Sức Mạnh Tình Yêu (SweetMouse)
|
|
Sức Mạnh Tình Yêu Tác Giả : sweetmouse Thể loại : Truyện Teen Số Trang : 23 Trạng Thái : FULL
Giới thiệu truyện:
- Tại sao anh nhận ra em? - ... ... - Tại sao anh nhận ra em? - Haha... ... - Tại sao anh nhận ra em? - Đồ ngốc! ... - Tại sao anh nhận ra em? - Vì em là em. ... - Tại sao anh nhận ra em? - cô hỏi lần thứ n, giọng đã có chút bực mình. - Dù trên Trái Đất này có hàng tỉ tỉ người... Dù trên thế giới này có hàng trăm nghìn ngườii giống em y hệt... Anh vẫn nhận ra em... - anh mỉm cườii dịu dàng. - Vì sao? Vì sao chứ??? - Vì... chỉ có em mới làm trái tim anh rung động... Cô bé ngốc ạ!! Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng... ... --------------------------------------------------------------------------------------- Chương 1: Gặp gỡ 1. Hi! Tôi - Trần Diệu Chi, là một cô bé rất đáng yêu, hồn nhiên và vô cùng trong sáng. Ai nhìn thấy cũng đều hết sức yêu quý!! Ấy ấy, các bạn đừng hiểu nhầm. Không phải do tôi kiêu căng đâu, chỉ là tự tin tí chút thôi! Tôi rất... - Diệu Chi, xuống ăn sáng đi con! - Tiếng mẹ dịu dàng vang lên. À quên chưa giới thiệu với các bạn. Gia đình tôi có 5 người. Bố tôi - Trần Cao Thắng - là tổng giám đốc chuỗi nhà hàng cao cấp bao gồm các nhà hàng chuyên về ẩm thực truyền thống Việt, Trung, Hàn, Nhật, Pháp,... Bố thường ngày rất bận, nhưng điều quan trọng là bố luôn giành thời gian quan tâm chăm lo cho gia đình. Mẹ tôi - Trương Thu THủy - là một người phụ nữ rất đỗi dịu dàng, đảm đang. Đối với mẹ, chăm sóc gia đình là niềm hạnh phúc nhất trên đời (với tôi thì nó chẳng có tí thú vị nào cả). Năm nay mẹ đã bước sang tuổi 38 nhưng vẫn rất xinh đẹp. Chị tôi - người chị sinh đôi giống tôi y như đúc - Trần Diệu Hương. Chắc chắn các bạn sẽ phải ghen tị vì tôi có một người chị trên cả tuyệt vời: xinh đẹp (đương nhiên ^0^), hiền lành (minh chứng là chị luôn bị tôi bắt nạt) và hết mực yêu quý, chiều chuộng tôi dù chị chỉ ra đời trước tôi có 5 giây. Còn 1 người nữa chính là cô Ngiêm Mộc Vân - bác giúp việc của nhà tôi. Năm nay bác đã trạc 40 tuổi, trông bác rất đôn hậu và vô cùng nhanh nhẹn. Dĩ nhiên bác... - Diệu Chi ơi, nhanh lên em!!! - Đấy, giọng nói ngọt ngào của chị tôi đấy. - Vâng. Em xuống đây!! - Nói rồi tôi chạy một mạch xuống dưới nhà, ngồi vào bàn ăn thở hồng hộc (cũng tại phòng của tôi và chị ở tận tầng 4, chưa kể nhà tôi phải rộng là ít) Mệt chết đi được !!!!!!!!!!!!!! - Xem con kìa! Dậy sớm một chút có phải hơn không? Sao con với chị con chẳng giống nhau tẹo nào nhỉ? Chị con dịu dàng, ngoan ngoãn là thế, còn con thì suốt ngày chỉ biết chơi bời, mồm mép tép nhảy, ăn nói liến thoắng, đi đứng huỳnh huỵch, chạy nhảy vèo vèo... Ặc ặc lại bắt đầu rồi... Sao mẹ không hiểu nhỉ!?! Chị sinh ra là để làm thục nữ đoan trang, dịu dàng, nết na... Còn tôi thì không... KHÔNG BAO GIỜ... Tôi uống ực một hơi hết cốc sữa, đang chuẩn bị nhét miếng bánh và mồm... - Đấy đấy, con gái con đứa ăn uống thế kia à? Con học tập chị con một chút cho mẹ nhờ... Tay tôi khựng lại giữa không trung, tôi nhìn mẹ bằng ánh mắt đáng thương nhất có thể. - Mẹ à! "Trời đánh tránh miếng ăn" mà. - Đúng đấy, tính nó thế rồi, em cứ kệ nó đi! - Người bố tuyệt vời của con, bố thật là tâm lý làm sao!!! - Anh cứ chiều nó hóa hư - Mẹ lườm bố một cái rồi đi vào bếp. - Oa... oa... oa... Con yêu bố nhấttttttttttt - Tôi cười toe toét nhìn bố. Bố cũng cười khà khà tỏ vẻ hài lòng. - E hèm... - Mẹ từ bếp đi ra từ khi nào vậy nhỉ?? Chắc mẹ đang "ghen" đây mà. - Nhưng con yêu mẹ hơn! Hìhì... - Tôi cười "duyên dáng". Chuyện gì chứ riêng nịnh nọt, lấy lòng người khác đỗi với tôi dễ như trở bàn tay. Haha... - Mẹ, đến giơ học rồi, chúng con đi đay! - Chị nhẹ nhàng nói. - Ừ Hằng ngày, bố thường đích thân đưa chúng tôi đi học rồi mới đi làm. Thích lắm lắm ý!!! - Con chào bố! - Học tốt nhé bảo bối của bố! Eo... Nghe bựa quá!! Ngày nào bố cũng nói câu đó không thấy nhàm sao?? Tôi vui vẻ cùng chị bước vào trường. Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!! Cái... cái gì thế... này??? - Diệu Chi, Diệu Chi... - Chi đến rồi!!! - Oa... Diệu Chi xinh quá!!! - Mình rất hâm mộ cậu, Chi ... - ... Ôi mẹ ơi!! Diệu Chi tôi đây nổi tiếng đến thế sao? Vừa không gặp đợt Tết mà tiếng tăm của tôi đã "bay cao bay xa" thế này rồi sao? Tôi trố mắt nhìn "đội quân hùng dũng" phía trước đang "chào mừng tôi trở lại trường". Tôi thực sự tài năng đầy mình như vậy à??? Ối ối, các bạn làm gì thế... đừng lại đây... đừng... mà... - À à... Các bạn cứ bình tĩnh... ừ... được được... Mình biết rồi... hiểu rồi... ừ ừ... được mà... không sao... không... không vấn đề gì... mình... Sau 25 phút đồng hồ chật vật, tôi và chị đã an toàn bước vào lơp 9A1. - Em nổi tiếng quá!! - Chị Diệu Hương cười tươi như hoa - Ôi ôi, chị đừng nói nữa!! Em ù hết cả tai rồi đây này!- Tôi nhăn nhó.Chẳng lẽ chị thấy em chưa đủ khốn khổ sao??? ... Reng... reng... reng Cuối cùng cái chuông bướng bỉnh cũng chịu cất tiếng 1 ngày học tập mệt mỏi đã kết thúc. Huraaaaaaa.......... - Chị! Chị về trước nhé! - Tôi cố gắng tỏ ra thật đáng yêu, mắt chớp lia lịa. - Em đi đâu? - Em... em có việc - Nhưng... hôm nay nhà mình có khách mà?? Mẹ dặn phải về sớm. - Ôi giời! Tưởng gì... Chiều họ mới đến. Hơn nữa chuyển nhà lâu lắm, có gì vui đâu??? Thì ra là chuyện này. Hình như chiều nay gia đình chú nào đấy (nghe nói là bạn thân kiêm đối tác làm ăn của bố) chuyển đến ngôi nhà cạnh nhà chúng tôi. - Nhưng... Oái!! Sao hôm nay bà chị này lằng nhằng thế nhỉ?!! - Thôi thôi... Em biết rồi. Chiều em sẽ về sớm. Chị mau mau ra đi, bố đợi!! - Nhớ phải về sớm đấy nhé! - Rồi rồi em biết rồi mà. - Tôi nhanh chóng đẩy chị về phía cổng trường. Ha... ha... ha... Xong rồi!! Đi chơi thôiiiiiiiiiiiiiiiii............... -------------------------------------------- 2. Hôm nay vui quá, vui quá... Là lá la la... - Chào cả nhà! Con về rồiiiiiiiiiiiiiiiiiiii - Tôi vui vẻ bước vào nhà. Nhưng chào đón tôi là một tràng... súng liên thanh. - Diệu Chi! Cuối cùng con cũng mò về đấy à?? Bây giờ là mấy giờ rồi, con nhìn xem... - 6h30' ạ - Tôi ngoan ngoãn trả lời. Không ngờ mẹ lại càng nổi điên, trừng trừng nhìn tôi. - Con... con còn dám nói. Mẹ bảo con về sớm. Hôm nay nhà chú Chiến chuyển đến đây. Thế mà... Con đã đi đâu HẢ????????????????? - Con đi... đi chơi với... bạn. - Thành thật khai báo sẽ được hưởng khoan hồng, mẹ không biết sao?? - Đi chơi? Con coi trọng bạn hơn cả lời nói của mẹ hả? Đi chơi với bạn vui hơn về nhà hả? Con nghĩ... Ôi người mẹ hiền hậu thân yêu của con, sao mẹ nỡ lòng hành hạ cái lỗ tai đáng thương của con như thế chứ??? Bây giờ thì con đã hiểu gen "nói năng liếng thoắng không ngừng nghỉ" ở đâu ra rồi. Haizz... Tôi hướng ánh mắt cầu cứu sang phía bố - đang ngồi ung dung đọc báo trên ghế sô pha. Quả nhiên có hiệu quả tức thì. - Thôi em, con nó còn nhỏ. Hơn nữa làm quen nhiều bạn cũng là việc tốt mà!! - Anh còn bênh nó. Cũng tại từ nhỏ anh chiều nó quá đâm hư. Anh... bla... bla... bla... Oh yeah... Thấy mẹ đã chuyển "mũi nhọn" sang bố, tôi nhanh chân chuồn luôn lên phòng. Vừa thay xong chiếc váy viền đăng-ten hồng có hình chú mèo Kitty xinh xắn - món quà bố tặng đợt Tết vừa rồi (chị cũng có 1 cái nhưng là màu tím), thì tiếng chuôn cửa vang lên. Mẹ thấy chưa ?!! Con căn thời gian là chuẩn không cần chỉnh!! Tôi nhanh chân theo chị xuống dưới. Trong phòng khách là bố mẹ tôi và 4 người khác nữa. - Chiến! Giới thiệu với cậu, đây là Diệu Hương, Diệu Chi, 2 viên minh châu của tôi đấy! Haha... Cậu thấy sao? - Ưm... Ngọc quý đấy!!! Ha... ha... Chào 2 cháu! Chú là Hoàng Đức Chiến. Đây là vợ chú - Cao Diễm Hằng. Còn đây là con trai chú, Đình Kiên và Thế Ân. Ồ... Trông chú Đức Chiến cũng khá đẹp trai (đương nhiên không thể bằng bố tôi hà... hà...) và rất ra dáng lãnh đạo. Còn nữa, phải nói cho các bạn biết, 2 anh con trai chú đẹp trai lắm lắm luôn. Anh Đình Kiên trông như chàng hoàng tử vậy, rất lịch sự và thân thiện với đôi mắt đen tuyền, sâu thăm thẳm như nước hồ, vầng trán rộng thông minh, đôi môi luôn thường trực nụ cười dịu dàng... Anh giống như ánh nắng ban mai dịu nhẹ sưởi ấm thế gian... Anh Thế Ân lại hoàn toàn ngược lại (liệu họ có phải là anh em ruột không nhỉ??) Anh có đôi mắt hai mí màu cà phê sắc lạnh, hai hàng lông mày rậm rạp, vầng trán cao ương bướng, sống mũi dọc dừa, đôi môi mỏng đỏ hồng. Anh rất khôi ngô nhưng tôi có cảm giác lạnh lẽo và xa vời giống như tảng băng nghìn năm trên đỉnh núi vậy. - Cháu chào cô chú! - Chị em tôi đồng thanh đáp. - Ừ, ngoan lắm! Sau đó, tôi vui vẻ đến làm quen với 2 anh chàng đẹp trai. - Chào anh! - Ừ, chào em! Từ giờ chúng ta là hàng xóm rôi. - Anh Đình Kiên vui vẻ đáp. - Đúng đúng. Hihi... - Tôi cười tít. Anh thật hòa nhã! - Anh học lớp 12T1 trương A. Còn em? - A! Em và chị cũng học trường A. Bọn em học lớp 9A1. Nhưng... nhưng sao em chưa từng thấy anh nhỉ?? - Tôi lục lọi trí nhớ, băn khoăn. Không thể nào! Tại sao lại không có chút ấn tượng nhỉ? Tôi đã chạy vòng vòng khắp trường mấy trăm lần, cũng đã làm quen hết mấy lượt rồi mà. Nếu đã từng gặp chắc chắn tôi sẽ nhớ, hơn nữa cả 2 anh chàng này còn rất nổi bật nữa chứ!? - Bọn anh vừa chuyển từ sau Tết! - Ồ! Thì ra là thế. Tôi tò mò nhìn sang anh Thế Ân. Nhưng anh chẳng nói nửa lời, chỉ nhìn tôi chằm chằm. Thật kì quặc!! - Ân học lớp 11H1. Nó kiệm lời lắm, nhưng thực chất tính tình rất tốt. - Như hiểu đuợc suy nghĩ của tôi, anh Kiên nói. - Vậy sao? Thế anh... - ... - Haha... Thắng, cậu xem kìa, 2 đứa nó hợp nhau quá! - Đột nhiên chú Chiến cười vang làm tôi giật mình quay lại. - Đúng. Hay tôi tặng cậu viên ngọc này nhé!! Rồi cả 4 người họ cùng cười vang, còn mặt anh Kiên thì đỏ bừng. Tôi ngẩn ngơ chẳng hiểu gì sất. Hợp nhau thì liên quan gì đến ngọc hả giời!?? - Ăn cơm nào! - Mẹ lên tiếng. Mọi người nhanh chóng ngồi vào bàn. Oa... mùi thức ăn thơm nức mũi. Tiếng nói chuyện, chúc tụng, cạch ly vang lên đều đều. Thỉnh thoảng, họ lại cười rộ lên. Tôi ăn uống ngon lành, nhưng cứ có cảm giác có ánh mắt đang nhìn mình. Tôi ngẩng đầu lên thì thấy anh Thế Ân vẫn đang nhìn tôi chăm chú. Bộ tôi lạ lắm hả? Đâu có, tôi giống hệt chị mà!!! - Sao anh cứ nhìn em thế? - Tôi lớn giọng hỏi. Mọi người đều quay lại nhìn làm tôi càng khó chịu. - Thích thì nhìn. - Anh Ân mặt mày tỉnh bơ, buông ra một câu. Hả??! Cũng như tôi, bố mẹ tôi và chị Hương cũng tròn xoe mắt ngạc nhiên. - Ân, con ăn nói kiểu gì thế? Con... - Chú Chiến có vẻ không hài lòng. - Ha... ha... Không ngờ anh cũng là người tùy hứng thế!! - Tôi nhanh miệng nói, tỏ ra vô cùng thích thú. Như vậy anh sẽ không bị mắng nữa!! Ai bảo tôi lại tốt bụng thế kia chứ? Nói thật, hiều khi, tôi cũng phải phục sự nhanh trí của mình sát đất luôn. ... Ăn xong, 4 chúng tôi (anh Đình Kiên, anh Thế Ân và 2 chị em tôi) cùng ra vườn sau chơi. - Oa... Mát quá!! - Tôi reo lên - Ừ, trăng cũng sáng nữa!! - Chị nói Tôi nằm dài ra thảm cỏ (tư thế đã quá quen thuộc với tôi), cảm nhận từng cơn gió mơn trớn trên mặt, trên tay, mắt lim dim. Khi tôi mở mắt thì chẳng thấy chị và anh Kiên đâu cả. Chỉ có một người với khuôn mặt khôi ngô nhưng lạnh lùng đang nhìn tôi kì dị. Cái anh chàng này sao mà khó chịu thế nhỉ!!? Tôi không chịu được nói với giọng không mấy thiện cảm: - Này! Sao anh cứ nhìn em thế? - ... - Em lạ lắm hả? Hay là anh chưa bao giờ nhìn thấy con gái? - Đấy là lí do duy nhất mà cái đầu đần độn của tôi nghĩ ra được. Nhưng ngay sau đó tôi đã bắt đầu thấy hối hận. Quả nhiên, "tảng băng" nhìn tôi khó hiểu rồi lăn ra cười. - Ha... ha... ha... - Anh cười cái gì hả? - Mặt tôi đỏ bừng, tức giận nói. - Haha... haha... - Không được cười! Em không cho anh cười!! - Tôi nhào đến đánh liên tục vào tay anh. Cuối cùng anh cũng không cười nữa, nhanh như cắt giữ chặt bàn tay tôi. - Đau lắm đấy! Giọng nói của anh cũng có lúc nhẹ nhàng như thế sao?? Giọng nói ấy... trong như tiếng suối... êm như tiếng đàn... làm trái tim tôi khẽ run rẩy... - Giọng nói của anh hay như vậy sao anh ít nói thế? Em còn tưởng giọng nói của anh ồm ồm như ông cụ hay the thé như bà chằn cơ. Hoặc là anh hay xấu hổ, bẽn lẽn giống như con gái ấy... - Tôi nói một tràng dài không ngừng. OK! Có lẽ mẹ nhận xét đúng!! @_@ Nhưng ngược lại, "tảng băng" chẳng nói gì cả, chỉ ngồi nghe tôi ba hoa và... cười. Kì quặc hết chỗ nói... - Này! Sao anh không nói gì? - ... - Sao cứ cười mãi thế? - ... - Này! Em không phải thằng hề đâu nhé!!! - ... - Này!.. - ... - Em... - ...
|
Chương 2: Rốt cục thì có chuyện gì??? 1. Từ hôm sau, tôi và chị có “2 chàng tài xế” mới. Tôi vừa mắt nhắm mắt mở, ngáp ngắn ngáp dài, vưa lao như bay ra cửa suýt thì đâm sầm vào “tảng băng”. May mà anh kịp giữ chặt lấy tôi. Tôi áy náy nhìn anh: - Xin lỗi! Em không để ý anh ở … - Haizz… Lên xe! Í… giọng nói lại trở nên lạnh lùng rồi. Chán thật!!! Tôi ngoan ngoãn ngồi đằng sau anh. - Này! Anh đừng có tỏ ra lạnh lùng thế được không? Hôm qua ở ngoài vườn anh dễ thương hơn nhiều. Anh… - Nhiều lời. – “tảng băng” đáng ghét vứt cho tôi 2 chữ rồi nhấn bàn đạp nhanh hơn. Ơ kìa, thậm chí tôi còn chưa nói hết cơ mà!?! Đồ vô duyên… Đồ chết tiệt… Đồ… Đồ… - Aaaaaaaaaaaaaaaaaa………….. - Nhìn kìa! Nhìn kìa!! - Oa oa… Mau xem xem!! - … Ôi cha mẹ ơi! Cái quái gì thế này??????????? Một đống… à không không, phải nói là cả mấy nghìn học sinh của trưòng A đều đổ xô ra sân trường, la hét om sòm, trố cặp mắt to như ốc bươu nhìn chúng tôi. Đám con gái ánh mắt đê mê, hiện rõ 2 hình trái tim to tổ chảng. Mắt chớp chớp, mồm đớp đớp. Thật là… Có nhất thiết phải thế không? Tôi biết anh Kiên và “tảng băng” đều rất đẹp trai nhưng… xem ra phản ứng của họ hơi quá rồi đấy!!! Tụi con trai thì mắt chữ O mồm chữ A, đưa tay dụi mắt liên tục. Có người còn lấy khăn tay chấm chấm nước mắt ra điều đau xót lắm. Oái! Họ làm sao vậy nhỉ? Có ai vừa mất sao?? Sau mấy phút “tưởng niệm”, cả sân trường bắt đầu nhao nhao lên như cái chợ vỡ. - Oa… oa… Anh ấy đến kìa! - Đẹp trai quá! Mình ngất xỉu mất thôi!! - Công chúa Diệu Chi đến kìa! - Xinh quá… - Anh Kiên, dù anh mới chuyển tới, nhưng bọn em đã giành rất nhiều tình cảm cho anh… - Đúng đúng… - Anh là hoàng tử của bọn em… - Chi, bọn mình yêu cậu - Công chúa của mình… - Ân, anh là thiên thần trong lòng em! - Hoàng tử, em đã xem anh biểu diễn! - … - Nhưng… sao họ lại đi cùng nhau? - Công chúa là của tôi - Thiên thần, sao anh nỡ bỏ em… - Sao lại thế chứ???????????? - … - … Ôi ôi, có phải tôi đang mơ không?? Tai tôi ù đi, chỉ thấy bọ họ vẫn lấy hết sức bình sinh hét tướng lên bla bla bla… Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng như thế này bao giờ. Tôi - Trần Diệu Chi đã trở thanh công chúa từ bao giờ nhỉ? Còn nữa, còn nữa, họ lại đang nghĩ linh tinh cái gì thế không biết… Về đến nhà, tôi mệt phờ ngươi, lăn luôn ra giương đánh một giấc. Tôi đang ở đâu đây?Đẹp quá!! Bãi cỏ xanh mướt, những khóm hoa đủ màu sắc tỏa hương thơm ngào ngạt, những cây bàng cao to xòe tán lá xanh um tùm cả một vùng trời, bầu trời trong xanh, cao vời vợi… A! Có cả một đàn bướm đang tung tăng bay lượn trên không trung nữa. Tôi chạy nhảy khắp nơi, vui đùa cùng cỏ cây hoa lá, đuổi bắt những chú bướm xinh đẹp. Rầm… Bỗng nhiên, có một tiếng động kinh hoàng, mạt đất rung chuyển. Tôi sợ hãi, người run cầm cập. Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa… Có một đàn hổ từ phía xa đang lao tới chỗ tôi. Vưa chạy, chúng còn vừa hét lên: - Công chúa, công chúa… - Tôi yêu công chúa… - Công chúa của tôi… - Tôi không muốn công chúa ở bên thiên thần… - Công chúa không được yêu thiên thần - Không được… - … - … Ủa, sao kì vậy? Hổ mà cũng biết nói hả? Hơn nữa… cúng còn gọi tôi là… công chúa… lại còn… còn thiên thần… Đột nhiên, tôi thấy mình như thấp dân đi. Nhìn xuống… Ốiiiiiiiiiiiii……….. Khônggggggggggggggggggggg thể nàooooooOoooooooooo Tôi biến thành một con hổ cái, trên đầu còn đeo vương miện. Bọn hổ kia càng ngày càng gần, gần hơn, gần nữa… Làm thế nào bây giờoooooooooooooooooooooooooooo????????????????????? Bên kia còn có một đàn bò mắt xanh mỏ đỏ cũng đang chạy ầm ầm về phía tôi… - Công chúa chết tiệt… - Dám cướp thiên thần của bọn ta… - Cho ngươi chết… - Trả thiên thần cho ta… - Chết đi… Chết này… - … - … Tôi bị chúng cào cấu, cắn xé, đè bẹp dí,… Trời ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii Cứuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu connnnnnnnnnnnnnnnnnnn - Aaaaaaaaaaaaa KHÔNGGGGGGGGGGggggggggggggg…………. Tôi bật dậy khỏi giường như cái lò xo... Thì ra chỉ là một giấc mơ... Phùuuuuuuuuu........... Hú hồn............................ ----------------------------------------------------- 2. Sáng hôm sau, - Thôi thôi để em tự đi cũng được. – Tôi cười nịnh nọt. Hôm qua tôi suýt ngất xỉu. Tuyệt đối hôm nay không thể tiếp tục đi cùng tên “thiên thần” đáng chết này được. - … - “thiên thần” nhìn tôi với ánh mắt kì dị. Hừ!! Thích thì cứ nhìn di. Dù bị coi là kẻ điên còn hơn là bị sát hại ngay giữa sân trường. Dù anh có nhìn đến chết thì cũng đừng mơ “công chúa Diệu Chi” ta đây “nhảy vào chỗ chết” cùng anh… - Aaaaaaaaaaaaaaaaa… Anh làm gì thế?? – Đáng chết! Nhân lúc tôi vẫn đang rủa xả “tảng băng” thì anh ta đã xách cổ tôi lên xe rồi lao vụt đi. - Ngồi im! - Không! Dừng lại, dừng lại mau… - … - Em bảo anh dừng lại, có nghe thấy không? - … - Đừng đi nữa! Thôi đến đây được rồi, sắp đến cổng trường rôi… Em tự đi bộ cũng được… - … - Này! Nay!! Em… - Trật tự chút đi! – “tảng băng” quay đầu lại, khẽ chau mày. Nhưng khóe môi hơi nhếch lên thành một nụ cười. Không hiểu sao, đột nhiên tim tôi đập loạn xạ. Tôi im bặt, không nói thêm lời nào. Rào rào rào... Rầm... Rầm... Tiếng gì thế nhỉ?? Tôi tò mò ngó nghiêng… Oáiiiiiiiiiiiiiiii… Thôi chết!!!!!!!! Đến trường từ lúc nào thế? Chết rồi, làm thế nào đây?? Đột nhiên tôi có dự cảm chẳng lành… – Aaaaaaaaaaaaaaa................ – ... – ... – ... Đùng đoàng… Đùng đoàng… Tôi có cảm giác mặt đất đang nứt ra… Tôi sợ hãi nấp sau “tảng băng”. Nhưng hình như hành động nay lại có tác dụng tiêu cực thì phải?!! Bọ họ càng ngày càng hét to hơn… - Chi! - Một giọng nói trầm ấm vang lên. Sao nghe quen thế nhỉ?? Tôi từ từ ló đầu ra. Aaaaaaaaaaaaaaaaa……… Thì ra là anh Đặng Lê Trung (hotboy của trường tôi đấy nhé) -A!!! Anh Trung, anh về lúc nào thế? Sao không báo cho em?? – Tôi hớn hở chạy lại ôm chầm lấy anh. - Oaaaaaaaaaaaaaa… - Công chúa và hotboy đẹp đôi quá!!!!!!!!!!! - Mình ghen tị quá!!!!!!!!!!! - Ôi hotboy đã có chủ rồi sao??????? - Công chúa của tôi……. - Mình không muốn thế!!!!!!!!!! -… Kệ bọn họ! Các bạn đừng nghĩ lung tung nhé!!! Tôi coi anh Trung như anh trai của mình. Từ lúc tôi mới bỡ ngỡ bước vào trường, anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Chính anh đã kèm tôi học thêm, đưa tôi đi chơi, luyện hát cùng tôi và… tặng tôi rất nhiều quà nữa… Nói cho các bạn biết nhé, anh Trung hát hay cực kì!!! Anh đã đoạt giải nhât thi tiếng hát thành phố đấy!! Nhà anh hình như cũng rất giàu thì phải, anh thường xuyên đi du lịch ở khắp nơi trên thế giới… Tuy vậy nhưng thành tích học tập của anh vẫn rất tốt (làm thế nào nhỉ??!) - Anh về hôm qua. Anh muốn làm em bất ngờ mà!! – Anh dịu dang vuốt tóc tôi. Đôi khi tôi nghĩ, nếu tôi có một người anh trai như vậy thì tốt biết mấy!!!!!!!!! - Phải rồi! Quà của em đâu? - … - Anh quên rồi à? Sao lại thế??????? Em đã dặn anh bao nhiêu lần rồi hả??? Anh… - Được rồi mà!! Anh đâu có quên, Lát nữa tan học đi cùng anh nhé! - Vâ… - Không được! – Tôi còn chưa kịp trả lời thì một giọng nói lạnh lùng đã cắt ngang. Ai mà vô duyên thế nhỉ?? Chuyện của tôi đấy chứ!!? Tôi quay người lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt lạnh tanh của “tảng băng”. Tôi khẽ rùng mình… Im lặng… Im lặng quá… Sự im lặng bao trùm toàn sân trường làm không khí càng trở nên lạnh toát, âm u… Không biết bao lâu sau, cuối cùng cũng có người lên tiếng… rồi âm thanh ùa về như thác lũ… - Oa........ Thiên thần băng giá, cool quá đi !!! - Tình yêu tay 3 à? - Hotboy, em ủng hộ anh... - Chỉ có hotboy Lê Trung mới hợp với công chúa... - Vó vẩn, công chúa Diệu Chi và thiên thần băng giá Thế Ân mới chính là một đôi... - Thiên thần của em, cố lên... Trời ạ!! Đầu óc bọn họ có vấn đề à? Bình thường thì gạt phăng tôi đi đâu mất, bây giờ lại kéo tôi lại với thần tượng bằng được… Tôi ngán ngẩm nhìn “các anh chị em”… - Chi! Cậu ta là ai? - Hả?? - Đột nhiên, anh Trung lên tiếng làm tôi giật mình, không kịp phản ứng. - Anh hỏi cậu ta là ai? Có quan hệ gì với em?? – Anh đã có vẻ hơi bực mình. Ôi mẹ ơi!!! Sao khi không anh lại bực mình chứ??? Từ nhỏ đến lớn, tôi sợ nhất là khi bọn con trai tức giận… Thật đáng sợ… - À à… Anh ấy… anh ấy là… - Hoàng Thế Ân – Tôi còn chưa nói xong thì “tảng băng” đã chen vào. Ô hay, Sao anh ta cứ thích cắt ngang lời tôi thế nhỉ? Vô duyên hết biết!!!!!! >.< - Học sinh mới phải không? Cậu là thế nào với Chi?? - Bạn - Sao tôi chưa nghe Chi nhắc đến cậu bao giờ? - Mới quen - Thì ra là thế! Nếu vậy cậu không có quyền quyết định thay Chi. - … - Sắc mặt “tảng băng” có vẻ rất khó coi. Quả này chắc anh ta giận thật rồi. Chỉ khổ tôi thôi!! - Chi, trưa anh qua lớp đón em! - Ơ… à… vâng… được ạ… -------------------------------------------------------------- 3. - Diệu Chiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Sao con về muộn thế hửuuuuuuuuuuuuuuuuuuu?????????????? Oáiiiiiiiiiiiii… Mẹ lại bị sao vậy??? Bây giờ mới có 4h mà. Bố còn chưa về nữa. - Con… Thật là tức chết mà!!! Con với cái… - Sao ạ? Có chuyện gì thế mẹ? – Tôi cảnh giác hỏi. Hôm nay mẹ làm sao thế nhỉ? Mọi khi mẹ toàn tuôn ra một tràng dài khiến tôi không kịp nghe. Sao hôm nay cứ nói lấp lửng thế!!? - Con… con… - Con làm sao ạ? Hôm nay mẹ bị đau họng à? – Tôi quan tâm hỏi. Chắc chắn có chuyện gì đó không bình thường. - Đau họng cái con khỉ!!! Mẹ đã dặn con bao nhiêu lần rồi. Không được tiếp xúc với nhà họ Đặng. Con… - Ấy khoan, khoan đã. Nhà họ Đặng… Chẳng lẽ mẹ nói đến anh Trung? Nhưng anh ấy rất tốt mà. Hôm nay anh ấy còn đưa con đến công viên giải trí chơi. Vui lắm!!!!!!!!!! Con chơi rất nhiều trò… Anh ấy còn tặng con quà nữa. Đây này!!! Đẹp không???... – Tôi say sưa “tường thuật” lại buổi đi chơi. Tay còn đung đưa chiếc móc khóa hình Nữ thần tự do. - Thôi ngay! Từ giờ con không được gặp nó nữa. - Mẹ có vẻ cáu. - Nhưng tại sao chứ?? Anh ấy… - Mẹ bảo không được là không được. - Mẹ nói dứt khoát rồi đi vào trong bếp. Tôi ngẩn ngơ không hiểu gì. Sao mẹ vô lý thế nhỉ?? Chẳng lẽ mẹ với nhà họ Đặng có ân oán gì sao??? Thế thì có liên quan gì đến anh Trung chứ? Cũng chẳng liên quan quái gì đến tôi... Sau một hồi suy nghĩ đắn đo. Cuối cùng tôi quyết định… Anh Trung là người tốt!! … Tối đến, Trong phòng ăn, Mặt mẹ vẫn đằng đằng sát khí. Ngược lại, bố vui vẻ trò chuyện với chúng tôi. - Diệu Chi! Con lại làm gì để mẹ bực mình thế?? - Đột nhiên bố hỏi tôi. - À… con… tại… - Tôi thực sự không biết phải trả lời thế nào. Có lẽ là nên nói thật. – Mẹ bảo là… - Nó lúc nào chẳng làm em bực mình!?! Thôi ăn đi. – Chưa kịp nói gì thì mẹ đã chặn ngay. Tôi đành im lặng ăn ăn ăn… Sao hôm nay lắm chuyện khó hiểu thế nhỉ??! Ánh mắt của “tảng băng” khi sáng… Lời nói của anh Trung lúc trưa… Phản ứng của mẹ ban nãy… Lại còn… Sao mẹ lại muốn giấu bố??! MỆT!!! Thôi không nghĩ nữa. Đi ngủuuuuuuuuuuuuuuu………………..
|
Chương 3: Bạn tốt ơi là bạn tốt!! 1. Hôm nay là thứ 2, Huraaaaaaaaaaaa… thứ 2… thứ 2… Là lá la… thứ 2 yêu quý… thứ 2… haha… Vừa đến trường, quả nhiên hình bóng nhỏ nhắn quen thuộc từ đâu “bay” tới, ôm chầm lấy tôi. - A ha… Cuối cùng cậu cũng ra rồi! Tớ nhớ cậu sắp chết đây! Hôm nay cậu mà không có mặt ở trường là có án mạng đấy!!! – Tôi vui sướng hét toáng lên - Tớ cũng thế! – Thanh Mai xúc động nói. Càng siết chặt cổ tôi khiến tôi không tài nào thở nổi. Nguyễn Thanh Mai là bà bạn thân từ năm lớp 6 của tôi. Chúng tôi cả ngày dính lấy nhau (không phải tôi có bạn mà bỏ mặc chị đâu!! Tại chị không thích chạy loăng quăng chơi bời như chúng tôi đấy chứ??! Như tôi đã nói, chị Diệu Hương là 1 thục nữ chính hiệu, luôn ăn nói nhỏ nhẹ, đi đứng nhẹ nhàng, củ chỉ dịu dàng, lịch sự,… Thử hỏi làm sao 1 người như thế có thể chạy nhảy cả ngày như chúng tôi được cơ chứ??!) Thanh Mai sống ở Hà Nội cùng với họ hàng, còn bố mẹ thì ở quê làm lụng vất vả quanh năm (theo đúng như lời nó nói). Mai thực sự là một cô gái rất xinh xắn và đáng yêu! Mái tóc xoăn tự nhiên, đôi mắt đen láy, tròn vo như hai hạt nhãn, đôi môi chúm chím như đoá hoa hồng tỉ muội và nước da rám nắng khoẻ mạnh (có lẽ là được thừa hưởng từ bố mẹ). Không những thế, Mai còn rất vui tính, nói nhiều và… hơi chập chập (giống tôi ^,^) - À phải rồi, chân mẹ cậu khỏi rồi chứ? - vừa cố gỡ tay bà bạn ra, tôi vừa quan tâm hỏi. Gần hết đợt nghỉ Tết vừa rồi, Mai gọi cho tôi khóc lóc nói là mẹ nó bị ngã khi đang làm ruộng (bị bong gân) nên phải ở nhà thêm vài ngày để chăm sóc mẹ. Nhờ tôi xin phép hộ. Tôi nghe thấy lập tức há hốc mồm. Không phải là tôi vô tâm hay gì gì đó nhưng… chỉ là trẹo chân thôi có cần khóc xé gan xé ruột như thế không chứ??! Khi nghe điện thoại, tôi còn tưởng nhà nó gặp chuyện gì to tát lắm!! Haizz… dù biết tính bà bạn này hay làm quá vấn đề lên, chuyệt bé xé ra to nhưng không ngờ lại đến mức hết thuốc chữa như vậy!! >_< - Ừ khỏi rồi! Hihi… Gặp lại Mai đúng là vui thật! Cả ngày (cả trong lớp lẫn ngoài lớp) tôi ngồi kể lại những việc xảy ra trong Tết. Từ việc gia đình chú Chiến chuyển đến, rồi tính tình và tài năng suất chúng của anh Kiên (bật mí cho các bạn nhé! Hoàng tử Đình Kiên tướng mạo và tài năng không thua gì hotboy Đặng Lê Trung đâu nhé!!), đến vẻ kì cục của “tảng băng” khi nhìn tôi, sự khó chịu khi anh ta cứ cười tôi làm như tôi là con ngố vậy (thì đúng thế còn gì!!),… cả phản ứng khó hiểu của mẹ tôi cũng nói nốt… Sau khi “lải nhải” xong, đúng là thoải mái hơn hẳn. Vẫn là có bạn để tâm sự tốt hơn. Tính tôi từ bé đã chẳng giữ nổi bí mật gì!! Haizz… Đó cũng là một điều mà mẹ luôn ca thán!! Tôi dựa lưng vào ghế đá. Chúng tôi đang ngồi ở khoảnh sân nhỏ phía sau trường A. Ở đây thường ngày rất ít người qua lại. Nó đã trở thành “địa bàn” của chúng tôi. Mãi không thấy Mai nói gì, tôi quay đầu sang thì thấy mắt con nhỏ này dường như sắp bắn cả ra ngoài, nước dãi chảy dòng dòng. - Khiếp!! Bà làm sao vậy??! Bị trúng tà à? – Tôi hỏi, cố nhịn cười. - Chi cậu… nhìn… kia… cậu xem… xem… - Mai ấp a ấp úng nói chẳng đầu chẳng cuối làm tôi không hiểu gì cả. Đành phải nhìn theo hướng tay nó chỉ. Xa xa xuất hiện một khuôn mặt tuấn tú, tươi cười như hoa. Thân hình cao ráo đang rảo bước về phía chúng tôi. Mỗi bước đi đều khiến cỏ cây phải cúi rạp người nhường bước. Hình như tôi biết người này thì phải. Trông rất quen. À… - Anh… anh ấy… đang… đi… đi… đi… - Ặc ặc... Cậu thôi cái kiểu nói lắp ba lắp bắp thế đi! Trông cứ như con ngố ý. – Tôi cười ha hả. Xem ra bà bạn thân của tôi bị “hoàng tử” hút mất hồn vía rồi. – A! Anh Kiên! Sao anh lại đến đây?? – Tôi nhanh chân chạy lại chỗ anh. - Anh đi tìm em mà! Sao em lại ở đây? Về thôi!! – anh nói rồi kéo tay tôi về phía cổng trường. - Ơ?? À à từ từ. Để em giới thiệu chút đã. – Tôi dừng bước. Nghĩ đến tình nghĩa bạn bè gần 4 năm nay, tôi sẽ làm bà mối 1 lần xem mùi vị ra sao vậy!! Tôi cuống cuồng vẫy tay với Mai - người lúc này vẫn đờ ra không có tí chút phản ứng nào. Ơ hay cái cô này… Tôi ra tay nghĩa hiệp giúp cô, cô đã không phối hợp thì thôi, lại còn nhìn tôi bằng con mắt ấy là ra làm sao?? Tôi tức điên người, liền chạy lại véo cho nhỏ ta một cái. Nhỏ ta giật mình, mặt mũi đỏ bừng bừng, cúi gằm xuống đất. Hạ giọng thật nhỏ, thật nhỏ để anh Kiên không thể nghe thấy, tôi nói: - Này! Cậu có muốn làm quen với “hoàng tử” không hả? - Ơ? Có có… tất nhiên là muốn rồi. - Thế còn ngồi đờ ra làm gì nữa?? Mau đi theo tớ. - Cậu?? Nhưng… - Nhanh lên! – Tôi sốt ruột kéo tay Mai ra chỗ anh Kiên. Đối đáp kiểu này thì có đến năm sau cũng chưa dứt. Riêng nói chuyện với Mai, phải biết dừng đúng lúc đúng chỗ. Tính của bà này vừa tò mò, vừa ngốc, đầu óc lại không được bình thường. Toàn hỏi những câu khó trả lời! Bao nhiêu lần tôi vừa tí tởn nghĩ ra câu trả lời thích đáng, đang thầm khâm phục mình thì lại tiếp tục có cả một bao tải các câu hỏi khác đổ lên đầu tôi không thương tiếc… - Ha ha… Đây là hoàng tử Đình Kiên nổi tiếng đấy! Anh Kiên, đây là bạn thân nhất của em, Thanh Mai. - Chào em! – “hoàng tử” mỉm cười đáp. Chỉ một nụ cười thoáng qua cũng đủ khiến bao nữ sinh (điển hình là người bên cạnh tôi) ngẩn ngơ. Tôi huých nhẹ vào tay Mai. - Chào… chào… anh. – Bà bạn của tôi ơi! Bao công sức suốt 4 năm qua tôi đào tạo bà cách giao tiếp ứng xử đổ hết xuống sông xuống biển sao???? Khi không lại đỏ bừng mặt, đầu thì cúi gằm, tay thì giấu đằng sau, mồm miệng thì không nói được câu nào nên hồn… Haizz Không được rồi! Cứ tiếp tục thế này không ổn. Sẽ phá hỏng hình tượng mất. Nghĩ là làm. Mà không, cái đầu ngu si của tôi hình như không có não. Thông tin chưa kịp truyền về trung ương thần kinh để xử lí thì tay chân lập tức làm luôn. Có lẽ tôi sẽ là minh chứng cho cái lý thuyết phản khoa học “tứ chi hoạt động không cần đợi xung thần kinh truyền đến”. Khi tôi nhận ra điều mình làm thì không còn kịp nữa rồi. Tôi đang nắm tay anh Kiên hiên ngang đi qua sân trường. Bà bạn thân yêu quý của tôi! Bà có biết vì hình tượng của bà trong mắt “hoàng tử” mà tôi sắp đi đời nhà ma rồi không?? Dù không cần nhìn cũng biết chắc chắn cả anh Kiên và bà bạn thân đều đang trợn trừng cả mắt lên. Còn đám nữ sinh xung quanh (có thể là cả nam sinh nữa) thì đang phồng mồm trợn má, lấy hơi la hét um sùm. Mặc kệ! Mặc kệ bọn họ!! Dù sao cũng đã lỡ rồi. Người xưa có câu “Đâm lao thì phải theo lao” quả không sai! Nếu bây giờ mà bỏ tay ra thì càng thể hiện là có vẫn đề mờ ám. Thế là tôi cố tỏ ra như không có chuyện gì, tiếp tục bước đi. Nhưng… tại sao tôi lại có cảm giác anh Kiên cũng nắm tay tôi rất chặt nhỉ??! Haizzzzzzzz…Chắc là tôi bị xì-trét đến phát điên mất rồi!! @_@ 2. Hôm nay là 12/2. Có nghĩa là 2 ngày nữa sẽ là 14/2 – ngày Valentine ngọt ngào. Đây cũng là ngày lễ được đón chờ nhất trong năm. Không chỉ các đôi vợ chồng mặn nồng, các cặp trai gái yêu nhau say đắm mà cả những người đang cô đơn lẻ loi cũng ôm ấp tia hi vọng tìm thấy “một nửa của mình” trong đêm hạnh phúc này. Ở trường A không khí cũng náo nhiệt không kém. Các học sinh cuống cuồng chạy đi chạy lại, hỏi han xin ý kiến nên mua món quà gì cho người ấy, phân vân sẽ tặng gì cho thần tượng, thắc mắc liệu mình có được nhận quà không,… Tôi ngồi ngáp ngắn ngáp dài, gục đầu xuống bàn. Ồn quá đi!! Sao mấy cô nữ sinh thường ngày hiền lành mà bây giờ hăng thế?? Thích mua gì thì mua. Thích tặng gì thì tặng chứ sao??! Mà sao họ tặng lắm người thế ta?!! Cứ như tôi là hay nhất. Người yêu không có, chẳng phải đau đầu. Hơn nữa lại còn được nhận rất nhiều quà miễn phí nữa chứ. Haha… - Chi! Chi! Giúp tớ với – Tôi đang cười thầm thì đột nhiên bà bạn Thanh Mai chui ở đâu ra hét toáng lên làm tôi giật nảy mình. Cái con nhỏ này! Có cần phải dọa người ta đến thế không? Tôi mà bị bệnh tim chắc là chết đến mấy chục lần vì bà bạn thân này mất. - Haizz… Lại có chuyện gì nữa thế?? – Tôi uể oải hỏi. - Cậu… cậu phải giúp tớ. Chỉ có cậu mới giúp được tớ… - Mai ôm chặt vai tôi lắc lấy lắc để. Ối cha mẹ ơi!! Tôi bị lắc đến nỗi choáng váng đầu óc, sắp chết đến nơi rồi!! Bà bạn thân yêu, bao giờ bà mới dừng lại đây?? Ối ối, tha cho tôi đi… - Mai, cậu… dừng… tớ… - Cậu phải giúp tớ… phải giúp tớ… - Ừ ừ… được… dừng… lại… - A ha… Cậu đồng ý rồi đấy nhé! Bạn tốt!! Haha… … - Cậu thấy cái này thế nào? – Tôi mệt mỏi giơ chiếc móc khóa đôi hình trái tim lên. - Không được. Quá bình thường. – Mai tàn nhẫn gạt phăng, mặt vẫn hết sức bình thản. - Còn cái này thì sao? – Tôi chỉ đại vào một thứ gì đó mà chính tôi cũng không thèm liếc một lần. Mặc kệ! Mặc kệ!! Mua gì cũng được, miễn là con nhỏ này nhanh nhanh lên cho tôi nhờ… - Aaaaaaaaaa… Chi! Cậu định chọc tức tớ đấy à? Đây là bờm của con gái mà!! - Hả? Bờm?? – Tôi giật nảy mình. Quay quắt lại nhìn theo ngón tay tôi chỉ. Oái… Chỗ đó đúng là bày la liệt những chiếc bờm xinh xắn đủ hình dạng. Tôi nghĩ đến cảnh anh Kiên đeo cái đống bờm này trên đầu thì lăn ra cười không dừng nổi. Chắc do mệt quá nên đầu óc tôi bị chập mất rồi… Hu… hu… Lại 1 cửa hàng nữa… Nếu sớm biết sẽ bị hành hạ đến sống dở chết dở thế này thà tôi chấp nhận bị lắc cho chết luôn còn hơn. Mai đáng ghét!! Chọn quà, chọn quà, chọn cái đầu cậu ý. Đi hết cả buổi chiều mà vẫn chẳng tìm thấy cái gì lọt vào mắt đen của con nhỏ này. Rốt cục nó muốn thế nào chứ?? Chẳng phải Valentine họ vẫn tặng nhau chocolate sao? Như thế còn hay hơn ý chứ!! Vừa ý nghĩa, lại có thể bỏ vào miệng… Ai dở hơi biết bơi lại đi kêu “chocolate quá bình thường, ăn xong là hết” bao giờ không hả giời?? Tôi ngồi bệt xuống bậc thềm của một cửa hàng. Không đi nổi nữa rồi. Chân của tôi mềm nhũn ra, run lẩy bẩy như răng bà lão rồi!!! - Tớ không đi nữa! - Gì cơ? Tại sao?? – Mai ngạc nhiên hỏi tôi. Hình như đến bây giờ nó mới để ý đến tôi - người nãy giờ đi cùng nó đến mệt phờ cả người. - Tớ không đi nổi nữa. Rốt cục cậu muốn mua cái gì?? Chỉ là một món quà thôi. Có cần phải phí công phí sức vậy không HẢ???? – Tôi bực mình hét ầm lên. Mai nghệt mặt ra không nói được câu gì, rồi… vẫn tiếp tục đi chọn quà (đương nhiên là kéo cả tôi với đôi chân dã dời theo) Ác thật!!! >0< … Chiều hôm sau, tôi lại “dũng cảm” cùng Mai “xông pha trận mạc”. Cuối cùng nhỏ này cũng tìm được món quà ưng ý. Thật là phúc đức quá!! Tạ ơn Trời Phật phù hộ… Tạ ơn Chúa… Tạ ơn Đức mẹ… Tạ ơn… Tạ ơn… - Đẹp không? – Mai phấn chấn hỏi, tay đung đưa hộp quà màu xanh da trời kẻ sọc. Nếu nhìn kỹ bạn sẽ thấy bên góc phải hộp có 2 hình trái tim nhỏ đang mỉm cười. - Đẹpppppp!! – Tôi kép dài giọng nói, không quên lườm Mai một cái. Cũng không hoàn toàn là nói dối. Bên trong chiếc hộp xinh xinh kia là một quả cầu thủy tinh với hình chàng hoàng tử cưỡi bạch mã, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú đang say đắm nhìn nàng công chúa có nụ cười rạng ngời tựa tia nắng sưởi ấm lòng chàng. Thật rất có ý nghĩa!! Phải công nhận là con mắt của Mai tinh thật. Khi nào có bạn trai nhất định tôi phải nhờ nhỏ chọn quà mới được!!! … Hôm nay, như thường lệ, tôi đến trường cùng cái tên “tảng băng câm” đó. Trên đường đi, anh ta chẳng nói 1 lời, mặc cho tôi gợi chuyện thế nào. Tôi tức muốn chết, nếu không phải nể tình anh ta đang chở tôi thì tôi đã đá bay anh ta sang Châu Phi làm bạn với lạc đà từ lâu rồi. Vừa bước vào lớp, Mai từ đâu bay ra tóm lấy tôi. Tôi có linh cảm chẳng lành. - Hihi… Diệu Chi à! Hôm nay trông cậu xinh thật ấy! – Tôi trố mắt nhìn bà bạn, cảnh giác nhìn khuôn mặt gian gian trước mặt mình. - Cậu muốn gì hở?? - Đâu, đâu có. Sao cậu lại nghĩ như thế chứ? Chúng ta là bạn, bạn rất tốt mà… Sao tớ… - Mai bắt đầu kể lể về “tình nghĩa sâu nặng” của 2 đứa. Lại nữa, lại nữa rồi - STOP! – Tôi cắt phăng lời Mai một cách thô bạo, lườm nhỏ một cái. - Chính vì là bạn thân nên tớ quá hiểu cậu. Nói nhanh! Cậu muốn tớ làm gì? - À à… Hihi… Thực ra… thực ra cũng… không có… có gì… Chỉ… chỉ là… là… - Mặt Mai bắt đầu đỏ bừng, lung túng vo vo vạt áo, nói lí nha lí nhí, lại còn lắp ba lắp bắp nữa chứ. Đến thần thánh hiển linh cũng chưa chắc hiểu được lời nhỏ. (liệu thần có biết tiếng người không ta??!) - Cậu có thôi ngay cái kiểu đấy đi không? Cậu là đứa trẻ 2 tuổi đang học nói chắc? ĐỨNG THẲNG LÊN, NÓI TỬ TẾ. Nếu không tớ kiên quyết không giúp gì hết. – Tôi cáu tiết hét ầm lên, thu hút bao ánh mắt hiếu kỳ của các học sinh xung quanh. Đã thế họ còn thì thầm to nhỏ, chỉ chỉ chỏ chỏ làm tôi tức xì khói, kéo tay Mai đi thẳng đến “địa bàn riêng” của chúng tôi ( là khoảnh sân sau trường ý, các bạn còn nhớ không??). - Rốt cục là có chuyện gì hả? Nói mau! - À… Chuyện này… Cậu giúp tớ 1 việc được không? – Mai dung ánh mắt khẩn thiết nhìn tôi - Việc gì?? – Tôi cảnh giác hỏi. Dù cho tôi có là người tốt bụng đến mấy thì cũng không thể nhận lời tuỳ tiện được. Hơn nữa đây lại là bà bạn Thanh Mai - người chuyên gây ra những chuyện phiền phức. - Cậu… cậu giúp tớ tặng cái này… cho... cho… - Mai đưa cho tôi 1 hộp quà có giấy gói màu xanh da trời,bên góc có 2 hình trái tim. - CÁI NÀY?? Sao lại là tớ?... – Tôi ngạc nhiên suýt rớt hàm ra ngoài. Cái con nhỏ này, đầu óc thực sự có vấn đề đó hử?? Quà Valentine tặng bạn trai mà cũng kêu tôi tặng… Tôi đến bó… Í khoan! Mà Mai có bạn trai từ bao giờ? Tôi chưa nghe nó kể lần nào… Được lắm! Cậu giỏi thật!! Dám giấu cả Trần Diệu Chi này.... - Cậu định tặng ai? Có bạn trai cũng không giới thiệu cho tớ là sao? Bạn bè bao nhiêu năm nay thế mà cậu… cậu… Khai mau? Là chàng nào? Tên gì?? Học lớp nào? Có phải trường mình không? Trông như thế nào? Có đẹp trai không?? ... – Tôi xổ ra 1 tràng không thèm để ý Mai đang há hốc mồm, mắt trố ra như ốc bươu. - Không… Không phải… Tớ không có… - Mai yếu ớt phản kháng trước con “thú dữ” là tôi đây. Nghĩ cũng thấy thương nhỏ. Ai bảo là bạn thân của tôi cơ chứ? - Thế ai là “chủ nhân” của nó? – Tôi lắc lắc chiếc hộp, hét lớn. Tôi vẫn không thể ngờ là bà bạn thân nhất nhất của tôi lại dám giấu tôi một chuyện tày đình như thế này. - Là… là… - Là aiiiiiiiiii??????/ - Thì… là… ôi!! Cậu là đồ ngốc! – Mặt nhỏ Mai đỏ bừng. - Hử!!? – Cái gì thế này? Bà Nguyễn Thanh Mai này bị điên chắc!! Hay là tai tôi có vấn đề!! Hay, hay là… - A! Không, tớ không có ý đó. Chỉ là… chỉ là… người tớ muốn tặng là… anh … Đình… Kiên… - HẢ??? Ai… a…i cơ???????? – Tôi trợn tròn mắt. Không hiểu cái con nhỏ đầu óc có vấn đề này lại định gây chuyện gì nữa. Trong đầu tôi xuất hiện 2 giả thiết. Thứ nhất, Mai và anh Kiên đã thành một đôi. Nhưng họ mới quen nhau thôi mà! Hơn nữa… hơn nữa tôi cũng chưa từng nghe thấy Mai nhắc gì tới chuyện của anh Kiên (trừ những câu đại loại như “Ôi, anh Kiên đẹp trai quá! Đôi mắt ấy mới đẹp làm sao!!” hay “Oa… oa… anh ý đúng là bạch mã hoàng tử của tớ.” hoặc là “Anh ý kìa! Anh ý đang nhìn tớ đúng không? Aaaaaaaaa…”… Nói chung là điên không để đâu cho hết. Chẳng khác gì đám fan cuồng của “hoàng tử” cả) Với lại nếu họ THỰC SỰ đã là một đôi thì sao Mai không trực tiếp tặng quà cho anh Kiên??? Không đúng… Không thể… Loại bỏ giả thiết này… Thứ hai, nếu Mai và anh Kiên đã không phải là một đôi thì Mai có khác gì những nữ sinh khác yêu quý “hoàng tử”. Cậu ấy có thể đường đưòng chính chính “nhập bọn” cùng đám fan kia và đi tặng quà (đồng thời hô to những câu rất rất sến mà tôi nghe chỉ thấy nổi cả da gà. Đừng bắt tôi nhắc lại những câu nói buồn nôn đó!! @_@) Hoặc nếu không thích thì cũng có thể “đánh lẻ” cũng được mà!! Dù sao thì cũng chỉ là một hộp quà Valentine thôi mà! Đâu cần đến tôi??! - Anh… Kiên áaaaaaaaaaaaa????? - Ưm… - Cái con nhỏ này! Sao hay đỏ mặt thế cơ chứ! Bó tay!! - Tại sao lại tặng anh Kiên?... À… à… ôi… Sorry, tớ phản ứng hơi chậm. Nhưng vấn đề là tại sao lại LÀ tớ tặng? Quà CỦA cậu thì cậu PHẢi TẶNG chứ?? - Cậu giúp tớ đi, đi mà, Diệu Chi yêu quý, Diệu Chi tốt bụng, Diệu Chi xinh đẹp, Diệu Ch… - Stop! Tớ không… - Tôi không thể chịu đựng được những lời này thêm 1 giây nào nữa. Dù tôi có là người thích nghe nịnh nọt cũng như nịnh nọt người khác đến cỡ nào đi nữa thì cũng không thể tiếp tục nghe con nhỏ Mai chết tiệt này ăn nói khoa trương như thế này được nữa. - Diệuuuuuuuuuuuuuu Chiiiiiiiiiiiiiiiiii cậu là người… ưm ưm – Tôi bị chặt miệng con nhỏ này lại. Tôi biết thừa câu tiếp theo sẽ là gì. Cứ mỗi khi có việc gì cần nhờ vả là y như rằng nó mang cái bài ca bất hủ này ra “hát” cho đến khi tôi chịu nhận lời thì thôi. Haizz… - Ok ok đừng lảm nhảm nữa. Tớ làm là được chứ gì?? – Tôi hậm hực nói, tay cầm hộp quà của nợ mà cho đến vài phút trước tôi vẫn thấy rất đáng yêu, chạy vụt đến lớp anh Kiên. - Của anh này! - Tôi giơ hộp quà ra trước mặt anh, khó chịu nói. (thì tôi vẫn chưa nguôi giận cái vụ con nhỏ Nguyễn Thanh Mai kia “hành hạ” tôi suốt 3 ngày trời, kể cả vụ tặng quà hôm nay nữa chứ!! Tức muốn ói máu luôn!! >0< " /> - Hả?? Cho anh à? – anh Kiên hơi ngẩn người ra, tròn mắt nhìn tôi. Tôi giật mình! Ôi cha mẹ ơi! Sao tôi ngu như con bò đầu to mà óc bằng hạt nho thế không biết!! Lại một minh chứng cho cái thuyết làm trước khi nghĩ đấy! Bây giờ tôi mới để ý thấy có rất nhiều người đang trợn tròn mắt nhìn tôi, nếu không muốn nói là tất cả học sinh có mặt trong phòng học lớp 12T1. Đấy là còn chưa kể bao nhiêu cái đầu đang thò ra từ các cánh cửa ra vào, các ô cửa sổ được quét sơn xanh với những hoa văn tỉ mỉ kia… Ặc ặc, làm sao đây, làm sao bây giờ, phải làm sao đây?? Thôi kệ vậy, vẫn là câu ấy thôi “Đâm lao thì phải theo lao”. Nghĩ vậy, tôi lại cười thật tươi, thản nhiên nói - Vâng. Quà của Ma… à không…tặng anh đấy! Anh có nhận không hả?? – Tôi suýt chút nữa đã bô lô ba la về Mai rồi. Nếu có chuyện như thế thật thì tôi sẽ chết với nhỏ đó mất. Thôi, vì nhỏ bạn mà hi sinh chút chút vậy. Mai à, cậu nhất định phải nhớ ơn của tớ đó!!! - À à… Ừm cám… cám ơn… em – anh Kiên hình như vẫn chưa hết bất ngờ. Cái anh này! Có gì mà phải kinh ngạc đến thế cơ chứ?!?! Chẳng lẽ tôi là người khó gần vậy à?? Tôi nghĩ dù sao cũng phải cho anh biết người tặng chứ nhỉ? Kẻo anh hiểu lầm thì… nhất định Mai sẽ giết tôi cho xem. Nghĩ thế, tôi tiến đến thì thầm vào tai anh (may quá lần này nghĩ rồi mới làm) - Đây là quà Mai, nhỏ bạn em tặng anh đấy! Nó xấu hổ nên bắt em đưa. Nó hâm mộ anh lắm! Lúc nào rảnh đi chơi cùng bọn em nhé! - À… ừ… - anh Kiên trả lời. Nhưng sao tôi lại thấy trong giọng nói đó có chút thất vọng nhỉ!!? Chắc tôi điên mất rồi!!!!! Dù sao thì nhiệm vụ cũng đã hoàn thành! Nhưng… … trong trường lại rộ lên tin đồn TÔI THEO ĐUỔI “HOÀNG TỬ”...@0@ Thật là tức chết mất thôi!! Dù tôi có giải thích ra sao thì cũng chẳng có ai tin bởi… Thứ nhất, vài ngày trước đây tôi đã “thân mật” nắm tay anh Kiên đi qua sân trường. Thứ hai, ngày 14/2 – ngày Valentine, tôi lại “đích thân” đến tận lớp tặng quà cho anh Kiên ngay trước sự chứng kiến của biết bao con mắt. Tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch “oan uổng” này!! Trong khi rõ ràng tất cả đều do nhỏ bạn thân Thanh Mai và thuyết “làm trước khi suy nghĩ” mà ra. Ôi giời ơi… Ông trời đang ngủ gật hay sao mà nỡ để một cô bé xinh đẹp, đáng yêu như tôi đây phải đối mặt với tin đồn quái dị này hả??
|
Chương 4: Hậu tin đồn - giải thích 1. - Chi! Chuyện này là sao?? – Trong khi tôi vẫn còn đang ủ rũ than thân trách phận (đồng thời oán trách con nhỏ Thanh Mai) thì bên tai vang lên 1 giọng nói có vẻ rất khó chịu. - Hả?? – Tôi quay lại. Thì ra là anh Trung. Nhưng anh nói gì thế nhỉ? Chuyện gì chứ? Là sao là làm sao? - Chuyện em với Hoàng Đình Kiên là thế nào hả? Sao em không nói gì với anh? Em thích cậu ta từ bao giờ?? HẢ?????????? – anh Trung hình như vô cùng, vô cùng tức giận. - Không phải. Không… ph…ải thế. - Người tôi run bắn, ấp a ấp úng. (không phải tôi có tật giật mình đâu nhé! Các bạn còn nhớ điều gì khiến tôi - Trần Diệu Chi này sợ nhất không??) - Thế thì tại sao lại nắm tay cậu ta, tại sao lại tặng quà cho cậu ta vào đúng ngày hôm nay chứ??? - anh Trung vẫn tiếp tục truy hỏi, chẳng có chút gì cho thấy rằng anh sẽ nhượng bộ cả. Haizz… Mệt thật… - Không phải… Haizz… Nói chung là em không thích anh ấy. – Tôi chỉ muốn đập đầu chết quách đi cho xong. Từ sáng đến giờ cứ suốt ngày nghe hết người này đến người khác lảm nhảm, hỏi han đủ kiểu. Tại sao tôi lại phải đứng đây giải thích lằng nhằng với anh Trung trong khi người tôi thực sự muốn giải thích lại là người khác. Thậm chí anh ấy còn không hỏi tôi 1 câu, không tỏ chút thái độ nào, dù là nhỏ nhất. Ặc ặc tôi lại nghĩ lung tung rồi. Sao khi không lại nghĩ đến “tảng băng” chết tiệt đó chứ??! Điên rồi, điên thật rồi… - Ừm. Thế thì tốt. – Gì chứ?? Tốt cái đầu anh á! Chẳng hiểu hôm nay anh Trung uống nhầm thuốc gì mà ăn nói kì quặc không hiểu nổi. – À! Tặng em này. - Hử??? Tặng… tặ…ng em á???? Đùa chắc!! – Tôi trợn tròn mắt nhìn hộp chocolate ngoại trong tay anh. Không phải là bạn gái anh không cihụ nhận nên “ném” cho tôi đó chứ??! Anh Trung à, có cần phải vậy không? - Không đùa. Tặng em. Chẳng phải em thích ăn chocolate sao? Cầm đi, kẻo anh đổi ý đấy. Ôi giời! Biết ngay mà! Làm gì có chuyện hotboy Đặng Lê Trung tặng tôi quà Valentine chứ??! Có mà coi tôi là cái “thùng rác” thì có. Mặc kệ, tôi mặc kệ. Có chocolate ăn là tốt rồi. Đòi hỏi làm quái… - Ok. Thank you. Bye. – Tôi cầm hộp chocolate nhét vào túi, nhanh chân chạy về lớp học. Mong là không có ai nhìn thấy. Câu trời… khấn phật… lạy Chúa… Phùuuuuu… tôi đã về lớp an toàn (có nghĩa là không có ai nhìn thấy, cũng không có cái điện thoại nào giơ lên mặt tôi chụp tanh tách hay những câu gán ghép, kết tội lung tung đổ lên đầu tôi). May mắn thật. Có lẽ ông trời có thói quen ngủ 1 mắt. Haha… ------------------------------------------------- 2. Trên đường về, Y như rằng cái “tảng băng” khốn kiếp vẫn không hé răng nửa lời. Điên thật!! - Này! Nói nhiều một chút thì anh chết được chắc. – Tôi tức giận hét ầm lên làm mấy người đi gần đó cũng quay lại nhìn chúng tôi. Nhìn cái gì mà nhìn!! Hay lắm à mà nhìn??! Chưa thấy học sinh đèo nhau hay sao mà cứ xì xà xì xồ thế HẢ??? Tức chết mất! Đến cả người qua đường không quen biết cũng muốn bắt nạt tôi... – Này! Em nói anh đấy! Bộ câm rồi hả?? - Im đi! - Ối giời ơi! Biết ngay mà. Lúc nào cũng “Trật tự” hay “Im đi” cùng lắm là “Yên lặng chút!” (3 chữ cơ đấy, 3 chữ cơ đấy). - Chán ngắt!! Anh không nói được câu nào khác hả? HẢ??? - Em… - Khoan. Câu nào nhiều hơn 3 chữ ấy! – Tôi bồi thêm. Ha… ha… Nói đi, nói đi chứ!! Chẳng lẽ anh không bằng 1 đứa trẻ con 3 tuổi… - Em ngồi im đi. – “tảng băng” quay đầu lại, “nhẹ nhàng” nhả ra từng chữ một, khóe miệng hơi nhếch lên thành 1 nụ cười. Theo như tôi thấy thi hình như có chút gì đó chế giễu thì phải. Tại sao nhỉ?? Có gi hay mà anh ta nhìn tôi cười kiểu đó chứ!!?... Aaaaaaaaaaaaaaa… Đồ chết tiệt. 4 chữ… 4 chữ… Aaaaaaaaaaaaaaaa… không ổn, không được rồi…cứ tiếp tục thế này có ngày tôi bức bối đến chết, à không trước đó chắc bị anh ta làm tăng huyết áp mà đột tử mất… Aaaaaaaaaaaaaaaaaa… - Anh… Anh… Hừ!! – Tôi tức nghẹn, không còn biết nói gì với anh ta nữa. Anh đi chết đi, đi chết ngay cho tôi. Hừ!! Anh, cái đồ “tảng băng” đáng ghét, kiêu căng, ngạo mạn, coi trời bằng vung (với anh ta thì là cái vung siêu siêu tí hon ý),… Đột nhiên, cái xe phanh cái Kítttttttttttt… Quái gì vậy?? Còn chưa tới nhà mà??! - Gì thế? – Tôi nghi ngờ hỏi. Không phải xe hỏng đó chứ?? Haizz… Giờ này anh Kiên và chị Diệu Hương chả về đến nhà từ đời tám hoánh nào rồi ý chứ! (anh Kiên có bằng xe máy rùi mừ!! >_< " /> - Xuống đi! – Ghét ghê! Lại 2 chữ. - Không. – Anh cứ nói kiểu đấy đi. 2 chữ… 3 chữ… 4 chữ… mặc xác anh!! - Haizz… Diệu Chi, ngoan nào! Xuống xe đi. Chẳng phải con gái các em rất thích uống trà sữa à? - Hử??! Dài thế!! - Mắt tôi trợn tròn. Ặc ặc… “tảng băng câm” mà cũng nói được 1 câu dài như thế sao? Ít nhất cũng phải >10 chữ. Tôi ngoan ngoãn xuống xe, không ngừng đếm xem câu anh ta nói vừa nãy là bao nhiêu chữ. - Đồ ngốc!! - 5…6… - Làm gì thế?? - 9…10…11… - Vào thôi! - Ưm… 13…14… - Đi nhanh lên! - Ưm… 16…17...18… Oa oa oa… - Sao thế?? Uống gì?? - Ha… ha… 19… anh vừa nói với em 1 câu 19 chữ đấy!! 19… aha… dài quá… dài quá… - Tôi phấn khích thốt lên, ôm cánh tay anh nhảy tưng tưng. Xung quanh bỗng dưng vang lên tiêng cười khúc khích cùng những tiếng xì xào gì đó. Bây giờ tôi mới thấy chúng tôi đang đứng trong 1 tiệm trà sữa khá rộng rãi. Màu chủ đạo ở đây là màu xanh da trời, bày trí cũng khá gọn gàng. Khoảng hơn chục cái bàn gỗ nhỏ được kê thẳng hàng. Trông vừa lịch sự lại không quá gò bó khuôn khổ… Ồ! Nhưng sao chúng tôi lại ở đây nhỉ?? - Đây là đâu? – Tôi ngơ ngác hỏi. - Tiệm trà sữa Honey. – “tảng băng” trả lời, nhìn tôi bằng con mắt quái dị. - À không, ý em là… tại… tại sao chúng ta lại ở… đây thế?? - Mặt tôi đỏ bừng (đừng đoán lung tung, là do tôi nghe thấy mấy người xung quanh bàn tán về bọn tôi. Tai tôi cũng thính phết nhỉ??! - Đôi này dễ xương quá! - Ừ. Cô bé kia đáng yêu nhỉ?!! - Chắc anh bạn kia thường ngày lạnh lùng lắm. - Ừm… Có lẽ.) - Ở tiệm trà sữa không uống trà sữa thì còn làm gì nữa?? – “tảng băng” hình như không nghe thấy gì cả, hay là cố tình không để ý nhỉ??! - Ờ… ờ… nhưng sao lại đi uống trà sữa thế?? – tôi vẫn ngây ngô chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả. Sao tự dưng lại uống trà sữa? Hay đầu óc “tảng băng” hôm nay không được bình thường cho lắm?? - Em hỏi nhiều thế không thấy khát à? - Cũng có hơi… Nhưng tại sao… - Em uống gì? – “tảng băng” phũ phàng cắt ngang lời tôi nói (again) - Ừm… Chị cho em 1 dâu, có thạch nhá chị!... – Tôi quay qua nói với 1 chị đứng ở quầy bán hàng. Chắc chị đang là sinh viên. Có thể nói đây cũng là 1 hotgirl đấy. Mái tóc dài màu hạt dẻ với những lọn xoăn nhẹ nhàng bồng bềnh bên vai, khuôn mặt thanh tao, đôi mắt to tròn khiến người đối diện luôn có cảm giác rất dễ gần. – Á, không. Chị ơi, em thích thạch màu xanh kia cơ, kia kìa, chính nó đấy. Hihi… - Ừm. Chị biết rồi. Em đáng yêu thật đấy! - Chị bán hàng thích thú nói. Đấy các bạn thấy chưa! Ai cũng bảo thía chứ tôi có kiêu căng đâu nào!! - Hihi… cảm ơn chị. Chị đang là sinh viên à? Mà chị xinh thật ý!! Chắc có nhiều “vệ tinh” lắm lắm nhỉ?! – Sao tôi thấy chị quá đỗi thân thiện. Mà cũng phải, trừ cái tên “tảng băng” kia ra thì với tôi ai cũng dễ gần cả. - Ồ! Em cứ đùa. Năm nay chị 27 tuổi rồi đấy, nhóc. Chị có 1 con rồi. - Hả?! Không thể nào. Em tưởng chị mới 20!!? – Tôi trợn tròn mắt. Thật lòng đấy! Không phải tôi nịnh bợ hay gì gì đó đâu. Mà trông chị quả thực trẻ không thể tả. 27… 27?????????? lại còn 1 con nữa chứ… Ặc… - Hihi… Thật à?? Thanks nhìu. Chị là Tâm. Em tên gì? - A! Em là Diệu Chi. Mà bé nhà chị năm nay bao tuổi rồi ạ? Là con trai hay con gái hả chị?? - Là con gái em ạ, tên Khánh Chi. Bé sắp tròn 2 tuổi rồi. Tuần sau là sinh nhật nó, các em cùng đến cho vui. - A ha… bé cũng tên Chi, giống em. Chắc bé cũng xinh xắn đáng yêu lắm nhỉ?! Chị đặt tên chuẩn rồi. Theo những gì em biết thì ai tên Chi cũng đều xinh đẹp dễ thương cả. Điển hình là em nè!! – Tôi sung sướng nhảy tưng tưng. Không thể tin được con chị Tâm lại cùng tên với tôi. Ha… ha… Cốcccc… - Á! Sao anh lại đánh em?? – Tôi xoa xoa cái trán đáng thương. Có 1 điểm nữa ở “tảng băng” mà các bạn phải biết là… BẠO LỰC DÃ MAN Á!!!!!!!!!!!!!!!! - Đi thôi. - Vẫn là cái giọng đáng chết ấy. - Hứ!! Đi thì bảo là đi. Mắc mớ gì mà đánh em?? – Tôi tức điên người. Nhưng vẫn “nhanh tay” ghi số điện thoại của mình vào tờ giấy mà chị Tâm đưa cho (nói ra thì thật xấu hổ!! Tôi phải lôi di động ra 3, 4 lượt mới ghi xong được dãy số đã quá “quen thuộc” với mình) rồi chạy lại chỗ mà “tảng băng” đã an tọa, chăm chỉ xì xụp cốc trà sữa ngon lành. Trong đầu tôi vẫn vang vọng con số 19… 19… - Này! Có gì mà vui thế?? – Tiếng nói của “tảng băng” làm tôi giật mình ngẩng lên. Anh ta đang nhìn tôi trân trân. - Hihi… Vui chứ!! Anh đừng có nói những câu kiểu như “Lên xe!”, “Im đi”, “Ngồi yên nào” hay “Xuống xe” thì em vui lắm rồi. - Haha… Đồ ngốc! – “tảng băng” lại cười. Anh ta lúc nào cũng thích cười tôi thì phải. Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Mỗi khi anh ta cười, tim tôi lại đập loạn xạ. Chính vì thế tôi rất ghét anh ta cười kiểu đó!! GHÉT dã man ý… - Mà sao tự nhiên lại mời em trà sữa thế?? Ơ! Anh không uống gì à? - Không. - Đợi chút. - Một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi. Tôi liền chạy vụt đi trước khi “tảng băng” kịp có bất kì phản ứng gì. Một lúc sau, tôi quay lại, tay cầm cốc trà sữa “ngon lành cành đào”, chìa ra trước mặt “tảng băng” Vài giây trước, tại quầy bán hàng. - Em định làm gì thế hả?? - Chị Tâm sửng sốt thốt lên sau khi nghe tôi “đặt hàng" - Chị cứ cho nhiều vào… nhiều vào… nữa đi… thêm chút chút… - Tôi kêu lên, nở một nụ cười rất chi là ranh mãnh. - Này! Em định đầu độc chết người hả?? Cậu bạn đẹp trai thế kia mà em cũng nỡ ra tay hay sao?? - Chị Tâm vẫn ra sức khuyên ngăn. - Kệ chứ!! Đẹp trai thì sao nào?! Ai bảo anh ta dám bắt nạt em?? Và bây giờ, khi đã ngồi yên vị. Tôi nhìn chằm chằm “tảng băng” đang chuẩn bị “sập bẫy” (sorry nếu tôi hơi quá tay, nhưng chắc cũng không đến nỗi phải gọi cấp cứu đâu ha!!) - Ối!! Khụ… khụ… - Quả nhiên “tảng băng” lập tức ho khù khụ, mặt nhăn như khỉ ăn gừng. - Ha… ha… ôi… ha… ha – tôi ôm bụng cười ngặt nghẽo. Chị Tâm cũng cười đến chảy cả nước măt, đồng thời hướng ánh mắt thương hại đến “nạn nhân” của tôi. Nói thực nhìn bộ dạng của “tảng băng”, tôi cũng cảm thấy hơi tội lỗi, nhưng chỉ là chút xíu nhỏ như hạt đậu thôi. Tại anh ta cứ hay chọc tức rôi chứ bộ!! - Em… khụ… khụ… - “tảng băng” vẫn ho sù sụ, giơ cốc trà sữa lên trước mặt tôi, ánh mắt tóe lửa. - Ha… ha… ô… à… ưm… ha… ha…^0^ - Dù rất muốn, nhưng tôi không cách nào ngừng cười, nhất là khi thấy bộ dạng “sống dở chết dở” của “tảng băng” (tàn nhẫn we!!). - Em… làm gì… trà s… ữa… - Cuối cùng thì “tảng băng” cũng đã khá hơn. Nhưng gióng nói vẫn còn đứt quãng. - À… e hèm… em đã… ối… ha… ha… - Ôi trời ơi, tôi không thể nhịn cười được. Phải làm sao đây??! Ha… ha… Cứ thế này chắc tôi tắc thở mà chết quá… Từ từ nào… Bình tĩnh… Hít vào… Thở ra… OK tốt hơn rồi - Thực… thực ra em đã… cho… - tôi ấp úng. Không biết có nên thừa nhận không ta?? Nếu thừa nhận thì chết chắc. Nhưng bộ dạng tôi cười khoái trí lúc nãy làm sao qua được măt tên “tảng băng” chết tiệt đó chứ?? Nói hay không nhỉ? Nói thì chết… Không nói thì… ừm… xem nào… cũng chết… Ặc… thôi nói xong rồi chết vẫn hơn. Ít nhất cũng để cho anh ta biết mình bị chơi xỏ thế nào chứ nhỉ??! - E hèm… em đã cho… vào… vào cốc trà sữa c…ủa anh… ừm… là… - Là cái gì hả?? – Oh my God!!! Hình như “tảng băng” giận rồi, giận thật rồi. - Là… là… chỉ là… thực ra cũng chẳng có gì… chỉ… l…à 1 ít… chỉ 1 tí tì ti thôi… cũng không có gì mà… anh cũng không… - Là gì?? - Ặc… sao cố chấp thế cơ chứ!!! Có nhất thiết phải nổi nóng như thế không trời. Chỉ có 1 ít (thực ra tôi đã bảo chị ý cho hơn nửa cốc cà phê đen và đó) - Cà phê đen. – Tôi nói nhanh, cố hạ thấp giọng hết mức có thể, cúi gằm mặt xuống bàn. - HẢAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!! - Mặt “tảng băng” tối sầm lại. Thôi xong đời tôi rồi!!!!!!!!!!!!!! *_* - Em… Em… được lắm!! … Không như tôi nghĩ, “tảng băng” không hề đánh hay mắng tôi 1 câu nào, mà chỉ… không nói 1 chữ (đúng phong cách anh ta quá còn gì!!) Nhưng với 1 con bé lắm mồm như tôi thì phải giữ im lặng trong suốt đoạn đường về quả là cực hình tàn nhẫn nhất quả đất. Nếu là bình thường, dù có phải độc thoại đi nữa thì tôi cũng không ngại, nhưng hôm nay, sau khi vừa chơi anh ta 1 vỗ như thế, tôi không dám ho he nửa câu. Cẩn thận vẫn hơn. An toàn vẫn là trên hết!! Nhỡ nói năng lung tung anh ta nổi khùng lên đánh tôi thì toi!! Cuối cùng cũng về đến nhà, tôi nhảy phóc xuống xe, lí nhí câuu “Tạm biệt” rôi quay đầu định chạy vụt vào nhà. Bỗng… - Chi! Em… - Ủa!! Tôi có nghe nhầm không đây?? Tôi quay ngoắt đầu lại. Quả thật “tảng băng” đang rất bối rối. - Chuyện gì thế? – Tôi nghi hoặc hỏi. Không ngờ rằng có lúc “tẳng băng câm” cũng phải ngập ngừng như thế!! Xem ra Trần Diệu Chi tôi đây thực sự quá lợi hại rồi. ^.^ - À… em… em… thôi bỏ đi. Không có gì. – “tảng băng” dắt xe đi (vì nhà của “tảng băng” ngay cạnh nhà tôi mà!!) Nhưng đâu có dễ dàng thế?? Tôi rất ghét cái kiểu úp úp mở mở đấy, gây cho người nghe sự tò mò mà cuối cùng lại không chịu giải đáp. Tôi chặn ngay đầu xe anh lại. - Này nhá! Có gì thì cứ nói đi. Tính em tò mò anh cũng biết rồi mà. - À. Cũng không có gì. Chỉ là anh muốn hỏi em 1 chuyện. - Chuyện gì? – Tôi hỏi ngay. - Em… em và anh Kiên… - Em và anh Kiên chẳng có gì cả. Em cũng không thích anh Kiên như tin đồn vớ vẩn kia nói đâu. – Tôi nói ngay, chỉ sợ “tảng băng” hiểu lầm thì khốn. - Vậy tại… tại sao em lại… - Dường như “tảng băng” vẫn không tin lắm. - Chỉ là… hôm đó… là do… thế… thế… - Không hiểu sao tôi đứng kể 1 lèo từ đầu đến cuối cho anh ta nghe. Không mảy may khó chịu, cũng không hề giấu giếm bất kì 1 chi tiết nào (kể cả cái thuyết chết tiệt về xung thần kinh kia… híc… #_#) - Chuyện là thế đấy. – Tôi kết thúc sau khoảng 10 phút luyên thuyên không ngừng nghỉ. Cũng không quên thêm vào. – Anh nhớ là không được kể cho ai nha! Nếu không thì – Tôi làm điệu bộ cắt cổ, lè lưỡi – em chết chắc với nhỏ Mai. - Ừ. Anh biết rồi. – “tảng băng” bật cười, tâm trạng đã thoải mái hơn. Tôi bắt đầu thấy anh ta cũng tốt tốt. Ít nhất thì cũng đâu có châm chọc tôi về vụ thần kinh kia hay đi kể lể khắp nơi để “hãm hại” tôi. - À này, cái thuyết “Tay chân hoạt động không dựa vào xung thần kinh đấy” chỉ đúng với cô bé ngốc như em thôi. Ha… ha… Mau vào nhà đi! Ôi mẹ ơi! Tôi bị điên rồi, đích thực là điên rồi thì mới nghĩ cái tên “tảng băng” ấy tốt. Thật là tốt, tốt quá cơ, tốt như ma vương ý… --------------------------------------------- 3. Vừa vào đến nhà, - Con chào m… - Chi! Về rồi à?? Em lên đây nhanh lên. – Tôi còn chưa kết thúc câu chào thì đã bị chị Diệu Hương lôi xềnh xệch lên phòng chị ý. Ơ hay nhỉ!! Hôm nay Mặt Trời mọc đằng Tây hay sao mà người chị thục nữ dịu dàng điềm đạm của tôi lại vội vã thế nhỉ? Lại còn cắt ngang lời người khác nữa chứ (việc mà trước nay chị chưa bao giờ làm) - Sao thế?? Chị bị đau ở đâu à? Hay nhà có chuyện gì? – Tôi cuống cuồng hỏi. Lạ lắm, lạ lắm… - À không. Chị chỉ muốn hỏi em. Tin đồn đó là thật đấy à?? - Ôi giời!! Chị làm em hết hồn. Em cứ tưởng là có chuyện gì nghiêm trọng lắm cơ. - Hihi… Em nói nhanh đi. Chị ngại nên không dám hỏi thẳng anh Kiên. - Cũng không có gì. Sao chị phải ngại?? Bây giờ anh Kiên là hàng xóm của chúng ta rồi. Mà không phải là hàng xóm thông thường đâu đấy nhé!! Biết đâu sau này bố với chú Chiến lại quyết định cho chị với anh Kiên kết duyên thì sao?!! Ha… ha - Vớ vẩn. - Chị Hương ném cái gối vào người tôi. Hehe… nhưng tôi vẫn kịp nhìn thấy chị đỏ mặt đấy nhé! Chẳng lẽ… - Chị thích anh Kiên à? Ồ! Ý tưởng này tuyệt vời!!! 2 anh chị đẹp đôi quá còn gì. – Tôi hào hứng nói. - Thôi đi! Đừng nói linh tinh nữa. Mà chuyện em với anh Kiên là thế nào thế?? - Chị Hương giật lại cái gối khi tôi chuẩn bị “phản công”. Tôi bắt đầu nghi ngờ chị có thực sự là thục nữ không đấy. Có lẽ chỉ là 90% thôi!!!!!!!!!!!!!!! - À, chỉ là em tặng quà hộ 1 người bạn thôi. Bạn ấy xấu hổ nên nhờ em đưa cho anh Kiên. – Tôi không muốn lại “hát” lại bài hát cách đây vài phút tôi vừa “biểu diễn” cho “tảng băng” nữa. Mệt chết đi được!!!! - Thế sao… - Thôi! Chị đừng hỏi nữa. Nói chung là em KHÔNG thích anh Kiên, OK? Em đi tắm đây. – Nói rồi tôi chạy vụt về phòng, đóng sầm cửa lại. Haizz… Sau này phải chú ý. Không bao giờ dính vào BẤT KÌ 1 tin đồn nào nữa. Vướng vào nó thì dễ mà dứt khỏi nó thì khó hơn lên trời!! Tuy đầu óc tôi ngu si (trong 1 số chuyện thôi. Còn học tập thì tôi luôn nằm trong top 5 học sinh giỏi của khối đấy!!) nhưng có 1 điều tôi dám chắc chắn là trong ít nhất là 1 tuần tới, công việc của tôi sẽ là giải thích, giải thích và giải thích… … Haizzz… Tôi đoán cấm có sai mà!! Suốt 2 tuần, đến trường tôi chỉ nhắc đi nhắc lại mấy câu: - Không phải đâu. - Tôi không thích “hoảng tử” của các cậu. - Tôi và anh Hoàng Đình Kiên chẳng có gì cả. Nói nhiều đến nỗi bây giờ nó như là câu cửa miệng của tôi rồi. Có mấy lần về đến nhà suýt nữa tôi chào bố mẹ bằng câu “Tôi và Hoàng Đình Kiên không có quan hệ gì”. Tất nhiên khi nói được 2 chữ thì tôi đã phát hiện ra và sửa lại ngay. Chứ nếu không để bố mẹ nghe được câu đấy thì tôi cứ gọi là… chết không kịp ngáp!!!
|
Chương 5: Học, học, học thôi!!! 1. OH MY GOD!!!!!!!!!!!!!!! ÔI TRỜI ƠI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa……....... Làm sao đây? Phải làm sao đây??Làm thế nào bây giờ??? Ôi ôi… Chết mất thôi…………………… Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa………………... Chỉ còn chưa đầy 2 tháng nữa là kết thúc năm học. Cũng đồng nghĩa với việc chỉ còn hơn 3 tháng nữa là kì thi tuyển vào trường chuyên cấp 3 – 1 trong những kì thi hết sức cam go (có khi còn kịch liệt hơn cả kì thi Đại học ý chứ!!) Vậy mà… vậy mà… tôi còn chưa chuẩn bị 1 tí tị tì ti gì cả. Ngoại trừ 1 số lớp học thêm (nói thật chứ gia đình tôi không coi trọng mấy vụ học thêm học nếm này lắm nên đi học cứ như là đi chơi vậy!! À không, còn không mệt bằng đi chơi nữa cơ) Bình thường đối với các kì thi tôi căng thẳng lắm. Nhưng mà lần này không giống chút nào. LÀ THI CHUYÊN CẤP 3………… Chị Hương thì không nói làm gì. Chị thi chuyên Văn. Mà Văn thì có gì phải học (theo như suy nghĩ của tôi) nên không lo. Con nhỏ Thanh Mai thì thi chuyên Anh (cái môn mà tôi tệ hại nhất, sau thể dục) Cả ngày cứ có thời gian rảnh là nó cắm đầu vào mấy quyển sách nâng cao tiếng anh mà tôi nhìn chỉ thấy hoa mắt chóng mặt. Ít ra nó còn có cố gắng rèn luyện. Còn tôi… híc… Chuyên hóa quả là xa vời quá. Nói đến mới nhớ, ngay cả cách chọn chuyên của tôi cũng khác người nhé!! Đối với tôi thì học hành chỉ là 1 phần của cuộc sống tươi đẹp. Vì vậy, thời gian học hành cũng chỉ chiếm 1 phần trong quỹ thời gian vốn rất eo hẹp của tôi. Khi lên cấp 2, ngay từ năm lớp 6, cô chủ nhiệm đã khuyên chúng tôi phải xác định chuyên sớm để còn phấn đấu. Rất nhanh chóng, tôi đã có câu trả lời… tôi không biết *_* Đến khi về nhà hỏi bố mẹ, 1 trận khẩu chiến đã nhanh chóng bùng nổ. - Con nên vào chuyên văn như chị con - Mẹ nhanh chóng trả lời. - Văn á???... Nhưng… c…on có… thích văn đ…âu? - Con học văn cũng được mà! Với lại dần dần rồi sẽ thích. - Em nói kiểu gì thế!! Chi! Con nên vào chuyên toán. Con học toán giỏi như thế… - Không. Con phải vào chuyên văn. - Chuyên toán có tương lai hơn. - Con gái theo ban tự nhiên làm gì? Vừa khó vừa mệt. Ban xã hội là hợp nhất. - Con… - Chi! Nghe bố. Vào chuyên toán đi. Tuy có hơi nặng 1 tí nhưng… - Hơi gì mà hơi. Là quá nặng thì có. - Học văn sau này ra làm gì hả?? Làm nhà văn chắc. - Bố, mẹ, c… - Anh nói thế mà nghe được à? Học toán sau này dùng làm gì? Hay đi bán hàng ngoài phố? - … - … Haizz… Thế đấy!! Cuộc cãi vã còn tiếp diễn tận 1 tháng sau đó nữa cơ. Cứ nhìn thấy mặt tôi là Văn… Toán… Nhà văn… Bán hàng… Tôi nghe mà muốn xỉu luôn!! Cuối cùng, sau khi đắn đo suy nghĩ, tôi đã điểm hết tất cả các chuyên và chọn được chuyên Hóa vì lí do… không còn chuyên gì nữa. E hèm… Quyết định chọn chuyên của tôi như sau: QUYẾT ĐỊNH CHỌN CHUYÊN Họ và tên: Trần Diệu Chi Giới tính: Nữ Ngày sinh: 15/7 Bắt đầu lựa chọn: 1. Chuyên toán: quá nặng!! 2. Chuyên văn: nhàm chán!! (tôi chúa ghét cứ phải ngồi cắm cúi viết, viết, viết. Còn ối việc thú vị hơn thế nhiều) 3. Chuyên anh (hay đại loại là ngoại ngữ): khỏi nói (môn tôi lẹt đẹt nhất mà. Chưa năm nào điểm phẩy của tôi lên được 9 @_@) 4. Chuyên Sử, Địa: thôi thôi, thà chết còn hơn phải è cổ ra học ngày học đêm mấy cái sự kiện với chả địa hình khí hậu cái của nợ gì đấy. 5. Chuyên Sinh: kinh lắm!! Mấy lần phải thực hành giải phẫu mặt tôi đều tái xanh tái xám, cả ngày hôm đấy chẳng ăn được gì. 6. Chuyên Lý: mệt chết!! Tự dưng lại đi nghiên cứu mấy cái trò điện điếc, rồi chuyển động chuyển điếc để làm cái gì? Sau này tôi có định đi làm thợ điện hay thợ sửa xe gì đâu. 7. Còn chuyên nữa gì nhỉ?! Hình như hết rồi thì phải… A! Có rồi. Haha… CHUYÊN HÓA……… Cũng không tệ! Biết đâu khi làm thí nghiệm tôi lại điều chế ra chất gì đó mới lạ nhỉ??! Lúc đó tôi sẽ nổi tiếng, vang danh sử sách… Giáo sư Trần Diệu Chi… Haha… ^0^ Quyết định cuối cùng: Chọn chuyên HÓA. Lúc tôi đem tờ quyết định này đưa cho bố mẹ, chị Hương và Mai xem, ai cũng há hốc mồm, đơ ra mất 5’ rồi bò lăn bò càng ra cười như điên. Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu. Có gì đáng cười chứ??? Đấy là tương lai của tôi cơ mà!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! --------------------------------------------- 2. Thời gian gấp lắm rồi. Không còn thời gian chơi bời nữa đâu!! Tôi - Trần Diêu Chi, xin hứa từ giờ đến kì thi chuyên sẽ không chơi bời nữa mà tập trung hoàn toàn 100% sức lực vào việc học. Nhưng… học thì cũng phải có thầy chứ nhỉ?! Quả thực là chưa nghĩ đã làm. Chuông tan học vừa vang lên, tôi đã te tởn chạy đến lớp 12A1 - lớp anh Trung. Chợt, tôi khựng lại. 12A1… A1… A… Ừ nhỉ! Sao tôi không nghĩ ra chứ? Anh Trung học chuyên Anh cơ mà!?? Tôi biết nếu tôi nhờ anh chắc chắn sẽ cố hết sức giúp tôi thôi. Nhưng mà… như thế chẳng phải là làm khó anh sao?? Thôi vậy!! Đành tìm cách khác vậy. Tôi ủ rũ lê ra cổng trường, trèo lên xe mà chẳng nói chẳng rằng. Vì đầu óc tôi vẫn đang bận muốn chết mà. Tôi lục lọi, lật tung mọi ngăn trong não ra, tất cả những đàn anh đàn chị học chuyên hóa trong trường. Nhưng vấn đề là, phải tìm 1 người vừa tài giỏi, vừa đáng tin cậy, lại phải đủ thân thiết nữa chứ!!! Haizz… mệt chết mà… Ấy, khoan… Hình như… Ô hô… Đúng là trời giúp tôi mà!! Trời giúp, trời giúp tôi rồi!!!!!!!!!! - Huraaaaaaaaaaaaaa…….. Đúng rồi! Ha… ha – Tôi nhảy chồm chồm, quên mất là đang ngồi trên xe, suýt nữa thì bổ nhào vồ ếch. Kíttttttt… Chiếc xe đột ngột dừng lại. “tảng băng” quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống tôi ngay lập tức. - Hôm nay em uống nhầm thuốc à? - Ặc… Gì chứ?! Em… chỉ là đang nghĩ đến tương lai. – Ôi giời, tôi nói nhảm cái gì vậy trời?? Mặc dù đó là sự thật (1 phần nào đó) nhưng nói như thế nghe cứ bựa bựa sao sao á!! - Hả? Ha… ha… - Biết ngay mà!!! Cái đồ đáng chết kia, có gì phải cười chứ!!? Cười đi, cười nữa đi, cười cho chết anh luôn. Lúc đấy đừng có hòng tôi đưa anh vào bệnh viện nghe chưa?? Ơ… nhưng mà… ôi mẹ ơi, cứu với. Không hiểu đầu óc tôi kiểu gì mà lại nghĩ ra… anh ta. “tảng băng” chết tiệt đó mà giúp tôi thì chắc trời đất sụp đổ hết mất. Haizz… Nhưng dù sao cũng phải thử cái đã. Kể cả trời có sập thật thì cũng tốt thôi. Đỡ phải thi với chả cử. - E hèm… Anh… ừm… anh học chuyên Hóa đúng không?? – Đúng rồi. Tốt lắm, cứ thế phát huy. Hehe… tôi mà!!!!!!!!!!! - Này! Không phải em định… Ôi ha… ha… - Gì chứ!?? Tôi biết sức tôi có hạn, nhưng có nhất thiết phải tỏ thái độ thế kia không hả??????????? Không phải là tôi đang cố gắng... tìm sư phụ đấy thôi !_! - Đúng đấy. Thì sao nào?? – Này nhé! Diệu Chi tôi giận rồi đấy nhé!! Tôi mà đã giận lên thì… Khoan khoan… nhưng “tảng băng” của nợ đó là lựa chọn cuối cùng của tôi rồi còn đâu (cùng chung số phận với chuyên Hóa)… Haizz… - Hihi… Em biết là anh Thế Ân là người rất tài giỏi, thành tích học tập rất rất tốt, hơn nữa anh còn là 1 người cực kì tốt bụng nữa. Hihi… Vì thế anh gi… - Không. - Hừ!! Vô duyên, mất lịch sự. Tôi đã phải “hạ mình” nói ra những lời dối trá (1 phần) như thế mà… Không vì tương lai vĩ đại thì tôi đã cho anh 1 trưởng bẹp dí rồi. >0< - Đi mà! Anh giúp em luyện tập đi!! Anh Thế Ân!!!!!!!!! – Tôi giật giật tay áo anh ta, nở nụ cười đáng yêu, mắt chớp chớp (không có vế sau đâu nhá!!!)… Không thể tin được!! Tôi còn thấy sởn hết cả da gà lên đây. Thế mới biết muốn làm các cô tiểu thư điệu đà hay nhõng nhẽo cũng không phải dễ dàng gì. - Tại sao? - Ừ thì… là vì… vì… - Vì gì nhỉ?? Vì sao đây???? Cái đầu dễ xương ơi, đừng đình công vào lúc này chứ!! - Vì gì?? – Đáng ghét!! Tôi đã đủ rối lắm rồi đây! - Vì… vì… A! Thì cứ coi như anh đi làm gia sư đi. Nhưng đương nhiên là miễn phí. Hihi… - May quá! Tôi vẫn còn thông minh chán!! *0* - Khô… - Khoan… khoan… Còn nữa, anh giúp em là làm việc tốt mà! Người làm nhiều việc tốt sẽ được trời giúp mà!! Anh giúp em đi!!!!!!!! - Được rồi. - Oh yeah!!!!!! – Tôi nhảy cẫng lên. Suýt ngã khỏi xe (lần 2). May mà lần này xe đã dừng nên cũng an toàn hơn nhiều nhiều. Sao tôi thấy “tảng băng” này cũng không đến nỗi đáng ghét lắm nhỉ??! Ha… ha… - Nhưng… cho đến lúc thi, em phải hoàn toàn nghe lời anh. - Ặc… Sao lại… sao lại thế?? KHÔNGGGGGGGGGG… - Thật không thể tin nổi. Cái tên đó thực sự ĐÁNG CHẾT 200 lần. Bắt 1 cô bé xinh xắn như tôi nghe lời 1 tên con trai lạnh băng như anh ta suốt 3 tháng trời ư?? - Thế thì thôi vậy. – “tảng băng” ném cho tôi 1 câu. Quá quắt thật! Lại còn tỏ vẻ tiếc nuối nữa chứ!! Sau này nếu anh ta trở thành diễn viên nổi tiếng thì tôi cũng chẳng có gì phải ngạc nhiên lắm. - Ơ? Nhưng mà… nhưng mà… Anh có thể… ừm… chỉ 1 ngày thôi được không? - Không. - Thế 2 ngày vậy. - Không. - 1 tuần. Thế là nhiề… - Không. - Vậy… vậy… 2 tu… - Không mặc cả. - Ơ… Nhưng… còn lâu lắm… 1 tháng được rồi mà!! – Tôi đã nhượng bộ nhiều lắm rồi nhé!! Được công chúa Trần Diệu Chi làm người hầu cho 1 tháng là anh ta đã phúc phận lắm rồi đấy!! Ô! Sao không có phản ứng gì vậy trời?? – Có được không HẢaaaaaaaaaaaaaaa!!! - Không. - Anh… anh… - Thật là… tức chết mất thôi. - Từ giờ đến hết kì thi chuyên. Đồng ý thì tốt, không thì thôi! – Nói rồi, anh ta nhấn bàn đạp cái vèo, thậm chí còn không thèm đợi câu trả lời của tôi nữa T0T… … Đến nhà rồi… Sao nhanh thế!?! - Ấy khoan… em… - Tôi vội vàng túm lấy vạt áo “tảng băng” khi anh ta định quay đi. – E hèm… Thật sự là không thương lượng được sao?? – Tôi vẫn không từ bỏ ý định. 3 tháng thì lâu lắm!!!!!!!! - Không. - Haizz… Thôi được rồi. Em chịu thua. Nhưng mà… nhưng mà anh không được bắt em làm việc gì khó quá đâu đấy! Anh mà bắt nạt em, em mách chú Chiến cho xem. – Hehe… Dù thế nào, tôi vẫn còn 1 vũ khí rất rất lợi hại – mách lẻo. *0* - OK. Bắt đầu học từ ngày mai. - Ừm. Bye bye Oái… Đợi chút nào!! Ngày mai là... T0T… Đáng chết!!!!!!!!!!!!!!!! ---------------------------------------------- 3. Cộc… cộc… cộc… Gì thế chứ??! Hôm nay là CHỦ NHẬT mà! Cộc… cộc… cộc… Yên nào! Để tôi còn ngủ chứ!!! Cộc… cộc… cộc… Mặc kệ! Tôi không quan tâm!! Cách... - Diệu Chi! Dậy đi!! Con dậy nhanh lên nào!! - Ơ… ưm… hôm n…ay… là ch…ủ nh…ật mà m…ẹeeeeeeeeeeeee. – Tôi vẫn không thể nở nổi mắt ra. - Ơ kìa! Không phải con đã hẹn với Ân à?? Nó đang đợi con ở dưới nhà kìa. Dậy! Dậy mau!! - Ứ - Tôi chùm chăn kín đầu. Ngủ… là việc quan trọng nhất trong cuộc đời mỗi con người!!!!!!! (ít nhất là đối với tôi) - Cái con bé này, sao có thể… - Những câu sau đó tôi không nghe rõ nữa, vì tôi đã nhanh chóng bay theo ông thần ngủ thân yêu rồi. =_= … Cách… - Dậy đi! Cô bé ngốc!! Còn muốn ngủ đến bao giờ hả! Hình như tôi có nghe thấy giọng nói ở đâu đó thì phải. Lại còn rất quen nữa!! Chắc là mơ thôi… - Dậy nào! Ngủ như heo thế này thì học hành gì cơ chứ?? Ấy, lại nữa rồi… Mơ gì mà nói lắm thế?? Phiền chết đi… - Vẫn còn không chịu dậy?? Hay muốn anh bắc loa lên gọi em mới chịu dậy?? - Lần này tôi có cảm giác rất thật, rất gần. Hình như người này đang tức giận. Mệt quá! Tức thì đi xả giận chứ sao vào phòng tôi la lối om sòm thế?? Dù không muốn nhưng tôi vẫn phải cố gắng mở mắt ra. HẢ!!!!!!!! Sao “tảng băng” lại trong phòng tôi thế?? - Ưm… Sao… vừ…a s…áng …sớm anh …đã v…ào phò…ng em …làm g…ì t…hế?? – Mong là anh ta hiểu tôi lảm nhảm cái gì. - SÁNG SỚM???????? Gần 10 giờ rồi còn sớm sủa gì nữa?? - Ừ thì không sớm, được chưa? – Tôi lại nhắm tịt mắt lại, chùm chăn kín đầu. Đang lơ mơ thì… - DẬY!!!!!!!!!! - Oái!! Anh làm gì mà giật chăn của em?? Có biết đang là mùa đông không hử?? Lạnh chết đi… - Tôi mở bừng mắt ra, nhìn anh ta bằng ánh mắt hình mũi tên. Nhưng sao anh ta cứ đờ người ra thế? Hay là bị trúng gió độc?? – Này! Sao thế?? - … - Này! Nhìn cái giềeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee!!!!! – Đồ điên!! Nhìn, nhìn, nhìn cái quái quỉ gì cơ chứ?? Chẳng qua chỉ là 1 chiếc váy ngủ hơi mỏng 1 tí, hơi ngắn 1 tí thôi. Đồ háo sắc!! Hihi… Nhưng cũng phải công nhận là tôi đẹp thật chứ bộ! Cũng không thể hoàn toàn trách anh ta được. Tôi đứng lên, giật lại cái chăn quấn vào người rồi chạy vào nhà tắm thay quần áo. Lúc ra, kẻ thối tha phá hoại giấc ngủ của tôi vẫn đứng như tượng, nhưng có điểm khác là mặt đã đỏ bừng lên. Trông buồn cười thật!! - Ha… ha… Anh sao thế? – Tôi chạy đến, nhân lúc anh ta không phòng bị nhảy lên cốc vào đầu anh 1 cái (ai bảo anh ta cao như thế làm gì?? Cũng phải 1m88 chứ ít gì? Với chiều cao 1m70 của tôi mà so với anh ta thì… thôi thôi, không nói nữa. Càng nói càng buồn!!) - À… không… có g…ì – Anh ta ấp úng nói, mặt càng đỏ hơn. - Ha… ha… À mà… - Tự nhiên nhìn “tảng băng” như thế, tôi lại muốn trêu chọc anh kinh khủng. Hôhô… Hôm nay coi như anh xui xẻo đi!! ^0^ - Lúc nãy anh nhìn gì thế? - Ơ… Đâu… Anh có nhìn gì đâu. – A! Phát hiện mới nha!! Không ngờ “tảng băng” chết tiệt này cũng biết xấu hổ cơ đấy… A0A - Thế à? Sao em thấy vừa nãy anh nhìn chăm chú lắm mà? Rốt cục anh nhìn thấy gì HẢ????????????? – Tôi cố nhịn cười, lên cao giọng tỏ vẻ tức giận. - Anh… anh xin lỗi. Chỉ là… chỉ là… - Ôi ôi… ha… ha… - Đến lúc này thì tôi không còn chịu được nữa, ôm bụng lăn ra cười sằng sặc. Các bạn biết không, nhìn “tảng băng” lúc đó cứ như là đứa trẻ con làm chuyện xấu bị mẹ bắt quả tang vậy… - Hử?? Em trêu anh?????????? – Ôi giời, sao thay đổi giọng nhanh như chảo chớp vậy ta?? - Ha… ha… Em chỉ là… ôi trời ơi… đùa tí…a… ha… đau bụng quá! Ha… ha… Chết mất… Haha… - Hừ! … Sau 1 hồi “vật lộn” với ông Thần Cười, tôi đã gần như bình thường. “Tảng băng” vẫn đứng bên cửa sổ, khoanh tay trước ngực, mắt nhìn ra cảnh vật bên ngoài. Nói thật, nhìn “tảng băng” như thế trông cô đơn lắm, có gì đó khiến tôi cứ thấy buồn buồn sao ấy!! Ôi… ôi… Chắc tôi điên mất rồi! Tự nhiên lại nghĩ lung tung. Anh ta có bố mẹ đầy đủ, lại còn cả 1 anh trai tuyệt vời như anh Kiên nữa sao cô đơn hả giời??! @_@ - Đi thôi! - Hứ! Cái giọng này, sao mà ghét muốn chết luôn. - Đi đâu chứ? - Không chết đâu mà sợ. – Ăn nói cái kiểu gì vậy?? Có chết thì tôi cũng kéo theo cả anh xuống chơi cùng! Chết 1 mình buồn lắm… Chết tiệt! Muốn dẫn tôi đi đâu thì cũng phải nói gì chứ? Suốt 15’ không thèm mở miệng. Kể cả những câu 2 hay 3 chữ cũng tuyệt nhiên không có, lại còn nét mặt gì thế kia? Cứ như là sắp ăn tươi nuốt sống tôi không bằng. Hại tôi cứ ngồi im thin thít mà không dám nhúc nhích. Chán quá! Tôi sắp chết thật rồi đây!!! - Này! Em đói. - Thì sao? - Hỏi gì mà ngu thế hả? Đói thì phải ăn chứ sao? Điều này bọn trẻ con 3 tuổi nó cũng biết. – Tôi cáu rồi nhé! Nói cho mà biết, tôi rất ít khi tức giận nhưng mà đã giận là tôi không còn biết gì hết đâu. Mà tôi giận là dai lắm lắm đấy nhé. - Ăn gì? - Dừng lại. Ăn ở đây. Chiếc xe ngoan ngoãn dừng lại. - Ở đây?? – “tảng băng” nhìn quanh 1 lượt, cau mày hỏi lại, có vẻ ngờ vực. - Thì sao? - Ở đây thì không được chắc? Tôi rất ghét những suy nghĩ không tốt của những người giàu có (mặc dù là cũng có ý đúng đấy) về hàng quán ven đường. - Ừ ????????????? Cái thể loại gì thế này? Tôi hỏi 1 đằng, anh ta trả lời 1 nẻo. Mà không, ‘Ừ’ đâu được coi là 1 câu trả lời cơ chứ??????????? Tôi và “tảng băng di động” bước vào quán. Xoẹttttt… Tất cả mọi người có mặt trong quán ăn Thu Uyên (trước khi bước vào, tôi đã kịp đọc lướt qua tên quán. Nhưng tôi dám cá là tôi sẽ quên ngay lập tức cho xem !_!) đều quay lại nhìn chúng tôi, nói đúng hơn là mắt dán vào chúng tôi, quên cả chớp mắt. Haizz… Mọi người ơi hỡi! Có cần phải xúc động đến thế không?? Chẳng lẽ chưa bao giờ nhìn thấy nam thanh nữ tú hay sao chứ??... - Ăn gì? - giọng nói chết tiệt lại vang lên làm tôi giật mình. Tôi mặc kệ anh ta, quay ra tươi cười với cô bán hàng - người nãy giờ vẫn đang nhìn “tảng băng” đắm đuối con cá chuối, mắt chớp lia lịa, tay còn không quên hất tóc ra phía sau tai. Oh my God!!!!!!!! Có nhầm không vậy? Cô này ít ra cũng phải ngoài 40 chứ ít ỏi gì! Lại có thêm 1 phát hiện mới nữa: “tảng băng di động” kia không những có thể khiến bao nữ sinh ngây ngất mà còn thu hút cả các bà cô và thậm chí là cả nam giới nữa!!!!!! Oa… oa… Lợi hại thật… Ha… ha… - Cô ơi! – Không có động tĩnh. - Cô ơi! – Tôi nói to hơn. Vẫn không thấy có bất kì phản ứng nào. Chẳng lẽ đột nhiên nhìn thấy trai đẹp khiến thần kinh của bà cô béo phì này bị tê liệt chăng??? - CÔ BÁN HÀNG ƠI! - Cuối cùng, tôi gần như hét lên, làm mọi người trong quán đều giật mình. Bà cô như bừng tỉnh, mặt mày đỏ như quả cà chua. – Cô cho cháu 1 bát bún ốc ạ! – Tôi nói xong thì đi thẳng đến 1 chiếc bàn còn trống trong góc, ngồi xuống. “Tảng băng” cũng nhanh chóng ngồi đối diện tôi. Tôi có cảm giác, chiếc bàn của chúng tôi vẫn là tâm điểm của sự chú ý. Nhưng mỗi khi tôi ngẩng mặt lên là ai nấy đều cắm mặt vào ăn, ăn, ăn. Có người còn giật mình, uống nhầm cả chai giấm. ^0^ Trong lúc đợi đồ ăn, tôi ngồi nhìn ngó xung quanh, cười lăn lộn với những cảnh tượng tuyệt hơn phim hài này. Còn “tảng băng” thì không có phản ứng gì, chỉ nhìm tôi đăm đăm như mọi khi. Sau nửa học kì quen biết, tôi đã coi việc bị anh ta dõi theo từng cử chỉ là chuyện bình thường đến nỗi không còn chuyện gì bình thường hơn. Cứ thế này có khi không bao lâu nữa da mặt tôi sẽ dày đến cả mét mất… Cuối cùng, bát bún ốc cũng được đem ra. Tôi nở 1 nụ cười vui vẻ với anh phục vụ, khiến bát bún suýt thì rơi cái ‘bùm’. Đau tim quá đi!! Từ giờ tôi sẽ rút kinh nghiệm, tuyệt đối không được cười khi người khác đang bê thứ gì đó (đặc biệt là đồ ăn của tôi >_< " /> Tôi ăn uống ngon lành, mặc cho mọi người dòm ngó. Đây là môn công phu rất ư lợi hại mà tôi đã luyện được từ khi gặp “tảng băng” - mặc kệ người ta, lo việc của mình. … Trời! Tôi tưởng chúng tôi sẽ đi đâu chơi chứ?? Hóa ra là đến hiệu sách. Có nhầm không vậy??? Sáng chủ nhật anh ta bắt tôi xa lìa ông Thần Ngủ Thân Yêu để… đến hiệu sách *_____________* Mà từ đầu đến cuối, tôi lại không được chọn bất cứ thứ gì. Cả buổi cứ phải lẵng nhẵng bám theo anh ta và…………… BÊ SÁCHHHHHHHHHH “tảng băng di động” chết tiệt, không ga lăng tí nào. Tôi là con gái đấy!!!! Mà anh ta mua gì mà lắm sách thế nhỉ? Nặng quá! Tay tôi sắp gãy đến nơi rồi!!!!! Kiến thức cơ bản hóa học 9 … Ôn luyện và kiểm tra hóa học 9 … Bài tập trắc nghiệm hóa học 9 … 410 bài tập hóa học 9 … 330 bài tập nâng cao hóa học 9 … Tuyển chọn đề thi tuyển sinh vào lớp 10 chuyên môn hóa học … … Không ổn rồi! Hình như đống sách chất cao như núi này đều dành cho tôi cả. Không thể thế chứ! Nếu phải ngồi làm hết cái đống sách nâng cao này, chắc tôi muốn điên luôn… - Đi thôi. - Giọng nói lạnh hơn đá bỗng vang lên làm tôi giật thót, luýnh quýnh tí rơi cả chồng sách. Tôi lảo đảo đi theo “tảng băng” ra quầy tính tiền. Tít… Tít… … Oa… oa… Thoải mái quá!! Cuối cùng cũng về đến nhà rồi. Ối… Đã 3 giờ chiều rồi cơ à? Nhanh thật!!!!!!!!!!! Tôi bay vèo lên phòng, đánh 1 giấc no nê. “tảng băng di động” nói ngày mai bắt đầu học rồi. Nào là 1 tuần có 1 bài kiểm tra, nào là nếu bị điểm kém sẽ phải chịu phạt. Ghét thật! Phần thưởng thì không thấy nhắc đến, chỉ chăm chăm vào phạt với phiếc. Anh cứ mơ đi!!!!!!!! Trần Diệu Chi tôi đây mà đã làm gì thì nhất định sẽ hoàn thành tốt. Hứ!! ------------------------------------------------------- 4. Hôm nay quả là một ngày cực hình. Cả đời tôi, nói chính xác hơn là gần 15 năm qua, chưa có lúc nào tôi cảm thấy mệt dã dời như lúc này đây. @_# Tôi thật là đáng thương!!!!!!!!!!!!!!!!!! Từ sáng sớm hôm nay, tôi đã bị “tảng băng” ám, suốt cả một ngày cứ quay tít như chong chóng, vừa mới được tha cách đây 1’ – lúc 9h tối – cũng là lúc tôi bắt đầu than vãn đó… Haizz……………….. Mà nghĩ đến cái tên của nợ đó lại thấy bực bội. Học, học, học lắm thế để điên à?????? Tôi nhờ anh ta giúp tôi vào được lớp chuyên Hóa. Nhưng cứ với cái đà này có khi anh ta sẽ đưa tôi vào thẳng……………. bệnh viện tâm thần mất!!!!!!!! Sáng nay… 05:00 - Dậy!!!!!! Khi tôi đang “vui vẻ dạo chơi” bên ông Thần Ngủ thì 1 giọng nói sắc lạnh đột ngột vang lên ngay bên tai tôi làm tôi giật nảy. - Aaaa… ưm… ưm… - Tôi ngồi bật dậy, còn chưa kịp hét lên thì đã bị 1 bàn tay thô bạo bịt chặt miệng. Thật đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Khoan… sao trong phòng tôi lại có người?? Mà lại là 1 người con trai???????????? Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa… Chẳng lẽ nhà có trộm?????????????????????? Nghĩ đến đây, tôi hoảng loạn cực độ, muốn hét lớn mà cái bàn tay của nợ kia vẫn không buông ra. Tay tôi không ngừng đánh thùm thụp vào cánh tay đấy, giãy giụa mãi mà không tài nào thoát ra nổi. - Này! Là anh. - Bỗng giọng nói ban nãy lại vang lên, sát bên tai tôi. “Là anh??” Nhưng mà… anh là ai mới được cơ chứ??????????? - Đồ ngốc!! Ôi mẹ ơi! Tôi biết rồi. Chắc chắn là anh ta. Chỉ có cái tên “tảng băng di động” ấy mới suốt ngày gọi tôi là đồ ngốc này, đồ ngốc nọ thôi. Ôi ôi, lại nữa rồi. Sao tự dưng tim tôi cứ đập thình thịch liên hồi vậy?? Bình tĩnh, bình tĩnh nào!!!! Có gì đâu chứ? Chỉ là… chỉ là… anh ta đang ở ngay sau tôi. Rất gần… Aaaaaaaaa… Đừng nghĩ nữa… Không được nghĩ tiếp nữa… À đúng rồi. Sao anh ta lại ở đây nhỉ??! - ưm… ưm… - Chết tiệt thật! Tôi không thể mở miệng với cái trạng thái như thế này!!! Tôi tức điên lên, đánh đen đét vào bàn tay quái quỷ đó. - Được rồi. Bình tĩnh nào! Anh bỏ tay ra, em không được lớn tiếng đấy. Cả nhà còn đang ngủ mà. – Nói rồi, bàn tay cứng hơn đá đó đã chịu để tôi yên. - Anh!! - Tôi trợn mắt. – Anh làm gì ở đây thế?? Bây giờ mấy giờ rồi? Ai mở cửa cho anh? Ai cho anh tự tiện vào phòng em????????????????... - Từ từ nào. Chẳng ai mở cửa cả. - Hử?!?? Thế làm sao… - Anh trèo cửa sổ. - Cái gì?!?!?!?!?!?!?!?!? – Trèo cửa sổ???????????????????? Có đùa không vậy?? Trèo… cửa… sổ… #_# Tôi bó tay với cái “tảng băng di động” này rồi. - Được rồi. Vậy anh muốn gì?? - Dậy mau!! Đi thay quần áo đi. Chúng ta đi tập thể dục. - G…ì cơ…ơ…ơ…ơ…ơ… Anh có điên không? Trời còn chưa sáng, thời tiết thì lạnh như thế này. - Muốn học tập tốt thì phải có sức khỏe tốt, tinh thần thoải mái. Tập thể dục rất có lợi. - Nhưng… - ĐI! Nhanh lên!!!!!!!! – Sao anh ta không thể nói năng nhẹ nhàng hơn nhỉ?? Mới sáng sớm tinh mơ trèo cửa sổ vào nhà người ta, mò vào phòng con gái phá bĩnh giấc ngủ của người ta lại còn dám giở giọng ra lệnh nữa chứ!! Thật là hết chịu nổi. Tôi thật xui xẻo!! Nếu không vì cái điều kiện chết tiệt gì đó kia thì tôi đã xử lí anh ta lâu rồi!!! Nhịn… nhịn vậy… 20’ sau, tại vườn hoa gần nhà. - Anh… c…hạy chậm… chậm th…ôi! – Tôi chết mất thôi! Cái “tảng băng” này, có phải là người không vậy trời?? Sao chạy lâu thế mà không thấy mệt chút nào vậy?? Lại còn chạy nhanh như thế???? ... - Đ…ợi e…m… với!!!! – Haizzz… Mệt quá! Làm sao đây?????????? Từ năm lớp 1 đến giờ, có năm nào mà điểm phẩy thể dục của tôi lên được 8,0 đâu?? Chưa kể tôi lại là 1 đứa rất lười vận động nữa. Bảo tôi đi chơi còn được, chứ bảo tôi tập thể dục thì nhất quyết là… KHÔNG… Vậy mà hôm nay, chính xác hơn là ngay bây giờ đây, tôi đang phải oằn mình ra để mà chạy với chả chạy… … - Đ…ừng chạy… nữ…a… - Thật không còn gì để nói. Chạy… chạy… chạy… Đã 30’ rồi mà anh ta vẫn không có dấu hiệu muốn dừng. Không được rồi! Cứ thế này chắc tôi chết mất. Đấy là tôi đã ăn gian 4 vòng rồi. Hay ăn gian thêm vòng nữa… hihi… như vậy đi. Dù sao đây cũng là vòng thứ 8 rồi mà!! Ngồi nghỉ chút xíu. Có kẻ điên mới chạy hết 10 vòng như anh ta. Oa… oa… Nghỉ ngơi đúng là thoải mái thật. Sao đến tận bây giờ tôi mới biết không khí buổi sáng trong lành như thế nhỉ??! Sau này tôi sẽ thường xuyên dậy sớm để… đi dạo (tuyệt đối không chạy nữa đâu. MỆT CHẾT ĐI!!!!!!!!!!!!!! >0< " /> Tôi nằm hẳn xuống bãi cỏ xanh mượt ấy. Mềm mại thật!!!!! Đang tận hưởng cuộc sống tươi đẹp thì giọng nói ma vương lại vang lên làm tôi suýt ngất. - Này! Đồ lười!!!!!! Thôi chết rồi! Bị bắt quả tang rồi!!!! - Hihi… Em chỉ nghỉ ngơi chút chút thôi à!!!!!!! Tại em mệt quá. - Mệt quá?? – “tảng băng” hỏi lại, khóe môi hơi nhếch lên. Ôi! Sao tôi cảm thấy nụ cười kia chứa đầy sự châm biếm nhỉ??! Tôi bị hoa mắt chăng? - Mới chạy có 3 vòng mà đã mệt rồi à? - Hử?? Sao… sao anh… - Thảo nào! ... 12:05 Reeng… reeng… reeng… Chuông tan học vừa reo, tôi ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi lớp. Mong sao thoát khỏi bàn tay của ma vương. Nhưng vừa đi được 2 bước, tôi đã không thể di chuyển được nữa. Haizzzzzzz… Đúng là sức của người không địch lại được sức của… quỷ #_#* Và thế là, tôi phải ngoan ngoãn theo “tảng băng” về nhà. Buổi học bắt đầu từ lúc 3h chiều. Đúng là 1 buổi chiều buồn chán. Cả buổi tôi cứ phải ngồi nghiền ngẫm mấy quyển sách chi chít nào chữ, nào công thức hóa học. Cho thêm vài hình vẽ vui vui vào thì có phải là tuyệt vời không?? - Này! Em chán quá! Không có gì thú vị hơn à? – Tôi thật không đọc nổi nữa rồi. Chẳng thấy chữ nào vào đầu cả, mà càng đọc lại càng… buồn ngủ. - Không. – “tảng băng” mắt vẫn không dời quyển sách dày cộp toàn chữ là chữ, lạnh lùng buông ra 1 câu như lẽ đương nhiên. Quái quỷ!!!!! Chẳng lẽ 1 cô bé dễ thương như tôi lại không bằng 1 quyển sách à? Đọc sách vui đến thế kia à? Lại còn không thèm liếc nhìn tôi lấy 1 lần nữa chứ!!? Hứ… - Sao thế? Sao à? Mà sao nhỉ?? Tôi cũng chẳng biết mình làm sao nữa. Chỉ là anh ta thích đọc sách thôi mà! Việc đó thì liên quan gì đến tôi cơ chứ? Tôi tức giận cái nỗi gì? Đúng là điên. Chắc do tiếp xúc với cái “tảng băng di động” này nhiều quá nên tôi bị thần kinh mất rồi. - À… ừm… Không… sao. – Tôi lại tiếp tục cắm đầu cắm cổ vào đống sách chán ngắt này. Sau 1 hồi gà gật, “tảng băng” bắt tôi học thuộc nào là tên chất này, công thức kia, nào là phản ứng này, phương pháp kia,… khiến đầu tôi như muốn nổ tung. Sao hóa học lại lằng nhằng thế nhỉ??! May mà đầu óc tôi cũng không đến nỗi ngu ngốc lắm. Nếu không với cái chính sách sai 1 lỗi, đánh 1 roi thì tôi chết chắc. Nói thế chứ tôi cũng “được” ăn 3 quả rồi đấy. Đau chết đi được. BẠO LỰC THẬT!!!!!!!!!!!!! Xem ra sau này tôi phải chăm chỉ học hành nếu không muốn chết sớm. - Học cho kỹ vào. – Đáng ghét. Ai chả biết là phải “học cho kỹ vào”!! Chẳng lẽ học vớ vẩn để anh được thể đánh em à???? Nói thừa!!!!! Cứ như thế học rồi kiểm tra - Sai rồi. - Đâu! Chỉ là nhầm chút thô… Áaaaaaaaaaaa… - Học lại. … Học… kiểm tra… - Vẫn sai. - Đúng rồi m… Đauuuuuuuuuu… … Lại học lại kiểm tra - Chưa được. - Ok ok em hiểu rồi. Học lại là đươ… Uiiiiiiiii daaaaaaaaaaaa… … Nhìn thì có vài trang sách mà sao học mệt quá! Sao mấy ông giáo sư gì đấy dỗi hơi thế nhỉ?? Nghiên cứu bao nhiêu là thứ như thế để làm gì cơ chứ? Thà giành thời gian đấy mà đi chơi với vợ có phải vui vẻ không??? Tại mấy ông chăm chỉ quá mức đó mà hại biết bao con người phải è cổ ra mà học, học, học… - Tập trung vào. - Vâng. – Tôi đáp lại như cái máy. Đừng vội khen tôi ngoan ngoãn, cũng đừng thắc mắc vì sao tôi nghe lời tên “tảng băng” đó thế. Vì đơn giản là… anh ta đang cầm ROIIIIIIIIIII… Tôi mà không cẩn thận là đi đời như chơi. Mà tôi thì, các bạn biết đấy, vẫn còn yêu đời lắm lắm ý … ^0^ … - Được rồi. Tạm ổn. - Tạm gì mà tạm. Em giỏi như thế còn gì?? Quá thông minh ý chứ. Lại còn rất chăm chỉ đúng không?? Hihi… - Nghỉ thôi. - Hứ! Thật là!!!! – Khen tôi 1 câu thì có án mạng à? Rõ ràng anh ta đang cười rất hài lòng mà còn “tạm ổn” nữa chứ. Có 1 học trò tài giỏi như tôi đây là vinh hạnh lớn của anh đấy có biết không????????? Vậy đấy. Một ngày mệt mỏi đã kết thúc. Thậm chí tôi còn không rời khỏi phòng suốt 6 tiếng đồng hồ. Đến bữa tối mà bác Nghiêm cũng mang lên phòng luôn. Thật là giống nhà tù quá đi! TOT Nhưng phải nói thật là, suốt gần 15 năm qua chưa có hôm nào tôi nghiêm túc học hành như hôm nay (ngoại trừ 1 số lúc nói xấu tên “thầy giáo” và trách móc mấy ông “chăm chỉ thái quá” ra). Quả thật rất có hiệu quả. Tôi đã học thuộc hết các kiến thức hóa học trong 2 năm qua, cả cơ bản và nâng cao. Cũng vui thật!!!!!!!!!!! Oa… tôi giỏi quá đi mất!!!!
|