Đại Thiếu Gia Đông Phong Yêu Cô Nàng Tuyết Nghi
|
|
Đại Thiếu Gia Đông Phong Yêu Cô Nàng Tuyết Nghi
Tác giả: Linh Minh Nhi
[c] [/c]
Lần gặp gỡ định mệnh
Mùa hạ năm 2010,
_ Này Cẩm Nguyệt, mình nghĩ là mình sắp về quê rồi đấy, sắp được gặp lại gia đình và các bạn rồi - người con gái đầu dây bên kia vui mừng nói.
Cô ấy là Ngọc Tuyết Nghi, con gái của một gia đình thuộc diện khá giả, nhưng cô chưa bao giờ đòi hỏi hay ăn chơi. Học thức bình thường còn nhan sắc thì không nổi trội hơn là bao. Nhưng cô rất chăm học và rất rốt bụng, rất được nhiều người yêu quý, chỉ cần nói chuyện vài câu là thấy rất hợp rồi.
_ Vậy sao? thế bao giờ cậu về, để mình chuẩn bị đi đón, với lại lần này có ai đi cùng cậu về thăm quê không? - Cẩm Nguyệt háo hức nói một tràng hơi dài.
_ Lần này mình đi một mình, cha mẹ và anh trai bận việc nên không về cũng được - giọng Tuyết Nghi có vẻ hơi buồn, vì đây là lần đầu tiên đi xa mà lại không có gia đình ở cạnh, có chút buồn cũng có chút sợ hãi.
_ Vậy à, thôi đừng lo lắng quá, có gì chỉ cần cậu đáp xuống sân bay là mình sẽ lập tức đón cậu ngay, chuẩn bị đi, thế bao giờ cậu bay để mình còn chuẩn bị đây?
_ À, sáng ngày kia là mình bay rồi, tận dụng mấy tháng hè chơi cho thỏa thích chứ vào năm học lại không được xõa - giọng Tuyết Nghi như nuối tiếc vậy.
_ Uk, vậy thì hẹn cậu sáng ngày kia.
_ Okê, bye cậu.
_ uhm ~
_ Mẹ à, mẹ và cha cứ đi trước đi, con còn rủ vài người bạn thân đi cùng nữa, con sẽ bay chuyến của hôm sau chuyến của mẹ, nên cha mẹ cứ đi trước đừng chờ con làm gì - giọng của một cậu thanh niên đang nài nỉ mẹ như một đứa trẻ con đang làm nũng mẹ vậy.
_ Uk, thôi được rồi, nhưng nhớ phải đi đứng cẩn thận đó nha, không được đi linh tinh nghe chưa? - người mẹ có vẻ lo lắng cho cậu thanh niên này. Đúng vậy, cha mẹ nào mà chả lo cho con cái chứ...nhưng mấy ai hiểu được tấm lòng cha mẹ đâu.
_ Mẹ yên tâm đi, con biết rồi mà, con sẽ không thiếu suy nghĩ như những năm trước đâu, sẽ không để cha mẹ phải lo lắng nữa, năm nay mẹ đã chuyển trường cho con nhiều lắm rồi, con không muốn chuyển nữa đâu. Nên con hứa sẽ thật ngoan ngõan cố gắng vượt qua kì thi Trung học phổ thông quốc gia - anh thanh niên đấy có vẻ rất quả quyết.
_ Uhm, cha bố anh, chỉ được cái miệng, không được cái gì cả - bà mẹ vừa nói vừa khẽ cốc lên đầu con trai quý tử của mình, đứa con trai mà bà yêu thương nhất.
Anh thanh niên ấy là Lục Đông Phong con trai một của một gia đình giàu có nhất thành phố, là cậu ấm với vẻ ngoài đẹp trai có làn da trắng, mũi cao, mắt hai mí và một đôi môi đỏ. Chính vì thế, nên anh rất được nhiều cô gái theo đuổi nhưng anh chẳng mấy quan tâm đến họ. Bên cạnh đó, anh còn là một người thông minh nhưng lại rất lười trong việc học, hay thường xuyên cúp học ra quán cùng bạn ngồi tán gẫu.
Và anh thân chỉ có ba người bạn thôi, nhưng những người bạn nào của anh cũng tòan là mĩ nam của trường học thôi, thân thế thì tòan là cậu ấm thôi hà...
Hai ngày sau, khi đã đáp xuống sân bay nhưng Cẩm Nguyệt bận chút việc sẽ đón muộn nên bảo Tuyết nghi bắt xe xuống nhà nghỉ của cô Cẩm Nguyệt gần đấy nghỉ ngơi một chút, Cẩm Nguyệt có gọi cho cô trước nên lúc Tuyết Nghi vào trong thì cô của Cẩm Nguyệt cũng không thấy làm lạ, vì cô là nguời hòa đồng, dễ gần và rất hiếu khách cũng như bạn bè của cháu gái mình vậy.
Trong lúc đợi Cẩm Nguyệt đến đón thì Tuyết Nghi ra ngoài dạo chơi cho đỡ ngột ngạt, chứ ngồi trong phòng mãi cảm thấy không thoải mái, và...
_ Cướp...cướp...cướp...có ai không? cướp...giúp chúng tôi với - giọng của một người phụ nữa trung tuổi, ăn mặc sang trọng đang đi dạo cùng chồng nhưng bỗng đâu xuất hiện khỏang ba đến bốn tên cướp.
Thấy vậy, Tuyết Nghi liền nhanh trí ứng phó tình huống...
_ Cảnh sát đến, cảnh sát đến, "tít...tít...tít..."- tiếng thổi còi của Tuyết Nghi đã mượn được từ một đứa trẻ ở cạnh đấy. Và y như rằng bọn chúng tưởng thật đã bỏ chạy ngay lập tức không thèm quay đầu lại nhìn.
Thấy bọn chúng đã đi xa, Tuyết Nghi mới thở vào nhẹ nhõm, trả lại còi cho đứa bé và rút trong túi ra cho đứa bé một chút tiền để mua kẹo ăn rồi chạy lại chỗ vợ chồng bị cướp giật lúc nãy.
_ Cô, chú có sao không ạ? Có thấy mất đồ gì không ạ? - Tuyết Nghi lo lắng hỏi vợ chồng nhà kia.
_ À, cô chú không sao? cảm ơn cháu nhá, lúc nãy may mà nhờ cháu giúp không thì cô chú không biết sẽ đối phó ra sao nữa? - Vị phụ nữ trung tuổi kia lên tiếng cảm ơn, còn người đàn ông trung tuổi kia thì vẫn nở một nụ cười hài lòng, vì ở thời đại này, lấy đâu ra một người tốt bụng lại nhỏ tuổi vậy chứ.
_ Có gì đâu ạ, cô chú không phải cảm ơn, chỉ là cháu thấy bọn chúng quá đáng quá nên muốn trừng trị một chút thôi mà - Tuyết Nghi vui vẻ trả lời.
_ Cháu thật tốt bụng, thôi nói chuyện cháu sau vậy, nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại đấy, chúng ta có việc nên đi trước, bye cháu nhé. - Người phụ nữ trung tuổi kia tạm biệt nhưng có vẻ lộ chút gì đó không muốn tạm biệt với một cô bé vừa tốt tính lại rất hòa đồng như vậy.
_Vâng ạ, cô chú đi cẩn thận, tạm biệt cô chú - Tuyết Nghi lễ phép cúi chào họ rồi tiếp tục dạo chơi.
Khỏang 15 phút sau thì Cẩm Nguyệt đến đón Tuyết Nghi về nhà của cô ấy, tiện thể Cẩm Nguyệt lên thăm ông bà của Tuyết Nghi luôn vì lâu quá không gặp họ.
|
Ở nhà được một tuần, Tuyết Nghi rủ Cẩm Nguyệt ra quán kem ăn giải khát.
_ Này Cẩm Nguyệt, cậu nói xem trong phim kia liệu có được bao nhiêu người đẹp trai, bao nhiêu người xinh gái, nãy giờ mình thấy rất nhiều diễn viên quen, nhất là diễn viên nam rất nhiều diễn viên đẹp luôn á, còn chưa kể đóng phim còn thần thái nữa chứ - vừa nói với Cẩm Nguyệt, Tuyết Nghi vừa nhìn vào màn hình ti vi của quán kem.
_Cậu nói không sai, tòan là soái ca thôi, đẹp quá đi. - Thật là Cẩm Nguyệt và Tuyết Nghi chơi thân với nhau được quả là không sai, tòan ngắm trai đẹp thôi, mà lại còn cái thể loại nói chuyện với nhau mà mắt cứ dán vào màn hình ti vi đi bình phẩm diễn viên nam.
_ " Wow ... wow ... wow " đẹp trai quá đi, lại còn soái ca nữa - cả hai cùng đồng thanh khen một nam diễn viên trong phim lúc cảnh quay nam diễn viên đấy cầu hôn một cô gái mà mình yêu.
Nhưng trớ trêu thay, lúc hai người bọn họ khen vị diễn viên kia thì cũng là lúc có bốn thanh niên đẹp trai lãng tử vừa bước vào chỗ ngồi của mình trước sự ngưỡng mộ của bao cô gái trong quán. Còn Tuyết Nghi và Cẩm Nguyệt thì lại khen diễn viên lại còn nói rõ to làm cho bốn thanh niên kia phải quay lại nhìn hai cô nàng. Nhưng hai cô nàng lại không biết là đang có tám con mắt đang nhìn mình mà chỉ quan tâm đến phim mà thôi. Và màn hình ti vi lại ở ngay sau bốn chàng thanh niên ấy, hai cô nàng nhà ta vẫn chăm chú nhìn vào màn hình ti vi với cảnh quay lãng mạn nhưng lại khiến bốn chàng thanh niên kia hiểu lầm là khen mình cũng như đang ngắm mình. Trong khi những cô gái khen họ xong thì không mấy người chú ý đến nữa, chỉ có duy nhất hai cô gái nhìn về phía họ nãy giờ không dời mắt làm bọn họ đắc ý, và hai trong bốn người đi đến chỗ hai cô gái.
_ Này hai em gái? một người trong số hai người vừa bước lên hỏi hai cô nàng.
_ Dạ, anh có gì cần nói ạ. - lúc này Tuyết Nghi chỉnh mắt về phía hai thanh niên đang đứng trước mặt mình nhưng lại vẫn hơi nghiêng người ra ngoài chút để tiện xem phim cho dễ, còn cô nàng Cẩm Nguyệt thì lại vẫn chăm chú xem phim, không mấy quan tâm đến hai người trước mặt.
_Hai em có khen trai đẹp thì từ sau khen bé bé thôi nha, chứ nói to thế bọn anh ngại lắm - Một người trong số hai người đứng ở đó lên tiếng có vẻ châm chọc.
_Vâng ạ, em sẽ rút kinh nghiệm, hai anh có gì cần giúp không ạ, không thì làm phiền anh tránh ra một chút được không ạ, hai anh đứng đây chắn hết màn hình ti vi nên em không thể xem được - Tuyết Nghi nói trong vô thức, dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng mà cứ trả lời đại đi vì một tai thì nghe phim, một tai thì nghe người trước mặt mình nói, còn mắt thì khỏi phải nói, tuy có nhìn về phía bọn họ nhưng cũng thỉnh thỏang đảo đảo về phía màn hình ti vi.
Những hành động đấy của hai cô nàng khiến cho cả bốn người hiểu lầm tột độ. hai người đằng sau cứ nghĩ hai cô nàng đang nhìn mình, còn hai người thanh niên đứng trước mặt hai cô ấy thì nghĩ đây là cách đánh trống lảng mà thôi ... và rồi ...
_ Thôi, hết phim rồi, cảnh đang hay, đang đẹp thì lại hết mất - giọng của Cẩm Nguyệt vang lên đủ cho bốn thanh niên và Tuyết Nghi nghe, làm cho Tuyết Nghi phải di chuyển mắt đến chỗ màn hình ti vi trong sự tiếc nuối.
Lúc này hai người mới định hình lại là có người đứng trước mặt mình
_ Hai anh có gì cần giúp ạ? - cả hai cùng đồng thanh hỏi hai vị thanh niên trước mặt mình làm cho hai thanh niên đấy ngớ người ra, rõ ràng là câu hỏi này đã được hỏi từ miệng của Tuyết Nghi, giờ lại hỏi lại khiến cho hai người cảm thấy chút thú vị với hai người này nên trả lời lại câu lúc nãy.
Khi nghe xong câu trả lời của hai thanh niên đứng trước mặt mình thì cả hai cô nàng liền đồng thanh " hả " một tiếng rồi phá ra cười, lúc này trong quán cũng vãn nhiều rồi nên chẳng còn mấy người. Hai cô nàng thì cứ cười còn bốn thanh niên kia thì chau mày lại không hiểu chuyện gì xảy ra nhất là hai người đang đứng trước mặt bọn họ.
_ Ý anh là bọn em khen bọn anh đẹp trai và soái ca lớn quá khiến bọn anh ngại hả - Tuyết Nghi vừa nói vừa nhịn cười nói với hai thanh niên ngây thơ này.
_ Uhm đúng rồi - một trong hai người lên tiếng kèm theo giọng tự đắc, vì được nhiều người khen mình.
_ Hình như có sự hiểu lầm ở đây rồi thì phải - Nối sau giọng của Tuyết Nghi là giọng của Cẩm Nguyệt.
_ Hiểu làm á, hai em không cần phải ngại, lời chúc của hai em bọn anh xin nhận - giọng của thanh niên còn lại lên tiếng.
_ Này anh trai, anh đừng có đứng đấy mà nói nữa, anh có biết bọn em đang nói ai không ? Bọn em là đang nói đến diễn viên trong phim được chiếu ở chỗ sau bọn anh kìa. Em không hiểu là tại sao tự dưng các anh lại đến chỗ chúng em nói tòan cái gì đâu không ? Em nhớ là em đâu có khen các anh đâu nhỉ, người mà chúng em khen là ở trong ti vi kia kìa. Thật là khó hiểu - Tuyết Nghi bức xúc khi có người trêu chọc nên đứng dậy nói một hơi dài với giọng rất là khó chịu nhưng không tỏ ra vô lễ hay bất kính với người hơn tuổi.
Sau câu nói của Tuyết Nghi, bốn thanh niên như ngớ người ra không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình luôn, lần đầu tiên họ bị hai cô gái nhỏ tuổi hơn mình nói một cách thẳng thừng và không chút gì tỏ ra là khiên nhường cũng như tỏ ra điệu chảy nước như bao cô gái khác khi gặp họ.
Nói rồi Tuyết Nghi và Cẩm Nguyệt đứng lên tính tiền đi về, để lại sự khó hiểu và không ngờ của bốn thanh niên đẹp trai trước giờ chưa bị một người con gái nào từ chối nói chuyện và lần này là một trường hợp đặc biệt nhất là Tuyết Nghi người có tính cách tuy vui tính, hòa đồng nhưng cũng rất thẳng thắn và có chút nóng tính cũng như hơi bốc đồng một tí xíu.
Lát sau họ mới hồi phục lại tinh thần và ngồi vào bàn cùng hai thanh niên còn lại nhưng hai cô nàng Tuyết Nghi và Cẩm nguyệt đã lên xe chuẩn bị đi về rồi.
|
Bạn Gái Của Đại Thiếu Gia
Còn ở trong quán thì bốn thanh niên kia bắt đầu nói chuyện với nhau.
_ Ngô Vũ, Minh Đăng, Hạo Đông. Các cậu thấy thế nào ? Hai em gái vừa nãy đấy? - Đông Phong hỏi ba người bạn thân của của mình.
_ Đúng rồi, các cậu thấy thế nào? Mình thì thấy khá là hứng thú với với hai cô bé đấy rồi, nhất là cô bé ít nói đấy - Ngô Vũ nối tiếp ý tưởng của Đông Phong và cũng là người cùng Đông Phong trêu chọc Tuyết Nghi và Cẩm Nguyệt hồi nãy.
_ Cậu cũng cùng suy nghĩ với mình nhưng khác một chút là mình lại ấn tượng với cô em đã tạt vào tất cả vào bọn mình một gáo nước lạnh lúc câu cuối trước khi ra khỏi quán thôi - Đông Phong hứng thú nói lên suy nghĩ của mình.
_ Hai cậu có hứng thú thì cứ việc theo đuổi hay tìm hiểu hai cô bé vui tính đấy nhá, mình và Minh Đăng thì không muốn rây vào đâu, bạn gái mình mà biết thì không biết giải thích thế nào luôn - Hạo Đông từ chối những ý tưởng vừa le lói trong đầu hai thanh niên kia.
_ Mình cũng đồng quan điểm với Hạo Đông, bọn mình giờ đã có bạn gái rồi mình cũng không thích kiểu đàn ông lăng nhăng với bọn mình rất yêu nhau nên mình không muốn chút trò đùa của các cậu làm cho mình và cô ấy hiểu lầm đâu, mình xin rút, thông cảm nha người anh em tốt. - Minh Đăng cũng từ chối khéo những trò đùa của hai người bạn thân.
_ Các cậu nghĩ đâu xa xôi vậy, mình đâu có ý xấu đâu, ý mình là sẽ theo đuổi em gái mà mình vừa nói đấy, lần này là thật không có chút bộc phát luôn, mình là thật lòng đấy. - Đông Phong vội giải thích cho hai người bạn kia hiểu.
_ Này, sao cậu lại có cùng suy nghĩ với mình đấy Đông Phong - Ngô Vũ vừa đánh vào vai Đông Phong vừa nói và vừa cười ra vẻ tự đắc khi có thằng bạn thân có cùng suy nghĩ của mình.
Sau câu nói đấy của Đông Phong và Ngô Vũ thì Minh Đăng lẫn Hạo Đông không dấu nổi cảm xúc của mình đến nỗi sau chữ " hả " hai người đồng thanh nói ra, thì mắt của hai người họ còn chữ A và mồm chữ O nữa kìa.
"Có gì đâu mà hai cậu ngạc nhiên" đó là câu nói nhạt nhất của Đông Phong khi hỏi hai người bạn thân của của mình.
_ Hai cậu chắc chứ ? Hạo Đông nghi ngờ hỏi.
_ Uhm, mình rất chắc chứ không phải chắc nữa, vì mình thực sự không tin vào tình yêu sét đánh đâu, nhưng mình không giải thích được cảm giác đứng trước em ấy, lúc em ấy bảo là mình khen diễn viên trong phim thì dường như có chút thất vọng, thất vọng ở đây là không phải em ấy không khen mình mà là em ấy thật sự không như những người con gái khác, rất thẳng thắn không chút gì gọi là sợ hãi cả,...nói chung là rất đặc biệt, mình cũng không thể giải thích được - Đông Phong trầm tư, bộc bạch hết những gì đang suy nghĩ trong lòng.
_ Đúng vậy, mình rất đồng tình với quan điểm của Đông Phong, thực ra chính bản thân mình cũng không tin vào tình yêu sét đánh đâu, trước kia nhiều cô gái gặp tất cả bọn mình không riêng gì mình thì họ tỏ ra rất yếu đuối như muốn được chở che, thậm chí là còn xin cả số điện thọai hoặc là xin địa chỉ nhà nữa nhưng vừa nãy em gái kia không hề tỏ ra bất cứ hành động nào khiến người khác khó xử cả mà còn nói bọn mình hiểu lầm nữa. - Ngô Vũ nói với giọng bông đùa và có chút mơ hồ.
_ Nếu đã vậy thì hai cậu tính thế nào? - Minh Đăng hỏi Đông Phong và Ngô Vũ.
_ Mình cũng không biết nữa, hai cậu thấy đấy, tính cách của hai em như thế thì làm sao mà nói trực tiếp được, không khéo lại khiến em ấy hiểu lầm là mình đang trêu đùa cũng nên - Đông Phong buồn bã nói.
_ Đúng vậy, không biết nên làm cách nào cả ? - Ngô Vũ cũng buồn bã nói.
_ Mình có cách nhưng không biết hai cậu có can đảm làm không thôi - Minh Đăng cười ranh mãnh gợi ý cho Đông Phong và Ngô Vũ.
Thấy thái độ đấy của Minh Đăng thì hai người bọn họ đều nhăn trán và ánh mắt nghi ngờ nhìn và phía MInh Đăng. Thấy tình hình không ổn, Minh Đăng vội giải thích.
_ Hai cậu đừng có nghĩ bậy, mình chỉ muốn nói là dùng cách trực tiếp không được, gián tiếp không xong thì hai cậu thử đánh liều một phen đi, ép hai em đấy làm bạn gái của mình và bù đắp tình cảm cho hai em mà các cậu thích, thời gian sẽ giúp cho tình cảm của các cậu được nhiều hơn.
_ Liệu có được không? Mình thấy cứ sao sao? nhưng mà thôi cứ thử một lần xem thế nào? - Ngô Vũ nghi ngờ hỏi.
_ Uhm quyết định vậy đi nhưng mình làm như thế nào để ép buộc được đây - Đông Phong thất vọng trả lời.
_ Dễ thôi, các cậu lại đây - Sau đó bốn cái đầu chụm vào nhau thì thầm to nhỏ cái gì đấy mà nhìn có vẻ rất bí bí hiểm hiểm.
Thấy Tuyết Nghi và Cẩm Nguyệt đi không được bao lâu thì bốn người : Đông Phong , Ngô Vũ , Minh Đăng và Hạo Đông liền đuổi theo hai cô nàng , vì không biết là có người sẽ đi theo mình nên Tuyết Nghi và Cẩm Nguyệt đi rất từ từ vừa đi vừa chửi bốn nam thanh niên vừa nãy đặc biệt là hai thanh niên đã lên trêu chọc hai người. Còn về phía bốn thanh niên kia thì cật lực đuổi theo Tuyết Nghi và Cẩm Nguyệt , sau một thời gian đuổi theo xe của hai cô gái không lâu thì cũng đuổi kịp.
Trên một đọan đường vắng.
Từ xa hai cô nàng đã thấy bóng dáng có chút gì đó quen quen nhưng nghĩ là bốn chàng thanh niên đấy đâu có rảnh mà đuổi theo hai cô nàng với lại hai người đâu có đắc tội hay làm gì bốn chàng thanh niên đấy đâu nên đâu có lí do để đuổi theo xe hai người đến tận đây. Nhưng quả thực hai người có muốn lừa mình đi chăng nữa thì thị giác của cả hai đều không cho phép họ nhìn nhầm , khi cả hai chưa kịp định hình thì đã có bốn chiếc xe mô tô chặn đầu xe của hai người khiến Tuyết Nghi và Cẩm Nguyệt phải phanh gấp không thì tông thẳng vào một trong bốn chiếc xe.
_ Chào em gái, thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi, đúng là có duyên mà - Đông Phong tiến lên trước bước thẳng về phía Tuyết Nghi đang đứng bất động ở đấy khi chưa biết chuyện gì đang xảy ra với mình nữa.
Bất động khỏang một lát thì Tuyết Nghi mới định hình lại được và lộ rõ nét bực mình
_ Này anh trai, em không hiểu anh đang nghĩ gì nữa, em nhớ chúng ta mới chỉ gặp nhau có một lần thôi nên đâu có nợ hay mượn tiền anh đâu, cũng đâu có trộm đồ của các anh sao anh lại đuổi theo bọn em đến tận đây như thể bọn em nợ tiền hay ăn cắp không bằng , hay là các anh rất thích kiếm chuyện với người khác - Tuyết Nghi nói giọng hơi lớn tiếng một chút nhưng cũng có phần lo sợ.
_ Đúng là chúng ta mới gặp nhau một lần tính cả lần này nữa là lần thứ hai chúng ta gặp nhau, nhưng ngay từ lần đầu tiên gặp em, em không có nợ gì anh hết mà anh nợ em một thứ đó là nợ tình, nợ em một tình yêu chân thành vì em đã đánh cắp trái tim của anh nên anh đến tận đây để lấy lại - Đông Phong nhìn thẳng vào mắt của Tuyết Nghi nói ra những lời tuy sến súa nhưng lại rất chân thành.
_ Anh đang bị mộng du à , sao anh lại ăn nói linh tinh thế nhở , nghe ghê chết đi được quá sến súa . À hay là anh bị mắc bệnh hoang tưởng quá nặng nên đây là tác dụng phụ của việc hoang tưởng quá nhều hả - Tuyết Nghi chóang váng khi nghe câu trả lời của nam thanh niên kia, dường như không tin vào tai của mình luôn, làm gì mà lại có người như thế hả trời.
_ Đúng là em không giống với những cô gái khác - Đông Phong cười lộ vẻ hạnh phúc.
_ Anh có vấn đề hay sao ? Mỗi người một khác giống nhau nào được, tốt nhất là anh tránh ra chỗ khác để em và bạn em còn về nữa, không thì muộn mất.
_ Đúng là anh có vấn đề thật rồi, nhưng trước khi em về anh nhờ em một chuyện có được không ? - Đông Phong hạ giọng nói với Tuyết Nghi khi biết giờ Tuyết Nghi đang vô cùng khó chịu.
_ Được rồi, coi như kiếp trước em nợ anh nên bây giờ mới phải gặp những truyện như thế này, anh nói đi , có chuyện gì cần em giúp đây - cô ấy ra vẻ khó chịu nhưng người ta đã mở lời nhờ giúp đỡ thì mình lại không giúp chứ.
_ Đồng ý làm bạn gái anh nha - Đông Phong vui mừng nói luôn.
Trước lời đề nghị đấy, Tuyết Nghi thất thần một lúc lâu sau đó mới hồi phục lại tinh thần
_ Anh ... anh đang nói linh tinh gì vậy, em nói cho anh biết , đùa thế là đủ rồi - Tuyết Nghi ấp úng nói với Đông Phong.
_ Anh không có đùa, là thật đấy - Đông Phong nói một cách chân thành lại bị Tuyết Nghi xem là đang nói đùa đúng là thật trớ trêu mà.
_ Anh nói đủ chưa, tránh ra cho em về , tiện đây em cũng nói luôn , dù là anh nói trêu hay nói thật em không cần biết em sẽ không đồng ý đâu - Tuyết Nghi dường như sắp không kìm chế được bản thân mình rồi.
_ Em nghĩ mình có thể từ chối anh được sao ? - Từ giọng nói trầm ấm thì bây giờ đã trở thành giọng ranh mãnh rồi.
_ Ý anh là sao ? - Câu nói khó hiểu của Đông Phong làm cho Tuyết Nghi không khỏi nhăn trán vì không biết anh chàng này đang nói gì và cũng đang tính dở trò gì nữa.
Sau câu nói đấy của Tuyết Nghi thì tiếng kêu cứu vang lên nghe có vẻ quen thuộc và không ngoài ai khác đó chính là Cẩm Nguyệt, Tuyết Nghi không hiểu tại sao Cẩm Nguyệt lại ở trong tay anh thanh niên kia từ khi nào ...
Khi Đông Phong lại gần chỗ của Tuyết nghi thì Ngô Vũ đã kéo Cẩm Nguyệt ra sau, lúc đấy Cẩm nguyệt đang không hiểu chuyện gì xẩy ra thì đã bị Ngô Vũ kéo ramột đọan dài rồi.
" ... _ Anh đang làm gì đấy, thả em ra - Cẩm nguyệt hốt hỏang quay lại nhìn Ngô Vũ một lúc lâu mới cất tiếng nói được.
_ " xịt " em bé miệng thôi, anh có chuyện cần nhờ em giúp - Ngô Vũ hạ giọng nói với Cẩm Nguyệt.
Thấy Ngô Vũ như vậy Cẩm Nguyệt cũng thấy tò mò và hỏi lại Ngô Vũ
_ Anh có chuyện gì cần em giúp, nếu em giúp được thì em sẽ giúp không thì phải xin lỗi anh trước - Cẩm nguyệt ái ngại truớc lời đề nghị của Ngô Vũ.
Thực ra Cẩm Nguyệt và Tuyết Nghi chỉ giống nhau về một số sở thích gì đấy thôi, và Cẩm Nguyệt cũng là một người dễ hòa đồng nhưng chỉ có một điều là Cẩm Nguyệt khác với Tuyết Nghi ở chỗ là Cẩm Nguyệt dễ mền lòng hơn nhưng cũng không đồng nghĩa là dễ dụ.
Khi thấy Cẩm Nguyệt nói chân thành như thế thì Ngô Vũ không thể nào tiếp tục kế hoạch đánh nhanh thắng nhanh như đã bàn được mà chuyển sang là sẽ dần dần chinh phục Cẩm Nguyệt hơn là dùng bạo lực với một cô gái dịu dàng như vậy, như thế sẽ làm cho Cẩm Nguyệt có một cái nhìn khác về Ngô Vũ hơn sẽ giúp cho tình cảm của cả hai tăng tiến thêm một chút.
Và Ngô Vũ đã thay đổi mục tiêu là từ mình giờ chuyển sang người bạn thân giúp cho Tuyết Nghi đồng ý làm bạn gái của Đông Phong bằng mọi cách. Chính vì như thế nên Ngô Vũ và Cẩm Nguyệt đã dàn dựng một màn kịch để Tuyết Nghi chấp nhận lời đề nghị của Đông Phong.
Lúc đầu Cẩm Nguyệt cũng không đồng ý đâu nhưng nghe Ngô Vũ nói về người bạn tốt là Đông Phong thì có lúc nói điểm tốt có lúc nói điểm xấu nên dần dần thuyết phục Cẩm Nguyệt và để rồi Cẩm Nguyệt chấp nhận lời đề nghị giúp Ngô Vũ. "
|
Khi thấy bạn mình đang trong tay một người thanh niên không quen biết, dù có gặp một lần đi chăng nữa thì là sao biết được họ là người tốt hay xấu, nên Tuyết Nghi rất sốt ruột.
_ Rốt cuộc anh muốn tôi làm chuyện gì đấy, tốt nhất là đừng có đụng đến bạn của tôi - Tuyết Nghi dường như bây giờ đã không thể nào nói nhẹ nhàng được rồi, cô ấy nói thẳng vào Đông Phong và Ngô Vũ nhưng cũng không làm mất đi tính nết của con gái cũng như không quên kính trọng người hơn tuổi.
_ Anh đã nói rồi, đồng ý làm bạn gái anh đi, anh sẽ bảo bạn anh thả cô bé đấy ra - Đông Phong nói lại Tuyết Nghi bằng giọng đầy đắc ý.
_ Anh ... anh .. được lắm , nếu không vì bạn tôi thì dù anh có nhà giàu hay đẹp trai như thế nào thì tôi cũng không muốn làm bạn gái của một người như anh đâu - Tuyết Nghi cạn lời luôn không thể nào nói được thêm lời nào nữa khi bị ép tức đến nỗi đầu muốn nổ tung lên luôn.
Nói xong câu đấy Tuyết Nghi đến thẳng chỗ của Ngô Vũ khiến Ngô Vũ và Cẩm Nguyệt bất ngờ trước sự tức giận của Tuyết Nghi, sau đó Tuyết Nghi dẫn Cẩm Nguyệt lên xe rồi đi thẳng về nhà .
Khi hai người con gái ấy đã đi được khá xa thì cả bốn người mới trấn tĩnh lại được tinh thần đặc biệt là Đông Phong và Ngô Vũ vô cùng bất ngờ trước một người con gái vô cùng thẳng thắn và có tinh thần mạnh mẽ như thế.
Sau ngày hôm đấy Đông Phong đã tìm địa chỉ nhà của Tuyết Nghi mãi vẫn không tìm ra. Còn về phía của Ngô Vũ và Cẩm Nguyệt thì sau khi thỏa thuận hiệp ước thành công thì Ngô Vũ có xin số điện thoại của Cẩm Nguyệt để tiện liên lạc cũng để bàn một số kế họach để giúp Tuyết Nghi có tình cảm hơn với Đông Phong. Là bạn thân của Tuyết Nghi thì Cẩm Nguyệt cũng thấy mừng khi bạn có một người đàng hòang và si tình như Đông Phong theo đuổi, cũng chính vì thế nên một thời gian sau Cẩm Nguyệt không biết là từ khi nào đã thích Ngô Vũ.
Cả hai thường xuyên gọi điện nói chuyện với nhau hay thường xuyên mời đi uống cà phê, chuyện tình cảm của hai người giờ chưa phải là lúc công khai vì chuyện tình giữa Đông Phong và Tuyết Nghi đang là vấn đề trọng tâm ( đồng ý là trong chuyện tình cảm thì không ai có quyền can thiệp vào đời tư cũng như soi mói chuyện tình cảm của người khác nhưng ở đây Tuyết Nghi là bạn thân của Cẩm Nguyệt nên Cẩm Nguyệt thấy không thích hợp khi công bố chuyện tình cảm vào lúc này ).
Về phía của Đông Phong để thử thách tình yêu của Đông Phong dành cho Tuyết Nghi lớn đến bao nhiêu nên Cẩm Nguyệt đã nhờ Ngô Vũ giữ kín bí mật chỗ ở của Tuyết Nghi một thời gian xem thế nào rồi mới nói cho Đông Phong biết.
Khỏang hai tuần qua Đông Phong hỏi thăm tìm kiếm khắp nơi tin tức của Tuyết Nghi nhưng không được, thì tình cờ Đông Phong cùng những người bạn thân của mình gặp Tuyết Nghi đi cùng với Cẩm Nguyệt ở ngòai công viên. Một người thì buồn rủ bạn bè ra công viên tâm sự, còn một người thì rủ bạn ra công viên hóng mát. Đúng là cùng đi công viên nhưng lại có hai tâm trạng khác nhau.
Đi dạo cũng được một lúc thì Tuyết Nghi nhìn thấy một nhân ảnh khá quen quen đi về phía mình , nhìn kĩ lại thì ra đối với Tuyết Nghi đấy là oan gia ngõ hẹp và rồi Tuyết Nghi che mặt cầm lấy tay của Cẩm Nguyệt vội chạy đi nhưng nào ngờ Đông Phong đã thấy Tuyết Nghi trước nên mới tiến lại gần khi thấy nàng chạy chàng liền đuổi theo. Có chạy mấy thì Tuyết Nghi cũng chỉ là con gái làm sao chạy được bằng Đông Phong trong khi anh ấy đã mấy lần đạt giải nhất trong cuộc thi chạy điền kinh chứ. Mọi người thấy vậy liền tránh ra chỗ khác để tránh làm kì đà cản mũi của hai bạn trẻ.
Chẳng mấy chốc thì Đông Phong đã đuổi kịp Tuyết Nghi và cầm tay Tuyết Nghi kéo lại phía mình, theo phản xạ Tuyết Nghi ngã vào người Đông Phong nằm gọn trong vòng tay của anh ấy, áp mặt vào thân mình rắn chắc và ấm áp của Đông Phong đã làm cho Tuyết Nghi trong giây lát bị đứng hình vì bất ngờ còn Đông Phong thì ngược lại, anh ấy đang cảm thấy vô cùng ấm áp và hạnh phúc khi người mình nhớ nhung bao lâu nay như đã trở lại với mình, cô ấy đây biết được sau hôm cô ấy lớn tiếng với anh ấy rồi dứt khóat bỏ đi dù đã đồng ý làm bạn gái của anh nhưng anh không hề cảm thấy tức giận hay trách móc mà ngược lại anh cảm thấy rất vui vì cô không phải là người con dễ chịu khuất phục, và dường như đêm nào anh cũng nghĩ và cô ấy và không ngừng tìm kiếm cô. Và bây giờ cô đã ở trong vòng tay anh ấy rồi anh ấy sẽ không để cô đi thêm một lần nào nữa.
Được một lát sau thì Tuyết Nghi mới biết mình đang trong vòng tay rộng lớn của Đông Phong nên liền đẩy Đông Phong thật mạnh ra xa.
_ Anh đang làm cái gì đấy, anh là ai mà sao lại tự nhiên ôm tôi chứ - Tuyết Nghi tức giận nói với Đông Phong .
_ Em không nhớ à , em đã đồng ý làm bạn gái anh rồi thì bây giờ anh đã là bạn trai của em rồi sao lại là người ngoài được chứ . Anh chỉ ôm bạn gái của mình thôi mà cũng bị tội sao ? - Đông Phong nói chút bông đùa với Tuyết Nghi nhưng cũng là lời thật lòng chỉ là Tuyết Nghi hiện giờ đang hận Đông Phong thấu xương nên không cảm nhận được tình cảm cũng như sự ấm áp và lo lắng của Đông Phong dành cho mình mà thôi .
Anh ấy rất lo vì anh ấy sợ sẽ không được nói chuyện với Tuyết Nghi thêm lần nào nữa , và điều đó đã chứng minh được rằng lúc cô ấy đẩy anh ra khỏi người mình thì anh đã cảm nhận được mình như đang để vụt mất một thứ gì đấy rất quan trọng trong cuộc đời mình dù có đi tìm bao lâu hay thậm chí cả cuộc đời này sợ không thể tìm được cảm giác cái mà người ta gọi là hạnh phúc khi được ở bên người mình yêu thương.
_ Anh ... anh ... tôi ... tôi ... dù sao đi nữa thì tôi cũng cảm thấy không thoải mái chút nào nên từ sau tốt nhất anh đừng có lại gần tôi quá - Tuyết Nghi khi nghe câu nói của Đông Phong thì tức đến nghẹn không thể nói được nên lời.
_ Vậy sao ? - tuôn hai chữ ra khỏi miệng Đông Phong cười gian tà với Tuyết Nghi
Thấy tình hình có chút gì không ổn Tuyết Nghi tránh mặt ra chỗ khác ai ngờ bị đôi bàn tay mềm mại của Đông Phong nâng nhẹ cằm mình lên chỉnh mặt quay về phía của Đông Phong.
_ A ... anh ... anh đang tính làm cái gì đấy ? - bình thường thì Tuyết Nghi rất mạnh miệng nhưng trong tình huống này thì Tuyết Nghi rất sợ hãi và câm như gần hến dù đã nói ra nhưng không dấu nổi sự ấp úng và lắp bắp trong từng câu chứ. Ai bảo Tuyết Nghi chỉ là thân con gái chân yếu tay mềm còn Đông Phong lại là một thanh niên trai tráng khỏe mạnh chứ.
_ Em nói xem anh tính làm gì ? - Đông Phong vừa nói vừa nâng cằm Tuyết Nghi vừa tiến về phía trước khiến Tuyết Nghi phải lùi về phía sau, thế là bị đụng trúng một cái cây to sau đấy nên không thể đi được lại bị Đông Phong chặn mất đầu thóat nên đành đứng chôn chân tại chỗ. Chưa kịp định hình lại thì Đông Phong đã ghé mặt của anh lại sát mặt của cô khiến mặt cô đỏ ửng lên như quả cà chua, lúc này có bực đến đâu thì cũng không thể phản kháng được, thấy vậy anh liền ghé sát tai cô nói nhỏ. _ Em biết không anh rất rất nhớ em , ước gì em mãi mãi ở bên anh như lúc này.
Nói rồi anh đặt nhẹ một nụ hôn ấm áp lên trán của cô khiến cô rất bất ngờ mà mở to cả hai mắt ra, sau đó anh đứng thẳng dậy, chưa kịp để cô hòan hồn anh đã cầm tay cô dắt cô đi ra chỗ khác để dạo chơi khỏang một lát sau Tuyết Nghi mới thực sự nhận ra là mình nãy giờ đang đi chơi cùng với Đông Phong và không biết được Cẩm Nguyệt ở đâu, đang tính lấy điện thoại gọi cho Cẩm Nguyệt thì không hiểu tại sao anh lại biết cô đang tính gọi cho người bạn thân nên anh đã nói rằng cô bạn thân của cô ấy đã được bạn anh đưa về nhà rồi.
Lúc này cô mới bất ngờ không dấu được cảm xúc đang tính chửi anh thì anh lại an ủi cô bằng cách vòng tay qua người cô ôm lấy thân hình bé nhỏ và nói : _ Em yên tâm đi , bạn em đã về nhà an tòan rồi , bọn anh không phải người xấu như em nghĩ đâu.
Nghe được câu nói nhẹ nhàng cũng như thái độ của anh cô cũng an tâm phần nào vì cô bạn đấy của cô thực sự rất dễ mền lòng và cô đẩy anh ra khỏi mình nhưng không mạnh như lúc ở công viên nữa mà đã nhẹ nhàng hơn.
_ Thôi , nếu vậy thì tôi cũng về đây - Tuyết Nghi lạnh lùng nói với Đông Phong.
_ Hay là để anh đưa em về.
_ Không cần đâu, tôi tự về được.
Nhưng chưa để Tuyết Nghi đi được vài bước thì anh đã bế cô ấy lên lại chỗ xe của mình truớc sự chứng kiến của bao nhiêu người, ai nấy cũng ngưỡng mộ hành động của một sóai ca khiến cho Tuyết nghi chỉ tuôn ra một chữ " anh " rồi không biết nói gì hết mà đã dùng đồ che mặt lại. Đông Phong quả là không tầm thường đâu khi nghĩ ra kế này, vừa biết được nhà của Tuyết Nghi vừa được ôm Tuyết Nghi trong lòng mình.
_ Anh dừng đây được rồi, tôi không muốn người nhà tôi hiểu lầm đâu.
_ Hiểu lầm gì chứ, chúng ta có làm gì quá đáng đâu, với lại em cũng 17 tuổi rồi, ở tuổi này có người yêu là chuyện bình thường mà.
_ Nói chung là anh ít miệng thôi, giờ anh đã biết nhà tôi rồi nên từ sau anh nên hạn chế đến đi, người nhà tôi mà biết thì anh đừng có trách, dù sao thì tôi cũng chịu anh có vài tuần nữa thôi.
_ Được rồi, anh biết rồi, nhưng ý em là sao , sao phải chịu anh vài tuần nữa, hay là vài tuần nữa em sẽ chấp nhận tình cảm của anh.
_ Anh đang nói chủ đề gì thế, nhạt nhẽo, thôi anh về đi.
Sáng hôm sau,
" Tính toong ... tính toong " chuông cửa nhà Tuyết Nghi reo liên hồi.
_ Cháu ra mở cửa đi - Bà ngoại của Tuyết Nghi bảo với cô ấy.
_ Vâng ngọai.
Nói xong Tuyết Nghi nhanh chân ra mở cửa nhưng bất ngờ là vị khách đấy là Đông Phong.
_ Anh đến đây làm gì, không phải tôi bảo anh đến ít thôi sao - Tuyết Nghi khó chịu nói với Đông Phong.
_ Thì anh đến dẫn bạn gái anh đi chơi - Đông Phong hứng thú nói với cô ấy.
Nhưng ngọai ở trong nhà thấy cháu vào lâu nên hỏi to: _ Ai vậy cháu?
Câu hỏi của ngoại khiến Tuyết Nghi giật mình nhưng cũng trấn tĩnh tinh thần rất nhanh.
_ À không có gì đâu ạ, chỉ là một vị khách hỏi đường thôi
Sau đó cô ấy liền quay về phía của Đông Phong.
_ Anh đừng có mơ tôi đi chơi cùng anh, tốt nhất là anh mau về đi không thì tôi sẽ hô thật to anh là biến thái để xem anh có dám đi không - Tuyết Nghi tự đắc.
_ Em nghĩ em nói thế là anh sẽ đi sao? Nếu như anh nói tên biến thái này lại là bạn trai của em thì sao nhỉ hay là anh dùng cách vào chào hỏi ngoại một tí chứ. Em nghĩ xem cách nào thì vẹn tòan và hay hơn đây.
Không để Tuyết Nghi nói lại Đông Phong đã làm cho Tuyết Nghi đành phải đi chơi cùng anh.
_ Anh ... được lắm. Anh ra ngoài ngõ đợi đi, để tôi vào trong xin phép ngoại đã.
_ Uhm được, anh đợi em ngoài ngõ đấy nếu mà 5 phút sau anh không thấy em ra thì sẽ vào trong nhà em xin phép ngọai hộ em đấy.
_ Anh yên tâm đi, tôi đã hứa thì sẽ không nuốt lời đâu, nhưng tôi có một điều kiện.
_ Được thôi, em nói đi, có 10 điều kiện anh cũng làm được.
_ Anh khoan hãy khóac lác, tôi chưa nói điều kiện gì mà anh lại nhận nhanh thế, vậy anh không sợ tôi lật lọng dở quẻ sao - giọng Tuyết Nghi đầy ẩn dấu khó hiểu cùng với anh mắt sắc bén đang nhìn Đông Phong.
_ Anh không có khóac lác, anh chỉ đang nói sự thật thôi, với lại anh cũng biết em không phải lọai người đấy nên anh đồng ý với mọi điều kiện của em. - Đông Phong đầy tự tin chắc nịch nói với Tuyết Nghi cùng với ánh mắt đầy chắc chắn.
_ Vậy được, coi như anh biết điều. Muốn tôi làm bạn gái anh cũng được nhưng tôi chỉ muốn làm bạn gái anh trong những tháng hè thôi, hết hè tôi còn phải chú tâm vào việc học nên lúc đấy chúng ta nếu thấy hợp thì sẽ tiếp tục không thì chia tay . - Tuyết Nghi nói đầy dứt khóat, thực ra chuyện lấy việc học ra chỉ là viện cớ chính đáng để Tuyết Nghi kết thúc mối quan hệ cho dễ thôi.
Nghe Tuyết Nghi nói xong Đông Phong hơi sững lại nhưng rồi cũng đồng ý với điều kiện của Tuyết Nghi....
Khi Tuyết Nghi được bà đồng ý cho đi chơi thì hai người đã đi rất nhiều nơi đi thăm rất nhiều chỗ, chơi rất nhiều trò và còn đi ăn nữa, không chỉ vậy Đông Phong còn kéo Tuyết Nghi đi chụp ảnh lưu niệm cho cả hai, dù không mấy thỏai mái nhưng Tuyết Nghi vẫn tỏ ra thoải mái để thể hiện sự tôn trọng. Cũng từ ngày hôm đấy Tuyết Nghi thường xuyên bị Đông Phong kéo đi chơi, anh ấy rất chiều chuộng Tuyết Nghi nhưng lại làm cho cô ấy rất khó chịu vì anh ấy tốt bụng quá mức, mỗi lần cô trả tiền thì anh liền cản lại và lấy tiền mình ra để thanh tóan. Trước khi quen Tuyết Nghi thì anh luôn tỏ ra cool ngầu trước người khác nhưng kể từ ngày chàng gặp nàng thì chàng đã thay đổi rất nhiều tính xấu của mình để trở thành một người tốt trong mắt nàng, cũng chính sự chân thành của anh đã làm cho cô có chút cảm tình hơn với anh nhưng không đồng nghĩa là thích mà chỉ là thấy anh đỡ đáng ghét hơn trước thôi.
Anh thấy Tuyết Nghi đối xử với anh có chút nhẹ nhàng hơn trước anh cũng thấy ấm lòng vì nỗ lực bao lâu nay của anh cũng được báo đáp dù không phải là nhiều nhưng có chút hi vọng thế là được rồi.
|
Chuyện Ngoài Ý Muốn
Tưởng chừng hạnh phúc sẽ được kéo dài lâu thêm nữa, nhưng ở trường cô học thông báo sẽ học sớm hơn dự định nên cô phải đột ngột chuyển về thành phố để nhập học, vì nhận thông báo muộn nên cô đi gấp quá đã quên thông báo cho mọi người chỉ có bà là người biết duy nhất. Không thấy Tuyết Nghi điện phàn nàn hay nói chuyện như mọi khi nên Cẩm Nguyệt đã gọi hỏi ngoại của Tuyết Nghi thì được biết khi nhận thông báo cô ấy đã đi luôn nên chưa kịp nói lời tạm biệt với mọi người và cũng chính như thế nên Đông Phong mới rơi vào cảnh thất vọng cũng như buồn bã tràn trề.
Cha mẹ của anh thấy vậy cũng nói anh rất nhiều và khuyên anh rất nhiều lần nhưng anh có bao giờ chuyên tâm vào học hành đâu, đồng ý là anh rất thông minh và nhanh nhẹn nhưng chưa bao giờ anh coi trọng việc học cả, chỉ có đi chơi thôi, những chuyện của anh cha mẹ của anh đều biết hết từ việc cúp học đến việc nhiều người theo đuổi nhưng đều không vừa lòng anh.
Anh luôn ăn mặc hào nhóang và bóng bẫy mỗi khi ra ngoài, hay chải chuốt cho bản thân thật kĩ nhưng những dấu hiệu gần đây của anh khiến cha mẹ anh cảm thấy rất khó hiểu khi dạo gần đây ăn mặc có chút giản dị hơn trước nhưng cũng đủ để tạo nên vẻ ngoài thần thái và lãng tử của anh, đặc biệt hơn là anh dạo này có chút hơi buồn buồn khiến cha mẹ lo lắng, thấy thế cha mẹ anh hỏi mãi mới tìm ra nguyên nhân là anh đang thích một cô bé nhưng giờ không biết cô bé ấy ở đâu.
Không chỉ vậy mà dạo gần đây anh còn làm cho cha mẹ khó hiểu nhất là anh chăm chỉ hơn trước đó là biết cách kiếm tiền bằng chính công sức của mình khi anh vào công ty phụ cha anh không còn hay xin tiền vặt nữa, một cậu ấm như anh thay đổi tính cách một cách đột ngột đã làm cho cha mẹ anh hiểu ra nguyên nhân khiến con trai họ thay đổi từ một con người chỉ biết xin tiền bố mẹ nay đã biết cách kiếm tiền không ngoài ai khác chính là cô bé kia.
Tư tưởng của cha mẹ anh khá là thỏai mái và phóng khóang khi biết anh có bạn gái liền không cấm cản anh theo đuổi hạnh phúc của mình nhưng không được làm gì quá giới hạn, và câu trả lời học nhận được là vô cùng hài lòng khi người con gái mà con trai của họ quen lại có thể thay đổi được con người của con trai họ một cách chóng mặt như vậy, nên họ cũng muốn gặp cô gái ấy một lần. Và cha mẹ anh cũng không thể quên được hình dáng của một cô gái tốt bụng đã giúp họ, đó là cô gái đầu tiên gây ấn tượng với họ khi hai người đang ở nơi xa lạ.
Từ lúc xa Tuyết Nghi anh không biết phải làm gì chỉ biết đi tìm cô ấy rất lâu nhưng không có hi vọng, chỉ còn có vài tuần nữa là nhập học nên anh chỉ biết vừa tìm vừa đi làm đấy là khỏang thời gian vất vả nhất cho anh.
Cứ nghĩ tình cảm anh dành cho cô là thóang qua, là phút rung động đầu đời vì cô rất khác biệt với những cô gái mà anh đã biết , nhưng những ngày ở bên cô anh cảm thấy hạnh phúc biết bao và rồi một ngày cô rời xa anh không một lời từ biệt thì anh đã biết cái bệnh tương tư là đau như thế nào, tình cảm của anh dành cho cô bây giờ không phải là thích mà là yêu rồi , anh ấy đã yêu cô rồi cô bé ạ!!!
Còn cô vẫn chưa rõ được là như thế nào...
Cuối cùng ông trời đã thấu hiểu được lòng anh khi anh nhờ Cẩm Nguyệt hỏi địa chỉ của cô, biết cô sống ở đâu, ở nhà nào, học trường nào, lớp bao nhiêu anh nhờ Cẩm Nguyệt hỏi hết, vì là bạn thân nên Tuyết Nghi nói hết cho Cẩm Nguyệt nghe và anh đã xin cha mẹ của mình đến đấy sống và nhập học ở đấy luôn. Cha mẹ anh cũng đồng ý và cùng chuyển đến ở với con trai mình.
Buổi sáng trên sân trường Tuyết Nghi đang chơi cùng với những người bạn của mình thì nghe có người gọi mình...
_ Tuyết Nghi ơi Tuyết Nghi có một anh đẹp trai vừa chuyển trường đến hỏi gặp cậu kìa - Vũ Linh bạn cùng lớp với cô chạy vào nói với cô.
Nghe xong cô bạn cùng lớp nói cô như người trên trời rơi xuống cái bịch vậy, cô thực sự không biết ai luôn, trước giờ cô có quen ai đẹp trai đâu chứ đang mãi suy nghĩ thì người thanh niên đấy bước vào lớp trước sự khen ngợi của rất nhiều người.
Bất ngờ người con trai đứng trước mặt nhưng cô cũng lấy lại tinh thần rất nhanh.
_ Là anh? Đông Phong. Sao anh lại đến đây? - Cô nhăn trán khó hiểu
_ Đúng là anh, anh đến đây thì sao? bất ngờ không? Chào em Tuyết Nghi lâu quá không gặp, bạn gái anh dạo này vẫn khỏe chứ? - Đông Phong lên tiếng cứ như là giới thiệu bạn gái của mình luôn vậy.
" Khụ ... khụ ... khụ " khi nghe Đông Phong nói xong mà Tuyết Nghi liền bị sặc vì lời nói quá ngông của anh, bạn bè trong lớp thì " ồ " lên một tiếng bất ngờ.
_ Anh đang nói linh tinh gì đấy hả? Sao anh cứ như oan hồn bất tán vậy? tôi đã về đến tận đây rồi mà anh vẫn tìm được đích thực kiếp trước tôi nợ anh nên kiếp này anh đến đòi đây mà? Tôi cũng nhớ rõ ràng giao kèo giữa chúng ta đã hết nên tôi không còn là bạn gái của anh nữa? Giữa chúng ta không ai nợ ai nên đừng có đi theo tôi nữa. - Tuyết Nghi bức xúc nói như vậy với Đông Phong trước bao nhiêu bạn trong lớp.
_ Đúng là anh với em có giao kèo nhưng em là người phá vỡ nên lập tức giao kèo đấy bị hủy bỏ, em vẫn là bạn gái của anh, mà đúng rồi có cần anh nói lí do như lúc đầu anh nói với em khi anh đến gặp em không? Hay là để anh nói lại nha? - Đông Vũ khiêu khích với Tuyết Nghi
Chợt nhớ ra những câu sến súa đấy Tuyết Nghi liền ra hiệu cho anh dừng._ Thôi, anh đừng có đọc, anh mà đọc là bạn của tôi nghe sến quá ngất ra đi thì anh chịu trách nhiệm. Còn chuyện tôi thất hứa thì cái đấy là chuyện ngoài ý muốn, còn việc tôi làm bạn gái của anh là do anh ép tôi chứ tôi đâu có tự nguyện. Nói chung hết hè thì chấm hết anh cũng nên từ bỏ đi. - Tuyết nghi nói một cách dứt khóat.
_ Được thôi, coi như là chuyện trong hè đã chấm dứt nhưng nếu như lần này em không đồng ý làm bạn gái anh thì em sẽ hối hận đấy - giọng của anh đầy bí ẩn.
_ ý anh là sao?
Nhăn trán khó hiểu không biết anh ấy nói gì thì điện thoại của Tuyết Nghi reo lên, đầu dây bên kia là Cẩm Nguyệt. Chưa kịp hỏi gì thì Cẩm Nguyệt đã kêu cứu nếu nói nếu không đồng ý làm bạn gái anh ấy thì Cẩm Nguyệt sẽ bị bạn của anh ấy hãm hại, nghe xong Tuyết nghi tức điên không chịu nổi liền tắt máy, nhưng Tuyết Nghi vẫn bình tĩnh một lúc mới nói được vì ấm ức quá lớn.
Cô đâu có biết là bạn thân của cô từ lâu đã chấp nhận làm bạn gái của Ngô Vũ bạn thân của Đông Phong đâu, mỗi lần cô nghi ngờ bạn có người yêu cô liền hỏi nhưng bạn cô không chịu nói, bản thân cô cũng không thích xen vào chuyện tình cảm của người khác nên cô cũng không hỏi nữa và thế đến giờ cô vẫn không biết vở kịch lần này và vở kịch lần trước đều cùng chung mục đích là muốn cô làm bạn gái Đông Phong.
Đến cuối cùng cô vẫn vì bạn mà không màng đến cảm xúc của mình, một lần nữa cô đồng ý làm bạn gái của anh. Nghe được câu trả lời đồng ý của cô anh vui mừng chào cô và đi về lớp của mình.
|