Phong Miêu Chứng
|
|
Chương 15: ”Cậu thích tôi như vậy sao?”
Chuyển ngữ: Puny
https://punyleland.wordpress.com
Anh bỗng nhiên tiến lên một bước, nâng tay phải lên, đặt lên mắt Cố Ý.
Cố Ý có chút luống cuống: ”Làm gì vậy…”
Chẳng lẻ muốn hôn môi sao?!
Sau buổi tự học tối, Cố Ý nhanh nhẹn rửa mặt xong, nằm trên giường nói chuyện phiếm với Hạ Vũ Tâm.
<Ô ô ô, Trì Tự nhất định cảm thấy chúng ta rất ngu ngốc [khóc lớn]>
Hạ Vũ Tâm: <Là cậu, đừng thêm tớ vào.>
Cố Ý: <Đều tại cậu, cậu ra chủ ý cùi bắp!>
Hạ Vũ Tâm: <I don’t care, who care who shabi [1]>
[1] Shabi chính là 傻屄, nghĩa ngu ngốc.
Cố Ý: <Dựa vào [#‵′]>
Hạ Vũ Tâm cũng nằm trên giường, một bên trò chuyện với Cố Ý một bên quét vòng kết nối bạn bè [2].
[2] Vòng kết nối bạn bè hay Moments là một chức năng của ứng dụng WeChat trên điện thoại thông minh, Nó phục vụ các chức năng mạng xã hội mới cho người dùng Wechat. Bản dịch tiếng Trung của Moment được gọi là “Friends ‘circle”, có nghĩa là người dùng có thể chia sẻ và truy cập thông tin được bạn bè cho phép trên WeChat, tạo ra một vòng kết nối thân mật và riêng tư trong sự lựa chọn của những người bạn thân.
Moments chủ yếu tập trung vào việc chia sẻ hình ảnh với chú thích, trong khi chia sẻ trạng thái và chia sẻ trang web cũng được cho phép.
Lần đổi mới gần đây nhất, đầu ngón tay cô trượt xuống, buông ra, một bức hình nhảy ra.
Hạ Vũ Tâm chợt bật dậy, gọi điện thoại cho Cố Ý.
Cố Ý: ”Làm gì vậy, nhớ tớ như vậy à?”
”Cậu cút đi, đoán xem đại ca cậu thấy gì?”
”Lại có người tỏ tình với cậu rồi?”
Hạ Vũ Tâm: ”Cậu có thể giúp tớ tốt lắm. Tớ nhớ lúc ăn cơm trưa, Trì Tự có hỏi cậu hôm nay là ngày tốt lành gì có nhở không?”
”Đúng rồi.”
”Tớ vừa mới quét vòng kết nối bạn bè, thấy Diêu Tử Tuấn mới gởi một tấm hình, bọn họ đang chúc mừng sinh nhật Trì Tự đấy.”
”…”
Hạ Vũ Tâm: ”Cố Ý?”
Hạ Vũ Tâm: ”Cậu có nghe không?”
Cố Ý: ”Tớ cúp trước nha!”
Ông trời ơi!
Cả người Cố Ý đều không ổn.
Cô leo từ trên giường xuống, kích động đến nỗi trượt chân, suýt nữa đặt mông xuống đất.
Hôm nay lại là sinh nhật Trì Tự!
Khó trách không khí xung quanh cậu ấy lại ôn hòa như vậy, đưa cậu ấy ăn cậu ấy cũng hào phóng ăn.
Nhưng mà, ngày trọng đại như vậy, cô lại chỉ tặng một con cá thôi? Lại còn đã chết? Lại còn đã bị ăn?
Cô hẳn nên tặng cho anh một thứ gì đó có thể lúc nào cũng ở bên người anh, để cho anh vừa nhìn thấy liền nhớ đến bạn học Cố Ý đáng yêu.
Cố Ý lập tức gọi điện thoại cho tài xế nhà cô.
”Chú Tiểu Trương, giúp cháu một chuyện, vô cùng vô cùng khẩn cấp.”
”Sao vậy?”
Cố Ý ở trong ký túc đi qua đi lại:
”Nhà chú gần cừa hàng tổng hợp chứ? Cháu bây giờ lập tức lập tức cần một món đồ chơi nhung hình con cá nhiệt đới, đừng quá to, nha, mua loại đắt tiền nhất!”
”Món đồ chơi cá? Hình như rất ít thấy.”
Cố Ý đoán qua loa: ”Chờ một chút, đừng mua cá, mua một con mèo đi, càng đáng yêu càng tốt!”
Tiểu Trương: ”…Muốn tặng ai sao?”
Cố Ý liếc nhìn thời gian: ”Má ơi, còn có nửa giờ là tắt đèn! Mau mau mau…”
Tiểu Trương còn muốn đáp một câu ”Mau hơn nữa cũng không kịp”, Cố Ý đã cúp điện thoại.
Cô gấp rút đổi quần áo ngủ, mặc một chiếc váy len, cùng với áo khoác dạ thuần sắc.
Lúc này, hoạt động chúc mừng sinh nhật ở ký túc nam sinh đã kết thúc, Trì Tự bị bôi một miếng bánh ngọt, đang ở trong nhà tắm tắm rửa.
Trước buổi tự học buổi tối anh có tắm qua một lần, không ngờ tới việc bạn cùng phòng vì anh mà mua bánh ngọt, sẽ đợi đến trước khi tắt đèn dày vò anh.
Điện thoại di động Trì Tự đặt trên bàn sách, kêu không ngừng.
”Điện thoại của Cố thiên kim, tiếp hay không tiếp?”
”Người ta gọi điện thoại tìm Trì Tự, cậu nhận sẽ rất mất hứng.”
”Cậu cút đi.”
Mười phút sau, Trì Tự trở lại ký túc.
Anh liếc điện thoại di động.
Mười tám cuộc gọi nhỡ?
Anh tắm rửa không đến 10 phút, người này đòi mạng sao?
Trì Tự gửi tin nhắn qua: <Chuyện gì?>
Cố Ý không thể kịp thời hồi phục.
Trên đường đến trường gió lạnh từng cơn, các loài cây xanh quanh năm cũng rụt đầu co chân, mà cô đang chạy như điên chống lại gió.
Cô mới trở về từ cửa trường học, trong tay ôm một túi sách lớn bọc món đồ chơi nhung.
Bản nhạc chuông báo tắt đèn du dương vang lên, Cố Ý chạy đến dưới lầu ký túc nam sinh, một lần nữa gọi điện thoại cho Trì Tự.
”A lô?”
”Cậu rốt cuộc cũng nhận…Phù…Mau xuống đây.”
Trì Tự: ”Đã tắt đèn rồi.”
”Quan tâm…Quan tâm tắt hay không tắt đèn chứ!”
”Tôi ở trên giường rồi.”
Cố Ý phùng mang trợn mắt: ”Nếu cậu không xuống theo lời tớ, tớ liền lấy loa phóng thanh, khiến cho cả tòa lầu đều ồn ào dữ dội!”
Trì Tự do dự một hồi.
”Phục cậu rồi.”
Tiếng chuông cuối cùng cùng với mấy nốt nhạc chậm chạp bay xa, sân trường yên tĩnh như cũ.
Trì Tự từ hành lang tầng một ký túc nhảy ra.
Một cô gái nhỏ đứng bên cạnh vành đai xanh cao mười mấy mét, ăn mặc chỉnh tề, duy chỉ có đầu tóc lộn xộn.
Tay cô chắp ở sau lưng, không biết cầm cái gì.
”Cố Ý.” Trì Tự kêu cô.
Cố Ý chạy tới: ”Sao cậu lại đi ra từ chỗ đó?”
Trì Tự: ”Cửa chính không ra được.”
Tóc anh cũng không gọn gàng, mới vừa gội xong rất rối, nhưng lại có vẻ hết sức nhẹ nhàng khoan khoái.
Khuôn mặt anh tuấn bị bóng đêm hư hóa, cũng tăng thêm phần mỹ cảm mông lung.
Ánh mắt cô gái nhỏ vào ban đêm sáng long lanh:
”Chúc cậu sinh nhật vui vẻ nha.”
Trì Tự rũ mắt: ”Ừ, cảm ơn cậu.”
”Cái này tặng cho cậu.”
Cô đưa món đồ chơi nhung từ trong tay ra.
Trì Tự: ”…”
Anh có thể từ chối sao?
Cố Ý dường như nghe được tiếng lòng anh: ”Không thể, không thể từ chối!”
Trì Tự: ”Tủ tôi không cất được.”
”Cái này để trên giường đi, cậu nhìn, nó rất sạch sẽ, còn mềm như vậy, ôm rất thoải mái.”
Trì Tự cảm thấy hơi bị đánh bại.
Chẳng lẽ hình tượng ngày thường anh bày ra có chút vấn đề, nên mới để cho cô nảy sinh ra loại ý tưởng này?
Trì Tự: ”Tôi là nam sinh, cậu cầm đưa cho Hạ Vũ Tâm đi.”
”Sinh nhật cậu ấy còn chưa đến đâu.” Cố Ý có chút ảo não, ”Ai bảo cậu không nói sớm một chút cho tớ, tớ chỉ có thể tùy tiện mua thôi.”
”Cậu có thể không cần tặng.”
”Không được! Chúng ta…Chúng ta nói thế nào cũng coi là bạn, sao có thể không cần tặng.”
Bạn?
Trì Tự suy nghĩ một chút: Coi là sao?
Coi như vậy đi.
Cố Ý chính là nữ sinh duy nhất anh quen ở trường cấp 3 này.
Nguyên nhân chính là vậy, Trì Tự suy nghĩ nên làm sao để cố gắng uyển chuyển hết sức mà từ chối.
Bản tính nôn nóng của Cố thiên kim không chờ nổi nữa.
”Nếu không chọn nó, thì chọn tớ, hai chọn một.”
Cố Ý đỏ mặt, tốc độ nói dồn dập.
Trên người Trì Tự chỉ mặc một cái áo lông thật mỏng, gió lùa áo lông, lạnh cóng sống lưng anh, tay chân lạnh như buốt.
Không ngờ ngực lại rất ấm áp, rất kỳ quái.
”Cậu thích tôi như vậy sao?”
Anh đột nhiên mạo muội nói một câu.
Thích?
Cái từ này quá mật ngọt, quá thận trọng, Cố Ý không cách nào tùy tiện nói ra.
Nhưng rõ ràng nó không thể rõ ràng hơn nữa, rõ ràng là toàn bộ bạn học đều biết.
Gò má Cố Ý tựa như đốt lửa.
Tim đập mau giống như muốn bay ra khỏi ngực, bay về phía vũ trụ.
”Tớ…Cậu…”
Cô cho tới bây giờ cũng chưa từng nói năng lộn xộn như vậy.
Thật lâu, cô mới miễn cưỡng nặn ra một câu:
”Tớ chỉ đang nướng cá mà thôi.”
Trì Tự: ”Cái gì?”
Đầu Cố Ý nghiêng nghiêng: ”Nướng cho chín, chín thì tớ ăn, nướng không chín, sống tớ cũng phải nuốt xuống.”
Trong lời nói để lộ sự kiêu căng bẩm sinh, sự kiêu căng lẫn vào giọng thiếu nữ ngượng ngùng, nghe có vẻ hơi dễ nghe.
Nói xong, cô quyết đoán đem món đồ chơi nhung nhét vào trong ngực Trì Tự.
Sức lý giải của Trì Tự có chút không theo kịp.
Ý cô là…
Không phải nuốt anh sao?
Trì Tự: ”Tôi sẽ không tiếp nhận bất kỳ hình thức bao nuôi nào.”
Đây là khả năng anh có thể nghĩ tới, anh cũng trả lời một cách uyển chuyển nhất.
Cố Ý: ”Hả?”
Cố Ý: ”Không sao, cậu có thể tiếp nhận tớ.”
Trì Tự:…
Tầm nhìn ban đêm của anh rất tốt, cho dù ánh đèn ban đêm mờ tối, mắt anh có thể thấy rất rõ ràng hướng đi.
Mà lúc này, ở sau lưng Cố Ý, có vật gì đó đang chậm chạp di chuyển tới.
Anh bỗng nhiên tiến lên một bước, nâng tay phải lên, đặt lên mắt Cố Ý.
Cố Ý có chút luống cuống: ”Làm gì vậy…”
Chẳng lẻ muốn hôn môi sao?!
Đợi một chút, cô còn chưa chuẩn bị xong…
Lòng bàn tay anh có chút lạnh, ngón cái đặt nhẹ lên huyệt thái dương cô, một vết chai mong mỏng.
”Nghe lời.”
Giọng trầm thấp, ôn ôn thuần thuần, giống như hợp âm đàn violonxen [3], cũng giống gió xuân.
[3] Violonxen hay còn gọi là Celo là một loại đàn cùng họ với vĩ cầm. Giống như vĩ cầm, cello được chơi bằng cách dùng một cây vĩ có căng lông đuôi ngựa kéo ngang những dây đàn và làm cho dây đàn rung lên thành âm điệu. Khác với vĩ cầm, cello có kích thước lớn hơn vĩ cầm và thường được chơi bằng một nhạc công ngồi trên ghế kẹp hồ cầm giữa hai chân.
Cố Ý gần như chìm đắm trong giọng anh, đầu quả tim hung hăn run rẩy.
Mấy giây sau, anh bỏ tay xuống, lui về phía sau một bước.
Mắt Cố Ý mở to chớp chớp.
Trì Tự lập tức nghĩ đến, vừa rồi lông mi của Cố Ý chạm vào lòng bàn tay anh.
Nét mặt anh không được tự nhiên: ”Mới nãy có con mèo, bây giờ đi rồi.”
Đối với hành động của mình anh không thể nói rõ được, anh cũng không thể giải thích được.
Cố Ý nghĩ: Hóa ra ”Nghe lời” không phải là lời nói với cô, đau lòng.
Cố Ý: ”Bây giờ đã muộn rồi.”
”Ừ.”
”Cậu có buồn ngủ không?”
”Có chút.”
”Vậy chỉ cần cậu cũng nói với tớ hai chữ vừa nói kia, tớ sẽ để cho cậu về ngủ.”
Trì Tự: ”…”
”Không nói, tớ sẽ dây dưa với cậu đến sáng sớm ngày mai.”
Cô nam quả nữ, đêm không về, suy nghĩ một chút liền thấy kích thích.
Không khí yên lặng vài giây.
”Trở về.” Anh nhẹ nhàng thở dài, ”Nghe lời.”
Khóe mắt Cố Ý cong cong, đôi mắt giống như hai mặt trăng lưỡi liềm:
”Ngủ ngon.”
Cô hướng phía anh phất phất tay, thụt lùi hai bước, sau đó xoay người, như một làn khói vọt vào ký túc.
Sợi tóc đen nhánh sau lưng cô lắc lư, vô cùng tràn đầy sức sống.
Chạy nhanh như vậy…
Trì Tự cúi đầu.
Chờ một chút…Món đồ chơi này chạy đến tay anh khi nào?
Anh lại luôn luôn cầm nó?
Trì Tự theo đường cũ trở về ký túc xá, trong tay túm tai của ”Mèo chủ tử”.
Anh đẩy cửa bước vào phòng ngủ, thật may đèn lớn đã tắt.
Diêu Tử Tuấn ngồi bên dưới chơi game, thấy Trì Tự trở về, cậu ta không biết sợ mà mở đèn lên:
”Trì ca, cậu…”
Trì Tự: ”…”
”Ha ha ha, mẹ tôi ơi, mọi người mau nhìn đi.”
Các vị trên giường nhao nhao thò đầu ra.
”Ha ha ha!”
”Chết cười tôi rồi, con mèo nhỏ màu trắng, ha ha ha…”
”Cố thiên kim quá thú vị, tớ phải hướng về cậu ấy bày tỏ a ha ha ha…”
Trì Tự ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn về phía vị bạn cùng phòng muốn bày tỏ với Cố Ý:
”Bằng không tặng cho cậu?”
Nên vị bạn cùng phòng lập tức quỳ xuống, làm bộ dạng dập đầu:
”Trì ca, tớ còn muốn sống thêm mấy năm.”
Trì Tự:…
Anh thật sự muốn gõ đầu Cố Ý, nhìn một chút cái kết cục lộn xộn mà cô gây ra.
|
Chương 16: Cá có thể ăn lung tung, nhưng lời nói không thể nói lung tung.
Chuyển ngữ: Puny
https://punyleland.wordpress.com
Có lẽ bởi vì cuộc sống ngày thường quá mức thuận buồm xuôi gió, vị học trò kém cỏi Cố Ý này thành công kích thích ham muốn thắng bại của Trì Tự.
Nếu anh đã quyết định dạy, cho dù không thể cũng phải dạy cô thành có thể.
Thời gian trôi qua thật nhanh, kỳ thi cuối kỳ của học sinh trung học phổ thông đảo mắt liền tới.
Trước khi thi Cố Ý nhắm mắt gặm hơn một nửa sách ngữ văn, cô đã tới cực hạn rồi.
Thi xong ngữ văn đi ra, đối với biểu hiện của mình cô vô cùng hài lòng.
Cô yêu cầu không cao, đạt tiêu chuẩn là được.
Buổi trưa, cô cùng Hạ Vũ Tâm cơm nước xong, Hạ Vũ Tâm liền chạy về ký túc xá học thuộc bài, nhưng Cố Ý lại chạy đến sân bóng rổ tản bộ.
Nguyên nhân vì hai điểm.
Thứ nhất, buổi chiều thi chính trị, buổi trưa Cố Ý tuyệt đối không thể thuộc nửa chữ.
Thứ hai, khi cô đi ngang qua sân bóng rổ, thấy người nào đó chơi bóng rổ.
Được rồi, cô thừa nhận, điểm thứ hai mới là nguyên nhân chủ yếu.
Khoảng thời gian cuối trước khi thi, Trì Tự thần long kiến thủ bất kiến vĩ [1], đợi trên hành lang cũng không thấy anh, gửi WeChat cũng không trả lời.
[1] Thần long kiến thủ bất kiến vĩ – 神龙见首不见尾 – shén lóng jiàn shǒu bù jiàn wěi (nghĩa đen: rồng thần chỉ thấy đầu mà không thấy đuôi): câu này trong phim cổ trang hay nói, ám chỉ những anh hùng hào kiệt bận rộn, nay đây mai kia, khi chỗ này mai chỗ khác, ko ai nắm rõ đang làm gì ở đâu, chỉ người hành tung thần mật, không lộ chân tướng. (Nguồn: Hoa sinh anh ca)
Hôm nay cuối cùng cũng để cho cô bắt được một lần.
Tháng trước, mưa của toàn bộ mùa động dường như đều đã trút xuống. Lúc tới cuối mùa đông, mỗi ngày đều quang đãng sáng sủa không giống, mặt trời treo cao, không khí lạnh nhưng lại vô cùng trong vắt.
Cố Ý kéo kéo khăn quàng cổ của cô, vòng một vòng lớn, đứng giữa vòng phân cách và sân bóng rổ.
Vòng phân cách trồng một hàng cây vải, rất thấp bé, vào mùa đông cành lá cũng ít.
Cố Ý đứng ở phía sau cái cây chơi với lá.
Chơi bóng rổ với Trì Tự chính là đàn anh đội bóng rổ cấp trường, Cố Ý thậm chí không hề nhận ra.
Nhưng bọn họ lại biết Cố Ý.
Một người đàn anh trong đó thừa dịp lúc uống nước trêu chọc Trì Tự:
”Em trai, Cố thiên kim nhà nhóc tới.”
Trì Tự làm bộ ném rổ, bóng rổ lại không nghiêng lệch bay đến đập vào chai nước suối của đàn anh.
”Xin lỗi, trượt tay.”
Vị đàn anh bị nước suối bắn tung tóe đầy mặt, phùng mang trợn mắt:
”Mẹ nó [2], Trì Tự nhóc chờ đấy.”
Từ xa xa Cố Ý nghe được mơ hồ.
Anh ta nói gì?
Anh ta muốn làm Mặt trời [2] của Trì Tự?
[2] Từ mà vị học trưởng kia nói là 我日 [wǒ rì] có hai nghĩa, một là Fuck me – Mẹ nó, hai là I’m the Sun – Tôi là Mặt trời. Nhưng Cố Ý ở xa nên có lẽ chỉ nghe loáng thoáng nghĩa thứ hai.
Như vậy sao được, Trì Tự là của cô!
Bên kia sân bóng rổ, còn có hai nữ sinh đang đứng.
Một người trong số đó là học tỷ đội nghi lễ Thôi Dĩnh.
Tiếp tục ép cướp đối kháng phía sau, các nam sinh đều mệt mỏi hết sức, toàn bộ đều ngồi dưới lưới rổ bóng nghỉ ngơi.
Bọn họ trò chuyện dăm ba câu, hoàn toàn không coi buổi chiều thi ra cái gì.
Trong đó có mấy nam sinh là bạn học cùng lớp của Thôi Dĩnh, chị ấy là người hoạt bát hướng ngoại, rất hợp ở cùng một chỗ với nam sinh.
Thôi Dĩnh đi tới trước mặt bọn họ, thể hiện vô cùng hứng thú với bóng rổ: ”Này, có ai xung phong nhận việc dạy tôi ném rổ không?”
”Tôi mệt chết đi được.” Học trưởng nào đó tiếp lời, ”Học đệ, thể lực cậu tốt nhất, đi dạy cậu ấy một chút.”
Anh ta chọc người Trì Tự.
Trì Tự cúi đầu, không lên tiếng.
Thôi Dĩnh cười nói: ”Trì Tự à? Chúng ta có quen biết.”
Quen biết sao?
Trì Tự thực sự không nghĩ ra.
”Em không phiền dạy chị một chút chứ?”
Học tỷ trực tiếp hướng về phía Trì Tự mà nói.
Cố Ý còn đứng ở phía sau cây vải, trợn mắt.
Bọn họ đang nói cái gì, không thể lớn tiếng một chút sao?
Trì Tự đột nhiên ngẩng đầu, giống như vừa mới nhìn thấy Cố Ý, trực tiếp xem nhẹ vấn đề của học tỷ, hướng Cố Ý hô:
”Sao cậu lại ở đây?”
”Hả? Tớ…Tới hái quả vải thôi.”
”Mùa đông làm gì có quả vải?”
”Ha ha…”
Cố Ý lúng túng cười, đi tới lưới bóng rổ.
Cô vừa đi vừa hỏi: ”Mọi người mới vừa nói gì vậy?”
Học trưởng nào đó: ”Thôi Dĩnh muốn học ném rổ, đang để cho Trị Tự dạy cậu ấy.”
Cố Ý đảo mắt một vòng:
”Như vậy sao được chứ! Trì Tự…Nhưng Trì Tự là huấn luyện viên cá nhân của em.”
Trì Tự đang uống nước, suýt nữa phun một ngụm ra.
Cái gì mà huấn luyện viên cá nhân?
Bản thân anh sao lại không biết?
Thôi học tỷ cũng không tin: ”Nếu em ấy dạy em chơi bóng rổ, em có lẽ đánh rất khá rồi.”
Cố Ý:…
Cô khẽ cắn môi: ”Không sai.”
Nhưng cô là Cố thiên kim, thua cái gì chứ không thể thua khí thế.
Trì Tự ngẩng đầu quan sát cô, sau đó lại thở dài.
Cá có thể ăn lung tung, nhưng lời nói không thể nói lung tung.
Thôi học tỷ: ”Nếu như vậy, em đến chạy ba bước ném bóng đi.”
Chạy ba bước ném bóng? Gì vậy?
Cố Ý sờ sờ túi: ”Chờ một chút, em trả lời tin nhắn trước.”
Cô lấy điện thoại di động ra đánh chữ lốp bốp.
<Trì đại ca, chạy ba bước ném bóng là cái gì QAQ>
Trì Tự trả lời lại:
<Tự mình lên Baidu>
Cô Baidu ba phút, thật sự không thể kéo dài thời gian nữa.
Một vị học trưởng xem kịch vui ném bóng rổ cho cô.
Thôi Dĩnh lui sang một bên, nét mặt có vẻ hơi đắc ý.
Cố Ý ôm bóng rổ, quay trở lại vạch ba điểm phía sau.
Đôi mắt nhỏ bé đầy nỗi oán hận trong lòng, tới tới lui lui lướt nhanh trên người Trì Tự.
Trên mặt Trì Tự không nhìn ra biểu cảm gì.
Trong lòng cô mặc niệm: Chân trái bước trước, tay phải đập bóng, hai bước chân trái nhảy lấy đà…
Cố Ý cực kỳ không nhịp nhàng miễn cưỡng mà hoàn thành ”ba bước”, sau đó hai tay ôm bóng, đưa bóng huớng lên trên ném một cái…
”Ôí!”
Bóng rổ đụng vào khung bóng rổ, bay thẳng tắp ngược trở về.
Ngay chính giữa ót của Cố Ý.
Có một học trưởng không kìm ném được, trực tiếp cười ra tiếng.
”Bóng rổ ngu dốt!” Cố Ý giận dữ, ”Ta phải đâm nát mày!”
”Đừng đừng đừng, Cố thiên kim thủ hạ lưu bóng nha [3]!
[3] Đúng câu phải là thủ hạ lưu tình, nhưng vị học trưởng đã sửa tình thành bóng.
Thôi Dĩnh cũng nói: ”Kỹ thuật không có qua cửa ải, làm sao lại để cho bóng rổ quay ngược lại?”
Cố Ý tức giận: ‘Ai nói kỹ thuật không qua cửa ải?”
Cô ôm bóng, đứng ở dưới rổ trực tiếp ném lên trên, lại nện vào khung bóng rổ.
Dựa vào cái gì.
Cố Ý không phục một vạn lần, nhặt bóng rổ lên tiếp tục ném, một lần so với một lần càng dùng lực mạnh hơn, nhưng một lần so với một lần đều không đúng.
Cô vẫn không tin.
Lần thứ mười Cố Ý hung hăng ném bóng rổ, bóng rổ lần nữa bắn ngược theo đường cũ, chạy thẳng tới mặt Cố Ý.
Bên người có người níu cánh tay cô lại, kéo cô về phía sau lưng, dễ như trở bàn tay một tay đỡ bóng rổ.
Cố Ý tức giận lườm anh một cái:
”Đều tại cậu.”
Trì Tự vỗ vỗ quả bóng hai lần, gật đầu:
”Trách tôi, trước đây không dạy thật tốt.”
Cố Ý mờ mịt nhìn anh chằm chằm.
Trì Tự đưa bóng dừng lại, khẽ hất cằm:
”Bây giờ tôi sẽ dạy một lần.”
Thôi Dĩnh đứng bên ngoài vài mét, sắc mặt khó coi.
Mới vừa rồi cô cũng muốn để cho Trì Tự dạy, có thể ngay cả từ chối cậu ta cũng lười nói.
Mà bây giờ, cậu ta lại chủ động yêu cầu dạy học muội miệng đầy lời nói dối, thậm chí còn giúp che lấp lời nói dối.
Qủa thực rất kỳ quái.
Bịch bịch, tim Cố Ý đập rất không theo mong đợi.
Trì Tự đưa bóng rổ cho cô.
Mặt Trời chiếu xuống, ngũ quan anh tuấn sâu sắc của anh tràn đầy khí chất thiếu niên, thần sắc tung bay.
”Thời điểm ném bóng vào rổ đừng nhìn chằm chằm vào rổ, phải tận lực ném bóng tới vạch trắng ở trên.”
”Vạch trắng gì?”
Trì Tự dùng tay phải làm động tác ném bóng vào rổ: ”Qủa bóng bật lại, từ vị trí này của cậu ném vào chính giữa vạch trắng, tỷ lệ ném trúng mục tiêu gần như 100%.”
Cố Ý nghiêm túc tiêu hóa một lần.
Trì Tự: ”Cậu thử lại lần nữa.”
Cố Ý gật đầu, ném bóng rổ bằng hai tay.
Bóng rổ ngay cả bảng bóng rổ cũng không chạm tới, bay thẳng tới bên kia.
Trì Tự tiếp tục hướng dẫn cô: ”Tư thế ném bóng vào rổ của cậu không đúng.”
Anh nhặt bóng về, kiên nhẫn làm mẫu cho cô nhìn:
”Cậu thuận tay phải, tay trái đỡ bóng, tay phải kê dưới quả bóng, chủ yếu phát lực dựa vào cổ tay.”
Anh cực kỳ tự nhiên ném bóng, bóng rổ tiếp xúc với vạch trắng, trực tiếp vào lưới.
Cố Ý hấp tấp nhặt bóng về.
Cô cười lộ ra hàm răng trắng như tuyết, cao hứng hơn cả chính mình ném trúng:
”Cậu thật là lợi hại.”
Trì Tự: ”Bây giờ đổi cho cậu ném.”
…
”Ôi, tớ đã ném lặp đi lặp lại rồi.”
”Ném lại một lần nữa!”
”Chuyện gì vậy, tớ rõ ràng là nhắm ngay…”
Đám người vây quanh xem Cố Ý nhặt bóng, thở hồng hộc:
”Tớ biết, nhất…nhất định là quả bóng này không thích tớ.”
Trì Tự chịu đựng kiên nhẫn lại lần nữa, giờ phút này cũng cảm thấy ngột ngạt khó thở.
Nhìn thì là một tiểu cô nương thông minh, sao lại kém như vậy?
Có lẽ bởi vì cuộc sống ngày thường quá mức thuận buồm xuôi gió, vị học trò kém cỏi Cố Ý này thành công kích thích ham muốn thắng bại của Trì Tự.
Nếu anh đã quyết định dạy, cho dù không thể cũng phải dạy cô thành có thể.
”Cậu sang đây, ném hai lần nữa để tôi nhìn một chút,”
Cố tiểu công chúa đã mệt mỏi: ”Hả? Ném nữa hả?”
”Ừ.”
Một vị học trưởng đột nhiên nhảy ra: ”Học đệ, không bằng để cho anh dạy một chút.”
Trì Tự quả quyết từ chối: ”Không cần.”
”Em dạy lâu như vậy cũng mệt rồi, qua nghỉ ngơi một chút đi.”
Học trưởng vừa nói, vừa lấy bóng rổ trong tay Cố Ý đi.
”Tôi nói không cần.”
”Cậu cậu này…”
Trì Tự đột nhiên đưa tay cướp bóng, học trưởng vội vàng tránh.
Anh ta trốn sau lưng Cố Ý: ”Học muội, bảo vệ anh!”
Cố Ý: …
Trì Tự đuổi theo, học trưởng lại đi vòng đằng trước Cố Ý.
Hai người cứ giằng co vây quanh Cố Ý như vậy.
Cố thiên kim ngốc nghếch đứng đấy, không dám thở mạnh.
Vị học trưởng này tính cách vui vẻ cởi mở, anh ấy chơi rất hăng hái, rồi hướng phía Trì Tự cười đùa nói:
”Muốn bóng thì tới cướp này.”
Trì Tự cũng cong khóe miệng: ”Vừa rồi cho anh đấy.”
Nét mặt anh ẩn giấu mấy phần tà khí, con ngươi sáng lạ thường.
Cố Ý lập tức nhớ tới ngày mới quen anh, cảnh tượng nhìn thấy anh leo tường ra ngoài trường.
Sự lạnh lùng cứng nhắc bình thường của anh, giờ đây không còn tồn tại.
Chỉ còn lại chút cương quyết, nhưng là hăng hái tuổi trẻ.
Trì Tự nói được là làm được.
Tốc độ của anh so với vừa nãy nhanh hơn n lần.
Phía sau lưng học trưởng, Trì Tự duỗi tay một cái, thuận tiện xốc vị học trưởng lùn hơn anh nửa cái đầu giống như túm con gà con.
”Này, quần áo anh cũng bị em kéo rồi!”
Những người khác trên sân đều cười rộ lên.
Trì Tự buông tay ra, khóe mắt vẫn cười.
Anh đoạt lại bóng rổ, sãi bước hướng tới Cố Ý.
”Cho cậu, ôm chặt.”
Cố Ý vội vàng gật đầu, khuôn mặt ửng đỏ.
”Tiểu tử ngươi.” Vị học trưởng ăn mặc sạch sẽ, cười trách mắng, ”Vì tán em gái, ngay cả truyền thống đạo đức tốt kính già yêu trẻ đều không chú ý!”
Những người khác lại cười một trận ầm lên.
Trì Tự có chút lúng túng, Cố Ý bên cạnh anh lại cao hứng đến lợi hại:
”Anh nói ngược rồi, là em tán cậu ấy, không phải cậu ấy tán em.”
Lời nói học trưởng rất thấm thía: ”Tiểu muội muội, em còn quá trẻ tuổi.”
Trì Tự kịp thời cắt đứt đề tài nhàm chán: ”Cố Ý, cậu tiếp tục ném bóng vào rổ.”
Thôi học tỷ nhìn hồi lâu, cảm thấy rất không có ý nghĩa.
”Buổi chiều còn phải thi, tớ đi về trước.”
”Chúng ta cũng trở về đi, đừng làm trở ngại vợ chồng son người ta.”
Trì Tự nghiêng đầu hung ác trợn mắt nhìn bọn họ một cái.
Quần chúng vây xem lập tức giải tán.
Tất cả học trưởng: Đợi một chút, rốt cuộc ai là học trưởng? Chúng ta sao phải sợ cậu ta…
Trên sân bóng rổ thoáng qua chi còn lại hai người Cố Ý và Trì Tự.
Cố Ý chớp to mắt: ”Tớ rất mệt.”
”Không được, cậu ít nhất phải ném trúng một lần.”
Nếu không thì thanh danh cả một đời của anh sẽ bị một tay cô phá hủy.
”Tớ không thể ném được.”
”Không được.”
Cố Ý giận đến gần chết, tiện tay ném bóng rổ lên trời.
…
Bóng vào rồi.
Cố Ý: ”Cái này… Coi như là tớ ném trúng đi nha?”
Trì Tự than thở: ”Tôi phục.”
Anh đi tới phía dưới lưới bóng rổ thu dọn đồ đạc, sau đó đeo túi lên vai phải.
Cố Ý mặc dù không muốn ném bóng, nhưng không muốn tách rời anh.
Cô đi theo sau lưng anh, thay anh ôm bóng rổ, giống như một người đầy tớ ôm quả bóng cực kỳ xinh đẹp.
Nhìn cô, Trì Tự bất thình lình nhớ tới món đồ chơi con mèo bị anh ném vào trong tủ quần áo.
Mùa đông dễ dàng tĩnh điện, anh lấy quần áo từ một ngăn tủ. lông nhung trên món đồ chơi dính đầy.
Nhưng thời điểm chưa rụng lông, vật kia còn thật đáng yêu.
”Khụ khụ, động tác ba bước ném bóng của cậu vừa nãy không đúng lắm.”
Cố Ý: ”Cái gì không đúng?”
Trì Tự lấy bóng rổ từ trong tay cô, trên lưng còn đeo túi.
Anh đi tới vạch ba mét bên ngoài, không nói gì mà lướt qua Cố Ý.
Cố Ý bỗng dưng ngừng thở.
”Một, hai, ba.”
Hai bước tiến về trước, một bước nhảy lấy đà, hai tay ôm bóng sau đó một tay ném bóng vào rổ.
Anh vừa nói chữ ”Ba” xong, bóng đã rơi vào lưới.
Trì Tự lấy bóng rổ, kéo lên quai đeo cặp sách đang tụt xuống: ”Đây mới là ba bước ném bóng.”
Cố Ý ngơ ngác nhìn chằm chằm anh.
Ba bước ném bóng gì chứ.
Trong mắt cô trừ anh, cái gì cũng không thấy được.
Đôi lời tâm tình của editor: Vì bắt đầu tuần sau tớ đã phải đi học rồi, nên sẽ có hơi bận rộn. :((( Tớ sẽ cố gắng duy trì cứ ngày chẵn sẽ ra chương mới. Mong mọi người tiếp tục theo dõi con đường chinh phục trái tim Trì ca của Cố thiên kim~~~~~~“
|
Chương 17: Trì Tự cảm thấy cô đặc biệt xinh đẹp!
Chuyển ngữ: Puny
https://punyleland.wordpress.com
Cố Ý: ”Vậy…Bài thi nộp xong còn có thể cầm bài về làm tiếp không ạ?”
Anh làm xong, nhưng mà cô chưa làm xong mà!
Thầy mỉm cười ân cần:
”Không được.”
Trong buổi kiểm tra chính trị buổi chiều, Cố Ý mới nếm trải cái giá của việc quá phóng túng buổi trưa.
Đề bài chỉ làm hết một nửa, mí mắt cô liền bắt đầu đánh nhau, tình hình chiến đấu cực kỳ kịch liệt.
Viết xong câu hỏi thứ tư: Em hãy mô tả ngắn gọn các yếu tố ảnh hưởng giá trên thị trường.
Cố Ý khóc không ra nước mắt.
Cô rõ ràng đã học thuộc câu này, đáng chết, bây giờ cô căn bản không nhớ nổi!
”Thầy.” Cố Ý giơ tay ra hiệu, ”Em muốn đi nhà vệ sinh.”
”Đi nhanh về nhanh.”
”Dạ vâng.”
Cô vô cùng cần đến nước lạnh để kích thích mình một chút.
Nếu như có đá cục thì tốt hơn, lấy vài viên nhét vào trong gáy, lạnh thấu tim, cô mới có thể hoàn toàn tỉnh táo lại.
Thời điểm đi ngang qua lớp bên cạnh, Cố Ý theo thói quen hướng vào bên trong nhìn lướt qua, tìm bóng người nào đó.
Vị trí thi cùng vị trí học không giống nhau, khiến cho cô phải dừng một lát mới tìm được.
”Shh!” Cố Ý hít sâu một hơi.
Hàng thứ ba đếm ngược từ dưới lên, người đang gục xuống bàn ngủ sẽ không phải là Trì Tự chứ?
Cô bước chân chậm lại.
Thật sự rất giống anh!
Bởi vì tư chất toàn thể học sinh trong trường khá cao, nên sự giám sát của thầy giám thị không quá cứng rắn.
Gíao viên của lớp ba này đặc biệt có tư tưởng lớn, một người ngồi ở phía trước chơi điện thoại di động, một người ngồi ở phía sau chơi điện thoại di động, cả buổi cũng không ngẩng đầu lên.
Lúc này một chút buồn ngủ Cố Ý cũng không có.
Cô muốn đi vào nhắc nhở thầy, có người ngủ thiếp đi, à không, ngất xỉu, mau đánh thức cậu ta nhìn xem còn sống hay đã chết.
Nhưng mà, phương pháp này có thể khiến cho thầy lầm tưởng cô có dụng tâm xấu.
Người tốt thì đi con đường của mình, không có việc gì sao lại nhìn quanh lớp người khác chứ, có phải là muốn làm bậy không?
Cố Ý đi vào nhà vệ sinh, vỗ nước lạnh lên mặt.
Vào mùa đông nước máy gần như đóng băng, cóng đến mức toàn thân cô khẽ run rẩy.
Cố Ý đứng thẳng người, hít sâu một hơi.
Cô bị thầy tóm lấy là chuyện nhỏ, Trì Tự thi hỏng là chuyện lớn!
Quyết định xong, Cố Ý kiên định bước ra nhà vệ sinh.
Thầy giám thị ngồi ở cửa sau lớp 3 đang gửi WeChat cho vợ, trước mắt bỗng nhiên thoáng qua một bóng người.
Tay gõ chữ ngừng một lát.
Không đúng, mới vừa rồi không có học sinh ra ngoài phòng học mà?
Thầy đột nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy một cô bé quấn khăn lông quàng cổ màu trắng đang đi nhanh về phía sau tổ hai, nhắm thẳng đến mục tiêu hàng thứ ba đếm ngược từ dưới lên.
Thầy lập tức đứng dậy hỏi cô: ”Bạn học…”
”Này!” Cố Ý dồn sức đẩy Trì Tự một cái, ”Cậu sao lại ngồi chỗ của tớ ngồi?”
Sự chú ý của cả lớp đều bị cô thu hút.
Trì Tự đang ngủ say, đầu bất thình lình đụng vào bàn.
Anh thiếu chút nữa bị cô dọa bị bệnh tim.
Trì Tự đặc biệt tức giận ngước mắt.
Cố Ý nháy nháy mắt, ngón trỏ mãnh liệt chọt vào bài thi của anh.
Thầy giám thị đi tới: ”Bạn học, em lớp mấy?”
Mặt Cố Ý chỉ một giây đã lờ mờ: ”Lớp 10/2.”
Thầy: ”…Nơi này là phòng thi lớp ba.”
”Ôi, em vậy mà lại đi nhầm, thật xin lỗi thật xin lỗi.”
Cố Ý lộ ra vẻ mặt khó có thể tin, vô cùng ”áy náy” mà chạy ra khỏi phòng.
Vẻ mặt thầy giám thị đầy vẻ lờ mờ.
Ông đi tới bên cạnh Trì Tự, hỏi anh: ”Em biết nữ sinh kia sao?”
”Không biết.”
Trì Tự trầm mặt, tim vẫn còn đập thình thịch.
Biết Cố Ý, chính là trải nghiệm nhàm chán nhất đời này của anh, không ai sánh được.
Anh thật sự không biết vị thiên kim đại tiểu thư này rốt cuộc được tạo thành từ cái gì.
Dù sao nhất định không phải là người.
Trì Tự bỏ ra năm phút đồng hồ, kiểm tra bài thi một lần cuối.
Tốc độ trả lời câu hỏi của anh rất nhanh, nhưng lại không nộp bài thi sớm, bởi vì không thích trở thành mục tiêu công kích của mọi người.
Nhưng mà hôm nay…
Cái phòng học này, một giây anh cũng không đợi nổi nữa.
Ngược lại, Cố Ý trở về phòng thi rất sảng khoái tinh thần.
Bảo vệ được thành tích chính trị của Trì đẹp trai, còn không để dấy lên mối nghi ngờ trong thầy, cô cũng bội phục chính mình.
Nhìn chằm chằm bài thi trên bàn, Cố Ý cấu tứ suối trào.
Dùng năm phút giải quyết hết đề mà mới nãy cả mười phút cô cũng không nhớ nổi đề, Cố Ý ngẩng đầu lên, thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Ngoài cửa sổ một nam sinh thật cao to đi ngang qua.
Cố Ý tùy ý liếc mắt.
Trì Tự?
Anh làm sao vậy? Tại sao lại rời trước?
Chẳng lẽ…
Cố Ý nảy sinh một ý niệm cực kỳ không tốt, tim co rút một trận nhanh.
Cô lấy tốc độ nhanh nhất hoàn thành đề bài còn lại, mỗi một câu hỏi lớn chỉ viết một nửa.
Khoảng chừng mười phút sau khi Trì Tự đi, cô cũng nộp bài thi sớm.
Rời khỏi phòng học, Cố Ý chạy tới lớp ba.
”Thầy!”
Thầy giám thị lớp ba đi ra: ”Làm sao vậy? Em nhỏ giọng một chút.”
Cố Ý gấp đến độ không thể: ”Thầy, mới vừa nãy em thật sự đi nhầm phòng, không phải em cố ý, em không có gian lận.”
Thầy: ”Hả?”
Cố Ý: ”Thầy, đây đều là trùng hợp, em nhìn thấy nam sinh kia, mới nhớ tới cậu ta là người đứng đầu.”
Thầy thầm nghĩ: Thầy cũng không biết em ấy là người đứng đầu…
Khuôn mặt nhỏ nhắn cú Cố Ý nhăn nhúm: ”Cậu…Cậu ta lần trước trong kỳ thi giữa kỳ cao hơn so với người đứng thứ hai hai điểm, nếu thi chính trị không tốt, vậy cậu ta sẽ không được hạng nhất, thi không được hạng nhất, cậu ta nhất định sẽ vô cùng khổ sở, như vậy…”
Thầy: ”Dừng lại, các em rất quen nhau?”
Cố Ý lắc đầu như trống lúc lắc: ”Không quen! Em chẳng quả là xem bảng thông báo mà ngưỡng mộ cậu ta thôi.”
Thầy: ”Thầy không quá rõ, em có thể nói rõ một chút không?”
”Em vừa rồi mới nhìn thấy cậu ấy đi từ ngoài cửa sổ bên cạnh…Thầy, mọi người hiểu lầm rồi, cậu ta không có giúp em gian lận…’’
Thầy cuối cùng cũng nghe hiểu, cực kỳ im lặng: ”Em ấy nộp bài thi sớm.”
Cố Ý: ”…Hả?”
”Khi em ấy nộp bài thi sớm thầy đã kiểm tra qua, viết đầy đủ rồi.”
Cố Ý: ”…”
Cố Ý: ”Vậy…Bài thi nộp xong còn có thể cầm bài về làm tiếp không ạ?”
Anh làm xong, nhưng mà cô chưa làm xong mà!
Thầy mỉm cười ân cần:
”Không được.”
*
Trên đường trống trải, xuất hiện một cô gái tức giận đi lang thang.
Cô vốn là chắc chắc có thể đạt tiêu chuẩn, bây giờ lại không xác định được rồi.
Đều tại anh, không có chuyện gì làm mà lại nộp bài thi sớm, đáng ghét.
Còn hại cô lo lắng như vậy.
Hai bên đường cây quế bốn mùa khẽ giương cành nhọn, hoa ra nụ nhưng không nở.
Căn tin đứng lặng phía trước cách đó không xa, còn chưa tới giờ cơm, mùi cơm đã bay đầy.
Cố Ý giữ chặt quai túi sách, đi lên tầng ba lầu ăn.
Phòng ăn lớn mà yên tĩnh ít người, chỉ có các dì bới cơm đang đứng chụm tốp năm tốp ba.
Duy chỉ có vị trí gần cửa sổ, có một tên học sinh đang ngồi.
”Bạch”.
Người ngồi đối diện Trì Tự đập túi sách xuống chỗ kế bên.
Cố Ý ngồi đối diện với anh, nhìn anh một cái.
Sau đó liếc mắt.
Trì Tự chợt cảm thấy buồn cười.
Anh còn không tìm cô tính sổ, ngược lại cô lại nóng nảy rồi.
Yên lặng.
Trì Tự mở miệng trước.
”Sao lại nộp bài thi sớm?”
”Hỏi cậu ấy, cậu làm gì mà nộp bài thi sớm chứ, đáng ghét đáng ghét đáng ghét.”
”Tôi làm xong.”
Cố Ý vểnh môi: ”Tớ làm sao biết được cậu làm xong? Tớ nhìn thấy cậu đang ngủ, sợ cậu không làm kịp, sau đó lại nhìn thấy cậu đi trước, tưởng rằng thầy giáo cho rằng cậu gian lận, không cho cậu thi. Bài thi của chính tớ còn chưa làm xong đâu.”
Trì Tự hoa mắt rất lâu mới có thể tiêu hóa lời cô nói.
”Cậu không việc gì chạy vào đẩy tôi, là sợ tôi làm không xong?”
”Không phải nhé.”
”Cậu cho rằng tôi nộp bài thi sớm là bị thầy đuổi đi?”
”Không phải nhé.”
”Nếu cậu chưa làm xong, sao cũng nộp bài thi sớm?”
Cố Ý không nói.
Trì Tự nhíu mày: ”Cậu sẽ không đi tìm thầy giám thị phòng tôi chứ?”
Cố Ý nhìn anh cau mày, trong đầu càng thêm bực bội.
”Tớ biết, cậu chính là chê tớ ngu xuẩn chê tớ phiền. Tớ có biện pháp gì chứ, tớ cũng không khống chế được chính mình.”
Thiếu niên đối diện than thở.
Anh chỉ là cảm thấy kinh ngạc, hơn nữa khó có thể lý giải mà thôi.
Đĩa thức ăn trên bàn Trì Tự đã trống, anh cầm dĩa thức ăn đứng lên, sau đó rời chỗ ngồi đi về phía chỗ thu dọn.
Cố Ý muốn nổ tung.
Cô cho rằng tim mình cứng rắn như đá, không nghĩ tới, cô chẳng qua là chưa thấy viên kim cương cứng hơn đá thôi.
Cố Ý chỉ bực bội mà không để ý đến một chi tiết, Trì Tự mặc dù đi rồi, nhưng cặp sách của anh vẫn còn đặt ở chỗ ngồi.
”Này, ăn kem không?”
Cố Ý đột ngột ngẩng đầu.
Thiếu niên tuấn tú cầm trong tay hai hộp tròn, ngồi xuống lần nữa.
Cố Ý không nhận: ”Không ăn, giữa mùa đông đấy, ai lại ăn kem.”
Cô hoài nghi chính mình là chòm sao song tử đấy.
Mới vừa rồi còn tức giận, bây giờ lại chút vui mừng.
Trì Tự: ”Mấy ngày trước tôi còn thấy cậu và Hạ Vũ Tâm ăn rồi.”
”Hóa ra cậu chú ý đến tớ à?”
Trì Tự từ chối trả lời: ”Cậu có ăn không?”
Cố Ý thật sư rấṭ muốn ăn.
Nhưng mà, cô không thể.
”Tớ đến cái đó.”
”Cái gì?”
”Cái đó á, cái đó đó.”
”Hả?”
Cố Ý mặt đỏ lên: ”Kinh nguyệt, kỳ sinh lí, dì cả, bây giờ nghe hiểu không?”
Trì Tự:…
Cmn có bệnh à, không có việc gì lại mua kem.
Cố Ý trêu trọc anh: ”Nhìn cậu như vậy, trước đây chưa từng nói qua sao?”
Trì Tự giương mắt: ”Cậu nói qua?”
Cố Ý gật đâu.
Trì Tự:…
”Tớ lừa cậu đấy, ha ha ha, tớ mới mười lăm tuổi, tớ vẫn còn là một người bạn nhỏ.”
Trì Tự không lên tiếng.
Kỳ lạ, anh lại rất muốn cười.
Cố Ý: ”Cậu mười sáu tuổi, cậu lớn tuổi hơn tớ cũng được.”
”Hả?”
”Tớ không thích làm chị.”
”Ồ.”
”Thật ra, cái này tớ, tương đối bị động.”
Trì Tự vẫn không thể kiềm chế cười được.
Thật xin lỗi, anh thật sự không nhìn ra.
Cố Ý từ trong cặp sách lấy ra cốc giữ ấm, mở ra, dùng mũi dò xét dò xét.
”Ôi, đã nguội lạnh.”
Hiện tại thời tiết rất lạnh, lại thêm kỳ kinh nguyệt, Cố Ý sợ lạnh đến gay gắt, mỗi ngày cần uống rất nhiều nước ấm để ấm bụng.
”Nếu đã lạnh, vậy thì ăn cơm sớm một chút đi.”
Cố Ý lắc đầu: ”Bây giờ ăn, buổi tối tớ sẽ đói.”
”Buổi tối ăn một bữa nữa.”
”Tớ không muốn biến thành heo.”
Trì Tự liếc cô một cái.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tay chân nho nhỏ, mặc một cái áo khoác lông tròn vo cũng không hề thấy mập, sao lại biến thành heo?
”Cậu chờ một chút.”
Anh lại đứng lên, ăn xong cây kem của mình, tiện tay đưa cây kem kia cho một dì căn tin trẻ nhất.
Mấy phút sau, Trì Tự bưng một bát nước nóng trở lại.
”Uống đi.”
Cố Ý nháy mắt to: ”Cho tớ?”
”Còn có người khác?”
Cố Ý cười lên.
Cô một chút cũng không tức giận, trong lòng vui mừng cực kỳ.
”Cậu sao lại đối tốt với tớ vậy?”
Trì Tự không trả lời.
Cố Ý đưa ra hạng mục lựa chọn: ”Là bởi vì tớ đặc biệt, hay là vì tớ đặc biệt xinh đẹp?”
Trì Tự nhìn xuống, không trả lời như cũ.
Cố Ý: ”Tớ đề nghị cậu chon cái thứ hai.”
Trì Tự suy nghĩ một chút.
Dù sao cũng không phải nói dối.
”Được.”
****
Một chữ ”Được”, đủ để cho cả kì nghỉ động không gặp Trì Tự lòng Cố Ý vẫn nhẹ lòng không ít.
Mỗi ngày cô đều cùng Hạ Vũ Tâm nói chuyện phiếm, nhiều lần nói tới cùng một chủ đề:
Trì Tự cảm thấy cô đặc biệt xinh đẹp!
Hạ Vũ Tâm sắp điên rồi:
<Cậu đẹp nhất, tớ cảm thấy Trì Tự đặc biệt thích cậu, cậu hài lòng chưa?>
Đầu kia màn hình Cố Ý mừng như điên:
<Tớ vô cùng hài lòng!!!>
<Vậy cậu cùng với người đặc biệt thích cậu nói chuyện phiếm đi, bây giờ đã mấy giờ rồi, tớ muốn ngủ [gặp lại] >
Cố Ý: <Ơ ơ ơ, cậu vứt bỏ tớ>
Hạ Vũ Tâm chạm một chút vào gối liền ngủ, không trả lời lại.
Cùng lúc đó ở Bắc bán cầu 0 độ kinh tuyến, phương xa sương mù dần nhạt, mơ hồ có dấu hiệu trời quang mây tạnh.
Trên ghế ga lon mềm mại thoải mái dễ chịu ở sân thượng, Cố Ý nằm nghiêng, bên cạnh bàn tròn có bày biện nước ép trái cây và sandwich, là buổi sáng sớm của cô.
Ở bên này Cố Ý là sáng sớm, mà ở bên kia Dung Châu đã đêm khuya.
Nhiệt độ ở London cao hơn trong nước, nhưng thời tiết cứ mưa dầm kéo dài, cô rất không thích.
Thật sự muốn trở về Dung Châu mà.
Tràn ngập cảm xúc Cố Ý gửi tin nhắn cho Trì Tự:
<Muốn đi học, muốn học, muốn ăn cơm tập thể ở căn tin, ying ying ying QAQ>
Đôi lời tâm tình của editor: Cảm giác thật éo le khi truyện mình dịch thì bắt đầu nghỉ đông, còn mình thì bắt đầu đi học lại :((((
|
Chương 18: Gặp cha mẹ chồng
Chuyển ngữ: Puny
https://punyleland.wordpress.com
Cô từ nhỏ đã áo gấm ngọc thực, được mọi bế trong lòng bàn tay mà lớn lên, khi cô nghe nói cha mẹ muốn ly dị, cảm giác trời đất sụp đổ.
Nhưng mà ông trời của cô không hề sập.
Bởi vì cô vốn không có gia đình hạnh phúc, chẳng qua trước đây cô không biết.
<Muốn đi học, muốn học, muốn ăn cơm tập thể ở căn tin, ying ying ying QAQ [1]>
[1] QAQ tương tự như icon
|
Chương 19: Cô thật sự rất xinh đẹp, cho dù là đầu lông chó.
Chuyển ngữ: Puny
https://punyleland.wordpress.com
Thiếu niên và thiếu nữ một trái một phải, người cao thì lững thững đi từ từ, người thấp thì tung tăng.
Nhìn từ đằng xa, bóng lưng bọn họ đốt sáng lên cả con đường.
Nhà Trì Tự vừa vặn lại gần chỗ ăn cơm trưa, Cố Ý u mê đần độn bị đưa đi.
Trong lòng cô rõ ràng là từ chối.
Đáng tiếc cô nhanh mồm nhanh miệng, nhưng lại không nói lại cha Trì Tự thoạt nhìn nghiêm trang.
Cha Trì Tự vô hình trung đem lại cho người khác cảm giác bị áp bức, rõ ràng là nói chuyện với người khác một cách hòa hòa khí khí, nhưng lại khiến cho người khác không dám biểu lộ ý của mình.
Thẳng thắng như Cố Ý, trong tương lai trước mặt cha chồng, cũng chỉ có thể nghe lời giống như một cháu trai.
Bên trong nhà hàng Trung yên tĩnh quạnh quẽ, kinh doanh ảm đạm.
Bọn họ vừa mới vào cửa, liền có mấy người phục vụ chen nhau lên.
Cố Ý thấp giọng hỏi Trì Tự: ”Cha cậu có phải làm lãnh đạo không?”
Trì Tự: ”Như thế nào?”
”Gíac quan thứ sáu của phụ nữ.”
”…”
Sau khi ngồi xuống, mẹ Trì đối với Cố Ý rất ân cần. Cố Ý nói lên tên họ, mẹ Trì liền gọi cô là ”Tiểu Ý”, cách gọi còn gần gũi hơn cả mẹ ruột cô.
”Ôi, Trì Tự đi Dung Châu đọc sách nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô thấy bạn học của nó.”
”Chú dì luôn ở Thượng Hải sao?”
Mẹ Trì gật đầu: ”Công việc của chúng ta rất bận rộn, không thể phân thân. May mắn là nó thi vào cấp 3 không tệ, tới nhất trung, có thể ở trong trường.”
Vị cô này thật khiêm tốn mà.
Trạng nguyên thi cấp 3, ở trong mắt dì ấy chỉ là thi không tệ, cái này khiến cho người khác phải sống sao?
So với mẹ Trì ôn nhu, cha Trì lại nhắc nhở có chút lo lắng:
”Tiếu Cố, hệ thống lò sưởi dưới chân đã mở, con có thể lấy mũ xuống.”
Cố Ý rụt cổ một cái.
”Thật ra thì…” Cô thuận miệng nói bừa, ”Khoảng thời gian trước con ở Anh, nơi đó khí hậu ẩm nặng, con bị phát ban trên trán, sau khi về nước luôn luôn không ổn, cho nên đi đâu cũng đội mũ.”
Trì Tự liếc cô một cái, bán tin bán nghi.
Cha mẹ của anh không biết Cố Ý, bọn họ nhìn dáng dấp của tiểu cô nương vừa đáng yêu vừa đáng thương, dồn dập bày tỏ sự thông cảm.
Mẹ Trì: ”Nghỉ lễ tiểu Ý ở Anh sao? Ăn tết mới về sao?”
Cố Ý: ”Đúng vậy.”
Mẹ Trì: ”Thảo nào, đều nói con gái Anh Quốc có khí chất, dì nhìn tiểu Ý liền biết con có dáng vẻ yểu điệu có tiếng.”
Cha Trì gật đầu bày tỏ đồng ý.
Trong lòng Cố Ý vui mừng chết đi được, nhưng bên ngoài giả bộ vô cùng khiêm tốn: ”Nào có.”
Trì Tự bên người cô hít sâu một hơi, rũ mắt.
Cố Ý? Dáng vẻ yểu điệu? Có khí chất?
Anh muốn quỳ cha mẹ của mình.
Trên bàn cơm, mẹ Trì hỏi Cố Ý rất nhiều chuyện liên quan tới việc học, trừ cái này ra, còn luôn mượn cơ hội dò hỏi tình hình cuộc sống của con trai.
Cố Ý rất cho Trì Tự mặt mũi:
”Cậu ấy thành tích tốt, năng lực cứng cỏi, đặc biệt có nhiều bạn.”
Mẹ Trì cười híp mắt:
”Vậy thì tốt. Quan hệ của cháu với nó chắc không tệ chứ?”
Trì Tự thình lình ném tới một con dao mắt.
Cố Ý nhẹ nhàng nhìn lại, không quên nháy mắt hai cái, ngây thơ giống như đứa bé:
”Rất tốt ạ, lúc đại hội thể dục thể thao, cậu ấy còn tặng cho cháu huy chương vàng cậu ấy thi đấu được.”
Đôi đũa trong tay Trì Tự dường như bị anh cầm gãy.
Nét mặt của cha Trì và mẹ Trì biến hóa rất nhỏ. Bọn họ vẫn cười, nhưng ý nghĩ trong mắt họ càng trở nên phức tạp.
Trì Tự: ”Tôi tặng cậu sao?”
”Cậu không nhớ sao?” Cố Ý cố tình làm ra vẻ kinh ngạc, ”Ngày đại hội thể dục thể thao đầu tiên đó, hai chúng ta cùng nhau chụp ảnh, cậu còn giúp tớ…”
”Khụ khụ… Tôi nhớ ra rồi.”
Trì Tự vội vàng cắt ngang cô, vì sợ rằng cô sẽ nói ra điều gì không phù hợp với trẻ em.
Sau khi ăn xong, cha Trì để cho Trì Tự đưa Cố Ý về nhà.
Cố Ý cầu còn không được.
Trước khi đi, cha Trì kéo con trai, thẳng thừng khuyên:
”Học sinh cấp 3, lấy việc học là trọng.”
Sắc mặt Trì Tự đột nhiên thay đổi: ”Cha, con với cậu ấy không có quan hệ gì.”
”Không có thì tốt.” Cha Trì nhìn anh thật sâu.
”Thật không có.” Trì Tự lần nữa nhấn mạnh, ”Cậu ấy chỉ là một bạn học bình thường, thậm chí không cùng lớp, làm phiền người đừng ngấm ngầm điều tra cậu ấy, uổng công vô ích.”
Cha Trì lập tức không nể mặt: ”Ta cũng không nhàn rỗi như vậy.”
”Vậy tốt nhất.”
Vừa dứt lời, Trì Tự lập tức xoay người rời đi, nửa giây cũng không muốn ở lâu.
”Chậm quá.”
Cố Ý ở dưới lầu dùng mũi chân vẽ n vòng tròn, cũng muốn đi lên lầu tìm anh.
Trì Tự từ trên bậc thang đi xuống, vẻ mặt cứng ngắc, hướng cô gật đầu một cái.
”Cậu sao vậy? Có phải cha cậu giáo huấn cậu rồi?”
Trì Tự cúi đầu nhìn cô, không trả lời.
Cố Ý có chút ủ rủ: ”Ôi trời, sớm biết vậy tớ đã không nói…Cậu đừng trách tớ, tớ không phải cố ý…Không đúng, tớ là Cố Ý…Aiya, tớ nói tới không phải cố tình!”
Nhìn cô cãi nhau với chính mình, tâm tình Trì Tự thoáng chuyển biến tốt:
”Tôi biết, cậu không phải cố ý, cậu là cố tình.”
Cố Ý kéo mí mắt xuống, làm mặt quỷ.
Có một cơn gió mạnh trên đường phố, không phải là một cơn gió nhẹ không có độ nóng, thổi làm cho máu sắc của người đều phải giảm đi mấy phần.
Hai bên đường giăng đèn kết hoa, người qua đường quá ít, nhà nhà cuốn rèm chặt chẽ. Đèn lồng đỏ ở cửa tiệm lắc lư, vui mừng mà quỷ dị.
Thiếu niên và thiếu nữ một trái một phải, người cao thì lững thững đi từ từ, người thấp thì tung tăng.
Nhìn từ đằng xa, bóng lưng bọn họ đốt sáng lên cả con đường.
”Nhà cậu ở đâu?” Trì Tự hỏi cô.
Cố Ý: ”Không biết.”
Trì Tự nhẫn nại cáu kỉnh: ”Buổi tối phải ăn cơm giao thừa, chẳng lẽ cậu muốn lêu lổng ở ngoài đường?”
”Không muốn, thế nhưng tớ càng không muốn nhìn thấy cha tớ, tớ muốn chọc chết cha tớ.”
Trì Tự muốn hỏi xảy ra chuyện gì, nhưng anh kịp thời thu lại miệng.
Mặt mày thiếu niên hơi rũ, nhẹ nhàng nói vẻn vẹn một chữ: ”Ừ.”
”Ừ?” Cố Ý dừng lại, ”Cha cậu cũng bắt nạt cậu?”
Trì Tự âm thầm cân nhắc hai chữ ”bắt nạt”.
Cố Ý hỏi tiếp: ”Vừa rồi cậu vẫn chưa trả lời tớ đấy, có phải cha cậu làm lãnh đạo không?”
”Ừ.”
Anh trả lời nhẹ nhàng nhàn nhạt, tựa như không đếm xỉa tới.
Còn nhớ năm thứ tư tiểu học, có lần về nhà, anh thấy chủ nhiệm lớp ngồi trên ghế salon nhà anh, đang tặng quà cho cha anh, mặt đầy nịnh nọt.
Anh khi bé còn làm ầm ĩ, một đám con trai tụ tập oánh lộn với nhau, chỉ là vui vẻ, không tranh thắng thua. Một lần đó, đám bạn nhỏ không cẩn thận đẩy anh ngã, cánh tay đập xuống đất trật khớp. Năng lực phục hồi cúa trẻ con nhanh, đắp thạch cao hai ngày liền hết bệnh. Chờ đến khi anh đi học lại, vị bạn học vô tình đẩy anh đã chuyển đi rồi, những bạn học còn lại cũng dần dần bất hòa với anh.
Trì Tự từ nhỏ đã thông minh, cái gì cũng thấy rất rõ ràng.
Vào đầu năm, Trì Tự nói với cha, anh muốn trở về quê Dung Châu học bài, ở cùng với ông nội bà nội.
Cha Trì cuối cùng cũng đồng ý.
Ông đang ở chính giữa sự nghiệp phát triển, chuyện gia đình vụn vặt càng ít càng tốt. Huống chi quá nhiều biết bối cảnh của nhà họ, đối với đứa việc học tập lớn lên của một đứa trẻ bình thường cũng không có lợi.
Vì vậy, Trì Tự ở Dung Châu được ba năm, cuộc sống thuận buồm xuôi gió, thậm chí lấy được thân phận người đứng đầu thành phố thi vào trường cấp ba tốt nhất toàn tỉnh.
Anh cho rằng, ba năm kế tiếp nhất định đặc biệt thuần túy phong phú.
Rất đáng tiếc, anh đã gặp được yếu tố không kiểm soát được trong cuộc đời mình.
”Tớ đã nói, cha cậu khẳng định là làm lãnh đạo.” Cố Ý giải thích rõ ràng mạch lạc, ”Tớ nhìn ánh mắt kia của ông ấy, sâu không lường được, còn có nụ cười hữu nghị kia, với vị chủ nhiệm khoa giáo dục phẩm chất đạo đức và tư tưởng của nhà trường của chúng ta rất giống nhau, ai biết một giây kế tiếp ông ấy có đưa cho cậu thẻ trắng hay không…hoặc là thẻ vàng, phạt cậu đi làm lao động công.”
Đường phố trống trải lần nữa lướt qua một cơn gió lạnh, sức gió hơi mạnh.
Đỉnh đầu mũ bỗng nhiên có chút lỏng, Cố Ý vội vàng đưa tay đè lại.
Sợi tóc hai bên thái dương lộ ra, chín quẹo mười tám rẽ [1].
[1] Chín quẹo mười tám rẻ: Chính là ý chỉ độ cong.
Đôi mắt Trì Tự sâu dần: ”Nghe nói cậu bị phát ban à?”
”Đúng…Đúng vậy.”
”Vậy cậu bỏ tay xuống đi.”
”Làm gì?”
”Trước tiên cậu cứ bỏ tay xuống.”
Cố Ý không rõ lắm, chỉ dám bỏ một tay xuống.
Cái mũ ”Vù” bị gió nâng lên.
”Cậu…”
Trong mắt Trì Tư thoáng qua một chút kinh ngạc:
”Cậu đây là kiểu tóc gì?”
Giống như…lông chó.
Nếu đã bị anh phát hiện, Cố Ý dứt khoác không đội mũ nữa.
Tóc cô quá ngắn, dây thun không buộc được, lúc này đã tuộc hơn nửa.
Cố Ý kéo giây thun ra, trừng anh:
”Nói tớ xinh đẹp.”
”…”
”Cậu nói mau! Nếu không tớ sẽ làm cho cậu mù, hoặc là nhốt vào phòng ngầm dưới đất…”
Chà đạp. Gìay vò.
Hai chữ cuối cùng bị cô nuốt xuống.
”Được…Nhìn…”
Trì Tự vừa nói vừa rên rỉ, cười đến bả vai cũng run run.
Thợ làm tóc có thù lớn với cô sao? Ngay cả tóc cũng không tha.
Gió thổi một cái, cô cuộn lại sợi tóc đang theo gió tung bay, thật là ”cảm thấy đầu như muốn nổ tung”
Cố Ý dùng sức vỗ anh một cái: ”Không cho cười!”
”Vậy cậu đội mũ lên đi.”
Cố Ý nổi giận: ”Tớ cứ không đội đấy. Tớ nói cho cậu biết, cậu phải nói tớ xinh đẹp!”
Trì Tự không nhịn được lại quan sát cô.
Ánh mắt chừa đầy lửa giận, rất đẹp.
Môi anh đào mềm mại đỏ tươi, rất đẹp.
Hai gò má tức giận phồng lên, rất đẹp.
Anh chợt phát hiện:
Buồn cười là một chuyện, nhưng xinh đẹp là một chuyện khác.
Cô thật sự rất xinh đẹp.
Cho dù là đầu lông chó.
Ở bên kia đường, một vài cô gái vừa đi vừa lời ong tiếng ve bỗng chốc dừng bước:
”Cô gái kia nhìn thật quen, có phải Cố Ý không?”
”Không thể nào…Ôi, cậu đừng nói, bóng lưng thật sự giống.”
”Cố Ý?”
”Ai, làm gì vậy!” Cố thiên kim hung thần ác sát quay đầu lại.
”Ha ha ha, thật sự là cậu mà!”
Cách đó không xa có bốn người đối diện đi tới, hai nam hai nữ. Tóc bốn người không chỉ là bốn màu, mà ăn mặc cũng cực kỳ lộn xộn, nhưng phần lớn đều là nhãn hiệu nổi tiếng.
Cố Ý: ”Tại sao là các cậu?”
Bọn họ là bạn lúc cô ở Thượng Hải, hoặc gọi là cẩu bằng hữu, bởi vì gia cảnh tương tự nên mới tụ tập chung một chỗ, đều là con em nhà giàu.
Cố Ý chơi với bọn họ mấy lần, nhưng sau khi rời khỏi Thượng Hải, cũng rất ít liên lạc.
”Đã lâu không gặp.” Một nữ sinh tóc đỏ trong đám người đó rất quen thuộc mà vỗ bả vai Cố Ý, ”Kiểu tóc không tệ à.”
Rõ ràng là nói dối cực kỳ, những người còn lại hùa theo cười.
Cố Ý lại đội mũ lên.
Bị Trì Tự nhìn thấy, bị Trì Tự cười, vậy thì cười đi, mặc dù tính cách hung bạo của cô bắt đầu trỗi dậy, nhưng cảm thấy có thể kéo gần khoảng cách với anh, cực kỳ tốt.
Nhưng mà bây giờ, cô cảm thấy có chút chán ghét.
Tại vùng đất linh thiêng như ở Trường Trung học số 1 Dung Châu, Cố Ý đã triệt để hối cải. Những người không muốn học, cô khinh thường nhập bọn với bọn họ.
Trước kia, Cố Ý là người có tiền nhất trong đám con ông cháu cha, cô lại càng có tiếng kiêu căng, chơi với Cố Ý, bọn họ không ít bấm bụng chịu.
Bây giờ quan hệ phai nhạt, cô gái tóc đỏ vốn cũng không thích cô, thấy Cố Ý có hình dáng ngu ngốc như vậy, cứ thế cười mãi.
”Rât buồn cười sao.” Cố Ý mặt đen lại, ”Cậu uống khí cười rồi hả? Muốn tôi đưa cậu đi bệnh viện không?”
Cô gái tóc đỏ cuối cùng dừng lại.
Cô liếc Cố Ý, lại liếc Trì Tự bên cạnh Cố Ý, đồng tử thoáng qua cực kỳ rõ ràng kinh diễm.
Thật là đẹp trai.
”Bạn trai cậu?”
Vẻ mặt Cố Ý hơi trì trệ.
Nếu như Trì Tự không nghe thấy, cô nhất định nói đúng.
”Không phải.”
Cô gái tóc đỏ cười: ”Nếu như vậy, tôi muốn xin WeChat.”
Cô lấy điện thoại từ trong túi xách ra, gò má ửng đỏ.
Đồng tử Cố Ý trợn tròn: ”Không được!”
”Vì cái gì không được? Cũng không phải bạn trai của cậu.”
Cố Ý che Trì Tự bên cạnh: ”Cậu…Cậu ấy là học phách, sau này muốn thi Thanh Hoa [2], cậu không thể ảnh hưởng đến việc học tập của cậu ấy.”
[2] Thanh Hoa – Đại học Thanh Hoa (tên quốc tế: Tsinghua University – THU) là một trường đại học đa ngành, đa lĩnh vực ở Bắc Kinh, Trung Quốc. Trường này được xem là một trong những trường đại học danh tiếng nhất ở Trung Quốc và Châu Á. Phần lớn cuộc xếp hạng các trường đại học Trung Quốc xếp Thanh Hoa là số một ở TrungQuốc.Thanh Hoa được xem là trường khoa học và công nghệ tốt nhất Trung Quốc.
9-160523161U7
Tiểu cô nương đứng cách Trì Tự rất gần, khuỷu tay trái của cô kề sát áo khoác của anh, bộ dạng che chở con cái.
Dưới vành mù, mái tóc ngắn ngủn của cô không thể che hết cổ, lại không quấn khăn quàng, một đoạn da thịt trắng như tuyết nhức mắt.
Cô gái tóc đỏ không có phúc hậu mà nở nụ cười: ”Thi Thanh Hoa? Cậu cũng sẽ cùng thi Thanh Hoa sao?”
Cố Ý: ”Bây giờ tôi ở toàn với học phách, tôi giống như họ, trong lòng chỉ có học tập.”
Nói những lời này xong, người ở đây đều vui vẻ.
Trong lòng chỉ có học tập.
Trì Tự mím môi, lắc đầu một cái.
Ánh mắt của cô gái tóc đỏ liếc thẳng lên mặt Trì Tự.
Thật sự là cực phẩm mà, hình dáng cười lên quá mê người.
Cô không để ý tới Cố Ý nữa, trực tiếp nói với Trì Tự:
”Có thể thêm số WeChat không? Sau này có thể đi chơi với nhau.”
Trì Tự không hề nghĩ ngợi: ”Không thể.”
”Tại sao? Thêm số WeChat thôi mà…”
Trì Tự ôn hòa nhã nhặn: ”Tôi không có WeChat.”
”…Hả?”
Cố Ý thật sự muốn vì anh mà vỗ tay.
Cô gái rất lúng túng: ”Sao lại không có WeChat, cậu đừng lừa tôi.”
”Thật không có.” Anh thể hiện vể bất đắc dĩ, ”Bởi vì tôi muốn thi Thanh Hoa, bất kỳ thứ ảnh hưởng tới việc tôi học tập, WeChat, điện thoại di động, cũng không có.”
”…”
Mặt mày Cố Ý lập tức hớn hở, ánh mắt tựa như cánh hoa trong suốt, nụ cười ngọt ngào đắc chí có thể nặn ra mật.
”Nghe chưa? Sau này gặp ở Thanh Hoa ấy~~” Thần sắc của Cố Ý vô cùng tức giận, kìm lòng không được mà kéo cánh tay Trì Tự, kéo anh đi về phía trước.
Cho đến khi bỏ rơi những người đó, Trì Tự mới rút tay ra.
Anh đè bả vai Cố Ý, đẩy cô xa ra một chút.
”Mau về nhà đi.”
”Không muốn mà.”
”Kháng cự không có hiệu quả.”
”Vậy cậu đưa tớ về nhà.”
Trì Tự hết sức nhẫn nại: ”Tôi đưa cậu đến trạm xe.”
”Tớ đáng yêu như vậy, cậu chỉ đưa tớ đến trạm xe, ngộ nhỡ tớ bị người xấu bắt cóc thì làm sao?”
Trì Tự: ”…Cậu bỏ mũ xuống, sẽ không có người cảm thấy có hứng thú với cậu.”
…
”Mẹ!” Cố thiên kim đập mũ lên người anh, ”Tớ phải giết con cá thối tha này!”
Đôi lời tâm tình của editor: Cố Ý đã gặp cha mẹ chồng tương lai rồi :)))) À mà mình bật mí một chút là chương tới có một món quà to bự mà tác giả tặng mọi người đây, siêu siêu siêu bự luôn =)))))
|