Bà Xã: Tôi Sủng Nịnh Em Cả Đời
|
|
Chương 19[EXTRACT]Sau khi kết thúc các tiết học, Diệu Nhi sắp xếp lại đồ để đi về. Vừa ra tới cổng trường thì chưa gì đã thấy cái tên chết bầm kia từ bao giờ đã đậu xe ở đó rồi?
Trên thân người anh còn mặc theo bộ vest đen của hãng Armani nữa chứ. Ở trên mặt thì còn đeo thêm cả cặp kính râm màu đen, nhìn hảo soái ca cực kì!
Anh đứng dựa vào cửa xe, hai bàn tay đút vào trong túi quần. Mái tóc có hơi hướng màu nâu đỏ tuy được vuốt đầy đủ keo nhưng vẫn bồng bềnh với gió!
Khi còn ở bên nhau, cô từng nói rằng cô rất thích nhìn anh khi anh mặc đồ vest, vậy mà còn nhớ sao hả? Anh cứ nhìn chăm chăm về phía của cô, cười lên một cái. Nhưng mà thật sự có kha khá nhiều các cô gái khác đang nhìn.
Tuy ngoài mặt không quan tâm nhưng trong lòng cô vẫn rất khó chịu, cô ghét nhìn thấy anh quyến rũ nhiều người..
Nói là Lucas Diệu Nhi cô ích kỉ, không quan tâm đến cảm giác của người đối diện cũng được. Nhưng bản thân cô....
Thật sự chỉ muốn Hạ Phong Thần mãi mãi thuộc về một mình cô mà thôi ha!
- Coi như anh cũng có sức hấp dẫn, coi thử đi xem bao nhiêu cô gái nhìn anh!
Lucas Diệu Nhi bước lại gần, cánh tay ôm lấy hai ba cuốn sách hậm hực nói.
- Anh còn không biết? Trong mắt anh, em vẫn luôn luôn là nhất mà! _ Phong Thần vui sướng khi nghe cô quan tâm.
Diệu Nhi trề môi, thật sự cô rất muốn tạo khoảng cách với anh, không tại vì anh mà làm bản thân thêm đau khổ..
Nhưng mà, anh vẫn cứ mặt dày thế đó thì làm sao cô nỡ lòng mà từ chối đây?
Phía sau lưng cô đột nhiên phát ra hai chữ " tiểu Nhi " nghe thật ngọt ngào là sao. Cô theo quán tính quay đầu xoay người lại theo tiếng phát ra tiếng kêu.
Một chàng trai tầm tuổi cô dần đi gần tới đây trên môi nở nụ cười thật tươi!
Anh hoàn toàn phớt lơ cô không thèm để ý tới, xoay người tiến lại chỗ người kia. Hạ Phong Thần nhìn thật tức tối..
- Gia Kiên, cậu có chuyện gì muốn nói với mình sao? _ Qua lời của Diệu Nhi.. Cậu con trai kia có tên là Gia Kiên gì á!
Nhìn thoạt ngoài cũng có vẻ là hơi thư sinh một tí, trên mặt cậu ta thì đeocặp kính cận vuông màu đen, trên tay cầm hai ba cuốn sách để học? Nhưng mà lạ ở chỗ, nam sinh bây giờ biết yêu sớm?
Đối với anh là vậy, nhưng mà có cua ai thì cua, trừ bà xã của anh ra đi. Không khéo anh lại cho thành thái giám cũng khổ đấy! Nhìn ánh mắt của cậu ta kìa.
Liên tục nhìn lấy tiểu Nhi của anh khá giống kiểu thèm thuồng ham muốn cả đến nỗi chảy nước bọt. Mẹ kiếp nó ơi..
Điều nhỏ nhặt này thôi mà anh cũng ý tứ tới nữa, máu ghen của anh lên rồi!!
- Diệu Nhi.. Chuyện là... Ừm mình với cậu, có thể cuối tuần đi ăn không ha?.
Anh chàng thư sinh kia ngập ngừng lẹ làng nói, nhưng mà anh đã tự hứa bản thân rằng, thằng nào mà có ý định len lỏi trong lòng rằng sẽ cua bà xã anh á.
Duy nhất chỉ một chữ là THIẾN THÔI!
- Được chứ, thứ bảy cậu có thể qua tới nhà đón mình không? _ Diệu Nhi nhìn qua có vẻ rất hào hứng với buổi hẹn...
Phong Thần không biết rõ cảm giác đó của anh là gì, là ghen, là ích kỉ, vì sao?
Cả hai người nói chuyện qua nói lại về buổi hẹn hôm đó, cô hoàn toàn không hề quan tâm anh. Tại sao vậy chứ nhỉ?
Không phải anh nói anh biết sai rồi à?
Chuyện hôm đó anh hoàn toàn có lỗi..
Nhưng Diệu Nhi làm như vậy, tim anh đau đớn gấp cả trăm ngàn lần hơn đó!
- Xin lỗi, cậu muốn rủ vợ của tôi đi ăn sao? Có thông qua tôi hay chưa vậy..?
Không nhịn được, anh tiến tới ôm cô ở trong lòng, nhíu mày nhìn người kia...
- Vợ.. vợ sao? Xin lỗi, em không biết là Diệu Nhi đã có chồng. _ Người kia thật sự bị hoảng hồn một trận, mặt tái lại..
- Không có, Gia Kiên.. Cậu đừng nghe! Cuộc hẹn đi ăn tối cuối tuần như cũ a.
Diệu Nhi vội can ngăn lại, xong rồi lôi tay anh đi thẳng vào trong xe. Mặt hơi đỏ lên rồi, có vẻ rất tức giận thật sao?
- Hạ Phong Thần, anh thôi đừng quản tôi những việc như thế nữa, làm ơn đi.
Cô tức tối nói, mọi tức giận đều đổ lên đầu anh hết. Không khí thật âm trầm!
- Anh quản em? Diệu Nhi, em mãi vẫn là bạn gái của anh, bạn gái mình lại đi chơi với tên khác. Em hỏi thử xem, có ai trên đời lại đi chấp nhận việc đó hả.
Tính khí anh cũng không hề tốt, dù rất muốn kiềm chế đối với cô nhưng khó.
" Chát " _ Cô bị anh chọc giận lên đỉnh điểm, không nhân nhượng đánh anh! Một cái tát thật rõ vào bên má phải....
- Hạ Phong Thần, chúng ta kết thúc rồi anh có nhớ không? Về sau này việc mà tôi có đi với ai, anh làm ơn đừng để ý! Tôi mệt mỏi lắm rồi, anh tha cho tôi đi có được không? _ Cô khóc, khóc thật...
Cay đắng nhìn Diệu Nhi rơi nước mắt.
Anh không thể nào chấp nhận được!!!
- Em thật sự muốn anh buông tha khỏi em có đúng không? _ Trong lòng anh.. Lúc này đang nhói lên từng hồi không ngừng, cả cơ thể run rẩy lên từng đợt!
Cô im lặng, đối với anh, im lặng chính xác là chấp nhận sự thật. Viền mắt đỏ lên, anh chỉ biết nhấn ga chở cô đi về!
Không khí trên xe như là có bão lớn...
Mỗi người mỗi suy nghĩ, chìm vào thế giới của riêng ta. Không ai còn để ý tới ai nữa, liệu như vậy có là đáng không?
Chiếc xe của anh dừng trước cửa nhà của cô, Diệu Nhi ngập ngừng có muôn lời muốn nói ra: " Hạ Phong Thần em"
- Đi xuống! _ Anh lạnh nhạt quát lớn!
Cô bị quát một lần, chợt im lặng rời đi xuống khỏi xe, cơ thể cũng run rẩy rồi nấc lên thành tiếng. Nhưng chất giọng trầm ấm của anh lại vang lên, anh nói là: " Nếu việc anh rời khỏi em làm em cảm thấy hạnh phúc, anh sẽ làm. Thật xin lỗi vì ngày trước đã làm em vì anh mà đau khổ. Anh sẽ không dày vò nữa đâu, anh cũng xin em một điều cuối... Phải hạnh phúc nhé, có được không?"
Cô im lặng nhìn anh, anh nhìn cô lòng đau không thể tả nổi. Nước mắt anh...
Lại một lần nữa không thể kiềm được!
" Cô bé của tôi, sự chú ý của em ở quá khứ đều dành hết cho tôi.. Chỉ tiếc là, bây giờ không còn nữa thôi! Tôi ở đây, mãi mãi vẫn luôn yêu một mình em. "
" Tạm biệt mong là không hẹn gặp lại"
Anh nhấn ga rời đi, trái tim của cả hai dần như ngã khụy xuống không có lối thoát. Tại sao.. tại sao lại không thể.?
Không thể tha thứ cho nhau một lần?
Anh nói anh không muốn gặp lại, anh nói như vậy vì anh biết rõ..... Nếu còn gặp lại cô, trái tim anh vẫn thổn thức!
- --------------
[ Tác giả: @seunghyunttop ]
|
Chương 20[EXTRACT]Quả thật là sau ngày hôm đó, Diệu Nhi hoàn toàn không thấy Hạ Phong Thần.
Không thấy anh tới đưa đón cô đi học.
Không thấy anh đứng dưới mưa cầm ô đón cô đi học thêm về tới tận cửa nhà!
Không còn thấy anh sáng nào cũng tới gõ cửa nhà đưa đồ ăn sáng cho cô nữa.
Có phải là... bản thân cô rất ích kỉ hả?
Lucas Diệu Nhi cô thừa nhận cô vẫn là rất còn yêu anh. Nhưng nếu ai kề cạnh cô sẽ biết, cô thuộc dạng yếu đuối lắm.
Mà thường là những người thuộc tuýp người yếu đuối sau khi có một chuyện gì đó xảy ra với họ.. Mà vấn đề đó cho đến sau này vẫn là một nổi ám ảnh họ thì tự khắc họ sẽ cảm thấy bản thân là vô dụng, chỉ muốn rời xa chốn xa hoa.
Trong trường hợp này cũng vậy, Lucas Diệu Nhi mặc dù còn thương còn yêu!
Nhưng quá khứ chuyện anh nạt nộ rồi đẩy cô té, nó như một nỗi ám ảnh vậy..
Nói ngắn gọn dễ hiểu nhất, thí việc đó có thể được coi là ám ảnh cưỡng chế..
Vỏ bọc mà họ tạo ra cũng chỉ là để bản thân mình được an toàn mà thôi! Thật sự nghe rất giả dối nhỉ? Vì hầu hết hệt như vậy, vết thương lòng quá lớn, đến nỗi bản thân chỉ muốn chết quách đi!
Chiều hôm nay lại mưa, bầu trời xanh thường ngày nay lại được bao phủ hết lại bởi một màu xám đen. Sấm sét vẫn cứ giáng xuống, Diệu Nhi ôm lấy chân.
Cô ngồi trên giường mà khóc thút thít.
Cô sợ hãi vì mình không còn ai ở bên...
Ngày hôm qua, rõ ràng cô thấy cặp đôi đồng tử của anh u ám đến lạ, nhìn hao hao giống như sắp khóc đến nơi. Anh..
Nếu hôm nay đã biết hối hận, vậy sao.. lúc trước lại còn đối xử với cô vậy hả?
Diệu Nhi cầm lấy điện thoại của mình bật lên xem, cũng không có tới cả một tin nhắn hay cuộc gọi nào anh gọi hết!
Như vậy.. Có phải là được xem anh từ hôm qua có phải đã buông tay rồi sao.
Nếu mọi chuyện đã xảy ra tới mức đó.
Thì coi như nhắm mắt cho qua đi, mọi chuyện đến đó là kết thúc được rồi. Cả hai chẳng ai dày vò nhau nữa. Có phải là sẽ tốt hơn chăng? Có thật như vậy!!
- ---------
Bên căn hộ của anh vẫn không kém gì hết. Anh vừa chuyển tạm đến đây thôi cho mọi chuyện lắng xuống! Vừa tuần trước mua căn nhà ở kế bên cô, không ngờ rất nhanh như vậy anh đã dọn đi.
Cô nói cô không muốn anh quản? Chả thích ai xen vào chuyện riêng của cô..
Nói sao nhỉ? Chia tay xong là bắt buộc phải hà khắc với nhau vậy sao. Huống hồ chi anh không hề muốn chia tay cô chứ, tại sao ông trời cứ tạo ra là muôn kiểu khó khăn cho tình yêu hai ta hả?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh là người đã đánh mất cô mà, đáng thật...
Trên sàn nhà làm bằng gỗ đang có cực kì nhiều chai bia và rượu nằm lăn lóc.
Hạ Phong Thần cứ cầm lấy chai này là nốc hết vào miệng một lần, tiếp tục lại lấy một chai khác. Liên tiếp như vậy...
Căn nhà sớm đã ngập tràn mùi bia rồi.
Thử hỏi xem bây giờ buồn, không làm bạn với bia với rượu thì ta còn có thể làm bạn với ai được nữa cơ chứ? Thật là nực cười. Nước mắt trên khóe mi ở mắt anh vẫn còn đọng lại, ai nói rằng đàn ông lại không thể khóc được chứ!
Phía dưới cả hai bọng mắt cũng sưng.
" Tiểu Nhi, nếu biết trước rằng anh xa em sẽ đau khổ như vậy. Anh đã không để chuyện tình của hai ta dang dở rồi"
" Anh hối hận rồi, em có biết không?"
" Phải làm sao em có thể tha thứ được cho anh đây? Cách em dày vò anh còn đau hơn sự xuống thử mười tám tầng địa ngục nữa. Anh thật sự rất nhớ em"
Phong Thần tự ngồi cầm chai rượu lên uống rồi lẩm bẩm một mình. Tim anh thật sự đa lắm, em muốn anh từ bỏ thì anh cũng làm rồi. Nhưng mà đó chính là sự cam chịu của bản thân anh thôi!
Còn trong tim anh, mãi mãi chỉ có con người của em mới làm anh xao động..
- ---------
Tại sao hai người vẫn còn thương yêu nhau nhiều đến vậy, lại mãi không thể quay lại với nhau được sao? Liên tục.. Cứ liên tục hành hạ nhau âm thầm từ chính những hành động và lời nói thế này, liệu có phải là một quyết định tốt.
Tại sao.. Hai chúng ta cứ mãi dày vò... Cứ mãi làm đau khổ nhau như vậy hả!
- ---------
[ Tác giả: @seunghyunttop ]
|
Chương 21[EXTRACT]Dù có buồn có đau đớn ra sao thì Diệu Nhi cũng gác tạm thời qua một bên đã rồi tính sau. Hôm nay lại có cuộc hẹn.
Đi ăn cùng với Gia Kiên nữa, bản thân cô cũng chẳng quan tâm gì mấy tới lại cậu bạn thư sinh này. Vì vốn dĩ từ lâu!
Trái tim của cô kiên định chỉ có anh...
Cô tự cười giễu bản thân mình, chẳng phải mình kêu anh ấy từ bỏ sao? Hiện tại còn buồn chán đau khổ cái gì chứ?
Diệu Nhi mở tủ đồ ra, chọn đại lấy cái váy màu hồng nhạt, chân mang bata..
Coi như vậy cũng là ổn quá rồi đi nhỉ?
Từ rất lâu rồi, cô chỉ muốn bản thân...
Mặc đồ đẹp trước mặt anh mà thôi bởi vì lúc đó sẽ được anh khen rằng đẹp!!.
Tại sao lại yếu lòng như vậy? Tại sao ở đâu kỉ niệm nào cô nghĩ tới, cũng chỉ..
Là đều quay quanh về một mình anh!
Tuyệt đối không khóc, mọi chuyện lúc đó cũng kết thúc rồi Lucas Diệu Nhi à!
Nhân lúc đó có điện thoại, chính là tới từ Gia Kiên, cậu nói rằng cậu đang đợi cô ở phía dưới nhà. Cô nghe vậy thì lại ừ ờ vài câu rồi chạy xuống dưới nhà...
Gia Kiên đứng trước cửa cùng với đời mới của một chiếc xe mô tô màu đen.
Quần áo thì chủ yếu đều là màu đen...
Diệu Nhi có hơi bất ngờ với cách phối đồ " lạ lẫm " này của cậy bạn, bởi vì số lớn hằng ngày nhìn Gia Kiên có vẻ hơi thư sinh một chút, giống mọt sách á...
- Diệu Nhi, chúng ta đi thôi. _ Gia Kiên có lẽ vui vẻ ra mặt, nhanh chóng xoay người ra sau lấy chiếc nón bảo hiểm 3 phần 4 rồi đội lên cho cô. Cô có hơi từ từ nhận thức được, cảm giác bài xích!
Nhưng thôi cũng không sao, cả hai rất mau đã lên xe rồi phóng đi tới chỗ mà đã đặt sẵn để cùng ăn tối? Cùng lúc đó trong góc tối của một căn hẻm gần đó.
Bóng dáng một người đàn ông bước đi ra nhanh chóng ngồi lên chiếc xe đậu gần đó, dáng vẻ cũng có chút gấp gáp.
" Mau lái theo chiếc mô tô kia đi, nhất là tuyệt đối đừng để mất dấu với tôi.."
Người ngồi chỗ bác tài cũng gật đầu từ tốn coi như đã hiểu ý rồi nhấn ga chạy đi theo phía sau chiếc mô tô ở trước!!.
- ---------
Chiếc xe mô tô tầm sau mười phút tới ngay tại một nhà hàng ngay trung tâm của thành phố nước Anh. Diệu Nhi tới đây ăn cùng với một vài người bạn rồi nên cũng không lấy làm lạ cho lắm ha.
- Cậu thích chỗ này không? Nếu cậu....
Chưa đợi Gia Kiên nói hết câu, cô phải ngay lập tức cắt đứt câu nói của cậu a!
- Không cần đâu! _ Lucas Diệu Nhi bày ra vẻ mặt khá lạnh nhạt, ngoài Phong Thần ra, ba ba và anh hai ra.. Cô chưa từng thân mật với người khác giới lạ!!
Nam sinh Gia Kiên cũng chỉ gật đầu ừ ờ vài câu rồi cười trừ. Phục vụ bắt đầu lên menu dần dần, cô chỉ nói bản thân mình sao cũng được, không quan tâm!
Nhưng mà ngẫm đi ngẫm lại cũng kha khá là kì cục.. Cô vì chuyện riêng làm ảnh hưởng đến bạn bè cũng không tốt cho lắm, nên khi phục vụ bắt đầu đưa đồ ăn lên, cả hai mới bắt đầu nói cùng nhau một vài vấn đề nào đó chung cả.
Rất nhiều cô gái đi vào nhà hàng sang trọng này ăn đều liếc nhìn sang bàn ở phía của cô một cái, sau đó lại bắt đầu thì thầm to nhỏ. Diệu Nhi có chút hơi không được tự nhiên cho lắm nên bắt đầu nhìn qua nhìn lại trên bàn của cô.
Thì ra bàn mà Gia Kiên cùng cô chung với nhau được trang trí hơi lãng mạn.
Nào là vài ba ngọn nến, rồi chính giữa còn được trang trí hoa nữa? Cũng lạ á.
- Cậu uống được rượu không? Có cụng ly với mình được không. _ Cậu bạn tay cầm ly rượu đưa trước mặt cô. Cô cười qua loa cho có lệ rồi cũng nhận lấy nó.
Cả hai bắt đầu cụng ly, bản thân cô từ lâu đã uống được rượu rồi nên không sao. Cũng đưa lên miệng uống một tí..
Lúc này đột nhiên ngước lên thì chính mắt cô thấy Gia Kiên lại đang nhếch ở môi trái lên một chút, nhưng cô chả là để ý đến mấy. Cứ tiếp tục bữa hẹn thôi cũng ổn. Nhưng được tầm năm phút...
Đầu của cô bắt đầu ong ong lên. Nhức không thể tả nổi, chỉ muốn xĩu ngay...
- Tiểu Nhi, tiểu Nhi cậu không sao chứ hả? _ Gia Kiên quan tâm lo lắng thăm.
- Tớ về trước.. Không sao, chỉ là nhức đầu một tí thôi mà. _ Cô xua tay rồi tự mình loạng choạng đứng dậy. Cậu thư sinh kia lúc này mới lộ rõ bản mặt kia của mình ra, giọng nói thay đổi hẳn...
- Nào nào, để mình đưa cậu lên phòng.
- ----------
[ Tác giả: @seunghyunttop ]
|
Chương 22[EXTRACT]Cả cơ thể của Lucas Diệu Nhi cứ hệt là đang bị ong đốt khắp toàn thân vừa là nóng vừa là khó chịu, cô thật sự là lần đầu tiên bị rơi vào trường hợp này đó.
Cái tên nam sinh Gia Kiên kia mãi đến bây giờ mới bộc lộ bản chất thật sự ra!
Gia Kiên ôm eo cô bước đi lên tầng lầu trên của khách sạn, hắn ta liên tục mò sờ đụng vào người của cô lúc đi lên đó khiến cô cảm thấy cực kì hoảng sợ mà không có một cách nào khống chế hết.
- Gia Kiên, cậu buông.. mình ra. Mình có thể, tự mình làm được. _ Cô rất khó chịu, uốn éo nói, dù làm gì thì làm mà tính tình của Diệu Nhi ghét nhất là bị người khác giới không phải anh động chạm vào thân thể của mình như vậy.
- Diệu Nhi, cậu sao vậy? Cậu đã ra vậy rồi, còn muốn cự tuyệt mình nữa sao!
Trong thang máy, giọng nói hòa mình cùng với tiếng cười của Gia Kiên thật sự làm cô thấy phát sợ hết lên. Cái lúc mà thang máy " ting " lên một tiếng...
Tiếng quẹt thẻ phòng, mở cửa phòng!
Lucas Diệu Nhi cảm thấy chưa bao giờ như bây giờ mà cô tuyệt vọng đến như thế này. Cơ thể thì từ trong ra ngoài có lửa nóng rạo rực đến khó chịu, lại chả ngờ tới lại bị tên nam sinh này lừa hả?
Lúc này, Gia Kiên đẩy mạnh cô xuống giường, tuy mắt hơi lờ mờ vì thuốc đó nhưng ít nhiều gì cô vẫn thấy được cả ánh mắt lẫn vẻ mặt dục vọng kia ở Gia Kiên. Cô bất lực hoàn toàn vào lúc này mà không biết bản thân nên làm gì cả.
- Gia Kiên, mình xin cậu, tránh ra đi...
Diệu Nhi lồm cồm ngồi dậy lấy hai tay chắp vào năn nỉ Gia Kiên nhưng luôn luôn nhận lại sự bất thành. Hắn ta mở dần dần các cúc áo sơ mi ở trên người.
Sau đó bắt đầu tiến lại gần đến chỗ cô ở trên giường, Diệu Nhi ngày càng lùi lại nhưng cuối cùng vẫn bị hắn bắt lại.
- Cục cưng, đêm nay sớm muộn chúng ta sẽ là của nhau mà thôi, đúng không.
Cúi xuống, Gia Kiên chặn hai cánh tay của cô không ngừng đánh vào hắn ta..
- Buông ra.. Đồ khốn khiếp! Buông tôi ra. _ Thân là con gái chân yếu tay yếu!
Làm sao mà cô có thể phản kháng hắn ta ngay lúc này được chứ? Môi hắn ta bắt đầu mơn trớn trên cổ của cô rồi ở cả ngực nữa. Cô có muốn né cỡ nào cả cũng hoàn toàn là không thể được rồi.
" Xoạc " _ Tiếng xé vang lên thật lớn vì Gia Kiên đang xé đi phần váy trên của cô. Chỉ biết như vậy, cô vô lực thật rồi!
Thân thể ở phần trên của Diệu Nhi thì từ từ lộ ra trước mắt hắn ta, cô khóc...
Nếu lúc đó cô chịu nói chuyện với anh một cách đàng hoàng, nghe lời anh rồi không nhận đi cuộc hẹn này, kết cuộc làm sao có thể thảm hơn như vậy chứ.
Hạ Phong Thần, anh ở đâu vậy? Phong Thần, cứu em với. Suy nghĩ của cô dần đứt mạch đi, hắn ta liên tục hành hạ ở trên người cô. Phong Thần, nếu lỡ như chuyện đó xảy ra, em không thể xứng! Không thể xứng với anh được nữa rồi!
Đúng lúc này phía bên ngoài có ai đó..
Đạp vào đây một lực thật mạnh khiến cánh cửa phòng cũng bung ra hẳn, cô không quan tâm ai là ai cũng được cả.
Chỉ cần ngay bây giờ cứu cô, đã là trời đãi ngộ cho cô tốt quá rồi. Hắn ta đột ngột dừng hẳn động tác của mình lại!
- Mẹ kiếp! Ai có gan mà dám phá việc đại sự của tao vậy? _ Gia Kiên to tiếng.
- Lí Gia Kiên, từ bao giờ cậu lại có gan động tới người phụ nữ của tôi vậy hả?
Giọng nói băng lãnh này, chính là anh.
Hạ Phong Thần, thật sự tới cứu cô rồi?
- Anh.. anh là? _ Gia Kiên lắp bắp nói!
Cô khép hờ mắt lại, thân thể như rã ra hết rồi, thật là mệt mỏi lắm. Thật mệt!
Phong Thần điên cuồng khi thấy Diệu Nhi phải rơi vào tình trạng giống vậy.
Anh lao tới không nói trước, liên miên bất tận đấm thật mạnh vào Gia Kiên...
Đôi mắt của anh đỏ ngầu lên trông rất đáng sợ, không biết phải nói như nào!
Gia Kiên không thể nào chống cự từng đón đánh đấm của Phong Thần được!
Máu me chảy khắp sàn, anh tức giận..
Nắm cả cổ của Gia Kiên lôi lên ở giọng nói phát ra cực kì nguy hiểm: " Nói đi, tay nào mày đụng vào người cô ấy, tao chặt rồi gửi về cho ông bà nhà mày.. "
- Xin anh, tôi xin anh.. đừng làm vậy!
Gia Kiên nài nỉ máu me khắp cả mồm.
- Mày nói tao đừng làm vậy? Vậy ở đâu mày lại có gan đụng tới cô ấy? Cô ấy là con gái, còn sợ hơn gấp trăm lần mày!
Hạ Phong Thần như hóa thành hổ dữ.
- Tôi van anh, tôi sai rồi sai rồi sai rồi!
Phong Thần rút từ trong túi ra súng....
- Mày đụng tới vợ tao đúng không? Thì tay mày nên đi phế cho chó ăn mẹ đi!!
" Bằng " _ Không khoan nhượng.. Anh bấm còi nhắm thẳng vào lòng bàn tay của Gia Kiên mà bắn. Tiếng la hét thê lương của hắn ta vang lên, thật đau....
- ---------
[ Tác giả: @seunghyunttop ]
|
Chương 23[EXTRACT]Tiếng hét thê lương của Gia Kiên vang vọng khắp cả căn phòng khách sạn đó rồi dần dần hắn ta cũng ngất lịm hẳn.
Hạ Phong Thần chán ghét nhìn hắn ta rồi xoay người lại nhìn hai tên vệ sĩ ở phía sau ra hiệu. Hai người mặc cả bộ vest đen đứng phía sau đeo kính râm đương nhiên là hiểu dấu hiệu anh ra!
Hai người bắt đầu tiến lại gần chỗ đó.
Xốc nách của Gia Kiên lên, kéo lê hắn ta đi ra ngoài. Trước khi bước. tới cửa còn bị giọng nói của Hạ Phong Thần ở phía trong làm cho hoảng sợ tột cùng!
- Chặt hết hai tay của hắn, quăng lại ở tổng bộ cho chó ăn. Cuối cùng gói đẹp đẹp một chút, gửi về cho Lí Gia vui vẻ một chút đi. _ Nghe anh nói vậy thì cả hai người đều gật đầu rồi tiến hành...
Cho dù có ác cũng phải chịu thôi, hiểu không sao hiểu được cái tên chết bầm bị lão đại bắn hết hai tay này cũng coi như là đáng đời đi. Lão đại của họ cực kì thương chị dâu mà lại còn đụng tới!
- Diệu Nhi, Diệu Nhi... _ Anh tiến tới ở chỗ của cô, lòng đau như cắt khi nhìn cô đang dùng móng tay của mình báu chặt vào thịt của mình để tự kiềm lại.
- Thần.. em mệt quá! _ Cô thều thào....
Có ông trời mới biết được, lúc anh vào được tới đây, cô đã vui mừng thế nào!
Nhưng mà để Phong Thần nhìn thấy ở cô bộ dạng như thế này, cô không cam lòng mà chịu được. Nước mắt vẫn rơi!
- Không sao, ổn rồi. Sẽ có anh bên em.
Anh dìu cô dậy rồi bế xốc lên tiến vào nhà vệ sinh, mở đầy bồn tắm bằng với nước lạnh. Nhẹ nhàng đặt cả cơ thể cô xuống, dịu dàng lấy sữa tắm tắm lên..
Nếu như hôm trước anh không nóng..
Phải chi chúng ta lúc đó chịu ngồi nói chuyện với nhau, có thể kết cuộc việc này sẽ không tệ đến mức như vậy đâu.
Lòng anh làm sao không đau được hả? Người con gái của mình, mà mình vẫn không bảo vệ được thì có gì tệ hơn hả!
- Phong Thần.. Anh nói xem, có phải.. Em không xứng với anh nữa không a!
Được ngâm mình trong nước lạnh nên cơ thể của cô coi như cũng giảm đi tí..
Tiếng khóc của cô thật sự vang vọng!!
Nhưng cô khóc, thì ai đau chứ? Là anh chứ còn ai vào đây nữa. Thà lúc đầu ở Italy anh không nóng giận chán ghét..
Giá như anh có thể dung hòa được cả hai, chúng ta không dày vò nhau mãi!
Thì chúng ta sẽ không mất nhau vậy..
- Đừng khóc! Cuộc đời này chỉ có mình em mới xứng với anh thôi, không sao!
Hạ Phong Thần ôm cô vào lòng vỗ về!
Anh cũng khóc, chúng ta dày vò nhau mãi như vậy cuối cùng vẫn được gì à!
- Thần... Em sai rồi, chúng ta có thể sẽ quay lại không? _ Giọng nói của cô êm dịu tựa như một dải lụa mềm đắt tiền.
Anh sững người, không gian trong đây im ắng chỉ còn nghe mỗi tiếng nước...
- Diệu Nhi... Nếu em còn tiếp tục cạnh bên anh, anh nghĩ em sẽ không thể có hạnh phúc được! Đến việc bảo vệ em, còn không xong nữa, anh vô dụng mà.
Giọng nói của anh như nghẹn lại, cay đắng trong lòng nhưng không thể nói.
Liêm sỉ của một thằng đàn ông có thể được coi là rất lớn. Không bảo vệ được người phụ nữ của mình, không khác ở đâu nó chính là một sự sỉ nhục cực kì!
- Hạ Phong Thần, anh làm sao vậy. Em chỉ cần một mình anh thôi mà? _ Còn nói đến việc này, cô vẫn sẽ còn khóc...
Anh im lặng không dám đối diện? Bởi vì anh biết, nhược điểm lớn nhất anh có chính là yếu lòng trước nước mắt..
Nước mắt của cô làm anh khó xử thật!
Đợi cô chìm vào suy nghĩ một chút thì anh liền xoay người chạy ra bên ngoài mà không nói lời nào. Lucas Diệu Nhi gọi đến cỡ nào cũng không thể được?.
Áo khoác của anh vẫn còn để đó, Diệu Nhi mặc kệ thân người cô ướt sũng lại khoác tạm cái áo đó rồi chạy đi theo..
Lucas Diệu Nhi xuống tới trước cổng!
Bên ngoài tối tăm không còn bóng ai..
Cô thật sự bị rơi vào tuyệt vọng, anh ở đâu rồi? Tại sao lại như vậy được chứ.
- Hạ Phong Thần, anh bước ra cho em.
- Phong Thần, anh đừng trốn nữa mà!
- Không phải anh nói anh yêu em sao? Em biết sai rồi, em chỉ cần mình anh!
Trời bắt đầu có mây đen kéo đến dần.. Rồi sấm sét một cái, mưa nặng hạt rơi dần xuống, Diệu Nhi đứng ôm người..
Một phần vì lạnh phần còn lại là vì sợ.
- Có phải anh chê em đúng không? Dơ bẩn có đúng không! Hạ Phong Thần.. Anh đừng trốn tránh nữa em xin anh!
Diệu Nhi điên cuồng gào thét, chiếc áo vest trên người được cô cởi xuống. Cô dùng tay của mình chà mạnh khắp cơ thể, hắn ta đụng vào rồi, anh chán rồi.
Cô không muốn như vậy, không muốn như vậy đâu. Chưa được năm phút thì cô đã chịu không nổi mà ngã khụy xĩu đi, cơ thể cũng bị cô chà đến đỏ lên cả.
- ----------
[ Tác giả: @seunghyunttop ]
|