Những Bông Hoa Mùa Hạ
|
|
Những Bông Hoa Mùa Hạ Bùi Trà My Chương 25: Cô bạn của Vỹ Điệp chết lặng đi khi nghe giọng nói đó. Biết rằng Vỹ có rất nhiều bạn nhưng tại sao khi nghe một cô bạn gái gọi đến cho cậu cảm giác của Điệp lại vô cùng khó chịu. Nó muốn biết cô bạn này là ai, là ai mà lại hẹn gặp Vỹ trưa nay. Tại sao nó lại muốn biết thế chứ? Điện thoại vẫn cầm trên tay nó nhưng nó không trả lời lại. Bỗng Điệp giật mình ngẩng lên. Vỹ đã đứng ngay đó. “Xin lỗi, tôi không cố ý…” – Điệp vội trả lại Vỹ điện thoại. Vỹ giật lấy, vẫn không nói gì. Cậu chỉ nhanh chóng bấm bấm nhắn tin rất nhanh rồi cất máy đi. Đúng lúc đó hết giờ truy bài, kịp giờ cô giáo vào. Suốt giờ học, Vỹ vẫn im lặng ngồi nghe giảng. Còn Điệp thì chẳng nghe nổi cái gì, đầu óc nó ngoài giọng nói của cô bạn ấy ra thì chẳng còn cái gì nữa. Biết rằng Vỹ giờ quá lạnh lùng, nhưng Điệp vẫn buột miệng: “Đó là ai vậy?” Và tất nhiên, nó chỉ nhận lại sự im lặng băng giá của Vỹ. Như vậy cũng thật tức, làm nó ngượng chết. Thà trả lời một câu có tốt không, tự dưng nói mà không ai nghe. Nhưng thực tình tất cả những gì nó nói Vỹ đều đã nghe… Trưa tan học. Điệp thấy Vỹ leo lên xe đạp một cách rất vội vã, trăm phần trăm đi gặp cô bạn đó. Sự tò mò trong Điệp bỗng trỗi dậy, nó lại rất muốn biết Vỹ đi gặp ai. Nhưng làm thế nào để đi cùng Vỹ đây? Đảm bảo Vỹ sẽ không cho nó đi theo. Hề hề khỏi lo, ta là “Điệp tuyệt chiêu” mà! “Á!!!!!!!!!!!” Học sinh đang đi lại giật mình nghe thấy tiếng hét rõ to vang khắp trường. Họ thấy đó là Điệp đang ngã sóng soài, chân đầy máu. Mọi khi là chẳng ai quan tâm, thế nhưng hôm nay rõ xui cho Điệp là do Điệp…quá xinh nên bao nhiêu đứa vây đến để giúp đỡ nó. AAAAAAA tức điên lên được, sao hôm nay đen thế? Cái lúc cần đẹp thì không được mà cái lúc không cần đẹp thì lại đẹp! Nó nhìn thấy Vỹ cũng đang nhìn nó. Và tất nhiên, một đám học sinh đã vây quanh lo cho nó như vậy thì Vỹ cần gì lo? Cậu lên xe, đạp thẳng ra ngoài. Trời ơi là trời, Điệp đã phải cố tình ngã thật chứ đâu có đùa! Giờ cái chân của nó ra nông nỗi này chỉ vì một phút tò mò. Điệp bực mình từ chối mọi lời mời đưa về của nhóm học sinh, tự lê cái chân về. Vết thương càng lúc càng đau vì nó dám vận động, nó chỉ biết cắn răng chịu. Người đi đường ai cũng phải ái ngại cho một cô bé đang đi về với một bên chân đã đầy những dòng máu chảy xuống. Cô bé đi rất chậm, thực sự là có thể không đi được. Á đau quá! Chân Điệp bỗng vấp phải cục đá nhỏ. Nó cúi xuống, máu chảy ra nhiều hơn, vết thương càng nặng thêm. Nó nhiễm trùng mất. Làm thế nào bây giờ, chịu chết sao? Điệp đưa tay ra định xem vết thương thế nào, thì bỗng một bàn tay gạt phăng tay nó ra. Nó giật mình ngẩng lên. Một cậu thiếu niên đang cúi xuống, gương mặt đẹp như thần tiên nhưng lại vô cùng lạnh lùng đang nhìn vết thương của Điệp. Điệp thấy ngỡ ngàng vô cùng, tưởng rằng cậu đã đi rồi mà? Vỹ lấy ngay ra trong túi một miếng băng trắng (hình như lấy ở bệnh viện chỗ anh Bằng chăng) và quấn chặt vào vết thương trên chân Điệp. Máu cầm lại, Điệp thoát khỏi nguy cơ nhiễm trùng. “Cám ơn cậu…!” – Nó bỗng thấy cảm động. Tại sao hôm qua nó nặng lời như thế với Vỹ mà giờ Vỹ vẫn lo cho nó thế? Vỹ ngẩng lên nhìn nó, không nói không rằng. Điệp cảm thấy hơi ngượng, nó tránh đi. Mà cũng chưa bao giờ, nó nhìn vào mắt Vỹ, toàn tránh như vậy. Cậu nắm lấy cánh tay nó đỡ lên, dìu nó ra chỗ xe đạp. Nó lặng im, nhưng giờ nó chỉ muốn khóc thôi vì nó quá cảm động. Nó không ngờ Vỹ có thể tốt tới mức ấy. Khác hẳn với cậu thiếu niên ngày nào, lần đầu tiên chạm trán bị Điệp làm đổ lọ muối, tức tới mức đã trả thù Điệp bằng cách cho nó ăn ghẹ sống đau bụng gần chết và bị Điệp gắn mãi cho cái tên “Vỹ ghẹ sống”. Nghĩ đến còn thấy sợ! Vỹ lại đạp xe đi, Điệp ngồi sau. Trước mắt nó chỉ nhìn được mỗi tấm lưng dài của cậu. Nó chợt đưa tay lên, viết viết lên cái lưng (nhưng không dám động vào). Nhưng làm sao nó qua mắt nổi Vỹ? Chỉ là Vỹ không nói gì cả mà thôi, mặc dù cậu rất muốn biết Điệp đã viết gì. Bỗng “KÍT!!!!!!!!!!!!!!!!” Một chiếc xe tải rất to từ đâu chạy đến khiến Vỹ phanh gấp. Điệp ngã dựa cả đầu vào lưng cậu, như một phản xạ bỗng hai tay nó vội ôm lấy người cậu. Cả Vỹ và Điệp cùng cứng đơ cả người. “Trời đất ơi, xe tải to thế mà đi vào cái đường bé tẹo thế này à?” “Tắc đường rồi kia kìa!” “Đang vội thế này mà còn lấn hết đường của người ta! Đi nhanh lên đi!” Tiếng người dân đang tham gia giao thông hét inh ỏi làm cho Điệp tỉnh ra. Nó đỏ bừng mặt, vội bỏ tay ra khỏi người Vỹ. Nhưng bàn tay Vỹ đã nắm chặt lấy tay nó, giữ lại. Nó sững sờ. “Ôm chặt vào, tôi chuẩn bị tăng tốc đấy!” – Cuối cùng lời nói đầu tiên trong ngày của Vỹ cũng đã được cất lên. Điệp nhìn đường đông nghịt vì mắc cái xe tải, nghe Vỹ tăng tốc nó bắt đầu thấy sợ. Vỹ thường đua xe đạp nhiều rồi, nếu tăng tốc mà không tóm chặt lấy xe hoặc người thì chắc hẳn người nhỏ con như Điệp sẽ bay ngay xuống đường luôn. Thế là, nó lại ôm chặt lấy Vỹ. Được dựa người vào cậu, tại sao cảm giác lại thật ấm áp vô cùng dù tiết trời thu bắt đầu lạnh. Vỹ bắt đầu lột bỏ cái vỏ học sinh ngoan hiền, trở lại làm tay đua chính hiệu ngày trước. Cậu gồng mình ra trước, đôi chân dài bắt đầu đạp mạnh. Chiếc xe bình thường biến thành chiếc xe đua từ lúc nào, vì nó đang lao đi với tốc độ nhanh như gió bão. Người người cũng phải giật mình vì có một cái xe đạp lao quá đỉnh như thế, mặc dù chỉ là cái xe bình thường. Vỹ lao lên vỉa hè, rồi khi gặp chướng ngại vật như xe máy cậu lại phi vút xuống đường. Điệp hoa cả mắt, trời đất ơi thế này thì đâm nhau mất! Tay nó ôm Vỹ chặt hơn, nó rùng mình tưởng tượng ra tiếng “SẦM” một cái. Nhưng chiếc xe của Vỹ vẫn lách qua tất cả, đi với tốc độ gần như ô tô trên đường cao tốc. Vượt tất cả mọi người, cậu chạy lên chỗ cái xe tải. Ông lái xe vẫn để cửa sổ mở. Vỹ mỉm cười nói rất nhanh: “Ê ông chú, cái xe của ông chú sao toàn mấy cái bao phân bón nặng chình chịch vậy, tốt hơn hết là dỡ vài cái xuống rồi biến ngay khỏi phố này đi, chật chội quá cơ!” Rồi Vỹ nhanh chóng đạp mất. Dù lời của cậu chỉ là trêu đùa nhưng đúng là có tác dụng. Xe tải này chở quá nhiều phân bón, lại to kềnh càng nên đi chậm là phải. Ông tài xế buộc nhanh chóng vứt mấy bao ra vỉa hè, quả nhiên xe nhẹ đi chút là phóng được ra đường lớn. Chiếc xe của Vỹ cuối cùng cũng giảm lại tốc độ. Ôi buồn nôn quá! Điệp thở hổn hển, nó chóng hết cả mặt, chưa bao giờ nghĩ đến việc chạy xe đạp nhanh như vậy. Mẹ ơi chết mất! “Đừng có nôn vào người tôi!” – Giọng Vỹ vang lên. Điệp giật bắn mình nhìn lại. Nó đang dựa người vào lưng Vỹ, hai tay vẫn ôm chặt lấy cậu. Ôi trời đất ơi! Nó vội bỏ tay ra, ngồi thẳng dậy. “Cám ơn cậu lần nữa…!” Nhưng Vỹ đã trở lại hình ảnh lạnh lùng ban nãy. Cậu im lặng, phóng xe đi nhanh thêm. Con đường này không phải đường về, chắc chắn là… “Vỹ! Tớ đây này!” – Một tiếng gọi vang lên. Vỹ và Điệp cùng quay lại. Đó chính là giọng nói ban nãy từ điện thoại. Một cô bạn gái có gương mặt phải nói là quá xinh đẹp, mũi cao đẹp như mũi Hàn, đôi môi mọng, đôi mắt sáng rất lanh lợi và làn da mịn màng như sứ. Cô bạn để tóc dài, cặp lên bằng một chiếc cặp tóc có hình cái nơ đáng yêu vô cùng. Cô bạn có dáng người rất cao, lại chuẩn, không nhỏ con như Điệp, khéo phải cao tới 1m67 trong khi Điệp chỉ cao 1m58 (thấp hơn Vỹ tận 14cm). Dù Điệp rất xinh, nhưng so với cô bạn này thì Điệp chẳng là gì cả (đấy là đối với Điệp chứ đối với tác giả Điệp vẫn xinh chán). Vỹ cười – cậu ấy cười với cô bạn này: “Trinh, cậu đến từ lúc nào vậy?” “Tớ đến sáng nay rồi! Cậu đưa tớ về nhà bác được chứ? Lên Hà Nội may có bác, hihi!” Bỗng nhiên Trinh giật mình nhìn đằng sau Vỹ. “Ơ bạn này là…?” Vỹ trả lời hộ: “Đó là bạn cùng lớp với tớ, tại bị ngã nên tớ đưa về hộ. Nhưng biết cậu ở đây nên tớ đến gặp luôn!” “Vậy à? Bạn ngã có đau không?” – Trinh hỏi dịu dàng. “Không sao, cám ơn bạn!” – Điệp đáp. “Thôi tớ sẽ đi bộ về, Vỹ cậu cứ về đi!” “Ơ nhưng mà nhà cậu xa lắm đấy…” “Biết làm sao được, bạn ấy bị ngã mà?” – Giọng nói hiền lành nhưng Điệp thấy hơi ghê ghê. Điệp nói với Vỹ: “Tớ sẽ chờ ở đây, cậu cứ đưa bạn ấy đi đi!” “Nhưng…” “Không sao, tớ chỉ ngồi đợi thì không vấn đề gì với chân đâu. Cậu đi đi!” Nghe vậy Trinh vội vàng nhảy ngay lên xe Vỹ, quay lại Điệp vẫn giọng nói hiền dịu: “Cám ơn lòng tốt của bạn! Cẩn thận đừng để bị đau nhé.” Sao mình thấy giọng nói này ghê thế chứ? Vỹ quay lại nhìn Điệp, nó ngồi tạm xuống một cái ghế ai bỏ quên ở đó. Rồi cậu nhanh chóng đạp đi rất nhanh, bỗng dưng cậu thấy lo, có nên để Điệp lại ở cái nơi vắng vẻ này không đây? Hôm qua khi Điệp nặng lời với cậu, cậu đã rất giận nó. Thế nhưng giờ cậu lại rất lo. Nhỡ đâu lại xảy ra chuyện như vụ trộm trước thì sao? Mà Điệp đau chân không làm gì được, đường thì vắng như thế, một mình ở lại thì có quá mạo hiểm không vậy? Điệp ngồi đó ngắm con đường rộng vắng tanh. Vỹ đi rồi, nó cảm thấy chán và sợ. Nó rất sợ ở lại một mình thế này, nhưng nó không thể nào để cho Vỹ phải lúng túng như vậy. Đằng nào thì cũng là bạn Vỹ thì đành phải vậy chứ. Haizzz, chán thật đấy! Bỗng dưng có bước chân ở đằng sau. Điệp giật mình. Bước chân mỗi lúc một gần và mạnh hơn. Trời ơi…Lại như hôm trước ư? Không phải chứ? Bước chân dồn dập… Điệp không dám quay lại. Tim đập thình thịch. Huhu số mình lúc nào cũng phải chết sao? “Pặp!” Bàn tay đặt lên vai Điệp “AAAAAAAAAAAAAAAA THA CHO TÔI, THA CHO TÔI!!!!!” – Điệp gào lên. Bàn tay đó xoay nó lại: “Là tôi, có ai làm gì cậu đâu?” – Giọng nói lạnh lùng mà đầy ấm áp. Một lúc trước “Vỹ à? Sao cậu đi chậm vậy?” – Trinh ngồi sau liên tục hỏi. “À không sao đâu…” – Vỹ trả lời mà đầu óc cứ để lên mây. Trinh cảm thấy rất lạ. Ở dưới Đà Nẵng có bao giờ Vỹ lo nghĩ một cái gì? “Trinh à!” – Vỹ cất tiếng gọi. “Ơi?” “Ban nãy cậu đi đường có gặp ai không?” “Là sao?” “Tức là có gặp người không ấy? Tớ thấy đường đó hơi vắng!” “À không rõ nữa, tớ chỉ thấy mấy thằng con trai mặc áo đen ở một con ngõ.” Kít!!!!!! Xe phanh ngay lại! “Á Vỹ cậu làm gì vậy? Mũi tớ đập vào lưng cậu rồi đó!” “Trinh, cậu tự về được không?” “Hả?” “Cậu dùng xe tớ mà về, trả sau cũng được!” “Cậu đùa à? Sao lại…?” “Tớ không đưa cậu về được, xin lỗi! Để mai tớ sẽ đưa cậu đến trường.” Rồi Vỹ nhảy ngay xuống, chạy vù quay lại. Trinh nhìn theo, ngỡ ngàng… …rồi tức giận.
|
Những Bông Hoa Mùa Hạ Bùi Trà My Chương 26: Công chúa “Quyên Sinh” Điệp sững sờ nhìn cậu thiếu niên đứng trước mình. “Sao cậu lại…? Trinh đâu?” “Bạn ấy về bằng xe tôi.” “Nhưng cậu quay lại làm gì?” “Cậu nghĩ tôi quay về vì cậu chắc? Tôi chỉ sợ cái bọn áo đen ở ngõ kia nó ra bắt nạt cậu thì tôi mang tội thôi!” “Áo đen nào?” “Chúng nó trốn rồi, nếu cậu biết thì đâu có dám ngồi đây lại một mình chứ? Mau về!” Rồi Vỹ kéo tay Điệp đứng dậy. Điệp kêu lên: “Á đau quá! Cậu kéo nhẹ thôi!” – Nó không đứng nổi, cứ ôm lấy chân. Vỹ giật mình quay lại, một tay cậu vẫn giữ tay nó nhưng một tay kia đã quàng qua eo nó nhấc nó đứng lên. Điệp như có một dòng máu nóng chảy vụt qua, ban nãy mình ôm eo cậu ấy, giờ cậu ấy lại… Vỹ dìu Điệp đi. Điệp hỏi: “Đường xa lắm đấy, cậu định đi bộ thế này sao?” “Nào có xa? Nếu đi đường tắt thì đến nhà cậu ngay mà!” “Nhưng nhà cậu thì…” “Tôi đâu có đau chân như cậu chứ? Về mà lo mình trước đi rồi hãy lo cho tôi!” “Vỹ, cậu không giận tớ sao?” Vỹ đứng lại. Cậu lại nhớ tới tối hôm qua. Điệp đâu có biết lúc đó cậu đã giận tới mức đá đổ mấy cái xe rác, về nhà thì đập phá đồ đạc. Cậu thề sẽ không nói chuyện với nó, không nhìn nó nữa nhưng sao giờ cậu lại không còn cái cảm giác của ngày hôm qua. Cậu thở dài: “Bỏ đi!” “Hả?” “Nói với anh Bằng, nếu là do tôi thì tôi xin lỗi…” “Vỹ, cậu đùa hay thật vậy?” Vỹ quay lại: “Tôi không thích kẻ nói nhiều đâu!” Điệp im bặt ngay. “Dẫu sao cậu ghét tôi thì có gì mà tôi phải giận, tôi và cậu kình địch từ hè rồi còn gì?” – Cậu nói thêm một câu rồi đi tiếp. Điệp nhìn Vỹ. Mà đúng thôi, rõ ràng là nó với cậu ghét nhau suốt rồi, chuyện tối qua đáng là gì nhỉ? Bỏ hả? Bỏ thì bỏ! “Nhưng mà anh Bằng đã tỉnh lại chưa vậy?” – Điệp lại hỏi vì nghe Vỹ nói đến anh Bằng. “Anh Bằng, anh Bằng! Suốt ngày mở miệng ra là anh Bằng! Tôi đã nói không thích đứa nào hỏi nhiều cơ mà!” – Vỹ gắt. Điệp nhắc đến anh Bằng là cậu lại thấy khó chịu. Điệp buộc phải khóa miệng lại rồi, đúng là…Nhưng mà Vỹ nóng nảy thế này, nó lại thấy hay. Còn hơn cậu cứ vác cái điệu bộ người câm thì nó chỉ muốn đập đầu chết cho xong! Vỹ đưa Điệp về đến nhà, hix hix mất tận nửa tiếng liền chỉ vì cái chân của Điệp. Điệp thấy áy náy chết đi được. Thấy thằng Quang đang đi mua kem, nó gọi luôn: “Ê Quang, tới đây mở hộ chị cửa!” Quang đi tới: “Bà chị lại đánh nhau với ai đến gẫy chân hay sao?” Nhưng thằng bé nhìn ngay thấy Vỹ - người anh hùng đánh trộm mà nó vô cùng thần tượng. Nó vội vàng đổi giọng luôn: “Em chào anh ạ!” Vỹ cười: “Em trai ngoan phết đấy!” Điệp tý sặc. Ngoan? Ngoan quá cơ! Quang giả bộ ngoan ngoãn, mở cửa ra rồi “ngọt ngào”: “Chị ngã có đau không? Để em gọi mẹ ra giúp chị nhé!” A thằng chết tiệt, mày gọi mẹ để tao chết à? Nhưng Điệp chưa kịp ngăn thì Quang đã oang oang: “Mẹ ơi! Chị Điệp bị ngã này!!!!” “Cái gì?” – Giọng mẹ vang ra và tiếng bước chân tới gần. Thằng em đáng chết, phen này tao xử tội mày! Mẹ Điệp đi ngay ra, gương mặt đầy lo lắng. Nhưng bà bỗng giật mình nhìn thấy cậu thiếu niên đi cùng với Điệp: “Cháu là…” “Cháu chàu cô! Cháu là Vỹ, bạn của Điệp!” Mẹ Điệp cười: “Ôi Vỹ sao? Em trai Bằng đúng không? Lần trước cháu đã cứu Điệp, lần này lại làm sao đây?” “Bạn ấy bị ngã cô ạ, cháu đưa bạn ấy về thôi. Cháu xin phép đi trước!” “Ở lại chơi đã cháu!” “Dạ không cần đâu ạ! Điệp, cậu vào đi!” Vỹ đẩy Điệp đến chỗ mẹ, và tiến gần hơn. Mẹ Điệp đã nhìn rõ khuôn mặt của cậu thiếu niên này. Bỗng dưng bà giật bắn mình. Cả trường học lại một phen dậy sóng. Tưởng rằng cơn sốt hoàng tử Vỹ đã đi qua, thật không ngờ một cơn sốt mới ập đến. Ai nấy lồi cả mắt khi nhìn thấy Vỹ đi xe đạp tới, đèo đằng sau là một cô bạn gái. “Trời ơi ai thế?” “Đẹp quá! Người thật hay người giả vậy?” “Quá đẹp! Xinh như tiên ấy!” “Không phải sẽ chiếm vị trí của chị Thanh đấy chứ?” “Chị ấy xinh quá, như công chúa vậy!” Trinh bước xuống xe, nhìn Vỹ: “Trường mới cũng đẹp nhỉ? Mà học sinh ở đây có vẻ quý cậu?” “Ừ thì cứ cho là thế đi!” Bỗng nhiên Vỹ nở một nụ cười rất nhẹ, nhìn về phía đằng sau Trinh. Trinh quay lại, sa sầm mặt khi nhìn thấy cô bạn ngày hôm qua. Cô bạn ấy đang được một cô bạn khác dìu đi vì còn chưa khỏi đau chân. Nhưng bọn học sinh không dồn mắt về phía Điệp mà quay về phía cô bạn bên cạnh ấy: “Chị Thanh, anh Vỹ có người khác kìa!” “Thanh, không được để ai cướp đi Vỹ đâu nhé!” Nhờ thế mà ánh mắt đầy lửa của Trinh mới chuyển sang Thanh, giải thoát cho Điệp. Thanh mỉm cười, một nụ cười dịu dàng mà cũng cá tính. Thanh cũng đâu phải loại lành như Điệp chứ, nhìn là Trinh biết rồi. Trinh chủ động tiến đến: “Chào mấy bạn! Tớ là học sinh mới, tên tớ là Quyên Trinh.” “Chào bạn! Tớ là Thanh, còn đây là Điệp.” – Thanh cười – “Trông bạn xinh thật đấy!” “Cám ơn!” – Trinh dài giọng. Một đặc điểm đầu tiên được phát hiện từ Trinh: kiêu ngạo khi được khen xinh. “Trinh, cậu mau tới chỗ cô chủ nhiệm đi, cô đang gọi cậu kìa!” – Vỹ bảo – “Tý nữa cậu sẽ vào lớp, tụi tớ đợi đấy.” “Ừ!” – Trinh hơi khó chịu. Dù Vỹ nói thật lòng nhưng Trinh lại nghĩ giống đuổi khéo. Nó đi về phía cô chủ nhiệm, giương cao mặt. Học sinh đứa nào cũng phải nhảy ra ngắm nó chỉ để khen: “Xinh quá!”. Trinh cười tự đắc. Thanh tắt luôn nụ cười thân thiện vừa rồi, nó bực bội: “Con gái gì mà điệu đà, nhìn đã ghét!” – Ghé nhỏ vào tai Điệp để Vỹ không nghe thấy – “Tên nó là Quyên Trinh hả, tao muốn đổi là Quyên Sinh (“quyên sinh” nghĩa là “chết”) ấy chứ!” Điệp nghe xong không nhịn nổi, và cả hai phá lên cười. Lúc đầu chỉ là cười tủm tỉm, rồi càng nghe càng muốn cười, ha hả lên mà cười. Điệp cười to hơn cả Thanh và lọt vào tai Trinh đang đi. Mặt nó đỏ bừng lên, nó đoán con bạn đó đang cười mình. Mà kể cả nó không cười mình, tiếng cười đó cứ lọt vào tai mình vô duyên thật. Phải trị cho nó một trận! Trinh cúi người xuống, nhặt một hòn đá. Đặc điểm thứ hai: tài ném bách phát bách trúng! “Vút!!!!” – Hòn đá lao vút đi. Hôm nay lại là một ngày không đẹp trời. Hòn đá lao vèo đi, Trinh chỉ cách lũ bạn đó có vài mét nên ném càng dễ hơn. “Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!” – Một tiếng kêu vang ầm lên. Điệp khuỵu xuống ôm vết thương ở chân. Một hòn đá văng vào đúng vết thương của nó làm tung cả băng quấn, máu lại chảy ra xối xả. Thanh vội cúi xuống. Nhưng Trinh chỉ giận đỏ cả mắt lên khi nhìn thấy Vỹ cũng ngồi xuống. Cậu vội quấn băng lại thật chặt cho Điệp, Thanh thì lấy thuốc với oxy già ra giúp đỡ. Điệp đã cầm máu nhưng rất đau và xót bởi thuốc nên cứ kêu lên, không đứng vững nổi, và Vỹ là người đã vòng tay ôm lấy nó để nó đứng vững. Nhìn cảnh đó thực ra ai cũng thấy thường nhưng Trinh thì tức nghẹn óc. “Cô xin giới thiệu với lớp ta, đây là bạn Đỗ Quyên Trinh! Từ nay bạn sẽ là thành viên trong lớp ta!” Cả lớp vỗ tay ầm ầm. Bởi vì làm sao lớp 9A có thể từ chối một cô công chúa đẹp như vậy chứ? “Cô sẽ sắp chỗ cho Trinh. Trinh là do Vỹ giới thiệu, chắc là bạn Vỹ rồi. Thế thì hai bạn ngồi gần nhau cũng tốt. Xem nào, còn bàn nào trống nhỉ? À kia, bàn Thanh chỉ có Thanh ngồi một mình, Trinh ra đấy ngồi cho cô nhé!” “Vâng ạ!” Trinh mỉm cười đi ra, chỉ có Thanh là đang mắt chữ A mồm chữ O. Cái gì chứ? Sáng nay chỉ nói xấu nó một tý mà giờ đã bị trời phạt sao? Con đáng ghét kia, đúng là “Quyên Sinh” mà, Thanh muốn quyên sinh mất thôi!!!! Trinh ngồi vào cạnh Thanh. Điệp ngồi ngay dưới, giờ nó lại thấy việc cái hôm khai giảng đồng ý cho Vỹ ngồi trong là đúng. Vì thà để Vỹ ngồi dưới Thanh còn hơn ngồi dưới con bạn này, vì trước hết Vỹ…cực cực cực dị ứng với mùi nước hoa!!! Đến Điệp còn muốn hắt xì mà không nổi, còn Thanh thì…Mẹ ơi muốn nôn quá, nhưng bữa sáng sáng nay đã chắt chiu tiền mà có được, không dám nôn! Cả lớp bắt đầu trật tự hơn. Một đứa hỏi cả tổ: “Tiết đầu là tiết gì ý nhở?” “Sinh!” “Lại Sinh!!!??? Hôm nay kiểm tra bài cũ đấy! 2 tiết Sinh liền tù tì, chán thật. Tao chưa học gì cả!” “Cái bài hôm trước Mendel và di truyền học khó bỏ bố, tao căng mắt ra mà chẳng hiểu gì hết!” – Một đứa khác nói. “Bạn mới à, bạn có giỏi Sinh không vậy?” – Lập tức có tiếng hỏi Trinh. Vỹ trả lời hộ luôn: “Bạn ấy giỏi lắm đấy, bạn ấy nói sẽ thi học sinh giỏi môn này!” “Oa siêu quá!!!” – Cả lớp trầm trồ. Điệp giật mình. Cái gì chứ??????? Thi học sinh giỏi Sinh là ước mơ của nó mà, sao lại để một con bạn lạ hoắc tranh cùng thế này? Chọn đi thi học sinh giỏi chỉ có một, lẽ nào Điệp phải nhường sao…??????????????? Cô giáo Sinh bước vào. Cả lớp im thin thít. Cô giáo sau khi kiểm tra sĩ số liền đeo kính vào gọi kiểm tra luôn: “Cô mời một bạn lên bảng trả lời cho cô câu sau: Di truyền học là gì? Ai là người đặt nền móng di truyền học? Nêu một số thuật ngữ và kí hiệu cơ bản của di truyền học.” Cả lớp té ngửa. Thế thì khác gì hỏi luôn cả bài học hôm trước chứ, hix hix!!! Điệp luôn là người giơ tay đầu tiên. Cô giáo nhìn Điệp: “Bạn Điệp lúc nào cũng giơ tay rồi, cô rất khen! Nhưng không có bạn nào khác sao?” Làm gì có ai chứ? Phen này Điệp lại mang con 10 về rồi! “Em ạ!” – Một cánh tay giơ lên. Điệp ngỡ ngàng. Cả lớp quay ra. Cô công chúa mới đến đang giơ tay, cái dáng giơ tay cũng đẹp! “Bạn mới à? Được, cô mời em! Em lên đây!” Trinh bước lên bục giảng, cả lớp được nhìn rõ nó càng vui vô cùng, vì nó đứng trên bục giảng nhìn quá đẹp. Chẳng ai biết rằng có một người hẫng hụt tột độ. Tay của cô bạn ấy vẫn đang ở trong trạng thái giơ, không hề bỏ xuống, người cô bạn như đóng băng lại. Trinh trả lời bằng giọng nói ngọt ngào mê hồn: “Em thưa cô, di truyền học là hiện tượng truyền đạt các tính trạng của bố mẹ tổ tiên cho thế hệ con cháu. Mendel là người đặt nền móng di truyền học, ông đã lai các cặp bố mẹ thuần chủng khác nhau về một hoặc một số cặp tính trạng rồi theo dõi sự di truyền riêng rẽ của từng cặp tính trạng đó ở con cháu và dùng toán thống kê để phân tích các số liệu thu thập được để rút ra các quy luật di truyền. Thuật ngữ và kí hiệu cơ bản của di truyền học là….” Sự trôi chảy phải nói là quá hoàn hảo. Bao nhiêu tiếng xì xào: “Giỏi quá!” “Hơn cả Điệp đấy!” “Chuẩn đó! Điệp làm sao trôi chảy bằng bạn ấy?” “Điệp chỉ là đinh gỉ, Trinh là sắt thép!” “Siêu quá là siêu!” “Oh my princess, I like you, I very like you!!!!!!!!!!” Vỹ luôn thính nhất lớp nên cậu quay ngay sang Điệp xem phản ứng của cô bạn. Cậu bật cười. Không phải cậu vô tâm mà cậu quá buồn cười cái mặt Điệp đang đỏ như gấc vì tức, mà lại không được hét lên xả nỗi tức đó ra. Người nó run bần bật, bọn bạn đáng chết, dám nói nó, so sánh nó với con công chúa đó sao? Cái balô của Trinh đang quay ngay vào mặt Điệp. Hừm được lắm! Dám vượt mặt ta sao? Điệp vớ ngay cái bút xóa, viết thẳng vào cái balô, nghĩ thầm: “Tha hồ về mà giặt, chắc công chúa thì không dám giặt đâu, bảo vệ đôi tay mịn màng đi!! Haha!!!” Vỹ quan sát mọi chuyện. Cậu nhìn vào dòng chữ mà Điệp viết, vừa cười vừa tức cái trò nham hiểm của Điệp: CÔNG CHÚA QUYÊN SINH
|
Những Bông Hoa Mùa Hạ Bùi Trà My Chương 27: Phía sau là giả tạo Suốt buổi học ngày hôm đó, Trinh không hề biết đến trò đùa của Điệp, bởi vì Điệp viết đằng sau balô. Trinh rất hăng hái phát biểu, gây được chú ý tốt với các thầy cô mà không biết lũ bạn cứ nhìn mình mà cười, đặc biệt là những đứa ngồi sau nhìn rất rõ cái balô. Đến giờ tan học, Trinh cầm balô đứng lên thì cả lớp lại tiếp tục cười. Lần này bọn nó còn cười rõ hơn. Trinh ngạc nhiên: “Mấy bạn cười gì vậy?” “Trinh à bọn tớ rất yêu quý cậu!” – Mấy đứa nói. “Thì sao?” “Bọn tớ quý cậu nên cậu đừng có bi quan mà đi quyên sinh, thế là dại lắm đấy!” Trinh tá hỏa. Gì vậy chứ? Lũ này điên à, sao lại nói mình đi chết vậy? “Thì cậu cứ nhìn cái balô…” “E HÈM!!!” – Điệp và Thanh lên tiếng bắt bọn nó im. Nhưng Trinh đã hiểu ngay. Nó lập tức kiểm tra cái balô và nhìn thấy dòng chữ. Mặt nó đỏ bừng lên vì ngượng và tức giận, balô trên tay nó suýt rơi xuống. “Xin lỗi, tớ chỉ trêu một chút thôi! Bạn đừng giận!” – Điệp nói, nó rất khoái chí vì đã trả đũa được con bạn này. Thực ra đứa nào ném đá vào chân nó nó cũng biết rồi, chứ chưa cần đến vụ Trinh cướp mất điểm 10 của Điệp. Trinh bốc lửa ngùn ngụt trong người. Rồi bỗng nhiên, những dòng nước mắt trào ra. Nó khóc ầm lên rồi chạy vù ra ngoài. “Trinh!” – Vỹ vội chạy theo Trinh. Điệp và Thanh bất ngờ vô cùng. Tưởng rằng Vỹ sẽ ở lại hưởng ứng chứ, sao lại chạy theo như vậy? Cả hai cũng vội đi theo. Vỹ chạy tới tóm Trinh lại. Trinh nước mắt đầm đìa: “Huhu, sao lúc nào tớ cũng bị người ta rủa chết như vậy chứ?” “Cậu đừng khóc nữa. Chỉ là đùa thôi mà!” “Không! Tớ chỉ muốn chết luôn cho xong!” “Không được nghĩ quẩn. Tớ sẽ xử lý cái Điệp, cậu đừng nghĩ ngợi nữa. Giờ cậu đi xe buýt về được chứ, tớ sẽ nói chuyện với cái Điệp.” Trinh vẫn cố nức nở thật to, vừa đi vừa khóc. Vỹ nhìn theo nó, cảm thấy giận Điệp vô cùng. Cậu quay ra, Điệp và Thanh đang đứng đó. Cậu bước tới, giọng rất tức tối: “Mấy cậu bỏ ngay cái trò trêu Trinh như vậy đi!” “Sao thế?” – Thanh và Điệp ngạc nhiên. “Đặc biệt là cái trò xuyên tạc tên bạn ấy như vậy! Tớ cấm đấy!” Điệp thấy Vỹ bảo vệ Trinh, tức quá liền vặc lại: “Tớ cũng đâu có trêu bạn ấy không lý do, ai bảo mọi người hạ thấp tớ chỉ là hạng xách dép cho Trinh chứ?” “Thì đó là chúng nó nói, đâu phải Trinh nói mà cậu lại làm thế với Trinh?” “Vậy thì ai đã ném đá vào chân tớ? Cậu không hề để ý Trinh đã làm trò đó sao?” “Đúng vậy đấy, tớ đã nhìn thấy!” – Thanh bảo. “Trinh đâu phải hạng người như vậy, mấy cậu đừng có đổ oan!” – Vỹ gắt. “Vỹ, sao cậu cứ bênh bạn ấy thế? Tớ thấy bạn ấy chẳng hiền lành tới mức cậu phải bênh như vậy đâu? Mà có trêu quyên sinh quyên siếc một tý đã sao?” – Thanh tiếp tục. “Trinh là trẻ mồ côi!” Giọng nói dõng dạc khiến cho Điệp và Thanh ngạc nhiên tột độ. Cái gì? Trẻ mồ côi ư? “Mấy cậu biết đấy, tớ và anh Bằng sống với dì Lan. Dì Lan có một người bạn là mẹ của Trinh. Trinh sống rất hạnh phúc nhưng cuối cùng khi còn đang học tiểu học, cha mẹ của Trinh đã chết, một người bệnh, một người tai nạn. Vì thế Trinh rất ám ảnh cái chữ “chết” hay là “quyên sinh” cũng thế thôi. Dì Lan đã nuôi Trinh lớn lên, với tớ và anh Bằng thì Trinh vẫn là một người tốt! Còn các cậu đừng có bày trò nữa, thế là ảnh hưởng không tốt đến Trinh đâu.” Thanh và Điệp rất sững sờ. Hóa ra Trinh cũng có một hoàn cảnh như vậy, chả trách Vỹ bênh thế. Nhưng Điệp vẫn thấy tức, sao cứ phải lôi anh Bằng của mình vào làm gì nhỉ? “Cậu cứ lôi anh Bằng vào làm gì, tớ thấy có mỗi cậu là coi Trinh tốt thôi!” – Điệp bực mình buột miệng nói. “Cậu…” – Vỹ không nói nổi – “Không tin đến mà hỏi anh Bằng!” “Đi luôn! Chưa gặp anh Bằng không biết anh thế nào rồi!” “Để tao đi với mày!” – Thanh nói. Bệnh viện. Cuối cùng thì Bằng cũng đã tỉnh. Nhưng anh vẫn không được cử động, cứ phải nằm với thân người đang quấn đầy băng và máy móc xung quanh, anh chẳng thích một chút nào, mặc dù anh luôn được chăm sóc cẩn thận (đẹp trai quá mà ^^). Mấy ngày nay người cô chăm sóc anh nhưng người cô cũng phải bận bịu nên anh thường nằm một mình tiếp tục ôn bài, 1 tuần nữa anh lại thi rồi. Vỹ thì bận học, mà Vỹ cũng đâu chăm sóc ai kỹ càng nên chẳng đến thăm anh nhiều. Còn Điệp thì cũng chẳng thấy đâu, không thấy cô bé anh lại buồn. “Anh Bằng!” – Tiếng gọi vang lên khiến Bằng giật mình. Anh nhìn ra cửa, khuôn mặt đang buồn bỗng rạng ngời lên bởi một nụ cười thật tươi. Cuối cùng thì Điệp cũng đã đến, anh lại được gặp cô học trò thân yêu rồi! “Anh, anh tỉnh rồi sao? Em lo quá đi!” “Không sao đâu, anh đỡ nhiều rồi mà! Cả Thanh cũng đến nữa sao?” “Vâng, em đến hỏi thăm anh. Hôm đó anh bị đánh đau không ạ?” “Ừ có đau, nhưng không sao rồi. Hôm đó hơi xui xẻo, mấy em cứ tập trung học đi, đừng lo nữa!” Vỹ đứng dựa tường, cất tiếng: “Haizz, làm gì có ai lo cho anh? Chúng nó đến với mục đích khác đấy!” “Mục đích gì vậy?” – Bằng ngẩng lên. “À là…” “Là hỏi em ấy mà!” – Một giọng nói cất lên từ ngoài cửa. Tất cả mọi người quay ra. Một cô học trò rất xinh đẹp đang đứng ngoài cửa ôm một bó hoa rất đẹp. “Ơ kìa Trinh, sao em lại ở đây vậy?” – Bằng cười. “Bạn ấy mới lên đây học!” – Vỹ đáp – “Em nghĩ học ở đây cũng rất tốt cho bạn ấy.” “Ừ đúng rồi, hình như Trinh có bác ruột trên này mà! Hoa ở đâu vậy em?” “Em định đi về, nhưng nhớ ra anh đang nằm viện nên em mua bó hoa này tặng anh, mong anh chóng khỏi. Em lo quá, anh không sao chứ? Phải chóng khỏi nhé, anh Bằng mà nằm viện em không thích đâu!” Những lời nói ngọt ngào ấy đâm thẳng vào tai Điệp. Máu nó cứ sôi ùng ục lên, gì vậy chứ? Trẻ mồ côi tôi cũng không nhịn được, dù cậu là mồ côi hay là ai tôi cũng thừa biết cậu là một đứa đểu giả. Dám nói thế với anh Bằng của tôi sao? Điệp bước tới: “Anh à, chiều nay em rỗi, em ở lại chơi với anh nhé!” “Ừ được!” – Bằng nghe vậy rất vui. Điệp khoái chí nhìn Trinh. Nhưng Trinh bỗng nói: “Anh à, em mới đến nên có rất nhiều việc muốn hỏi anh, học hành với cả việc sống trên này nữa. Hay chiều nay em ở lại với anh, để tối Điệp vào cũng được?” Bằng không thích lắm nhưng cũng không thể từ chối, anh liền gật đầu: “Ừ cũng được, vậy tối gặp Điệp!” “Điệp, giờ cậu về ăn trưa đi, đói rồi đấy!” – Trinh mỉm cười quay ra. Giờ thì Điệp đứng đó, người nó như sắp tự phát hỏa. Nó chỉ muốn hét lên một tiếng, xông đến bóp cổ con bạn kia. Đúng là một con đểu cáng, mồ côi, mồ côi cái gì? Nghe giọng nói, nhìn cử chỉ biết ngay là nó cố tình chọc tức mình, aaaaaa điên mất thôi!!! Nó được Vỹ bênh mình đã tức, giờ nó còn dám tranh cả việc ở lại cùng anh Bằng sao? Thanh bảo: “Thôi mình về đi Điệp!” Nhưng Điệp vẫn đứng yên đó, nó giờ chỉ biết tức giận chứ đâu cần đi. Vỹ đành phải vào cuộc. Cậu kéo tay nó: “Đi thôi, cứ đứng đó quyến luyến mãi!” Vỹ rất khỏe, cậu chỉ cần kéo một cái là Điệp phải rời khỏi vị trí, nhưng mắt nó vẫn nhìn anh Bằng và Trinh. Trinh nhếch mép cười, một nụ cười hãnh diện và đầy nham hiểm. Điệp tức nghẹn óc, phải cố lắm nó mới nhịn được! Vào quán ăn, Thanh và Vỹ phải buông đũa mà nhìn Điệp ăn như…lợn, lan cả ra suất ăn của hai bạn. Điệp chẳng quan tâm, nó chỉ ăn, nhét tất vào mồm cho đỡ tức, còn hơn là phải hét lên. Vỹ gõ gõ đũa: “Thôi thôi con lạy mẹ, mẹ ăn vừa thôi mẹ biến thành lợn thì con không ngồi cạnh mẹ được đâu!” “Chẳng sao hết! Thành lợn cũng được!” – Điệp vẫn cúi xuống ăn. “Từ khi Trinh đến là hai người bất hòa lắm đấy, mày cũng thay đổi 360 độ luôn!” “THÔI ĐI!” – Điệp đập bàn, Thanh và Vỹ giật bắn người im luôn – “Mày, và cả Vỹ nữa, đừng có ngồi đó mà trêu chọc! Lo mà ăn đi!” Làm gì còn gì mà ăn nữa? Nói hay thật đấy! Thanh phải động não thôi, bắt con bạn này dừng ăn đã. A tự dưng nhớ ra một chuyện, đảm bảo Điệp sẽ dừng cho coi! “Các thầy cô chuẩn bị chọn học sinh đi thi học sinh giỏi các môn đấy!” Chẳng cần phải nói đến lần thứ hai, Điệp buông ngay đũa, mồm vẫn phồng vì đầy thức ăn (nhìn buồn cười chết ^^). “Sao? Chọn ư? Chọn thế nào?” “Thì xem xét điểm, cách học, rồi còn thi thố với nhau, nhiều lắm đấy. Tao cũng phải vào cuộc mới được. Định chọn Vật lý nhưng mà Vỹ chọn mất rồi, tao chọn Hóa. Còn mày, Điệp? Mày chọn gì vậy?” “Sinh!” – Điệp nói chắc như đinh đóng cột. “Trinh cũng chọn môn đó đấy!” “Tao kệ xác, tao là học sinh lâu năm ở trường này, ai cho đứa mới cướp mất!!?? Nếu như đó là ước mơ của Trinh thì đó cũng là điều mà tao ước muốn duy nhất trong cuộc đời này!!!!” “Mày liệu có làm được không?” “Tao nhất định phải làm được!!” Còn bạn? Bạn có ủng hộ Điệp hay ủng hộ Trinh? Hãy cùng theo dõi tiếp các chương sau nhé! _
|
Những Bông Hoa Mùa Hạ Bùi Trà My Chương 28: Hạnh phúc khi thành công Tối đó, Điệp đến thăm Bằng. Nó ló vào. Cái gì kia??? Con Trinh đáng ghét vẫn còn ngồi đó "quyến rũ" anh Bằng của ta sao!!?? Bằng đang nói chuyện với Trinh, nhìn thấy Điệp liền cười: "Em đến rồi à?" Nụ cười anh làm dịu đi cái tức giận của Điệp, nó cười đáp lại: "Vâng ạ, anh bảo tối gặp em mà!" Trinh khó chịu vô cùng, nó đứng lên chẳng chào hỏi ai, cứ thế đi thẳng, thậm chị còn cố tình đụng vào người Điệp nữa. Óe cái mùi nước hoa, muốn nôn quá!! Bằng nhìn Điệp, cười: "Sắp hết tuần rồi đấy, em đã chuẩn bị gỡ điểm Lý chưa?" "Không có anh em chẳng có hứng đâu mà học!" Nghe thế Bằng mỉm cười tươi hơn, cô bé này đúng là...Anh bảo: "Chốc nữa anh được bỏ băng ra rồi, xuất viện sớm ấy mà. Nhưng em phải học đi, nếu lười là anh phạt đó nhá!" "Nhưng không có anh giảng thì em hiểu kiểu gì chứ?" "Anh đã giảng cho em một phần còn gì, phần còn lại đâu có khó đâu em?" "Em không hiểu!" - Điệp nói như nũng nịu vậy. "Sao em không hỏi Vỹ?" "Trời đất anh bị người ta phẫu thuật lưng chứ có phẫu thuật não đâu mà mất trí nhớ vậy? Anh không biết khi học cùng Vỹ thì cậu ta sẽ thế nào à?????? Đến lúc đó em cũng vào bệnh viện đấy!" "Thì vào với anh, tốt chứ sao?" Điệp thẹn đỏ cả mặt, anh Bằng lúc nào cũng trêu đùa rõ dễ thương! "Nào còn gì không hiểu thì hỏi anh đi! Có mang sách vở không đấy?" "Em chẳng mang gì cả, chỉ đến nhờ anh giúp..." "Anh hân hạnh được giúp gì nhóc đây?" Điệp nhìn bốn phía ngó ngó, Trinh đi hẳn rồi. Nó quay lại, lí nhí: "Em sợ nói ra anh sẽ không giúp!" "Có gì mà không giúp? Em khinh anh thế à?" "Nhưng anh à, anh rất quý Trinh đúng không?" Bằng giật mình. "Sao em lại hỏi thế?" "Anh rất quý Trinh và luôn ủng hộ bạn ấy đúng không?" "Ừ anh rất quý cô bé ấy, nhưng thì sao chứ?" Điệp buồn bã ngồi xuống. Bằng ngóc đầu dậy: "Sao thế? Em cứ nói cho anh nghe đi!" "Anh, anh biết ước mơ của em là gì không?" "Là gì?" "Được thi học sinh giỏi môn Sinh Học!" Bằng ngẩn người ra. Thảo nào mà cô bé này nhắc đến Trinh - cao thủ Sinh học của vùng biển Non Nước. "Em rất yêu Thế giới tự nhiên, em luôn theo học Sinh Học để khám phá được những điều xung quanh. Bao năm qua em đã ngày đêm học để có thể đợi đến giây phút được đi thi để chứng tỏ bản thân mình có thể giỏi vì em đã quá tự ti với môn Lý rồi. Nhưng dường như em không thể giỏi như Trinh được..." Bằng im lặng nghe Điệp nói, rồi anh mỉm cười nhẹ nhàng: "Hóa ra là thế sao?" "Anh, nhưng anh cũng không thể giúp em đúng không?" "Ừ anh không giúp được, anh rất quý Trinh mà!" - Bằng cười lém lỉnh. Điệp buồn xo, thở dài gục mặt xuống. Bằng xoay vai nó lại, bắt nó ngẩng lên: "Nhưng anh có một điều kiện! Nếu em thực hiện được anh sẽ giúp em vượt qua Trinh!" "Điều kiện gì ạ?" - Mắt Điệp sáng rực, dù nó hơi sợ điều kiện của anh có thể bắt nó "mò kim đáy biển". Bằng nhìn nó đầy tinh quái, rồi anh cười: "Chỉ cần em mang con 10 Vật lý về đây cho anh thì anh sẽ giúp em!" Trời đất! Anh làm tim em suýt nữa lộn ra ngoài rồi có biết không hả? Lúc này anh vừa đáng ghét vừa đáng yêu, ra cái điều kiện gì mà vừa đơn giản vừa khó khăn. "Anh nói thật đấy chứ?" "Thật! Anh đâu phải kẻ thất hứa, em biết mà!" "CÁM ƠN ANH!!!!" - Như niềm vui vỡ òa, Điệp hét lên vang cả bệnh viện. Nó nhảy lên ôm lấy Bằng khiến anh suýt ngã. "Anh thật tốt với em!!!" Bằng mỉm cười, nụ cười hạnh phúc hơn bao giờ hết. "Ở nhà anh có muốn cuốn Để Học Tốt Vật Lý, em đến nhà anh mà lấy!" - Bằng nói. "Vậy ạ! Nhất định em sẽ đọc hết cuốn đấy!" Điệp tung tăng nhảy chân sáo đến nhà Bằng. Sao nghe những lời của anh khiến nó hạnh phúc đến thế chứ?. Anh Bằng, anh Bằng, anh Bằng!! I LIKE YOU FOREVERRRRRRRRRRRRRR!!!!!! Kia rồi! Nhà của anh kia! Điệp rút ngay điện thoại ra: "Alo!" "Vỹ à tớ đang ở ngoài nhà cậu này, ra mở hộ cửa với!" "Nhà có chuông sao không bấm? Tốn tiền điện thoại!" "Nhanh lên, mở ngay cửa ra nếu không tớ cho một trận đó! Haha!!" - Điệp vừa nói vừa cười như lên cơn vậy. Vỹ vội đưa ngay điện thoại ra xa tai. Con bạn này hôm nay làm sao vậy, cười như điên rồi ấy!!??? Cậu đi xuống mở cửa. Điệp đứng ngoài, nhìn thấy cậu nở một nụ cười tươi tưởng rách cả mặt: "Hello, chào buổi tối! Hôm nay có sự kiện gì vui không?" Vỹ thộn cả mặt luôn. Hình như đây là đứa khác đội lốt Điệp rồi! Điệp đi ngay vào trong nhà, chạy đến bàn của anh Bằng lục lục. Vỹ nhìn Điệp khó hiểu, rồi cậu cũng phải mở miệng: "Cậu định làm gà bới cả nhà tôi lên đấy à?" "Lạ nhỉ! Sao không có thế này?" "Tìm cái gì đó?" "Tớ tìm quyển sách..." - À thôi, mình mà nói cậu ta cười mình chết. Nhưng Điệp bỗng nhìn vào tay Vỹ. Tay cậu cầm một cuốn sách ghi là "ĐỂ HỌC TỐT VẬT LÝ". Trời đất là cuốn sách đó mà! Điệp bụm miệng cười: "Tưởng cậu giỏi rồi mà sao còn đọc cái đó làm gì?" "Thì sao? Cậu tưởng đã giỏi rồi mà không phải đọc cái này à?" "Nhưng cái đó là của anh Bằng mà..." "Láo toét! Cái này là do tôi bỏ tiền ra mua, anh Bằng anh Biếc nào??" Vỹ lại nổi khùng lên rồi, ghét thật! Làm sao đây, cuốn sách này là của cậu ta vậy mà anh Bằng lại bảo mình lấy. Nhưng Vỹ đã cười ngay: "Sao? Cậu muốn đọc nó hả?" "Ờ ờ thì..." "Cậu muốn gỡ cái điểm 1 hôm trước chứ gì?" - Vỹ nở nụ cười xảo quyệt mà Điệp rõ ghét. Thật là...Tên này thông minh quá, nó đi cả...ủng vào trong bụng người ta hay sao ấy! "Cho cậu mượn cũng được thôi, đằng nào cái này cũng tốt cho cậu đấy. Nhưng cái bài lần trước chẳng có gì khó cả mà đọc cái sách này!" "Anh Bằng giảng cho tớ cái phần I rồi, còn cái phần II là đồ thị đồ thiếc gì đó thì tớ cóc hiểu!" "Ôi trời cậu đúng là..." - Vỹ bước tới dí vào cái trán Điệp - "Cái trán này dù ngu tới mức nào chắc cũng phải biết đồ thị nó hình dạng như thế nào đúng chứ?" Hơi tức nhưng Điệp quen rồi, nó đáp: "Ờ biết, có hai đường kẻ, đường thẳng và đường ngang..." "Hix bó tay, đường thẳng là trục tung, còn đường ngang là trục hoành. Cái này học Toán biết rồi mà!" "Ừ nhỉ, quên mất!" "Ra đây!" Vỹ kéo Điệp ra bàn học của mình, quyển vở Vật lý của cậu vẫn để đó. Trong vở là hình một đồ thị, Vỹ vẽ rất đẹp và rõ ràng. Nhưng Vỹ lập tức xóa sạch cái đồ thị ấy đi. "Bây giờ cậu vận dụng kiến thức vẽ cho tôi một cái đồ thị!" "Tôi có hiểu gì đâu?" "Trước hết, cậu vẽ cho tôi một cái trục tung, trục hoành tôi xem. Nhớ kỹ vào cho tôi, trục tung là đường thẳng, trục hoành là đường ngang, đừng có lộn mề lên. Rồi ghi chú lên đó: trục tung là I(A) còn trục hoành là U(V)." Vẽ hai cái trục đó thì quá dễ rồi. Điệp chỉ cần phóng một cái là có ngay, ừm ừm trục tung là I(A), trục hoành là U(V). Nhưng trục tung là thẳng hay ngang nhỉ? Hình như là ngang. Nó liền viết I(A) vào đường ngang. "E hèm tôi vừa nói trục tung là đường thẳng cách đây có mấy phút mà!" AAAAA chết rồi, mình sẽ chuẩn bị chịu cơn sửng cồ của hắn cho coi. Nhưng Vỹ chẳng nói gì cả, chỉ dùng cái tẩy tẩy xoẹt cái chữ I(A) đấy đi. Điệp thở phào, nhanh chóng sửa lại đồ thị. "Nhưng mà U là gì, còn I là gì vậy?" "U là hiệu điện thế, I là cường độ dòng điện. Giờ cậu nhìn cái bảng kết quả thí nghiệm này rồi sau đó vẽ cho tôi đồ thị đi. Để cái điểm 0 vào cái chỗ gốc tọa độ. Sau đó chia vạch đi, chia đến khoảng 10cm, mỗi cái lấy 1cm là vừa rồi, thích thì lấy to ra cũng không sao!" "À đã hiểu!" Điệp chia vạch xong, Vỹ bảo tiếp: "Cậu nhìn vào cái bảng này mà vẽ. Cột bên này U là 1.5 và cột bên kia I là 3. Cậu lấy đúng như thế cho tôi rồi tự kẻ với nhau đi!" Hiểu rồi! Sao hôm nay Vỹ giảng dễ tính vậy chứ? Điệp liền lấy luôn trên trục tung I vị trí 3, trục hoành vị trí 1.5. Và cứ thế, nó đã vẽ hoàn thiện một cái đồ thị, nhìn khá đẹp. "Kẻ cho tôi một cái đường thẳng từ gốc tọa độ đi xuyên qua hết mấy cái điểm A, B, C,...mà cậu vừa vẽ đi!" "OK!" "Được rồi! Giờ thì kết luận đi!" "Hả? Kết luận á?" "Thì tất nhiên! Vẽ ra biểu đồ được rồi thì phải kết luận chứ, ngốc nó vừa vừa thôi!" - Cậu chỉ vào cái đường thẳng đi qua gốc tọa độ mà Điệp vừa vẽ - "Đồ thị biểu diễn sự phụ thuộc của cường độ dòng điện vào hiệu điện thế chính là cái này này!" "Là đường thẳng đi qua gốc tọa độ hả?" "Chứ còn cái gì nữa, có thể cũng không hiểu!" "Haha cuối cùng cũng đã hiểu cái nhận xét: Đồ thị biểu diễn sự phụ thuộc của cường độ dòng điện vào hiệu điện thế là đường thẳng đi qua gốc tọa độ." "Cám ơn vì cái đầu cậu cũng chịu sáng ra!" Điệp hãnh diện vô cùng. Vỹ nói tiếp: "Vậy nhìn biểu đồ này, cùng cái bảng thí nghiệm nữa, cậu có thể trả lời câu này chứ: Hiệu điện thế giữa hai đầu dây dẫn tăng (hoặc giảm) bao nhiêu lần thì cường độ dòng điện sẽ thế nào?" "Ừm để xem nào. Cái này 1.5, cái kia lại 3, cũng tăng 1.5. Ừm ừm, có phải cường độ dòng điện cũng tăng (hoặc giảm) bấy nhiêu lần không?" "Đúng rồi, có lẽ là cậu hiểu bài rồi đó!" - Vỹ cười hài lòng. Điệp cười rạng rỡ: "Yeah, vậy là tôi làm được rồi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!" - Nó hét lên sung sướng. Vỹ nhìn nó, cười. Mỗi khi Điệp thành công một cái gì là hạnh phúc thế này sao? Điệp nhìn cậu, hỏi: "Nhưng sao hôm nay cậu lại dễ tính vậy?" "Sao? Cậu không thích à?" "Nhưng mà tớ thấy lạ mà!" Vỹ tiến đến, véo nhẹ vào má của Điệp: "Vì trông hôm nay cậu nhìn dễ ưa quá, tôi thấy cậu cứ vui vẻ lên như vậy thì có phải tôi sẽ dễ tính với cậu không? Mọi khi nhìn cái mặt cậu nhìn tôi như sát thủ làm tôi chẳng muốn dễ tính!" Điệp cúi ngay mặt xuống, ghét thật dám bình phẩm cái mặt ta như thế sao? Nhưng công nhận giờ nó vui lắm, nó không ngờ hôm nay cả hai anh em đều dễ tính với nó như thế. Nó nhất định sẽ có được điểm 10, nó yêu thành công, nó nhất định làm được điều mà nó muốn mà!!! Nó chỉ không biết rằng, bình yên đến với nó chỉ trong phút chốc mà thôi... _
|
Những Bông Hoa Mùa Hạ Bùi Trà My Chương 29: Quá khứ dằn vặt Hôm nay là Chủ nhật rồi, hura nghỉ học hôm nay, ngày mai ta có thể kiếm con 10 Vật lý đầu tiên. Kiếm được rồi, anh Bằng sẽ giúp đỡ, vậy là Điệp đi thi học sinh giỏi Sinh Học, để lại ánh mắt đầy ghen tỵ của Trinh và sự ngưỡng mộ của chúng bạn. Nghĩ đến lúc đó tại sao nó lại hạnh phúc thế? “Điệp ơi, đi chợ hộ mẹ được không?” – Tiếng mẹ gọi dưới bếp. “Được ạ!” – Cô bạn của chúng ta mọi khi lười thế mà lại hăng hái vậy? Haha! Điệp nhanh chóng xách làn ra chợ. Mua gì vậy nhỉ? Thịt bò nè, rau dưa hoa quả nè, đậu nè, a cả trứng nữa! Hôm nay nhất định mẹ sẽ rán trứng cho mình – món tủ của mình mà, ôi vui quá là vui!!! Phải đi mua trứng trước đã, hớ hớ. Hôm nay trứng gì bây giờ nhỉ? Trứng gà hay vịt đây? Thôi mọi khi ăn trứng vịt đến căng dạ dày rồi, đổi món đã. Tự dưng thèm trứng gà rỏ dãi. Điệp chạy ngay đến cái chỗ bác bán trứng. Ô chỉ còn có 5 quả! Chộp luôn, làm sao mà để tuột mất cơ hội được! “Bác ơi cho cháu 5 quả trứng gà.” “OK cháu!” – Bác bán hàng hớn hở vì đã giải quyết nốt 5 quả trứng còn sót. Bỗng dưng một giọng nói vang lên: “Bác ơi, cháu đang rất cần trứng cho bữa trưa, bác cho cháu mua 5 quả đó được không?” Điệp giật mình quay ra. Hả???????? Nó không nhìn lầm đó chứ?? Là Trinh! “Sao lại là cậu?” – Điệp há hốc. “Nhà bác tớ gần đây mà. Điệp, nhà cậu cũng ở đây à?” – Trinh ra vẻ ngạc nhiên. Điệp không thèm để ý đến câu hỏi đó, nó quay lại đưa tiền cho bác bán trứng: “Bác cho cháu cái túi ni lông, cháu đang vội phải đi luôn!” Bác bán trứng lúng túng vô cùng, vì Trinh cũng đang hỏi mua 5 quả trứng này. Trinh gạt Điệp ra, nói với bác bán trứng: “Cháu đang rất cần trứng, bác à cháu không chạy ra chỗ khác mua được đâu! Khách nhà cháu sắp đến rồi, bác bán cho cháu luôn nhé!” “Này, rõ ràng là tôi mua trước mà!” – Điệp cự lại. “Cậu chỉ mua cho bữa ăn thì mua ở đâu, lúc nào chẳng được. Giờ tôi đang cần gấp, nhà tôi có khách!” “Có khách thì đãi cái khác cũng được chứ sao?” - Điệp cao giọng. Con đáng ghét này dám chiếm mất trứng của nó, nó không tức sao được. “Cậu phải biết tôn trọng khách chứ? Người ta chỉ ăn được trứng, cậu cũng phải nể một chút đi!” – Trinh cãi lại. “Khách của cậu chứ đâu phải khách của tôi!” – Cả hai bắt đầu to tiếng. Bác bán trứng thấy vậy vội vàng: “Thôi đừng cãi nhau nữa! Trinh, cháu cầm về đi!” “Hả?” – Điệp ngạc nhiên – “Bác, cháu đã mua trước mà!” “Cháu thông cảm cho hoàn cảnh của Trinh, cháu mua tạm trứng vịt vậy.” – Bác bán hàng bảo. Trinh mỉm cười đắc thắng, cầm cái túi có 5 quả trứng đi về. Điệp uất đến tận cổ, nó chạy theo. Xa chợ rồi, Điệp gọi Trinh: “Cậu thích làm tôi bẽ mặt đến vậy à?” “Thì sao? Cậu làm tôi bẽ mặt chỉ vì cái bút xóa của cậu hôm đó, cậu còn nói được ai?” “Vậy ai đã ném đá vào chân tôi chứ?” – Điệp hậm hực. “Cậu đổ tội cho tôi sao? Chứng cớ đâu chứ? Cậu càng làm cho mình đáng ghét thêm thôi Điệp ạ!” “Cậu…Đừng để tôi điên lên!” “Tôi thích thế đấy, thì sao nào? Tôi nói thật nhé, nhà tôi chẳng có khách khứa nào hết, tôi mua 5 quả trứng này về để chọc tức cậu thôi!” Lửa trong người Điệp như bùng cháy sắp thiêu đốt nó mất. Con khốn kia muốn quyên sinh hay sao mà dám nhơn nhơn đứng đó chọc tức mình! Điệp không thể nhịn nổi nữa, nó lao đến hất tung cả túi trứng trên tay Trinh ra. Trứng rơi xuống nát bét, coi như chỗ tiền mà Trinh đã mua trứng cũng đã thành vô ích luôn. Điệp không thể nguôi cơn tức giận, nó hét lên: “Cậu cứ chờ đó! Anh Bằng sẽ không ủng hộ kẻ vô liêm sỉ như cậu đâu, tôi sẽ vượt mặt cậu để đi thi học sinh giỏi!” Rồi nó bỏ đi. Nhưng lời nói của nó đã in chặt vào tai của đứa con gái đằng sau. Điệp bực bội về nhà, nó lên phòng đọc truyện cho đỡ tức. Chợt điện thoại của nó vang lên. Là Vỹ. Gọi gì không biết! “Alô…” “Sao giọng cậu như ma đói vậy?” “Ờ chưa ăn sáng…” – Tại con Trinh cả, mình định đi chợ làm mấy món lót dạ, vậy mà lại gặp chuyện. “Chưa ăn thì đi ăn cùng đi, tôi đang ở gần nhà cậu đấy!” “Sao cậu lại ở gần nhà tớ?” “Thì tôi đến gặp Trinh, nhà Trinh gần nhà cậu đó không biết à?” Lại Trinh! Điệp tưởng cả Thế giới này bị Trinh lôi kéo theo rồi ý chứ (khướt đi, còn tác giả, và cả những người đọc truyện nữa làm sao bị Trinh lôi kéo chớ ^_^). Điệp đi xuống, mặt bơ phờ vì đói. Vỹ đã đứng ngay ngoài cửa, cậu nhìn nó cười: “Bây giờ tôi phát hiện việc tôi thích nhất chính là bình phẩm cái mặt của cậu!” “Thôi đi, đang đói gần chết nè!” “Thế thì ra ăn đi, tôi cũng đang đói đây.” Vỹ vốn ăn sáng nhẹ, không ăn nhiều, chỉ đủ no là được nhưng Điệp thì đâu có chịu. Nó nhảy ngay vào quán phở, gọi một bát to tướng, trong khi Vỹ chỉ ăn bát bằng một nửa cái bát đó. Dạ dày Điệp đang hét ầm lên đây này, nó húp soàn soạt, vèo một cái mà bát phở đã vơi đi. Vỹ ngao ngán: “Sao cậu ăn nhiều như vậy mà chẳng béo ra chút nào nhỉ?” “Tớ giống con Thanh mà, ăn nhiều chẳng béo.” “Cậu còn ăn nhiều hơn Thanh ấy chứ! Thế này thì làm sao mà tiêu hóa nổi?” “Kệ tớ, tiêu hay không cũng được, miễn là được ăn…” – Nhưng rõ là cái mặt Điệp đang sợ, vì nó ăn nhiều như thế đảm bảo cái bụng nó sẽ cứ to đùng cả ngày cho coi. Làm sao mà nó có thể qua được cái đầu thông minh của Vỹ? Cậu cười: “Vậy thì đi với tôi, đi đi lại lại cũng tiêu được đấy!” “Đi đâu vậy?” “Tôi phải đến lấy đồ thí nghiệm ở chỗ cô giáo Vật lý, cô giáo bảo tôi đến lấy chuẩn bị cho việc thi thố ấy. Định rủ Thanh nhưng hôm nay Chủ nhật nên Thanh đi chơi với gia đình rồi.” “Ờ đi hả, nhưng chỉ đi lấy đồ thí nghiệm rồi về sao?” Vỹ suýt sặc. Con bạn này thật là… “Được rồi, nếu thích tôi cho cậu đi chơi!” “Thật hả? Đi đâu?” “Đi đâu thì đi, dạo quanh phố phường dạo qua thị trường.” “OK vậy đi luôn!” Điệp cắm cúi ăn, nó ăn nhanh hơn để được đi mà ^^. Vỹ phải nhịn lắm mới không bật cười thành tiếng, con bạn này sắp lên cấp III rồi mà cứ như trẻ con vậy, chỉ thích đi chơi. “Ồ kế xong rồi, đi thôi!” – Điệp cầm tờ giấy lau miệng đứng phắt dậy. Cả hai trả tiền rồi đi ra ngoài. Hôm nay Vỹ sẽ là người khổ đây, đèo cả con lợn cái cùng một bát phở bự chảng!:)) Vỹ để xe ngay đó. Cậu dắt xe ra. Điệp đằng sau hí ha hí hửng. Bỗng nhiên chuông điện thoại của Vỹ vang lên. “Ờ tớ đây!” “Tớ vừa đến bệnh viện nè, hôm nay anh Bằng ra viện đấy cậu không biết sao?” “Thế à? Vậy thì sao?” “Cậu đến giúp tớ xách mấy thứ đồ đạc được không?” “Sao? Nhưng mà…” Làm sao bây giờ? Đang định đi mà! “Sao thế? Có chuyện gì à?” “Anh Bằng ra viện, Trinh bảo tôi đến giúp. Nhưng mà tôi phải đi ngay nếu không cô giáo có việc thì không đưa được cho tôi đâu!” “Vậy cậu cứ đi đi!” – Điệp cười – “Tớ sẽ đến giúp anh Bằng cho, cậu lấy đồ thí nghiệm về rồi đi chơi sau cũng không sao mà!” “Thế cũng được, để tôi đưa cậu đến bệnh viện.” “Không cần đâu, bệnh viện gần đây tớ đi bộ được!” “Ừm, thế tôi đi đây, đợi nhé!” Và rồi Vỹ đạp xe đi. Điệp đi bộ tới bệnh viện, tâm trạng nó khá vui. Nó không hề hay một chuyện: Trinh đã biết nó sẽ đến và đã giăng ra một cái bẫy… Điệp vừa đến thì nhìn thấy Trinh đang chuẩn bị xách đồ cho Bằng. Bằng nói: “Em gọi cả Vỹ à? Anh đã nói không cần mà! Làm phiền nó lắm!” “Không, cứ gọi cho nó có anh có em mà anh!” – Trinh cười, rồi cầm lấy đồ cho Bằng. “Cám ơn em, em vất vả rồi!” “Không sao đâu anh, em đã quen với vất vả rồi, với em dù vất vả thế nào nhưng chỉ cần đạt được ý nguyện thì không sao mà!” “Vậy em có ý nguyện gì à?” “Đó là ước mơ của em! Em luôn mong muốn làm được điều đó để có thể bù đắp cho bố mẹ mình đã phải ra đi.” “Vậy sao? Em có ước mơ gì vậy?” Điệp vẫn đứng ngoài nghe ngóng. Trinh ngẩng lên nhìn Bằng: “Em ước mơ được đi thi học sinh giỏi Sinh Học!” Bằng giật mình. Hôm qua Điệp cũng nói với anh như vậy. “Anh Bằng à, có nhiều bạn vẫn cho em là một đứa con gái xấu tính, bởi có lúc em hay tự kiêu chỉ vì em học được môn Sinh này. Nhưng thực sự việc học được Sinh Học đã khiến em rất tự hào, vì em có thể thực hiện được ý nguyện của bố mẹ. Gia đình em đều mong em là một nhà khoa học, chỉ tiếc chưa được nhìn thấy thì đã không còn nữa rồi!” - Mắt Trinh rơm rớm nước mắt – “Anh có biết lúc đầu em rất sợ môn Sinh không? Không phải vì em thấy môn này khó mà em sợ rằng có người sẽ vượt qua em, và em vẫn bị hạ thấp xuống, như vậy vĩnh viễn em chỉ là một người bình thường, không thể thực hiện được ước mơ của mình. Thi học sinh giỏi không phải là để hám lợi, mà em chỉ muốn thực hiện được ước mơ.” “Trinh à, để thực hiện ước mơ đó đâu chỉ có thi học sinh giỏi đâu em?” “Em biết, nhưng em muốn khởi đầu như vậy. Chỉ khi nào được công nhận thực sự bởi tất cả mọi người, em mới cảm thấy an tâm. Bao năm nay em luôn day dứt, đau khổ vì sự ra đi của bố mẹ rồi. Anh, anh giúp em, có được không anh?” “Nhưng mà…” – Trong thâm tâm Bằng chỉ muốn giúp Điệp thôi. “Chỉ có anh mới giúp em vượt qua mọi người, được đi thi!” Trinh vội bỏ đồ xuống, lao tới ôm chầm lấy Bằng. Nó ôm rất chặt, những giọt nước mắt cứ thế rơi xuống đẫm áo anh. Bằng thực sự không muốn thất hứa với Điệp, nhưng anh luôn cảm thông với hoàn cảnh của Trinh và luôn muốn giúp nó quên đi nỗi đau. Anh, và Vỹ đều muốn giúp Trinh, đơn giản chỉ muốn lấp đi cho nó quá khứ ấy mà cả anh và Vỹ cứ ngỡ rằng Trinh luôn bị dằn vặt. Cả hai đâu biết, quá khứ ấy với Trinh chỉ là một điều vớ vẩn mà thôi. Trinh tiếp tục nức nở: “Anh à, em biết anh sẽ rất phân vân, anh còn giúp nhiều bạn khác, nhưng anh ơi anh có hiểu được cho em không? Những bạn đó còn có cha có mẹ, còn em thì đâu còn ai ủng hộ em nữa? Anh hãy giúp đỡ em, được không anh? Em van xin anh đấy! Chỉ cần anh giúp thì em sẽ được đi thi đúng không?” “Trinh à, anh sẽ suy nghĩ, được chứ? Em đừng khóc nữa! Anh luôn thông cảm với em, mọi người luôn sẵn sàng tạo cho em một cơ hội, em hãy vui lên đi!” Cuối cùng thì anh ấy vẫn không thể giúp được mình… Anh ấy vẫn không ủng hộ mình… Điệp đứng ngoài, đôi mắt đang nhìn Trinh ôm Bằng giờ đã ướt nhòa… Nó ghét Trinh, đúng vậy! Nhưng giờ chính nó cũng tin rằng quá khứ ấy đã giày vò Trinh. Vì nó đã nhìn thấy Vỹ bị quá khứ dằn vặt Nó là một người dễ tin, nó không muốn tin vào những lời nói kia Nhưng quá khứ về Trinh đúng là quá đau đớn Nếu là nó, nó cũng sẽ như vậy thôi. Điệp quay người trở ra, mọi người trong bệnh viện ngạc nhiên nhìn cô bé xinh đẹp nhưng lại đang khóc. Điệp đi thẳng ra ngoài viện, nhưng nó vẫn không thể nào xóa đi được những lời nói vừa rồi. Nó không biết, có một kẻ đang cười thầm nó đã rơi vào cái bẫy… Điệp chạy vù ra ngoài. Vỹ đang đứng đó, nhìn bóng nó ra liền cười: “Sao? Đi được chứ?” Nhưng khi nó càng đến gần Vỹ mới giật mình. Mặt Điệp ướt đẫm nước mắt. “Sao thế?” - Vỹ giật mình, cậu hơi hoảng vì chuyện đột ngột này. Điệp không nhìn cậu, nó lại khóc to hơn. Nó chạy đi, để lại Vỹ kinh ngạc ở sau. Nó quên cả việc đi chơi, nó quên tất cả rồi. Những gì Vỹ giảng cho nó học để ngày mai nó lên kiểm tra, nó cũng không còn gì trong đầu nữa. Ngày mai, liệu nó có thể làm được hay không?
|