Bảo Mẫu Của Tôi Lạnh Lùng Lắm !
|
|
Bảo Mẫu Của Tôi ... Lạnh Lùng Lắm ! Tác Giả : Akita Neko Thể loại : Truyện Teen Số Trang : 17 Trạng Thái : FULL
Giới thiệu truyện:
Có một loại rung động... Giống như hương vị của cà phê, từ từ ngấm vào trong nước, từ từ lan tỏa trong không gian, tự lúc nào đã khiến người ta... nghiện? Chương 1 1 "RẦM!" Cánh cửa văn phòng CLB sách bị một lực thô bạo đạp bật ra. Ngay sau đó một cậu trai có khuôn mặt cực handsome hoa hoa lệ lệ xuất hiện, giọng nói phóng khoáng dễ nghe: - Tú Anh-chan! Cô gái đang ngồi trong phòng đọc sách một mình khẽ liếc hot boy của trường một cái trên mặt cũng không có biểu cảm gì, chỉ nhàn nhạt nói mấy chữ: - Nhớ đền cửa! - Rồi rồi! Dù sao cũng không phải lần đầu tiên tôi tông cửa vào phòng này! Vũ Đức - tên đầy đủ là Vũ Hoàng Minh Đức - Hoàng tử trong mơ của phân nửa nữ sinh trường cấp 3 Thanh Vỹ. Đẹp trai học giỏi, chơi thể thao cừ... quậy phá cũng không ai bằng đâu! Hoa đào bay khắp nơi nhưng chưa bao giờ từ bỏ thói quen từ xưa xửa xừa xưa là bám dính lấy cô bạn gần nhà - Tú Anh. Tú Anh là thanh mai trúc mã của Vũ Đức, tính tình mặc dù có chút lạnh lùng lãnh đạm nhưng là người rất tốt bụng. Tú Anh yên lặng đọc sách không thèm để ý đến Vũ Đức. Cậu ta muốn làm gì thì làm, chỉ cần không làm phiền cô là được. Nhưng đó là chuyện không có khả năng! Đây là CLB sách, xung quanh bốn phía ngoài sách ra cũng chỉ có sách thôi, mà có đánh chết cô cũng không tin Vũ Đức đến đây để đọc sách đâu! Hiển nhiên! Vũ Đức không nói thêm gì lập tức xông tới kẹp cổ Tú Anh lôi ra ngoài, vẻ mặt rất ư là hào hứng. Tú Anh nhíu mi, túm tay Vũ Đức vặn lại không thương tiếc đồng thời thoát khỏi kìm kẹp của cậu, lạnh nhạt: - Lại động kinh cái gì? Vũ Đức nhăn nhó vì đau, làm mặt mếu máo như trẻ con bị bắt nạt: - Đau... ai... bỏ ra đi... Tú Anh dù mặt không biểu hiện gì nhưng đáy mắt ý cười nhàn nhạt. Buông tay ra, thanh thanh nhìn Vũ Đức chờ cậu nói. - Đâu cần mạnh tay như vậy chứ? Tôi chỉ muốn đưa cậu đi may đồ thôi mà. - Vũ Đức ủy khuất. Tú Anh nhướn mày không lên tiếng. Vũ Đức liền thu lại bộ dạng mất phong độ vừa rồi, cô ra tay không nặng, cậu cũng một thân Karate đai đen nhị đẳng vốn dĩ cũng chẳng có tổn hại gì, chẳng qua là muốn bày trò một chút cho Tú Anh vui. - E hèm! Tối mai có Festival Cosplay ở trung tâm thành phố bên cạnh. Tôi muốn cậu đi cùng tôi tới đó. - Sao không đi cùng bạn gái mới? - Tú Anh nhếch mi. - Em ý bận rồi. Vũ Đức trôi chảy đáp. Cười tươi như hoa. Nếu cô bạn gái của cậu mà nghe được chắc sẽ khóc tới lụt lở mất! Tú Anh tính tình lạnh nhạt nhưng đối với những thứ văn hóa đặc sắc của Nhật Bản cũng không bài xích. Hơn nữa Vũ Đức lại là một Otaku Việt Nam hàng xịn nên đây cũng không phải lần đầu tiên cô bị lôi đi cùng đến Fes. - Như cũ. Tú Anh quay lại ngồi trên bệ cửa sổ tiếp tục đọc sách. Mọi lần cô chỉ đi cùng, lang thang ăn vặt và mua mấy thứ đồ lưu niệm, không tham gia cosplay. Nhưng lần này Vũ Đức lại nói muốn cô đi may đồ chính là muốn cô cosplay cùng nên trực tiếp từ chối. Trát một đống make up lên mặt, còn phải đeo len và ăn mặc rườm rà cho người khác xem? Phiền chết cô! - Không! Lần cosplay này cần hai người, mình tôi không làm được! - Bạn bè, người yêu, bồ, bạn gái, anh em,... chết đâu hết rồi? - Cậu không phải bạn tôi à? - Vũ Đức hừ mũi. - Không phải chỉ mình tôi. Thấy Tú Anh từ đầu đến cuối nói chuyện cũng không liếc mình lấy một cái, Vũ Đức mon men lại gần đấm bóp vai cho Tú Anh, nhỏ nhẹ: - Tôi cos lần này là hai nhân vật nữ. Tôi sẽ trap (giả gái) một người hiền hiền dễ thương tên Haru, còn người kia là nữ sát thủ lạnh lùng luôn bảo vệ Haru. Mà trong tất cả những người tôi quen thì chỉ có Tú Anh phù hợp nhất thôi. Từ ánh mắt tới khí chất luôn. - Cos nhân vật khác đi. - Không được đâu. Tôi đã mua đồ hết rồi, giờ mà vứt đi thì tiếc lắm! - Cậu mà cũng biết tiếc tiền sao? - Tú Anh ngước lên nhìn Vũ Đức đầy châm chọc. Vũ Đức sờ sờ mũi. À thì... cái này cũng không phải lỗi do cậu mà! Ai bảo trong thẻ ATM của cậu lúc nào cũng duy trì dãy số tự nhiên mười số hoặc là số thập phân có hai, ba dấu phẩy chứ? Không tiêu họa có mà dở người! - Biết chứ! Dù nhà tôi có nhiều tiền thế nào thì tiết kiệm vẫn là một đức tính tốt đúng không? - Tiêu tiền vào mấy thứ này là đang tiết kiệm? - Được rồi! Được rồi! Mệt cậu quá! Tóm lại là cậu vẫn phải cosplay Tokaku cùng tôi! Thu lại vẻ nịnh nọt, Vũ Đức bày ra bộ dạng cậu chủ kiêu ngạo ra lệnh. - Không đi! Đối với sự trở mặt của Vũ Đức, Tú Anh đã sớm quen. Cậu chủ tính tình sáng nắng chiều mưa từ bé, cô cũng không có gì ngạc nhiên. - Theo hợp đồng giữa cậu và mẹ tôi, cậu vẫn là osin cho tôi tới sinh nhật 18 tuổi đó! Cậu chủ nói mà cậu không nghe à? Vũ Đức bắt đầu cao giọng. Cái hợp đồng chết tiệt đó thực ra không quy định Tú Anh phải là osin cho Vũ Đức. Đó là một thỏa thuận giữa Tú Anh và mẹ cậu, rằng Tú Anh sẽ là... bạn của Vũ Đức, ở bên Vũ Đức chăm sóc và bảo hộ Vũ Đức mọi lúc mọi nơi tới năm hai người đủ mười tám tuổi. Vì mẹ Vũ Đức và bố cậu li thân từ khi Vũ Đức mới sáu tuổi, bà ra nước ngoài sống và làm việc, vứt lại con trai cưng cho bố cậu, nhìn qua vô tâm tuyệt tình nhưng trước khi đi bà đã kịp lập một hợp đồng với Tú Anh, cô bé thông minh kì lạ nhà bên. Dù khi đó mới chỉ sáu tuổi nhưng tính tình cô đã lãnh đạm và thành thục hơn lũ trẻ cùng trang lứa, điều đó khiến bà chọn cô bé làm... bảo mẫu cho con trai mình. Từ năm Tú Anh mười lăm tuổi trở lại, học phí của cô bà đều trả dưới danh nghĩa một nhà từ thiện, sau mười lăm tuổi, bà cho Tú Anh một cái thẻ ngân hàng và trả tiền công cho cô hằng tháng từ nước ngoài. Nói toạc móng heo ra thì là giống như thuê bảo mẫu cho con trai vậy. Và tất cả những chuyện này chỉ có hai người biết. Cho tới năm ngoái, Vũ Đức vô tình nhìn thấy thẻ ATM của Tú Anh, nó đứng tên của mẹ cậu và mọi chuyện vỡ lở. Sau khi cơn giận qua đi, cậu một mực coi thỏa thuận giữa Tú Anh và mẹ cậu là hợp đồng osin, quy định Tú Anh phải là osin của cậu. Mà Tú Anh thì vẫn lạnh lùng không cảm xúc, chấp nhận làm osin cho cậu. Vậy nên cậu thi thoảng lại giở giọng cậu chủ ra ra lệnh cho cô. Tú Anh nghe tới đây thì gập sách vào, không biểu tình gì đứng dậy đi ra cửa. Không thấy Vũ Đức đi theo thì quay lại hỏi: - Không đi may đồ sao? Vũ Đức nghe Tú Anh nói thì lại cười toe toét, lon ton chạy theo sau cô líu la líu lô luyên thuyên về anime có hai nhân vật Tokaku và Haru mà hai người sẽ cos. Thật sự không hiểu cái bộ dạng kiêu ngạo vừa rồi đã bị vứt đi đâu nữa! ***
|
Chương 2 2 Festival Cosplay. - A! Tú Anh-chan! Không được uống như thế, trôi mất son đó! Vũ Đức vội vàng cướp lon nước ngọt mà Tú Anh đang định kê lên môi uống, hung hăng trừng cô một cái rồi lấy ống hút cắm vào lon nước xong mới trả cho cô. Tú Anh nhíu mày không nói gì nhận lại lon nước. Cô thề đây là lần đầu tiên cũng là cuối cùng cô chơi trò cosplay này! Thật rắc rối! Cô chỉ mặc áo sơ mi trắng cộc tay có cà vạt, váy ca rô xanh xếp li ngắn ngang đùi, đội wig xanh lam ngắn, vẽ mắt, đeo len và tô son bóng một chút đã thấy phiền muốn chết rồi mà Vũ Đức hắn giả gái, độn ngực, make up, áo sơ bi trong áo len mỏng lại không thấy chút nào khó chịu là sao? Liếc khuôn mặt được hóa trang kĩ càng của Vũ Đức, Tú Anh trong lòng cảm thán. Dù sao cũng không thể phủ nhận tên Vũ Đức này là con trai thì đẹp trai mà giả gái thì xinh xắn dễ thương khiến con gái xịn còn muốn ghen tị. Cô thực sự thấy có chút phục khả năng miễn dịch với nhan sắc Vũ Đức bao nhiêu năm nay của mình. Cúi xuống nhìn bàn tay đang đan trong tay mình, Tú Anh bất giác thấy mất tự nhiên. Vũ Đức nói hai nhân vật mà cô và cậu đang cos rất thân với nhau, con gái nắm tay nhau là chuyện bình thường nên cô không để ý lắm nhưng mỗi lần vô tình "để ý" thì lại thấy má nóng ran lên. Tên này cũng không cần vô tư vậy đi? Vì dù sao thực chất hắn cũng là con trai mà! Vũ Đức đang huyên thuyên bắt chuyện với những cosplayer khác, miệng vẫn không nhịn được mà cười toe toét suốt từ khi tới fes tới giờ. Vì sao ấy hả? Tất nhiên là vì cậu được quang minh chính đại cầm tay Tú Anh rồi! - Này Haru, sao Tokaku của bạn không nói gì hết vậy? Một bạn cosplay Inuyasha hỏi Vũ Đức, mấy bạn khác cũng nhìn cậu chờ câu trả lời. Dù cô gái cosplay Tokaku kia rất im lặng, rất lạnh nhạt nhưng vẫn hấp dẫn ánh mắt của họ. Khí chất kia cao quý và thu hút khiến người ta khó mà bỏ qua sự hiện diện của cô. - À. Cô ấy kiệm lời lắm! - Haru Vũ Đức cười tít mắt. Ghen tị đi! Ghen tị đi! Tokaku của cậu là độc nhất vô nhị đó! Cậu để ý từ đầu tới giờ rồi, không ít ánh mắt ngưỡng mộ đặt lên người Tú Anh đâu! Không đánh phấn mà trắng hồng tự nhiên, đôi mắt vốn lạnh lùng sắc xảo chỉ vẽ một chút và đeo thêm len xanh lam lại thêm vài phần long lanh lãnh đạm. Khí chất trong trẻo lạnh lùng, so với Tokaku trong anime còn muốn lạnh lùng đáng sợ hơn. Vì Tú Anh thấp hơn cậu mà trong anime Tokaku cao hơn Haru nên cậu cố tình chuẩn bị cho cô bốt đế cao để cô cao hơn cậu, giúp cô có thêm vài phần kiêu ngạo cùng cao quý. Tú Anh hoàn hảo như vậy làm thói hư vinh trong Vũ Đức có cơ hội nở hoa tung tóe! - Xin chào, Tokaku-san! Một cosplayer tóc bạch kim từ đâu đi tới bắt chuyện với Tú Anh. Cô nhàn nhạt nhìn người kia. Lớp make up trên mặt người đó làm cô không phân biệt được là nam hay nữ nhưng vì nghe được giọng con trai và thấy người đó không có ngực nên chắc là con trai. - Ừm. Vũ Đức đang mải chém gió với nhóm Inuyasha, thấy có người con trai lạ bắt chuyện với Tú Anh thì phản xạ rất nhanh ôm lấy cánh tay phải của cô, nhí nha nhí nhảnh cười toe toét tiếp chuyện người đó: - A! Xin chào Ferid-sama! - Chào Haru-chan. Người cosplay Ferid hướng Vũ Đức cười cười, khẽ liếc qua cánh tay đang bị Vũ Đức ôm của Tokaku. - Ferid-sama hôm nay thật bảnh đó! Vũ Đức tít mắt cười. Cậu cảm nhận rõ ràng người Tú Anh cứng lại khi cậu chuyển từ nắm tay sang ôm cánh tay thân mật như thế này. Tú Anh nhà cậu đúng là dễ thương quá! - Haru-chan lúc nào cos cũng đạt 100 điểm hết! Ferid miệng nói chuyện với Vũ Đức nhưng ánh mắt lại kín đáo dừng trên khuôn mặt thanh lãnh hơi mất tự nhiên của Tokaku. - Hi. Tất nhiên rồi! A! Em dẫn Tokaku-chan đi tham quan một chút, gặp lại Ferid-sama sau nhé? Vũ Đức lôi lôi kéo kéo Tú Anh đi, cậu... không thích tên này. - Đợi một chút! Ta có thể chụp ảnh em cùng Tokaku không? Hai người cos đẹp lắm! - Không! - Tú Anh ngay lập tức từ chối. Giọng nói Tokaku cũng thật dễ nghe… - Chụp liền đi Ferid-sama! - Vũ Đức ngược lại nghe vậy rất hăng hái kéo Tú Anh quay lại. Ferid cười cười giơ lên Iphone, lùi lại mấy bước lấy góc. Vũ Đức quay sang Tú Anh, híp mí cười tới không có ý tốt, ghé tai cô hỏi nhỏ. Tú Anh gật đầu, mặt vẫn không có biểu tình gì. Qua Iphone, Ferid cố tình lấy góc sao cho chủ yếu về Tokaku, khóe môi nhẹ cong lên, nhưng ngay sau đó cơ mặt lại cứng đờ vì hành động của Tokaku. Cô cúi người vòng tay qua chân và ngực Haru, bế Haru lên như bế công chúa! Còn Haru thì rất vui vẻ nằm trong vòng tay Tokaku lạnh lùng! - Chụp đi Ferid-sama! Vũ Đức hô lên. Khóe miệng Ferid giật giật. Hắn quen Vũ Đức nên biết cậu là con trai, nhưng Tokaku kia rõ ràng, rõ ràng là con gái! Sao có thể nhẹ nhàng bế Vũ Đức lên như thế? Sau đó lại vài ba kiểu ảnh nữa. Ferid máy móc bấm chụp mặc dù mấy kiểu sau không bất ngờ bằng cái đầu tiên: Haru nắm tay Tokaku đi dạo dưới hoa anh đào, Haru tựa đầu vào vai Tokaku ngủ, Haru ôm eo Tokaku cười thật tươi hai má còn khẽ hồng hồng, Haru khoác hai tay lên cổ Tokaku nhìn Tokaku thật dịu dàng... Còn Tokaku thì trừ cái đầu tiên không biểu cảm thì những cái sau đều có chút gượng gạo, má cũng theo từng kiểu tạo hình của Vũ Đức mà đỏ dần lên, giống như là không biết trước Vũ Đức sẽ hành động như vậy... Chẳng lẽ Vũ Đức cậu nhóc đó... đối với Tokaku... *** Ngồi trên xe ô tô cùng nhau về nhà, Tú Anh lạnh giọng: - Ngày càng lớn mật! Cô đang ám chỉ mấy kiểu tạo dáng để chụp ảnh ngày hôm nay của Vũ Đức. Từ đầu chỉ nắm tay, sau đó ôm eo, cuối cùng là y như sắp... hôn luôn! Vũ Đức nghe vậy thì cười rất vô tội nhưng cũng không thanh minh. Muốn Tú Anh cosplay cùng, lại chọn hai nhân vật nữ trong anime shoujo ai (tình yêu đồng tính nữ) đều là chủ ý định trước nhằm phục vụ cho mục đích quang minh chính đại gần gũi Tú Anh của cậu mà. - Người kia… quen sao? Tú Anh hỏi. Cố gắng không nghĩ lung tung nữa. - Ai? Người cosplay Ferid đó à? - Ừm. - Anh ta tên là Trần Quân. Người cho tổ chức Festival hôm nay đó. - Ừm. Tú Anh chống cằm nhìn ra ngoài đường. Hỏi vậy thôi chứ cô cũng không quan tâm đâu. - Này, lúc nãy bế tôi nặng không? Vũ Đức cười híp mi, không hề cảm thấy chút nào mất hình tượng khi mình đường đường là một thằng con trai lại được con gái bế như bế công chúa như thế. Là ai chứ là Tú Anh thì cậu không quan tâm những thứ đó đâu. - Nặng! Vũ Đức nhe răng cười. Tú Anh trông thế nhưng là đàn chị của cậu ở võ đường đấy! Tú Anh học võ từ năm bảy tuổi, luôn bảo vệ Vũ Đức thật tốt khỏi lũ hư hỏng và lưu manh suốt bao nhiêu năm qua. Dù đã dẫn cậu tới võ đường học võ nhưng cô vẫn bảo vệ cậu như một thói quen và Vũ Đức cũng ỷ lại vào Tú Anh như một thói quen dù bây giờ chẳng có mấy ai đánh lại cậu. Mà cũng vì như thế nên cậu chưa bao giờ áp cái quan niệm con gái yếu hơn con trai lên người Tú Anh. Cô như vậy, mạnh mẽ lãnh ngạo như vậy nên để có thể tới gần cô, Vũ Đức cậu không ngại "yếu ớt" một chút trong mắt người ngoài để được cô bảo hộ. Cậu… thích như vậy... ***
|
Chương 3 3 - Anh Vũ Đức! Một cô gái xinh xắn cười tươi rói từ xa chạy tới khoác tay Vũ Đức thân mật. Vũ Đức cũng cười cười: - Chào buổi sáng, Hồng An. - Hôm qua anh đi đâu cả ngày mà không đi chơi cùng em? Hồng An là bạn gái hiện thời của Vũ Đức, xinh xắn đáng yêu, học dưới cậu một lớp. - À, anh bận. – Vũ Đức trơn tru trả lời. - Sao bạn em nói hôm qua nó thấy anh cùng một chị nào đó đi Fes Cosplay? - Hồng An chu môi. - Ừ. – Vũ Đức cười, tim không đập nhanh mặt không đỏ thản nhiên đáp. - Chị nào vậy? – Mặt Hồng An đen lại. - Em đang ghen à? Hồng An đỏ mặt khẽ ừm: - Anh là của em. Chị gái kia chắc chắn đối với anh có ý. Vũ Đức nhẹ nhàng gỡ tay Hồng An ra khỏi tay mình, cười nói: - Kết thúc em nhé? - Kết thúc gì cơ anh? – Hồng An nghiêng đầu không hiểu Vũ Đức đang nói về cái gì. - Anh và em. Kết thúc! Vũ Đức bình thản nói giống như đang nói trời hôm nay thật đẹp! Hồng An ngây người. Cô nhanh như vậy đã bị anh đá rồi? Cười có chút khó coi, cô hỏi: - Tại sao vậy? - Anh không thích con gái quản anh làm gì, ở đâu, với ai khi không có họ bên cạnh, cũng không thích con gái suốt ngày ghen tuông vớ vẩn. Còn nữa, chỉ có “là của anh” chứ không có “anh là của”! Vũ Đức đút tay vào tút quần nhếch mép cười như không. Người duy nhất cậu thích bị quản là Tú Anh nhưng cô lại chẳng bao giờ hỏi đến những điều như thế, toàn là cậu tự động khai báo để kiếm chuyện nói cùng cô thôi. Hồng An lùi lại mấy bước, nước mắt tràn ra khóe mi, bộ dạng muốn bao nhiêu điềm đạm đáng yêu liền có bấy nhiêu điềm đạm đáng yêu. Không biết phản ứng kiểu gì khác ngoài im lặng khóc nhìn theo bóng lưng tuấn tú tàn nhẫn dần đi xa của Vũ Đức, môi mọng mím thành một đường căm phẫn. Cô gái đi cùng Vũ Đức hôm qua… Hừ! Hồng An cô đường đường là hoa khôi khối 10, người gặp người thích, con trai theo đuổi cô xếp hàng dài cả ki lô mét, ngay cả anh chàng được mệnh danh là hot boy đệ nhất trường này cũng đã bị cô từ chối lời tỏ tình, vậy mà một Vũ Hoàng Minh Đức lại dám đá cô chỉ sau ngày chính thức hẹn hò một tuần? Chị gái kia hẳn là người cô nên tìm hiểu… *** - Tú Anh-chan~ Tôi vừa mới thất tình! Vũ Đức ngồi bó gối trên ghế sofa, nói thật lớn cho cái người đang bận rộn trong bếp nghe thấy. Tú Anh nghe vậy cũng không biểu cảm gì, không mặn chẳng nhạt nói: - Lần thứ tám trong tháng. Không biết Vũ Đức có nghe thấy hay không nhưng khi Tú Anh vừa nói xong cậu liền trườn cái mặt lúng búng nhõng nhẹo tựa vào cửa bếp ai oán: - Tú Anh à! Cậu nói xem có phải ông trời ghen tị với độ đẹp trai của tôi không mà lại toàn phá đám đường tình duyên của tôi như vậy? Quá quen với trình độ tự kỉ của Vũ Đức nên Tú Anh từ chối cho ý kiến. Cứ mỗi lần “thất tình” là cậu lại lên một lever mới cao hơn và nguy hiểm hơn! Cái này cô cũng không có cách nào chữa cho cậu! - Này… hay là tại cậu nhỉ? Vũ Đức đột ngột thay đổi sắc mặt, xoa cằm đăm chiêu nhìn khuôn mặt nghiêng lạnh lùng của Tú Anh. Tay đang đánh trứng của Tú Anh dừng lại giây lát không biết nghĩ gì rồi lại tiếp tục bận rộn, thản nhiên nói: - Tôi làm gì? - Làm nhiều thứ lắm! Vũ Đức lè lưỡi, nhảy vào gần bàn ăn bốc một miếng thịt chiên xù ăn vụng. Tú Anh không cốc đầu Vũ Đức như mọi lần cũng không nói gì. Vũ Đức thấy lạ liền ngó sát mặt Tú Anh, chỉ vào mặt mình, chớp mắt ngây ngô hỏi: - Tôi ăn vụng này? Không đánh hả? - Thích bị đánh à? Tú Anh có chút buồn cười nhìn cậu. Nhiều lúc cô thật sự không tin đứng trước mặt mình là nam sinh đạt giải nhất cuộc thi Kiến thức liên môn của thành phố khi mới chỉ mười bốn tuổi. - Ha ha. Ai mà muốn chứ! Mồm nói thế nhưng tay cậu vẫn cố tình nhúp một miếng thịt nữa bỏ vào miệng nhồm nhoàm nhai. Tú Anh dùng đũa gõ vày tay Vũ Đức, lạnh lùng: - Tý nữa không được ăn thịt! Vũ Đức nghe vậy thì lập tức méo mặt, túm góc áo Tú Anh nịnh nọt: - Tú Anh xinh đẹp! Cậu là tốt nhất! Cho nên đừng làm thế? Nha? Nhaaa??? - Không biến khỏi đây trong năm giây nữa thì không cần ăn cơm trưa! Tú Anh không mảy may nhìn tới bộ dạng trẻ con đáng thương của Vũ Đức, bình thản nói. Không chờ năm giây kịp qua đi, Vũ Đức đã bốc hơi không dấu vết. Khóe môi Tú Anh nhẹ cong lên, trong mắt thoang thoảng cưng chiều mà chính cô cũng không nhận ra được. Có thể... vì Vũ Đức như vậy nên cô mới không thể không quan tâm cậu suốt bao nhiêu năm qua. Lạnh lùng như cô, không để ý đến ai như cô, thế nhưng lại có đủ kiên nhẫn để bảo hộ Vũ Đức, một tên con trai nhí nhố và phiền phức, quan tâm từng chuyện liên quan đến cậu hơn chục năm trời. Không biết tại sao nhưng dù cô biết Vũ Đức bây giờ không cần cô nữa mà cô vẫn ở bên cậu, vẫn phân tâm vì những chuyện liên quan đến cậu. Thoả thuận giữa cô và mẹ Vũ Đức có một điều không được nói rõ ràng nhưng hai người đều hiểu, đó là khi Vũ Đức đủ mạnh mẽ để không cần ai bảo vệ nữa, đủ tự lập để không cần ai trông coi chăm sóc nữa thì việc của Tú Anh cô cũng hết. Mà bây giờ Vũ Đức đều đã đạt được những điều đó. Cậu lông bông, yêu đương lăng nhăng, đi bar, tiêu tiều tung lung nhưng đều có giới hạn, cậu không hút thuốc, không cờ bạc, không cá độ, không quan hệ nam nữ thể xác, không chơi chất kích thích... Trong khi cô chưa bao giờ mở miệng nói cấm cậu không được làm cái này, không được làm cái kia... Còn ông bố giàu có của Vũ Đức thì đi nước ngoài làm ăn quanh năm suốt tháng, chỉ vứt cho cậu một đống tiền mà chưa bao giờ hỏi han xem cậu học hành như thế nào, có hay không đã sa vào tệ nạn xã hội? Gia đình không giáo dục cậu, không quản thúc cậu, Tú Anh thân làm bảo mẫu bí mật của cậu cũng không cấm cản cậu, đáng lẽ Vũ Đức giờ này đã hoàn toàn… hỏng! Vậy mà sự thật rõ ràng cậu không hề hư hỏng mà ngược lại còn trở nên rất xuất trúng khiến người ta nhìn mà phải ngưỡng mộ! Xem ra lần đó cô bó bột nằm viện cũng không phải uổng phí! Tất nhiên là Vũ Đức không phải tự nhiên mà được như thế! Cậu cũng đã từng không biết suy nghĩ, đua đòi theo đám nam sinh hư hỏng thời cấp hai. Cậu khi đó đã đi học võ cùng cô được một năm, tính tình háo thắng sĩ diện, cậy mình biết chút võ vẽ liền tham gia bang hội côn đồ, cả ngày bỏ bê học hành đi đánh nhau, quậy phá phố lớn ngõ nhỏ. Rồi còn học theo bọn bạn kia đi bar, xém chút bị người ta lừa chơi ma túy, may mà cô tới kịp ngăn cản cậu. Thế rồi xảy ra xô xát đánh nhau, giữa một đứa nhóc mười bốn tuổi lại là con gái với cả đám con trai thanh niên lưu manh. Dù học võ từ khi bảy tuổi thì Tú Anh cũng không thể cân được cả lũ côn đồ đô con đó. Vậy nên Tú Anh bị hứng đòn tới mức cả người bầm dập, gẫy chân, gẫy tay, nằm viện hơn một năm trời. Trong thời gian cô nằm viện, Vũ Đức ngày nào cũng tới chăm sóc cô, còn đuổi bố mẹ của cô về để cậu ở lại. Và cũng trong thời gian đó cô không nói với Vũ Đức một câu nào, mặc kệ cậu muốn làm gì thì làm, dù cậu cả ngày luyên thuyên đủ điều, dọa nhảy lầu dọa thắt cổ cô cũng mặc, ngay cả lên tiếng quát cậu một chữ im cũng không có. Cô vốn đã kiệm lời, giờ lại không nói chuyện khiến Vũ Đức thực sự lo lắng. Cô biết điều đó nhưng cô vẫn không nói chuyện. Sau chuyện đó, Vũ Đức liền thay đổi, cậu tự mình giải quyết những hậu quả mà mình gây ra và bắt đầu lại từ đầu. Và chẳng lâu sau, khi cậu nhận giải nhất từ cuộc thi Kiến thức liên môn cấp thành phố thì cũng là lúc Tú Anh ra viện. Lúc cậu tới viện đón cô, cô đã cười! Nói cậu "Làm tốt lắm"! Như vậy... cô đã thắng! Trong lòng Vũ Đức, vị trí của cô không hề nhỏ, nói cách khác là đủ lớn để có thể khiến cậu thay đổi theo hướng tích cực. Như vậy... là đủ rồi! *** Có trời mới biết lần đi bar đầu tiên của Vũ Đức kinh khủng như thế nào. Cũng chỉ có trời mới mới biết, khi Tú Anh và đám "bạn" của cậu đánh nhau cậu đã lo lắng như thế nào, vậy mà cậu lúc đó chỉ biết bàng hoàngđứng nhìn cô từng đợt từng đợt bị gậy phang vào người, rồi từng lần ngã xuống lại cố chấp đứng dậy che chắn cậu sau lưng. Nét mặt vô cảm lạnh lùng nhăn lại vì đau. Cho tới tận khi Tú Anh yên lặng nằm giữa vũng máu cậu mới hoàn hồn. Vũ Đức giống như nổi điên, mắt hằn lên tia máu, khóe mi nước mắt chảy xuống, cậu lao đến đạp bay mấy gã đứng gần Tú Anh đang buông lời nhục mạ bẩn thỉu, ôm lấy cô chạy như bay ra ngoài bắt taxi đến bệnh viện. Khi đó trong đầu cậu chỉ lặp đi lặp lại: Tôi biết mình sai rồi! Chỉ xin cậu... đừng chết! Tú Anh chảy nhiều máu lắm! Người cô mềm nhũn không một chút sinh khí! Khuôn mặt vốn vô cảm lạnh lùng nay tái nhợt càng thêm xa cách. Giống như chỉ cần cậu lỏng tay ra một chút cô liền tuột mất khỏi vòng tay cậu... vĩnh viễn! Khi cô nằm trong phòng cấp cứu, cậu gần như đã gọi điện cho tất cả các bác sĩ hàng đầu trong thành phố, dùng thế lực của bố cậu bắt họ tới chạy chữa cho cô. Ba ngày. Cô hôn mê ba ngày. Lạnh lùng nằm trên giường bệnh khép mi kéo căng tinh thần cậu ba ngày. Để rồi khi Tú Anh tỉnh lại, Vũ Đức đã mừng tới muốn phát điên! Cậu đã rất sợ. Thực sự rất sợ. Sợ đôi mi thanh lãnh kia sẽ mãi mãi che đi ngôi con ngươi đen tuyền xinh đẹp đã dõi theo cậu suốt tám năm trời. Từ nhỏ cậu đã không có tình thương của cha mẹ. Chung quy trên thế giới này, cậu cũng chẳng có gì khác ngoài cô bạn thanh mai Tú Anh. Mất đi Tú Anh cũng giống như cậu mất tất cả. Tú Anh lạnh lùng, lãnh đạm, một ngày nói không quá mười câu nhưng chưa bao giờ quên mất cậu. Bảo vệ cậu khỏi đám nam sinh cùng trường muốn đánh cậu, thay cậu thu dọn hậu quả sau khi cậu gây rắc rối khắp nơi, không nhắc cậu mặc áo ấm khi trời lạnh nhưng luôn chăm sóc cậu chu đáo khi cậu ốm sốt, không nhắc cậu học hành nhưng luôn có hình phạt rất "tàn nhẫn" khi cậu lãnh về kết quả không tốt… Ngày sinh nhật cậu ngay chính cậu cũng không nhớ, bố mẹ cậu không nhớ, nhưng cô không quên. Cô chỉ đơn giản qua nhà nấu cho cậu một bữa cơm hay ở lại cùng cậu tối hôm đó nhưng vậy cũng là quá đủ để ngôi biệt thự rộng lớn của cậu bớt đi lạnh lẽo. Tú Anh bên ngoài lạnh lùng nhưng thực ra trái tim cô rất ấm áp. Ngay từ lần đầu tiên gặp nhau năm sáu tuổi cô đã như thế. Vô tình khắc vào tâm cậu bóng hình thanh lãnh đó... Ngày đó, cha mẹ cậu lại cãi nhau, đứa nhỏ sáu tuổi như cậu thấy người lớn to tiếng thì sợ nên khóc chạy ra ngoài. Tới cổng thì tông thẳng vào một cô bé khiến cả hai cùng ngã chảy cả máu tay. Cô bé kia chính là Tú Anh vừa ra ngoài về. Sắp về tới cửa nhà còn bị "tai nạn" nên nhíu mi nhìn cậu bực bội nhưng cũng không nói gì. Khi thấy bàn tay cậu chảy máu thì cố gắng ngồi dậy dùng khăn tay của mình bịt vào tay cậu. Sau đó lặng lẽ đứng lên phủi quần áo rồi đi về ngôi nhà nhỏ ngay cạnh nhà cậu, vẫn không nói một lời nào. Ngồi ngây ngốc trước cổng nhà mình, Vũ Đức trưng ra khuôn mặt tèm lem nhìn theo bóng lưng nhỏ cô độc của cô bé nhà bên kì lạ. Không kịp nghĩ gì nhưng cậu nhìn thấy rất rõ khuỷu tay cô ấy cũng chảy máu! Đó là ngày đầu tiên của mùa đông... Tiết trời thật lạnh... Ngôi nhà xa hoa của cậu thật lạnh… Nhưng tại sao cô bé kia... lại ấm áp như thế? ***
|
Chương 4 4 Hiệu sách_ 3. 15 pm. Tú Anh kiễng chân cố với lấy một quyển sách trên tầng cao nhất. Sao lại phải để cao như vậy? Nếu cô cao thêm 5 cm nữa là được rồi?! Ngay khi Tú Anh vừa có ý định đi tìm người giúp thì tay cô cầm được quyển sách. Tú Anh ngạc nhiên quay lại ngước lên nhìn. Là một người con trai cao hơn cô một cái đầu, rất bảnh bao. Tóc nâu, da trắng, mày kiếm, mắt hoa đào đa tình, môi mỏng bạc cong lên nhẹ nhàng hấp dẫn. Lại còn... nhìn có chút quen mắt? - Cảm ơn. Tú Anh không biểu cảm nói rồi quay gót đi về phía quầy tính tiền. Quen mắt thì cũng không nằm trong phạm vi quan tâm của cô. - Chờ một chút! - Người con trai kia gọi, giọng nói trầm thấp dễ nghe. Tú Anh quay lại nhìn anh ta, không lên tiếng. - Bạn... có thể cho tôi làm quen được không? - Anh ta gãi đầu ngại ngùng. Tú Anh không nói gì, quay lưng bỏ đi. Cô không có hứng thú với những chuyện như thế này. Người con trai kia cười có chút cứng ngắc, mặt tối sầm lại. Cô dám bơ anh? Đùa sao? - Tú Anh-chan ~Vũ Đức từ cửa phi vào, lập tức không biết trời đất hò tên cô bằng giọng trẻ con gọi mẹ ầm ĩ, thu hút sự chú ý của mọi người trong hiệu sách. Tú Anh một đầu đầy hắc tuyến, nhìn Vũ Đức với ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm rồi ngay lập tức làm như không quen biết cậu, mở ví lấy tiền thanh toán. Tốt lắm! Tú Anh này không phải Tú Anh mà thằng nhóc kia gọi, không biết đứa nhóc to mồm kia! Đây không phải là lần đầu tiên Vũ Đức gọi tên cô "ghê rợn" như thế, cậu đã gọi như vậy gần mười năm rồi! Nhưng trước mặt nhiều người như trong này thì đây là lần đầu tiên. Vũ Đức vốn rất chú trọng hình tượng, dù trước mặt cô có nham nhở mấy thì trước người ngoài vẫn không bao giờ làm mấy chuyện ảnh hưởng tới phong độ của mình. Thế mà gần đây Vũ Đức càng ngày càng quái lạ! Độ bám cô tăng lên! Độ làm nũng cô tăng lên! Thậm chí độ dày của da mặt cũng tăng lên dù có ở trước mặt bao nhiêu người đi chăng nữa! Cậu ta... bây giờ mới dậy thì à? Vũ Đức thấy bộ dáng "ta với hắn một xu quan hệ cũng không có!" của Tú Anh thì trưng ra khuôn mặt vô cùng uỷ khuất, nhào tới gần Tú Anh kể tội: - Hôm nay cậu đi chơi không gọi tôi! - Trốn học? - Tú Anh không để ý đến "tội" của mình, chỉ nhàn nhạt hỏi. Chiều nay lớp của Vũ Đức có tiết học còn lớp cô được nghỉ. Cậu xuất hiện ở đây hiển nhiên là cúp tiết rồi! - Ai bảo trốn học? Tôi đường đường chính chính ra khỏi lớp mà! - Vũ Đức chớp chớp mắt vô tội thanh minh. Tú Anh từ chối bình luận. Trăm phần trăm là Vũ Đức gây rối trong lớp nên bị đuổi ra ngoài mà với Vũ Đức, đuổi ra ngoài cũng giống như cho nghỉ phép thôi! Cô rõ ràng quá mà! Phía bên kia, Vũ Đức lảm nhảm ba câu Tú Anh mới đáp một chữ thì phía bên này, Trần Quân đang tức giận vì làm quen với Tú Anh không được nhìn hai người cũng muốn phì cười. Có lẽ bản tính cô bé kia vốn đã lạnh nhạt như thế, nhỉ? Một cô gái có cái tên vỏn vẹn hai chữ Tú Anh. Một nữ sinh không mấy nổi bật của trường Thanh Vỹ. Thanh mai trúc mã ít ai biết của Vũ Hoàng Minh Đức, hoa hoa công tử của trường này. Gia cảnh bình thường, trình độ bình thường, nhan sắc chỉ có thể nói là thanh tú, tính cách lạnh lùng, cực kì tiết ngôn kiệm lời. Hoàn toàn không phải mẫu con gái mà người khác có thể dễ dàng yêu thích. Trần Quân anh muốn đẹp trai có đẹp trai,muốn tiền tài có tiền tài, muốn ga-lăng lịch thiệp có ga-lăng lịch thiệp, hiển nhiên là chàng Hoàng tử trong mắt bao cô gái thế nhưng lại chủ động đi làm quen với cô thôn nữ thấp kém kia, cũng không phải tự nhiên rảnh rỗi đâu! Chẳng qua là có chút tò mò. Vũ Hoàng Minh Đức, tên cuồng Anime/Manga, luôn là tâm điểm mỗi lần cosplay tại Fes do Trần Quân tổ chức. Một thằng nhóc kiêu ngạo, trong bụng một bồ âm mưu nhưng lúc nào cũng mang bộ dạng cợt nhả bất cần. Không ít lần hạ bệ anh cố tình khiến anh mất mặt trước nhiều người... Lăng nhăng nổi tiếng, đến cô em gái luôn cao cao tại thượng của anh cũng không tha, lại còn đá nó chỉ sau một tuần hẹn hò, hại anh phải hứng cơn giận khủng khiếp của nó. Festival tuần trước, Vũ Đức lần đầu tiên cosplay cùng bạn, lại là con gái. Suốt fes không chạy đi phá phách chụp ảnh mà chỉ bám dính lấy cô bạn kia, chuyên tâm phục vụ cô ăn uống mua đồ. Cô gái đó chắc chắn là Tú Anh. Loại ánh mắt vô cảm cùng thái độ lãnh đạm kia chỉ cô mới có. Nhưng mà... khí chất nhàn nhạt lạnh lùng từ cô tỏa ra lại thật sự hấp dẫn được ánh mắt của anh! Vũ Đức tại sao lại coi trọng cô gái lạnh lùng băng sương này? Tại sao một tên lăng nhăng, vô kỉ luật và kiêu ngạo như Vũ Đức lại có thể giống như một thằng nhóc hiếu động lắm mồm trước mặt Tú Anh và nghe lời cô như thế? Phải là người như thế nào mới có thể khiến cho hoa hoa công tử Vũ Đức kiêu ngạo kia tình nguyện ngoan ngoãn nghe lời chứ? Vậy nên Trần Quân anh có hứng thú... *** Xe buýt. Tú Anh nhíu mày, cố gắng nép sát vào thành xe để hạn chế sự chen lấn của người khác. Nếu biết xe buýt đông như vậy cô đã không lên rồi! Phanh! Xe buýt dừng lại tại điểm xuống. Người xuống người lên lại một hồi chen lấn xô đẩy nữa. Tú Anh bị ép đến cựa quậy cũng không được, đang muốn lên tiếng nhắc nhở người ép cô vào thành xe giữ cho cô một chút khoảng cách thì người đó đã mở lời trước: - Xin... xin lỗi. Nhưng mà... Tú Anh nhìn người con trai kia, có chút ngạc nhiên. Người này chính là người bị cô từ chối làm quen chiều hôm qua ở hiệu sách. Nhanh như vậy đã gặp lại? - Không sao. Nếu được thì giữ một chút khoảng cách. Tú Anh thu hồi ánh mắt, đều đều nói. Sau đó quả nhiên giữa cô và anh có thêm một khoảng không gian nho nhỏ mặc dù xe vẫn chật ních người. Lúc sau xuống xe, trùng hợp sao hai người lại xuống cùng một bến? - Lúc nãy tôi hơi bất lịch sự... xin lỗi nhé? Trần Quân ấp úng nói với theo bóng lưng lạnh lùng của Tú Anh. Cô dừng bước, quay lại nhàn nhạt nói: - Do xe quá đông. Không cần xin lỗi. Cảm ơn. - À, ừ. - Trần Quân gãi đầu ngượng ngùng. Tú Anh nhìn hành động này của anh, trên mặt cũng không nhiều thêm một biểu cảm. - Tú Anh, lớp 11A3 THPT Thanh Vỹ. - cô nói. Trần Quân ngớ người giây lát rồi cười ngây ngô: - Tôi là Trần Quân, hiện đang là sinh viên đại học năm hai ĐH Kinh tế. Tú Anh gật đầu, ra là người cosplay Ferid hôm nọ. Vũ Đức biết anh ta, vậy quen biết chắc cũng không sao. Quen thì quen nhưng Tú Anh cũng không có ý định tiếp tục nói truyện với Trần Quân nên liền quay gót đi về phía ngôi biệt thự màu lam nhạt xa hoa bên kia đường, kết thúc cuộc đối thoại. Trần Quân vừa định đi theo thì Vũ Đức mở cổng chạy ra, te te tởn tởn trước mặt Tú Anh nói không ngừng nghỉ. Tú Anh lâu lâu mới nhíu mi đáp lại mấy câu, cô cũng không đi vào ngôi biệt thự xa hoa kia của Vũ Đức mà đi về phía ngôi nhà hai tầng nhỏ bên cạnh. Đó là nhà Tú Anh? Vũ Đức đang tưng tửng vì Tú Anh đã về nhưng vừa liếc thấy bóng Trần Quân phía xa liền nhanh chóng bám theo Tú Anh đi vào nhà cô. Hừ! Hừ! Anh ta muốn gì mà lại tiếp cận Tú Anh nhà cậu? Nhìn đi! Cậu vào nhà Tú Anh như vào nhà mình đấy! Anh ta làm sao được như cậu? Cứ ở đó mà mơ đi! Hừ! Cậu sẽ không để con sói nguy hiểm như Trần Quân đụng vào một sợi tóc của Tú Anh đâu! ***
|
Chương 5 5 Vũ Đức lon ton theo sau Tú Anh. Bố mẹ Tú Anh hôm nay được nghỉ nên đều ở nhà. Không khí thực hòa hợp. - Về rồi à các con? - Tú ba tay đang cầm tờ báo, ngẩng đầu nhìn hai người trìu mến. - Vâng. - Hai người đồng thanh. Tú má từ trong bếp đi ra, lau hai tay vào tạp giề, nói: - Đi vào ăn cơm luôn đi các con. Hôm nay mẹ làm sườn chua ngọt đấy! - Oh! Yeah! Yêu mẹ nhất! Vũ Đức nhào tới ôm cổ Tú má, hớn ha hớn hở lôi kéo Tú Anh vào phòng ăn. Cậu chơi với Tú Anh từ nhỏ nên đã sớm coi bố mẹ Tú Anh là bố mẹ mình, nhà Tú Anh là nhà mình, còn coi Tú Anh là... Tú ba Tú má khi biết Tú Anh - cô con gái đáng thương lạnh lùng như vô cảm của mình lại kiên nhẫn tiếp xúc với thằng nhóc Vũ Đức nhà bên thì vô cùng vui mừng, trực tiếp coi Vũ Đức là con trai mà tiếp đãi. Rồi ngày qua ngày, hai đứa nhỏ lớn lên bên nhau, vẫn thân thiết như trước nên trong đầu hai vị phụ mẫu Tú gia đã bắt đầu nghĩ tới chuyện làm sao thu thằng nhóc Vũ Đức này vào nhà… hoặc là chuyển khẩu con gái cưng vào gia phả họ Vũ! Quây quần quanh bàn ăn cơm, bốn người, không khí thật vui vẻ thoải mái. Tú Anh bình thường mặt lạnh nhưng mỗi lúc như thế này thì khóe môi đều bất giác nâng lên, vẻ mặt cũng nhu hòa đi rất nhiều. - Tú Anh, Vũ Đức. Tuần tới bố mẹ đi công tác. Hai con ở nhà trông nhà nhé? Tú má gắp một miếng sườn chua ngọt vàng ruộm vào bát Tú Anh. Đứa nhỏ này cái gì cũng không chê, có cái gì ăn cái đấy nhưng thực ra lại rất kén chọn. Không hợp khẩu vị thì ăn còn ít hơn mèo nữa. - Một tuần à mẹ? - Tú Anh nhẹ nhàng hỏi. - Ừ. - Tú má gật đầu. - Bố đọc báo thấy nói dạo này khu chúng ta có rất nhiều trộm cắp và con nghiện làm càn. Hay là Vũ Đức lại qua đây trông nhà cùng Tú Anh đi con? Tú ba rất hợp tình hợp lí liếc sắc mặt con gái một cái, thấy Tú Anh không tỏ vẻ gì thì yên tâm cười với Vũ Đức, lại hướng bà xã nhìn ẩn ý. Tú má cũng cười. Vũ Đức nghe xong thì cười toe toét vâng dạ. Đây không phải lần đầu Tú ba Tú má đi công tác và cậu sang trông nhà cùng Tú Anh nhưng họ đi hẳn một tuần thì là lần đầu tiên. Cơ mà cái lí do của Tú ba... Giả sử mà có tên nào to gan dám vào cạy cửa nhà Tú Anh thì... chậc chậc... cậu đang tưởng tượng... Tú Anh sẽ lạnh lùng nhìn hắn mà không làm gì khác cho tới khi tên kia run rẩy bỏ chạy. Ánh mắt Tú Anh bình thường vô cảm, nhìn chăm chú thì lạnh lẽo, mà nhìn chằm chằm thì giống như lưỡi kiếm sắc bén lạnh ngắt chỉ trực cắt người ta thành ngàn mảnh, khiến người ta bủn rủn cả chân tay. Vũ Đức đã lĩnh giáo qua rồi nên rõ ràng vô cùng! Không chỉ thế, Tú Anh còn một thân Karate huyền đai, còn sợ lưu manh sao? Tú ba Tú má biết điều này nhưng vẫn lo cho cô. Dù sao Tú Anh cũng là con gái, ở một mình họ cũng không an tâm nên mới nhờ cậu sang nhà nhỉ? Ha ha! Một tuần đủ làm rất nhiều thứ nha! *** Trường Thanh Vỹ. Giờ ra chơi tiết một. Tú Anh ngồi trong lớp yên lặng đọc sách, hoàn toàn không một chút để ý rằng hầu như mọi người đều đang hướng mình mà bàn tán. - Nghe gì chưa? Băng nữ vốn là trẻ mồ côi đấy! Một nữ sinh nói. Nam sinh bàn trên liền quay xuống góp chuyện: - Ừ. Thảo nào lạnh lùng thế! - Sao mấy bạn biết? - Một nữ sinh khác hỏi. - Mọi người đang đồn ầm lên kia kìa. Bạn chưa nghe sao? - Này, mấy bạn bàn tán chuyện như thế mà không sợ Băng nữ à? Mấy người nhìn nhau liền không ai nói gì. Băng nữ trong miệng họ kia không ai khác chính là Tú Anh. Trong lớp Tú Anh không phải người học giỏi nhất, không phải là người xinh đẹp nhất nhưng là người lạnh lùng nhất. Tính cách lạnh lùng của cô không chỉ nhất trong lớp mà còn nổi tiếng toàn khối, tới mức có biệt danh Băng nữ. Thông thường con trai lạnh lùng mới là tâm điểm của mọi sự chú ý, con gái lạnh lùng liền trực tiếp bị đá ra khỏi tập thể, bị coi như không tồn tại nhưng trường hợp của Tú Anh lại khác. Cô không kết bạn, không tám chuyện, không nói lời thừa thãi, vô cùng tiết kiệm nụ cười, bốn mùa chỉ mang một vẻ mặt nhưng cô có tài lãnh đạo. Từ Tú Anh luôn tỏa ra một loại khí chất khiến người ta không thể coi thường mà bất giác nghe theo. Văn nghệ của lớp, hiển nhiên Tú Anh không có hứng thú mà cũng không ai có ý định mời Tú Anh tham gia nhưng họ lại nhất quyết muốn cô ngồi xem họ tập luyện, lí do rất đơn giản, cô dù chỉ là yên lặng ngồi một chỗ quan sát nhưng lại khiến những người hay đùa cợt trong đội có cảm giác như Nữ hoàng đang nhìn khiến họ phải nghiêm túc. Những bài tập nhóm, chỉ cần lôi kéo được Tú Anh giúp đỡ thì cái gì cũng không cần lo lắng, Tú Anh biết ai có thể làm gì nên phân chia nhiệm vụ rất hợp lí. Mọi người khâm phục tài năng của Tú Anh, lại mong có thể thân thiết với cô để tìm hiểu về con người cô. Họ biết những việc Tú Anh làm đều không vì riêng ai mà chỉ là tiện tay nhưng nếu vô tình được cô nói chuyện hay giúp đỡ chuyện gì thì đều cảm thấy vô cùng vui vẻ. Đó chính là sức hút được hình thành từ sự lạnh lùng bí ẩn mà chỉ Tú Anh mới có! Bên cạnh ngưỡng mộ bao giờ cũng là ghen ghét tị nạnh. Có những người dù cho chính mình không thể phủ nhận ngưỡng mộ của mình với Tú Anh và tài năng của cô nhưng vẫn rảnh rỗi đi ghen tỵ cô, đối với cô cảm thấy ngứa mắt. Cái tin Tú Anh vốn là trẻ mồ côi chắc chắn là từ miệng những người này mà lan ra. Mà nhân vật chính của chúng ta lại một chút cũng không quan tâm. Tú Anh vốn là trẻ mồ côi, sinh ra đã không có bố mẹ, họ nói đều là sự thật, cô chẳng muốn che đậy hay phản bác cái gì hết. Có gì phải xấu hổ đâu? Hiện tại Tú Anh có một gia đình yêu thương cô, một người bạn tốt với cô hơn bất cứ ai, thế là đủ rồi. Bỗng chốc những tiếng ồn ào xung quanh im bặt. Thấy lạ nhưng Tú Anh cũng không có ý định quan tâm, vẫn chuyên tâm đọc sách. Chợt, một cách tay to khỏe quàng qua cổ cô, mùi hương nam tính giống như mùi nắng quen thuộc ào tới. Vũ Đức kẹp cổ Tú Anh lôi xềnh xệch ra ngoài. Ra là vì hotboy xuất hiện ở lớp cô nên không khí mới im ắng lạ thường như vậy. Mọi người ai cũng trố mắt ngạc nhiên vì hoa hoa công tử Vũ Đức đột nhiên xuất hiện ở đây. Họ biết Tú Anh và Vũ Đức quen nhau từ nhỏ nhưng hai người đó cũng không phải bạn bè gì thân thiết cho cam, mà người nổi tiếng năng động lại kiêu ngạo như Vũ Đức sao có thể kết bạn với Băng nữ Tú Anh được chứ? Sao có thể có hành động kia, thân thiết như vậy? Hơn... hơn nữa, Băng nữ khó gần, xa cách nổi tiếng cũng không một chút phản kháng, giống như đã quen thuộc hành động này của Vũ Đức lắm vậy! Trước bao con mắt kinh ngạc của mọi người, Vũ Đức hầm hầm lôi Tú Anh ra ngoài. Tới cửa thì quay lại nhìn trong lớp một lượt bằng ánh mắt vô cùng khủng bố rồi cao giọng cảnh cáo: - Chuyện về Tú Anh. Từ giờ phút này đừng để tôi biết còn có người vẫn đem ra bàn luận! Nếu không thì tự biết hậu quả đi! Mọi người ai cũng bất giác nuốt một ngụm nước bọt, đơ người nhìn theo bóng hai người kia xa dần. Vũ Hoàng Minh Đức... Hoa hoa công tử của trường Thanh Vỹ... lúc nào cũng bất cần cợt nhả tươi cười nhưng ai cũng biết, khi nổi giận là đáng sợ như thế nào! ***
|