---Chương 1: Khởi đầu mới--- "Brừm...brừm..." Tiếng điện thoại đặt trên bàn rung nhẹ. Vu Thùy Di mệt mỏi, nằm trên giường đưa tay vơ bừa. Ghé vào tai,giọng nói ngái ngủ "Alô..." Đầu dây bên kia làm cô tỉnh hẳn "Là anh đây, Thùy Di" Cô sửng sốt "Dật quân!? Có chuyện gì sao?" "Ngày mai trường em tổ chức lễ tốt nghiệp à?" Mạnh Dật Quân hỏi, giọng đều đều. "À, vâng. Anh muốn nói gì thì nói đi." Vu Thùy Di không chần chừ, hỏi thẳng. "Khi nào em lên thành phố C?" "Khoảng nửa tháng trước khi nhập học." "Ừm, vậy thôi, bye bye." Mạnh Dật Quân cúp máy, để lại cho Vu Thùy Di những tiếng tút tút kéo dài. Trưa hôm sau, tại canteen trường THPT B, Vu Thùy Di cùng với 2 cô gái khác đang ngồi trò chuyện rôm rả. 2 người họ là Quách Vu Thảo và Tử Ninh Hương. "Đại học, tôi đến đây..." Vu Thùy Di phấn khởi hò reo. "Bớt bớt lại dùm, trạch nữ nhà mày mà cũng biết vác mặt ra đường à?" Quách Vu Thảo cười khẩy "Trạch nữ thì cũng là người cả" Vu Thùy Di nhún vai. "Thế bây giờ ăn hay là đấu võ mồm?" Tử Ninh Hương bây giờ mới lên tiếng. "Không nói nữa, ăn." Ba người vừa ăn vừa thảo luận về cuộc sống sau này thì điện thoại của Quách Vu Thảo Phát ra tiếng "ting" từ Messenger. Cô dừng đũa rồi nhanh nhẹn rút điện thoại ra liến thoắng tay. "E hèm! Đang ăn mà dùng điện thoại thì thanh toán nha mày." Vu Thùy Di nhìn quách Vu Thảo đang hí hoáy nghịch điện thoại cười ranh mãnh Quách Vu Thảo ngẩng đầu lên, cười như có như không "Gần đây tao có tham gia 1 nhóm chat nhỏ, số lượng thành viên cũng kha khá. Mà nói chuyện có vẻ thoải mái lắm mày." "Ờ, thế thì cho tao vào ở với. Tại bây giờ tao cũng chẳng có gì làm." Vu Thùy Di phẩy phẩy tay rồi tiếp tục ăn trưa. "Bọn mày vào thì tao cũng vào. Không có ý kiến." Tử Ninh Hương không dừng đũa, tiếp tục gắp đồ ăn. "Rồi, xong!' Quách Vu Thảo hò lên rồi để điện thoại lên mặt bàn, xử lí nốt bữa trưa. "Brừm...Brừm..." Vẫn là tiếng rung quen thuộc. Vu Thùy Di đàn rửa bát thì nghe thấy, lau qua tay rồi ấn nút trả lời "Alô Dật quân, em đang rửa bát. Tí gọi lại nha." Đầu dây bên kia đang định nói gì đó thì cô đã tắt máy cái "rụp". Phi thật nhanh lên lầu thay đồ rồi chạy một mạch ra đến ngoài cổng. Lúc này, cô mới thong thả vừa đi bộ vừa tìm trong danh bạ số của Mạnh Dật Quân. Đổ chuông được một lúc thì Mạnh Dật Quân ở đầu dây bên kia đã nhấc máy "Em rửa bát xong chưa?" "Xong rồi, em đang đi dạo." "Ừm, anh đang dọn phòng chút. Hát anh nghe đi." Mạnh Dật Quân nói, trong giọng anh có pha chút ý cười. "Được" Vu Thùy Di nói rồi từ từ ngân nga: City of stars, are you shining just for me ... You never shined...so brightly "Thùy Di này, em có biết lúc em hát sẽ làm cho người nghe có năng suất lao động cao hơn không?" Mạnh Dật Quân cười nhẹ, đủ cho cô nghe thấy. "Giờ em mới biết." Vu Thùy Di che miệng cười. Im lặng một lúc, Mạnh Dật Quân nói "Trời tối muộn rồi, ra đường nguy hiểm. Mau quay về, Thùy Di." "Được rồi, được rồi. Em cúp máy nha. Về đến nhà gọi lại." Về đến nhà, Vu Thùy Di chạy như bay lên gác rồi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại. Bật đèn bàn, bật quạt rồi bật laptop. Cô lấy từ trong hộc bàn ra một chiếc hộp bìa các-tông. Nhanh nhẹn bóc hộp, lấy ra chiếc headphone mới toanh. Lên facebook, mở mục tin nhắn “Mạnh Dật Quân” và chọn video call. Vô và Mạnh Dật Quân quen nhau qua game online. Anh nói anh thích cô từ lần đầu nhìn thấy tên cô. Cô cũng không nghĩ nhiều, hai người nhanh chóng đính hôn rồi kết hôn. Hôn lễ rất đơn giản, chỉ thuê phòng rẻ và cô cùng anh tổ chức. Anh chủ động xin tài khoản facebook rồi hai người nhanh chóng bắt đầu mối quan hệ. Khi hai người dùng video call để chính thức gặp mặt và nói chuyện với nhau bằng lời nói, cả anh và cô đều bất ngờ khi nhìn thấy đối phương. Mạnh Dật Quân anh là người ưa nhìn, đôi mắt đen tuyền và sáng, ngũ quan rõ ràng, nước da cũng khá là trắng, tóc chải chỉnh chu. Anh là sinh viên cuối năm 2 của Trường Đại học Ngoại Thương tại thành Phố C. Còn Vu Thùy Di cô có nước da trắng, mái tóc đen nhánh được búi lên gọn gàng, đôi mắt đen sâu lắng như mặt hồ, mỗi lần nhìn vào như phản chiếu hình ảnh của người đối diện. Nhưng tính cách cô không mềm mại như vẻ ngoài. Cô là người hoạt bát, cố chấp nhưng luôn suy nghĩ thấu đáo, cẩn thận. Chỉ là, đôi lúc cô rất bảo thủ và vô phép tắc. Hai người nhìn nhau một lúc lâu, cô mở lời. “Lần đầu gặp mặt, trông bộ dạng của anh có hơi nhếch nhác. Đầu tóc đi đường bị gió làm cho rối tung lên, đồng phục thì ướt nhẹp mồ hôi. Anh còn đeo nguyên cặp nữa. Em đã nghĩ chắc là anh vừa tan học đã lập tức về nhà. Việc này làm em rất ấn tượng, tới giờ vẫn còn nhớ.” Mạnh Dật Quan nghe cô nói vậy thì cười lớn. “Ồ…Anh cũng có ấn tượng đặc biệt về bộ đồ ngủ con vịt vàng của em đấy, trông rất “chững chạc”.” Mạnh Dật Quân cố tình nhấn mạnh 2 từ “chững chạc”. “Được thôi, anh ít cười như vậy. Làm vậy mà đổi lại được nụ cười của anh thì cũng đáng lắm.” Vu Thùy Di hài lòng nhìn Mạnh Dật Quân. “Đợi tới lúc em lên đến thành phố C rồi, anh sẽ còn cười nhiều hơn đấy.” Mạnh Dật Quân lúc này đã ngưng cười, nhưng giọng nói và nét mặt không thể giấu nổi niềm vui. Anh chống cằm ngắm cô đang mải ‘lạch cạch’ trên bàn phím. Vu Thùy Di đang soạn sơ yếu lí lịch nên chẳng để ý rằng anh đang nhìn cô, trả lời. “Tất nhiên, Em còn thi đỗ vào đúng trường Ngoại Thương nữa chứ.” Mạnh Dật Quân cười nhẹ. ”Vậy lí do em đến đây là gì?” “Lí do thì nhiều lắm. Anh trai em cùng học tại đó, nên em đã được nghe rất nhiều câu chuyện thú vị về ngôi trường này. Điều kiện học tập và phát triển Ngoại ngữ hiện đang đứng đầu cả nước. Không những thế, môi trường học tập và trải nghiệm vô cùng thoải mái với các anh chị khóa trên. Hơn nữa, tần suất hoạt động của các clb là vô cùng cao và sôi nổi. Cho nên em đã quyết định học tập và thi đỗ.” Vu Thuy Di vừa làm vừa luyên thuyên còn Mạnh Dật Quân vẫn nhàn nhã ngồi quan sát cô. Bỗng dưng sực nhớ ra nhóm chat hồi sáng cô bạn Quách Vu Thảo có nhắc tới, cô nhìn lên màn hình máy tính làm Mạnh Dật Quân giật mình. Là cô đang nhìn thứ gì đó, Mạnh Dật Quân cười nhẹ rồi lại tiếp tục công việc còn đang dở dang. Vừa vào nhóm, Quách Vu Thảo đã kịp bắt sóng: Trap-sama vĩ đại, thánh thiện: Mem mới mà t nói sáng nay, chào hỏi nhau cái nào! Vu Thùy Di: Yo. Chi mẹp: Yo. Bác Tài: Yo. Fukushima Shidou: Yo chị. Dân IS(L): Yo. Lâm lém lỉnh: Chào. … Sau màn chào hỏi láo nháo, Vu Thùy Di đã nhanh chóng quen với không khí ở đây. Cô cảm thấy Quách Vu Thảo nói rất đúng, mọi người đều hòa đồng, thoải mái. Như là loại cảm xúc gì đó, cô bất giác mỉm cười. Mạnh Dật Quân nãy giờ vẫn chăm chú quan sát từng cử chỉ ngây ngốc của cô. Đúng, anh thừa nhận, trước đây là vì nhiệm vụ nên anh đã nói vậy để lấy lòng cô. Nhưng sau một thời gian tiếp xúc, anh đã bị sự dịu dàng và quan tâm của cô làm cho mê mẩn. Anh đã yêu cô. Giờ đây, anh thực sự cảm thấy rất ấm áp. Thấy cô vui như vậy, anh cũng không nỡ làm phiền nên cứ ngồi im như vậy, lặng lẽ nhìn cô. Cô chợt nhớ đến mình vẫn còn đang nói chuyện với Mạnh Dật Quân, vội bật tab video lên thì thấy anh đang chống cằm nhìn mình thì cô cũng bắt chước, nhìn anh cười tinh nghịch. “Em còn tưởng anh đang bận cái gì, hóa ra là…Hì hì...” Nghe thấy tiếng cô, Mạnh Dật Quân giật mình, suýt ngã khỏi ghế. Hình ảnh vừa rồi đã lọt vào mắt cô, khiến cô ôm bụng cười lớn. “Phản ứng của anh cũng dữ dội quá rồi. Em còn chưa có đụng tới người anh. Haha…” Thấy cô cười lắc lẻo, thẹn quá hóa giận, Mạnh Dật Quân điều chỉnh lại tư thế ngồi, nhìn cô bằng ánh mắt đằng đằng sát khí. “Em còn dám cười?” Giọng nói lạnh như Bắc cực của anh làm cho nụ cười củ cô đóng băng. Cô vội lấy một tay che mặt, một tay xua xua trước màn hình laptop. “Rồi rồi, em không cười, không cười nữa. Đừng nhìn em như vậy, ghê lắm!” Mạnh Dật Quân ‘hừ’ mạnh một tiếng, nhưng giọng nói đã dịu đi phần nào. “Muộn rồi, tắt đi. Em hò hét như vậy, chắc bố mẹ em bị em làm cho ngủ không ngon đấy. Mình nhắn tin thôi. Anh đi dọn giường, tắt đây.” Anh tháo tai nghe, ngắt kết nối. Vu Thùy Di có hơi hụt hẫng, nhưng cô chẳng bận tâm cho lắm, đặt headphone lên bàn rồi gập laptop, bò lên giường. Đúng lúc này, tiếng ‘ting’ từ Messenger kêu: Mạnh Dật Quân: Em vào giường chưa? Vu Thùy Di: Vừa mới đặt lưng thì anh đã nhắn tin rồi, căn giờ chuẩn thật đó. Mạnh Dật Quân: Tình cờ thôi. Vu Thùy Di lúc này mặt dài như cái bơm, lướt nhanh ngón tay trên màn hình. Vu Thùy Di: Dật Quân này Mạnh Dật Quân: Sao thế? Vu Thùy Di: Em với anh mới quen nhau được hơn 1 tuần thôi, đúng không? Mạnh Dật Quân: Ừ. Sao em lại hỏi vậy? Vu Thùy Di: Anh chưa từng thực sự thích em, đúng không? Mạnh Dật Quân nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn của cô, như đã xoáy vào đúng điều mà anh luôn muốn giải thích với cô thật rõ ràng. Anh thở dài, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt trên điện thoại: Mạnh Dật Quân: Đúng, anh chưa từng thực sự thích em. Ngón tay Vu Thùy Di cứng đờ. Cô không trả lời tin nhắn, tắt điện thoại, bỏ lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường. Mạnh Dật Quân thấy cô chỉ xem mà không trả lời tin nhắn của mình, có thứ gì đó chua chát xen lẫn hụt hẫng dâng lên trong lòng. Anh đang lo lắng! Vội mở danh bạ, tên của cô luôn được anh lưu vào đầu danh sách. Anh đã gọi, rất nhiều lần, nhưng đáp lại anh, chỉ là giọng nói lạnh tanh, không chút cảm xúc của hệ thống:”Tài khoản hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau..” và một loạt tiếng ‘tút tút’ kéo dài. Mạnh Dật Quân ngồi bật dậy, dán mắt vào số điện thoại của cô trên màn hình. Anh đột nhiên tức giận không rõ lí do, lửa giận đã nhen nhóm bốc lên, đốt cháy hết sự ôn nhu, trầm ổn thường ngày của anh. Anh hủy kết bạn với vô. Vốn định xóa cả tên liên lạc của cô, nhưng anh đã không làm. Thất thần hồi lâu, Mạnh Dật Quân lại nằm xuống, quăng điện thoại vào góc giường. Trầm mặc suy tư hồi lâu rồi cũng ngủ say. Sáng hôm sau, tiếng chuông báo thức dồn dập như tiếng trống trường làm Vu Thùy Di giật mình ngồi dậy. Mở điện thoại, có cả chục cuộc gọi nhỡ, toàn là của Mạnh Dật Quân. Điều này khiến cô thực sự nổi giận. “Đã không thích sao còn phải giả vờ như thế chứ!? Thật buồn nôn. Đúng là nói dối không biết ngượng mồm.” Vu Thùy Di vừa nói vừa dậm chân bình bịch. Thay đồ xong, có có hẹn cùng Quách Vu Thảo và Tử Ninh Hương đến làm bồi bàn cho 1 quán café. Là ngày đầu tiên tiếp nhận công việc nên 3 người chưa hoàn toàn ăn nhập với tiến độ của công việc. Nhưng cũng đã trôi qua khá là suôn sẻ. Cả ngày làm việc nhanh chóng kết thúc, Đến tối, nằm ườn ra giường. Di đi di lại trên màn hình điện thọai, cô phân vân. Là nhật ký cuộc gọi. Sáng nay cô cảm thấy bản thân không nên nói vậy về anh, muốn gọi lại. Nhưng cuối cùng, cô đã chọn cách im lặng thay vì chạy đi giải hòa như những lần xích mích trước đây của cô và anh Cô và Mạnh Dật Quân chiến tranh lạnh.
|