôm trước lại về nữa. Vả lại, cứ sang kí túc xá nam hoài cũng đâu có được, phải không nào? _Ừ…ừ, thế Tú Giang đi thôi, rủ tớ làm gì chứ, hic. _Hì, đi một mình qua đó ngại lắm. Đi với tớ một tý thôi, nhé, nhé!
Nhìn bộ dạng làm nũng vô cùng đáng yêu của Tú Giang kia, ai mà nỡ không từ chối chứ. Tôi liền gật đầu. Tuy rằng đã phần nào nghĩ đến việc từ bỏ, nhưng tôi cũng nhớ và lo lắng cho anh lắm.
[…]
_Hạo Du, anh yêu!
Tú Giang gọi to rồi nhảy lên giường ôm lấy ngay Hạo Du trước mặt tôi. Tôi vội quay mặt đi, lúng túng bảo Tú Giang đứng ngoài cửa. Chờ ở bên ngoài, tôi nghe rõ nhưng gì hai người nói chuyện với nhau.
Tú Giang: Anh yêu, anh vẫn sốt à? Hạo Du: Hì, không sao, anh đỡ nhiều rồi, giờ này mà em vẫn chưa về sao, gần mười hai giờ rồi, về kẻo bố mẹ lại trách bây giờ. Tú Giang: Hic, em lo cho anh chứ sao. Hay là anh về nhà đi, còn có người chăm sóc, chứ cứ thế này thì… Hạo Du: Nhưng mà… Tú Giang: Nhưng nhị gì. Nhá, anh nghe em về nhà đi, anh ở đây em chẳng đến thường xuyên được, không có ai chăm sóc anh, em lo lắm. Đi, nhé! Hạo Du: Hì, ừ, được rồi, vợ yêu của anh nói thế thì anh phải nghe thôi. Tú Giang: Hihi, ngoan lắm, vậy mình về thôi anh. Hạo Du: Ngay bây giờ á? Tú Giang: Vâng, về luôn bữa trưa chứ, nào sắp đồ đi, mình cùng về. Hạo Du: Vậy, chờ anh tí, hì hì. Nghe đến đây, không hiểu sao tôi cứ thấy buồn buồn. Tôi lặng lẽ ra ngoài rồi về nhà trước.
* * * * * * Tôi bừng tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, vội xem đồng hồ. Mấy hôm mệt nên ngủ từ lúc đi học về, đã hơn năm tiếng rồi, giờ đã là năm rưỡi. Tôi uể oải ngồi dậy rồi đi xuống nhà, bỗng nhìn thấy Hạo Du đang nằm ở sofa kia. Tôi rón rén lại gần anh. Hóa ra anh đang ngủ. Thấy anh nằm không có chăn, tôi liền chạy lên phòng mang chăn xuống để đắp cho anh. Nhìn anh ngủ ngon quá, đẹp thật, như thiên thần vậy. Lúc anh ngủ trông anh thật hiền làm sao, chẳng như khi anh đối xử lạnh nhạt với tôi. Tôi vô thức đưa tay lên và chạm vào má anh. Mềm quá. Bỗng anh giật mình tỉnh giấc, tôi vội thu tay vào nhưng hình như anh đã nhìn thấy rồi. Anh nhìn tôi, đôi mắt có vẻ rất giận dữ, nhưng lại không nói gì. Thế là tôi lại buồn bã quay người đi lên phòng, sợ lại nghe tiếng anh mắng lắm. Ngồi trong phòng một mình, tôi vừa buồn vừa vui, cảm xúc lẫn lộn. Hạo Du về là tốt rồi, nhưng tôi đã nghĩ đến chuyện sẽ từ bỏ rồi cơ mà, nhìn thấy anh rồi mói biết chẳng thể nào mà có thể thôi không yêu anh được…
|
Ngồi trên giường miên man trong cơn suy nghĩ, thấy đồng hồ đã chỉ số bảy, tôi mới ra khỏi phòng. Vừa bước ra đến cửa, tôi đã nghe giọng anh từ phòng bên:
_Này, lấy giùm tôi cốc nước với.
Tôi quay lại nhưng không thấy Hạo Du ở phía sau, có lẽ anh đang trong phòng mà nghe tiếng tôi mở cửa. Tôi không đáp lại mà chỉ lặng lẽ rót nước mang vào phòng cho anh. Đưa rồi, tôi lại im lặng đi ra cửa, định về luôn phòng.
_Ơ…này, đợi…đợi đã.
Vừa mới định đóng cửa phòng cho anh, tôi đã nghe tiếng anh gọi với theo. Tôi liền quay người lại.
_Tôi…tôi mệt.
Đến gần bên anh, tôi mới nhẹ nhàng đưa tay lên trán. Anh đang sốt, người nóng như lửa đốt vậy. Rồi tôi lại đứng lên đi ra ngoài luôn để mang khăn lạnh lên cho anh. Vào phòng đã thấy Hạo Du ngồi dựa lưng vào tường, chắc là anh mệt lắm. Đỡ anh nằm lại xuống, tôi liền đắp khăn lên trán cho anh, nói nhẹ:
_Anh nghỉ đi.
Anh nghe lời tôi, nhắm mắt. Nhìn anh ngủ một tẹo, tôi mới đi xuống bếp ngay, định nấu cho anh bát cháo. Lâu lắm rồi không động vào bếp. Tôi làm xong cháo, không quên đập một quả trứng cho xuống dưới bát và bỏ một ít tía tô vào rồi mới mang lên. Đến phòng, tôi còn vào lấy thuốc và cái nhiệt kế sang cho anh nữa.
Mở cửa nhẹ, tôi bước vào từ từ để không gây tiếng động. Anh vẫn đang nằm trên giường, ngủ chưa vậy nhỉ? Tôi rón rén đến bên cạnh, lật nhẹ cái khăn mặt đã bị nóng lên và đắp lại cho anh mặt còn lạnh. Thấy động, anh liền mở mắt. Lúc này, tôi mới nói nhỏ:
_Dậy đi anh, ăn tí rồi ngủ sau.
Rồi tôi liền đỡ anh dậy, để gối cho anh ngồi dựa vào tường. Bê bát cháo, tôi xúc từng thìa cho anh.
_Có nóng lắm không ạ?
Anh nhìn tôi lắc đầu. Vừa thổi vừa đút, thoáng chốc bát cháo đã không còn tí nào. Tôi đưa anh khăn lau miệng và nhiệt kế rồi mới bảo anh:
_Anh ngồi một tí rồi cặp xem nhé. Em xuống nhà giặt khăn rồi lên.
Nói rồi, tôi lấy khăn rồi mang cả bát anh vừa ăn xuống. Giặt khăn sạch, tôi liền lên phòng Hạo Du luôn. Sờ nhẹ lên trán anh, vẫn thấy rất nóng. Đắp lại khăn rồi, tôi mới bảo anh đưa nhiệt kế cho tôi xem. 38,2°C, cao quá.
_Sốt cao quá, anh uống thuốc rồi nghỉ đi nhé.
Nói rồi, tôi toan đi ra. Bỗng Hạo Du giữ lấy tay tôi:
_Đừng đi, ở đây với tôi mà.
Nhìn mặt anh nài nỉ thật đáng thương, khiến tôi không làm sao mà từ chối được, đành ngồi lại xuống giường. Vuốt nhẹ những sợi tóc mướt mồ hôi trên trán anh, tôi nói:
_Anh ngủ đi, ngủ đi cho đỡ mệt.
Anh nhìn tôi rồi khẽ gật đầu, mắt nhắm nhưng tay vẫn nắm chặt lấy tay tôi. Tôi nhẹ nhàng bỏ tay anh ra rồi kéo chăn lên cho anh. Nhìn Hạo Du ốm mà tôi thương anh quá, sao người ốm không phải là tôi chứ, hic.
Ngủ một giấc khá lâu, tôi bừng tỉnh giấc vì thấy nóng. Tuy ngủ cứ mê man đi vì mệt nhưng lại được trở về nhà khiến tôi cảm thấy rất thoải mái. Quàng tay lấy cái điện thoại, tôi nheo nheo mắt nhìn giờ thì đã thấy hơn hai giờ sáng, vậy là tôi ngủ đã khá lâu rồi đấy. Đặt điện thoại xuống giường, vừa định kéo chăn xuống thì tôi chợt thấy cô ta đang nằm ngủ bên cạnh giường. Chắc trông tôi ngủ rồi mệt quá nên mới thiếp đi đây mà. Tôi liền ngồi dậy, nhìn cô ta ngủ kìa, sao trông có vẻ mệt mệt, sắc mặt nhợt nhạt quá kìa. Thấy cô ta nằm không, tôi liền choàng áo khoác của tôi lên người cho rồi lại nằm xuống, nghĩ ngợi. Hôm nay tôi về, cứ tưởng cô ta sẽ vui lắm, sẽ cười nói suốt buổi và kể cho tôi nghe cô ta nhớ tôi đến thế nào cơ, vậy mà nhìn mặt cứ buồn rười rượi, nói ít đi mà cũng chẳng cười nữa. Có phải tôi quá đáng lắm không nhỉ, có phải tôi đã làm cô ta tổn thương?
Đang nằm suy nghĩ, bỗng tôi thấy động, hình như cô ta đã tỉnh. Tôi liền nhắm mắt lại và giả vờ vẫn đang ngủ thì thấy cô ta nhấc cái khăn ra khỏi trán tôi rồi sờ nhẹ lên. Sau đó hình như là đi ra ngoài. Tôi liền mở mắt, đúng là đã ra ngoài rồi thật. Một lúc sau, cô ta bê chậu nước đi vào, vừa thấy tôi là đã đến ngay bên giường, nhỏ nhẹ:
_Anh tỉnh rồi ạ, em làm anh tỉnh sao?
Nghe cô ta nói, tôi liền lắc đầu. Cô ta vắt khăn bớt nước rồi nhẹ nhàng lau mồ hôi cho tôi.
_Anh có mệt lắm không, đỡ sốt hơn rồi đấy.
Tôi không nói gì, chỉ chăm chú nhìn cô ta lau mặt rồi tay giúp tôi. Nhìn đôi tay cô ta kìa, gầy quá, nhìn xương xương thấy tội, cả sắc mặt nhợt nhạt nữa chứ.
_Cô…không sao đấy chứ, nhìn sắc mặt kém quá. _Không ạ, em thì làm sao được chứ. _Cô không ốm đấy chứ? – nhìn mặt cô ta xanh quá đi.
Lần này, nghe tôi hỏi, cô ta chỉ im lặng lắc đầu, hic, sao tôi lại lo lắng thế này. Nhìn thế kia mà không ốm sao tin nổi chứ. Lau xong cho tôi, cô ta đỡ tôi nằm xuống rồi lại trông tôi ngủ. Hic, thương cô ta quá.
* * * * * * 6 a.m Sáng nay anh dậy sớm đón Tú Giang đi học nên tôi cũng đi sớm. Rét quá, gió thổi làm tôi làm tôi lạnh buốt, cảm giác cơ thể có thể đổ gục đến nơi. Tôi đi nhanh vào thang máy rồi dựa người vào tường, mệt quá, có lẽ vì cả đêm hôm qua tôi thức trông anh ngủ. Ra khỏi thang máy, tôi lê từng bưới chân trên hành lang và bất chợt nhìn thấy Đình Phong đang đứng một mình. Thấy tiếng bước chân, anh quay lại ngay rồi hồ hởi chạy lại gần tôi, cười tươi:
_Vịt con, em đến rồi đó hả?
Tôi nhìn anh gật đầu. Rồi bỗng anh hỏi tôi dồn dập:
_Vịt con, em không sao thấy chứ? Sao mặt em lại tái nhợt thế kia, không sao đấy chứ?
Anh vừa hỏi vừa lay vai tôi. Chưa kịp trả lời anh, tôi bỗng thấy mọi thứ trước mặt như tối sầm lại. Tôi ngã ngay xuống và không biết gì nữa.
* * * * * * Từ từ mở mắt, tôi thấy xung quanh chỉ có một màu trắng toát. Quay đầu sang bên thì tôi nhìn thấy Hạo Du. Thấy tôi tỉnh, anh sốt sắng hỏi:
_Cô tỉnh rồi sao, thấy sao rồi, còn mệt lắm không?
Tôi liền lắc đầu, nói khó nhọc:
_Em…em đang…ở đâu đây? _Đây là phòng y tế, cô không biết sao, cô bị ngất nên cái tên Đình Phong đã bế cô vào đây. Cô y tế bảo cô bị kiệt sức đấy. _Em…em thấy không sao mà.
Nói rồi tôi cố ngồi dậy, đúng lúc đấy thì Đình Phong với Tú Giang từ đâu chạy vào. Anh ấy chạy ngay đến bên tôi, ôm chặt lấy.
_Vịt con, em sao rồi, em làm anh lo quá đi mất, hic hic.
Vì có Hạo Du nên tôi vội đẩy anh ra, cười hiền:
_Hì, em không sao mà. _Còn không sao hả, cô y tế bảo em bị kiệt sức do không chịu ăn uống và bị căng thẳng quá đấy, biết không hả. Trưa nay em ở lại đây đi, anh sẽ chăm sóc cho em. _Ơ, không được…
Đình Phong vừa nói xong, Hạo Du đã phản đối ngay. Cả ba bọn tôi đều quay ra nhìn Hạo Du. Anh lúng túng cười trừ:
_Ý…mình là về nhà có bố mẹ chăm sóc thì vẫn tốt hơn chứ. _Đúng rồi, nên để Tiểu Minh về nhà thì hơn. – Tú Giang lên tiếng – Hạo Du, anh lai Tiểu Minh về giùm em được không?
Hạo Du nghe Tú Giang hỏi liền quay ra nhìn tôi rồi gật đầu. Hết buổi học hôm đó, Tú Giang đi xe tôi về còn Hạo Du lai tôi, mặc dù Đình Phong đòi đưa tôi về bằng được. Ngồi đằng sau xe, khi chỉ còn hai người, tôi mới dựa vào lưng anh, ấm áp và thoải mái lắm, nhưng vẫn thấy mệt ơi là mệt. Về đến cửa, Hạo Du cất xe rồi dìu tôi vào phòng. Sao hôm nay anh lại đối xử tốt với tôi như thế chứ. Chưa bao giờ, tôi lại thấy anh dịu dàng với tôi đến như vậy.
|
6.30 p.m Tôi vừa ăn xong bát cháo nóng anh mua, anh liền đưa cho tôi mấy viên thuốc rồi nói:
_Cô uống cái này vào đi, là thuốc bổ đó, uống cho lại sức.
Đỡ lấy từ tay anh, tôi liền uống luôn một mạch rồi ngồi dựa vào thành giường. Bây giờ tôi mới thấy mệt kinh khủng, mắt chỉ muốn nhắm nghiền lại thôi.
_Cô vẫn còn mệt lắm hả? Ngủ một tí đi.
Ngồi sát gần tôi, anh lại tiếp:
_Tôi chuyển ra trường sống mấy hômi, cô buồn lắm hả, phải không?
Tôi nhìn anh hồi lâu rồi mới gật đầu. Anh đi, tôi nhớ anh tưởng chừng như chết được vậy.
_Ngốc quá, vì vậy nên mới không chịu ăn uống chứ gì.
Anh lại hỏi. Tôi cúi gằm mặt xuống giường, im lặng.
_Vậy…lần này là lỗi của tôi sao, tôi xin lỗi nhé. ^.~
Tôi nhìn anh, thoáng ngạc nhiên rồi cười hiền:
_Hì, vâng. _Đấy, cười như thế có phải tốt không, hôm qua nhìn mặt cô buồn rười rượi, tôi thấy tội lỗi lắm, biết không hả?
Tôi khẽ gật đầu, lại cười, thấy vui lắm. Cứ tưởng anh đi sẽ chẳng trở lại nữa vậy mà giờ lại ở bên tôi đây rồi, tôi vui quá không giấu nổi nụ cười luôn. Tôi cười tươi nhìn anh, anh cười gượng gạo. Cứ thế này, thì hỏi sao tôi không yêu anh được chứ. Thật may vì những ngày “địa ngục” đã qua rồi.
HAO DU’ S POV Chưa bao giờ mình lại thấy lo lắng như hôm nay. Cái lúc mà thấy tên Đình Phong bế cô ta chạy xuống, tim mình như ngừng đập, hic, cứ tưởng cô ta bị làm sao chứ. Nhưng mà không hiểu sao nhìn Đình Phong bế cô ta xuống, mình lại thấy khó chịu vô cùng, chẳng hiểu thế nào nữa. Cả cái lúc anh ta đòi để cô ta ở trường chăm sóc, mình cũng thấy rất bực tức nữa. Mà sao cô ta lại thân thiết với cái tên Đình Phong đấy cơ chứ, có tốt đẹp gì đâu, anh ta nổi tiếng chuyên đi dụ dỗ gái nhà lành cơ mà, chắc là cô ta cũng bị dỗ ngon dỗ ngọt đây. Thật là, đã ngốc lại còn cả tin nữa.
|