Này Anh! Yêu Em Đi
|
|
Chương 06 Còn 2 tuần nữa là ngày lễ tình yêu, hôm nay là chủ nhật, tranh thủ lúc học thêm về nó rủ nhỏ đi chuẩn bị quà cho anh. (@@), Bị nó lôi đi lôi lại, kéo qua kéo về, nhỏ ảo não: -Cái con điên này, mày hành tao gì lắm thế, 2 tuần nữa mà mày cứ nhặng xị cả lên. -Hứ kệ tao, mày không có người yêu nên ghen tị hả. -Ế, ai nói với mày tao không có, hứ, bổn cô nương đây lên tiếng thì khối thằng theo nhá. -Dạ, em biết chị là đại mĩ nhân rồi ạ, xí. Nói rồi hất mặt đi, nhưng dường như nhớ ra chuyện gì đó, nó hỏi nhỏ: -À, cái anh năm 2 bách khoa đang tán mày thì sao? tao thấy lão cũng đẹp trai mà. -Ờ, đẹp trai, nhưng vì hắn quá đẹp trai nên tao không dám đụng tới. Nhỏ ngao ngán thở dài, nghe con bạn thân nó nói thì liền quay lại, nhìn chằm chằm vào mặt nhỏ. Nhỏ chun mũi: -Nhìn cái giề? Tao biết tao đẹp mà. -Không đùa nhá, nói thật đi, mày cũng rung động phải không. -Ờ, thì nói thật là có, nhưng tao sợ lại như mày, nhìn mày giờ, quả thật tao không dám thích, hahahaha. -mày dám nói móc tao à, cái con kia..... Nói rồi nó lại đuổi theo nhỏ, ừm, tất nhiên là lại vui rồi. Nhỏ nhìn vẻ ngoài khá gần gũi, nhưng thực chất là khá lạnh, nếu không muốn nói là khó gần, Nhỏ hám trai đẹp nhưng không có nghĩa là đứng trước trai đẹp, nhỏ bị rung động. Nhỏ khác nó, nhỏ yếu đuối và sợ sệt nhiều thứ, nhỏ sợ làm chính bản thân mình bị tổn thương. Nhỏ nhìn rất xinh, nụ cười duyên, nhìn cực cuốn hút ấy, mà cứ theo nó nói thì: "Mày mà cười là tim tao rớt luôn đấy". câu nói nửa đùa nửa thật, nhưng chắc thật là nhiều hơn, Mỗi lần thấy nhỏ cười, là y xì nó bị "đơ". Nhỏ là một đứa bạn rất tốt, tốt đến mức chỉ cần nó nói không có thiện cảm với ai đó là nhỏ sẵn sàng ghét ngay, dù đang có ý với người ta. Đó cũng là lí do vì sao, mà thiếu nhỏ, là nó "không sống được" (haha). Đang nằm suy nghĩ vẩn vơ về nhỏ, về tình bạn đẹp đẽ của 2 đứa, nó nhận được tin nhắn: "Có lẽ tao nên mạnh dạn một lần, mày thấy sao" "nói thật là tao cũng có thiện cảm với anh Huy, tao ủng hộ đấy" "OK, có gì xảy ra mày lo chịu trách nhiệm đấy" "Yên tâm, mày mà ế thì có tao hốt về ở chung, không thì hốt về làm osin cũng được, haha" "á à, được lắm, hứ, đừng tưởng có lão Duy mà ngon nha" "Ờ, ngon hơn mày rồi, kaka" "Hứ, tao ứ nói chuyện với mày nữa, cút đi" Đọc tin nhắn lại cười một mình, trong lòng thầm mong cho nhỏ luôn mỉm cười như lúc này. Trưa, ba mẹ nó hôm nay về nhà ngoại có việc, nó còn phải học ca chiều nên không đi theo, thế nên, buổi trưa nó sang ăn ké nhà bà Tư. Vừa bước vào thì nó thấy có một dáng người lạ, là con gái, đang đứng giúp bà chuẩn bị buổi trưa. Nó hơi ngạc nhiên, nghiêng đầu, nhíu nhíu mày, bà Tư xoay người lại, thấy nó thì cười niềm nở: - Nhi hả cháu, chờ tí nhá sắp xong rồi. -Hehe, yes sir, nhưng ai thế bà?-Vừa hỏi nó vừa nhìn cô gái. -À ừ.. Bà chưa kịp giới thiệu thì chị ta đã lên tiếng. -Chào em, chị là Ngọc, bạn Duy. Nghe cô gái giới thiệu, nó không khỏi bất ngờ. Đây là chị Ngọc sao? Cái chị mà cả tuần nay ngày nào cũng hẹn với anh. Ngọc tiếp tục: -Còn em là.. -À, chào chị, em là hàng xóm, và cũng là bạn gái anh Duy ạ. Vừa nghe nó nhắc đến 2 từ bạn gái, Ngọc thoáng khó chịu, vừa lúc Duy đi xuống, Ngọc mỉm cười: -Duy, cậu có bạn gái dễ thương thế sao giấu? Chả giới thiệu cho bạn bè gì cả. Duy khẽ nhíu mày, nhìn nhỏ, không nói gì, rồi đi thẳng vào bếp, Ngọc đi theo sau, cả 2 lại trò chuyện, thấy Ngọc cười đùa với Duy, nó thấy "nóng trong người". Bà Tư thấy thế thì liền nói: -Nhi, cháu vào lấy bát đũa ra đi. -Vâng ạ. Nó khẽ cười. Nhìn nó bước vào trong cùng nụ cười phảng phất buồn, bà Tư khẽ thở dài, có chút lo lắng. Ăn xong, lúc dọn rửa chén bát: -Em để đấy, chị dọn cho.-Ngọc lên tiếng, có vẻ Ngọc rất tự nhiên, cứ như là người quen còn nó là khách vậy. -Thôi, chị cứ ngồi với anh Duy đi, em dọn được rồi-Vừa nói, nó vừa liếc nhìn anh, khuôn mặt anh vẫn lạnh tanh như thế, đợi anh bỏ cái bát cuối cùng vào, nó nhanh chóng bưng đi. Anh thấy thái độ của nó thì thoáng không được vui. Về nhà, nó nhìn sang phòng anh, thấy anh và chị kia đang nói gì đó, cười đùa rất vui vẻ, anh cũng đang nói và cười, khắc hẳn khi nói chuyện với nó. Ừm, tâm trạng nó lúc này phải nói là tệ rất tệ. "Ê, tao vừa gặp mặt cái người tên Ngọc rồi mày ạ" "Ồ, tin hot, thế nào mà gặp, xinh không?" "phải nói là rất xinh, trưa nay chị ta đến ăn trưa tại nhà anh, nghe đâu để cùng làm bài thu hoạch gì đó" "à, ừm, thôi có gì đâu mà, chỉ là bạn thôi, mày phấn chấn lên tao nhờ, thế muốn nghe chuyện tao không?" "ok, kể đi" thế là nhỏ bắt đầu kể, 1 tin, 2 tin, 3 tin nó bắt đầu phụt cười: "ế, bá đạo quá mày, haha, cẩn thận không người ta chạy mất dép" "ax, con gái thời này phải chảnh thế mới có giá mày ạ, haha" "ờ, thôi, kệ giá của mày, tao đi học đã" "ờ, biến" Nó đến lớp học thêm, tâm trạng không mấy vui vẻ, ngồi cả buổi mà đầu óc cứ bay đi đâu, chẳng có tiếp thu được gì. Tối, ôm tập sang nhà anh, hôm nay, anh "không có hẹn", thấy nó vào, anh ngẩng đầu nhìn rồi lại quay lại với công việc dang dở. Nó nén tiếng thở dài, ngồi xuống: -Chị Ngọc xinh anh nhỉ? Nghe nói hỏi, anh hơi khựng người, nhưng rồi nhanh chống lấy lại dáng vẻ ban đầu, anh đáp một cách thờ ơ. -Ờ. Nó biết là chị ta xinh, nó không phủ nhận, nhưng khi nghe anh đáp, nó thấy thất vọng. -Anh rất thích nói chuyện với chị ấy nhỉ? em cảm thấy thế, em thấy anh cười suốt, không như khi nói với em Giọng nó nhỏ dần nhỏ dần, cổ họng bị nghẹn lại, nước mặt chực trào ra. Đến đây thì anh dừng hẳn công việt, đặt cây bút cả tài liệu xuống. Nhíu mày nhìn nó. Nó cúi gằm mặt xuống đất, giọng có chút nghẹn: -Anh đừng tưởng cứ lạnh lùng với em là em sẽ bỏ cuộc, anh càng như thế thì em càng thích anh thôi. Nói rồi, nó chạy thật nhanh ra khỏi phòng, lấy tay quệt dòng nước mắt vừa rơi trên má. Anh thở dài, trong lòng dấy lên một mớ hỗn độn, không thể phủ nhận là có đau lòng.
|
Chương 07 Sáng hôm sau, thấy khuôn mặt nó ủ rũ, nhỏ cũng biết là chuyện gì nên chẳng hỏi nữa, đang đi, nhỏ lên tiếng: -ehem, hôm nay bổn cô nương có hứng hát, nhà ngươi muốn nghe không? -ờ, được đấy, hát đi. Thế là nhỏ bắt đầu hát, giọng hát trong trẻo, phải nói là rất hay, tự nhiên nó cũng ngâm nga hát theo, đúng đến đoạn cao trào bài hát thì cả 2 đều dừng lại, nó khẽ nhéo vào hông nhỏ: -Tự nhiên dừng mạy? -Quên lời, cơ mà tao thấy mày cũng hát mà, tao dừng dừng luôn là sao? -Ax, tao hát bè mà. haha. -Á à, mày dìm hàng giọng hát tao chứ gì? -Ôi, sao cái gì mày cũng biết thế. haha ...... Tối thứ 7, tại lớp học thêm. nhỏ sau khi đọc xong tin nhắn, nhỏ thì thầm: -Lát tao có hẹn xem phim với chàng, mày về 1 mình nhá, gọi lão Duy đến đón. -Thôi tí tao đi bộ về. -Bộ cái gì mà bộ. Nói rồi nhỏ lấy điện thoại nó, gửi tin nhắn cho Duy: "Hôm nay linh có hẹn với bạn trai, lát anh qua đón em nhé" Thấy anh không trả lời, nhỏ bắt đầu thấy máu dồn lên não. Vừa tan lớp là nhỏ bắt nó gọi điện thoại cho anh ngay. "Alo" "anh đón em nhé, linh bận rồi" "Tự về đi, Anh bận" "Nhưng về một mình, trời tối, em sợ." "...Anh bận" "Anh bận hẹn với cái chị tên Ngọc chứ gì?" Nhỏ tức tối hét lên thay nó, nó thì bắt đầu nấc thành tiếng, ở bên đầu dây bên kia, anh ít nhiều cũng nhận biết được là nó đang khóc. ngắt cuộc gọi, anh thấy có tin nhắn mới, là của nó, gửi tới cách đây 30 phút. Anh thở dài. "Anh bận thật mà". Thấy biểu cảm trên khuôn mặt anh, Ngọc lên tiếng: -Người yêu cậu gọi hả. có việc gì sao? -Ừ, không có gì, làm tiếp thôi, Nói rồi anh cầm xấp tài liệu lên, nhập vào máy. Hôm nay là ngày cuối cùng để hoàn thiện bài, nên quả thật anh rất bận.. Thấy nó cứ lấy tay quệt nước mắt, nhỏ mắng: -Nín ngay, không bạn bè nữa giờ. Nó cắn môi, khẽ nấc lên trong cổ họng, nước mắt không làm chủ được cứ thế tuôn ra. Nhỏ lôi nó xồng xôc lên xe. Như đã kiềm chế được, nó lên tiếng: -Thôi tao tự về, mày đến chỗ hẹn đi, đừng bắt anh Huy đợi. -IM NGAY, ngồi yên đấy cho tao. Đến trước cổng nhà nó, nhỏ quay xe đi, nó lủi thủi bước vào, chưa đầy 10 phút sau, nhỏ đạp cửa xông vào phòng nó. thấy nhỏ xách theo 1 bịch xoài lớn, nó không khỏi bất ngờ: -Không phải mày đi với anh Huy à, sao..?? -Bạn tao nó đang buồn, tao không có hứng đi với zai. Nhỏ lườm nó, giọng điệu có vẻ còn giận lắm. Nhưng vừa nghe nhỏ nói, nó đã ôm chầm lấy nhỏ mà khóc: -Hức, mày tốt với tao quá, hức hức.. -Thôi, cái áo mới mua, nước mũi tèm nhem là đi luôn giờ. Nó cười mếu máo. nhỏ hỏi: -Thế giờ mày tính thế nào -Không biết, nhưng.. -Gì? -Tao định nói chuyện với chị kia -Ơ hơ, tính nói gì? -Anh Duy hiện tại vẫn là người yêu của tao mà.-Nó nói mếu máo, trong đến tội nghiệp. -Mai chủ nhật, thôi có gì hẹn chị ta đi.-Nhỏ có vẻ cũng đồng tình Nó gật đầu, lấy điện thoại nhắn tin cho chị kia "Chào chị, em là Nhi, người yêu anh Duy, mai chị rảnh không, cho em chút thời gian" "à, ừ, có việc gì không nhi?" "thế hẹn chị 9h tại quán kem XXX nhé" Nó gửi tin nhắn đi, quay sang nhỏ, 2 đứa khẽ nhìn nhau cười. -Duy, người yêu cậu, con bé Nhi hẹn tớ có việc gì vậy? Nghe ngọc nói, anh khá ngạc nhiên. như để chứng minh lời mình nói là đúng, Ngọc đưa ra dòng tin nhắn và số điện thoại của nó cho anh xem. Anh nhíu mày, nhìn ra cửa sổ, sau đó quay lại với công việc, còn Ngọc, thì mỉm cười một cách huyền bí. Sáng, học thêm về, nó ghé thẳng vào chỗ hẹn, hôm nay nhỏ học 2 ca nên không đi cùng nó được, một mình nó ngồi chờ, nó đến sớm 20 phút. Lát sau, có một dáng người thon thả bước vào, nhìn nó mỉm cười: -Chào em. Nó chỉ cười đáp trả. người phục vụ đi đến, lịch sự hỏi: -2 bạn dùng gì? -Cho em 1 kem sữa chua, 1 kem dâu. Thấy Ngọc khá ngạc nhiên khi nó không hỏi ý kiến mình mà đã tự ý gọi đồ, nó cười: -Sữa chua cho em, còn dâu cho chị. Em nghĩ chị thích dâu -Sao em nghĩ chị thích dâu? Nó chỉ cười, không đáp trả, nhìn xa xắm qua ô cửa kính, "thời tiết hôm nay thật đẹp". sau khi người phục vụ đưa đồ đến, xúc 1 thìa bỏ vào miệng, vị kem vừa chua, vừa ngọt tan trong miệng mát lạnh, nó thấy tự tin hơn, mắt vẫn chăm chú nhìn vào li kem, nó lên tiếng: -Chị thích anh Duy? Ngọc khá bất ngờ vì con bé trước mặt hỏi mình một câu như vậy, ngưng động tác, lấy lại bình tĩnh, cô ta cười nhếch mép: -Em biết sao? Ừm, phải, chị thích Duy. -Chị biết anh Duy đã có bạn gái mà vẫn xen vào?-giọng nó lạnh tanh, cười khinh bỉ -Haha, chị đâu xen vào, chỉ là chị đang cố gắng để giành lấy tình yêu thôi, vốn dĩ làm gì có người thứ 3, mà người thứ 3 ở đây, chắc là em đấy nhi ạ. Đến đây nó không giữ được bình tĩnh nữa, đứng dậy, hất cả li nước lọc vào người chị ta: -Chị thật trơ trẽn. -Xin lỗi đi. Cái giọng trầm, đầy nam tính mà lạnh ngắt của anh vang lên, nó thấy bất ngờ và có chút sợ hãi. Ngọc thì như đã biết trước, giả vờ một cách lộ liễu: -Ơ Duy, sao cậu lại đến đây. Phớt lờ lời nói của ngọc, anh nhìn nó, như ra lệnh: -Xin lỗi Ngọc đi. Nó uất ức nhìn thẳng vào mắt anh: -Không, em không sai. Anh khá tức giận trước phản ứng của nó, thấy thế, Ngọc liền lên tiếng: -Thôi tớ đi trước đây. Nói rồi, chị ta đứng lên bước đi, trên môi không quên nở nụ cười đắc thắng. Anh nhíu mày nhìn nó, nó trân mắt nhìn anh, đôi mắt đỏ ỏng. Anh xoay người bước theo chị ta.. -Anh đứng lại, nếu anh cứ đi là chia tay đấy. Anh không quay đầu, anh đi thẳng. Nó như muốn gục luôn, khóc không thành tiếng... Thấy Ngọc đi cách mình 1 đoạn không xa, anh lên tiếng: -Tớ muốn nói chuyện với cậu. Tại quán cafe gần đó. -Cậu muốn nói gì? -Xin lỗi, nhi quá trẻ con. Ngọc cười nhạt: -Cậu chỉ muốn nói thế thôi sao? - Tớ muốn hỏi, cậu thích tớ? Ngọc đứng tim, nhìn anh, chị ta gật đầu thừa nhận. -Cậu cố tình để tớ biết chuyện Nhi hẹn cậu? Ngọc khá run, uống một ngụm nước, rồi nói: -Phải. Tớ muốn cho cậu thấy con bé đó không đơn giản như cậu nghĩ. -Tớ không muốn đánh mất tình bạn của cậu và tớ. Bài thu hoạch tớ làm xong và gửi cho thầy rồi, từ mai, có lẽ nên hạn chế gặp hơn. Nói rồi anh lạnh lùng đứng dậy, Ngọc run run: -Cậu thích con bé đó, nó có gì hơn tớ chứ. -Tớ thích Nhi, Nhi hơn cậu điều đó. Bước đi, không thèm nhìn lại, anh thấy nhẹ nhõm, giờ, chỉ còn việc làm hòa với ai đó thôi..
|
Chương 08 Nhưng liệu, làm một người tổn thương, và còn là một đứa con gái trẻ con nửa người lớn thì xin lỗi có đơn giản không? Nó, trong tâm trạng ủ rủ, mệt mỏi bước về nhà, dáng người nhỏ bé từng bước chậm rãi, thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn bầu trời, như cố nuốt cái chất lỏng có vị mặn đó vào trong. Hôm nay, ba mẹ nó đi làm cả, may là thế nếu không lại làm ầm lên vì dáng vẻ nó bây giờ. Thật tệ hại.! Vừa mở cửa phòng, đập vào mắt nó lại là căn phòng đối diện. Tim nó lại đau, lần nữa, nước mắt không làm chủ lại tự rơi, nó khóc nức nở. Nhanh chóng đóng cửa sổ và buông rèm. Nó hiện tại, không muốn nhìn thấy cái gì có liên quan đến anh cả.. Cửa phòng bật mở, nhỏ bước vào. thấy nó đang ôm mặt khóc, nhỏ không khỏi đau lòng: -Ừm, đừng khóc nữa, mày mà thế là tao khóc theo luôn giờ. -Hức, anh ấy không cần tao mày ạ, trước giờ là toàn tao hoang tưởng thôi, là tao ngộ nhận, tự cho mình là bạn gái anh. hức.. lẽ ra.. hức tao... Nói đến đây, cổ họng nó nghẹn ứ, chả thốt ra lời nữa. -Mày việc gì phải khóc chứ, trên đời này thiếu gì trai, tên đó không cần mày thì mày việc quái gì hắn ta. Cái tên xấu xa, khốn kiếp đó..!! Nhỏ rít trong miệng, mặt mày đầy sát khí. Nó, tự nhiên ngẩng đầu lên, quẹt ngang dòng nước mắt đang chảy. -Mày đừng nói xấu anh, mày nói xấu anh chả khác gì đang đấm vào mặt tao cả. -Cái con kia, mày bị tên đó làm cho hóa điên rồi. -Không, quan điểm của tao là không nói xấu người đã từng thích, vì dù người đó có tệ thế nào thì cũng là người mà tao đã lựa chọn. Giọng nó nhỏ dần, nhỏ dần, nhìn lên trần nhà màu xanh. Nó thấy lòng mình lạnh lẽo. Nhỏ nhìn nó, thở dài cái rõ dài. Ngán ngẩm! -Ừm, đi dạo phố xả tress đi. Nói rồi nhỏ kéo nó đi luôn, không cho nó cơ hội từ chối. Hai đứa đi bộ dọc đường, mua ít bỏng ngô và bánh rán. Gió đông tạt vào mặt lạnh buốt. "Ừm, nó lạnh y hệt anh vậy" -À, mày với anh Huy sao rồi. -Hứ, bạn bè gì mày, tao nói bao lần rồi. Ừm, tao với anh ý đang hẹn hò -Ố ồ, hay à nha. Nó nheo nheo mắt, chun mũi trêu nhỏ, nhỏ thuận tay đấm nó phát, nó giả bộ đau đớn: -ax, cái con yêu quái này, thật tội nghiệp cho lão Huy. -Ashiiiiii. cái con tiểu yêu kia, đừng thấy tao nhân nhượng mà đè đầu đè cổ tao nhá. Vừa nói. nhỏ vừa bóp cổ nó. -AAAAAAAAAAAAA. thả ra, con điên, chết luôn giờ. Nhỏ buông tay, nó ra kiểu đấm gió, rồi cả 2 lè lưỡi cười đùa. Nó và nhỏ đi vào một quán gần đó, thì có một đám người, cả nam cả nữa, nhìn như độ anh Huy, anh Duy nhìn nhỏ chỉ trỏ, có người còn bĩu môi. Nhỏ rất khó chịu, nó tính kéo nhỏ ra thì có một anh bước tới, nhìn nhỏ, ánh mắt có chút ma quái của những kẻ lưu manh giả danh tri thức. -Chào bé, bé là Linh, người yêu mới của Huy hotboy à. Tên đó vừa hỏi, vừa cười, mấy người phía sau cũng bắt đầu cười, nụ cười chế nhạo, có chị khác xen vào: -Ôi dào, mới gì, chắc lại sắp cũ rồi đấy, haha -Ax, tao thấy em này nai tơ, mà trông cũng đáng yêu nhỉ, tao cá là được 2 ngày. -Gì mày, 2 ngày á, nhiều thế, tao cá 1 ngày rưỡi... Bọn họ nói cười xôn xao, thực tình chẳng xem ai ra gì. Nhỏ nắm chặt tay, tức giận, nó thấy thế bèn lên tiếng bênh bạn: -Các người... Nhỏ kéo nó ra sau, không để cho nó nói hết, giọng đều đều: -Ồ, thế à, vụ các cược này chắc vui lắm, nhưng mà em chắc ở đây toàn là các anh các chị ghen tị với em cả, nếu không sao lại quan tâm thế? Nhỏ cười nhếch mép, nó nghe mà thầm tán dương nhỏ bạn, lấy lại là một thánh nói móc của a2, nó lên tiếng: -Mày thật là, chắc gì người ta đã ghen tị với mày, chỉ là ghen ăn tức ở thôi, haiz, chắc lại muốn được như mày, mà không được nên quay sao nói xấu ý mà. -Ờ ha, tao cũng nghĩ y chang mày nè. Nói rồi cả 2 nhìn nhau cười, nụ cười nhạt, chứa đầy sự coi thường, nhóm người kia cứng miệng, đầu sắp có dấu hiệu bóc khói. -haha, đó là tại bạn anh nó thương bé nên mới nhắc trước vậy thôi, không tin thì bé thiệt thôi hà. -Ớ mày, nãy giờ là người ta có lòng tốt đó mày-Nó tỏ bộ ngây thơ nhìn nhỏ, nhỏ cũng không kém: -Ơ, thế ra nãy giờ trách nhầm à, hơ hơ.-Quay sang đám người kia-Cơ mà anh chị cũng rảnh thật, tự nhiên đi lo chuyện bao đồng, haiz, mà cái chính là em chả cần anh chị khuyên đâu ạ. -Ây da, ai lại nói thế với người tốt, con bạn em nó không biết ăn nói, anh chị cứ ngồi mà lo chuyện đi nhé, em đi trước đây ạ, chúc anh chị bao đồng luôn luôn thành công ạ Nói rồi nó kéo tay nhỏ lôi đi, cả 2 mặt rạng ngời vẻ chiến thắng, đi được một đoạn khá xa, cả 2 lại trở về với tâm trạng thật, mỗi đứa đuổi theo một suy nghĩ riêng.. "hình như hôm nay là ngày rắc rối nhất trong những ngày rắc rối hay sao ấy". Một ngày chủ nhật đau đầu.
|
Chương 09 Trở về nhà mà nó cứ lo lắng không yên, ừm, nó hiểu tính nhỏ mà. Nhỏ là người cầu toàn, không muốn bắt gặp những điều xấu xa và ghét bị người ta chỉ trỏ, thế mà hôm nay.. Kiểu gì nhỏ cũng giận anh Huy tội nghiệp cho mà xem, Nghĩ đến đây, nó không nén nổi tiếng thở dài. Anh, về nhà, việc đầu tiên là nhìn sang phòng nó, nhưng nó đống cửa, lần đầu tiên nó "cách li" với anh hoàn toàn như thế. "ừm, chắc tại đang giận thôi" anh tự trấn an mình. Nhỏ, nằm lăn lóc trên giường, những câu nói trêu chọc, của đám người lúc nãy cứ vang lên bên tai nhỏ. Nhỏ giận Huy, rất giận. Điện thoại đỗ chuông, lướt qua số điện thoại không được lưu, nhỏ tắt máy. Điện thoại lại reo, tắt.. Huy vẫn cố gắng gọi. nhưng."thuê bao quý khách..." Anh tức giận ném điện thoại xuống giường. Không hiểu nổi, cô bạn gái nhỏ của anh lại giận dỗi chuyện gì nữa. Huy là một anh chàng đẹp trai, tài năng là sinh viên năm 2 khoa công nghệ thông tin trường bách khoa. Anh luôn luôn có nhiều vệ tinh theo đuổi. Bề ngoài, nhìn có vẻ thân thiện, nhưng lại rất khó gần, có lúc lại bất cần và vô tâm. Nhỏ quen Huy vào hôm đầu năm, đến giờ cũng đã 2 tháng, không quá dài nhưng cũng đã có đủ kỉ niệm để tim cả hai rung động, đập liên hồi khi nghĩ về nhau. "Chào mừng các bạn đến với năm mới. cả cửa hàng như vỗ tay, hô hú lên hưởng ứng. -Để đến với chương trình bốc thăm trúng thưởng đầu năm của chúng tôi tổ chức, xin mời quý vị và các bạn hãy bốc cho mình một phiếu, trong đó có ghi rõ số của mình. Nó và nhỏ thích thú nhìn nhau, quả thật không ngờ hôm nay đi chơi, lại vào đúng cửa hàng có trò chơi thế này. Nhỏ thì chẳng tin vào may mắn đâu, còn nó thì cứ tin lắm ấy. Nó cười híp mắt: -Haha, chuyến này gặp hên là có quà rồi. Khi đó tao sẽ cho mày ké. -Vâng, em cảm ơn chị nhiều ạ, không biết ai ké ai nhá. Nhỏ nói rồi cười vang, còn nó thì nguýt dài. -Quý vị đã chọn xong chưa ạ. -RỒI.-Hơn cả trăm người trong cửa hàng đáp lại lời người dẫn chương trình. -Bây giờ tôi xin phổ biến luật chơi. Tôi sẽ bốc một lá phiếu, trên đó có ghi số nào thì mời bạn có số đó bước lên nhé. Mỗi phiếu tối bắt được sẽ có hai người có cùng số bước lên. các vị đã nghe rõ chưa ạ. -RÕ RỒI. -Nào, bây giờ thì cuộc chơi bắt đầu. Các vị hãy đoán xem trên tay tôi là số mấy. Cả không gian nhốn nháo, mỗi người hô lên 1 số, làm không khí náo nhiệt hẳn. -Tôi đã chọn được một lá thăm, và bây giờ, tôi cũng như các bạn, rất hồi hộp... Tất cả dường như đang nín thở. -Số 2. vâng là số 2 xin mời 2 vị khách có phiếu là số 2 bước lên đây ạ. Nghe người dẫn chương trình hô to mà nó không khỏi phụng phịu, haiz, phiếu nó là số 21, ( ). Tính quay phắt bước vê thì nhìn thấy nhỏ đang đơ, há hốc mồm. Nó ngạc nhiên nhìn vào tấm phiếu. "hơ, số 2" phút chốc nó lấy lại vui vẻ, vỗ vai nhỏ: -Con này mày khá lắm, haha, có gì ta được ké rồi. haha Nhỏ đi lên sân khấu trong sự ghen tị của nhiều người (chỉ là bốc thăm trúng thưởng thôi mà, hờ hờ) -Còn một người nữa ạ, xin hỏi ai là người còn lại thì nhanh lên đây để chúng tôi còn... Ông ta chưa nói hết câu thì có một "hoàng tử" bước lên với nụ cười tỏa nắng. Trong phút chốc, nó và nhỏ bị đơ. trong suy nghĩ của nó: "anh kia đẹp y chang anh Duy của mình". Còn nhỏ thì nhanh chống lấy lại vẻ tự tin ban đầu. Chỉ khi đi với nó, nhỏ mới thể hiện rõ là mình mê trai thôi. (khựa khựa) Chàng trai bước lên sân khấu, nhìn nhỏ khẽ cười, gật nhẹ đầu như ý muốn chào hỏi, nhỏ cũng lịch sự cười đáp trả. -Xin hai bạn tự giới thiệu về mình.-MC đưa mic cho chàng trai: -Chào. Tôi là Hà Gia Huy. Đang là sinh viên năm 2. Nói rồi, anh lại cười, khiến bao cô bạn trẻ phía dưới lạc mất một nhịp tim. Anh đưa mic sang nhỏ: -Hi, Tôi là Linh. Câu giới thiệu quá ngắn gọn và xúc tích. Huy khá ngạc nhiên về cô bé này. Anh ấn tượng với nụ cười duyên của nhỏ. (biết ngay mà, nụ cười mà nó muốn rụng rời cả chân tay) Trò chơi bắt đầu, cũng chẳng có gì thú vị, ngoài chuyện được tặng quà hơi "to" ra thì nhạt thách. Nó bũi môi, vừa nói vừa xoay xoay cái hộp: -Cái gì vậy trời. -Điện thoại đấy. -Ồ, à mà lúc nãy ra khỏi quán, anh đẹp trai kia nói gì với mày thế. -Không có gì, xin số điện thoại, bảo muốn làm quen, vì có duyên. Nó cười cười chỏ khuỷu tay vào người nhỏ. -Sướng nha, có hotboy theo đuổi kìa. -Thôi em không dám đâu ạ. Nghĩ đến ngày đâu gặp mặt Huy, nước mắt nhỏ rơi. mặn chát. (@@). Nhỏ biết nhỏ vô lí, nhưng dù cố gắng thế nào thì nhỏ cũng không thể ngăn mình không giận anh Huy. hừm, khổ tâm thật đấy.
|
Chương 10 Tuần mới, cái tiết trời cuối đông lành lạnh, đứng chờ nó mà tay nhỏ cóng cả lên, vừa thấy bóng nó: -Cái con kia, biết mấy giờ rồi không? -AX, tao không rõ, hẹn giờ rồi cơ mà sao lại không nghe thấy, hic, đi nhanh thôi. -Hừ, tao mà lên trễ, lão chủ nhiệm chặt chém là tao giết mày. -okok, lúc đó tao đốt nhà lão luôn, bỏ ghét. Nó lè lưỡi trêu nhỏ, rồi đến trường. Duy thức dậy, hôm nay anh không đến lớp. cầm điện thoại, ưm, không có tin nhắn. Thoáng chút buồn. Thở dài, bóp trán, anh nhìn sang phòng nó, cửa sổ vẫn đóng...Cô bé của anh giận anh thật rồi. Trưa lúc tan học, Huy đợi nhỏ trước cổng trường. Thấy anh, nó chỏ chỏ tay vào tay nhỏ: -Ế, anh đẹp trai của mày kìa. Nhỏ làm lơ, quay đi. Thấy nhỏ, anh chạy đến: -Linh..LINH.. Nhỏ bị anh cầm lại nơi khuỷu tay, giọng khó chịu: -Chuyện gì? -Ơ ơ, thôi tao về trước, lát anh Huy đưa Linh về nhá. Nhìn sang nó, anh mỉm cười, gật đầu: -Ừ, em về trước đi, cảm ơn em nhiều nhé. -Anh tránh ra, mày đợi tao cùng về-Nhỏ gọi với theo nó, cố gắng đẩy tay anh ra. -ĐI THEO ANH. Anh giận dữ kéo nhỏ đi nhanh, về phía xe anh. Đưa mũ cho nhỏ anh nhanh chóng đội mũ của mình. Đội xong, nhìn sang nhỏ, thấy nhỏ vẫn chưa xi nhê gì. Anh giật luôn cái mũ, cúi xuống, đội lên cho nhỏ. -Tự lên hay chờ bế. Nhỏ nguýt dài rồi cũng leo lên, ngồi sau xe mà mặt mũi cứ... Anh nhìn nhỏ mà nén cười. Đến nơi: -Xuống đi. -Anh đưa tôi đến đây làm gì? -Tôi cơ đấy. giỏi nhỉ?-Anh không nhìn nhỏ, chỉ cầm tay, kéo nhỏ ngồi phịt xuống cạnh anh. Nhỏ giật tay, ngồi cách xa anh. Anh lắc đầu, ngẩng mặt lên nhìn trời: -Giận gì anh?-Giọng lạnh tanh. Nhỏ bĩu môi, quay mặt đi chỗ khác, không thèm trả lời. -Linh. -Hỏi bạn anh ấy, hừ. -Gì? Bạn nào? -Anh thôi cái bản mặt đó đi, gì chứ, hôm nay muốn đá tôi phải không? Tôi chắc là người vinh dự được làm bạn gái anh lâu nhất nhỉ, hẳn 2 tuần rồi đấy. Mấy người trước chưa hết 2 ngày cơ mà. Nghe nhỏ tuôn cả tràng, Huy khá ngạc nhiên, nhưng lấy lại vẻ mặt phớt lờ vốn có anh hỏi nhỏ, giọng lạnh tanh: -Bạn anh nói thế? Rồi sao? -Anh... Tôi sẽ đá anh. Nhỏ đứng dậy, quay lưng bỏ đi, tim đau thắt, nhỏ cố cầm, không để nước mắt rơi. Khuôn mặt dễ thương xuất hiện màu đỏ vì... tức giận. Huy đứng chặn trước mặt nhỏ: -Đá anh? thế đá đi. Anh đẩy vai nó ngồi xuống bãi cỏ, cầm chân nó lên, ra vẻ thách thức. Nhỏ bất ngờ, cơn giận trong người phút chấc dâng lên. -A..Hừ.. Huy bị nhỏ đá, vì không lường trước nên người anh bật ra phía sau. Cũng phải, nhỏ học võ từ hồi lớp 6. Tuy không đạt mức cao thủ nhưng cũng đủ dùng. (há há). Nhỏ tức giận bỏ đi. -Ừm, để anh đưa về, tự về không được đâu Nhỏ chợt sững người. đúng rồi, lần đầu đến đây, thậm chí lúc nãy, mải giận dỗi nên không quan sát đường đến. Lấy lại phong độ, anh bước tới, kéo tay nhỏ, không để nhỏ từ chối, anh nói: - Đá anh rồi, giờ thì đừng giận nữa. - Thế anh giải thích sao về chuyện bạn anh nói? -Em muốn nghĩ sao thì nghĩ, anh không thích giải thích. -Thế là có thật? -Cứ cho là vậy đi.-Anh kéo nhỏ đi, bước đi nhanh hơn. -Anh muốn đá tôi.? Anh xoay người nhìn nhỏ, đanh giọng: -LINH. Đừng xưng tôi với anh. -Tôi thích thế, việc quái gì tôi phải nghe lời anh. -EM.. Huy tức giận, bóp chặt cổ tay nhỏ. Đau, sự thật là nhỏ thấy rất đau, vô thức thốt thành tiếng. -A..ưm.. Ý thức được sự việc, Huy nới lỏng tay, nhưng vẫn kiên quyết không buông tay nhỏ ra. -Đừng cứng đầu như vậy nữa, anh không thức người cứng đầu đâu. Trong trường hợp này mà anh còn thốt ra lời đó, quả thật...
|