Quay Lại Nào, Anh Yêu
|
|
Quay Lại Nào, Anh Yêu!! (Finished) Tác Giả: nhoc_sora Nguồn: hihihehe Part 1: Gặp Gỡ! Hạ Chi
Nhận dạng : Mắt nâu nhạt, tóc đỏ tím, chiều cao 1m60, sở hữu khuôn mặt baby và siêu dễ thương, Tính Cách : Trẻ con, tinh nghịch, dễ cười, dễ khóc, nhưng thẳng thắn và thông minh. Sở trường : Cười 1 cái có thể khiến cả hàng người ngã rầm. Sở đoản : Nấu ăn tệ bậc nhất Thích nhất : Ăn chơi, shopping, Phong Đinh Ghét nhât : Đợi chờ
Hôm nay là ngày thứ 5 Hạ Chi để ý thấy rằng cứ khi nào dắt xe đi học là lại thấy một tên con trai đạp xe đằng sau, những cái đuôi theo Hạ Chi có cả dãy, nhưng hiếm thấy tên nào lại đến tận nhà theo đuôi như thế này. Nó quyết định bắt bằng được. Sáng thứ 7, Chi dậy sớm, đi trước thường ngày 15 phút, nhưng hắn cũng xuất hiện và theo sau. Đang đi, bỗng nó dừng lại, xuống xe, và quay lại: -Ấy ơi, xem dùm tớ cái xe với? – Cái giọng ngây thơ không tả. Tên kia lúng túng dừng xe, xem xét một lúc rồi nói: -Hình như…nó chẳng sao ấy ạ! -Uh, thì đâu có sao! – Nó trả lời tỉnh bơ – tớ muốn biết ấy là ai mà theo tớ thôi. Hạ Chi buông một câu thằng thừng khiến hắn đỏ mặt, lắp bắp : -Tớ…chỉ tình cờ…thôi! -Thôi, khỏi nói tớ cũng biết ấy thích tớ chứ j? – Hạ Chi dòm sát mặt hắn. Tên này đỏ mặt không biết trả lời sao trông đến tội. Bộ dạng của hắn làm nó bật cười. Hắn ngẩng mặt lên nhìn Hạ Chi đầy ngạc nhiên và ngượng ngùng. -Ấy … là con gái ah? Hạ Chi suýt bật ngửa khi biết người theo mình mỗi sáng là một đứa con gái đẹp trai. -Tớ là Phong Đinh, học bên cạnh lớp cậu. Cả một đoạn đường dài đến trường, hai đứa không nói câu gì, mỗi bên là một tâm trạng. Hạ Chi cứ tẩn ngẩn mãi, thỉnh thoảng nhớ lại bộ dạng của Phong Đinh nó lại bật cười.
******************************************* Phong Đinh Nhận dạng : Mắt tím nhạt, tóc bạch kim, chiều cao 1m65, sở hữu khuôn mặt đẹp trai và thu hút Tính Cách : Hướng nội, tâm lý, biết cách làm người khác thấy dễ chịu. Sở trường: nấu ăn giỏi Sở đoản : Không biết cười ( Trước khi gặp Hạ Chi ) Thích nhât : Hạ Chi Ghét nhất : Ai làm Hạ Chi khóc
Cái ngày tôi gặp Hạ Chi, là ngày tôi bắt đầu thấy thế giới này đẹp hơn tôi tưởng. 18 tuổi, đấy là ngày đầu tiên tôi vui đến thế. Tôi là les, tôi biết điều ấy khi thấy mình chỉ thích và quan tâm đến con gái, khi thấy mình xao xuyến trước cô bạn cùng lớp nhưng đó cũng là lúc tôi biết mình sẽ đau khổ nếu không được chấp nhận hay yêu một người mà không bao giờ hướng ánh mắt về phía mình. Nhưng… đó là những quãng ngày tôi không muốn nhớ. Đấu tranh là chính mình không phải là điều dễ dàng, và nhiều người chọn trốn tránh để hòa mình vào dòng người không bị gọi là “khác thường”.
|
Part 2: Học cách mỉm cười.
Từ ngày quen Hạ Chi, tôi và nhỏ đều cùng nhau nhau đi học. Tôi nói muốn Hạ Chi kêu mình bằng “anh” và nhỏ vui vẻ chấp nhận, nghe tiếng gọi anh từ cái miệng xinh xắn, tôi chỉ muốn đặt môi mình lên ấy, nhưng cương vị của tôi với Hạ Chi chỉ là bạn thân, bây giờ là như vậy đấy, tôi sợ nếu mình đi nhanh quá Hạ Chi sẽ rời xa tôi. -Từ mai e để xe ở nhà nhé, a sẽ qua đón – Tôi đề nghị. -Anh phải làm xe ôm cho em đấy nhé - Nhỏ nhõng nhẽo sao mà yêu quá chừng. -Tuân lệnh – Tôi nhìn Hạ Chi âu yếm. -Thích không? -Thích – Tôi gật đầu -Vậy cười đi Tôi đưa tay kéo miệng mình nhếch sang một bên : - Vầy hả? -Không - Hạ Chi nhăn mặt - Phải thế này mà. Nói rồi nhỏ ngoác miệng ra tận mang tai, cười khặc khặc. -Có gì mà em cười dữ vậy, tài thật – Tôi tròn xoe mắt. -Là em nhớ hôm đầu tiên gắp anh, cái bộ dạng như ăn trộm bị bắt ấy – Nhỏ vẫn cười dữ dội. Nhìn Hạ Chi như vậy, tôi cũng chợt bật cười, nhớ đến cái cách cô nàng chất vấn vừa sợ vừa yêu. -Cười vậy mới đẹp trai chứ -Lâu rồi anh không cười nên …quên!
Uh, đã lâu rồi tôi không có khả năng cười thì phải. Khi tôi nói mình là les, tôi đã chỉ nhận được những tiếng xì xầm, bàn tán, ánh mắt kì thị lẫn thương hại và điều đau lòng nhất là cả những người thân của tôi cũng tỏ ra lạnh lùng. Tôi từ ngày ấy đã không thể khóc, tệ nhất là cũng không thể cười. Không tìm đâu được một lời an ủi, một bàn tay chào đón tôi. Lên cấp 3, tôi thi vào một trường thật xa để không nhìn thấy ai quen thuộc nữa.
Nhưng ngày hôm nay, tôi đã cười, cười rất thoải mái, có lẽ ai nhìn thấy Hạ Chi cũng đều muốn mỉm cười, cười thật với lòng mình. Hạ Chi không phải là một cô gái quá xinh, nhưng rất đáng yêu và cuốn hút, có mấy ai đi qua cô mà không dừng lại mấy giây để nhìn, cũng có kẻ không cầm lòng được phải bắt chuyện ngay, tôi đã chứng kiến không ít những lần như thế. Dù hơi khó chịu nhưng vẫn phải công nhận vì nhỏ dễ thương quá. Từ hôm Hạ Chi bảo “mỗi ngày anh phải cười 5 lần”, lúc đầu tôi phản đối “tự dưng cười người ta tưởng anh điên mất”, nhưng có lẽ tôi đã cười nhiều hơn thế. Gia đình tôi cũng không hiểu vì sao dạo này tôi lại tươi tỉnh như thế. Mặc dù cứ thấy mọi người là tôi lại làm cái mặt lạnh lung, nhưng không thể giấu hết niềm vui khi tôi nghĩ đến Hạ Chi.
************************************** Lạc Đình Nhận dạng : Tóc đỏ nâu, mắt xanh dương, chiều cao 1m62, sở hữu khuôn mặt xinh xắn dịu dàng. Tính cách: Dịu dàng, thân thiện, thông minh và sâu sắc. Sở trường : An ủi người khác Sở đoản : không có Thích nhất: Phong Đinh, Học, và Ca hát Ghét nhất: Hạ Chi
Lạc Đình là cô bạn thân nhất với tôi ở lớp, tôi dám cá là cô có một số lượng fan không kém gì Hạ Chi của tôi. Cô là người dễ gần và thân thiện, lần đầu tiên khi tôi nói mình là les, cô ấy chỉ mỉm cười và nói “uhm”. Một tiếng đơn giản như tôi là kẻ bình thường nhất mà cô ấy biết. Tôi đã thầm cảm ơn cái khoảnh khắc ấy mà Lạc Đình mang lại. Nó xoa dịu phần nào khi tôi nhớ đến sự xa lánh đứa bạn thân hồi cấp 2 khi tôi bật mí về con người thật của mình. Lạc Đình - Hạ Chi tôi chưa bao giờ nghĩ đó sẽ là hai thái cực, và cũng là một mối quan hệ gây khó khăn cho tôi sau này. Ít ai nghĩ một người như Lạc Đình lại đi thích cái đứa như tôi, và tôi cũng vậy.
|
Part 3 : Ác mộng Phong Đinh giật mình thức giấc, giữa mùa đông lạnh mà mồ hôi ướt đẫm. Sau từng ấy năm, hôm nay cơn ác mộng lại về trong giấc ngủ. Nỗi kinh hoàng vẫn chưa dứt...! Phong Đinh với chiếc điện thoại, nhắn một tin nhắn vội vàng "Anh nhớ em!", khuôn mặt giãn ra trở lại bình thường.
- Đêm qua anh sao thế? Không ngủ được ah? - Hạ Chi lo lắng. - Không! Anh nhớ em thôi! - Phong Đinh cười. Phong Đinh biết Chi sẽ chẳng bao giờ hỏi thêm gì nếu anh không muốn nói. Đó là điểm anh thực sự thích ở cô, một người biết lắng nghe từ trái tim. Đinh cũng chưa kể với Chi rất rất nhiều điều, dù anh muốn nói nhưng chẳng biết phải bắt đầu từ chỗ nào. Tất cả đều là những ký ức anh không muốn nhớ, nhưng nó ở đây và sẵn sàng hành hạ anh bất cứ lúc nào. Có những điều mà mình không thể quên, nhưng cũng không muốn ai nhắc lại. - Hôm nay mình đi chơi em nhé - Đinh đề nghị - Anh không muốn đến lớp. Hạ Chi nhìn mặt Đinh dò dẫm rồi tuyên bố: - Ok, mình sẽ đi công viên. 8h sáng, sau khi chờ cho mặt trời lên, Phong Đinh và Hạ Chi mới dám đạp xe ra công viên, chỉ vì hai đứa không muốn thành dở hơi nếu như mới 7h mà đã ra ghế đá ngồi. - Em nắm lên đùi anh nhé. - Thế này thì giống người yêu lắm - Phong Đinh nháy mắt. - Thì chúng mình yêu nhau mà Đinh biết Hạ Chi đang nói đùa nhưng vui vẫn là cứ vui. Nhưng niềm vui của Phong Đinh chợt tắt, anh nhận ra đám người đang tiến lại phía mình, những người anh không quên vì sự căm thù. Đinh vội vàng kêu Hạ Chi đứng dậy, nhưng không kịp bước...
- Ôi, xem ai kìa - Có phải Đinh " bệnh hoạn " ko nhỉ? - Đứa con gái tóc vàng kéo dài hai chữ "bệnh hoạn" - Dạo này cô em đẹp trai quá nhỉ! - Oh, Phong Đinh nhà ta hình như có người yêu rồi này - Ba ****** vẫn cho mày ra ngoài đấy ah? Mỗi đứa một câu, chúng nói và cười sằng sặc với nhau. - Đi Hạ Chi - Phong Đinh kéo mạnh tay trong khi Chi vẫn ngơ ngác. - Mày vẫn là les đấy ah? Uổng công bọn này giúp đỡ mà không hết bệnh nhỉ? - Cô em xinh gái này mà lại chịu yêu cái loại... Bốp! Một cái tát rất kêu từ tay Hạ Chi. - Mày ... Tên vừa bị ăn tát vung tay định đáp trả nhưng cả lũ kéo lại. - Thôi, chấp chúng nó làm j, động vào nó lại lây bệnh thì khốn. Đinh biết bọn này thù dai, chẳng dễ bỏ qua nhưng chắc chắn không muốn đau vì những ngón đòn của anh. Dù gì ba Phong Đinh cũng là một cao thủ karate, nên anh dù không giỏi nhưng cũng biết nhiều. Phong Đinh vội vàng kéo cô đi thật nhanh. - Bọn chúng là ai thế - Hạ Chi bực tức. - Học cùng anh ngày xưa - Chúng nó nói thế là sao? Bệnh j? Hạ Chi hỏi bằng cái mặt đỏ gay. - Lúc khác đi em? - Đinh mệt mỏi. - Lúc khác là lúc nào? Anh lúc nào cũng im lặng? Không bao giờ nói anh làm sao? Vậy anh còn cần đến em như một người bạn thân không thế? - Anh là les, anh khác người, "bệnh hoạn", e hài lòng chưa, e mới muốn anh nói j nữa đây? - Phong Đinh hét lên. - Với em anh là người bình thường. Hai người, mỗi người một hướng...
|
Dương Linh : Bạn học cấp hai của Phong Đinh Nhận dạng : tóc vàng, mắt đen, cao 1m59, khá xinh nhờ biết cách trang điểm Tính cách : Xấu tính, nhỏ nhen, thích phá đám người khác Sở trường : Cưa trai Sở đoản : không biết Thích nhất : Không có Ghét nhất : Những người mà cô ta ghét.
Duy Vũ : Bạn học cấp hai của Phong Đinh Nhận dạng : Trong du côn, tóc đỏ, mắt nâu, cao 1m72 Tính cách : Xấu tính, bạo lực, thù dai
Vĩnh Hưng : bạn học cấp 2 của Phong Đinh Nhận dang : tóc nâu, chiều cao 1m75, trông tri thức Tính cách : Ga lăng, hiểu biết và có chừng mực, hơi khó đoán Thích : Phong Đinh ( hồi xưa, bây giờ thì ...hok biết) Ghét : Không có.
|
Part 4 : Bài hát từ trái tim Không nhắn tin, không gọi điện, không đi học cùng nhau, đã hai ngày tôi chỉ dám nhìn lén Hạ Chi ở trên trường. Tôi có lẽ phải bắt đầu trước. Không biết tôi đã nói với các bạn Lạc Đình là cô bạn thân ở lớp chưa nhỉ? Một cô gái đầy tài năng, cô ấy là phát thanh viên của chương trình hát theo yêu cầu của trường tôi dành cho học sinh. Chính vì lẽ đó mà tôi nẩy ra một ý định. Thường thường, các bài hát yêu cầu kèm với lời nhắn phải được gửi trước 1 tháng và lựa chọn để phát. Nhưng vì tôi là trường hợp đặc biệt nên được Lạc Đình iu ái. Đơn giản ý nghĩ này mới bắt đầu chứ tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gửi cho ai đấy một bài hát cả. -Cãi nhau với Hạ Chi ah? -Không! Tự nhiên thế thôi. – Tôi không muốn đề cập nhiều đến chuyện của hai đứa với một người khác và Hạ Chi chắc chắn cũng vậy. -Sẵn sàng chưa? - -Rồi – tôi bỗng thấy tim mình nhanh hơn. -Xin chào các bạn, chương trình hát theo yêu cầu của chúng ta hôm nay đặc biệt hơn mọi hôm. Tôi đang ở đây cùng với một bạn nữa, bạn ấy muốn trực tiếp gửi lời nhắn đến một người rất quan trọng đối với bạn ấy. Xin mời ban - Lạc Đình nháy máy ra hiệu cho tôi -Uhm… Em ah, cái đầu anh quá nóng, còn trái tim lại quá lạnh, nhưng em đã đến xoa dịu và sưởi ấm cho anh. Anh xin lỗi. vì đã nóng nẩy, anh có thể lại chia sẻ với em được không? Em sẽ lại lắng nghe anh phải không? Anh sẽ lại đợi em trước cổng nhà mỗi sáng nhé. Anh rất cần em. Đây là bài hát từ trái tim anh. -Vâng, đó là một lời nhắn hết sức chân thành, chắc bạn nào nghe được cũng đã hiểu tấm lòng của bạn rồi. Và chúng ta sẽ đến với bài hát “ Xin Lỗi, Anh yêu Em!”. Trái tim tôi vẫn đập rộn ràng. Không biết em có nghe được không? ************************************** 8h tối, Phong Đinh ôm bó hoa hồng tím xanh đứng trước cổng nhà Hạ Chi. Một nụ cười, Hạ Chi ngồi sau xe vòng tay ôm eo Phong Đinh. -Em không biết là anh còn có tài này nữa nha - Hạ Chi khúc khích -Tài j cơ? – Đinh ngạc nhiên. -Tài tán tỉnh cô phát thanh viên để được trèo lên nói lôm côm ấy! -Lạc Đình là bạn thân mà! Tất nhiên là phải chiều anh một chút rồi – Đinh tự đắc -Thế e là j? Em không chiều anh đâu nhá - Hạ Chi hơi cau mày khi nghe đến Lạc Đình -Em ah? Đặc Biệt! – Phong Đinh với tay siết chặt Hạ Chi vào người mình khi cô nàng định giận dỗi buông tay. Lòng vòng mấy chỗ đến khi tay run lên vì lạnh Phong Đinh mới đưa Hạ Chi về. -Ngủ ngon nhá -Uhm… U too! - Hạ Chi quay gót bỗng Đinh giữ chặt tay. Phong Đinh kéo rất sát Hạ Chi vào người rồi vội vã buông nhanh -Hì, anh về đây, nhớ ngủ ngon đấy Hạ Chi kéo Phong Đinh xuống, hôn nhẹ vào má: - Thưởng cho anh vì hôm nay ngoan nè – Cô vội vàng chạy vào nhà giấu biến khuôn mặt đỏ bừng trong khi Phong Đinh vẫn đang ngây ngất vì sự thăng hoa của cảm xúc.
|