Ngoại Truyện The Amber Eyes
|
|
Shortfic: A sad love story (Ngoại truyện The Amber Eyes) Author: Devil (Máu Lạnh Nhók)
…………………………………...
1.1
Khuôn viên trường đại học hôm nay đông đúc kì lạ, xe cảnh sát hú còi inh ỏi đỗ lại trước cổng trường, đội ngũ nhân viên ra vào tấp nập.
Men theo lối vào dẫn đến chỗ hồ nước lớn, nơi đông người tập trung nhất đã bị phong tỏa. Vào lúc rạng sáng ngày hôm nay bảo vệ của trường đã phát hiện thi thể của một cô gái trôi lềnh bềnh trên mặt nước, ông ta lập tức báo cảnh sát. Sinh viên hiếu kỳ chen chúc xung quanh, đây đúng là một vụ động trời.
Thi thể cô gái được vớt lên bờ, đặt trên một tấm thảm cao su. Xác chết đã trương phình, làn nha tái nhợt lạnh lẽo. Nhiều viên cảnh sát đeo bộ đàm nhận nhiệm vụ canh giữ, bên trong khu vực đã bị phong tỏa có thêm vài người khác. Một người đàn ông da trắng ngoài ba mươi, mặc áo khoác xám, gương mặt góc cạnh có râu quai nón đứng nhìn xác chết ngẫm nghĩ. Đôi mắt xanh đặc trưng của anh ta cuốn hút khó tả. Nhân viên pháp y và pháp chứng hiện giờ vẫn còn chưa đến.
Một nữ cảnh sát khác tiến đến gần, mặc trang phục tự do, mang hẳn cả găng tay. Cô có gương mặt xinh đẹp với mái tóc vàng hoe buột cao đuôi ngựa. Đôi mắt to tròn chớp chớp vài cái, đưa tay sờ lên môi:
- Có khi nào là do trượt chân ngã không?
Người đàn ông kia chống hông, đôi mắt nghiêm túc đặt lên xác chết:
- Có lẽ. Xung quanh hồ này có khá nhiều rêu.
- Cô gái đó đã bị người khác hại chết rồi đẩy xuống hồ.
Hai người lập tức nhìn bốn phía tìm kiếm giọng nói vừa phát ra. Họ dừng lại trước một cậu thanh niên người châu Á đeo kính cận, vai mang balo với tấm thẻ sinh viên ở trước ngực. Người đó sở hữu mái tóc màu nâu socola, làn da trắng rạng ngời cùng chiều cao lí tưởng. Ngoại hình có thể nói là nổi bần bật khi đứng giữa đám đông.
Thanh tra Robert nghi hoặc nhìn cậu:
- Dựa vào đâu?
- Những người bị chết đuối đa phần mắt nhắm, miệng khép, tay nắm chặt, chân duỗi thẳng và bụng sẽ trương nước. Vả lại theo phản xạ sẽ không ngừng giãy giụa, tay chân ít nhất sẽ dính đất cát hoặc bị trầy xước. Tuy nhiên thi thể này lại không như vậy. Mắt cô ta mở trừng, tay duỗi thẳng, hai bàn tay lại khá sạch sẽ, bụng không có vết tích của việc trương nước. Nghi ngờ bị đẩy xuống hồ sau khi đã tắt thở.
Thanh tra Robert đá mắt nhìn nhân viên, cô hiểu ý liền ngồi xuống bên cạnh thi thể, đưa tay xem xét kiểm tra. Quả không ngoài những gì họ dự đoán, sau gáy nạn nhân có một vết thương chí mạng còn đọng máu.
- Hung thủ có lẽ là một cô gái có chiều cao tương đương với nạn nhân, đặc biệt nhuộm tóc màu đỏ.
Lại thêm một chàng trai khác xuất hiện, người này có ngoại hình giống y hệt cậu nhóc mang kính đứng bên cạnh. Chỉ khác ở chỗ mái tóc undercut màu đen nam tính với đôi mắt hổ phách sắc lạnh đến ngỡ ngàng. Robert nhất thời bị sốc, nhíu mày nhìn họ:
- Sao cậu biết hung thủ là nữ?
- Dễ thôi. Dây kéo áo khoác của nạn nhân bị vướng lại một sợi tóc đỏ khá dài, trên cánh tay nạn nhân có vết cào mạnh, gò má còn lưu lại dấu vân tay của một cái tát, nghi ngờ trước khi chết có lẽ đã giằng co với hung thủ. Trên áo thun của nạn nhân có in lại dấu giày, từ size bàn chân suy ra chiều cao là việc không hề khó.
- Hai cậu là ai?
Người này nhìn người kia mỉm cười chứ không đáp, họ nhún vai bình thản rời khỏi như chưa từng xuất hiện. Mặc cho Robert đang đứng ngơ ngác nhìn theo.
……………………………………
Paradise School, New York:
- Tuấn Duy! Đợi chú với!
Mặc cho Tuấn An có gian nan vất vả tru tréo ở phía sau, hai con mắt của hắn vẫn dán chặt vào điện thoại với đôi chân dài không hề có dấu hiệu giảm tốc. Hắn đeo tai nghe, tóc undercut nam tính. Vẻ baby của mười hai năm trước đã không còn, thay vào đó là gương mặt góc cạnh làm điên đảo chúng sinh với đôi mắt màu hổ phách được thừa hưởng trọn vẹn từ người mẹ xinh đẹp.
Tuấn An vẫn vậy, vẫn giống hắn như hai giọt nước. Tuy nhiên trái ngược với vẻ nam tính thu hút của cháu trai, cậu lại mang vẻ ngoài thư sinh hiền lành với mái tóc nâu bồng bềnh cùng cặp mắt kính trí thức.
Cuối cùng cũng bắt kịp được hắn, cậu lên tiếng trách móc với gương mặt nhăn nhó:
- Đi đầu thai hả? Nhanh dữ vậy!
- Ai bảo chân chú ngắn. - Hắn vừa nói vừa chăm chỉ dán mắt vào cái điện thoại.
Tuấn An nhíu mày:
- What? Hai chúng ta có cùng chiều cao cân nặng đấy! Mầy rớt não hả thằng kia?
- Vậy nghĩa là do chú cầm tinh con lừa?
"BỐP"
- Aaa... - hắn xoa mông lia lịa - Làm cái gì vậy cha nội?
- Cho mầy biết cảm giác bị lừa đá.
Cả hai lườm nguýt nhau cả đoạn đường dài, gây nhau om sòm như mấy bà bán cá ngoài chợ khiến cả sân trường ai cũng ngoái lại nhìn. Vừa ra đến cổng, hai mắt Tuấn An bỗng dưng sáng lên khi nhìn thấy ai đó đang đứng ở trạm xe buýt.
- A... Miri!
Theo hướng tay cậu đang vẫy là một cô gái tầm mười tám tuổi. Cô gái có vẻ ngoài cá tính với mái tóc nâu gợn sóng, mặc áo khoác bóng chày và quần Jean rách. Miri đút hai tay vào túi áo, chiếc mũ snapback đội ngược càng làm nổi bật gương mặt xinh xắn như búp bê lai. Tuy nhiên đôi mắt to tròn đó lại nhìn lơ đãng như người mất hồn.
Tuấn An chạy về phía đó, lại cất giọng gọi to:
- Miri!
Đôi chân hắn bỗng sựng lại, cảm giác cực kỳ thiếu tự nhiên khi phải chạm mặt cô. Đơn giản vì cách đây không lâu, người con gái đó đã từng là của hắn. Người con gái không giống với bất kì ai trên đời này.
Miri giật mình quay sang, mỉm cười nhẹ nhàng nhìn cậu:
- Anh Tuấn An? Trùng hợp vậy!
Cậu sốt sắng, mặt tươi như hoa:
- Em đón xe buýt hả?
- Không. Em đang đón đĩa bay. - cô nhe răng cười tinh nghịch.
- Lại troll anh nữa... - Tuấn An chau mày.
Mặc dù nụ cười luôn hiện diện trên môi nhưng gương mặt đó lại không hề thực sự vui vẻ, cô bỗng trở nên khá gượng gạo khi nhìn thấy hắn.
- Chào... Anh!
- Em không khỏe sao? Sắc mặt em tệ vậy!
Hắn theo phản xạ định đặt tay lên trán cô kiểm tra, tuy nhiên Miri đã nhanh lùi lại khiến bàn tay đó trơ ra giữa không trung.
- Em không sao... Em ổn!
Cảm giác một tia hụt hẫng vừa vụt qua, hắn vội thu tay lại đút vào túi quần. Chết tiệt! Tại sao lại quen với việc quan tâm cô như vậy? Hắn quên mất cả hai đã chia tay được nửa năm rồi.
Đúng lúc xe buýt vừa đến, cô chào tạm biệt hai người rồi lãnh đạm lên xe. Tuấn An tinh nghịch vẫy vẫy tay, cô cũng vẫy lại. Tuy nhiên đôi mắt to tròn đó chỉ chăm chăm nhìn hắn, nhìn người con trai đang đứng bất động cho đến khi chiếc xe chạy đi khuất.
- Đi thôi!
Tuấn An huých vai hắn, tuy nhiên hắn cứ đứng ngây người ra buộc cậu phải hét to:
- ĐI THÔI!!!
Hắn như sực tỉnh:
- Ừ đi.
Miri nhẹ nhàng tựa đầu lên cửa kính, vô số giọt nước trong suốt thi nhau chảy dài trên gương mặt xinh đẹp. Tâm trạng hiện giờ của cô quá phức tạp, quá hỗn độn.
"Chết tiệt! Tại sao nửa năm trôi qua rồi mà cảm giác vẫn còn trọn vẹn như vậy?"
Hắn bày tỏ tình cảm với cô vào một ngày đẹp trời giữa tháng giêng. Cô ừ vội vì muốn có bờ vai để tựa. Tuy nhiên, ngoài dự tính, cô yêu hắn. Cả hai quấn quýt nhau không rời nửa bước, lại còn bàn tính chuyện tương lai, những tưởng không bao giờ rời xa.
- Chào dì Amber!
- Miri chào con! Tuấn Duy nó ở trên lầu đấy!
- Dì này... Con có bảo sang tìm anh ấy đâu. Con sang ngủ nhờ vì ba mẹ con đi công tác mà!
- Nhà đâu có phòng trống, chỉ còn cái giường rộng thênh thang của Tuấn Duy thôi.
- Cái này là thuyết âm mưu phải không?
- Tùy con nghĩ... - Hiểu Phàm mỉm cười.
Miri chào tạm biệt mẹ hắn rồi co chân chạy thẳng lên lầu, chính xác mở cánh cửa phòng trong góc.
Căn phòng gọn gàng không một bóng người làm cô đứng đực ra, rõ ràng mẹ hắn nói hắn đang ở đây, không thể nào lại bị gạt chứ. Bỗng có một thứ vừa cứng vừa lạnh nghi ngờ là súng đặt vào hông kèm theo giọng nói quen thuộc:
- Đứng im!
"Rầm"
Cánh cửa theo đó đóng lại, giọng nói kia lần nữa vang lên:
- Tìm ai?
Miri nhanh như cắt xoay người một phát, chính xác bắt lấy cánh tay đang giả làm súng đặt trên hông cô, động tác vật người đẹp mắt của Judo hắn ngay lập tức được nếm trải.
"Phịch"
- Aaaa…
Tuấn Duy rên rỉ khi đã nằm nguyên con trên sàn nhà. Cô phủi phủi tay, nhếch môi cười đểu:
- Định hù ai? Hả?
- Ra tay mạnh vậy sao? Nhỡ anh bị thương tật gì em phải nuôi anh suốt đời đấy!
- Méo.
- A... Con này ngon!
Hắn lợi dụng lúc cô không phòng thủ liền vật cô xuống giường. Dĩ nhiên theo logic hắn sẽ chiếm thế thượng phong, nhanh nhẹn khóa hai tay cô lại rồi nhếch môi cười đểu:
- Không cho anh gặp suốt hai ngày, cái giá phải trả là em sẽ bị hôn đến khi nào anh mỏi thì thôi.
Vừa dứt câu, Miri chưa kịp phản ứng đã bị hôn liên tiếp lên má, lên môi, lên mũi rồi đến trán.
- Aaaa... Dừng lại mau! Em chóng mặt quá! - Miri quơ quào nhưng tay chân đã bị kẹp chặt.
- Không thì sao?
Cô nhíu mày, sau đó nhếch môi cười nguy hiểm. Tiếp theo sau là tràng la hét thảm thiết của nam thanh niên đã không chịu nghe lời cảnh cáo.
- AAAAAaaaaaaaaaaaaaaaaa…
Hiểu Phàm ngồi vào bàn ăn, chợt tròn mắt ngạc nhiên nhìn hắn từ trên xuống dưới:
- Con sao vậy? Làm gì mà... - vừa nói vừa xem xét tay, chân, cổ, ngực kể cả cơ bụng của con trai - Sao bầm đỏ hết vậy?
- Tại…
Hắn vừa liếc nhìn Miri đang nghiêm mặt vừa cười ngu ngơ:
- Tại... Con buồn quá... Nên tự cắn chơi.
Hắn nuốt nước bọt đánh ực một cái khi nhận cái liếc từ Miri. Hiểu Phàm bình thản lắc đầu ngao ngán:
- Hơn hai mươi mấy tuổi đầu rồi mà con vẫn còn làm mấy trò ngu người vậy được sao?
Hắn chỉ biết nhe răng cười, ngoài ra không dám nói thêm gì nữa. .............................................
Tuấn Duy soi mình trong gương, tay cầm khăn lau khô tóc, phần cơ bắp rắn chắc lấm tấm vài giọt nước. Hắn chợt mỉm cười, lâu rồi hình như không bị ai đó để lại vết trên người, cũng có chút nhớ nhớ.
Mà thôi bỏ đi.
- Alo.
- Tuấn Duy à? Có một vụ cần cậu giúp…
- Xin lỗi nhưng tôi không có tâm trạng.
Hắn lãnh đạm cúp máy, hờ hững quăng điện thoại lên bàn. Ngã mình một cách bất chấp xuống chiếc giường êm ả, tâm trí lại bận nghĩ ngợi lung tung. Tiếng mưa ngoài kia khiến không gian trở nên thật ồn ào, có lẽ sắp bắt đầu một đêm khó ngủ. Lại nhớ đến một mùi hương quen thuộc. Lại nghĩ về đêm hôm đó…
Miri thay xong quần áo ngủ, trèo lên giường nằm xuống bên cạnh chỗ hắn đang nghịch điện thoại. Tuấn Duy lập tức choàng tay ra sau đầu, để Miri nằm lên cánh tay của mình rồi ôm cô vào lòng.
- Ngực anh ấm quá... - cô thì thầm chỉ đủ cho bản thân nghe thấy.
Tuấn Duy bắt đầu thao thao bất tuyệt, kể cho cô nghe vô số chuyện, chất giọng trầm trầm gây nghiện của hắn khiến cô chỉ muốn im lặng và lắng nghe. Thích thật!
Cảm giác ngọt ngào này là sao vậy? Cả hai chỉ mới bắt đầu được một tuần thôi mà. Mọi thứ thực sự tiến triển tốt như vậy sao? Hay tất cả chỉ là một cái kịch bản tạm bợ được dựng lên quá hoàn hảo khiến người trong cuộc cũng bị cuốn vào?
Có thứ vô hình gì đó khiến cả hai bỗng dưng im lặng một lúc lâu.
- Anh…
- Anh đây!
- Mình... có đang nghiêm túc không?
Miri không hiểu tại sao bản thân lại hoài nghi mối quan hệ này. Chỉ tại cảm giác của bản thân khiến cô ngờ vực rằng đây là thứ tình cảm có thể đến nhanh rồi thì cũng sẽ đi nhanh như cách nó đến.
Tuấn Duy mỉm cười, âu yếm vuốt tóc cô:
- Nghiêm túc chứ! Mấy giờ rồi còn đùa?
Chỉ cần bấy nhiêu đó, Miri lại bất chấp tin tưởng và đá bay cái ý nghĩ ngờ vực vừa xuất hiện trong đầu. Cô yêu hắn rồi, yêu một cách điên cuồng không dừng lại được. Cô tin tưởng rằng người con trai trước mặt nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho cô.
- Nghiêm túc?
Miri nhếch môi nở nụ cười nửa miệng lãnh khốc, rít một hơi thuốc dài. Làn khói trắng tỏa ra, mờ ảo. Nước mắt lại thi nhau rơi xuống, khói thuốc làm mắt cô cay chăng?
Những giọt nước mắt này cũng giống như những giọt mưa ngoài kia, cứ điềm nhiên rơi mà không thể ngừng lại được. Cơn mưa đêm hỗn độn lại khiến cô vì chuyện của nửa năm trước mà mất ngủ. Cô cười nhạt trong nước mắt:
- Nghiêm túc? Hai chữ nghiêm túc của anh là vậy sao? Như thế nào mới là nghiêm túc?
Tàn thuốc lá đáp trên mặt sàn, cô co ro người ngồi bên thành cửa sổ. Cơn mưa đêm nay lạnh quá! Lại nhớ đến vòng tay ấm áp không nên nhớ đó nữa rồi. ........................................
Trời chập choạng tối, mặt đường ướt nhem toàn nước, vết tích của một đám mưa đầu thu. Không khí lạnh bắt đầu len lỏi, con đường đông đúc người qua lại, trông họ bận rộn khó tả.
Miri ngồi ở trạm chờ xe buýt, đôi mắt vô hồn lãnh đạm nhìn mông lung. Cảm giác chán chường, mệt mỏi không ngừng lấn át tâm trí. Cô cứ ngồi thừ ra như vậy và không biết đã làm lỡ bao nhiêu chuyến xe rồi.
"Ting"
Tiếng tin nhắn khiến cô tỉnh người, bàn tay chậm chạp mở điện thoại ra xem.
"Cất cái vẻ mặt mà hằng ngày em mang đến trường đi được không?"
Tim cô thắt lại, những giọt nước đáng ghét kia lại tự động đáp trên khóe mắt.
Tại sao lại khóc?
Cô cũng không biết nữa.
Người mà cô đang cố gắng quên đi lại nhắn tin cho cô. Ai mượn hắn làm như vậy? Cô thật muốn vứt quách điện thoại đi cho rồi. Tuy nhiên hiện tại cô lại đang siết chặt nó trong lòng bàn tay như thể sợ nó sẽ tuột mất.
"Tại sao?"
"Thấy em không vui anh không thoải mái. Chỉ vậy thôi."
Cô cười nhạt, từng giọt nước mắt lăn dài, không hề có dấu hiệu chấm dứt. Hắn nói hắn cảm thấy không thoải mái khi thấy cô không vui? Cứ tưởng thứ tâm trạng tồi tệ đeo bám cô suốt bao lâu nay là thứ mà hắn muốn chứ. Rõ ràng hắn là người đã ban tặng cho cô vẻ mặt này, giờ lại bảo cô cất đi, hắn nghĩ hắn là ai.
"Em không sao... Em ổn!"
"Có thể chia sẻ với anh vấn đề hiện tại của em chứ?"
"Đúng là em gặp chút vấn đề. Nhưng mà em không sao đâu"
"Anh giúp được gì cho em không?"
Tay Miri run nhiều hơn, nơi cổ họng phát ra tiếng nấc mà cô biết bản thân không thể đè nén nó nữa.
- Hức... Hức…
"Xin anh... Đừng như vậy nữa. Đừng quan tâm tới em nữa."
"Tại sao?"
" Mình dừng rồi... Anh không còn là của em nữa. Em không còn cái quyền làm phiền anh."
Miri run bần bật, nhét vội điện thoại vào túi. Cô nấc lên mấy tiếng, vội đưa tay bịt chặt miệng. Cô không muốn tiếp tục. Những dòng tin nhắn ấy mang thứ ma lực thật đáng sợ. Cô sắp buông được rồi, chẳng phải như vậy sao?
Hắn muốn cô chia sẻ với hắn mọi chuyện?
Với tư cách gì?
Bạn bè?
Anh em?
Cô lại cười. Hắn có vẻ thích dày vò cô bằng những lời lẽ quan tâm khiến cô không quên được hắn quá nhỉ? Nhìn cô đau khổ như vậy hắn vui lắm thì phải. Nhưng cô không chống lại được tình cảm của bản thân. Chết tiệt! Lại nhớ đến hắn, nhớ đến con người tàn nhẫn đó. Thực sự mà nói rõ ràng không đành lòng quên hắn, mà dù có muốn quên đi nữa thì con tim cũng không cho phép cô làm điều đó. Cô sẽ buông. Cô hứa là sẽ buông khi hắn tìm được một người con gái toàn tâm toàn ý yêu thương hắn. Giờ thì lại tiếp tục nhìn hắn từ xa và đau khổ vậy thôi.
Tuấn Duy ghì chặt điện thoại trong tay, gương mặt đờ đẫn. Không gian xung quanh như lắng đọng. Một nụ cười gượng gạo khẽ nở trên môi, hắn đang tự cười nhạo chính bản thân mình.
- Mình vừa làm gì vậy? Sao lại đi nhắn tin cho em ấy?
Hắn nhìn lại dòng tin nhắn, lại cười:
- Mình điên rồi!
...........................................
Còn tiếp...
|
* Đây là chap lúc còn bé của hai thanh niên:
1.2
Khá là nhiều năm về trước:
- Ba xấu trai! Ba là đồ xấu traiii!!!
Thằng nhóc con ra sức chỉ trỏ vào tấm hình cưới trên tường của ba mẹ rồi dậm chân đùng đùng tức giận, thằng nhóc có gương mặt giống Tuấn Dương y như đúc. À không... Đẹp trai hơn nhiều khi có hai lúm đồng tiền sâu hoắm cùng đôi mắt màu hổ phách lanh lợi. Cậu mặc chiếc quần yếm, trước bụng là chiếc túi bằng bông trông đáng yêu phát chết đi được. Làn da trắng hồng cùng gương mặt phúng phính tự dưng nhăn nhó, ai ai nhìn vào cũng muốn cắn cho một phát.
- Ba xấu trai! Tại sao ba lại được đám cưới với mẹ con cơ chứ? Con phải là người cưới mẹ mới đúng ><
- Anh hai cũng đẹp trai mà... Xứng đôi với chị dâu quá còn gì.
Thằng nhóc đứng bên cạnh chắp tay sau đít đáp tỉnh rụi, hai đứa giống nhau như hai giọt nước.
- Chú im ngay!!! Ba xấu trai! Con phản đối đám cưới của ba với mẹ. Con phản đối! Phản đối!!!
- Anh bạn, tôi phải đám cưới với mẹ cậu thì mới có cậu trên đời này chứ!
Tuấn Dương xuất hiện ngay chỗ cửa phòng phía sau lưng, thân ảnh to lớn choáng cả cửa trong khi hai đứa nhóc chỉ mới cao đến đầu gối của hắn.
- Biết bênh vực anh hai như vậy là tốt. Lại đây anh hôn phát coi! - hắn kéo Tuấn An lại gần, hôn lên cái gò má phúng phính của em trai liên tiếp mấy cái.
- Tuấn An! Sao giờ này còn đứng ở đây hả? Đi ngủ trưa mau lên!!! - bố Shin bỗng xuất hiện nơi cầu thang, trừng mắt nhìn thằng nhóc mặc chiếc yếm màu vàng có hình pikachu.
- Chẳng phải ba không cho con đến gần Gia Mẫn sao? Ba đã đánh vào mông của con vì tội sờ ngực mẹ trong lúc ngủ còn gì...
Tuấn An chắp tay sau đít, bộ dạng trách móc không khác gì người lớn khiến bố Shin lúng túng:
- Nhưng mà...
- Thôi ba không cần phải nói thêm nữa. Nhìn bộ dạng của ba cũng đủ biết vừa bị Gia Mẫn tống ra khỏi phòng và bắt phải đi tìm bảo bối con rồi!
Cậu chậm rãi, hiên ngang bước đến để được bố Shin bế lên, vội giơ tay vẫy vẫy:
- Chào Tuấn Duy! Chú đi thăm người yêu đây. Chúc con và Hiểu Phàm của con có buổi trưa vui vẻ!
Tuấn Duy cũng nhiệt tình giơ tay vẫy lại:
- Bye chú! - thằng nhóc nói xong lại quay sang nhìn Tuấn Dương bằng đôi mắt gian xảo - Ba ở đây? Vậy là cục cưng Hiểu Phàm đang ở một mình. Hehe...
Tuấn Duy chạy đi thật nhanh bằng đôi chân ngắn ngủn của cậu. Hắn vội phản ứng, nhanh lập tức đuổi theo:
- Thằng kia! Đứng lại!
Hiểu Phàm đang nằm trong phòng, chăn đắp ngang hông thiêm thiếp ngủ. Mái tóc nâu đỏ lòa xòa, che đi một phần gương mặt thiên thần.
- Ôi!!! Hiểu Phàm xinh đẹp đây rồi!
Tuấn Duy từ xa nhìn thấy mẹ, bản thân không tự chủ nở nụ cười gian manh. Vừa định đặt lên môi của mẹ một nụ hôn thì đã bị nắm cổ áo xách lên:
- Muốn hôn vợ của Trịnh Tuấn Dương này hả? Không dễ đâu!
Hắn vừa nói vừa cúi xuống hôn Hiểu Phàm một cái nhằm chọc tức thằng nhóc. Tuấn Duy lập tức khóc lóc, quơ quào trong không trung, với đến đánh bôm bốp vào người hắn:
- Aaaa... Không được! Không được làm đau mẹ! Ba không được hôn mẹ mạnh như vậy!!! Aaaaa...
- Suỵttt! Coi chừng mẹ thức bây giờ.
Hiểu Phàm bị tiếng ồn làm cho tỉnh giấc, dụi mắt nhìn hai cha con không hài lòng. Tuấn Dương lập tức trừng mắt nhìn cậu:
- Thấy chưa? Con làm ồn rồi đó!
Tuấn Duy mếu máo, đưa hai tay dụi mắt:
- Hic... Mẹ ơi! Tuấn Duy buồn ngủ. Tuấn Duy muốn ngủ trưa.
Chân vừa chạm đất, cậu liền sà ngay vào lòng Hiểu Phàm, nhanh nhẹn luồn tay vào áo mẹ sờ sờ. Tuấn Dương nổi giận, nghiến răng nhìn thằng nhóc:
- Thằng ranh kia! Con dám giở trò...
- Plèz...
Tuấn Duy lè lưỡi trêu hắn, lại quay sang tận hưởng nơi mềm mại thần thánh của mẹ. Hiểu Phàm bế Tuấn Duy nằm xuống giường, thằng nhóc không quên quay lại làm mặt hả dạ chọc tức hắn.
- Giỏi! Giỏi lắm! Con nhớ đấy!
Chỉ còn bố Pi đứng vò tai bứt tóc các kiểu vì phải "nhường" vợ xinh đẹp cho tiểu tử kia.
.............................................
08:00 am Chủ nhật:
- Tuấn An ngoan cho chú biết, nếu con có mười viên kẹo và chú lấy đi của con một viên thì con còn mấy viên?
- Còn mười viên cộng thêm cái xác của chú.
Tuấn An bình thản đáp lời trong khi đôi mắt vốn dán chặt vào bộ xếp hình một trăm miếng trước mặt, miệng hờ hững ăn một miếng bánh kem do Saleen đút cho. Saleen bật cười ha hả khi nhìn bộ mặt xám xịt của Zico.
- Thiên tài cái gì... Giang hồ thì có.
Zico lầm bầm trong miệng, lườm nguýt thằng nhóc đủ kiểu. Zico với Saleen cực kì thương Tuấn Duy và Tuấn An, tuần nào cũng đón một trong hai thằng bé sang nhà chơi. Cũng tại cô chú mới kết hôn nên muốn tìm một nhóc giống vậy. Biết tìm đâu ra cái loại vừa đẹp trai vừa thông minh như này chứ.
02:00 pm Biệt thự KZ:
- Yaaa... Cái thằng quỷ sứ! Con làm ra chuyện như vậy mà còn dám vác mặt đến gặp bác hả? - Kan nổi giận khi bị nhóc con vẽ bậy lên xe.
- Không vác mặt thế chẳng lẽ vác đít đến gặp bác. - Tuấn Duy bóc nắm kẹo bỏ vào chiếc túi trước bụng, tỉnh rụi đáp.
- Con... Cái thằng này...
Tuấn Duy vừa thấy Kan giơ tay lên đã lập tức co chân chạy đến ôm Zini.
- Aaa... Bác Kan đánh con!
Kan mở to mắt, khẩn trương khi thấy Tuấn Duy lao vào người Zini:
- Nhẹ thôi... Bác Zini đang có em bé đấy!
- Bác Zini có em bé ạ? Nhưng hai người chưa đám cưới mà. Ba con nói phải đám cưới xong mới có em bé được chứ ạ.
Zini chỉ biết cười khổ còn bạn Kan thì xấu hổ ôm mặt.
- Ba con, cái thằng Trịnh Tuấn Dương đấy chỉ biết nói điêu thôi. Chẳng phải tiểu tử con cũng được sản xuất ra trước khi ba mẹ con kết hôn còn gì -_-"
Zini hôn liên tiếp lên mặt cậu nhóc, giọng dịu dàng:
- Bác nấu đồ ăn cho con nhé!
- Dạ.
........................................
- Chú chú! - Tuấn Duy khều vai Tuấn An đang ngồi dưới gầm bàn.
- Sủa đi chú nghe.
- Yaaa... Nhỏ hơn con cả nửa tháng tuổi. Nói chuyện với con như vậy coi chừng trời đánh chú rụng lông nách bây giờ!!!
- Dạ. Vậy con nói đi cháu trai xinh đẹp của chú!
- Giữa cô Ari và cô Vân Ly chú thích cô nào hơn?
- Thích về mặt nào?
- Chú thấy ai sexy hơn?
- Cô Ari.
- Vậy ai dịu dàng hơn?
- Cô Vân Ly.
- Vậy rốt cuộc chú thích ai hơn?
- Chú thích anh Hạo Thiên bạn trai của cô Ari hơn. Hihi ^^
"Rầm"
Tuấn Duy lọt khỏi sôfa.
- Chú ơi!!!! Gái đẹp kìa!
- Đâu? Đâu? Đâu?
Tuấn An láo liên nhìn bốn phương tám hướng. Tuấn Duy chỉ về phía Jasmin và Aldred đang từ ngoài cổng đi vào. Trên tay cô là con gái của hai người, vừa tròn một tuổi với gương mặt như búp bê lai xinh xắn.
- Hic... Sau này thể nào cũng thành mỹ nhân. - Tuấn Duy chống cằm.
- Chú sẽ lấy cô ấy làm vợ. - Tuấn An nói đầy quyết tâm.
- Ủa con tưởng chú sẽ lấy chồng chứ!
"Bốp"
- Hic... Mẹ ơi! Chú Tuấn An đánh con. Huhu... T^T
........................................
KHI HAI THANH NIÊN ĐI NHÀ TRẺ
- Hai đứa... Là anh em sinh đôi sao? - cô giáo vui vẻ hỏi.
- Dạ đúng rồi thưa cô. Tụi em là anh em sinh đôi tuy không cùng cha nhưng khác mẹ ạ!
- Ặc...
**************
- Tuấn Duy! Ai cho em ngủ trong giờ học? Đứng lên đọc lại câu cô vừa mới đọc nhanh lên!
- Dạ thưa cô! - cậu liền liếc sang Tuấn An đang nhắc bài - Chuồn chuồn bay thấp thì... cao, bay cao thì... thấp, bay vừa thì... thôi.
"Rầm"
Tuấn An té ghế.
GIỜ TẬP KỊCH CỦA LỚP MẦM NON
Tuấn Duy ranh ma được phân vai làm thường dân trong khi Tuấn An hiền lành lại vào vai ăn cướp. Hai bản mặt nhăn nhó, khó chịu mà cũng giống nhau như đúc.
- Tuấn An! Em phải hung dữ lên biết không? Phải la hét thật to vào. - cô giáo đứng "xúi giục".
Cả hai vào vị trí, chú cháu nhìn nhau mắt không biết chớp. Tuấn An cầm lấy con dao nhựa, hít thật sâu rồi bỗng hét:
- Cướp đây! Giơ tay lên không tao báo công an!!!
Cô giáo và tụi học sinh đứng hình. And sau đó:
- Hahaha...
Đám nhóc cùng lớp cười ngặt nghẽo. Tuấn Duy nhẹ nhàng, điềm đạm đội quần lên. Sau đó từ tốn, khoan thai dắt tay thằng chú "hồn nhiên" của mình ra về.
....................................
Gia Mẫn đang ngồi xem ti vi trên sôfa, Tuấn An vừa đi học về liền chạy thẳng vào, ôm chặt lấy mẹ khóc mếu máo *nhạc buồn*:
- Huhu... mẹ ơi! Con khổ quá!!!
- Sao? Hôm nay đi học thế nào?
- Hic... Con đã bị phạt vì một việc mà con không hề làm.
Tuấn An úp mặt vào ngực mẹ than khóc trông phát tội. Gia Mẫn lập tức nhíu mày:
- Cái gì? Cô giáo của con chán sống đúng không? Mà khoan đã... Con không làm gì?
- Dạ không làm bài tập ạ!
Gia Mẫn mỉm cười thân thiện.
GIỜ DẠY HỌC CỦA THẦY GIÁO SHIN
- Tuấn An! Tuấn Duy! Hai con hãy cho biết loại vitamin B nào tốt cho sức khỏe?
- Thưa ông B40 ạ.
- Không. B52 mới đúng! B52 phải không ba?
Bố Shin: Ok tao fine :)) ......................................
KHI HAI THANH NIÊN ĐẾN PHÒNG GYM
- Trời ơi! Xem bốn anh em nhà đó kìa!
- Đẹp trai không thể tin được...
- Có cần gom thành một cục như thế không chứ?
Tuấn An, Tuấn Duy ngáp dài ngáp ngắn, chống cằm với đôi mắt ướt nước cùng gương mặt chán đời.
- 96... 97...
- 134... 135... 136...
Trong khi Tuấn Dương và bố Shin đang chống đẩy thì hai thanh niên lại nhàn nhã ngồi trên lưng hai người mà đếm, trông mặt hai đứa chán nản phát tội. Bị bố và ông bắt đi theo chứ nào có muốn.
- Chú! Chú! Trai đẹp kìa!
- Đâu? Đâu?
- Trời ơi! Sáu múi luôn chú ơi!!!
- Woaa... Thích thặc! Thích thặc!
Tâm trạng quay ngoắt 361 độ.
BỐN THANH NIÊN NHÀ HỌ TRỊNH VÀ TOM AND JERRY:
- Á.. Hahahaha... - Bố Shin cười to.
- Haha... Coi thanh niên Tom ngu kìa chời chời... - Tuấn Dương vừa ôm bụng cười vừa đưa tay chùi nước mắt.
Tuấn An, Tuấn Duy chống cằm, hai gương mặt lạnh te giống hệt nhau.
- Tới chỗ mắc cười chưa chú?
- Con nhìn mặt chú có giống đang mắc cười không? -_-. ........................................
HỢP TÁC ĐÁNH GHEN
- Tuấn Duy! Trông mặt thằng kia đáng ghét quá! Nó mới tán tỉnh crush của chú đấy! - Tuấn An hằn học nhìn theo thằng nhóc đang đứng ăn kẹo mút ngoài sân.
- Nếu chú khó chịu với một ai đó... Đừng nhăn nhó... Cũng đừng cau có... Mà hãy đập chết mẹ nó. - bạn trẻ nhoẻn miệng cười. Hai đứa đầu gấu nhìn nhau và...
- Mẹ đi đâu sớm vậy? - Hiểu Phàm cất tiếng hỏi khi thấy Gia Mẫn đi ngang phòng khách. - Mẹ đi họp phụ huynh.
- Trùng hợp thế! Cho con quá giang với. - nó mỉm cười.
- Thế tí họp xong mẹ con mình đi ăn trưa với mua sắm luôn chứ nhỉ?
- Con biết một nhà hàng ở bãi biển. Do you want to try it?
- Thế con trai của chúng ta sẽ ăn gì vào bữa trưa đây?
- Ăn đòn.
Cả hai nhìn nhau. Một cách bình thản nhất. Cười.
CHƠI NGU
04:00 pm
- Amber! Tớ có nấu món cậu thích nè.
- Cám ơn cậu.
Jasmin ngồi xuống bàn ăn, đối diện với nó. Cô mỉm cười đáng yêu:
- Lâu rồi mới có dịp thoát khỏi "hai cục nợ" kia. Khỏe được một ngày vậy!
Nó nhai mấy miếng, ngước nhìn cô:
- Aldred với Miri đâu?
- Anh ấy đưa con bé đi tiêm ngừa, kiểm tra sức khỏe định kì rồi.
Zini với Saleen ở dưới bếp mang lên thêm trái cây với bánh ngọt.
- Hôm nay cho hai bà mẹ ăn đã đời luôn nha!!!
"Riìi...iìi"
Điện thoại của Amber rung lên từng chập. Nó lau miệng, nhìn thấy số điện thoại liền nhanh bắt máy:
- Sao hả, Tuấn An?
- Huhu... Chị dâu ơi mau về nhà đi! Hic... Huhuhu.... - Tuấn An mếu máo khóc.
Nó chớp chớp mắt, lắng nghe mọi việc, gương mặt khá bình thường:
- À chị về ngay.
Nó tắt máy, đẩy người đứng dậy cầm lấy áo khoác khiến ba người kia ngơ ngác:
- Có chuyện gì vậy?
- Tuấn Duy làm kẹt đầu vào song sắt không rút ra được.
- CÁI GÌ???
- Không nói nữa, về xem sao đã.
Ba người kia mở to mắt kinh ngạc, chuyện nguy hiểm như vậy mà sao trông nó bình thản thế kia.
Đã ba mươi phút trôi qua, ba người liên tục đi qua đi lại, không biết cục cưng Tuấn Duy có làm sao không.
- Chị Jasmin mau gọi xem Tuấn Duy thế nào rồi. - Zini sốt ruột.
- Đúng đó! Nhanh đi chị! - Saleen cũng lo lắng không kém.
Jasmin vội tìm số nó trong danh bạ, áp điện thoại lên tai.
"Tút... Tút... Tút"
- Alo.
- Amber! Tình hình sao rồi? Cậu giải quyết như thế nào rồi?
Thấy mặt Jasmin đơ như trái bơ, cả hai lại càng thêm nóng ruột:
- Chị ấy nói sao?
- Cậu ấy vẫn còn đứng cười, chưa làm gì cả •_•
Ba người đứng hình. ……………………………..
07:00 pm
Tuấn Duy mếu khóc, tay giữ chặt song sắt hai bên với cái đầu đang ở chính giữa:
- Huhu... Mẹ ơi! Con biết con sai rồi. Xin mẹ đừng giải quyết theo kiểu biến thái như vậy! Mẹ đừng cắt đầu con ra... Con sợ lắm!
- Nếu không cắt đầu thì con sẽ ra khỏi đó bằng cách nào? - nó nghiêm mặt.
Tuấn An với đôi mắt ướt nước được anh trai bế trên tay, cậu khá hoảng sợ khi thấy chị dâu nghiêm khắc với Tuấn Duy như vậy.
- Hic... Ba mẹ có thể gọi thợ đến cắt cái song sắt này đi mà... Huhu...
Hắn nhếch môi cười, tiểu bảo bối cũng thông minh phết. Tuy nhiên đó không phải là cách mà hắn và nó cần. Cả hai muốn con trai nghĩ ra cách khác khoa học hơn.
- Không được! Cổng nhà ta lớn như vậy, nếu cắt đi sẽ không còn đẹp mắt nữa. Con mau nghĩ cách khác đi! - hắn giả vờ nói.
Tuấn Duy vẫn mếu khóc:
- Con đói quá, lạnh nữa... Huhu... Con bị kẹt như vậy hơn ba tiếng rồi còn gì... Hic...
- Ok. Nể tình con chỉ mới ngu người lần đầu tiên nên mẹ sẽ giúp con, ba mẹ sẽ cho con gợi ý như thế này...
Nó quay sang nhìn hắn mỉm cười, Tuấn Dương hiểu ý vội tiếp lời:
- Gợi ý là: Đầu xuôi đuôi lọt.
Tuấn An ngơ ngác nhìn anh chị, không hiểu họ đang làm gì.
Nó giả vờ lên giọng:
- Anh ơi! Chắc bữa tối xong rồi, ta cùng vào ăn thôi.
- Được, bà xã!
Cả hai nháy mắt đầy ẩn ý, giả vờ quay lưng bế Tuấn An đi vào trong. Vừa sải bước vừa chờ đợi, liệu con trai có thể hiểu ra và tự giải quyết được không?
- Mẹ ơiii!!!
Nó lập tức mỉm cười, quay lại dang hai tay ôm Tuấn Duy vào lòng khi thằng nhóc vừa chạy tới.
- Con giỏi lắm, con trai!
- Đầu chui lọt thì người cũng chui lọt... Con hiểu gợi ý rồi!
Tuấn Duy hôn lên môi mẹ liên tiếp mấy cái, nó bế thằng nhóc lên, họ cùng đi vào nhà. ...................................
PI HUNTER MINI VERSION
6 năm sau
Tuấn An, Tuấn Duy vừa tan học. Hai đứa nhóc lang thang tản bộ ra khỏi cổng trường, vừa đi vừa than ngắn thở dài:
- Haizz... Học tiểu học chán òm, chả có gì vui.
- Nếu học mà vui thì chú đi ngược lại với nhân loại rồi.
Hai đứa nhóc càng lớn càng giống nhau, chỉ có thể phân biệt được khi chúng cười. Tuấn Duy có lúm đồng tiền rất sâu còn Tuấn An lại có răng khểnh. Đến cả sở thích mặc quần áo, snapback cũng phải là một đôi. Ai tin đây là chú cháu? Giống một cặp song sinh hơn nhiều.
Tuấn Duy vừa đi vừa lướt điện thoại xem tin tức, báo chí đang đưa tin liên tục về một tên khủng bố vừa vượt ngục cách đây mấy ngày.
- Tên này ra tay độc ác quá! Toàn là đặt bom ở những nơi công cộng đông người. Nào là bệnh viện, công viên, nhà hát...
Tuấn An tiếp lời:
- Có lẽ hắn thuộc loại tội phạm mắc chứng trở ngại tâm lý, căm ghét xã hội.
- Bố Pi đang điều tra về hắn đấy! Hôm qua con thấy trên bàn làm việc của bố đầy ắp hồ sơ về vụ này.
- Có gì lạ đâu. Anh hai là Pi Hunter chuyên săn tội phạm nguy hiểm mà!
- Nghe nói trước đây chính bố đã tống cổ hắn vào tù.
Phía sau, đám đông bỗng bỏ chạy tán loạn, thêm vào đó là vô vàn tiếng la hét:
- Có bom! Mau chạy đi!
- Cứu với! Gốc cây đằng kia có bom!!!
Hai đứa nhóc nhanh quay người lại, thấy mọi người vừa hốt hoảng vừa bỏ chạy. Tính hiếu kỳ chưa kịp trỗi dậy, quả bom đã bất ngờ phát nổ.
"BÙMMM... ẦMMM"
Tuấn Duy nhanh nhẹn ôm Tuấn An nằm xuống, mảnh vụn từ vụ nổ văng tung tóe, lửa bốc ngụt trời. Tuấn An liếc mắt nhìn về phía đám cháy:
- Ánh lửa màu da cam?
- Đặc trưng của thuốc nổ dẻo C4. Cậu đáp lời Tuấn An ngay sau đó, đôi mắt lanh lợi sắc bén thật khiến người ta khó có thể rời mắt.
- Chú gọi điện báo cảnh sát đi! Gọi cả xe cứu thương nữa nhé!
- Ok.
Tuấn Duy nhanh chân chạy đến hiện trường, nơi quả bom phát nổ là bãi cỏ ngay trước cổng. Tại sao người đó lại đặt bom trước cổng trường học?
Một nụ cười man rợ nhếch lên khi hình ảnh của cậu được thu lại trong ống nhòm.
"Nó đây sao? Chà, đúng là giống Pi Hunter phết"
Hai ngày sau:
Tuấn An ôm hai chai nước ngọt với mấy túi kẹo lại quầy tính tiền, chỉ vì thua cá cược mà cậu phải lếch xác đi mua đồ ăn vặt cho thằng cháu đang nằm phè phỡn ở nhà. Đúng là trời đất đảo ngược!
Gương mặt bánh bao chán nản đứng chờ thanh toán. Cái bóng dáng bé nhỏ đội ngược mũ snapback cùng áo khoác bóng chày mặc lệch vai nhìn cũng swag lắm chứ. Tuấn An nhận tiền thừa, xách túi đồ đi ra cửa. Bỗng một chiếc xe hơi không biết từ đâu lao đến đỗ kịt lại, chưa tới ba giây sau đó liền nhấn ga chạy đi và cậu cũng biến mất. Túi đồ vẫn ở đó, nước ngọt cùng bánh kẹo rơi vãi trên mặt đường.
Tuấn Duy nằm ở nhà cầm remote chuyển kênh liên tục. Chú đã đi hơn hai tiếng đồng hồ mà vẫn chưa quay về trong khi cửa hàng tiện lợi cách nhà rất gần. "Reng... Reng... Reng"
Tiếng động thu hút ngay sự chú ý của Tuấn Duy. Là chuông điện thoại của bố. Tuấn Duy rời khỏi sôfa, vào phòng nhận điện thoại thay Pi vì hiện giờ không có ai ở nhà cả. Cậu nhóc nhấc điện thoại đặt lên tai.
- Nghe đây Pi Hunter! Con trai của mầy đang nằm trong tay tao. Muốn cứu nó mầy phải chơi với tao một trò chơi.
Chất giọng khàn khàn của người đối diện làm cậu ngỡ ngàng. Cái gì mà "con trai"? Con trai của Pi Hunter chẳng phải là cậu đang đứng ở đây sao?
- Thằng nhóc giống mầy ra phết! Rất sáng sủa! Tiếc là nếu mầy thua trong trò chơi này tao buộc phải đưa nó về với Chúa. Haha... Giống?
Tuấn Duy tròn mắt kinh ngạc khi nhận ra mối nguy hiểm. Tên bệnh hoạn đó có lẽ đã bắt nhầm chú Tuấn An mất rồi. Cả hai có ngoại hình giống nhau như đúc cơ mà.
Tuấn Duy lấy hơi, giả giọng của bố:
- Ngươi là kẻ đã gây ra các vụ khủng bố gần đây?
- Đúng vậy. Tao muốn chứng minh cho cả thế giới thấy Pi Hunter sẽ bị tao đánh bại. Không ai có thể ngăn cản được tao!!! Giờ thì mầy có ba mươi phút để giải mã ra địa điểm đang nhốt con trai của mầy.
"Tút... Tút... Tút"
Vỏn vẹn hai phút sau, mail trong điện thoại của Tuấn Dương nhận được một dãy các bài toán logic khó nhằn. Tuấn Duy ghi lại tất cả vào giấy, ngồi bệt xuống sàn nhà chống cằm.
- Hừm...
Thằng nhóc bày bừa giấy khắp sàn, chăm chú giải từng bài một. Mồ hôi bắt đầu rịnh ra ướt cả trán, cậu tự nhủ phải cố gắng hết sức vì chú Tuấn An đang đợi mình.
*15 phút sau:
- Mười một đáp án này nói lên cái gì nhở?
Thằng nhóc không ngừng đảo lộn rồi sắp xếp mấy tờ giấy. Là mười một đáp án số có vẻ như méo liên quan gì đến nhau.
- 3, 5, 14, 20, 18, 1, 12, 16, 1, 18, 11
Tuấn Duy ngu mặt ngồi soi mười một con số chằm chằm. Lại nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian chỉ còn lại một nửa. Muốn báo cho bố biết nhưng bố lại để quên điện thoại ở nhà mất rồi.
- Aishhh...
Cậu vò nhẹ mái tóc nâu, nằm phịch ra sàn một cái bất chấp. Đầu óc thông minh đã giải ra được một nửa mật mã, nửa còn lại phải làm như thế nào đây?
Mọi thứ bắt đầu trở nên lộn xộn, đôi mắt to tròn không ngừng nhìn mông lung. Phải cố nghĩ ra, càng nhanh càng tốt, nếu không chú sẽ gặp nguy hiểm. Bức tranh bảng chữ cái được vẽ theo trường phái trừu tượng treo trên tường đập vào mặt... À nhầm vào mắt khiến Tuấn Duy ngẩn người một lúc lâu.
- A, B, C,... 3, 5, 14... C, E, N... 20, 18, 1, 12,... T, R, A, L...
Tuấn Duy ngay lập tức bật dậy như lò xo. - Là CENTRAL PARK!
Với A=1 thì cả bảng chữ cái sẽ tương ứng từ 1 đến 26. Vậy nên nếu sắp xếp theo thứ tự của mười một đáp án số ta sẽ có được địa điểm là Central Park.
- Thì cứ nói mẹ ra là Central Park đi. Làm khó nhau chi vậy?
Tuấn Duy cưỡi chiếc xe đạp quen thuộc phóng như bay ra khỏi nhà vì chỉ còn mười phút cuối cùng. Cậu ra sức tăng tốc, lòng lo sợ nếu không đến kịp Tuấn An sẽ gặp nguy hiểm. Chiếc xe luồn lách bá đạo trên con đường đông đúc người qua lại bằng mấy skill thừa hưởng từ bố, bóng dáng bé nhỏ nhanh mất hút trong đám đông.
"Ưm... Ưm..."
Tuấn An trừng mắt nhìn gã đàn ông râu ria xồm xoàm trước mặt. Tay chân cậu bị trói chặt, miệng còn bị dán băng keo. Gã và cậu đang ở cạnh bờ sông hoang vắng. Có vẻ như lành ít dữ nhiều.
- Suỵt... Don't make noise bae!
Gã dùng ống nhòm theo dõi xung quanh, gương mặt như người say, đôi mắt đục ngầu thập phần hắc ám.
- Pi Hunter chắc chắn sẽ đến và hãy vui mừng đi vì hai bố con mầy sắp được lên thiên đàng cùng nhau. Haha...
"Cái tên mặt thộn! Cái đồ ngu người! Bắt nhầm rồi ông nội!!!"
"Ưm... Ưm..."
Đôi mắt Tuấn An ánh lên bao điều muốn nói. Gã nhìn đồng hồ, lẩm nhẩm đếm ngược:
- 10... 9... 8...
Tuấn An nhét chiếc điện thoại vào túi sau khi đã gửi xong tin nhắn. Cậu nhìn tên tội phạm bằng ánh mắt đầy cẩn trọng, mồ hôi rịnh ra ướt cả trán.
- 5... 4... 3...
Cây súng trên tay gã từ từ nâng lên, hướng thẳng vào cậu đang ngồi trên đất. Cơ mặt Tuấn An thay đổi, não căng như dây đàn.
- 2...
"Cạch"
"BỐP"
Một chiếc xe đạp thể thao bay vút ngang mũi khi gã vừa lên đạn khẩu súng trên tay. Tuấn Duy tay chống gối thở hồng hộc, đứng phía trước Tuấn An.
Sự xuất hiện của một đứa trẻ ranh trong những giây cuối cùng khiến gã vô cùng ngạc nhiên:
- Mày là ai hả nhóc con?
- Tôi là con trai của Pi Hunter, đồng thời là người đã giải được mật thư và tìm đến đây. - Tuấn Duy nhếch môi cười trong khi vẫn còn khá mệt.
Gã không tự chủ lấy làm thích thú :
- Haha... Là một cặp sinh đôi sao? Mua một tặng một à? Thú vị lắm! Pi Hunter, bố của hai đứa mầy không đến thì tao buộc phải tiễn chúng mầy một đoạn vậy.
"ĐOÀNG"
Cả hai nhanh nhẹn né khỏi viên đạn gã vừa bắn ra. Chẳng biết Tuấn An đã tự cởi trói khi nào. Cây súng của gã vừa vặn hướng về phía Tuấn Duy đúng lúc cậu nhóc đang loay hoay định đứng lên sau cú ngã.
"ĐOÀNG... ĐOÀNGG"
Trong nháy mắt, Tuấn Duy được ai đó ôm vào lòng, nhào lộn liên tiếp mấy vòng trên đất. Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của người mà cậu yêu nhất trên đời.
- A... Hiểu Phàm ^^!
Nó nhíu mày, giọng không hài lòng:
- Có trò vui mà không rủ mẹ, giận con rồi đấy!
Tuấn Duy nhếch môi, tạo nên đường cong tuyệt hảo. Có A Lee ở đây một chục gã tội phạm cũng chấp. Nó vùng đứng dậy, tạo nên tấm lá chắn tuyệt đối an toàn cho hai đứa nhóc, gương mặt lạnh băng đặc biệt hút hồn.
- Ái chà! Lại thêm cô em xinh đẹp nào đây? - Gã cười cợt.
Đáp lại chỉ là gương mặt lạnh như tiền cùng thái độ không thể nào bình thản hơn.
- Bắn tôi... Hoặc ông sẽ chết.
Gã tội phạm không chút do dự liên tục nổ súng.
"ĐOÀNG... ĐOÀNG... ĐOÀNG... ĐOÀNG... ĐOÀNG..."
Thân thủ của một siêu sát thủ dĩ nhiên thừa sức tránh được vận tốc 315 m/s của những viên đạn kia. Đầu đạn dưới mặt đất bốc khói, gã trợn tròn mắt đứng đối diện với nó. Làm sao một cô gái mảnh mai như vậy lại có thể?
- Loại súng ông bạn đang sử dụng là súng ngắn bán tự động Makarov PM được sản xuất ở Liên Xô năm 1948. Nặng 730g dài 161,5 mm, tầm bắn hiệu quả 54,7 yard. Hộp đạn có 8 viên và hình như... ông bạn đã sử dụng hết rồi thì phải.
- Pi... Pi Hunter?
Hắn tay đút túi quần, xuất hiện trước con mắt kinh ngạc của gã, bản mặt cực kỳ ung dung bước tới chỗ vợ và hai đứa nhóc. Một tên tội phạm với khẩu súng rỗng đạn đối đầu Pi Hunter và A Lee. Chuyện gì sẽ xảy ra?
Hắn nắm tay Tuấn An, Tuấn Duy dắt xe đạp đi cạnh mẹ. Cả hai bị hắn giáo huấn một trận ra trò vì dám mạo hiểm.
- Lần sau trước khi hành động phải bàn bạc với mẹ có biết không? - nó nhỏ nhẹ.
Tuấn Duy gật gật đầu. Như nhớ ra, lại hỏi: - Sao mẹ biết con ở đây?
- Tuấn An nhanh nhẹn nhắn tin cho mẹ nên mới đến kịp lúc.
- Còn ba thì sao?
Tuấn Dương nhíu mày:
- Ba về đến khi con vừa ra khỏi nhà. Vào phòng làm việc thấy mật thư nên ba đã giải ra và tìm đến đây. Con đấy! Nhất định lát nữa về nhà con sẽ bị ăn đòn.
Tuấn Duy xụ mặt. Nó thấy vậy liền huých nhẹ vào vai hắn:
- Thôi đi! Dẫu sao con cũng đã giải được mật thư. Thông minh, có óc suy luận giống anh còn gì.
- Em còn nói nữa? Con liều lĩnh y hệt em vậy.
Nó mỉm cười:
- Bởi vì ba mẹ của nó là Pi Hunter và A Lee mà.
Tuấn Dương tự nhiên bật cười, gương mặt nghiêm nghị mới đó đã biến đi đâu mất. Ánh hoàng hôn in bóng họ trải dài trên mặt đường.
|
1.3
"Reng... Reng... Reng"
Tuấn An lật đật chạy ra khỏi chỗ ngay sau khi tiếng chuông vừa kết thúc. Cậu gấp gáp mở tủ chứa đồ lấy ra mấy cuốn sách dày cộm rồi chạy vội đến căn tin. Đến cái dáng vẻ hối hả mà cũng đẹp trai như vậy, Tuấn An muốn các bạn nữ cùng lớp sống sao?
Tuấn Duy đang say ngủ trên bàn, bỗng dưng bị một cô bạn cùng lớp đánh thức:
- Hey, Jackson!
Hắn cựa quậy, chậm chạp ngẩng đầu dậy với đôi mắt một nhắm một mở:
- Sao hả?
- Có người cần gặp cậu ngoài cổng, hình như là cảnh sát.
- Cám ơn cậu! Mình biết rồi.
Bất đắc dĩ phải hy sinh giấc ngủ, Tuấn Duy lững thững lê thân xuống sân trường để gặp viên cảnh sát trẻ tuổi mà cậu khá thân. Người đó dĩ nhiên không ai xa lạ ngoài Robert. Hai người đã quen biết nhau khá lâu, lại không biết đã cùng hợp tác phá biết bao nhiêu vụ án. Chỉ vì gần đây gặp một số chuyện mà cậu đã chẳng còn tâm trạng để suy luận giúp anh nữa, đó là lí do anh phải đến tận trường đại học để tìm cậu.
Tuấn An ngó ngang ngó dọc tìm kiếm, cuối cùng cũng đã nhìn thấy một cánh tay quen thuộc đang giơ lên để vẫy mình.
- Tuấn An! Ở đây!
Cậu mỉm cười tươi như hoa, nhanh ôm đống sách tiến về phía bàn Miri đang ngồi.
- Chờ anh lâu không?
- Em mới ngồi được có mấy giây thôi. - cô cười cười, ngón tay nhịp nhịp xuống bàn.
Cậu nhanh đưa mấy quyển sách cho cô, thái độ vô cùng hăng hái:
- Của em nè!
Cô nhận lấy, đôi mắt to tròn chăm chú ngắm nghía:
- Em nhớ bộ tiểu thuyết này có bốn quyển lận mà.
- Quyển bốn anh đọc vài trang nữa là xong rồi. Ngày mai anh mang cho.
Cô gật gù, tay cầm mấy quyển sách lật qua lật lại. Chẳng qua là sắp nghỉ hè, sợ không có chuyện gì làm, lại nghiện tiểu thuyết trinh thám nên mới quyết định hỏi mượn Tuấn An. May mà có cả bộ.
- Trán em làm sao vậy?
Tuấn An dịu dàng vén mấy sợi tóc lòa xòa, đôi mắt lo lắng thấy rõ. Miri điềm nhiên ngồi yên, cô đã quen với việc được cậu chăm sóc:
- Sáng nay lúc thức dậy em sơ ý đụng trúng cửa phòng tắm.
Cậu lập tức rời đi, lát sau quay trở lại với miếng băng keo trên tay. Miri chớp chớp đôi mắt to tròn chăm chú nhìn Tuấn An đang xử lý vết thương dùm mình. Cậu nhẹ giọng, gương mặt khá tập trung:
- Lần sau nhớ cẩn thận biết chưa?
- Dạ. Hihi… - cô cười toe toét nhìn cậu.
- Ngoan.
Tuấn An kéo ghế ngồi xuống. Miri lại lật xem mấy trang truyện, định hỏi cậu một vài điều.
- Ủa Tuấn Duy?
Nghe giọng Tuấn An, Miri vội ngước mắt lên nhìn, hắn đang cầm lon nước ngọt có lẽ vừa rời khỏi quầy thức uống.
Tuấn Duy chậm rãi tiến đến chỗ hai người:
- Trùng hợp vậy!
- Vâng. Chào anh! - Miri gật nhẹ đầu.
Hắn kéo ghế ngồi xuống, khui nắp lon Monster đưa lên miệng uống một hơi. Miri nhìn hắn, ánh nhìn bình thản tự nhiên gián tiếp che đậy vô vàn thứ cảm xúc trong lòng. Tuấn An đẩy người đứng dậy khỏi ghế:
- Miri! Em có muốn một lon Monster không?
- Em…
- Em ấy không uống được nước ngọt đâu. Chú mua nước suối ấy. - hắn nhanh ngắt lời khi cô còn chưa kịp lên tiếng.
Cô nhìn hắn chằm chằm, nơi cổ họng tự dưng nghẹn lại. Với tình trạng hiện giờ của cả hai thì không cần thiết phải nhớ hết sở thích của nhau kiểu vậy đâu. Cô nghĩ thế.
- Vậy anh sẽ mua nước suối cho em. À mà căn tin hôm nay có món mì trộn, em chưa ăn sáng đúng không? Anh sẽ gọi cho em một phần, được chứ?
Miri lắc đầu:
- Dạ không…
- Đừng gọi mì trộn! Em ấy ăn salad hải sản không bơ. - hắn lại bình thản nói, mắt dán chặt vào điện thoại.
- Hả? - Tuấn An ngơ ngác, kiểu như cậu không ngờ hắn lại mạnh miệng quyết định thay sở thích ăn uống của cô như vậy.
- Không bỏ bơ. - Hắn nhấn mạnh vì tưởng Tuấn An chưa nghe rõ.
Miri ngồi trầm mặc, cô cười buồn…
……………………………….
- Tại sao trên đời lại có thứ ngu xuẩn như vậy nhở?
Hắn đang ăn liền ngốc đầu dậy, trước mặt là cảnh tượng cô cầm muỗng cẩn thận lựa hết chỗ salad có dính bơ bỏ riêng ra, đôi mắt hết sức chăm chú.
Tuấn Duy hớp một ngụm nước ngọt, bật cười:
- Xem cái đồ kén ăn kìa!
- Em không kén ăn. Em chỉ ghét mấy thứ ngu xuẩn. - Miri vẫn còn đang tiếp tục công việc.
- Sao lại nói cái đó ngu xuẩn?
- Cái gì em không ăn được thì đối với em nó là ngu xuẩn.
Miri đặt muỗng xuống bàn, giơ tay lấy nĩa lau sạch. Tuấn Duy lắc đầu, tiếp tục bữa trưa:
- Chờ em lựa mấy thứ "ngu xuẩn" của em xong thì anh cũng ăn xong hết rồi.
………………………………
Miri không thể hiện ra ngoài mặt, cô bình thản liếc nhìn hắn đang chú tâm vào điện thoại rồi nhanh quay chỗ khác. Dù rất ghét hắn nhưng khi nghe hắn gọi đồ ăn giúp cô thấy hắn cứ... Dễ thương thế nào ấy. Dễ thương không chịu được. Cô cực thích cảm giác đó, cảm giác được quan tâm chăm sóc, dù hoàn cảnh bây giờ của cả hai có vẻ không đúng lắm.
9:00 am
Tuấn Duy cài xong cúc áo sơ mi, vội khoác cặp mở cửa phòng bước ra ngoài, hôm nay hắn có hẹn thư viện trả sách. Đang bước gấp gáp trên hành lang, bỗng nghe tiếng Tuấn An gọi giật ngược ở phía sau:
- Tuấn Duy! Tuấn Duy!
Hắn ngừng bước, vội quay đầu lại nhìn. Tuấn An bước ra từ trong phòng, đưa hắn quyển tiểu thuyết dày cộm:
- Con đến trường đúng không? Hôm nay Miri cũng có tiết nên con ghé đưa em ấy dùm chú!
Nghe đến tên cô, hắn theo phản xạ tự nhiên lập tức lảng tránh:
- Con... Con... Không có ghé trường.
- Cầm thẻ thư viện đi siêu thị hả? Không nói nhiều! Chú bận nên giúp giùm cái!
Tuấn An nhét cuốn tiểu thuyết vào tay hắn rồi trở về phòng đóng cửa lại. Chỉ còn mình hắn đứng đó với gương mặt ngơ ngác, nhìn lại tấm thẻ thư viện mình đang cầm trên tay rồi tự vò đầu bứt tóc, tại sao bản thân lại có thể ngu tới vậy. Nhưng có lẽ không nên tự trách mình như thế vì từ trước đến nay có bao giờ hết ngu đâu.
*Paradise School:
"Ting"
Miri ngừng viết, đưa tay cầm lấy điện thoại mở tin nhắn ra xem.
"Giờ giải lao em xuống căn tin gặp anh một chút."
Nhìn lại cái tên "Anh" cô lưu trong danh bạ, tự dưng cảm thấy hồi hộp khó tả. Đơn giản vì không biết lý do được hẹn gặp, rồi không biết cô và hắn liệu sẽ nói gì khi phải đối mặt riêng với nhau. Vân vân các thứ khiến cô mất tập trung, cứ ngồi ngó đăm đăm ra cửa sổ.
Tuấn Duy ngồi ở cái bàn trong góc, lật lật mấy trang tiểu thuyết ra xem dù đã đọc qua quyển này không biết bao nhiêu lần. Trên bàn là lon nước ngọt đã vơi một ít cùng với tấm thẻ sinh viên của hắn.
Miri chậm chạp đi vào, cô nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống bên phía đối diện. Hắn vội gấp quyển tiểu thuyết lại rồi đặt lên bàn trước mặt cô:
- Chú Tuấn An nhờ anh đưa nó cho em.
- Em cám ơn! Phiền anh quá!
Miri lật lật mấy trang, có vẻ thích thú vì cô vốn đang chờ quyển cuối để biết hung thủ là ai.
- Không sao. Anh thích được em làm phiền!
Tuấn Duy vô tư nở nụ cười tinh nghịch, lại uống một hơi nước ngọt. Miri hơi đơ ra, cảm thấy vui lên đôi chút, cô cũng bật cười.
- Hey Jackson?
Hắn quay sang, là đám bạn cùng lớp. Một cô gái mang kính cận cất giọng trêu ghẹo:
- Is she your girlfriend?
- So cute! - anh bạn đứng bên cạnh lên tiếng.
Miri cười nhẹ, lắc đầu:
- Dạ không…
- Là em gái thôi.
Tuấn Duy điềm tĩnh nói, mỉm cười nhìn đám người kia. Nụ cười trên môi Miri tắt ngấm, có cái cảm giác gì đó rất là khó tả.
Thất vọng sao?
Không!
Là cảm giác hối hận.
Hối hận vì sao mình lại ngồi ở đây.
Hối hận khi quyết định gặp lại, đi cùng, để rồi cuối cùng được giới thiệu là "em gái".
Đám người họ ngồi xuống bàn của hai người. Tuấn Duy và họ tiếp tục nói chuyện qua lại, Miri thấy thế liền ôm quyển tiểu thuyết đứng dậy, gật nhẹ đầu rồi quay gót trở về lớp. Cô bước nhanh, tâm trạng chùn xuống thảm hại. Tuấn Duy nhìn theo bóng lưng cô khuất sau cửa, lại tiếp tục cuộc nói chuyện.
........................................
|
1:00 am
Chiếc ôtô rẽ thẳng vào cổng nhà, Tuấn Duy trở về sau cả ngày làm luận án vất vả. Đậu xe vào gara, vừa mở cửa bước xuống thì điện thoại trong túi chợt rung lên.
- Alo Hiểu Phàm!
- Con về nhà chưa đấy?
- Con về rồi. Nhớ con lắm sao? - hắn mỉm cười, đóng cửa xe lại.
- Mẹ đang nấu đồ ăn khuya cho con đây. Mau vào nhà đi!
- Vâng. Con đang vào. Cúp máy nhé!
Hắn cất điện thoại vào túi, vừa quay lưng bước được mấy bước thì điện thoại lại rung lên lần nữa.
- Con vào sắp tới rồi.
- Alo... Hức... Hức...
Giọng con gái lè nhè vang lên trong cơn say rượu, Tuấn Duy vội nhìn lại màn hình, là số của Miri. Cậu áp điện thoại lên tai:
- Miri?
- Hãng taxi... Hức... Phải không? Hức... Làm ơn... Cho một chiếc... đến…
Tuấn Duy vội quay ngược trở vào gara lấy xe. Đêm hôm khuya khoắt thế này mà cô còn lang thang ngoài đường, lại say xỉn như vậy, không khéo sẽ gặp nguy hiểm. Hắn nhấn ga chạy đi, Hiểu Phàm đứng trên lầu nhìn thấy, khẽ chậm rãi thở dài.
Vì sốt ruột nên hắn lái xe khá nhanh, cầu mong cô đừng gặp chuyện gì. Say đến mức gọi nhầm cho hắn thay vì gọi taxi thì đủ biết hiện tại cô kém tỉnh táo và mất nhận thức đến thế nào rồi đấy.
Tuấn Duy rẽ liên tiếp vào mấy con hẻm, vòng ra một con đường rộng gần trung tâm, trời đã khuya nên người qua lại thưa thớt hẳn. Chỉ còn màn hình tivi khổng lồ cùng các cửa hiệu ven đường là sáng rực đèn. Tuấn Duy đỗ lại tại địa chỉ mà cô lè nhè nói trong cơn say ngu người. Mở cửa bước xuống xe, vội vàng nhìn bốn phương tám hướng để tìm ra hình ảnh của cô.
Miri choáng váng ngồi bệt xuống vệ đường, đôi mắt mơ màng với gương mặt ửng hồng nóng ran. Cô mặc áo thun form rộng giấu quần, chân đi giày cổ cao, ngoại hình bắt mắt khiến mấy tên côn đồ gần đó không ngừng tỏ vẻ thèm muốn. Từ xa có hai tên tiếng đến, bọn chúng chưa kịp chạm vào cô thì một thân ảnh cao to đã xuất hiện.
- Xin lỗi! Cô ấy là bạn của tôi.
Hai gã đó nhận ra hắn là tên sinh viên hay xuất hiện cùng cảnh sát trên tivi, biết khó tự lui.
Tuấn Duy đút hai tay vào túi quần, tựa người vào cột đèn nhìn cô đang ngả qua ngả lại trên đất, đến mức ban nãy bản thân xém gặp rắc rối mà cũng không hay biết. Con nhỏ này hôm nay sao lại uống say như vậy.
- Miri! Nghe anh gọi không?
Hắn cất tiếng, tuy nhiên đáp lại chỉ là đôi mắt nhắm nghiền cùng khuôn miệng không ngừng lẩm nhẩm mấy từ ngữ vô nghĩa. Cô đã say hoàn toàn.
"Theo thông tin mới nhận từ phía cảnh sát, cậu sinh viên có óc suy luận xuất chúng Jackson lại tiếp tục hỗ trợ họ phá được một vụ án lớn. Tên sát nhân bắn chết người ở quán ăn đã bị bắt. Jackson cho biết..."
Cửa hàng tivi đối diện đang phát lại bản tin có liên quan đến việc hắn hỗ trợ cảnh sát phá án. Miri bỗng chỉ tay lung tung, miệng lẩm bẩm:
- Tắt đi!... TẮT MAU!!!!!!
Miri vừa hét lớn vừa ném mạnh chiếc giày về phía trước khiến hắn giật cả mình. Cô chau mày, nhăn mặt có vẻ khó chịu. Tuy nhiên vẻ mặt đó lại làm hắn cảm thấy thích thú, không biết cô đang nghĩ gì, sao gương mặt lại buồn cười đến thế. Cô chống cằm, lại nấc cụt mấy tiếng. Hắn cúi người nhìn chằm chằm vào gương mặt say bí tỉ của cô:
- Em ghét người tên Trịnh Tuấn Duy lắm sao?
Miri lắc đầu nguầy nguậy, gương mặt say rượu trở nên thơ thẫn:
- Không... Hức... Tôi không ghét Trịnh Tuấn Duy. Nhưng nếu... Hắn bị kẹt trong một đám cháy và tôi có nước... Hức... Tôi sẽ uống nó. - Cô hơi ngừng lại - À... mà không…
- ?
- Tôi sẽ đi tắm. Hức... Không uống! Không uống!
- Ghét anh vậy thật à?
- Hoặc nếu… Hức… Có một ngày tôi hóa thành… con bạch tuộc… hức… Thì hắn sẽ là… người đầu tiên… Mà tôi tặng cho… tám cái bạt tai liên tiếp.
Mặt Tuấn Duy nhăn nhúm như giẻ lau, nheo mắt nhìn cô. Em đúng là đồ độc ác. Vừa độc ác vừa phũ phàng, lại rất giỏi troll người khác.
- Hắn nghĩ hắn là ai... Hức... - cô chống cằm, giọng lè nhè buồn bã - Ai thèm làm... em gái của hắn? Ai thèm làm anh em, bạn bè... gì với hắn? Hức... Em cái cục... gạch... Hức... Bạn á? Bạn con... bò chứ bạn.
Tuấn Duy trầm giọng:
- Tại sao em ghét người đó đến vậy?
Miri chống hai tay ra phía sau, cười nhạt, mắt cô lờ đờ nhìn mông lung:
- Quãng thời gian đó... Để vượt qua được... Hức... Tôi đã phải khó khăn đến chừng nào... - mắt cô bắt đầu long lanh nước - Đã bảo... Hôm đó... Là Valentine... Hức... Không phải là cá tháng tư... ĐÙA VẬY HẮN VUI KHÔNG???
Miri ném chiếc giày còn lại một cách đầy tức giận, nước mắt lăn dài trên gương mặt xinh đẹp.
Tuấn Duy đứng bất động, hắn nhìn cô không chớp mắt. Phải chăng hắn đang ân hận?
Không thể nào! Hắn sắt đá như vậy, tàn nhẫn như vậy, sao lại có thể lung lay được.
- Tôi đã phải thức trắng cả đêm hôm đó... Hức... Hắn không nhắn tin chia tay vào buổi sáng được sao? Tên ngu ngốc... Hức... đần độn, óc gà…
Miri đứng dậy, loạng choạng bước đi, Tuấn Duy vội đưa tay đỡ cô nhưng không kịp. Cô bước xuống lòng đường bị hụt chân, thế là ngã một cú đau điếng đến nỗi trầy xước hết cả đầu gối.
- A…
Tuấn Duy lập tức ngồi thụp xuống, khẩn trương xem xét chân của cô, hắn cau mày tức giận:
- Sao em lại có thể như vậy hả?
Miri cười cười, không hề nhận thức được đầu gối đang chảy máu. Cô nhếch môi:
- Nhờ Trịnh Tuấn Duy... Hức... Hắn đã giúp tôi... trở nên... trâu bò... Như ngày hôm nay. – câu nói đó làm hắn sững người bất động.
Chân cô trầy trụa vì va chạm trên mặt đường nhựa, Tuấn Duy chạy đi nhặt giày rồi mang lại vào chân giúp cô. Hắn xót xa khi thấy cô như thế này.
- Anh vẫn muốn giữ mối quan hệ tốt với em, anh không yên tâm khi thấy em cứ như vậy đâu.
- KHÔNG LÀ TẤT CẢ THÌ ĐỪNG LÀ GÌ CẢ!!!
Miri hét lên, đạp phăng chiếc giày dưới chân đi. Tuấn Duy ngồi yên, nhìn cô bật khóc như một đứa trẻ. Hắn chưa bao giờ thấy cô khóc, đây là lần đầu tiên nước mắt cô xuất hiện trước mặt mình. Đối với Tuấn Duy, cô là một cô gái rất mạnh mẽ, khóc là chuyện gì đó nghe có vẻ rất xa vời. Tuy nhiên, không cần biết ai đúng ai sai, miễn cô rơi nước mắt thì đó chính là lỗi của hắn.
Tuấn Duy đan tay vào những sợi tóc mềm, kéo cô vào lòng ôm thật chặt. Miri lại càng khóc to hơn, cô giãy dụa cố dùng sức đẩy hắn ra nhưng vô ích. Nỗi uất ức vỡ òa, cô vừa khóc vừa nói trong nước mắt:
- Hức... Sao hắn ta lại nỡ làm vậy với tôi? Tôi đã làm gì sai? Hức... Chia tay xong hắn nhẹ nhõm, còn tôi cứ khóc như một đứa ngốc, ngủ cũng khóc, thức cũng khóc... Hức.. Hức... Ba ngày liền chỉ ăn được nửa chén cơm... Hắn ta bày đặt lên giọng nói chuyện lí lẽ cái gì chứ? Hức... Bản thân hắn cũng chỉ là một con người ích kỷ, độc ác thôi... Tên Tuấn Duy đáng ghét!!! TÊN NGU NGỐC ĐÁNG GHÉT!!!!!!!
Miri hét lên, nước mắt rơi nhiều vô kể, ướt cả cánh tay áo của hắn. Tuấn Duy xót xa, ghì chặt cô trong lòng, nhìn cô như vậy hắn cảm thấy cắn rứt chết đi được. Nhưng hắn làm vậy là có lí do, hắn cũng thương yêu cô, hắn cũng muốn mang lại hạnh phúc cho cô. Nhưng ngặt nỗi hắn không thể. Vì sao ư? Vì sao thì chỉ có một mình hắn biết.
Miri thôi cựa quậy, tiếng khóc cũng ngưng hẳn. Tuấn Duy nhẹ nhàng nhìn cô, say quá nên ngủ mất rồi. Cuối cùng thì cô cũng đã giải tỏa được nỗi ấm ức bấy lâu nay. Đúng là người ta sẽ chỉ nói thật khi say. Với gương mặt điềm tĩnh hằng ngày, Tuấn Duy dù có thông minh cách mấy cũng không nhận ra đống cảm xúc mà cô đang che giấu.
Hắn vuốt mấy sợi tóc lòa xòa, chăm chú ngắm nhìn gương mặt ấy. Cô ấy vẫn vậy, vẫn không thay đổi, có điều đã gầy hơn trước rất nhiều. Tuấn Duy bế Miri tiến về chiếc xe đang đỗ bên kia đường, cẩn thận kéo cần số nhắm thẳng hướng nhà cô.
Đồng hồ điểm đúng 2 giờ, hắn từng bước một bế cô lên phòng. Nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, sợ cô sẽ thức giấc. Vừa định rời đi, chân hắn lại chùn bước.
- Hức…
Miri nấc lên, nước mắt bỗng chảy ra trong lúc ngủ. Tuấn Duy quay trở lại cạnh giường, khẽ ngồi xuống, dịu dàng đưa tay vuốt tóc cô. Hắn chăm chú ngắm nhìn gương mặt đáng thương, cái nhìn không muốn dứt. Cảm giác xót xa trong hắn là gì đây?
- Có phải anh đã độc ác quá không?
Không gian tĩnh lặng của buổi khuya thật dễ khiến con người ta bị cuốn vào những dòng suy nghĩ miên man. Tuấn Duy gối tay xuống đầu cô, tay còn lại khẽ ôm cô vào lòng. Miri cũng vòng tay ôm chặt lấy hắn, như sợ hắn sẽ đi mất, hơi thở cô đều đều, Tuấn Duy đoán có lẽ cô đã ngủ say.
- Em biết không, anh đã rất khó khăn khi đưa ra quyết định đó. Anh không quan tâm mình sẽ trở thành người xấu trong mắt em, anh chỉ cần em quên anh đi là được.
Tuấn Duy thì thào tâm sự, hắn nghĩ cô sẽ không bao giờ nghe được những lời này, cô đang say. Bàn tay khẽ vuốt tóc cô, chất giọng trầm ấm vang lên một cách nhỏ nhẹ nhất:
- Anh cũng thương em mà... Đừng nghĩ anh sẽ vui khi thấy em như vậy. Anh không muốn em biết rằng anh là kẻ tham lam. Yêu cùng lúc... hai người.
Đôi mắt hắn ngó chằm chằm lên trần nhà, thở dài một cái, lại tiếp tục cất giọng chậm rãi:
- Chúng ta yêu nhau, đến với nhau, thực sự rất nghiêm túc. Nhưng mà anh vẫn còn hay nghĩ về người cũ. Anh nhớ cô ấy, hay đến gặp cô ấy dù đã có em. Anh là người xấu phải không? Như vậy là không công bằng với em phải không?
Miri cắn chặt môi, cố gắng không để phát ra tiếng nấc, cô không hề ngủ, cô nghe rõ mồn một những gì hắn đang nói.
- Anh chọn cách chia tay vì không muốn em chịu đau khổ về sau. Đau ngắn còn hơn đau dài mà đúng không? Nếu một thời gian sau, em phát hiện ra, liệu có phải em sẽ đau lòng gấp trăm lần bây giờ? Anh xin lỗi! Anh ích kỷ! Nhưng đó là cách giải quyết tốt nhất ở thời điểm đó.
Miri giả vờ ngủ, nước mắt đầm đìa trên gương mặt, ướt cả ngực áo của hắn. Cô ước gì cô gái kia chưa từng xuất hiện. Người con gái mà hắn yêu hơn cả cô, nhớ nhiều hơn cả cô, quan trọng hơn cô gấp trăm ngàn lần. Tuấn Duy hôn lên mái tóc nâu, thì thầm:
- Anh xin lỗi! Mỗi lần gặp em lại cứ muốn chạm vào em. Anh biết anh là kẻ xấu nhưng chỉ vì anh... nhớ em.
Miri ôm chặt lấy hắn, rúc mặt vào khuôn ngực rắn chắc. Tuấn Duy hôn lên trán cô, nhẹ nhàng xoa lên tấm lưng mảnh mai. Cô thực muốn thời gian ngừng lại, ngay lúc này, ngừng lại mãi mãi. Cô nhớ hắn, nhớ vòng tay này muốn phát điên lên được. Cô không cần tình yêu của hắn, cô chỉ cần hắn. Không cần quay lại, không cần yêu nhau, dù là mối quan hệ mập mờ không xác định cũng được. Cần thì tìm, nhớ thì gặp, muốn thì ôm hôn. Tình yêu nghiêm túc cái gì chứ? Dẹp mẹ đi! Chẳng được gì ngoài đau khổ với nước mắt cả. Hai chữ "nghiêm túc" vốn được mặc định là thứ khiến người ta đặt hoàn toàn tình cảm của mình vào một mối quan hệ. Tuy nhiên, khi hai chữ này được phát ra từ miệng của hắn, cô lại cảm thấy nó mất hẳn giá trị ý nghĩa, về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Không cần. Cũng không tin. Không bao giờ có thêm một lần nào nữa.
....................................
6:00 am
"Rì...rì...rì"
Tiếng điện thoại rung làm Tuấn Duy tỉnh giấc, Miri vẫn nằm yên trong vòng tay hắn, cô đang ngủ say. Tuấn Duy đưa tay lấy điện thoại trên đầu giường, vừa nhìn thấy tên người gọi liền nheo mắt mấy cái. Hắn quay sang nhìn cô, hôn lên má cô một phát rồi nhẹ nhàng rời khỏi giường, bước vào phòng tắm đóng cửa lại.
- Bố gọi con sớm thế!
Tuấn Duy dụi mắt, soi mặt mình trong gương. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trong trẻo:
- Là mẹ.
Tuấn Duy ngạc nhiên:
- Mẹ sao lại gọi bằng máy của bố? Làm con cứ tưởng…
- Ở lại với Miri suốt đêm à?
Hắn nhếch môi cười:
- Ghen sao?
- Mẹ đang nghiêm túc.
Tuấn Duy đặt điện thoại xuống, hất nước rửa mặt:
- Miri gặp chút vấn đề nên con ở lại. Yên tâm đi. Tụi con không có gì đâu.
- Vậy được rồi. Lát nữa con đến sở cảnh sát đi, bố có việc tìm con.
- Vâng ạ.
Hắn cúp máy, trở ra phòng ngủ nhặt áo sơ mi dưới đất mặc vào. Tuấn Duy không quên liếc nhìn gương mặt đang ngon giấc của cô. Khẽ ngồi xuống, hắn lại đưa tay vuốt lấy mái tóc nâu, sau đó hôn nhẹ lên má của cô lần nữa mới chịu rời đi.
Miri mở mắt, nhìn cửa phòng đóng lại, gương mặt bình thản, sau đó tiếp tục giấc ngủ.
........................................
6:30 am
Tách cà phê trên bàn bóc nghi ngút khói, Hiểu Phàm bắt chéo chân, lưng tựa vào ghế điệu bộ nhàn nhã. Đối diện là Mr Tuấn Dương, cảnh sát trưởng của thành phố New York kiêm luôn Hot Gentleman của sở cảnh sát. Hai vợ chồng đều vận vest đen, tuy nhiên một bên là thẻ cảnh sát, một bên là huy hiệu Hắc Long.
Bóng dáng Tuấn Duy xuất hiện ở phía cửa ra vào của nhà hàng, hắn đã nhìn thấy ba mẹ, vội tiến đến đưa tay kéo ghế ngồi xuống, sẵn tiện đùa một câu:
- Ái chà! Trùm mafia và cảnh sát trưởng đang mở cuộc họp sao?
Tuấn Dương hớp một ngụm cà phê, liếc hắn một cái:
- Mất tăm mất tích ở xó nào cả đêm hôm qua mà ba gọi không được?
- Đi làm người hùng bảo vệ giấc ngủ cho một tiểu thư xinh đẹp mà bản thân đã từng khiến người ta đau lòng.
- Không biết mắc cỡ hả thằng kia?
- Chỉ có Trịnh Tuấn Duy nhà mình mới mặt dày đến vậy.
Ba vừa một câu thì mẹ lại tiếp một câu. Cả hai tấn công liên tục nhưng hắn vẫn tỉnh bơ ngồi khuấy khuấy tách cà phê, tỏ vẻ không quan tâm.
Tuấn Dương cười chăm chọc:
- Vác mặt đến gặp Miri thật sao?
- Không vác mặt chẳng lẽ vác đít. Ba mẹ này kì ghê!
Tuấn Duy cau mày, nhăn mặt khó chịu. Mới sáng sớm ra mà ba mẹ cứ nhây nhây. Hắn nhận lấy tập hồ sơ, lật lật vài trang:
- Con không hiểu tại sao trong khi nhà mình vốn xuất thân từ mafia nhưng ba lại đi làm cảnh sát.
Hiểu Phàm trầm mặc:
- Một mình mẹ là đủ rồi. Ba con thích dùng đầu óc, lại còn từng là Pi Hunter lừng danh. Nếu để ba con nắm quyền Hắc Long thì chẳng phải sẽ rất khó coi sao?
Tuấn Dương cười cười:
- Ba và mẹ đều phải hoàn thành tốt công việc của mình. Ai cũng tiêu diệt kẻ xấu, bảo vệ kẻ yếu, chỉ là khác nhau ở phương thức hành động.
Tuấn Duy gật gù, ba mẹ nói nghe hợp lý đó chứ. Hắn đã xem xong sơ lược hồ sơ, ngước lên nhìn ba:
- Vụ này có lẽ không đủ làm Pi Hunter bó tay.
- Đúng. Ba giao nó cho con là có lý do.
- Cụ thể là như thế nào ạ?
- Thứ nhất, ba không muốn trông chờ vào cấp dưới để rồi có thêm người bị hại. Thứ hai, ba muốn con tích lũy thêm kinh nghiệm. Thứ ba, một lát con sẽ biết.
- Còn về vụ án?
- Ba nạn nhân đều là nữ, tuổi không vượt quá ba mươi, bị đâm nhiều nhát vào bụng cho đến chết. Điểm chung cả ba vụ án là đều xảy ra vào tối thứ Ba, nạn nhân đều là người châu Á, đều đang bị thương ở chân và sau khi chết đều bị chém nhiều nhát vào chân.
Hắn lật lại trang hồ sơ đầu tiên, nạn nhân Điền Vỹ Tịnh bị hại ở công viên gần nhà, xác bị dìm xuống hồ nước và được phát hiện vào sáng hôm sau.
Vụ kế tiếp là Lôi n, xác bị vứt xuống sông và được phát hiện bởi người dân sống ven bờ. Nạn nhân cuối cùng vừa bị hại vào bốn ngày trước là Lâm Mẫn Nhi, một cô giáo ở trường tiểu học, xác bị vùi xuống bãi cát sau trường và được đồng nghiệp phát hiện.
Tuấn Duy đóng tập hồ sơ lại, đặt lên bàn:
- Ai cũng biết cát và nước là kẻ thù số một của pháp chứng. Xem ra tên hung thủ này có bộ óc không tồi đó chứ!
- Còn một thứ khá thú vị nữa...
Tuấn Dương bật điện thoại lướt lướt, sau đó dừng lại ở một tấm ảnh và đưa hắn xem. Trong hình là chiếc túi nhựa trong suốt có chứa một tờ giấy, trên tờ giấy có những dòng chữ rất nắn nót:
"Thân gửi đến anh bạn Trịnh Tuấn Duy! Cậu thông minh, tài giỏi lắm đúng không? Vậy chúng ta cùng thi nhé! Xem cậu sẽ bắt được tôi trước hay tôi sẽ nuốt trọn con mồi tiếp theo trước. Tôi đợi cậu đấy!"
Tuấn Duy nhíu mày nhìn ba thay cho câu hỏi thắc mắc. Tuấn Dương sẵn giọng:
- Là thứ được gửi đến sau cái chết thứ ba một ngày. Vậy nên có vẻ con không còn lý do gì để từ chối vụ này nhỉ?
- Ok con nhận. - hắn nhếch môi cười tự tin.
.......................................
Miri hất nước rửa mặt, cô ngước lên nhìn vào gương một lúc lâu. Có vẻ như tối hôm qua đã ngủ một giấc rất ngon. Nhưng say xỉn kiểu đó đúng là không tốt.
Cô dùng khăn lau khô mặt, chải tóc gọn gàng rồi trở ra phòng ngủ. Không còn cảm giác muốn khóc nữa. Thiếu con người đó chỉ buồn chứ không chết, việc gì phải làm khổ bản thân. Nếu người ta đã muốn như vậy thì được thôi, từ đây về sau cô cũng không cần phải phân định quá rõ ràng, mối quan hệ không xác định đó nghe cũng hay. Rất đáng để thử.
Miri ngồi lên giường, hình như có thứ gì đó đang ở phía dưới cô. Bàn tay vội lật chăn ra, là ví của hắn. Cô cầm lấy, ngồi bất động một lúc lâu. Cảm giác đó là thật, không phải mơ, hắn đã ở đây, cái ôm dành cho cô cũng là thật. Miri chợt mỉm cười, nhưng là một nụ cười nhạt.
Cô tò mò mở ví hắn ra, phía dưới thẻ tín dụng là tấm hình của hắn với người yêu cũ. Cô lại cười.Vì sao cười? Đơn giản là bởi vì đã hết nước mắt rồi và không khóc được nữa.
Bữa sáng được dọn ra, họ bắt đầu cầm lấy nĩa. Tuy nhiên chủ đề vẫn chỉ là xoay quanh vụ án. Hiểu Phàm hớp một ngụm nước lọc:
- Thể loại giết người vào một khoảng thời gian cố định, cách thức giống nhau này chỉ có thể là do vấn đề tâm lý.
- Vậy mới nói phải dùng đầu óc. - Tuấn Dương từ tốn cắt miếng bít tết cho vào miệng.
Tuấn Duy dù đang ăn nhưng tâm trí lại không ngừng theo đuổi vụ án. Hung thủ gửi lời thách thức đến tận sở cảnh sát nghĩa là gã rất tự tin với cách gây án của mình. Nhưng tại sao luôn là buổi tối thứ Ba và các nạn nhân luôn là phụ nữ châu Á đang bị thương ở chân. Hung thủ có thù gì với những người này?
Chưa kể đến việc sau khi nạn nhân chết còn bị chém nhiều nhát vào chân. Hành động tàn nhẫn này chứng tỏ gã đã trải qua đả kích gì đó rất lớn mà có liên quan đến đôi chân của một người phụ nữ. Tóm lại vụ này không dễ xơi.
- Cũng đến giờ ba mẹ phải đi làm rồi. Con tự lo phần còn lại của vụ án nhé! Nên nhớ chỉ còn bốn ngày nữa là lại đến thứ Ba.
- Hãy cẩn thận vì biết đâu tên biến thái đó đang theo dõi từng nhất cử nhất động của con đấy!
Hiểu Phàm cẩn thận nhắc nhở con trai. Hắn theo phản xạ giơ tay gọi bồi bàn để tính tiền, tuy nhiên sờ khắp người lại không thấy ví đâu.
"Ting"
Có tiếng tin nhắn, hắn lập tức mở điện thoại ra xem. Người gửi là Miri, tin nhắn chỉ vỏn vẹn một tấm hình mà trong hình là thứ hắn đang tìm kiếm. Tuấn Duy mỉm cười.
Hiểu Phàm đưa cho người phục vụ thẻ của mình, sau đó ngồi nhìn hắn chằm chằm:
- Bỏ quên ví ở chỗ Miri đúng không?
- Đúng vậy. Bây giờ con phải đến đó lấy lại đây. Chào ba mẹ!
Hắn đẩy người đứng dậy khỏi ghế sau đó rời đi. Chỉ còn Hiểu Phàm ngồi đó lắc đầu còn Tuấn Dương thì mỉm cười thích thú.
Miri đã đứng sẵn trước cổng nhà để đợi hắn. Chiếc xe của Tuấn Duy cuối cùng cũng đỗ lại.
Hắn bước xuống xe, nhìn cô rồi nở nụ cười:
- Em vinh hạnh lắm mới được giữ tiền của anh đấy! Biết không hả?
Miri đặt ví vào tay hắn, nhếch môi:
- Bao nhiêu đây đã thấm vào đâu. Em sẽ rất sẵn lòng nếu được giữ con số lớn hơn hiện tại. Nếu là toàn bộ tài sản của anh thì càng tốt!
- Được. Tới đó anh sẽ giao hết cho em giữ.
Tuấn Duy nhận lấy ví cất vào, quay sang nhìn cô châm chọc:
- Giữ ví hộ hơn mấy tiếng đồng hồ mà không nghe em đòi công nhở?
- Tiền công là cả ngày chủ nhật của anh.
Tuấn Duy đến bó tay với cô, lại cười toe vui vẻ:
- Thôi được. Ngày mai khi nào em dậy thì nhắn tin anh đến đón!
Cô chào tạm biệt hắn rồi quay trở vào nhà. Đôi chân bước đi nặng trịch, cô lại tự nở nụ cười chế giễu. Cô có thể nhẫn nại không đi tìm hắn, nhưng lại không cách nào im lặng khi hắn tìm cô. Tại sao vậy?
............................................
Đồng hồ điểm 6h hơn, không khí se se lạnh của buổi sáng sớm bao trùm lên ngôi biệt thự vương giả. Tuấn Duy dậy sớm hơn thường lệ vì hôm nay vốn có hẹn với một người quan trọng. Cậu đã quần áo chỉnh tề mặc dù gương mặc hơi phờ phạc vì đêm qua bận xem hồ sơ vụ án mà thiếu ngủ, chậm rãi lếch xác sang phòng Tuấn An.
"Cộc... Cộc... Cộc"
Cánh cửa phòng Tuấn An vẫn im thin không một tiếng động. Hắn biết thằng chú yêu dấu vẫn còn ngủ, thế là tự ý đẩy cửa đi vào.
Tuấn An điềm nhiên cuộn mình trong chăn, trên chiếc bàn cạnh giường ngủ là tập tài liệu kiến thức pháp y dày cộm. Có lẽ hôm qua đến gần sáng cậu mới đi ngủ. Tuấn Duy giơ chân đá côm cốp vào cạnh giường, vừa gọi giật ngược:
- Tuấn An đẹp gái! Dậy đi!!!
Cậu vẫn ngủ say không nhúc nhích. Tuấn Duy vội kéo chăn cậu ra, miệng không ngừng lải nhải:
- Dậy mau đi! Đến trể là không được đâu!!! Chú à!!!
Thiếu chăn cũng chả sao, Tuấn An vẫn tập trung chuyên môn là ngủ. Hắn bực bội ném chăn sang một bên, hét to:
- DẬY ĐI!!! MIRI XINH ĐẸP SANG TÌM CHÚ KÌA!!!
- Đâu?
Tuấn An bật dậy như lò xo, ngơ ngác nhìn xung quanh với gương mặt ngái ngủ. Hắn bó luôn toàn thân với cậu, vội lấy chăn ném vào mặt cậu một phát:
- Nghe tới gái là chết đi sống lại liền. Mười phút thôi nha! Con xuống dưới lấy xe đây.
- Cái đồ quỷ sứ!
Tuấn An lầm bầm chửi, cậu lồm cồm bò dậy lếch vào nhà vệ sinh.
Chiếc xe đỗ lại ở khoảng giữa sân, Tuấn Duy đã ngồi sẵn trên xe, hắn đang tiếp điện thoại của ai đó, miệng cười rất tươi. Tuấn An chậm rãi mở cửa rồi leo lên.
- Dạ vâng. Mai gặp nhé!
Hắn cúp máy, quay sang nhìn cậu đang cài dây an toàn:
- Còn lâu mới tốt nghiệp mà. Cần gì phải cực khổ như vậy?
Chiếc xe chậm rãi lăn bánh, cậu mệt mỏi ngã người ra sau ghế:
- Chỉ cần một bài luận nữa thôi chú sẽ được tốt nghiệp sớm.
- Liệu có được nhận vào không đấy?
- Được chứ. Có hẳn cả thư mời đàng hoàng. Mà hôm nay chúng ta đi đâu sớm thế?
Tuấn Duy điều khiển vô lăng rẽ sang một cua quẹo, chậm rãi đáp:
- Đi gặp anh Sam. Anh ấy chỉ rảnh được ba tiếng của ngày hôm nay thôi.
- Trợ lý pháp y bận phết!
- Anh ấy tích lũy đủ kinh nghiệm của bốn năm trợ lý rồi còn gì. Nghe nói đang viết báo cáo cuối cùng và sẽ được điều đi nơi khác để làm pháp y chính thức.
- Vậy nghĩa là…
- Đúng rồi. Chú sẽ được thế chỗ của anh Sam trong thời gian tới.
Tuấn An mừng rỡ, gương mặt đầy phấn khích:
- Thích thật!
Tuấn Duy nhìn thấy vẻ mặt đó liền mỉm cười một cái:
- Cứ vui mừng đi! Chú sẽ không còn thời gian để đi tán gái nữa đâu. Anh Sam một tuần chỉ rảnh có vài tiếng thôi đấy!
- Chú mặc kệ. Bận thì bận nhưng bù lại được làm việc với người đẹp cả ngày còn gì.
Chiếc xe rẽ vào một quán cà phê đồ sộ giữa trung tâm thành phố, cả hai bước xuống dõi mắt nhìn xung quanh khuôn viên.
- Thằng cha Sam y như rằng lại ngồi ở chỗ cũ.
Họ tiến vào trong, từ xa đã nhìn thấy anh đang tiếp chuyện say sưa với một người bạn. Vì lưng của người đó quay về phía cả hai nên nhất thời cậu và hắn đều không xác định được là người quen hay người lạ.
- Chú nghĩ có lẽ một lát sau chú mới vào được. Con đi trước đi nhé! - Tuấn An vừa nhận được gì đó trong điện thoại, cậu gấp gáp đi vào khu vực phòng net của quán.
Sam vừa nhìn thấy hắn đã lập tức đứng bật dậy:
- Chào buổi sáng!
- Chào anh.
- Tuấn An không đi cùng em sao?
- Chú ấy phải giải quyết một số công việc nên lát nữa mới quay lại.
Sam ra hiệu, quay sang người đang ngồi cạnh mình:
- Đây là Vincent bạn của anh, một bác sĩ chuyên khoa xương khớp.
Người đàn ông đó ngoài ba mươi, tóc cắt ngắn, nhìn chiếc áo sơ mi phẳng phiu mà anh ta đang mặc thì biết chắc chắn là một người rất gọn gàng sạch sẽ. Anh ta chìa tay ra trước mặt hắn:
- Cậu là Trịnh Tuấn Duy đúng không? Nghe danh đã lâu, giờ gặp được cậu đúng là vinh hạnh của tôi.
Hắn bắt tay anh, mỉm cười thân thiện:
- Anh đừng nói vậy, em đã làm được gì ghê gớm đâu.
- Phá hơn 53 vụ trong một năm, lại còn khiêm tốn là chưa làm được gì sao? - Anh đùa.
Sam lại tiếp tục giới thiệu:
- Cậu nhóc mà tí nữa mới đến tên Trịnh Tuấn An, em trai của cảnh sát trưởng. Cậu ấy sẽ thế chỗ tôi trong thời gian tới.
Anh liền quay sang Sam đùa một câu:
- Sao cậu toàn quen biết người tài giỏi không vậy hả?
- Ý anh là trong đó có anh chứ gì.
Cả ba người bật cười, ngồi lại vào chỗ bàn chuyện rôm rả. Vincent mở ví, đưa cho hắn một tờ danh thiếp:
- Phòng khám của anh ở gần đây, nếu rảnh thì ghé qua hàn huyên nhé!
Tuấn Duy ngó địa chỉ, vội bật cười:
- Đúng là rất gần đây. Hy vọng là chỉ ghé hàn huyên với anh chứ không phải làm bệnh nhân của anh.
Sam cười lớn, Vincent cũng cười theo. Lí do vĩ đại của buổi hẹn ngày hôm nay là để ba người xem hồ sơ và bàn về vụ án. Tuy nhiên trùng hợp Vincent ghé qua, hồ sơ của cảnh sát lại không thể để người ngoài tiếp cận. Bất đắc dĩ họ lại dẹp vụ án sang một bên mà ngồi tán dóc. Cả ba cùng dùng bữa sáng, tiếng nói chuyện rôm rả không vì vậy mà ngớt đi. Đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, nắng cũng bắt đầu ấm dần. Vincent khá điềm đạm, lại có kiến thức uyên bác. Điều đó dĩ nhiên sẽ thu hút ngay được đứa trẻ đọc sách còn nhiều hơn ăn cơm như Tuấn Duy.
Đồng hồ trong quán điểm 8h hơn, khách bắt đầu đông đúc hẳn. Điện thoại trong túi quần của Tuấn Duy chợt rung lên liên hồi.
- Em xin lỗi! Em ra ngoài nhận điện thoại một lúc.
Tuấn Duy rời bàn, bước nhanh mấy bước về phía chỗ khu vườn thưa người. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc:
- Anh ơi! Em dậy rồi.
- Anh biết rồi. Em chưa dậy chẳng lẽ mẹ em gọi điện cho anh.
Miri ngồi nhìn mình trong gương:
- Sáng sớm mà đã ra ngoài rồi sao? Nghe tiếng ồn hình như là ở quán cà phê.
- Ừm. Anh ra ngoài từ sớm. Em chuẩn bị xong chưa? Anh đến đón em nhé!
- Dạ.
Hắn cúp máy, quay trở vào trong chào tạm biệt hai anh.
Miri lôi ra từ trong tủ đôi giày thể thao mang vào. Cô mặc áo thun và quần jean đơn giản như mọi khi, đeo balo lên lưng rồi cầm lấy điện thoại lon ton đi xuống lầu.
Jasmin và Aldred đang ăn sáng, họ nhìn cô đang tiến vào bếp bằng đôi mắt lạ lẫm.
- Hôm nay con có tiết học sao?
- Dạ không ạ.
Miri đưa ly sữa lên hớp một ngụm, mép còn dính lại như một con mèo. Aldred ân cần đưa tay lau giúp con gái:
- Nếu không đi học sao con dậy sớm vậy?
- Con có hẹn.
Nhìn gương mặt tươi như hoa của cô, Jasmin phần nào đoán ra được.
- Con đi chơi với bạn trai đúng không?
Miri lắc đầu nguầy nguậy:
- Dạ không. Con đi với anh Tuấn Duy.
Nghe cô nói vậy Jasmin không khỏi ngạc nhiên:
- Sao lại là Tuấn Duy? Con với thằng nhóc chẳng phải đã…
- Bộ chia tay rồi thì không gặp nhau được sao mẹ? Thôi chào ba mẹ con đi đây!
Miri cúi xuống hôn lên má Aldred một cái rõ to, sau đó chạy sang hôn luôn mẹ rồi co chân vọt thẳng ra cổng. Aldred và Jasmin nhìn theo, lắc đầu khó hiểu.
Chiếc xe của Tuấn Duy vừa vặn dừng lại trước cổng nhà cô, hắn tranh thủ lấy điện thoại ra soạn tin nhắn:
"Chú chờ anh Vincent về rồi xem hồ sơ cùng anh Sam nhé! Chúng ta sẽ gặp nhau để bàn lại vào chiều nay."
Tuấn Duy ấn nút send, đúng lúc Miri vừa mở cửa xe. Cô quay sang nhìn hắn, miệng toe toét cười:
- Chào Anh!
Tuấn Duy cảm thấy nụ cười đó tràn đầy năng lượng, lòng hắn cũng vui theo cô:
- Giờ em muốn đi đâu?
- Đi tới nơi nào có Anh. Hihi…
Miri hồn nhiên cười híp mắt làm Tuấn Duy cạn luôn lời. Chiếc xe lăn bánh, nhẹ nhàng mất dạng ở cuối con đường. .......................................
|
- Anh à! Mua vé xem phim đi mà!
Cả hai đang đứng giữa trung tâm mua sắm, gần chỗ rạp chiếu phim. Miri kéo kéo tay áo hắn, giọng nài nỉ hết sức đáng thương. Tuy nhiên tên kia vẫn cứ tỉnh bơ:
- Hông.
- Anh đã hứa hôm nay cho em nguyên ngày rồi mà... Anh!!!
- Anh sẽ mua nếu em chịu ăn sáng trước đã. Miri lắc đầu, gương mặt nghiêm trọng đáng yêu không tả được:
- Không được đâu! Không được đâu! Còn nửa tiếng nữa là phim chiếu rồi. Anh!!!
- Vậy thì khỏi xem.
Tuấn Duy lạnh lùng giả vờ quay mặt sang hướng khác. Miri bĩu môi, gương mặt xụ xuống. Cô lay lay tay hắn:
- Anh!!!
- Đừng có dùng cái vẻ mặt đó với anh.
Hắn lại mủi lòng và biết chắc thế nào cũng sắp chiều theo con nhỏ này. Miri lại nhìn theo đôi mắt đang lảng tránh của hắn:
- Anh à!!!
Tuấn Duy khẽ nhăn mặt. Mỗi chữ "Anh" phát ra từ miệng của cô khiến hắn như thể sắp làm mọi thứ theo ý cô vô điều kiện.
- Anh!!! Mình thương lượng được không? Anh!!!
Tuấn Duy gật đầu liên tục, hắn đã đạt tới giới hạn của sự kìm nén:
- Thôi được! Thôi được! Anh lạy em. Giờ em muốn gì cũng được. Anh sẽ mua vé nhưng sau khi xem xong phải ngoan ngoãn đi ăn được không?
Miri gật gật đầu, cười tít mắt như trẻ con:
- Dạ được.
Một tiếng sau:
- Mình không ăn có được không?
Miri nhăn nhó, cô còn chả thèm đọc tới tờ menu nằm trên bàn. Tuấn Duy liếc cô môt phát muốn rách cả mặt.
- Em có tin Anh đưa em về nhà ngay bây giờ không? Lật lọng với anh hả?
Miri cầm lấy tờ menu che mặt lại, cô biết sẽ không bao giờ qua nổi sự nghiêm khắc của hắn. Tuấn Duy liếc cô, sau đó quay sang phục vụ:
- Hai phần sandwich, một phần không bơ. Một cà phê và một nước suối.
Phục vụ gật đầu rời đi, Miri chu mỏ nhại lại điệu bộ của hắn trông bộ dạng tức cười không chịu được. Tuấn Duy trừng mắt nhìn cô cảnh cáo:
- Em coi chừng anh đó!
- Haha... Lớn rồi mà còn bắt người khác phải coi chừng.
- Cái con này…
- Plèz…
Thức ăn được dọn ra, cả hai chậm chạp dùng bữa. Cả quá trình ăn diễn ra trong yên lặng, cô làm sao còn dám chọc ghẹo gì đến cái bản mặt nghiêm nghị như bức tượng của hắn đây.
Tuấn Duy móc ví ra tính tiền, đang loay hoay cầm thẻ đưa cho anh phục vụ thì điện thoại trong túi chợt rung. Là số của Tuấn An.
- Mọi việc sao rồi chú?
- Chú đang giữ hồ sơ đây, con đang ở đâu?
- Con đang ở trung tâm mua sắm.
- Thế ghé vào quán cũ đợi chú. Chú tới ngay!
Tuấn Duy gật gật, đẩy người đứng dậy rời đi. Miri lon ton đi phía sau, liếc nhìn bóng lưng của hắn đầy ẩn ý. Cả hai đang tản bộ trên hành lang dài, đông đúc người qua lại, chợt Tuấn Duy dừng bước:
- Aish... Anh bỏ quên…
Miri chìa cái ví tiền ra trước mặt làm hắn không kịp nói hết câu. Tuấn Duy cười ngố, đưa tay nhận lấy:
- Xém tí thì anh quên mất.
- Lần sau nhớ cẩn thận. Nhỡ em không có ở đó thì ai mang cho anh?
Miri cằn nhằn mấy câu, Tuấn Duy lại cười rồi tiếp tục bước đi. Hành lang thẳng tắp trải dài trước mắt, các cửa hàng đông đúc người qua lại. Cô chợt cất giọng:
- Hai ngày nữa là sinh nhật của anh đúng không?
- Ừm đúng rồi. - Tuấn Duy gật đầu.
- Anh muốn em làm gì cho anh không? - Miri nhoẻn miệng cười, đôi mắt to tròn chớp chớp.
Tuấn Duy đứng sựng lại, ngẫm nghĩ một lúc rồi chỉ vào cửa hàng thời trang đối diện:
- Anh muốn em mặc váy và mang giày cao gót xuất hiện trước mặt anh.
- Không bao giờ và đừng mong chờ.
Miri đáp mà không cần suy nghĩ, hắn nói vậy chẳng khác nào bắt một đứa sống trên đời mười tám năm trời mà không biết tới cái váy như cô làm chuyện không tưởng. Tuấn Duy bật cười, lại bước đi tiếp:
- Anh nói đùa thôi. Biết rõ là em không bao giờ đụng tới mấy cái đó mà.
Miri lẽo đẽo theo sau, chân mày bên thấp bên cao, nhìn hắn rồi lại ngẫm nghĩ gì đó.
- Giờ anh phải đi gặp chú Tuấn An để bàn công việc. Anh đưa em về nhé!
Miri nhìn đồng hồ đeo tay, mới 1h hơn thôi. Ngày chủ nhật hắn dành cho cô chỉ vỏn vẹn có vài tiếng đồng hồ vậy thôi sao?
- Aaa... Không chịu! Em chưa muốn về.
- Vậy chẳng lẽ muốn ngồi nghe anh và Tuấn An nói mấy cái chuyện chán ngắt đó sao? Nhìn em mệt rồi còn gì.
Tuấn Duy dịu dàng đưa tay vén mấy sợi tóc lòa xòa của cô sang một bên. Miri nhăn mặt, ngẫm nghĩ một lúc lâu. Hắn đút hai tay vào túi quần, nghiêm giọng:
- Suy nghĩ xong chưa? Về nhà thì không có anh, có anh thì không được về nhà.
- Em muốn đến chỗ có anh cơ…
Miri chậm chạp lê chân bước đi, Tuấn Duy mỉm cười dắt tay cô. .......................................
|