Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn
|
|
“Gặp quỷ? Chuyện gì?”
Đinh Tử Nhu tiếp tục kêu:
“Wow a, trời ạ! Anh ta để cậu lái xe của mình?”
“Thì sao? Kỹ thuật lái xe của mình rất tốt.”
Đem chiếc xe đua ấy phóng như bay, thực sảng khoái!
“Lão Đại, đối với đàn ông mà nói, xe giống như tính mạng thứ hai của bọn họ.”
“Cho nên?”
“Cho nên khi đàn ông nguyện ý để cho phụ nữ đi xe của anh ta, lại còn là cỗ xe thể thao giá trị không rẻ, kia đại biểu một chuyện a!”
“Tiếp.”
“Anh ta vô cùng ~~ vô cùng thích cậu.”
“Tiếp.”
“Như thế nào, rất cảm động sao?”
“Khó trách.”
Bảo Bảo lạnh nhạt nói.
“Khó trách cái gì?”
“Khó trách hắn một đường sắc mặt tái nhợt, phảng phất giống như như mình là tội phạm cướp bóc, hắn là con tin bị mình bắt cóc.”
“Ha ha ha ha ha… Cậu nhất định phóng rất nhanh.”
Tử Nhu cười to. Lão Đại bình thường phóng xe máy cũng rất kinh khủng, huống chi là xe hơi? ,
“Cuối cùng hắn rất kích động.”
“Là sao? Bị cậu dọa hỏng nữa?”
“Không, hắn kích động là bởi vì xe đụng vào cột đường.”
“A? !”
Tử Nhu kêu to.
“Anh ta bị chọc tức sao?”
Bảo Bảo cầm lấy điện thoại, suy nghĩ đến chuyện lúc chiều đụng vào cột mốc kia ——
Lực va đập mãnh liệt, khiến cho đầu của cô cũng đi theo đụng vào tay lái phía trước.
Đàm Hạ Thụ rất kích động, kéo cô dậy, gạt qua mớ tóc trước trán, kiểm tra cái trán của cô, thấy cô không có chuyện gì, mới yên tâm, thở dài một hơi thật to.
“Làm tôi sợ muốn chết.”
Anh xoa bóp đầu của cô nói:
“Đừng đi nhanh như vậy .”
Không có chửi ầm lên, không có gầm thét kêu trời, càng không vứt bỏ cô vội vã kiểm tra xe.
Anh kích động, hoàn toàn là vì lo cô bị thương.
Cô cũng rất kích động, là bởi vì ánh mắt quan tâm của của anh đối với cô.
Lần đầu tiên trái tim đập loạn trong lồng ngực. Thì ra là cảm giác được che chở lại tốt như vậy, thì ra là loại cảm giác vừa đau vừa tê dại này, chính là cảm động.
“Lão Đại, cậu đem người ta xe đụng phải, anh ta còn muốn theo đuổi cậu sao?”
Hù dọa cũng hù chết sao?
“Cậu thật nhiều chuyện a, mình muốn đi ngủ .”
Bảo Bảo cúp điện thoại, lên giường, nhìn chằm chằm trần nhà.
(End chương 4)
|
Chương 5
Nam nữ lôi đài chiến, lại khiến PUB hừng hực khí thế triển khai.
Hàn Chấn Thanh, Đinh Tử Nhu cũng tới xem cuộc chiến .
Trong PUB chật ních người, bọn họ trên tay cầm cốc bia, hưng phấn hướng về phía lôi đài khiếu la hét. Này cũng khó trách, dù sao đây là một chuyện hiếm thấy, nam nhân cùng nữ nhân giao chiến.
Trên lôi đài, Hùng Bảo Bảo mang mũ bảo hiểm, che cụ, đi găng tay, ánh mắt lạnh thấu xương, vận sức chờ phát động.
Đàm Hạ Thụ vẫn là bộ dạng thảnh thơi, trải qua vụ tai nạn xe nho nhỏ tối hôm qua, Hùng Bảo Bảo vốn tưởng rằng anh sẽ từ bỏ ý nghĩ theo đuổi cô, không nghĩ tới anh vẫn xuất hiện.
“Tối nay các vị thật là quá may mắn, Hùng tiểu thư lần trước vì bị trặc cổ mà bỏ dở cuộc chiến, lần này, lại tới nữa . Chúng ta vì cô ấy cho một tràng pháo tay!”
“Lần này ta nhất định phải hỏi trước rõ ràng ——”
Người chủ trì đem Microphone đưa về phía Bảo Bảo.
“Hùng tiểu thư, cô đã làm nóng người chưa?”
“Ông muốn thành đối tượng cho tôi làm nóng người sao? Tôi rất sẵn lòng cho ông mấy quyền!”
Bảo Bảo trừng hắn, tự vạch áo cho người xem lưng, đần.
“Ha hả ha hả!”
Người chủ trì đông đông đông chạy hướng Đàm Hạ Thụ.
“Qua nhiều ngày như vậy, Đàm tiên sinh vẫn là muốn theo đuổi Hùng tiểu thư sao? Cô ấy hung dữ như vậy, anh không sợ a?”
Đàm Hạ Thụ nhìn Bảo Bảo, cúi đầu đối với Microphone nói:
“Tôi cảm thấy được cô ấy rất khả ái a.”
Người xem cười to, Bảo Bảo sắc mặt trở nên hồng.
Trọng tài ra sân, người chủ trì vỗ vỗ bả vai Hạ Thụ.
“Ngàn vạn lần đừng để mất mặt đàn ông.”
Trọng tài đứng ở giữa, người xem yên tĩnh , bắt đầu đếm ngược tính giờ.
Năm, bốn, ba, hai, một! Thổi còi, vung tay lên, đương đương, đánh .
Hùng Bảo Bảo xông lại, giơ tay tung ra một quyền, quyền nhanh như gió, phanh một tiếng, Đàm Hạ Thụ té trên mặt đất.
“Wow a ~~”
Đinh Tử Nhu ôm mặt thét chói tai. Lão Đại đánh thực?!
“Wow ~~”
Người xem xì xầm, nhanh như vậy? !
Hàn Chấn Thanh cười, ai, thật hỏng bét.
Trọng tài cùng người chủ trì ngu ở bên lôi đài. Một quyền định giang sơn?
Không! Đàm Hạ Thụ đứng lên, anh lắc lắc đầu, khóe miệng mơ hồ có chút máu. Anh nhún vai một cái, giật giật cổ, làm ra tư thế nghênh chiến.
Tranh tài tiếp tục.
Khán giả nam lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, muốn Đàm Hạ Thụ cho hung bà nương kia một bài học.
Trọng tài tiếp tục vung tay lên, thổi còi.
Bảo Bảo cùng Hạ Thụ giằng co, bốn mắt nhìn chằm chằm lẫn nhau. Hạ Thụ phòng ngự, Bảo Bảo công kích.
Dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người, Bảo Bảo lại một bước dài xông lên, đánh ra một quyền, Hạ Thụ né tránh. Cô xoay người lại đá, anh nhanh nhẹn tránh được.
Dưới đài người xem sợ hãi kêu liên tục, máu sôi trào, Hùng Bảo Bảo khí thế hung mãnh, Đàm Hạ Thụ thân thủ mạnh mẽ. Một công một thủ, Hùng Bảo Bảo thế công bén nhọn, rốt cục ——
Phanh! Hạ Thụ chống đỡ không được, cô một quyền đánh trúng bụng anh, Hạ Thụ đau đến quỳ rạp xuống đất.
Hàn Chấn Thanh thay bạn tốt đau đến cau mày.
Đinh Tử Nhu sợ hãi kêu:
“Lão Đại, cậu thật ác quá!”
Người đẹp trai như vậy cậu cũng đánh?
“Bắt đầu chưa?”
Trầm Khải vội vàng chạy tới, tìm được Hàn Chấn Thanh liền hỏi.
“Bắt đầu.”
Trầm Khải vội vã móc ra mắt kiếng, nhìn về phía lôi đài:
“Hạ Thụ đâu?”
“Đang quỳ trên mặt đất.”
“A?”
Huynh đệ a, thật sự mất hết thể diện nam nhi như vậy sao?
Đám đàn ông đứng xem bên dưới bị chọc tức, chen chúc ở trước lôi đài, hướng Hạ Thụ đang che bụng đau đến gục xuống gầm thét, muốn anh đứng lên. Về phần khan giả nữ thì chia làm hai phái, một bên đầy hy vọng hướng Bảo Bảo trầm trồ khen ngợi, cũng có đau lòng suất ca chịu khổ.
Hùng Bảo Bảo ra quyền rất nặng, Đàm Hạ Thụ gục trên mặt đất bất động. Trọng tài xông lại đếm: năm, bốn, ba, hai…
Hạ Thụ lung la lung lay đứng lên, lắc lắc đầu, tròng mắt đen vẫn cố chấp nhìn chăm chú vào Bảo Bẩo, khóe miệng dính vết máu còn mang theo nụ cười.
Nữ nhân này xuất thủ thật ác độc, anh bây giờ toàn thân không có chỗ nào không đau, thậm chí còn ù tai. Xem ra cô thật sự không muốn để cho anh theo đuổi, này càng thêm kích khởi ý chí chiến đấu của Hạ Thụ. Anh vung quả đấm, tỏ vẻ muốn tiếp tục cuộc chiến “nhất định thất bại” này.
Thắng bại quá rõ ràng, trọng tài nhỏ giọng hỏi:
“Ách… Có muốn hay không đầu hàng? Anh có thể tiếp tục sao?”
Sợ chốc nữa thua, thể diện của toàn bộ phái nam cũng mất hết.
Hùng Bảo Bảo cười, hướng anh nhướng mày khiêu khích. Thông minh liền thừa dịp còn có khẩu khí đầu hàng xuống đài. Nhìn anh thái dương bầm tím, khóe miệng cũng rướm máu, tin tưởng anh bây giờ mỗi đầu đốt xương đều đau, tin tưởng anh hối hận cùng cô khiêu chiến, tin tưởng anh nhận được bài học không nên khinh thường phụ nữ, tin tưởng anh sợ đau sẽ phải cách xa cô ra, tin tưởng anh…
Bảo Bảo trố mắt, không thể tin được.
“Tiếp tục!”
Đàm Hạ Thụ ánh mắt kiên quyết, đã bị cô trước mặt mọi người đánh được thực thê thảm, anh vẫn là muốn tiếp tục ứng chiến.
Trọng tài gật đầu thối lui, vung tay lên, tiếng còi lại vang lên, tranh tài bắt đầu, Hùng Bảo Bảo lại liên tục mấy quyền tấn công mạnh, anh vẫn bị động bị đánh, đang lúc cô đắc ý, Hạ Thụ nhảy lên một bước, mau đến ngay cả cô lẫn người xem đều không thấy rõ, hướng cô tung ra một quyền ——
Đông! Một quyền này, đánh xuống khí cụ che trước ngực cô, đem Bảo Bảo đánh ngã xuống đất.
Đinh Tử Nhu thét chói tai:
“Wow ~~ Lão Đại?”
Thua?
“YES, YES!”
Người xem điên cuồng, đàn ông cởi áo huơ huơ, cùng nhau cụng ly, lớn tiếng khen ngợi.
Không nghĩ tới anh khí lực lớn như vậy, động tác nhanh như vậy? Bảo Bảo nằm trên mặt đất, kịch liệt thở dốc, nhất thời còn đầu choáng váng, mắt hoa.
Đàm Hạ Thụ thừa thắng xông lên, chạy tới, trước mặt mọi người, đem Bảo Bảo áp chế dưới thân.
“Làm gì?! Mau xuống đi!”
Bảo Bảo trừng anh, hơi nóng đến từ cơ thể nặng chịch của anh, hại cô hơi thở rối loạn, đầu muốn bất tỉnh.
“Làm bạn gái của anh?”
Hạ Thụ gục ở trên người cô, cười đến chói mắt.
Trọng tài đi tới đứng bên cạnh bọn họ đếm: “Mười, chín, tám —— “
Bảo Bảo nóng nảy, đối với trọng tài rống lên:
“Măt ông mù sao? Anh ta gục ở trên người của tôi, tôi làm sao đứng lên?”
“Sáu, năm ——”
|
Trọng tài bên đếm bên cười, người xem cũng cười thành một đoàn, vốn cũng không phải là chính thức tranh tài, mọi người có chủ tâm muốn giúp Đàm Hạ Thụ.
“Phạm quy, phạm quy!”
Bảo Bảo kêu to, dùng sức giãy dụa. Tiếng gầm thét của cô đưa tới nhiều hơn tiếng cười, cô giãy dụa chẳng qua chỉ khiến cho thân thể hai người dán được gần hơn, Bảo Bảo mặt đỏ, vừa tức vừa vội.
“Hèn hạ!”
Đôi tay mang găng đánh lên vai anh, ý thức được thân thể của anh như lửa nóng rực, mà hơi thở đạm mùi nam tính của anh lại đang kiên cườn thiêu đốt gương mặt cô.
Trải qua kịch liệt đánh nhau, nhịp tim của bọn họ đều đập điên cuồng, hơi thở nóng bỏng phà lên mặt nhau. Quần chúng bên dưới lôi đài hô to, trọng tài tự cho là hài hước thả chậm tốc độ đếm hết mức.
“Làm bạn gái của anh.”
Anh tiếng nói khàn khàn, cười đến rất gợi cảm, mà ánh mắt thâm thúy chuyên chú chuyên chú nhìn cô, giống như muốn xuyên thấu ý nghĩ của cô.
Bảo Bảo nhìn chằm chằm anh. Anh giúp cô tháo mũ bảo hiểm xuống, cũng tháo mũ của mình, sau đó anh cúi đầu, bóng đen trùm lên mặt của cô, hơi thở nong nóng lướt vào trong mũi, đôi môi mềm mại đặt lên môi cô.
Oanh! Chuyện gì xảy ra? Anh hôn cô?!
Mọi người vốn đang xôn xao, bỗng nhiên an tĩnh, không nói nên lời, trông thấy đều đỏ mặt tim đập, không chớp mắt.
Đàm Hạ Thụ hai tay chống trên mặt đất hai bên, thân thể đè lên Bảo Bảo, nhiệt tình mà hôn cô.
Bảo Bảo mở to mắt, nghe thấy tiếng cười trộm dưới đài. Khi cô ý thức được anh bắt đầu liếm hôn miệng mình, đem đầu lưỡi đưa vào trong miệng cô, cô… cắn anh.
Hạ Thụ bị đau, ngẩng người dậy, đối với cô cười, cười đến vô lại.
“Bảo Bảo, em thua.”
Trong lúc cô vì nụ hôn của anh mà hỗn loạn bối rối, trọng tài đã đếm xong, ánh đèn chiếu vào trên người bọn họ, bên lôi đài, mọi người đều đang cười, hồng trần nam nữ cùng cực nhàm chán, thực thích xem loại chuyện ngoài ý muốn này.
“Hạ lưu! Còn chưa cút ra?”
Bảo Bảo mắng. Dính vào trên người cô, đáng ghét. Dám hôn cô? Thật là muốn chết!
“Bảo Bảo.”
Hạ Thụ thảnh thơi địa quay đầu, không để ý nhiều người như vậy đang nhìn, lại vẫn bá đạo đè ép cô, ngón tay trái quấn tóc của cô, trong mắt tràn ngập ôn nhu.
“Em đã đáp ứng, chỉ cần anh đánh thắng coi như em bạn gái của anh.”
“Đúng!”
Người chủ trì cũng tới đứng ở bên cạnh bọn họ xem kịch vui, y hướng về phía Microphone nói:
“Lớn tiếng nói ra đi, Hùng tiểu thư, đáp ứng anh ta sao!”
Ông ta cho mình là người chủ trì tiết mục Hồng nương xe duyên sao? So với người trong cuộc còn kích động.
“Hùng tiểu thư, Đàm tiên sinh vừa đánh vừa cắn, thể hiện anh ta rất có thành ý, cô cũng nên lớn tiếng nói ra!”
Quần chúng vỗ tay cười lớn, Đinh Tử Nhu che cũng cười đến hai vai phát run, Lão Đại bị nam nhân áp dưới thân thể, một chút biện pháp cũng không có, còn bị người chủ trì trêu chọc, chưa từng thấy Lão Đại như vậy chật vật.
Microphone nhét vào khóe miệng Bảo Bảo, người chủ trì ồn ào:
“Nhận lời anh ta đi, không nên xấu hổ, chúng tôi sẽ không cười cô, ha ha ha ha ha…”
Rõ ràng là đang chê cười cô! Bảo Bảo trừng người chủ trì một cái, nhìn đám nam nữ đang đứng bên lôi đài xem “chuyện tốt”, đáng giận! Những người này có chủ tâm muốn bêu xấu cô. Rất tốt!
Cô hướng về phía Microphone nói:
“Tôi không thể đáp ứng Đàm tiên sinh.”
“Nga? Tại sao?”
Người chủ trì hỏi.
“Tôi đối với bạn trai yêu cầu rất cao.”
“Xin lắng tai nghe.”
Hạ Thụ mỉm cười.
Nhất thời hoàn toàn yên tĩnh, mọi người muốn nghe điều kiện “nữ hiệp” kén chồng.
Người chủ trì nói:
“Hùng tiểu thư đem điều kiện nói ra đi, rốt cuộc là cao bao nhiêu a? Tôi xem điều kiện của Đàm tiên sinh đã là rất tốt rồi!”
Người chủ trì thay Hạ Thụ cảm thấy bất công, cô gái này cũng không nhìn một cái điều kiện của mình, cũng không phải là bộ dạng nghiêng nước nghiêng thành, còn như vậy kênh kiệu.
Phía dưới khán giả bàn luận xôn xao ——
“Cô ta cho mình là người nào a?”
“Ơ, bộ dạng bình thường, đàn ông không chê thì thôi, còn dám như vậy kén chọn!”
“Trên đường tùy tiện tìm một cô gái cũng so với cô ta xinh đẹp!”
“Ta liền so sánh với cô ta tốt!”
Bát quái bát quái… Mọi người nghị luận xôn xao.
Ganh tỵ! Hừ, nhìn Đàm Hạ Thụ dáng dấp anh tuấn đã thắng được nhất trí khen ngợi, Bảo Bảo lại càng không thoải mái. Cho dù cô điều kiện chưa ra hình dáng gì, cho dù cô bề ngoài rất bình thường, kia không có nghĩa là ai đến cô cũng không cự tuyệt, cô chính là muốn kiêu ngạo, làm rõ ràng, cô cũng không hiếm lạ gì đàn ông theo đuổi.
Bảo Bảo hướng về phía Microphone nói:
“Đàm tiên sinh, tôi là người rất thô bạo.”
“Trong mắt anh đó là một loại cá tính hay.”
Anh sảng khoái nói.
“Ha hả ha hả ha hả, câu trả lời rất sắc bén, rất cơ trí.”
Người chủ trì mặt mày hớn hở, khen ngợi.
Bảo Bảo nói tiếp:
“Cùng tôi hẹn hò rất vất vả, tôi sợ anh lực bất tòng tâm.”
Đừng nói cô không có cảnh cáo anh.
Phốc! Đinh Tử Nhu chợt cười, đây là thật đấy, Lão Đại ham mê đích thực không giống bình thường.
“Hẹn hò làm sao có thể mệt?”
Người chủ trì tò mò.
Bảo Bảo hời hợt nói:
“Tôi nhàn rỗi thích đi lặn, tôi có giấy phép lặn. Tôi nghỉ phép muốn đi nhảy dù, tôi có tên trong danh sách nhảy dù của căn cứ Thiên Cao. Tôi có lúc còn đi leo núi, leo núi Ngọc Sơn là kế hoạch nghỉ hè của tôi. Đúng rồi, tôi còn là hội viên câu lạc bộ cưỡi ngựa, thường đến trường đua Kình Thiên cỡi ngựa. Còn muốn tiếp tục nói nữa sao?”
Đàm Hạ Thụ đang cười, bên lôi đài người xem nghe được trợn mắt hốc mồm, người chủ trì nhìn Bảo Bảo ánh mắt giống như nhìn quái vật.
“Xin tiếp tục.”
Chỉ có Đàm Hạ Thụ trấn định như thường.
“Tốt, tôi là hội viên chính thức của tổ chức leo núi quốc tế, thỉnh thoảng tôi sẽ một mình mang lều đi cắm trại dã ngoại, tôi thích thân cận thiên nhiên, không đi hoàn một ngọn núi sẽ không trở về nhà. Lúc tôi mười chín tuổi từng lái xe ô tô lữ hành, còn từng trên ti vi, tiếp nhận phỏng vấn.”
Nói xong . Hừm hừ, Đàm Hạ Thụ, tôi xem anh còn dám hay không theo đuổi tôi?
“Oa kháo! Cùng cô ta hẹn hò sẽ đoản mệnh đó.”
Dưới đài xôn xao bình luận, làm chi lại cũng với một nữ nhân toàn năng như vậy hẹn hò ? Nhìn không ra Hùng Bảo Bảo bộ dạng gầy nhom lại có thể khủng bố như vậy.
Cái này… mọi người nhìn về phía Đàm Hạ Thụ, ánh mắt nhiều vài phần đồng tình.
Đang lúc ánh mắt mọi người mong đợi, tò mò vừa thương hại, kiên nhẫn Đàm Hạ Thụ nghe xong, chẳng qua là thật sâu hít một hơi.
Anh ta than thở? Bất đắc dĩ? Muốn buông tha? Hay là? Mọi người suy đoán .
Bảo Bảo hai tay gối sau ót, thảnh thơi hỏi:
“Như thế nào?”
Bị hù sợ rồi sao? Can đảm mà từ bỏ đi!
Đàm Hạ Thụ nói:
“Mặc dù anh không có giấy phép lặn, nhưng anh có một chiếc du thuyền, có thể chở em ra biển lặn xuống nước. Mặc dù chưa thử qua nhảy dù, nhưng anh có thể ở bên cạnh cổ vũ cho em. Leo núi anh không biết, nhưng anh có người bạn rất…giỏi leo núi, có thể xin cậu ta huấn luyện cho anh.”
Trầm Khải đụng đụng khuỷu tay Hàn Chấn Thanh.
“Nói cậu đấy? Ha hả.”
Hàn Chấn Thanh chính là cao thủ leo núi.
|
Đàm Hạ Thụ tiếp tục đối với Microphone nói:
“Em thích nhảy dù cứ nhảy, anh sẽ giúp em đánh dấu phương hướng hạ xuống, khi em từ trên cao đáp xuống, biết trên mặt đất có người chờ em, có thể an tâm hơn. Em nói xem câu lạc bộ cưỡi ngựa kia có thu hội viên mới hay không? Hy vọng anh vẫn tới kịp tham gia. Leo núi Ngọc Sơn là kế hoạch nghỉ hè của em, cùng em hẹn hò là kế hoạch trước mắt khẩn cấp nhất của anh, thống nhất hai cái này thành một, có được hay không?”
“Thượng đế ~~ cảm tạ ngươi thần tích!”
Dưới đài khác đám sắc nữ kêu loạn:
“Trên đời còn có loại nam nhân này, cảm ơn.”
“Đàm Hạ Thụ em yêu anh!”
Lại thêm một sắc nữ ném khăn tay tới đây, Bảo Bảo giơ tay lên bắt lấy.
“Đàm Hạ Thụ, em với anh hẹn hò đi, đừng để ý tới họ Hùng kia!”
Lại một nữ nhân kêu loạn.
Mẹ kiếp, không nhìn thấy ta còn ở đây sao?! Bảo Bảo sắc mặt rất khó coi. Qua vài giây, cô nói:
“Tốt, tôi đáp ứng anh, sau này anh chính là người đàn ông của tôi ——”
Cô giơ tay lên, dùng bàn tay còn mang găng sờ sờ khuôn mặt Hạ Thụ.
“Em sẽ thật tốt mà yêu anh.”
Kỳ quái, sự tình phát triển đột nhiên lãng mạn như vây, mọi người thế nào lại cảm thấy lạnh buốt, khắp người phát rét?
“Thật tốt quá.”
Đàm Hạ Thụ cười đến càng chói mắt .
“Chúc chúng ta hẹn hò vui vẻ.”
Hùng Bảo Bảo học theo động tác của anh, đối anh nháy mắt mấy cái.
“Hùng Bảo Bảo, em sẽ không hối hận.”
Đàm Hạ Thụ nói vô cùng kiên quyết.
“Em cũng đảm bảo cuộc sống của anh từ nay về sau sẽ rất. đặc. sắc.”
Bảo Bảo cũng đáp lại như đinh chém sắt.
“Kỳ quái, tôi như nhìn thấy có tia lửa lóe lên giữa hai người.”
Trầm Khải trộm chạy lên đài, đứng ở bên cạnh hai người nói.
Ba người đàn ông ngồi trong chiếc xe thể thao, dong ruỗi ở trên đường. Hàn Chấn Thanh lái xe, Trầm Khải ngồi ở vị trí bên cạnh anh, kẻ bị nữ nhân đánh cho thảm hề hề – Đàm Hạ Thụ nằm ở băng ghế phía sau.
“Cô ấy cố ý thua, mới vừa rồi cô ấy đại khái có thể tránh thoát một quyền kia.”
Kết quả cô để cho Hạ Thụ đánh ngã xuống đất, còn bị anh đè ép thật lâu! Hàn Chấn Thanh nói xong rất khẳng định. Anh từ nhỏ học võ, còn từng cùng đại sư võ thuật Nhật Bản tập qua nhẫn thuật, theo cái nhìn của anh, nghi ngờ Bảo Bảo cố ý thua.
“Cô ta cố ý thua? Tôi không nhìn ra được a!”
Trầm Khải kinh hô.
“Cô ấy là cố ý thua.”
Hạ Thụ mỉm cười phụ họa cách nhìn của Chấn Thanh. Khi anh tung ra quyền kia, anh nhìn thấy đáy mắt cô hiện lên vẻ phân vân. Cô nguyên là có thể ra quyền đánh khai quả đấm của anh, nhưng cô một chút do dự, cho nên anh mới có thể thành công đem cô đánh ngã xuống đất.
Đàm Hạ Thụ mỉm cười, hoàn toàn không để ý đến vết bầm tím trên trán cùng cái lưng đang đau nhức, nhìn từng bóng đèn đường nho nhỏ bay vút qua rồi biến mất ngoài cửa xe, tâm tình vui vẻ.
Trầm Khải trầm tư thật lâu mới hỏi nói:
“Cô ta tại sao lại cố ý thua?”
“Đần! Đương nhiên là bởi vì thích tôi.”
Đàm Hạ Thụ dựa sát vào ghế trước ngồi.
“Nhưng tôi lại cảm thấy cô ấy như đang cố tình muốn hạnh hạ cậu!”
Trầm Khải hồi tưởng:
“Cô ta cũng thật ác độc, cùng cô ta gặp gỡ không chết cũng mất nửa cái mạng. Muốn phụng bồi lặn xuống nước, leo núi, cỡi ngựa, nhảy dù, lên núi,… , lên núi xuống biển toàn bộ đều bao hết. Cô gái này có vẻ thích hợp với Chấn Thanh hơn?”
Hạ Thụ ôm cổ Trầm Khải.
“Dam xem thường tôi, lên núi xuống biển tôi không làm được sao?”
“Mẹ kiếp, tôi nói thật, cô ta không có một chút sở thích giống cậu, tại sao lại là cô ta? Còn biết bao phụ nữ tốt thích cậu, tại sao cứ phỉa thích cô ta?”
“Trầm Khải đáng thương!”
Hạ Thụ thở dài.
“Di?”
“Cậu chưa từng nói chuyện yêu đương mới có thể hỏi như vậy.”
Hạ Thụ lắc đầu.
“A?”
Trầm Khải khốn hoặc.
“Tại sao là cô ấy? Cái này rồi cậu sẽ hiểu ——”
Hạ Thụ sách sách nói:
“Khi cảm giác yêu tới, không có “tại sao lại là cô ấy?”, cậu chỉ biết đối với mình nói “chính là cô ấy”!”
“Nhưng tôi không cảm thấy Hùng Bảo Bảo có cái gì tốt! Chấn thanh, cậu cảm thấy thế nào?”
Hàn Chấn Thanh giữ vững im lặng không nói, anh chỉ mỉm cười, không phát biểu ý kiến.
Hạ Thụ nói ra cảm giác của mình:
“Tôi cảm thấy cô ấy rất có sức sống, không tệ a!”
Đã gặp nhiều cô gái yếu đuối kiề nhược, Hùng Bảo Bảo cường thế quyết đoán ở trong mắt của anh ngược lại lộ ra vẻ đặc biệt.
“Không biết làm sao như vậy, tôi vừa thấy cô ấy, tâm tình liền rất tốt.”
Khi nói lời này, Đàm Hạ Thụ vẻ mặt rất ôn nhu.
Trong ấn tượng của anh, những cô gái tâm tư tinh tế, nhạy cảm đa nghi, tim của các cô cũng giống như thủy tinh dễ vỡ, có khi lỡ hẹn, bọn họ có thể ghi ở trong lòng thật lâu, cũng không nói tại sao không vui.
Các cô thích làm cho đàn ông không đoán ra được tâm tình của mình, thường cố ý không chỉ dẫn “đường đi” cho những người đan ông đeo đuổi mình, thích xem bọn họ tự mình loay hoay tìm cách lấy lòng các cô.
Có rất ít cô gái giống như Hùng Bảo Bảo, trực tiếp nói ra yêu cầu đối với bạn trai mình. Các cô bình thường cũng không nói ra miệng, nhưng ở trong lòng yên lặng yêu cầu. Khách quan mà nói, Hùng Bảo Bảo thẳng thắn hơn nhiều.
Mắt thấy Hạ Thụ bộ dáng khoái trá, Trầm Khải lắc đầu.
“Hạ Thụ a, tôi xem cậu nên hảo hảo mà quay lại thực tế a. Cẩn thận lịch sử tái diễn.”
Hàn Chấn Thanh nghe xong, cùng Trầm Khải trao đổi cái ánh mắt, bọn họ rất ăn ý cười.
Nghe Trầm Khải vừa nói như thế, Hạ Thụ dài mặt, lui về chỗ ngồi phía sau.
“Chuyện theo đuổi Bảo Bảo, không thể để cho con bé biết. Trầm Khải, cậu nhất định phải giữ bí mật!”
“Tôi có nhược điểm ở trên tay cô ấy a!”
Trầm Khải cười khổ.
Hàn Chấn Thanh cười hỏi:
“Hạ Thụ, đã nhiều năm như vậy, còn thoát không được?”
“Nếu để cho con bé biết, tôi liền thảm.”
Vừa nhắc tới đề tài này, Hạ Thụ lại đau đầu, thông qua cửa sổ phía sau, nhìn lên mái nhà bên ngoài, ánh sao trong đêm tối lấp lánh.
Bọn họ nói rất đúng em gái Hạ Thụ, một thiếu nữ mười tám tuổi xinh đẹp, kỳ lạ – Đàm Tinh Hà.
Kể từ khi có kinh nghiệm một lần thất tình thê thảm, Đàm Tinh Hà liền nhận định cõi đời này chỉ có độc nhất anh trai là có thể tin, đối với anh mình sinh ra tham muốn mãnh liệt giữ lấy. Hạ Thụ Top 5 lần yêu thương, cũng đều là do cô phá hư. Những cô gái kia chịu không được những hành động quái dị của em gái anh, cuối cùng đều van cầu xin chia tay. Không người nào có biện pháp vượt qua Đàm Tinh Hà, ngay cả Trầm Khải làm cảnh quan cũng phải sợ cô ba phần.
“Ai, cầu thượng đế thương tình, chúc phúc cho tôi cùng Bảo Bảo.”
Hạ Thụ ở trước ngực vẽ thập tự giá, bỗng nhiên linh quang vừa hiện, nghiêng người về phía trước:
“Trầm Khải, không bằng cậu theo đuổi em gái tôi đi?”
“Không bằng cậu giết tôi đi!”
Trầm Khải ai oán một câu, ba người cười to. Xuỵt, đừng nói ta yêu hắn – Chương 5.2 Đăng trong: Tháng Một 22, 2011 | Tác giả: ~Clair~ | Filed under: Truyện edit, Xuỵt đừng nói ta yêu hắn | 10 Comments "
Oanh! Chuyện gì xảy ra? Anh hôn cô?!
Mọi người vốn đang xôn xao, bỗng nhiên an tĩnh, không nói nên lời, trông thấy đều đỏ mặt tim đập, không chớp mắt.
Đàm Hạ Thụ hai tay chống trên mặt đất hai bên, thân thể đè lên Bảo Bảo, nhiệt tình mà hôn cô.
Bảo Bảo mở to mắt, nghe thấy tiếng cười trộm dưới đài. Khi cô ý thức được anh bắt đầu liếm hôn miệng mình, đem đầu lưỡi đưa vào trong miệng cô, cô… cắn anh.
Hạ Thụ bị đau, ngẩng người dậy, đối với cô cười, cười đến vô lại.
“Bảo Bảo, em thua.”
Trong lúc cô vì nụ hôn của anh mà hỗn loạn bối rối, trọng tài đã đếm xong, ánh đèn chiếu vào trên người bọn họ, bên lôi đài, mọi người đều đang cười, hồng trần nam nữ cùng cực nhàm chán, thực thích xem loại chuyện ngoài ý muốn này.
“Hạ lưu! Còn chưa cút ra?”
Bảo Bảo mắng. Dính vào trên người cô, đáng ghét. Dám hôn cô? Thật là muốn chết!
“Bảo Bảo.”
Hạ Thụ thảnh thơi địa quay đầu, không để ý nhiều người như vậy đang nhìn, lại vẫn bá đạo đè ép cô, ngón tay trái quấn tóc của cô, trong mắt tràn ngập ôn nhu.
“Em đã đáp ứng, chỉ cần anh đánh thắng coi như em bạn gái của anh.”
“Đúng!”
|
Người chủ trì cũng tới đứng ở bên cạnh bọn họ xem kịch vui, y hướng về phía Microphone nói:
“Lớn tiếng nói ra đi, Hùng tiểu thư, đáp ứng anh ta sao!”
Ông ta cho mình là người chủ trì tiết mục Hồng nương xe duyên sao? So với người trong cuộc còn kích động.
“Hùng tiểu thư, Đàm tiên sinh vừa đánh vừa cắn, thể hiện anh ta rất có thành ý, cô cũng nên lớn tiếng nói ra!”
Quần chúng vỗ tay cười lớn, Đinh Tử Nhu che cũng cười đến hai vai phát run, Lão Đại bị nam nhân áp dưới thân thể, một chút biện pháp cũng không có, còn bị người chủ trì trêu chọc, chưa từng thấy Lão Đại như vậy chật vật.
Microphone nhét vào khóe miệng Bảo Bảo, người chủ trì ồn ào:
“Nhận lời anh ta đi, không nên xấu hổ, chúng tôi sẽ không cười cô, ha ha ha ha ha…”
Rõ ràng là đang chê cười cô! Bảo Bảo trừng người chủ trì một cái, nhìn đám nam nữ đang đứng bên lôi đài xem “chuyện tốt”, đáng giận! Những người này có chủ tâm muốn bêu xấu cô. Rất tốt!
Cô hướng về phía Microphone nói:
“Tôi không thể đáp ứng Đàm tiên sinh.”
“Nga? Tại sao?”
Người chủ trì hỏi.
“Tôi đối với bạn trai yêu cầu rất cao.”
“Xin lắng tai nghe.”
Hạ Thụ mỉm cười.
Nhất thời hoàn toàn yên tĩnh, mọi người muốn nghe điều kiện “nữ hiệp” kén chồng.
Người chủ trì nói:
“Hùng tiểu thư đem điều kiện nói ra đi, rốt cuộc là cao bao nhiêu a? Tôi xem điều kiện của Đàm tiên sinh đã là rất tốt rồi!”
Người chủ trì thay Hạ Thụ cảm thấy bất công, cô gái này cũng không nhìn một cái điều kiện của mình, cũng không phải là bộ dạng nghiêng nước nghiêng thành, còn như vậy kênh kiệu.
Phía dưới khán giả bàn luận xôn xao ——
“Cô ta cho mình là người nào a?”
“Ơ, bộ dạng bình thường, đàn ông không chê thì thôi, còn dám như vậy kén chọn!”
“Trên đường tùy tiện tìm một cô gái cũng so với cô ta xinh đẹp!”
“Ta liền so sánh với cô ta tốt!”
Bát quái bát quái… Mọi người nghị luận xôn xao.
Ganh tỵ! Hừ, nhìn Đàm Hạ Thụ dáng dấp anh tuấn đã thắng được nhất trí khen ngợi, Bảo Bảo lại càng không thoải mái. Cho dù cô điều kiện chưa ra hình dáng gì, cho dù cô bề ngoài rất bình thường, kia không có nghĩa là ai đến cô cũng không cự tuyệt, cô chính là muốn kiêu ngạo, làm rõ ràng, cô cũng không hiếm lạ gì đàn ông theo đuổi.
Bảo Bảo hướng về phía Microphone nói:
“Đàm tiên sinh, tôi là người rất thô bạo.”
“Trong mắt anh đó là một loại cá tính hay.”
Anh sảng khoái nói.
“Ha hả ha hả ha hả, câu trả lời rất sắc bén, rất cơ trí.”
Người chủ trì mặt mày hớn hở, khen ngợi.
Bảo Bảo nói tiếp:
“Cùng tôi hẹn hò rất vất vả, tôi sợ anh lực bất tòng tâm.”
Đừng nói cô không có cảnh cáo anh.
Phốc! Đinh Tử Nhu chợt cười, đây là thật đấy, Lão Đại ham mê đích thực không giống bình thường.
“Hẹn hò làm sao có thể mệt?”
Người chủ trì tò mò.
Bảo Bảo hời hợt nói:
“Tôi nhàn rỗi thích đi lặn, tôi có giấy phép lặn. Tôi nghỉ phép muốn đi nhảy dù, tôi có tên trong danh sách nhảy dù của căn cứ Thiên Cao. Tôi có lúc còn đi leo núi, leo núi Ngọc Sơn là kế hoạch nghỉ hè của tôi. Đúng rồi, tôi còn là hội viên câu lạc bộ cưỡi ngựa, thường đến trường đua Kình Thiên cỡi ngựa. Còn muốn tiếp tục nói nữa sao?”
Đàm Hạ Thụ đang cười, bên lôi đài người xem nghe được trợn mắt hốc mồm, người chủ trì nhìn Bảo Bảo ánh mắt giống như nhìn quái vật.
“Xin tiếp tục.”
Chỉ có Đàm Hạ Thụ trấn định như thường.
“Tốt, tôi là hội viên chính thức của tổ chức leo núi quốc tế, thỉnh thoảng tôi sẽ một mình mang lều đi cắm trại dã ngoại, tôi thích thân cận thiên nhiên, không đi hoàn một ngọn núi sẽ không trở về nhà. Lúc tôi mười chín tuổi từng lái xe ô tô lữ hành, còn từng trên ti vi, tiếp nhận phỏng vấn.”
Nói xong . Hừm hừ, Đàm Hạ Thụ, tôi xem anh còn dám hay không theo đuổi tôi?
“Oa kháo! Cùng cô ta hẹn hò sẽ đoản mệnh đó.”
Dưới đài xôn xao bình luận, làm chi lại cũng với một nữ nhân toàn năng như vậy hẹn hò ? Nhìn không ra Hùng Bảo Bảo bộ dạng gầy nhom lại có thể khủng bố như vậy.
Cái này… mọi người nhìn về phía Đàm Hạ Thụ, ánh mắt nhiều vài phần đồng tình.
Đang lúc ánh mắt mọi người mong đợi, tò mò vừa thương hại, kiên nhẫn Đàm Hạ Thụ nghe xong, chẳng qua là thật sâu hít một hơi.
Anh ta than thở? Bất đắc dĩ? Muốn buông tha? Hay là? Mọi người suy đoán .
Bảo Bảo hai tay gối sau ót, thảnh thơi hỏi:
“Như thế nào?”
Bị hù sợ rồi sao? Can đảm mà từ bỏ đi!
Đàm Hạ Thụ nói:
“Mặc dù anh không có giấy phép lặn, nhưng anh có một chiếc du thuyền, có thể chở em ra biển lặn xuống nước. Mặc dù chưa thử qua nhảy dù, nhưng anh có thể ở bên cạnh cổ vũ cho em. Leo núi anh không biết, nhưng anh có người bạn rất…giỏi leo núi, có thể xin cậu ta huấn luyện cho anh.”
Trầm Khải đụng đụng khuỷu tay Hàn Chấn Thanh.
“Nói cậu đấy? Ha hả.”
Hàn Chấn Thanh chính là cao thủ leo núi.
Đàm Hạ Thụ tiếp tục đối với Microphone nói:
“Em thích nhảy dù cứ nhảy, anh sẽ giúp em đánh dấu phương hướng hạ xuống, khi em từ trên cao đáp xuống, biết trên mặt đất có người chờ em, có thể an tâm hơn. Em nói xem câu lạc bộ cưỡi ngựa kia có thu hội viên mới hay không? Hy vọng anh vẫn tới kịp tham gia. Leo núi Ngọc Sơn là kế hoạch nghỉ hè của em, cùng em hẹn hò là kế hoạch trước mắt khẩn cấp nhất của anh, thống nhất hai cái này thành một, có được hay không?”
“Thượng đế ~~ cảm tạ ngươi thần tích!”
Dưới đài khác đám sắc nữ kêu loạn:
“Trên đời còn có loại nam nhân này, cảm ơn.”
“Đàm Hạ Thụ em yêu anh!”
Lại thêm một sắc nữ ném khăn tay tới đây, Bảo Bảo giơ tay lên bắt lấy.
“Đàm Hạ Thụ, em với anh hẹn hò đi, đừng để ý tới họ Hùng kia!”
Lại một nữ nhân kêu loạn.
Mẹ kiếp, không nhìn thấy ta còn ở đây sao?! Bảo Bảo sắc mặt rất khó coi. Qua vài giây, cô nói:
“Tốt, tôi đáp ứng anh, sau này anh chính là người đàn ông của tôi ——”
Cô giơ tay lên, dùng bàn tay còn mang găng sờ sờ khuôn mặt Hạ Thụ.
“Em sẽ thật tốt mà yêu anh.”
Kỳ quái, sự tình phát triển đột nhiên lãng mạn như vây, mọi người thế nào lại cảm thấy lạnh buốt, khắp người phát rét?
“Thật tốt quá.”
Đàm Hạ Thụ cười đến càng chói mắt .
“Chúc chúng ta hẹn hò vui vẻ.”
Hùng Bảo Bảo học theo động tác của anh, đối anh nháy mắt mấy cái.
“Hùng Bảo Bảo, em sẽ không hối hận.”
Đàm Hạ Thụ nói vô cùng kiên quyết.
“Em cũng đảm bảo cuộc sống của anh từ nay về sau sẽ rất. đặc. sắc.”
Bảo Bảo cũng đáp lại như đinh chém sắt.
“Kỳ quái, tôi như nhìn thấy có tia lửa lóe lên giữa hai người.”
Trầm Khải trộm chạy lên đài, đứng ở bên cạnh hai người nói.
Đinh Tử Nhu đi theo Hùng Bảo Bảo về nhà. Cô rất hưng phấn, trên đường không ngừng nói chuyện, dường như người tối nay trên lôi đài được theo đuổi chính là mình.
“Thật là lãng mạn, thật là lãng mạn!”
Tử Nhu lần nữa diễn lại lời của Đàm Hạ Thụ:
“Mặc dù anh không có giấy phép lặn, nhưng anh có một chiếc du thuyền, có thể chở em ra biển lặn xuống nước. Mặc dù chưa thử qua nhảy dù, nhưng anh có thể ở bên cạnh cổ vũ cho em. Leo núi anh không biết, nhưng anh có người bạn rất…giỏi leo núi, có thể xin cậu ta huấn luyện cho anh.”
Đinh Tử Nhu đọc làu làu:
“Em thích nhảy dù cứ nhảy, anh sẽ giúp em đánh dấu phương hướng hạ xuống, khi em từ trên cao đáp xuống, biết trên mặt đất có người chờ em, có thể an tâm hơn. Em nói xem câu lạc bộ cưỡi ngựa kia có thu hội viên mới hay không? Hy vọng anh vẫn tới kịp tham gia. Leo núi Ngọc Sơn là kế hoạch nghỉ hè của em, cùng em hẹn hò là kế hoạch trước mắt khẩn cấp nhất của anh, thống nhất hai cái này thành một, có được hay không?”
Sau đó cô liên tục lặp đi lặp lại câu cuối cùng, mà bản thân tự cho là câu kinh điển nhất ——
“Thống nhất hai cái thành một, có được hay không? Thống nhất hai cái thành một, có được hay không? Thống nhất thành một có được hay không?…”
“Đinh, Tử, Nhu!”
Hùng Bảo Bảo nãy giờ vẫn yên lặng rốt cục lên tiếng.
“A?”
|