Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi
|
|
Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi! [ Wattys2016] ★ Tác Giả: LyPhng3 ~ Phương Ly Bản Quyền Thuộc về WP/LyPhng3
Truyện đầu tay, mang hướng mới, không xa hoa hay ATSM, nếu mấy bạn ủng hộ thể loại này thì đọc truyện tớ nha. Thank các bạn
Hoàng Trân Trân (17 tuổi): Con của một gia đình giàu có, nhưng không có nghĩa nó là đứa ăn chơi xa xỉ như mấy cô nàng khác, nó thích nhất là tự do và dấu thân phận, nó là đứa thông minh nhưng chắc cũng vì lẽ đó nên nó học chả ra làm sao. Nó từng học ở nhiều nơi như Mỹ, Nhật,...nhưng cái tính chóng chán nên nó cũng chẳng kéo dài được lâu.
Pack Jihun (17 tuổi): Ba là người Hàn, mẹ là người Việt Nam. Công tử giàu có, tính cách siêu kì lạ ( kiểu như của Song tử ý), văn võ song toàn, lại là hotboy đứng đầu bảng của trường, khối gái theo hắn, nhưng hắn lại thích một không gian yên tĩnh, chứ không hay đi tiệc tùng hay gái gú. Hội trưởng trường Banguk.
Song Seho (17 tuổi): Là người đứng thứ hai sau hắn ta về mọi mặt. Con trai của chủ tịch tập đoàn ngân hàng lớn ở Hàn. Anh là người rất hiểu chuyện, luôn cạnh tranh với hắn ở mọi mặt nhưng trên phương diện lành mạnh chứ không chơi bẩn.
Choi Ina (1́8 tuổi): Hotgirl của trường, con gái thứ hai của Ông Choi, ông ta là tổng giám đốc của nhiều khách sạn lớn, và hotgirl thì phải với hotboy, chính vì thế, cô nàng sẽ không nương tay cho những ai đụng đến hắn ngoài cô ra. Bằng mọi giá. ( kinh quá đi mất)
Và một số nhân vật phụ khác..... Truyện bắt đầu.....
|
Chap 1:
Nó ở nhà thở dài, miệng than vãn:
- Chán quá, không biết mình sẽ đi đâu học nữa đây.
Mấy bữa trước nó mới từ Trung về, sau bao năm ở Trung, nó lại thấy chán, nó định sẽ ra Anh học lại, dù gì thì nó cũng nhớ mấy bạn ở đó, điện thoại của nó reo lên, nó lấy điện thoại trả lời chán nản:
- Way...???
- Trân, con thôi cái giọng chán nản đó cho mẹ, lên phòng mẹ lấy dùm cái hồ sơ trên bàn, lúc sáng mẹ quên mất.
- Dạ.
Nó đi vào phòng của ba mẹ nó, lấy cái tập hồ sơ rồi chuẩn bị đi ra ngoài, nó bịt kín mặt mũi rồi xuống gara lấy chiếc xe đạp điện, nó bỏ cái hồ sơ trên giỏ xe rồi đi lái xe đi. Nó đang đi thì nghe tiếng điện thoại có tin nhắn, có lấy ra đọc thì thấy là tin nhắn của đứa bạn ở Trung:
''Nhớ quá đi ''( tiếng Trung).
'' Biết rồi, thế giờ trường mình sao rồi''
'' Không có cậu, loạn rồi''
Nó mỉm cười khi đọc tin nhắn nhỏ bạn, đang chăm chú nhắn tin lại thì nó nghe có tiếng la lên '' Á...á....á...''. Vừa ngước lên thì chỉ thấy nó sắp đâm sầm vào một anh chàng đang đi bộ.
" RẦM''
Cả hai suýt xoa: '' Ui da, đau quá''.
Nó dựng xe đứng lên thì nghe hắn nói tiếng hàn:
- Cô kia, đi xe kiểu gì thế hả?
Vì cũng đã từng học ở Hàn nên nó đáp lại:
- Cái gì, tôi đi xe kiểu gì thì kệ tui chứ - Nó vênh mặt lên.
Hắn ta nhìn nó với ánh mắt khó chịu rồi bỏ đi, nó chỉ bĩu môi rồi cũng bỏ đi. Đến công ty của mẹ, nó đi thang máy lên, tới tầng 3 thì gặp một cô gái, cô gái gật đầu chào, nó ngạc nhiên:
- Chị biết em sao?
- Sao lại không, chẳng có ai đi vào công ty mà trùm kín như thế ngoài em ra.
Nó cười, chị ấy lại hỏi nó:
- Em đem hồ sơ đúng không, giám đốc chờ em trên phòng đấy.
- Vâng ạ.
Nó gật đầu cười, chị ấy ra ở tầng 7, nó lại tiếp tục đi lên tầng 20 rồi rẽ sang phòng giám đốc, nó vào phòng mà không gõ cửa làm mẹ nó giật mình. Mẹ nó làm trong một công ty thời trang lớn, bà đang định mở thêm chi nhánh ở Hàn Quốc vì thế nên ba của nó sang bên đó để giao dịch với ông bạn cũ, Ba Mẹ nó thường gọi ông ấy là ông Pack, ông làm bên bất động sản. Nó vứt tập hồ sơ trên bàn rồi ngồi bịch xuống sofa. Mẹ nó gác máy rồi lại chỗ nó, bà cầm lấy tập hồ sơ rồi kiểm tra lại, thấy đầy đủ bà mới nhìn nó hỏi:
- Con chọn học ở đâu chưa.
- Ưm... Con sẽ qua Hàn Quốc. - Nó nói không nhìn mẹ
- Sao thế, chẳng phải con qua đó rồi ư, ở lại những ba năm cơ mà.
- Hoài... Bây giờ Hàn nó đang nổi mà.
|
- Ừ... để mẹ gọi cho ba con, còn con đó, sao không ra ngoài chơi đi, ra mấy chi nhánh công ty mà tìm đồ mặc.
- Vâng ạ.
Nó chán nản chào mẹ rồi ra xe, nó đi thẳng đến chi nhánh thứ 2, vì cũng gần nhà. Nó vừa đi vào, mấy cô nhân viên liền chào nó:
- Cô chủ.
Nó cứ đi thẳng giả bộ không nghe, rồi tiến lại chỗ áo phông màu trắng với chữ màu đen : I và một nữa trái tim. Nó nhìn rồi hỏi cô gái đứng cạnh nó:
- Này cô, đây là áo đôi, ai lấy như thế này.
- Thưa cô chủ, có một anh chàng cứ khăng khăng phải lấy được chiếc áo. Anh ta thậm chí trả 500 nghìn cho chiếc áo.
Nó nghe thế, nhìn bâng quơ suy nghĩ:
'' Chà, tên nào giàu thế nhỉ, thôi thì lẻ bóng như thế cũng chả ai mua, mình đem về mặc chơi vậy''
Thế là nó liền lấy chiếc áo, trả tiền rồi đi về nhà.
2 ngày sau...
Ba nó gọi điện về hỏi nó:
- Trân Trân, con muốn tên thật hay dấu thân phận hả.
- Ba cứ làm cho con tên Kim Hisun, con nhà khá giả nha.
- Ừ, đây là lần cuối, con học không ra gì là về nước học nghe chưa.
- Vâng ạ.
- Con nói mẹ chuẩn bị đồ đi, ngày mốt qua đây bố dẫn đi xem nhà.
Rồi ba nó tắt máy, nó gọi điện cho mẹ:
- Mẹ đặt vé máy bay cho con nha, ba bảo mốt ra đó xem nhà.
Mẹ nó đồng ý, nó tắt máy rồi chạy lên lầu, lôi cái vali to màu đỏ ra, nó bắt đầu xếp đồ vào đấy, nó chọn những bộ đồ đơn giản như thường thấy mấy cô gái Hàn trong phim tình cảm. Nhìn mái tóc dài ngang vai màu hạt dẻ, nó quyết định đi làm lại tóc. Nó cắt tóc Bob rồi uốn phồng lên. Nhìn trong gương nó chẳng khác gì mấy cô nàng ngây thơ kia.
Ngày ra sân bay, mẹ nó không ra được vì có cuộc họp, vả lại nó cũng quen rồi nên thậm chí chẳng muốn ai theo mình cả. Nó lấy điện thoại ra gọi cho ba báo nó đang ở sân bay, đang tìm danh bạ thì '' Bụp'', nó đụng phải một anh chàng, ngước lên thì thấy lại là hắn, nó tỏ vẻ ngạc nhiên, hắn chỉ nhìn nó một chút rồi cúi đầu xin lỗi bỏ đi, nó cũng chẳng quan tâm nhiều nên bỏ đi. Lên máy bay, nó liền lấy ngay tai nghe, rồi bịt mắt lại ngủ, nó đâu biết rằng, người ngồi sau lưng lại là hắn.
Ra khỏi máy bay, nó đang đi thì thấy một tấm bảng do một người phụ nữ cầm: '' Kim Hisun'' Nó liền lại gần đó, cô ấy cười rồi nói:
- Em là Hisun hả, Ông Hoàng đang đợi em trong xe đấy.
- Vâng ạ.
Cô ấy định lấy cái vali thì nó ngăn lại cười, nó không muốn tỏ ra mình là đứa trẻ con đến nỗi cả vali của mình cũng không tự cầm được:
- Em cầm được.
Cô ấy không nói gì, chỉ mỉm cười. Cô hiểu nó không muốn vì ông Hoàng đã nói là: '' Con bé có tính tự lập, nên nó nói gì thì cô làm đó, đừng có làm trái, nó sẽ nổi khùng lên đấy''
Tại gara xe...:
Nó chui vào một chiếc xe hiệu toyota thì gặp ba nó. Ba nó mở kính rồi nói:
- Chúng ta đi thôi.
Chiếc xe bom bo đi ra khỏi sân bay rồi tiến ra đường lớn, ba nó đưa cho nó một tập hồ sơ rồi nói:
- Đấy, con xem đi, cần sửa chỗ nào nữa không?
Nó đọc một loạt những thông tin rồi gật đầu:
- Dạ được ạ, còn đất thì sao, đã mua được chưa ạ?
- Được rồi, mà này, trước khi ra nhà mới mình đến nhà bác Pack chào hỏi, đã lâu rồi mà.
- Vâng ạ.
Đến nhà bác, nó xuống xe thì được hai bác hồ hởi đón chào, Ông Pack ôm chào nó rồi đến lượt bà Pack, bà ngắm nhìn nó rồi khen bằng tiếng hàn:
- Chà, Trân Trân lớn quá nhỉ, lâu không gặp cháu... nhưng sao lại mặc đồ bình thường thế kia. Tiểu thư mà giản dị thế à.
- Tại cháu không thích cầu kì cho lắm.
- Trời ơi, cháu giống con trai bác quá, hai đứa hợp nhau quá nhỉ.
Nó còn chẳng biết bác ấy đang nói đến anh nào, vì nhà có hai đứa con trai, nhưng khi nó qua hàn học thì chỉ gặp anh Chihun với bác trai, còn đứa còn lại thì hầu như chưa gặp lần nào. Bác trai cười rồi mời cả hai vào nhà, nó vào thì gặp ngay anh Chihun đang ở dưới bếp phụ cô giúp việc, anh thấy nó liền '' ồh'' lên ngạc nhiên:
- Ôh... Trân Trân...? Em đến rồi à?
- Chào anh Chihun.
Chihun lại chỗ của nó ôm chào thân mật, anh vuốt tóc nó:
- Woa... em lớn quá.
Nó chỉ cười tít mắt đáp lại, bà Pack liền mời mọi người ra ban công để ăn tối. Ông bà luôn thao thao về đứa con trai, họ khen hắn ta hết lời, nó nghe thế liền thấy hắn và nó khác nhau hoàn toàn.
Đến gần 5 giờ chiều thì nó xin phép ra về, vì nó thấy mệt, Chihun liền bảo để anh ấy chở về vì anh ấy là người tìm căn hộ cho nó. Anh xách vali của nó sang xe mình rồi bảo nó vào xe, nó vào đó thì liền lấy tai nghe ra nghe nhạc rồi nhắm mắt thở thoải mái. Vừa lúc đó thì có một chiếc xe về, hắn bước ra thì gặp ngay anh trai, Chihun cười:
- Jihun, em về rồi à, tiếc thật anh có việc bận rồi, xong thì anh sẽ về nhà ngay.
- Ừ, anh cứ đi đi.
Chihun vỗ vai hắn rồi vào xe lái đi. Hắn vào nhà liền nói to:
- Ba Mẹ con về rồi.
- Jihun qua đây chào bác Hoàng.
Hắn đi ra ban công, thấy bác Hoàng thì cười vui vẻ chào ông ấy rồi muốn lên lầu nghỉ ngơi. Sau khi hắn đi khỏi thì Ông Pack liền nói:
- Ông Hoàng, ông nhớ khi xưa đi học ông nói gì với tôi không?
- Cái gì? - Ông Hoàng ngà ngà say trả lời
- Thì nếu con chúng ta là trai và gái thì sẽ làm thông gia, hôm nay tôi thấy, Trân với Jihun rất hợp đấy, ông thấy sao.
- Được chứ, hứa phải giữ lời.
|
Chap 2:
Nó sau khi ổn định xong nhà ở thì liền tới trường để xem lại ngôi trường có giống như trong hồ sơ không. Nó đi một vòng trường, rồi hít thở không khí trong lành ở công viên trường, trong đầu nghĩ:
'' Chà, Banguk, trường học của con nhà giàu có khác.'' Nhưng lại bị cắt đứt suy nghĩ bởi một lời nói:
- Cô là ai?
Nó quay đầu lại thì thấy một anh chàng tóc hạt dẻ, tay đút vào túi quần đứng sau lưng cô. Anh ta lại nói:
- Cô có phải là Kim Hisun không?
- Hả...ơ...ờ.
Anh ta lại gần rồi đưa tay ra chào nó, nó rụt rè cũng đưa tay ra chào cho lịch sự:
- Tôi là Song Seho. Hội phó hội học sinh.
- Chào anh
Nó bắt tay của anh đáp lại. Anh đưa đến phòng hội trưởng để tìm lớp. Trên đường đi, bao ánh mắt nhìn nó không ngơi, họ rất ngạc nhiên vì hiếm khi một cô gái lạ có thể lại gần hội phó và hội trưởng. Nhìn anh ta vẫn thảm nhiên như không có gì nó thầm nghĩ:
'' Chà, anh ta phải là nổi tiếng lắm mới như thế này, hìhì, hãnh diện quá''
Hai người đi lên tầng 4 của ngôi trường, đây là tầng để dụng cụ học tập và một căn phòng to ở cuối hành lang là phòng của hội trưởng. Anh đưa nó đến trước một chiếc bàn rồi cúi đầu chào:
- Thưa hội trưởng, đây là học sinh mới.
- Ừm, cậu về lớp đi.
Anh ta đi ra thì anh chàng này mới quay đầu lại, khi nhìn thấy mặt của người đó, nó chỉ biết trân mắt ra đứng nhìn, anh ta lạnh lùng:
- Cô có biết nhìn chằm chằm vào người khác là mất lịch sự à?!
- Tôi.... anh....ơ....
Nó thốt lên những từ ngữ chẳng ai hiểu đầu đuôi, hắn ta cần lấy tập hồ sơ rồi nói:
- Tôi xem rồi, cô học chung lớp với tôi, nên giờ hãy theo tôi.
Nó không nói câu nào chỉ quay lưng thẫn thờ đi về phía cửa, còn hắn theo sau... Nó lơ ngơ như một bức tượng cứ đi thẳng, anh ta bỗng nắm lấy cổ áo của nó rồi nói:
- Cửa bên này, đó là bức tường.
Nó sực tỉnh rồi líu ríu cảm ơn anh ta, anh đi lên trước dẫn đường, nó lẽo đẽo theo sau.
Đến lớp, anh ta gõ cửa cô giáo liền nói vọng ra:
- Vào đi.
Anh ta vào lớp, cô giáo ngạc nhiên:
- Jihun, học sinh mới đâu?
Hắn ta không nói gì, chỉ tránh đường để lộ nó ở sau lưng rồi hắn đi về ghế của mình. Nó vừa không mặc đồng phục lại với mái tóc ngây ngô làm nó như quê một cục trên bục. Cô giáo nắm lấy tay nó rồi nói:
- Em đừng lo, giới thiệu về mình đi.
Nó lo lắng và thật sự khó hơn nó nghĩ, nó ấp úng:
- Mình là Kim Hisun, đến từ Việt Nam, mình có mẹ là người Việt, ba là người Hàn. Mình...
- Sao trông cậu nhà quê thế, mặc như thế thì sao cậu lại được vào trường. - Một cậu bạn cất tiếng nói.
Nó ấp úng không biết nói gì thì một cô gái có vẻ kiêu sa cầm cây bút quay quay rồi nhìn nó hỏi:
- Việt Nam mà cũng có khả năng vào trường này sao?
Cả lớp cười phá lên, nhưng trong lớp chỉ có hắn là im lặng và Song Seho chỉ mỉm nhẹ môi, sức chịu đựng của ai cũng có giới hạn, nó cũng không ngoại lệ, nhìn trong lớp cười nó bỗng nói lớn một cách tức giận:
- Có gì đáng cười chứ.
Cả lớp im bặt nhìn nó, cả cô giáo cũng không thể tin vào tai nhìn, mọi người trừng mắt nhìn nó, cây bút trên tay của cô gái kia liền rơi ngay xuống bàn. Cả hắn và anh đều ngước mặt lên nhìn nó. Nó lại tiếp tục:
- Chúng tôi cũng là người mà, không thể học ở trường chúng tôi thích sao?
Rồi nó nhìn thấy một chiếc ghế trống trước Seho liền đi về chỗ đó rồi ngồi xuống, mặt chỉ biết cúi gằm. Anh thọc bút vào lưng nó, khen:
- Cô giỏi lắm.
Tới giờ trưa, nó không xuống nhà ăn mà lên tầng thượng ngồi. Nó ngân nga một ca khúc buồn trong gió. Hắn cũng ở đó nghe có tiếng hát, hắn liền đứng dậy để tìm người hát nhưng chẳng thấy ai. Nó nhìn đồng hồ rồi đứng dậy, quay đầu lại thì thấy hắn đứng cách xa nó khoảng 10m. Nó không nói gì chỉ bỏ đi.
Sau bữa ăn tối, nó quyết ra ngoài tìm mua trang phục của trường, đang loay hoay chẳng biết mua cái nào. Hắn cũng đang đi tìm xem đôi giày thì thấy nó. Hắn nhìn theo nó, từng hành động cử chỉ. Còn nó, vẫn không hay biết, nó đưa hai tay áo của hai bộ lên rồi phân vân:
- Cái nào đây ta.
Mãi sau nó mới quyết định mua luôn cả hai, đang xem giá trên áo, nó không chú ý nên để ngã vào một đống đồ bày ở đó. Hắn nhìn nó mà không nhịn cười được, nhưng không có nghĩa là hắn qua giúp nó, hắn chỉ lấy xong đôi giày rồi tính tiền ra về.(ác ôn. không biết thương hoa tiếc ngọc)
Hôm sau, nó đến lớp với cái băng dán cá nhân trên trán, nó đang loay hoay tìm quyển vở thì có một cô gái vỗ vai nó:
- Nè, nói thật nha, cậu rất giống một người bạn của tớ khi nhỏ, cô ấy tên là Trân từ Việt Nam.
Nó nghe thế thì liền quay đầu lại nhìn, không ngờ người sau lưng nó lại chính là Kim Dara, cô bạn thân hồi còn ở Hàn của nó, không ngờ con bé lại học ở trường này. Nó liền nhanh chóng kéo tay đứa bạn ra ngoài, làm cô bé chỉ biết đi theo mà không hiểu gì cả, nó nói với khuôn mặt hồi hộp:
- Cậu là... Dara, Kim Dara đúng không?
- Đúng rồi. Cậu là...
- Trân, Hoàng Trân nè
Nó chỉ tay vào mình, cô bạn không tin nổi nên cả hai hét toáng lên, cô bạn nhìn nó rồi mừng rỡ:
- Lâu không gặp cậu, mình nhớ quá đi
Dara nhìn miếng dán trên trán nó, cô lột một ít rồi hỏi:
- Sao thế này.
- Mình bị ngã ý mà.
Nó định dán lại thì nó không còn dính nữa, Dara xin lỗi rồi cô đi vào lớp lấy băng cá nhân cô mang theo, nó đứng chờ ở ngoài thì hắn xuất hiện, giọng nói lạnh nhạt:
- Cô là người hét hả. Theo tôi lên phòng hội trưởng.
- Nhưng tôi...
- Có đi không thì bảo. - Hắn cắt ngang lời nói của nó.
Thế là nó đi theo sau lưng hắn, ngay sau lưng họ thì Seho vừa tới lớp, nhìn bóng dáng của nó, anh biết rằng có chuyện xảy ra, nên đi theo hai người. Dara đi ra ngoài với băng nhưng không thấy nó đâu, cô bé chỉ biết nhìn quanh khó hiểu rồi cũng buông xuôi đi vào lớp.
Nó đứng trước bàn hội trưởng, nhìn theo hắn đang lục gì đó trong thoại, hắn lấy ra một cái băng cá nhân rồi tiến lại chỗ nó. Hắn đưa tay lên thì nó co rúm người lại, mắt nhắm nghiền, hắn khẽ cười vì hành động của nó rồi lột bỏ cái cũ rồi cẩn thận dán cái mới vào, nếu nhìn từ ngoài cửa, chẳng khác gì hai người đang hôn nhau. Vừa lúc đó, Seho đi vào, anh ngạc nhiên: '' cái quái gì....'' anh nghĩ, rồi thốt lên:
- Hai người đang làm cái gì đấy.
Nó quay đầu lại nhìn thì nhanh chóng cúi đầu chào Hội Phó. Hắn thấy thế liền thanh minh:
- Mình chỉ giúp cậu ấy dán băng cá nhân thôi.
Seho nghe thế liền nhìn vào trán nó, cậu ta tiến lại chỗ hai người rồi hỏi nó:
- Cô bị sao thế.
- Tôi bị ngã. Nếu không có gì thì tôi xin về lớp đây.
Nó lại cúi đầu đi, cả hai nhìn theo nó, hắn thốt lên:
- Đó là bức tường, chứ không phải cửa.
Sau khi nó đi khỏi, Seho nhìn thẳng vào mặt của Jihun nói như khó chịu:
- Cậu nên tránh xa cô ấy ra.
- Tôi chẳng làm gì cô ấy cả, Cậu thích cô ta à?
- Không, tôi chỉ muốn chắc rằng Ina không làm hại ai nữa.
Rồi cậu ta bỏ đi, để mình hắn ở lại trong căn phòng Hội Trưởng.
Sau buổi chiều, nó ra thư viện để xem sách tham khảo cho kì thi khảo sát, xem mãi suy ra chán chê, nó lại buồn ngủ, thế là cứ gà gật ngủ luôn lúc nào không hay. Sau khi mọi người về hết, hắn muốn đi vào thư viện tìm sách tham khảo, đang tìm sách bên giá này, hắn nghe tiếng động bên giá kia, thân có võ nên hắn không sợ mà vẫn cứ ung dung đi về phía đó, hắn đang cẩn thận hết mức thì trước mặt hắn không ai khác chính là nó. Nó nằm trên mấy đống sách ngủ ngon lành, hắn lại chỗ nó, ngồi xuống nhìn nó, hắn chép miệng:
- Thật là chịu hết nổi mà, ở đây mà cô cũng ngủ được.
Hắn lay nó dậy làm nó giật mình bừng tỉnh, nó nhìn quanh:
- Ơ... đây là đâu?
- Thư viện. Cô ngủ ở đây sao.
Nó nhìn thấy hắn liền đứng dậy cúi đầu chào:
- Hội trưởng.
- Cô thật là, tôi sẽ ghi cô vào sổ tội ngủ trong thư viện.
- Xin anh mà, tôi không cố ý.
- Không cần biết.
|
Chap 3:
Nó liền vênh mặt lên cãi:
- Anh đúng là đồ khó ưa mà. Tôi nói mình không có ý rồi mà.
Hắn nhìn nó, gõ ngay vào đầu nó một cốc:
- Giỏi ghê, ai bày cô cãi Hội trưởng thế hả?
- Tôi xin lỗi. - Nó ngậm ngùi.
Rồi cả hai ra ngoài chỗ để xe, nó tiến lại chỗ chiếc xe đạp điện, hắn thì tiến lại chỗ một chiếc xe phân phối lớn. Hắn lái xe tiến lại chỗ của nó, nhìn chiếc xe cuả nó, hắn nói:
- Chiếc xe rất quen. Cô mua nó ở Việt Nam hả?
Nó biết tất nhiên hắn thấy quen rồi, vì đây chính là chiếc xe đã tông hắn khi ở Việt. Nó chỉ ấp úng đáp lại:
- V...â...ng.
Hắn nhìn chiếc xe: '' quen thế nhỉ... mình thấy ở đâu rồi thì phải'', rồi hắn bỏ đi, nó đứng sau thở dài nhẹ nhõm, lỡ hắn mà biết chính nó đã tông hắn khi ở Việt, không khéo lại bắt tội nó nữa, nó lái xe ra cổng, tới cổng nó thấy một chiếc xe đen nháy, một ông tuổi trung niên đang đứng đó chào hắn kính cẩn, hình như ông ấy đang cố bảo hắn vào xe, nó chỉ biết đứng lặng người nhìn. Hắn ta quay đầu về hướng khác thì thấy nó đang nhìn hắn chằm chằm. Nó nhớ câu nói của hắn '' nhìn chằm chằm là mất lịch sự'' nên liền lái xe bỏ đi.
Trên đường đi nó mãi suy nghĩ:
'' sao hắn lại không chịu vào xe, rốt cuộc hắn là công tử nhà nào mà chảnh dữ vậy''
Nó mãi suy nghĩ không thấy đang đi sai lề đường, hắn phóng xe từ phía xa, thấy có con điên đi sai lề hắn phanh ngay, nó thì sực tỉnh quay đầu nhìn, hắn nhăn mặt:
- Cô ám tôi hả, sao đi đâu cũng gặp cô hoài vậy. Tránh ra.
Nó không nói gì, chỉ lặng lái xe ra tránh đường cho hắn, hắn phóng xe đi, theo sau hắn chính là chiếc xe đen lúc nãy. Nó nhìn theo chiếc xe khuất xa rồi cũng lái xe về.
về đến nhà, nó xem lại sách vở để chuẩn bị cho kì thi, nhưng quá mệt mỏi nó gục xuống bàn ngủ luôn.
Hắn về đến nhà thì thấy ba hắn ngồi trên sofa, hắn nói lạnh lùng:
- Nếu ba nói con đừng tỏ ra mình không phải con nhà giàu thì con không làm được.
- Không phải, ta không trách con, ta đến để nói cho con tin vui. Con cứ ngồi đi.
Hắn lặng ngồi xuống, ba hắn uống ngụm nước rồi nói:
- Bác Hoàng và ta đã đồng ý cho con và bé Trân kết đôi rồi.
- Cái gì kết đôi, ý ba là sao?
- Thì con bé cũng là người như con, thấy hợp nên bọn ta đồng ý.
- Nhưng con...
- Không nhưng nhị gì cả, chủ nhật tuần này đi gặp mặt.
Thế là ông bỏ đi, Hắn tuy là một đứa rất lạnh lùng trước mặt mọi người nhưng từ nhỏ hắn đã sợ bố rồi, mọi thứ ông ta nói thì không thể cãi lại được. Thấy ông ấy ra khỏi căn hộ, hắn quăng thẳng cái túi xuống bàn, miệng nói một cách tức giận:
- Chết tiệt, con chỉ mới 17, 17 thôi.
Hôm sau đến trường, hắn đã mang ngay bộ mặt khó chịu đầy kinh khủng vào trường, hắn đi đến đâu mọi người im lặng đến đấy, vì không ai muốn làm nơi hắn trút giận của hắn. Hắn đặt ngay cái cặp xuống bàn đánh '' rầm'' làm nó giật mình. Nó nhìn hắn rồi hỏi Dara:
- Cậu ấy bị sao vậy?
- Không biết nữa, nhưng lúc anh ấy như thế thì đừng đụng vào.
- Sao thế?
Dara bắt đầu hồi tưởng: '' Khi ấy hắn cũng mang bộ mặt đó đến trường, lúc đấy có một anh hội trưởng rất hiền, anh ấy hoàn thành tốt mọi việc trừ việc nhắc nhở một nhóm côn đồ trong trường, anh ấy luôn bị chúng đánh cho tơi tả. khi hắn xuất hiện với bộ mặt đó, thấy có người bị ăn hiếp hắn liền xông vào can. Bọn chúng cười nhạo hắn:
- Cái gì đây, cấp dưới mà đòi cứu cấp trên, muốn ăn đòn thay hắn ta chứ gì.
Khi anh ta giơ nắm đấm sắp đánh mặt hắn thì hắn chặn lại ngay trước mặt của mình, còn nói:
- Ỉ đông hiếp yếu hả.
Thế là hắn vặn một tay làm anh ta rú lên và bị nứt xương. Cũng nhờ thế nên hắn được làm hội trưởng khi mới 17 tuổi''
Nghe xong câu chuyện, nó lẩm bẩm:
- Một tay mà làm nứt xương hả trời?
Rồi quay nhìn hắn. Trong tiết đầu, nó lắp một máy bay giấy viết vào đó dòng chữ:
'' Sau tiết này thì lên tầng thượng nha, có quà''
Hắn đọc xong rồi quay nhìn nó. Đáp lại, nó vẫy tay chào.
Tiết tiếp theo nó không có ở lớp, cả hắn cũng vậy, cô nhìn rồi hỏi lớp:
- Jihun và Hisun đâu rồi.
Mọi người lao nhao không biết họ đâu. Ina quay đầu nhìn vào chỗ của hắn, cô biết ngay nếu hai người đó đi chung chắc chỉ vì nó lại gây chuyện.
Nó đợi hắn trên tầng thượng, hắn lên đó thì thấy nó ở chung với một cây đàn, hắn lạnh lùng nói:
- Có gì không?
Nó kéo hắn lại chỗ nó ngồi rồi cười:
- Tiếng hát của mình sẽ giúp cậu thấy khá hơn, đảm bảo đấy.
Hắn bĩu môi, bỏ tay vào túi quần rồi mới ngồi xuống. Nó bắt đầu đàn, lời của bài hát rất kì lạ nhưng nó hát lại rất hay, đúng như nó nói. Hắn cảm thấy đỡ hơn. Nhưng câu kết của bài hát lại làm hắn thấy khó chịu:
'' Cậu thật sự là ai mà chảnh thế''
Hắn đứng lên , nó cũng đứng lên theo rồi đặt cây đàn trên thanh hành lang để đuổi theo hắn. Nó hỏi hắn:
- Nói thật đấy, cậu là ai?
- Tôi là Jihun, Pack Jihun. Cây đàn cô đâu rồi.
Nó bây giờ mới quay lại, không thấy đàn đâu, nó nhìn xuống thì thấy nó ở dưới đất vỡ tan tành. Nó khóc:
- Hic...cây đàn...hic. Tất cả là do anh.
Nó thét lên rồi nhìn hắn, hắn xua tay:
- Cô đừng quá đáng nha. Sao do tôi?
- Nếu anh không buồn thì tôi có đàn không.
Rồi nó liền bỏ đi, hắn nhìn theo nó miệng lẩm bẩm:
- Vậy là do ba tôi đấy. Vì ông ấy tôi mới như thế này.
Rồi hắn chạy đuổi theo nó, nó đi xuống cầu thang thì bị hắn nắm tay chặn lại, nó quay đầu nhìn hắn khó chịu:
- Cậu muốn làm gì hả?
- Nên nhớ, cô không được hỏi tôi là ai.
- Sao chứ?
Hắn ta tiến gần nó bao nhiêu thì nó lùi lại bấy nhiêu, hắn nói một cách nham hiểm:
- Tôi không muốn cô biết.
Hắn vừa kết thúc câu nói nó mới nhận ra là đã đi đến mép bậc thang, nó mất thăng bằng, chới với thì hắn nhanh chóng nắm lấy tay nó, vừa lúc đó Seho cũng đang từ cầu thang dưới đi lên, nhìn thấy cảnh tượng, cậu ta lập tức giở giọng lạnh lùng:
- Hai người làm trò gì đấy.
Hắn và nó lập tức quay đầu lại nhìn cậu ta, cả hai ngay lập tức luôn miệng cùng nói:
- Không có gì đâu.
Seho đi lên cầu thang, kéo nó đứng thẳng, nó liền cúi đầu bỏ đi không chào câu nào. Nó đi xuống cầu thang để về lớp thì gặp Ina cũng đang đi lên lầu, cô nhìn theo nó chạy gấp về lớp cô cũng ngước lên xem, thì thấy hai người kia đang nói gì đó.
Seho nói một cách khó chịu:
- Đừng để Ina thấy những cảnh như thế này nữa.
- Đó là chuyện của tôi, cậu lo làm gì. - Hắn đáp lại không vừa.
- Có chứ, Hisun là cấp dưới của tôi, tôi là hội phó, tôi có quyền.
Rồi cậu ta bỏ đi, vừa lúc đó Ina cũng tới nơi, nhìn Seho bỏ đi, cô hỏi hắn:
- Có chuyện gì vậy anh?
- Không có gì đâu.
Giờ ăn trưa...
Nó ngon lành ăn cùng Dara thì có điện thoại, thấy là số của mẹ nên nó nhấc máy:
- Có gì không ạ?
- Trân Trân, con chiều con ra đón mẹ ở sân bay nha.
- Sao mẹ lại qua đây?
- Là chuyện của con, ba mẹ nhất trí việc cho con với con trai thứ của Ông Pack gặp mặt rồi.
Nó nghe xong ngay lập tức phun cơm thẳng vào mặt Dara (T-T), miệng vẫn không ngừng hỏi:
- Gặp mặt, nhưng mẹ....
- không nhưng nhị gì cả. Ok?!
Rồi mẹ nó tắt máy, nó chỉ biết bĩu môi mà làm theo... vì nó ương bướng vậy thôi chứ thật tình cũng sợ ba mẹ khiếp.
|