Lớp Học Tưng Tửng
|
|
Chap 60: Đi xa đến mấy thì vẫn có thể trở về mà. -Hôm nay mày không vào trường à? Sún dụi dụi mắt, vừa mới thức dậy, bước xuống cầu thang đã gặp Sữa. Dạo này tụi kia đóng đinh ở nhà nó luôn rồi, chỉ có sáng nay vào nhận lớp nên mới đi thôi. Nhưng Sữa lại ở nhà, ngồi ở ghế salon xem phim. Mà dường như nhỏ chẳng mấy tập trung vào bộ phim. Cảm giác như là đang chờ nó vậy! -Nhận lớp thôi. Vẫn là tụi nó chứ có ai khác đâu. Không đi cũng không sao. -Vậy hai đứa mình làm gì bây giờ? -Nói chuyện chút ha? Sữa đề nghị. Nó thoáng trầm mặc tí rồi lập tức đồng ý. -Đi cà phê đi! -Ừ ok. -Đi bộ ha? Sáng sớm ra hứng nắng mặt trời chút cho khỏe =))) -Sao cũng được. Nói rồi hai đứa cùng nhau ra ngoài. Trên đường đi, thi thoảng nó lại ba hoa về con gà, con chó, con dê, con chuột, con lợn... nói chung là xàm xàm cho vui đường vui xá á. Sữa cũng cố gắng đáp lại. Đường đi mọi ngày đến hôm nay bỗng dưng thấy xa quá chừng. Hơn nửa đường, nó cầm tay Sữa kéo đi. Cái cầm tay như trước giờ thôi nhưng cứ thấy có gì đó đang xa cách. Có lẽ, nếu cứ là nó và nhỏ ở tuổi mười bảy này, thì chắc đây là lần cuối cùng cả hai có thể gần và thân nhau như thế... -Mày có gì muốn nói không? Nói đi! Nó hỏi, khi cả hai đã đến và gọi xong thức uống ở một góc khá vắng vẻ trong quán cà phê. -Còn mày? ...Có muốn nói gì không? Sữa không trả lời mà hỏi ngược lại. Nó cũng chỉ đáp bằng tiếng nước đá xoay đều trong li trà. Rồi lại cùng trầm tư trong những giai điệu tha thiết của bản nhạc đằng xa. Bản nhạc buồn da diết! -Vậy để tao nói! Cả hai cùng đồng thanh sau một khoảng lặng dài. -Thôi... mày nói đi. Nó nhìn Sữa. Lần đầu tiên nó nhường Sữa nói sau từng ấy năm chơi chung trong cuộc đời =))) -Ừ. Vậy tao nói. Hôm nay mày chỉ là khán giả im lặng ngồi nghe thôi nha. Nhớ đó... Nó gật đầu. Sữa uống một ngụm cà phê đắng. Vẻ mặt hơi bất đắc dĩ, nửa như muốn nói, nửa như không. Vì đây là chuyện của quá khứ, là chuyện khiến nhỏ không tài nào dứt ra được, cũng chẳng muốn nhớ về. Song, đâu thể cứ giấu mãi trong lòng như vậy. Nhỏ kể, kể với giọng nhạt thếch mà buồn thênh thang. -Chuyện gia đình tao mày biết mà phải không? Ba mẹ ly hôn khi tao còn quá nhỏ. Hai người đeo đuổi theo ý muốn của bản thân mình. Ba thì suốt ngày cặp kè với các cô gái trẻ, với mùi rượu nồng nặc chẳng thể phai. Mẹ thì chỉ quan tâm đến công việc, đến chuyện làm sao có thể kiếm được thật nhiều tiền, nhiều đến nỗi bỏ quên cả tình thân. Không ai đoái hoài gì đến tao cả, họ gửi tao cho bà, để một mình bà nuôi tao lớn. Nhưng mà bà đã già rồi, không ai chăm sóc, luôn buồn phiền về chuyện của con cái lại còn phải lo cho tao mọi thứ. Bà làm tất cả mọi việc, tất cả những thứ có thể, à không, là quá sức so với tuổi của bà để nuôi tao lớn. Rồi bà cũng đâu chịu đựng được mãi, bà đổ bệnh, bệnh nặng lắm. Nhỏ hít một hơi thật sâu, để kể tiếp câu chuyện trong sự bình tĩnh. -Lúc đó, tao đâu có làm gì được. Tao chỉ biết học, cố gắng học để bà tao vui, để bà đừng bỏ tao đi thôi. Khi ấy, tao đã hứa với bà, hứa là sẽ đạt được giải nhất cuộc thi học sinh giỏi. Hứa như vậy để bà cam kết sẽ sống mãi với tao, sẽ không để tao lại một mình. Ừ... bà đã hứa vậy, bà nói bà tin ở tao, bà nói tao sẽ làm được. Và vì tao làm được nên bà cũng sẽ như vậy, sẽ mạnh khỏe lại và ở bên tao. -Mày biết mà đúng không? Biết là mọi thứ tao đều đứng sau mày. Học hành cũng vậy, mày lúc nào cũng đứng nhất, đứng trước tao một bậc. Năm đó, khi tao tự tin hứa với bà, là vì tao đã chắc chắn sẽ thắng, vì mày đã nói sẽ không thi cuộc thi đó. Nhưng cuối cùng thế nào? Mày đột nhiên lại thay đổi. Mày tham gia thi... rồi giành giải nhất. Ngày công bố kết quả cũng là ngày bà tao mất. Lúc tao chạy về nhà với giấy báo trong tay thì bà đã ra đi mất rồi. Lạnh ngắt, lạnh như cái hiện thực này vậy. Bà đi rồi, đi vì tao chẳng thể thực hiện được lời hứa. Chắc bà thất vọng về tao lắm. Tao cũng vậy mà, càng thất vọng và càng ghét mày. -Bà mất. Tao về sống với ba. Đối với một đứa trẻ mà nói, nó như địa ngục vậy. Mới lớp năm, hơn mười mấy tuổi, vẫn còn là học sinh tiểu học lại phải chứng kiến nhiều thứ vượt quá giới hạn. Mỗi ngày đều phải nhìn cảnh ba mình bê bết rượu chè rồi đem về nhà những người đàn bà chẳng phải mẹ mình. Ba say, rồi ba tỉnh. Say tỉnh chẳng phân biệt, tính cách cũng chẳng còn như lúc xưa. Mỗi lần buồn bực lại đem con mình ra mắng chửi, có khi còn đánh đạp nữa. Vô cùng thậm tệ. Rồi khi đó, khi mà tao mỗi ngày phải chịu biết bao nhiêu thứ như thế thì mày lại khác. Mày luôn hạnh phúc vui vẻ. Mày có gia đình yêu thương mày hết mực. Sáng có ba chở đi học, chiều mẹ đón về, thi thoảng lại có anh trai dẫn đi ăn kem ăn bánh. Mày có quá nhiều thứ, những thứ làm tao ghen tị. Ghen tị đến nỗi ghét mày không kể hết. Nhỏ tiếp tục kể. Giọng khó nhằn. Chừng như tất cả đau khổ và tuyệt vọng về gia đình ngần ấy năm lại được phơi bày ra trước mặt. Đau khổ lắm, mệt mỏi lắm chứ. -Nhưng mà càng ghét thì càng không thể tách rời được. Cấp hai, cấp ba, năm nào tao cũng học chung với mày. Vẫn cứ thân thiết như thế, nhưng càng làm tao ghét mày hơn. Chẳng hiểu sao vẫn là hai người như nhau, mà một người lại có được sự yêu thích của tất cả, người còn lại thì như một kẻ lạc lõng chẳng ai chịu hòa hợp cùng. Lạ thật! Mày thì vẫn đối xử tốt với tao, nhưng lúc nào tao cũng cảm thấy như bị thương hại. Bạn bè, chơi chung với tao đều nhờ qua mày. Có mặt mày, có thể nói chuyện, vắng mặt mày thì tao như không khí không hơn không kém. Đúng là chẳng giải thích được lí do mà. Rồi nước mắt nhỏ rơi. Có lẽ đã quá sức chịu đựng rồi nên mới lộ ra vẻ yếu đuối kém cỏi ấy. Gắng gượng chẳng bao nhiêu là đủ cả. -Chưa hết đâu. Trên đời này có nhiều thứ tình cảm mà. Tình thân, tình bạn rồi còn tình yêu nữa. Hai thứ kia tao không có được thì tình yêu lại càng không. Có hơi khó nói, nhưng mày chắc cũng cảm nhận được đôi chút mà. Tao thích Wind. Thích ngay từ lần đầu gặp mặt. Thích tất tất cả mọi thứ. Thích nụ cười của nó, rực rỡ và ấm áp như ánh nắng mặt trời vậy. Thích cách nói chuyện đầy vui vẻ chẳng phân biệt ai là ai, như chẳng có khoảng cách nào cả. Thích cách nó đối xử với mọi người, rất nhiệt tình mặc dù người đó có thế nào đi nữa. Và thích nhất là ánh mắt đó, ánh mắt vô cùng chân thành khi nhìn người mình yêu. Ánh mắt mà chẳng bao giờ dành cho tao được. Cũng vì có mày, nó lại là của mày. Tao hận không tả nổi. Sữa cứ kể, còn Sún cứ giữ im lặng như lời hứa từ trước lúc nói ra. Mà giờ đây, dù có muốn nó vẫn không thể nói được. Biết nói gì khi đối mặt với những câu chuyện đau khổ của người khác mà mình lại là nhân vật khiến người đó cảm thấy khó chịu? -Tao tự hỏi liệu những điều đó có đủ để tao hết lần này đến lần khác muốn hại mày chưa? Và câu trả lời là đủ. Quá đủ cho một kẻ bị sự ghen tị che mờ mắt. Chỉ sự ghen tị thôi cũng đủ để người ta đánh mất lí trí mà làm những việc ngu xuẩn không biết hậu quả. Thật là một kẻ không ra gì mà. -Có biết không? Rằng những chuyện xảy ra xung quanh mày đều do tao làm hết. Lần tụi mình đi cắm trại, lúc đi thám hiểm ngọn núi ấy. Tao đã định đẩy mày, để mày không còn tồn tại nữa hoặc nhẹ hơn là mày bị gì đó để không còn vui vẻ nói cười được. Nhưng mà việc làm của người xấu lại không được ông trời chấp nhận, tao không thể thực hiện vì bỗng dưng lại bị rơi vào nơi kì lạ đó. Haizz! Đã vậy rồi nên tao lại nghĩ ra một cách khác. Tao muốn gọi người đến "xử" mày. Để mày có một vết xước trong cuộc đời mà phải hoảng sợ mỗi khi nhớ lại, để mày không được tự hào về cuộc đời hạnh phúc đầy màu hồng đó nữa. Ầy, nhưng cũng thế thôi, ông trời thật sự rất tốt với mày, rất muốn bảo vệ mày... Biết rồi đúng không Sún, biết được chỗ tao định thuê lại là băng đảng thân quen với chị An. Hóa ra quá khứ của cô lẫy lừng như vậy, trước khi du học từng là chị đại của tổ chức kia. Tuy bỏ rồi, song danh tiếng vẫn còn thôi, nói một tiếng là mày liền có người đi sau bảo vệ. Dù tao có thuê thêm ai khác cũng bằng không... Đến đây, gương mặt nó có chút chuyển biến. Là đau lòng. Không phải đau lòng vì mình đã suýt bị như thế. Mà là đau lòng vì người bạn của mình, phải căm hận đến cỡ nào thì mới khiến Sữa làm ra những việc đó cơ chứ? -Tao đi quá xa rồi nhỉ? Suốt hè, tao đã nhốt mình trong phòng suy nghĩ. Nghĩ thử xem từng ấy năm tình bạn, từng ấy tình cảm mày dành cho tao làm sao lại có thể bị xóa hết bằng những hành động này. Là tao quá sai rồi, sức mạnh của sự ghen tị lớn thật đó. Tao đã nhận ra rằng mày chẳng làm gì ảnh hưởng đến tao cả. Đều do tao cả thôi. Lúc nhỏ, tao không được cố gắng nên mới thua trong cuộc thi đó. Cũng không phải mày nổi hứng thay đổi, là vì lúc đó mày biết được đó là kỉ niệm ngày cưới của ba mẹ nên mới tham gia để dành tặng họ bất ngờ. Cũng như bạn bè, tao không thể hòa nhập được là do tao thiếu chân thành, tao chưa từng đối xử nhiệt tình với người khác như mày hay làm. Về gia đình, có ra sao thì vẫn là của tao thôi, phải chấp nhận và sống chứ đâu vì vậy mà gục ngã hết được. Còn tình yêu? Chắc là do duyên số cả thôi, không có duyên thì làm sao đến với nhau được. Đành chịu vậy... -Ừ, sau khi mày đi tao cũng sẽ về ở với mẹ. Đến một nơi khác để sống, mẹ cuối cùng cũng hiểu được tao đã mệt mỏi thế nào rồi. Có mẹ bên cạnh, chắc là tao sẽ tốt hơn nhiều lắm. Lần này là câu nói đầy nhẹ nhõm và có chút chờ mong. Là câu nói có ý tích cực nhất từ nãy đến giờ. Sún cũng mừng vì điều đó. -Đã nói ra hết rồi. Tao chẳng dám xin mày tha thứ, vì sẽ chẳng ai tha thứ cho tao được đâu. Đâu ai có thể chấp nhận một kẻ ghen ghét mình nhưng lại đeo mặt nạ thân thiết sau từng ấy năm chứ. Mặt nạ đó được tháo ra rồi, mày cũng biết được tất cả sự thật về con người tao. Tình bạn này rồi sẽ chấm dứt. Nó đẹp thật đấy, nhưng toàn mùi giả tạo từ tao thôi nên xin mày đừng nhớ về nó nữa. Giờ mày cứ phán xét tao đi, cứ làm những gì mày thích sau tất cả những chuyện tao đã đối xử với mày... -Xong rồi. Điều cuối cùng muốn nói là tao xin lỗi rất nhiều, xin lỗi về tất cả mọi thứ đã xảy ra. Xin lỗi vì đã lợi dụng lòng tin của mày dành cho tao. Xin lỗi vì sự ghen ghét của tao quá lớn. Xin lỗi vì đã tự tay chặt đứt tình bạn mà chúng ta đã vất vả để tạo ra. Tao xin lỗi... Mắt Sữa đã đỏ hoe. Nhỏ khóc nhiều lắm, nước mắt cứ đua nhau rơi xuống. Khóc như đứa trẻ được nói ra sau bao đau đớn mà mình phải âm thầm chịu đựng. Từ nay, nhỏ sẽ không còn bị dày vò bởi chính mình nữa rồi. Sẽ ổn cả thôi mà đúng không? Sẽ ổn thôi khi mà nhỏ chẳng còn người bạn thân thiết nhất bên cạnh mà đúng không...? -Mày đúng là đã đi quá xa rồi. Sún nói. Câu đầu tiên sau sự im lặng lắng nghe nãy giờ. Giọng nói buồn khôn xiết. -Tao xin lỗi.. -Nhưng đi xa đến mấy thì vẫn có thể trở về mà đúng không? Gió nhẹ thoảng qua. Nhạc lại du dương theo từng giai điệu. Chẳng có gì thay đổi cả, chẳng qua là sẽ có một khởi đầu mới, tốt đẹp hơn và vui vẻ hơn thôi... =)))) Cuối cùng cũng chạm đích 60 chap *bông bay phấp phới* ❤ Chỉ muốn nói là truyện sắp hết rồi, sắp tạm biệt nhau rồi ^^ Xin cảm ơn sự ủng hộ của tất cả các bạn trong thời gian vừa quanh ❤ Yêu các bạn nhiều lắm!!!!
|
Chap 61: Chỉ là yêu thôi. Sún. Tối nọ, nó nhận được một tin nhắn từ số máy lạ. Không hiểu tại sao người gửi có được số điện thoại, nhưng với nội dung tin thì có thể chắc chắn được đó là ai. "Chào bạn, lớp trưởng 10a12! Không xưng tên, nhưng chắc bạn sẽ biết tôi là ai ngay sau khi đọc hết tin nhắn này thôi. Mục đích đầu tiên của việc gửi tin nhắn kì lạ này cho bạn là để xin lỗi. Trong thời gian vừa qua, tôi và những người bạn của mình đã làm nhiều chuyện không đúng. Nguyên nhân là do ghen ghét các bạn, ghét vì quá thích những chàng trai lớp bạn mà thôi. Những chuyện đã xảy ra, mà bạn đã chứng kiến và đã biết, tôi thực sự xin lỗi và không dám nhắc lại. Giờ đây tôi chỉ muốn nói thật về những việc làm khó chấp nhận được mới đây thôi. Vì muốn chia rẽ tình cảm của các bạn với Tín, Duy và Khang, chúng tôi đã lấy ảnh của các bạn, ghép vào những tấm ảnh thân mật xấu hổ trên mạng rồi gửi cho ba người kia. Gửi, nhầm mong muốn sẽ tạo ra sự hiểu lầm, để chia rẽ và phá vỡ niềm tin của các bạn dành cho nhau. Nhưng mà tôi sai rồi, các bức ảnh đó không hề ảnh hưởng đến tình cảm của các bạn, mà không, ba người kia chẳng thèm tin tưởng các bức ảnh đó. Họ cho qua nó và rồi cứ bên các bạn như chẳng có chuyện gì xảy ra. Thật đáng ghen tị! Tôi thì chẳng có dũng khí để gặp mặt và nói lời xin lỗi các bạn sau từng ấy chuyện xảy ra. Chỉ mong tin nhắn này có thể thay mặt nói lên lời xin lỗi của mình. Tôi vô cùng xấu hổ về những chuyện đó. Điều duy nhất có thể làm là trông chờ sự tha thứ của các bạn dù biết là rất khó. Chúng tôi xin lỗi. Điều còn lại là mong các bạn sẽ luôn hạnh phúc. Những chàng trai đó quả thực rất tuyệt vời nên mong các bạn hãy luôn bên cạnh yêu thương họ. Chúng tôi không xứng đáng để nói lời yêu với họ chút nào cả. Còn riêng bạn, đi học mạnh khỏe và thật thành công nhé! Hi vọng sẽ được các bạn tha thứ, rất xin lỗi. Tiên cùng Dung và Khánh" Ừm, như thế là tốt rồi. Bớt thù bớt ghét cho dễ sống vậy. Trước khi đi có nhiều chuyện làm nó nhẹ nhõm đi phần nào nhỉ? Ok, tới giờ phút này mọi chuyện đều ổn. Với bạn bè trong lớp cũng đã làm xong party chia tay, ăn nhậu no say hoành tà tráng rồi. Họ hàng, cô, dì, chú, bác, thím, cậu, mợ, hàng xóm, ngay cả mấy chú cún cũng đã nói lời tạm biệt trong vui vẻ rồi. Đi chơi giải trí với hội bạn bạn thân cũng đã đi rồi. Hành lí hay mọi thứ chuẩn bị cho việc học cũng được ba mẹ lo cho đầy đủ rồi. Quan trọng nhất là giải quyết xong những chuyện khó nói ra trong từng ấy năm với Sữa rồi. Nhỏ cũng đã về ở với mẹ. Chuyển nhà, chuyển luôn cả trường. Nghe bảo cả hai người đều muốn đến một nơi nào đó khác, để bắt đầu lại sau những đau khổ của quá khứ. Tốt rồi, ổn cả rồi, Sữa sẽ hạnh phúc thôi... Vậy là tất cả đã xong ư? Chắc chẳng còn vướng bận gì nữa đâu ha? Mà sao cứ thấy thiếu thiếu thứ gì đó... Thiếu gì nhỉ? Không biết. Nhưng cứ thấy hụt hẫng, thấy khó chịu trong lòng sao ấy. Giống như là bỏ sót điều gì rồi. Một điều mà bản thân đang mong chờ. Một điều mà nghĩ tới lại thấy nhoi nhói con tim. Lạ thật! Ừm... ừ... ờ... à... Nói thẳng ra hơi xấu hổ nhỉ? Nhưng mà tại vì hắn nên nó mới thấy vậy đó thôi. Dạo này hắn cứ sao ấy, không thèm để ý đến nó luôn. Hắn cứ im im, cố gắng né nó hết mức cần thiết. Nó có hỏi hay bắt chuyện cũng cứ ậm ờ cho qua. Cứ coi nó như không khí trong khi đối với người khác chẳng thay đổi gì. Sao vậy? Là giận nó sao? Giận về chuyện gì? Về chuyện nó đi du học mà không báo trước á? Cơ mà ngay cả tụi Mini cũng bỏ qua rồi thì hắn vì điều gì lại giận? Con người đúng là khó hiểu mà! Nếu hắn cứ thế mãi thì nó phải làm sao đây? Khó chịu lắm. Cảm giác này không thể diễn tả được, nó cứ bứt rứt sao ấy. Hắn không chúc mừng nó thì thôi đi, đằng này lại bày ra thái độ đó... Chắc hắn chưa từng nghĩ đến việc nó cảm thấy ra sao nếu hàng ngày không được gặp hắn nữa à? Điên đầu thật! Cảm giác thích một người thật chẳng dễ chịu chút nào. Đằng này, lại sắp phải xa người ấy nữa chứ... Wind. Sao đây? Lại thấy bực tức nữa rồi. Lí do cũng chỉ nó thôi. Làm thế nào chấp nhận được việc người bạn lâu năm và cũng là người mình thích lại đi giấu mình việc người đó sắp đi xa? Không thể hiểu nổi đúng không? Nếu không nhờ anh Huy nói trước thì chắc hắn cũng sốc chết khi nghe nó báo sắp đi du học rồi. Bực quá mà! Đúng là chẳng coi ai ra gì! Dạo này nó cứ hỏi có phải là hắn đang tránh mặt không. Biết nói sao giờ? Nói đúng vậy, tao đang tránh mặt mày hả? Haizz, phải hiểu là lúc này người ta đang khó chịu, chẳng muốn nói chuyện ra đâu, cũng chẳng muốn nghe giải thích nữa. Đáng lẽ phải biết ngay từ đầu là mình sẽ bị giận khi thông báo trễ như thế này chứ. À không, nó phải thông báo cho hắn trước tiên chứ tại sao lại gộp chung thông báo với cả lớp được. Phải có sự ưu tiên giữa những người quan trọng mới đúng. Mà, chẳng lẽ vị trí của hắn trong lòng nó ngang bằng với những đứa kia à? Không được!!!!!! Nói gì thì nói, cứ tiếp tục giận như đi. Không bỏ qua dễ thế được. À quên, hắn cần gọi điện thoại cho ba nữa. -Tất cả xong hết chưa ba? -Tất nhiên rồi. Mừng vì con chịu đồng ý đấy! -Nó tốt cho con mà. -Ừ! Hahaha. Người đầu dây bên kia, ba hắn, cười lớn rồi nói tiếp. -Một công đôi chuyện ha con trai? -Ba dạo này quan tâm chuyện của con quá rồi đó. Lo chuyện của ba với mẹ đi! Hắn không muốn nói nhiều quá, lập tức chuyển chủ đề. -Ừ... Cuối tuần này ba mẹ đi hẹn hò. -Gìììììì?????? Hắn kéo dài câu hỏi như chẳng thể tin được. Tiến triển này quá nhanh rồi đi. Hai vợ chồng, yêu nhau, kết hôn, chia tay toàn trong chớp nhoáng. Mới tháng trước còn không thèm nhìn mặt nhau mà đến nay đã đi hẹn hò lại rồi ư? Tốc độ như sét đánh! Bất ngờ cỡ như sáng sớm thức dậy đã hay tin nhà bạn bị sập, phải ra ống cống ở vậy. Ây dà, phải học hỏi, phải học hỏi hai vị "sư phụ" này thôi =)))) -Nếu hẹn hò thành công thì tuần sau ba dọn lại về nhà. Shit =))) Khô lời, cạn lời, hạn hán lời, sa mạc lời, ôxi hóa lời luôn rồi. Thôi kệ, làm vậy càng tốt. Đỡ mệt công hắn phải chạy qua chạy lại giữa hai nhà như trước giờ nữa. Cứ yêu đương hẹn hò như thời trai trẻ đi, hạnh phúc vào nhé ba mẹ. À mà khoan! Tốc độ nhanh như thế này có khi nào qua năm sau hắn sẽ có em không?
|
Chap 62: The End. Ngày nó ra sân bay. -Đi thiệt hả Sún? Heo lại rơm rớm nước mắt. Từ hôm qua đến giờ cứ hễ nói gì đến chuyện nó đi là Heo lại vậy. Mini thì bình tĩnh hơn, chỉ đứng đó cười gượng. Chuyện này làm nó thật sự khổ tâm. Cả đêm hôm qua, không không, hai ba ngày trước nữa, mỗi lần thấy mặt nó là mẹ kéo lại dặn dò đủ mọi thứ, vừa dặn lại vừa lau nước mắt. Rồi vừa rời chỗ mẹ thì bị tụi này kéo đi đủ nơi, nói đủ thứ, lo đủ chuyện. Nó cũng không còn cách nào khác, mà cứ thấy những người đó khóc thì nó lại rầu theo. Còn chị An thì ngược lại, thấy cảnh như vậy cứ cười. An bảo chuyện này mấy năm trước cũng từng xảy ra với chị ấy. Rồi sẽ ổn cả thôi. Haizz!! Thôi quay lại chuyện ở sân bay đi. -Con nhỏ này! Giờ nào rồi hả? Nó cốc đầu Heo, cười với nhỏ. Đau lòng phải biết! -Chuẩn bị đi Sún, đến giờ rồi đó! Có tiếng anh Huy nhắc nhở. Mấy năm trước, cũng tại chỗ này, anh đã nói lời tạm biệt chị An trong đau khổ. May là bây giờ chẳng phải vậy nữa rồi. -Yes sir! Nó gật đầu, cười tươi với anh. Sau đó quay sang, nhìn mấy đứa bạn lần (đầu tiên của) cuối cùng. -Ôm cái tạm biệt đi nè! Rồi cả đám, không phân biệt trai gái les gay, xúm vào ôm chầm lấy nó. Bấy nhiêu là đủ, rồi sẽ về lại thôi mà. Thời gian trôi qua nhanh lắm. Nhưng mà nó vẫn không khỏi buồn. Cười thế thôi chứ đâu có vui. Vui làm sao được khi người bạn thân nhất và cả người mình thích đều không có mặt để tạm biệt đây? Sữa thì đã đi cách đây mấy ngày rồi. Còn Wind, nói là bận gì đó nên không đến được. Mà chắc là cái cớ thôi nhỉ? Giận nên không muốn đến thôi. Đành vậy... -Giờ thì chẳng còn ai. Mày đi, Sữa đi, ngay cả... Heo đang nói dở thì bị Mini đá nhẹ vào chân. Nhỏ lập tức im lặng cười hối lỗi với Mini. Ầy, mém tí là hớ hàng rồi!! Nhìn cảnh đó, Hero và Tồ chỉ cười bí hiểm. Cũng mừng là nó chẳng để ý. Người ta bận quan tâm đến một chuyện khác từ một người khác rồi còn đâu? -Thôi tao vào trong nha. Trễ rồi! Nó lại cười. Quyết định đi vào sau cả ngàn lần ngóng trông về phía ngoài sân bay. Bỏ đi, người không đến thì có đợi cách mấy cũng không đến mà thôi. -À mà còn điều cuối cùng! Hero chưa để nó đi, tiếp tục gọi với lại. -Hể? -Bên Mĩ mặc dù tư tưởng thoáng thật, nhưng mà dù có yêu nhau cách mấy thì cũng không nên... chậc chậc... Nối tiếp Hero, Mini bày ra vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ khi phải nói những điều này. Nha, đó chỉ là đồng vợ đồng chồng đồng lòng hại người khác thôi. -Gì vậy hai cha nội? -Thôi thôi vào đi, không có gì đâu. Thời buổi hiện đại, không ngại XXX trước hôn nhân đâu mờ. Kì lạ hơn, Tồ cũng hùa vào vụ này. Nó ném cho cả ba ánh mắt khó hiểu rồi nhìn sang Heo như cần lắm lời giải thích. Đáng tiếc, Heo chỉ cười nhăn răng, quên luôn vẻ thút thít khi nãy và chả thèm đáp lời. Chỉ đẩy nó qua chỗ ba mẹ, ý muốn nó nhanh chóng đi đi. À, còn để lại câu chúc vô cùng khó hiểu nữa chứ! -Hạnh phúc nhé sư phụ! Không quan tâm nữa. Nó nhìn ra ngoài lần cuối rồi đến chỗ ba mẹ lấy vali đi vào trong. Tạm biệt! -------- Trên máy bay, ghế của nó cạnh cửa sổ. Vừa ổn định, lập tức mở điện thoại ra, dò xét kĩ một lần nữa xem có bỏ sót thông báo nào không. Và chẳng như mong đợi, hoàn toàn không có. Hi vọng nhiều rồi, làm sao mà có được cơ chứ. Bỏ qua vậy. Rồi nó lại nhìn sang người kế bên. Là đàn ông nhỉ? Ăn mặc có vẻ hơi kì lạ, đáng sợ nữa. Khoác ngoài là chiếc áo rộng phùng phình có cổ che gần hết đầu, cộng thêm khẩu trang bịt kín mít nữa. Nói sao ta? Giống thám tử đang theo dõi hoặc tên nào sắp đánh bom liều chết vậy đó. Cảm giác thật rùng rợn a~ Và thế là nó chẳng dám nhìn nữa. Tiếp tục tự mình táy máy điện thoại. Chán chê rồi thì lấy mấy quyển tạp chí ra xem. Xem mệt thì ăn vặt mấy món bánh ngọt. Hoàn toàn không nhìn đến người kia, cứ giả vờ lơ đi. Ai ngờ, hành động ấy lại khiến người đó cực kỳ khó chịu. Vì sao khó chịu? Vì bị lơ. Mà bị lơ thì có ảnh hưởng gì đâu? Sao không, người ở cạnh bên suốt bao nhiêu năm trời đã không nhận ra thì thôi đi, đằng này lại làm thái độ như ngồi cạnh sát thủ vậy (bạn Sún cho là thám tử hoặc người đánh bom cơ =))) mà thật ra thì đều đáng sợ như nhau thôii =)))) ) -Này!! Đang cầm tờ báo trong tay, lại ngáp ngắn ngáp dài sắp đi vào giấc ngủ thì bị gọi. Bình thường chắc là sẽ đổ quạu và chửi người ấy. Nhưng hôm nay, kế bên là một tên đáng sợ như này, Sún đành phải vui vẻ ngẩng đầu dậy. Mặc dù có hơi run run và nghe giọng này thì cũng có hơi quen quen... -Không nhận ra luôn? Người đó vô cùng tức giận, giật mạnh khẩu trang xuống. Ặc.. dám cá nếu bây giờ trong miệng nó có thứ gì đó thì một trăm phần trăm là sẽ đáp ngay vào mặt người kia. 0,25 giây định thần. Bà nó, hắn làm cái gì ở đây vậy? -Mày... mày... đi đâu vậy? Nó lắp ba lắp bắp. Phải thôi, bây giờ thì hắn còn đáng sợ hơn bất kì nhân vật nào ngoài kia nữa. Hắn, xuất hiện như ma vậy. -Mĩ. Du học. -Hả? -Đi học. Ok chưa? -Mày nói cái gì? Tại sao lại qua Mĩ? -Đi theo để bảo vệ vợ mình thôi. Sao, cấm hả? Hắn nhếch mép cười. Khẩu trang và mũ áo tháo ra thì không còn khó nhìn nữa rồi nhỉ? Ơ kìa, đó không phải trọng điểm cần quan tâm lúc này đâu ^^ Là tỏ tình đúng không á? Ngoài trời hình như có gió thổi... Hì. Mỗi lần ai đó tỏ tình là mình lại muốn cho một cơn gió đi ngang. Để gió nhẹ thoảng qua và người ta thì nhẹ bước vào tim nhau nhỉ? The End. ❤❤❤ Hết rồi đó a ~Cảm ơn mọi người đã theo dõi và cùng mình đi đến chặng cuối này nhé! ^^ Cơ mà có ai thích ngoại truyện không nhỉ? Cmt điểm danh để mình viết tiếp nào!!!! À, vẫn là câu cửa miệng mình yêu các bạn thôi <3
|