Twin, Này Nhóc, Đứng Lại
|
|
Chap 4
Đã hai ngày không phải gặp hai tên con trai rắc rối kia. Khổ nỗi đó lại là hai ngày tôi phải kiểm tra bù đầu. Tuần sau còn có thêm một bài kiểm tra Văn nữa. Nếu không cố gắng vớt vát lại có lẽ tôi năm sau tôi phải học chung lớp chương trình với nhóc Hy mất. Mà chỉ riêng nghĩ đến việc ở cùng khối với nó, sát lớp bên cạnh là tôi đã thấy nổ đom đóm mắt rồi.
- Tao muốn như mày mà chẳng được đây này - Ngân chép miệng khi nghe tôi than thở.
- Mày nói thì ngon lắm. Vậy mà kì kiểm tra nào cũng không cho tao có cái mở bài. Hừ. Vô đầu đề mà đã giống bài thằng Hùng rồi thì còn làm ăn được gì chứ.
- Ai bảo mày với nó kiếm sách cùng một lò chi.
Con nhỏ này nói dễ nghe. Người ta nói “tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa”. Không riêng gì tôi và thằng Hùng mà có ối đứa chép văn mẫu đấy chứ. Vì thế tôi mới phải lục tung hiệu sách cũ, lôi ra cuốn “Làm văn” từ đời nảo đời nào. Cứ tưởng sách của mình độc nhất vô nhị, ai ngờ hôm sau thằng Hùng cũng mang một cuốn y chang của chị nó lên mới khổ chứ.
- Ngân – Tôi dài giọng năn nỉ - mày làm sẵn cho tao với.
- Hả? Mày biết có tất cả bao nhiêu đề không hả?
- Có 5 cái chứ mấy. Trình độ như mày, ngoáy một cái là xong.
Nhỏ Ngân né người sang bên phải để tránh cái ôm của tôi. Nó trề môi rồi phán:
- Tao không dễ dụ đâu. Hê hê, mày đi năn nỉ thằng Hùng đừng chép sách giống mày nghe có lí hơn.
Có lí? Chẳng phải nó đã thấy thằng nhóc thề sông thiếu chết bảo vệ cuốn sách đến cùng khi tôi dọa nạt sẽ đem đốt để khỏi trùng bài à? Với một đứa con trai như thế thì tôi hết cách rồi.
“Nhu” không được đành phải chuyển sang “cương”. Tôi khoanh hai tay trước ngực rồi hậm hực:
- Mày với tao có phải bạn bè không? Nếu tao học cùng với mấy đứa lớp dưới chắc mày hả hê lắm chứ gì.
- Ế, tao nói thế bao giờ. Tao sẽ giúp mày, nhưng cái chính là phải biết tự lực cánh sinh.
- Ok – tôi hí hửng – vậy mày đọc tao chép chứ gì?
Chẳng nói chẳng rằng, nhỏ Ngân cầm cuốn vở đang chép dở lên.
Bốp!
- Oái! Mày làm gì vậy?
Nó đánh “chẳng đáng để giơ tay lên đỡ”, nhưng tôi cứ la oai oái để lấy thế bắt nạt.
- Đánh cho tỉnh. Đâu ra cái kiểu ăn sẵn vậy. Nếu mày muốn không ở lại lớp vì môn này, mai gặp nhau ở thư viện. Tao hứa sẽ nhét đầy văn thơ vào cái đầu bạo lực của mày.
Con nhỏ này đúng là chơi chiêu mà. Bình thường đánh nhau tôi không sợ, nhưng nó làm thế này chỉ có nước giơ cờ trắng lên thôi.
- Sao? Có đồng ý không? Hay để tao gọi thằng Hùng…
- Ấy đừng – tôi giơ tay ngăn nó rút điện thoại trong túi ra – tao đồng ý mà. Phải cho thằng Hùng lác mắt mới được.
- Vậy hẹn mày ở quán kem bên cạnh thư viện nhá – Ngân đập tay lên vai tôi dặn dò.
- Quán kem là sao? Tưởng mày chỉ tao học.
Nhỏ bạn nhìn thế mà hiểm. Nó lại định giở trò ăn uống gì nữa đây?
- Trả học phí trước thì học hành mới hiệu quả.
- Nhưng chỗ đó mắc lắm – tôi mếu máo – đứa phải lăn lộn làm thêm như tao làm gì có dịp đi những nơi xa hoa như vậy.
- Xì – nó nhéo má tôi một cái – mày đóng giả Tỉ Tỉ để làm chi nhỉ? Đã đến lúc sử dụng những tấm thẻ ATM may mắn rồi.
Ừ nhỉ. Nhắc mới nhớ, mấy tấm thẻ đó tôi còn nhét dưới nệm chưa đem ra xài. Lần trước đi với tên Phong cũng được uống miễn phí. Mà cái hắn cho tôi uống là gì nhỉ? Chua chua ngọt ngọt chẳng có tí mùi cồn nào. Trong lúc đang “cãi vã hăng say” như thế mà có tí men vào mới “máu” chứ.
- Suy nghĩ gì vậy? Có chịu không?
Chắc mắt tôi vô hồn lắm hay sao mà cái Ngân phải hươ tay trước mặt cả chục lần.
Tôi nhìn nó rồi để tay chữ V lên cằm, “chảnh” một tí.
- Tao sẽ cho mày ăn một trận xả láng.
|
Chiều 3h, tôi khóa cửa để chuẩn bị đến chỗ hẹn với Ngân. Đi ăn uống thì quần jean với áo thun là hợp nhất, cần phải mặc thứ có thể dễ hoạt động để còn tranh giành.
Ấy chết, mục đích chính hôm nay của tôi là đến thư việc để học cơ mà. Kiểu này nhồi chữ không vô mà kem đầy não, chắc phải học chung với Phục Hy mất.
Tôi thở dài, mở khóa để vào nhà lấy cặp sách bị bỏ quên. Cùng lúc đó, chiếc điện thoại trong hộc bàn rung. Dòng chữ “Trịnh Thanh Phong” nhấp nháy trên màn hình khiến tôi nhớ lại câu hỏi của hắn ta hôm bữa. Cứ mỗi lần nhắc đến là lại điên hết cả đầu.
- Alô.
- Cô đang ở đâu vậy?
Tự dưng hôm nay lại quan tâm đến người ta thế.
- Ở nhà. Nhưng chuẩn bị đi ăn kem.
- Đừng có đi đâu xa nếu không có tôi đi kèm đấy. Nhất là đến những nơi ăn chơi này nọ.
- Cậu là vú nuôi tôi chắc. Sao tôi phải nghe.
Không để cho Thanh Phong kịp phàn nàn, tôi cúp máy luôn. Chưa đầy 5s sau điện thoại lại rung. Bực mình, tôi đổi tên của hắn trong máy rồi thẳng tay tháo pin ra, tống tất cả vào cặp.
Ghét. Cho chờ dài cổ.
- Sao mà lâu thế?
Ngân nhăn nhó khi tôi đến trễ 20 phút. Nó đứng trước cửa quán kem Coldy hứng nắng nên mồ hôi lấm tấm trên trán. Nhưng yên tâm, mặt tôi còn lòng ròng mồ hôi hơn nó nhiều.
- Mày cứ thử chạy hụt hơi suốt 300m theo một chiếc xe bus mà không kịp, rồi đi bộ thêm hai con phố để đến trạm xe bus tiếp theo, sau đó đứng thở 5 phút; chưa kịp lấy hết hơi thì lại bị nhồi như thú bông trên xe, nhìn người ta được ngồi mà chảy cả nước miếng thì biết.
Nhỏ bạn cười nhe răng thông cảm.
- Tội nghiệp mày, giờ ăn bù vào cú lúc nãy đi.
- Mà sao không vào trước? Đứng chờ chi cho nắng?
- Tao chờ “ví tiền” của mình đến mà. Vào trong đó ngồi chẳng lẽ lại không gọi. Mày mà không đến thì tao phải ở lại làm trả nợ à?
- Hừ, chỉ được cái ham ăn.
Hai đứa chúng tôi kéo nhau vào. Bước qua cánh cửa kính, hơi máy lạnh tràn vào “mát mặt” nhưng đến chết tôi cũng không dám đứng lại hít thở nữa. Một lần bẽ mặt giữa chốn đông người thế là đủ rồi.
- Ngồi ở đâu đây mày? – Con bạn huých tay tôi.
- Lên tầng trên cùng đi.
Ngân nhìn tôi nhăn nhó:
- Ý ẹ, chơi sang thế á? Chỗ đó toàn mấy đứa con nhà giàu.
- Yên tâm, ăn bằng tiền chùa mà. Thấy tao với mày ăn nó phải biết đằng cấp chứ.
Nghe tôi nói xuôi tai, nhỏ Ngân gật đầu rồi rẽ về phía thang máy.
Thực tình tôi chẳng thích chỗ này tí nào, chỉ là muốn tìm hiểu thêm về “đời sống của dân sành điệu” để sau này nhập vai cho tốt thôi. Mang tiếng dân ăn chơi mà không biết mẫy chỗ này dễ bị lộ lắm.
Đến tầng 5, tháng máy kêu “ding”, cửa mở. Tôi và Ngân chưa kịp bước ra thì đã có một đám học sinh cấp hai ùa vào đứng chen lấn, cười nói khí thế. Một con nhóc đứng cạnh tôi mải nhắn tin đến nỗi húc cùi chỏ vào bụng tôi đau điếng.
- Ai da!
Con nhỏ ngước mắt lên, vẻ mặt thờ ơ. Nó không có ý định xin lỗi, và tôi không muốn làm to chuyện, miễn sao thoát ra khỏi chỗ này trước khi cánh cửa kia sập lại lần nữa.
Thằng nhóc đứng cạnh nó lên tiếng:
- Anh trai Jun có lên hay không mà sao chẳng thấy.
- Ông ý bận tí chuyện, chắc tí lên liền. Giờ xuống tầng dưới cái đã.
Bất chợt nhớ ra điều gì đó, con nhỏ quay ngoắt lại, nhìn tôi chằm chằm muốn thủng cả da mặt.
- Chị… trông quen lắm.
Quen là quen thế nào? Tôi chẳng biết đứa nhóc nào học cấp hai, con nhà giàu lại càng không, thế thì làm sao quen nó được.
- Chị… chúng ta gặp nhau ở đâu thì phải – rồi nó huých tay thằng nhóc bên cạnh – có quen không?
Thằng nhóc ú ớ thay cho câu trả lời. Nó cũng chẳng biết tôi có phải người quen hay không.
- Chắc em lầm rồi. Người giống người thiếu gì.
Tôi nhăn nhó trả lời. Đúng lúc đấy thì Ngân giật tay tôi, kéo len qua đám người trước khi con nhỏ kịp nói thêm câu nữa.
- Oái!
Cái Ngân kéo tôi đi một mạch nhanh đến nỗi cả hai đứa vấp phải cái ghế dựa, suýt nữa thì đổ nhào chồng chéo lên nhau.
- Mày làm gì mà khiếp thế? – Tôi quát nó – có đi thì cũng từ từ thôi, ra khỏi cái thang máy rồi có ai đuổi theo đâu.
Nhỏ Ngân lừ mắt, cúi xuống phủi gấu quần bị dính vết dép do chen lấn.
- Là tao cứu mày đấy. Con nhỏ lúc nãy mày không quen, nhưng lỡ nó biết Tỉ Tỉ thì sao.
- Ừ nhỉ! Nhưng nếu nó biết Anh Thư thì phải nhận ra ngay chứ, chị ta là người nổi bật cơ mà. Với lại có là Tỉ Tỉ đi chăng nữa thì cũng chẳng giao du với mấy đứa nhóc cấp hai.
- Ai biết được. Mày cứ tránh đi là vừa.
Nói cũng phải. Lỡ lộ chuyện ra là ăn cám cả năm không hết.
Hai đứa chúng tôi kiếm một cái bàn ở góc phòng, nơi có thể nhìn qua lớp kính xuống dưới lòng đường tấp nập xe cộ qua lại. Nắng xiên xiên qua tán lá cây phượng phía con phố bên kia nên phần nào đã dịu bớt cái gay gắt. Tôi thích thú ngắm những tia long lanh trong giọt nước bám trên cốc trà đá vừa được mang đến.
- Hai chị uống gì ạ?
Anh chàng phục vụ lịch sự chìa hai cuốn menu về phía tôi. Ngân hí hửng lật hết trang này đến trang kia, cuối cùng nó chọn một kem trái cây và ốc quế ăn kèm.
- Còn chị?
Đã thành thói quen nên tôi chẳng bao giờ cần mở menu ra. Điều này khiến anh phục vụ thấy lạ.
- Một kem khoai môn, kiwi, trà xanh, kèm một bạc sỉu ít sữa nhiều cacao kèm một lát chanh…
Ngân thừa biết cái tính con nhà nghèo mà ăn uống cầu kì của tôi nên chỉ im lặng nhìn anh phục vụ cười tủm tỉm.
- Ơ, chị có thể nhắc lại được không à…
Biết rồi, lần nào chẳng thế.
- Một kem khoai môn…
- Mày mang những gì trong cặp đi vậy hả? – Ngân nhướng mắt khi nhìn cái cặp phồng phồng của tôi.
- Truyện tranh và giấy bút chứ còn gì nữa – Tôi hỉ hả - có tập mới của Kết giới sư nà, mày có đọc…
- Vời ạ - cái Ngân bực mình giật lấy cái cặp của tôi – lên thư việc học mà sách không mang lại mang truyện tranh. Mày bị làm sao thế hả?
- Thì trong lúc mày nói, tao vừa nghe vừa đọc truyện… - tôi tỉnh bơ khi thấy Ngân cáu gắt. Chọc tức nó là nghề của tôi mà.
- Tao tạm tịch thu hai cuốn truyện, chừng nào mày được 6,5 điểm văn trở lên thì mới được lấy lại nghe con.
Hừ, tôi có phải Kung Fu Pan Da đâu mà nó lại chơi chiêu để đánh vào cái chứng lười biếng của bản thân nhỉ.
- A, cái gì đây – Ngân giơ chiếc điện thoại đã tháo pin của tôi ra – mày được trả lại rồi à.
- Chứ sao – tôi vỗ ngực giương giương tự đắc – mất cả đống tiền mua thuốc mọc tóc mà lại không nên chuyện à.
Nó nhìn tôi vẻ không tin rồi tìm cục pin trong túi. Đúng lúc ấy anh phục vụ cầm tờ hóa đơn tiến lại bàn chúng tôi.
- Chị muốn tình tiền tại đây hay xuống quầy dưới?
Thẻ ATM thì phải xuống quầy rồi. Tôi hấp tấp theo anh chang xuống tầng dưới, quên dặn Ngân chớ có táy máy vào cái điện thoại.
** ** **
Ngồi chờ Hoài Thư lâu lắc, Ngân quyết định lắp pin vào điện thoại để chơi điện tử. Nào ngờ máy mới dò xong mạng đã có một cuộc gọi đến. Trên màn hình, dòng chữ.
- Chết! Phải làm sao đây? Mình đâu có biết “Trinh deu deu” là ai đâu?
Nó quyết dừng cuộc gọi nhưng lại không dám tắt máy. Lỡ đó là người quan trọng trong nhóm Anh Thư thì sao? Biết mình cản trở thi hành công vụ vầy, tụi nó xử mình đẹp.
Hồi hộp, nó mở phần.
27 cuộc gọi tất cả. Chỉ mới từ lúc 12h trưa đến giờ.
Chiếc điện thoại rung lên bần bật khiến Ngân giật mình suýt làm rớt điện thoại. Sau một hồi đắn đo, nó quyết định nghe thử xem đó là ai. Nếu kẻ gọi điện đe dọa thách đấu, nó sẽ tắt máy để bảo đảm an toàn.
- Alo..
Vừa áp tai vào loa, tức thì giọng con trai bên kia xổ một tràng:
- Hoài Thư! Cô được lắm. Muốn chết hả. Dám không nghe điện thoại của tôi. Chờ đấy tôi sẽ cho cô một trận.
- Xin lỗi… Tôi là bạn của Hoài Thư. Nó đi ra ngoài có việc rồi.
Một khoảng im lặng khá dài. Cuối cùng “Trinh deu deu” cũng dịu giọng.
- Ai đấy? Tôi là Trịnh Thanh Phong đây.
Oa, không ngờ lại có ngày nó được nói chuyện với Thanh Phong. Tuy “sắc đẹp” chỉ xếp sau Phục Hy nhưng lại là người rất có uy quyền.
- Em là Đỗ Thanh Ngân, bạn thân của Hoài Thư.
- Thế à?... – lại thêm một khoảng dừng, chẳng hiểu Thanh Phong đang suy tính cái gì – Hai người đang ở đâu vậy? - Tầng năm quán kem Coldy – Ngân hơi cao giọng để người bên kia biết mình cũng là kẻ sành ăn.
Có tiếng chửi đầu dây bên kia mà Ngân không muốn nghe, hoặc đã bị hình tượng đẹp đẽ của Thanh Phong làm cho chỉ nghe những lời hay.
- Con nhỏ chết tiệt. Đã nói là không được đi lung tung rồi mà. Sao lại biết chọn chỗ thế nhỉ. Suốt ngày chỉ biết gây rối… - Phải một lúc sau, Thanh Phòn mới ngưng trò độc thoại vì chợt nhớ ra mình đang nghe điện thoại - Này Ngân, cô có thể giúp tôi một chuyện được không?
- Tất nhiên rồi – Ngân được Thanh Phong nhờ vả nên khoái chí, quên cả chuyện nó luôn miệng tuyên bố sẽ đứng về phía Hoài Thư.
- Hãy kéo Hoài Thư ra khỏi chỗ đó thật êm, bí mật và đừng để ai phát hiện.
Cái gì chứ chuyện này dễ ợt. Nó có thể đóng gói mớ đồ ăn vừa gọi, lấy lí do này nọ để làm theo lời Thanh Phong, mặc dù có hơi tiếc.
- Tất nh…
Chưa nói hết câu và bày tỏ thiện ý được giúp đỡ của mình, chiếc điện thaoij trên tay nhỏ Ngân đã bị giật.
Hoài Thư mặt hằm hằm, dành cho nó cái nhìn nổ đom đóm mắt.
- Mày làm gì thế này hả???
|
- Thôi mà – Ngân nắm lấy tay tôi – hình như Thanh Phong có chuyện gì quan trọng lắm, bảo tao với mày rút êm ra khỏi đây.
Ngân nhìn chiếc điện thoại trên bàn lại trong tình trạng “vỏ một đằng pin một nẻo” mà tiếc rẻ trong khi tôi chẳng thèm đếm xỉa. Với tên Thanh Phong này chỉ cần ngắn gọn thôi.
- Từ nay về sau không liên lạc gì với tên đó hết.
- Mày có điện thoại để làm cảnh hả? – Ngân chưa chịu thua. Dù gì cũng là Tỉ Tỉ mua cho, mày phải hợp tác chứ.
- Hợp tác cái con khỉ - tôi nổi xung – cái tên đó mở miệng ra là toàn chọc phá tao. Mày thấy từ trước đến giờ hắn có đả động đến hai chữ “hợp tác” hay “giúp đỡ” đâu. Trước mặt Anh Thư thì ra vẻ ngoan ngoãn phục tùng, còn trước mặt Hoài Thư này thì…
Nghe tôi nói, Ngân cười đểu:
- Chẳng lẽ mày ghen tị với Anh Thư à?
Cái con nhỏ bạn thân này sao toàn hỏi mấy câu oái oăm nhằm khóa miệng mình lại nhỉ?
- Tao… tao ghen tị hồi nào – chưa biết phải xử trí ra sao thì đồ ăn đã được mang tới. Tôi tranh thủ như kẻ chết đuối vớ được phao - Mày lo ăn cho nhanh rồi còn đi qua thư viện.
Ngân nguýt tôi một cái.
- Ừ thì bỏ qua việc này. Nhưng nếu có gì xảy ra thì tao sẽ đứng về phía có lợi cho mình.
Đôi khi chẳng hiểu nhỏ Ngân là bạn tôi hay kẻ theo chủ nghĩa “sợ chết” và là thành viên “hội những anh đẹp trai nữa”.
Bực cả mình nhưng điều đó không ảnh hưởng đến công việc ăn uống của tôi. Chỉ khi bất đầu tiêu diệt món cuối cùng – bạc sỉu – thì tôi phải kiềm chế lắm mới không phun vào mặt nhỏ Ngân.
Chết tiệt. Cái bóng người mặc áo sơ mi trắng vừa ra khỏi thang máy không phải là Thanh Phong thì còn ai nữa. Hắn tìm cả đến đây. Phen này thì tôi tiêu rồi.
- Mày làm sao thế? – Ngân đưa mắt nhìn bộ dạng kì cục của tôi.
- À không. Tao bị mắc nghẹn.
Nó tròn mắt.
- Uống nước cũng bị nghẹn?
Biết mình bị hớ, tôi làm bộ mặt thật thà:
- Tao nhai đá, ai ngờ…
Đôi mắt của Thanh Phong lia vòng quanh với tốc độ chóng mặt làm tôi phải cúi đầu xuống mới mong tránh khỏi.
Đúng là trời trừng phạt kẻ nói dối mà. Giờ thì tôi mắc đá trong cổ họng thiệt rồi.
- Hụ Hụ. Ặc! Ọe!
Khổ thân “con rệp”, chưa gì đã lạy ông tôi ở bụi này. Chưa hết, cái Ngân còn nhổm dậy, vỗ vỗ vào lưng tôi. Có mù thì tên Phong cũng có thể nhận ra.
- Trời ạ. Làm gì mà vội vàng thế hả?
Tôi hé mắt nhìn. Thanh Phong đang tiến về phía mình với khuôn mặt lạnh băng. Ước gì hắn cứ giữ cái nụ cười “đểu giả” như mọi khi.
- Tao đi WC một tí. 5 phút nữa không thấy tao lên thì mày ra cửa đợi nhá.
- Ơ này…
Chẳng biết làm sao, tôi khom lưng rồi chui ra phía sau cái bàn bên cạnh. Nếu không giấu được mặt thì cũng phải chạy thoát cho toàn mạng.
Nhiều người nhìn tôi lạ lùng nhưng mặc kệ. Ít ra là cho tới khi tôi đâm sầm vào tên con trai mặc áo sơ mi trắng ấy.
- Ơ, chào. Không ngờ gặp anh ở đây.
Dù có ngọt ngào đến mấy cũng không thể phá vỡ lớp băng trên mặt tên Phong. Huống hồ tôi là đứa con gái vốn chẳng thích nịnh nọt bao giờ.
Nhìn sang cái bàn vừa mới ngồi lúc nãy, nhỏ Ngân đang lấy cả hai tay lên che mặt, cố gắng bàn quang với sự việc. Con nhỏ này nói là làm thật hở trời.
Quay sang Thanh Phong, tôi cố lấy vẻ tự nhiên nhưng trong bụng thì mếu máo.
- Hơ, nếu không có chuyện gì thì tạm biệt.
Cứ nghĩ tên này sẽ tha cho mình thì thật là non nớt.
Thanh Phong nắm lấy cổ tay trái của tôi nhưng không cười. Bàn tay không-hề-ấm ấy khiến tôi nổi da gà.
- Tí nữa nhắn bạn cô mang đồ về đi. Giờ thì ra khỏi đây mau trước khi gây ra chuyện.
Chăng thèm đến xỉa đến tôi cũng như ánh mắt của những người xung quanh, hắn quay lưng kéo tôi ra cửa. Chân tôi líu ríu chạy theo xém vấp mấy lần.
- Cậu có muốn đưa tôi làm gì cũng phải nói rõ lí do chứ? Chính cái kiểu thích điều khiển người khác của cậu tôi mới không thèm nghe điện thoại …
- Cô nói nhiều quá đấy. Muốn gặp rắc rối hả?
- Rắc rối cái gì…
Đột nhiên Thanh Phong đứng sững lại khi còn cách thang máy chừng ba mét. Tôi không hiểu gì, định ló đầu ra thì một tay của hắn đưa lên chống hông che khuất khuôn mặt tôi. Và qua cái khe nhỏ mà hắn tạo ra bên hông tay, tôi đã biết rắc rối của mình là ai.
- Thanh Phong! Không ngờ lại gặp cậu ở đây.
Danh Kíp nhếch miệng. Bọn đàn em phía sau hắn bỗng trở nên hình sự.
** ** **
Lần đầu tiên tôi thấy hối hận khi không nghe lời Thanh Phong. Nhưng lúc này tự sỉ vả bản thân cũng chẳng được gì, chỉ mong đừng bị Danh Kíp phát hiện ra một Anh Thư trong bộ dạng quê mùa… đi ăn kem.
Phen này Danh Kíp mà nhận ra, chắc cái hợp đồng của tôi đi tong.
- Chỉ là tình cờ thôi mà. Danh đại ca đi đến đây được thì tại sao tôi lại không nhỉ?
Thật khâm phục tên này. Lúc nguy cấp mà hắn vẫn giữ được bình tĩnh, trong khi chân tôi bắt đầu run lật bật. Cố nép người cho trùng với đằng sau của Thanh Phong, tim tôi đập thình thịch.
Mình chưa bao giờ gần một tên con trai đến thế.
Danh Kíp nhìn một lượt từ trên xuống dưới rồi dừng mắt ở bàn tay Thanh Phong lúc này đang siết chặt tay tôi.
- Cậu đang nắm tay ai thế kia?
Một giây ngắn ngủi, tôi cảm thấy có sức ép ở tim khiến mình khó thở. Thanh Phong không hề lên tiếng khiến tôi càng thêm lo lắng.
Được thể, Danh Kíp càng lấn tới:
- Chẳng phải cậu bám dính Anh Thư sao? Cô ta đang núp sau lưng đàn em mình à?
Cả đám cười phá lên khiến tôi tức tối, nhưng chẳng dám manh động.
- Để em kiểm tra thử, đại ca.
Tên đàn em lên tiếng rồi bước đến sau lưng Thanh Phong. Tôi thở hổn hển, tự hỏi tại sao tên này không quay lưng ra chỗ khác để tránh cho tôi khỏi bị nhìn.
Bước chân khe khẽ của tên đàn em Danh Kíp một lúc một gần. Và khi hắn chuẩn bị nhòm đầu ra thì.
“Bốp”
Sức mạnh của đôi tay mình cũng không tệ đấy nhỉ. Tôi thích thú nhìn trên kia cúi xuống ôm mặt. Lần nào gặp Danh Kíp tôi cũng đều phải sử dụng vũ lực. Đúng là oan gia mà.
Cố mím môi lại để nén cười, tôi thấy lung Thanh Phong cũng đang rung khẽ. Chắc bộ dạng của hắn khiến Danh kíp tức nóng mặt.
- Càng giấu thì càng phải xem đó là ai.
Danh Kíp lấn tới khiến Phong lùi lại một bước. Đến lúc này mới thấy cậu ta có ý định bảo vệ cho mình.
- Không liên quan đến anh thì đừng có xía vào.
- Luật giang hồ là không làm chuyện mờ ám. Nếu cậu thật sự như vậy, ngại gì không cho tôi xem mặt cô gái đó.
Anh ta thật lắm lí lẽ. Tôi mà được chường mặt ra thì đây có lẽ là cuộc đấu khẩu không có hồi kết rồi.
- A! - Tiếng một cô gái kêu lên – lại được gặp Thanh Phong ở đây. Chúng ta thật có duyên.
Danh Kíp lập tức nạt con nhỏ.
- Vì mày mà anh phải đến chỗ quoái quỷ này – rồi hắn đổi giọng, có lẽ là nói với đàn em – mày đưa Jun về đi.
Jun? Jun á? Không phải con nhỏ tôi bắt gặp trong thang máy à? Thế giới này nhỏ thật, xém chút nữa bị nhận ra rồi.
- Chẳng có gì bí mật hay mờ ám ở đây cả.
Câu nói của Thanh Phong nghe chắc như đinh đóng cột làm tôi tò mò không hiểu hắn định giải quyết việc này bằng cách nào.
- Vậy cô ta là ai?
- Em cũng muốn biết – Jun xen vào.
Vẫn cái kiểu cố hữu, Phong tìm đường vòng vo. Tên này mà không nhanh nhanh lên chắc chân tôi rụng làm hai phần mất.
- Danh Kíp và em gái lại thích xen vào chuyện riêng tư của người khác à?
Danh cười phá lên.
- Riêng tư gì?
- Vì cô gái này là bạn gái tôi.
Giọng Thanh Phong đều đều nhưng khiến cả bọn trước mặt á khẩu. Ngay cả tôi còn bất động nữa là.
Hắn nói cái gì thế?? Mình là bạn gái Trịnh Thanh Phong nổi tiếng giới giang hồ sao?
Chẳng tìm thấy cảm giác của chân tay, tôi như bức tượng gỗ lúc Thanh Phong kéo ngược lại, một tay hăn ôm lấy đầu để che mặt lại và nhanh chóng tiến ra thang máy.
Sau lưng, Jun quá shock. Cô nhỏ ngồi phịch xuống rồi òa khóc.
Ngân vẫn ngồi nguyên chỗ cũ cũng bất ngờ không kém. Nó ước có máy quay lúc này để ghi lại cảnh Thanh Phong cho tên đối thủ bẽ mặt.
Con nhỏ cười rồi xách hai cái cặp đứng dậy.
Fan club của Ngân lại có thêm một thành viên nữa rồi.
|
Cái thang máy rộng 5m vuông hôm nay chật lạ thường. Ít ra là có tôi thấy vậy. Suốt từ lúc vào đây, tôi không chỉ á khẩu mà chốc chốc lại nắm cổ áo, vò đầu bứt tai. Bộ dạng này có lẽ làm Thanh Phong mắc cười lắm.
Tôi đưa hai tay vỗ lên má cho hạ hỏa và len lén đưa mắt nhìn Thanh Phong và thất vọng khi nhận ra hắn hoàn toàn tỉnh bơ.
Mình đau tim chết mất thôi.
- Đừng có phấn khích quá như vậy. Tôi nói dối để tránh phiền phức thôi. Cái đầu cô có luyện ngàn năm cũng chưa chắc nghĩ ra cái gì đột phá đến như vậy.
Đột phá… cái đầu cậu. Nói dối gì không nói, lại phun ra câu quan trọng như vậy. Tên này và Phục Hy đúc từ một lò hay sao thế? Cứ thích lấy “trái tim ấm áp” của tôi ra đùa giỡn.
- Tôi phấn khích hồi nào? Chỉ là không tin vào tai mình rằng người như cậu lại nói ra câu này.
- Khoan hãy nổi nóng – Phong quay lại, chống một tay lên thành thang máy khiến tim tôi đập loạn xạ - Lần này để cho chừa tội không nghe lời, cô lo mà chuẩn bị giả làm bạn gái “dễ thương” của tôi những khi có chuyện nguy cấp như thế này đi.
Thang máy kêu “Ding”, Thanh Phong mỉm cười bước ra. Tôi cũng định lao ra, chạy thẳng một mạch đến cửa thì đã bị hắn nắm áo kéo vào góc nhỏ bên thang máy.
- Chờ ở đây chút đi, bọn chúng mà xuống ngay thì công sức nãy giờ đi tong đấy.
Vậy mà tôi tưởng cậu ta kéo mình lại vì chuyện gì đó… Thôi không suy nghĩ nữa.
- Làm gì mà vò đầu bứt tai nãy giờ thế hả?
- Mặc kệ tôi. Cậu làm cho cái đầu của tôi rối tung lên đây này.
Chẳng thèm xem phản ứng tiếp theo của tôi, Phong rút điện thoại ra.
- Cô xuống đây nhanh lên. Bọn chúng còn ở trên đó không? Được rồi, vậy thì nhanh lên nhá.
Vừa cất điện thoại vào túi, Thanh Phong đẩy tôi ra ngoài ngay lập tức.
- Không sao rồi. Cô chờ Ngân xuống rồi hai người về nhà đi.
Nói xong Thanh Phong đi thẳng ra chỗ để xe. Hình ảnh mà tôi nhận được cuối cùng là con chuồn chuồn vàng biến mất sau đám bụi.
Không thèm xin lỗi mình lấy một tiếng? Chào một tiếng? Và ít ra là quay lại… nhìn một cái?
Chẳng hiểu trong đầu Thanh Phong đang nghĩ cái quoái quỷ gì nữa. Hắn ta nghĩ mình là con ngốc, bảo gì nghe đấy mà không phản kháng ư?
**
Lá bài định mệnh.
- Thôi về đi mày ạ - Đến lượt nhỏ Ngân năn nỉ tôi.
- Về là về thế nào? Không thấy tao đang chăm chỉ học hành à? Cơ hội lâu lâu có một thì mày phải tranh thủ chộp lấy chứ.
Nói với một đứa ngang ngạnh như tôi cũng chẳng được ích gì. Ngân thở dài rồi lấy hai tay ôm lấy khuôn mặt tôi.
- Tao thích cái kiểu lười biếng học của mày còn hơn ngoan ngoãn nghe tao chỉ bài mà mắt đọc mãi một dòng không hết.
- Mày cứ thử hứng chịu cú dưa bở tập 2 như vừa rồi đi thì biết.
- Có ai lừa gì mày đâu chứ? Chỉ là nói dối bọn người kia để che giấu cái mặt của Anh Thư nhưng phong cách Hoài Thư này thôi – nó nhéo hai bên má tôi đau chết được – xử trí nhanh như vậy rồi còn gì.
Sao ai cũng khen cái tên đáng chết đó nhỉ? Lời nói của tôi nếu đem so với của hắn chẳng khác gì không có trọng lượng.
- Số tao nó khổ thế hả mày? Cái gì cũng chỉ là “sượt” qua thôi. Hic.
- Đang nói về Trịnh Thanh Phong hả?
Thấy tôi trừng mắt một cái, Ngân lại thôi. Nó chống cằm, quay bút bằng tay trái một lúc rồi đứng bật dậy.
- Chờ đấy, tao đi kiếm cái này cho mày.
Chưa đầy năm phút sau, con bạn thân của tôi trở lại với một bộ bài tây trên tay.
- Ở đâu ra vậy? – Tôi hăm hở - để tao cất sách vở rồi nhập cuộc. Mày định chơi món gì?
- Không phải để chơi.
Cái Ngân nói khi ngồi xuống. Nó cẩn thận bóc cái vỏ ra. Trái với bên ngoài cũ kĩ, bên trong là những lá bài còn mới tinh, chứng tỏ chúng không được dùng vào việc chơi bời.
- Thế mày định làm gì? – Tôi tò mò.
- Tao sẽ… bói cho mày, để xem có thật là tất cả: may mắn, xui xẻo, tình yêu, tình bạn, giàu có, nghèo khổ… đều sượt qua mày không.
Ối chà, cái này thì tôi nhắm mắt xáo bài cũng phán được. Này nhé: xui xẻo + nghèo khổ thì tất nhiên là thi nhau mà cắm đầu vào rồi. Còn may mắn, tình yêu thì xưa nay chưa có gì đặc biệt. Giàu có thì ngay lúc này đây đang đóng vai trò tạm thời chuyển nhượng. Tình bạn thì chắc là… lúc nông lúc sâu, thế nhưng có tra tấn tôi cũng chẳng nói câu này ra với Ngân.
- Mày học ở đâu?
- Hôm bữa đọc một cuốn sách ở đây có nói về cái này, thấy hay hay nên tao ngồi liền tù tì đến tối. Ai ngờ cô thủ thư ở đây cũng là người mê bói bài nên chỉ chút ít kinh nghiệm.
- Hóa ra là thế - tôi gật gù. Bộ bài này là của cô thủ thư. Hừ, toàn mấy bà rảnh rỗi thích bói toán. Tôi cần cái gì thực tế hơn cơ.
Ngân nhanh chóng trải bộ bài ra và lọc các lá bài từ số 2 đến 6 sang một bên, chỉ lấy phần còn lại và bắt đầu xáo.
- Sao chỉ có mấy con thế này?
- Cái này gọi là bói bài Tarot, tức là chỉ lấy 32 trong tổng số 52 con bài – Nó nói vẻ hiểu biết.
Nhưng có cái gì kì kì nhỉ?
|
- Ơ, người được bói – tức tao – phải xóc bài chứ nhỉ?
Ngân đơ ra một hồi rồi nó tặc lưỡi đưa bộ bài cho tôi:
- Chắc thế, tao quên.
Hic, có nên tin vào “tài năng” của nó không nhỉ? Dù sao tôi cũng cầm lấy bộ bài “mỏng” và xóc khí thế, cỡ khoảng.. ba chục lần. Chắc vậy.
Nhận lại bộ bài, nhỏ Ngân trải từng quân bài ra mặt bàn thành hình vuông mỗi cạnh gồm 5 lá bài. Tôi để ý khi xếp bài xuống nó giơ rõ cao, mắt thì len lén như nhìn xem đó là quân gì. Trông đến là gian.
Cuối cùng còn 5 lá dư nó vứt ra một góc.
- Ế, còn mấy cái này mày? – Tôi chỉ tay về phía 5 lá bài dư.
- Tức là mày không có cơ hưởng mấy cái đó – nó trả lời như đó là chuyện bình thường. Lỡ toàn con bài tốt nằm trong đó thì sao nhỉ?
- Ok, mày chọn lấy một con trước đi – Ngân nói với tôi mà không ngẩng đầu lên, mắt nhìn dính vào quân bài như sợ nó chạy mất.
- Hm, cái này – tôi hướng đến con bài gần mình nhất.
Nhỏ bạn nhăn trán một cái. Đúng lúc tôi chuẩn bị chạm tới quân bài thì nó đập tay tôi một cái.
- Gì thế? – Tôi nhìn nó.
- Ơ, không có gì – Cái Ngân giả tảng, vẫn không chịu ngẩng lên.
Chẳng hiểu gì, tôi chuyển sang con bài bên cạnh.
Bộp.
- Lại gì nữa đây? – Lần này thì tôi bực thiệt.
- Hì hì – Ngân cười xí xóa – mày chọn con khác đi.
- Hừ, tao chọn lá nào mày cũng không cho. Biết chọn cái nào mới không bị đập tay.
Chỉ chờ có thế, cái Ngân nắm lấy cơ hội:
- Để tao chọn cho nhé, ví dụ con này – nó nhón tay lấy con bài trên cùng bên trái và phán – là con Đầm rô, tức là mày sẽ gây nhiều tai tiếng rắc rối do ăn nói hồ đồ, quân bài này còn chỉ người phụ nữ khẩu phật tâm xà hay toan tính lừa dối bạn bè. Còn cái này – nó lại lấy con bài thứ ba ngoài cùng bên trái – là con 9 bích tức công việc làm ăn thất bại.
Nó lại tiếp tục rờ tay xuống cuối hàng:
- Con 8 bích chứng tỏ mày sắp thất nghiệp, hay – nó nhón lấy lá bài góc cuối – con 7 bích báo hiệu mày sắp gặp rắc rối lớn.
Tôi bị nó làm cho á khẩu không nói được gì.
- Chưa hết – Ngân cười bí hiểm, lấy con bài chính giữa – đây là con Át bích xui xẻo báo hiệu mày sắp bị cướp, cẩn thận tiền bạc đưa đây tao giữ cho.
Ngân cười ha hả vẻ khoái chí, còn tôi thấy mặt mình nóng dần.
- Hừ, cái con nhỏ này – tôi giựt tóc mái của nó – mày chọn chứ tao đâu có chọn. Hóa ra mày cố tình đập tay để tao lấy lên những con bài mày biết trước mà phán toàn điều xui xẻo.
- Ấy ấy – Ngân giơ tay lên đỡ, vẫn chưa thôi cười – mày thông cảm, tao chỉ biết ý nghĩa mấy lá bài đó thôi.
Nhất định cái cú xỏ xiên này thì không thể tha được. Tôi đang định bay sang để “giần” cho nó một trận nhừ từ thì một người phụ nữ trung niên với mục kỉnh bằng nhựa trong tiến lại, gõ gõ cái thước gỗ lên bàn.
- Trong thư viện cần giữ trật tự.
Tôi quay trở về ghế của mình, ngượng nghịu nhìn cái Ngân đang che miệng. Thế nhưng người phụ nữ vẫn chưa chịu đi khỏi bàn chúng tôi.
- Các cháu đang bói bài à?
- Cháu phán toàn sự thật mà nó cứ nổi xung – Cái Ngân lên tiếng, làm như nó giỏi giang thật thà nhưng bị kẻ bạo lực như tôi chà đạp, ăn hiếp để nghe những lời hay giả dối.
- Chậc, có kiểu xếp bài lạ thế này à?
Lúc này thì cái Ngân đỏ mặt còn tôi nhe răng.
- Cô bói cho cháu nhé? – Tôi lên tiếng đề nghị.
- Cũng được, cô đang rảnh, vậy cháu thích kiểu gì?
Bà thủ thư kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống trong khi cái Ngân nhanh nhẹn thu mấy quân bài lại. Tôi gãi đầu suy nghĩ không biết mình muốn bói gì.
- Muốn xem chuyện đang xảy đến với mình thì sao ạ?
- Tất nhiên là được rồi.
Bà xếp bộ bài, bắt tôi xóc 9 lần rồi nhận lại, bắt đầu xếp những lá bài thành hình chữ thập gồm 5 lá hàng dọc và 5 lá hàng ngang, ở mỗi góc của chữ thập có một lá bài để xéo. Tất nhiên cách xếp không phải trình tự như tôi kể vì nói thật tay bà ấy lia tay nhanh quá, đến cả đứa “học lỏm” như Ngân còn nhìn không ra.
- Cháu chọn cho mình lá nào?
Tôi đắn đo rồi quyết định chọn một lá bài ở đỉnh bên phải chữ thập, một lá ở đỉnh bên trái, một lá ở chính giữa.
- Chà, thành một đường nhỉ.
Chẳng hiểu điều đó có ý nghĩ gì, tôi và cái Ngân căng mắt ra nhìn khi lá bài đầu tiên được mở ra.
- Lá 10 rô…
Bà thủ thư đăm chiêu trong khi tôi nín thở.
- …chỉ sự thay đổi lớn đang đến.
- Đúng chóc mày nhỉ - Ngân huých tay tôi.
- Ừ đúng – tôi mếu máo, có bói trước một năm thì tôi cũng không ngờ sự thay đổi này nó “lớn” đến thế.
Lá thứ hai được mở ra. Cái chau mày của người phụ nữ khiến tôi lo lắng.
- Bảy bích!
- À há – Ngân reo lên đắc thắng – tao bốc trúng cho mày mà còn kêu ca. Tay nghề chị đây thật ghê quá.
Tôi chẳng thèm phản bác lại, nhớ lúc nãy cái Ngân đã phán cái gì cũng có xui xẻo.
- Cháu sẽ gặp rắc rối, nhưng ở thời kì này thì chắc không ghê gớm lắm. Và còn tùy thuộc vào con bài này…
Bà lật nốt con bài cuối cùng mà tôi đã chọn ở chính giữa.
- Tám cơ?
- Có ý nghĩa là gì ạ?
- Theo phương đông – bà thủ thư chậm rãi – con tám cơ chỉ cô gái đang nóng lòng chờ một tình yêu chân thật.
Chẳng hiểu sao sau khi nghe câu này, mặt tôi bỗng đỏ ửng. Nhưng xin thề, lúc này tôi chỉ có nguyện vọng duy nhất là… điểm văn trên 6,5. Nếu không thì tôi đến thư viện để làm gì cơ chứ.
- Nhưng theo phương tây, con bài này mang ý nghĩa hay hơn… - bà thủ thư chép miệng.
- Là gì ạ?
Cả tôi và Ngân cùng đồng thanh. Cái không khí tò mò này thật nghẹt thở. Tôi cảm giác được có tiếng ruồi trên đầu mình hai mét nữa kia. Không tin cứ… nhìn lên khắc biết.
- Cơ có hình trái tim, 8 chỉ cô gái. Con tám cơ theo quan niệm phương tây báo trước một tình yêu đẹp chân thật và bền vững.
- Woa! Tình yêu đẹp chân thật á? – Cái Ngân thốt lên rồi quay sang phía tôi – thế là mày sướng hơn bắt được kim cương nhá.
Bà thủ thư nhìn tôi mơ màng rồi tiếp lời:
- Nếu cháu gặp được người tối, thì cơn bảy bích kia sẽ giảm ảnh hưởng đáng kể đấy.
Đầu óc tôi lâng lâng khó tả, dù biết đây chỉ là trò bói toán chẳng phải khoa học chính xác nhưng cái cám dỗ trong người cứ khiến cho bản thân không suy nghĩ nổi.
Nhưng những tên con trai bên cạnh tôi chỉ toàn là kẻ chuyên đem lại rắc rối. Vậy ai mới là “tình yêu đẹp chân thật” của mình?
|