Tác giả: Già Đầu Vẫn Ế
Ôn Đình Mặc ngừng ăn, anh nhìn cô chằm chằm, anh nhướng người lên phía trước, áp sát mặt anh gần mặt cô
" Tôi là bạn trai em.."
Cẩm San bỗng nhiên mặt đỏ bừng bừng, ánh mắt bối rối nên liên tục lia qua lia lại, tim cô bỗng đập loạn xạ lên...
" Đó...đó chỉ là giả thôi mà, anh có cần nhắc hoài vậy không "
Ôn Đình Mặc cười nhẹ nhàng " Ba mẹ em mà biết được việc chúng ta đã qua đêm với nhau mà em còn chối bỏ tôi thì sẽ thế nào nhỉ.."
Mặt cô thì đằng đằng sát khí còn anh thì cười đắc ý..
Cái tên này rõ ràng muốn làm khó dễ cô mà, cô chưa bao giờ gặp người đàn ông nào mặt dày như anh ta...
" Rồi giờ anh muốn sao?.."
Anh thản nhiên trả lời " Như đã nói, làm thư ký riêng cho tôi "
Mặt Cẩm San có chút ấm ức nhưng mà vì anh ta nắm thóp cô nên đành miễn cưỡng cười
" Bao lâu??"
Ôn Đình Mặc không nói chỉ đưa năm ngón tay lên
Cẩm San nhăm mặt khó chịu " 5 tháng ư?? 3 tháng "
Cô lập tức trả giá, vì 5 tháng với cô quá là dài rồi
Ôn Đình Mặc gật gù đồng ý " Ba tháng thôi cũng quá đủ rồi "
Anh đứng dậy bước đi tham quan xung quanh căn phòng của cô
Cẩm San hụt hẫng, rõ ràng nãy trả giá 1 tháng thì hay rồi, anh ta đồng ý một cách dễ dàng như vậy cơ mà...
" Còn nữa, sao anh lại biết số nhà tôi?"
Ôn Đình Mặc mặt chẳng mất bận tâm " Những gì tôi muốn biết tôi nhất định sẽ biết thôi "
Anh thản nhiên đi lại trong nhà cô
" Xem ra em kiếm tiền cũng không tệ, ở căn hộ cũng không đến nỗi "
Anh bước từ từ đi từng góc của căn nhà, ánh mắt anh đảo không thiếu một góc nào...
" Phụ nữ chúng tôi phải biết kiếm tiền chứ đấu phải đợi đến đồng tiền của đàn ông các anh chứ,...mấy người toàn coi thường phụ nữ chúng tôi tay yếu chân mềm nhưng thực chất chúng tôi còn giỏi hơn nhiều người đàn ông nữa đấy.."
Cẩm San cầm lấy hũ nho khô trên bàn vừa nói vừa bỏ vài miệng
Ôn Đình Mặc bước đến góc tủ để những bức hình và giải thưởng của cô, anh tiện tay mở tủ kính ra cầm lấy tấm hình cô chụp từ hai năm trước...
Cẩm San tiến đến gần giật lấy bức hình trên tay Ôn Đình Mặc " Anh đừng có mà đụng lung tung vào đồ của tôi "
Cô nhẹ nhàng bỏ lại vào tủ rồi đóng cửa tủ lại, hất mặt ra hiệu cho anh đi ra chỗ khác..
Ôn Đình Mặc bước đến gần Cẩm San, càng lúc càng gần, anh đưa tay lên nhìn chằm chằm vào mặt cô
Lúc này Cẩm San bỗng cứng đờ hết cả người, tay chân bủn rủn vì Ôn Đình Mặc đứng quá gần, cô có thể cảm nhận được từng hơi thở của anh
Theo phản xạ tự nhiên Cẩm San run rẩy nhắm mắt lại, nhưng bỗng dưng cảm nhận được tiếng thở của anh càng lúc càng xa dần cô mới mở mắt ra
Ôn Đình Mặc chỉ đưa tay lên bốc hạt nho khô trên tay Cẩm San đang cầm cười nhẹ một cái rồi quay mặt đi..
" Em đang nghĩ gì mà mặt đỏ hết vậy? "
Cố gắng kìm nén cơn tức giận xuống, thì ra anh đang chơi cô đây mà
" Nghĩ rất nhiều thứ, nhưng không hề có sự tồn tại của anh trong suy nghĩ của tôi.."
Cẩm San hênh mặt lên đắc ý, mắt cô không ngừng lườm anh
" Vậy sao? "
Ôn Đình Mặc tiến đến gần phòng ngủ rồi nhanh chóng bước vào trong, Cẩm San chạy nhanh đến ngăn cản nhưng không còn kịp
Ôn Đình Mặc bước đến bên chiếc giường yêu thích của Cẩm San rồi anh thả mình nằm xuống...
" Này.. Anh bệnh hả...sao lại vào phòng của tôi... anh ra ngoài ngoài..."
Cẩm San chỉ tay ra cửa ra hiệu đuổi anh, nhưng anh chẳng thèm quan tâm mà nhắm mắt tận hưởng...
Cô thở dài mệt mỏi, nhưng mà không thể nào để anh muốn làm gì thì làm trong nhà cô được...
Cẩm San tiến lại gần rồi nắm lấy cánh tay của anh kéo anh dậy..
" Đồ biến thái, anh xuống khỏi giường cho tôi "
Anh mặc kệ cho cô ra sức kéo, anh vẫn thản nhiên nằm với khuôn mặt mãn nguyện
" Đồ điên nhà anh, dậy cho tôi "
" Anh ra khỏi phòng ngủ của tôi "
" Tên điên này...tôi muốn giết anh...."
Cẩm San dùng hết sức kéo tay Ôn Đình Mặc nhưng mà vì sức anh quá khỏe lại vì thân hình chắc khỏe nên chẳng thể nào xê dịch..
" Anh dậy liền....A..A..A.AAA"
Ôn Đình Mặc bỗng nhiên dùng lực giật mạnh một cái khiến cho Cẩm San mất thăng bằng mà ngã nhào đè lên người Ôn Đình Mặc...
Cẩm San lập tức vùng dậy khi mà phát hiện đã nằm trong lòng Ôn Đình Mặc, nhưng mà cánh tay to lớn của Ôn Đình Mặc đã siết chặt eo cô
" Ưm...Đồ điên này...anh bỏ tay ra."
Ôn Đình Mặc mỉm cười " Chẳng phải em tự ngã vào lòng tôi sao? Tôi có ép em đâu"
Cẩm San càng vùng vẫy thì Ôn Đình Mặc càng siết chặt tay lại, khiến cho mặt cô càng lúc càng áo chặt lồng ngực anh
Cô có thể cảm nhận được lồng ngực săn chắc to lớn của anh và còn nghe cả tiếng tim anh đập
Người Cẩm San nóng bừng lên khi hai thân thể ma sát vào nhau
" Em mà còn vùng vẫy thì tôi không đảm bảo an toàn cho em đâu"
Lúc này Cẩm San mới đình thần lại vì cô đã cảm giác được phía dưới hai chân anh đang có vật gì đó càng lúc càng to lớn và còn nóng hổi