The Amber Eyes
|
|
ra tip nhoa c...hay qua ah
|
Tiếp đi bang chủ ơi. E hóng à
|
*Chapter 3: Just star… Not end!
……………………………………
* 03:00 am:
Dưới chân núi vắng lặng xuất hiện tiếng bước chân, người đó khá nhàn nhã, vừa sải bước một cách tình tang vừa lẩm nhẩm hát:
“La lá là la la là.. lá la là lá la” (Làng xì trum OST)
Bóng đêm mập mờ không thể soi kĩ được gương mặt của ai kia. Tuy nhiên, thân hình cô ta khá cao, tầm mét bảy. Mái tóc màu đen nhánh uốn xoăn phần đuôi, vài sợi tóc màu tím biếc ở hai bên bay nhẹ trong gió. Đây đích thực là một teen girl, áo khoát da sành điệu, váy cực ngắn, túi xách hàng hiệu cùng với giày thể thao số lượng có hạn.
Đêm hôm khuya khoắt mà cô ta dám đi lại trong rừng một mình, chắc chắn thân phận cũng không tầm thường. Đôi chân dài đang bước thoăn thoắt bỗng sựng lại, vật thể lạ trước mặt là gì đây?
Jasmin hiếu kì bước nhanh mấy bước, tiến đến bên cạnh người đang bất tỉnh trên nền cỏ với rất nhiều vết thương trên cơ thể.
- Hey girl, are you ok?
Một bên mặt của nó dính đầy máu, tay chân đầy những vết xước chằng chịt có lẽ vì đã lăn từ trên dốc núi xuống. Đôi mắt nó he hé mở, định nói gì đó nhưng rồi lại bất tỉnh.
- Hey, you… hey…. ( Nè, cậu gì ơi…. Nè….)
Jasmin cõng nó trên lưng, cô ta coi vậy mà khỏe. Đôi chân bước thoăn thoắt xuống núi:
- Don’t worry! I will take you to the hospital! ( Đừng lo! Tôi sẽ đưa cậu đến bệnh viện!)
- No…
Nó yếu ớt cự tuyệt, khóe môi tái nhợt cố gắng mím chặt. Jasmin lên tiếng:
- You are injured! If you don’t go to hospital, you will be in danger! (Cậu đang bị thương! Nếu không đến bệnh viện sẽ gặp nguy hiểm đó)
- No..…. don’t….( Không…Đừng….)
- Huh? Why?
- Khô…n…g…. (tiếng Đài Loan)
“Cậu ta là người gốc Đài Loan giống mình ư?”
Nó lại ngất, Jasmin ngừng bước. Cô gái này lạ thật, trông cô ta có vẻ như đang lẩn trốn vậy. Không nghĩ thêm, Jasmin quay ngược trở lại nhắm thẳng hướng nhà mình.
…………………………………..
|
* 10:00 am ngày hôm sau:
Nó cựa mình tỉnh giấc, cảm giác đau buốt lan truyền khắp cơ thể. Tay chân thì không còn dùng sức nổi, đầu óc cứ quay cuồng. Đôi mắt yếu ớt cố gắng mở ra nhìn xung quanh coi mình đã chết hay chưa.
Một căn nhà bằng gỗ cao cấp, không quá 50 mét vuông. Có một máy tính xách tay siêu cấp loại khủng, một dàn máy phát nhạc mẫu mới nhất, diện tích một nửa căn nhà để dành trưng bày quần áo, túi xách, giày dép và nước hoa hàng hiệu. Nhà bếp rộng khoảng 10 mét, dài khoảng 10 mét. Có cả máy giặt, lò nướng, bếp điện từ,… Nói chung mặc dù bề ngoài căn nhà khá nhỏ nhưng bên trong lại cực kì hiện đại và xa xỉ.
Chỉ cần một cái liếc sơ thì nó đã thu thập được bằng đó thông tin. Bệnh nghề nghiệp lại tái phát rồi chăng???
Nó gượng ngồi dậy, vết thương đã được băng bó kĩ lưỡng. Trên người là bộ quần áo ngủ hình mèo Kitty màu hồng rất điệu đà. Nhìn chướng mắt thật! Chiếc bàn gỗ đầy ắp mỹ phẩm bên cạnh có một mảnh giấy nhỏ.
“Cậu ăn cháo trong bếp rồi uống thuốc nha! Tôi sẽ quay về ngay!”
Nó chậm chạp mò mẩm đi thẳng vào nhà vệ sinh thay ngay một chiếc áo sơ mi trắng và quần jean – bộ quần áo đơn giản nhất trong tủ áo của chủ nhà. Đôi môi nó tái đến gam màu sáng nhất, vậy mà nó vẫn lì lợm đi ra khỏi cửa.
“Phịch”
Nó té ngã, cả cơ thể nặng chịch không đứng lên nổi. Đúng lúc Jasmin vừa về tới:
- Cậu chưa khỏe mà đi đâu vậy? Có sao không? – cô nhanh chân chạy đến đỡ nó dậy.
“Tít…tít….tít”
Đồng hồ đeo tay của Jasmin tự dưng réo inh ỏi. Không chần chừ, cô lập tức ấn nút tắt.
- Từ tối hôm qua đến giờ cứ réo quài. Hư rồi sao???
Nó quơ tay một cách bất cần, gương mặt lạnh băng không nói gì. Jasmin vẫn ân cần nắm cánh tay đỡ nó:
- Thái độ gì đây? Tôi là người cứu cậu đó nha!
- Không muốn chết… thì đừng đụng vào tôi! – đôi mắt nó như thể muốn nuốt chửng người đối diện, bờ môi xinh đẹp lặng lẽ nhả ra những từ ngữ sặc mùi cảnh cáo.
Nó giật mạnh cánh tay ra khỏi tay cô, sau đó bước đi thẳng.
- Nè, cậu bị tổn thương phần mềm khá nặng đó! Đừng đi mà, nguy hiểm lắm!!!
Đôi mắt tím biếc của cô lộ rõ sự lo lắng cho người bạn không quen biết kia. Gương mặt đáng yêu nhăn nhó, môi nhỏ mím lại.
Nó cứ như không nghe thấy gì, vẫn cứ đi và đi. Tuy nhiên đến bước thứ 5 là một tiếng động.
“Phịch”
Bất tỉnh lần hai, Jasmin nhanh chân chạy đến dìu nó:
- Lì như trâu!!!
……………………………………..
*Tối hôm đó:
- Cậu là người Đài Loan đúng không? Cậu tên gì vậy? – cô thân thiện hỏi bằng tiếng mẹ đẻ, trên môi là nụ cười rất xinh xắn.
*Im lặng, mặt lạnh*
- Tại sao cậu lại bị thương?
*Quay mặt sang chỗ khác*
- Tôi tên Trác Diệu Mẫn, muốn gọi là Jasmin cũng được. 18 tuổi, giới tính nữ, thích nam giới hân hạnh được biết cậu!
*Dùng chăn trùm kín đầu khó chịu*
- Không thích nói chuyện sao? Vậy thì nghỉ ngơi đi! Hôm nay tôi ở nhà chăm sóc cho cậu nha!
Jasmin quay lưng, nhắm thẳng hướng nhà bếp. Lúc này nó mới tung chăn ra, cô gái đó đúng là lắm chuyện.
……………………………….
|
*Tối hôm sau:
Nó khoát áo khoát của Jasmin, được cô đỡ ngồi lên chiếc xích đu ngoài sân. Cả hai cùng ngồi nhìn lên trời, tối nay có rất nhiều sao.
- Không thắc mắc vì sao tôi sống ở chỗ hẻo lánh này một mình hả?
Nó liếc mắt nhìn cô, sau đó lại chậm rãi ngước mặt lên trời:
- Con nhà giàu…. Thích tự do…. Là hacker…
- Woa! Cậu tài thật nha! Sao cậu biết vậy? – Jasmin tròn mắt kinh ngạc.
- Nhà có tất cả 4 cái camera loại đắt tiền, một cái máy tính chuyên sử dụng các phần mềm loại khủng, trong sọt rác có khá nhiều đĩa mềm, và hơn hết là trong hộc tủ có rất nhiều đơn đặt hàng được in ra từ các vụ làm ăn.
- Cậu là thám tử à?
Nó không đáp, chỉ đưa mặt lạnh nhìn lên trời. Jasmin thấy vậy nên đành kể luôn:
- Ông già tôi là dân buôn đá quý nhưng khổ nỗi lại có tới 5 bà vợ, mẹ tôi thì qua đời lâu rồi. Tôi ghét 5 con mụ đó lắm, suốt ngày cứ tranh giành cãi vã. Vậy là tôi bỏ nhà đi, nhờ biết chút ít về vi tính nên tự làm việc nuôi sống bản thân cũng đã được 3 năm rồi.
“Tít…tít….tít”
Jasmin giơ cái đồng hồ đeo tay lên xem, sau đó lại ngó ngang ngó dọc:
- Sao cứ báo là phát hiện máy định vị quài dzậy trời?
Cô đứng lên, xem xét trên người mình. Sau đó lại cẩn thận kiểm tra chiếc xích đu.
- Rõ lạ… Cái đồng hồ chết tiệt này!
Hàng lông mày của nó khẽ nhíu lại, nó đã vứt bỏ cái đồng hồ cùng bộ quần áo đã mặc lúc bỏ trốn rồi mà. Tại sao vẫn còn thiết bị định vị???
- Cách đây chỉ có 1m??? Cái máy quỷ quái này càng ngày càng quá đáng nha!
Jasmin hậm hực nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ trên tay mình ra sức chửi rủa. Nó đưa tay sờ lên cơ thể, đôi mắt hoang mang.
- Nè, cậu làm gì vậy? – cô thấy lạ liền hỏi.
- Giúp tôi…
….. 3 phút sau….
- Thì ra là nó nằm trong khuyên tai cẩm thạch của cậu. Đúng là không ngờ nha!
Cô nhóc bấm máy tính lạch cạch, nhanh tay vô hiệu hóa cái máy định vị chết tiệt đó.
Nó thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần chậm một chút nữa thôi thì chắc tên Thế Khanh sẽ tìm đến đây mất. Lạy hồn!!! Hèn gì Thế Khanh luôn biết nó ở đâu mỗi khi nói chuyện điện thoại, vả lại chiếc khuyên đó còn được thiết kế đặc biệt một khi đã nạm vào tai thì không bao giờ có thể tháo ra. Nó khẽ nghiến răng, lông mày nhíu lại. Tên cáo già mưu mô chết tiệt!
- Nè, mấy cái này của cậu à? – Jasmin quăng lên bàn một cái usb và một tấm hình.
Nó nhanh tay chụp lấy rồi nắm chặt:
- Ở đâu?
- Trong túi quần của cậu, lúc vứt bộ quần áo đầy máu đó!
- Xem chưa?
- Chưa. Chỉ là …..có liếc qua tấm hình đó một chút! – cô nhóc e dè, có vẻ hơi… sợ nó.
Nó thật nhanh tay đút tấm hình và usb vào túi áo, sau đó leo lên giường trùm chăn lại. Jasmin không nói gì, chỉ leo lên sofa nằm.
“Người đàn ông trong tấm hình đó rất quen! Là ai ta?”
…………………………………
|