Giọng Hát Của Một Ác Quỷ
|
|
15 Sau rất nhiều đêm đắn đo, nhỏ quyết định sẽ theo đuổi con đường nghệ thuật, thực hiện ước mơ được truyền lời ca tiếng hát của mình đến thật nhiều người. Cha mẹ nhỏ lúc đầu cũng ngăn cản, nhưng cuối cùng vẫn không lay chuyển được nhỏ. Còn chị gái nhỏ chẳng nói gì, không phản đối cũng chẳng ngăn cản. Từ khi biết chị gái đã đâm sau lưng mình một nhát sâu như vậy, sự yêu thương và kính trọng của nhỏ với chị cũng dần tan biến. Chị gái thì hoàn toàn lơ nhỏ, đôi khi lại ném ánh mắt thù hằn về phía nhỏ. Không gian hạnh phúc, hòa hợp giữa cả hai giờ chỉ còn lại một bầu không khí nặng nề, xa cách. Vì vậy, nhỏ cố tình chọn một trường thật xa nhà rồi ở trọ gần đó, tuy có khổ hơn nhưng ít nhất lánh mặt được chị gái. Đã biết nấu ăn nên từng bữa cơm đều do nhỏ nấu, ngoài việc học thì nhỏ còn đi hát ở những quán cà phê gần đó, luyện tập sự tự tin của chính mình. Cứ nghĩ mọi chuyện sẽ cứ ổn thỏa như vậy, ai ngờ một năm sau, cả gia đình nhỏ gặp rắc rối. Công ty bỗng phá sản khiến cha nhỏ phải chật vật khi tìm việc làm, mẹ nhỏ thì ở nhà đan lát kiếm thêm tiền. Chị nhỏ thì bỗng nhiên bỏ nhà đi biệt tăm biệt tích, không ai tìm thấy. Nhỏ đau lòng lắm, muốn phụ giúp cha mẹ nhưng cũng bất lực. Do tiền học đã trả hết, nhỏ không lo phải bỏ dở việc học. Có thời gian rảnh, nhỏ lại đi làm phục vụ tại một nhà hàng, kiếm tiền tự chi trả cho sinh hoạt hằng ngày, đồng thời cũng học thêm mấy mánh khóe chế biến thức ăn từ các chú đầu bếp nữa. Cứ vậy, ba năm đại học của nhỏ trôi qua nhẹ nhàng. Việc học và việc làm thêm khiến nhỏ bận tối mắt, ít có thời gian rảnh nên cũng không có mấy người có thể gọi là bạn. Tuy vậy, nhỏ cũng không buồn. Nỗi cô đơn của nhỏ được dọn dẹp sạch sẽ bởi những lời hát, bài nhạc nhỏ tự sáng tác – chứa đựng tất cả những cay, đắng, mặn, ngọt mà nhỏ từng nếm trải. Ba năm sau Ba năm, đủ để thay đổi rất nhiều thứ. Cha nhỏ cũng đã kiếm được việc làm trong một công ty lớn với lương cao, cuộc sống cũng trở nên dư dả hơn rất nhiều. Còn nhỏ, năm nay cũng đã tốt nghiệp rồi. Cầm trong tay tấm bằng đại học, cuộc đời nhỏ giờ đã lật sang trang mới. Về nhà thăm cha mẹ được một tuần, nhỏ lại về căn nhà trọ nhỏ bé của mình, quyết định sống tự lập, tự chịu trách nhiệm với cuộc sống của mình. Rồi một cơ hội đến với nhỏ: nhỏ được mời tham gia một cuộc thi tài năng để giành cơ hội được thu âm một bài hát của chính mình. Nhỏ mừng lắm, ngày đêm luyện tập để chuẩn bị cho cuộc thi. Đêm trước khi cuộc thi diễn ra, nhỏ dọn dẹp đồ vào một vali nhỏ để chuyển ra một khách sạn mà tất cả các thí sinh sẽ ở trong thời gian diễn ra cuộc thi. Trong lúc dọn, nhỏ chợt thấy một vật gì đó đang nằm lặng lẽ dưới gầm giường. Tò mò, nhỏ lấy một cái cây dài rồi khều khều vật đó ra. Nhỏ ngạc nhiên lắm, đó là cái MP3 ngày xưa mà nhỏ tưởng đã mất từ lâu rồi. Cầm nó trên tay, những dòng ký ức của ba năm trước dội về như thủy triều, đem nhỏ trở về với ngôi trường cấp ba hồi ấy. Bóng dáng hắn lại hiện lên, giọng hát hắn lại vọng về như một làn gió mơn man, thổi bùng lên tình cảm của nhỏ, cái tình cảm mà nhỏ nghĩ mình đã lãng quên từ lâu. Không nghĩ ngợi gì nhiều, nhỏ nhét luôn cái MP3 vào túi, kiên quyết sẽ không làm mất nó một lần nữa đâu. Ngồi trên xe buýt đến khách sạn, nhỏ hồi hộp lắm. Ước mơ đó đã theo nhỏ từ hồi nhỏ học cấp hai đến bây giờ sắp trở thành hiện thực rồi. Đeo tai nghe, nhỏ đắm chìm trong giọng hát mê hồn của hắn. Hơn hai mươi bài hắn hát qua ba năm học cấp ba nhỏ đều ghi âm hết, đem về chỉnh cho rõ tiếng rồi lưu vào MP3, giờ đây trở thành động lực tốt nhất của nhỏ. ‘Không sao đâu’, nhỏ tự an ủi chính mình, ‘mày làm được mà Vân Anh’. Khi tất cả các thí sinh được đọc tên, nhỏ ngẩn người khi nghe thấy tên chị gái. Nhìn qua, chị gái nhỏ trông khác đi nhiều lắm. Mái tóc đen giờ đã bị nhuộm thành một màu vàng chóe, khuôn mặt mộc ngày nào giờ đã được trét phấn, đánh son nhều tới mức nhỏ gần như không nhận ra. Nhiều cảm xúc hỗn độn ập về, tại sao chị lại ở đây? Nhỏ rất muốn hỏi chị, tại sao lại phản bội nhỏ, tại sao lại bỏ đi khi cha mẹ đang gặp khó khăn? Không nghĩ nhiều, nhỏ tới thẳng chỗ chị, nhỏ muốn nói rõ chuyện này. Chị gái thấy nhỏ, ánh mắt trở nên lạnh băng, quay người đi, coi như cả hai là người xa lạ. Nhỏ hụt hẫng, chưa bao giờ nghĩ chị gái có thể đối xử vô tình như thế này. Phần thi của chị nhỏ bắt đầu, hoàn toàn làm mọi người ngất ngây với chất giọng mạnh mẽ, lôi cuốn của chị. Nhỏ ngạc nhiên lắm, chưa bao giờ biết chị gái có giọng hát hay như vậy, tay bất giác run lên. Nhưng dù sao, nhỏ cũng quyết tâm sẽ giành chiến thắng, dù phải đối đầu với chị đi chăng nữa. Bước lên sân khấu, nhỏ gạt bỏ đi mọi âu lo, suy nghĩ. Nhỏ cất tiếng hát, khúc nhạc ballad buồn vang vọng khắp khán đài. Giọng nhỏ rất ngọt ngào, thánh thót, thật dễ dàng làm mê đắm lòng người nghe. Quả thật, cả khán đài đều chìm trong giọng hát của nhỏ. Còn nhỏ chỉ biết hát hết mình, trút hết những tâm tư tình cảm của mình vào trong bài hát đã cho nhỏ biết hắn ngày ấy, gắn kết tình cảm của nhỏ bằng từng nốt nhạc diệu kì. Và khi phần thi kết thúc, cả khán đài bùng lên tiếng vỗ tay dữ dội. Ngay cả giám khảo, các thí sinh khác cũng đang vỗ tay cho nhỏ. Bài hát của nhỏ, giọng ca của nhỏ cũng đã chạm đến trái tim của thật nhiều người như nhỏ mong muốn rồi.
|
16 Và kết quả chắc mọi người ai cũng có thể đoán ra, nhỏ giành giải nhất cuộc thi. Bài hát thu âm do nhỏ tự sáng tác ngay lập tức thu hút được rất nhiều người nghe, ngay lập tức có bao nhiêu phòng thu muốn kí hợp đồng với nhỏ. Từ đó, con đường nghệ thuật của nhỏ cũng bắt đầu. Với giọng hát và tài năng chơi được bốn loại nhạc cụ khác nhau, tên tuổi nhỏ bắt đầu nổi như cồn. Số lượng fan của nhỏ tăng nhanh đến mức chóng mặt, rồi thì gấu bông, hoa hồng, thư tình cứ vậy mà ùa vào trong nhà trọ của nhỏ khiến không gian vốn nhỏ lại càng chật hẹp hơn. Nhưng được nổi tiếng như vậy, nhỏ cũng phải đối mặt với không ít áp lực. Các ca sĩ lâu năm thì luôn tỏ ra ghen ghét, dèm pha nói xấu sau lưng nhỏ, số lượng công việc cũng chất đống, lại còn phải sáng tác nhạc cho chính mình… nhiều việc như vậy đổ dồn lên đầu khiến nhỏ có chút chịu không nổi. Vậy mà nhỏ vẫn tự mình thu xếp mọi chuyện ổn thỏa. Những bức thư (“tình” hay không “tình”) nhỏ đều giữ lại, cuối tuần kiên nhẫn ngồi đọc từng lá, viết thư đáp trả lại một vài lá, quà tặng của các fan đôi khi nhỏ sẽ giữ lại một vài món nào đó, còn lại thì luôn được nhỏ chia sẻ với những người hàng xóm của mình. Về việc bị ghét bỏ, nhỏ luôn biết điều, cư xử đúng mực với đàn chị trong nghề, khiến cho họ dù ghét cũng chẳng tìm được lý do gì để hạch sách nhỏ cả. Dù cho nhỏ đã nổi tiếng nhưng vẫn đối với mọi người xung quanh mình tôn trọng, biết nhường trên nhường dưới. Chính nhờ vậy mà những người làm chung với nhỏ ai cũng yêu mến nhỏ vì tính tình mộc mạc, chân thật đó. Vào cuối tuần, thay vì đi shopping hay tiệc tùng, nhỏ lại ra một quán cà phê nhỏ ngồi nhâm nhi một tách latte nóng, vừa đọc thư vừa tìm cảm hứng viết bài hát mới. Lâu lâu có thời gian rảnh, nhỏ lại về thăm gia đình mình, trả lại sự ấm áp cho căn nhà như trước khi chị nhỏ bỏ đi. Bây giờ, cuộc sống của nhỏ thật bình yên, hạnh phúc. Dẫu vậy, trong tim có chút gì đó mất mát khi nhỏ tình cờ nhìn thấy tên một ai đó trên tivi, trên một tờ báo kinh doanh. Dù rất muốn biết hắn giờ đã ra sao, đang làm gì, lập gia đình chưa, nhưng nhỏ hoàn toàn không có chút dũng khí nào để tìm hiểu. Không phải hắn đã bước chân ra khỏi cuộc đời nhỏ từ lâu rồi sao? Một năm sau Cuộc sống cứ thế êm đềm trôi, cho tới một ngày, mọi công sức của nhỏ đều tan biến như bọt bong bóng xà phòng. Tự dưng, scandal của nhỏ không biết từ đâu ra, đầy rẫy trên mạng, nào là dùng thuốc, sử dụng “quy tắc ngầm” để nhanh nổi tiếng, phẫu thuật thẩm mỹ để có thân hình đẹp hơn… Nhỏ tái mặt khi thấy mấy tin này, không dám tin vào mắt mình nữa. Nhỏ làm gì nên tội? Tại sao lại có người vu oan giá họa cho nhỏ như vậy? Rồi mọi thứ bắt đầu vỡ vụn khi nhỏ tình cờ bắt gặp chị gái cùng quản lý của mình đang ở cùng nhau. Nhỏ hoảng sợ, bỏ chạy thục mạng về nhà. Đóng sầm cửa lại, tiếng nấc nghẹn của nhỏ cũng không thể kiềm chế được nữa. Chị nó đây ư, làm ơn, có ai đó nói cho nhỏ rằng nhỏ đang nằm mơ đi. Nhỏ muốn tin rằng chị gái không phải là người như vậy, làm sao có thể tự hạ thấp mình như vậy, tại sao lại muốn hại nhỏ. Tiếng nức nở cứ vậy vang lên, xuyên qua màn đêm tĩnh mịch cho tới khi nhỏ mệt nhoài, ngủ thiếp đi, những giọt nước mắt chưa rơi vẫn còn đọng nơi khóe mi. Ngày hôm sau, vừa đặt chân đến phòng thu là nhỏ đã gặp phải một đống rắc rối. Cánh phóng viên vây chặt lấy nhỏ, liên tiếp chụp hình và đặt những câu hỏi sắc bén về đống tin đồn thất thiệt kia. Nhỏ nói đến lạc cả giọng, giải thích hết sức, rốt cuộc cũng chẳng ai thèm tin nhỏ. Số lượng fan của nhỏ sau khi nghe được những tin như vậy cũng đã giảm một cách đáng kể, các đồng nghiệp cũng nhìn nhỏ bằng con mắt khác. Tuy rất buồn, nhỏ vẫn không muốn từ bỏ ước mơ của mình, quyết định tự sắp xếp một cuộc họp báo để giải thích rõ mọi chuyện. Sau khi đã chọn lịch và chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, nhỏ vui vẻ dọn dẹp đồ mình rồi đi về. Vừa hay, quản lý của nhỏ bước vào, bản mặt lộ rõ vẻ tà ác. Nhỏ bủn rủn hết tay chân, cố gắng tìm cách thoát thân. Còn tên đó tiến càng gần nhỏ hơn, nhìn nhỏ bằng đôi mắt nhấn chìm trong dục vọng của mình. Nhỏ thì điên cuồng tìm trong túi xách của mình một cái gì đó để tự vệ, bỗng dưng tay đụng phải chai nước hoa yêu thích. Tìm lại được chút can đảm, nhỏ đợi tên đó tiến đến thật gần rồi xịt nước hoa thẳng vào mắt đối phương. Mặc cho tên đó la lối, nhỏ chạy thục mạng xuống lầu, bắt vội một chiếc taxi về nhà. Trong xe, nhỏ cắn chặt môi, lòng như có ai đó xát muối vào vết thương. Ước mơ của nhỏ, bây giờ lại trở về với con số không. Những ngày sau, nhỏ sống mai danh ẩn tích, hoàn toàn rút khỏi giới showbiz. Một ca sĩ như nhỏ chỉ là một hạt cát trong thế giới này, sớm nở tối tàn dưới miệng lưỡi người đời. Cha mẹ nhỏ vậy mà lại tin những tin tức ấy, thẳng tay đuổi nhỏ ra khỏi nhà, còn nói nhỏ phải làm theo chị gái. Nhỏ bàng hoàng, cha mẹ thật sự không tin nhỏ mà tin rằng chị nhỏ bỏ nhà đi đột ngột là do muốn kiếm việc làm phụ giúp gia đình, giờ mới dám về nhà. Hóa ra, chỉ có mình nhỏ còn đủ tỉnh táo để thấy tất cả chỉ là một vở kịch, mà trong đó nhỏ là con rối để chị gái điều khiển, không hơn không kém. Bây giờ, còn lại một mình, nhỏ mới biết rằng mình chẳng còn một ai để tin tưởng, dựa dẫm cả. Đôi chân tuy muốn ngã gục nhưng lý trí nhỏ còn mạnh hơn nhiều, thúc đẩy nhỏ đi tìm việc làm. Đang đi, một tờ quảng cáo đập vào mắt nhỏ, nói rằng đang tuyển dụng một người giúp việc, bao ăn bao ở cùng mức lương rất hấp dẫn. Không chần chừ, nhỏ bắt taxi đến ngay địa chỉ được viết trên tờ quảng cáo. Tới nơi, nhỏ rất bất ngờ khi biết đó là một căn bếp rất rộng, có mấy chục người đang bận bịu nấu nướng. Hỏi thăm một hồi, nhỏ mới biết rằng để có được công việc này, họ phải nấu một món sao cho hợp khẩu vị ông chủ. Tuy nhiên, ông chủ khá khó tính, từ nãy đến giờ đã có rất nhiều người bị loại rồi. Nhỏ thấy vậy cũng bắt tay vào làm. Gom những thứ mình cần từ một bàn nguyên liệu gần đó, nhỏ quyết định làm món sở trường của mình: sườn xào chua ngọt. Một lúc sau, đĩa sườn thơm phức của nhỏ được bưng lên cho ông chủ, nhỏ chỉ việc ngồi chờ. Chưa đầy năm phút sau, trợ lý của ông chủ ra thông báo đã có người được tuyển, và người đó không ai khác là… nhỏ! Hồn nhỏ vẫn đang trên mây khi bị tống vào một chiếc xe đen thui, dẫn thẳng tới một căn biệt thự rộng kinh khủng để bắt đầu công việc của mình. Nhìn cái cổng cao quá đầu người, nhỏ vẫn không khỏi ngạc nhiên, chỉ cần xào một đĩa sườn là được công việc tốt như thế này sao? Ông chủ này… không phải bị bệnh gì đó chứ? (Au: Chị chửi anh ý vậy là chết chắc rồi chị ơi!!!)
|
17 Hóa ra, ông chủ đó lại là hắn sao? Bao cảm xúc hỗn độn trộn lẫn, vui có, buồn có, khiến nhỏ nhất thời luống cuống. “Tên?” Nhỏ giật mình khi giọng nói trầm ấm của hắn cất lên, hắn không nhớ tên nhỏ? Cũng đúng thôi, nhỏ không nộp đơn xin việc gì cả, cũng đâu là gì đối với hắn đâu, làm sao hắn có thể nhớ? Nhỏ nhất thời đờ ra, nếu nhỏ nói tên thật của mình, liệu hắn có nhớ, liệu hắn có khinh nhỏ không? “Này!” Hắn quát lớn. Tiếng quát của hắn lôi hồn nhỏ về lại với trái đất. Nhỏ lắp bắp: “V… Vân.” Nhỏ cắn chặt môi, chịu đựng ánh mắt tò mò từ hắn. Cũng phải thôi, nhỏ còn không thèm nói tên họ đầy đủ cho hắn mà. May cho nhỏ, hắn chịu bỏ qua. Chỉ tự giới thiệu tên mình, hắn lãnh đạm giải thích nhanh những gì nhỏ phải làm – đơn giản là lo việc nấu nướng ngày ba bữa, trưa thì đem cơm lên công ty cho hắn, còn việc nhà thì đã có những người khác làm. Hắn chỉ cho nhỏ một căn phòng cạnh phòng hắn, bảo rằng hắn hay ăn khuya, có gì gọi, nhỏ chạy qua sẽ tiện hơn. Nhỏ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Trước khi rời nhà, hắn còn dặn nhỏ hôm nay hắn sẽ ăn ngoài, không cần phải nấu, sau đó bỏ đi ngay. Nhỏ đứng tần ngần hồi lâu trong căn phòng rộng lớn, cuối cùng cũng bắt tay xếp dọn hành lí. Sau đó, nhỏ tò mò đi lòng vòng quanh nhà xem xét chung quanh. Nhà hắn thiệt là rộng kinh khủng luôn, có hồ bơi, sân gôn mini, một nhà kính trồng đầy những loại hoa đẹp và hiếm nhất làm nhỏ thích mê. Đi chán chê, nhỏ đi chào từng người trong nhà, từ bảo vệ, người giúp việc đến người làm vườn, v.v. Ai cũng thấy mát lòng vì sự lễ phép của nhỏ, không ngại nói hết những gì họ biết về hắn cho nhỏ nghe. Nhỏ vui lắm, cười mãi không dứt. Mà cũng lâu rồi nhỏ mới cười ấy nhỉ, cảm giác mới… xa xỉ làm sao. Sau khi đi đến mức mỏi rã rời, nhỏ về phòng, tắm gội rồi ngủ thiếp đi, lấy lại sức lực sau một ngày đầy mỏi mệt. Lúc nhỏ mở mắt ra, trời cũng đã sụp tối. Nhìn đồng hồ đeo tay, kim đồng hồ đã chỉ 12 giờ từ lúc nào. Nhỏ rối hết lên, sao nhỏ có thể ngủ từ 5 giờ chiều đến 12 giờ đêm chứ? Nhỏ tự buông thả chính mình rồi, hèn chi mới mệt mỏi như vậy. Mấy ngày gần đây, nhỏ mất ngủ liên hồi, lại bị áp lực đè nặng, giờ có một cái giường êm ái như vậy, hỏi làm sao nhỏ cưỡng lại được. Đi rửa mặt một chút cho tỉnh táo, nhỏ gõ cửa phòng hắn thử, không trả lời. Mím môi, nhỏ thử đẩy cửa bước vào; hắn vẫn chưa về? Quả thật làm tổng giám đốc của một tập đoàn lớn như vậy làm hắn bận ngập đầu, còn bận hơn nhỏ hồi đó nhiều. Tạm gạt hết suy nghĩ về hắn ra khỏi đầu, nhỏ tập trung vào việc thỏa mãn cái bụng đói meo của mình. Tìm quanh quất một hồi, nhỏ thấy một “kho” đầy các loại… “gói”: mì gói, bún gói, phở gói, cháo gói… Đổ mồ hôi – hóa ra từ đó đến giờ hắn vẫn sống sót bằng mì gói sao? Trong tủ lạnh, ngoại trừ trứng, cà chua và rau sống, hoàn toàn không còn gì khác. Hắn sống thế này, quả thật rất thảm nha! Vì mì là thứ duy nhất hắn có, nhỏ bắc một cái nồi nhỏ, chuẩn bị nấu mì. Từ nhỏ đến giờ, nhỏ là một đứa kĩ tính, ngay cả việc ăn mì cũng không ngoại lệ. Thay vì nấu nước sôi rồi ngồi đợi, nhỏ thích làm cho món mì của mình hấp dẫn thêm chút. Khi nước trong nồi đã sôi, nhỏ cắt hai quả cà chua, đun nhỏ lửa chút cho chín nhừ. Sau đó, nhỏ cho hai vắt mì cùng mấy gói gia vị, đập thêm quả trứng và cho rau thơm vào. Một lúc sau, mùi mì thơm lừng bay khắp nhà, đánh thức bất kì cái bụng đói nào. Ngồi xuống, nhỏ ăn ngon lành. Dù chỉ là mì, nhưng sau mấy ngày uống nước lọc cầm hơi, mì gói cũng trở thành món ăn hảo hạng nhất với nhỏ rồi. Mới ăn được có nửa bát, nhỏ đã nghe thấy tiếng mở cửa. Bỏ dở chén mì, nhỏ vội vội vàng vàng chạy ra cửa đón hắn. Hắn bước vào, thấy nhỏ đứng cúi đầu, nhỏ giọng chào hắn thì ngạc nhiên lắm, chẳng phải hắn đã bảo nhỏ không cần phải đợi rồi sao. Nhưng lia mắt một vòng, thấy bát mì nằm dang dở trên bàn, hắn hiểu ngay ra nhỏ đang làm gì. Bỗng nhiên, bụng hắn cũng réo lên dữ dội. Cả đêm ở quán bar tiếp đối tác, bụng rỗng mà uống toàn rượu làm hắn cực kì chán ghét. Nhỏ có vẻ cũng nhận ra hắn đang đói, kéo kéo ống tay áo hắn vào bếp. Để hắn ngồi đó, nhỏ lấy ra ba gói mì, bắt đầu nấu cho hắn ăn. Nhớ tới hành động “to gan lớn mật” (là kéo tay ảnh vào bếp ý!) lúc nãy, mặt mày nhỏ đỏ chẳng kéo gì quả cà chua trong nồi làm cho một người nào đó ngồi đằng sau nhếch mép cười, vẻ mặt rất chi là hưởng thụ sự bối rối của nhỏ. Mì chín, nhỏ cùng hắn ngồi ăn. Nhỏ bỗng thấy thật mắc cười: nửa đêm nửa hôm, một người từng là ca sĩ nổi tiếng, một người là tổng giám đốc lại ngồi húp mì sùm sụp như hai kẻ chết đói vậy, quả thật mất sạch sẽ hết hình tượng rồi. Xong xuôi, nhỏ dọn dẹp, rửa chén. Hắn ngồi đằng sau, ánh mắt như thợ săn nhìn một con mồi, tỉ mỉ quan sát làm nhỏ lạnh sống lưng. Cố gắng làm cho thật nhanh, nhỏ chào hắn rồi chạy vội về phòng. Hắn vẫn nhìn theo hướng nhỏ mới chạy qua, khuôn mặt lộ rõ vẻ thích thú. Xem ra, thuê cô gái này làm “đầu bếp” cho hắn cũng là một lựa chọn đúng đắn.
|
18 “Oa, thoải mái quá đi!!!” Nhỏ vươn vai, hít thở khi trời, đón chào một ngày trong lành mới đến. Vì chiều qua ngủ dữ quá, sau khi nấu mì cho hắn tối qua nhỏ cũng có ngủ thêm được miếng nào đâu, cỡ năm giờ sáng đã bật hẳn dậy rồi. Sau khi đi bộ một vòng quanh nhà, nhỏ thấy những người làm vườn đang lúi húi cắt cỏ, tưới hoa, chăm sóc cho mấy bồn hoa ở sân sau. Nhỏ thích mê, cũng thuyết phục được mọi người cho nhỏ tự tay chăm hoa. Dù sao, chăm sóc hoa cỏ cũng là sở thích của nhỏ, cũng là lý do nhỏ học cực giỏi môn sinh hồi đó, giờ có cơ hội tốt như vậy để thỏa mãn sở thích của mình thì tại sao nhỏ lại không nắm lấy chứ? Vậy là nhỏ chăm chú tưới hoa, thưởng thức vẻ đẹp cùng hương thơm của những bông hoa đủ màu sắc vẫn còn đọng vài giọt sương của sớm mai. Mải mê tới mức nhỏ quên luôn công việc chính của mình là nấu ăn cho một ai đó. Hắn thức dậy, gõ cửa phòng nhỏ – không ai trả lời. Hắn xuống bếp tìm, cũng chẳng thấy nhỏ đâu. Quái lạ, nhỏ có thể đi đâu được chứ nhỉ? Hắn gọi đại một người làm lên hỏi thì mới biết nhỏ đã bỏ ra sau vườn tưới hoa. Hắn hừ lạnh một tiếng, lại lết xác ra vườn sau tìm nhỏ với vẻ bất mãn vô cùng. Đường đường là một đại thiếu gia, mới mở mắt đã phải phải lết xác đi tìm con nhỏ giúp việc, thật mất hết mặt mũi mà. Vác khuôn mặt hầm hầm đi, hắn định bụng sẽ phải mắng cho nhỏ một trận ra hồn. Ấy vậy mà khi thấy nhỏ rồi, hắn lại thất thần hoàn toàn. Hôm nay nhỏ mặc đồ khác hẳn, chiếc áo phông cùng quần jeans được thay bằng một bộ váy trắng dài đến đầu gối có nhún bèo ở cổ, mái tóc óng mượt giờ cũng được thả ra bỗng trở nên óng ánh lạ thường dưới ánh mặt trời đang hé sáng. Vẻ đẹp của nhỏ khiến hắn sững sờ, cứ ngây ngốc đứng ngắm nhỏ không hề chớp mắt. Nhỏ vô tư, đâu có biết có người đang si mê dáng vẻ của nhỏ bây giờ. Chỉ sau khi đã tưới xong tất cả các bồn hoa nhỏ mới quay lại và chạm vào ánh mắt của hắn. Trong mắt hắn hình như ánh lên một cảm xúc gì đó rất khó đọc tên, liệu nhỏ có nhìn lầm không vậy? Tiến lại gần hơn, ánh sáng đó chìm sâu trong đôi mắt nâu nhạt của hắn, biến mất không một dấu vết, trả lại vẻ lạnh lùng, xa cách của hắn như bình thường. Quả nhiên, nhỏ nhìn lầm mất rồi. “Chào buổi sáng, Cao thiếu gia.” Nhỏ cúi đầu chào hắn như cách quản gia đã chỉ nhỏ. Hắn chỉ liếc nhỏ một cái, lạnh lùng hỏi một câu: “Mấy giờ rồi?” Nhỏ nhìn đồng hồ, bây giờ đã là bảy giờ hơn. Chợt nhớ hắn từng dặn rằng bảy giờ sáng là phải có đồ ăn sẵn sàng cho hắn rồi, nhỏ chăm chăm nhìn xuống mũi giày của mình. Mới ngày đầu tiên đi làm mà nhỏ đã mắc sai lầm rồi, thiệt tình luôn đó. Nhìn cô gái đang cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi trước mặt mình, hắn cố gắng nín cười trước hành động trẻ con của nhỏ. Hắng giọng một cái, hắn hất đầu vào trong nhà. Nhỏ thì như được ân xá, chạy ù vào nhà bếp làm ngay bữa sáng cho hắn. Trong khi nhỏ làm bếp, hắn đứng dựa tường ngắm nhỏ làm trứng rất thuần thục, đáy mắt lộ rõ vẻ dịu dàng chưa từng thấy. Nhìn nhỏ tất bật vì hắn, tâm trạng hắn tốt hơn nhiều. Nhỏ thì sau khi dọn đồ ăn ra xong cũng chỉ đứng bên cạnh hắn, chờ hắn ăn xong rồi dọn dẹp. Hắn thấy vậy thì nhíu mày, ra hiệu cho nhỏ ngồi xuống. Nhỏ lắc đầu, dù sao hắn cũng là ông chủ của nhỏ, sao nhỏ có thể ngồi ăn cùng hắn chứ. Hắn chẳng thèm tốn nước bọt, nhìn nhỏ một cái; người nhỏ phản ứng ngay tức thì, ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cùng hắn. Bữa ăn kết thúc, nhỏ dọn dẹp bàn ăn, hắn thì đi làm, trước khi đi còn nhìn nhỏ một cái đầy ẩn ý, môi mấp máy như muốn nói gì rồi lại thôi. Hắn đi rồi, nhỏ ở nhà hoài cũng kì. Nhớ tới cái tủ lạnh rỗng không hôm qua, nhỏ hỏi quản gia xem siêu thị gần đây nhất là ở đâu. Quản gia nói nhỏ không cần phải lo, sẽ có người đưa nhỏ đi. Theo lời quản gia, nhỏ xuống nhà. Đập vào mắt nhỏ là một chiếc xe Maserati đen láng coóng, y hệt chiếc xe hay đưa đón hắn hồi đó, bên cạnh là một người phụ nữ với mái tóc hung đỏ, mặc bộ đồ công sở màu đen, che kính râm kín mặt đang cung kính cúi chào nhỏ. Chưa hết ngạc nhiên, quản gia đã đẩy nhỏ lên xe, dặn dò người phụ nữ kia gì đó rồi nhắc nhỏ nhớ làm bữa trưa cho thiếu gia. Sau khi chiếc xe đã lăn bánh, nhỏ mới biết người phụ nữ sang trọng như thế này lại là tài xế cho nhỏ. Tai nhỏ ù đi, chẳng lẽ hình tượng của hắn với mọi người, đặc biệt với hắn đã rớt thảm hại thế này rồi ư? Chỉ quên bữa sáng cho hắn mà bị quản gia nhắc “khéo” đến mức nhỏ thật muốn đập đầu tự sát vì cái sự tắc trách của mình. Và từ bao giờ thì đi siêu thị nhỏ cần có tài xế kiêm bảo vệ đi theo thế này??? May là sau một hồi năn nỉ bỏng cả họng, rát cả lưỡi thì người phụ nữ kia mới không theo nhỏ vào siêu thị. Chọn đầy một xe hàng, nhỏ cắn răng vét những tờ tiền cuối cùng để trả cho đống đồ kia, chính thức sạt nghiệp hoàn toàn. Đang loay hoay không biết làm sao có thể bưng hết đống này ra xe, người phụ nữ kia lại xuất hiện và mang phần lớn giúp nhỏ. Nhỏ không khỏi công nhận: những người làm cho hắn cũng xuất quỷ nhập thần như hắn vậy. Về lại đến biệt thự cũng đã gần giữa trưa, nhỏ lôi vội một số thứ từ đống đồ mới mua ra, làm cho hắn mấy cái sandwich rồi gửi quản gia để ông đưa lên công ty cho hắn. Còn nhỏ ở nhà, kịch liệt sắp xếp lại nhà bếp, vứt những gói mì hết hạn đi, rồi lại lau dọn tủ lạnh. Làm quần quật mấy tiếng liền, thoắt cái đã gần tới giờ hắn đi làm về. Mới nghỉ được năm phút, nhỏ lại lao vào “chiến đấu” hăng say với bữa tối của hắn. Đến khi hắn về, cơm canh nóng hổi đã được dọn ra đàng hoàng. Hắn hơi sững người, nhỏ thì giục hắn đi thay đồ, rửa tay rồi xuống ăn. Ngồi trước một bàn đầy thức ăn thế này, hắn có chút lúng túng. Nhỏ để ý thấy, lấy cho hắn bát cơm rồi chỉ mấy món thức ăn cho hắn gắp. Khi hắn nếm thử, nhỏ hồi hộp nhìn hắn, mong là mình đã nấu đúng khẩu vị của hắn. Sau khi ăn một miếng xong, hắn có vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã trở về bình thường. Ăn được nửa bát cơm, thấy nhỏ còn đứng đó, hắn liền bắt nhỏ ngồi xuống ăn chung. Nhỏ từ chối, nhưng hắn đâu có cho. Ăn xong, vẫn như ngày hôm qua, nhỏ dọn dẹp bàn ăn, hắn đứng im nhìn nhỏ. Lúc nhỏ chuẩn bị chuồn liền bị hắn nắm tay lại, đưa cho nhỏ một chiếc thẻ màu đen. Nhỏ trố mắt, hắn đang đưa nhỏ thẻ ngân hàng của hắn? Nhỏ bối rối lắc đầu, hoàn toàn không dám nhận. Hắn trừng mắt nhìn nhỏ, bảo đây sẽ là tiền sinh hoạt cùng tiền mua sắm của nhỏ trong thời gian ở đây, có thể dùng thoải mái. Tuy không thoải mái khi cầm tiền hắn như vậy, nhỏ cũng bất đắc dĩ phải nhận nhưng tự hạ quyết tâm sẽ không dùng. Hắn như nhìn thấu nhỏ, lãnh đạm nói rằng đó cũng là tiền lương, cái thẻ của hắn cũng chỉ là hình thức thôi. Bây giờ nhỏ mới nhẹ nhõm được chút ít, ít ra cũng không phải dùng ké tiền của hắn. Đúng là đại thiếu gia như hắn có khác, một tấm thẻ như vậy thì đáng gì đâu chứ. Và cứ như vậy, nhỏ đã quen dần với việc sống chung với hắn, nhưng vẫn không chịu nổi đôi mắt sáng rực của hắn khi nhìn nhỏ. Việc cả hai ăn chung cũng chẳng còn gì lạ nữa. Đôi khi, hắn sẽ lái xe chở nhỏ đi đây đi đó dạo phố phường, hoặc khi đi công tác xa đều lôi nhỏ theo, giải thích đơn giản là hắn cần người lo bữa ăn. Nhỏ cũng vui vẻ chấp nhận hết, dần dần mối quan hệ chủ – tớ của nhỏ và hắn đã biến mất từ lúc nào. Hắn không cho nhỏ gọi là Cao thiếu gia, bắt nói thẳng tên hắn; nhỏ cũng bớt sợ hãi, lo cho hắn dần nhiều hơn là bữa ăn, dần bước chân vào với thế giới của hắn lúc nào mà chẳng hay. Hắn cũng vậy, thay đổi đến chóng mặt. Nhỏ đâu có biết, chuyện hắn về nhà sớm gần như là không có, việc hắn đem người giúp việc của mình đi công tác cùng lại càng không thể. Họ cứ vậy, dần cảm hóa lẫn nhau như một lẽ đương nhiên, lặng lẽ kết nối hai thế giới của một thiên thần và một ác quỷ với nhau.
|
19 Ngồi trên sô-pha, nhỏ vùi đầu nghiền ngẫm chồng tiểu thuyết mới mua. Hết cuốn này đến cuốn khác, hết giờ này đến giờ khác, cánh cửa vẫn lặng im. Nhỏ lo lắng nhìn đồng hồ, sao giờ này hắn vẫn chưa về? Đồ ăn trên bàn nhỏ làm từ nãy đến giờ cũng đã nguội ngắt rồi. Bồn chồn, nhỏ cầm điện thoại lên, rồi lại đặt xuống, đắn đo cực kì. Chiếc điện thoại này giờ cũng chỉ còn một số duy nhất của hắn thôi, nhỏ thì không biết có nên gọi cho hắn không nữa. Từ khi nhỏ làm người giúp việc trong nhà hắn, ngoại trừ ngày đầu tiên, chưa bao giờ hắn về trễ cả. Ngồi trên đệm mà giờ nhỏ như ngồi trên đống than, nhấp nha nhấp nhổm đợi hắn về. Hôm nay có phải là ngày đặc biệt gì đối với hắn không nhỉ? Vì sao, nhỏ có cảm giác mình đã quên một chuyện gì đó rất quan trọng nhỉ? Cầm điện thoại lên, nhỏ vội xem lịch. Hôm nay là...? Một dòng kí ức cuộn trào trong đầu nhỏ, đem lại giọng hát chất chứa đầy tâm tư của hắn, bộ dạng yếu đuối của hắn, vòng ôm đầy ấm áp ấy... Vậy ra, hôm nay là ngày giỗ của mẹ hắn. Biết được rồi, nhỏ không hề bớt sợ mà còn lo thêm. Cầm điện thoại, nhỏ bấm số hắn, nhất quyết phải biết được hắn đang ở đâu. Bỗng dưng, tiếng mở cửa quen thuộc lại vang lên, dập tắt luôn ý định của nhỏ. Hắn bước vào, đi thẳng vào phòng. Nhỏ hoảng sợ, muốn đuổi theo nhưng chân vẫn bất động. Cố trấn tĩnh lại chính mình, nhỏ bước vào bếp hâm vài món ăn lại rồi đem lên cho hắn. Đứng trước cửa phòng hắn, nhỏ tần ngần mãi rồi lại thôi. Giờ nếu nhỏ vào cũng chẳng thể giúp gì được hắn cả. Vậy là nhỏ cứ ngồi trước cửa phòng hắn, lòng đau nhói, chỉ mong lúc hắn cần nhỏ có thể ở bên. Trời dần về đêm, nhỏ đang lơ mơ ngủ gà ngủ gật thì nghe tiếng đổ vỡ phát ra từ phòng hắn. Nhỏ bật dậy, đẩy mạnh cửa đi vào. Đau quá, tại sao nhỏ lại đau thế này? Hắn ngồi bệt dưới đất, đôi mắt đỏ ngầu hằn tia máu, dữ tợn không thể tả; chiếc áo sơ-mi trắng tinh giờ nhúm nhó, hàng nút nửa mở nửa đóng, có cái còn cài lệch khuy, mái tóc vốn rất gọn gàng của hắn giờ rối tung lên. Trên sàn là chiếc ly thủy tinh giờ đã vỡ tan tành, có mảnh còn dính máu từ bàn tay đã bị cứa đứt của hắn. Không nghĩ ngợi gì nhiều, nhỏ vớ lấy đôi dép đi trong nhà gần đó, vào phòng tắm lấy thêm đôi nữa cho hắn rồi tới thẳng chỗ hắn, bắt hắn đi dép vào rồi dìu hắn ra khỏi phòng. Đưa hắn ra sô-pha, nhỏ lấy hộp y tế rồi cần thận gắp từng mảnh thủy tinh vụn ra khỏi tay hắn, sát trùng rồi băng bó cẩn thận. Khuôn mặt nhỏ không khỏi toát lên vẻ đau lòng khi nhìn thấy vết thương của hắn. Nhẹ nắm lấy bàn tay quấn đầy băng, nhỏ nhìn thẳng vào đôi mắt nâu đang hằn vệt đỏ của hắn. Trong khoảnh khắc mắt chạm mắt ấy, trái tim nhỏ chợt rung lên một nhịp. Đáy mắt hắn cũng khẽ lay động khi chạm vào đôi mắt trong veo, đen láy như muốn bao bọc hết cả nỗi đau hắn đang phải hứng chịu của nhỏ. Cứ vậy, khoảnh khắc đó dường như là vô tận, thời gian như ngừng trôi, tất cả để họ được lắng đọng lại trong từng phút giây này. Rồi bàn tay lành lặn của hắn không tự chủ được mà đưa lên, vuốt ve gò má hồng của nhỏ, bất giác kéo nhỏ lại gần hơn. Hắn đặt lên môi nhỏ một nụ hôn làm tim nhỏ đập điên cuồng. Hắn... hắn đang làm gì vậy?? Hắn hôn nhỏ sao? Bộ não của nhỏ đang vận hành hết công sức thì đột nhiên, hắn hôn nhỏ thật mạnh, tức khí vì nhỏ dám nghĩ ngợi lung tung. Bao nhiêu sự rối bời của nhỏ cũng theo hành động này của hắn mà bị ném ra ngoài chín tầng mây ngay lập tức. Từ nhẹ nhàng, nụ hôn của hắn mạnh mẽ hơn, chiếm hữu hơn khiến nhỏ không tài nào thở nổi. Khi hắn buông nhỏ ra, nhỏ mất đà mà dựa hẳn vào lồng ngực vững chãi của hắn, cố gắng lấy lại hơi thở gấp gáp của mình. Hắn cũng đang thở dốc trên đầu nhỏ, cánh tay mạnh mẽ của hắn vây nhỏ chặt trong lòng khiến nhỏ chẳng thể cựa mình nổi. Cứ vậy một hồi, hắn bỗng nhiên ngã ầm ra ghế, lôi nhỏ theo khiến cả hai đều nằm trong một tư thế rất chi là "mờ ám". Nhỏ lắp bắp: "Ng..Nguyên...Vũ?" Hắn vẫn im lặng. Một phút sau, nhỏ có thể cảm nhận được hơi thở hắn nhẹ dần, theo một nhịp đều đều trên đầu nhỏ. Chẳng lẽ... hắn ngủ mất rồi!! Nhỏ luống ca luống cuống, cố gắng ngồi dậy nhưng làm sao có thể. Vòng tay hắn như sắt thép, quấn chặt quay người nhỏ thành một sợi xiềng xích chắc chắn nhất, không thể nào phá vỡ. Bất lực, nhỏ mệt mỏi quá, rốt cuộc cũng chịu an phận nằm lại như bình thường. Khoảnh khắc này... có chút không thật tí nào. Người nhỏ thích, thậm chí cũng có thể là... yêu, đang ôm chặt nhỏ, gần tới mức nhỏ có thể vùi mình vào hương bạc hà ấm áp ấy của hắn, và chỉ cần vươn tay là nhỏ có thể chạm vào mái tóc nâu ấy. Hắn cựa mình một cái, lập tức dập tắt tất cả các ý định của nhỏ. Mặt nhỏ đã đỏ, lại càng đỏ hơn với những suy nghĩ của chính mình, chỉ có thể nhắm chặt mắt lại, cố gắng đánh tan sự bối rối. Một lúc sau, nhỏ cũng chìm vào giấc ngủ thật sâu. Thấy người mình đang ôm cuối cùng cũng chịu ngủ yên, hắn mới mở mắt ra. Bàn tay bị thương tuy có hơi đau sau cú ngã đột ngột xuống ghế nhưng hắn làm ngơ, cố chấp ôm chặt nhỏ. Lúc này, trông nhỏ thật bình yên làm sao, hàng mi dài rủ xuống, trên môi còn đọng nụ cười, mái tóc đen xõa dài thơm mùi oải hương... tất cả những thứ thuộc về nhỏ đều làm hắn ngất ngây. Nhất là đôi môi đỏ mọng của nhỏ, trông thật quyến rũ, đủ để mời gọi bất cứ ai. Kìm lòng không đậu, hắn cúi xuống, thưởng thức hương vị ngọt ngào từ nhỏ một lần nữa. Sau khi đã thỏa mãn, hắn mới buông tha cho nhỏ, ôm chặt lấy thân hình bé nhỏ trong lồng ngực, trên môi nở nụ cười đắc thắng rồi chìm vào giấc ngủ.
|