Ép Yêu
|
|
Ông nhắm đôi mắt nhăn nheo già nua của mình lại, và thầm ước đứa cháu đính tôn của ông sẽ ở đây và có thể giải quyết hết vần đề này cho ông, rồi ông có thể trao cái ghế Thượng Quan này và gia tài này cho nó, yên tâm mà nhắm mắt rời khỏi cái cuộc sống này. Ông nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn lên bầu trời kia, lảm nhảm mấy câu, „cháu đang ở đâu thế?"...
Chàng trai ngồi trên chiếc xe Mercedes, đi xuống trước cửa một khách sạn 5 sao, một cô gái thân hình gợi cảm, trông thật quý phái, diện một cái váy thướt tha chạy đến chỗ anh, ôm anh thật chặt miệng nói, "honey, em nhớ anh qua."
Anh cười dịu dàng ôm cô gái kiêu xa kia vào trong lòng mình, hai người đi vào trong khách sạn, đứng ở trong thang máy chỉ có hai người họ, cô gái kia túm lấy cái cà là vạt của anh, đặt môi mình lên môi anh hôn say đắm. Anh cũng ôm cô gái lại mà hôn cô. Khi ra khỏi đó 2 người vẫn còn đang tình tứ, trao nhau những nụ hôn ngọt ngào. Đến phòng cô gái định lôi anh vào giường ngay nhưng anh lại hơi đẩy cô ra và nói, "anh phải đi tắm đã, ngồi trên máy bay suốt mười mấy tiếng đồng hồ, rất là mệt đó. Chờ nhé."
anh nháy mắt rồi đi vào trong phòng tắm. Để lại cô gái tụt hết cả hứng ngồi ở trên giường. Cô gái nói vọng vào phòng tắm, "Honey anh không có quà cho em hả?"
chàng trai không nghe thấy gì nên không đáp lại. Một lúc sau anh đi ra, với chiếc khăn quấn quanh hông, để hở phần trên rắn chắc, bụng 6 múi nổi cuồn cuộn lên, còn ướt đến bóng loáng.
Cô gái tiến lại gần anh, đưa hai tay lên choàng lên cổ anh, lấy bàn tay mình xoa vào tóc còn ướt của anh, ép đôi môi mình vào môi anh rồi thì thầm nói, "không có quà cho em sao?"
chàng trai cười tươi, rồi nói lại, "em không nhìn thấy sao? Trước mặt em đó."
Rồi anh cúi xuống hôn cô gái say đắm, hai người cùng lao đến cái giường ở gần đó mà hí hửng với nhau...
Thanh Thu đang dọn dẹp phòng cùng với mấy người làm nữa cho Tri Tuyết em gái của Thư Quân, từ đâu đi về trên mặt đã đầy vẻ xát khí bực bội, nép cái tú sách xuống đất rồi gào ầm lên. Thanh Thu cùng mấy người làm hoảng hốt nhìn cô, Tri Tuyết nhìn thấy thế thì lườm mấy người rồi gắt giọng chanh chua lên nói, "nhìn cái gì chứ? Cút hết ra ngoài cho tôi."
Tất cả mọi người đều kéo nhau ra, Thanh Thu cầm cái túi của Tri Tuyết vừa vứt xuống dưới đất nhặt lên để trên bàn hộ cô, rồi cũng lùi ra ngoài.
Lúc tri Tuyết vứt cái túi, thì chiếc dây chuyền mới mua của cô từ trong túi vung ra và chiu tọt vào gầm giường...
Một tiếng hét từ trên lầu vang lên làm hẳn Gia Nhiên bàng hoàng không hiểu gì? Đó là tiếng hét của Tri Tuyết, cô đã để ý đến cái dây chuyền mà cô tìm nhưng không thấy nó đâu. Cô gầm gừ đi đến trước cửa phòng mà mấy cô gái giúp việc sống, đi vào rồi nói, "ai? ai đã lấy cắp dây chuyền của tôi, khai mau?."
Mọi người đều đứng đó không ai nói gì, trong đấu ai cũng đang băn khoan không hiểu lần này lại làm sao nữa. Lầy trước đã đổ oan cho một cô gái, khiên cô bé bị đuổi việc rồi còn không biết lần này đến lượt ai đây?
Tri Tuyết liếc từng người một, rồi cô phát hiện ra Thanh Thu, và nghĩ lại lúc vừa rồi Thanh Thu có cầm túi cô lên để trên bàn, cô đi lại chỗ của Thanh Thu đang đứng cúi mặt, cô dơ thẳng tay tát mạnh một cái vào mặt Thanh Thu, làm Thanh Thu choáng váng mặt mày, mắt trợn to, tay dơ lên sờ lên một bên má đang dần dần nóng rát lên của mình, mọi người trong đó ai cũng sững sờ.
Tri Tuyết cười đểu rồi giọng quả quyết nói, "đồ ăn cắp trả lại dây chuyền đây." Tri Tuyết vừa nói vừa dơ tay ra, như ép cô trả lại.
Thanh Thu uất ức lắc đầu rồi nói, "tôi không có lấy cái dây chuyền nào cả?"
Tri Tuyết hai mắt trợn ngược lên, trông rất dữ tợn nói, "mày còn già mồm ảh? tao nhìn thấy mày cầm cái túi của tao để lên bàn đó? Mau trả lại đây, hay mày muốn ngay hôm nay ra khỏi cái nhà này?"
Tri Tuyết đi qua người Thanh Thu huýnh vai một cái thật mạnh vào cô, đi đến cái tủ quần áo của cô lục tung lên, vất hết tất cả xuống dưới đất, rồi cùng với chính đôi guốc cao gót dắm lên quần áo của Thanh Thu.
Thanh Thu nhìn đống đồ ở dưới đất mà hai hàng nước mắt, thi nhau tuôn rơi, nhưng cô uất ưc không khóc thành tiếng.
Tri Tuyết không tìm thấy hét to lên, "mày giấu nó ở đâu?"
Thanh Thu lắc đầu nói, "tôi không lấy."
Tri Tuyết tức giận đến đỏ hết cả mặt cô túm lấy tay của Thanh Thu lôi ra ngoài, trên đường đi đến chỗ bố mình thì Tri Tuyết gặp Thư Quân, anh nhìn thấy em gái mình mặt hầm hầm kéo theo Thanh Thu, 2 hàng nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp.
Anh đến gần chặn bước của Tri Tuyết, Tri Tuyết ngước lên nhìn anh rồi cất giọng, "anh tránh ra, em phải đến chỗ bố."
Thư Quân không tránh mà hỏi lại, "Có chuyện gì thế, nói với anh là được rồi. Bố không có ở đây."
Tri Tuyết thả tay của Thanh Thu thật mạnh ra rồi cong miệng đanh đá của mình lên nói, "Cái con bé này nó ăn cắp dây chuyền của em, hỏi nói không thèm đưa lại."
Thư Quân nhìn sang Thanh Thu rồi lại nhìn Tri Tuyết anh thở dài rồi nói, "em có nhìn thấy cô ta lấy không?"
Tri Tuyết trợn mắt lên nói, "tất nhiên rồi, lúc ra khỏi phòng chính con bé đó đã nhặt túi em lên mà."
Thanh Thu vẫn cúi đầu không nói gì, Thư Quân quay sang Tri Tuyết nói tiếp, "chúng ta đi đến phòng em."
|
Rồi ba người họ cùng nhau đi đến phòng Tri Tuyết, lúc ở trong Tri Tuyết nói thêm, "em đã tìm hết rồi không thấy đâu cả, nên chỉ có lấy cắp mới mất được thôi."
Thư Quân đứng chống tay lên hông rồi nhăn mặt hỏi Thanh Thu, "cô không lấy thậy chứ?"
Thanh Thu lắc đầu rồi nói, "không, tôi không lấy. Lúc tiểu thư về cô đã vứt cái túi xuống đất, tôi thấy vậy nên nhặt hộ tiểu thư rồi đặt nó lên bàn thôi."
Tri Tuyết lườm Thanh Thu rồi quả quyết tiếp, "ai cần mày nhặt, chỉ có muốn ăn cắp gì đó nên mới nhặt hộ chứ gì? Đúng là ăn cắp mà còn tỏ ra tử tế."
Thư Quân không nói gì anh cúi người nằm sạp xuống nền đất ngó nghiêng, rồi nhìn vào trong gầm giường, trong bóng tối có một vật gì đó nhỏ bé, đang nhấp nháy, anh thò tay vào lấy nó ra. Khi đứng dậy anh dơ chiếc dây chuyền của Tri Tuyết ra trước mặt cô. Tri Tuyết nhìn thấy dây chuyền trước mặt mình, 2 mắt mở to dựt lại không thèm cảm ơn. Đuổi Thanh Thu và Thư Quân ra ngoài và ngại ngùng đóng sầm cửa lại.
Thanh Thu vẫn còn đứng ở ngoài hành lang cùng với Thư Quân, nước mắt vẫn chưa khô. Thư Quân quay sang nhìn thấy thế hai hàng lông mày anh hơi cau lại. Anh muốn ôm cô vào lòng mà ản ủi rằng, có anh ở đây cô không phải sợ gì cả, nhưng anh lại không làm được. Anh định dơ tay lên lau nước mắt cho cô, thì một ông Quản Gia chạy lại gọi anh, "Cậu chủ, ông chủ muốn gặp cậu."
Thư Quân vội thụt tay lại ngước lên nhìn người Quản Gia rồi đi lướt qua Thanh Thu.
Thanh Thu đi về phòng mình, mấy cô gái trong phòng không ai nói gì cả, chắc họ đang nghĩ cô đã bị đuổi việc rồi. Cô bạn cùng giường với Thanh Thu chạy lại hỏi cô, "Thanh Thu àh? Sao rồi? Cậu bị đuổi việc rồi sao?"
Thanh Thu gom quần áo dưới đất mình lên, lắc đầu rồi nói, "không, tìm được dây chuyền rồi."
Mấy cô gái kia nghe thấy thế cũng lao lại gần hỏi tình hình vì sao? Thanh Thu nhìn mọi người cười hiền rồi trả lời, "Thiếu gia đã giúp tớ tìm lại được dây chuyền."
Nói đến 2 từ (Thiếu Gia) mắt cô nào cô ấy cũng sáng hết lên, cô bạn của Thanh Thu hai tay đặt lên má mắt nhìn lên trên rồi nói, "Woooaa, có Thiếu Gia tốt quá đi, vừa đẹp trại lại vừa có tấm lòng vàng, chứ không như cô em đanh đá, vừa xấu như phù thủy kia."
Mấy cô gái khác cũng gật đầu lia lịa, đồng ý với lại câu nói của cô bạn Thanh Thu. Thanh Thu nhìn mọi người bật cười. Họ nói chuyện rôm rả, làm cho Thanh Thu quên cả cái đau trong lòng, và cả cái tát còn đọng lại trên má nữa.
Đến tối, Thanh Thu nhận được một bức thư của ông Lưu, người Quản Gia đã đến và đưa cho cô. Ông muốn cô ngày mai đi xem mặt, khoảng 10.30h sáng ở quán càfe ngoài trung tâm.
Mấy chị em cùng làm với cô trong chỗ này, ai cũng biết chuyện của cô. Họ rất quý cô, tại Thanh Thu sống rất lương thiện hay giúp người, vừa đẹp người lại còn đẹp nết. Mấy anh chàng ở đây anh nào cũng để mắt đến cô bé, từ đầu bếp cho tới phục vụ, cả mấy anh Quản Gia trẻ tuổi nữa.
Lee cô bạn cùng giường với Thanh Thu quay sang phía Thanh Thu mặt cũng hơi buồn buồn nhìn cô, nhưng rồi Lee lại nói một câu an ủi, „Thanh Thu, nếu mà lấy chồng rồi thì cố gắng sống tốt, còn nếu mà cãi nhau với chồng thì hãy đến đây tìm tụi này, luôn luôn sẵn sàng tiếp đón cậu, mà đây cũng chỉ là đi gặp mặt thôi mà, đã cưới thật đâu chứ?"
Mấy cô gái cùng phòng cười rộ lên và gật đầu với câu nói của Lee, Thanh Thu thấy mọi người ai cũng tốt với mình, nên cô rất là cảm động, bỗng dưng khóe mắt cay cay và đỏ lên. Mọi người thấy cô lại sắp khóc, đều đến gần cô an ủi, Lee ôm cô bạn tội nghiệp này vào lòng. Lee được người ta kể về Thanh Thu rất nhiều, nhưng cô không dám hỏi, vì cô biết Thanh Thu đã bị mất trí nhớ, mà không muốn cô bạn mình bị kích động thêm nữa.
Ngày hôm sau, Thanh Thu được mấy cô bạn cùng phòng trang điểm cho chút ít, tại vì Thanh Thu thực sự không cần trang điểm thì cũng đã đẹp rồi, nay trang điểm thêm chút vào nhìn cô phải nói là đẹp tuyệt trần, mấy cô bạn trang điểm cho cô xong cũng há hết cả mồm ra khen cô xinh đẹp đến không ai nhận ra.
Thanh Thu mặc một cái váy trắng dài đến đầu gối, trông thật là trong sáng, cô để tóc xõa ra mái tóc dài mềm mại thướt tha cùng chiếc váy, đặt lên trên đầu một cái bườm tóc có hình cái nơ cũng mầu trắng. Nhìn cô bây giờ không phải nói quá, như một tiên nữ giáng trần vậy. Lee cô bạn xoa xoa mắt đến 10 lần mà vẫn cứ mở to lên, mồm há ra và nói, „Th..Thanh ..Th.Thu đây há?" cô không tin vào mắt mình luôn.
Thanh Thu cười cảm ơn mọi người rồi cô nhìn đồng hồ, đã 09:45 rồi còn 45 phút nữa, cô sẽ đi se buýt cho rẻ tiền, nên cô đi sớm chút.
Khi chào tạm biệt mọi người đi ra khỏ phòng xuống dưới sân, cô bắt gặp Thư Quân, anh cùng với lại Thư ký của mình đang vừa đi vừa bàn giao công việc thì phải. Anh ngước lên nhìn cô, đôi mắt anh không chớp và tai anh không còn nghe thấy người thư ký đang nói gì bên cạnh mình nữa.
Bây giờ anh chỉ cố thấy cô trước mặt mình và tai thì đang nghe tiếng tim mình đập đến điên cuồng. Anh gần như không phát hiện ra cô nếu như anh không nhìn nhanh vào đôi mắt trong sáng kia của cô.
Anh biết là hôm nay cô đi xem mắt, trong lòng anh lại càng chua sót hơn khi nhìn thấy cô xinh đẹp như thế này. Cô đi đến bên cạch anh cười một nụ cười thánh thiện chào anh , nhưng anh thì không nói gì mà cứ đứng im nhìn cô, nên cô thấy ngại ngùng và cúi đầu xuống. Thư ký đứng bên cạnh anh khua tay trước mặt anh làm anh quay về hiện thực, anh quay sang thư ký và nói, „xin lỗi chúng ta đang nói đến đâu rồi nhỉ." Rồi anh cùng thư ký của mình đi lướt qua cô, như chưa từng có sự suất hiện của cô.
Cô nhún vai, rồi đi thẳng ra cổng, Thư Quân một lần nữa quay lại nhìn cô 2 đôi lông mày cau lại đến gần dính vào nhau.
Vừa bước ra cổng định đóng cổng lại, thì có một cái xe lao vụt tới, vì thế mà chiếc váy trắng của cô bị hất tung lên, cô vội lấy tay dữ váy mình lại, quay đầu nhìn chiếc xe đang đỗ trước cổng. Một chàng trai bước xuống từ một cái xe thể thao mầu trắng, tay anh ta bỏ kính dâm từ trên mặt xuống ngước lên nhìn Thượng Quan rồi sau đó anh cúi đầu xuống định đi vào thì bỗng thấy một cô gái xinh đẹp nhìn mặt trông rất quen, đang đứng gừm gừm mắt nhìn anh giận dữ.
Anh đi đến gần cúi đầu chào. Thanh Thu, cô lấy lại bình tĩnh nói, „xin lỗi ngài, ngài có biết là đường này được đi bao nhiêu không ạ?"
|
Một câu hỏi mà làm anh ngớ người, nhưng rồi anh lại lộ ra một nụ cười tuyệt đẹp rồi nói, „xin lỗi cô nương, tôi đi xe đã gần 10 năm rồi, tất nhiên là tôi phải biết chứ."
Cô nhìn anh 2 hàng lông mày nhíu lại môi hơi bĩu ra, trông rất dễ thương rồi nói tiếp, „thế mà ngài vừa đi quá nhanh làm váy của tôi ..." cô nói đến đó mặt đỏ lên, biết là cái đó mình không nên nói, ấp úng trước mặt anh.
Anh nhìn cô gái đứng đối diện với mình, cô có đôi mắt sáng ngời, thân hình nhỏ nhắn, khuôn mặt tuyệt đẹp làm anh càng nhìn càng bị cuốn hút. Bỗng anh tiến lại gần hơn một chút nhìn kỹ cô gái với khuôn mặt đang suy nghĩ không biết mình nên nói gì kia, thì anh ngửi được cả mùi hương thân quen trên người cô gái.... Thanh Thu trong đầu anh thót lên 2 chữ đó, anh mở to đôi mắt hết cỡ nhìn Thanh Thu.
Thanh Thu nghĩ được ra mình muốn nói cái gì cô „àh" một tiếng rồi cất giọng lên nói tiếp, „ngài có biết suýt chút nữa là ngài đâm vào tôi rồi không?"
Câu nói của Thanh Thu chấm dứt mà chàng trai kia không động tĩnh gì, vẫn đứng đó nhìn cô. Cô ngơ ngác nhìn anh, cô lấy tay khua khua trước mắt anh cũng vẫn không thấy gì.
Cô gọi người con trai đó, „xin lỗi ngài, ngài có làm sao không ạ?"
Anh ta chớp chớp mặt „ửh?" một tiếng rồi vòng tay ôm trọn Thanh Thu vào lòng. Thanh Thu hoảng hốt, cô không hiểu anh chàng này bị làm sao, cô đẩy anh ra rồi cau mày hỏi, „ngài bị làm sao thế?" rồi sau đó là một tiếng „Chát", Thanh Thu trong lúc sợ hãi mà tát người đàn ông đó.
Anh bị cô tát , nhưng thực sự là không đau, lực của cô quả thực là yếu đúi đối với anh. Anh càu mày dữ lấy Thanh Thu rồi nói, „Thanh Thu em không nhận ra anh sao? Anh là Văn Thiên đây."
Thanh Thu vẫn dẫy dụa khỏi tay anh, anh không hiểu chẳng lẽ anh nhầm người. Anh buông Thanh Thu ra, cô bé sợ hãi chạy một mạch đi. Anh đứng nhìn theo chiếc váy trắng cùng với mãi tóc buông dài bay phất phơ trong nắng và gió.
Anh gãi gãi đầu, nghĩ bụng chắc mình nhầm người, ấn chuông rồi đẩy cửa vào bên trong.
Thanh Thu chạy nhanh đến trạm xe buýt, chỗ này đông người nên cô yên tâm quay đầu lại nhìn và thở hổn hển, lẩm bẩm nói, „Lee nói không sai, qủa thật là có kẻ biến thái."
Ngay lúc đó chiếc xe buýt cũng đi tới, cô lên xe và đi thẳng ra trung tâm, đến quán càfê cũng đã là 10:25h, cô đẩy cửa bước vào quán. Trong quán rất yên tĩnh nhiều đôi trai gái đang ngồi quấn quýt bên nhau. Cô chọn cho mình một cái bàn cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống đó, ở gần đó có mấy anh chàng ngồi bàn đối diện mặt mũi có vẻ không phải là người tốt, đi đến gần chỗ cô rồi hỏi, „này cô em xinh đẹp? Sao ngồi đây có một mình vậy? Đi chơi cùng bọn anh nhé?"
Thanh Thu ngước đôi mắt to long lanh lên nhìn, làm cho mấy anh chàng kia lại càng có hứng thú với cô mà đỏ hết cả mặt lên. Cô cười rồi nói, „dạ, xin lỗi mấy ngài tôi có hẹn rồi ạ."
Một câu nói ngoan ngoãn làm cho mấy người kia cứng đơ ra nhìn cô, ở đời này còn có cô gái nào ngoan như cô và ngây thơ như thế không hả? Đúng là, Thanh Thu bị dốt trong Thượng Quan lâu quá đây mà, không có mấy khi nào ra ngoài nên cô không có biết tiếp xúc với thế giới bên ngoài ra sao.
Mấy anh chàng kia, cười cười có vẻ thích thú cầm lấy tay cô kéo cô dậy, cô hoảng hốt, nghĩ trong đầu, trời sao lại nhiều biến thái quá thế này, có ai không cứu tôi với. Suy nghĩ của cô chấm dứt thì, một chàng trai tầm 25 - 26 tuổi ăn mặc một bộ đồ Vést đen rất phong độ và đẹp trai, chặn đường mấy người định kéo cô đi. Anh nở ra một nụ cười rồi nói, „cô gái này đang có hẹn với tôi."
Mấy người kia thấy anh cao hơn mình hẳn một cái đầu, rồi ăn mặc như một người có vẻ có tiền nên sợ bỏ tay cô ra luôn, cười cười nhìn anh rồi đi nhanh ra ngoài và biến mất.
Chàng trai đó nhìn Thanh Thu rồi cười tươi. Thanh Thu cúi đầu cảm ơn anh, „cảm ơn Ngài thật nhiều."
Anh cũng sững sờ với câu nói của cô, rồi bật lên cười, làm Thanh Thu không hiểu vì sao anh lại cười, mặt nghệt ra nhìn anh. Anh thấy cô nhìn mình hắng giọng không cười nữa, rồi nói. „Cô là Thanh Thu đúng không?"
Thanh Thu nhìn anh ngạc nhiên, sao anh lại biết tên cô? Chẳng lẽ anh là người cô đi xem mặt. Cô dơ tay lên chỉ vào anh miệng ấp úng nói, „anh là..là.."
Anh gật đầu cười hiền nhìn cô rồi đưa tay ra tự giới thiệu vệ mình, „Chào em, anh tên là Trí Kiệt."
Cô cũng cười, rồi đưa tay bắt lấy tay anh, bàn tay mềm mại, thon dài và mịn màng đến nỗi anh không muốn buông ra.
Hai người ngồi xuống, cô nhân viên ra hỏi hai người muốn uống gì, Thanh Thu dễ thương nhanh nhẩu nói, „cho tôi một cốc nước dâu."
Còn Trí Kiệt thì lấy một cốc càfê, cô nhân viên lùi đi, Thanh Thiên chống hai tay lên cằm rồi mắt nhìn ra cửa sổ rất tự nhiên, như không có ai bên cạnh mình vậy. Tại cô đã lâu rồi không ra ngoài đường, nên cô muốn nhìn con đường tấp lập nhộn nhịp người kia.
Trí Kiệt anh đang ngắm nhìn cô, anh thích đôi mắt sáng ngời to của cô, anh nhìn mà không thấy chán, tuy là mới lần đầu gặp mà cô cho anh một cảm giác khó tả này, anh thực sự là chưa từng trải qua. Lúc nhìn thấy ảnh của cô anh đã muốn gặp cô, bây giờ gặp rồi anh lại không muốn rời.
Anh cười khi thấy cô không chú ý đến mình mà cứ nhìn ra ngoài đường.Anh hỏi, „Thanh Thu em năm nay bao nhiêu tuổi vậy?"
Cô giật mình quay sang nhìn anh, anh cười ngượng rồi nói tiếp, „xin lỗi khi đã hỏi em thẳng như vậy."
Thanh Thu cười hiền rồi nói, „dạ, không có sao đâu, em còn 6 ngày nữa là tròn 18 tuổi."
Anh trợn tròn mắt lên nhìn cô, anh đoán không nhầm, cứ tưởng nhìn cô trẻ như thế, nhưng nghĩ nếu cô muốn lấy chồng thì chắc cô phải 22 hoạch 24 gì đó chứ. Anh lúng túng và hỏi tiếp, „sao em lại muốn lấy chông sớm vậy?"
Cô mở đôi mắt to nhìn anh, đôi mắt đẹp hút hồn người kia đang suy nghĩ gì đó rồi cong lên, làm những sợi lông mi cả dưới lẫn trên, dày dài và cong chạm vào với nhau.
Cô cong đôi môi mình lên nói, „em rất thích trẻ con, nên em muốn lấy chồng sớm."
Cô nói hết câu đầu lưỡi tinh nghịnh thè ra một chút, tay đưa lên đầu gãi nhẹ. Anh thấy câu nói và hành động thật dễ thương liền cười to và nói, „anh cũng rất thích trẻ con, thế là chúng ta có một điểm giống nhau rồi đó."
|
Hai người ngồi trong quán càfê nói chuyện rất hợp và ăn ý, cười đùa rất vui vẻ và thoải mái...
Văn Thiên đã quay lại mọi người trong nhà xôn xao, bàn tán, còn ai chưa biết anh thì muốn nhìn thấy anh ngay. Anh ngồi trong phòng ông anh, đưa 2 tờ giấy mà cách đây 8 năm đãng mang theo mình đặt lên bàn, ông anh ngồi đối diện với anh, đôi mắt của ông tuy già những vẫn còn nghiêm khắc nhìn thằng cháu đính tôn của mình.
Ông hỏi, „sao bây giờ mới về hả cái thẳng quỷ sứ này?" ông vừa nói tay vừa dơ cây gỗ lên định đánh anh, người Quan Gia cũng cao tuổi dữ lấy cây gậy của ông rồi nói, „Ông đừng có súc động quá, hãy suy nghĩ đễn sức khỏe của mình."
Ông hạ cây gậy xuống còn Văn Thiên cứ ngồi đó, một lúc sau Gia Nhiên và Thư Quân cũng có mặt ở đó. Gia Nhiên khi nhìn thấy Văn Thiên thì khuôn mặt hoàn toàn không hề vui chút nào còn Thư Quân thì không biểu lộ gì, ngồi trên ghế không nói lời nào.
Ông Lưu nói, „ta không hiểu con nghĩ gì, sao lại đi không một lời. Rồi đột nhiên về đây đòi lại tất cả thế là sao?"
Văn Thiên vẫn ngồi im, không nói gì, Gia Nhiên được đà nói vào theo, „cháu nghĩ, cháu là ai? Nhà này có lớn có bé, thích đi là đi, thích về là về sao?"
Văn Thiên ngước lên nhìn ông Nhiên anh cười rồi nói, „nếu mà đây không phải nhà của cháu thì cháu đã không làm thế."
Ông Nhiên tức đỏ mặt gầm lên, „cái thằng này láo nhỉ? Đi cho đã, toàn học cái láo toét ở đâu rồi mang về cái nhà này vậy?"
Văn Thiên không nói gì nữa nhìn ông Nội mình, ông cũng cau mày liếc sang bên Gia Nhiên, rồi ông lại nhìn Văn Thiên và nói, „cháu biết là, cháu đã đắc tội gì không? Nếu biết rồi, thì cháu biết cháu phải làm gì không. Cháu sẽ không được ra ngoài trong vòng một tháng và ở nhà xem lại hết hồ sơ khóa trình, mà Bác Gia Nhiên làm hộ cháu suốt gần ấy nắm, ông sẽ không tính những năm cháu đi học, mà tính từ năm cháu ra trường đi làm tất cả là 4 năm, nếu trong vòng một tháng cháu nắm bắt được toàn diện tất cả những hồ sờ công việc trong 4 năm đó, thì ta sẽ giao quyền chức này hoàn toàn cho cháu, nêu không cháu sẽ phải rời khỏi đây và không nhận được một cái gì, cháu hiểu không?"
Ông nói xong quay đầu đi, Gia Nhiên nhìn Văn Thiên nở một nụ cười hết sức là đểu, rồi cũng đứng dậy đi, Thư Quân cả buổi cũng không nói gì rồi cũng đứng dậy đi theo ba mình.
Văn Thiên ngồi đó anh cầm 2 tờ giấy bóp chúng chặt vào nhăn nhúm, nếu ông Nội anh biết được trong 8 năm qua anh đã làm gì, và sống như thế nào thì đảm bảo là, ông phải kính nể anh và đưa anh cái ghế Thượng Quan này mà không thể nào nói gì được anh cả.
Anh vuốt thẳng 2 tờ giấy ra, gấp nó lại làm 4 kẹp vào cuổn sổ rồi đút vào trong túi. Anh đi ra ngoài ngắm nhìn mọi vật xung quanh ở Thượng Quan, tất cả đều vẫn thế không chút thay đổi, anh đi đến Thượng Ngư nay đã không còn như trước, nơi ba mẹ anh và anh ngày trước sinh sống nay đã không còn có một bóng người qua lại, những cái cửa để vào nhà đã bị khóa chặt và bị dán giấy lên. Anh đứng đó rất lâu nhớ lại những kỷ niệm hồi còn bé, anh cùng ba anh chơi gụ ở sân trước, ba anh chơi rất giỏi nhưng ông hay nhường anh, cho anh thắng, còn mẹ anh, nghĩ đến mẹ anh mà mắt anh cay sè, bà luôn dịu dàng dậy bảo anh, nếu bố anh bực mình chuyện gì về anh là có mẹ anh chạy đến can ngay, thế nên ba anh không có thể làm gì được anh. Anh nuốt cái ức xuống, rồi chở lại với vẻ mặt tối sầm xuông, và tự nói, „bố mẹ con đã về đây, để kẻ xấu phải trả giá cho việc làm của mình."...
Sau khi ra khỏi quán càfê, Tri Kiệt đã mời Thanh Thu đi ăn cơm trưa ở một nhà hàng tây, trông họ thật đẹp đôi. Đi đến đâu ai cũng nhìn họ với con mắt ngưỡng mộ, Tri Kiệt cảm nhận được như thế, thế nên trong đầu anh đã nẩy sinh ra một cái quyết định cho mình là, anh sẽ phải có bàng được Thanh Thu.
Thực sự mà nói đồ tây Thanh Thu không biết và cũng không có được ăn, thỉnh thoảng mới được chú đầu bếp cho ăn thử, nên cô không biết chọn món nào cả, cứ luống ca luống cuống xem đi xem lại quyển thực đơn. Tri Kiệt thấy thế anh hỏi cô, „em không thích ăn đồ tây sao?"
Thanh Thu đang trong lúc luống cuống, nghe thấy tiếng nói vang bên tai liền giật mình ngẩng đầu lên anh, rồi cười trừ, „em chưa ăn đồ tây bao giờ, mà có rồi hay chưa em không biết."
Thanh Thu cũng đã kể cho anh nghe về việc cô bị mất trí nhớ, nên anh mỉm cười hiền nhìn cô rồi nói, „thế có cần anh chọn hộ không?"
Thực sự tốt quá, cô cười nhẹ nhõm nhìn anh, rồi gật đầu. Thế là anh đã chọn cho cô một món mà cô ăn khen ngon tấm tắc. Bữa ăn cũng đã kết thúc nhanh chóng, Tri Kiệt muốn dữ cô thêm chút nữa, nhưng cô đã từ chối, „cũng đã muộn rồi, hẹn anh dịp khác tôi sẽ mời anh được chứ?"
Anh cười nhìn cô , „ok, nhưng anh sẽ đưa em về được không?"
Cô gật đầu đồng ý với anh, thế là cô ngồi trên cái xe ô tô Audi sang trọng của anh được anh chở về đến tận nhà.
Chiếc xe đỗ trước cổng Thượng Quan, Thanh Thu xuống xe, Tri Kiệt cũng xuống theo. Cô đi được mấy bước ra đằng trước tiến lại gần cái cổng, rồi quay lại cúi đầu chào anh. „Cảm ơn anh rất nhiều vì bữa ăn hôm nay, hẹn gặp anh lần sau."
Tri Kiệt gật đầu cười, „ừhm, hẹn gặp lại em lần sau."
Cô mở cổng vào nhà, nhưng anh còn đứng đó vui mừng hò reo trong lòng, miệng cười toe téo, cô bảo hẹn gặp anh lần sau, cô muốn gặp anh nữa, nên làm cho Tri Kiệt vui mừng đến khôn xiết, anh lên xe và phóng thẳng về.
Thanh Thu đi vào phòng, Lee nhìn thấy cô chạy nhanh ra kéo cô vào, để hỏi thăm tình hình hôm nay. „Trời ơi sao rồi? Người đó trông thế nào? Có đẹp trai không? Gia đình có giầu có không?.v.v.."
Lee hỏi nhiều đến nỗi mà Thanh Thu không biết trả lời thế nào, cô đưa tay lên véo mũi cô bạn mình rồi cười. Lee biết mình đang hỏi Thanh Thu rồn rập, nên cô ngừng không hỏi nữa cười ngượng.
Thanh Thu đứng dậy lấy quần áo để thay ra, vừa nói, „anh ấy rất tốt, mình cảm thấy nói chuyện rất hợp."
Lee hồi hộp hỏi tiếp, „rồi sao nữa?"
Thanh Thu quay sang chô Lee cười rồi nói tiếp, „cũng rất đẹp trai, con nhà cũng khá giả."
Lee mừng rỡ mở to hai mắt ra, rồi lại bộ mặt mê trai hiện về, hai tay đưa lên má, mắt lại ngước lên trời mồm thì lảm nhảm, "thế thì tốt quá, không biết có đẹp trai bằng anh Văn Thiên, hôm nay mình gặp không nhỉ?"
|
Thanh Thu quay sang Lee lắc đầu rồi cô đi vào phòng tắm thay đồ, 2 người họ đi chuẩn bị bữa ăn tối cho Thượng Nhiên. Lee quay sang nói với Thanh Thu, „Cậu có biết không, cháu đính tôn của Ông Lưu mới về đó. Trời ơi công nhận nhé gia đình này đứa cháu trai nào cũng đẹp mĩ mãn luôn, Văn Thiên có khi còn đẹp hơn cả Thư Quân ấy chứ."
Lee lại bắt đầu với chủ để trai đẹp của mình, Thanh Thu không nói gì hơn, chỉ cùng cười với lại Lee. Lee nhìn thấy cô bạn không có phản kháng gì kia lại nói tiếp, „nghe nói như là anh ấy sẽ ở Thượng Ngư, nơi mà bố mẹ anh ấy ngày trước ở đó thì phải. Thế nên người làm sẽ được anh ấy chọn bớt sang đó. Cầu mong anh ấy chọn mình."
Lee thật là chết vì trai mà, Thanh Thu chỉ nhìn cô bạn mà không nói được lên lời nào. Có cô bạn như Lee quả thật là cũng không bao giờ hết chuyện để nói, và không bao giờ nhàm chán. Lee sống vô tư, nên Thanh Thu rất hợp với Lee, hai người đã quen nhau từ ngày Lee chuyển vào đây, đến nay đã được 4 năm rồi. Cô bạn Lee đã thấy Thanh Thu suốt ngày thui thủi một mình, nên đã đến trò chuyện và làm quen với Thanh Thu, kể từ đó tình bạn của bọn họ càng lúc càng gắn bó, có khi còn như chị em ấy.
Cả gia đình Gia Nhiên ngồi vào bàn ăn, Thanh Thu cùng mấy người làm lùi đi. Lúc đi ra Thanh Thu chạm phải Thư Quân, anh có vẻ bực mình chuyện gì đó, nên vẻ mặt rất khó coi.
Thanh Thu cùng với lại Lee đi ăn tối, hôm nay bác đầu bếp lại có món ngon muốn 2 người họ ăn thử, nên Lee rất hí hửng kéo Thanh Thu đi thật nhanh đến đó.
Văn Thiên cùng ông ngồi ăn tối trong cái phòng ăn lớn ở tổng chính, Văn Thiên ngước lên nhìn ông rồi hỏi, „ông biết Thanh Thu đã đi đâu rồi không?"
Một câu hỏi làm ông gần sặc, ông cứ tưởng là anh quên cô bé rồi chứ? Ông từ tốn uống ngụm nước rồi nói, „Văn Thiên, cô bé đó... „ ông ấp úng rồi nói tiếp, „Cô bé đó không còn nhớ cháu là ai nữa đâu."
Anh trợn to mắt nhìn ông mình và nghĩ lại lúc sáng nay.. chẳng lẽ đó là cô, anh không nhầm. Nhưng tại sao? Anh bỏ đũa xuống rồi hỏi ông, „làm sao, đã có chuyện gì ông có thể kể cho cháu được không?"
Thế là ông Lưu đã kể cho anh câu chuyện cách đây 8 năm trước. Văn Thiên như bị cái búa đập một phát vào quả tim đang bị bóp nghẹt kia. Anh không thể nào nuốt nổi cơm nữa. Tất cả là tại anh, anh đã bỏ đi để Thanh Thu ở lại một mình. Bỗng nhiên anh đứng bật dậy, chạy ra ngoài lao đến chỗ người làm ở, để lại ông anh không hiểu anh muốn đi đâu, nhìn theo anh ngơ ngác.
Anh mở tung phòng người làm ra, có mấy cô người làm đang ngồi ăn cơm với nhau, anh đi vào làm mấy cô gái vội đứng lên cúi đầu chào anh không hiểu anh đến đây có chuyện gì? Anh nhìn trong mấy người đó rồi cất giọng lên hỏi, „mấy cô có biết cô Thanh Thu ở đâu không?"
Các cô gái mở trừng mắt ra nhìn anh, một cô lên tiếng, „dạ, nghe nói Thanh Thu cùng Lee ở nhà bếp lớn, hai cô ấy đi ăn đồ..."
Không để cô gái nói hết câu, anh đã chạy đi để lại mấy cô gái ngạc nhiên nhìn nhau rồi lại nhìn theo anh.
Anh chạy nhanh đến phòng bếp, mở tung cửa ra, Thanh Thu cùng Lee và mọi người vừa ăn vưa nói chuyện vui vẻ bị tiếng động mạnh, thì giật mình ngẩng mặt lên nhìn. Anh đứng đó thở hổn hển nhìn cô. Mọi người không ai hiểu có chuyện gì. Ông đầu bếp chính đi lại gần anh rồi hỏi, „mến chào Văn Thiên, cậu chủ đến đây có chuyện gì không?"
Anh nhìn ông đầu bếp rồi lại nhìn Thanh Thu, anh đi đến chỗ cô, bỗng anh ôm chầm cô vào lòng mình. Làm cho ai ai cũng mồm và mắt mở to hết cỡ, nhất là cô bạn Lee đang nhìn anh say đắm, cũng chớp chớp không thể nào ngừng được để mở to mắt ra mà nhìn cảnh tưởng đang sẩy ra.
Esp 4
„Ahhh, biết thái buông tôi ra." Thanh Thu sợ hãi hét toáng lên đẩy Văn Thiên ra.
Lee và mọi người giật mình sau tiếng hét của Thanh Thu và đều trở về trạng thái bình thường, Lee thấy bạn mình kêu thì lúi húi quay ngang quay ngửa, mắt đảo như điên tìm kiếm cái gì, mồm thì nói, „đâu, đâu? Biến thái đâu?"
Thanh Thu sợ sệt chỉ tay vào Văn Thiên, nhỏ giọng run rẩy nói, "trước.. mặt mình nè."
Câu nói của Thanh Thu làm mọi người sặc sụa, có người đáng uống nước mà phút hết cả ra, Văn Thiên đứng đó nhăn hết cả mặt mũi lại. Lee cô bạn muốn giúp Thanh Thu mà đứng im như pho tượng, cứng họng luôn.
Văn Thiên anh thở dài rồi nói, „cái gì mà biến thái chứ?"
Lee thấy thế kéo Thanh Thu sang bên mình để giải thích, cười cười xin lỗi Văn Thiên, Lee thì thầm vào tai Thanh Thu, „đó là cậu chủ, cháu đích tôn của ông Lưu đó."
Thanh Thu nghe cô bạn mình nói mà „HẢ" một cái thật to rồi lấy tay che nhanh miệng mình lại, mắt quay sang nhìn anh, nở một nụ cười ngượng ngạo với anh. Anh nhìn cô rồi lấy tay vút mái tóc mềm mại của mình ủ xuống kia về đằng sau, đi đến gần kéo Thanh Thu ra khỏi phòng bếp.
Mọi người nhìn theo không hiểu 2 người kia muốn đi đâu, mấy cô gái trong bếp kia, trong đó có cả Lee đều nhìn theo anh với con mắt long lanh, „quả thật là đẹp trai mà, sao lại có người đẹp đến thế cơ chứ?" Một cô gái lên tiếng mấy cô kia cũng „ừhm" theo, Lee từ đầu cũng ừhm nhưng sau đó cô lại lắc lắc đầu, chống nạnh gừm mặt nói, „đẹp, đẹp cái gì chứ, mấy bà mê trai vừa thôi, thấy cậu chủ đẹp trai là lấn tới chứ gì, tôi không để yên đâu. Đừng động đến cậu chủ đẹp trai, tài ba, phong độ của tôi..."
Lee cứ thế lảm nhảm, mọi người ngồi ăn cơm tiếp không ai thèm nghe cô nói gì cả, Lee sững lại, thấy thế lao đến bàn ngồi vào để ăn đồ, sợ người ta ăn hết.
Thanh Thu bị Văn Thiên kéo ra ngoài, làm cô hốt hoàng chân thấp chân cao không đi vững, anh thì cứ lao như điên với cái đôi chân dài của mình, thật là tội cho Thanh Thu nhỏ bé mà.
Đến hồ cá, nơi này tối không có ai, anh quay đầu lại nhì Thanh Thu, khuôn mặt trắng trẻo mịn màng với đôi mắt sáng ngời, được những ánh điện sau vườn hắt vào mờ mờ, trông thật đẹp và quyến rũ. Cô sợ sệt, mặt nhăn nhó vì anh kéo tay mình đau. Văn Thiên thấy thế anh vội buông tay cô ra.
Văn Thiên cứ đứng đó 2 tay đút túi quần nhìn Thanh Thu không rời, cô thấy anh nhìn mình thì ngại ngùng cúi đầu rồi nhỏ giọng, „Cậu chủ, ngài gọi tôi ra đây có chuyện gì không ạ?"
Một câu nói mà làm cho Văn Thiên thấy khó chịu, từ khi nào anh với cô lại là „Cậu Chủ và Người làm" thế này? Anh cúi người xuống ôm vòng qua eo cô, bế bổng cô lên, mặt cô cùng với tầm nhìn của anh.
|