Ông Xã Anh Là Ai
|
|
Chương 57
Mọi người đều chờ bên ngoài phòng cấp cứu.
San San nắm tay Tiểu Vi, cuối cùng cũng biết những chuyện của họ. Sắc mặt Tiểu Vi tái nhợt, giống lần cô nhận được điện thoại từ bệnh viên gọi đến tòa soạn vào ba năm trước, nước mắt lưng tròng.
Người đàn ông đó vẫn lặng lẽ đứng từ xa.
Dựa vào cửa sổ.
Ngoài kia là bóng đêm tịch mịch và sâu thẳm, cành cây khô gõ vào cửa kính, gió lạnh buốt xương.
Trong không trung như có đám mây đen, cuồn cuộn nhưng cô tịch, không thấy vì sao nào, chỉ có bóng tối vô cùng vô tận đang kéo dài mãi… kéo dài mãi…
Sắc mặt anh cũng nặng nề như bầu trời ngoài kia.
Không ai biết anh đang nghĩ gì, không ai biết trong lòng anh đang cuộn dâng tâm tư nào.
Đến khi hành lang của phòng cấp cứu vẳng đến tiếng bước chân dồn dập, Đồng Tiểu Vi thấy ngay bà Hạ đang loạng choạng chạy tới, lập tức bước tới đón. “Dì…”
Chưa nói xong, nước mắt đã rơi.
©STENT
Bà Hạ nắm tay Tiểu Vi, tròng mắt hoe đỏ, nhưng lại bước đến trước mặt Viên Dã, sắc giọng hỏi không khách sáo.
“Viên Dã, lúc đầu con đã nhận lời mẹ thế nào?! Chẳng phải con nói sẽ chăm sóc tốt Tiểu Thụ, cho nó cuộc sống hạnh phúc hay sao? Bây giờ con đã làm gì? Tại sao hại nó đến mức bệnh cũ tái phát, hôn mê bất tỉnh?! Viên Dã, con đã từng nói con nhất định sẽ trân trọng yêu quý con gái mẹ mà?!”
Viên Dã đột nhiên bị bà Hạ quở trách thì trên gương mặt tuấn tú bỗng tái nhợt.
“Con đã nhận lời mẹ sẽ làm con gái mẹ mãi mãi hạnh phúc mà? Viên Dã… Mẹ tin tưởng con… Mẹ đã trao Tiểu Thụ cho con, nhưng giờ thì sao… Giờ thì sao…”
Nước mắt của bà cuối cùng đã trào ra.
“Con xin lỗi”, Viên Dã hơi cúi đầu, chỉ thốt ra một câu.
“Xin lỗi?! Xin lỗi thì có ích gì! Xin lỗi có thể trả lại mạng sống con gái mẹ không? Xin lỗi thì có thể khiến Tiểu Thụ tỉnh lại không? Lần đó mẹ đến thăm hai đứa, trên đường đi siêu thị, con bảo con để nói gì với mẹ?! Mẹ bảo con tìm cơ hội kể cho Tiểu Thụ biết, mẹ bảo con để nó từ từ chấp nhận, nhưng con đã làm chưa? Viên Dã, một câu xin lỗi thì muốn xóa sạch trách nhiệm hay sao?”
Sự phẫn nộ và đau thương của bà khiến Viên Dã lại cúi thấp đầu, anh không mở miệng nói gì cả.
Tiểu Vi đứng cạnh đau đớn ôm lấy bà Hạ. “Dì, dì đừng trách Viên Dã, đó không phải là lỗi của anh ấy… là con… là con không chịu nói cho Thiên Thụ biết, mới khiến cậu ấy hiểu lầm… Dì, là chúng con không tốt, là chúng con không giấu được Tiểu Thụ, dì đừng trách Viên Dã, được không?”
“Dì không trách nó thì phải trách ai? Là nó đã cưới con gái dì, là dì đã trao con gái cho nó! Nhưng bây giờ nó lại nói với dì là Tiểu Thụ không ổn rồi… Tiểu Thụ không ổn rồi! Nếu nó thực sự không ổn thì ba năm trước không nên để nó sống lại! Viên Dã, nếu con chỉ có thể khiến nó đau lòng mà ra đi thì ba năm trước, con không nên cưới nó!”, bà Hạ khóc gào, giằng kéo Viên Dã.
“Dì ơi, đừng… đừng như vậy…”, Tiểu Vi khóc lóc ôm lấy bà Hạ.
Tay bà Hạ cuối cùng buông xuống.
“Thôi… Dì biết, đó là số phận… Không trách được con, đó là số phận của Tiểu Thụ… Cho dù ba năm trước con cứu sống nó, bây giờ… nó vẫn phải đi. Để lại bà già cô đơn này, bay thật xa… Con gái của tôi…”
Nước mắt lã chã.
Tiểu Vi ôm bà Hạ, khóc thảm thiết.
Viên Dã đứng bên cửa sổ, để mặc bà Hạ giằng kéo vì giận dữ, vẻ mặt anh vẫn không chút thay đổi.
Anh im lặng, lạnh lẽo, tàn khốc, thế giới này như cách biệt hẳn với anh, anh không nghe thấy tiếng gào khóc của họ, không cảm thấy nỗi đau đó, anh chỉ lặng lẽ đứng đó, như thể đã biến thành một pho tượng lạnh lẽo.
Cửa phòng cấp cứu bị đẩy ra.
Viên Trân gỡ khẩu trang xuống, tháo găng tay dính đầy máu ra.
“Nứt hộp sọ dẫn đến chảy máu, thần kinh thị giác bị tổn thương, trong mắt cô ấy toàn là máu… Rất có khả năng không qua được đêm nay. Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
Câu này vừa thốt ra, Tiểu Vi và San San đã khóc to.
“Không… Thiên Thụ! Không!!!”
“Không đâu… Thiên Thụ sẽ không chết đâu!”
Bà Hạ ngất đi, ngã xuống đất.
Tiểu Vi khóc lóc, cùng San San dìu bà Hạ.
Chỉ có người đó, vẫn đứng rất lặng lẽ, xa vời.
Như thể anh không nghe thấy tiếng khóc, không nghe thấy lời tuyên bố của số phận, bi thương không xuất hiện trên gương mặt anh, anh chỉ lặng lẽ đứng, như thể tim đã bay xa, bay đến nơi người khác không nhìn thấy.
Người trên hành lang đau thương thét gào.
Một chàng trai im lặng khác lặng lẽ chùi nước mắt.
Sau đó chậm rãi dùng tay làm dấu lên ngực, rồi lại đưa tay ra cho Viên Dã.
Viên Dã nhìn chàng trai đó.
Anh đứng lên.
“Chị.”
Viên Trân quay lại.
“Cho em gặp cô ấy.”
Anh lặng lẽ nói.
Viên Trân nhìn gương mặt nặng nề nhưng bình thản của em trai, gật đầu.
Tuy cô tin rằng thế giới này luôn có kỳ tích, nhưng Thượng Đế có thể sẽ không chiếu cố họ nữa. Tối nay, tình hình của Thiên Thụ rất nghiêm trọng, có lẽ sẽ không qua khỏi, sẽ không may mắn như ba năm trước. Nhưng sắc mặt của em trai cô vẫn như buổi tối ba năm trước, thành thực đến mức khiến người ta phải chảy nước mắt.
“Đợi chị, năm phút.”
Cô vẫn nói cùng một câu.
Viên Dã lặng lẽ gật đầu.
Năm phút sau, cửa phòng mổ từ từ hé mở.
Một mình Viên Dã lặng lẽ đi vào gian phòng trắng toát, lạnh băng đó.
Cũng như cái đêm ba năm trước, y hệt.
Phòng mổ hơi tối, trên bàn mổ nhỏ hẹp, ánh đèn vô ánh sáng trắng, cô gái im ắng, nhắm mắt như đang nằm ngủ. Chỉ dấu máu trên gương mặt, mái tóc dài buông xõa đã nói lên sự yếu đuối của cô.
Cô nằm đó, giống như cánh bướm lúc nào cũng có thể bay theo gió, chỉ cần hơi chớp mắt thì cô sẽ vẫy đôi cánh, bay xa… bay xa… bay đến thiên đường…
Anh ngồi xuống cạnh cô.
Trong phòng mổ tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng máy theo dõi “tích tích” đều đặn, và hơi thở yếu ớt của cô.
Chỉ nhìn, không nói, nhưng như tim liền tim.
Viên Dã cúi đầu, hàng mi dài tạo thành một đường tối trên gương mặt, anh từ từ đưa tay ra, nhẹ nhàng, chậm rãi, nắm lấy ngón tay gần như đã lạnh băng đặt dười drap giường trắng toát của cô.
Ngón tay yếu ớt và trắng bệch của cô nằm trong lòng bàn tay anh, như một nhành hoa bách hợp sắp úa tàn.
Anh cúi đầu, nụ hôn nhẹ nhàng đậu xuống mu bàn tay cô.
“Thiên Thụ, xin lỗi.”
Từ khi họ quen biết, anh chưa từng nói những lời tình cảm ngọt ngào với cô, nhưng lần này, anh lại muốn nói ra tất cả.
“Xin lỗi, Thiên Thụ, có lẽ lần này em cho rằng anh lừa dối em, nhưng anh thật sự muốn nói với em rằng anh không làm thế. Có những việc anh không nên giấu em, nhưng em biết không, anh nói anh yêu em là thật sự từ tận đáy lòng, luôn luôn yêu em. Thiên Thụ, anh không lấy ba chữ này ra đùa giỡn, càng không dùng việc như vậy để lừa dối em, em là người phụ nữ đầu tiên anh yêu trong cuộc đời, cũng là người phụ nữ duy nhất anh yêu sâu đậm về sau.
Thiên Thụ, em còn nhớ lần xem mắt đó không?
Có lẽ trong mắt em, chỉ nhìn thấy Đàm Thiên Ân ngồi bên cạnh, ngay cả người đàn ông ngồi trước mặt em là ai, em cũng không nhìn rõ nhỉ? Thiên Thụ, anh nói cho em biết nhé, người mà xem mắt với em, chính là anh.
Là anh nhờ người hẹn em, muốn gặp em lần nữa, nhưng… trong mắt em chỉ có người đàn ông thanh mai trúc mã, căn bản không nhìn anh. Khi em lao đến nói những lời đó với anh, nhưng ngay cả ánh mắt cũng không nhìn anh, anh thật sự rất đau lòng. Anh ngàn dặm xa xôi từ nước ngoài về, muốn nghiêm túc yêu đương, tìm một người vợ có thể sống đến bạc đầu, nhưng khi nhìn thấy trong mắt em là người khác… Em có thể tưởng tượng được cảm nhận của anh lúc đó không?
Nhưng em quá ngốc.
Ngốc nghếch nói hết những lời đó rồi lao đi, kết quả gặp tai nạn xe. Thiên Thụ, sao em lại ngốc như vậy, sao lại đánh cược bằng mạng sống của mình… Vì anh ta, ngay cả mạng của mình cũng không cần ư? Cô gái ngốc nghếch này, chẳng lẽ em không biết, thế giới này ngoài người đàn ông kia, vẫn còn có rất nhiều rất nhiều người yêu em hay sao?
Chẳng hạn mẹ em, và… anh.
Hôm đó, em cũng như bây giờ, nằm trên bàn mổ, hôn mê bất tỉnh. Anh thấy em toàn thân đầy máu, nghe những lời thì thầm rất khẽ của em, em nói muốn kết hôn… Em muốn quên đi quá khứ… Em muốn hạnh phúc. Thế là, anh chỉ nghĩ có một giây, rồi quyết định kết hôn với em. Có lẽ trong mắt em không có anh, nhưng anh nghĩ mình có thể dùng cả trái tim của anh, đợi em tỉnh lại, cho em hạnh phúc. Nên anh đã gọi luật sư tới, kết hôn với em ngay trên bàn mổ này.
Về sau chị nói, tình hình của em ổn định lại, rất có khả năng sẽ tỉnh. Anh rất vui, nhưng không ngờ, em lại bắt anh đợi, đợi tròn ba năm.
Cho dù anh ở cạnh em suốt ba năm, dù câu đầu tiên khi em mở mắt lại là “Thiên Ân, vì sao người anh cưới không phải là em…”, anh cũng nguyện buông em ra… cho em tự do, để em đi tìm hạnh phúc của mình…
Thiên Thụ, dù em muốn gì, dù em muốn làm gì, người em muốn yêu là ai, em muốn tìm kiếm cuộc sống thế nào, chỉ cần anh có thể làm, anh sẽ làm cho em. Ly hôn cũng được, kết hôn cũng xong, anh chỉ ở đây, đợi em.
Cho dù bao xa bao lâu, anh… yêu em.”
Anh cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên bàn tay trắng bệch của cô.
Một giọt nước mắt ướt lạnh rơi xuống mu bàn tay trắng như giấy của cô, lan tỏa ra trên làn da cô, như thể… anh đã rải cả trái tim mình lên đó.
“Tiểu Dã, đến giờ rồi, bọn chị phải chuyển cô ấy sang phòng chăm sóc đặc biệt, em nên…”, Viên Trân bước vào, đặt tay lên vai Viên Dã.
Viên Dã cố kìm nén cảm xúc, đứng lên.
Anh bịn rịn nhìn Thiên Thụ, dần dần buông những ngón tay vô tri của cô ra.
Trắng bệch, yếu ớt, như một đóa hoa bách hợp đã héo tàn.
Cuối cùng, anh vẫn bị chị đẩy ra ngoài.
Trong phòng mổ cực kỳ yên tĩnh.
Trên gương mặt cô gái lặng lẽ nằm trên bàn mổ như đang say ngủ kia, bỗng từ khóe mắt, một giọt nước mắt… rơi xuống…
|
Chương 58
Thời gian trôi qua.
Các cô y tá đang cười nói, đổi ca trực.
“Tối nay hẹn ở đâu? Lại thay người à?”
“Đừng nói bậy, cậu tưởng tớ thay quần áo mỗi ngày một bộ hay sao? Tối nay vẫn chỗ cũ, người cũ, chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Có một người đàn ông chung thủy với cậu là tốt rồi, đừng có đứng núi này trông núi nọ nữa.”
“Tớ muốn chung thủy với anh ấy chứ, nhưng nhìn chồng của người ta, không hâm mộ không được. Hôm nay lại gửi chuyển phát nhanh hoa tươi từ Thái về, cả bệnh viện toàn hoa là hoa, khiến viện trưởng cũng kinh ngạc”, cô y tá làu bàu.
Một người khác nhìn sang, hoa tươi vô cùng rực rỡ, có thể cảm nhận thấy ánh nắng tươi tắn ở Bali.
“Haizz, nói thật đấy, không hâm mộ không được. Người ta là chồng, cho dù vợ hôn mê bất tỉnh cũng ngày ngày đến thăm, cho dù đi công tác không có ở đây, ngày nào cũng tặng hoa cả, người ta số gì thế nhỉ, sao chúng ta không được may mắn như vậy.”
“Thôi đi, cậu còn than vãn nhiều hơn tớ. Tan ca đây, hôm nay ngày thứ ba mươi mốt, tình hình ổn định, truyền dịch rất bình thường, đợi lát nữa bác sĩ Viên tới thì đừng quên viết sổ theo dõi mỗi ngày nhé.”
“Ừ, biết rồi.”
Hai cô y tá thay ca xong, một người thay đồ đi mất, người kia sắp xếp dọn dẹp phòng bệnh, kiểm tra tình hình của bệnh nhân, bận rộn một lúc mới có thời gian ngồi xuống uống nước, viết báo cáo.
Chưa viết được mấy thì phát hiện trên bàn có cuốn tạp chí. Thắt dây ruy-băng, có vẻ là món quà rất trang trọng.
Cô y tá buông bút xuống, cầm lên lật xem.
Tạp chí “Phụ nữ online” vừa xuất bản, vẫn còn mùi mực in. Bài đầu tiên là một câu chuyện ngắn rất cảm động, rất ngắn gọn nhưng lại rung động lòng người, cô y tá không kìm được đọc thành tiếng:
Gửi người vợ tương lai của anh,
Vợ tương lai của anh, em có khỏe không? Chúng ta không biết sẽ gặp nhau ở đâu, em sống có tốt không, vui vẻ hay không? Liệu anh đã cho em hạnh phúc, cho em hơi ấm chưa? Anh mong khi em đọc thấy những lời này, trên gương mặt sẽ có nụ cười hạnh phúc.
Vợ của anh, anh thích nhìn nụ cười của em, niềm vui của em, hạnh phúc của em, những điều đó với anh là sự khích lệ lớn nhất. Từ hôm chúng ta gặp nhau, anh luôn muốn ở bên em, ngồi đối diện em, pha một ly café thơm phức ngọt ngào, nhìn em mỉm cười trong lớp bọt café, hạnh phúc của em chính là hạnh phúc của anh.
Có lẽ em đã quên mất lần gặp gỡ đầu tiên của chúng ta, có cần anh nhắc không nhỉ?
Vào buổi tối mưa lất phất đó, em mặc một bộ váy đầm màu hồng, cầm chiếc dù trong suốt, đi trên vỉa hè. Lúc đó em đã nhìn thấy một chàng trai ngồi dưới mái hiên, co rúm giống một con chó bị bỏ rơi, mở to đôi mắt, hoảng sợ và thất vọng nhìn thế giới này. Vì tối đó, mẹ qua đời, cha thì rời khỏi nhà, thế giới này đối với anh ta mà nói, chỉ có lạnh nhạt, phản bội, cô đơn và lặng lẽ. Anh ta không biết sống thì có nghĩa lý gì, anh ta cảm thấy bản thân giống con chó bị bỏ rơi, cho dù chết cóng trong đêm đông rét buốt cũng không thu hút ánh mắt tội nghiệp của ai cả. Anh ta đang sốt cao, chỉ run lẩy bẩy cạnh một thùng giấy, anh ta cảm thấy mình không còn tương lai nữa, đến khi…
Có một đôi tay mềm mại đặt lên trán anh ta.
Anh ta ngẩng lên nhìn em.
Em còn nhớ ánh mắt đó không? Giống như nhìn thấy tiểu tiên nữ đang vẫy cánh bay trong đêm mưa. Cả đời nay anh ta sẽ nhớ mãi ánh mắt thương yêu của cô gái đó, vẻ mặt khi nhẹ nhàng xoa đầu anh, ấm áp như đối xử với một con cún đáng thương bị bỏ rơi bên vệ đường vậy.
Chiếc dù của cô đã chặn đứng gió mưa lạnh lẽo bên ngoài, bàn tay cô sưởi ấm cả thế giới của anh ta.
Khoảnh khắc đó, chàng trai không còn muốn chết đi, anh ta cảm thấy thế giới này vẫn còn ánh sáng, vẫn còn thứ có thể sưởi ấm mình. Thế là anh ta về nhà, đón nhận sự sắp xếp của cha, ra nước ngoài, du học, quyết định sẽ tạo ra thế giới riêng mình, phải cho cô gái đó hạnh phúc lớn nhất thế gian này.
Cho dù cô trở nên xinh đẹp, hay xấu xí, anh biết, cô mãi mãi có một trái tim vô cùng xinh đẹp và lương thiện. Cho dù cô mãi mãi nằm trên giường bệnh, anh ta cũng sẽ ở mãi bên cô.
Không có nụ cười ấm áp trong đêm đó của cô, thì sẽ không có anh ta bây giờ.
Vợ yêu quý của anh, em nhất định đã biết, chàng trai như con chó bị bỏ rơi kia là ai rồi chứ? Không sai, đó chính là anh.
Em đã từng vuốt tóc anh và hỏi, anh có em nhặt bên vệ đường không? Lúc đó anh thật muốn nắm tay em, nói với em rằng phải, vợ của anh, là em đã cho anh hơi ấm, cho anh dũng khí, nên anh sẽ dùng mọi thứ của anh, dùng cả hạnh phúc của thế giới để sưởi ấm cho em.
Vợ của anh, bây giờ em có hạnh phúc không? Vui vẻ không?
Anh muốn nói với em, cho dù bây giờ em vẫn đang say ngủ, vẫn ở trong giấc mơ, anh vẫn muốn em nhớ, anh sẽ mãi mãi mãi mãi ở bên em. Cho dù chúng ta ngăn cách ngàn sông vạn núi, trái tim anh mãi mãi sẽ ở cạnh em. Tim em đập, anh cũng sẽ đập theo; em chớp mắt mỉm cười, anh cũng sẽ vui theo; trong mắt em ngập tràn hạnh phúc, anh cũng sẽ thấy hạnh phúc lắm.
Nếu như… em không mở mắt ra nữa, vợ của anh, anh cũng sẽ theo em đến thiên đường, đến một thế giới khác, rồi nắm lấy tay em…
Kiếp này kiếp sau, không rời xa em.
Vợ của anh, anh yêu em.
Đọc xong, cô y tá cảm động xuýt xoa mãi, vừa buông tạp chí xuống vừa lẩm bẩm, “Thế giới này, đàn ông tốt nhiều thật, sao tôi chẳng gặp được ai cả? Người trong báo này thật si tình, còn người bên cạnh thì lại một lòng một dạ…”
Cô ta vừa lầm bầm vừa quay lại, kết quả vừa nhìn về phía giường bệnh đã giật nảy mình!
Cô gái hôn mê bất tỉnh ba mươi mốt ngày lại đang mở to mắt, lấp lánh nhìn cô.
Cô y tá sợ hãi nhảy bật khỏi ghế. “Cô cô cô cô… cô tỉnh rồi hay chưa tỉnh?! Cô cô… đừng dọa tôi chứ!”
Cô nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, nhưng ánh mắt vẫn say đắm. Nhìn vào cuốn tạp chí cô y tá đặt trên bàn, có vẻ rất quyến luyến, bịn rịn.
Cô lặng lẽ nằm đó, nhẹ nhàng nhìn xung quanh rồi khóe môi bỗng nở nụ cười, nhưng khóe mắt lại có giọt lệ đang rơi ra.
Cô y tá lần này sợ thật, quay người gọi to. “Bác sĩ Viên, bác sĩ Viên!”
Viên Trân vừa đi kiểm tra các phòng quay về, nghe cô y tá gọi thì bất mãn đẩy cửa. “Kêu cái gì, đây là khu bệnh…”
Cô y tá vừa sửng sốt vừa vui mừng vừa sợ hãi quay lại chỉ người nằm trên giường. “Bác sĩ Viên, cô ấy…”
Cô nằm đó, nghe tiếng mở cửa nên quay lại nhìn Viên Trân.
Mắt to, ánh mắt trong veo.
Viên Trân thấy ánh mắt đó thì giật nảy mình, nhưng lại kìm nén niềm vui sướng, chỉ nhẹ nhàng hỏi, “Thiên Thụ, em tỉnh rồi à?”
“Vâng”, người nằm trên giường nói yếu ớt, giọng mang âm mũi nhẹ. “Bác sĩ Viên, có phải em lại ngủ rất lâu không? Nhưng chị yên tâm, lần này em không quên gì cả.”
Viên Trân nghe thế, nước mắt chực trào. Nhưng người ta là bác sĩ nữ vương lạnh lùng, làm sao có thể rơi nước mắt? Viên Trân lao đến bên giường, kéo tay Thiên Thụ.
“Thế thì, em đã chuẩn bị đi gặp Tiểu Dã chưa?”
Cuộc đàm phán kinh doanh dài dằng dẵng và nặng nề. Cũng may cuối cùng đã thành công, hai bên bắt tay nhau hài lòng.
Đối tác người Thái đối diện nói một tràng tiếng Thái lẫn Anh, Viên Dã ngồi trên sofa hơi nhíu mày.
Quản lý Lâm vội nói nhỏ, “Boss, họ nói vô cùng hài lòng với giá cả anh đưa ra, mời chúng ta cùng ăn bữa tối, thêm mát-xa kiểu Thái.”
Viên Dã cau mày. “Không cần thiết.”
Quản lý Lâm vội trả lời, rồi quay lại. “Boss, thực ra sao anh phải mở thêm nhiều công ty con, rồi nhất định mua resort nghỉ mát trên đảo đó làm gì, ở đó không nổi tiếng lắm, du khách cũng ít hơn nhiều so với Phuket, chúng ta đầu tư ở đó…”
“Không phải đầu tư”, Viên Dã ngắt lời, “Chỉ muốn giữ lại chút hồi ức.”
Quản lý Lâm thấy Boss nghiêm túc mà lại “văn chương lai láng” như thế thì toát mồ hôi lạnh.
Cuối cùng ký xong hợp đồng, bên Thái rất nhiệt tình mời họ đi nghỉ ngơi thư giãn, hưởng thụ mát-xa kiểu Thái nức tiếng toàn cầu. Các quản lý đều có ý muốn đi, nhưng ánh mắt Boss trừng lên là lập tức rụt tay rụt chân, không dám tiến lên.
Khó khăn lắm mới tiễn đoàn Thái về, các vị quản lý theo Boss Viên về khách sạn, rụt rè khép nép đi theo anh, không dám thở mạnh.
Sắc mặt Viên Dã rất khó coi.
Mọi người cũng đã quen rồi.
Từ khi phu nhân bệnh nặng nằm lại bệnh viện, sắc mặt đại Boss chưa từng tươi tỉnh. Không ai dám nói nhiều, chỉ sợ lửa giận của đại Boss quét ngang thì sẽ rơi vào thảm cảnh bị đuổi về nước tự kiếm cái ăn.
Viên Dã cảm thấy bộ dạng khép nép của họ sau lưng, bỗng quay lại nói, “Mọi người cứ tùy thích.”
|
Đám quản lý suýt nữa thì rú lên “tổng giám đốc vạn tuế” nhưng lại không dám vui vẻ quá trước mặt trước mặt anh, rất cung kính “hành lễ” với anh xong mới rón rén đi. Quản lý Lâm đi được mấy bước lại chạy về, thì thầm vào tai Viên Dã, “Boss, anh đã đến Thái rồi cũng không muốn thử cảm giác SPA mỹ nữ sao? Rất thoải mái đó! Đừng cảm thấy có lỗi mãi với phu nhân, phu nhân biết anh chung thủy với cô ấy mà, nhưng ngoài công việc ra có thể đi thư giãn một chút cũng không có gì! Hay là tôi giúp anh sắp xếp một vị tuyệt sắc mỹ nhân…”
Viên Dã ngước lên, hơi nheo mắt nhìn thuộc cấp gần như đã vào sinh ra tử của anh.
“Quản lý Lâm.”
“Boss, anh cứ dặn dò, tôi sẽ làm ngay”, quản lý Lâm cười toe toét.
Boss Viên nghiêm túc, “Nhà anh vẫn còn trẻ con đang đi học nhỉ, vậy thì tiền lương tiền thưởng không cần trừ hết, tôi sẽ thông báo tài vụ trong vòng nửa năm chỉ phát ba phần lương cho anh.”
“Boss…”, quản lý Lâm vô cùng hoảng loạn nhìn đại Boss cảm thấy kinh dị hơn nhìn thấy đại Boss trong game nữa.
“Anh còn đứng đó, ba phần cũng trừ luôn.”, Viên Dã lạnh lùng ra lệnh.
Quản lý Lâm như tia chớp, thoáng cái đã mất tích.
Viên Dã thở dài.
Màn đêm buông xuống.
Trên hòn đảo nhỏ, tiếng song rì rào, tầng tầng lớp lớp trào lên bãi cát, phát ra âm thanh lạo xạo. Rừng dừa lay động nhẹ nhàng trong đêm, trong không khí có mùi vị ẩm ướt.
Viên Dã cầm một ly rượu vang, đứng một mình trước cửa sổ trong ngôi nhà gỗ.
Rèm cửa trắng lay động trong làn gió biển, anh gần như còn lờ mờ nhớ lúc cô nằm trên giường dưới cửa sổ, chớp đôi mắt to linh hoạt. Đương nhiên còn có nụ cười của cô, hơi ấm của cô, làn da của cô, và hơi thở ấm nóng của cô.
Anh nhớ cô biết bao…
Nhớ từng phút giây ở bên cô.
Không biết bao giờ anh mới có thể cùng cô quay lại chốn này, lại nghe tiếng cô cười, lại ôm cô trong vòng tay. Anh mua lại khách sạn này trên hòn đảo nhỏ, chính là để có một ngày được đứng đây, đợi cô quay về…
Anh hớp một ngụm rượu vang, cầm điện thoại di động bấm số. “Chị, hôm nay cô ấy thế nào?”
Giọng nói rất bình tĩnh vang lên, “Rất bình thường, trạng thái sức khỏe ổn định.”
“Thế…”, Viên Dã khựng lại, không hỏi tiếp.
Viên Trân bên kia biết nỗi lo âu của em trai. “Có phải em muốn hỏi cô ấy có dấu hiệu tỉnh lại không?”
“Vâng”, Viên Dã gật đầu.
Viên Trân thở dài, nhưng lại e dè hỏi anh như không muốn phá vỡ mơ ước của anh. “Tiểu Dã, nếu như em ấy mãi mãi không tỉnh lại, em… phải làm sao?”
Viên Dã chỉ thấy ly rượu trong tay hơi rung lên, rượu vang suýt đổ ra ngoài.
Anh cầm điện thoại, rất nghiêm túc đáp, “Đợi.”
Viên Trân suýt thổ huyết, ông em của cô cái gì cũng tốt, chỉ có một cái không tốt chính là quá trầm mặc, có gì thì chẳng lẽ không nói hết được hay sao? Cứ giữ trong lòng, không bị nội thương thì người khác cũng bị nó làm cho nội thương!
Thôi, cô cũng không quản nổi hai đứa nó.
Viên Trân thở dài, đành nói, “Tốt thôi, em cứ đợi đi, không chừng sẽ vui…”
Viên Trân chưa nói hết thì cánh cửa gỗ sau lưng Viên Dã bỗng bị đẩy ra, tiếng chuông vàng đặc trưng trên trang phục cô gái Thái vang lên vui tai.
“Thưa quý khách, sawatdee ka!”, giọng nói dịu dàng của cô gái vang lên.
Viên Dã chưa nghe điện thoại xong, bỗng thấy có người xông vào mà lại là phụ nữ, còn nói tiếng Thái thì có phần bực bội. Đã nói với quản lý Lâm là anh không cần mát-xa kiểu Thái gì cả, cũng không cần SPA thư giãn, anh chỉ muốn một mình yên tĩnh ở trong căn nhà gỗ nhỏ này, nhớ lại quá khứ của anh và cô là đủ rồi.
Nên anh rất tức giận, ném điện thoại quay lại. “Tôi đã nói với các cô, tôi không cần…”
Ly rượu chao nghiêng, rượu vang sóng sáng rơi từng giọt xuống drap giường trắng muốt.
Viên Dã đờ đẫn đứng đó.
Ở cửa, một bóng dáng nhỏ xinh, mặc trang phục kiểu Thái màu tím, lộ ra phần cổ trắng muốt và cánh tay xinh xắn. Trên khay cô cầm có vài muốn ăn trang trí tinh tế, còn có hai ly rượu hoa quả, trên gương mặt cô là nụ cười vô cùng ngọt ngào; nụ cười đó như gió xuân, ánh mắt sáng rỡ như mưa xuân, lay động lòng người.
Viên Dã đờ ra, thật không dám tin vào mắt của mình.
Cô đứng đó cười tươi. “Tiên sinh, ngài có cần ăn chút gì không? Ở đây chúng tôi có thể cung cấp món ngon của Thái. Nếu không hợp khẩu vị của ngài tôi còn biết mát-xa kiểu Thái, tiên sinh có muốn thử không? Thủ pháp của tôi rất tốt rất thoải mái, có thể khiến ngài hoàn toàn thư giãn.”
Cô cười, bước lại gần, còn đặt khay thức ăn xuống trước mặt anh.
Viên Dã gần như đờ người, đôi mắt sâu thẳm thẫn thờ nhìn cô như không tin vào mắt mình nữa.
Thiên Thụ thấy anh vẫn đờ ra thì không nhịn được cười. Vừa cười vừa tỏ vẻ đau khổ, “Ôi trời, không lẽ những thứ này ngài đều không hài lòng? Vậy làm sao, tôi chẳng mang thứ gì khác tới, hay là SPA toàn thân cho ngài…”
Viên Dã chụp lấy cô, kéo mạnh cô vào lòng.
Thiên Thụ bị anh kéo mạnh, đập vào ngực anh. Hơi thở quen thuộc của anh ập tới, lại khiến gò má cô ửng đỏ.
“Em tỉnh rồi… Em tỉnh rồi… Em tỉnh rồi… Ông trời phù hộ… Em tỉnh lại thật rồi…”, Viên Dã ôm cô, gần như trong năm phút anh chỉ lảm nhảm câu đó, ôm chặt tới độ cả hai đều không thở nổi.
Thiên Thụ trốn trong vòng tay anh, phải dùng hết sức bình sinh mới lấy được chút khe hở, cô cười tít mắt. “Ông trời phù hộ? Em không biết hóa ra anh tin ông trời đó, em còn tưởng anh sẽ tin Phật, tin Thiên Chúa giáo, tin Kitô giáo chứ.”
“Cho dù tin gì thì chỉ cần em tỉnh thôi!”, Viên Dã nâng mặt cô lên, nhìn cô như không tin nổi.
Mọi thứ như giấc mơ, anh vừa nhớ lại ký ức ở đây, bao giờ cô còn có thể xuất hiện, xuất hiện trong vòng tay anh, thì giây sau đó cô đã xuất hiện thật, được anh ôm chặt vào lòng thật sự! Chỉ sợ đây là giấc mơ, chỉ sợ mình vừa buông tay thì cô sẽ tan biến như làn khói!
“Ngốc, làm sao em không tỉnh được? Còn ngủ nữa thì em sẽ thành heo mất. Anh đã nói anh nhất định sẽ ở đây chờ em mà? Nên em vừa mở mắt ra là đến đây tìm anh ngay. Nhưng biểu hiện của anh làm em rất hài lòng, giọng của anh làm em cũng rất hài lòng. Boss Viên, anh tiếp đón em thế thôi à?”
Viên Dã chớp mắt, nhất thời không hiểu ý cô lắm.
Thiên Thụ cười, nhón chân lên, hôn lên môi anh.
Trong tích tắc, mềm mại, dịu dàng, thơm ngát… Những hồi ức đó, những ngày tháng đó, những lúc ở bên cô không rời, lại trở về với họ… Môi cô vẫn thơm ngát như ngày nào, hơi thở của cô vẫn sạch sẽ mát lành như trước đây, cơ thể cô vẫn nhỏ nhắn mềm mại như xưa… Nhưng mọi thứ đều không quan trọng, quan trọng là, cô đã trở về! Lại trở về với vòng tay của anh, lại trở về bên anh!
Cô nhón chân, hôn anh rất tỉ mỉ.
Đôi môi mềm mại đó, đầu lưỡi nhỏ nhắn đó.
“Thiên Thụ…”, anh thở hổn hển.
“Ông xã…”, cô khẽ gọi.
Câu đó khiến Viên Dã cảm thấy như có một hơi ấm vừa chạy qua tim mình.
Không biết anh đã chờ câu này bao lâu, cũng không biết giữa anh và cô đã trải qua bao khốn khó. Cuối cùng mưa tạnh mây tan, bầu trời trong xanh trở lại.
Anh ôm chặt cô, dùng nụ hôn cuồng nhiệt hơn để hôn trả lại.
Mờ ám trong không khí đang tăng cao, vòng tay của anh cũng bắt đầu cuồng nhiệt. Họ hôn nhau, ôm nhau, trong gió biển lồng lộng, sóng vỗ rì rào, càng lúc càng thân mật, càng lúc càng quấn quýt, càng lúc càng…
“Ông xã…”, cô lại thì thầm.
Viên Dã ôm chặt cô, nhẹ nhàng đặt cô xuống chiếc giường lớn mềm mại.
“Ông xã… anh là ai?”, Thiên Thụ bỗng thốt ra một câu.
Viên Dã bỗng thấy tay nhũn đi.
Thiên Thụ nhìn vẻ mặt đầy vạch đen của Viên Đại Boss mà cười muốn ngạt thở, cô lăn lộn trên giường, ôm bụng cười to. “Có phải anh lại tưởng em mất trí nữa không? Ha ha, thực ra em lừa anh thôi, Viên Đại Boss!”
Viên Dã bó tay, mặt đen như sắp thành Bao Công tới nơi.
Cô vợ nghịch ngợm này, cho dù bị thương nặng như thế cũng không thể thay đổi bản tính ranh mãnh.
“Em…”, Boss Viên tức tối, hậu quả rất nghiêm trọng. “Hậu quả tự chịu.”
Boss Viên không nói nhiều, nhảy phắt lên giường.
Hạ Thiên Thụ bê đá đập vào chân mình, sợ hãi hét lên, nhảy chồm chồm định tránh đi nhưng lại bị Boss Viên một tay kéo lấy, túm chặt cô vào lòng.
Thiên Thụ vừa cười vừa hét, sắp ngã vào lòng anh tới nơi.
Viên Dã ôm cô, như không dám tin rằng cô thật sự đã về với anh. Tương lai hạnh phúc của họ như ở ngay trước mắt…
Nhưng điện thoại của Viên Đại Boss nãy giờ chưa tắt, bác sĩ Viên đã nghe “kịch tính” dài mấy phút, lúc này hét to trong điện thoại rất không đúng lúc.
“Ông em à, bình tĩnh. Thiên Thụ đã có thai một tháng hai mươi bảy ngày rồi, nếu không muốn đứa con đầu tiên gặp nguy hiểm thì hai đứa nên kiềm chế lại!”
Cái gì?!
Hai người suýt lao vào nhau đều hét lên, xông đến điện thoại bị bỏ quên dưới giường.
--------------HOÀN CHÍNH VĂN------------------
|
|