Nắm Lấy Tay Anh
|
|
Sau khi gột rửa bụi bẩn và phiền muộn, Minh Anh ra khỏi phòng tắm trong hình dáng sạch sẽ tươi tắn như mọi khi.
Còn đang bận lau khô tóc thì Minh Anh đã thấy Thảo bê bát phở thơm lừng nghi ngút khói đến trước mặt.
- Cho chị! Ăn đi tí còn có sức cãi nhau với anh Hiếu, máy sấy trong ngăn kéo kia kìa – Thảo chỉ. – Chị lấy dùng đi!
- Em không ăn à? – Minh Anh nghe tiếng dạ dày réo như sấm rền nhưng cô vẫn hỏi cho phải phép.
- Em ăn rồi. Cái này là mua cho chị thôi.
- Em biết chị sẽ đến à? – Minh Anh ngạc nhiên.
- Em chưa nói là chị rất ngốc à? Chị yêu à, không dùng đại não để nghĩ thì nó sẽ teo lại mỗi ngày đấy, có biết chưa?
Dứt lời Thảo quay đầu đi vào trong phòng.
Lần đầu tiên trong đời Minh Anh bị một cô nhóc 17 tuổi lên lớp cho như thế đấy. Không lẽ cô ngốc tới mức ấy? Nhưng thôi, phải ăn đã, có thực mới vực được đạo. Minh Anh lập tức cầm đũa lên đánh chén một bữa no nê.
Vừa đúng lúc cô bê bát để vào bồn rửa thì nghe tiếng cửa mở. Thảo trong phòng đi ra, Hiếu từ bên ngoài đi vào. Hai anh em nhìn nhau rồi lại cùng nhìn vào trong bếp. Hạ Thảo nói.
- Hai người tự giải quyết nhé! Em phải đi bây giờ. Tối nhớ đến xem em diễn đấy. Bye bye!
Cô bé đi rồi, để lại trong căn nhà hai con người với một bầu không khí kì cục.
- Bát để đấy lát anh rửa. Em mau ra đây ngồi đi. – Cuối cùng thì Hiếu cũng lên tiếng.
Minh Anh nuốt khan, cô đành đặt miếng mút xuống, lúi cúi đi đến chỗ anh, nhìn bộ dạng đúng là đang vô cùng hối hận.
Thả người xuống tấm nệm sofa, Minh Anh chẳng dám ngẩng đầu nhìn Hiếu. Cô biết cô sai rồi, Minh Anh nín thở chuẩn bị tinh thần đón nhận trận đại hồng thủy đến từ cơn giận của Hiếu.
Nhưng cuối cùng mọi chuyện lại không như cô nghĩ.
- Tối qua em đi đâu? – Hiếu ngồi xổm trước mặt Minh Anh, nắm lấy đôi tay cô, hỏi vô cùng dịu dàng.
Minh Anh không biết phải phản ứng thế nào. Sao anh không mắng cô, giống như cái cách Hạ Thảo đã làm ấy, thà như thế còn dễ chịu hơn.
- Có nghe anh hỏi không? Em đã ở đâu suốt đêm hôm qua?
Nghe đến lần thứ hai, Minh Anh đành ngẩng lên nhìn Hiếu, cô đáp.
- Em xin lỗi.
- Xin lỗi cái gì? – Hiếu vẫn kiên nhẫn hỏi.
- Xin lỗi vì đã nghi ngờ anh. Tại em không tốt, tại em không chịu suy nghĩ, tại em không đủ tự tin, tại em mù quáng. Đều là lỗi của em. Em xin lỗi!
- Em có muốn biết bố mẹ anh qua đời thế nào không?
Hiếu đột nhiên đổi chủ đề, anh ngồi lên ghế bên cạnh Minh Anh, hai tay nắm chặt để trên đầu gối. Hít một hơi thật sâu, anh bắt đầu kể.
- Năm anh 25 tuổi, có lần anh đi tình nguyện cùng với một câu lạc bộ của trường. Bố mẹ anh và Hạ Thảo thì đi về quê. Trong nhóm bạn đó, có hai người cùng tên với anh. Trong hai người đó lại có một người dùng điện thoại cùng loại với anh. Một đêm đốt lửa trại, bọn anh đàn hát, ăn uống rất vui vẻ. Đến rạng sáng thì cậu bạn Hiếu kia của anh bị đau bụng. Đau đến nỗi bọn anh phải gọi xe đưa cậu ấy đến bệnh viện tỉnh. Rồi anh chủ nhiệm câu lạc bộ gọi báo tin cho bố mẹ cậu ấy. Nghe tin con trai phải mổ ruột thừa, họ lo lắng lập tức lái xe đến chỗ bọn anh đang ở, bất chấp đường đêm có nhiều nguy hiểm.
Nghe đến đây, không hiểu sao tim Minh Anh bỗng thắt lại, sao cô có cảm giác như chuyện gì đó sẽ xảy ra, cô nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay Hiếu, nắm chặt lấy.
- Rồi cậu ấy mổ xong, được đưa đến phòng hồi sức cấp cứu. Lúc đó điện thoại của cậu ấy lại đổ chuông. Anh chủ nhiệm kia vô cùng hoảng sợ khi nghe máy. Bọn anh được biết, bố mẹ cậu ấy đã gặp tai nạn trên đường tới bệnh viện, cả hai đều không qua khỏi, chỉ có cô con gái ngồi phía sau là còn sống sót. Mọi người cùng đi tới phòng cấp cứu để nhận dạng nhân thân cho cậu bạn kia. Lúc đó anh mới biết, không phải bố mẹ cậu ấy bị tai nạn mà chính là bố mẹ anh, chẳng hiểu tại sao, hai người bọn anh cầm nhầm điện thoại của nhau từ lúc nào.
Một giọt nước mắt lăn dài trên má Hiếu. Minh Anh cũng vô cùng xúc động.
- Chỉ vì một nhầm lẫn vô cùng nhỏ, em biết không. Nhầm điện thoại là chuyện bình thường, nhưng nhầm tới nỗi mất cả cha lẫn mẹ trong cùng một đêm thì lại ngoài sức tưởng tượng của anh. Hạ Thảo khi ấy mới mười hai tuổi, con bé bị thương nặng, nằm viện điều trị tới nửa năm trời mới hồi phục. Khi nó tỉnh lại, nó đã khóc mất hai ngày ba đêm. Nó nói bố mẹ đến thăm anh. Nó nói bố mẹ lo cho anh nên không ngủ được mà lái xe quay về. Nhưng sao anh vẫn khỏe mạnh còn bố mẹ lại bỏ nó mà đi.
- Em xin lỗi. Em xin lỗi anh.
Minh Anh khóc to, cô ôm lấy Hiếu, ôm thật chặt.
Một chuyện đau lòng như thế, sao anh có thể vượt qua được cơ chứ. Anh chỉ có một mình, không hiểu anh đã phải chịu đựng khổ sở tới mức nào. Minh Anh thương Hiếu, thương cho cả cái chết đáng tiếc của bố mẹ anh.
- Vì thế… – Hiếu nói tiếp – Lúc biết tin em vì hiểu nhầm anh mà không về nhà. Cũng không biết em đi đâu. Anh đã rất sợ. Anh sợ em cũng giống với bố mẹ anh, đi rồi không bao giờ về nữa.
- Em biết rồi, em biết rồi mà. Lần sau em sẽ không làm thế nữa. Nhất định không có lần sau. Em hứa! Em hứa mà.
Lau nước mắt cho Minh Anh, Hiếu nói thêm.
- Tuyệt đối! Không được phép biến mất mà không nói một lời biết chưa!
Minh Anh gật đầu.
|
NẮM LẤY TAY ANH Tác giả: Bảo An Chương 29: Chương 29 (Chương Cuối) Ads Sau ba năm, với bao tâm huyết và sự cố gắng, cuối cùng cũng đến ngày khánh thành công trình đầu tiên từ ngày Minh Anh tiếp quản công ty. Đó là dự án mà cô và Hiếu đã cùng nhau làm, có thể coi như đứa con tinh thần của hai người. Vậy nên đứng trước bao nhiêu ánh đèn flash và ống kính máy quay, Minh Anh và Hiếu đều vô cùng tự hào. Đếm từ một đến ba, cà hai cùng với hai vị lãnh đạo nữa của công ty cùng cầm kéo cắt băng trong tiếng vỗ tay hưởng ứng của tất cả mọi người. Hoa giấy được bắn lên, Hiếu quay ra nhìn Minh Anh bằng ánh mắt hạnh phúc.
Dự án phía nam thành phố, công trình ông Hải Minh đặt rất nhiều hi vọng, cũng là lý do khiến Minh Anh biết mùi bị bắt cóc là thế nào. Cuối cùng cũng đã hoàn thành.
Sau bữa tiệc ăn mừng của công ty, Hiếu liền lái xe đưa Minh Anh đi.
- Chiều còn phải về ăn sinh nhật con cái Trang đấy anh, mình đi đâu bây giờ? – Minh Anh hỏi khi nhìn ra bên ngoài thấy xe đang di chuyển trên đường cao tốc.
- Bí mật, đến nơi em sẽ biết thôi.
Lại cái trò bí mật, Minh Anh cũng quen dần với kiểu úp mở của Hiếu rồi nên chỉ cười chứ chẳng hỏi thêm gì nữa. Cô hơi mệt nên đề nghị anh.
- Em ngủ một lát, lúc nào đến anh gọi em nhé!
- Ừ, em cứ ngủ đi! – Anh đưa tay vuốt tóc cô rồi đáp dịu dàng.
Đã ba năm rồi, Minh Anh vẫn không thấy chiếc nhẫn nào, cô cứ chờ, chờ mãi cũng chẳng biết khi nào mình mới được mặc váy cưới. Ngay đến Trang và Tùng cũng đã kết hôn, con trai của họ đã được một tuổi rồi, còn Minh Anh chỉ dám mơ chứ chẳng dám hỏi anh chuyện đám cưới. Cô cứ nghĩ mãi rồi cũng thiếp đi, trong giấc ngủ cô nghe thấy tiếng gió thổi, tiếng chim hót, cảm nhận được ánh nắng, được hơi ấm từ người đàn ông bên cạnh. Cảm giác vô cùng bình yên.
- Em yêu, đến rồi. Dậy thôi! – Hiếu khẽ lay vai Minh Anh gọi.
Tỉnh giấc, cô gái nhìn ra xung quanh, hơi rướn người vươn vai cho đỡ mỏi. Bấy giờ mới phát hiện ra địa điểm mình đang ở.
- Đây là…? – Cô thắc mắc.
- Ừ, nghĩa trang. Anh đưa em đến thăm bố mẹ anh. Mau xuống xe nào.
Mấy lần giỗ trước, Hiếu đều viện cớ công việc bận rộn, quê anh lại xa, nên không cho Minh Anh đến chỗ này. Đột nhiên hôm nay anh lại đổi ý. Quả là bất ngờ.
Minh Anh bước xuống khỏi xe, rồi cùng Hiếu ra phía sau lấy đồ. Hóa ra anh đã chuẩn bị từ trước. Hoa, nước, đồ lễ, anh đều để sẳn trong cốp từ lúc nào rồi.
Leo lên đồi, Minh Anh đi sát theo Hiếu, dù là ban ngày, nhưng cảm giác đi giữa nghĩa trang vắng vẻ cũng khiến Minh Anh không mấy thoải mái. Cô chỉ mong anh đi nhanh hơn để cô chạy theo cho đỡ sợ.
Cuối cùng cũng đến mộ của bố mẹ Hiếu, anh đặt thùng đồ xuống, rồi nắm lấy tay Minh Anh, nói.
- Tới rồi, chào bố mẹ đi em.
Cô gái nghe lời, lập tức cúi đầu lễ phép.
- Con chào hai bác, con là Minh Anh. Lần đầu gặp, mong hai bác thứ lỗi cho con vì không đến sớm hơn.
Sau đó, Hiếu nhanh chóng bày biện đồ lễ ra. Anh cắm hoa vào lọ, rửa chén, rót rượu, đặt hoa quả lên đĩa, rồi đốt nhang. Mọi thao tác đều vô cùng thuần thục.
Thắp hương cho bố mẹ xong, Hiếu đứng dậy. Đi đến chỗ Minh Anh đang đứng, anh nắm lấy tay cô.
- Anh có chuyện muốn thưa với bố mẹ nên mới đưa em tới đây. Lúc nãy anh hỏi thì bố mẹ đã đồng ý rồi, bây giờ anh qua hỏi em.
Nói đoạn anh buông tay Minh Anh, luồn tay vào túi áo ngực lấy ra chiếc hộp nhung màu đỏ sẫm. Dưới gốc cây bạch đàn, trước phần mộ, hương hồn của hai bậc trưởng bối, hai đấng sinh thành, Hiếu quỳ một chân xuống, mở nắp hộp hướng đến trước mặt Minh Anh.
- Em có đồng ý cùng anh trải qua mọi vấn đề của cuộc sống? Cùng anh xây dựng một gia đình nhỏ? Cùng anh nắm tay đi hết cuộc đời này không?
Cứ tưởng không bao giờ được nghe anh nói những lời đó chứ, Minh Anh thầm nghĩ. Cô thở nhẹ, cố giấu đi niềm hạnh phúc ngập tràn, khẽ gật đầu, cô nói.
- Em đồng ý.
Chỉ chờ có thế, Hiếu đứng dậy, anh chìa tay ra trước mặt Minh Anh, đợi cô tình nguyện đặt tay mình vào rồi tháo chiếc nhẫn trao lại cho cô.
Minh Anh thì để cho Hiếu đeo xong nhẫn, liền kiễng chân áp hai tay vào má anh để hôn. Trao cho anh bàn tay này, cho anh nụ hôn này, cho anh thân thể này, cho anh cả cuộc đời cô luôn. Cho anh hết, không tiếc thứ gì cả.
Bầu trời trong xanh, ánh nắng chan hòa, mây lững lờ trôi nhẹ. Phía xa xa, trên ngọn đồi ấy, dưới tán cây ấy, có hai người yêu nhau.
HẾT
|
NẮM LẤY TAY ANH Tác giả: Bảo An Chương 30: Chuyện Bên Lề 1 Ads1, Chuyện mang thai.
- Anh yêu, nhanh lên hộ em cái. Anh trang điểm à? Lâu thế?
Minh Anh một vai đeo túi lớn, một vai đeo túi nhỏ, đầu đội mũ cói, đứng chống nạnh ở trước cửa nhà. Chốc một lại liếc lên nhìn đồng hồ, rồi chốc một lại phải ấn nút từ chối cuộc gọi.
Bạn bè ở dưới xe đang gào thét gọi tên vợ chồng cô, thế mà chả hiểu Hiếu đang làm gì trong phòng mà mãi vẫn chưa xuất hiện.
Không nhanh lên bị họ bỏ rơi lại bây giờ.
Thực sự Minh Anh đã phải lên kế hoạch tới cả vài tháng mới dành ra được một tuần để cùng đám bạn cấp ba tổ chức đi dã ngoại. Nhà có tới hai CEO thì đương nhiên không thể nào muốn đi chơi là đi ngay được. Nên hiện giờ cô chỉ muốn nhanh chóng thoát ra khỏi căn hộ này, đi xa khỏi thành phố này, đến một nơi có biển, có cát, có đồ ăn ngon, có đồ uống ngọt. Chỉ cần thế thôi.
- Đây, anh xong rồi đây. – Hiếu lúc này mới kéo theo cái vali to tướng đi ra khỏi phòng.
Mí mắt Minh Anh giật giật liên hồi, không hiểu anh định đi di cư hay sao mà mang nhiều thứ thế. Đến đàn bà con gái như cô cũng không cần dùng tới vali to thế cơ mà.
- Anh yêu, em đã bảo để bớt ở nhà rồi, anh mang cái gì thế? Mà em tưởng xếp xong từ hôm qua rồi cơ mà?
- Là lo cho em thôi. Em bị dị ứng, sức khỏe lại kém, anh mang theo thuốc với đồ ăn vặt cho em ấy mà.
Chồng tốt, quả nhiên là chồng tốt. Minh Anh cố nhịn cười, cảm thấy mẹ cô đúng là gặp được quý nhân. Bảo sao bà cưng con rể còn hơn cả con gái.
Xuống tới xe, Minh Anh bị lũ bạn mắng cho tơi bời. Họ nói đã cố tình đến đón nhà cô cuối cùng rồi thế mà vẫn lề mề không chịu được. Minh Anh chỉ biết cười trừ, không dám cãi gì cả. Nhưng lòng vẫn nghĩ, nếu không phải đêm qua anh chồng kia mãi ba giờ sáng mới cho cô ngủ yên thì hai đứa đã không dậy trễ thế rồi.
Chờ cho tất cả yên ổn chỗ ngồi, bác tài mới bắt đầu cho xe lăn bánh. Trên đường đi, mọi người hết thi hát lại kể chuyện, khiến cho không khí không một lúc nào im ắng. Đi dã ngoại kiểu này cảm giác chẳng khác gì hồi trước trường cho đi tham quan, những đứa trầm tính như Minh Anh lúc nào cũng thầm mắng hướng dẫn viên du lịch là nói quá nhiều. Cô ngồi chung với chồng, ngả đầu lên vai anh nhìn ra ngoài cửa kính, mặc kệ lũ quỷ sứ đang bày trò gì.
Buổi tối đầu tiên của kì nghỉ, cả bọn đốt lửa ngoài bờ biển, cùng nướng hải sản ăn. Minh Anh vốn chỉ chờ đợi mãi tới giây phút này, về chuyện ăn uống, Minh Anh và Trang đúng thật là cạ cứng. Hai cô nàng đi chợ mất cả buổi chiều đề mua về cho lớp những món đồ tươi ngon nhất, phục vụ cho đêm liên hoan.
Nhưng đến khi bắc bếp lên chuẩn bị nướng thì Minh Anh lại cảm thấy khó chịu.
Cô không tham gia nấu nướng, vì trong nhóm đã có chồng của Thu Thủy là đầu bếp nên anh chàng đã tự nguyện đảm nhận hết mọi việc rồi. Nhưng khi đến bên Long để xếp đồ ăn lên đĩa thì Minh Anh không nhịn được nữa.
- Ọe! – Cô gái cảm thấy vô cùng khó chịu. – Ọe! – mùi đồ ăn khiến cô không thở được.
Minh Anh nghe thấy cuộc biểu tình trong cơ thể. Cô đặt đĩa xuống chạy nhanh về khách sạn cách đó không xa.
Trang lúc đó ở ngay sau Minh Anh, thấy biểu hiện của bạn mình quá lạ, cô cũng bỏ đĩa xuống chạy theo.
Những người khác thì đang mải trò chuyện nên không biết gì cả. Hiếu cũng được giao nhiệm vụ dọn bàn ăn nên hoàn toàn chuyên tâm vào công việc.
- Sao thế? Đau dạ dày à? – Trang theo Minh Anh vào toilet, vừa vỗ lưng cho bạn vừa hỏi.
Đang trong cơn buồn nôn, Minh Anh không nói được. Cho tới khi cảm thấy khỏe hơn, cô mới đứng dậy khỏi bồn cầu, đi ra rửa mặt.
- Không phải đâu. Tao chưa bao giờ bị đau dạ dày cả. – Minh Anh nói, cô nhìn Trang bằng ánh mắt lo sợ.
Là người từng trải, Trang nghĩ ngay đến vấn đề khác. Cô lại hỏi.
- Mày bị trễ mấy tháng rồi?
Bấy giờ Minh Anh mới hiểu ra. Cô tròn mắt nhìn Trang, đầu nhanh chóng suy nghĩ, rồi đáp.
- Tháng này là tháng thứ hai rồi. Có khi nào…? – Minh Anh nghi hoặc.
- Mày chờ tao. Tao thấy bên kia đường có hiệu thuốc. Tao đi mua que thử cho mày.
Nói dứt lời Trang liền lao đi luôn để lại Minh Anh một mình trong tâm trạng vô cùng hồi hộp.
- Ái, đau! – Hiếu đang gắp miếng cá lên miệng thì thấy ai đó đánh bốp vào vai mình. Anh giật mình kêu lên.
Quay ra Hiếu đã thấy Trang đứng lù lù bên cạnh từ lúc nào. Anh chớp mắt không hiểu, nhưng rồi lại ngồi dịch sang để dành chỗ trống cho Trang ngồi xuống.
Nhưng cô gái không ngồi, cô thấy Hiếu lại tiếp tục gắp cá thì đánh nốt vào vai bên kia cho cân.
- Em bị làm sao thế? Đánh đau vậy? Chồng em ở bên kia cơ mà, có nhầm người không đấy? – Hiếu hạ đũa xuống. Anh cau mày nói một tràng.
- Vào trong kia đi, cái Minh Anh có chuyện muốn nói với anh đấy. Đi nhanh lên.
Trang không trêu Hiếu thêm nữa, cô nói dứt lời liền quay lưng bước đến chỗ cạnh Tùng rồi ngồi xuống cùng anh. Miệng không ngừng mỉm cười. Cô sắp có một đứa con nữa rồi. Hạnh phúc thế này phải ăn cho đã mới thôi.
- Chồng! Bóc thịt cua cho em! – Trang nói, mặt tươi tắn nhìn Tùng nịnh nọt.
- Bóc sẵn rồi đây. Nói A đi!
Không chú ý đến bữa ăn nữa. Hiếu tò mò không biết có chuyện gì, anh đi nhanh về phòng của mình. Mở cửa vào trong, Hiếu thấy Minh Anh đang ngồi trên ghế, quay mặt ra ban công. Vợ anh hôm nay lại có nhã hứng ngồi ngắm sao một mình, quả là kì lạ. Hiếu bước nhẹ tới bên cạnh, choàng tay qua vai Minh Anh từ phía sau, anh áp mặt mình vào má vợ.
- Em yêu, kêu đói từ chiều mà không xuống ăn à?
Minh Anh nghe thấy tiếng Hiếu, cô lại cười. Từ nãy không lúc nào khép miệng lại được. Niềm vui này quả thực quá lớn. Sau vài giây ngồi yên cảm nhận hơi thở, mùi thơm của Hiếu, Minh Anh nghiêng đầu sang một bên, đặt lên môi chồng một nụ hôn.
Sáng hôm sau, Trang được giao nhiệm vụ gõ cửa từng phòng để triệu tập lớp lên đường ra đảo. Nhưng khi gõ đến cửa phòng Minh Anh thì lại chẳng nghe thấy tiếng trả lời. Cô thắc mắc định vặn tay nắm mở ra cho nhanh thì nhìn thấy một tờ giấy treo ở đó.
“Xin lỗi bọn mày, vợ chồng tao phải về trước.”
Vỏn vẹn một dòng chữ cụt lủn, không lý do, không giải thích. Quả đúng phong cách nhà này. Làm cái gì cũng quyết liệt và nhanh chóng.
|
NẮM LẤY TAY ANH Tác giả: Bảo An Chương 31: Chuyện Bên Lề 2 Ads2, Chuyện con cái.
- Mẹ nó ơi, em không nghe con em kêu à? Ra xem nó đòi gì đi! – Hiếu mải mê gõ chữ trên bàn phím laptop ngoài phòng khách, nói mà chẳng ngẩng đầu lên.
- Em đang giở tay, anh hộ em tí đi! – Minh Anh bận thái thịt trong bếp, hoàn toàn chẳng bận tâm tới lời của chồng.
- Anh cũng bận. Con em mà, em lo cho nó đi! – Hiếu vẫn chưa chịu đứng lên.
Thật tình, Minh Anh đã định đặt dao xuống rửa tay đi ra rồi, nhưng nghĩ đến việc cô đang lo cho bữa cơm của anh mà còn bị sai vặt, Minh Anh lại cầm dao lên, cô tiếp tục nói vọng ra.
- Con em nhưng anh là người mang nó về còn gì. Em không biết đâu đấy. Hôm nay đến phiên anh mà. Việc ai người nấy làm.
Từ ngày đồng ý kí giấy đầu tư cho Hiếu mở công ty riêng, Minh Anh thành ra không lúc nào rảnh rang cả. Việc ở cơ quan một mình cô phải giải quyết, bận tối mắt tối mũi, đã thế vẫn còn phải đi chợ, cơm nước, rồi con cái, việc gì cũng đến tay cô. Đương nhiên Hiếu cũng có chia sẻ, nhưng mà dạo này anh ngày càng ỷ lại vào cô nhiều hơn. Ngoài việc rửa bát, hút bụi, và đưa đón mẹ con cô, anh chẳng chịu làm gì cả. Minh Anh đã phải viết giấy phân công dán ở phòng khách nhưng Hiếu lúc nhớ lúc quên, cô chẳng biết làm thế nào.
Đếm đến mười rồi mà vẫn thấy tiếng ư ử phát ra từ nơi cửa ra vào. Hiếu đành chẹp miệng đứng dậy. Còn một chút nữa là làm xong rồi, thế mà cũng không được yên. Ra đến nơi, Hiếu thấy cô nàng chihuahua nhà mình đang cố vớ tới chỗ tay nắm cửa, đuôi thì ngoáy loạn lên, miệng lại sủa ăng ẳng, bộ dạng có vẻ gấp lắm rồi. Anh thở dài lên tiếng trấn tĩnh.
- Được rồi, chờ bố một lát. – Sau đó lại nói to. – Em yêu, dây xích em treo ở đâu?
- Ngay cạnh cửa đấy. Anh không thấy à? – Minh Anh cười thầm, nhưng giọng vẫn rất nghiêm túc.
- À thấy rồi. – Tìm ra vật cần tìm, Hiếu mừng lắm, anh với tay lấy sợi dây, cài vào vòng cổ của cô cún.
Sau đó mới mở cửa ra ngoài. Lắm lúc anh cũng thắc mắc, chẳng hiểu sao chó không biết xem đồng hồ mà tính thời gian còn chuẩn hơn cả người. Bình thường con người mà hẹn nhau tám giờ có khi chín giờ mới thấy mặt. Nhưng cô nhóc này thì hôm nào cũng đúng sáu giờ là đòi đi dạo, nhất định không chệch một giây.
Khi Hiếu dắt Tun Tun về nhà thì đã thấy Minh Anh dọn bàn ăn chờ sẵn. Anh tháo dây xích cho cô chó, để nó vào ăn tối rồi cũng ngồi vào bàn.
Hiếu trong lúc chờ vợ xới cơm mới để ý thấy cái ghế còn trống, anh hỏi.
- Duy đâu em?
- Con đi học đàn, chắc về bây giờ ấy mà.
Minh Anh vừa nói dứt lời thì nghe thấy tiếng chuông cửa, cô đặt bát xuống trước mặt Hiếu rồi lau tay vào tạp dề chạy ra luôn.
- Con trai! Hôm nay ở lớp thế nào?
Giúp con tháo balô ra, Minh Anh chỉ tay bảo Duy vào rửa tay ăn cơm luôn.
Thằng bé chào bố rồi mới đáp lời mẹ.
- Cô Thảo khó tính lắm. Con đánh sai có một nốt mà cô bắt con tập lại cả chục lần. Làm con đau hết cả tay.
Nghe nhóc Duy phàn nàn, Hiếu chỉ biết cười.
- Thôi ăn cơm đi con. Cô có khó tính thì trò mới giỏi được. – anh nói.
- Nhưng mà bắt tập đến chục lần thì không được. – Minh Anh tiếp lời – Để tối mẹ gọi cho cô.
- Thôi, mẹ đừng gọi. Buổi sau cô lại phạt con mất. – Duy nhai xong miếng cơm liền vội xua tay can mẹ.
Cô gì mà đến cháu ruột cũng không châm chước cho tí nào thế, Minh Anh thầm nghĩ. Từ lúc nhóc Duy được hai tuổi, Thảo đã nhìn thấy thằng bé bấm ngón tay trong không trung, cô nói Duy là thần đồng âm nhạc nên nằng nặc đòi vợ chồng Minh Anh cho cô dạy cháu. Đến nay Duy theo lớp học cũng được bốn năm rồi, thế mà Thảo vẫn chưa thỏa mãn sự cầu toàn của mình.
Sau bữa cơm, Duy về phòng tắm rửa, Hiếu hoàn thành việc dọn dẹp, còn Minh Anh thì ngồi xem tivi. Cả ngày, chỉ có duy nhất giây phút này là cô được thảnh thơi thư giãn.
Ngồi xem hết thời sự, Minh Anh ngó nghiêng tìm Tun Tun. Cô nhìn sang người chồng vẫn đang bận lập trình gì đó, hỏi.
- Anh có thấy Tun của em đâu không?
Hiếu cũng ngước mắt lên, anh giả bộ nhìn quanh rồi lắc đầu, sau đó lại cặm cụi gõ bàn phím.
Minh Anh đành để điều khiển tivi xuống rồi đi vào phòng Duy tìm.
Mở cửa thật khẽ, cô sợ làm phiền con nên chỉ ngó đầu vào thôi. Ngờ đâu không thấy Duy trên giường, cũng không thấy ngồi ở bàn học. Minh Anh đi vào, cô nhìn hết một lượt rồi dừng ánh mắt lại chỗ cái lều nhỏ ở góc tường. Cô ghé tai vào nghe.
|
- Tun Tun, ăn đi này… Đến lượt anh… Ừm, ngon quá!
Không biết hai đứa đang chơi trò gì mà cứ chép miệng khen lấy khen để. Minh Anh vén mảnh vải che cửa ra thì lập tức chết đứng.
Cô cầm chóp chiếc lều nhấc luôn để sang một bên, không thể tin là đứa con trai yêu quí đang chia sẻ cái kẹo mút với con chó. Ai lại có một cái kẹo, cứ anh một miếng, em một miếng, hai đứa thay nhau mút như thế bao giờ. Cô có cấm đoán chúng nó ăn kẹo đâu mà sao lại không biết bẩn là gì mà ngồi chui trong này rồi ăn chung như thế. Bực mình, Minh Anh quát lớn.
- Ôi giời ơi, hai đứa có thôi ngay không? Anh Hiếu, vào mà xem con anh đang làm cái gì đây này! – Minh Anh thở dài quay mặt ra nhìn cửa sổ. – Con với chả cái, đến phát điên mất thôi.
- Em bình tĩnh. – Hiếu tưởng chuyện gì, vội chạy tới thật nhanh. Anh vỗ vai vợ an ủi, rồi nói. – Em ra ngoài đi, để bố con anh nói chuyện với nhau.
Nghe thế Minh Anh đành bằng lòng. Cô ôm theo con chó đi ra rồi đóng cửa lại.
- Con trai, sao thế? – Hiếu chờ tới lúc chỉ còn lại hai người mới cất tiếng hỏi.
- Con đang ăn kẹo với em Tun thì mẹ hét lên.
- Kẹo ở đâu con có? – Hiếu bế con ngồi lên giường rồi lại hỏi.
- Em Mai Chi ở lớp cho con.
- Thế sao con không ăn một mình mà còn cho Tun ăn chung?
- Tại cô giáo dạy con có đồ ngon, đồ quý phải biết chia sẻ cho người khác. Bài “làm anh” cũng nói thế mà. Để con đọc cho bố nghe nhé!
Nói đoạn thằng bé leo xuống khỏi giường, đứng nghiêm như đang bị cô giáo kiểm tra bài.
- Làm anh khó đấy/ Phải đâu chuyện đùa/ Với em gái bé/ Phải người lớn cơ…
Cứ thế, thằng bé đọc lưu loát trọn vẹn cả bốn khổ thơ cho Hiếu nghe. Lúc Duy kết thúc, anh còn không ngần ngại tặng cho con một tràng pháo tay.
- Giỏi quá đi!!! – Anh khen. – Con ai mà giỏi thế nhỉ? – Nói đoạn Hiếu tiến đến bên Duy ôm hôn thằng bé.
- Con bố Hiếu ạ! – Duy đáp, giọng tự hào.
Hai bố con cười đùa với nhau vui vẻ vô cùng nhưng không biết rằng bên ngoài cánh cửa ấy, có một người phụ nữ đang ghé tai nghe trộm rồi bĩu môi giận dỗi.
- Con mẹ Minh Anh nữa chứ? Thằng nhỏ này. Chỉ biết nịnh bố thôi. – cô phàn nàn. Sau đó liền quay lưng bỏ đi.
- Được rồi. Nhưng mà Tun Tun là chó, có thương em lần sau cũng không được ăn như thế con biết chưa? – Hiếu dặn.
- Con biết rồi ạ! – Duy hào hứng. Sau đó lại ôm cổ Hiếu nói thầm. – Lúc nào bố đẻ cho con một em bé nhé! Con suốt ngày chơi một mình buồn lắm!
Nghe con nói, Hiếu đứng hình. Anh ôm con đứng thẳng dậy, đi vòng vòng quanh phòng giả vờ suy nghĩ. Cuối cùng kết luận.
- Hừm. Được rồi. Tôi xin nghe theo lời đồng chí! – Dứt lời còn giơ tay lên trước trán trào theo kiểu quân đội.
Ra khỏi phòng Duy, Hiếu tắt laptop rồi về phòng với vợ.
- Con ngủ chưa anh? – Minh Anh đang bận xem tài liệu, nghe tiếng cửa mở thì nhìn lên hỏi.
Hiếu không trả lời, anh nheo mắt nhìn cô, khuôn mặt vô cùng gian manh.
- Anh bị sao thế? – Minh Anh bối rối. Mỗi lần anh nhìn cô kiểu đó, nhất định sẽ có chuyện. – Hôm nay không được đâu nhé! Mai em còn buổi họp sớm.
Nhưng Hiếu không nghe gì cả, anh chỉ lặng lẽ đi đến bên vợ.
Minh Anh không rời mắt khỏi tài liệu trong tay, nhưng cô cảm nhận thấy cái bóng cao lớn đang tiến đến sát chỗ mình. Ngày một gần hơn.
Biết làm sao đây? Thở dài cho có thôi rồi Minh Anh đành đặt giấy tờ xuống bàn, giơ hai tay quá tai tỏ ý đầu hàng.
Sau đó thì tất cả là để thực hiện ước muốn của nhóc Duy. Bố nó quyết sẽ sinh cho nó một đứa em gái, một cô bé xinh đẹp, giỏi giang giống y như mẹ nó vậy.
|