Yui! Anh Yêu Em
|
|
Chapter 4: Công việc mới -> công việc cũ. Có tin đc k chứ trên đời này có quỷ thật tôi đang rất sốc đây này. -Yui...bạn ở đây làm gì z sao k gọi mk-Makoto vỗ vai tôi rồi ngồi xuống cạnh tôi-có chuyện gì sao nói cho mk nghe đi -bạn cho mk hỏi 1 chuyện đc k?-tôi rất mong câu trả lời và đã đc đáp lại -ừ cứ nói đi -đây là đâu? -lãnh địa quỷ...sao z -à... k-tôi phải nói thế nào đây chứ tôi k phải quỷ vì 1 lí do củ chuối của họ mà tôi bị bắt tới đây chứ nhưng nghĩ đi nghĩ lại cái thành phố tôi thấy lúc đó liệu có phải cũng là lãnh địa quỷ, tôi đã vào nhầm nơi rồi sao. -bạn sao z sao k nói gì-Makoto thấy tôi ngồi im như phỗng hỏi thăm -mk k sao chỉ là có 1 chuyện mk k thể tin đc thôi -chuyện gì? -bạn k bỏ mk khi biết thân phận thật của mk chứ-tôi rất lo lắng nếu tôi mà mất người bạn này tôi sẽ bơ vơ thế nào ở cái chốn k thân thích k có người thân chứ. -bạn nói gì z chứ chúng sẽ vẫn mãi là bạn kể cả bạn có là ai đi chăng nữa -thực ra mk là con người -sao cơ?-Makoto hét lên, k phải chứ vừa nói xong vậy mà bây h lại thế này đây tôi thực sự cảm thấy tình bạn như chẳng có nghĩa lý gì đối vs tôi cả, tôi chán ghét cái thứ gọi là tình bạn -sao bạn lại vào đây đc z mk nghe nói khi con người vào đây sẽ bị kết giới đốt cháy z tại sao bạn lại k sao rồi còn bị giải tới đây nữa chứ -mk k biết mk thực sự chẳng hiểu gì hết -k sao mk hứa sẽ k bỏ rơi bạn cứ yên tâm-câu nói đó của Makoto khiến mk cảm thấy đc an ủi. Tôi và Makoto nói chuyện 1 lúc lâu mới về.Liệu có phải thần may mắn đã đến vs tôi hay k mà sáng hôm sau tôi đc chuyển tới làm việc ở 1 khu vực khác đó chính là nhà bếp. 10 năm trời tôi gắn liền vs bếp tự nhiên bây h đc quay trở lại thấy vui vui sao ý. ~~~~~~~~~~~~~~~~~ -Yui...Yui mau đi lấy đồ ăn sáng cho tôi-hắn gọi nhưng ngồi đợi một lúc cũng k thấy ai trả lời hay cũng k thấy Yui xuất hiện, bình thường chỉ cần gọi 1 câu là cô đã xuất hiện bây giờ thì gọi khản cả cổ cũng k thấy đâu. -YUI...tôi bực mk rồi đấy nhớ cô mà k mau xuất hiện thì đừng trách-hắn tìm tất cả các phòng nhưng k thấy cô đâu cả -hoàng tử tôi mang đồ ăn sáng tới cho người-1 cô gái mang khay đồ ăn vào -cứ để đó.... cô có biết cô gái đc phụ trách làm ở đây lúc trc bây h đã đi đâu k -à..là cô Yui phải k ạ...cô ấy đã đc chuyển nơi làm việc từ bây giờ tôi sẽ thay vị trí của cô ấy -ừ-hắn k nói gì nhưng có thể đánh giá ngay rằng cô gái này k bằng Yui -cô mang cà phê tới cho tôi - vâng-cô gái đó rời khỏi 1 lúc rồi quay lại -của hoàng tử đây ạ PHỤT-hắn phì ngay chỗ cà phê vưà uống -sao đắng quá z ----------- phụt....ngọt quá cô làm ăn kiểu gì z-hắn cáu ------------- -cô mau làm lại cho tôi nhanh lên sao lề mề quá z -vâng tôi xl ------------ -trời ơi bữa tối của tôi đâu quá giờ ăn tối rồi đó -tôi...tôi sẽ dọn ngay ạ
|
Tôi còn đang mải mê vs những món ăn trong bếp thì đầu bếp nói vs tôi có người cần gặp, tôi vội rửa tay ra xem ai thì ra là Makoto hôm nay rảnh rỗi tới chơi vs tôi -Makoto hôm nay rảnh quá ha mà tới thăm tui thế này -có gì đâu bình thường bạn vẫn hay đến chơi vs mk thì lâu lâu mk cũng phải đến chơi vs bạn chứ -hìhì sao hôm nay hết việc r hay sao mà có thời gian rảnh z -ừ mà công việc của bạn cũng bận bịu nhỉ -uk nhưng mọi người ở đây đều rất tốt nên làm việc cũng bình thường k thấy vất vả -vậy là tốt r Hôm sau tôi vẫn tới nhà bếp làm bình thường thì đột nhiên mọi người cứ ru rú hết vào 1 góc -sao vậy bác-tôi nhìn bác đầu bếp thương phải biết mặt trắng bệch như xác ứơp xong tay run run-bác có chuyện gì sao-tôi chẳng hiểu cái mô tê gì chỉ thấy bác chỉ chỉ đằng sau tôi theo quán tính tôi quay lại thì...ối giời ơi cái tên mắc dịch đó ở đây làm gì chứ lại còn đứng ngay sau tôi mà tôi k hề hay biết mới khổ chứ-định hù chết người ta à-tôi vuốt ngực -đi-tự nhiên hắn ta lôi lôi kéo kéo tôi đi xềnh xệch như kiểu kéo 1 cái gì đó chuẩn bị vứt đi -mau bỏ tôi ra anh làm gì vậy hả..tự nhiên lôi tôi ra đây tôi còn phải làm việc nữa chứ -từ nay cô k phải làm ở đó nữa đi về với tôi-tên mắc dịch vẫn cứ lôi kéo tôi đi -anh nói z là có ý gì -tôi..muốn..cô..quay..trở..về..làm..việc..cho..tôi -tôi k thích -ở đây cô k có cái quyền gọi là tự do đâu -tôi từ trc tới giờ đã k có tự do rồi-tự nhiên lại nhắc tới làm gì cơ chứ để tôi nhớ lại cái quãng ngày khổ ải đó. Cuộc sống ở đây rất tốt bây h có cho tôi tiền chưa chắc đã muốn dời khỏi đây, nhưng bây h tôi ..hức..hức.. -này cô làm sao vậy chứ -*lắc đầu*-tôi chỉ biết lắc đầu chứ còn biết làm gì nữa chả lẽ lại nói cho tên đó biết quá khứ của tôi, tên trời đánh đó thương cảm cho tôi thì k nói làm gì nếu mà hắn lấy đó để chế nhạo tôi thì chỉ có nước tìm 1 cái hố để chui xuống thôi -này cô mà khóc ở đây tôi k chịu trách nhiệm đâu tự nhiên khóc là sao chứ -tôi...hức... -nín ngay cô mà còn khóc là tôi....tôi sẽ k tha cho cô đâu -tại anh chứ ai-bực mk k nói tới thì làm sao người ta nhớ đến đc chứ. Thế là từ ngày hôm đó tôi k còn làm việc trong nhà bếp nữa buồn ơi là buồn.
|
Chapter 5: -Yui..dậy..dậy mau-vừa mới sáng ra tôi đã bị tra tấn bởi 1 giọng nói hết sức lạnh lùng và mang âm điệu...giết người
-để im cho tôi ngủ đi-đã mệt thì chớ xong lại k cho người ta ngủ nữa chứ muốn chết hay sao, tôi buộc phải vùng dậy thì-hoàng...hoàng tử..mới ..sáng ra người đến tìm tôi có việc gì k-mấy ngày nay ngày nào cũng z hết vừa mới sáng ra hắn ta đã đến tìm tôi k cho tôi ngủ k những làm ảnh hưởng đến tôi mà còn làm cho những người cùng phòng vs tôi sợ chết khiếp
-cô còn k mau lên thích ăn đòn đúng k-đó hắn ta lại quát tháo r phiền chết đi đc mà, hắn ta k phiền nhưng tôi thì rất phiền, haizzz tôi phải đi làm vscn nhanh nhất có thể nếu k sẽ rất khó sống trong ngày hôm đó, tôi đã có 1 lần như z kết quả là tôi bị hắn cho trồng cây chuối trên k trung tôi phải nài nỉ lắm hắn ta mới tha cho tôi, mà cũng chẳng hiểu sao ngày nào hắn ta cũng dậy sớm để đến làm phiền tôi hắn rảnh rỗi sinh nông nổi z sao.
-mau lên-hắn quát
-tôi biết rồi-ghét thế k biết Tưởng cái tên trời đánh gọi tôi dậy sớm làm gì hoá ra là bắt tôi dọn phòng cho mk mà cũng lạ ngày nào tôi chả dọn sao hắn ta lại gọi tôi dậy sớm, có trời mới hiểu.
-dọn nhanh lên tôi còn giao cho cô việc khác
-biết rồi ngày nào chả như ngày nào mong anh sáng ra đừng làm phiền giấc ngủ của tôi là đc rồi-cô muốn thế sao
-đương nhiên rồi
-còn lâu đi nhá
-anh...-tôi tức đến nghẹn họng mà k làm gì đc ai bảo tên trời đánh đó là cấp trên của tôi chứ -hừ...còn gì giao nốt đi để tôi còn làm cả thể
-hết rồi cô về đi
-tôi về đó đừng có gọi đấy
-ừ lát lại gọi cô yên tâm!
-anh... Hết việc tôi dong chơi trong hoa viên mang tiếng là lãnh địa quỷ nhưng ở đây có bầu trời rất đẹp, hoa cỏ lại rất nhiều tha hồ mà ngắm
-cô gì ơi cho hỏi phòng của hoàng tử ở đâu z
-cô hỏi tôi sao
-đúng z
-chỉ cần đi thẳng rồi quẹo phải là tới
-cám ơn-cô gái đó biến mất 1 cách kì lạ vừa nhìn đã k thấy đâu r, nhìn thì thấy xinh nhưng lòng dạ thế nào thì chỉ có trời mới biết. Tôi vẫn tiếp tục cuộc dạo chơi của mk, dạo gần đây công việc của tôi rất thoải mái xong thì chơi chứ k như trc đây chìm nghỉm vì đống công việc chất cao như núi. Lúc tôi rảnh thường đến tìm Makoto trò chuyện nhưng hôm nay tôi chẳng có tâm trí ấy nên ngủ là thượng sách.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
-Triakiiiii...em tới rồi mau mở cửa đi-1cô gái gõ cửa rầm rầm
-cái gì z chứ sao ồn ào quá z-Triaki đi ra mở cửa mà cứ lầm bầm mãi-ai z
-Triaki-cô gái đó ôm lấy hắn
-mau buông ra k tôi sẽ k khách sáo đâu-hắn bực bội
-sao anh lại như z chứ chúng ta là 1 cặp mà điều này ai cũng biết còn gì-cô gái đó thanh minh
-mọi người nói thế nào tôi k cần biết mong cô đừng đụng vào tôi là đc rồi
-anh....đc chỉ cần k động vào người anh thôi chứ gì k sao hết chỉ cần trông thấy anh là em vui rồi
-tùy cô thôi
|
-chà ngủ sướng quá bây giờ phải đi kiếm cái gì đó ăn-tôi xoa bụng trực đi ra cửa thì thấy cái tên trời đánh đó ngồi ở đây từ lúc nào
-ây..ây...-tôi đẩy hắn xem có động tĩnh gì hay k nhưng im lìm lìm à-này chết rồi hả...có muốn chết thì ra chỗ khác chứ ở đây tôi k chịu trách nhiệm đâu
-cô muốn tôi chết thế sao-tự nhiên hắn nói làm tôi giật cả mk tim suýt rơi ra ngoài
-tự nhiên ngồi lù lù ở đây bộ anh thích làm người hầu z sao để tôi trình lên chúa tể cho anh làm
-cô có trình đến vài thế kỉ nữa cũng chẳng có ai phê duyệt cho cô đâu...còn bây giờ mau đi dọn lại phòng cho tôi cô làm ăn thế mà đc hả bừa bộn từ trong ra ngoài
-anh có bị ấm đầu k đấy tôi dọn từ sớm cho anh rồi đó thôi
-cô đi mà xem thử- Bạn có biết k tôi vừa mở cửa ra cứ như kiểu 1 đống rác đổ ụp lên đầu tôi vậy bừa bộn k thể tả đc. Tôi phải dọn cật lực hết lau lại chùi, sao lại bẩn đến thế k biết nền nhà toàn đất vs cát lau đến đời nào mới hết chứ-nhanh lên lát có bạn tôi đến đó-tôi biết rồi-hờ lau thế này đến tết Pháp à sao cát ở đâu mà lắm thế chứ quét k đc lau k xong trời ơi có ai giúp tôi k. 2 tiếng sau Phù cuối cùng cũng xong đc 1 chỗ nhưng thử nhìn xem những chỗ khác còn tồi tệ hơn phải làm sao bây giờ cứ theo đà này có lẽ mk thức đến sáng mai cũng chưa chắc đã xong.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
-triaki tôi đến rồi đây-Heji đi vào
-tới muộn thế
-Haizzz tại mẹ tôi k cho đi bắt phải ăn uống đủ thứ khó khăn lắm mới thoát đc đây này
-bỏ nhà lun sẽ k sao
-định xui dại con nhà người ta đấy à...mà Mioti đâu sao chưa thấy tới
-tới rồi đây-Mioti đi vào trên tay xách vài túi đồ
-sao thiêng thế-Heji cảm thán
-hihi tôi mang mấy thứ tới đây đảm bảo ai cũng thích
-gì z-Heji hỏi
-xem thì biết
~~~~~~~~~~~~~~~
Tôi đi ra thấy bọn họ đang ngồi nói chuyện theo lễ nghi tôi phải chào hỏi 1 tiếng nhưng có biết họ là ai đâu thôi thì kệ vậy cứ là công việc của mk phải nói là tôi dọn cho tới khi mấy người ka về rồi cũng chưa xong
-sao cô dọn lâu z chứ
-đuổi việc tôi đi
-còn lâu, mơ đi tôi còn phải hành cô dài dài
-k sợ tôi bỏ chốn sao
-thử xem tôi sẽ bắt cô về chứ sao
-tôi mà chốn thì anh có tìm bằng trời
-biết sao đc
|
Chapter 6: Tiệc tùng -Yui...mau chuẩn bị quần áo cho tôi tối nay có tiệc đấy -tôi biết rồi có cần gì thì ghi hết ra tờ giấy rồi tôi còn làm-tôi còn đang dọn cái đống hỗn độn trong phòng hắn mà cứ gọi liên tục, phòng gì đâu mà quần áo dải linh tinh rồi vỏ bánh vứt lăn vứt lóc nhìn bề ngoài cứ tưởng k thích mấy cái đồ ăn vặt ai ngờ lại ăn 1 cách khủng khiếp đến z. Đến chiều mọi người trong chính điện đen chạy ngược chạy xuôi để chuẩn bị cho bữa tiệc và tôi đây cũng k đc nghỉ ngơi một lúc nào lúc thì trong bếp khi thì trong nhà kho lúc thì ở nơi tổ chức tất cả người hầu đều như nhau chạy tấp nập chuẩn bị k như 1 số người nào đó chỉ đứng 1 chỗ rồi chỉ chỏ trong đó có cái tên trời đánh đó
-Yui... mang cái đĩa kia đi..
-Yui... mang mấy cái ly kia lại đây..
-Yui...làm nhanh tay lên k bị phạt bây h.. Lúc nào cũng Yui này Yui kia tôi chạy tới nỗi mỏi nhừ cả chân rồi đây này tay cũng chẳng còn sức để làm nữa rồi tôi nhớ rằng lúc trc tôi khỏe lắm mà sáng dậy sớm làm việc hùng hục nếu tính ra bây h công việc của tôi nhẹ hơn rất nhiều nhưng sao vẫn thấy mệt z chứ.
-cô nghĩ cái gì z hả đang tương tư anh nào-chẳng hiểu trong đầu hắn ta đang nghĩ cái gì nữa giờ phút này còn có tâm trạng để chêu đùa
-đúng tôi đang tương tư đấy làm gì đc nhau bộ anh ghen hay sao-đã thế tôi chiều theo ý anh
-tôi k thèm chấp
-có mà k chấp đc
Bữa tiệc cũng đã đc bắt đầu mọi người thì đi xem những gương mặt quan trọng và có quyền thế còn tôi đây vẫn phải lúi húi trong phòng của hắn
-tôi k thích bộ này lấy cái khác đi
-vậy cái này nhìn cũng đẹp mà-k-còn cái kia thì sao
-k
-cái gì cũng k tốt nhất anh tự đi mà lấy tôi k chọn nữa mất thời gian -rõ là bực mk mà-tôi đi trc đây kệ anh muốn làm gì thì làm
-đứng đó ai cho đi mà đi tí nữa cô phải đi theo tôi ra đó
-k đời nào
-cô k có quyền phản đối
Tức thế k biết tôi đang định về phòng đi ngủ một giấc cho khỏe ai ngờ lại phải ở đây cứ như kiểu vệ sĩ của hắn vậy tôi có biết cái gì đâu cơ chứ mà hắn lại muốn tôi ra đó cùng bộ k thấy bêu hay sao. Mệt mỏi vì hắn, k biết có ai trị đc hắn hay k chứ cứ như thế này chắc mk chết mất đổi việc thì hắn lại lôi mk về, đi đến đâu cũng thấy lò dò ở đằng sau.
Tại bữa tiệc
-chúa tể tớiiiiiii...
-chúa tể vạn tuế.... Những người ở đây ai cũng ăn mặc lộng lẫy cười nói vui vẻ. Thế quái nào hình như bữa tiệc này dành cho hắn hay sao đó mà hết người này đến người khác tới bắt chuyện vs hắn nhưng có 1 cặp vk ck rất đặc biệt họ là con người tại sao lại tới đây k ai khác chính là ba mẹ tôi 2 người mà tôi ghét nhất trên đời này. Tôi k muốn gặp họ nên định bỏ đi khi hắn k để ý do mải nói chuyện vs họ nhưng éo le thay hắn đã biết đc mục đích của tôi
-ai cho cô đi đứng im đấy-câu nói của hắn đã gây sự chú ý cho 2 người họ, họ nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống k quên kèm theo thông điệp ''tao tìm đc mày r thì ra mày chốn ở đây, về r mày chết vs tao'' tôi chỉ còn cách đứng đó nuốt nước bọt ừng ực
-hoàng tử kiếm đc cô gái này ở đâu z-bà ta nhẹ giọng-ng hầu của ta bà hỏi làm gì-liệu ngài có thể....tặng...cô bé...đó...cho...tôi..đc k-bà ta nhẹ nhàng
-k bao h ng hầu này làm rất đc việc ta sẽ k tặng cho ai cả-hắn ta vênh mặt lên sao tự nhiên tôi cả thấy quý cái tên trời đánh này đến thế mong rằng hắn đừng giao tôi cho họ nếu k đời của tôi đến đây là chấm dứt hoàn toàn.
|