Nước Mắt Của Mưa
|
|
Nước Mắt Của Mưa ZuMin Chương 11 Một người đàn ông gần 40 ôm chầm lấy đứa con gái 6 tuổi đang khóc nức nở của mình. _Ba ơi, ba nói gì vậy ạ, sao con lại không được gặp ba nữa.- cô bé nhìn vào gương mặt ba mình, hỏi trong niềm ngỡ ngàng. Ông đưa tay ôm lấy mặt cô bé, gạt những giọt nước đang ứa ra, vuốt nhẹ lên mái tóc đứa con thơ, gương mặt đầy đau khổ. _Con yêu, hãy nghe lời ba, sau này cố gắng sống tốt con nhé, hãy nhớ là ba luôn ở bên cạnh con, hy vọng bà ấy sẽ tìm lại con.- ông hôn nhẹ lên trán cô bé, một giọt nước mắt chảy dài trong nỗi xót xa, thần chết đang vẫy gọi, Lý Phong sẽ cho người xử ông bất cứ lúc nào. Ngu ngốc, ông tự hận bản thân mình trong giây phút nông nỗi đã đánh liều giành lấy hợp đồng lớn từ tay Lý Phong- chủ tịch tập đoàn kinh tế The Best, một người có máu mặt trong giới xã hội đen. Đó là cơ hội cuối cùng để cứu lấy công ti ông, một công ti thương mại có uy tín, nhưng gần đây việc làm ăn không suôn sẻ, công ti sắp phá sản, ông không muốn tâm huyết của mình trôi đi, cái giả phải trả là mạng sống và cuộc đời bất hạnh của đứa con gái ông yêu thương. [ Nhưng cuộc đời vốn là một nơi trao đổi, đổi gì và nhận lại gì là do bản thân quyết định, và đó thường là những quyết định sai lầm, đổi quá nhiều nhưng nhận lại chẳng bao nhiêu, cuộc đời là hàng dãy những đổi chát, người bán, kẻ mua…..] Bóng người cao lớn đến gần, cậu đội mũ lưỡi trai đen, đeo khẩu trang da kín mít, và một bộ quần áo đen. Cậu bước đi, cái lạnh rờn rợn khiến người ta khiếp sợ, mỗi bước cậu đi màn đêm tiến theo sau đó, một không gian tĩnh lặng đến nghẹt thở, mọi vật đều đứng yên, phải chăng đó là sứ giả của tử thần, thời khắc chia ly đã đến, cái chết đã cận kề. Người đó không ai khác là Lý Khắc Minh- con trai lớn của lão cáo già Lý Phong, như đã nói, cậu học sinh 12 này sẽ biến thành sát thủ mỗi khi ba cậu cần. Một sát thủ tàn nhẫn và vô tình, với động tác nhanh nhạy và cách ra tay xuất quỉ nhập thần, chẳng mấy khi cảnh sát tìm ra manh mối, nhưng dù có tìm ra cảnh sát cũng phải im lặng, vì…. Đó là người-nhà- họ- Lý. Cô bé sợ hãi tột cùng, cố nép vào lòng ba mình, người run lên, nghẹn ngào trong tiếng nấc. Cậu giương súng lên chĩa vào người đàn ông, chuyển họng súng qua phía cô bé, hất tay. Người đàn ông buông cô bé ra, nhìn con với gương mặt tươi cười. _Con ngoan ra kia đứng nhé, ba yêu con. Cô bé ngoan ngoãn, nép ra góc tường, bước chân vẫn run, cô bé sẽ chẳng biết được điều kinh khủng gì xảy ra tiếp theo. _Ông biết lí do mình phải chết chứ.- giọng nói mạnh mẽ, dứt khoát, lạnh như băng khiến tim ông ngừng đập vì khiếp sợ. Ông khẽ cúi đầu, cười nhạt. _Tôi biết. _Ba ơi, baaa – cô bé khóc thét lên, nhìn sang cậu- đừng, đừng bắn ba con mà.- nước mắt cô bé không ngừng rơi, giọng lạc đi. Cậu im lặng, tay vẫn giương súng, người lặng đi vì lời nói của cô bé, không được, cậu tự trấn an mình, phải cứng rắn hơn nữa, mắt nhìn thẳng vào ông. Cô bé toan chạy đến bên ba mình thì bị ông ngăn lại _Con ngoan, hãy đứng yên ở đấy, đừng đến đây, ngoan con nhé, ba yêu con. Bước chân lùi lại, chỉ còn có thể đứng nhìn và khóc. Làm cậu thêm xao động, lần này cậu sẽ ra tay, không chần chừ nữa. Cậu đưa tay lên đạn…cạch cạch…động thái nhanh gọn….tay bóp cò, trong tích tắc, viên đạn được bắn đi, xuyên qua lồng ngực đâm thẳng vào tim, ông ngã xuống, tay ôm ngực, máu túa ra, tanh nồng. Viên đạn xuyên qua trái tim ông, xuyên thủng cả màn đêm u tối, giết chết ba cô bé, giết cả một giấc mơ hạnh phúc vẫn chưa được xây dựng. Cô bé vội chạy đến, gào lên nức nở _BA ƠI, BAAAAAAA ƠI, BA ĐỪNG BỎ CON MÀ, BA ƠIIIIIIII……. Nước mắt giàn giụa, một sự mất mát quá lớn, từng giọt nước mặn đắng rơi xuống thân xác ông, hơi thở cuối cùng đã trút, cô bé càng gào khóc lớn hơn. Cậu bước nhanh hơn, sự yên tĩnh của ngôi nhà làm vang vọng tiếng khóc của cô bé, nỗi đau đớn cào xé không gian, hạnh phúc gia đình từ đây trôi vào dĩ vãng, hình ảnh ấy bủa vây tâm trí cậu, bước chân nhẹ nhàng cứ gấp rút hơn. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Khoảnh khắc ngày hôm ấy hiện về rõ mồn một trong đầu cậu, một nỗi day dứt tột cùng trào dâng, nó khiến cậu lặng người đi một lúc lâu, con tim nhói lên khắc khoải. Cậu nhìn cô bé, quay người bước vội, không thể giữ mình bình tĩnh được nữa. Nó nhìn theo cậu, rồi trở lại nhìn cô bé đáng thương vẫn cứ thút thít. Nó đứng dậy bước xuống ngồi đối diện với cô bé, cười hiền. _Em đừng khóc nữa nhé, đừng buồn, ba em không thích em như vậy đâu, ngoan nhé. _Chị ơi, chị tên gì vậy ạ?- bé gái đưa đôi mắt sưng húp lên nhìn nó, hỏi một câu chẳng ăn nhập gì đến vấn đề nó đang nói. _Chị…chị tên Bảo Ngọc, thế còn em?- đưa những ngón tay thon nhỏ của mình lên, nó vuốt nhẹ bầu mắt sưng húp của cô bé. _Thiện Mỹ chị ạ.- mắt cô bé sáng lên, một thoáng hạnh phúc- ba nói ba mong những điều tốt đẹp đến với em. _Tên em đẹp lắm Thiện Mỹ à, chị cũng mong những điều tốt đẹp đến với em, giờ em cùng chị đến chơi với các bạn không, sẽ hết buồn thôi. Cô bé mỉm cười, đứng dậy nắm tay nó đi về phía tụi nhóc đang nô đùa, tâm trạng có vẻ đã khá hơn rất nhiều. _Các em cho Thiện Mỹ chơi cùng với được chứ.- nó nặn ra một nụ cười dễ thương, ngọt ngào như kẹo bông. Lập tức cậu bé ban nãy nói chuyện với nó chạy ra nắm tay bạn mới, giọng hồ hởi _Bọn mình chơi đuổi bắt đi. Nó nhìn cô bé ánh mắt khích lệ, vỗ vỗ vai, rồi hai đứa nhóc cùng nhau chơi đùa. Trẻ con thật vô tư, có thể khóc rất nhiều, sau đó lại cười rất nhanh. Mà đôi khi ước được một lần được vô tư như thế nhưng nào có được, vì thế mà bao người ước được làm trẻ con, để vô tư, ngây ngô không vướng bận, một điều ước mà biết sẽ không bao giờ thành hiện thực. Chợt nhớ đến Khắc Minh, dường như cậu có điều gì đó khác lạ, nó thấy chẳng yên tâm chút nào, nên đi tìm cậu thôi. Lòng vòng mãi trong khoảng sân rộng lớn, đi hết khuôn viên này đến gian phòng khác cuối cùng nó đã nhìn thấy cậu. Khắc Minh đang ở trong vườn sau của trại mồ côi, một không gian hết sức yên tĩnh và nên thơ với hàng phi lao dài tít tắp, nền cỏ xanh mơn mởn ẩm ướt, vài bụi mai chiếu thuỷ trắng tinh toả hương dìu dịu. Còn cậu, đang trong tình trạng tâm lí không ổn định chút nào, cậu cứ nhìn vào gốc phi lao bằng thái độ phẫn nộ tột cùng, tay thì liên tục đấm mạnh vào thân cây, cành cây rung rinh, vài trái phi lao rơi rụng, có lẽ cây cũng “đau” như cậu vậy. ________________Căn tin trường Royal_______________ Hạ Băng mang theo một chai trà xanh mát lạnh đến ngồi vào chiếc ghế đối diện Nguyên Khang. Trong bàn ăn có ba người, chiếc ghế trống ấy nhỏ vẫn cứ hay đến ngồi rất đỗi tự nhiên, chìa chai trà xanh ra cho cậu, nhỏ mở giọng ngọt ngào: _Cho anh này, mát lắm đấy.- kèm theo nụ cười dịu dàng. Nguyên Khang rời mắt khỏi món ăn, nhìn lên nhỏ. _Cảm ơn, tôi không cần, cô cứ giữ lấy mà uống.- giọng nói điềm đạm, thái độ vẫn hoà nhã nhưng thực chất cậu rất không vui. _Da mặt cô cũng dày thật, hừ, còn ở đây giả nai tơ.- Kỳ Lâm buông một câu nói trúng nhiều đích, nhỏ thấy sau gáy bừng lên hơi nóng. _Có cần thiết phải chịu xỉ vả mà ngồi đây không Lý tiểu thư.- lời lẽ lạnh lùng, khinh miệt của Bảo Kỳ khiến hơi nóng trong Hạ Băng càng tăng cao, nhỏ hít một hơi dằn đi cơn tức giận. Mở miệng bằng chất giọng được ướp mật, ánh mắt từ dịu dàng dần chuyển sang sắc sảo hơn. _Tôi chỉ dạy dỗ những đứa làm tôi chướng mắt thôi, các anh việc gì phải bận tâm vậy. _Mong cô khách sáo một chút đi. _Nguyên Khang, anh có cần phải nói như thế mới hả dạ không? Cậu im lặng, tiếp tục thưởng thức bữa ăn của mình. Nhỏ đứng dậy, bỏ đi, không thể ở đây mãi, nổi giận lên thì mất hình tượng trước Nguyên Khang lắm. _À mà này- tiếng Nguyên Khang với theo làm nhỏ mừng rỡ quay lại.- nhớ lời tôi, cấm cô làm hại Bảo Ngọc, rõ chưa. Ánh mắt nâu lại ánh lên những tia đỏ, “lại là con quỷ đó, được rồi”, Hạ Băng bỏ đi, từng bước chân giáng nỗi bực tức xuống đền gạch tội nghiệp, cơn ghen dâng trào như sóng dữ, sẵn sàng quật sập mọi thứ trên đường nó đi qua. _________________0o0______________________ Nó nắm chặt lấy tay cậu, vung mạnh ra, cậu nhìn nó, đôi mắt nâu lạnh lùng của cậu giờ có gì đó khác lạ hơn, một chút hoang mang, đau đớn, cảm giác như chú lính gác trái tim biết rung động của cậu giờ đang gào thét dữ dội, chú đã thức giấc và đánh thức cả cậu… _Anh làm gì thế, có chuyện gì với cô bé sao? Cậu không trả lời, nó đã nói đúng, cậu lại tiếp tục đấm mạnh vào thân cây, một vùng thân, vỏ cây đã bong tróc, nhuốm ít màu đỏ, cậu đã hành hạ cái cây tội nghiệp bằng lực khá mạnh. Nó lại nắm chặt lấy tay cậu, gắt lên _ANH CÓ THÔI ĐI KHÔNG.- kéo người cậu đối diện với mình, nó nhìn cậu dò xét. _Anh có thể lạnh lùng, tàn bạo với bất kì ai, nhưng đừng hành xử như vậy với bản thân mình, tay anh đang chảy máu kìa.- nói rồi nó rút trong cặp ra một chiếc khăn, nhắm mắt lại, nuốt khan, lại là máu, đầu cảm thấy hơi choáng, vẫn cố mở mắt ra để cố định chiếc khăn ngay vết thương. Lại nhắm mắt, nó thở hắt ra lấy bình tĩnh, tiếp tục nhắm mắt lại và buột chiếc khăn. Cậu lấy làm lạ về hành động của nó. Khi yên tâm là sẽ không còn nhìn thấy máu, nó mở mắt ra, nhẹ cả người, tim vẫn còn nghẹn, nhịp thở chưa đều. _Anh chắc là mình không sao? Cậu quay về phía gốc cây, siết chặt đôi bàn tay mình. _Tôi…là… kẻ giết ba cô bé…- giọng nói ấy vẫn mạnh mẽ, có sự dần vặt, khinh bỉ, cậu khinh bỉ bản thân mình. Lần này người im lặng là nó, không hẳn là do bất ngờ hay sợ hãi, nó chỉ thoáng ngạc nhiên, ngay từ lần đầu tiên nó đã nhận thấy ở cậu một vẻ tăm tối khác thường và giờ đây điều đó đã được xác minh. _Đáng lẽ đã không bắn…cô bé đã khóc… rất nhiều…đã cầu xin…- cậu nghẹn lời, cảm giác tội lỗi, day dứt đến khó tả cứ trào dâng, nó mạnh mẽ như một ngọn lửa cứ muốn thiêu đốt lồng ngực, gương mặt nước mắt giàn giụa và lời cầu xin khẩn thiết của cô bé càng làm cậu hận bản thân mình. _Chính tôi đã làm cô bé mất ba, tôi…- cậu chưa kịp nói tiếp vì quá bất ngờ….nó……
|
Nước Mắt Của Mưa ZuMin Chương 12 _Chính tôi đã làm cô bé mất ba, tôi…- cậu chưa kịp nói tiếp vì quá bất ngờ….nó…nó đang vòng tay ôm lấy cậu từ phía sau, nhịp thở chưa đều của nó cậu cảm nhận được, hơi thở ấm áp lúc nhanh lúc chậm phả vào tấm lưng rộng lớn, cậu thấy mình nhẹ nhõm đi phần nào, đôi bàn tay thả lõng, buông lơi…bất lực, sự dằn vặt như những móng vuốt sắc nhọn đang cào xé tâm hồn cậu, cơn đau cứ dồn dập, nhức nhối… Thấy cậu đã bình tĩnh hơn, nó nới lỏng vòng tay, đứng trước mặt cậu, nó nhìn sâu vào đôi mắt nâu, đôi mắt đó đang long lên giận dữ trách bản thân sao quá yếu đuối. _Không cần phải giả vờ mạnh mẽ bởi ai cũng có lúc là trẻ con. Đôi bàn tay trắng mịn, từng ngón tay thon đang đưa lên, đặt vào tim cậu, nó nhìn vào nơi ấy, giọng nói nhẹ nhàng cứ như đang nhìn rõ bên trong. _ Anh có nghe thấy nó đang khóc không, tâm hồn, lương tâm của anh, nếu muốn, anh hãy khóc cùng nó.- nó nhướng mắt nhè nhẹ, môi cong lên như khuyến khích. Trái tim cậu từ lúc nó đặt tay vào dịu nhẹ hẳn đi, ngọn lửa lớn rạo rực nhẹ dần, nhẹ dần rồi tắt ngúm, tuy vẫn còn nhựng bụi than hung hung khói, mấy dây thần kinh nãy giờ căng lên như dây đàn cũng giãn ra, bàn tay nhỏ xinh ấy mang đến trái tim cậu một điều kì diệu, giống một cơn gió lạnh, một cơn mưa mát mẻ. Nó ngồi bệt xuống thảm cỏ xanh, duỗi thẳng chân sảng khoái, ngắt vài bông hoa trắng lắc nhẹ cho nó đong đưa, hương hoa quyện vào làn gió, vị ngọt thấm qua cánh mũi thanh tú, nó nhoẻn miệng cười. Cậu thả người ngồi xuống cạnh bên, thở hắt ra _Cô cười trông đẹp lắm, không giống cách ngỗ ngáo thường ngày.- nãy giờ cậu vẫn dõi theo từng hành động của nó. _Tại sao khi nãy…- cậu muốn nói đến chuyện nó vòng tay ôm lấy cậu, nghĩ đến lại ngượng miệng nên không nói tiếp. _Vì những lúc như thế tôi thấy cần ai đó giúp mình kiềm chế, tôi nghĩ anh cũng vậy.- nó nói, tay vờn nhẹ trên thảm cỏ xanh. _Ừ. – Không thể phủ nhận rằng vòng tay ấm áp của nó đã kiềm chế được sự đau đớn trong cậu, cảm giác bình yên như biển lặng đi sau những đợt sóng dồn dã ập vào bờ, như làng quê yên ả sau sự cuồng nộ của gió lốc. _Sẽ nhẹ nhõm hơn nếu anh sống là chính mình, nếu thấy khó khăn, hãy như thế khi ở cạnh tôi.- thanh âm nhẹ nhàng hơn, có phần thẳng thắn, giọng nói và lời lẽ ấy khiến người ta vô cùng tin tưởng. Khắc Minh nhìn sang nó, cậu nên vui mừng hay thất vọng khi có người hiểu cậu như vậy, tâm sự hay sống thật là mình trước ai đó là một khái niệm chưa hề có trong não bộ cậu xưa nay, mà giờ cậu lại thú nhận tội lỗi trước một đứa con gái nhỏ tuổi hơn mình. _Tôi có quyền? _Ý anh là sao? _Quyền được bình yên? Sau ngần ấy tội lỗi?- ánh mắt vô hồn nhìn vào tia nắng mặt trời, không nheo lại, như đang trừng phạt chính mình. _Tôi tin anh làm thế vì có lí do, nếu muốn được tha thứ phải biết chấp nhận lỗi lầm, hãy làm cô bé ngừng khóc, làm con tim anh ngừng khóc.- nó lại nở nụ cười, ấm áp như nắng, nhẹ như mây, nụ cười khiến người khác cảm thấy hạnh phúc. Nó gửi gắm ở cậu một niềm tin, thứ nó vô cùng quý giá, vì khi trao đi niềm tin mà nhận lại giả dối thì chẳng vui vẻ tẹo nào, với nó thể xác bị thương đau một thì bị phản bội niềm tin đau tới mười. Nó sợ máu, đôi tay cậu nhuốm đầy máu chẳng phải nó gián tiếp cũng sợ cậu đấy sao? Nhưng không, trái lại nó thấy cậu rất gần gũi, rất giống nó, cả hai đều cô đơn. __________Văn phòng chủ tịch tập đoàn The Best_______________ Một nhân viên trẻ tuổi cẩn trọng gõ cửa trước khi bước vào. _Vào đi.- giọng một người đàn ông trung niên vang lên, chậm rãi nhưng đáng sợ. _Thưa chủ tịch, em có chuyện muốn báo cáo ạ.- anh nhân viên kính cẩn, khép tay cúi đầu chào rồi mới ngước lên nhìn ông. Ngồi thong thả trên chiếc ghế dựa, ông nhướng mắt nhìn xéo qua anh, tay rời khỏi bàn phím laptop, khoanh lại trước ngực. _Chuyện gì?- cái giọng khinh khỉnh chả xem người đối diện ra gì của ông khiến bất kì ai nếu có lòng tự trọng đều thấy bực tức, nhưng phản ánh điều đó ư, không một ai dám cả. _Thưa chủ tịch, em vừa thấy cậu chủ đi với một cô học sinh cùng trường.- anh vẫn tỏ vẻ kính trọng. _Con gái, đi cùng thằng Minh?- ông ngạc nhiên, ngay cả đứa em gái nó còn chẳng màng đi cùng hay nói chuyện, giờ lại đi cùng một đứa con gái. _Vâng, thưa chủ tịch. _Con bé ấy thế nào? _Thưa chủ tịch, là học sinh lớp 10, con của quản gia nhà họ Dương, cũng khá xinh. _Hôm nào đưa nó tới gặp ta.- ông nhếch mép cười, con của một tên quản gia mà học đòi tiếp cận với con trai ông sao? “Gan nó cũng không nhỏ”- ông suy nghĩ rồi phẩy tay ra hiệu cho anh ra ngoài. _Thưa chủ tịch, em xin phép.- anh cúi chào rồi bước ra khỏi phòng. Tất cả nhân viên cấp dưới khi nói chuyện với ông câu đầu tiên đều phải là “Thưa chủ tịch…”. Lý Phong là một con người tàn ác, độc tài, ông ta luôn muốn mình là trung tâm của vũ trụ. Tham vọng của con người này không hề có giới hạn,sẽ không từ bất cứ thủ đoạn bỉ ổi nào cả, cái tên The Best của tập đoàn phần nào thể hiện được ham muốn đó của ông ta. Hạ Băng cũng chẳng hề khác ba mình là mấy. _Không ghét tôi? _Không. _Cũng không sợ? _Ừ, cũng không.- kiểu cách của nó thì câu trả lời quá rõ còn gì. _Nhưng tại sao?- cậu bắt đầu ngạc nhiên cực độ, dù biết đứa con gái bên cạnh cậu đây chẳng hề bình thường nhưng ở cùng một kẻ giết người lẽ nào không sợ, chút ít cũng không sao? _Không tại sao cả, không là không, vậy thôi.- đây không phải là điều cậu muốn nghe, cậu cần một lí do chứ không phải một lời khẳng định. _Sao không hỏi nữa? Tôi biết anh muốn hỏi mà.- nó nhìn sang cậu, âm điệu đầy khiêu khích. _Ừ, thế thì tại sao?- cậu trả lời ngay lập tức, chẳng cần suy nghĩ. _Vì tôi biết anh không thuộc thế giới của quỷ, hài lòng rồi nhé. Nó ngước nhìn lên bầu trời trong xanh, yên ả, không một gợn mây, mặt trời chiếu ánh nắng xuống mặt nó, chợt nhớ ra điều gì đó nó ngồi phắt dậy, phủi phủi chiếc váy dính vài cọng cỏ khô. _Trưa rồi, tôi về trường đây, anh về cùng không? _Không, tôi ở lại chơi với lũ nhóc, cô về đi. _Vậy chào nhé!- nó vẫy tay chào cậu rồi chạy đi. Cậu nhìn cách nó vội vã mà buồn cười, áp bàn tay bị thương được nó quấn khăn vào tim, cậu vẫn còn cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay nhỏ của nó, cậu lại ép sâu vào hơn để níu giữ, một chút, một chút thôi cũng đủ rồi. Nó về đến trường thì vừa kịp giờ trưa, mồ hôi nhễ nhại. Sợ bị các anh tra hỏi sáng giờ đã làm gì nên nó gấp rút chạy vào Angels’s room và đời thì không như người ta mong, cả ba thiên thần đều đang đợi trong phòng: Nguyên Khang đứng ngay ở cửa, Kỳ Lâm và Bảo Kỳ thì ngồi trên bộ sofa, mắt ai cũng hướng ra cửa. Vừa đến cửa phòng nó đã khựng lại, ba giọng nói cất lên tức khắc, giống cái cách quan toà tuyên bố bản án và tội nhân chỉ có thể im lặng. _Về rồi à!!! _Dạ, em xin lỗi, em… _Đi chơi chẳng biết nói với ai tiếng nào.- Bảo Kỳ đến cốc đầu nó một cái. _Anh.- nó chau mày nhìn cậu-Không thích bị cốc cơ mà! _Cậu thô bạo vừa thôi- Nguyên Khang nhìn Bảo Kỳ trách móc. _Tớ đang dạy em, cậu làm cụt cả hứng.-cậu phì cười, quay sang nó- Yun, đừng giận anh nhé. _Hi, Yun sao giận anh Kỳ được.- nó cười, đôi mắt cũng long lanh cười theo, nụ cười dễ thương không chịu được, đôi mắt đen láy có chiều sâu ngỡ như vô tận, lúc cười lại truyền cho người khác một cảm giác ấm áp khó tả. Kỳ Lâm, Nguyên Khang đều ngẩn ngơ trước nụ cười rạng ngời, nó cuốn hút lạ thường, Bảo Kỳ thì không đến nỗi như vậy bởi lẽ anh thấy nó cười vài lần rồi. _Nhưng nhóc phải bị phạt, khao bọn anh một chầu cafe.- Kỳ Lâm vẫn thích bắt bẻ nó nhất. _Một chầu trà sữa thì em mới chịu.- nó nũng nịu, đưa mắt nhìn một lượt cả ba người. Biết làm sao được trước đôi mắt tròn xoe đen long lanh ấy, họ chẳng bao giờ bước chân vào quán trà sữa, cốc trà sữa mà bảo Kỳ chuộc lỗi với Yun hôm trước cũng là nhờ người vào mua hộ, cậu chỉ đứng ở ngoài, đối với họ nơi ấy quá trẻ con. Trẻ con hay người lớn thì có gì khác biệt, liệu ba cậu thanh niên này có người lớn không khi tò tò theo sau một cô nhóc đi đến đây, bị ép uổng nhưng vẫn vui lòng chấp thuận, dòng người qua lại vẫn không thôi nhìn ngắm, ngỡ tưởng thiên thần rủ nhau đổ bộ xuống trần gian. Nó định bụng chán lắm cũng chỉ trốn học buổi sáng nhưng giờ như hổ mọc thêm cánh, lại có thêm lí do để cái đầu ngán ngẩm được nghỉ trọn một ngày. Việc tiếp thu lại kiến thức bỏ dỡ chẳng khó khăn mấy với bộ não khá thông minh, nay lại có anh trai sẵn sàng làm gia sư miễn phí. Vào quán, mọi ánh mắt nữ giới đều cứ như đờ ra, đẹp hơn cả minh tinh màn bạc hay một hoàng tử trong mơ nào đó, vì họ có thật, họ tồn tại ngay ở đây và những ba người, bên cạnh còn có một cô nàng chẳng kém gì nữ chính trong truyện cổ tích, nhưng liệu đời em có được là cổ tích?! Vẫn thế, mọi người cứ đưa mắt dõi theo, họ muốn biết cô bé đó có được ai trong ba người thanh niên lộng lẫy này. _Xin hỏi quý khách dùng gì?- chị nhân viên dùng lời lẽ hết sức dịu dàng, bởi ai chẳng muốn làm dáng trước những người quá đỗi đẹp trai. _Chị cho em 1 trà sữa chocolate nhé, còn ba anh? _…- họ im lặng, vì cơ bản họ đã uống thử lần nào đâu mà biết nên chọn gì, họ cứ chằm chằm nhìn cái menu trước mặt, mắt lia đi lia lại tên các thức uống. Nó nhìn cả ba người, lắc đầu ngán ngẩm, rồi quay sang cô nhân viên đang nhìn ba cậu chằm chằm, nói nhẹ. _Bốn ly luôn chị ạ. Câu nói của Yun kéo cô nàng khỏi mộng tưởng về ba vị hoàng tử, cô cúi chào rồi tiếc nuối đi vào trong. Những ly trà sữa mát lạnh đang nằm ngoan trên bàn, chỉ có Yun là hào hứng nhất, mắt nó sáng long lanh, bưng ngay ly lên uống một cách ngon lành. Nó thích cảm nhận về món thức uống này vô cùng: rất đắng nhưng có hậu ngọt, cũng như cảm nhận của nó về cuộc sống: sẽ lắm chông gai, đau khổ nhưng ít nhất con người ta sẽ được hạnh phúc dẫu chỉ là giây phút nào đó ngắn ngủi thôi. Sau khi uống xong nó khăng khăng trả tiền dù Nguyên Hoàng đòi trả hộ, ba cậu giữ phép lịch sự đi ra ngoài, họ đi qua luôn bên kia đường vì ngôi nhà bên cạnh đang chăm sóc vườn hoa, họ xịt nước tứ tung cả. Nó bước xuống lề đường để đi theo các anh, tay vẫn đang bỏ ví tiền vào cặp…đằng xa, có một người nhìn hành động lơ đãng đó và mỉm cười, thâm hiểm…
|
Nước Mắt Của Mưa ZuMin Chương 13 Một chiếc mô tô phân khối lớn đang phóng đi với tốc độ kinh hoàng thẳng vào nó, bánh xe ma sát với lòng đường nóng ran lên, tiếng động cơ máy lớn dần, nó vẫn cứ lao vùn vụt trên đường, gầm rú thách thức phản ứng của con người, khi nó nhận ra cỗ máy sắt và con người đang điều khiển nó muốn giết mình thì khoảng cách đã quá gần, mọi cơ quan phản xạ như ngừng hoạt động, nó bất động hướng đôi mắt sợ hãi về phía chiếc xe… Nguyên Khang đi sau Bảo Kỳ và Kỳ Lâm, đột nhiên như có gì đó thôi thúc cậu quay nhìn lại, cậu nhìn thấy chiếc mô tô, nhìn lại Yun. Một phản ứng nhanh nhạy từ trong tiềm thức, cậu quăng mạnh chiếc cặp xuống đường để chạy thật nhanh, miệng không ngừng gọi tên Yun, chỉ mong kịp đẩy nó ra khỏi chiếc xe điên rồ đó. “Em không một mình, còn có anh nữa mà” lời nói vọng về, ý niệm đó cậu đã khắc sâu trong tâm khảm, sẽ không bao giờ để em một mình, sẽ không để em bị thương, nhất định thế. Ketttttttttttttttttttttt- xe đang đi với vận tốc lớn phải thắng gấp tạo ra thứ âm thanh ghê rợn. Uỵch- hai người cùng ngã, nhưng ai sẽ là người bị thương. Chiếc mô tô sau khi gây ra tai nạn đã vội tẩu thoát, mà cũng chẳng ai có đủ tâm trí để quan tâm đến hắn lúc này. Sau tiếng thắng xe chói tai, Nguyên Khang ngã mạnh xuống đất, va đập mạnh khiến máu chảy rất nhiều, môi vẫn nở nụ cười, nó an toàn, trong tích tắc cậu đã kịp đẩy nó vào lề đường. Hiện giờ thì Nguyên Khang bất tỉnh, nó ngã xuống nền nên có vài vết trầy xướt…kế hoạch không thành. Mọi sự việc diễn ra chỉ trong vài giây, Bảo Kỳ và Kỳ Lâm hớt hải chạy đến bên cậu bạn. Kỳ Lâm vừa gọi cấp cứu, chẳng mấy chốc họ đến nơi. _Để tớ đưa cậu ấy vào viện, cậu lo cho Yun nhé, đừng để con bé nhìn thấy máu.- Bảo Kỳ dặn dò rồi theo xe cứu thương. Yun vì quá sợ mà ngất đi một lúc, Kỳ Lâm gọi mãi nó mới tỉnh, vừa mở mắt nó đã ôm chầm lấy cậu, cảm giác sợ hãi vẫn đeo bám, đôi tay cậu cũng đang siết chặt lấy nó, có một cảm giác nhẹ nhõm len lỏi, vì nó vẫn bình an. _Anh Nguyên Khang không làm sao chứ?- giọng nó run run, nó buông cậu ra, đôi mắt đen ấy nhìn cậu đầy hy vọng, trong khoé mắt những giọt nước long lên. _Anh không biết, Bảo Kỳ đưa cậu ấy vào viện rồi, sẽ không sao đâu em đừng lo.- vô thức cậu vừa gọi nó là em, thay thế cho cái từ nhóc mà cậu vẫn luôn dùng. Phải chăng trong cậu giờ đây đã có một thứ thay đổi. Nó cảm thấy rát ở cánh tay vừa định quay qua nhìn, đã bị Kỳ Lâm cản ngay. _Ơ này, này, em đừng nhìn.- cậu áp hai tay vào má, xoay nghiêng đầu nó lại, may là vẫn còn nhớ lời Bảo Kỳ. Bàn tay to lớn áp vào gương mặt mịn màng, làn da trắng ửng đỏ, cậu nhận thấy điều đó nên vội rụt tay lại, cuống quít đứng lên quay mặt lại với Yun, tay gãi gãi mái đầu. _Em đứng chờ anh một lúc, anh đi mua bông băng. Nó lấy tay sờ lên bờ má ấm nóng, xoa xoa cho nó dịu đi mà trong lòng vẫn ngại vô cùng. Tình hình bây giờ là Yun đang nhắm mắt thật chặt để cho Kỳ Lâm rửa vết thương, có nhiều vết xước ở khuỷu tay nó, không quá nặng nhưng có nhiều máu. Có trùng hợp quá không khi mỗi lần nó bị thương cậu luôn ở bên và băng bó giúp, là vô tình hay do tạo hoá sắp đặt, anh hạnh phúc khi là người chữa trị vết thương cho em, hạnh phúc khi làm em quên đi đau đớn, những điều đó liệu có chứng minh anh sẽ không làm em đau không? Phòng Vip 102 Nguyên Khang vẫn còn đang bất tỉnh, bác sĩ nói vết thương không nguy hiểm đến tính mạng nhưng do bị thương vùng đầu và mất máu khá nhiều nên thời gian tỉnh lại sẽ lâu hơn bình thường một chút. _Em ở lại trông anh ấy nhé.- nó nhìn Nguyên Khang chua xót, đầu cậu quấn băng trắng, máu bên mép trái trán thấm trên miếng gạc, môi nhợt nhạt thiếu sức sống, tay đang được truyền nước biển. _Em về nhà nghỉ đi, anh ở lại đây được rồi.- Kỳ lâm nhìn nó, cậu hiểu được cảm giác trong nó lúc này. _Không, em muốn chăm sóc anh ấy cơ.- lại nhõng nhẽo rồi, kiểu này không muốn thì hai cậu cũng phải chịu thôi. _Đi nhé, em ở lại nhé!- đôi mắt to tròn chớp chớp, nhìn hai anh kỳ vọng, chẳng ai dám từ chối hay đúng hơn là chẳng đủ khả năng để từ chối, giọng nói và ánh nhìn đó có đầy ma lực, nó khiến người nghe chấp nhận vô điều kiện. _Cũng được, em ở lại nhưng cũng phải lo nghỉ ngơi chứ đừng thức trông cậu ấy thôi nghe chưa.- Bảo Kỳ đưa tay vò đầu nó, làm tóc rối hết cả lên. _Anh lại thế rồi.- nó hậm hực đưa tay vuốt lại mái tóc, chu miệng trách móc. Cả hai cậu đều bật cười trước vẻ mặt ngộ nghĩnh đáng yêu của nó. _Thôi em ở lại ngoan, khi mệt thì phải ngủ, không được thức đâu nghe chưa?- Bảo Kỳ dặn dò bằng giọng điệu đầy quan tâm. _Nhớ đó biết không, mà em đã ăn gì chưa đó?- đến lượt Kỳ Lâm. _Em biết rồi mà, em chưa đói đâu, khi nào đói em sẽ tự đi ăn.- nó ngoan ngoãn trả lời. _Vậy bọn anh về, mai sẽ vào sớm. Hai cậu ra về, Yun ngồi bên giường bệnh nhìn Nguyên Khang không rời mắt. Nó thấy buồn vô cùng, đáng lẽ người nằm ở đây là nó chứ đâu phải Nguyên Khang, thà rằng nó bị thương còn thoải mái hơn phải nhìn cậu bất động thế này, nó thương cậu lắm. Đột nhiên Kỳ Lâm quay lại, tay cầm theo túi gì đó, cậu ngồi vào chiếc ghế bên cạnh nó, nâng cánh tay bị thương lên gỡ miếng ugo cũ ra, thay bằng miếng ugo đen có hoa văn đầu lâu trắng, cậu thích thú: _Dán ugo này cho vết thương nó mạnh mẽ, nhanh lành. Nãy giờ cậu cứ hiên ngang làm mà chẳng để ý đến vẻ mặt ngố tàu của nó, cứ đi vào, làm một mạch rồi cười. _Anh bị gì thế, ấm đầu hả? _Ơ hay, ấm cái đầu em?- Kỳ Lâm đưa tay véo má nó một cái, lòng buồn vì bạn đang bị thương nhưng vẫn vui vì nó không làm sao hết. _Mà sao anh còn chưa về?- nó nhìn cậu, lấy tay chà chà đôi gò má. Cậu đưa túi đồ ra trước mặt nó, giải trình vô cùng hồ hởi. _Anh mua cơm tối cho em, mất công em lười lại nhịn. _Cảm ơn anh nhé, không cần phải thế đâu.- nói vậy chứ trong lòng nó cũng thấy vui lắm. _Không cần gì mà không cần, phải ăn hết đó.- Kỳ Lâm bỗng dưng lại thấy ngượng, giờ cậu mới nhận ra mình đã gọi nó bằng em, nên lại nói trống không, nhận ra hơi trễ rồi. _Ăn đi, anh về đây.- cậu đứng phắt dậy, quay lưng đi ra cửa, tay gãi gãi đầu. Nó bật cười, nụ cười không thành tiếng. Sau đó thì ăn cơm một cách ngon lành. Gần 4h sáng, tại phòng bệnh 102. Đêm qua nó đã gối đầu lên giường Nguyên Khang mà ngủ, tay vẫn đặt lên bàn tay cậu, nó đã nắm lấy đôi tay đó và chờ mong dấu hiệu tỉnh lại. Hiện giờ Nguyên Khang đang ngồi nhìn nó ngủ, một bàn tay nắm chặt tay nó, tay còn lại vuốt ve mấy lọn tóc xoã dài,khoé môi nở một nụ cười hạnh phúc. “Chỉ cần nhìn thấy em bình yên thế này anh đã hạnh phúc rồi Yun à!” Nó chắc chẳn biết rằng đêm qua khi tỉnh lại cậu đã vui sướng thế nào khi thấy mình nằm trên giường bệnh và nó đang ở bên đâu. Nó khẽ cựa người, nhìn lên thấy Nguyên Khang mà mặt mày rạng rỡ hẳn ra. _Anh làm em thức à?- cậu hối lỗi vì nghĩ nãy giờ cứ vuốt tóc nó mãi. _Dạ không, anh tỉnh lại lâu chưa, anh có thấy đau nhức chỗ nào không? Để em đi gọi bác sĩ.- nó hỏi một tràng, xong đứng dậy, toan đi thì cậu nắm tay nó kéo lại. _Em không cần phải gọi, anh khoẻ mà, em lại ngủ tiếp đi, còn sớm lắm.- cậu kéo nó đến gần, giọng nói ấm áp vô cùng dịu dàng, mỉm cười. _Anh không sao, thật chứ. _Ừ, anh không sao, em ngủ đi, lên giường anh ngủ cho đỡ mỏi.- cậu nhích người qua bên, nhường chỗ cho nó. _Thôi, em ngủ như khi nãy được rồi, anh ngủ đi.- nó lắc đầu _Giường rộng mà, em lên đây ngủ đi, anh năn nỉ đó, chẳng lẽ lại sợ anh.- Nguyên Khang cười hiền, kéo nó ngồi vào giường. _Em…không có ý đó.- nó nhanh nhảu giải thích. _Anh đùa thôi, ngoan ngủ đi.- cậu kéo chăn đắp cho nó rồi cũng nằm xuống cạnh bên, lúc sau nó đã lại ngủ. Riêng Nguyên Khang thì làm sao có thể ngủ được, cậu còn bận phải nhìn người con gái này mà, ước mong của cậu chỉ là ngày ngày nhìn thấy Yun, ở bên cạnh nói chuyện cùng Yun, không để Yun cô đơn và được nhìn thấy nụ cười lung linh ấy. Đợi Yun ngủ say, cậu rướn người hôn nhẹ lên mái tóc mềm, nhịp tim trật đi tự lúc nào, nếu thực sự cậu là thiên thần, sẽ tình nguyện rủ bỏ phép thuật chỉ cần được ở bên người con gái cậu yêu thương, làm người con gái ấy hạnh phúc, chỉ cần vậy thôi là đủ. Chẳng biết từ bao giờ hình ảnh của nó xâm chiếm tâm trí và con tim cậu nhiều đến thế, chỉ biết là với cậu nó quan trọng biết nhường nào. “Rồi khi em đến màu mắt thơ ngây và những yêu thương làm anh đổi thay để anh biết rằng đươc sống mỗi ngày là điều hanh phúc ở trên thế gian lòng anh bỗng ước điều giản đơn thôi đươc mãi bên em dù bao đổi rời và suốt cuôc đời đươc nghe tiếng cười đươc nhìn em vui đươc trông thấy em mỗi khi bình minh.” [ Từ Khi Em Đến] Kỳ Lâm đẩy cửa phòng bệnh bước vào, cậu nhìn thấy nó ngủ cạnh Nguyên Khang mà chẳng vui chút nào, có chút gì đó khó chịu, nhưng cậu vẫn cố bình tĩnh để bước tiếp. Thấy Nguyên Khang mở mắt, cậu liền hỏi _Cậu tỉnh rồi à? _Suỵt- Nguyên Khang xoay người qua bên, đưa tay ra hiệu- Cậu khẽ thôi cho Yun còn ngủ. _Sao lại ngủ cùng giường thế, ai đời tranh giường bệnh nhân vậy.- cậu giả vờ trách móc nó để không tỏ ra khó chịu. Nguyên Khang cười, cậu đang rất vui vì điều đó mà. _Tớ bảo Yun lên giường ngủ đấy, ngồi vậy sao ngủ được. Dù vẫn đang không vui nhưng nghĩ lại thì Nguyên Khang nói cũng đúng nên cậu thôi. Nó cựa mình, bỏ tay ra khỏi chăn và mở mắt dậy, giật mình vì có cả Kỳ Lâm ở đây và giật mình vì mình dậy trễ nữa. _Thôi chết, hôm nay em phải tới trường làm kiểm tra.- nó lật đật leo xuống giường, vơ điện thoại xem giờ, chào tạm biệt hai cậu rồi chạy biến, không quên nói vọng lại “Làm kiểm tra xong em lại đến.” Đến trường vừa kịp lúc, nó nhanh chân vào chỗ ngồi, mấy cậu bạn cùng lớp cứ thế hỏi han đủ điều, về cái chân đau, về ngày hôm qua nó biệt tích, nó cũng đành ậm ừ, đổ cho cái chân đau vậy. Bài kiểm tra không quá khó, nó làm được trọn vẹn, sau đó thì bỏ luôn mấy tiết còn lại và đi về. Từ lúc ra khỏi trường nó đã có cảm giác ai đó theo dõi, nó đi đến đâu thì bọn người mặc vest đen ấy theo đến đó, nó đi chậm họ không hề đi nhanh, thật khó để bình tĩnh. Đến một đoạn đông người, nó lấy can đảm quay ra sau, nhìn thẳng vào họ. _Các người theo tôi làm gì thế?- tay nắm chặt lấy quai cặp, nó mạnh dạn. Bỗng một tên đeo kính cận trong số đó bước đến gần nó hơn, động tác từ tốn làm nó thêm căng thẳng, nó lùi một bước. _Chủ tịch của chúng tôi muốn gặp cô.- anh ta ăn nói rất hoà nhã. _Chủ tịch của các anh là ai? Cần gặp tôi có việc gì?- nó hỏi, vẫn chưa hết cảnh giác. _Việc đó tôi không rõ, cô vui lòng đi cùng chúng tôi.- anh ta cúi đầu nhè nhẹ, chìa tay về phía chiếc xe ô tô đen. _Cũng được.- nó đồng ý, phần lớn vì tò mò, rồi bước theo sau họ. Không khí trên xe vô cùng ngột ngạt, ai nấy mặt lạnh tanh, chẳng mở miệng nói với nhau nửa lời.
|
Nước Mắt Của Mưa ZuMin Chương 14 Chiếc xe đưa nó đến một khu biệt thự rộng lớn ở ngoại ô, kết cấu khu biệt thự khá đặc biệt. Không quá cổ kính, không quá tân thời, hài hoà và sang trọng. Trên trụ cổng là hai con sư tử thạch cao oai vệ. Bên trong căn biệt thự còn ngột ngạt hơn cả chiếc xe ban nãy, có cái gì đó nặng nề lắm. Họ đưa nó đến phòng làm việc của chủ tịch, gõ cửa rồi mới bước vào. Nó có ác cảm ngay với từ “vào đi” khinh người của ông ta. _Thưa chủ tịch, tôi đã đưa cô ấy đến.- anh ta cúi chào rồi lui đi. Ông ta xoay chiếc ghế tựa lại, nhìn nó rồi đứng lên bước đến bộ bàn ghế, ngồi xuống, rồi nhìn lại nó. _Mời ngồi.- vẫn kiểu cách quen thuộc. Nó ngồi xuống, ngước nhìn, không ngần ngại. _Ông muốn gặp tôi, có việc gì?- rất mạnh mẽ và thẳng thắng. _______________Phòng bệnh 102_________________ Kỳ Lâm vừa đi khỏi thì Hạ Băng đến, mang theo cả giỏ hoa lớn. _Anh không làm sao chứ, có đau chỗ nào không?- hỏi han Nguyên Khang đủ thứ, cô nàng đưa tay lên sờ nhẹ vào vết thương. _Cô đến đây có việc gì?- cậu nhích người ra xa, lấy tay Hạ Băng xuống. _Em đến thăm anh, tại sao anh lại cứu con nhỏ đó chứ, nó đáng là gì?- ánh mắt đau xót nhìn cậu, giọng nói thể hiện rõ sự ghen ghét. _Tôi biết cô làm việc đó, đừng tỏ ra thương xót tôi.- cậu nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy vẻ mặt sụt sùi của nhỏ. _Anh nói gì vậy chứ.- Hạ Băng ngu ngơ. _Không phải à? – cậu rướn người ngồi dậy- Tôi nói một lần cuối cùng, Bảo Ngọc mà có làm sao thì cô không yên với tôi đâu.- ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Băng, giọng nói đanh thép ra lệnh. _Nếu em không để nó được yên thì sao? Anh vẫn sẽ đỡ cho nó nữa sao?- giọng nói run lên hờn trách, trong khoé mắt nước bắt đầu ứa ra. _Có thể lắm chứ, tôi thà để mình bị thương còn hơn để cô làm hại cô ấy.- khi nhắc đến Yun ánh mắt cậu đang giận dữ bỗng ánh lên những tia yêu thương. _Anh…tại sao lại là nó mà không phải em chứ, tuyệt đối em sẽ không bỏ cuộc, anh nhất định phải là của em, nhớ lời em đó, chào anh.- Hạ Băng đứng dậy, quay người đi, đưa tay gạt đi giọt nước mắt còn chưa kịp chảy. Nhỏ nép sau tường, nhìn Nguyên Khang qua cửa sổ, ánh mắt chứa đựng nhiều xúc cảm, yêu thương có, hờn ghen có, hận thù cũng có… “Nhất định em phải giành được anh, con nhỏ đó đừng hòng cướp anh khỏi em”- Hạ Băng nhìn cậu lần nữa rồi cất bước, trong lòng đang toan tính nhiều thứ… _____________Biệt thự nhà họ Lý_______________ _Khẩu khí được đấy- ông ta đưa mắt nhìn, nhếch mép cười- Lão quản gia ấy biết dạy con gớm. _Cảm ơn ông quá khen, phiền ông vào vấn đề chính được chứ.- có vẻ Yun ghét ông ta hơn là sợ. _Thôi được- ông ta nhấp ngụm trà, ra vẻ từ tốn- Cô có quan hệ gì với thằng Minh? _Tôi và anh ta là bạn.- nó đáp thản nhiên. _Bạn, thằng Minh có bạn.- ông ta tỏ vẻ ngạc nhiên. _Lạ à, ông có cần ngạc nhiên vậy không? _Như vậy thì tốt, ta không thích con trai ta yêu con của một tên quản gia.- ông ta lại trở về giọng điệu khinh thường người khác. _Đời không như người ta muốn, tôi nghĩ ông mong muốn quá nhiều rồi.- nó trả lời lại, rất tự tin. _Ta muốn mọi thứ, luôn đạt được cô nhóc à.- kèm theo đó là một cái cười khinh khỉnh. _Ta muốn cho cô biết một điều, không một ai được cản đường con trai ta.- giọng nói mạnh hơn, đe doạ, ánh mắt long lên, có vẻ ông ta đang khó chịu. _Tôi cũng chẳng phải là người thích cản đường người khác, ông không phải lo, nếu ông muốn gặp tôi chỉ để nói chuyện này thì không cần thiết đâu, tôi và anh ta chỉ là bạn, không còn gì nữa thì tôi xin phép.- nói rồi nó đứng dậy, chẳng thể ngồi đây lâu hơn với ông ta nữa. _Tốt nhất nên như vậy, bằng không cái mạng cô tôi không đảm bảo.- ông ta cũng đứng lên, giọng nói ẩn chứa nhiều điều. _Chào ông.- nó cười, cúi đầu chào rồi ra khỏi phòng. Bên ngoài những người mặc vest đen đã đứng chờ sẵn, họ sẽ đưa Yun về. Trong số họ không có người đeo kính ban nãy, nó cùng họ đi trên hành lang, là khách mà cứ cảm tưởng đang là tù nhân bị áp tải. Vừa lúc Hạ Băng về đến, nhỏ đi ngang qua nó và đám người kia, cả hai vẫn chưa nhìn thấy nhau, sẽ không có chuyện gì xảy ra nếu không có cuộc điện thoại của Nguyên Khang. Vừa lúc Hạ Băng về đến, nhỏ đi ngang qua nó và đám người kia, cả hai vẫn chưa nhìn thấy nhau, sẽ không có chuyện gì xảy ra nếu không có cuộc điện thoại của Nguyên Khang. “Em làm kiểm tra xong chưa, có tốt không?”- vẫn là cách quan tâm đặc biệt dành cho nó. “Em làm xong rồi, đang chuẩn bị đến thăm anh nà, anh muốn ăn gì không?”- nó vui vẻ trả lời, không may, Hạ Băng vẫn đang đứng gần đó, nhỏ đang tức lồng lộn lên. “Không cần đâu, vậy em đi cẩn thận nha!” Nó vừa gác máy ngay lập tức Hạ Băng đã bước đến “chào hỏi”. _Cớ gì hôm nay lại đến nhà tao vậy? Nơi đây không chào đón mày đâu.- nhỏ nhếch miệng cười. _Tôi không rảnh ở đây nói chuyện với cô, làm ơn tránh đường.- nó nhìn Hạ Băng. _Mồm mép ghê nhỉ, tao không tránh đấy.- nhỏ vừa nói vừa hếch mặt, kênh kiệu không chịu nỗi. _Các người, mang nó xuống nhà kho ngay cho tôi.- nhỏ ra lệnh cho nhóm người đi cùng nó. Và rồi những bàn tay thô bạo đó kéo nó đi xềnh xệch mặc cho nó ra sức giãy nãy, la hét. “Buông tôi ra, các người làm gì vậy?” “Buông ra” Hạ Băng khoanh tay trước ngực, đắc chí nhìn theo. _Mày đừng uổng công vô ích. Nó, Hạ Băng và đám người kia giờ đang ở trong một nhà kho lớn, bụi bặm vươn đầy, đồ đạc chất đống nhưng không gian còn rất rộng. Họ đẩy nó vào và xô mạnh xuống nền, cánh tay bị quật mạnh vào cạnh bàn, đau điếng, nó đứng dậy. _Cuối cùng cô muốn gì ở tôi? _Tao muốn mày tránh xa Nguyên Khang ra, đừng làm tổn hại anh ấy. _Nực cười, nên nhớ, người làm anh ấy bị thương là cô. Hạ Băng đưa tay bóp mặt nó, bàn tay bấu chặt vào hai bên má, người run lên vì giận dữ. _Mày láo, anh ấy là của tao, cấm mày mở miệng gọi anh ấy thân mật như vậy. Nó nắm chặt tay Hạ Băng hất mạnh ra. _Đừng cố gây sự với tôi, Nguyên Khang chẳng của ai cả. _Chỉ vì đứa mồm mép, chẳng ra gì như mày mà anh Khang bị thương.- nhỏ nhanh tay đẩy mạnh Yun vào tường, bỗng dưng Yun thấy khó thở vì bị tức ngực, phổi va đập mạnh khiến nó càng đuối sức hơn. _Đủ rồi đấy, đừng hạ thấp bản thân vì sự ghen tuông mù quáng đó nữa.- nó vẫn thản nhiên như không. Hạ Băng quay về phía cửa đang đóng, hét lớn. _Các người giữ tay con điên này lại cho tôi. Tức thì hai tên bước vào giữ chặt tay nó lại, nó cố giẫy giụa nhưng vô ích, hai tên này quá khoẻ. Hạ Băng xoay xoay mấy ngón tay, lúc này mà hành hạ nó thì Nguyên Khang đâu thể ngăn cản, nở nụ cười thâm hiểm rồi nhỏ bước đến gần. “BỐP”- Hạ Băng tát mạnh vào mặt nó, những ngón tay nõn nà hằn lên gương mặt trắng hồng. _Cái tát này vì mày làm anh Khang bị thương. “BỐP”- lại một cái tát không thể chống cự. _Cái này vì mày làm tao chướng mắt.- rồi nhỏ bật cười lên sung sướng. Mở cửa nhìn ra mấy tên còn lại, lại một ý nghĩ tàn ác sắp được thực hiện. _Các ngươi vào trong đó đi.-bọn họ răm rắp làm theo, nhỏ đi ra ngoài, ngó lại bên trong-Cho các người, muốn làm gì nó thì làm.- rồi nhỏ bỏ đi, bỏ lại căn phòng một đứa con gái và 5 gã thanh niên khoẻ mạnh. Bọn chúng ngu ngơ nhìn nhau rồi một tên cất lời: _Tiểu thư vừa cho tụi mình đúng không tụi bây. _Chứ còn sao nữa, nhìn con nhỏ cũng thơm quá chứ.- một tên đáp lời, nhìn nó bằng ánh mắt thèm thuồng. Một đứa con gái xinh đẹp, nét mặt thiên thần cuốn hút thế kia thì làm sao cơ chứ. Yun bắt đầu dâng lên nỗi sợ hãi, sao lại ra thế này, ở đây thì chẳng ai giúp đỡ được nó rồi. Tên ban nãy đang định tiến gần lại nó thì bị một tên tóc nâu ngăn cản. _Mày đừng làm bậy, nghe nói nó là bạn gái cậu chủ đấy. _Ôi dào, nghe nói thôi mà, cậu chủ sao có bạn gái được, tiểu thư cũng cho phép rồi sợ gì.- hắn hất tay tên tóc nâu ra và tiến gần nó hơn. Nó ngồi sát vào góc tường, ánh mắt bình thản nhưng lòng đang rất sợ, đôi má hồng hơi sưng lên vì bị tát, tay đang bị trói chặt, không thể làm gì được. _Tránh xa tôi ra, ghê tởm.- nó hét lớn vào mặt tên đó, trút khả năng mạnh mẽ cuối cùng còn sót lại. _Ngoan nào cô em- nhìn bốn tên còn lại cũng đang thèm khát- tao trước rồi đến tụi bây. Cô em ngoan, vui thì anh thưởng cho mà. Hắn đưa tay vờn trên khuông mặt xinh đẹp, nó lách người qua bên, hắn lại vuốt ve lần nữa, nhắm mắt lại ngửi mái tóc nó, mỉm cười tận hưởng thú khoái lạc, gương mặt đê tiện vô cùng. _Tôi bảo tránh ra…- người nó đã bắt đầu run lên, làm sao để thoát khỏi đây được, mồ hôi ứa ra vì suy nghĩ, hơi thở của tên đó phả vào gáy, nó rợn người, khoé mắt long lanh nước, không thể như vầy được…..
|
Nước Mắt Của Mưa ZuMin Chương 15 Tên đó lại đưa tay vuốt ve làn da mịn màng của nó, ánh mắt điên dại đó như thiêu chết tư tưởng được cứu thoát của Yun. Người nó rã rời, nãy giờ mấy tên này cứ lôi kéo, sức ai cũng khoẻ, giờ tay còn bị trói chặt, đến suy nghĩ còn khó khăn huống hồ chạy thoát. Khắc Minh vừa vào đến cổng bà v ú đã hớt hải chạy tới. _Cậu Minh ơi, cô bạn gì của cậu đang bị tiểu thư nhốt dưới kho với mấy tên tay sai của ông chủ đấy. _Bao lâu rồi.- cậu hiểu ra sự việc, bước nhanh, lòng lo lắng tột độ, bà v ú cũng chạy theo, cậu không ngờ mới đây ba cậu đã gọi nó đến nhà. _Vừa nãy thôi cậu, không nhanh thì cô gái ấy nguy mất.- bà v ú theo sau cậu, bà thừa biết tính nết Hạ Băng nên lo lắng cho nó vô cùng. Cậu không thể chỉ đi được nữa, chân chạy thật nhanh, lòng nóng lên như lửa đốt, nó nhất định không được làm sao, dù gì cũng vì dính đến cậu nên nó mới bị đến đây, tại cậu hết. Những suy nghĩ mông lung áp đảo tâm trí Khắc Minh, cậu chạy vụt qua Hạ Băng mà chẳng hề biết. Nhỏ hoảng hồn chạy theo, không ngừng gọi. _Anh haiiiiii. Cậu nghe thấy tiếng gọi nhưng đến cứu nó quan trọng hơn, chân chạy mà như chẳng hề chạm đất. Xuống hầm cậu đẩy mạnh cánh cửa, thấy tên đó đang đưa mặt lại định hôn nó thì lập tức lao đến. “Binh”- Khắc Minh túm cổ áo lên và cho một cú đấm trời giáng vào tên đó. Hắn ngớ người, khoé môi bật máu, luống cuống quỳ xuống xin tha tội. _Cậu chủ, xin cậu bỏ qua cho em, em không dám nữa.- thấy tên đó tha thiết như con nít mấy tên còn lại chỉ biết bụm miệng cười. _Ngươi cút khỏi nhà này, NHANH- cậu gằn từng chữ, một câu nói lạnh toát khiến tên kia suýt ngất vì sợ bị giết, mừng rỡ hắn vội chạy thật nhanh, chắc chắn chẳng điên mà mò đầu trở lại. _Còn các người cũng biến đi, liệu hồn đấy.- ánh mắt sắc lẹm lướt qua từng người, mô hôi chúng tuông ra như tắm, tất cả đều biết thân mà chạy hết. Vừa nhìn thấy Khắc Minh nó đã biết mình sẽ được cứu, lòng nhẹ nhõm hẳn đi, vừa lúc đó nó đã lã người đi vì mệt. Cậu gỡ dây trói ra, lay lay người nó. _Nè, cô không sao chứ, chúng có làm gì không?- giọng nói mạnh mẽ quen thuộc, chỉ có điều ánh mắt có phần nhẹ nhàng hơn, mà nó quá mệt để có thể nhận ra điều đó. _Tôi…không sao.- nó cố gắng cất lời, cơ thể chẳng nghe lời nữa rồi, sau giây phút căng thẳng suy nghĩ đó người nó giờ rã rời. Cậu bồng nó lên và rời khỏi nhà kho, mắt nó nhắm nghiền lại nghỉ ngơi, để nó dựa đầu vào mình, từng bước chân cậu như vững chắc hơn. Hạ Băng vừa chạy đến, biết mọi chuyện vỡ lỡ, nhỏ lấp liếm _Cô ta không sao chứ anh? _Tránh đường.- cậu nói mà mắt không nhìn nhỏ lấy một giây. _Anh làm sao vậy chứ?- nhỏ bắt đầu khó chịu- Tên Jay, anh đã đuổi hắn đúng chứ? _Không được sao?- cậu bực dọc, rồi bồng nó đi thẳng về phòng mình, chẳng buồn trả lời thêm. Hạ Băng đứng nhìn theo, nhỏ vẫn còn ngỡ ngàng vì Khắc Minh đã cứu nó, dường như hai người quen biết nhau, và nhỏ lại nghĩ nó cướp anh của nhỏ bằng cách giả vờ hiền hậu như đã làm với Nguyên Khang, hận thù ngày càng chồng chất. Khắc Minh cẩn trọng đặt nó xuống giường, kéo chăn lên đắp cho nó nằm nghỉ. Cậu ngồi bệt xuống sàn, nhìn nó hồi lâu với suy nghĩ mông lung nào đó. Hồi sau, nó giẫy giụa liên tục, mồ hôi đẫm trên trán, gương mặt sợ hãi chạm vào không gian, môi mấp máy. “Tránh ra, tránh xa tôi ra….”- dư âm về chuyện ban nãy vẫn còn ám ảnh tâm trí nó, trong cơn mê man mà nó vẫn còn sợ hãi. Cậu chồm lên giường, nắm chặt tay nó, đưa tay vuốt mái tóc ướt trên trán, giọng nói quan tâm cất lên. _Cô không sao rồi, bình tĩnh lại đi. Trong cơn mê nó nghe được giọng nói lành lạnh quen thuộc dù rằng nó có phần khác biệt, nó thở chậm hơn, không còn giẫy giụa, bàn tay cậu vẫn đang vuốt mái tóc ướt, lòng chợt vui. Đã lâu rồi từ sau khi mẹ mất tích cậu mới cảm nhận được cảm giác lo lắng cho một người thân thuộc là thế nào. Lát sau nó tỉnh lại, tâm trạng ổn định hơn rất nhiều, nhìn quanh, một gian phòng toàn màu xám, không giống kiểu cách của những anh chàng hung tàn, lạnh lùng với căn phòng đen, Khắc Minh có sự khác biệt. Nó bước tới bệ cửa sổ màu bạc, đứng cạnh cậu, nhìn theo đôi mắt xa xăm ấy, mở lời, giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo hoà vào cơn gió… _Hạ Băng là em gái anh sao? _Ừ, cùng cha khác mẹ.- có vẻ cậu không vui khi nhắc đến điều này. _Vì hai người đó mà giờ mẹ tôi sống chết thế nào tôi cũng không biết…- nói đến đây giọng cậu chợt nghẹn, bàn tay nắm chặt dí sát lên ô cửa kính, một nỗi đau từ lâu hằn sâu trong tim chỉ chờ để gào thét và xé tan mọi thứ… Cả hai cùng im lặng, Yun biết Khắc Minh cần yên tĩnh nên cũng chẳng nói gì thêm, nó chỉ đứng cạnh cậu, cùng nhìn xuống những hàng cây, giá mà nỗi đau là một tập tin điện tử để ta có thể xoá đi bất cứ lúc nào…. Cậu nhớ năm cậu lên 5, ông Lý Phong dẫn về nhà một người phụ nữ kiêu sa và một bé gái rất tinh ranh. Mẹ cậu phần vì yêu phần vì sợ ông ta mà im lặng nhịn nhục cho bà ta ở chung nhà, chịu đựng tất cả những lời bịa đặt, phỉ bán của bà ta đối với mình. Cậu chẳng thể nhớ nổi mẹ cậu đã bị ông ta đánh đập không thương tiếc vì những lời ton hót của người đàn bà kia bao nhiêu lần, cậu cũng cố ngăn cản nhưng vô ích. Những giọt nước mắt mẹ thấm đẫm vai áo cậu, những vết bầm, những vệt máu hằn lên làn da mịn màng của mẹ, tất cả là nỗi ám ảnh suốt những ngày ấu thơ. Nhưng lý do mà mẹ cậu bị đánh đập không chỉ vì người đàn bà đó mà còn vì cậu. Từ nhỏ Khắc Minh đã thể hiện mình là một cậu nhóc thông minh, khả năng xử lý nhạy bén các tình huống, và tài bắn súng điệu nghệ dù chưa qua trường lớp đào tạo. Vì có lần cậu theo ông đi tập bắn, cậu đã lén ông bắn thử, ba viên đạn thì hai viên trúng ngay hồng tâm, viên thứ ba hơi chếch ra ngoài. Từ đó ông ta nuôi ý định sẽ đào tạo cậu thành sát thủ, mẹ cậu không đồng ý, hai người cứ gây gổ nhau mãi. Cho đến ngày cậu ra giao kèo với ông cậu sẽ trở thành sát thủ để đổi lấy sự yên bình cho mẹ. Hai năm sau khi đi tập huấn trở về thì cậu hay tin mẹ mất tích. Cũng không hẳn là mất tích, vì mẹ cậu đã được ông đưa đến một nơi nào đó, chỉ vì muốn khống chế tư tưởng của cậu ông ta đã cách ly hai người. Để bà được an toàn cậu đã phải sống như một cỗ máy suốt thời gian qua, giết người không thương tiếc, nếu chẳng may cậu yếu lòng tính mạng bà sẽ gặp nguy hiểm. Yêu mẹ, cậu đã đánh đổi thứ gọi là con tim, đã gieo rắc đau thương, tang tóc cho rất nhiều người, và nhận lấy một cuộc sống đen tối, cô độc cho chính mình, mà cậu đâu biết rằng hiện giờ mẹ cậu còn chẳng nhận thức được bà là ai….!!!! Cố thoát khỏi dòng kí ức đau buồn, cậu quay mặt lại dựa vào tấm kính, thở dài. _Cô không sao rồi chứ- cậu cất lời, vẫn cái giọng lành lạnh quen thuộc. _Ừ, cảm ơn anh.- môi nó không chuyển động nhưng ánh mắt lại đang cười. _Ta đi thôi, tôi đưa cô về.- cậu cũng muốn ra ngoài hít thở không khí một chút, ở đây thật sự rất ngột ngạt. Rồi hai người rời khỏi đó trên chiếc ô tô của Khắc Minh, chiếc xe lướt đi trên con đường rợp bóng cây. Cũng gần hai giờ trôi qua mà chưa thấy nó đến, Nguyên Khang sốt ruột cứ đi tới đi lui ngóng ra cửa, cậu đứng lên rồi lại ngồi xuống, gọi nó cũng vài lần mà không bắt máy, cậu vừa định chạy đi tìm nó thì nhận được cuộc gọi. “Em xin lỗi nhé, em bận chút việc, tí nữa em đến” “Em cứ làm việc của mình đi, khi nào rãnh hẳn đến”- cậu thở phào vì nó không gặp chuyện gì. Nó nhờ Khắc Minh đưa về nhà để tắm rửa rồi mới vào viện, cái nhà kho ấy dơ quá, mà cũng chỉ dám kêu cậu dừng ngoài ngõ, nó không muốn một ai biết thêm về thân thế của mình. May mà chỉ có mấy chị giúp việc chứ không có Ba Lâm ở nhà, không thì nó sẽ bị tra khảo mất thôi. Anh Bảo Kỳ thì đến chi nhánh tập đoàn Shine xử lí công việc thay Nguyên Khang rồi. Nó tranh thủ tắm rồi vào bệnh viện ngay vì sợ Nguyên Khang buồn, trên đường đi không quên mua thức ăn cho cậu. Hai người nói chuyện vui vẻ, lát sau thì Kỳ Lâm cũng vào đến. Tâm trạng hậm hực. _Tớ đến sợ quản gia nhà cậu, ông ấy cứ đòi báo cho hai bác biết, may mà tớ có tài ăn nói mới thuyết phục được ông ấy đấy.- cậu kể lể. _Vì bác ấy lo cho tớ thôi mà, cậu không muốn ba mẹ lôi tớ về Anh thì cứ tiếp tục phát huy tinh thần ha.- Nguyên Khang vỗ vai cậu bạn rồi cả hai cùng cười. _Cậu đã ăn gì chưa, ông ấy bảo tớ mang cháo cho cậu nè.- vừa nói cậu vừa lấy trong túi ra một hộp cháo và sữa. _Có cả sữa nữa á!- nó giật mình, buột miệng kêu. _Người bệnh thì uống sữa tẩm bổ chứ sao?- Kỳ Lâm vặn vẹo ngay, Nguyên Khang thì ngạc nhiên nhìn sang nó. _Òm!- buông một tiếng cảm thán rồi nó im lặng, nó vốn chẳng mấy khi uống sữa, với cả nó nghĩ con nít mới uống sữa thôi, rồi tự nhiên lại nhớ đến lần nó uống sữa, là khi ngồi cùng với Hoàng Quân. Không biết giờ anh sống thế nào, nó thì chật vật với cuộc sống mới lắm, giá mà được như ngày xưa, chỉ là con của một gia đình bình thường, có một người luôn ở bên yêu thương chăm sóc… Nó lắc mạnh đầu xua tan ý nghĩ đó, tất cả cũng qua hết rồi, Hoàng Quân bây giờ không còn là người con trai của nó nữa, thay vào đó là một cô gái khác, và anh vẫn đang sống hạnh phúc. Tình cảm cho anh còn đó nhưng việc anh phản bội lòng tin của nó là không thể chấp nhận. Bất kì lí do nào cũng được nhưng sao anh lại chọn lí do làm em đau lòng và thất vọng về anh nhất, anh có thể nói dối mà. “Anh yêu người khác rồi”- câu nói ấy tưởng chừng đập tan mọi thứ, đập tan đi hạnh phúc bấy lâu và cả một niềm tin quá lớn, mọi thứ trong nó đều như sụp đổ. Nó tiếp nhận mọi thứ như cách mà cuộc sống mang đến, chỉ là phải tự thuyết phục bản thân rất nhiều, anh của hôm nay sẽ không như hôm qua, anh hôm nay không đi cùng nó nữa rồi, đau khổ lắm nhưng làm được gì hơn, đành chấp nhận. Quay trở lại với câu chuyện, Nguyên Khang ra hiệu cho Kỳ Lâm cất hộp cháo, cậu lấy tay xoa xoa bụng, hơi nhíu mày. _Vừa nãy Yun có mua cháo cho tớ rồi, no lắm. _Thế tớ để đây nhá.- Kỳ Lâm tự dưng thấy phấn khích, đó là cháo mua chứ không phải cháo nấu. Rồi cậu chợt cười trong suy nghĩ. Họ trò chuyện cùng nhau rất vui vẻ, trong khi Bảo Kỳ đang bù đầu với công việc ở công ti nhà Nguyên Khang. Cậu đành hy sinh, nếu để công việc trì trệ thì ba mẹ Nguyên Khang sẽ phát hiện cậu ấy bị thương mất.
|