Lấy Chồng Tuổi 18
|
|
Kì thi cuối kì là kì thi cuối cùng của bọn học sinh cuối cấp chúng nó, dù có căng thẳng nhưng tiếc nuối những năm tháng đẹp đẽ cùng bạn bè, thầy cô trong trường vẫn tồn đọng trong mỗi người, ai cũng có dự định riêng, con đường riêng cho mình Nó Hiền và Nhi cùng có dự định sẽ học ở trường đại học kinh tế quốc dân, đó là một điều may mắn, dù sao lúc vào đó vẫn có bạn để chơi, nó có gặng hỏi anh nhưng anh không nói gì, lần nào cũng giở nụ cười chết ruồi ra - Sắp bế giảng rồi, có lẽ chúng ta cũng ít gặp nhau mình sẽ rất buồn, mình quyết định rồi sẽ thi vào trường thể thao, dù sẽ ít được gặp cậu nhưng chúng ta vẫn có điện thoại mà đúng không? - Nhật Hoàng cười - Ừm, đúng vậy - nó gật đầu cười - Sau khi thì xong chúng ta đi choi nhé? - cậu quay qua nó cười - Được chứ, cậu phải thi tốt vào đó - nó cười - Ừm, được cậu cổ vũ như vậy mình chắc chắn sẽ thi tốt, cậu cũng vậy nha - cậu gật đầu nhìn nó - Mau đi thôi, tôi còn phải đi có việc nữa - anh đứng chờ ở cổng trường thấy 2 người lời qua tiếng lại, thân thân mật mật, cười nói vui vẻ thì bực bội - Nếu anh có việc bận thì để tôi đưa cậu ấy về, anh cứ đi đi - Nhật Hoàng thẳng thừng - Em thích đi cùng cậu ta thì cứ báo trước, đừng để tôi phải đợi em như vậy - anh nói xong mở cửa xe đi vào - Eh, đợi tôi với, cái đồ đáng ghét, sáng nắng chiều mưa ai mà chịu được cái tình này của anh chứ - nó chạy tới nhưng mà anh đã phóng xe đi mất, nó bực bội - Để mình đưa cậu về - Nhật Hoàng kéo tay nó - Ừm, cậu đi lấy xe đi, mình đợi - nó gật đầu - Cậu đợi mình nhé - Nhật Hoàng rời đi Kítttt - Sao còn quay lại vậy? - nó bĩu môi - Có đi thì lên xe nhanh lên, tôi còn có một cuộc họp nữa - anh giục - Cái đồ phách lối - nó miệng thì nói nhưng tay vẫn mở cửa ngồi vào xe - Thắt dây an toàn vào - nó vừa đóng cửa xe thì anh đã phóng đi làm nó bật người ra sau may mà là ôtô chứ xe máy là nó lộn cổ rồi - Anh có biết đi xe không hả? Làm tôi hết hồn à - nó la lên - Ngồi im đi - anh búng trán nó Nó nhớ ra là nó vừa bỏ Nhật Hoàng ở đó mà không nói lời nào, nó liền lấy điện thoại ra nhắn tin xin lỗi lấy cớ có việc cần phải làm nên bắt taxi về trước rồi. Nó không ngờ rằng khi nó lên xe của anh, Nhật Hoàng cũng vừa lấy xe ra và nhìn thấy tất cả . cậu thấy thất vọng khi nó lại nói dối cậu, sao nó lại làm vậy, có lẽ nào tình cảm của nó đã thay đổi Lễ bế giảng tới, học sinh bình thường thì mặc đồng phục còn học sinh cuối cấp bọn nó chọn áo dài và comle, nó được đại diện cho khối đứng lên phát biểu trước toàn trường, vui có, buồn có, ngậm ngùi nuối tiếc cũng có, Bế giảng xong chỉ còn khối cuối cấp ở lại để chụp ảnh kỉ niệm với nhau Sau bế giảng chỉ còn 2 tuần cho bọn nó ôn tập, nó tranh thủ mang sách vở theo anh đến công ty để ôn tập, nó ngồi ôn bài còn anh ngồi làm việc, có bài nào không hiểu nó sẽ mang qua nhờ anh dạy - Nè, sao anh không ôn tập gì hết vậy? Đúng là anh rất giỏi nhưng cũng phải ôn một chút đi chứ? - nó nhìn anh thắc mắc - Em cứ ôn đi, tập trung mà ôn, không lúc trượt rồi đừng có ngồi khóc - anh vẫn chú tâm vào máy tính - Đúng là đồ tự cao tự đại - nó bĩu môi lại vùi đầu vào sách vở Còn vài ngày cuối, nó quyết định dừng ôn tập, vì nó cũng ôn hết rồi, những ngày cuối nên nghỉ ngơi thư giãn đầu óc để bớt căng thẳng, còn chuẩn bị đồ dùng khi đi thi đầy đủ nữa - Ngày kia là đi xem trường và phòng thi rồi, ngày thi ngay sau đó tính ra chỉ còn 4 ngày nữa là phải lên thớt rồi, anh không thấy lo lắng gì sao? - nó chống cằm nhìn anh - Lo lắng cũng làm gì được đâu, khi người ta không tin vào bản thân của mình không tin vào khả năng mình sẽ làm được thì người ta mới lo lắng, mình tin vào thực lực của mình tin vào công sức mình ôn tập thì chẳng việc gì phải lo lắng cả, cứ thoải mái đầu óc đi rồi sẽ đạt kết quả, chứ lo lắng càng làm cho rối loạn hơn - anh cười nhẹ - Ừm ha, anh nói đúng ghê, tôi sẽ không lo lắng gì hết, tôi học giỏi mà - nó cười Ngày thi đến, nó tự tin là mình đã mang đủ đồ, nhưng không ngờ tới khi đến trường thi tìm không thấy thẻ dự thi nó sực nhớ ra là nó để ở trên bàn cạnh giường - Chết rồi, tôi quên thẻ dự thi rồi làm sao đây? - nó nhìn anh lo sợ - Để tôi về lấy cho em - anh ra mở cửa xe - Nếu anh về lấy cho tôi thì anh không kịp qua trường thi của anh mất, không được đâu - nó lắc đầu - Sẽ kịp, em yên tâm đi, em có mang chứng minh thư và thẻ học sinh chứ? - Có - nó mở tìm trong túi - Vậy nếu tôi không đến kịp thì em cầm 2 thứ đó lên phòng hội đồng thi trình bày với họ hiểu chưa - anh nói xong thì chui vào xe phóng đi Trên đường anh phóng xe tốc độ rất nhanh, anh gọi điện cho bà quản gia, kêu bà lên phòng tìm thẻ dự thi của nó rồi mang ra cổng đợi trước, anh về đến chỉ cần lấy và đi luôn. Nó lo anh không đến kịp, rồi anh không thể qua trường của anh để thi, còn có 2 phút nữa thôi Kítttt - Thẻ dự thi của em đây, mau vào phòng thi đi - anh đi ra đưa thẻ cho nó - Anh giờ qua đó có kịp không? - nó lo lắng - Kịp, tôi không phải người bình thường đâu, em mau vào phòng thi đi, đừng có lo lắng gì hết, làm bài cho tốt, thi xong tôi sẽ qua tìm em - anh an ủi nó rồi lên xe phóng đi Anh đi rồi nó mới chạy vào trong,nó đâu biết anh chỉ lừa nó như vậy chứ đâu có ai từ trường ở phía đông thành phố qua phía tây thành phố nhanh được như vậy chứ tối thiểu mất 20p mà anh cũng đâu càn phải thi, bằng cấp 1,2,3 của anh đều có, đều là bằng giỏi của những trường danh tiếng của Mỹ, bằng đại học Harvard loại giỏi luôn, chỉ là nó không biết mà thôi, anh vào học cùng chỉ là cái cớ ở cạnh nó thôi. Anh đi kiếm chỗ đỗ xe rồi qua một quán nước vỉa hè ngồi chờ nó, ở xung quanh cũng chỉ toàn là cha mẹ,anh chị chở con, em đi thi, anh ngồi vỉa hè như này tất nhiên thu hút ánh nhìn của mọi người rồi, nhất là mấy cô nữ sinh viên tình nguyện ở đây nhìn anh chết mê chết mệt. Được cái hôm nay anh mặc quần tây, áo sơ mi trắng lại càng đúng gu của đám con gái mộng mơ - Cháu trai, chau đưa em gái đi thi à? Em gái cậu thi phòng bao nhiêu vậy? - một ông bác ngồi gần đó hỏi chuyện - phòng 16 ạ - anh cười nhẹ - Nhìn cậu trẻ như vậy ăn mặc lịch sự chắc công việc cũng ổn định lắm nhỉ? - một người khác gặng hỏi - Cháu làm văn phòng - anh cười nhẹ - Chà em gái cậu may mắn quá nhỉ, có anh trai như cậu Bỗng đâu mấy cô sinh viên bu vào bắt chuyện, anh vẫn lịch sự, nhẫn nhịn - Anh cho em nick Facebook được không ạ? - một cô mạnh dạn lên tiếng - Tôi không dùng Facebook - anh cười nhẹ - Sao có thể vậy được chứ, anh trẻ như vậy mà không dùng Facebook sao? - Vợ tôi có dùng đó, muốn lấy nick cô ấy không? - anh cười mỉm - Em không tin anh đã có vợ đâu - cô gái nghi ngờ - Lát nữa thi xong, cô ấy ra là biết ngay tôi nói thật hay đùa - anh bình thản trả lời - Cậu trai trẻ, cậu đã có vợ rồi hả? Mà cậu nói vợ cậu đang thi chẳng lẽ vợ câu....- một ông hỏi xen vào - Cô ấy cùng tuổi với con của mấy bác, chỉ là ngày sinh của cô ấy là 1/1 dương lịch mà thôi - anh lập tức giải thích - Vậy cậu năm nay bao nhiêu tuổi? - Cháu 2 tháng nữa là tròn 21 - Giớ trẻ bây giờ lấy vợ sớm quá, cậu còn trẻ như vậy đã lấy vợ rồi Anh không nói gì chỉ cười nhẹ, mấy cô sinh viên có vẻ hậm hực rời đi hết. Hết giờ thi nó đi ra với vẻ vui tươi, ai ai ra khỏi phòng thi cũng vẻ thất vọng có mình nó vẫn vui tươi, đi ra đến cổng đã thấy anh đứng nổi bật giữa đám đông, nó vui mừng vẫy tay chạy đến - Zaaa - nó nhảy chồm lên người anh, ôm vai bá cổ - Nhìn cái mặt như này chắc làm được bài chứ gì? - anh cười đỡ nó tránh cho nó ngã - Anh cũng biết mà còn hỏi, không phải anh ra trước tôi sao, từ bên đó qua đây nếu anh không làm xong trước sao có thể qua đây chứ - nó cười tươi - đề dễ ẹt à - nó nói hơi to thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh - Không uổng công tôi kèm cho em, mau đi ăn thôi, chiều còn thi tiếp, thích ăn gì? - anh búng trán nó - Ăn lẩu - nó mắt sáng lên - Được rồi đứng đây chờ, tôi đi lấy xe - anh xoa đầu nó rời đi - Nè em gái, đó là anh trai em à? - mấy cô sinh viên vừa nãy tán tỉnh anh lần mò đến chỗ nó - Không là chồng em đó, có gì không mấy chị - nó ngẫm ngay ra mấy người này mon men đến anh - Thật sao? - mấy cô gái thất vọng - Không tin mai em đem giấy chứng nhận kết hôn cho chị xem - nó cười mỉm - Không cần đâu - mấy cô đó liền rời đi - Mau đi thôi - anh mở cửa xe cho nó - Trời ơi, đúng là người hiếm có khó tìm mà, đẹp trai, giầu có, công việc ổn định, không quan tâm mạng xã hội vậy mà lại có vợ rồi, thật bất công - mấy cô sinh viên nhìn theo chiếc ô tô rời đi mà tiếc nuối Sau 3 ngày thi căng thẳng thì cuối cùng nó cũng được giải thoát, thật ra thì không phải nó căng thẳng mà những người khác căng thẳng. Vừa thi xong ngay ngày hôm sau nó đã rủ 2 con bạn đi chơi giải trừ căng thẳng rồi, còn anh thì lại quay lại làm việc thôi Đến ngày biết điểm thi là chuyện của 2 tuần sau đó rồi, nó tất nhiên vượt qua một cách dễ dàng, 2 con bạn cũng không ngoại lệ, chính vì vậy mà 3 đứa nó quyết định mở tiệc ăn mừng, địa điểm tiệc là nhà nó, cũng chỉ có nó, anh, Hiền, Nhi và có thêm cả đức nữa. Ăn uống tưng bừng, nó lúc đầu yêu cầu uống rượu nhưng bị anh ngăn cấm nên uống nước ngọt thay rượu Đến đưem thì cũng giải tán hết, nó vè phòng đi tắm, vừa tắm xong đi ra thấy anh ngồi ở ghế sofa rồi - Cái này tặng em - Anh đưa ra một hộp quà được bọc cẩn thận - Cảm ơn nha, là gì vậy? - nó không chần chừ bóc ra - Woa cảm ơn anh nha - nó nhảy tõm lên người anh vui mừng - Tôi muốn đi tắm - anh cười - À ừ, sorry - nó ngượng rồi liền kiếm cớ chữa ngượng - anh tặng quà tôi vì cái gì? - Chúc mừng em vượt qua kì thi - anh cười - Món quà này tôi nhận nhưng tôi không quên lời hứa đưa tôi đi du lịch của anh đâu đấy - nó ra vẻ cao thượng - Đã hứa tất nhiên là phải làm, em cứ đăng ký được vào trường Kinh Tế Quốc Dân đi rồi sẽ được đi - anh xoa đầu nó - Mà anh được bao nhiêu điểm vậy, anh sẽ học trường nào? - nó nhớ ra - Lo của em đi, tôi tất nhiên hơn em rồi - anh đi vào phòng tắm Nó rất tò mò về điểm của anh, nó liền nhớ ra thẻ dự thi của anh, chỉ cần lấy mã số của anh rồi tra là ra thôi, nó tìm rồi tra thử kết quả hiện lên là anh bỏ thi tất cả các môn, nó sững sờ rồi nó tra bản đồ trường nó thi đến trường anh thi, 2 trường cách xa nhau như vậy dù anh có chạy cách mấy cũng không kịp, vậy những ngày thi anh đã làm gì ở đâu. Cạch - Nghịch máy tính vừa thôi, tôi mua để cho em học chứ không phải để cho em chơi game - anh đi ra đầu tóc ướt nhẹp, anh lấy khăn lau khô đầu - Anh không tham gia thi đúng không? Nó buông máy tính xuống đi tới gần anh - .... - anh không biết phải trả lời thế nào - Tôi tra điểm của anh rồi, kết quả báo anh bỏ thi, có phải là ngày đầu đi thi vì lấy thẻ dự thi cho tôi nên anh không kịp qua địa điểm thi của anh đúng không? - nó ngẩng lên nhìn anh mắt ngấn lệ - Hừm, ừm - anh chỉ biết thở hắt ra gật nhẹ đầu xác nhận - Xin lỗi, là tại tôi ngốc, tại tôi bất cẩn, nếu tôi không quên thẻ dự thi thì anh đã không bị muộn thi huhuhu - nó khóc - Không sao, đừng khóc nữa, không phải lỗi của em, là do lúc đó xe tôi ỏng nên không đi được nữa, phải mang xe đi sửa - anh ôm nó dỗ dành - Huhuhu - ó khóc lóc mãi, nó biết thừa anh nói dối, làm gì có chuyện xe đang đi bình thường lại hỏng được chứ Một lát sau nó nín thì cũng ngủ thiếp đi luôn, anh đặp nó nằm ngay ngắn, nhìn nó ngủ mà thấy tội ghe luôn, mi vẫn ươn ướt vì nước mắt đọng lai, 2 bọng mắt thì sưng đỏ lên, anh cười nhẹ hôn nhẹ lên trán nó, hành động của nó làm anh rất vui Vì chuyện đó nó rầu rĩ suốt mấy ngày, vì thời gian này là thời gian làm hồ sơ đăng kí trường đại học nên, nó chú tâm vào việc làm hồ sơ mà tạm quên đi việc đó. Nó không hề sợ rằng mình không được tuyển sinh vào trường đại học kinh tế quốc dân vì nó tự tin vào thành tích của mình, 2 con bạn nó thì cứ cằn nhằn than thở hoài, đến khi có kết quả danh sách các tân sinh viên của trường thì 2 đứa mới chịu để yên cho nó Cạch - Cuối cùng thì chúng ta vẫn được học cùng nhau, thật tốt quá đi - Nhi vui mừng - Các bà cứ tự mình dọa mình không hà - nó cười đi vào - Quả này tui được hẹn hò với soái ca dạy kèm rồi hihi - Hiền vui mừng Cạch cạch - Nè bà nghe tiếng gì không? Nhà bà có trộm sao? - Nhi nhìn quanh - Làm gì có, chắc là mấy người giúp việc thôi - nó lắc đầu - Không phải bà nói là hôm nay họ được nghỉ sao, nên bà mới rủ bọn tôi về nhà bà đó - Hiền cảnh giác - Hay là ông Bảo? - Nhi nhớ ra - Không, anh ta đi làm rồi, làm gì còn ở nhà giờ này nữa - nó lắc đầu - có khi trộm thật, mau lấy vũ khí đi - nó vớ được cây ô ở gần đó Nhi và Hiền cũng mau chóng kiếm vũ khí, đi về phòng bếp nơi có tiếng động, 3 đưa chầm chậm đi vào, thấy 1 bóng dáng đang lúi húi lục lọi sau bàn bếp - Trộm này, trộm này, trộm này - 3 đứa nó xông vào đánh tới tấp - A a a a dừng tay, tôi không phải là trộm - người đó la lối ầm ĩ - Anh không là trộm thì là gì, tôi đâu có biết anh là ai, mau gọi cảnh sát tới, tôi đập chết anh - nó không tha - Mi! Mi! Dừng tay lại, cậu ta không phải trộm đâu, em dừng tay lại đã, bình tĩnh, bình tĩnh - anh ở trên tầng nghe thấy ở dưới ầm ĩ nên liền chạy xuống, thấy nó đânh đánh cậu ta tới tấp liền ngăn lại - Tôi đã nói tôi không phải trộm mà - cậu trai kia đứng dậy mếu máo - Anh không là trộm thì sao lục lọi tìm cái gì, mếu cái gì, tin tôi đánh chết anh không, đồ con gái - nó nạt nộ - Nè đừng có súc phạm tôi nha - cậu ta tức giận - 2 người thôi đi, Mi bình tĩnh lại, đây là bạn của tôi, không phải trộm - anh đính chính lại - Đây là vợ mày hả? Hung dữ như cọp ấy - cậu ta mếu máo - Anh nói gì? - nó sôi máu - Thôi thôi, bà cũng bỏ qua đi, từ nãy giờ anh ta cũng bị đánh nhiều rồi, bọn tôi đói quá, có gì ăn không? - Nhi ngăn lại - Có chờ đấy - nó đi vào trong bàn bếp tìm - đồ ăn tôi để trong này đâu rồi? Nó ngẩng lên nhìn anh - Em để trong đấy thì vẫn ở trong đấy chứ đâu - anh cau mày - Chân gà, khô bò, khô gà, đồ ăn tôi để trong tủ của tôi cũng biến mất, là anh ăn hết đúng không? - mắt nó tóe lửa nhìn cậu bạn của anh - Tôi đói quá, nên tìm đồ ăn, tôi không biết đó là của cô - cậu bạn nuốt nước bọt đầy sợ sệt - Đồ đáng chết, giết - Nhi và Hiền xông vào tẩn cậu ta, nó cũng xông vào đánh, một mình anh không thể ngăn được 3 con hổ đói Sau 15' trận hỗn lọa cũng kết thúc tất cả cùng ngồi ở sofa phòng khách, người thê thảm nhất tất nhiên là cậu bạn kia, tóc tai thì rối bù xù, tay cổ đầy vết đỏ do bị càu cấu - 2 bên bình tĩnh chưa? - anh đâm ra thành người hòa giải - đây là Cao Quốc Anh, bạn thân của tôi, đã từng nói cho mọi người biết 1 lần rồi, còn đây là Trang Mi vợ của tao, đây là Nhi và Hiền bạn thân của cô ấy - anh giờ mới có thể giới thiệu đàng hoàng - Xin chào 3 em, chuyện vừa rồi cho anh xin lỗi, anh sẽ mưa đền cho mấy em sau - Quốc Anh có vẻ sợ 3 đứa nó - có thể gọi anh là Kay - Hừm, chào, nhớ mua trả bọn tui đấy - nó vẫn hậm hực - Xin chào anh, bọn em thất lễ rồi - Nhi và Hiền cười gượng - Kết quả tuyển sinh thế nào rồi? - anh nhìn nó - Trúng tuyển rồi, tôi sao có thể trượt được chứ, nhớ lời hứa của anh đó - nó liền vui vẻ trở lại - 2 em cũng vậy chứ? - anh cười - Dạ vâng, bọn em mà lại - Hiền cười - Nhưng mà...anh....- nó bỗng nhớ ra chuyện đó có vẻ ngập ngừng - Không sao, đừng có suy nghĩ nhiều, nhập học thì cũng phải đén giữa tháng sau nên tôi sẽ sắp xếp rồi thực hiện lời hứa với em- anh xoa đầu nó - mấy ngày tới Kay sẽ ở đây vài ngày, đến khi cậu ấy tìm được nhà sẽ đuổi cậu ta đi, em thấy ổn chứ? - Nè, tôi có phải bạn ông không vậy? - Kay bất mãn nhưng anh chẳng thèm đề ý tới - Không vẫn đề, chỉ cần anh ấy không ăn trộm đồ ăn của tôi thì OK - nó gật đầu
|
Như lời đã hứa, anh cho nó đi du lịch, tất nhiên là có thêm 4 cái đuôi bám theo đi ké, mọi người thắc mắc vì sao lại là 4 cái đuôi mà không phải 3 cái chứ gì? Đơn giản là Hiền bám theo tất nhiên là kéo theo Đức bám theo nên là 4 cái - Woa ngồi máy bay thích thật nha - nó hào hứng - Em làm như kiểu chưa đi máy bay bao giờ ấy - anh phì cười - Thì chưa đi thật mà, đây là lần đầu tiên đi đó - nó quay qua anh cười - Thắt dây vào, chuẩn bị cất cánh rồi - anh nghiêng qua thắt dây an toàn cho nó - Ừm...cảm...cảm ơn - nó bị tiếp xúc đột ngột như vậy mà lại còn là khoảng cách gần thì tim đập chân run, giộng ngấp ngứ - Sao vậy? Sao mặt đỏ hết lên vậy? - anh nhìn nó cười nhẹ - Làm hì có chứ - nó liền quay qua cửa sổ lé tránh Khoảnh khắc máy bay cất cánh hơi sóc, nó hốt hoảng túm lấy tay anh nhắm tịt mắt sợ hãi. Anh thấy vậy thì nắm chặt tay nó trấn an - không sao đâu, do lần đầu đi máy bay nên vậy đó, sẽ hết ngay thôi - Phù, sợ chết mất - nó thở phào khi máy bay đã ổn định - Nhát như cáy - anh xoa đầu nó cười nhẹ - Woa chúng ta đang trên trời rồi nè - nó nhìn ra ngoài cửa sổ thốt lên Anh chỉ biết nhìn nó mà mỉm cười thôi, nhìn vẻ ngây ngô của nó làm anh thấy ấm lòng, vui vẻ, nhưng rồi lòng anh bỗng sợ một ngày nào đó cái vẻ ngây thơ trong sáng này sẽ biến mất, không còn nữa, anh rất sợ ngày đó sẽ xảy ra Khi nhận phòng khách sạn, có chút xích mích giữa nó với anh, anh đã đặt 3 phòng trước đó, là phòng dành cho 2 người, nó cảm thấy bức xúc - Nè tối ngủ ở đâu hả? - nó chống nạnh nói - Thì như bình thường thôi, Nhi với Hiền 1 phòng, Đức với Key một phòng, thì tất nhiên là em với tôi 1 phòng - anh đáp lời như đây là điều đương nhiên - Sao tôi lại cùng phòng anh chứ? - nó đỏ mặt - Chúng ta đã kết hôn, cũng đâu phải chưa ngủ chung lần nào, phải nói là chưa ngủ riêng lần nào, thì chuyện này có sao chứ? - anh nhếch môi cười - Thôi thôi, tùy anh - nó muốn dừng ngay chuyện này lại, càng nói thì người xấu hổ là nó chứ cái mặt anh thì có bao giờ biết ngượng đâu mà Sau khi về nhận phòng, thay đồ thì tất cả tập trung đi chơi, điểm đầu tiên chính là đi lên Bà Nà Hill, trên này tha hồ ngắm cảnh, tha hồ chụp choẹt, sống ảo, được cái thêm một cao thủ chụp ảnh là Key nên bọn nó càng hăng - Trên này đẹp thật nha - nó sau khi chụp choẹt chán rồi thì đi dạo ngắm cảnh - Thấy vui không? - anh đi cạnh nó luồn tay qua lắm tay nó lúc nào chính nó còn không biết - Vui chứ, cảm ơn anh nhé - nó quay qua nhìn anh cười - Mi Bảo! - có tiếng gọi đằng sau - Hử - 2 người nghe gọi thì quay lại Tách tách tách - Key bấm máy chụp được vài kiểu - Woa, anh Key chụp cho họ đẹp quá chỉ là chụp ngẫu nhiên thôi mà đẹp như vậy rồi - Nhi nghé vào xem thì khen ngợi - Đâu để em xem nào - nó nhanh chóng chạy đến xem - Key! Cậu có thể chụp cho chúng tôi vài kiểu nữa chứ? - anh đi tới tự động đề nghị - Cậu có bao giờ thích chụp ảnh mấy đâu mà hôm nay lại chơi lớn thế - Key nói đểu - Có chụp không - anh không nói nhiều lời - Được rồi, được rồi - Key gật đầu - Cả em nữa - Hiền cũng kéo Đức nhảy vào - Ok luôn - Ai cũng có đôi chụp ảnh còn mình tôi cô đơn lẻ loi - nhi làm vẻ mặt đáng thương - Nếu em không chê thì chụp cùng anh này, cô đơn về với cô đơn - Key quay qua nửa đùa nửa thật - Dạ được đó - Nhi đồng ý dù hơi ngượng Sau khi chơi trên Bà Nà Hill chán chê thì mọi người trở về khách sạn, tất nhiên chưa dừng lại ở đó, bọn nó đòi ra biển tắm, nó thay bộ váy maxi dài đến mắt cá, sau lưng hở đến tận dưới hông, lúc đầu anh không đồng ý, nhưng vì nó cố chấp quá nên anh đành chịu, nó vác thêm bikini nữa Sau khi ra bãi biển tất nhiên chế độ sống ảo của bọn nó lại bật sáng, chụp choẹt chán chê thì mới đi thay đồ để xuống biển chơi - Này sao lại lên đây ngồi rồi? - Key ngồi xuống cạnh nó - Không có gì đâu, em chơi chán rồi, dù sao cũng không biết bơi - nó cười nhẹ - Em ở với Bảo, nó không bắt nạt em đó chứ? - Key hỏi chơi thôi - Anh ta mà không bắt nạt em thì em đã sướng rồi, nhưng mà vừa rồi em gây ra một việc lớn ảnh hưởng đến anh ta, em cảm thấy vô cùng có lỗi - nó tự nhiên trùng xuống - Chuyện gì mà nghe nghiêm trọng vậy? - Lần thi tốt nghiệp vừa rồi đó, vì em quên thẻ dự thi nên anh ấy chạy về lấy cho em, nhưng rồi anh ấy không kịp chạy đi dự thi của mình - nó kể, mắt ngân ngấn - Nó có bằng rồi mà, em bị nó lừa rồi - Key đám tỉnh bơ - Hả? - nó ngạc nhiên đến nỗi không thể load được lời Key nói - Nó có bằng tốt nghiệp của trường trung học nổi tiếng bên đó, cả bằng đại học Harvard nữa, tất cả đều là loại giỏi luôn đó - Key nói rõ ràng - Em bị anh ta lừa sao? - nó ánh mắt đã thay đổi thành tức giận - Sao lại lên đây ngồi vậy? - anh đi đến gần - Anh là đồ đáng ghét - nó nhìn anh tức giận bỏ đi - Chuyện gì vậy? - anh nhìn Key hỏi - Là chuyện cậu lừa cô ấy cậu chưa tốt nghiệp - Key đáp - Cái thằng nhiều chuyện này - binh - anh tặng cho Key 1 cú vào đầu rồi chạy theo nó Nó sau khi đi xả qua người, thay đồ, liền cầm hết đồ của mình đi về khách sạn, tất nhiên anh vẫn kiên trì bám theo - Anh là đồ lừa đảo, anh lừa tôi vui lắm sao, tôi là đồ chơi của anh đấy à? - về tới phòng rồi nó mới làm ầm lên - Chuyện đó nghe tôi nói, là lúc mới đầu, tôi muốn gần em để tiếp xúc với em nhiều hơn, để hiểu rõ em hơn nên mới nghĩ ra vào hpacj cùng em, tôi cũng đâu có nói là tôi không có bằng - anh nhẹ nhàng giải thích - Nhưng anh không biết vì chuyện này mà tôi suy nghĩ rất nhiều, tôi thấy mình có lỗi, tôi đã khóc anh biết không? Anh là đồ đáng ghét... Ưm - nó khóc lóc đánh anh xả giận, anh giữ tay nó lại, kéo nó tới hôn nó, - Tôi xin lỗi, là nỗi của tôi, em đừng có khóc nữa - anh buông nó ra lau nước mắt cho nó - Huhuhu - dù sao thì khoing phải vì tôi mà anh không đỗ tốt nghiệp là tốt rồi - nó xông tới ôm anh khóc từa lưa - Thôi nín đi, mau đi tắm đi, không để lâu sẽ bị ngứa người đó - anh dỗ dành nó - Ưm - nó ngoan ngoãn gật đầu lấy đồ đi tắm Sau khi tắm xong nó đi ra thì anh vào tắm, nó ngồi sấy tóc, nó suy nghĩ đến chuyện của anh, nếu anh đã tốt nghiệp rồi thì chuyện anh bị tai nạn cũng là giả sao. Cạch - Sao lại ngồi thẫn thờ vậy? - Anh đi ra đầu ướt nhẹp, thấy nó ngồi thẫn thờ thì hỏi - Không có - nó ngập ngừng - Tối sau khi ăn tối sẽ cho em đi dao bờ biển - anh đi tới xoa đầu nó Tối sau khi ăn xong, như lời hứa anh dẫn nó dạo dọc bờ biển, nó giữ im lặng suốt dọc đường đi, anh nhận ra sự khác thường của nó - Em có chuyện gì mà suy tư vậy chứ? - Tôi vẫn thắc mắc, nếu anh đã học xong rồi vậy chuyện tai nạn của anh là không có thật đúng không? - cuối cùng nó vẫn muốn hỏi rõ ràng - Không, chuyện tôi bị tai nạn là thật - anh ngồi xuống bãi cát nhìn ra ngoài xa - Nếu thế sao anh có thể học xong rồi chứ? - nó ngồi xuống bên cạnh - Trong thời gian tôi hôn mê và ở viện mọi người đã thuê người đi học hộ cho tôi, đến khi tôi hồi phục - anh cười - Nhưng vì sao anh lại gặp tai nạn giao thông chứ, chắc là đi ẩu lạng lách chứ gì - nó bĩu môi - Chuyện đó...- anh không muốn nhắc lại chuyện cũ - Sao vậy? Sao không thể kể cho tôi chứ - nó tò mò - Năm đầu đại học tôi gặp một cô gái... - chính là người yêu cũ đó đúng không? - nó nhìn qua anh, nhắc đến cô gái đó nó tự nhiên thấy lòng mình không thoải mái lắm - Đúng vậy, thời gian đầu quen nhau rồi dần có tình cảm, đã có những khoảng thời gian rất vui vẻ, hạnh phúc, nhưng trong khoảng thời gian đó tôi chỉ biết tên tuổi, tính cách nhưng lại không biết rõ về gia đình cô ấy, chỉ biết cô ấy là con lai Việ -Mỹ nhưng không hề biết gia thế của cô ấy, cô ấy cũng không bao giờ kể cho tôi nghe. Đến một ngày tôi bị 1 đám mafia bắt đi, tôi mới biết rằng cô ấy là con gái của một ông trùm mafia, mục đích tiếp cận tôi đầu tiên của cô ấy là lấy được tình cảm của tôi, rồi nhờ đó moi được thông tin về các lô hàng quan trọng của tập đoàn nhà tôi để đánh cắp, đến tận khi bị bắt tôi mới nhận ra được điều này, tôi quá tin người đúng không - anh cười nhếch mép khinh bỉ chính mình - Bố cô ấy bắt tôi vì muốn điều khiển ông nội tôi chấp nhận chở một lô hàng phi pháp cho ông ta, tôi lúc đó đã tìm cách trốn chạy và bị đám mafia đó không dừng ở đó đuổi theo, vì quá chú tâm trốn chạy nên tôi bị một chiếc xe tải tông, đám người đó thấy vậy sợ bị ảnh hưởng nên trốn hết, tôi đã bất tỉnh ở bệnh viện 6 tháng, nghe mọi người nói trong lúc đó không ít cơ số lần tôi lâm vào nguy kịch, khi tỉnh lại điều khiến tôi sốc nhất chính là tôi không thể cử động 2 chi dưới, cộng thêm tâm trạng hận thù cô ấy tôi điên cuồng tức giận, điên cuồng đập phá, khoảng 1 tuần tôi lấy lại được bình tĩnh, không còn điên cuồng không còn đập phá, lúc này cô ấy đến, nói lời xin lỗi, muốn tôi và gia đình không truy cứu chuyện của bố cô ấy gây ra, nếu không truy cứu thì coi như 2 bên không còn dính dáng gì đến nhau nữa, và tôi sẽ giữ được mạng sống. Sau đó tôi tập trung vào vật lý trị liệu, những ngày tháng đó đau đớn, khổ nhọc, vật vã tôi đều phải trải qua hết, sau khi hồi phục hoàn toàn tôi cũng không còn gặp lại cô ấy nữa, tôi chú tâm vào học, chú tâm vào làm việc trong công ty rồi về đây cưới em - anh quay qua nhìn nó cười nhẹ - Anh đã phải chịu cực nhiều như vậy sao không nói ra với ai một lời - nó rưng rưng nước mắt nhìn anh - Ngốc, tôi là đàn ông, sao có thể yêu đuối được, phải mạnh mẽ mới bảo vệ được người con gái của mình chứ - anh cười nhẹ, xoa đầu nó - Người con gái của anh là cô ấy đúng không? - nó hỏi một cách gượng ép - Ngốc à, người con gái của tôi tất nhiên là em, em là vợ của tôi mà - anh cười xoay người nó nhìn đối diện mình - Anh lại đùa rồi - nó cười gượng quay đầu đi - Tôi không đùa - anh xoay mặt nó lại - Tôi buồn ngủ rồi, về phòng đây - nó đứng phắt dậy, quay đi che dấu sự ngượng ngùng " Anh ta chỉ đùa mày thôi, mày đừng có ngu ngốc mà tin lời anh ta, nhưng sao mặt mình lại nóng như này, tim còn đập nhanh nữa" nó vừa đi vừa suy nghĩ trong đầu Bíp bíp - Cẩn thận - nó đi mải suy nghĩ lung tung mà sang đường không chú ý, may anh kéo nó lại kịp, chứ không là nó phải nhập viện tồi đó - Cảm ơn anh - nó cùng vừa gọi hồn về xác nói lời cảm ơn - Sao vậy? Sao lại vội vàng muốn bỏ về như vậy chứ? Chẳng lẽ...em đang ghen sao? - anh nheo mày nhìn nó - Ai ghen?...mà tôi ghen cái gì được chứ? - nó phản bác - Em ghen vì chuyện ngày xưa của toou và người yêu cũ - anh cười ranh mãnh - Xàm xí, đúng là đồ tự luyến - nó bĩu môi quay người đi, lần này thì đã rút kinh nghiệm nhìn trước ngó sau rồi mới đi 3 ngày sau, nó được đi rất nhiều chỗ, nhiều nơi có cảnh đẹp hợp cho việc chụp ảnh sống ảo, sau mấy ngày chơi đã đời thì cũng phải đến ngày về, nó khi đi thì khá ít đồ nhưng khi về thì đồ không đếm xuể Phịch - A mệt quá đi - nó vừa mới về phòng là nhảy phốc lên giường nằm chềnh ềnh ra - Ai mới là người phải mệt đây hả? - anh tay xách túi to túi nhỏ đi vào - Hihi là anh tự nguyện mà - nó ngồi dậy cười đắc ý - Thôi, nếu mệt thì nghỉ đi, mai chúng ta sẽ qua thăm ba mẹ - anh cười nhẹ cất dọn đồ đạc
|
Sau khi nghỉ mát về, nó còn có cả một khoảng thời gian đủ để tiếp tục vui chơi, tất nhiên là cũng phải dành thời gian về nhà 2 bên lấy lòng các vị trưởng lão rồi. Thời gian này nó cũng hay cùng Nhật Hoàng đi chơi với nhau, nhưng nó cảm thấy những cuộc đi chơi của mình với Nhật Hoàng theo cảm nhận của nó không hề có chút cảm giác của các đôi đang yêu nhau mà là kiểu như bạn bè thôi vậy, đó chỉ là cảm nhận của nó, còn với Nhật Hoàng cậu cố gắng dành thời gian bên nó, cố gắng bồi đắp tình cảm giữa 2 người. Còn về phía anh, khi mà nó bận tập trung vào ôn thi thì anh đã tuyển một cô thư kí mới, nó nhớ rõ hôm đó là ngày đầu tiên nó quay lại công ty sau khi thi tốt nghiệp xong, vừa cùng anh bước chân vào sảnh thì chạm mặt một cô gái, ăn mặc dù kín đáo nhưng lại vô cùng bó sát khoe đường cong 3 vòng một cách gián tiếp, cô ta đi đến cúi chào - Dạ, Xin chào TGĐ - Ừm, chào cô - anh gật nhẹ đầu giọng vẫn lạnh lùng như với bao nhân viên khác - Cô gái này là ai? - Nó thắc mắc - Là thư ký mới của tôi - anh đáp bình thản - Cái gì? Tôi vắng mặt một thời gian anh liền đuổi việc tôi rồi tuyể thư ký mới rồi sao? - nó la làng lên - Có gì thắc mắc đâu, công việc của tôi rất nhiều, một mình trợ lý Nam gánh không xuể, em thì bận đi học bữa đến bữa không, tôi phải tuyển thư ký mới là đúng rồi - anh đi vào thang máy - Vậy tôi sao phải đến đây cùng anh chứ? - nó bĩu môi, nó nhìn rõ biểu hiện tự cao của cô ta khi anh nói vậy, như kiểu cô ta đang xem thường nó vậy - Tôi đâu có đuổi việc em đâu, em vẫn là Thư ký đắc lực nhất của tôi, như cánh tay phải vậy - anh cười - Thế trợ lý Nam anh vứt đâu? - nó cười nhìn cô ta như trêu ngươi lại - Cậu ta là cánh tay trái - anh ngẫm ngợi giây lát rồi trả lời xong đi vào phòng làm việc của mình - Xin chào tôi tên là Thúy Vi rất vui được gặp cô - cô ta ra vẻ kiêu kì - Chào cô - nó gật nhẹ đầu rồi hướng cửa phòng làm việc của anh mà tiến thẳng - Cô hãy về bàn làm việc của mình, TGĐ không muốn bị làm phiền khi đang làm việc - cô ta ngăn nó lại - Ý cô là chỗ ngồi của tôi ở đâu? - Nó khoanh tay nhìn cô ta - Trợ lý Nam sắp xếp tôi ngồi bàn làm việc của cô rồi, chắc có lẽ lát nữa sẽ sắp xếp một góc nào đó cho cô thôi - Thúy Vi kiểu chế giễu nó - Cô vừa đến làm mấy ngày? - Hôm nay là buổi đầu tiên - cô ta vênh mặt - Vậy à, vậy nên biết điều chút - nó nhếch môi cười Đúng lúc này điện thoại trên bàn thư ký reo lên, là anh gọi cô ta vào, nó mặc kệ mở cửa đi vào trước, cô ta đi theo ngay sau đó - Em làm gì mà giờ mới vào, lại đi la cà à? - anh nhìn nó - Anh hỏi thư ký mới của anh ấy - nó mỉa móc đi đến bàn của mình ngồi, cô ta thấy nó ngồi bàn cạnh anh thì hơi tái mặt - Cô đi qua phòng marketing gặp giám đốc marketing kêu cô ấy mang tài liệu lên đây cho tôi - anh ra lệnh cho cô ta, rồi quay qua nó - còn em đi pha cho tôi cốc cafe - Sao tôi phải pha cho anh chứ - nó bĩu môi - Để em pha cho ạ - Thúy Vi liền giành lấy để lấy lòng - Tôi sẽ đi lấy tài liệu - nó đứng dậy rời đi Nó vừa rời đi thì điện thoại nó báo tin nhắn tới, anh sẽ không để ý nếu tin nhắn đó không phải của Nhật Hoàng. Máy nó cài mật khẩu nhưng không thể làm khó anh, với đầu óc đơn giản như nó sẽ không để mật khẩu quá khó nhớ, mà phải là những số quen thuộc như in trong đầu, như ngày tháng năm sinh hoặc các con số cuối của số điện thoại, chỉ mất nửa phút anh đã tìm đúng mật khẩu của nó. Mở tin nhắn ra thì nguyên văn tin nhắn gửi đến là " cuối tuần này cậu rảnh không? Chúng ta cùng đi chơi nhé?" anh nắm chặt điện thoại, anh cứ nghĩ rằng chỉ cần qua thời giạn tốt nghiệp xong thì chuyện dây dưa của hai người họ cũng sẽ kết thúc vậy mà...anh xoa tin nhắn đó rồi đặt máy lại chỗ cũ co8 như không biết gì, nhưng vừa đặt điện thoại xuống thì tin nhắn tiếp theo được gửi đến, anh mở ra xem "Mình sẽ đợi cậu ở trước cửa Time City nhé, 7r đó đừng quên hẹn" anh tiếp tục xóa tin nhắn đó đi rồi để máy ở chỗ cũ, cố gắng tập trung vào công việc của mình. Nó đi xuống bộ phận Marketing, chỉ vừa ra khỏi thang máy tất cả mọi người đã chú ý vào nó, nó cũng chẳng quan tâm mấy, tiến đến một bàn làm việc gần nhất nở nụ cười xã giao - Xin chào, cho hỏi phòng giám đốc bộ phận của anh ở đâu? - anh chàng nhân viên tất nhiên là bị nó hớp hồn không nói lên lời chỉ có thể chỉ tay về phía của phòng giám đốc ở cuối dãy, nó nhìn theo hướng chỉ của anh ta rồi cười nhẹ - cảm ơn, xin lỗi vì đã làm phiền - nó quay người bước đi - Nà nà, ông có phúc thật đó - khi nó rời đi rồi thì mấy nhân viên nam khác xấn tới - Phúc gì chứ, chỉ là bàn của cậu ấy gần nhất mà thôi, mà công nhận vợ của TGĐ trẻ đẹp quá nhỉ mấy ông - Thôi đi, mấy ông đừng có mơ tưởng đi, đó là vợ của TGĐ, không muốn bị đuổi việc thì đừng có tơ tưởng ve vãn - một cô gái xen vào - Nhưng tiếc thật đó, chúng ta còn tưởng sẽ có cơ hội được TGĐ nhìn trúng, không ngờ ước mơ cũng chỉ là mơ ước, chẹp - Nhưng phải công nhận một điều là cô gái này rất đẹp, thân hình thì chuẩn, nhìn cao sang như vậy hơn hẳn chúng ta, mình không thể so bì được với cô ấy, còn ăn đứt bà cô ẻo lả của chúng ta - Bà có nghe không cái lần họp gấp về chuyện tài chính của công ty cũng cách đây lâu phết rồi, tôi nghe mấy bà thư ký của các ông giám đốc phòng khác kể: hôm đó vợ TGĐ cũng tham gia, bà cô ẻo lả trâm trọc cô ấy liền bị cô ấy phản đòn nói thẳng là bà cô ẻo lả biết TGĐ có vợ rồi mà vẫn muốn làm tiểu tam, làm con giáp thứ 13, nghĩ đến mà hả hê luôn - Thật sao? Đáng đời bà cô ẻo lả, không giờ phải gọi là bà cô tiểu tam mới đúng haha - Mấy người không làm việc mà đứng túm tụm ở đây tám chuyện sao? Muốn trừ lương sao - Thùy Phương từ thang máy đi ra liền nạt nộ - Dạ không có thưa giám đốc, chúng tôi làm việc ngay - tất cả ai nấy đều về chỗ của mình làm việc - Hóa ra cô ở đây, tôi đến phòng cô không thấy cô đâu, tôi đến lấy tài liệu cho TGĐ - nó đi tới - Tài liệu tôi đã tự tay mang lên cho TGĐ rồi, không cần đến lượt cô nữa đâu, mà tôi thấy TGĐ tuyển thư ký mới rồi, có lẽ cô không còn giá trị nữa - Phương mỉa móc nó - Hừ, anh ấy tuyển thêm thư ký đó là điều cần thiết vì tôi cũng chỉ là đến giúp đỡ được phần nào thôi, tôi không thể ở đây hàng ngày được, nhưng dù sao chỗ ai thì vẫn là của người đó, có những người nhăm nhe muốn cướp nhưng lại không được, tốt nhất ở đâu thì nên về đó, không nên tơ tưởng cao xa làm gì - nó phản đòn quá thâm - Cô...- cô ta liền cứng họng - À còn nữa, đây là công ty không phải là Club để khoe da khoe thịt ở đây, ăn mặc cũng phải ra dáng một nhân viên công sở một tí, đi đứng cũng uốn vừa thôi không kẻo trẹo cột sống đấy, tôi đi đây - nó bồi thêm vài câu nữa rồi rời đi bỏ lại cô ả đứng đó trong lòng đầy 1 cục tức to đùng và cả 1 dàn mắt sáng như sao nhìn theo nó ngưỡng mộ Nó trở lại phòng làm việc của anh cũng vừa lúc Thúy Vi mang cafe vào, nó về bàn ngồi miệng không quên trách móc anh - Giám đốc Marketing đã tự tay mang lên đây cũng không gọi báo cho tôi một tiếng là tôi đi xuống mất công - Điện thoại em bỏ ở bàn tôi gọi kiểu gì? - anh cười ngán ngẩm - Ừ ha - nó nhìn điện thoại mình trên bàn nhẹ gõ đầu mình - Cafe của TGĐ đây ạ - Thúy Vi đặt cốc cafe xuống bàn anh - Cảm ơn cô, phụt, cafe gì ngọt quá vậy - anh vừa uống một ngụm liền nhổ ra - Xin lỗi TGĐ, để em đi làm ly khác ạ - cô ta vội vàng thu dọn Cứ thế 3 - 4 lần anh hết kêu cafe thế này rồi lại cafe thế nọ, nó ngồi cạnh còn phát cáu cả lên - Anh làm sao vậy, đến để làm việc hay uống cafe hả? - Cô ấy không pha được vậy em đi pha đi - anh quay qua nó nhẹ cười - Được rồi - nó đứng dậy đi ra ngoài - Cô có thể pha cho tôi một ly luôn được không, tôi muốn thử xem khẩu vị của TGĐ như nào để lần sau biết đường pha - Thúy Vi đi tới ra vẻ thân thiện - Được thôi - nó cười đầy ma mị, sau khi pha xong đưa cho cô ta một ly - của cô đây, tôi đi trước - Phụt, đắng ngắt, không có chút đường nào sao? - cô ta nếm thử liền nhổ ra Nó làm hăng quá nên quên mất là đến giờ ăn rồi, đến khi bụng nó réo lên thì nó mới ngừng, kêu anh là đến giờ ăn cơm rồi, anh liền gọi điện kêu Thúy Vi xuống nhà ăn lấy cơm cho 2 người - Xin lỗi TGĐ vì giờ cũng muộn rồi nên thức ăn cũng gần hết, 1 hộp đầy đủ còn một hộp thiếu vài món, à cô ăn hộp cơm này không sao chứ? - Thúy Vi đi vào ra vẻ đáng thương - Vậy thì em ăn hộp này đi, hộp đó để tôi ăn - anh đưa hộp cơm quả mình cho nó - Thôi anh cứ ăn đi, tôi cũng không muốn ăn cơm, tôi đang thèm gà với pizza - nghĩ đến nó đã nhỏ dãi rồi, nó quay qua Thúy Vi cười ranh ma - Cô cũng chưa ăn đâu nhỉ, tôi nhường hộp cơm của tôi cho cô đó - rồi nó gọi đồ ăn - Alo cho tôi như mọi khi đến địch chỉ cũ - Vậy tôi ăn cùng em, cơm này cô ăn luôn đi - anh nói với Thúy Vi rồi phất tay ý kêu cô ta mang 2 hộp cơm ra ngoài đi Thúy Vi dù trong lòng uất ức nhưng không thể biểu lộ ra ngoài, cô ta tức điên vì ý đồ của mình không thành, còn nó thì ăn mừng trong lòng. Nghỉ ngơi đến 2h chiều anh quay trở lại bàn làm việc - Em đi pha cho tôi cốc cafe đi - anh nhờ vả như ra lệnh Cạch - Cafe của TGĐ đây ạ, Trang Mi đã cho tôi biết thời gian anh muốn uống cafe và cách pha rồi ạ - Thúy Vi đi vào đặt cốc cafe lên bàn - Ừm - anh gật nhẹ đầu - phụt, cô pha kiểu gì đấy, sao mà đắng vậy? - anh phun ra ngay lập tức, nơi anh phun chính là người của cô ta - Phì khì khì - nó ngồi ở bàn bên cố gắn nín cười sắp nội thương rồi - Mi Mi, em có giải thích gì về chuyện này không? - anh nghe thấy tiếng cười khúc khích của nó quay qua nhìn nó tra hỏi - Liên quan gì tới tôi - nó vờ nhìn mây nhìn gió - Việc pha cafe là của cô ấy, cô chỉ cần làm những việc của mình thôi, đi ra ngoài đi - anh ra vẻ bình tĩnh - Dạ vâng - cô ta rời đi - Hihihi, khục khục - nó quay đi nén cười - Còn cười cái gì, em chơi tôi vậy hả? - anh đi tới cạnh nó trên tay cầm ly cafe vừa rồi - Ai chơi anh chứ, cô ta pha sao anh đổ tội cho tôi được - nó ra vẻ vộ tội - Còn không phải em thì ai, cô ta nói ra em dạy cô ta pha, tôi sẽ cho em thưởng thức thành quả của em dạy cô ta - anh bóp miệng nó - Á đừng, tôi không uống - nó cố đẩy tay anh ra - Em Phải uống - anh không tha - A a a nóng - không may cafe rớt ra đùi nó nó la lên - Ngồi im để tôi xem - anh nhanh chóng đặt cốc cafe qua một bên cúi xuống xem xét Cạch - Duy Bảo! Con xem... Ay za hai cái đứa này, chuyện vợ chồng nên về nhà,làm ở đây sao lại làm ở trong văn phòng được chứ - đúng lúc này ông Duy đi vào - Ba...ba hiểu lầm rồi, không phải như ba nghĩ đâu - nó hốt hoảng rồi ngượng đỏ mặt cố gắng giải thích - Cô ấy bị cafe nói rớt xuống đùi con chỉ xem cô ấy có bị bỏng không thôi - anh đứng thẳng dậy giải thích - Vậy à, làm ta cứ tưởng - ông Duy cười xòa - Đây là yêu cầu hợp tác của công ty Thiên Hoa, con xem xét rồi đưa ra quyết định có đồng ý hợp tác hay không nhé, ta đi đây - ông Duy đi rồi nhưng nó thì không hết ngượng sao có thể như vậy được thật là xấu hổ mà - Sao vậy? - anh quay lại nhìn nó cười hỏi - Đâu...đâu có - nó lắc đầu nguầy nguậy - Không sao, thế sao mặt đổ như cà chua như vậy? - anh phì cười nâng mặt nó lên ghé sát mặt nó - Anh...anh làm trò gì vậy? Tránh xa tôi ra - nó đẩy anh ra - Đang xấu hổ sao? Chỉ là hiểu lầm thôi, có gì phải ngượng chứ - anh cười - Đồ biến thái - nó lừ anh đứng dậy rời đi Nó đi vào WC để rửa đi chỗ bị cafe rớt vào, ở đây nó đụng mặt Thúy Vi, cô ta đang cố tẩy vết ố của cafe trên váy của mình, khi nhìn thấy nó thì cô ta không khỏi tức giận - Sao cô lại chỉ tôi là pha cafe không đường cho TGĐ chứ, cô làm vậy thấy vui lắm sao? - Tôi chưa bao giờ dạy cách pha cafe cho cô, chỉ là cô nhờ tôi pha một ly cafe, tôi sợ cô uống không hợp khẩu vị nên không cho đường để cô tự ý cho đường tùy ý, sao cô có thể trách tôi được - nó bình thản - Lúc đó rõ ràng tôi nói rằng cô pha cho tôi một ly y hệt ly của TGĐ để tôi ước lượng cô còn chối? - Cô có nói sao? Chắc tôi không nghe thấy, xin lỗi nha - nó ra vẻ ngây thơ rồi cười nhếch môi rời đi - Cô đứng lại, tôi không muốn chịu đựng cô nữa, cô đừng cậy được TGĐ chiếu cố mà lên mặt với mọi người, cô hơn tôi cái gì chứ, tôi sẽ không để yên cho cô đâu - cô ta chặn nó lại lớn tiếng - Cô hãy suy nghĩ kỹ trước khi nói ra kẻo sau này hối hận đấy - nó nhếch môi cười khinh bỉ rời đi không thèm chấp với cô ta Cô ta vẫn không có ý định buông tha cho nó, nhưng đuổi theo nó đến hành lang thì gặp trợ lý Nam, anh ta vội vàng tiến tới chỗ nó - TGĐ đang tìm em đấy, đến giờ họp rồi, còn cô chạy đi đâu nãy giờ vậy, mau về bàn làm việc lấy những tài liệu cần thiết tôi đã ghi ở giấy nhớ mang đến phòng họp cho tôi - Em đi trước nhé - nó cười nhẹ vỗ vai Nam bước đi - Cô còn đứng ngây ra đó làm gì vậy? Mau đi làm việc nhanh lên - Nam nhắc nhở - tôi nói rồi TGĐ là người rất khó tính và quy tắc, cô nên cẩn thận về hành động và lời nói của mình - Dạ vâng, tôi đi ngay đây ạ - cô ta vội vội vàng vàng chạy đi Nó đi về đến cửa phòng thì cũng là lúc anh mở cửa đi ra, anh nhíu mày trách nó - Em đi đâu mà lâu vậy? - Đi lau cafe dính trên người, không được à? - nó phồng má - Đến giờ họp rồi, đi thôi - anh nhìn đồng hồ rồi khoác eo nó kéo đi - Chào TGĐ, chào phu nhân - anh và nó bước vào tất cả mọi người đều đứng dậy cúi chào - Chúng ta chuẩn bị họp được rồi chứ, còn thiếu ai không? - anh kéo ghế cho nó rồi ngồi xuống ghế mình - Còn giám đốc marketing ạ - Xin lỗi mọi người, tôi đến muộn -Thùy Phương ưỡn ẹo đi vào - Tôi đã nói làm việc phải đúng giờ rồi, cô không coi nội quy của công ty ra gì sao? - anh nhăn mày trấn chỉnh - Xin lỗi TGĐ, là do em quên tài liệu của mình nên mới đến trễ - cô ta ẻo lả - TGĐ không trách em nữa nha - Cô mau về chỗ của mình đi - anh thở hắt ra phẩy tay - Tài liệu cần thiết của TGĐ đây ạ - Thúy Vi đi vào đặt đống tài liệu trước mặt anh, rồi đứng qua bên cạnh - Cô còn đứng đây làm gì? - anh nhìn qua cô ta nhắc nhở - À dạ em sẽ lấy ghế ngồi ngay - Thúy Vi liền nhanh nhảu - Ý tôi là cô xong việc rồi thì ra ngoài đi, để còn bắt đầu họp - anh hơi gằn giọng - Dạ vâng, em đi ngay, Trang Mi cô còn không đi? - cô ta đi qua chỗ nó thì khều vai nó, lời cô ta nói khiến mọi người trong phòng họp chú ý vào cô ta nhìn cô ta với ánh mắt khó hiểu, chế nhạo - Thúy Vi! Việc của cô là ra ngoài, cô không có quyền gì quản lý ai ra ngoài được, cô mau đi ra đi - Trợ lý Nam nhắc nhở - À dạ vâng - cô ta xấu hổ quá - Ay za xem ra đến cả nhân viên mới cũng thấy có người không xứng đáng làm việc trong công ty này, có thân, có quen được đặc quyền thích làm thì làm, không làm thì thôi, thật quá nhàn nhã rồi - Thùy Phương liền được thể châm biếm nó - Cô...- anh định lên tiếng liền bị nó ngầm ngăn lại, nó nhìn anh như ý nói "cứ để đó cho tôi" - Tôi đã bao giờ nói rằng tôi nhờ vả TGĐ để được làm ở đây đâu, mà nếu cố nhờ vả để được đặc quyền đó tôi cũng đâu phải ăn không ngồi rồi nhưng ai đó lấy đồng tiền không xứng đáng với những việc mình không hề làm, cậy quyền cao bóc lột nhân viên cấp dưới, ngồi thảnh thơi chỉ biết chỉ tay 5 ngón để sai khiến người khác, không bỏ công sức chút gì vẫn nhận số tiền lương cao ngất ngưởng mới đáng then, tôi làm bao nhiêu lấy từng đó đâu gì phải sợ chứ - nó cười nhếch môi ngồi rất là thảnh thơi - Tôi không giống ai đó, đã đi cửa sau còn hống hách, chiếc ghế đang ngồi chưa chắc là do thực lực của mình mà ngồi lên được vậy mà lúc nào cũng tự cao, giờ làm thì đi lượn quanh công ty đây không phải sàn catwalk, đi làm thì không có giờ giấc vậy mà đòi quản được ai - Cô...- trước sự công kích của nó tất nhiên phương lại bị bại trận - Khục...khục...- có những tiếng nén cười khe khẽ - Thôi, chúng ta vào họp, cô còn chưa đi ra ngoài - anh cười nhẹ nhìn qua thấy Thúy Vi chưa đi ra thì cau mày - Dạ vâng, tôi ra ngay - cô ta liền vội vã đi ra ngoài Những ngày sau nó đến công ty, không chỉ bị công kích từ Thùy Phương mà còn từ công kích ngầm từ Thúy Vi, nhưng nó vẫn coi như không quan tâm, tất nhiên vẫn phải phản đòn cho họ te tua rồi. - Này Thúy Vi, cô là ở gần TGĐ nhất, cô thấy TGĐ đối xử với cô Trang Mi như thế nào, chắc là tình cảm lắm nhỉ - Hóa ra vậy, thảo nào tôi cứ thấy kì kì, cô ta là thư ký mà lại được ngồi trong phòng TGĐ còn tôi bị ngồi bên ngoài, TGĐ cũng đối xử với cô ta tốt hơn hẳn với tôi và mấy người, hóa ra là cô ta là tình nhân của TGĐ được dựa hơi để vào công ty mà cứ như mình cao quý lắm vậy - Thúy Vi bĩu môi, chỉnh trang lại mặt mình - Cô nói gì vậy, cẩn thận bị đuổi việc đó - cô gái bên cạnh nhắc nhở Cạch - Phu...phu nhân... - Sao vậy, cứ nói chuyện thoải mái đi - nó đi từ buồng vệ sinh đi ra đi đến bồn rửa tay, cười nhẹ như không có gì - Dạ chào chị - mấy cô nhân viên liền cúi chào cung kính - Đừng có gọi em là chị, em mới 18 thôi, em tổn thọ - nó cười nhẹ rồi quay qua Thúy Vi - Chị là thư ký của TGĐ, được TGĐ chọn lựa coi như chị may mắn, nhưng còn giữ được chỗ ngồi không là do chị, đừng có tự cao quá - nó nói xong rời đi - Cô ta có gì mà đòi lên mặt với tôi chứ - Thúy Vi phẫn nộ khi nó rời đi rồi - Cô thật to gan quá đấy, cô ở cạnh họ mà không biết sao? Trợ lý Nam cũng không cho cô biết sao? Cô ấy là vợ của TGĐ đấy - cô gái bên cạnh có lòng tốt cho cô ta hiểu - Cái gì cơ? - Thúy Vi liền ngạc nhiên - Cô không biết thật sao? Thư ký trước đây của TGĐ bị đuổi vì chuyện nhục mạ vợ TGĐ đấy, vì đuổi đột ngột nên cô ấy mới vào làm thay chỗ đó đó - Cô có biết giám đốc marketing của chúng tôi không? - Biết thì sao - Bà ta mệnh danh là thích TGĐ, luôn kiếm cơ hội đến gần TGĐ nhưng từ khi vợ TGĐ vào làm thì cô ta bị vợ TGĐ chặt cụt đuôi luôn, muốn đếm gần TGĐ nhưng không qua nổi vợ TGĐ - Cô ấy không đuổi việc cô ta, nhưng nếu đến tai TGĐ thì chắc chắn bị đuổi việc, cô nên cẩn thận với lời mình nói đi - Tôi biết rồi - Thúy Vi gật đầu mặt hơi tái, ai chẳng biết bị một công ty lớn như vậy đuổi thì rất khó mà xin vào những công ty khác Sau lần đó nó thấy thái độ của Thúy Vi khác hẳn không còn tỏ thái độ hống hách với nó nữa, thành ra nó bớt đi một mối nhức đầu - Chang Mi! Tôi...xin lỗi cô nhé, đã gây nhiều phiền toái cho cô rồi - Nó đang pha cafe thì Thúy Vi đi tới - Không có gì, tôi quen rồi - nó cười nhẹ - Thực ra tôi làm vậy vì ganh tị khi thấy TGĐ phân biệt đối xử giữa cô với tôi, tôi nghĩ là đều là thư ký mà cô được trâm trước nhiều hơn nên tôi mới thấy ganh tị - Chứ không phải là vì cô thích TGĐ sao? - nó hơi ngạc nhiên - À không có đâu, tôi có người yêu rồi mà, chúng tôi sắp cưới rồi - Thúy Vi cười tươi - Vậy à, xin lỗi vì hiểu sai về chị nhé, thực ra em giờ mới vào năm đầu đại học, nên sẽ Không ở đây thường xuyên, nếu anh ta có kêu pha cafe thì cứ pha 1 thìa đường và nửa thìa sữa đặc, còn anh ta giờ trò kêu ngọt này kia thì chị cứ cho nhịn, anh ta chủ yếu muốn hành em mà thôi - Tôi biết rồi, vậy là huề nhé - Thúy Vi cười - Ok, giờ em phải mang vào cho lão ta đây - nó cười rời đi Nó cũng thấy nhẹ nhõm bớt rồi đấy, cứ tưởng cô ấy là thích anh nên mới vậy chứ đúng là không ngờ tới. Ngồi làm được một lúc thì nó có điện thoại - Alo - nó đứng dậy ra ngoài nghe - cậu đợi mình, đợi ở đó làm gì cơ? - nó ngạc nhiên - Hẹn đi chơi sao? Mình đâu có nhận được tin nhắn nào của cậu đâu, chắc mình quên mất đó, xin lỗi cậu nha, để hôm khác chúng ta đi chơi sau vậy - nó tắt máy đứng ngẫm nghĩ một chút - Mimi, sao em lại đứng thẫn thờ ở đây - Thúy Vi cúng vừa đi vào WC thì thấy nó - Hôm 23 là hôm chị vào làm buổi đầu tiên đúng không? - Ừ đúng - Em biết rồi em đi trước đây - nó gật đầu rời đi Vừa đi nó vừa lẩm nhẩm suy nghĩ " máy mình không có tin nhắn nào từ Nhật Hoàng hôm đó cả, cậu ấy nói tin nhắn gửi đi vào buổi sáng, trước khi đi khỏi phòng và sau khi về mình không hề nhận được tin nhắ, lúc đó mình để điện thoại ở trên bàn vậy thì chỉ có anh ta làm thôi" nó tức dận đi về phòng làm việc - Anh nói đi có phải hôm Nhật Hoàng gửi tin nhắn tới anh đã đọc và xóa nó đi không hả? - xồng xộc đi vào lớn tiếng - Sao em phải tức giận như vậy? Chỉ là vài tin nhắn thôi - anh cau mày - Anh quá đáng vậy sao? Cậu ấy vẫn chờ tôi ở đó kìa, anh không thấy có chút có lỗi à - nó tức giận - Em lo cho cậu ta thì đi tới cạnh cậu ta đi - anh cũng nổi giận - Đồ đáng ghét - nó cầm túi xách của mình đi thẳng ra ngoài - Chết tiệt - anh đập bàn tức giận Nó bỏ về nhà, cơn giận không hề nguôi ngoai, nó tức giận vì anh làm vậy khiến nó thành kẻ ngốc, còn gây ảnh hưởng đến người vô tội nữa, thời tiết hôm nay thì nóng không biết Nhật Hoàng cậu ta có ngu ngốc đến nỗi đứng chờ bên ngoài không nữa Trận cãi vã này kéo dài đến 4 ngày, anh từ hôm đó cũng chẳng thèm về nhà luôn, đúng là đồ phách lối, mấy ngày rồi nó cũng muốn biết xem Nhật Hoàng có sao không nên đã gọi điện cho cậu ta bị sốt cao sau khi về nhà nhưng đã khỏi rồi, nó thấy áy náy với cậu ấy nên rủ cậu đi chơi bù Anh về nhà thì nó đã đi chơi, hỏi bà Tám thì bà nói nó đi từ sáng rồi, anh thở hắt ra mệt mỏi - Cậu chủ, hôm nay là sinh nhật cậu, cậu không định về nhà ăn sinh nhật cùng ông bà chủ sao? - bà Năm cười hiền - Không, cháu đã báo với ba mẹ 2 bên rồi, hôm nay con chỉ ăn sinh nhật với Trang Mi thôi - anh lắc đầu - Vậy để tôi kêu Hoa đi siêu thị mua đồ làm tiệc nhỏ, còn đi đặt bánh cho cậu nữa - bà Năm rời đi Anh đi lên phòng tắm rửa, anh thực ra có về nhà nhưng toàn lúc nó đã ngủ say, về tắm rửa xong ngả lưng ngủ một lúc rồi dậy và đi làm trước khi nó tỉnh giấc, anh cũng nhắc nhở người làm không được cho nó biết, anh không về nhà nó cũng chẳng thèm quan tâm luôn, nó vẫn còn tâm trạng đi chơi thì anh biết nói gì nữa đây, có lẽ trong lòng nó không hề có anh Sau khi tắm xong anh nằm nghỉ một lát nhưng chắc do mệt nên ngủ quên đến chiều luôn, tỉnh dậy thì cúng hơn 3 giờ rồi, anh vội vàng đi xuống nhà tự mình vào bếp nấu nướng. Khi làm xong thì cũng đã 6r tối, nhưng nó vẫn chưa về anh vẫn ngồi chờ ở bàn tiệc đặt ngoài trời cạnh bể bơi, 7h nó vẫn chưa về, 8h không thấy nó đâu, 9h anh bắt đầu nản nó vẫn chưa về, 9r có tiếng xe ngoài cổng anh liền nhanh chóng đi ra mở cổng, nhưng khi anh mở cổng ra, sau cánh cổng anh thấy nó bước xuống khỏi chiếc xe máy của Nhật Hoàng - Về rồi à? Vào sau thì khóa cổng luôn đi - anh cười nhạt quay lưng rời đi - Cậu về đi, mình vào nhà đây - nó nhìn theo anh rồi quay qua Nhật Hoàng - Ừm, ngủ ngon nhé - Nhật Hoàng gật đầu Nó khóa cổng rồi đi vào nhà - Cậu chủ...còn bữa ăn...- bà Năm ngập ngừng khi thấy anh đi vào với bộ dạng không hề ổn - Dọn hết đi, đổ hết đi - anh đáp lạnh lùng rồi đi lên lầu - Anh ta bị làm sao vậy chứ? - nó đi vào thì thấy anh đã đi lên trên lầu rồi - Cô chủ, cô đi đâu giờ này mới về vậy? Cậu chủ chờ cô lâu lắm rồi đấy ạ - bà Năm sốt sắng hỏi - Mắc mớ gì anh ta lại đợi cháu chứ, anh ta đáng ghét thế nào bà không biết sao? - nó bĩu môi - Cô Năm, vậy đống đồ ăn ở ngoài chẳng lẽ vứt hết đi thật sao? Cả chiếc bánh kem nữa - chị Hoa có vẻ tiếc - Thôi cô mang về cho bọn trẻ ở nhà ăn đi, đổ đi phải tội, để lại cậu chủ thấy cũng không được, tốt nhất cô gói mang về cho bọn trẻ đi - bà Năm thở dài - Rốt cuộc có chuyện gì vậy chứ? Con không hiểu gì hết - nó thắc mắc - Cô chủ không biết hôm nay là sinh nhật cậu Duy Bảo sao? Cậu ấy đã về từ sáng nói là năm nay sẽ không đón sinh nhật với ông bà chủ mà chỉ đón sinh nhật với cô chủ thôi, cậu ấy làm rất nhiều đồ ăn, ngồi chờ cô từ chiều đến giờ đấy ạ - bà Năm kể hết cho nó nghe - Vậy là anh ta chưa ăn gì sao? - nó ngạc nhiên - Vâng, cậu ấy bảo bọn tôi đổ hết đồ ăn đi, có vẻ cậu ấy giận rồi - Bà mang cho cháu mấy cái đĩa với bát nhỏ cháu lấy chút đồ cho anh ấy - nó thấy nhói trong lòng, có phải nó quá vô tâm rồi không, dù đang giận nhau cãi nhau nhưng anh vẫn muốn đón sinh nhật cùng nó vậy mà nó lại không hay biết đi chơi đến giờ này mới về - Cháu lấy từng này đem lên cho anh ấy ăn thôi, còn đâu mọi người lấy về mà ăn, cái bánh kem này cháu đem lên luôn - nó bê khay đồ đi lên tầng, bà Năm nhìn theo mỉm cười
|
Nó mang đồ ăn lên phòng thì thấy anh đang nằm trên giường, nó đi tới cạnh đặt đồ ăn ở bàn cạnh giường, đắn đo rồi vẫn gọi anh - Nè, dậy ăn chút gì đi, tôi xin lỗi, thực sự tôi không biết hôm nay là sinh nhật anh - nó ngồi xuống bên cạnh anh - Em đi chơi với cậu ta vui vẻ như vậy, giờ quan tâm đến tôi làm gì? - anh vẫn nhắm mắt xoay người quay lưng với nó - Tôi...tôi không biết sinh nhật anh thật mà, dù gì anh cũng ăn gì đi, ngồi dậy đi - nó cố kéo anh dậy - Tôi không ăn - nó kéo được anh dậy, anh ngồi dựa vào thành giường quay mặt đi - Đừng giận nữa, ăn cái này trước nha - nó gắp đồ ăn đưa lên trước miệng anh - Em đi ăn với cậu ta rồi chứ gì? Tôi không ăn một mình - anh liền tránh - Ăn đi mà, đừng có giận dỗi trẻ con nữa mà - nó giữ mặt anh lại tống đồ ăn vào miệng anh, anh ra vẻ không cam lòng nhưng thực chất đang sướng thấy mồ luôn - Giờ tôi đi ngủ được chưa? - anh ra vẻ thờ ơ nằm xuống giường - Không được, còn bánh kem nữa - nó kéo anh dậy lại đưa cho anh chiếc bánh kem đốt nến - Happy Birthday to you...Happy Birthday to you...Happy Birthday,,,Happy Birthday...Happy Birthday to you.... Chúc mừng sinh nhật anh, hôm nay tôi không biết nên không chuẩn bị quà được, để hôm khác tôi tặng bù cho anh sau nhé - nó hát rồi tự vỗ tay luôn - mau thổi nến đi - nó thúc giục anh Phù - anh thổi nến xong đặt chiếc bánh kem xuống giường - Ăn bánh thôi - nó quệt một vệt kem khá to đưa lên quệt vào mặt anh - hahaha - Em làm gì vậy ? - anh trợn mắt - Để yên, phải làm như này này....xong rồi, trông anh giống thổ dân da đỏ rồi đấy - nó trét đầy bánh kem lên mặt anh - Hahaha - Em tới số rồi - anh đè nó xuống tay quệt bánh kem trét lại còn mặt nó, nó la oai oái - xong rồi...hahaha giờ nhìn em giống một thổ dân Châu Phi rồi đấy - Cái đồ đáng ghét, ỷ mạnh hiếp yếu - nó đấp anh bùm bụp - Woa thoải mái quá, đang mỏi người lại có người tẩm quất cho - anh ra vẻ thoải mái - Tôi đi rửa mặt đây, bánh kem hỏng hết rồi ăn gì nữa vứt đi - nó đứng dậy bê cái bánh kem choe nhoe nhoét nhòe nhoẹt bưng vứt thùng rác rồi đi vào nhà tắm rửa mặt, anh cũng đi rửa mặt mình Nó sau khi tắm xong đi ra thì thấy anh đang nằm ngủ rồi, nó nhẹ nhàng đi đến giường đặt lưng nằm xuống, vừa đặt lưng nằm xuống tay định với ra tắt điện thì anh xoay người từ bên kia giường xoay quay đè lên người nó - Anh làm gì vậy? Tôi tưởng anh ngủ rồi...ưm...- nó hốt hoảng rồi sợ sệt anh định làm trò gì đây, nó còn chưa hết hốt hoảng anh đã hôn nó ngấu nghiến khiến nó sợ lại càng sợ hơn cố đẩy anh ra - Em đừng ở cạnh cậu ta nữa có được không? - anh buông nó ra nói lời thì thầm bên tai - Hửm? Anh đang nói gì vậy? - nó ngạc nhiên - Tôi không thích em ở cạnh Nhật Hoàng, mỗi khi em ở cạnh cậu ta tôi như muốn điên lên vậy, đừng ở cạnh cậu ta nữa được không? Chỉ ở cạnh tôi thôi - anh nói nhỏ - À...ừm...- hơi thở của anh phả vào cổ và tai nó nóng ấm khiến cho nó thấy ngượng đỏ mặt vô thức gật đầu - Nhớ lời em đã đồng ý đáy nha - anh cười nhẹ với tay tắt đèn, vẫn ôm nó nhắm mắt - ngủ đi, chúc ngủ ngon - Ừ ngủ ngon - nó bị ngượng quá thành đơ luôn mắt cứ mở trừng trừng nhìn trần nhà, tim thì đập loạn xạ, nó cũng không hiểu nó bị sao nữa Chơi chán rồi cũng lại phải quay trở lại đi học thôi, ngày đầu tiên đi học đại học tất nhiên không khỏi hoi e ngại rụt rè, anh đưa nó đến cổng trường rồi cũng rời đi, chỉ còn mình nó bơ vơ - Mi Mi, đến rồi sao chưa vào? - Nhi cũng vừa tới nhảy đến chỗ nó - Bọn bay cũng đến rồi hả? Thật may quá đi, đi tìm lớp thôi - nó vui mừng - Ừ đi thôi - Hiền khoác vai nó và Nhi kéo đi Phải nói là nó được đám sinh viên nam trong trường chú ý từ khi đứng ở cổng trường rồi, hôm nay nó mặc một chiếc váy đơn giản màu trắng, cũng không trang điểm gì lộ liễu cả, chỉ là một lớp nhẹ nhàng nhàn nhạt mà thôi, Nhi thì mặc đồ khá là cá tính, còn Hiền thì là kiểu vui vẻ nhí nhảnh. Ba đứa 3 màu sắc, tính cách khác nhau không hiểu sao lại có thể chơi với nhau lâu như vầy được nữa. Đi đến đâu bọn nó thu hút sự chú ý tới đó, bọn nó vẫn đang loay hoay tìm phòng học của lớp mình Bịch - Ui za - có một cậu bạn chạy nhanh qua quệt vào người nó khiến cho nó ngã ra đất - Xin lỗi, em không sao chứ? - cậu ta liền mau chóng xin lỗi và có ý giúp nó đứng lên - Dạ không sao đâu - nó dứng dậy cười nhẹ - Anh đi đứng phải nhìn đường ch? - Nhi liền xông xồ đến - Thôi đi bà, tôi không sao, bây giờ điều quan trọng nhất là tìm ra cái phòng học nó ở đâu kìa - nó ngăn Nhi lại - Đúng đó, đi từ nãy đến giờ hết cái trường này rồi mà không thấy cái lớp khỉ ho cò gáy đó ở đâu nữa - Hiền giúp nó phủi bụi - Mấy em đang tìm lớp sao? Có thể anh giúp được mấy em đấy - chàng trai cười - Vậy sao? Tụi em là tân sinh viên theo sắp xếp thì học lớp KT01-k9 anh có biết phòng học ở đâu không? - nó liền cười vui vẻ - Để anh dẫn mấy em đi luôn thể nhé - Vậy thì tốt quá rồi - Nhi cười tươi - Anh thên là Minh Hải, là hội trưởng của trường, đảm nhiệm quản lý sinh viên trong trường, anh học năm 3 rồi, còn mấy em thì sao? - anh chàng này khá cởi mở - Em tên là Chang Mi, còn đây là Nhi và Hiền, bọn em chơi với nhau từ nhỏ - Nó giới thiệu - Rất vu được làm quen, nếuaays em có gặp gì khó khăn có thể tìm đến anh, đây là số điện thoại của anh. Nếu cần thì cứ gọi cho anh - Hải ghi ra một mẩu giấy nhớ - Dạ vâng - nó nhận lấy, biết tỏng anh ta có ý định tán tỉnh nhưng làm lơ như không biết gì Sau khi đến được lớp, bọn nó tìm chỗ đẻ ngồi, bọn nó quyết định ngồi hàng ghế gần sau cùng để tiện bề làm việc riêng. Cũng còn 10p nữa mới vào lớp, bọn nó tranh thủ làm quen thêm bạn mới, chỉ từng nấy thời gian bọn nó cũng làm quen được hết một lượt lớp, 3 phần thì vui vẻ hòa đồng còn lại 1 phần là thành phần kiêu căng kiểu chuyên kết bè kết phái riêng vậy đấy.Chuông reo vào học bọn nó trở về chỗ ngồi ngay ngắn. Một bóng người với 3 bọn nó khá quen thuộc, không phải nói với Hiền thì quá quen thuộc - OMG! Không thể thế được - Hiền liền bật dậy thốt lên khiến mợi người xung quanh chú ý tới, khi nhận thức mình quá khích thì cười ngượng xua tay - hê hê hê không có gì đâu mọi người - Bạn nữ kia, bạn có gì muốn nói sao? - Đức đứng ở bàn giáo viên cười nhẹ - Dạ không ạ - Hiền cười xuề ngồi xuống - Nè bà không biết ông ấy làm ở trường này sao? - nó thì thầm hỏi - Biết thì tôi đã tránh xa trường này rồi, ở nhà lúc học ôn đã bị kèm lòi mắt rồi, giờ ở trường như này, tui muốn làm gì cũng khó mà qua mắt anh ấy, rồi anh ấy sẽ báo cáo cho mẹ tôi và tôi sẽ tiêu đời - Hiền phụng phịu - Mà chỉ bà ấy sợ thôi, 2 đứa mình thì sợ cái gì chứ nhể - Nhi nhớ ra khều vai nó - Ừ Ha - nó gật đầu - Đúng đấy, cần gì phải sợ đâu, nên cần gì phải thì thào to nhỏ - một giọng nói khác thêm vào - Á á á...anh làm bọn em hết hồn - bọn nó la toáng lên - 3 em lên bàn đầu ngồi đi - Đức gõ thuoics xuống bàn - Chỉ Hiền phải lên đó thôi, còn bọn em thì không cần đâu - nó và Nhi đẩy Hiền ra - Bọn bay làm phản hả? - Hiền tức giận - Không nói nhiều, cả ba mau lên bàn đầu - Đức nghiêm khắc Sau khi bọn nó an tọa tại bàn đầu thì mọi thứ yên ổn hơn, mọi người từ lúc nãy đã đoán già đoán non ra là bọn nó có quen biết với thầy giáo rồi - Xin chào các em sinh viên, tôi tên là Bùi Quang Đức năm nay 24t, đã làm việc ở trường được 2 năm rồi, tôi sẽ đảm nhiệm là giáo viên chủ nhiệm của lớp, mọi người hãy làm quen với nhau và giúp đỡ nhau trong học tập nhé, nếu có khúc mắc gì thì gặp tôi, tôi sẽ giải đáp cho các em - Đức đứng trước mọi người giới thiệu về mình và thông báo những thứ cần biết cho đám sinh viên - Hôm nay các em chỉ đến để nhận lớp và nhận tài liệu, khi nhận xong các em có thể đi tham quan trường nhưng chú ý những khu lớp học khóa trên đang học không nên đi qua đó tránh ảnh hưởng đến họ, lịch học tôi sẽ dán ở bảng thông báo này các em có thể dễ dàng xem, các em còn thắc mắc gì không? - Thưa thầy, em hỏi ngoài lề được không ạ? - một cô bạn liền đứng dậy - Hôm nay là buổi đầu gặp nhau nên tôi đặc cách, em cứ hỏi - Đức gật gù - Thầy vẫn trẻ như vậy, vậy thầy đã có người yêu chưa ạ? - cô bạn mạnh dạn - CÓ RỒI - Hiền lập tức đập bàn đứng dậy mắt phừng phừng - Eh...- mọi người liền thấy Hiền thật có vấn đề - Có album mới rồi bọn bây ơi - Hiền liền giả vờ vui mừng - mau đặt mua album của oppa thôi - Thật hả? Tui phải nhanh tay mới được - Nó phối hợp giúp Hiền thoát nạn - Nhanh lên còn vài cái thôi - Nhi cũng hùa theo - Đây không phải giờ học nhưng các em cũng phải tôn trọng mọi người, không được sử dụng điện thoại tôi sẽ tạm tịch thu của mấy em - Đức liền giựt 3 chiếc điện thoại của bọn nó - Thầy ơi, album của EXO của em, số lượng có hạn huhu - Hiền liền diễn vẻ khóc lóc - Nếu các em muốn lấy lại điện thoại thì hãy để buổi gặp mặt diễn ra suôn sẻ đi - Đức cười nhẹ - Thầy ơi, thầy chưa trả lời câu hỏi của em ạ - cô bạn kia vẫn đứng chờ câu trả lời - Tôi có rồi - Đức đáp - Ồ, vậy thì tiếc quá - đám con gái ồ lên - Còn câu hỏi gì nữa không? Nếu không thì các em lên lấy sách và tài liệu rồi có thể về được rồi - Đức cười nhẹ Mọi người đã lần lượt lên lấy tài liệu rồi ra về, 3 đứa nó là những người đi cuối cùng, ba đưa nó đi lên một cách cảnh giác - Điện thoại của mấy em này, lần sau chú ý đừng gây sự chú ý cho mọi người nữa - Đức đưa điện thoại cho bọn nó kèm theo nhắc nhở Hiền cầm điện thoại và lấy tài liệu rồi đi thẳng ra ngoài, còn nó với Nhi thì phải lấy lòng đã - Dạ bọn em biết rồi, bọn em học ở đây có gây ra sự việc gì anh cũng đừng có nói với ai nhé, anh chắc chỉ giám sát cái Hiền thôi nhỉ hihi - nó cười nịnh - Mẹ của Hiền nhờ anh giám sát cả 3 em - Đức cười - Vậy sao, đúng thật là... - Nhi buồn thiu - Mà nè cái Hiền nó đi đâu rồi - nó nhìn quanh - Chắc em ấy đi trước rồi - Đức nhìn ra cửa - Cái con bé này thật là, thôi bọn em đi trước đây - nó với Nhi vội vàng chạy đi Hiền dọc đường không nói một lời, cứ im lặng mặt thì đăm đăm lầm lì, bọn nó thấy bất thường nên theo Hiền về nhà. mẹ Hiền thì đi về quê ngoại rồi, bố và anh trai thì đi làm hết rồi - Nè rốt cuộc bà bị sao vậy? - Nó không đủ kiên nhẫn nữa rồi - Hức hức...mày ơi, anh Đức anh ấy có người yêu rồi huhuhu - Hiền lúc đầu chỉ rưng rưng nói xong liền òa khóc nức nở - Thôi nín đi, đừng khóc nữa, biết đâu ông chỉ nói vậy để đám đó không hỏi linh tinh nữa thì sao? - nó dỗ dành - Nếu muốn vậy thì anh ấy chỉ cần từ chối trả lời là được thôi hà, sao phải nói vậy chứ huhuhu - Hiền vẫn tiếp tục khóc Nhi với nó chỉ có thể dỗ dành trong bất lực, Hiền thì khóc ầm ĩ. Nhi tranh thủ xuống nhà nấu cơm luôn cho 3 đứa, nó thì phải ở lại tiếp tục dỗ dành Hiền - Nè thôi, mau ăn cơm đi, khóc mãi được gì đâu, ăn cơm lấy sức để khóc tiếp - Nhi bưng cơm lên tận phòng - Đúng rồi đấy, ăn cơm đã - nó cầm bát cơm và đôi đũa dúi vào tay Hiền - mau ăn đi ha - Ưm...ưm... Huhuhu - Hiền mới chỉ đút đực đũa cơm nhỏ đã lại khóc lóc không thôi Cạch - Sao vậy? - Đức đi vào thấy Hiền đang khóc thì hốt hoảng - Anh đến đây làm gì, mau về đi - Hiền thấy Đức thì liền buông bát đũa chui vào chăn - Mẹ em gọi điện nhờ anh qua chăm sóc cho em mấy ngày - Đức trả lời - Không cần, anh đi về đi huhuhu - Hiền gào hét - Cô ấy bị sao vậy? - Đức hỏi nó và Nhi - Haizzz từ lúc ở trường về nó im lặng suốt đến khi về nhà thì khóc lóc từ đó đến giờ, cơm cũng không ăn - Nhi thở hắt ra - Là chuyện anh nói anh có người yêu rồi đấy, thôi anh giải quyết đi, bọn em về trước đây - nó thì thầm nhỏ - Cơm em nấu rồi, anh chưa ăn thì ăn luôn cùng nó nhé, bọn em đi về đây - Nhi cầm ba lô cùng nó rời đi - Cái bọn phản bộ, không được đi - Hiền gào theo nhưng 2 đứa nó đã cao chạy xa bay rồi - Đúng là thảm họa 3 đời mà, không ngờ thất tình lại kinh khủng như vậy - nó ra đến cổng thì lắc đầu kinh sợ - Thôi đi kiếm chỗ nào ăn đi, tao đói lắm rồi - Nhi khoác vai nó - OK, tao sắp sỉu rồi đây, chuyện của nó mai hỏi sau - nó cười vui vẻ Vì lịch học sáng nên nó phải dậy sớm, sau khi chuẩn bị tươm tất thì được anh đưa đến tận cổng trường, xe của anh dừng lại trước cổng trường đã thu hút bởi chiếc xe siêu đẹp siêu đắt tiền rồi, anh bước ra càng khiến cho đám sinh viên nữ siêu lòng tụ tập đến gần. Anh mở cửa xe cho nó, nó bước ra trước sự xì xầm bàn tán của mọi người, nó cũng chẳng chú ý lắm - Anh mau đi làm đi, tôi tan học sẽ qua công ty sau tạm biệt - nó vẫy tay rồi đi vào trong trường - Nè MiMi - Nhi vẫy tay gọi nó - NhiNhi, bà cũng tới rồi hả - nó quay qua cười tươi - Hiền Hiền nó vẫn chưa tới hay sao ấy, hay là thất tình rồi ốm luôn sao? - Nhi ngó quanh - Thôi chúng ta về lớp trước đi - nó lắc đầu ngán ngẩm - Mi Mi! Nhi Nhi! - vừa vào lớp thì nó đã thấy Hiền ngồi chềnh ềnh ở trong lớp rồi - Nhìn bà tươi tỉnh như này thì rốt cuộc chuyện sao rồi - Nhi hí hửng - Hôm qua anh ấy tỏ tình với tao rồi hí hí - Hiền kể trong sung sướng - Ghê ta - 2 đứa nó ồ lên - Anh ấy nói là, hôm qua anh ấy nói anh có người yêu rồi, người yêu đó chính là tao hihi - Hiền vui sướng không thể tả được - Haizz hôm qua còn khóc lóc ầm ĩ, hôm nay đã thành người yêu đúng là tình yêu sáng nắng chiều mưa trưa ẩm ướt mà - Nhi bình phẩm - Dù sao thì đúng ý bà rồi còn gì, chúc mừng nhá - nó chúc mừng - Tiết đầu là của anh ấy đấy hihi - Hiền cười không ngớt - Biết rồi, biết rồi - nó ngán ngẩm phẩy tay 2 tuần đầu học coi như rất yên ổn, nó vẫn sáng đi học chiều qua công ty, thời gian học chưa lâu nhưng nó đã có khác nhiều anh chàng để mắt, dạo này thường có thư tỏ tình gửi tới nó, còn hay có những bó hoa hay quà giấu tên, nó cũng không để ý lắm Trong trường này có vài nơi nó thích lui đến đó là căn tin đối với đứa ham ăn như nó thì không thể bỏ qua được, khuôn viên có đài phun nước, bãi cỏ sau trường và nó thích nhất là thư viện trường, ở đây có đủ loại sách, còn yên tĩnh rất phù hợp để tập trung học - Xin chào - Hải ở đâu đến ngồi đối diện nó - Dạ chào anh - nó ngẩng lên hơi ngờ ngợ nhưng vẫn lịch sự chào lại - Em không nhớ anh luôn hả? Anh là người va phải em buổi đầu em đến trường này - Hải cười - À dạ vâng - nó chỉ biết cười đáp trả - Em đã quen được với trường này chưa? - Hải cười - Cũng quen rồi ạ - nó chỉ đáo những gì được hỏi - Em cũng thích cái không khí ở thư vện này đúng không? Anh thấy em rất thoải mái - Vâng, ở đây rất yên tính, thích hợp để học bài - nó nói ẩn ý mong rằng anh ta sẽ hiểu - Anh cũng thấy vậy đó, à anh mời em ăn cơm nhé, xoi như tạ lỗi lần trước đi - anh ta vẫn vô tư - Dạ thôi ạ, em bận rồi, em đang học bài không phiền nếu anh có thể im lặng được không ạ - nó nói thẳng nhưng vẫn nói bằng cách lịch sự nhất có thể - À ừ, nếu em bận thì để lần khác vậy - anh ta cũng biết điều yên lặng ngay sau đó Nó cũng chẳng thèm quan tâm đến anh ta còn ngồi đó hay không, chỉ chú tâm vào mấy thứ tài liệu của mình. Sau ngày hôm đó liên tục ngày nào cũng có hoa gửi tới lớp nó, người nhận là nó và người gửi là Hải, nó cũng chẳng vứt đi mà đê ở trong lớp trang trí thành ra lớp biến thành 1 vườn hoa, chính vì nó được nhiều nam sinh quan tâm chú ý tới mà 1 số thành phần kéo bè kéo phái ganh ghét nó, công thêm Hải là hội trưởng lại công khai tặng hoa cho nó, thành ra nó là cái gai trong mắt nhiều nữ sinh trong trường - Hôm nay học một môn mới đúng không nhỉ? - nó quay qua hỏi Hiền - Ừ là học tin học - Hiền chán nản Cả lớp đứng chào khi giáo viên bước vào, 3 bọn nó đứng hình mất mấy giây rồi hét lên làm mọi người đổ dồn về 3 đứa nó - Key!!! - Tất cả ngồi xuống, chào 3 nhóc, chào mọi người anh sẽ là giáo viên dạy môn tin học này, rất vui được biết các em - Key cười tươi - Đúng rồi, anh là một cao thủ máy tính mà - nó nhớ ra lời anh nói - Ken nói anh vậy sao? Cậu ta còn cao thủ hơn anh - Key cười - Mà sao anh lại làm giáo viên vậy? - nó thắc mắc - Là Ken... - Thôi thôi, anh mau dạy đi hết tiết giờ - nó cắt lời key không cho cậu nói ra thêm bất cứ điều gì - Thầy ơi, thầy có bạn gái chưa? - lại là vấn đề của đám nữ sinh quan tâm - Gọi là anh thôi, anh hơn mấy đứa có 2 tuổi à, người yêu thì anh chưa có chứ bạn gái anh có đầy - Key cười đùa rồi nghiêm túc đến lạ - chúng ta vào học, trước khi học có vài nội quy tôi cần phải nói cho mấy em, trong giờ học của tôi chỉ có thể học, không học làm việc riêng thì lập tức ra khỏi lớp, và sẽ không bao giờ quay lại học môn này nữa tức là các em sẽ phải học lại môn này ok chứ - Dạ vâng - mọi người liền vâng lời Dù nói miệng như vậy nhưng họ vẫn ngầm làm việc riêng, nhất là nghịch điện thoại, Key vẫn đều đều giảnh bài, bọn họ thì loay hoay nhưng điện thoại của họ không thể hoạt động - 4 bạn bàn 3 và 5 bạn bàn 9 mau đứng dậy ra ngoài đi, giờ của tôi không phải để nói chuyện - Key dừng lại chỉ điểm, đám sinh viên đó liền đứng dậy ra ngoài - 2 thanh niên góc kia hút thuốc thì cũng ra ngoài nốt, còn 3 bàn cuối các em đang cố mở điện thoại của mình sao? Không mở được chứ gì, sao mà mở được khi tôi đã vô hiệu hóa chúng chứ, muốn mở thì ra ngoài sẽ tự mở được thôi mau ra ngoài - Key xoay chiếc máy tính ra cho sinh viên nhìn, trên màn hình là sơ đồ bàn lớp, ba bàn cuối nháy đỏ liên tục - Woa đúng là cao thủ mà, hack được hết điện thoại của mọi người luôn này - nó thốt lên đầy hào hứng - Mấy thứ này chỉ là nhỏ nhặt thôi, mấy em bị đuổi ra ngoài thì hẹn gặp lại lần học lại nhé, vẫn là tôi đảm nhiệm dạy nên đừng có mơ Sau khi loại bỏ hết thành phần chống đối lớp chỉ còn lại chưa đến nửa, những người ở lại biết phận ngoan ngoãn học không dám ho he gì nữa. Thế thì càng tốt, ồn ào nhiều nhức cả đầu
|
Chỉ vì mọi người nghe rằng 3 đứa nó có quen biết thầy chủ nhiệm, còn quen biết cả thầy giáo dạy tin học, họ quy chụp bọn nó là được thiên vị, họ càng bàn tán xì xầm vì bọn nó hơn. Dù bị như vậy bọn nó cũng không có bận tâm đến họ, trong xã hội tất nhiên có người này người kia, có người tốt người xấu, bọn nó cứ bơ đi mà sống thôi. Thật ra cái gọi là tình bạn thời đại học chẳng mấy thân thiết, lâu bền, có thể là học chung vài năm nhưng ra trường rồi mỗi người một hướng, vì không cùng tỉnh thành nên cũng khó mà giữ liên lạc. Có thể họ đối tốt ngoài mặt nhưng bên trong họ lại nghĩ xấu về mình thì sao mình có thể thấy được, nói thẳng ra tình bận thời đại học cũng chỉ là xã giao tạm thời mà thôi. - Nè, chuyện của bà ới thầy chủ nhiệm thế nào rồi? - 3 bọn nó đang tụ tập ở căn tin - Thì vẫn ngọt ngào như mọi ngày thôi hihi, không cần hỏi tui làm gì vậy bà thì thế nào rồi - Hiền cười tay chống cằm mơ mộng - Tui á, thì học khác trường ít gặp nhau lắm, mà cậu ấy còn phải kí túc trong trường nữa nên ít có thời gian gặp hẳn, nhưng vẫn thỉnh thoảng gọi điện thoại - Nó nói bình bình - Bà với Nhật Hoàng vẫn còn qua lại sao? - Nhi nhìn nó hơi ngạc nhiên - Tất nhiên rồi - nó gật đầu - Tui còn tưởng 2 người chấm dứt lâu rồi chứ, nói thật bà cứ chạy theo những thứ đâu đâu ấy, rồi đến lúc nhận ra thứ theo đuổi là hư vô thì bà cũng sẽ đánh mất thứ thực sự từng thuộc về mình mà thôi - Hiền cảnh báo nó - Bà nói linh tinh gì vậy chứ - Nó bĩu môi - Hiền không nói linh tinh đâu, mày nên ngồi một mình và tự suy ngẫm lại đi, tình cảm của mày đối với Nhật Hoàng như thế nào, đến kuwcs độ này, còn tình cảm với anh Duy Bảo ở mức độ nào, đừng dây dưa để rồi cả 2 người họ phải đau khổ - Nhi cũng khuyên răn nó - 2 bà cứ suy nghĩ lung tung thôi à, ông Bảo thì làm gì có tình cảm với tui chứ - nó xua tay phủ nhận - Anh ấy nói với bà như vậy hay chỉ là bà tự suy tự diễn, bọn tôi thấy rõ ràng như vậy rồi mà bà vẫn ngốc nghếch không nhìn ra, nếu thực sự là không thích bà thì ngay từ đầu anh ấy sẽ không quan tâm đến bà đâu - Hiền gõ đầu nó - Hiền nói chuẩn đây, anh ấy quan tâm, lo lắng cho bà cách đối xử với bà cũng khác hoàn toàn với mọi cô gái khác vậy mà bà ngốc nghếch không nhìn ra - Nhi giảng giải cho nó như đang giảng đạo vậy - Quan tâm, lo lắng lúc nào? Sao tôi không thấy, các bà đừng có bênh anh ta - nó vênh mặt cãi cùn - Bà đúng là đồ ngang bướng - Hiền lắc đầu Bọn nó trở về lớp, trên đường đi bọn nó có chạm mặt Minh Hải, nó không thoải mái lắm nhưng không biểu lộ ra mặt, còn Hiền với nhi thì chẳng thấy gì - Chào mấy em, đang về lớp sao? - Hải tự động tới bắt chuyện - Dạ vâng, đến giờ vào học rồi mà - Nhi đáp lời - À Ngày kia trường tổ chức một trận giao lưu bóng rổ, nếu các em rảnh thì ghé qua xem nhé - Vâng, bọn em cũng nghe qua rồi - Hiền cười xã giao - Thôi bọn em về lớp đây ạ - nó mau chóng kéo 2 đứa bạn rời đi - Nè anh chàng đó có vẻ thích bà thì phải - Nhi cười khúc khích - Phiền chết đi được, tôi ở thư viện anh ta còn mò tới theo, loại gì mà mặt dày thấy ớn à - nó nhăn nhó mặt - Mà nè cái trận bóng rổ anh ta nói đó, hôm trước anh Đức ảnh cũng hỏi tao có đi không, trận đó là giao lưu giữa sinh viên trong trường và các giáo viên cùng người ngoài trường cũng tham gia, anh ấy nói nếu mình muốn xem anh ấy sẽ đặc biệt sắp xếp cho bọn mình ngồi chỗ ghế nghỉ ngơi dành cho đội viên trong sân - Hiền Hào hứng - Được thôi, lâu lắm rồi cũng chưa xem bóng rổ - nó gật đầu đồng ý Dạo này anh vẫn thường xuyên đưa nó đi học, trưa thì tới đón nó đi ăn rồi thẳng đến công ty, tối cùng nhau về. Vì nó nhận được điện thoại của ông Lãnh gọi về nhà chơi nên hôm nay nó học xong liền đi thẳng về nhà - Nội ơi, nội à con nhớ nội quá đi - nó lon ton chạy vào la lối ầm ĩ - Cái con bé này, vẫn chứng nào tật đấy - ông Lãnh cười hà hà - Tại con nhớ nội thôi mà - nó chu môi làm vẻ đáng yêu - Nhớ nội mà chẳng thấy ngó ngàng về thăm gì hết, phải gọi thì mới chịu về - ông Lqnhx gõ đầu nó - Hehe tại con bận học chứ bộ - nó làm nũng - Thế 2 đứa thế nào rồi, để 2 đứa sống riêng bọn ta chẳng yên tâm chút nào cả - bà Ngân hỏi han - Bọn con vẫn bình thường thôi à, có gì mà nội không yên tâm chứ, ở nhà có người làm mà - nó nhún vai - Con đó nấu ăn, việc nhà không biết làm, phải học dần để tự chăm sóc cho chồng, sau này còn có con cái nữa chứ - bà Phương răn dạy nó - Gì mà chăm sóc cho chồng, gì mà có con cái con nghe nổi hết cả da gà à. Chuyện bọn con cưới là không tự nguyện sao có thể nói ngày một ngày hai được, căn bản bọn con không hề có tình cảm với nhau thì sao có thể chứ - nó thẳng thắn nói - Nói vậy là từ lúc cưới đến giờ 2 đứa chưa coslafm gì nhau luôn hả? - Bà Ngân cau mày - Làm gì là làm gì hả nội? Ngày cãi nhau 1 bữa còn chưa coi là làm gì sao? - nó ngây thơ trả lời - Con bé này thật là...- bà Phương thở dài - Mẹ ơi,chuyện đó xứ để từ từ đi, em ấy còn trẻ cũng chưa hiểu rõ hết, để vài năm nữa cũng không sao - Ngọc Linh an ủi bà Phương - May ra có con cũng có bầu rồi bọn ta còn an ủi phần nào, bọn ta già rồi chỉ cần có cháu chắt bồng bế chơi cùng là thấy vui rồi - ông Lãnh thở hắt ra - Con đó, tính con nít nó vừa thôi, còn hay cãi bướng cãi cùn, bỏ ngay đi nghe chưa, vợ chồng thì phải hòa thuận chứ sao suốt ngày cãi nhau như thế người ta cười cho đấy - bà Ngân nhắc nhở nó - Dạ con biết rồi ạ, con sẽ chú ý mà - nó cười hì hì Nó ở lại nhà chơi đến sẩm tối mới chịu về bên nhà, đi vào thì thấy bà Năm và chị Hoa đang chuẩn bị cơm, nó cũng chẳng làm phiền họ đi về phòng tắm gội, khi xuống vẫn chưa thấy anh về thì gặng hỏi mới biết anh hôm nay đi tiếp đối tác sẽ không ăn cơm nhà, nó ngồi ăn một mình thôi, có rủ bà Năm với chị Hoa ăn cùng nhưng họ nói họ ăn rồi Nó thấy anh muộn quá vẫn chưa về đâm ra lo lắng, người làm thì đi nghỉ hết rồi, nó ngồi ở phòng khách chờ. Anh về nhà cũng là 10h hơn rồi, anh cũng hơi khá say, nó đang lơ mơ ngủ gật nghe tiếng động mở cửa liền tỉnh ngủ - Anh về rồi sao? Sao về muộn vậy? - nó đứng dậy - Là bàn chuyện hợp đồng với bên Thiên Hoa, là hợp đồng quan trọng nên phải tiếp lâu - trả lời đứng một chỗ mà còn ngả nghiêng suýt ngã - Dù gì thì anh nên uống ít thôi, qua đây ngồi đi, tôi đi pha cốc nước giải rượu cho - nó chạy đến đỡ anh ra sofa ngồi rồi đi vào bếp, chỉ một lúc sau nó mang ra một cốc nước đưa cho anh - này mau uống đi - Cảm ơn em, mà sao giờ này em còn chưa đi ngủ? - anh nhận lấy và uống hết cốc nước - Không phải là chờ cửa anh sao? - nó bĩu môi - Thật sao? Thật ngoan mà - anh cười tươi xoa đầu nó rồi nghiêng người dựa đầu vào vai nó - Anh say lắm rồi, tôi đưa anh về phòng - nó kéo anh dậy đỡ anh về phòng, nó đành gọi điện xuống làm phiền bà Năm dậy khóa cửa và tắt đèn dưới nhà vậy chứ biết sao giờ - Tôi đi tắm đây - anh cởi áo khoác tiến về phía phòng tắm - Nè, anh đang say rượu tắm lúc này không tốt đâu, với cả đêm muộn rồi, anh chỉ cần thay quần áo thôi - nó đẩy anh qua phòng thay đồ, còn mình thì qua phòng tắm lấy chậu nước và khăn Bưng chậu nước và khăn ra thì thấy anh đã lằm chềnh ềnh ở giữa giường rồi, nó đặt chậu nước xuống bàn cạnh giường, quay qua cố kéo anh dậy - Anh dậy lau qua mặt mũi chân tay đi đã rồi thích ngủ thì ngủ - Em chăm cho tôi đi - anh ngồi dậy nhìn nó cười ma mị - Lần sau còn uống đến như này thì tôi mặc kệ anh - nó đành lấy khăn thấm nước rồi lau mặt mũi, cổ, tay - Còn ở đây nữa - anh cười đầy ẩn ý cởi hết cúc áo rồi cỏi luôn áo ra - Anh...anh tự lau đi - nó lắp bắp, mặt đỏ lên - Em nhận thì phải làm hết chứ - anh tỏ vẻ giận dỗi - Được rồi - nó đành chấp nhận, lau ngực bụng và sau lưng cho anh - Đưa chân đây - còn mỗi chân nữa là xong rồi, sau khi rửa và lau khô thì nó đứng dậy bê chậu nước đi vào phòng tắm - Được em chăm sóc như vầy, tôi thực sự rất vui - khi nó đi ra vừa ngồi xuống giường anh đã xông đến ôm nó chặt cứng - Anh mau buông tôi ra, say rồi thì ngủ đi - nó cố thoát ra - Em đã chờ tôi về, còn chăm sóc lo lắng cho tôi có phải là vì em cũng đã có tình cảm với tôi rồi đúng không? Tôi biết mà - anh quay người nó đối mặt với mình,2 tay gác lên vai nó, trán anh tựa vào trán nó - Anh say rồi, mau ngủ đi, đừng nói linh tinh vớ vẩn nữa - nó nhắc nhở anh - Tôi yêu em - anh thì thầm nó nghe thấy thì chứng lại tròn mắt ngạc nhiên ngước lên nhìn anh, anh nhìn nó ánh mắt đầy mê hoặc - Tôi nói ra tôi yêu em, tôi rất yêu em, còn em? Em yêu tôi chứ? - giọng anh như luồng gió dịu nhẹ, êm ái đầy ma mị cuốn hút hết tâm trí của nó - Tôi...- nó cuối đầu mắt hoang mang - Nhìn tôi đi, em cũng yêu tôi chư? - anh nâng cằm nó lên - Tôi...- nó không biết nói thế nào, tim nó đạp nhanh quá, từ lúc anh nói anh yêu nó tim nó đã đập nhanh đến nỗi điên loạn rồi, đầu óc nó thì rối như tơ vò không nghĩ được cái gì hết Anh còn chẳng thèm biết nó trả lời thế nào, đầu dựa vào vai nó, mặt úp vào cần cổ nó, cả người dựa hoàn toàn vào nó, nó cảm nhận được người anh đang thả lỏng dần vì sức nặng người anh đè lên người nó ngày càng nặng " Mày đừng có tin lời của anh ta, anh ta đang say mà, không biết mình đã nói gì đâu, những lời say sao có thể tin được, mày ngốc lắm Mi ạ" nó gõ đầu nhắc nhở chính mình - Đúng là cái đồ to xác - nó chật vật mãi mới đẩy anh nằm xuống giường được, tắt đèn rồi nó cũng nằm xuống cố dỗ mình ngú nhưng mà những lời anh nói cứ văng vẳng trong đầu nó, nó không thể nào chợp mắt được. Cố gắng kiếm đủ cách cũng không thể nào ngủ được Xoạt Anh trở mình tay anh quàng qua cổ nó, làm nó giật mình quay qua thì vẫn thấy anh đang ngủ say. Nó xoay cả người đối diện anh, nhìn từng đường nét trên mặt anh, nhìn một cách chăm chút, rồi đến khi nó ngủ quên từ lúc nào cũng chẳng hay Trận đấu bóng rổ thu hút rất nhiều nữ sinh đến xem bởi vì đây là cơ hội ngắm trai đẹp thỏa thích mà, bọn nó cũng rất hào hứng, chạy qua căn tin mua bao nhiêu đồ ăn vặt tay đứa nào đứa nấy đầy ắp. - Thầy ơi! Bọn em ở đây nè - Hiền nhảy tưng tưng lên vẫy tay với Đức, vì ở trong trường nên cách xưng hô cũng giới hạn hơn với lại 2 người họ cũng không có công khai ra ngoài sợ phiền phức - Mấy em đến rồi hả, qua đây - Đức tới dẫn bọn nó đi đến ghế nghỉ của đội - Cảm ơn anh nhiều nha, ngồi đây xem mới đã chứ - Nó cười hì hì - Mấy đứa đến cổ vũ cho bọn anh hử? - Key ở đâu chui đến khoác vai nó - Hihi bọn em sẽ cổ vũ hết mình luôn - Nhi cười - Chang Mi! Bọn em cũng đến xem hả? Nhưng có lẽ mấy em cổ vũ cho các thầy rồi - Minh Hải tiwf phòng thay đồ đi ra thấy nó thì liền đi tới - Thầy chủ nhiệm và thầy dạy tin của bọn em mà, phải cổ vũ chứ - Hiền cười tươi nhìn Đức - Mà nè, mấy em đến cổ vũ các thầy hay đến để ăn vậy, mỗi người 1 đống chình ình - Key rút một thanh kẹo của nó ăn - Thầy giáo mà còn lấy đồ của sinh viên để ăn thì nói gì được chứ - Anh ở đâu xuất hiện liền gỡ cánh tay của Key đang khoác trên vai nó xuống - Anh Bảo, anh cũng tới sao? - Nhi ngạc nhiên - Ừm, có một con đỉa cứ bám theo anh đòi anh đến bằng được ấy mà - anh nói móc - Em về đội của mình đây, sắp đến trận đấu rồi ạ, bọn em sẽ không chịu thua các thầy đâu - Minh Hải rời đi - Anh không phải đến công ty làm việc sao? - nó ngước qua hỏi anh - Nghỉ 1 ngày đâu chết được, đi làm cũng cần phải có ngày nghỉ chứ - anh cười nhìn nó, trên khán đài bọn nữ sinh gầm rú khi thấy anh cười, từ lúc anh bước ra đây số lượng nữ sinh đổ dồn về phía khán đài bên này hơi bị đông đấy - Đúng là nam thần, đi đâu cũng thu hút nữ nhân như này, ôi trời ôi mình phục mình quá - Key tự sướng Mọi người quay ra khởi động chuẩn bị vào trận đấu anh vẫn nán lại cúi xuống sát nó thì thầm - Cổ vũ cho tôi đi - Thì tôi bên phe bên này còn gì - nó chớp chố mắt - Ý tôi là đọng viên tôi đi - anh cười tươi - Được rồi, cố lên - nó gật đầu đưa tay lên làm hành động động viên - Chụt, là thế này - anh nhanh như chớp hôn nhẹ lên môi nó rồi cười vui vẻ rời đi, nó ngượng đỏ mặt, nhìn quanh ngó dọc xem có ai thấy không, nó mong không ai thấy lúc đó, nó qua ra nhìn mọi người có mặt ở đây 1 lượt, đúng là không ai, không một ai không thấy cả, mọi ánh mắt đổ dồn vào nó đầy ngỡ ngàng phải nói là vô cùng shock, nhất là đám nữ sinh trên khán đài kia nhìn nó với ánh mắt hình viên đạn súng lục không phải là đạn đại bác mới đúng - Uầy, tình cửm gớm vậy mà nói không có gì sao? - Nhi đến cạnh đẩy đẩy trêu chọc - Bà với ông ấy cái kiểu như là "bên trong như đã mặt ngoài còn e", giờ thì bọn tui chắc chắn luôn đấy, ông Bảo ông ấy thích bà đó, suy xét kĩ càng đi - Hiền khoác vai nhắc khéo nó - Thôi đi, trận bóng bắt đầu rồi kia kìa - nó đánh trống lảng Trận đấu cũng không hề gay cấn mấy, tỉ số nghiêng về đội giáo viên, với sự kết hợp hoàn hảo của anh và Ken điểm số phải gọi là cách khá xa đội đối phương, Đức đánh bóng cũng rất hay nhưng anh ấy nghiêng về phòng thủ nhiều hơn. Kết thúc trận đấu đội giáo viên thắng cũng không có gì gọi là bất ngờ cả, vì nhìn tỉ số trong trận cũng đoán được bên nào sẽ thắng mà - Đợi tôi thay đồ rồi chúng ta về - anh đi tới chỗ nó dặn dò rồi rời đi - Hey, hôm nay cho đi ké nhá, xe để nhà rồi - Key nhảy tới khoác vai anh - Được thôi vậy thì hôm nay tăng ca đi - anh trầm trầm nói - Nè bạn bè kiểu gì vậy? - Keey nhăn mặt - Không đồng ý? Vậy thì tự về đi - anh phẩy tay - Được rồi, được rồi - Key liền chấp nhận chịu thua Hiền cùng về với Đức rồi, còn lại Nó với Nhi, nó kêu Nhi đi cùng luôn một thể, đằng nào anh cũng đi oto mà. Nó cùng Nhi chờ bên ngoài khuôn viên trường, từ sân bóng rổ muốn đi ra coingr trường thì phải đi qua đây - Chang Mi, hôm nay em rảnh chứ, anh muốn mời em ăn cơm - Minh Hải ở đâu xuất hiện - Xin chào, cô là Chang Mi phải không? - một người mang theo một bó hoa hồng to đi tới chỗ nó - Dạ đúng rồi - nó gật đầu, may mà có người tới chứ nó không biết trả lời sao nữa - Bó hoa này là có người đặt, muốn tặng cho cô, cô kí biên nhận giúp tôi - anh chàng đó đưa bó hoa cho nó - À dạ vâng, mà ai tặng vậy ạ - nó thắc mắc - Cái này thì tôi phải giữ bí mật, tôi xin phép - người đó rời đi - Ai vậy nhỉ? - có dấu hỏi to đùng trên đầu nó - Là của tôi, em thích chứ? - anh đi tới cười tươi - Sao tự nhiên lại bày đặt mua hoa tặng tôi zợ? - nó nhìn ngắm bó hoa - Bởi vì tôi nghe nói có người ngày nào đi học cũng mang hoa tặng em nên tôi cũng muốn làm vậy - anh nói bóng gió - Cũng phải cảm ơn người đó vì đã góp phần làm đẹp cho không gian lớp của Chang Mi, bao nhiêu hoa được tặng em ấy để trang trí lớp hết - Key cũng chiêm vào - Chẳng lẽ hoa của tôi cũng vậy sao? - anh nhìn nó hỏi - Không, đem về nhà cắm trong phòng cho đẹp, bó hoa đẹp như này sao chỉ để trang trí lớp được - nó cười - Uầy, 2 người tình cảm quá đi, em nhìn mà thấy ghen tị à - Nhi biết anh và Key đang công kích ai nên hùa theo - Vợ chồng anh lúc nào chẳng tình cảm - anh cười khoác vai nó - Anh nói nhỏ tiếng thôi muốn cả trường này nghe thấy à - nó nhắc nhở anh - Thôi được rồi, thôi về nhà chồng sẽ nấu cho vợ mấy món vợ thích nha, chúng ta về thôi - anh cười - Cái gì mà vợ vợ chồng chồng chứ, nổi hết cả da gà à - nó rùng mình một cái - Nè 2 vợ chồng các người cho tui ăn ké với -Key nhảy vào - Cả em nữa cho em thưởng thức một lần đi, xem chồng của MiMi nấu ăn ngon đến cỡ nào - Nhi cũng hào hứng - Ok, tôi sẽ đãi 2 người - anh gật đầu - Xin lỗi nhé, em không thể nhận lời mời ăn cơm của anh được rồi, như anh thấy đấy, em là người có chồng rồi nên mong anh không cần mất cô gửi tặng hoa cho em đâu ạ - nó nhún vai nói - Hóa ra người hay tặng hoa cho vợ tôi là cậu sao? Dù sao thì cũng cảm ơn cậu đã dành tình cảm cho vợ tôi - anh đứng ra nhếch môi cười - Thôi chúng ta về đi, chào anh - nó đẩy anh đi 4 người cùng nhau rời đi để lại Minh Hải đứng đơ như cây cơ, nó thì mừng đến phát điên luôn vậy là từ giờ cắt được cái đuôi này rồi - Cuối cùng em cũng công nhận tôi là chồng của em rồi - anh khoác vai nó thì thầm đủ để nó nghe thôi - Cái gì chứ, lúc nãy là muốn anh ta thôi đeo bám tôi nên mới nói vậy thôi, đừng có tưởng bở - nó bĩu môi - Dù gì vẫn là em công nhận mà - anh hôn phóc lên má nó - Đừng có làm vậy, kì lắm. Mà dù sao cũng phải cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi cắt cái đuôi này, và cảm ơn bề bó hoa nữa - nó ôm bó hoa cúi xuống hít hà - Em thích là được rồi - anh véo má nó - Mau về thôi tôi đói lắm rồi - nó ôm bụng nhăn nhó - Được rồi, đến giờ cho con mèo này ăn rồi - anh cười nhẹ mở cửa xe cho nó Vẫn giữ lời hứa, anh lái xe về nhà tự mình vào bếp nấu ăn, nó thì về phòng thay đồ còn mi và Key thì ngồi phòng khách chơi điện tử - Nè 2 người cứ chúi mũi vào màn hình máy tính vậy không biết chán à - nó đi xuống ngồi nhìn 2 con người ở 2 đầu ghế mà ngao ngán - Chán sao được, giờ mới biết cảm giác ngồi mát ăn bát vàng là như thế nào, tui còn phải tận hưởng thêm chứ - Nhi miệng thì nói tay thì gõ liên tục - Đúng là bó tay Nó đi vào bếp, lấy nước lạnh uống, thấy anh vẫn đang xào xào nấu nấu có lòng tốt rót cho anh một ly nước đem đến chỗ anh - Này uống không? - Cảm ơn em - anh cười nhận lấy uống vài ngụm - Có gì tôi giúp được không - nó nhìn quanh - Thôi em đừng đụng vào mất công lại hỏng hết - anh phì cười - Xí tui có lòng tốt muốn giúp đỡ vậy mà còn chọc tôi - nó bĩu môi giận dỗi - Tôi biết rồi, em là muốn giúp đỡ, nhưng tay chân em vụng về như vậy nhỡ đổ cái gì rồi bỏng thì biết phải làm sao, em chỉ cần ngoan ngoãn đứng một chỗ thôi - anh đạy nắp nồi canh lại quay qua nó cười nhẹ - Tôi sẽ sắp bát đũa - nó mở tủ - Cái đó thì được đó - anh gật đầu dồng tình - À Chủ nhật tuần tới tôi sẽ không đi làm đâu - nó nhớ ra - Vì sao? - anh bắc nồi canh xuống - Tôi có hẹn đi chơi với Nhật Hoàng rồi - nó thẳng thắn nói ra - Ừm - anh im lặng chốc lát rồi chỉ nhẹ gật đầu đồng ý cũng chẳng nói thêm điều gì Nó thì cứ vô tư như vậy, không hề để ý xem thái độ của anh lúc nó nói vậy như thế nào, nó không biết rằng nghe nó nói như vậy anh đã đau như thế nào, buồn như thế nào. Đã lâu như vậy mà nó vẫn không hề thay đổi tình cảm, là do anh đẫ nhầm rồi, đã quá tự tin rằng mình sẽ làm cho nó thay đổi thứ tình cảm của nó, rồi một ngày nó sẽ có tình cảm với anh, đúng là anh đã lầm thật rồi - Để tôi ra gọi 2 người kia vào ăn cơm - nó sau khi sắp bát ra thì định đi ra phòng khách - Nếu như tôi nói chủ nhật tuần tới em đừng đi chơi với Nhật Hoàng, em liệu có đồng ý không? Đừng đi với cậu ta, không phải em đã hứa với tôi rằng em sẽ không ở cạnh cậu ta nữa rồi còn gì - anh ôm nó từ phía sau trước khi nó kịp bước đi, anh cầu khẩn bằng những lời từ trong lòng mình, mọi người nói anh ích kỉ cũng được, anh không quan tâm, anh chỉ cần giữ được nó bên mình là được rồi - Ừm, tôi sẽ không đi nữa - trong cái khoảnh khắc anh cầu khẩn đó nó đã mềm lòng và đồng ý
|