Chương 99: Đại kết cục (5) Liêu Ngải lộ vẻ tàn nhẫn, nhìn Nhạc Không Thượng bắn thì trốn đi, súng ống trong tay đã bắn về phía Nhạc Không Thượng: “Đi chết đi!”
“Chú ý!” Yến Hoài nhìn Nhạc Vô Thượng bị Liêu Ngải bắn như vậy thì nghĩ tới Thương Truy Ý, Thương Truy Ý là bị thương như thế, làm sao cô có thể để Nhạc Không Thượng cũng bị thương vì mình.
Chưa kịp nghĩ, Yến Hoài đã nhào tới, trong lòng Liêu Ngải hoảng hốt, đây là con gái của mình! Mặc dù ông rất hận những người này, nhưng đây là con gái của ông! Tần Liễm sẽ không lừa gạt ông!
Liêu Ngải nghĩ thế thì dừng lại kịp thời, hơi nghiêng họng súng id, nhưng lúc này Yến Hoài lại túm lấy súng của Liêu Ngải!
Không xong! Nhạc Không Thượng hô lên trong lòng, đánh khuỷu tay về phía Liêu Ngải, chân cũng quét xuống!
Liêu Ngải bị hai bên tấn công, có chút mất phương hướng, hơn nữa ông ta còn kiêng dè, không làm tổn thương Yến Hoài.
Trong lòng Yến Hoài muốn giết chết Liêu Ngải, bởi vậy cô ra chiêu vừa hiểm vừa nhanh, đấm rất nhanh về phía Liêu NGải.
Liêu Ngải móc một cái súng còn lại bên hông, muốn bắn thẳng vào ngực Nhạc Không Thượng, Yến Hoài không ngờ Liêu Ngải sẽ bỏ qua súng ống trong tay mà cầm một cái khác, lập tức bắn ông ta!
“Bùm!” Một tiếng súng vang lên, Liêu Ngải khó tin nhìn nòng súng trước mặt, hông của ông bị Yến Hoài đánh bị thương! Mặc dù không trí mạng nhưng mà đây là con gái của ông! Đây là báo ứng sao?
Nhìn Liêu Ngải ngẩn người thì Yến Hoài cũng ngu ngơ, vì sao, rõ ràng ông ta hoàn toàn có cơ hội giết chết cô, đoạt lại súng trong tay cô, nhưng mà ông ta lại không làm như vậy, ông ta thật sự là cha ruột cô sao? Đây là có chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc đời trước có ân oán tình cừu thế nào?
Nhạc Không Thượng nghĩ phải bảo vệ Yến Hoài, cũng không biết những gì Liêu Ngải đã nói với Yến Hoài, bởi vậy lập tức lấy một con dao ra...
“Đừng!” Yến Hoài hô một tiếng, Nhạc Không Thượng không hiểu, nhìn sang Yến Hoài.
“Để tôi, tôi muốn tự mình báo thù cho cha mẹ!” Yến Hoài cầm dao tới, nhìn Liêu Ngải ôm miệng vết thương ngã trên đất: “Không phải ông rất lợi hại sao? Không phải ông thích giết người à? Hôm nay tôi sẽ cho ông hiểu được, ông cũng là người có máu thịt! Ông sẽ không thoát khỏi sự trừng phạt của chúng tôi! Bây giờ, tôi đại biểu cho tất cả những người bị ông giết, tuyên bố, ông muôn ngàn tội ác, xử tử hình, lập tức chấp hành!”
Yến Hoài nói xong, đâm vào nơi sâu nhất trên ngực Liêu Ngải!
“Từ đã!” Đột nhiên, một giọng nói vang lên, quát bọn họ.
Yến Hoài quay đầu, nhìn nơi vang lên, hóa ra là Tần Liễm!
“Tần phu nhân?” Yến Hoài nói, không thể tin được, không phải bà ta rất hận Liêu Ngải sao? Vì sao, bây giờ bà ta lại hô khoan đã?
“Ông ấy, ông ấy...” Tần Liễm đi tới, nhìn Liêu Ngải, mà Liêu Ngải cũng nhìn bà: “Bà cũng tới sao?”
“Ông ấy, đúng là cha ruột của con!” Rốt cuộc Tần Liễm cũng nói ra, nhìn Yến Hoài: “Con không thể giết ông ấy, nếu giết ông ấy thì chính là bất hiếu!”
“Cạch”, Con dao trong tay Yến Hoài rơi xuống, hai tay vô lực.
“Này, A Kiệt, là, là...” Trong lòng Nhạc Không Thượng kinh ngạc, nói.
Mà Khấu Kiệt ở xa chạy tới nhìn thế thì kêu lên: “Cái gì?” Anh kinh ngạc nhìn mọi người: “Sao có thể như vậy? Tại sao lại như vậy? Tần Liễm, Tần Liễm, bà nói cho tôi biết đây không phải sự thật đi!” Khấu Kiệt kích động nắm chặt hai vai Tần Liễm.
“Con mới là con trai của Yến Tư Thiếu và Thái Viện Viện, mà Yến Hoài, Yến Hoài, con bé là con gái của ta, của ta và ông ta...” Tần Liễm cúi đầu xuống: “Là ta không tốt, là ta không tốt!” Tần Liễm lắc đầu, nhìn toàn bộ những điều trước mắt: “Ta không nghĩ là sẽ thế này, ta không nghĩ...”
“Ngoan ngoãn, đi về với ba ba.” Liêu Ngải dùng sức đứng lên, nói với Yến Hoài: “Ba là ba của con, con gái ngoan, về với ba ba đi!”
“Không!” Yến Hoài lùi về sau, lắc đầu: “Ông không phải! Ông không phải!”
Quay đầu, nhìn Tần Liễm, nhìn những trước người mặt cô, Yến Hoài có chút tức giận: “Mấy người đều lừa tôi, toàn bộ đều đang lừa tôi! Hừ!” Nói xong, cô xoay người bỏ chạy!
“Hoài tử!” Liêu Ngải la lên, nhưng, đúng lúc đó, ở một nơi khác, một viên đạn bắn Yến Hoài!
Tất cả mọi người lo lắng nhìn Yến Hoài! Đi chết đi! Triều Trạch đứng ở xa, cây súng trong tay bốc khói đen.
“Hoài tử!” Liêu Ngải nhào về phía Yến Hoài, sau đó bắn Triều Trạch.
“Liêu Ngải!” Tần Liễm nghẹn ngào hô, Yến Hoài xoay người, nhìn Liêu Ngải nằm xuống sau lưng mình, trong miệng còn phun máu tươi.
Người ở đây đều kinh ngạc, ngơ ngác nhìn mọi chuyện, bây giờ là thế nào? Làm sao vậy? Rốt cuộc là thế nào!
Liêu Ngải đưa tay về phía Yến Hoài, trong miệng cố gọi: “Hoài tử... Hoài tử...”
Yến Hoài từ từ bước tới chỗ ông ta, trong đầu hiện lên những hình ảnh Yến Tư Thiếu và Thái Viện Viện yêu thương mình, là người trước ặt đã cướp hạnh phúc của cô! Nhưng bây giờ, ông ta lại nói rằng, ông ta là cha ruột của mình, thế là thế nào? Rốt cuộc thế giới này đảo điên ra sao? Tại sao ông ấy lại làm thế với cô? Cha ruột đoạt đi hạnh phúc của con gái mình?
Khấu Kiệt nhìn người trước mặt, anh phải hận ông ta, không phải sao? Bây giờ lại nói, là ông ta, là người đàn ông này đã giết chết cha mẹ ruột của anh! Giết hại mẹ anh! Nhưng mà, ông ta lại là cha ruột của A Hoài! Đúng vậy, A Hoài lại càng đau lòng hơn!
Hung thủ? Là hắn ta? Khấu Kiệt quay đầu, nhìn Triều Trạch cầm cây súng, anh xoay người, nhảy lên phía trước, cầm súng bắn qua!
Súng trong tay Triều Trạch cũng bắn loạn vào anh!
“Đừng!” Tần Liễm hô lên một câu, ông trời đang trừng phạt bà!
Hai mắt Yến Hoài sáng ngời, khôi phục tinh thần, kéo Liêu Ngải chỉ còn một hơi tới một góc, sau đó định rời khỏi, nhưng Liêu NGải lại bắt lấy cánh tay Yến Hoài: “Con đừng đi, ba không cho con đi!”
“Buông ra!” Yến Hoài nhẫn tâm hất tay!
“Chẳng lẽ con muốn ba chết trước mặt con sao?” Liêu Ngải gào lên.
Xoay người, Yến Hoài nhìn bộ dạng hiện tại của ông ta, trong lòng cảm thấy đau đớn, vì sao lại đối xử với cô như thế? Vì sao?
Cô không biết, có một khẩu súng đang nhắm vào cô lúc đang trầm từ, Liêu Ngải giết chóc nhiều năm tự nói, đây là muốn mạng của con bé!
Trong lòng Liêu Ngải tự nói, nghiêng người qua chỗ Yến Hoài, đúng lúc đó một viên đạn xuyên qua trái tim Liêu Ngải...
Yến Hoài há miệng, nhìn người đàn ông đang ôm mình, người đàn ông trong tay dính đầy máu, người bị chính mình bắn thương, vì mình trúng hai viên đạn... Ông ta, ít nhất bây giờ rất yêu mình...
“Đừng... Đừng!” Nước mắt Yến Hoài rơi xuống, nhưng, ánh sáng trong mắt Liêu Ngải từ từ tắt...
“Gọi, gọi ba ba.... gọi, gọi.... ba.... ba...”
“Ba... Ba...” Câu này, không biết Liêu Ngải có nghe được không, tóm lại, ông mỉm cười rời đi...
Yến Hoài lặng yên nhìn Liêu Ngải, khóe miệng đột nhiên nở nụ cười.
Cô từ từ đặt Liêu Ngải xuống đất, xoay người, đi ra khỏi góc đó, không biết từ lúc nào trong tay đã có một cây súng ngắn, tìm kiếm người mà bây giờ cô muốn lóc từng miếng thịt!
Nhạc Không Thượng che chở Tần Liễm đi tới một nơi khác, nhìn thấy Vân Khoáng và Diệp Phương Hoa đi tới thì hô lên: “Chú Vân, cô Diệp, hai người giúp bọn cháu chút!”
“Đến đây!” Vân Khoáng nhanh chóng nhảy lên, nâng Tần Liễm đi lên.
Diệp Phương Hoa nhìn Tần Liễm, lập tức hỏi: “Tên Liêu Ngải kia đâu? Tôi muốn giết ông ta!”
“Đừng!” Tần Liễm giằng co: “Ông ấy là cha ruột của Hoài tử đấy! Hai người đừng làm tổn thương ông ấy!”
“Cái gì?” Hai người mở to mắt: “Bà đang nói đùa đúng không? Yến tâm, chúng tôi sẽ không bỏ qua cho ông ta, bà ở đây chờ tin tức của chúng tôi!”
Tần Liễm bắt lấy tay Vân Khoáng, không cho ông rời đi, nói chuyện vừa rồi...
Nhạc Không Thượng lo lắng cho Yến Hoài và Khấu Kiệt, cả vết thương của Lý Hoàn Suất, lập tức đi ra ngoài.
Lúc này Triều Trạch lại lên thuyển định rời khỏi, Khấu Kiệt nhìn, lập tức chạy tới chỗ bến tàu, làm sao anh có thể để hắn ta chạy trốn được!
|
Chương 100: Đại kết cục (cuối) “Ha ha ha! Khấu Kiệt, Yến Hoài, các ngươi chết hết đi!” Triều Trạch điên cuồng hô lớn, giơ điều khiển từ xa trong tay, muốn ấn nút màu đỏ.
Nhưng, đúng lúc đó, Yến Hoài không biết nhào ra từ chỗ nào, đánh vào Triều Trạch, lăn một vòng.
“Bùm!” Tiếng súng vang lên, hai người đều ẩn ở đó, Yến Hoài đẩy Triều Trạch ra, túm lấy điều khiển từ xa, cô ngẩng đầu lên thì thấy Lý Hoàn Suất đang đứng trên sàn tàu, nòng súng còn đang chĩa vào bọn họ.
“Đi thôi!” Yến Hoài nhàn nhạt hô một câu, nắm tay lái, lái về phía bờ.
Nhưng, vừa lúc đó, trên bờ có người bắn Yến Hoài!
Là Khấu Tử Liên!
Lý Hoàn Suất nhào tới ôm lấy Yến Hoài, nổ súng trong tay.
Không hề lệch, bắn thẳng vào trên trán Khấu Tử Liên.
Mà viên đạn của Khấu Tử Liên, cũng bắn vào lưng Lý Hoàn Suất.
Yến Hoài đau bụng, quặn đau không ngừng xông lên đầu, đầu óc trống rỗng, ngã xuống cùng Lý Hoàn Suất.
“Triều Trạch chết?” Tần Liễm ngơ ngác nhìn Vân Khoáng, trong miệng chỉ còn lại câu này.
“Ừ, người đáng chết rồi cũng phải chết!” Vân Khoáng nhìn lên trời thở dài một thơi, nhưng lại thấy Tần Liễm té trên mặt đất.
“Liễm Liễm, bà làm sao vậy?” Vân Khoáng kinh ngạc hô lên.
Một tháng sau.
Ở trong bệnh viện.
Một chiếc Mercedes chạy băng băng trên đường cái, chạy qua không biết bao nhiêu ánh mắt người hâm mộ, dừng lại ở bệnh viện lướn nhất. Người này vừa xuống xe liền khiến bao nhiêu người hâm mộ và ghen ghét.
Tây trang phủ bên ngoài áo sơ mi trắng, mái tóc cắt tỉa gọn gàng, gió thổi qua nhưng mái tóc kia cũng không loạn, càng làm người ta tức giận hơn mà, người đàn ông vừa nhiều tiền vừa anh tuấn này cầm trong tay 999 đóa hoa hồng đi vào trong bệnh viện! Giờ cơm mỗi ngày đều đến, mỗi lần đều đúng giờ, mỗi lần đều mang hoa hồng tới.
“Sao rồi? Khi nào cô ấy có thể xuất viện?”
Khấu Kiệt cầm hoa hồng trong tay, nhìn Nhạc Không Thượng ở trước mặt. Bây giờ Nhạc Không Thượng đã trở thành bác sĩ trưởng trong bệnh viện này rồi, lúc trước bảo cậu ta làm viện trưởng, cậu ta sống chết không chịu, nói là muốn chữa bệnh, tự do hơn không ít.
“Có thể!” Nhạc Không Thượng nói, mắt thấy hoa hồng trong tay anh: “Lại là hoa hồng, sắp thành biển hoa hồng rồi!”
“Cảm ơn chú em!” Khấu Kiệt vỗ vỗ bả vai Nhạc Vô Thượng, chân bước đi như bay, đi về phía phòng bệnh.
Yến Hoài tỉnh lại, nhìn thấy trong phòng bệnh tràn đầy hoa hồng đỏ, trong lòng biết là Khấu Kiệt. Nhạc Không Thượng cũng đã nói với cô, chàng ngốc này mỗi ngày đều tặng hoa, để đảm bảo khi cô mở mắt có thể nhìn thấy được hoa hồng tươi nhất.
Đây là là lần thứ 99, chưa tới một tháng, không đủ 99 bữa cơm, nhưng cho dù là bữa khuya anh cũng cầm vào. Mỗi lần đề là 999 đóa hoa hồng, điều này làm Yến Hoài cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Yêu là không sợ già, chỉ sợ mất kiên nhẫn.
Nhạc Không Thượng nhìn bóng lưng Khấu Kiệt, khóe miệng cười cười: “Cậu ta thiệt là, chẳng qua vô tình nói A Hoài có thể sẽ thích hoa hồng, bởi vì hoa hồng biểu đạt tình yêu. Không ngờ lại tới vườn hoa ôm cả bó tới... Trời ạ, mình còn thích! Nhưng mà, A Hoài thích là được rồi!”
“Này, cậu lầm bầm gì đấy!” Không biết khi nào, một bàn tay mạnh mẽ đấm lên bờ vai Nhạc Không Thượng.
“Em gái nhà cậu, đã khỏe nhanh vậy? Biết thế tôi cho cậu nằm thêm hai ngày!” Nhạc Không Thượng nhìn Thương Truy Ý đứng bên cạnh, giả bộ tức giận nói.
“Tôi nói, hoa gì chứ? Bệnh viện sắp thành biển hoa rồi? Mùi nước sát trùng cũng biến thành hương hoa rồi.” Thương Truy Ý lầm bầm.
“Mặc kệ nó? Còn cậu, khi nào thì cậu tìm chị dâu cho tôi? Bộ mặt cậu cũng không tồi, tôi nhìn cậu cũng phấn khích!”
“Mẹ nó! Cút sang một bên, không phải cậu cũng vậy à!” Thương Truy Ý nhìn anh: “Cậu tưởng mình là hòa thượng thật đấy à?”
“Stop!” Nhạc Không Thượng dọn dẹp tài liệu trên bàn: “Về phòng cậu đi, nếu không tôi sẽ tiêm vài thứ cho cậu, cho cậu nằm trên giường mười ngày nửa tháng!”
“Đúng rồi! Hoàn Suất đâu? Sao không thấy cậu ta?” Thương Truy Ý ngừng cười, chân thành nói.
“Châu Phi rồi!” Nhạc Không Thượng lấy một bức ảnh trong ngăn kéo: “Cậu ta mặc quân trang cũng đẹp trai đấy! Không được, cậu cứ xem đi, tôi đi xem Khấu Kiệt một lúc, thằng nhóc đó rất xấu xa, tôi sợ cậu ta...” Châm lửa, hai chữ này Nhạc Không Thượng không nói ra, mặc Thương Truy Ý mà chạy đi.
“Này, chờ tôi một chút!” Thương Truy Ý kịp phản ứng, cầm ảnh đuổi theo.
--- ------ ---------
“Các cô xem, Khấu thiếu lại nữa rồi!” Cô y tá châu đầu ghé tai nói thầm.
“Phòng của A Hoài cũng thành biển hoa rồi...” Một cô y tá khác nhỏ giọng nói.
Khấu Kiệt không để ý tới lời các cô, cười gật đầu rồi đi vào phòng Yến Hoài.
“A Hoài, thế nào rồi? Có tốt hơn không?” Khấu Kiệt buông hoa hồng trong tay ra, cầm tay Yến Hoài.
“Không sao. Đã tốt cả rồi! Nhạc tiên sinh nói có thể xuất viện.” Yến Hoài mỉm cười hạnh phúc. Một tháng, cũng làm phai nhạt đi rất nhiều chuyện, cũng khiến nhiều thứ tăng thêm, nhuộm dà đặc.
“Nhưng mà anh có việc!” Khấu Kiệt nghiêm túc.
Khi Yến Hoài đang ngu ngờ, Khấu Kiệt xoay người một cái, quỳ một câu: “Là bổ sung nghi thức hôn lễ! Mời tân nương đeo nhẫn.” Trong tay Khấu Kiệt là đôi nhẫn được cuộn bằng giấy, những tờ giấy nhiều màu sắc.
“A?” Yến Hoài nhìn Khấu Kiệt.
“Anh nhớ em còn chưa ký giấy đăng ký kết hôn, mau ký đi.” Khấu Kiệt lại lấy một tờ giấy ra.
Môi Yến Hoài giật giật, vừa định nói chuyện thì lại bị động tác kế tiếp của Khấu Kiệt ghim ở hỏng.
Khấu Kiệt mở cuộn giấy bọc nhẫn ra, đó là một tấm bản đồ: “Ký nó đi, đảo Bali sẽ là của em.”
Yến Hoài nhìn bộ dạng tính trước của nh, trong lòng lại cười, lấy một tờ địa đồ ở dưới gối, trong miệng giả bộ khinh thường nói: “Xin lỗi, một nửa đảo Sumatra là của em!”
“Cái gì?” Khấu Kiệt không thể tin được, anh tốn rất nhiều sức mới mua được, bây giờ thì tốt rồi! Khấu Kiệt buông bản đồ đảo Bali ra, lấy mọt cái hộp, nhanh chóng mở ra, lấy nhẫn kim cương đeo lên ngón vô danh của Yến Hoài.
“Anh?”
“Anh mặc kệ, em đeo nhẫn của anh thì là người của anh rồi, mau ký tên đi.” Trời mới biết có bao nhiêu người theo đuổi cô, anh không hành động nhanh thì là người ngu rồi!
Yến Hoài cười ký tên, không ngờ anh năng lực chơi xấu của anh lại tăng lên rồi.
“Vợ ơi, anh đói.” Khấu Kiệt vừa cất kỹ trang giấy thì nói.
“Hả?” Yến Hoài trừng to mắt.
Khấu Kiệt đã đứng lên, hôn nồng nhiệt.
“Ừm...”
“Rầm rầm rầm!” Ba tiếng đập cửa cắt đứt nhiệt tình của hai người. Một tên đàn ông chưa thỏa mãn dục vọng, trừng mắt đi mở cửa. Điều này làm Yến Hoài lại cười.
“Cô ấy đang mang thai đứa con của cậu đấy. Em gái cậu, để ý một chút cho tôi!” Nhạc Không Thượng nhắm chặt cổ áo Khấu Kiệt.
“Cái gì?” Khấu Kiệt ngây ngốc một lúc, sau đó nở nụ cười: “Ha ha ha, tốt quá, tôi sẽ làm cha, ha ha ha...”
“Tôi biết mà, biết tin này thì nhất định cậu ta sẽ trở nên ngốc...” Nhạc Không Thượng lắc đầu, nhìn về phía Thương Truy Ý, cậu ta cũng ngây người.
Yến Hoài ở trong phòng nghe được lời bọn họ, cô nhắm mắt lại, để cho tất cả bắt đầu lại từ đâu!
Sau này, Yến Hoài biết rằng cô sẽ biết....
Tro cốt Liêu Ngải được rải trên biển, Tần Liễm bị điên, Triều Trạch chết dưới tay Lý Hoàn Suất, Khấu Tử Liên chết, Lý Hoàn Suất sang Châu Phi...
Vân Khoáng và Diệp Phương Hoa, Tần Liễm ở biệt thự trên sườn núi.
Tập đoàn Khấu thị trở thành đầu đàn tại khu Hoa Long. Khấu Kiệt lại có nhiều hơn một thân phận: Thượng tá, phó tham mưu trưởng. Yến Hoài vẫn là thị trưởng...
Về sau, có một cảnh tượng thế này:
Một người đàn ông: Vợ ơi, cho anh vụ đấu thầu đó đi!
Cô gái nào đó: Gọi là thị trưởng!
Người đàn ông nào đó: Không goi!
Cô gái nào đó: Không gọi? Vậy thì anh đợi ngày mai bang Hoa Long giải thể đi!
Người đàn ông nào đó: Nó giải thể rồi, thì em cũng sẽ bị tổn thất, không phải em là lão đại sao?
Cô gái nào đó: Không có việc gì, giải tán thì em sẽ chọn đàn ông say ở Dạ Thành!
Người đàn ông nào đó: Em dám tìm đàn ông?
Cô gái nào đó: Thử xem, anh cứ xem em có dám không?
Người đàn ông nào đó: Được, thị trưởng! Cho anh thầu vụ đó đi!
Cô gái nào đó: Ngày mai làm theo trình tự!
Người đàn ông nào đó: Trình tự sẽ khởi động bây giờ ——
Cô gái nào đó: A... Ừm....
----Hoàn----
|