Đừng Khóc, Hãy Mạnh Mẽ Lên Em Nhé
|
|
Chap 19: Bày trò
-Cầm lấy_Gia Hân đang buồn bực thì Thiên Long lên tiếng đưa cho cô một quyển sách giày cộm. -Hả_Gia Hân ngệt người. -Tôi không thích nhắc lại_Thiên Long quát,anh phát bực khi nói chuyện với cô. -Ukm_Gia Hân giật mình sau đó tay cầm lấy quyển sách. Và cứ thế một quyển rồi hai quyển rồi ba quyển. Từ một quyển đã trở thành một chồng sách trên tay Gia Hân. Gia Hân khổ sở mang chồng sách để xuống dưới đất. Định nghỉ tay một chút thì cái não của cô chợt nảy ra một ý tưởng hết sức ranh ma, Gia Hân miệng khẽ cười tinh nghịch:"Xem lần này anh sẽ làm gì, dám làm khổ tui hả" -Cô làm gì vậy?_Thiên Long chau mày nhìn Gia Hân để chồng sách xuống -Á! Tôi đau bụng quá_Gia Hân quằn quại ôm bụng. Thiên Long nhíu mày nhìn Gia Hân: -Cô sao vậy? -Tôi bị đau bụng, anh cho tôi đi Vs nha!_Gia Hân vẫn còn ôm bụng mặt nhăn nhó thấy mà tội. Thiên Long hơi nghi ngờ nhưng sau đó lại đồng ý để Gia Hân đi. Chỉ chờ có thế Gia Hân đi vòng ra chỗ khác cô nhanh tay lấy một cây bút bi, một cây bút lôngkính Staedtler Lumocolor,mấy xấp giấy nhỏ và một lọ keo dán sắt sau đó tới quầy tính tiền.(Các bạn có biết cô nàng định làm gì không? Nếu không thì đọc tiếp xem chuyện gì sẽ xảy ra nhé) Gia Hân vui vẻ đến nhà gửi xe, tìm đúng biển số xe của xe Thiên Long, môi cô nở một nụ cười hết sức gian:"Nhà giàu, xài tiền phung phí chắc không tiếc một chiếc xe đâu nhỉ" Gia Hân dùng bút lông mới mua được viết lên kính xe Thiên Long những dòng chữ:"Đồ máu lạnh, Đồ sao quả tạ, Đồ điên, Đồ rảnh, Đồ chảnh, Đồ bệnh hoạn, biến thái....Pla Pla..." Cô còn thỏa sức tưởng tượng vẽ những hình thù kì dị lên khắp kính xe Thiên Long. Sau khi đã thỏa mãn với tác phẩm của mình Gia Hân cười nham hiểm:"Xem anh vào xe bằng cách nào." Cô dùng keo dán sắt dán chặt các mép cửa xe lại.(Ác quá chị ơi) Hoàn tất hết tất cả cô mới đi ra khỏi nhà gửi xe, đi bộ về. Thiên Long chờ Gia Hân khoảng 30' mà không thấy cô đâu. Đây là lần đầu trong đời anh phải chờ đợi một người lâu đến vậy, thậm chí lúc trước anh không thèm chờ ai cả. Thiên Long thật sự bực mình anh định về, bỏ mặc cô ở đây nhưng đến nhà gửi xe anh sửng người với chiếc xe yêu vấu của mình. Thiên Long nhìn những dòng chữ trên xe sau đó dùng tay chùi thử, đúng như anh nghĩ là bút lông không xóa được. Thiên Long dùng tay kéo cửa xe, nhưng cũng vô dụng không mở được, nhìn kĩ anh mới thấy là do keo dán sắt. Thiên Long mặt mày tối sầm lại anh thật sự không ngờ có người lại to gan chọc anh đến vậy. Thiên Long bực mình lấy điện thoại ra:"Cho một chiếc khác đến trung tâm thương mại ngay cho tôi" Sau đó anh đến trước cổng khu trung tâm thương mại chờ người cho xe mới đến. Vừa đứng đợi được mấy giây thì ồ ạt một đám con gái từ đâu xuất hiện trước mặt anh. -Anh ơi anh đẹp trai quá, yêu anh nhiều_G1 -Tránh ra!_Thiên Long lạnh lùng quát -Đúng là có lạnh lùng thật nhưng mà em thích điều đó_G2 -Anh đi chơi với em đi_G3 -Anh ơi làm bạn trai em đê_một đứa pa đê chạy đến cạnh Thiên Long nhìn thấy phát ớn. Thiên Long thật sự khó chịu khi người đến vây quanh anh ngày một đông và có cả những thành phần không tưởng được(ái nam ái nữ ấy ạ). -Sao các người biết tôi ở đây_Thiên Long không chịu được lên tiếng. -Là có một cô gái đưa cho tụi em cái này nè_Một cô gái nhanh nhảu đưa cho Thiên Long một tờ giấy trên mặt hiện rõ 2 chữ:"Hám trai" Thiên Long cầm lấy tờ giấy nhìn nội dung:"Mọi người ai muốn ngắm trai đẹp miễn phí thì hãy đến trước cổng trung tâm thương mại vào 15' sau. Lưu ý anh chàng này rất lạnh lùng nên khi anh chàng nói các bạn tránh ra thì các bạn không được bỏ cuộc vẫn quyết tâm theo đuổi anh ấy nhé!" -Ukm_Em cũng nhận được tờ giấy đó nên mới đến đây, không ngờ là thiệt_Một cô nàng khác cũng lên tiếng. Thiên Long thật sự rất tức giận anh định sẽ tha cho người quấy rối đó nhưng bây giờ đã thay đổi quyết định lập tức anh bước trở lại vào trung tâm thương mại. -Ơ anh đẹp trai ơi sao lại vào đó_G1 nhìn theo tiếc nuối -Chờ em theo với_G2 -Anh ơi đừng đi mà_G3 -Khó khắn lắm mới được thấy trai đẹp vậy mà đi mất tiêu òi_G4 ....!$@$^^%*....._Đám người tiếc nuối nhìn Thiên Long bỏ vào trong, có một số theo anh vào trong nhưng đã bị bảo vệ ngăn lại.
|
|
Chap 20: Trừng phạt
Gia Hân chậm rãi bước từng bước trên vỉa hè, đi bộ về cũng là một ý kiến hay vì như thế cô có thể đi dạo, ngắm cảnh vật xung quanh. Gia Hân đang đi bỗng chân cô dừng lại trước một tiệm bánh tên:"Sweet", miệng mỉm cười:"Sáng nay chưa ăn sáng vào ăn thử cũng không tệ" Gia Hân chọn một bàn cạnh cửa sổ, cô gọi một phần caramen và một dĩa bánh su kem. Sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn mọi thứ bên ngoài. -Của cậu đây_Một giọng nam vang lên -À, dạ cảm ơn..._Gia Hân quay sang cầm lấy dĩa bánh và ly caramen, mắt nhìn người trước mặt thì ngạc nhiên nhận ra người này là Minh Huy: -Minh Huy cậu làm phục vụ ở đây sao? -Ukm_Minh Huy gật đầu nhẹ -Nếu cậu làm thêm ở đây tớ sẽ đến thường xuyên_Gia Hân vui vẻ. -Không cần vậy đâu phiền cậu lắm_Minh Huy -Không sao miễn được nhìn thấy cậu làm việc là vui rồi_Gia Hân cười híp mắt lại trông đáng yêu vô cùng. -À đùng rồi chuyện hôm bửa tớ xin lỗi nhé!_Gia Hân mắt không dám nhìn Minh Huy. -Chuyện gì?_Minh Huy -Chuyện tớ nói tớ thích cậu vậy mà lại hôn Thiên Long, cái đó tớ không cố tình đâu là có lí do đó_Gia Hân -Không sao_Minh Huy cười nhẹ, tay đưa lên xoa đầu cô Không hiểu sao Minh Huy nhìn thấy Gia Hân giống như một đứa trẻ rất dễ thương. Gia Hân hơi sững người nhưng sau đó lại nói:"Cậu vào làm đi không chủ quán mắng đó" -Ukm_Minh Huy chợt nhận ra hành động vô thức của mình giật mình rút tay về, quay người bước đi làm việc tiếp. Gia Hân hai má đã đỏ ửng lên. -♫Well i wonder, could it be,when i was...♫_Tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, giật mình Gia Hân lấy điện thoại ra:"Sao quả tạ". -Đúng là ăn uống cũng không yên với tên này mà_Gia Hân phát bực -Alo, anh gọi tôi có việc gì_Gia Hân bắt máy -Cô đang ở đâu?_Thiên Long giọng nói lạnh băng khiến Gia Hân giật mình chợt nhớ tới việc mình vừa gây ra: -Tôi...Tôi đương nhiên là ở trung tâm thương mại rồi_Gia Hân trả lời -Được rồi vậy thì về nhà tôi đi tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô_Thiên Long khẽ nhếch mép. -Ukm...Về nhà anh làm gì_Gia Hân hơi lo lắng -Có thứ muốn cho cô xem nếu không đi thì đừng hối hận_Thiên Long vẻ đe dọa -Được...Được rồi_Gia Hân bất giác run lên, cô có linh cảm chẳng lành nhưng vẫn phải đi. Minh Huy nhíu mày nhìn người con gái rời khỏi quán, đồ ăn vẫn còn nguyên trên bàn. Tay anh bấm số trên điện thoại: -Alo cậu chủ gọi tôi có việc gì ạ_Người kia bắt máy -Điều tra cho tôi thông tin về Nguyễn Thiên Long_Minh Huy -Vâng. Tôi sẽ làm nhưng cậu chủ...Cậu không định về sao?_Người kia giọng nói có chút mong đợi. -Không_Minh Huy trả lời một câu ngắn gọn dập tắt hi vọng của người kia sau đó cúp máy. ********************** Gia Hân cuối cùng cũng tìm được ngôi nhà trong địa chỉ, tay bấm chuông. Một cô người hầu bước ra:"Cô là Gia Hân?" Gia Hân khẽ gật đầu. -Cậu chủ nói cô lên phòng, phòng của cậu ấy ở tầng trên cùng_Cô người hầu mở cổng cho Gia Hân vào sau đó dặn cô. -Dạ.Cảm ơn chị_Gia Hân mỉm cười rồi chân bước lên tầng trên. Cô bước từng bước lên cầu thang, mắt nhìn mọi thứ được bày trí trong ngôi biệt thự đầy sang trọng này. Căn biệt thự có gam màu chủ đạo là màu xám tro lạnh lẽo. Mọi thứ được sắp xếp, bố trí cẩn thận và có chủ định của người đặt nhìn rất phù hợp, thuận mắt. Nói tóm lại căn biệt thự rất đẹp nhưng lại toát lên một vẻ đẹp lạnh lùng rùng rợn. Gia Hân bước từng bước nặng nhọc lên tầng trên cùng, chân cô dừng lại trước cửa phòng đề bảng:"Cậu chủ". Gia Hân hít một hơi thật sâu sau đó thở ra để lấy tinh thần vào trong. -Cốc...Cốc_Gia Hân gõ cửa -Vào đi_Giọng của Thiên Long vang lên vẫn lạnh đến phát sợ. -Cạch_Gia Hân mở cửa bước vào. Đập vào mắt cô là một căn phòng tối chỉ có duy nhất một thứ ánh sáng từ chiếc laptop được đặt trên bàn làm việc. Gia Hân vốn ghét và sợ cái thứ bóng tối đó. Gia Hân không chịu được cô hét lên:"Bật đèn lên" Thiên Long bực mình cô đã to gan phá anh còn dám lớn tiếng ra lệnh cho anh, lập tức không kìm được cơn giận Thiên Long bước đến gần cô, mạnh tay kéo cô vào trong,tắt màn hình máy tính, giảm nhiệt độ từ máy điều hòa sau đó khóa cửa nhốt cô ở trong. Gia Hân hoảng sợ tột đồ liên tục đập cửa:"Mở cửa ra!Mở cửa ra" Thiên Long ở bên ngoài khẽ nhếch mép: -Đó là sự trừng phạt cho những kẻ dám to gan chọc phá tôi Gia Hân giật mình thì ra Thiên Long anh đã biết cô phá rối rồi nhưng mà có cần phạt cô như vậy không, cô rất sợ bóng tối. -Tôi xin lỗi!Tôi sai rồi, mở cửa cho tôi đi_Gia Hân nói lớn tay liên tục đập cửa. -Với tôi không có khái niệm tha lỗi cho bất cứ ai cả_Thiên Long lạnh lùng nói sau đó quay người bước đi. Gia Hân thất vọng ngồi thụp xuống đất. Đầu cô trống rỗng. Mọi thứ xung quanh cô đều không thấy được gì, tất cả chỉ là một mảng đen.
|
Chap 21: Quá khứ
Vào một ngày mưa rất lớn có hai đứa bé đang ở trong phòng tranh luận với nhau về một vấn đề gì đó: -Gia Ân em không cảm thấy ba mẹ đang thiên vị em hơn sao_Gia Hân lúc này là mười tuổi cô bé đang nói chuyện với Gia Ân -Không có em thấy ba mẹ vẫn thương chị hơn_Gia Ân lắc đầu -Em xem khi mua đồ cho em ba mẹ thường khen rằng con gái của ba mẹ đẹp quá hoặc con là công chúa đẹp nhất thế gian này. Còn chị khi mua đồ mẹ chỉ nói:"Đừng mua những cái váy, nó không hợp với con đâu"Thế chẳng phải là thương em hơn sao? Chị cũng thích mặc váy, được trở thành công chúa mà_Gia Hân nói vẽ mặt có chút không bằng lòng. -Chị hai sao chị lại nghĩ vậy? Ba mẹ làm vậy là vì em làm người mẫu ảnh mà_Gia Ân cô giải thích cho cô chị gái hiểu. -Đúng vậy em làm người mẫu ảnh là vì em xinh hơn chị, em được diện những bộ đầm công chúa còn chị thì không_Gia Hân nói. -Em không tin_Gia Ân lắc đầu -Không tin thì em đi hỏi mẹ xem_Gia Hân nói, Gia Ân gật đầu sau đó chạy xuống lầu gọi: -Mama ơi! Gia Hân cũng đi theo sau nhưng đến cầu thang thì dừng lại. -Gì vậy con gái_Mẹ Gia Hân lên tiếng nhìn Gia Ân -Chị hai nói con xinh hơn chị ấy có đúng không mẹ_Gia Ân đưa đôi mắt to tròn ngây thơ lên nhìn mẹ cô. -Ừ, đúng rồi con gái mẹ là xinh nhất_Mẹ cô âu yếm xoa đầu đứa con bé bỏng của mình không biết rằng những lời nói đó làm Gia Hân vốn nghi ngờ nay lại càng nghi ngờ hơn. Còn Gia Ân cô bé cảm thấy hối hận khi đã hỏi mẹ như vậy. 10h đêm: Gia Hân mặc trên người một chiếc áo khoác cùng một cái ô rời khỏi nhà, đầu óc non nớt của cô bé nghĩ rằng ba mẹ không còn yêu cô nữa và cô nên đi ra ngoài sống. Chân bước đi trong khi trời mưa, mọi người thì đã ngủ say không ai để ý gì đến cô bé. Gia Hân lặng lẽ bước đi, cô bé không biết phải đi đâu nữa nhưng cô cảm thấy chán sống trong một căn nhà thiếu sự yêu thương từ ba mẹ như vậy. Chân cô bé cuối cũng dừng lại tại một con hẻm nhỏ tối, cô bé sợ hãi nép vào đó khi nghe thấy tiếng của một đàm người: -Chết tiệt lại bị bọn đó đòi tiền nợ_Một người đàn ông lên tiếng -Đại ca tính sao? Em thấy gay go lằm rồi nếu không trả tụi nó giết anh em mình chết_Một người đàn ông khác vẻ lo lắng -Đúng đó, em còn vợ con ở nhà nữa, dạo này tụi nó cứ ăn cháo mãi_Một người khác nữa cũng lên tiếng. -Tụi mày im lặng chờ tao nghĩ cách_Người đàn ông được xưng làm đại ca đang đi tới chợt mắt ông dừng lại tại một cô bé đang đứng nép trong con hẻm, người run sợ, ông khẽ cười nham hiểm: -Tụi mày có thấy con bé kia không? -Sao? Đại ca tính bắt cóc nó hả_Bọn đàn em cũng nhìn thấy cô bé. -Không tệ nhỉ_Người đàn ông tiến đến gần cô bé. Lập tực bọn đàn em kia vây quanh cô bé sau đó nhấc bổng người cô bé lên: -Thả cháu ra, thả cháu ra, mấy chú làm gì vậy, thả ra nếu không cháu la lên đó_Gia Hân hét lên. -Mày la lên đi tao cắt lưỡi mày_Người đàn ông gầm gừ, hoàn cảnh thiếu túng khiến ông ta mất hết lí trí. --------------------------------- -Hu hu ba mẹ ơi cứu con với_Gia Hân khóc, cô bé sợ hãi ở trong một nhà kho tối tăm, ngoài trời thì mưa lớn có cả tiếng sấm chớp nữa. Toàn thân cô bé run lên vì sợ cố gào thét nhưng không ai nghe thấy tiếng cô hết. Cô bé ngồi khóc trong vô vọng, trong bóng tối, một thứ màu đen vô tận tưởng chừng không thể thoát ra được.
|
Chap 22: Thực tại
Trở về thực tại: Gia Hân lại nhớ về vụ việc cách đây tám năm. Cô nằm bất động, toàn thân run rẩy, nước mắt trào ra. Nhiệt độ trong phòng cũng khiến lớp da mỏng manh của cô bắt đầu chuyển sang màu trắng bệch, đôi môi cũng chuyển màu, rạn nứt. Gia Hân nằm co ro như một con thú nhỏ. Thiên Long thấy quá 15' rồi thì anh lên phòng, mở cửa ra thì thấy cô nằm bất động ở đó toàn thân run lên,nơi khóe mắt một giọt nước mắt trong suốt như pha lê rơi ra. Có một cái gì đó đã khơi dậy lòng thương cảm của Thiên Long, anh nhanh chân đến gần Gia Hân, nhấc bổng Gia Hân lên, đặt cô xuống giường, bật đèn, tăng nhiệt độ và gọi bác sĩ đến. -Cô ta sao rồi_Thiên Long lạnh lùng nhìn bác sĩ Lê đang bước ra từ phòng anh. -Cậu từ khi nào mà biết quan tâm đến người khác_Bác sĩ Lê khẽ cười, đưa ánh nhìn đôn hậu tới Thiên Long. -Chỉ là xem cô ta còn sức để làm việc không_Thiên Long giọng lạnh băng phát ra không một chút biểu lộ là lời nói dối -Cô bé nhất thời bị xỉu do nhiệt độ thấp và chứng sợ bóng tối tái phát_Bác sĩ Lê điềm đạm nói -Sợ bóng tối sao?_Thiên Long chau mày trong đầu nghĩ:"Hèn gì cô ta nói mình bật đèn lên" -Đúng vậy, sở dĩ tôi biết vì tôi có từng khám cho cô bé này cách đây mấy năm, do quá khứ vẫn còn ám ảnh nên cô bé rơi vào trạng thái sợ hãi, nếu lâu ngày không để ý đến có thể sẽ bị suy nhược cơ thể hoặc mất ý thức_Bác sĩ Lê -Mất ý thức?_Thiên Long đôi lông mày rậm nhíu lại -Cậu đừng lo tôi sẽ cho thuốc, uống vài ngày là sẽ khỏi thôi_Bác sĩ Lê khẽ cười -Không phải ông đang đùa tôi? Sợ bóng tối dẫn đến mất ý thức_Thiên Long môi khẽ nhếch lên vẻ không tin. -Tôi làm nghề bác sĩ đã mấy chục năm nếu nói chuẩn đoán sai thì tôi đã không làm rồi. Tin hay không tùy cậu thôi, do trường hợp này là trường hợp đặc biệt có quá khứ tác động vào_Bác sĩ Lê nói rồi quay người bước đi. Thiên Long hơi sững người anh không hề tưởng được một con người nghịch ngợm, hiếu động như vậy mà có thể sẽ bị mất ý thức. Và anh tò mò muốn biết cái quá khứ khiến Gia Hân trở nên như vậy. Bất giác tim anh khẽ nhói đau. Đứng bất động nhìn người con gái đang nằm trên giường, đôi môi đã chuyển sang màu anh đào.
Gia Hân từ từ mở mắt, thứ cô nhìn thấy đầu tiên là một màu xám, cô nhận ra đây là phòng của Thiên Long và cô đang nằm trên giường cậu ta có cả mùi của cậu ta nữa(mùi bạc hà). Gia Hân vội bật dậy ra khỏi phòng, sao cô có thể ngủ trên giường một người con trai chứ. -Cô dậy rồi sao? Cô uống thuốc đi_Một cô người hầu nhìn thấy Gia Hân bước xuống tay mang đến một ly nước và một ít thuốc. Gia Hân mặt mày tái méc khi nghe nói đến thuốc nhưng ngay sau đó lại hỏi: -Thiên Long cậu ta đâu rồi? -Cậu chủ có việc nên đã đi cậu ấy dặn tôi cho cô uống thuốc rồi để cô về_Cô người hầu nói -Chị đổ đống thuốc đó đi rồi nói với cậu ta là em uống rồi còn bây giờ em sẽ về_Gia Hân nói rồi ra khỏi nhà Thiên Long, bắt một chiếc taxi cô đi về không để ý đến cô người hầu khó hiểu nhìn Gia Hân đi. Mắt cô người hầu lo lắng nhìn viên thuốc trên tay cô sẽ bị Thiên Long phát hiện là chưa được uống.
|