Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Đại Bang Chủ
|
|
Chương 20: Gặp Lại Sau Bốn Năm Xa Cách (3)
"Mời tất cả hành khách có chuyến bay xuống Bắc Kinh nhanh chóng lấy đồ, đã đến địa điểm. Tôi xin nhắc lại. . . "
Tiếng thông báo của sân bay vang lên, cũng là tiếng chuông đánh thức anh ra khỏi những suy nghĩ về cô. . .
_______________________________________________
Có một nơi, bất chấp địa vị phân biệt cao thấp, nhưng nơi đây được đối xử bình đẳng. Không đâu khác là WC tại sân bay. . .
Trong đó, có anh. . .
Chợt, có một bàn tay nhỏ kéo vạt áo anh, nhẹ giọng nói: "Chú ơi"
Đó là một cô bé có khuôn mặt tinh xảo, sống mũi cao, lông mi dài đến kinh ngạc, má hồng phúng phính, thật đáng yêu. Đôi mắt to tròn mọng nước, ngẩn ngơ nhìn anh.
Đúng lúc ấy, tim anh thực sự bị va chạm mạnh !!
- Chú ơi, chú có thể cho cháu đi trước được không, má mì và anh trai đang đợi cháu ở ngoài. . .
Thấy anh không trả lời, vẫn nhìn mình bằng ánh mắt dò xét, Kì Thư thầm đánh giá: Chú này thực nhỏ mọn, trẻ em cũng không nhường. . .
Lúc ấy, anh đứng sang một bên, đưa tay bạn nhỏ lên trước, nghe thấy tiếng "Cảm ơn " được đáp lại, chợt hỏi: Cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi ?
- Cháu năm nay hơn ba tuổi ạ.- Cô bé oai lên, ngẩn mặt lên nhìn anh, đột nhiên thốt ra một câu khiến anh chấn động mạnh : Chú à, chú rất giống cháu. . .Chú không phải. . .papa cháu chứ ?
Cô bé nói có phần hơi rụt rè, anh lại hỏi lại:
- Vậy cháu không có papa sao ?
Đôi mắt cô bé nhanh chóng hiện lên một sự ủ rũ, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, nói khẳng định: "Cháu có một má mi, anh trai và ông bà ngoại tuyệt vời nhất vũ trụ. Cháu không phải đứa trẻ mà người khác không thèm."
Nghe cô bé nói vậy, mắt anh có chút ươn ướt, dù có mạnh mẽ đến đâu, cũng chỉ là vỏ bọc, còn thiếu cha, đối với một cô bé nhỏ tuổi như thế này, quả thực là một mất mát rất lớn, nhưng cô bé này rất hiểu chuyện, thật mừng cho ai hạnh phúc mà có đứa con thông minh, đáng yêu như thế này.
- Vậy cháu có thể cho chú biết cháu tên là gì không ?
Cô bé ngẩng cao đầu, phổng mũi, vỗ ngực:
- Cháu tên Lăng Vũ Kì Thư.
Lăng, cô bé này họ Lăng. . .Có lẽ nào. . .
Cô bé vào WC xong, đi ra vẫn không quên vẫy tay chào tạm biệt: Tạm biệt chú đẹp trai nha!
Cô bé vừa đi ra, anh chợt đuổi theo. Cô bé chạy tới chỗ một người phụ nữ và một bé trai đứng, rồi bổ nhào vào lòng người phụ nữ.
Bóng dáng kia. . .
- Lệ nhi. . .
Anh gọi nhưng lại có Liên Vi đứng sau, bảo anh trông chừng con của họ, lại liếc mắt qua, thấy chiếc Maybach màu trắng quen thuộc, đến khi người phụ nữ mở cửa bước vào xe, thì anh cũng nhìn thấy rõ mặt người phụ nữ ấy.
Là cô, đúng, chính là cô. Nhìn cô sau bốn năm gần như không có gì thay đổi, chỉ là mái tóc dài đã cắt ngắn cho đến ngang lưng, khuôn mặt vẫn còn trẻ trung như thiếu nữ, còn xinh đẹp hơn cả Liên Vi.
Không phải là do nhìn nhầm, đúng! Không phải do anh quá nhớ cô mà sinh ra ảo tưởng.
Cho đến khi chiếc xe đã lăn bánh, anh đuổi theo. . . Vừa chạy vừa đập vào cửa kính xe cô.
- Lệ nhi, Lệ nhi, em đứng lại cho tôi, đứng lại cho tôi. . .- Nhìn thấy tổng giám đốc vốn nổi tiếng băng lãnh của Vương thị lại chạy theo một chiếc xe để gọi tên một cô gái, thực đáng ngạc nhiên !!
Cô dừng xe lại, bước xuống xe, hai người, mặt đối mặt. Mà Kì Thư và Vũ Kì thấy mẹ xuống cũng xuống theo. . .
- Chú WC - Kì Thư nhìn thấy anh thì mừng rỡ, định chạy ra ôm chú. Không hiểu sao, với người đàn ông này, cô bé cảm thấy rất gần gũi.
- Nào, không chạy lung tung.- Vũ Kì giữ tay em gái lại, lập tức cô bé đứng lại, sát bên cạnh mẹ.
Đúng lúc ấy, Liên Vi lại mang con của hai người tới.
- Lệ nhi, em hãy nói đi, đây là con của anh phải không?- Anh ghì chặt vai cô, kích động nói.
- Thì sao ? Mà nếu con của anh thì sao, bây giờ anh cũng là một người có gia đình, anh muốn để cho mọi người phỉ nhổ tiểu Kì và tiểu Thư là con hoang sao ?- Vừa nói cô vừa thoát khỏi tay của anh, cười lạnh, còn Liên Vi thì càng khoác chặt cánh tay anh, chứng tỏ quyền sở hữu.
- Anh không có kết hôn với Liên Vi.
- Thì sao, đó cũng chỉ là điều sớm hay muộn thôi. Anh muốn cướp tiểu Kì và tiểu Thư về sao ? Trên đời làm gì có chuyện gì thuận lợi được như vậy ? Tốt nhất anh cút được bao xa thì cút .
- Nhưng tiểu Kì và tiểu Thư cần có một người cha.
- Sao chứ ? Chẳng lẽ anh định mang tôi và hai đứa bé về ở riêng trong một ngôi nhà khác, làm con riêng vợ lẻ sao ? Anh nghĩ là chúng tôi cần tiền của anh sống sao? Tiền bạc, danh tiếng, tài sản, bất cứ thứ gì chúng tôi cũng có . Anh nghĩ rằng tiểu Kì và tiểu Thư cần một người cha như anh à ? Tự vứt bỏ rồi lại muốn lấy lại ? Đừng nằm mơ!!!
|
Chương 21: Gặp Lại Sau Bốn Năm Xa Cách (4)
- Sao chứ ? Chẳng lẽ anh định mang tôi và hai đứa bé về ở riêng trong một ngôi nhà khác, làm con riêng vợ lẻ sao ? Anh nghĩ là chúng tôi cần tiền của anh sống sao? Tiền bạc, danh tiếng, tài sản, bất cứ thứ gì chúng tôi cũng có . Anh nghĩ rằng tiểu Kì và tiểu Thư cần một người cha như anh à ? Tự vứt bỏ rồi lại muốn lấy lại ? Đừng nằm mơ!!!
- Vậy rốt cuộc cô về đây làm gì ? Biết tôi có cuộc sống tốt, lại muốn quay về?- Thẹn quá hóa giận, anh nói ngay ra những điều trong suy nghĩ, còn cô thì lại bật cười:
- Vương tổng, đừng đánh giá quá cao bản thân của mình, lần này trở về là vì công việc- Cô đưa mắt nhìn về đứa nhóc dưới chân anh kia. Nhìn qua cũng thấy cô bé đó là con riêng của Liên Vi rồi. Mà tên Lãng Thần, có mắt mà cũng như mù, nhìn đứa bé kia tuy là to tròn mũm mĩm nhưng đâu nào có nét giống anh?
Nghe tiếng gọi 'Vương tổng ' sao anh thấy khoảng cách của họ xa quá. . .Anh và cô, thực sự đã xa như thế !?
- Tạm biệt, tiểu Kì, tiểu Thư, chào cô chú đi con. . .- Lăng Hoàng Lệ thúc dục, sau đó thì nhảy lên con xe Maybach màu trắng quen thuộc, phóng vụt đi. . .
Lần này cô trở về là do đám cưới với Ranniel - tổng tài của tập đoàn Hoàn Cầu, con của tổng thống Anh, cực kì có ảnh hưởng trong giới kinh doanh, tên anh thì nổi tiếng khắp năm châu bốn biển không ai không biết.
Cuộc hôn nhân này, với cô, có lẽ rằng chính xác là tình yêu chứ không phải là do lợi ích kinh doanh.
Từ cái ngày mà anh đi, cô đã nói cho cha mẹ mình là mang thai. Cha mẹ cũng vì thương cô mà không muốn cô được gả vào một gia đình không hạnh phúc, cũng vì vậy mà luôn suốt bốn năm nay, cha cô không đặt ra hôn ước. Cho đến khi cô ngỏ lời muốn vào lễ đường với Ranniel - tổng tài Hoàn Cầu, là do tình yêu thực sự, không màng đến danh lợi hay tiền tài của cả Hoàn Cầu và Lăng thị.
Cái ngày đầu tiên mà cô gặp anh, có lẽ là thực sự đơn giản.
Hôm ấy là ngày mà cô gần sinh, cô đi dạo trên một hè phố ở Pháp. Không may đi qua ngã tư bị xe đụng, nhưng may sau là không trúng, đến gần thì kít lại, còn cô lúc đó đã vỡ túi nước ối, thực đã muốn sinh. May sao gặp phải người tốt trong xe ra cứu, đem cô đưa đến bệnh viện. Cô không hề biết rằng mình mang một đôi long phượng, mà khi đó, khi Vũ Kì ra, cô thực đã không còn hơi sức, nhưng lại gắng để Kì Thư ra. Lúc ấy, thực như từ cõi chết trở về.
Hai đứa bé sinh ra trong tiếng chào đón, tiếng vui mừng của mọi người. Tiếng khóc của đôi long phượng này còn vang cả bệnh viện, ai nấy cũng đều bật cười.
Nghĩ đến anh, cô không khỏi hạnh phúc. Mà hai đứa bé của cô, vốn đã coi Ranniel là cha, nên cuộc hôn nhân này, hai đứa bé cực kì phấn khích. . .
___________________________________________________________
Cũng đêm đó, trên sân thượng ở biệt thự của anh, trên tầng thượng, anh đang đứng hút thuốc.
Từ cái ngày mà cô đi, tối nào anh cũng hút thuốc, nhiều lần nên có lẽ đã trở thành thói quen. Hút thuốc để cho mình tỉnh táo lại, suy nghĩ nghiêm túc một số chuyện. . .
Liên Vi từ phía sau ôm anh:"Đang nghĩ gì vậy?"
Không trả lời câu hỏi của cô, anh chỉ nhẹ giọng hỏi:"Nhi nhi ngủ rồi sao?"
- Ừ. - Liên Vi ngẩng đầu có chút ngại nhìn anh, người đàn ông này, luôn mang cho cô lại cảm giác ấy:"Lãng Thần, mình kết hôn nhé!"
- Chuyện này. .. . . .Để sau hãy tính.- Cứ mỗi lần nhắc đến chuyện này, anh thực khó xử, anh không hề yêu cô, chỉ do cô mang thai con anh thôi. Dù sao đó cũng là máu mủ của Vương gia, không thể để cho nó bị người đời chà đạp được.
- Sau này, anh lúc nào cũng sau này, Nhi nhi cũng đã hai tuổi rồi, anh còn đợi đến bao giờ nữa, chẳng lẽ vẫn còn đợi Lăng Hoàng Lệ? Em muốn em và Nhi nhi cũng có một danh phận đàng hoàng, chứ không phải là "vợ lẻ con hoang".
- Không có. Như bây giờ, không phải rất tốt sao?
- Anh thấy bây giờ là tốt sao?- Liên Vi cười lạnh:"Nhi nhi rồi cũng sẽ lớn, anh sẽ phải giải thích với con như thế nào, trong khi mà giấy tờ đăng kí kết hôn còn không có, chẳng lẽ nói đó là 'sự cố sau khi say rượu' của anh sao?Nhi nhi con bé luôn muốn có một đứa em trai. Vậy mà sau khi em sinh Nhi nhi ra anh không hề chạm vào em. Em cũng là phụ nữ, cũng có tôn nghiêm riêng của mình. . ."
- Anh xin lỗi.- Bây giờ, đây là câu duy nhất anh nói được.
- Anh cho rằng, một câu xin lỗi đó là xóa hết tất cả sao? Thứ em cần không phải là nó, thứ em cần là danh hiệu Vương thiếu phu nhân kìa.-Liên Vi tức giận, mặt đỏ bừng.
- Thứ em cần, bây giờ anh không thể cho được.- Tiếp tục dây dưa, cũng không có kết quả gì,nói xong câu đó, anh liền xoay người rời đi.
Liên Vi đứng lại đỏ bừng mặt. Lại chợt nhớ về đêm hôm ấy. . . . . . .
|
Chương 22: Gặp Lại Tại Trường Học (1) - Đoạn Tuyệt Quan Hệ?
Liên Vi men theo vách tường, ngồi bệt xuống, òa khóc lớn.
Chuyện tình đến giờ, cô muốn sao?
Trong tất cả mọi chuyện, cô cũng là người bị hại mà!
Cô vĩnh viễn cũng không thể quên cái đêm đáng sợ ấy, cái đêm xỉ nhục. Giống như ma quỷ vậy, lúc nào cũng quấn lấy cô, giày vò cô, hủy hoại tất cả những thứ mà cô có.
Lúc đó, Lăng Hoàng Lệ rời đi, Vương Lãng Thần không màng đến cô, đi tìm khắp nơi tìm cô ta, cả người gần như sụp đổ. Đau khổ cũng không rõ, cô cũng không biết phân biệt rõ là hương vị gì, chạy đến bar uống rượu, một ly rồi lại một ly, cuối cùng lại say mèm, không biết trời đất gì hết. . .
Cho đến khi tỉnh lại, đã thấy mình ở trong một hẻm tối có bao nhiêu là mùi. Một khuôn mặt có râu ria xồm xoàm, trên mặt có một vết hằn sâu, đang thô bạo mà cởi sạch quần áo của cô.
Mà cô, cũng vì quá sợ hãi, cũng chẳng thể kêu cứu hay la hét, chính xác vì chút sức cũng không còn. Cô chỉ có thể khóc và khóc, mặc cho hắn luận động luân phiên trong cơ thể mình, lại bắn thứ chất lỏng nhớt nhác đó vào mình.
Đó thực là một sự sỉ nhục lớn với cô!!!
Lúc đó, cô chỉ muốn chết đi, nhưng cô lại nhớ, do họ hại cô thành như vậy, mình không thể chết trong đau khổ, sỉ nhục mà để họ nhởn nhơ vui vẻ sống hạnh phúc. Hận thù, chính hận thù đã vực cô dậy, giúp cô thoát khỏi cái chết.. . . .
Tháng sau, cô đi khám thì lại phát hiện mình mang thai, lại muốn phá bỏ, cứ do dự mãi, cuối cùng lại quyết định giữ nó lại.
Thừa dịp lúc đó anh buồn, say rượu, vảy máu lên giường, sau đó nói với anh mình và anh đã xảy ra quan hệ, Mượn gió bẻ măng, nói đây là con của họ.
Nhưng mấy năm nay, cô luôn lo sợ anh sẽ phát hiện bí mật này, sợ anh phát hiện đây không phải con anh, sẽ vứt bỏ cô và con, quay trở về bên ả đàn bà đó. Đứa con này. . .là thứ duy nhất mà cô có thể kiềm chân anh. . . . .
Mà.. . . hôm nay Lăng Hoàng Lệ trở về, nếu anh biết được sự thật, người thiệt hại lớn nhất vẫn là cô. Cô lúc này như con chim bị giam trong lồng, sống trong đau khổ và âu lo. . .
Cô thành ra thế này, tất cả là do ả đàn bà đó mà ra. Do cô ta, mà cô mới bị một chuyện sỉ nhục như vậy. . .
Triệt hạ Lăng Hoàng Lệ, đó là điều mà cô suy nghĩ ngay lúc này.. . . .
____________________________________________________________________
. . . . . . . . . . Lăng thị - Chi nhánh tại Bắc Kinh. . . . . . . . .
- Tổng giám đốc, năm phút nữa có cuộc họp cổ đông.
- Mấy giờ rồi?
- Bốn giờ rưỡi ạ.
- Hủy cuộc họp ngày hôm nay.- Nói rồi cô lấy chiếc áo vest trắng, khoác lên vai, đi xuống đại sảnh công ty, rồi đi ra garage.
Hôm nay, là ngày học đầu tiên mà cô cho Vũ Kì và Kì Thư học trường ở Bắc Kinh, chưa quen bạn nào, cô sợ chúng buồn mà cô lại không đón chúng đúng giờ, tối về lại giận cô.
Đỗ xe trước cửa trường học, vừa bước xuống xe, cô đã thấy một đám đông hướng về phía giữa trường. Tò mò mà cô cũng chạy vào xem, thì lại thấy hai bóng dáng nhỏ bé quen thuộc đang đứng ở giữa:
- Xin cho tôi vào.- Mọi người cũng rất biết điều mà tránh ra, cô đi vào giữa. Đập vào mắt cô là Liên Vi. . . . . đang định giơ tay tát vào má Vũ Kì. Mà Kì Thư thì khép nép đứng phía sau anh trai, vẻ mặt sợ hãi. Mọi người thì đứng đầy ở đó, vậy mà không ai vào cứu, chẳng lẽ họ không thấy hai đứa trẻ đang bị bắt nạt?
Bàn tay kia đang định buông xuống vào má trái của tiều Kì, cô chợt bắt tay của Liên Vi lại, lạnh lẽo nói:
- Cô tát con trai tôi một phát, tôi sẽ tát cả gia đình cô mỗi người mười phát.- Cô giương lên ánh mắt lạnh lẽo, mà hai đứa trẻ nhìn thấy mẹ như nhìn thấy vị cứu tinh, chợt núp sau lưng cô.
- Cô nghĩ cô làm được sao?- Liên Vi cô ta sợ nhưng vẫn to mồm.
- Một chữ họ 'Lăng' tôi, còn nặng gấp trăm lần chữ họ 'Liên' nhà cô.- Nói rồi cô hất tay cô ta ra, cô ta lảo đảo suýt ngã.
Thì. . . một bàn tay đỡ lấy thân hình của cô ta, không ai khác lại là Vương Lãng Thần. Đứa bé thì vui vẻ gọi một tiếng 'papa'.
- Cô. . .định làm gì vợ con tôi?- Anh đã quyết định đoạn tuyệt quan hệ sau cái hôm ở sân bay ấy. Mặc dù vậy nhưng trái tim anh lại hướng về phía cô. . .Anh làm vậy, thực sự là đúng?
|
Chương 23: gặp Lại Ở Trường Học (2)
Nghe thấy giọng anh lạnh nhạt như vậy, cô rất ngạc nhiên, cực kì ngạc nhiên. Nhưng chỉ trong tức khắc, cô liền bình tĩnh lại.
Cô nghĩ, như vậy là tốt cho cả anh và cô, kết thúc mối quan hệ này.
Nhưng thực sự, cô bây giờ đã chẳng còn lưu luyến chi, vì cô đã có mái ấm, đã có nơi để về. Bây giờ cô phải sống vì cô, vì Ranniel, vì con, và vì tương lai của Lăng thị.
- Có chuyện gì sao? Tôi nghĩ anh cũng nên hỏi ' vợ yêu ' của mình thì sẽ chính xác hơn là hỏi tôi đấy.- Cô vừa nói xong lại nhếch miệng cười, cố ý là nhấn mạnh hai từ ' vợ yêu ' cũng như để nói rằng: Đoạn tuyệt quan hệ? Càng tốt, cô ấy là vợ anh, chứ không phải tôi, tôi không muốn dài dòng.
Nói rồi cô dẫn tiểu Thư vừa tiểu Kì ra xe, để lại bao nhiêu là những lời bàn tán, đa số là không tốt đẹp gì.
Vừa để tiểu Thư và tiểu Kì lên xe, thì có một chiếc Lamborghini đen đỗ ngay trước mặt.
Hai đứa bé đang từ trên xe chạy bật xuống như một chiếc lò xo.
Người đàn ông kia cũng từ trên xe bước xuống.
- Papa.- Hai đứa bé chạy tới, nhảy vào lòng người đàn ông.
Người đàn ông đón lấy hai đứa bé, giọng âu yếm hỏi:
- Hai đứa hôm nay học ở trường mới có vui không?
- papa, hôm nay Min ( tiểu Thư ) được mười điểm đấy, papa dẫn Min đi ăn Kentucky ( KFC ) nha.- tiểu Thư dụi dụi cái đầu vào ngực người đàn ông, đôi mắt mở to như nai con, giọng nói nũng nịu.
- Papa, Vic cũng được mười điểm, Vic cũng muốn đi nữa.- tiểu Kì cũng nũng nịu, tay bấu víu lấy cánh tay người đàn ông.
- Được, ta dẫn hai con đi ăn Kentucky.- Người đàn ông đứng lên ôm hai đứa bé hai bên, giọng khởi lởi, cưng chiều.
- Anh à, anh cứ nuông chiều chúng nó sẽ hư đấy.- Cô đi đến bên cạnh anh, dùng tay chỉnh ca-vat của anh.
- Bảo bối của anh, đương nhiên là để cưng chiều.- Vừa nói anh vừa hôn vào trán cô.
. . . . . . . . . . . . .
Mọi phụ huynh đứng ở đó lúc nãy bêu rếu bao nhiêu thì giờ lại hâm mộ bấy nhiêu.
Cha tài giỏi, mẹ xinh đẹp, con trai hoàng tử, con gái công chúa!
Gia đình này thật đẹp!
Gia đình hạnh phúc, lại giàu có, ai mà chẳng hâm mộ?
Riêng anh, nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc bên người hôn phu. Quả thực anh rất khó chịu.
Nhưng, khó chịu thì sao chứ. . .Vương thị cũng không đủ sức để đánh đổ Lăng thị và Hoàn Cầu. Thôi thì chỉ biết nhìn từ xa, chôn cất tình yêu nơi đáy lòng.
Nhưng, thực anh có làm được không? Chỉ sợ khi nào nhớ quá anh lại làm những chuyện không nên làm.
- Vương tổng, chào anh.- Ranniel thấy Vương Lãng Thần liền đi tới bắt tay anh.
- Ranniel tiên sinh.- Anh cũng bắt tay lại.
- Papa, đó là người xấu, đã hai lần bắt nạt mẹ, cha đừng chơi với ông ta.- Tiểu Thư nhìn papa mình, chu miệng bất mãn, nhìn đáng yêu cực kì.
- Vương tổng thực xin lỗi, do tôi quá nuông chiều nó.- Ranniel xin lỗi.
- Không sao không sao. - Anh cười xòa.
- Vương thiếu phu nhân, hân hạnh.- Ranniel nhìn thấy Liên Vi, liền chào.
Liên Vi cũng rạng rỡ mỉm cười:"Ranniel tiên sinh, hân hạnh."
Thực sự, nhìn thấy Ranniel, cô đã ấn tượng từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng lại thấy anh ta đang hạnh phúc bên cạnh Lăng Hoàng Lệ, lại thôi. Không nên đi quá, nếu không, Vương phu nhân danh hiệu này cũng chẳng còn.
Vì. . . .cô thấy. . .Ranniel rõ ràng là nổi bật hơn so với Vương Lãng Thần. Ranniel, anh ta chỉ hơn chứ không kém. . .
Lăng Hoàng Lệ, tại sao làn nào cô cũng may mắn hơn tôi?
___________________________
Ta muốn xây dựng hình ảnh nam chính là Ranniel .
Nhưng nhiều bạn không muốn Ranniel lên thay.
Xin cho ý kiến bằng cách bình luận ạ <3 Love all!
|
Chương 24: Anh Dạy Hư Em Đấy!
______Buổi tối - Biệt thự Aless____
(Biệt thự Aless này là một biệt thự của nhà Ranniel tại Bắc Kinh nha!!)
Từ giờ chiều khi đi chơi xong, Ranniel đã vào phòng sửa văn kiện.
Cho đến khi màn đêm đã buông xuống, sương cũng bắt đầu bao phủ, cô muốn vào phòng nghỉ ngơi. Khi đi qua phòng làm việc của Ranniel, thấy vẫn còn sáng đèn, còn anh thì đang chăm chú phê duyệt văn kiện. Đèn bàn chiếu vào khuôn mặt anh, khuôn mặt ấy, lúc nào cũng ấm áp như vậy, ấm áp như tâm hồn anh. . .Và...đã sưởi ấm trái tim cô.
Do dự mãi cô cũng quyết định đẩy cửa bước vào: "Vẫn còn đang bận sao?"
- Ừ.- Anh vẫn không ngẩng đầu lên, tiếp tục phê duyệt văn kiện, nói thêm: "Hoàn Cầu lần này hợp tác với Vương thị, đây là một hợp đồng quan trọng."
Anh nhìn kỹ văn kiện một lúc, đột nhiên vươn tay, nắm lấy bàn tay cô, vuốt ve ngón tay cô.
Cô có chút căng thẳng, sửng sốt. Vì từ bốn năm nay, anh cùng lắm cũng chỉ là hôn, chưa bao giờ làm tới quá 'chuyện đó'. Cô đôi lúc lo lắng cho anh, lại hỏi thì anh chỉ bảo: "Người tình tay phải"
(_ _")
Anh vẫn chăm chú xem văn kiện, tay dùng sức kéo cô qua bàn làm việc, nhẹ nhàng đặt cô lên đùi anh, vòng tay qua ôm eo cô, tiếp tục phê duyệt văn kiện.
Cô có chút sửng sốt, lại ngửi thấy mùi nước hoa bạc hà trên người anh. Cái mùi nước hoa này, dù có thấy của ai đi nữa, cô cũng không thấy đặc biệt bằng nước hoa của anh. Dựa vào lồng ngực anh, hình ảnh này nhìn có vẻ rất 'mập mờ', nhưng không biết làm gì cho phải.
Người ta bảo: "Yêu nhau đi cả đường đi", có lẽ đúng. Cô yêu anh, mọi thứ của anh, dù chỉ là một đêm vắng anh ở nhà, là cô lại phải mở tủ của anh, đặt mấy chiếc áo bên cạnh, ngửi thấy mùi hương trên áo mới bắt đầu an tâm chìm vào giấc ngủ. . .
Ranniel đột nhiên cảm thấy cô có chút miễn cưỡng, vừa duyệt văn kiện, vừa dịu dàng hỏi:
- Căng thẳng sao? Có nghĩ đến một ngày như vậy không?
Vừa nói anh vừa cúi xuống, hôn vào trán cô.
Cô không biết trả lời ra sao, chỉ lặng lẽ cúi đầu.
Rốt cuộc Ranniel xử lí xong văn kiện, buông bút máy xuống, chậm rãi quay đầu nhìn qua, lại thấy Lệ nhi ngồi ngại ngùng trong lồng ngực mình, giống như thiếu nữ, không tự chủ cười nhẹ một tiếng, ôm eo cô, xoay người cô lại đối mặt với mình, để cô nhìn mình, sau đó chậm rãi hỏi: "Đã gặp cha của hai đứa bé chưa?"
Trong lòng cô không tránh khỏi căng thẳng, sau đó lại nhìn anh, thừa nhận nói: "Đúng vậy, em đã gặp cha hai đứa bé. . ." Giọng cô cứ nhỏ dần nhỏ dần rồi nhạt nhòa vào không khí. . . Nhưng ở khoảng cách gần như thế này, anh có thể nghe thấy, đó là đương nhiên. . .
Anh chớp mắt, sau đó lại lặng yên nhìn cô. . .Sợ anh hiểu lầm, suy nghĩ trong cô rối loạn, vội vàng giải thích: "Không phải em cố ý không nói với anh, anh là người đáng được biết những chuyện về Min và Vic hơn ai trên thế giới này, nhưng em. . . ."
Cô dừng lại, nhìn ánh mắt ôn nhu của anh, những lời định nói trong đầu, lập tức tan biến, anh lại nói:
- Anh tin em.- Giọng anh chắc nịch, chỉ cần một câu nói như vậy thôi nhưng cho cô thêm bao nhiêu sức mạnh. Nhưng lại thấy anh âm thầm chịu đựng thay mình, nhìn anh với ánh mắt lo lắng, anh lại bảo:
- Không sao, anh cũng không muốn tò mò nhiều về cha đứa bé, anh chỉ cần, anh, em, tiểu Kì và tiểu Phương ở chung một chỗ, dưới một mái nhà, như vậy là quá đủ. Nếu như chuyện cha của hai đứa bé em không muốn nói thì anh cũng không can dự vào, ai cũng cần có những tâm tư riêng, cũng cần không gian riêng cho đối phương thở. . .
Cô nghe anh nói xong, hốc mắt ửng đỏ lên, tay đấm lên lồng ngực rộng lớn của anh: "Anh dạy hư em đấy, anh dạy hư em rồi. Nếu cô gái mà quá được nuông chiều, sẽ coi thường những người khác."
Thấy mắt cô bắt đầu lã chã nước mắt rơi, anh lại hôn lên đôi mắt ửng đỏ của cô: "Thôi nào, không được khóc, anh không thích em khóc, như vậy sẽ rất xấu, anh muốn nhìn thấy một Lệ nhi hay vui vẻ và thường xuyên nở nụ cười. . ."
Nghe lời anh nói, cô có chút nản lòng:
- Em buồn ngủ quá, đi ngủ trước đây.
Cô vừa bước đi được ba bước, thì vòng eo bị ai đó giữ chặt lại. . .
|