Yêu Phải Đại Ca
|
|
Chap5: Làm phiền - Làm phiền- Sau khi bị vài người vệ sĩ mời ra, cuối cùng nó cũng bước ra khỏi cánh cửa đó, trở lại bàn ngồi mặt nó bơ phờ, dường như mọi chuyện của quâ khứ đang ùa về trong đầu nó - Diệp Ân- nhỏ lo lắng lây người nó - sao- nó không nhìn, chỉ là ánh mắt vẫn hướng về phía căn phòng trên cao - cậu bị sao vậy, sao lại ra như vậy..- nhỏ - bị gì đâu, H..- nó cúi người xuống, dựa đầu vào vai nhỏ vài giọt nước mắt bắt đầu rơi - sao vậy- nhỏ vỗ về, thật sự Hân đang rất lo lắng, có chuyện gì mà sao đi với tên đó xog thì xuống đây nó lại khóc?! - Hạo, hạo Hạo- nó cứ vừa khóc vừa lặp đi lặp lại cái tên đó - Dương Hạo?- nhỏ ngạc nhiên, chẳng phải 2 năm trước nó đã chạy về nói rằng anh ra chết rồi sao - đừng khóc nữa- nước mắt của nó làm ước hết một bên vai nhỏ - được rồi, biết được vậy là được rồi- nó mỉm cười - con nhỏ điên này, vừa khóc xong lại cười- nhỏ nhăn mặt- mà biết chuyện gì cơ- Hân khó hiểu - Hạo còn sống, tớ biết chắc là vậy- nó lây lây vai nhỏ - được rồi, trễ rồi về thôi- có lẽ nó đã quá nhớ Dương Hạo anh ta nên mới vậy.. Bản tính nhỏ cũng không nhiều chuyện gì nên chỉ nghe lướt qua rồi thôi - ừm- nó cười nhẹ rồi cùng nhỏ đi ra ngoài bắt taxi về - anh rất nhớ em, thật rất nhớ, nhưng giờ chưa phải lúc, chờ Anh, anh sẽ thực hiện lời hứa cùng em- đâu ai biết được trên căn phòng đó, ánh mắt của anh ta vẫn đang hướng về phía nó vừa đi... - Hắc Công Tử đi thôi- một cô gái đỗng đãnh đi lại phía người đó, vuốt đôi tay anh rồi nũng nịu... ------- - Ân Ân đi học thôi- nhỏ ngồi dưới nhà, nhăn nhó nhìn đồng hồ, đã 8g rồi đâu còn sớm - rồi rồi- nó đi xuống, xách theo chiếc cặp chạy ào lại phía nhỏ - hai đứa đi mau không lại trễ- mẹ nó mỉm cười - thưa mẹ con đi học- nó cười rồi kéo tay nhỏ chạy đi ngay Chẳng bao lâu sau cả hai đã đến cổng trường... - làm bài tập hết chưa hả- nhỏ quay qua - cậu biết mà, hôm qua chẳg phải chúng ta về trễ s... - lại biện hộ- nhỏ cắt ngang lời nó - hì, vào lớp tớ làm ngay- nó - cô ngốc- hắn đi phía sau nhếch mép - gì- nó đơ mặt- tên biến thái chết tiệt - cô ngốc - tên biến thái - ngốc - biến thái Cả hai người này một lời người kia một lời, chẳng ai chịu nhường ai - nói cho anh biết, còn kêu tôi là ngốc, tôi sẽ gọi lại là biến thái -ngốc - cái tên này, phiền quá - ngốc- hắn cười nhếch mép - biến thái- nó nói rồi kéo nhỏ đi vào lớp - hì- nhỏ cười nhẹ - cười gì chứ - thì hai người, đẹp đôi quá- nhỏ nhìn nó Nó hơi khựng nhìn qua nhỏ, ánh mắt dường như có chút u buồn Hiểu chuyện nhỏ lây lây tay - xin lỗi không cố ý- hân rút tay lại đi xuống bàn dưới ngồi Nó thì ngồi im, ko nói cũng chẳng nhúc nhích gì - ân, có người cần gặp cậu kìa- một bạn nữ đi lại bàn nó - hả, ai?- nó - hình như là chị Nhi lớp trên- cô bạn cười - ừm, cảm ơn- nó nói rồi đứng dậy, đi ra cửa Một cô gái đã đứng đó sẵn, đúng là đfan chị lớp trên - cô bé, đi nói chuyện chút nhé- chị ta cười nửa miệng - dạ được- nó cũng cười rất vui vẻ, đi theo chị ta xuống đến vườn phía sau trường - ừm, em và Huy nó có quen hệ gì- Nhi - là bạn - bạn sao??- cười - phải - vậy tại sao bé cứ bám theo Huy vậy, có biết là chị là ai của Huy ko - dạ không - là bạn gái- chị ta nhấn mạnh - vậy chị nói em có chuyện gì - chỉ là muốn bé đừng bám theo Huy nữa, nếu không... Nói đến đây, Nhi giơ tay ra hiệu gì đó, từ phía sau bước ra vài tên con trai - họ sẽ dậy dỗ cưng- Nhi cười nửa miệng Đúng là, bồ thì nhìn y như nhau, khó ưa!!! Chị ta nói nhỏ gì đó với một tên rồi quay ra nhìn nó cười cười rồi bước đi, thấy như không còn gì nó cũng toan quay lưng đi - bé gái, tụi anh dậy dỗ em chút- một tên nắm lấy tay phải của nó - xin lỗi, buông tôi ra- nó - gì cơ, bé nói gì - đừng có ở đó gọi tôi bé này bé nọ, buông tôi ra- nó cố giật mạnh - thôi nào, ở đây chơi một chút- tên đó kéo mạnh tay nó làm nó ngã nhào về phía người tên đó - buông ra, cứu với, buô...- nó bị bịt miệng lại, tên nó khẽ vuốt nhẹ trên cánh tay nó - da mịn quá nhỉ- tên đó cười, đồng bọn đằng sau cũng hùa nhau chạy lại xem - hưm hưm...- có tiếng ho khan phái sau đám tụi đó - đi đi, đừng có làm phiền bọn này, mún c... - sao lại dám động vào người của tao- hắn hơi khó chịu, đi lại, môi khẽ tạo thành đường cong dài - mày muốn gì - mày hỏi ai vậy, không biết mình đang đụng đến ai sao- hắn đi lại đấm mạnh vào mặt tên đó, kéo nó ra, mất đà tên đó té nhào xuống đất - là lâm thiếu, đừng đụng đến- một tên khác chạy lại nói với tên vừa rồi - được thôi, ko phải tao sợ mày đâu, đợi đó- tên đó đứng dậy, chỉ tay vào hắn rồi chạy đi - cô có sao không- hắn nhìn nó - ko cần anh quản- nó né người ngồi dậy - cô ngốc vẫn là ngốc, sao lại ra vậy- hắn - là bạn gái anh đấy, đã có bạn gái lại còn cứ đi theo tôi, thật đúg là biến thái lăng nhăng- nó nhăn mặt, quay đi - ko cảm ơn sao... - tôi đâu nhờ anh- nó - à... Sau này cô sẽ hối hận không kịp đấy- hắn nhếch mép - lúc đó, tôi sẽ tự lo- nó đi thật nhanh, thật lẹ - được thôi, xem ai sẽ thắng đây- hắn bỏ tay vào túi, nhẹ xoay người bỏ đi ____
|
Chap6 - điều kiện - lại đi lâu quá trời- nhỏ nhìn ra cửa sổ - .... - sao vậy - thật ra thì cái tên biến thái đó có bao nhiêu bạn gái vậy- nó giơ tay ra đếm - ....- - bỏ đi, có liên quan gì tới mình chứ- nó gục đầu xuống bàn - vừa nhắc tôi sao, cô ngốc- hắn đi lại kéo ghế ngồi xuống - anh thật ra thì muốn gì ở tôi chứ- nó ngồi nhích ra xa - tôi nói rồi, hẹn hò đi- hắn chóng tay lên mặt nhìn nó - anh...- nó tức giận, mặt đỏ ửng - sao- hắn
|
Chap7: Bạch Uyển - Bạch Uyển - "vâỵ được rồi, để tạ lỗi với cô xem như hôm nay tôi nấu đồ ăn vậy" Vốn định đưa nó đến đây để coi nó nấu thế mà, không biết hắn có sai lầm không nhỉ? Hắn thở dài rồi đi xuống bếp, mang tạp dề vào rồi bắt đầu trổ tài, sau một hồi loay hoay trong bếp cuối cùng, mùi thức ăn cũng bắt đầu lan toả, nó cuốn từ từ theo gió đi đến cái mủi của nó - mùi gì thơm quá ta- nó ngửi ngửi - nè tôi làm đồ ăn xong rồi mau vào ăn đi- hắn đứng ở cửa sổ gọi vọng ra -tên biến thái anh định lừa tôi sao, tôi vào rồi anh sẽ lại chọc ghẹo và đánh tôi - được rồi, nếu cô ngốc nhà cô đã không muốn ăn, tôi sẽ vào ăn hết trước đây Nói rồi hắn quay lại vào trong nhà ngồi xuống bàn, còn vè phần nó, đói thật đấy nhưng mà cũng phải giữ gìn tự trọng chứ, không lẽ đang giận hắn mà lại chạy vào vì đồ ăn thì kì quá hắn ngồi mãi ở bàn đợi thế mà vẫn chưa thấy nó vào, tự nhủ " được thôi nhất quyết không vào chứ gì, cô ngốc cứng đầu, 5...4...3...2..." hắn ngồi đếm ngược - này, khoan ăn đã, anh là làm cho tôi mà- nó chảy bổ vào, ngồi xuống bàn - tôi cứ tưởng người giận ở ngoài luôn rồi chứ- miệng thì nói hắn hắn thì lại gắp đồ ăn, mặt lạnh như tiền - hừ..- nó hừ nhẹ, rồi gắp đồ ăn vào chén - mà nơi này là của riêng anh sao? -ừ -ba mẹ anh đâu - cô nhiều truyện quá - ở đây nên kêu thế nào đây nhỉ -... - tôi sẽ gọi là Bạch Uyển*, bởi vì ở đây được chủ đạo bởi màu trắng hắn nghe nó nói, hơi ngạc nhiên, đảo mắt nhìn qua nó " sao cô ta biết nhỉ, quả thật ở đây được gọi là Bạch Uyển.." Nghĩ tới nghĩ lui hắn cũng không thèm nhớ nữa, Bạch uyển là vì có lí do nên mới gọi như vậy, là vì có một điều mà hắn không muốn nhớ đến "Tiêu Liên" ------------ sau khi ăn xong hắn lại đưa nó trở về, trên đường.. - nhà cô ở đâu?- hắn tay lái xe, mắt nhìn nó - lo lái xe đi, đến black bar tôi sẽ tự về - địa chỉ nhà- mặt lạnh - tôi nói đến black bar - tôi hỏi địa chỉ nhà, cô còn bướng, tôi sẽ cho cô sống không bằng chết hay đi chơi với vài người bạn của tôi nhé_ hắn nói ròi dừng xe lại nó bắt đầu ngồi suy diễn đến mấy người bạn của hắn, họ sẽ.. với nó, sẽ... tùm lum tùm la nó... lập tức nói địa chỉ cho hắn, mồ hôi toát ra, hắn quay qua nghe địa chỉ, sẵn tiện nhìn nó, mặt nó nhìn trông thật buồn cười, hắn cười thanh tiếng.. - cười gì chứ, tại sợ bạn anh thôi- nó quay đầu ra cửa sổ - hừm.. cô cũng biết sợ cơ đấy- hắn ho khan lấy lại khuôn mặt lạnh Về đến nhà.... nó bước ra khỏi xe, ráng nhìn vào xe - mai mốt lại cho tôi đến đó nữa nhé, Bạch Uyển thiệt rất đẹp, trừ việc chơi với bạn của anh- nó cười tươi ơi là tươi - mai mốt cứ tự nhiên mà đến, không ai cấm đâu- hắn đưa cho nó một chiếc chìa khoá nhỏ - cho tôi?- nó chỉ cái chìa rồi lại chỉ chính mình, cứ như là đôi tình nhân, người con trai cứ muốn người con gái đến nhà vậy...! - ừ, cầm lấy sau này cứ việc mở cửa tự nhiên đi vào, tôi luôn ở nhà mà- hắn nói tỉnh bơ - anh ở nhà? có mà trời sập, lần nào đến Bar cũng gặp anh ở đó, ở đó mà còn nói mình ở nhà đi- nó cãi bướng - đó là lúc trước khi đưa chìa khoá nhà cho cô, giờ đưa rồi thì phải ở nhà để giữ đồ không cô lại mở cửa, dọn sạch đồ nhà tôi đi thì lúc đó tính sao đây- ráng đá dểu lại nó - tôi có dọn thì đã không nói công khai cho anh biết rồi, cứ ở đó mà ảo tưởng căn nhà của anh bị dọn sạch sẽ đi- nó quay lưng - ừ thì đến lúc đó, bất lắm tôi cũng đến nhà cô để dọn đồ thôi- hắn nhún vai rồi cho chiếc xe thân yêu chạy đi - cái tên biến thái này, anh được lắm, lại còn đá đểu tôi, tên đáng ghét- nó dậm chân, hùng hổ đi vào nhà Reng reng reng -alo -Diệp ân lúc nãy cậu đi đâu vậy - tên biến thái chở tớ....- thấy hơi hục nó chuyển- cậu về chưa, hay còn ở bar - ừm, thấy cậu lâu nên tớ về nhà rôi, định gọi cho cậu biết - ừm - nếu ổn rồi thì thôi tớ cúp máy đây -ừm, bye - bye nói rồi nhỏ ngắt máy, nó thở phào, đi lên thẳng trên lầu vào phòng rồi đóng sầm cửa lại, đầu nó lúc này chỉ có 5 từ duy nhất " tên biến thái đáng ghét, tên biến thái đáng ghét, tên biến thái đáng ghét.." -------- 6 giờ sáng hôm sau... Reng reng tiếng điện thoại vang lên làm nó đang ngủ thì cũng phải trở người, quờ quạng lấy cái điện thoại lên nghe máy -alo -cô ngốc dậy chưa nghe giọng quen quen, nó mở to mắt ngồi dậy nhìn vào màn hình điện thoại "số lạ" rõ là số lạ cơ mà, ai vậy, chắc nó mơ ngủ, không thể là tên biến thái đó được, hắn thì làm sao mà biết được số của mình để gọi... Suy đi nghĩ lại một lúc, nó cũng đưa cái điện thoại lên nói tiếp - ai vậy - cô ngốc không nhớ tôi sao- đầu dây bên kia vừa nói, môi lại nhếch lên đôi chút - xin lỗi, anh lộn số rồi- nói rồi nó cúp máy thẳng, mệt nhọc nằm lên giường Reng reng Tiếng chuông điện thoại vẫn vang lên liên hồi, không có dấu hiệu nào cho thấy nó sẽ ngắt... ____
|
Chap8: Thích - Thích - Reng reng tiếng điện thoại vẫn reng liên tục, không có một dấu hiệu nào cho thấy sẽ ngắt... nó bực dọc, ngồi dậy vươn tay lấy cái điện thoại đang để trên bàn -alo -cô làm gì lại cúp máy- giọng đầu dây bên kia khá giận dữ, quát -tôi hỏi anh là ai lại ko trả lời, giờ lại còn quát tôi -... Huy -Huy là ai? - nó hỏi tỉnh bơ, phải rồi từ đầu nó còn chẳng thèm nhìn đến hắn, nói chi là cái tên, có nghe qua mọi người gọi đấy nhưng có bao giờ nó chịu nhớ đâu... - cô khùng luôn rồi hả, đi ra mở cửa cho tôi mở cửa? ý gì, hắn lại gọi nó mở cửa,..." bốp" nó tự lấy gối dập vào đầu, không lẽ hắn đang... lập tức chạy ra đứng vén màn cửa sổ lên, hắn đang đứng bên dưới thật tít tít lần này hắn không gọi nữa mà lại nhắn tin " mau mở cửa cho tôi " " sao tôi phải mở cho anh chứ, anh có bị chạm dây không vậy, biết mấy giờ không, đứng gọi điện nhắn tin nói tôi xuống mở cửa cho anh" " có mở không" " không mở, lỡ như anh lại cắt cổ tôi giống trong báo nói thì sao.." " tôi hỏi lần nữa có mở không, nếu không tôi sẽ bấm chuông đấy" " không mở" nó nhắn xong thì quăng cái điện thoại qua một bên, 3...2..1.... ting tong ting tong tiếng chuông cửa?? hắn bấm chuông thật, bấm như muốn phá nhà nó vậy, bấm mãi bấm mãi - đợi chút tôi ra ngay- là tiếng mẹ nó dưới nhà, thôi xong, không được để mẹ nó mở cửa - mẹ để con mở cho- nó chạy ào xuống - ơ hay, con bé này, hôm nay ăn phải gì mà dậy sớm vậy- mẹ nó ngạc nhiên khi thấy nó chạy xuống nhà - để con mở, mẹ vào nhà ngủ tiếp đi- nó cười hề hề rồi chạy mở cửa chỉnh rồi đóng lại, ra mở cổng - anh quá đáng...!!- nó gằng giọng - tôi đã nhắn tin kêu mở cửa rồi mà- hắn ngang nhiên - chạm dây lại còn biến thái, từ nay sẽ là biến thái bị chạm dây - cô ngốc vừa nói gì - biến thái chạm dây - được thôi, chiều nay thì cô hãy xem hậu quả của câu nói này đi - gì -...- hắn không nói gì nữa quay lưng bỏ đi, sự thật thì lúc đó trong đầu hắn đã nảy ra một ý nghĩ " sao không cho cô ta ở cùng nhà làm oosin nhỉ?" --------- 8g, nó đang trên đường chạy đến trường, nhớ lại lúc sáng ai kia đã phá giấc ngủ của nó mà chỉ muốn đánh vào mặt hắn vài đấm - Lập Hân- nó vẫy tay khi thấy nhỏ từ chiếc xe hơi bước xuống, phải rồi nhà nhỏ giàu có mà, lại còn có xe đưa rước riêng - Diệp Ân?- nhỏ ngạc nhiên quay qua nhìn nó- hôm nay cậu ăn phải gì mà sao đi sớm vậy thiệt là, sáng giờ đã là hai lần nghe câu này rồi đấy - ngốc, Chào Hân- hắn đi ngang, vẫy tay chào nó với nhỏ - hi Huy- nhỏ quay qua cười chào lại- mặt nhỏ hơi đỏ ể, câu lúc sáng dùng được nè, hôm nay hai người này ăn cái gì sao nói chuyện nghe thân mật vậy, thiệt ngứa tai quá - hai người bị sao vậy- nó khó hiểu nhìn nhỏ - hở, không có gì đâu- nhỏ ngại ngùng cúi đầu xuống ê... đừng nói nhỏ đang thích cái tên biến thái bị chạm dây đó nha.. - nói, hôm qua đã có chuyện gì đúng không- nó kéo nhỏ nhìn thẳng vào mặt nhỏ nhỏ hơi hoảng nên tuông ra một lèo - hôm qua, Huy đến Black bar đưa tớ về, tự nhiên cái thấy thích thích Huy, Huy nhìn vậy chứ ga lăng lắm á, lại còn đẹp trai như vậy nữa, hình như tớ thích Huy rồi- nhỏ nói một lèo, rồi mặt ửng đỏ lên, bước lùi vài bước, né nó chạy thẳng vào trường gì cơ, nhỏ đang thích Huy sao? lại còn khen tên đó ga lăng? nghe sao mà thấy nó tức gì đâu là tức, phải ngăn chặn, đúng rồi, không được để nhỏ tiếp cận,dù chỉ một chút thôi, không được để nhỏ thích Huy, nó khó chịu đi thẳng vào trường (có chút dấu hiệu nhể? ^^) vừa vào đến lớp, đã thấy hắn ngồi trễnh trệ ở cái chỗ cạnh bàn nó - nhích qua- nó bực bội, đẩy mãi mà ghế hắn cũng không nhúc nhich, con heo - đi đường khác vào đi gì cơ? hắn đùa nó chắc?, một đường duy nhất là đi từ bàn hắn qua chỗ nó ngồi, làm gì còn đường thứ hai, chả lẽ nó lại leo cây trèo cửa sổ đi vào - nhích qua coi- nó tức giận - không nhích -nhích - khoong nhich mới vào lớp, cả hai đã cãi nhau, à không phải là mới sáng sớm chứ nhỉ? hôm nào hai người này lại không cãi nhau, oan gia ngõ hẹp!! nó thật sự đang rất tức nay lại còn tức hơn - nhích mau lên- nó hét hết mức có thể, có thể nói, giọng nó làm lủng luôn cái màn nhĩ của hắn còn được mà - được rồi, nhích thì nhích, làm gì mà ghê vậy- lấy hai tai bịt cái lỗ tai tội nghiệp của mình, hắn nhích ghế lên ngồi vào bàn, nó thảy cái cặp rồi nằm thụp xuống bàn "tức thật, sáng giờ toàn gặp gì đâu không, còn tên biến thái này nữa" nghĩ tới đây nó nhìn qua hắn, hắn cũng đang nằm xuống bàn, nhắm mắt về phía hướng nó" xì, nhắm mắt trong được hơn đấy" nó quay qua cửa sổ, nhìn ra bên ngoài ------------
|
Chap9: Ngày Gặp Lại - Ngày gặp lại - Thà là anh đừng đến.. Nếu đã đến hãy mau về đi... Em đau lắm!!! Giờ ra về... - Ân- nhỏ quay qua nhìn nó ái ngại - hả- nó ngạc nhiên, tay cất tập vào cặp, mắt hướng qua nhìn nhỏ - ê ngốc, ra đây nói chuyện với tôi chút- hắn kéo tay nó ra ngoài hành lang không cần câu trả lời của nó - gì nữa đây, anh cứ thích lợi dụng nắm tay người khác nhỉ- nó khó chịu - bạn cô thích tôi phải ko- hắn nói thẳng, nhếch mép - gì, ảo tưởng vừa thôi- nó khó chịu giật phắt tay ra - hừm...- hắn khoanh tay tỏ vẻ ngẫm nghĩ -... - Vậy thì tôi sẽ cua bạn cô sau đó sẽ đá văng đi phũ phàng..- hắn cười thầm nhìn nó Nó mắt chữ A mồm chữ O, gì cơ, câu này nghe ngứa tai quá, cua ư??? nếu vậy thì chẳng phải Lập Hân nói nhỏ đang thích tên này sao? không được, không thể được, nó quay qua thì thấy hắn đã đi mất, tên này thật hết sức chịu đựng, khó chịu, khó chịu quá đi... -Ân Ân- giọng nói quen thuộc kia lẻn vao tai nó, gương mặt đang tức giận của nó dần ngước lên nhìn, nó.. - anh đế...n..... đây làm gì- nó ngạc nhiên, đôi chân như muốn chạy đi, lui lại vài bước, là anh, Dương Hạo, phải rồi nó đang rất muốn gặp anh mà, giờ thì người nó mong muốn gặp đang đứng trước mặt nó còn gì, nhưng sao chân nó cứ muốn chạy đi, chạy thật nhanh... - em không nhận ra anh sao?- anh cười, nụ cười toả nắng ngày nào ) ơ? nếu không nhận ra thì nó hỏi làm gì? - anh đến đây làm gì, em đang bận- nó lấy lại vẻ bình tỉnh, lờ như không có chuyện gì - đi với anh chút được không - đi.. đi đâu- nó khó hiểu, mặc dù vậy, lòng nó đang rất vui vì đươc gặp lại anh - biển- nói ngắn gọn, anh kéo tay nó đi ra chiếc xe đang đậu trước cổng, chi.. chiếc xe ngày xưa đây mà nó như muốn bật khóc, nó đã cố quên anh trong hai năm qua rồi mà, sao giờ anh lại còn đến đây rồi lại mang bao nhiêu là quá khứ của nó trở về đây, nếu vậy anh có phải là đã quá ác rồi sao thật sựu nó không muốn bước lên chiếc xe, lỡ như lên đó, rồi lại có chuyện như hai năm trước chẳng phải nó sẽ lại không gặp anh nữa sao... từ miệng nó lẩm bẩm" đừng bước lên xe, đừng bước lên xe.." nhưng khi truyền đến não, chân nó lại bước lên xe, thầm rủa não phản chủ, nó thắt dây an toàn, không nói gì quay ra nhìn phía cửa sổ - Ân Ân ngốc, dạo này em khoẻ không- vừa cho chiếc xe chạy đi, anh đưa ánh mắt trìu mến nhìn nó vừa nhìn thấy, nó đã muốn quay qua ôm chặt lấy người đang ngồi cạnh mình nhưng sao cơ thể lại đơ cứng, không cử động, không.. đúng, nó đang cảm thấy trống rỗng, có thứ gì đó làm nó và anh không như xưa được, nó đang rất thắc mắc, nhưng nếu anh đã ở đây nó sẽ cố níu lại nững ngày đã mất trong 2 năm kia, tạo lại những kỉ niệm cùng anh.. - em khoẻ- gạt bỏ những suy nghĩ kia đi, nó nhẹ mỉm cười trả lời - hừm.. xin lỗi, thời gian qua đã làm em buồn, anh vừa về nước - về nước? Không phải nhà anh đã nói là.. - đừng nhắc nữa- Hạo cắt ngang lời nó nói- anh xin lỗi vì nếu có làm em lo buồn trong hai năm kia, bây giờ anh muốn chuộc lỗi, sẽ tạo lại những kỉ niệm cùng em -ừm- thôi được, nếu anh đã quyết nó cũng không muốn nhắc, nhẹ đặt tay lên tay anh, nó đang cảm thấy hạnh phúc mà, hạnh phúc mà.. hức.. vài giọt nước mắt, lăn dài trên gương mặt của nó, nó khóc, sao lại không kìm được, nước mắt vẫn rơi như vậy chứ? - Ân Ngốc, cho em biết một điều- thấy nó khóc, anh quay qua, nhẹ lấy tay lau đi nước mắt nó - sao?- nó ngước mặt lên, khuôn mặt vẫn ướt nước mắt, tỏ vẻ ngạc nhiên - cảm ơn em đã nhận ra anh, đã không quên anh, đó là anh- anh đang nói gì, nó chẳng hiểu gì cả, gì mà nhân ra với không nhận, rồi gì là quên - ý anh là..? - không có gì, bỏ đi..- cười nhẹ ròi quay qua tiếp tục lái chiếc xe... người ở black bar là anh... hắc công tử là anh... và người luôn dõi theo em cũng là anh.... chỉ sau đó hai người đã đến biển, nơi mà nó rất thích, nó từng nói sau này sẽ tổ chức đám cưới ở những bãi biển như thế này, thật đẹp và lãng mạn biết bao... thời gian cũng vội vàng trồi đi, sau khi chơi ở biển, cả hai cùng đến một nhà hàng gần đó ăn tạm rồi lại lên xe trở về nhà nó - hôm khác anh sẽ đến đón em đi chơi - Hạo có thật là anh không - nói nói gì vậy, nếu không phải thì nãy giờ em đang ở cùng ai đấy -xin lỗi, em bất lịch sự quá -hừm- anh cười nhẹ- vào nhà nghỉ sớm đi mai lại đi học - vâng, anh ngủ ngon nhé - ừm, bye em -khoang đã, an... anh vẫn ở đó chứu - ừm vẫn ở đó -vậy bye anh- nó nói rồi quay đi thẳng vào nha, nếu ở lại thêm chỉ sợ là nó sẽ kéo anh vào nhà nó ngủ mất... vừa mở cửa tiếng điện thoại lại vang lên reng reng -alo- nó nghe máy - suy nghĩ chưa cô ngốc -nghĩ gì- nó ngạc nhiên, lấy điện thoại xuống nhìn số, có một sự thật không thể chối cãi đó chính là nó đã thuộc luôn số của tên biến thái kia - thì cua bạn cô, tôi cua thật đó- bỗng nó thấy ù ở tai, cua bạn cô??? - im ngay đi- nó hét lên rồi ngắt máy ______
|