Những Cô Nàng Tinh Nghịch
|
|
Chương 10
Couple Min và My sau khi về nhà thì bị tụi nó và tụi hắn tra khảo đến ‘chết đi sống lại’ để ngăn chặn được tình trạng đó thì Min và My phải khao cả bọn chầu kem, thế là bóp của Min bị thủng một lỗ to không thể to hơn với sức công phá của tụi nó. Hôm nay, Min và My đánh lẻ đi chơi riêng, Bi và Riko cũng vậy nên chủ nhật chỉ còn nó, hắn, Ren, Rin ở nhà. “Ê làm gì đi! Chán quá à” nó than thở. “Hay coi phim đi” Rin đề nghị. “Thôi coi hoài không chán sao mà đòi coi hoài” Ren nói. “Hay mình chơi một trò chơi xem ai thua thì vào bếp nấu ăn! Được không?” hắn lên tiếng. “Được đó!!!” nó, Rin, Ren đồng thanh. “Tôi và Ren là một đội còn cô với Rin là một đội, chỉ cần trong một đội có một người thắng thì xem như đội đó thắng! OK?” hắn đưa ra ‘thể lệ’ cuộc thi. “OK” đồng thanh tập 2. “Một…hai…ba…oẳn tù xì ra cái gì ra cái này…” vâng các anh chị ấy chơi oẳn tù xì ( làm như con nít không bằng -_-) “Haha cô thua rồi vào bếp làm đồ ăn đi haha” hắn cười nhạo nó. “Làm thì làm ai sợ ai!?!” nó hậm hực lôi Rin vào nhà bếp để lại hắn cười như điên phía sau. Tại phòng bếp “Nấu cái gì bây giờ?” nó nhìn Rin. “Hay nấu bít tết đi” Rin nhìn dĩa thịt bò vừa mới mang từ tủ lạnh ra. “Để tao lấy dao” nó đi lấy lại là cây dao…gọt trái cây. ( các nàng ấy một khi đã vào bếp thì chỉ có nước thay mới toàn bộ nhà bếp vì thế từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bước chân vào nhà bếp một lần ) “Cái này dùng được không?” Rin e ngại nhìn cây dao có chút xíu mà đòi chặt cục thịt bò. “Tao thấy mọi người dùng nó gọt trái cây rất tốt! Tao nghĩ là dùng được!” nó phân tích. “OK thôi” tuy chỉ số IQ rất cao nhưng cũng chưa bao giờ vào bếp. “Vậy mày tránh sang một bên đi!” nó đẩy Rin ra. Đưa cây dao lên cao và chặt mạnh xuống “Bốp…” cây dao gãy làm hai lưỡi dao một nơi cán dao một nơi. “Sao nó lại gãy nhỉ?” nó và Rin ngơ ngác nhìn cây dao. “À…tao nghĩ mình nên luộc nó ềm rồi chế biến sẽ dễ hơn!” Rin đưa ra câu nói rất chi là hợp lí. “Ừ để tao!” thế là nó lăng xăng chạy lại lấy cái nồi xuống làm cả đống nồi rơi xuống “Xoảng…” Bọn hắn đang ngồi trên phòng khách nghe tiếng động lạ nên hỏi “Các cô làm gì vậy?” “À không có gì chỉ làm rơi cái nồi thôi” nó nói vọng lên, bọn hắn tiếp tục bật tivi lớn lên để át tiếng tụi nó làm sau bếp. Sau khi đổ nước vào nồi để luột thịt bò thì nó lại chạy đến tủ đựng chén nhưng lại trượt chân bởi vũng nước do nó làm đổ nó cố vịn vào cái gì đó để không té thì “Rầm…Xoảng…” “Á…” nó la lên. “Cháy rồi!!!” tiếp theo là tiếng hét của Rin thế là từ trong phòng khách hắn và Ren nhìn thấy khói bay mịt mù từ trong nhà bếp vội vàng chạy vô. “Các cô làm cái gì…” chưa nói hết hắn im như phỗng, Ren thì hóa đá tại chỗ. Cảnh tượng trong nhà bếp như sau: chén dĩa bể hết không còn một cái nằm vương vãi trên nhà, cái bếp thì bốc khói nghi ngút do Rin làm vì lúc nãy khi nhìn thấy nó té lúc ấy lại đang nhấc nồi lên nên Rin hoảng sợ buông xuống kết quả là….Còn tụi nó thì đứng một bên cúi đầu. Vâng vô tình nhà bếp của nhà nó được sửa sang còn chén dĩa thì thay thế hết toàn bộ. “Các…cô không biết nấu ăn?” hắn ‘hoàn hồn’ sau chiến tích của nó. “Đúng vậy” đồng thanh. “Sao…không nói ngay từ đầu?” Ren cũng tỉnh lại. “Chúng tôi nghĩ lâu rồi không nấu ăn hôm nay nhất định sẽ làm tốt ai ngờ…” nó lại cúi đầu. “Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn” hắn bóp trán nhăn mặt nói ( những nhân viên làm việc đã bị nó đuổi về rồi nên không có ai nấu ăn với lại cái bếp thế kia thì các bạn có thể ăn thức ăn được nữa không ). Đến chiều khi hai couple kia về nghe được ‘chiến tích’ của nó và Rin thì cười mãi không thôi. Cũng may là không có Riko và My nếu không cái bếp sẽ….Từ hôm đó tụi hắn rút ra chân lí ‘Nếu muốn nhà bếp được nguyên vẹn, an toàn và sạch đẹp thì không nên cho tụi nó bước chân vào’.
|
Chương 11
Một buổi sáng mát mẻ, trong lành đã đến mọi người đều đã chuẩn bị một tuần mới tốt đẹp riêng nó thì… “Mày định ngủ đến bao giờ hả con kia!!!!” My đang sử dụng giọng nói oanh vàng’ thánh thót của mình ‘nhẹ nhàng’ gọi nó dậy. “5 phút nữa thôi!” nó nói xong kéo chăn chùm kín đầu. “Mày nó lần thứ 10 rồi đó con kia!” My giật mạnh chăn xuống. “Thế thì 1 lần nữa có sao!” nó tiếp tục ngủ. “Mày đừng trách tao độc ác…” My nở nụ cười nham hiểm. “Rào…” vâng tình hình bây giờ là nó ướt như chuột lột còn My thì đứng cạnh bên với chiếc xô trong tay đang nhìn nó với ánh mắt không thể gian hơn được nữa. “A…con kia sao mày lại dùng nước lạnh sao không dùng nước ấm hơn một chút! Lạnh chết tao luôn rồi nè” nó bật dậy hét. “Vậy lần sau tao dùng nước nóng cho nó ấm nhé!” My nhìn nó thách thức. “…” nó im lặng đi làm vscn. ~ “My à giọng mày càng ngày càng khỏe đó!” Rin chọc My. “Chút xíu nữa là tao té thẳng xuống đất luôn rồi nè!” Riko nhăn nhó, mọi người cười rộ lên. “Thôi được rồi! Ăn hiếp người ta hoài đi!” Min giải vây khi thấy ‘vợ’ mình bị một ‘bầy lang sói’ trêu chọc. “Trời ơi!! Mới sáng sớm mà ‘vợ chồng’ đồng lòng ghê quá!!” giọng nó từ cầu thang truyền tới. “Mày..mày..nói..gì..kì..vậy” My đỏ mặt lắp bắp. “Nó nói đúng mà mới sáng sớm mà tụi mày làm ghê quá!” Bi cũng lên tiếng. “Cuối cùng mày theo phe ai hả thằng kia!” Min bức xúc. “Đương nhiên là em tao rồi!!” Bi vênh mặt. “Mày..mày…” Min tức không nói nên lời. “Tao sao đẹp trai quá chứ gì! Mày không cần nói đẹp bẩm sinh mà!” Bi vừa nói vừa đưa tay lên vuốt tóc kiểu như là đúng rồi. “Mày đúng là tự kỉ ‘level max’ luôn rồi!” hắn sợ nhà chưa đủ loạn nên lên tiếng. “Mày vừa nói cái gì?” Bi nổi nóng khi bị hắn dìm hàng. “Thôi thôi cho tao xin! Sắp trễ rồi kìa!” Ren nãy giờ im lặng cũng lên tiếng. Tụi nó và tụi hắn đến trường trong sự im lặng trước giông bão. Tiết đầu của tụi nó là tiết toán của ông thầy Hiệp khó tính. Đương nhiên nó không thể tránh khỏi ‘nanh vuốt’ của ông thầy khi nó ngủ gục. “Ai cho em ngủ trong giờ học của tôi hả em kia?” ông thầy đứng ngay bàn nó. “Tên khốn nạn nào dám…dám…” âm thanh nhỏ dần khi nó nhìn thấy ông thầy. “Em nói ai là tên khốn nạn hả em kia?” ông thầy nghiến răng nghiến lợi. “Ơ bạn đó đâu có nói thầy đâu ạ! Nhưng mà thầy lại lên tiếng vậy có nghĩa là…” My đứng lên đòi lại ‘công bằng’ cho nó. “Em nói gì?” ông thầy mặt đỏ lên. “Em thấy bạn nói đúng đó thầy” Riko ra vẻ vô ( số ) tội đứng lên nói. “Em…em…” ông thầy không biết nói sao. “Em sao thầy! Em học giỏi lắm phải không? Ai cũng nói vậy hết á! Thôi kệ em chấp nhận lời khen của thầy” Riko cười híp mắt, còn tụi nó và tụi hắn thì nhịn cười sắp nội thương. “Rầm…” một xác người vừa mới nằm xuống nguyên nhân hết sức ‘oanh liệt’ vì bị ‘trúng đạn’ từ tụi nó. “Haha…” cả lớp nó cười không ngừng nghỉ, cuối cùng còn một vài người có ‘lương tâm’ đi lại ‘hốt xác’ cho ông thầy lên phòng y tế ‘yên nghỉ’. Vì tiêt tiếp theo cũng là tiết toán nên vô tình lớp nó trống luôn 2 tiết. Sau khi lôi Rin xuống căn-teen thì tụi nó bắt đầu tra khảo “Nói mau mày thích Ren đúng không?” nó lên tiếng trước. “Mày nói gì vậy?” Rin mặt hơi đỏ. “Thành thật khai báo sẽ được giảm nhẹ tội” Riko cười nguy hiểm. “Ơ..tao…” Rin mặt càng đỏ. “Thừa nhận đi! Mặt đỏ hết rồi kìa” My ‘khích lệ’. “Ờ thì…có chút chút” Rin cú đầu ngượng ngùng. “Vậy là có đúng không?” nó. “…” Rin không nói gì chỉ gật đầu. Nó cười cầm điện thoại bấm bấm gì đó. Bên nó thế này, vậy bên hắn thì sao Bi nhận được tin nhắn của nó, cất điện thoại vô túi gật đầu với hắn, cuộc tra khảo bắt đầu “E hèm… Ren này! Tao có việc này rất rất quan trọng muốn hỏi mày” Min hắng giọng ra vẻ nghiêm trọng. “Có việc gì mày nói đi!” Ren cũng hơi nghiêm lại. “Mày đã thích ai chưa?” Min. “Sao..sao mày lại hỏi vậy?” Ren hơi lắp bắp. “Thì mày trả lời đi!” Min. “Có!” Ren thành thật trả lời. “Ai thế?” Bi cười rất chi là gian nhìn Ren. “Ờ…là…là…” Ren lắp bắp đỏ mặt. “Rin đúng không?” hắn im lặng nãy giờ cũng lên tiếng. “…” Ren bỏ bừng mặt gật đầu. “Vậy sao chưa tỏ tình?” hắn vẫn duy trì trạng thái lạnh nhạt tra khảo. “Tao sợ Rin không đồng ý” nói tới đây Ren hơi chùng xuống. “Yên tâm nó cũng thích mày đó! Nu vừa mới nhắn tin cho tao nè” Bi cười tươi nhìn Ren. “Thật không?” Ren nửa tin nửa ngờ nhìn Bi. “Thật! Cần tụi tao tạo cơ hội ày không?” Bi lại cười gian nhìn Ren. Ren gật đầu như băm tỏi. “Ngược lại tụi tao có 1 điều kiện!” Min cũng cười nham hiểm. “Được mày nói đi!” Ren đồng ý mà không biết mình đã rơi vào bẫy. “Chầu tối nay mày đãi” Bi và Min đồng thanh. Nụ cười đông cứng trên khuôn mặt Ren, quạ bay đầy đầu. “Tụi mày ác lắm” Ren uất ức nhìn tụi hắn tiếc thương cho chiếc ví của mình.
|
Chương 12
“Rin ơi Rin! Mình đi công viên giải trí chơi nhé” nó tí ta tí tớn chạy vào phòng gọi Rin, lúc này nhìn nó không còn lãnh khốc như lúc làm chị 2, chỉ nhìn thấy vẻ hồn nhiên đáng yêu như thiên thần của một đứa bé. “Nhưng..” Rin ra vẻ khó xử. “Đi mà mọi người đang đợi kìa” nó làm nũng khiến Rin không thể không đồng ý. “Được rồi đợi mình chút” nhìn thấy vẻ đáng yêu của nó khiến Rin dịu dàng hơn cả dịu dàng. “Nhanh nhé!” nó cười sau đó xoay người ra khỏi phòng. Đến công viên giải trí ai cũng nhìn tụi nó và tụi hắn với ánh mắt ngưỡng mộ, hình trái tim. Sau khi mua vé vào cổng, tụi nó ‘lôi’ tụi hắn chơi hết trò này tới trò khác, tụi hắn đi chơi tụi nó mà cứ tưởng đi chơi với con nít. Khi chơi đã thì tụi nó và tụi hắn quyết định ngồi nghỉ ngơi trên ghế gần đó mà trên tay mỗi đứa lại cầm một…cây kem. “Chán quá! Mới đây mà hết trò để chơi rồi!” nó nói xong mặt ỉu xìu. “Hay mình chơi trò đó nha!” My nháy mắt với nó chỉ vào ‘Nhà băng’ đơn giản vì ở trong đó mát lạnh rất thích hợp vào đó khi trời nóng. “Được đó thuận tiện cho…” nó bỏ lửng câu nói, mọi người ai cũng hiểu duy nhất chỉ có Rin nhà ta vẫn không biết gì. Sau khi Rin và Ren vừa bước vào “Rầm…” cánh cửa lập tức đóng lại. “Cạch… cửa khóa luôn rồi” Rin nói sau khi đẩy cửa. “Bây giờ làm sao?” nó quay lại hỏi mọi người. “Đương nhiên là đợi tụi nó ra rồi đi về chứ sao” mọi người đồng thanh. “Sao hôm nay xui quá vậy nè” Rin nhăn nhó. “Em không cảm thấy đâylà cơ hội tốt sao?” Ren. “Anh..anh..nói vậy là sao?” Rin hơi hoảng khi thấy Ren nói như vậy. “Em không nhận ra được điều gì sao?” Ren. “…” Rin im lặng nghe Ren nói. “Thật ra hôm gặp em ở quán bar anh đã có cảm tình với em, sau một thời gian tiếp xúc với em, nhiều lúc cảm thấy em rất dịu dàng, đáng yêu tuy nhiều lúc cũng rất trẻ con nhưng không giống như những người con gái khác, ở trước mặt anh luôn tỏ ra dịu dàng thùy mị rất giả tạo. Lúc nhìn thấy em cười tim anh như đập lỗi một nhịp, nụ cười của em giống như tia nắng mặt trời ấm áp và anh nhận ra rằng mình đã thích em” Ren nhìn Rin bằng ánh mắt chân thành “Em làm bạn gái anh được không?” Thời gian như ngừng lại khi Rin im lặng không nói gì làm Ren cảm thấy hơi hụt hẫng. . . . . . . “Em đồng ý!” Rin nói xong cười thật tươi. “Thật không???” Ren giờ phút này phải nói là không còn gì vui mừng hơn nữa. “Thật” Rin vẫn giữ nụ cười đó làm tim Ren đập càng nhanh, lúc hai người chuẩn bị hôn thì “Rầm…” 6 cái xác nằm chồng chất lên nhau có cảnh tượng rất chi là đẹp mắt do nó nhỏ con không chen lại những người ‘bự’ con nên bị đẩy ra sau còn hắn không có hứng thú nên cũng đứng ở phía sau kết quả là Bi bị đè dưới cùng tiếp theo là Min, My, Riko riêng nó và hắn thì mặt đối mặt môi chạm môi. Giờ phút này 8 người im lặng mở to mắt nhìn hắn và nó. “AAAAAA….” nó hoàn hồn đẩy hắn ra hét lên. Mọi người sau khi nghe tiếng hét của nó thì cũng giật mình nhìn nó và hắn. “Tên điên kia! Ai i cướp nụ hôn đầu của ta hả??? Tức chết mà!!!” nó đỏ mặt nói xong cũng bỏ chạy lên xe. Còn hắn thì đang ngẩn ngơ bởi nụ hôn khi nãy, mặt ngơ ngác trông đến tội, đến khi bị lôi đi hắn mới hoàn hồn. Còn nó thì ‘Quái lạ tại sao tim mình lại đập nhanh như vậy chứ? Hơn nữa còn cảm thấy như có điện giật khi hôn hắn nhỉ? Chẳng lẽ mình đã….Không thể nào!’ nó suy nghĩ xong thì lắc đầu như cong chóng. “Mày làm sao vậy?” My cười gian nhìn nó. “Không..không..có…gì?” nó lắp bắp. “Thật không? Sao đỏ mặt rồi?” Riko cũng xen vào. “Nụ hôn khi nãy thế nào?” Rin cũng rất rất rất là gian nhìn nó. “Không…có gì chỉ là nóng quá thôi!!!” mặt nó không thể nào đỏ hơn được nữa, nhìn rất đáng yêu. “Thôi về đi! Nói nữa là nhiệt độ của cái mặt nó làm cháy xe luôn đó!” My nói xong cười ha hả làm nó quê tới không nói gì. Còn hắn thì cứ im lặng từ lúc lên xe đến khi về nhà không nói câu gì, trong đầu thì ‘đấu tranh tư tưởng’ không ngừng…. Chiều tối cả bọn kéo nhau đến quán bar, chỉ có hắn ở nhà, một mình ngồi trên sân thượng, hắn bắt đầu nhớ lại ngày đầu tiên gặp nó, rồi đến nụ cười như ánh mặt trời của nó, khuôn mặt tươi cười nghịch mỗi khi bày trò, những lúc nó giận dỗi khi không được món mình thích. Ngước lên bầu trời đầy sao ‘Chỉ còn 3 ngày nữa là tròn 3 năm rồi, nếu như ngày ấy em không trở về, anh sẽ tỏ tình với cô ấy, sẽ hoàn thành nguyện vọng của em tìm một người yêu mình và mình cũng yêu người đó sống thật hạnh phúc’ hắn mỉm cười nhẹ nhàng khi tự mình nói ra câu đó. Hai ngày trôi qua cũng bình thường, tụi nó đến lớp thường bày trò phá phách chọc thầy cô nhiều khi nhập viện và quan trọng là trong tiết hóa tụi nó ‘lỡ tay’ đổ hơi ‘nhiều’ nguyên liệu đến khi đốt thì phòng hóa học hoàn toàn được thay mới. Nó thì thường hay tránh mặt hắn vì nhớ đến nụ hôn hôm ấy. Đến ngày thứ ba… “Hôm nay nghỉ học một bữa được không?” hắn hỏi khi chỉ còn mình hắn. “Được! Có gì không?” nó vẫn còn hơi ngại. “Tôi dẫn cô đi chơi” hắn cười. “…” nó đơ người trước nụ cười của hắn. Hắn thì im lặng nắm tay nó đi ra khỏi trường, mọi người nhìn thấy cảnh này thì vô cùng tức giận liếc mắt nhìn nó nhưng không dám làm gì vì đã có lời cảnh cáo nếu như động vào nó. Hắn đưa nó vào công viên giải trí lần trước nhưng lần này chỉ có nó và hắn cùng đi, hôm nay đi với nó hắn gỡ bỏ vẻ lạnh lùng thường ngày. Hắn đưa nó đi chơi hết công viên giải trí bao gồm những trò lần trước nó không được chơi. “Đói bụng quá à!” nó phụng phịu nhìn nó. “Được rồi! Đi ăn thôi!” hắn bật cười trước vẻ đẹp của nó. Đến quán ăn, nó gọi cả một bàn đồ ăn khiến hắn muốn lồi con mắt ra ngoài mặc dù đã biết nó ăn rất nhiều, còn mọi người thì nhìn nó như người ngoài hành tinh. “Ngon quá!!!” nó cầm ly nước cam uống hết. “…” hắn im lặng cầm khăn giấy lau miệng cho nó khẽ mỉm cười. “Cảm ơn anh!” nó lí nhí đỏ mặt. Hắn và nó tiếp tục đi chơi hết cả ngày đến khi không còn ánh mặt trời mới bắt đầu về nhà, điều đặt biệt là hắn chọn đi bộ về nhà chứ không đi xe. Dưới bầu trời đầy sao, hai người đi bên nhau trông rất lãng mạn. “Tôi mỏi chân quá á!!” nó ngồi xổm xuống đất. “Lên đi” hắn đưa lưng về phía nó. “Được không?” nó nghi hoặc nhìn hắn. “Yên tâm tôi sẽ không quẳng cô xuống đâu mà lo” hắn phì cười. Nó chậm chạp ‘bò’ lên lưng hắn. Tựa vào lưng hắn nó cảm thấy rất ấm áp, an toàn, một cảm giác được che chở bảo vệ. Bất giác môi nó vẽ lên nụ cười hạnh phúc. Hắn đang suy nghĩ không biết có nên thổ lộ với nó không. Trong lúc hắn suy nghĩ thì không biết mình đã bất giác nói ra suy nghĩ luôn. “Cô đã từng yêu ai chưa?” nói xong hắn mới phát hiện, nhưng đã lỡ phóng lao thì phải theo lao thôi. “Chưa!!!” tim nó đập thình thịch ‘Sao hắn lại hỏi vấn đề này? Không lẽ hắn định…’ “Thật sự trước đây tôi đã từng yêu một cô gái” hắn ngừng lại. “Rồi sao?” một cảm giác chua xót xuất hiện trong lòng nó. “Cô ấy rất dịu dàng, đáng yêu, đôi lúc cũng nghịch ngợm giống cô” nói tới đây hắn phì cười “Chúng tôi đã từng rất yêu nhau cho đến ngày này 3 năm trước cô ấy bỏ đi không nói tiếng nào chỉ để lại duy nhất một bức thư. Khoảng thời gian đó tôi đã rất suy sụp lúc đầu tôi hoang mang tìm kiếm, đến nhà cô ấy thì mọi người nói gia đình cô ấy sang Mĩ, sau đó tôi điên cuồng uống rượu đêm nào cũng uống cho đến sáng, chỉ mong quên được cô ấy. Sau đó tôi bị Bi, Min, Ren giáo huấn ột trận tơi bời từ đó tôi bắt đầu trở nên lạnh lùng sống khép mình chỉ nói chuyện với Bi, Min, Ren” hắn đau xót khi kể lại chuyện của mình. “…” nó cũng bàng hoàng khi biết hắn từng có một chuyện đau lòng như vậy. “Cho đến một ngày tôi gặp em, lần đầu tiên nhìn thấy em tôi biết trái tim tôi đã rung động vì em. Nụ cười trong sáng thuần khiết ấm áp như ánh nắng mặt trời. Thời gian qua dần tôi từ từ nhận rõ thêm trong tim tôi đã có một vị trí dành cho em. Tuy thời gian gặp nhau không được bao lâu, nhưng từ nụ cười, mỗi cử chỉ của em đã làm tan chảy trái tim tôi. Khiến trái tim tôi một lần nữa vì em mà mở ra. Nếu có thể mong em hãy chấp nhận yêu anh, cho anh một cơ hội, để em có thể bên cạnh anh được không?” hắn thâm tình nói. “Tôi không biết anh có một quá khứ như vậy! Nếu đã như vậy tôi tình nguyện ‘vá’ trái tim lại cho anh! Thật sự tôi cũng không ghét anh!” nó ra vẻ cao thượng nói. Nó nhẹ nhàng tựa đầu vào vai hắn cảm nhận sự hạnh phúc bình yên này… Tại một căn biệt thự tại Mĩ “Thưa tiểu thư! Có một chút trục trặc nên tuần sau mới có thể về nước được!” một ông lão khoảng 40 tuổi nói. “Được rồi! Phiền bác sắp xếp giùm con” vị tiểu thư kia lễ phép nói ‘Phong! Anh đợi em! Chỉ vài ngày nữa em sẽ được gặp anh rồi’ cô mỉm cười hạnh phúc. ——————————————— Liệu nó và hắn sau đêm nay sẽ được hạnh phúc? Vị cô gái kia là ai? Có phải khi cô gái đó trở về sẽ làm tình cảm của nó gặp sóng gió? Quan trọng là nó và hắn có đủ tình yêu để vượt qua sóng gió lần này không? Không ai nói trước được! Mời các bạn xem nhé chap sau thôi là cô gái đó sẽ xuất hiện rồi
|
Chương 13
Hôm sau sáng sớm nó đã nhận được điện thoại từ mama nó. “Alo….” giọng vẫn còn ngái ngủ. “Còn ngủ hả con gái yêu?” giọng mama nó vang lên hưng phấn. “Dạ!!! Có chuyện gì không mama?” nó vừa ngáp vừa trả lời. “1 tiếng sau con ra sân bay đón mama nha” mama Riko nói. “Sao ạ? Mọi người về rồi!” nó bật dậy. “Ừ! Nhớ kêu thằng Bi luôn nhé! À mà nhớ chuẩn bị ra khỏi sân bay chúng ta sẽ đi gặp bạn của mama ở đó!” mama Rin dặn dò. “Dạ con biết rồi!” nó nhảy từ trên giường xuống sau đó gọi 3 con bạn dậy. “Nhanh lên đi mama về rồi kìa!” nó nói xong cả bọn chạy toán loạn để chuẩn bị. “Con nghe nè mama” hắn cất giọng lạnh lùng cố hữu của mình ra nhưng trong đó vẫn có chút dịu dàng. “Con chuẩn bị lát nữa đi gặp bạn của mama nha! Họ mới về nước hôm nay! Nhớ kêu luôn Min và Ren đó. “Dạ con biết rồi! Chừng nào vậy mama?” hắn. “Khoảng 1 giờ sau đó!” mama hắn. “Vâng” sau khi cúp máy hắn cũng bắt đầu kêu 2 con ‘heo’ ngủ kia dậy. Tại sân bay Mọi người đều đang nhìn 4 nữ 1 nam rất đẹp đứng tại một chỗ. Ai đi qua lại cũng ngắm nhìn hoặc lấy điện thoại ra chụp hình, còn xin chữ kí nữa chứ. “Pama làm cái gì mà lâu quá vậy nè?” nó nhăn nhó vì mỏi chân. “Đến giờ mà cũng không thấy ai hết?” Riko cũng bắt đầu mất kiên nhẫn. “Đợi chút xíu nữa thôi mà! Ráng lên đi” Bi an ủi Riko. Vừa lúc đó… “Mama…” cái giọng ‘oanh vàng’ của My lại cất lên khiến mọi người được dịp đi khám tai. “Oa…mama con nhớ người quá!” nó nhào lại ôm mama nó. “Con không nhớ chúng ta sao?” các pama đồng thanh nhìn nó. “Không có! Con nhớ tất cả mọi người lắm lắm luôn!” nó cười tươi chạy lại ôm từng người một. “Con cũng nhớ mọi người lắm” Riko, Rin, My cũng chạy lại ôm các pama. “Được rồi! Hôm nay các con đi theo gặp bạn của papa luôn đi!” papa nó nói. “Dạ!” tụi nó đồng thanh sau đó lên xe, chỉ tội Bi nhà ta bị bắt ôm một đống hành lí lên xe do các pama bỏ lại. Tại nhà hàng sang trọng, pama tụi nó cùng tụi nó tiến vào. “Chào ông Vũ” papa nó tiến lại ôm người đàn ông tên Vũ. “Chào ông Thiên! Lâu rồi không gặp!” người đàn ông tên Vũ là papa hắn. “Là các anh/cô..” tụi nó và tụi hắn đồng thanh. “Các con quen nhau hả?” mama nó nói. “Thôi ngồi xuống đi rồi nó!” mama hắn lịch sự. “Dạ tụi con là bạn cùng lớp!” điều này đương nhiên mọi người đều biết rồi vì do pama tụi nó và tụi hắn sắp đặt mà. “Hôm nay mama về đây là có việc muốn thông báo cho các con biết?” mama nó nói. “Việc gì vậy mama?” nó đưa ly nước lên uống. “Tuần sau tụi con sẽ đính hôn!” mama Riko vui vẻ nói. “CÁI GÌ???” cả đám hét lên riêng nó thì sặc nước luôn. “Chính xác là đính hôn với Windy, Ren, Bi và Min!” mama hắn tiếp lời. “SAO???” đồng thanh tập 2. “Thật…thật…thật…không…vậy…mama…?” nó đặt ra câu hỏi cũng là câu hỏi của cả đám. “Đương nhiên là thật bộ các con tưởng tụi ta nói giỡn à?” papa nó lên tiếng cả đám…im bặt không hé một lời. Hôm đó pama của tụi nó và tụi hắn nói chuyện gần tối luôn mới dừng. “Hiện giờ chúng ta đã thực hiện xong lời hứa rồi! Bây giờ các ông bà cùng chúng tôi đi du lịch đi, tuần sau về tổ chức lễ đính hôn cho tụi nó sau!” mama nó nói với pama tụi hắn. “Ừ được đó! Mà từ hôm nay con và Nu, Bi và Riko, Ren và Rin, Min và My ngủ chung một phòng nhá để quen sau khi đám cưới!” mama hắn cười gian. “Đúng đó để mama biết được là ta sẽ cắt thẻ của mấy đứa hết đó!” mama Riko cũng cười rất chi là gian. “Vâng ạ” tụi nó não nề, ngoài mặt thôi chứ trong lòng mừng tới tung hoa rồi. Thời gian qua dần, tụi nó và tụi hắn không còn đi học nữa ( vốn dĩ tụi nó không đi học cũng có sao đâu ), nó thì hầu như ngày nào hắn cũng đưa nó đi chơi, hết công viên, quán kem, khu vui chơi, khu thương mại. Thời gian qua với nó mà nói là những chuỗi ngày vô cùng hạnh phúc nhưng trước lễ đính hôn 2 ngày. “Anh này! Ngày mai 2h chiều mình gặp nhau tại quán kem Sweet nha!” nó nói khi hắn định đi ngủ. ( Từ khi ngủ chung phòng thì hắn luôn ngủ ở sofa đương nhiên 3 tên kia cũng vậy ). “Ừ! Ngủ ngon!” hắn mỉm cười. “Ngủ ngon” Ngày hôm sau Lúc 1h30 hắn chuẩn bị đi thì “Alo..” hắn nghe điện thoại giọng lạnh lùng vì đây là một số lạ. “…” “Phải! Cô là ai?” hắn nhíu mày hỏi. “…” “Cái gì?” hắn như không tin vào tai mình, ngắt điện thoại hắn chạy ngay đến chỗ cô gái đó nói mà quên rằng chỗ cô gái hẹn hắn cũng là chỗ mà nó hẹn hắn, cũng quên luôn cuộc hẹn của nó với hắn… Còn nó thì đang ngồi trong quán kem tủm tỉm cười nhìn món quà mà nó đã tự tay chuẩn bị hắn… Hắn bước vào quán mà không để ý rằng nó ngồi gần bàn của hắn. Một cô gái tiến lại chỗ hắn sau đó cất giọng nói trong trẻo “Chào anh lâu rồi không gặp” cô nở nụ cười dịu dàng. “Cô…cô là Thiên Anh?” giọng nói của hắn mang theo nghi ngờ. Nó ngạc nhiên khi nghe giọng của hắn quay lại thì thấy hắn đang nói chuyện cùng với một cô gái, nó cũng im lặng xem hai người nói gì. “Vâng!” cô nhẹ nhàng đáp sau đó ngồi xuống. “Quay về làm gì?” hắn lạnh lùng. “Em…quay về tìm anh” cô thoáng cứng nhắc khi nghe anh nói như vậy. “Hừ…khi xưa cô bỏ đi không nói lời nào mà bây giờ tìm tôi làm gì?” hắn hừ lạnh. “Em..em..xin lỗi, là em không tốt em không nên bỏ đi mà không nói lời nào!” cô nói nước mắt rưng rưng. “Cô có biết lúc cô bỏ đi tôi đã sống như thế nào không? Tôi lao vào uống rượu như những tên nghiện rượu! Uống đến điên cuồng! Vì sao? Vì để quên cô!” hắn phẫn nộ nói. “Em xin lỗi!” cô nói mà nước mắt rơi không ngừng. “Cuối cùng là lí do nào mà khiến cô phải bỏ tôi đi?” hắn hơi dịu lại khi thấy cô khóc. “Là em…bị bệnh tim cần phải qua Mĩ điều trị! Mà tỉ lệ thành công rất thấp nên em không dám nói cho anh biết” nói tới đây cô òa khóc nức nở. “Thôi! Thôi! Anh biết rồi!" hắn sững người "Anh xin lỗi! Em nín đi!” hắn ngồi bên cạnh vòng tay an ủi cô. “Phong! Anh còn yêu em không?” cô ngước lên nhìn hắn thở dốc “A…” cô ôm ngực trái kêu lên đau đớn. “Em bị sao vậy?” hắn lo lắng. “Em..em..không sao chỉ là bệnh tim còn chút chưa khỏi thôi!” cô nén xuống tiếp tục hỏi “Anh…còn yêu em không?” “Anh…yêu em!” hắn không đành lòng nhìn cô như vậy, tạm thời cho cô đáp án vừa lòng đợi đến khi cô khỏe hẳn hắn sẽ nói rõ mọi chuyện. “Vậy được rồi! Bây giờ mình đi ăn đi!” nói xong cô khoác tay hắn bước ra ngoài…. Nó lặng người khi nghe hắn nói câu đó ‘Thì ra từ trước đến giờ hắn chưa từng yêu mình! Hắn luôn có một bóng hình ở trong tim mà không ai thay thế được! Khi cô ấy rời đi hắn đau khổ nên mới lấy mình ra làm người thay thế! Thì ra hắn đùa giỡn với mình! Haha mày thật ngu ngốc khi nghe lời hắn’ những giọt nước mắt như pha lê rơi trên khuôn mặt của nó không ngừng, hình ảnh trước mắt nhòe đi nó rời khỏi quán. Ra khỏi quán trời bắt đầu mưa, mưa trút xuống dữ dội như khóc thương mối tình đầu đau khổ của nó, nước mắt của nó trộn với mưa vừa mặn vừa chát. Trong màn mưa trắng xóa, bóng hình nó cô đơn lẻ loi, bi thương, mọi người đều tỏ ra đáng thương cho nó, lúc này trên tay nó vẫn cầm hộp quà do chính tay nó tặng cho hắn… Nó về nhà trong tình trạng người thì ướt sũng, mắt thì sưng đỏ lên. Hỏi gì nó cũng không trả lời chỉ biết đờ đẫn từng bước bước lên phòng. Vào phòng tắm nó xả nước lạnh lên người, khiến người nó run lên sau đó như bừng tỉnh khỏi giấc ngủ say. Nó điều chỉnh nước vừa ấm sau đó ngâm mình trong bồn, từng câu từng chữ trong quán kem hiện về nó bất giác lại rơi nước mắt… Nó nên làm thế nào đây, do quá mệt mỏi cộng thêm dầm mưa quá lâu nên nó ngủ ngay sau khi chui lên giường….
|
Chương 14
Sáng hôm sau nó dậy sớm hơn mọi ngày. Mọi người vẫn còn ngủ, chỉ có hắn là không biết sáng sớm đã đi đâu. Nó đi bộ ra công viên tận hưởng không khí trong lành vào buổi sáng. Đi được một lúc nó và hắn gặp nhau nhưng trong tay hắn là tay của cô không phải nó… “Sao em lại ở đây?” hắn sửng sốt buông tay cô ra làm cô cảm thấy hụt hẫng. Tối qua hắn về nhà định xin lỗi nó thì thấy nó ngủ nên thôi, không ngờ lại gặp nó. “Em đang đi dạo!” nó cười yếu ớt. “Ai vậy anh?” cô ngước lên hỏi hắn. “Đây là Nu em gái của Bi!” hắn trả lời nhưng mắt vẫn dán chặt vào nó. “Thì ra là em gái của anh Bi! Chào em chị tên Thiên Anh là người yêu của anh Phong!” cô cười ngọt ngào. Nó thì chết sững mặc dù đã biết cô là bạn gái hắn nhưng vẫn không khống chế được cảm xúc của mình. “Chị còn có việc! Tạm biệt em! Mình đi thôi anh!” cô nắm tay hắn kéo đi. Cô nhận thấy quan hệ giữa nó và hắn không đơn giản… Còn nó thì bước đến một chỗ khuất trong công viên ngồi ở đó, trái tim nó vỡ như vỡ nát ra khi nhớ lại chuyện khi nãy, nước mắt lặng lẽ rơi ‘Hắn có người yêu rồi! Vậy nên mình còn tiếp tục ở lại bên hắn làm gì? Thời gian qua tại sao hắn lại nói thích nó, yêu nó cho nó hy vọng sau đó nhẫn tâm đập nát hy vọng đó!’ nó vừa suy nghĩ vừa khóc mà không biết rằng sau lưng mình có người, đột nhiên trước mắt nó tối sầm, nó mất đi ý thức chìm vào giấc ngủ… Cả ngày đi chơi mệt mỏi hắn đưa cô vào nhà hàng ăn tối. “Thiên Anh! Anh có chuyện muốn nói với em!” hắn nghiêm túc nói. “Có phải là chuyện của anh và cô bé đó không?” cô nhìn ly nước trên bàn điềm tĩnh nói. “…” hắn im lặng không nói gì. “Thật ra chuyện này không phải em không biết! Hôm anh nói anh yêu em thì em đã biết anh không còn yêu em. Trước đây khi em hỏi anh như vậy anh sẽ không do dự mà trả lời em! Hôm đó anh đã tỏ ra do dự! Em làm như vậy cũng chỉ muốn giúp anh kiểm tra tình cảm của mình! Đến khi sáng nay khi gặp cô ấy, anh đã không do dự mà buông tay em ra điều đó đã chứng tỏ anh đã yêu cô ấy rồi hơn nữa là yêu rất sâu đậm!” cô điềm tĩnh nói trong giọng nói mang theo chút kìm nén “Nếu đã như vậy thì anh không cần ở bên em! Về bên cô ấy đi!” “Anh xin lỗi!” hắn không biết nói gì hơn. Lúc này điện thoại hắn reo lên phá vỡ không khí căng thẳng “Alo! Có gì không Bi?” hắn. “…” “Mày nói cái gì?” hắn sửng sốt nói. “…” “Được rồi tao về ngay!” hắn lo lắng ngắt điện thoại quay sang cô “Anh xin lỗi! Anh về trước! Em đi taxi về nhé” hắn nói xong lao ra khỏi nhà hàng chạy như bay về nhà. Cô ngồi đó nước mắt rơi xuống ‘Chúc anh hạnh phúc!’… “Có tin gì của Nu chưa?” hắn chạy vào nhà sốt ruột nói. “Hiện giờ vẫn chưa!” bầu không khí vô cùng căng thẳng, các mama thì khóc các papa thì dỗ, còn tụi nó cũng không khá hơn gì, mọi người vô cùng lo lắng. “Buổi lễ đính hôn sẽ hoãn lại! Khi nào cứu Nu về rồi tính tiếp” papa nó từ trên lầu bước xuống, nguyên nhân là do mama nó bất tỉnh. “Ào…” nó bị một xô nước lạnh dội thẳng lên người. “Mày tỉnh rồi à” một giọng nói đanh đá vang lên. “Đây…là…đâu?” nó ngước mắt nhìn xung quanh khi nhìn thấy cô gái đó “Thì ra là mày à? Đại tiểu thư nhà họ Phạm!” nó mỉa mai nói. “Mày câm miệng lại đi! Tất cả tại mày mà tao ra nông nỗi như vậy đó!” Linh nói sau đó chỉ tay lên trán, vết thẹo đó là do pama nhỏ đánh khi biết nhỏ hại gia đình phá sản. “Cạch…” một tên khác cùng với Lam bước vào. “Ô! Chào cô bang chủ xinh đẹp cô nhận ra tôi chứ?” tên đàn ông đó nói. “Hừ…thì ra là tên bang chủ vô dụng” nó hừ lạnh. “Mày câm miệng đi nếu không phải tại mày thì bọn chúng đâu có tiêu diệt bang của tao chứ!” tên đó là bang chủ bang Mèo Hoang đó. “Không nói nhiều nữa điện cho anh nó đi!” Linh nói rồi sau đó đi lại ghế ngồi. “Alo!” giọng Bi vang lên. “Xin chào! Bang chủ bang Evil!” “Mày là ai?” “À tao hả? Tao là bang chủ bang Mèo Hoang đây” tên đó gằn giọng. “Mày bắt em gái tao phải không?” “Em gái mày hả? Đúng rồi hiện giờ nó đang ở trong tay tao!” tên đó liếc nhìn nó. “Mày muốn gì?” “Ngày mai 9h gặp tao tại biệt thự bỏ hoang gần bìa rừng! Nhớ là chỉ có mày với tụi nhóc nếu có thêm người nào thì tao sẽ giết nó! Với lại em gái mày cũng đẹp đó chứ” tên đó cất giọng nham nhở. “Tao cảnh cáo mày nếu như mày dám động đến em tao thì tao sẽ giết mày!” Bi giận dữ nói. Tên đó không nói gì cúp máy luôn. “Được rồi ông đi ra ngoài đi!” Linh ra lệnh, tên đó cũng đi ra ngoài. “Mày muốn gì?” nó thấy Linh lại gần thì nói. “Muốn gì? Không phải tại mày thì thì anh Windy đâu có bỏ tao mày còn dám lên tiếng sao?” Linh hét. “Anh ấy có quan tâm đến cô sao mà bỏ rơi cô!” nó cứng nhắc khi nói đến hắn. “Chát…mày câm miệng ngay…” nói xong Linh xông vào đánh nó tới tấp. Nó im lặng hứng chịu Linh đánh, mặc dù đau nhưng nó không lên tiếng vì nỗi đau trong lòng nó còn đau hơn nỗi đau này gấp nhiều lần. “Được rồi! Chị còn đánh nữa là nó chết đấy!” Lam kéo Linh ra khi thấy nó sắp ngất. “Hừ tha mày đó” Linh và Lam bỏ đi. Một mình nó đau đớn nằm đó chịu đựng nỗi đau thể xác cùng nỗi đau trong tim….
|