Tình Yêu Thời Cung Hoàng Đạo
|
|
Chương 49: Nguy Hiểm (2)
Bỗng, từ đâu có một lực rất mạnh đá văng con dao trên tay Thoại My. Nó được đẩy về phía trước nhưng Khôi đã nhanh chóng vòng tay sang eo nó và kéo nó về phía mình. Thoại My tức giận khi có kẻ dám phá chuyện tốt của cô, ném ánh nhìn về kẻ "phá đám", cô sợ hãi khi người đứng trước mặt cô bây giờ là Ân.
Ân đứng nhìn nó được hắn chăm sóc rồi quay sang bắt gặp ánh mắt hốt hoảng của Thoại My, anh cười nhạt:
-Thế nào? Cô bất ngờ lắm hả? Không nghĩ tôi sẽ có mặt tại đây phải không?
Thoại My lắc đầu rồi nhào đến ôm chân anh, nói trong nước mắt:
-Anh...em xin lỗi! Em sai rồi! Em...xin lỗi! Hu hu!
Vỹ Ân hất cô ra khỏi chân anh, lạnh lùng đáp:
-Đã biết sẽ có kết cục như hôm nay thì sao vẫn còn làm? Cô xem thường tôi đến như vậy à? Cô đừng nghĩ chuyện cô làm không ai biết, cảnh sát đã nhiều lần điều tra được chút ít manh mối nhưng tôi đã thay cô giải quyết. Tôi luôn cho cô một cơ hội sửa sai nhưng không ngờ lại làm cô tự cao tự đại và mém chút nữa cô đã giết người con gái tôi thương. Cô nói xem tôi nên giải quyết cô như thế nào đây?
Thoại My chỉ biết khóc và nói:
-Em xin lỗi anh, em biết em sai rồi! Em biết dù em có làm gì đi nữa anh cũng không yêu em. Là do em ngu ngốc tự lừa bản thân mình...
Vỹ Ân, hắn và nó đều im lặng nhìn Thoại My. Thoại My nhìn anh, hỏi:
-Nhưng...em chỉ muốn hỏi anh một câu. Từ trước đến giờ anh có khi nào nghĩ sẽ cho phép bản thân một lần thử yêu em chưa?
Vỹ Ân khá bối rối trước câu hỏi này nhưng rồi cũng lấy lại bình tĩnh, trả lời:
-Đã từng...là tình yêu của một người anh đối với em gái!
Thoại My mỉm cười trong khi nước mắt rơi nhiều hơn, khó khăn lắm cô mới nói:
-Cảm ơn anh đã trả lời câu hỏi này! Cảm ơn anh đã cho em biết anh "đã từng" yêu em dù đó chỉ là tình yêu của một người anh dành cho em gái. Cảm ơn anh đã cho phép em bên cạnh anh trong khoảng thời gian dài, cảm ơn anh đã cho em hạnh phúc mặc dù chỉ mình em ngộ nhận...cảm ơn anh vì tất cả!
Nói xong, cô nhặt lấy con dao nằm cách mình không xa và đâm vào ngực trái của mình. Sự việc quá nhanh nên không ai có thể ngăn cản được, nó bình tĩnh ấn nút gọi xe cấp cứu. Ân khá kích động nên đã ngồi bên cạnh Thoại My và liên tục nói:
-My, tỉnh lại đi! Nếu như em ra đi, ba mẹ em mà biết họ sẽ sống thế nào? My à, tỉnh lại đi My...đừng làm mọi người lo lắng cho em nữa My! Nghe lời anh hãy mở mắt nhìn anh này, My!!!!
Tiếng xe cấp cứu vang lên, vài phút sau My đã được chở đến bệnh viện. Ân, Khôi và nó giúp bác sĩ đẩy My vào phòng cấp cứu và cả ba ngồi chờ bên ngoài. Nó đặt tay lên vai Ân an ủi:
-My sẽ không sao đâu!
Ân ôm đầu và nói:
-Đều là lỗi của mình, tất cả là do mình gây ra!
Nó bác bỏ:
-Không, không phải lỗi của bạn đâu! Bạn không có lỗi, không ai có lỗi hết và hãy xem như đây chỉ là tai nạn ngoài ý muốn.
Ân nhìn nó vài giây sau mới cất giọng, nói:
-Bạn...không giận mình chứ? Bạn sẽ không hận mình chứ?
Nó lắc đầu, mỉm cười đáp:
-Hãy cho mình lí do giận bạn? Chuyện qua lâu rồi thì không nên nhắc lại, bạn phải có hạnh phúc riêng cho bản thân chứ đừng sống trong quá khứ mãi như vậy.
Hắn ngồi cạnh nó có chút hơi ghen tỵ, từ lúc ở nhà hoang về đến đây nó toàn an ủi bạn trai cũ và xem hắn như không khí. Nhưng không sao, hãy nhẫn nhịn rồi về nhà tính với nó sau. (Tác giả: sao anh ấu trĩ quá vậy? Khôi: *liếc* kệ ta!)
...Ting...
Cửa phòng cấp cứu mở ra, cô y tá bước ra khỏi phòng thì bị cả đám chạy lại bao vây và hỏi:
-Bạn cháu sao rồi cô? Có nghiêm trọng không cô?
Cô y tá trả lời:
-Bệnh nhân mất máu quá nhiều nhưng cũng may được đưa đến kịp thời nên đã qua khỏi cơn nguy kịch. Các bác sĩ đang cố gắng theo dõi phía bên trong, tôi phải đi lấy một số thứ và các cô cậu cử ra một người sang quầy phía ngoài làm thủ tục nhập viện.
Bọn nó tránh đường cho cô y tá rồi thở phào nhẹ nhõm, nó quay sang nói với Ân:
-Này! Người ta không sao rồi nên câu đừng lo nữa! Cậu mau đi làm thủ tục nhập viện đi, một chút nữa mình sẽ hỏi bác sĩ xem có vào thăm được hay chưa.
Ân gật đầu bước ra quầy làm thủ tục, lúc này hắn quay sang lườm nó:
-Vui nhỉ! Xem anh như không khí rồi nói chuyện với người yêu cũ trước mặt anh, còn vỗ vai hắn ta nữa chứ!
Nó phì cười với thái độ này của hắn rồi nói:
-Anh thật trẻ con! Dù gì cũng phải an ủi bạn ấy một chút chứ! Trong tình huống này mà còn ghen được nữa thì em phải nghĩ lại có nên đồng ý cưới anh hay không.
Hắn nghe nó nói thế liền cười hề hề rồi đáp:
-Thôi mà, anh thấy không khí căng thẳng quá với lại cô bé kia cũng không sao rồi nên phải lấy lại không khí chứ!
Đến lượt nó lườm hắn. (Tác giả: hai anh chị suốt ngày lườm nhau! Cả hai đồng thanh: KỆ TA!)
...Ting...
Cửa phòng cấp cứu một lần nữa mở ra, bước ra ngoài là một bác sĩ cỡ bốn mươi tuổi. Nó và hắn gật đầu chào và hỏi:
-Bác sĩ, bạn cháu sao rồi ạ? Có thể vào thăm bạn ấy không ạ?
Ông bác sĩ ôn tồn nói:
-Bệnh nhân đã được chuyển sang tầng 15 phòng Vip 1, hai cháu có thể vào thăm bệnh nhân.
Nói xong ông bác sĩ đi khỏi, đúng lúc đó Ân vừa làm thủ tục xong và trở lại. Nó nhìn Ân, mắt lộ ý cười, giả vờ hỏi:
-Này! Phòng Vip 1 tầng 15??
Ân bối rối cười ngượng, nó nói tiếp:
-Thích người ta thì theo đuổi đi, Ân mà Như biết sẽ không quan tâm ai đến độ đăng kí phòng Vip và các dịch vụ tốt nhất của bệnh viện cho người đó trừ khi là người bạn có cảm tình.
Ân quay sang nói với nó:
-Mình...chỉ muốn bù đắp thôi! Bạn đừng nghĩ lung tung...
Nó thốt lên:
-Ồ! Vậy mình sẽ xem bạn bù đắp bằng cách nào nhé!
Nói xong nó mỉm cười nắm tay hắn vào thang máy lên tầng 15. Ân không đi theo mà chuyển hướng ra ngoài bệnh viện mua cháo cho My.
---Phòng Vip 1---
My nằm đó như một thiên sứ, đôi môi có chút nhợt nhạt nhưng không thể phủ nhận vẻ đẹp tinh khiết của cô.
Nó mở cửa bước vào, thấy My vẫn chưa tỉnh nên đành ngồi bên cạnh gọt trái cây, hắn nhận nhiệm vụ cao cả của nó giao cho mà lòng không biết nên vui hay buồn. Ngồi nhìn những bó hoa oải hương nó dặn anh phải cắm vào lọ hoa mà ngán ngẩm, không phải vì hoa nhiều mà là do anh không biết cắm hoa...
...Cạch...
Cánh cửa phòng bệnh lần nữa được mở ra, Ân bước vào với một bịch cháo dinh dưỡng, ba hộp cơm và một cái tô. Bước đến giường bệnh, Ân hỏi:
-Nãy giờ My vẫn chưa tỉnh sao?
Nó gật đầu rồi nói:
-Ùm, ông mua cái gì vậy?
Ân để hết đống trên tay mình lên cái bàn cạnh giường rồi đáp:
-Đây là cháo cho My, bạn giúp mình bỏ vào tô, còn đây là ba hộp cơm của ba đứa tụi mình. Bạn ăn đi cho đỡ đói!
Nói rồi Ân cầm một hộp cơm đi lại chỗ Khôi:
-Anh ăn cơm đi! Hôm nay cảm ơn anh!
Khôi nhận lấy hộp cơm từ tay Ân và nói:
-Có gì phải cảm ơn, chuyện nên làm mà! Sao tôi có thể nhìn Như gặp nguy hiểm được.
Ân nhìn đống hoa oải hương và hỏi:
-Sao anh lại cắm hoa?
Khôi cười khổ nhìn về hướng nó, Ân mỉm cười như đã hiểu. Nó bỗng reo lên:
-A! My tỉnh rồi nè!
Ân lật đật chạy lại cầm tay My, My vừa tỉnh dậy thấy Ân ngay trước mặt mình liền nhắm mắt vì cô nghĩ cô đang mơ. Ân sao có thể đứng trước mặt cô được chứ, anh hận cô và tránh xa cô còn không kịp nữa là...
Cô bình tĩnh hơn nên mở mắt lần nữa, lần này vẫn thấy Ân đang nhìn cô. Cô cảm nhận được bàn tay mình có người nắm, không những Ân mà còn có hắn và nó cũng đứng cạnh Ân, cô liền mở to mắt ngạc nhiên nói:
-Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi đang ở đâu?
Ân trả lời:
-Đây là bệnh viện, em vừa thoát khỏi bàn tay tử thần đó!
Nó liền kéo hắn ra ngoài phòng bệnh trả lại không gian cho hai người. Vừa ra ngoài, hắn bẹo má nó và nói:
-Đi ăn với anh rồi còn giải quyết chuyện của tụi mình nữa!
Nó hỏi hắn:
-Chuyện của tụi mình là chuyện gì?
Hắn chỉ cười đáp:
-Bí mật! Chút nữa em sẽ biết!
Thế rồi cả hai nắm tay nhau bước ra khỏi bệnh viện dưới nhưng ánh nhìn của mọi người, ngưỡng mộ có, ghen tị có, suýt xoa với vẻ đẹp của nó và hắn,...cả hai vừa lên xe đi khỏi thì bỗng trong đám đông có vài người reo lên:
-A! Hai người lúc nãy không phải là giám đốc Quốc Khôi và bạn gái sao? Trời ơi, ngoài đời họ đẹp hơn cả trong hình! Chắc phải lập fan-page thần tượng họ quá!
|
Chương 50: Cho Anh Một Cơ Hội Nhé!
---Trong phòng bệnh Vip 1---
Ân đút từng muỗng cháo cho My khiến cô nàng ngượng ngùng hơn, không khí trong phòng lúc này rất yên lặng nên My lên tiếng đê phá tan bầu không khí này:
-Anh...không giận em sao?
Ân không nhìn My, chỉ chăm chú đến muỗng cháo đang thổi dở dang và trả lời:
-Sao phải giận? Anh cũng có lỗi mà!
My rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào nói:
-Em nghĩ anh sẽ tránh mặt em...anh sẽ ghét em và không bao giờ tha thứ cho những gì em làm ngày hôm nay...
Lúc này, Ân mới ngước lên nhìn cô, ngập ngừng nói:
-Anh...xin lỗi! Vì đã quá cứng nhắc trong chuyện tình cảm để rồi chẳng ai hạnh phúc, có lẽ...em đau lắm đúng không?
Cô lắc đầu, lúc này nước mắt đã tuôn ra từ lúc nào:
-Đúng vậy...tim em rất đau. Nhưng nó sẽ dễ chịu hơn nếu như anh không ở cạnh em ngay lúc này và nói ra những lời này với em. Vì em cảm thấy anh đang thương hại em!
Ân im lặng nhìn cô một lúc lâu không nói gì, chỉ với tay lau những giọt nước mắt đang lăn dài trên má của cô. Có lẽ ngay lúc này, hành động sẽ khiến người ta dễ chịu hơn là lời nói.
My nhìn Ân mà nước mắt cứ tuôn, ánh mắt chất chứa nhiều cảm xúc: vui, buồn, đau đớn và ngại ngùng. Ân chỉ im lặng lau nước mắt cho cô, từng giọt rồi từng giọt cứ tuôn mãi chẳng ngừng. Ân nói:
-Em đừng khóc nữa! Hãy cho anh một cơ hội nữa nhé!
My khó hiểu nhìn Ân và hỏi:
-Cơ hội? Em không hiểu anh đang nói gì...
Ân dịu giọng đáp:
-Cho anh cơ hội bù đắp lại những tổn thương mà anh đã gây ra cho em, cho anh một cơ hội để yêu em mà không cần ai ép buộc, cho anh một cơ hội để làm em mỉm cười mỗi ngày và...cho anh một cơ hội để chứng minh bản thân có thể cho em hạnh phúc cả đời!
Ánh mắt chân thành của Ân nhìn cô nàng khiến tim cô đập liên hồi, im lặng một lúc My bật khóc rồi nói:
-Anh đang tỏ tình với em đấy à? Hoa đâu? Ánh nến đâu? Ít nhất cũng phải là một khung cảnh lãng mạn chứ đồ ngốc! Ai lại tỏ tình trong bệnh viện thế này?
Ân bật cười nhón người ôm chầm lấy cô:
-Ha ha! Anh sẽ bù cho em sau, em không thấy mình may mắn khi được tỏ tình trong phòng bệnh, lại còn là phòng Vip à?
My bật cười, vỗ vào lưng Ân:
-Có ai nói anh dẻo mồm chưa hả? Nhưng mà...cảm ơn anh! Bây giờ em rất vui!
---Tại nhà hàng Royal---
Nó và hắn cùng nhau ăn dưới những ánh nến lung linh, hắn ngập ngừng nói:
-Em nhắm mắt lại đi!
Nó nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ hỏi:
-Anh muốn bày trò gì nữa đây?
Hắn nhún vai:
-Muốn biết thì cứ nhắm mắt lại, em sẽ thấy ngay đây!
Nó từ từ nhắm mắt lại, lúc này hắn lấy trong túi một chiếc hộp nhung màu đỏ kèm theo một bó hoa oải hương nó thích, tiến lại chỗ nó ngồi, quỳ một chân xuống rồi nói:
-Em mở mắt đi!
Nó mở mắt thì thấy hắn quỳ một chân trước mặt mình nên bật cười trêu chọc:
-Anh đang cầu hôn em đó à?
Hắn nhăn mặt trả lời:
-Đúng vậy! Em có đồng ý gả cho anh không?
Nó giả vờ suy nghĩ rồi đáp:
-Em chưa thấy thành ý của anh! Nhưng mà nói cho em biết quyền lợi của em sau khi gả cho anh là gì?
Hắn nói:
-Em sẽ quản lí tất cả những thứ thuộc về anh và cả anh nữa! Nếu cần thiết anh sẽ học một khóa trang điểm để make-up cho em mỗi ngày, nếu em thiếu người mẫu thử quần áo giúp em thì anh sẽ tự nguyện làm người thử đồ!
Nghe hắn nói đến đây mà nó bật cười:
-Ha ha ha! Cuối cùng anh cũng bộc lộ giới tính của mình rồi đó à? Ha ha!
Hắn ngượng ngùng đáp:
-Không có! Anh chẳng qua chỉ muốn khiến em vui, khiến em hạnh phúc, khiến em cảm thấy bản thân không thiệt thòi khi nhìn những cô gái khác được chồng quan tâm chăm sóc.
Nước mắt nó rưng rưng, liền ngồi xuống đối diện với hắn và ôm hắn thật chặt:
-Em không cần một người chồng chỉ biết nói, em chỉ cần anh hành động thôi!
Hắn mỉm cười la lớn:
-YES, MADAM!
Cả hai mỉm cười trong hạnh phúc dưới những ánh nến lung linh...
|
Chương 51: Đám Cưới (The End)!
Hắn và nó đi khắp thế giới để chụp hình cưới, những cảnh đẹp đặc trưng của từng đất nước đều được cả hai chụp lại một cách tinh tế và lung linh, thiệp cưới của cả hai là khung cảnh lần đầu chạm mặt nhau. Toàn bộ khung cảnh trang trí trong buổi lễ đều tái hiện lại từng khung cảnh khi hai người gặp nhau lần đầu đến ngày nó nhận lời cầu hôn của hắn, khách mời sẽ được đi qua những căn phòng tái hiện lại khung cảnh và được xem một đoạn phim được quay trong khung cảnh đó. Khi xem hết, khách mời sẽ đi qua tổng cộng 19 căn phòng tương đương với 19 cột mốc của cả hai để đến với căn phòng thứ 20 và xem cô dâu - chú rể trình diễn một tiết mục rồi khai tiệc.
Khách mời của cả hai đến rất đông đủ, tất cả đều là bạn bè thân thiết, gia đình của cả hai và có cả My với Ân đến tham dự.
Nó mặc một chiếc đầm công chúa màu trắng, toát lên vẻ thanh cao. Hắn mặc một bộ vest đen lịch lãm cùng với kiểu tóc được cắt tỉa và vuốt keo gọn gàng. Khi khách mời đến đông đủ, hắn nắm tay nó bước ra sân khấu cùng trình bày ca khúc "Sau Tất Cả - Erik" dưới sự chứng kiến của mọi người. Giọng hát trầm ấm của hắn kết hợp cùng giọng ca trong veo của nó khiến tất cả mọi người không thể rời mắt.
---Dưới khán phòng---
My nhìn Ân hỏi:
-Này, em cũng muốn như họ!
Ân nhìn My cười:
-Em sẽ sinh cho anh hai thiên thần chứ?
My lườm Ân và nói:
-Sinh con đau lắm!
Ân nhún vai:
-Thế thì anh sẽ bắt em sinh con cho anh!
My thẹn thùng đánh trống lãng:
-Họ đẹp đôi quá anh nhỉ?
Ân xoay mặt My về phía mình và đáp:
-Em và anh cũng rất đẹp đôi mà! Ha ha!
Nói rồi cả hai trao cho nhau nụ hôn nồng cháy...
---Gốc phải khán phòng---
Chi cùng Thắng ngồi cạnh nhau, Thắng nhìn Chi và hỏi:
-Chi có muốn được như họ không?
Chi gãi đầu đáp:
-Ý Thắng là....
Thắng gật đầu, mỉm cười nói:
-Thắng thích Chi!
Cả hai trao cho nhau một cái ôm nhẹ nhàng, Chi đáp lại:
-Chi cũng thích Thắng!
---Thời khắc quan trọng nhất - cô dâu tung hoa---
Tất cả mọi người đều đứng sau lưng cô dâu, ai cũng mong sẽ chụp được bó hoa cưới. MC bắt đầu đếm, 1 - 2 - 3, hoa được tung lên cao và bay về phía sau...
Có một cánh tay của chụp được, cả khán phòng hướng mắt nhìn người đó...không ai khác chính là Kinry. Kinry cầm hoa đi đến chỗ của Linh, quỳ xuống và nói:
-Gả cho anh nhé!
Phía trên sân khấu, Khôi nhanh tay cướp micro của MC và nói:
-Này! Đã xin phép anh hai chưa mà đã đòi cưới em gái rồi?
Kinry liếc Khôi rồi nói:
-Chăm sóc tốt cho em họ tôi, nếu không tôi lột da của ông!
Lúc này Linh chỉ biết cuối mặt xuống không dám nhìn Kinry và nói nhỏ đủ để cả hai nghe:
-Em...đồng ý!
Phía trên sân khấu, ba mẹ của hắn nhìn đứa con gái bé nhỏ của mình đồng ý lời cầu hôn của người ta mà rơi nước mắt, ba hắn nói:
-Tôi vui quá bà ơi! Cuối cùng cũng có người chịu rước đứa con gái bướng bỉnh của mình đi rồi! Ôi, tôi phải cảm tạ trời phật, từ nay tôi được ăn ngon ngủ yên rồi!
Mẹ của hắn đáp:
-Ông nói vậy mà nghe được à? Sao ông không tội nghiệp cho cậu thanh niên dũng cảm kia đã rước con gái mình đi? Cuộc đời của cậu ấy tôi chẳng biết sẽ vui hay buồn đây!
Hắn và nó đứng cạnh mà bật cười nói:
-Ba mẹ đừng chê trách em như vậy chứ!
Sóng gió đã qua, tất cả mọi người đều có một tương lai mới, cùng nhau xây dựng tổ ấm cho bản thân. Sẽ có những sóng gió nhỏ nhặt đối với gia đình nhỏ của mỗi người nhưng cũng là một cách giúp cho cả hai hiểu nhau hơn.
---The end---
---Lời của tác giả---
Cảm ơn các bạn đọc giả đã xem bộ truyện này của mình, đây là bộ truyện đầu tay và cũng là bộ truyện chứng minh sự trưởng thành trong cách việt của bản thân mình. Mình bắt đầu viết bộ truyện này khi mình 13 tuổi (2013) và đến tận năm mình 16 tuổi (2016) mới hoàn thành.
Khi các bạn xem những chương đầu của truyện sẽ thấy được cách viết kèm theo lời bài hát vào, đó là khi mình học hỏi những văn phong từ các tác giả khác trên mạng.
Khi các bạn xem những chương giữa mình hay tự sự một vài sự kiện, đó là những tình huống trong cuộc sống hằng ngày của mình và mình mang nó vào truyện rồi biến tấu một chút.
Khi các bạn xem những chương gần cuối và chương cuối, đó là khi mình đã tham khảo thêm về cách viết văn bằng cảm xúc của bản thân. Mình đã đi rất nhiều nơi, làm nhiều công việc mà trước đây bản thân chưa từng làm, đọc nhiều sách để trau dồi câu văn của bản thân và để tịnh tâm hơn.
Có một số đọc giả sẽ thắc mắc tại sao rất lâu mình mới cho ra một chương, mình có ba lí do:
1. Mình khá bận công việc và cuộc sống mình gặp những chuyển biến lớn nên mình cần thời gian nghỉ ngơi.
2. Mình cần thêm thời gian để học hỏi và trưởng thành hơn trong cách suy nghĩ thì mới có thể cho ra một tác phẩm chỉnh chu đến với đọc giả. Cũng có thể tác phẩm của mình không hay nhưng là tác phẩm đầu tay của mình và cũng là tác phẩm đánh dấu đam mê của bản thân.
3. Mình dành thời gian đọc và điều chỉnh lại những chỗ thiếu sót của mình trong tác phẩm này và hiểu thêm về bản thân của mình.
Những đọc giả yêu mến tác phẩm của mình hay yêu mến văn phong của mình cũng có thể xem hai tác phẩm sau đây:
1. Truyện ngắn "Vì anh! Em sẽ làm mọi thứ tốt hơn!"
2. Tản văn "Gửi thế giới" (đây không phải là truyện teen hay ngôn tình, nó chỉ là những bài học mình rút ra trong cuộc sống và những câu nói của bản thân để tạo thành một cuốn nhật kí online công khai cho tất cả đọc giả)
Một lần nữa mình xin cảm ơn các bạn rất nhiều!
Nếu ai cần liên hệ, "Facebook: Tiên Vi (Break the rules)" luôn chào đón các bạn!
|