Nữ Phụ Phản Công! Nữ Chính Đừng Khinh Thường Ta!
|
|
Chương 5: Trùng sinh nam chủ[EXTRACT]-Oáp! Ngủ ngon quá đi a~
Mỗ nữ nào đó ngủ rất rất ngon tỉnh dậy vươn vai chào buổi sáng với ông mặt trời... Thiên a~ Cảm ơn ngươi đã cho ta cuộc sống này, lúc nào ta lên đó ta hứa sẽ bạo cúc ngươi cả nghìn lần a~
Rồi cô nghĩ đến Dạ Minh nam chủ trong nguyên tác là một gã lạnh lùng vô tình, vừa là quản gia vừa là phó giám đốc tập đoàn Tích Thị, nữ chủ làm thư ký của anh, anhh liền đem lòng yêu nữ chủ say đắm rồi hại nữ phụ là cô thê thảm, cô suy nghĩ rồi bật cười nham hiểm, đã vậy cô sẽ hành cho cái gã này đã đời luôn a~!
Mỗ nữ nào đó cười nham hiểm rồi gào lên như chọc tiết gà
- Dạ Minh quản giaaaaaaaaa!
.
.
Dạ Minh bị tiếng ồn của con lợn nào đó đang bị chọc tiết liền nhíu mày....
Anh hé đôi mắt nhìn xung quanh tay để lên đầu... Không phải anh đã chết rồi sao? Căn phòng xa hoa này là sao?
Dạ Minh liền ngơ ngác nhìn xung quanh... Anh trong giấc mơ nhìn thấy Doanh Nhi sau khi bị bắn cố gắng dậy tìm được di động tay vẫn cầm chiếc nhẫn cỏ ước hẹn, anh nhìn rồi giật mình khẽ bịt miệng... Cô cố gắng... Cô cố gắng gọi cho người chị của cô....
- Chị.... Giúp em... chăm sóc... cho... Minh...Ca...
Màn hình liền nhạt nhòa đi một lúc chiếc xe nào đó đi ngang qua nhìn thấy xác chết, đó là hai gã thanh niên, hắn liền huýt sáo nói:
- Cô gái này chưa hẳn chết, vẫn còn chút hơi ấm, chúng ta lên tranh thủ!
Gã kia đồng tình liền vứt bỏ váy trên người cô xuống và làm trò đồi bại, anh nhìn tất cả... anh hận anh không thể tách cơ thể dơ bẩn của hai gã kia ra mà băm, cô còn thoi thóp... cô còn có thể cứu sống... nhưng họ không làm vậy, khi gã đi vào cơ thể cô kịch liệt làm cô liền thở dốc mấy hồi rồi giơ tay lên cao... Kẽ gọi...
-Minh...
Bàn tay liền buông xuống, cơ thể cô liền lạnh toát khong còn sức sống nhưng hai gã nào đâu quan tâm... lại một chiếc xe đến, lần này là Cố Nhi Nhi, cô đã sử dụng định vị để tìm em gái mình, nhìn thấy cảnh đó ánh mắt cô tóe lửa, trong người cô có súng và dao, cô liền cầm súng bắn chính giữa trán gã đang đợi được cưỡng hiếp cơ thể em gái mình, tay kia rút dao liền đâm vào tim gã đang làm chuyện đó với em mình, đẩy gã ra cô ngồi đè lên người gã, cô đâm cô đâm cô đâm!
Cho đến khi cơ thể xinh đẹp nhuốm toàn máu của cô đã bắt đầu tê dại, cô dừng tay thở dốc rồi quay ra ôm lấy thân xác đã lạnh ngắt của Doanh Doanh, cô khóc.... Cô chính là khóc ra máu!
Dạ Minh nhắm đôi mắt lại không nhẫn tâm nhìn tiếp, cũng có ngày trái tim hắn biết rung lên vì sợ... Rồi khung cảnh mờ đi đến khung cảnh khác, anh mở mắt nhìn...
Cố Doanh Doanh hồn đã đi vào một cô gái tên Tích San San.... Anh liền nhíu mày định với tay tới thì đột nhiên tất cả đen lại, và anh bị tiếng lợn bị chọc tiết làm phá đám
Anh không khỏi nhíu mày nghe giọng nói vẫn đang oang oang gọi anh, anh tiếp nhận tất cả ký ức của nguyên chủ liền ngạc nhiên, còn không kịp thay đồ anh chạy lên phòng của cô trong trí nhớ của nguyên chủ.
Rầm!
Cô giật nảy người vẫn đang mặc bộ đồ ngủ sộc sệch mái tóc có hơi rối nhẹ màu nâu cà phê, có phải cô hơi quá không? Giờ cũng mới có 6h sáng, chưa phải giờ hoạt động của quản gia a~
Cô hơi rụt cổ lại nhìn người đang nhìn cô một cách gì đó rất khó tả... Cô cứng miệng lắp bắp:
- Ngươi... Nhìn gì mà nhìn...? Mau đi pha trà cho ta... Ta khát...
Dạ Minh nhìn người con gái này một lúc rồi tự dưng nói một câu:
-Bọn ca sĩ toàn bọn không biết hát!
- Không biết hát cái đầu ngươi! Ngu ngốc!
Cô trả lời theo phản ứng rồi đơ người, câu nói này Dạ Minh hay nói khi cô chủ chăm chú xem tv mà không hề để tâm đến anh, cô liền đáp lại anh như trên.
Dạ Minh liền ngạc nhiên rồi vui mừng bước nhanh lại gần, cô càng rụt cổ lại...
- Này... ngươi... không phải định đánh ta đấy chứ ta... ta không có làm gì sai hết.... á á giết người...!!!
Dạ Minh mặc kệ cô nói lảm nhảm liền ôm cô vào lòng, ôm chặt đến mức má cô véo xẹo sang một bên vô cùng mất quan mỹ:
- É, hả ổn ô ương a! (Óe, thả bổn cô nương ra!)
Các người đang đọc thấy nó lãng mạn á? ta phi! mặt ta xinh đẹp méo xẹo thế này lãng mạn chỗ nào?
Dạ Minh ôm chặt lấy cô trong lòng như muốn gào lên... Đó là Doanh Doanh... Em gái hắn cũng đã về với hắn... tuy hắn không yêu cô nhưng trong lòng luôn coi cô là em gái ruột của mình! (lưu ý là Dạ Minh và Doanh Doanh không phải anh em ruột, mà anh coi cô như em gái ruột thôi nhé các nàng yêu!)
Cô nhíu mày thấy Dạ Minh ôm quá chặt liền cố đẩy ra bảo vệ đôi má đang méo xẹo đi, đẩy mãi không được cô liền trực tiếp cắn mạnh vào tay hắn, Dạ Minh nhói đau liền từ từ buông cô ra nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu
Cô trợn mắt, còn cố tình tỏ vẻ vô tội? Ôm cô đến mức má cô méo xẹo đi còn nhìn, nhìn nhìn cái con khỉ nhà ngươi! Ta phi!
Anh thu tất cả biểu hiện của cô vào ánh mắt, liền xoa đầu cô mỉm cười ôn nhu:
- Cô chủ muốn một tách trà liền có ngay!
Cô ngơ ngác nhìn anh bước ra khỏi phòng đóng cửa cô lại, tất cả tác phong đều đúng chỉ là xoa đầu là sao? Cô bỗng dưng sờ lên đầu rồi rùng mình nổi da gà cái xoa xoa cho bớt sợ nói:
- Đồ thần kinh không bình thường nhà ngươi.
Dạ Minh thật sự quá đỗi vui vẻ đi a~, Anh gặp lại người em gái yêu quý của mình sao anh lại không vui cho được, chỉ là... Ánh mắt anh trùng xuống... Anh nhớ Nhi Nhi... Anh...
- haizz... Mình nợ Doanh Nhi một mạng người, không thể ích kỉ, phải thập phần chăm sóc đứa em gái này mới được!
Ânh tự hứa với bản thân như vậy đấy còn cô nàng thần kinh thô nào đó vẫn đang nằm ngủ gáy o o sau khi sai người khác xong.
.
.
.
.
.
.
- Ta nói không được là không được cơ mà!
Hạ Hà kiên quyết cô càng kiên quyết hơn:
- Ma Mi, con cũng đã nằm nhà hơn 1 tuần rồi, con muốn đi làm, cũng là công ty chỗ ba thôi mà, ma mi cho con đi làm chứ ở nhà con buồn chết a~
Không phải buồn chết mà là bị tên quản gia Dạ Minh kia dọa chết, quan tâm cô từng ly từng tí, đến mức cô đi wc còn gõ cửa hỏi cô có cần thêm giấy vệ sinh không nữa... Cô sợ cô ở nhà thêm chắc cô đập đầu vào tườngg nhảy qua cửa sổ mà chạy mất....
Hạ hà lưỡng lự, Dạ Minh đứng phía sau liền mỉm cười
- cô, cho tiểu thư đi làm, cháu cũng có làm ở đấy, cháu sẽ giúp cô trông nom cho tiểu thư.
Cô trợn mắt! Cô phi! cô đi làm chính là muốn tránh gã đầu heo như ngươi đấy!!!!
Hạ Hà lần này đã gật đầu ôm cô vào lòng cốc nhẹ rồi lườm yêu cô:
-Đứa con ngốc này! Ta mong con sẽ không quậy phá công ty ba con!
Cô cười hì hì rồi chợt nhớ ra hỏi:
- Ma mi? Ba ba đâu?
Hạ Hà nhìn cô rồi lo lắng:
- San nhi? con quên rồi sao? Ba của con đi công tác vài ngày nữa mới về!
Chết... Cô quên mất tình tiết này liền cười hì hì nói:
- Con... con quên...
Dạ Minh đứng phía sau cười nhẹ cái càng chắc chắn đó chính là Cố Doanh Doanh! Em Gái của anh!!!
|
Chương 6: Nữ chủ bạch liên hoa (tí thì h)[EXTRACT]-A!!!! Sao ngươi cứ theo ta vậy?
Cô chịu hết nổi rồi, cô chịu hết nổi rồi! Gã Dạ Minh này trong nguyên tác rất ghét cô cơ mà! Giờ đến công ty rồi vẫn còn bám cô làm cô mang tiếng xấu từ hắn!
Dạ Minh mỉm cười tiêu chuẩn làm đốn bao trái tim:
- Tiểu thư, bảo vệ và chăm sóc người là nhiệm vụ của ta.
- Xùy xùy ta không cần, về với bạch liên hoa nhà ngươi đi!
Anh khẽ nhíu mày? Bạch Liên Hoa nào ở đây? Dù biết cô có ăn nói lộn xộn nhưng anh vẫn để im đi theo sau cô, cô bực bội vừa bước vừa cằn nhằn mặc tên điên nào đi theo sau liền ko để ý...
Xoảng!
- Ui da.....
Giọng nữ ngọt ngào thánh thiện nào đó làm thu hút ánh mắt tất cả mọi người, cô cũng ngã ra, liền ngồi dậy xoa xoa cái chảo của mình liền định lườm thì nín lặng.... Cô cười khổ... lúc này cô chỉ muốn chạy aaaaaa
Nữ chủ bạch liên hoa xuất hiện rồi, cô khóc trong lòng... Cô quên rằng nữ chủ làm trong công ty ba của cô, ai giết cô đi aaaaaaaaaaaaaaaa
Minh Đang Linh thấy cô liền vội vàng đỡ cô liên mồm nói:
- Tôi xin lỗi tôi xin lỗi....
Cô thì liên mồm đáp:
-A~ không phải xin lỗi không phải xin lỗi...
Đừng xin lỗi cô, cô sợ về sau vì làm đổ cốc cf của nữ chủ cô sẽ bị ném cho cá ăn đó~
Dạ Minh lúc này mới hoàn hồn liền đi bên cạnh đỡ cô dậy, vô tình chạm vào tay Đang Linh, Đang Linh khẽ đỏ mặt hơi rụt tay lại cúi gằm vẫn đỡ cô dậy... Ai da~ Nữ chủ a~ Cô quá thanh tú đi a~ Nhưng xinh đẹp thì không bằng ta kakaka (mỗ tác giả nào đó thở dài)
San San thấy cánh tay của hai người cũng liền thở dài, đấy cô làm vật cản trở tình yêu giữa hai người rồi, sợ rằng sau này sẽ bị tên Dạ Minh kia lập tức đem cá ăn thật có khi, cô rùng mình cái rồi đẩy 2 người nhẹ ra phủi phủi cười:
-A ta không có sao, không phải lo, tất cả cứ làm việc đi a~
Tất cả có hơi ngạc nhiên.... Bình thường sẽ có một màn chua ngoa chửi cô nàng Đang Linh không thương tiếc mà a~? Đang Linh cũng nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, cô cũng chớp chớp mắt nhìn lại nữ chủ..
“ nữ chủ cô còn nhìn ta cái gì ta vẫn còn muốn sống a~ ta không muốn chết a~, có nhìn lòi cả mắt ta cũng không muốn đụng đến cô nữa đâu!”
Dạ Minh bị đẩy ra liền đỡ tiếp cô nói:
-Ổn không Doanh... Tiểu Thư?
Cô cái gì hiện tại nghe cũng không rõ liền lược bỏ vế đầu của Dạ Minh rồi hất tay cô trợn mắt như muốn nói! Dạ Minh đưng có hại chết ta chứ?
Dạ Minh mặt vẫn nghệt ta nhìn cô trợn mắt... Bộ anh làm gì sai à? Cô vẫn cứ trợn mắt anh vẫn cứ nghệt mặt, tạo lên một khung cảnh liếc mắt đưa tình đắm đuối vô cùng thân mật, Đang Linh bỗng ngã về phía Dạ Minh, anh bất ngờ có gì đó vồ lấy mình liền đưa tay ra đỡ
Cô cũng thôi trợn mắt nhìn Đang Linh rồi thở dài:
- Đưa cô ấy về phòng anh nghỉ ngơi đi!
Dạ Minh nhíu mày rồi vẫn đỡ nữ chủ bạch liên hoa về phòng của anh, cô nhìn theo...
Đau a? Thân hình đó và khuôn mặt đó giống y hệt người cô yêu... Chẳng trách cô lại đau như vậy.... Cô bỗng dưng cười khổ một tiếng liền quay lưng bước đi...
Không nhìn lòng sẽ không đau, không yêu lòng sẽ không hận, không thương lòng sẽ không tiếc nuối...
Cô liền bước đến thang máy lên đến tầng cao nhất, phòng ba cô.
Cô nhìn tòa nhà cao ngất ngưởng liền vứt luôn Dạ Minh ra khỏi đầu, cô chạy khắp nơi xem rồi chụp ảnh, cô bước đến phòng phó chủ tịch, liền định đi qua, cô không muốn gặp nam chủ thứ 4 sớm thế đâu, thật tình ba cô cũng biết lựa người, hai nam chủ cùng một công ty a~
-a... Nhẹ thôi.... Nhẹ.... Vũ... Nhẹ thôi.... a.....!
Cô dựng lại hai mắt sáng quắc lên.... Có thịt để xem a~~~~~
Cô liền nhè nhẹ mở cánh cửa ra nhìn trộm vào...
A~ Cô mất máu mũi rồi! Trước mắt cô chính là một mĩ nữ đang ngồi trên người ai đó, cơ thể đẹp mĩ miều liên tục chuyển động cùng tiếng rên đỏ mặt, cô không nhìn rõ mặt nam chủ liền cố nhìn, cô cố hé cửa liền vấp... Và...
-Á!
Cô ngã ra đất, tất cả hành động ám nguội đều dừng lại, mĩ nữ liền che bầu ngực căng tròn lại, còn mĩ nam nào đó đẩy cô mĩ nữ ra nhìn rồi hừ lạnh cho cô mĩ nữ đi, Cô ta nhìn San San trên đất liền trực tiếp bắn vài viên đạn vào mắt lưng của cô, nếu lúc này cô ta có súng chắc San San làm con vịt nướng rồi có khi a~
- Lại đây.
Mĩ Nam vẫn lộ ngực trần cứng rắn mỉm cười yêu nghiệt gọi cô, cô nghệt mặt ra nhìn rồi cười trừ:
-Â~ xin lỗi... tôi... do tôi.... không (nói nhỏ hết sức)... cố ý.....
Mĩ Nam vẫn mỉm cười yêu nghiệt giọng đầy nam tính quyến rũ:
- Lại đây, san san.
Cô nghệt mặt ra rồi đứng dậy, đi lại gần chỗ anh ta, đừng hỏi cô tại sao đi lại gần vì.... Anh ta quá đẹp trai đi a~
Vân Thiên Vũ mỉm cười khi thấy cô ngoan ngoãn đi lại gần, liền kéo tay cô ngã vào lòng anh, cô ngạc nhiên hết sức liền vùng vẫy...
- Này anh làm gì vậy?
Anh cắn nhẹ tai cô thì thầm, giọng nam trầm ấm vô cùng quyến rũ phả vào tai cô làm cô run một hồi... đơn giản không phải run vì tê sướng mà run vì da gà cô nổi đến tận não rồi a~!!!!
- Tôi tưởng cô không biết ngại là gì? Từng thoát y uốn éo trên người tôi rồi giờ chỉ là cái ôm cũng ngại sao?
Cô mặt đầy hắc tuyến thầm chửi rủa nguyên chủ háo sắc, Thiên Vũ thấy biểu hiện của cô cũng chẳng mấy quan tâm liền trực tiếp tay cho vào trong áo của cô, cô đang ngơ ngác liền lập tức ánh mắt được thay đổi, cô luôn sẵn con dao trong người...
- Cô không lên ám sát tôi đâu Tích Đại Tiểu thư!
Cô lúc này chính là đang ưỡn người lên dán chặt ngực vào ngực của anh, cúp D bị đè nhìn trông vô cùng quyến rũ nhưng thay vào đó con dao được dí vào cổ anh cùng ánh mắt vô cùng lãnh huyết chỉ cần anh cử động, một đường cắt ngọt sẽ xuyên vào cổ họng của anh
Ánh mắt của anh không chút thay đổi bỏ tay ra khỏi áo cô, anh xem cô sẽ làm gì anh? Anh cười yêu nghiệt, đường đường là một các chủ hắc đạo để nữ nhân hướng dao về phía cổ thật có chút bẽ mặt.
Cô liếm nhẹ tai anh thì thầm:
- không được cử động a~
Anh liền ngồi im xem cô làm gì, phía tai cảm nhận được chiếc lưỡi mềm mại đang làm anh có chút tê dại...
Rồi cô đột ngột cắn mạnh vào tai anh, anh hơi nhíu mày gầm nhẹ tay kia hất con dao của cô ra trực tiếp đè cô lên bàn, ánh mắt yêu nghiệt nhìn cô mỉm cười:
-Tích tiểu thư, đúng là lời đồn không sai, vô cùng lẳng lơ, cũng vô cùng biết cách chiều đàn ông.
Cô lúc này biết mình động vào con sói, liền muốn cắn lưỡi.... Cô.... Kiếp trước trước khi chết cô cảm nhận được ai đó đang sờ nắn cơ thể mình, cùng vào cơ thể mình làm cô đau nhức, từ đó mỗi lần cô bị động vào bộ phận nhạy cảm liền tập tính sát thủ của cô trỗi dậy, cô không thể kiềm chế được... Nó rất đáng sợ...
Anh nhìn ánh mắt của cô liên tục thay đổi liền cảm thấy khá thú vị, cúi đầu phả hơi nhẹ nhàng vào môi cô làm cô co rúm:
- Cô có biết cô vừa chạm vào ai không tích đại tiểu thư?
Cô cười khan... Cô chính là không muốn biết a~ Cô định mở lời liền bị chặn, một đôi môi bá đạo chiếm hữu lấy đôi môi của cô, liếm nhẹ viền môi, mút mát không ngừng làm cho môi của cô sưng lên...
-Ưm... bỏ...
Cô chưa kịp nói hết câu liền bị chiếc lưỡi sộc vào khoang miệng chiếm hữu, khuấy đảo khắp miệng cô... liền cảm thấy nóng dần lên... Cô muốn chết a~... Trong nguyên tác nữ phụ vô cùng nhạy cảm chạm nhẹ thôi liền có thể ra vào.....~
- Hai người làm cái gì đấy?!!!
Thiên Vũ rời đôi môi cô, hơi ngướng đầu lên nhìn, cô cũng theo ánh mắt anh mà nhìn....
|
Chương 7: Cô chính Là Muốn Chết Đấy![EXTRACT]Cô nhìn anh rồi hốt hoảng đẩy thiên vũ ra đứng chỉnh tề một bên... Nhưng rồi cô giật mình cười chua xót... Có phải cô ngoại tình đâu... Đấy cũng không phải Dạ Minh thật...
Dạ Minh bực bội nhìn cô lẫn phó chủ tịch, vốn trong ký ức của nguyên chủ đã ghét phó chủ tịch vì liên tục tranh giành Minh Đang Linh rồi, giờ anh trực tiếp nhìn thấy đứa em anh coi như em ruột bị hắn đè lên liền trực tiếp muốn giết người.
Vân Thiên Vũ ngồi xuống ghế chỉnh tề lại quần áo vẫn nụ cười yêu nghiệt đó:
-Phó giám đốc Dạ Minh có gì muốn báo cáo chăng?
Anh im lặng không nói gì siết chặt tay, cảm giác của anh lúc này chính là vô cùng khó chịu và muốn giết người, anh quay ra nhìn San San làm cô giật mình sợ hãi hơi lùi lại phía sau ghế Vân Thiên Vũ, anh càng lãnh huyết hơn...
Ánh mắt của anh y hệt của Dạ Minh thế giới kia.... Cô bỗng chốc hoảng hốt lùi lại phía sau Vân Thiên Vũ, ánh mắt Vân Thiên Vũ xoẹt qua hai người liền thú vị không thôi, anh chính là muốn chọc gã Dạ Minh này tức, vì hắn mà Đang Linh của anh liên tục mất tập trung với anh, thật khó chịu.
Dạ Minh liền bỏ qua Vân Thiên Vũ kéo tay San San đi ra khỏi phòng, Vân Thiên Vũ nhìn theo bóng lưng của San San đang cố ngoáy lại cầu cứu như cún con liền có chút thấy đáng yêu, nhưng anh tuyệt không muốn đụng gã a~ Gã cũng là phó các chủ của anh mà, anh liền giơ tay vẫy con cún con đang bị lôi di (san san)
Cô nàng San San biết trong đầu anh nghĩ gì chắc chắn sẽ không cần biết cầm dép đánh cho anh hỏng người thì thôi a~
Nhưng hiện tại cô không thể quan tâm đến việc đó được, cô đang bị hung thần lôi đi, mặt cô lúc này như ăn phải ruồi liền gào lên:
- Buông tôi ra đồ điên! Anh là đồ thần kinh không bình thường! Đau tay lắm đó bỏ ra đồ điên!
Anh trực tiếp bỏ qua mấy lời nói của cô, ném cô vào phòng chủ tịch rồi đóng cửa lại, ép cô vào tường, mặt đối mặt gằn từng chữ:
- Trước nam nhân em có thể dễ dàng để người khác đè được hay sao Cố... Tích San San?
Cô nhíu mày cứng mồm trả lời:
- Cứ cho là thế đi có liên quan gì đến anh hay sao?
Anh hung dữ giữ cằm cô gằn từng chữ nói:
- Em nói lại lần nữa xem?
- Liên quan gì đến anh hay sao???
Cô chính là thích chết đấy! Cô không sợ! Cô tự nhủ bản thân như vậy cương quyết nhìn lên ánh mắt của Dạ Minh làm cho anh có chút lưỡng lự, giọng điệu mềm mỏng đi:
- Anh coi em như em gái anh...
Cô phi! cô không cần loại anh trai như anh!!!
Cô liền trợn mắt lên làm anh có chút khó hiểu:
- Tôi với anh không chung dòng máu, cớ gì tôi lại phải là em gái anh? Kể cả tôi là em gái anh đi nữa thì anh cũng không có quyền quản tôi có quan hệ với nam nhân khác!
Anh bỗng nhiên cứng họng lại... đúng như vậy thật... Nhưng anh cảm thấy vô cùng... vô cùng khó chịu khi nam nhân kia đè cô xuống, kiếp trước chính là anh và cô trong sáng đến nỗi chỉ nắm tay và ôm, hôn má tuyệt nhiên không có gì khác (sự tong tắng trong truyền thuyết là đây a~~~~)
Anh liền bi ai nhìn cô, cô giật mình nhận ra ánh mắt bi ai đó liền quay mặt đi... Cô không muốn bị khuôn mặt dối trá đó làm ngủi lòng... cô không muốn bị ngủi lòng trước bất kì ai nữa..
Anh liền buông thõng tay xuống giải thoát cho San San, cô liền chạy ra khỏi phòng chủ tịch mặc cho anh đứng đó bơ vơ lẻ loi...
.
.
.
.
.
.
Cô chạy như điên ra ngoài công ty... Cô cần... Cô cần làm lạnh trái tim của cô, không cô sẽ chết vì đau mất....
Cô liền ngoáy lại nhìn tòa nhà cao tầng rồi cười khổ quay đi, bước lê thê trên con đường không cách nào miêu tả được cảm xúc của cô hiện nay...
Bi thương có...
Hận có...
Yêu cũng có....
Nhưng rồi mọi thứ liền sập đổ ngay trước mắt cô... Một màn đêm dày đặc.... Cô ngã quỵ xuống.... trời bắt đầu đổ giông...
Trái tim cô rất đau.....
Nước mưa như trút xuống, con đường vắng tanh chỉ còn mình cô nằm cô đơn lạnh lẽo ở đó.... Cô ngất đi....
.
.
.
.
.
.
-ax! Dụ Nguyên! Có người ngất ở đây!
Giọng nữ này rất trong... cô mơ hồ nghe rất quen tai... Liền cảm thấy cỗ ấm áp nào đó bao trùm lấy cô như được nhấc bổng lên....
Nó ấm như một ngọn lửa..... Vô cùng ấm áp... Sưởi ấm trái tim giá lạnh của cô....
|
Chương 8: Nam chủ dụ nguyên[EXTRACT]- Chết tiệt!
Dạ Minh đấm mạnh vào tường làm đôi tay đỏ lên như thể sắp bật máu ra ngoài, anh chính là không nhận ra tình cảm của chính bản thân mình!
Anh bực bội không tả xiết liền cau có đi quanh phòng nhìn trời mưa liền thở dài, bước ra khỏi phòng chủ tịch đi vào phòng của anh...
- Đang Linh?
Cô gái đó vẫn dịu dàng ngồi đó đợi anh rồi mỉm cười thiên thần, làm anh khẽ chói mắt.... Có vẻ có chút giống Nhi Nhi của anh...
Trong nguyên tác dù Đang Linh có một dàn hậu cung nhưng mà trái tim của nữ chủ luôn hướng về một người là “Dạ Minh” nam chủ.
Đang Linh mỉm cười bất chợt ôm lấy Dạ Minh làm anh không kịp phản ứng, cô bất chợt hôn lên đôi môi của anh mà cắn nhẹ, rồi nhẹ nhìn anh mặt đỏ bừng:
- Dạ Minh... Đừng nhìn người con gái khác ngoài em có được không?
Dạ Minh nhíu mày nhìn cô, còn cô vẫn nhìn anh, cô định tiếp tục đặt lên đôi môi của anh một nụ hôn liền bị anh né tránh, rồi anh chỉ ra phía ngoài, cô nhìn theo liền luống cuống bỏ tay ra khỏi Dạ Minh
- Tiểu yêu tinh, em làm gì vậy?
Vân Thiên Vũ vẫn mỉm cười ánh mắt vẫn cười theo nhưng như muốn giết người vậy liền đi lại gần cô, rồi kéo cô đi luôn, cô quay lại nhìn Dạ Minh, anh vẫn lạnh lùng im lặng nhìn cô đi không chút cảm xúc...
Cảm giác đau của nguyên chủ, anh liền vuốt nó xuống tự nhủ... Tôi sẽ chăm sóc tốt cơ thể của anh, cảm giác đau từ từ biến mất, anh quay vào làm việc, không hề đuổi theo nữ chủ.
.
.
.
.
.
.
Cô khẽ mở mắt.... mùi thơm của hoa trà liền sộc thẳng vào thính giác của cô làm cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, cô liền nhìn xung quanh...
Đây là đâu vậy?
Cô khẽ ôm đầu vì hơi đau liền có một người bước vào cô giật mình nhào đến làm cô gái liền sợ hãi ném cả chậu nước chạy lại:
-Cô gái? Cô bị gì à?
- Chị Nhi Nhi?
Cô cố bình tĩnh nhìn khuôn mặt vô cùng xinh đẹp kia như muốn gào lên, người chị của cô!!!!
Cô gái liền nhíu mày:
- tôi không phải Nhi Nhi nào cả, tôi là Hàn Mai Mai.
Rồi cô chợt im lặng... Hàn Mai Mai cũng là nữ phụ vô cùng yêu nam chủ Dụ Nguyên nhưng Dụ Nguyên một lòng vì nữ chủ bạch liên hoa làm cho cô thay đổi tính nết trở lên độc ác, chính là nữ phụ hành hạ nữ chủ lên xuống dày xéo mãi mới yên phận, đến mức nam chủ ngược lên ngược xuống cũng không chết về sau yên phận bỏ đi nước ngoài.
Cô nhìn khuôn mặt của Hàn Mai Mai liền súc động.... Y như chị của cô vậy.... Vô cùng xinh đẹp và thuần khiết!
- Cô ấy tỉnh chưa Mai Mai?
Hàn Mai Mai liền gật đầu nói:
-Cô ấy tỉnh rồi Dụ Nguyên!
Cô há mồm nhìn mĩ nam... Siêu Cấp mĩ nam là đây nha~ Nước miếng của cô chảy thành sông, cả Hàn Mai Mai và Dụ Nguyên liền trên trán có mấy vạch đen.
- Mai Mai em ra ngoài đi anh xem cô ấy như nào
Hàn Mai Mai liền ra ngoài, anh ngồi xuống ngồi cạnh cô, cô nhìn anh anh liền giơ bàn tay đặt lên má cô làm cô ngơ ngác nhìn anh, anh nói:
- Doanh Nhi, em dù xuyên hay chưa xuyên đều quá đỗi xinh đẹp...
Cô liền trợn mắt nhìn anh còn anh mỉm cười ôn nhu nhìn cô.... Anh tiếp tục vén mái tóc của cô lên nói nhẹ nhàng:
- Chỉnh lại áo đi...
Dù ánh mắt của anh ôn nhu cũng không khỏi miệng khô khốc, nhìn cơ thể cô thấp thoáng qua chiếc váy mỏng của Mai Mai mua, anh bỗng muốn cốc cho cô nàng kia một cái thật đau, dù chiếc váy vô cùng dễ thương nhưng với ngực cỡ D của cô thì nó chính là vô cùng quyến rũ a~
Côi vàng chỉnh lại áo vô tình làm anh nhìn thấy nhũ hoa nhỏ xinh nào đó làm anh có chút đỏ mặt miệng càng khô khốc, cô chỉnh lại áo xong liền quay ra chất vấn anh:
- Tại sao anh biết tôi là Cố Doanh Doanh?
Anh mỉm cười ôn nhu nhìn cô xoa đầu:
-Rồi sau này em sẽ biết....
Cô nhíu mày nhìn anh ánh mắt vẫn có chút nghi ngờ và cảnh giác, anh bỗng chốc cảm giác nâng lên muốn ôm lấy cô vào lòng...
Cô nhìn anh cố xem là ai nhưng với khuôn mặt nụ cười ôn nhu cô không thể nhận ra ai về việc biết cô là Cố Doanh Doanh của thế kỉ 21 cả.
reng reng~
Cô mở di động lên liền nhìn vào im lặng một lúc rồi nghe máy....
- Em đang ở đâu hả??????? (gào lên)
Cô cái di động xa tai khoảng 1m mới đỡ bớt đau tai, cô liền day day tai đáp lại:
- Tôi đang ở.... Ơ..?
Cô nhìn Dụ Nguyên tắt máy của cô liền nghi hoặc nhìn anh, cô phòng thủ nhìn anh cảnh giác, anh mỉm cười:
- Không lên nghe máy của hắn, em hiện giờ anh biết em đang tâm trạng bất ổn, không muốn nghe hay nói chuyện với ai thì đừng cố gượng mình.
Cô khẽ thả lỏng tay hơn nhưng vẫn phòng thủ có chút nghi ngờ....
Anh vẫn mỉm cười ôn nhu như vậy.....
.
.
.
.
Dạ Minh thực sự rất khó chịu! Cô tắt máy của anh! 3 năm bên nhau cô chưa từng tắt di động của anh! Anh bực dọc nhìn màn hình di động liền gọi lại nhưng trực tiếp bị tắt máy, anh cau có...
Anh chính là không thể hiểu cảm giác mình lúc này? Yêu hay thương như đứa em gái của mình...
Anh chính là ngu ngốc! Anh bỗng cười khổ rồi lấy áo khoác bước ra ngoài, ngoài trời vẫn đổ mưa như muốn trút giận lên anh...
|
Chương 9: Sát thủ cố doanh doanh[EXTRACT]- Doanh nhi?
Dụ Nguyên vẫn gọi cô bằng tên cũ làm cô liền nhíu mày:
- Thôi đi, đừng gọi tôi bằng tên cũ, tên tôi hiện tại là Tích San San.
Anh nhìn cô mỉm cười ôn nhu xoa tóc của cô, ánh mắt của anh chính là yêu thương, nhìn như muốn xuyên thấu trái tim tâm can của cô, cô chính là cảm thấy khắp tâm can cô bị soi.
Liền khó chịu hất tay anh ra hừ lạnh một cái, vốn anh đã trùng sinh nam chủ thì cô không cần phải trả vờ lẳng lơ nữa, nhưng anh ta chính là người biết cô từ kiếp trước, cô phải canh chừng hắn.... không để hắn có động tĩnh gì cô liền sẽ bị thê thảm vì mạo danh Tích tiểu thư nhà họ Tích.
Anh như nhìn thấu cô nghĩ gì liền mỉm cười:
- San nhi, anh không khốn nạn như vậy đâu.
Cô cười lạnh cái, cô chính là lãnh huyết vô cùng, nhưng cô dùng bộ dạng biến thái để cho tất cả không đề phòng cô!
- Ai biết được tâm địa của anh như nào?
Anh chỉ biết cười khổ... Anh biết bộ mặt thật của cô, anh chính là biết tất cả về cô... Cố Nhi Nhi sát thủ siêu hạng giết mục tiêu với khả năng gần nhất mà mục tiêu không thể làm gì cô (chính là thân thể siêu 3 vòng của Nhi Nhi), Cố Doanh Doanh sát thủ siêu hạng giết mục tiêu chính bằng khả năng thay đổi hình dạng vô cùng xinh đẹp đấy, đôi chị em này chính là sát thủ bậc nhất của giới hắc đạo....
Cô nhìn anh im lặng thâm trầm suy nghĩ....
“ ai da đẹp trai quá đi a~~~~~~”
( Mỗ tác giả nào đó hộc máu)
Cô chính là biến thái bẩm sinh rồi Dụ Nguyên a~...
Mỗi người một suy nghĩ riêng, Mai Mai đi vào nhìn cảnh tượng này liền tặc lưỡi.... Mĩ Nữ a~... Mĩ Nam a~~~
- Nguyên ca, Minh Dạ Nguyệt các chủ đến tìm anh!
Dụ Nguyên liền mỉm cười gật đầu ý cho vào, nam nhân nào chẳng đợi anh gật đầu liền bước vào rạng rỡ mỉm cười:
- Dụ Nguyên, ngươi có mĩ nữ mà không chia sẻ chung với ta, thoát kiếp xử nam 25t rồi chứ?
Đoàng!
Dụ Nguyên ngay trong nháy mắt rút súng ra bắn lệch ghim vào tường sượt qua Minh Dạ Nguyệt làm 2 cô nàng nào đó sợ mặt tái cắt không ra máu còn Minh Dạ Nguyệt tròn mắt chỉ tay về phía anh:
- Này ngươi định giết ta cướp chức các chủ bạch phong phải không hả?
Dụ Nguyên chính là phó các chủ của bạch phong đối đầu với hắc đạo, anh chính là không muốn cho cô nghe anh là xử nam mà tên chết tiệt nào đó đã nói ra, cô nhìn anh rồi quay ra nhìn Minh Dạ Nguyệt làm cô thán phục a~ Nam chính dù xuyên hay chưa vẫn không thể đụng vào a~
Minh Dạ Nguyệt nhìn thấy cô liền cười khẩy:
- Dụ Nguyên, nữ nhân này không đáng để ăn đâu, nằm dưới thân rất nhiều nam nhân rồi có khi.
Vụt!
Trước mắt anh chính là một cô gái mặc chiếc váy trắng mỏng, nhẹ nhàng toát lên 3 vòng vô cùng quyến rũ, ánh mắt vô cùng sắt bén, một con dao vô cùng ngọt dựng trước mắt anh, đó là tốc độ quá nhanh mà anh không theo kịp, liền không phòng bị lùi lại vài bước nhưng trước mắt đen ngòm anh chính là bị thân hình nhỏ nào đó đè...
- Doanh Nhi! Không được giết hắn!
Dụ Nguyên tỉnh đầu tiên trước khi anh kịp tức giận gã đang bị cô đè.... Cô chính là bịt mắt anh một tay sẵn sàng thọc vào cổ anh lấy một đường ngọt lịm...
Cô quay ra nhìn anh liền mỉm cười:
- Tại sao tôi không được giết hắn, cũng chỉ là một cuốn tiểu thuyết, giết hắn cũng chỉ là một chút hiệu ứng bươm bướm mà thôi!
Dù Minh Dạ Nguyệt không hiểu cô nói gì nhưng biết áp lực cô đè lên anh, anh thân thủ vô cùng nhanh nhẹn, tuy không bằng Dụ Nguyên nhưng chắc chắn sẽ biết được sát khí của ai nhưng với cô chính là không có một chút sát khí mà tấn công anh....
Dụ Nguyên im lặng.... Đây chính là cách cô giết người vượt trội hơn hẳn Cố Nhi Nhi..... Đẳng cấp của sát thủ....
Dụ Nguyên liền dịu giọng:
- Doanh Nhi, bỏ dao xuống, em làm thế sẽ rất rắc rối em hiểu không?
Cô im lặng ánh mắt vẫn lạnh như tờ, anh chính là trái tim khẽ đập mạnh.... Thân thủ của anh chính là không thể bằng cô gái này được! Muốn xông lên trấn áp cô thì có lẽ chiếc cổ kia đã đứt lìa hoàn toàn rồi...
Cô nhìn Minh Dạ Nguyệt dưới thân vẫn im lặng đôi môi hắn liền hiện lên nụ cười quỷ mị, cô nhíu mày liền xé áo anh ra, đặt một dấu X to ở gần xương quai xanh của anh, làm anh khẽ nhăn mày vì đau, chưa kịp phản ứng anh cảm thấy cơ thể nhẹ hơn, cô đã đứng dậy anh mở mắt nhìn cô....
Cô xinh đẹp vô cùng mái tóc khẽ xoăn lọn tung bay, ánh mắt vô cùng sắt lạnh, không hề có chút lẳng lơ như lần trước, anh nhận ra chính là cô đã đóng kịch và anh bị lừa như một thằng ngốc, anh mỉm cười... Thú vị a~?
- Màu đỏ quyến rũ nhé tiểu mĩ nữ...
Cô liền giật mình che váy lại, mắt liền tóe lửa, Mai Mai và Dụ Nguyên liền giữ 2 tay cô, Mai Mai gào lên:
- Cô nương của tôi ơi đừng giết người đừng sát sinh!!!!
Minh Dạ Nguyeejt liền bật cười đứng dậy lau chỗ máu đang chảy ở dấu cô đánh, khẽ vuốt cằm cô:
- Tiểu Mĩ Nữ hẹn gặp lại! Ấy đừng manh động.
Anh né nhát dao của cô liền trực tiếp bỏ đi, mặt cô vẫn đỏ lừ cô cau mày lầm bẩm chửi rủa vô cùng đáng yêu, Dụ Nguyên bật cười....
Doanh Doanh của anh vẫn vaajy.... Xinh đẹp và vô cùng tàn nhẫn.... (khẩu vị nặng thế anh êi~)...
|