Tình Yêu Thời Cung Hoàng Đạo
|
|
Chương 24: Môi trường mới!
---Sân bay---
Cuộc chia tay chỉ có Châu, ba mẹ, em trai, dì của nó và còn có Chi, Thắng. Cả lớp nó nghe tin cũng buồn lắm nhưng vì nhà xa và phụ huynh không cho phép nên không ra tiễn nó được. Ai cũng khóc và dặn dò nó đủ thứ: nào là chăm sóc sức khỏe cho tốt, học cho giỏi,...
Bản thân nó cũng buồn nhưng chỉ có 20% thôi! 80% còn lại là tâm trạng bồi hồi, tò mò không biết nước Mĩ ra sao, có như nó tưởng tượng hay không? Đang nghĩ thì Châu lại ôm nó và nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe:
-Em đã quên Hưng chưa?
Nó nói chắc nịch:
-Rồi chị!
Châu nói tiếp:
-Nếu lỡ gặp Hưng ở Mĩ...thì em sẽ như thế nào?
Nó hơi bất ngờ vì nó chưa nghĩ đến tình huống này và rồi nó đáp:
-Nếu vô tình gặp nhau ở ngoài phố, anh ấy chào em thì em chào lại còn không thì lướt qua như hai người xa lạ!
Châu buông nó ra, mỉm cười nói:
-Chúc em học tốt!
Nó tạm biệt mọi người rồi bước vào trong, hoàn thành mọi thủ tục nó lên máy bay yên vị và đánh một giấc dài.
---Tại Mĩ---
Bác của nó đã ra sân bay chờ nó từ bao giờ, à đây không phải bác ruột nó mà là họ hàng quen với gia đình nhà nó nên bác cũng xem nó như con gái ruột của mình vì bác không có con gái chỉ có một thằng con trai độc nhất thôi!
[Con trai của bác tên: Vũ Khánh, 21 tuổi (hơn nó bốn tuổi). Tên tiếng Anh là: Kinry. Đã đỗ đại học công nghệ thông tin của Mĩ, rất thương và chiều nó như em gái. Nó cũng mến Khánh như anh trai ruột.]
Nó vừa bước ra đã thấy bác nó đứng cầm bảng tên "Tinnie I'm here!". Nó tươi cười tiến lại và cúi chào một cách kính trọng, nói:
-Con phiền bác rồi hì hì!
Bà cười hiền và nói với nó:
-Có gì mà phiền! Thôi chắc con mệt rồi đưa hành lí cho Kinry đi! Bác cháu ta lên xe nào!
Kinry cười với nó rồi xách hành lí của nó cất vào xe. Bác nó và nó nói chuyện rất hợp nên cứ nói từ ở sân bay đến về tới nhà. Kinry chỉ biết nhìn qua kính xe rồi lắc đầu vì bản thân anh biết mẹ của anh đã tìm thấy đối tượng hợp gu thì sẽ nói rất nhiều. Anh cũng mừng vì có nó làm bạn với mẹ anh mỗi khi anh đi học cả ngày ở trường.
Vừa về đến nhà nó xin phép vào phòng mà bác đã chuẩn bị cho nó rồi gọi về Việt Nam cho gia đình báo đã qua Mĩ bình an.
---Ngày hôm sau---
Nó được Kinry dẫn đến trường cấp ba gần nhà và làm thủ tục nhập học. Trường mới của nó cực kì rộng và bạn bè rất thân thiện nữa! Nó hoàn toàn hài lòng với cuộc sống mới.
Cuộc sống của nó vẫn rất yên ổn, mỗi ngày nó đi siêu thị với bác của nó để mua đồ ăn cho cả nhà. Kinry hằng ngày đưa nó đến trường thì bắt gặp những ánh mắt ngưỡng mộ đổ dồn về phía nó và Kenry.
Đơn giản vì Kenry có nét đẹp của chàng trai châu Á lai châu Âu. Nụ cười tươi như thần mặt trời khiến bao cô gái ngất ngây, có cô đợi Kenry lái xe đi khỏi lại chạy vào cạnh nó hỏi tới tấp:
-Ai vậy? Anh của cậu hả? Hay bạn trai? Hai người xứng đôi quá! Mình ngưỡng mộ cậu thật đó!
Nó cười nói:
-Anh trai của mình!
Cô gái đó thấy vậy liền hỏi:
-Anh ấy có bạn gái chưa? Giới thiệu cho mình đi!
Nó gượng cười trả lời:
-À...chuyện này...không được! Vì ảnh có bạn gái và sắp làm đám cưới rồi!
Cô nàng lộ vẻ thất vọng:
-Vậy thì thôi! Tiếc thật đấy!
Nó khoác vai cô bạn và nói:
-Không sao! Tớ sẽ giới thiệu cho cậu bạn của tớ! Cậu ấy rất ấm áp và dễ thương.
Cô bạn hớn hở trở lại:
-Vậy thì cám ơn cậu trước!
Rồi cô bạn khoác tay nó vào trường để cho nó sự ngỡ ngàng không hề nhẹ! Vừa mới tỏ vẻ thất vọng mà giờ lại hí hửng khi được nghe nó giới thiệu bạn trai...mà người nó giới thiệu ngoài Thắng ra thì còn ai! Nó cười gian manh rồi vừa đi vào lớp vừa nhắn tin cho Thắng:
-"Tui có cô bạn người Mĩ rất xinh, bạn ấy rất muốn làm quen ông!"
Thắng nhắn lại:
-"Hả?!? Sao cô ta biết tui mà đòi làm quen?"
Nó nhắn lại không quên để lại vẻ mặt tội nghiệp:
-"Hì hì! Tại...tui giới thiệu cho bạn ấy!"
Thắng lúc này hiểu ra nên nhắn:
-"Vậy thì tự giải quyết đi! Đừng lôi người vô tội, đáng yêu như tui vào chiến trường bà bày ra!"
Nó xem xong tin nhắn mà há hốc miệng nhắn lại:
-"Ông là bạn tui mà hu hu! Giúp tui đi đừng để tui mất mặt mà!"
Thắng thấy nó van nài nên nhắn lại:
-"Cũng biết tui là bạn bà mà hại tui như vậy đó à? Mà thôi cũng được! Cho tui nick cô bạn của bà đi he he!"
Nó cười thầm nhắn:
-"Okay! Nick cô ấy là...."
Nhắn xong nó tắt điện thoại, nó biết Thắng lo cho nó vì nó có bạn ở nơi xứ người này cũng là may mắn nên không muốn làm nó mất mặt. Đúng là chỉ Thắng biết nghĩ cho nó, còn Chi hiểu nó nhất. Nó thầm cám ơn ông trời đã ban cho nó hai người bạn tốt này! Nó thầm nghĩ:"Chắc kiếp trước mình tu lâu lắm nhỉ! Ha ha."
|
Chương 25: Đụng Độ!
---Một năm sau khi nó sang Mĩ du học.---
---6 giờ sáng---
Hôm nay là thứ bảy nên nó không phải đến trường vì vậy nó quyết định đi dạo lòng vòng để hít thở không khí buổi sáng sớm như thế này tiện thể ghé vào siêu thị mua một số thứ.
Nó là một công dân gương mẫu nên rất chấp hành luật giao thông vì thế trước khi qua đường nó nhìn đèn giao thông dành cho người đi bộ hiện màu xanh thì nó bước qua. Nhưng có một chiếc xe hơi lao về phía nó và hình như rất vội vàng nên cũng chẳng để ý đèn giao thông gì cả. Và thế là...
Két...t...t - tiếng thắng gấp của chiếc xe hơi trước mặt nó làm nó giật mình ngã nhào xuống mặt đường, chân trái của nó va thằng vào đầu xe khiến nó đau muốn khóc. Nhìn bàn chân đỏ hỏn và chuẩn bị chuyển sang màu tím của nó mà nó vừa đau vừa giận người lái xe. Nó rủa thầm:"Có mắt không mà không biết dừng đèn đỏ vậy hả? Ta trù cho đứa lái xe bị vô sinh, đau ruột thừa,...gừ!"
Cùng lúc đó có tiếng hỏi sau lưng nó:
-Are you ok?
Nó liếc người đã hỏi mình vì nó nghĩ:"Bộ mù sao không thấy chân của mình đang bị thương!" nhưng cũng ráng trả lời với giọng bực bội:
-NO! I'm NOT ok!
Nó cố tình nhấn mạnh từ "NOT" để cảnh cáo đối phương nhưng rồi nó chợt nhìn kĩ mặt đối phương hơn thì tim cũng hơi rung động trước vẻ đẹp dễ thương. lãng tử, khuôn mặt búng ra sữa và chiều cao đúng chuẩn người mẫu. Nhưng nó chợt nghĩ:"Trai đẹp bây giờ toàn gay nên đừng vọng tưởng" rồi nó lấy lại khuôn mặt hầm hầm đầy sát khí nhìn người đối diện.
Bỗng từ trong xe một cô gái khá dễ thương bước ra hỏi bằng tiếng Việt:
-Có chuyện gì vậy anh hai?
Người được gọi là anh hai - cũng là kẻ mà nó trù trả lời:
-Anh lỡ đụng phải cô này!
Nó mở mắt ngạc nhiên thì ra hắn cũng biết nói tiếng Việt mà còn nói rất rành, rồi nó lên tiếng:
-Hai người là người Việt à?
Cả hai anh em cũng quay sang nhìn nó cũng với cặp mắt ngạc nhiên rồi cô em gái trả lời:
-Đúng vậy! Cô cũng là người Việt?
Nó gật đầu nhưng rồi lắc đầu nói:
-Không phải! Thực ra tôi là người Hoa nhưng sinh sống và làm việc tại Việt Nam. Tôi biết rành sáu ngôn ngữ: Anh, Hoa, Pháp, Việt, Hồng Kông và tiếng dân tộc Đài Loan.
Hắn nhăn nhó:
-Ai mượn cô giới thiệu?
Còn cô em gái của hắn lại suy nghĩ trái ngược hắn, cô bái phục nó vì anh em nhà cô chỉ biết có hai ngôn ngữ là tiếng Anh và tiếng Việt thôi cũng đủ chật vật rồi. Khi còn quên một số từ của tiếng Việt thế là nói ra từ tiếng Anh vậy mà nó giỏi và biết nhiều ngôn ngữ quá! Dù cô không biết nó có nói thật hay không!?!
Nó không đợi hai anh em họ nói thêm vội chen vào:
-Đồng hương thì dễ nói rồi! Bây giờ đền cho tôi tiền thuốc cho cái chân này như thế nào cho phù hợp đi!
Rồi hắn nhìn nó nói:
-Tôi sẽ đưa cô đến bác sĩ!
Nó cũng tỏ vẻ hài lòng gật đầu rồi nói:
-Vậy được! Anh mở cửa cho tui! Chứ chân tui vầy đi lại rất khó khăn!
Hắn chau mày nhìn nó nói:
-Chân cô bị thương thì liên quan gì đến tay?
Nó cãi:
-Có chứ! Anh không nghe người ta nói "chân tay" à? Vốn dĩ chân và tay sinh ra là dành cho nhau chứ tại sao người ta không nói "chân bụng, tay mặt?"
Hắn hết cãi một phần vì nó là con gái, phần nữa là vì hắn sai trước!
Mặt hầm hầm mở cửa cho nó, còn nó thì vui vẻ ngồi vào trong xe. Cô em gái của anh đã vào xe từ lúc nào và ngồi cạnh nó nữa! Hắn nghĩ:"Hai đứa lanh chanh ngồi cạnh nhau, kì này lỗ tai mình tiêu rồi!"
|
Chương 26: Đồ heo lười!
Nó ngồi trong xe, hơi lạnh từ máy lạnh tỏa ra khiến nó muốn ngủ ngay lập tức vì buổi sáng phải dậy sớm mà bây giờ còn bị thương nữa nên nó rất mệt, chỉ muốn chợp mắt một chút. Vừa nhắm mắt lại, cô em gái của hắn quay sang hỏi nó:
-Cô bao nhiêu tuổi vậy?
Nó giật mình tự hỏi:"Gì! Cô! Tôi già đến vậy hả?" nhưng rôi nó trả lời:
-Mười tám!
Nói xong nó cố nặn ra một nụ cười phải nói không thể gượng hơn. Em gái của hắn hí hửng đáp:
-Em nhỏ hơn chị hai tuổi hề hề!
[Em gái của hắn: Giang Cẩm Linh. Là em gái cưng của hắn! Tính cách: phá phách giống nó, đanh đá như nó và sau này trở này người giúp nó hãm hại hắn! Ha ha. Khuôn mặt đáng yêu trông rất ngây thơ nhưng thật sự không phải vậy! Linh còn quỷ hơn cả nó. He he.]
Rồi nhỏ nói tiếp:
-Chị tên gì vậy?
Nó cười mỉm đáp:
-Lạc Mỹ Như! Còn bạn?
Cẩm Linh nói:
-Cứ gọi là em đi hì! Em tên Giang Cẩm Linh. Còn người đang lái xe là anh trai em tên Giang Quốc Khôi.
Nó chưa kịp trả lời thì hắn quay xuống nhìn em gái lanh chanh của mình:
-Ai mượn em nói tên anh ra làm gì?
Linh bĩu môi nói:
-Ghớm! Anh tưởng em thích giới thiệu à? Chỉ là tiện miệng thì nói thôi!
Nó cũng chen vào giọng lạnh tanh:
-Anh lái xe đàng hoàng không được à? Cứ hay quay xuống đây làm gì? Muốn tự tử thì đi một mình đừng kéo tôi theo! Tôi bị một chân là quá đủ rồi!
Nói rồi nó nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ để hắn một đống thắc mắc:"Mình là người lái xe, xe này xe của mình mà! Tại sao phải nghe lệnh của cô ta chứ? Cô ta nghĩ vì bản thân đang bị thương mà vết thương do mình gây ra nên thừa cơ hội lên mặt với mình à?".
Nghĩ mông lung thì nghe Linh hét lên:
-Anh hai coi chừng!
Hắn trở về thực tại và...bất động
một giây...
hai giây...
Sau đó hắn lách xe qua khỏi hai chiếc xe tải trước mặt mà nếu không nhờ Linh hét lên cảnh báo chắc xe hắn đã "hôn" xe tải rồi! Sau khi lạng lách một cách điêu luyện, hắn thở phào và nghĩ tiếp:"Đúng là đồ sao chổi! Làm xe mình xui theo!" rồi ném vào nó cái nhìn không mấy thiện cảm.
Dĩ nhiên nó đang ngủ nên không biết, mắt cứ nhắm nghiền mặc ai đó đang nguyền rủa nó cũng không quan tâm. Bỗng, diện thoại nó reo lên. Nó tỉnh giấc tìm điện thoại và bắt máy với giọng ngáy ngủ:
-Alô! Ai vậy?
Người đầu dây bên kia nói:
-Chị là Châu đây!
Nó gật gù nói:
-Chị gọi em có gì không?
Châu hít thở rồi nói:
-À! Không có gì em đang ở đâu vậy?
Nó chẳng hiểu thái độ của chị mình tự nhiên thay đổi 180 độ liền nói:
-Em đang ở chỗ em ở! Nói chứ đang chuẩn bị đi gặp khách hàng nhưng lại gặp xui xẻo!
Hắn nghe ba chữ "gặp khách hàng" mà cũng nhớ ra điều gì đó vội lấy điện thoại ra xem giờ thì...chỉ còn 5 phút nữa thôi! Không kịp nữa khi chỗ hắn đang ở cách công ty cực xa. Đành nhắn tin cho quản lí:
-"Anh thay thôi chủ trì cuộc gặp mặt khách hàng nhé! Tôi có việc phải sang nước ngoài gấp!"
Anh quản lí nhận xong tin nhắn của Tổng giám đốc liền gọi lại định trách tại sao hắn không báo trước nhưng không được vì hắn đã khóa máy. Nên anh đành than cái thân làm công của mình!
Về phần hắn nhắn tin xong thì lái xe tiếp, hắn không chở nó đến bệnh viện mà đến nhà riêng của hắn. Dĩ nhiên điều này nó không biết là nhà hắn có bác sĩ riêng nên về nhà hắn là phải.
Nó thì vẫn nói chuyện với Châu, bàn về chiến dịch sắp tới của cái shop quần áo, mĩ phẩm nho nhỏ của nó ở Việt Nam cũng như tại một số nước lân cận. Mới đầu nó nghĩ chỉ kinh doanh cho vui vì Châu rất mê kinh doanh nên mở shop để Châu thỏa sức kinh doanh còn nó chỉ việc đi kiếm đối tác. Hắn nhìn nó bàn say sưa mà cũng gật gù:"Con nhỏ này cũng hiểu kinh doanh quá nhỉ!"
Nó cúp máy sau một tràn thuyết trình, lúc này nó quá mệt nên chỉ việc ngủ tiếp thôi...
---Trước cửa nhà hắn---
Linh xuống xe ngạc nhiên nhìn hắn có ý hỏi sao không phải bệnh viện nhưng hắn ra hiệu cho Linh im lặng để nó đang ngủ ngon lành trong xe và nói nhỏ:
-Nhà mình có bác sĩ riêng mà! Em quên rồi à?
Linh thấy vậy liền gật đầu và đi vào nhà để nó trong xe và nói với hắn:
-Anh tự cho cho chị ấy nhé! Em lên phòng có việc đây!
Nói xong Linh chạy thật nhanh lên phòng vì sợ hắn sẽ tóm cổ vì tội dám bỏ anh trai ngay lúc khó khăn!
Hắn mở cửa xe và bế nó lên vì không muốn nó tỉnh giấc. Hắn cũng chả biết tại sao lại làm thế với con nhỏ sao chổi này!
Vừa bế hắn vừa càm ràm:
-Ăn gì nặng thế không biết! Muốn tôi gãy xương à?!
Nó vẫn say sưa ngủ nhưng vì nắng nên chui rút vào lòng ngực của hắn. Đứng hình ba giây, tim hắn đập thình thịch trước hành động này của nó.
Đặt nó xuống giường của hắn và gọi bác sĩ đến khám cái chân bầm tím kia. Bác sĩ đến khám xong rồi ra về, nó vẫn ngủ như chết, "chắc chỉ có trời sập cô ta mới thức dậy quá! Đúng là đồ heo lười." - hắn nghĩ thầm rồi bước ra khỏi phòng xuống bếp tự tay nấu cháo cho nó. Hắn cũng đang tự hỏi sao bản thân lại đi làm osin không công cho nó - một người lạ không quen biết nhưng rồi cũng tự trả lời:"Vì mình đụng cô ta mà! Mình có lỗi trước."
|
Chương 27: Tin xấu!
Nó mở mắt dậy sau một giấc ngủ ngon lành. Khẽ vươn vai và tự hỏi:"Sao mình lại ở đây? Đây không phải bệnh viện! Tên đó đã đưa mình đi dâu thế này? Hu hu mẹ ơi có khi nào con bị bắt cóc không?..." một đống tưởng tượng hiện ra trong đầu nó. Bỗng cánh cửa phòng mở ra, hắn bước vào trên tay cầm một tô cháo, nói:
-Cô dậy rồi à? Ngủ ngon quá nhỉ!
Nó nhìn hắn ngu ngơ hỏi:
-Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây? Anh đã làm gì tôi rồi?
Bất giác nó nhìn xuống, thở phù vì vẫn còn mặc bộ đồ lúc sáng. Hắn điềm tĩnh trả lời:
-Nhà tôi! Tôi đưa cô đến đây! Tôi đã làm gì cô tự biết.
Nó nghe xong như chết đứng à không chết ngồi vì nó đang ngồi trên giường hắn mà. Nó nhìn hắn một cách giận dữ, quát:
-NÓI MAU ĐỒ ÔN THẦN! ANH ĐÃ LÀM GÌ TÔI HẢ?
Hắn lấy tay bịt tai lại nói:
-Cô có im đi không? Tôi chưa bị lãng tai vả lại đây là Mĩ cô không sợ cảnh sát vào bắt cô vì tội gây rối trật tự à?
Lúc này nó im lặng, vì nóng mà quên mất! Nó nói lí nhí đủ cho nó và hắn nghe:
-Tại...anh đó! Đồ ôn thần!
Hắn nói:
-Cô dẹp cái đầu óc đen tối của cô sang một bên được không vậy? Thứ nhất nhà tôi có bác sĩ riêng thì cần gì phải đến bệnh viện ngồi đợi cho mệt? Thứ hai tôi không phải cái loại sở khanh canh con gái ngủ là giở trò đồi bại!
Chưa để nó mở miệng hắn chỉ ngay tô cháo trên bàn vừa mới đem lên nói:
-Cháo đó! Ăn đi!
Rồi hắn bước ra khỏi phòng để nó một dấu hỏi to đùng. Lúc này điện thoại nó reo lên, là Châu nên nó bắt máy:
-Alô! Em nghe nè chị!
Châu nói giọng đau khổ:
-Ông của chúng ta...mất rồi em ạ!
Nó ngạc nhiên không tin vào tin mình vừa nghe và đứng như trời trồng. Cố lấy lại bình tĩnh nó hỏi Châu:
-Ông...mất khi nào vậy chị?
Châu nói:
-Lúc chị gọi em xong thì mười phút sau ông mất!
Nó như chết lần hai. Trời đất! Ông nó mất mà nó không hay biết, nó không có mặt để nhìn ông lần cuối, nó là đứa cháu bất hiếu! Phải, rất bất hiếu. Nó nói giọng lạnh tanh:
-Được rồi! Em biết rồi!
Rồi nó cúp máy. Nó ngồi trên giường, từng giọt nước mắt lăn dài trên má...ông nó đã hứa chờ nó về thăm vậy mà tại sao là không giữ lời? Nó khóc như mưa tiện thể đi lại khóa cửa phòng lại, nó không muốn ai thấy nó khóc và cũng không muốn ai thấy cảnh nó thê thảm như thế này! Nhưng nó không biết được những hành động của nó đã bị hắn thấy vì phòng hắn có camera theo dõi.
Mới đầu hắn không biết nó có ăn cháo hay không nên bật camera lên quan sát từng hành động của nó. Hắn thấy nó khóc nhưng không làm được gì vì hắn biết nó đang cần yên tĩnh.
Về phần nó, nó cứ ngồi nhớ lại những kỉ niệm với ông mình mà khóc nhiều hơn. Nó nhớ lúc còn nhỏ ông và nó hay chơi trò bác sĩ và bệnh nhân, nó làm bác sĩ còn ông nó làm bệnh nhân...
-Ông ơi! Con khám cho ông nhé! - giọng một cô bé vang lên.
Người ông ôn tồn nói:
-Ùm! Con có biết khám không đấy?
Nó cười với ông nói chắc nịch:
-Biết chứ ông! Con là bác sĩ thú y mà!
Ông nó phá lên cười rồi đanh lại hỏi nó:
-Bác sĩ thú y là khám cho con vật! Ông có phải là con vật đâu!
Nó cười nói với ông nó:
-Vậy hả ông? Con đâu biết! Con nghĩ bác sĩ nào cũng là bác sĩ thôi!
Ông nó xoa đầu nó và nói:
-Con ranh con! Không hiểu sao không hỏi ông giải thích cho mà nghe! Hừ!
Nó cười và bắt đầu khám cho ông mình...nó nói:
-Ông ơi! Ông há miệng ra cho cháu xem nào!
Ông nó làm theo rồi nó nói:
-Cổ họng của ông có vấn đề về viêm họng nên con sẽ cho ông thuốc Panadol để chống đau họng.
Ông nó cười lần hai:
-Ha ha! Thuốc đó chữa đau đầu mà con! Viêm họng thì có liên quan gì đến đầu?
Nó nói với giọng chắc nịch:
-Dĩ nhiên là có liên quan rồi! Miệng nằm trên đầu mà ông! Con là bác sĩ, ông tin con đi!
---Trở về thực tại---
Nó bất giác cười chua xót. Thời gian ơi mau quay trở lại, để nó gần ông thêm chút nữa thôi! Nó khóc òa lên như một đứa trẻ con, nhưng rồi nó không khóc nữa mà bước đến cái giỏ xách của mình và rút ra một con dao bấm. Dao này nó dùng để tự vệ khi gặp khó khăn nhưng bây giờ chắc cũng có ích cho việc tự tử của nó nhỉ!
Nó giơ con dao lên định khứa vào tay mình thì cái cửa phòng đột nhiên mở ra. Hắn bước vào, tiến lại chỗ nó đứng giật phăng con dao lại và chửi một tràng cho nó:
-Cô bị điên à? Muốn tự tử thì hãy nghĩ cô đang ở nhà của ai đã chứ! Tôi không muốn nhà mình xảy ra án mạng đâu! Vả lại cô phải nghĩ cho ba mẹ của cô nữa chứ. Vì một chuyện đau lòng mà cô muốn tự tử thì cô quả thật còn tầm thường hơn chữ tầm thường!
Nó im lặng cho hắn mắng mình vì nó không có tâm trạng mà cãi lại...
|
Chương 28: Làm ơn mắc oán!
Nó nghe hắn nói, nước mắt vẫn rơi không có dấu hiệu ngưng. Nó cố kìm nén cảm xúc nhưng không được! Nó khóc òa lên như đứa trẻ bị ai cướp đồ chơi quan trọng. Hắn chẳng làm gì được ngoài việc ôm nó, hắn cũng chả hiểu sao lại làm vậy. Hắn thấy nó khóc mà lòng có gì đó khó chịu.
Nó được hắn ôm, tựa vào vai hắn khóc ướt hết một bên vai áo. Rồi nó ngừng khóc, nó đẩy hắn ra nói một câu vô tâm khiến hắn ngại hơn cả ngại:
-Ôm đủ rồi đó! Tôi muốn về nhà!
Hắn buông nó ra và nói:
-Cô chưa ăn cháo mà! Ăn xong uống thuốc rồi về.
Nó lắc đầu nói:
-Tôi không ăn! Không muốn ăn!
Hắn với vẻ mặt nham hiểm:
-Cô không ăn? Được thôi! Tôi sẽ gửi những hình ảnh của tôi và cô lúc cô đang say sưa ngủ trên giường tôi ý!
Nó mặt biến sắc nói:
-Đồ biến thái! Bệnh hoạn! Anh...anh đã làm gì?
Hắn cười nửa miệng, trả lời:
-Nếu cô ăn hết tô cháo này và uống thuốc tôi sẽ đưa cô về và xem như tôi đã hoàn thành xong trách nhiệm bồi thường việc lúc sáng tôi gây ra cho cô. Nếu cô cương quyết không ăn thì hãy đợi ảnh của cô và tôi có mặt trên các bài báo đi!
Nó không tin vào tai mình, nó thầm chửi mình ngu nhưng rồi cũng ngoan ngoãn đồng ý ăn hết tô cháo và uống thuốc. Hắn nhìn nó ăn mà hoảng sợ, tâm trạng nó không tốt mà ăn cứ như con hổ đói mấy chục năm. Chỉ tầm mười phút là nó ăn xong tô cháo to và uống thuốc mà hắn đã để sẵn trên bàn.
Xử lí xong tô cháo nó quay sang nói với hắn:
-Tôi ăn xong rồi! Anh cũng nên giữ lời đấy nhé! Đưa tôi về nhà và cấm anh đưa những bức hình dơ bẩn đó lên báo!
Hắn nhún vai nói:
-Dĩ nhiên! Bây giờ về thôi! Xem như tôi hết trách nhiệm.
Hắn bước đi trước và nghĩ thầm:"Con nhỏ này không những đanh đá, xui xẻo mà còn ngốc nữa chứ!". Nó bước theo sau nên lúc này được dịp ngắm căn nhà của hắn. Quả thật rất đơn giản nhưng lại toát lên vẻ quý phái, sang trọng với tông màu trắng, đồ dùng trong nhà đều là gỗ màu nâu đỏ khi ánh nắng chiếu vào và có màu đen khi không có nắng.
Điều đặc biệt mà nó đang thắc mắc là không biết ai đã dọn dẹp căn nhà khiến nó sạch bon và ngăn nắp như vậy? Không lẽ là Linh? Không phải, cô bé đó nhìn rất trẻ con và tính cách khá giống nó nên chắc cũng lười như nó. Nhà có hai anh em (theo nó được biết là thế) nếu không phải Linh thì là hắn? Gì chứ! Tên này mà dọn dẹp á? Đảm đang như vậy á? Nó nghĩ cũng không dám.
Đi theo hắn ra khỏi cửa chính, đập vào mắt nó là một khoảng trống với đủ thứ hoa lá. Đường đi được lát bằng đá gì đấy rất đẹp và lung linh khi có ánh nắng chiếu vào, nên nó cứ tưởng như mình đang ở bồng lai tiên cảnh. Mãi để ý đến khung cảnh mà nó không biết đã ra xe từ lúc nào. Hắn mở cửa xe sẵn cho nó và vào xe trước.
Thấy nó vẫn đứng nhìn qua nhìn lại, nhìn lên nhìn xuống như một đứa ở trển xuống thì hắn phì cười rồi nói vọng ra:
-Cô có muốn về nhà không đấy?
Lúc này, nó mới giật mình và quay về hiện tại. Nó bước vào trong xe và nó một cách cộc lốc:
-Muốn về! Chạy đi!
Hắn nhìn nó mắt hằn lên những tia sấm sét, cố gắng kìm chế nói:
-Cô tưởng tôi là tài xế xe riêng của cô à? Hay cô nghĩ tôi là osin không công của cô?
Nói rồi hắn mở cái hộc nho nhỏ gần vô-lăng lấy ra cái danh thiếp và quát:
-Nhìn cho kĩ nhé! Tôi đường đường là tổng giám đốc của một công ty chuyên về mọi mặt có tiếng ở giới thương trường lắm nhé!
Nó nhìn tấm danh thiếp đọc:
-Giang Quốc Khôi (William Giang). Cái tên thật khó nhớ! Hay là vầy, tôi sẽ gọi anh là Hoa Khôi nhé!
Mặt hắn đanh lại, nói:
-Cô...cô muốn về bằng xe hay tự đi bộ?
Nó nói:
-Sao cũng được! Chả quan tâm!
Hắn thấy thái độ bất cần đời của nó thì lắc đầu, cũng chẳng muốn cãi với nó. Hắn khởi động xe lên và chạy theo sự chỉ dẫn đường của nó.
Đến nhà nó, hắn dừng lại trước cổng. Nó tháo dây an toàn ra và quay sang nói với hắn:
-Lần sau đi ra đường nhớ để mắt dưới chân mày nhé! Chào!
Rồi nó mở cửa xe bước ra để hắn ôm cục tức. Đúng là con nhỏ thù dai, hắn có lòng nấu cháo cho nó ăn, chở nó về mà nó nói vậy đấy! Thật uổng công khi chấp nhận bồi thường cho nó, biết vậy lúc sáng hắn đã cho nó ở ngoài đường còn mình thì lái xe đi luôn rồi! Tức chết đi mà!
Nó bước vào nhà, Kinry vừa thấy nó liền chạy lại hỏi tới tấp:
-Sáng giờ em đi đâu? Ở đâu? Sao giờ này mới về? Em biết chuyện của ông em nên tính làm điều dại dột đúng không?...
Nó chỉ đáp ngắn gọn:
-Sáng giờ em gặp thằng khùng ba lơn ba trợn và phải giải quyết với hắn một số chuyện nên bây giờ mới được về! Em mệt rồi, em vào phòng!
Nói rồi nó bước vào phòng và ngâm mình trong bồn tắm, bước ra với bộ đồ ngủ dễ thương rồi nằm phịch xuống giường nghĩ đến ông của nó. Trong vô thức nước mắt rơi rồi nó ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Còn hắn sau khi chở nó về liền quay về nhà tắm rửa để...xả xui. Nằm trên giường hắn suy nghĩ về chuyện lúc sáng và cả chuyện của nó nữa! Bỗng khóe môi hắn hiện lên một nụ cười tươi rồi chìm vào giấc ngủ...
|