Thiên Thần, Ác Quỷ Và Tiểu Thư Tung Tăng Trên Phố
|
|
Chương 10 Khi mọi người đã yên vị ở nhà nó, cô bị tra khảo như tù nhân bởi hai con bạn. - Này! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra với cậu? - Thì tớ đang đi bộ về nhà, đột nhiên cảm thấy gì đó, nên quay phắt lại, không ngờ lại thấy có ai đó chụp thuốc mê. – cô vừa kể vừa chau mày suy nghĩ. - Cậu còn nhớ là ai không? - Là ai thì không biết! Chỉ nhớ là người đó có một cái sẹo to ở chân mày. Tay có đeo một chiếc nhẫn, thiết kế rất lạ!! - Trai hay gái? - Trai. - Được, tớ sẽ giết tên đấy! Cho dù có là ông trùm Kevin đi chăng nữa! – nhỏ đập bàn khiến cái bàn xém xíu là gãy… - Julia! Chị phát thảo cho em xem thử! – Ken chống cằm suy nghĩ nãy giờ lên tiếng. - Xem gì? - Chiếc nhẫn. Sau 10 phút, với cái khéo tay cộng với trí nhớ tuyệt đỉnh siêu phàm thì một chiếc nhẫn đã được mô phỏng với kích thước cực đại trên giấy. Ken giật mình: - Băng Hirs? - Hirs? Không phải tụi Dark à? – nhỏ khó hiểu hỏi. - Cũng có thể Dark thuê tụi Hirs! Mà cũng có thể, Dark hợp tác với Hirs chống lại Telk tụi mình. – nó phán một câu xanh rờn. - Tớ không nghĩ vậy đâu! Nếu hợp tác như vậy thì Dark đâu được lợi gì! Nhất là những trường hợp như thế, Kevin đâu có đến nỗi ngu ngốc để mình bị lợi dụng chứ?! – cô bác bỏ ý của nó. - Dark cũng không đứng sau thuê Hirs đâu! Nếu đã là thế, thì cứ việc giữ Julia làm con tin rồi ngầm phá hoại mình. Sao lại công khai gọi tụi mình đến để phải ăn một cái tát như vậy?? – nhỏ nói. Nói nhiều, nhưng lâu lâu mới được một câu nghiêm túc. - Ừ! Lý lẽ hay đấy! – nó cười vật vã. Ken nhìn nó cười mặt thoáng đỏ. - Này! Có người phải xin lỗi đấy nhé! – cô cười nửa miệng liếc nó. - Gì… chứ? – nó đỏ mặt cúi nhìn… chân bàn. - Nhé! Hehe. – nhỏ với cô đồng thanh. - Không! – nó hét. - Ơ! Lần đầu tiên thấy Hana bướng luôn đấy! – Ken nói, rồi lại đỏ mặt. - Phải! Hana bình thường nghe lời lắm cơ mà! Đánh người ta một cái như thế, tớ dám chắc cậu là người đầu tiên đánh được Kevin đấy! – nhỏ toe toét cười. - Này! Xin lỗi đi. Nói với hắn về kế hoạch của Hirs là cố gắng làm Dark và Telk đối đầu nhau! Bảo hắn cứ vờ là đang gây tranh với Telk. Rồi từ từ xem động tĩnh của tụi kia. – cô phán một câu xanh rờn, ngáp ngắn ngáp dài, rồi sang luôn phòng cạnh bên… ngủ. Nhà nó to mà pama nó cũng chẳng mấy khi về nhà, nên có hẳn phòng riêng cho nó, cô, nhỏ. Thậm chí có cả một căn phòng rộng còn hơn một căn nhà to của người ta. Căn phòng này là để hôm nào ba đứa thích thì cả ba nhảy vào ngủ cùng một chiếc giường rồi tám thâu đêm. Nhỏ cũng về phòng – kế phòng cô. Nó thở dài. Ken đột nhiên cầm tay nó. - Không muốn xin lỗi cũng được! - Hừm. Không thể vì lợi ích bản thân mà làm hỏng việc lớn được! – nó cười khổ nhìn Ken, rút tay nó ra, nhưng Ken càng nắm chặt hơn. - Khi nào gặp hắn để xin lỗi thì gọi cho tôi! – Ken nói rồi rời đi. Nó nhìn theo, tim đập rộn ràng. Ra là Ken chững chạc hơn nó tưởng. ̉
|
Chương 11 Sáng hôm sau, tại New Star… Suốt từ tối hôm qua đến giờ, nó cứ suy nghĩ mãi. Làm sao gặp được hắn mà nói xin lỗi cơ chứ - Gez – nó thở hắt ra, sáng lúc vừa ngủ dậy, thì chả thấy cô với nhỏ đâu. Nó vào lớp, trưng khuôn mặt mệt mỏi. - Ủa? Sao lớp mình tự nhiên nhiều con gái bu cái gì ý nhỉ? – nó tự hỏi, rồi giật mình, tự cảm thấy bản thân nó gặp chuyện không ổn!! Nó định quay lưng chạy đi thì có một giọng nói khiến nó run run quay lại. - Chào Hana! Công chúa của ta! - Chào… Ke… – nó nói tới đó rồi im bặt. Nó nhận ra xung quanh toàn sát khí. Mấy bạn nữ sinh ngắm hắn nãy giờ chuyển qua… ‘ngắm’ nó, bằng ánh mắt ‘yêu thương’. Hắn là hotboy cơ mà. Ba ngày đầu đi học, hắn nhận được bao nhiêu lời tỏ tình, hắn từ chối bao nhiêu người chính hắn cũng không nhớ. Ở New Star, anh được gọi là Sunny Prince bởi nụ cười tỏa nắng như thiên thần đem phúc đến cho trần gian; nhóc có biệt danh là Play Boy bởi chỉ cần nhóc nhếch môi thì con gái ngã rạp, cũng bởi số lượng fan nữ, hay số lượng bạn gái; hắn có cái tên Hot Boy vì hắn thực sự nóng tính, lại lạnh lùng, nhưng chỉ cần thích, hắn có thể cưa đổ bất kì ai… Hôm nay mấy bạn nữ sinh ‘hiền thục, nết na, thùy mị’ kia không biết bắt thông tin từ đâu ra mà với tốc độ khủng khiếp, chạy đến nhìn hắn với đôi mắt hình trái tim to chảng. Nó tặng hắn ánh mắt hằn hộc nhất. Hắn không hiểu tâm trạng của nó, còn đệm thêm vào câu nói, như châm dầu vào lửa. - Tới lớp sao không vào chỗ ngồi, còn định đi đâu thế? - Kệ tôi. – nó nói, nhưng vẫn về chỗ ngồi im. Hắn ngồi xuống chỗ của hắn – cạnh nó. - Hey! - … - Hana! - S… Sao? – nó bẽn lẽn nhìn về phía hắn, mắt trợn ngược. - Cùng cố gắng nhé! - Cố gì? - Vở kịch ý! – hắn nheo mắt. - Vở kịch nào cơ? – nó lại quên. - Ôi… – hắn cúi mặt xuống bàn ra chiều đau khổ lắm – Là “Thiên thần và ác quỷ” ý! Trời ạ! Cô không nhớ! Thật sự là không nhớ!? - À! Ra là nó… – nó nói, rồi giật mình, nó nhớ ra là nó cũng quên là bản thân nợ ai kia một lời xin lỗi. Nhưng với hiện trạng là xung quanh nó và hắn đang nói chuyện, những cô nàng vệ tinh của hắn cứ́ chăm chú từng lời nói, cử chỉ của hai bạn trẻ, chẳng lẽ nó lại đem chuyện của hai băng ra mà nói. Đành để dịp khác vậy! - Này! Hana và Kevin! – nó bị kéo về từ những suy nghĩ sâu xa bởi giọng nói của cô nàng lớp trưởng lớp nó, cũng là người chủ trì vở kịch lần này. - Sao thế? – hắn im lặng để nó đáp. - Vì vở kịch lần này đa số các cảnh diễn đều hai nhân vật chính cùng nhau, vậy nên sau giờ học ý, hai cậu sang nhà nhau để tập được không? Tuần sau chúng ta thi rồi! – cô nàng lớp trưởng tuôn một tràng rồi bỏ đi, để lại nó với hắn ngơ ngác. Hắn nhìn nó. Nó nhìn hắn. Tất cả fan của hắn mắt tóe lửa nhìn nó. - Sau giờ học sang nhà tôi. Dù sao tôi cũng muốn đóng góp gì đó cho tập thể! – nó mỉm cười nói, khiến hắn ngây người nhìn nó. Nó khác nào những thiên thần mà hắn vẫn thường thấy trong truyện tranh. Tuyệt đẹp! - Cùng đi bộ đi! – hắn nói, đột nhiên, hắn muốn bên cạnh nó nhiều một chút. - Okie! – nó nháy mắt.
|
Chương 12 Cô đi học một mình. Mắt lờ đờ, cô phóng ngay ra sân sau nằm lên thảm cỏ xanh mướt, vươn vai, hít thở bầu không khí trong lành. - Ở nhà cũng không bằng ở đây! – cô nhếch mép rồi tựa lưng vào gốc cây nhắm mắt lại, định sẽ đánh một giấc nhưng lại bị phá đám. Cô nghe tiếng cười khẽ trên cây, thì ngước lên nhìn. Cái thứ đập vào mắt cô đầu tiên là cái bản mặt của ai đó đang cười mỉm. Cô nheo mày một lúc rồi nói đúng một từ hoàn toàn không ăn nhập gì với hoàn cảnh hiện tại. - Hai mặt?! - Cái gì cơ… – người đó cứng họng, tuột xuống từ trên cây. - Darkness thì làm gì ở đây?! – cô nhếch môi nằm xuống lại thảm cỏ nhắm mắt lại. Anh tuột xuống, nhìn cô ngạc nhiên, ánh mắt thoáng tia cười, nhưng vội nghiêm nghị trở lại. - Cô thích ở đây sao? - Anh nghĩ sao? – cô vẫn nhắm mắt mà nói. - Tôi thấy thế. Cả hai cùng chìm vào im lặng. Cô không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ. Cô ngủ một cách yên bình đến nỗi không nghe được hồi chuông nào, ngủ luôn đến tan học, mà anh ngồi cạnh cũng chẳng nói gì chỉ nhìn cô. Sau đó, anh mỉm cười, kéo đầu cô dựa vào vai mình, cũng nhắm mắt lại thiếp đi. Cô sau khi tỉnh lại thì giật mình vì trời đã sụp tối. Bầu trời ánh lên tia đỏ. Ánh hoàng hôn nhuộm buồn. Cô nhìn anh bên cạnh, hơi cau mày, rồi đứng dậy bỏ đi, để anh ngồi đó. Sau khi cô bỏ đi thì anh từ từ mở mắt, cau mày nhìn theo cô, miệng mấp máy không thành tiếng : - Đồ lạnh lùng! Anh đứng dậy định bỏ đi thì có một vật nằm ở cạnh bên thu hút sự chú ý của anh. Anh cười khẽ : - Ngốc quá! Cùng lúc đó ngoài cổng chính : - Hơ… cái cặp của mình. Cô nói cho có lệ chứ khuôn mặt chả có sắc thái gì. Cô lắc đầu ngao ngán với cái tính đãng trí của mình : - Kệ vậy! Quên thì vứt. Cô về. Anh thấy hết cái vô lo của cô. Đi theo cô.
|
Chương 13 Nhỏ ra khỏi nhà đầu tiên. Tung tăng đến trường, miệng ngân nga hát vì nhỏ có chuyện vui. Lâu lâu nhỏ mới có trò chọc ghẹo nó nên tận dụng hết sức mà quậy. Nhỏ đi bộ, quên luôn việc trả hai chiếc xe “thân yêu” của tụi Dark, thuận chân đá cục đá nhỏ trước mũi giày theo thói quen. Vút. Cục đá bay cao rồi “đáp” xuống đầu của ai đó, mà ai đó đó, nhỏ vừa thấy đã nhếch mép cười đểu, thầm nghĩ chẳng lẽ nhà nó gần nhà tên đó? Mà tên đó không ai xa lạ ngoài… - Josh. – nhỏ nghiến răng chào nhóc. - Cô… CÁI ĐẦU CỦA TÔI!!! – nhóc hét to, làm nhỏ phải quay mặt đi chỗ khác mà bịt kín lỗ tai lại. – Đền cái đầu cho tôi! - Hehe! Ăn ở sao mà sáng ra đã chịu đòn! - Cô chứ ai! Là cô gây ra mà! Đền mau. - Tại sao?! Không thích! Làm gì nhau! - Tôi sẽ kiện cô! - Ơ! Anh ngộ ghê! Sao nào, anh nhìn quanh đây đi! Có ai làm chứng cho anh nào! Cũng không có vật chứng gì cho thấy là anh đã bị tôi làm ra như thế cả! - Cô nói ngang thế đó hả? Khuôn mặt đẹp trai này mà bị gì thì sao?! May là (chỉ có mới) vào đầu đấy! - Ôi! Haha! Anh làm tôi cười chết mất!! Thế anh lấy cái mặt của anh kiếm sống mà không quan tâm tới cái đầu sao?! Cứ làm cho nó quan trọng vào!!! Cục đá bé tí ti thế kia! - Cô thì biết gì hử?! Một ngày không có gái đẹp cạnh bên tôi ngủ không yên đâu à! Nếu khuôn mặt này bị gì! Tôi ế thì sao?! Mà nói chung là cô đền đi! - Đã bị con gái làm cho ra như thế, còn không sợ mất mặt, khăng khăng đòi đi kiện?! Tôi thật không thể hiểu anh nghĩ gì! – nhỏ nhăn nhó xong thì bỏ đi một mạch. Nhóc nhìn theo tóe lửa, hận không thể giết chết nhỏ. Còn cô nàng phá phách xong lại cười toe toét khi thành công trong việc chọc giận nhóc. Nhưng nhỏ lại lao vào một rắc rối khác. Từ xa có hai tên tiến lại gần nhỏ. Một tên mặt mày bậm trợn, một tên mặt mày nham nhở nhưng có vết sẹo dài dọc theo chân mày.
|
Chương 14 WARNING : có hơi tí bạo lực à! Yêu cầu trẻ em, phụ nữ mang thai, người già, bệnh tim, huyết áp, hoang tưởng… tốt hơn bỏ coi chap này €.€ - Mặc đồng phục kìa, em là học sinh à? Nghỉ học một ngày đi chơi với tụi anh đi! – hai tên đó nói với nhỏ. - Nín rồi biến nếu không muốn bị rút lưỡi ra! - Ái chà! Cô bé mồm mép ghê nhỉ! – tên mặt bặm trợn nhếch mép, định chạm vào nhỏ thì… Bốp!! – tiếng động vang vọng giữa trời xanh… - Với mấy tên này cô nói nhiều với chúng làm gì?! – nhóc đạp cho tên kia một cái, tạo ra cái tiếng động vang vọng kia. - Phải đấy nhỉ! – nhỏ nhếch môi, ánh mắt giận dữ nhìn tên kia – Bạn tôi tiếp đãi bạn anh như thế, tôi cũng nên cùng anh làm gì đó chứ nhỉ? - Mày… mày định làm… gì? – tên kia vừa nói vừa lui. Nhỏ nhún vai. Nhóc nhìn nhỏ khẽ rùng mình. Tự khi nào nhỏ đã đeo găng da, cũng tự khi nào trên môi nhỏ đã hiện lên nụ cười ác quỷ. - Tao đã bảo gì nào? Nhắc lại nhanh! – nhỏ cười nói. - Dạ… dạ… Em… xin lỗi… em… chị hai… – tên kia mặt biến sắc quỳ xuống. Nhóc hơi ngạc nhiên nhưng cũng thấy cái gì đó thú vị ở nhỏ nên lặng im quan sát, đôi lúc giằn mạnh chân xuống lưng cái tên đang nằm sõng soài dưới chân mình, chủ yếu là ra lệnh tên đó nằm im, nhúc nhích mãi! - Tao không bảo mày xin lỗi! Bảo mày nhắc lại cơ mà! – nhỏ vẫn cười, còn nhắm tịt mắt. - Dạ! Tha cho em! - Mày điếc à! Tao bảo nhắc lại!! – nhỏ thẳng chân đá cho tên đó một phát khiến giờ cũng nằm đo đường – Đừng thử sức kiên nhẫn của tao! - Dạ! Bảo nếu tụi này không biến sẽ bị rút lưỡi. - Và tụi mày… - Không nghe theo ạ, nhưng chị tha cho tụi em đi chị hai. – tên đó định bám vào chân nhỏ liền bị nhỏ đá ột phát vào mặt lại té ra đất. Nhỏ tiến lại gần, kéo mớ tóc lòa xoà bên thái dương, khoe hình xăm biệu tượng của Telk ở vành tai. - Lần sau có cưa gái cũng phải lựa người. Nghe chưa! Tên kia nghe tới chữ lần sau, cứ ngỡ mình đã thoát nên gan dạ nói : - Cảm ơn chị đã tha cho em! Cảm ơn chị! - Ồ! Tao tha chết ày! – nhỏ đang nói thì liếc qua nhóc – Nhưng tao đã phí công và thời gian ở đây “trò chuyện” với mày, thì phải đền cho tao! Nhóc ớn lạnh, biết nhỏ đang giằn mặt mình. Nhỏ không để tên kia kịp phản ứng gì đã banh miệng tên kia ra, giật lưỡi tên đó rồi lấy con dao không biết trên tay nhỏ từ khi nào ra, cắt luôn lưỡi tên đấy,khiến máu lênh láng đến nhóc còn phải khiếp đảm. Tên đó do quá sợ hãi, và đau đớn cũng ngất đi. Rồi nhỏ từ từ tiến sang phía tên mặt bặm trợn này, làm y hệt. - Tuy hơi bẩn, nhưng đã nói từ lúc đầu phải là lưỡi rồi. Chậc! – nhỏ nheo mắt bỏ đi, nói vọng lại với nhóc – Nếu không muốn dính phải rắc rối thì mau rời đi! Nhóc nhìn theo nhỏ thẫn thờ. Nhỏ lầm bầm. - Phải về nhà tắm thôi! Bẩn kinh! Tuy phải nghỉ học và không chọc phá được Hana! Nhưng kệ, phải nghỉ học một ngày để gột rửa thôi! Hơi tiếc ấy!
|