Cô Vợ Nhí Đáng Yêu Full
|
|
Cô Vợ Nhí Đáng Yêu Full
Nhỏ cứ nhấp nha nhấp nhổm,ngồi trong căn phòng thân quen của mình mà cứ tưởng như ngồi trên đống lửa. tựdưng nhỏ thấy ghét cái tính “anh hùng rơm “ của mình qua đi mất. Phải chi khôngcó nó thì bây giờ nhỏ đâu có dở khóc dở cười thế này. “Hay là trốn đi? “- cái ýnghĩ ấy bỗng phát sinh khi nhỏ nhìn thấy ô cửa sổ. “Leo tường “- chuyện khôngkhó đối với một đứa nghịch nghợm như nhỏ nhưng hiện tại, trong cái bộ áo dài đỏtươi này thì…Cái đầu óc tí teo của nhỏ hoạt động hết công suất: “Trốn. Khôngtrốn “. Trông nhỏ đến là khổ sở. Cuối cùng nhỏ cũng có quyết định: “Vì tựdo…phải trốn! “. Sợi dây được thả xuống, hai tà áo dài cột sang hông. Lúc nãy định thay đồ,nhưng bây giờ thì coi bộ không kịp nên nhỏ đánh liều…leo đại. Thế là “Kế hoạchchạy trốn “ bắt đầu, nhỏ leo một cách thành thục mặc dù bức tường trơn như bôimỡ. Được “nửa đường “ thì… _Đi đâu đó nhóc ? Tiếng nói quen thuộc làm nhỏ giật thót, trợn tròn mắt nhìn người đứng phíadưới, nhỏ cười méo xệch: _Anh hai! Em định tập thể dục ý mà! _Vậy hả?- Hoàng (anh trai nhỏ) nhướng nhướng mắt- Thế có mệt không em? _Dạ…dạ…mệt! _Thôi đi! Anh biết tỏng em rồi! Trốn chứ gì? _Em…em đâu có đâu !- Nhỏ lắp bắp. _Lừa ai chứ đừng lừa anh! Leo lên đi! Đàng trai sắp đến rồi, để họ trông thấythì… dị lắm!- Hoàng kéo dài giọng trêu chọc. _Em biết rồi! Nhìn thấy cái bộ mặt cậng câng cùng giọng cười của Hoàng mà nhỏ muốn “lộn ruột“. Ước gì bây giờ nhỏ có thể tống vào cái bộ mặt đáng ghét đó một cú đấm thìmới hả dạ được. Trách người rồi lại tự trách mình: “Tiểu Phong ơi là TiểuPhong, mày anh hùng mần chi cho tao khổ vầy nè? “ Lên đến phòng, vừa thở hổn hển vì mệt và tức, nhỏ vừa nhớ đến cái buổi chiều địnhmệnh ấy… Buổi chiều hôm ấy… _Ba má ơi! Nội ơi! Con về rồi nè!
|
Nhỏ chạy ùa vào nhà, trên tay ôm trái dưa hấu dài, miệng thì cười toe toét: _Con mới xí được nè!- Vừa nói nhỏ vừa chìa trái dưa hấu ra. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía nhỏ. “Trời đất! Sao nhiều người quá zậy ? “. Nhỏ cócảm giác như các cơ trên mặt mình đều hóa đá. _Con gái con đứa gì vô ý hết sức- Mẹ nhỏ khẽ mắng- Con không thấy nhà mình cókhách sao? _Dạ con…xin lỗi ạ!- Nhỏ cúi đầu lí nhí. Nói là nhiều người nhưng thực chất là ngoài ba má và nội nhỏ thì chỉ có thêmhai người nữa. Đó là một người phụ nữ trạc tuổi má nhỏ, có thể lớn hơn một tí,ở bà toát lên sự cao sang quyền quý nhưng khuôn mặt phúc hậu của bà lại tạo chongười ta cái cảm giác gần gũi, dường như xóa đi lằn ranh giai cấp. Kế bà là mộtcậu bé khoảng bảy tám tuổi gì đó. Trông nó có vẻ ương ngạnh, điểm này thì giốngnhỏ lắm đây. Nhỏ mỉm cười với cái phát hiện “lí thú “ của mình. Tiếng người phụnữ vang lên: _Con là Tiểu Phong ? Bà nhẹ kéo nhỏ lại gần _Dạ ! _Chào bác Quang đi con! – bà nội nhỏ nói _Dạ con chào bác ! _Ừ, chào con! Ngồi xuống đấy đi con! – Bà mỉm cười – Con năm nay mười tám phảikhông? _Dạ, con vừa mới tốt nghiệp! Con tốt nghiệp loại giỏi đó bác! Nhỏ cười hì hì, nhưng chợt nhận ra mình hơi quá đà, nói đúng hơn là bị hố. Nhỏim bặt. “Ai đời trước người lạ mà không khiêm tốn chút nào” _Con thú vị thật đấy! – Bà Quang bật cười – Ta thích con lắm! Nhỏ nhìn bà bằng ánh mắt khó hiểu : “Lạ thật! Bác ấy có sở thích ngộ ghê” _Phong này! – Tiếng bà nội vang lên kéo nhỏ về thực tại – Bác Quang đây là conmột người bạn thân của bà. Nay bác ấy sang đây là để xin hỏi cưới con cho contrai bác ấy đấy. nội đã đồng ý rồi, con lo chuẩn bị đi! Nội nói một hơi mà nhỏ nghe lùng bùng lỗ tai. Nào là “bạn thân” rồi “hỏi cưới”rồi… nhỏ trấn tĩnh, sắp xếp lại các dữ kiện, bỗng nhỏ bật dậy khỏi ghế lắp bắp: _Trời đất! Gả con? Nội đồng ý là sao hả nội? _Tức là em sắp lên xe bông chứ sao? Vừa nói, Hoàng vừa bước vào nhà với một nụ cười hết sức là “đáng ghét” _Anh… Hoàng lễ phép chào mọi người rồi bước lên lầu, miệng vu vơ hát: “Mai em theo chồng Vầng trăng xin gửi lại…”
|
_Anh sẽ chết với em! – Ném cho Hoàng ánh mắt hình viên đạn, sà vào lòng bà nội,nhỏ bắt đầu thút thít –Nội ơi, con còn nhỏ mà nội, con không muốn lấy chồngđâu..huhu.. con muốn ở nhà phụng dưỡng nội với ba má thôi.. huhu… _Con không phải năn nỉ nữa! Nội đã quyết rồi! Nhỏ càng khóc to hơn, cố ép cho nước mắt chảy ra. Tự dưng bắt đi lấy chồng? Đógiờ nhỏ chỉ biết ăn, học và rủ anh Hoàng đi quậy phá khắp nơi chứ nào biết cóchồng con là cái chi đâu. Giờ bỗng đâu lòi ra “chồng”, hổng shock mới lạ. _Bác xin lỗi! -Bà Quang lên tiếng- Xem như là bác xin con có được không? Nhỏ nhìn sững bà, trông mặt bà buồn thảm quá. Nó làm cho trái tim nhỏ rungring. “Không! Không! Khổ nhục kế đó! Bình tĩnh! Không được sập bẫy!” – Nhỏ tựnói với mình như thế. Giọng bà Quang lại vang lên: _Bác biết là con trai bác không xứng với con. Nó có vợ, vợ nó mất để lại mộtđứa con. Nó lại lớn hơn con những mười tuổi thì quá thiệt thòi cho con. – Bà imlặng vài phút để quan sát diễn biến trên khuôn mặt nhỏ khi nhỏ tròn mắt nhìnthằng bé cạnh bà- Nhưng tội lắm con ah. Vợ mất, nó thay đổi hoàn toàn, chỉ biếtvùi đầu vào làm việc, chẳng màng đến ai, lại thêm cái bản tính lạnh lùng nữa.Tội nhất là cháu của bà, Minh Kỳ!- Đẩy thằng bé đến trước mặt nhỏ, bà nói trongnghẹn ngào- Mẹ mất, ba lại không quan tâm, nó khóc suốt ngày, không nghe lời aicả. Bà buồn lòng lắm! Như để chứng minh cho lời bà, thằng nhóc òa khóc trước mặt nhỏ. Chắc là nó tủithân ghê lắm! Nhỏ thấy trái tim hào hiệp của mình nhảy lung tung. Thôi chếtrồi, kiểu này chắc nhỏ không còn sức lực mà từ chối mất. _Chị đừng từ chối nha chị, chị về làm mẹ em đi mà! Em thích có mẹ lắm!- Minh Kỳtấm tức khóc- Mẹ!!! Đúng là chiêu nước mắt của thằng bé cực kỳ hữu hiệu. Ý chí nhỏ chạy đâu mấttiêu, thế là nhỏ gật đầu, một cách vô thức. _Vậy là chị đồng ý rồi nhá!- Minh Kỳ reo lên. _Ta cám ơn con nhiều lắm!- Bà Quang cười hồn hậu- Ta sẽ sớm tổ chức đám cưới.Cưới vợ phải cưới liền tay mà! Nhỏ không biết mình làm gì nữa. Giờ đầu óc nhỏ trống rỗng. Trời ạ! Nhỏ vừa đồngý cái gì thế nhỉ? Nhìn mọi người cười vui vẻ bàn chuyện đám cưới mà lòng nhỏ héo hon. Thôi thế làhết! “Ách giữa đàng lại mang vào cổ “ thì còn kêu ca gì nữa! _Đàng trai đến rồi! Tiếng hô kéo nhỏ về hiện thực. Hiện thực là nhỏ chuẩn bị lên xe bông trong khicòn đi học. Hic! Vậy là hết. _Ê, chuẩn bị xong chưa nhóc ?- Hằng (bạn thân của nhỏ ) bước vào- Hahaha lấychồng mà cái mặt bí xị zậy ? _Mày có tin là tao quánh cho răng môi đi chơi hết luôn hông?- Nhỏ trừng mắt. _Nè đừng có hù tao nha! Từ nay mày khỏi ăn hiếp tao nữa rồi! Chồng mày sẽ trịmày!- Nói đến đây Hằng ôm bụng cười- ÔI tưởng tượng cái cảnh Đông Phương TiểuPhong bị chồng ăn hiếp tao mắc cười quá đi mất! Ôi còn gì là nữ hiệp nữa! Nhỏ vơ lấy cái gối chọi thẳng vào Hằng. Nó vừa né vừa tiếp tục cười. Lúc nàynhỏ thấy nó giống yêu tinh hơn là bạn nhỏ. Quắc mắc nhìn nó, nhỏ nghiến răng: _Mày có im đi không hả? Thấy nhỏ có vẻ giận, Hằng thôi cười, nó nói: _Thôi đi ra ngoài với tao, chuẩn bị tới giờ lành ồi kà! Nhỏ vẫn ngồi ìm trên giường, lấy đi động và gọi trong khi Hằng chẳng hiểu mô têgì hết. Khoảng hai phút sau thì ba đứa con gái nữa chạy lên phòng nhỏ. ThanhVân, Tuyết Cầm, Mỹ Phượng, thế là đủ. Nhỏ mỉm cười trong khi bốn nhỏ bạn cònngơ ngác. _Hối tụi này lên đây chi zậy Phong?- Vân lên tiếng hỏi. _Định nhờ tụi bây vài chuyện, được không? _Uhm nói đi. Tụi này giúp cho!- Phượng cười- Xem như tiễn bạn theo chồng! _Cũng được!- Nhỏ không giận mà vẫn tiếp tục cười- Thế nãy giờ bốn người thấymặt chú rể chưa? _Chưa!- Cả bốn đồng thanh. _Ê, mày muốn cái chi thì nói mau!- Hằng nhăn nhó- Đừng có bày trò đó nha! Nhỏ mở tủ, lôi ra bốn bộ đồ y chang nhau và y chang đồ của nhỏ, thảy chúng vềphía mấy nhỏ bạn, nói: _ Giúp tao thì vào thay đồ ra đi!
|
_Mày định… _Yes!- Chưa để Cầm nói hết câu, nhỏ đã gật đầu- Nếu hắn với ta có duyên thì sẽnhận ra ta! Còn không thì… _Thì sao?- Hằng nóng nảy. _Thì khỏi cưới!- Nhỏ nhún vai cười. _Nhưng mà… _Không có nhưng gì hết! Bây giờ một là tụi bây giúp tao, hai là dẹp hết! Thở dài trước sự nghịch ngợm cùng cá tính ương bướng của nhỏ, bốn cô bạn lụcđục kéo vào phòng thay đồ. Thôi thì mặc cho số phận zậy. Duyên của em thì sẽ làduyên của em thôi _Nào, bây giờ sẽ là sự xuất hiện của cô dâu!- Hoàng hô to. Sau tiếng hô đó, Hoàng im bặt, nhơ ngác nhìn. Mọi người cũng như Hoàng, trònmắt nhìn năm cô gái vận áo cô dâu giống hệt nhau đang bước ra. Được vài phút,Hoàng lắp bắp: _Cái quái gì thế này? _Nếu muốn được vợ, chú rể phải tìm đúng cô dâu thôi!- Cả năm cô cùng đồngthanh. Mọi người lúc đầu còn ngơ ngác, bây giờ thì ôm bụng cười, đặc biệt là lũ bạncùng lớp nhỏ. Ai cũng lắc đầu bó tay trước sự nghịch ngợm của “cơn gió nhỏ”.Xem như là thử thách của chú rể zậy. Minh Thiện, chú rể của ngày hôm nay. Anh vốn dĩ không quan tâm lắm trước cuộchôn nhân này bởi lẽ lòng anh đã nguội lạnh từ ngày Quế Phương , vợ quá cố củaanh, qua đời. Anh nghe theo lời mẹ chỉ vì muốn làm vừa long bà và cho Minh Kỳmột người mẹ mà thôi. Đừng trước năm cô gái ăn bận giống nhau, nét đẹp cũng kẻtám lạng người nửa cân, bất chợt anh bật cười. Không ngờ mẹ anh chọn một cô condâu lém lĩnh, trẻ con như thế. Còn bày trò làm khó anh. Nhìn một lượt năm cô, anh chú ý nhất là con bé đứng góc phải, ngoài bìa. Trôngnó là trẻ con nhất đám, cái miệng vênh lên như thách thức anh vậy đó. Sao mà nógiống con nhím thế nhỉ? Được một lúc, anh bước lại kéo nó ra, chắc chắn là nórùi, anh nghĩ vậy bởi cái mặt con bé tinh nghịch ghê nơi. Mọi người “ồ” lên một tiếng ngạc nhiên rồi bật cười. Duyên em thì sẽ là của emthôi. Riêng về phần nhỏ, vẫn còn đang ngạc nhiên hết sức. Không hiểu vì đâu màhắn ta “bắt “ được nhỏ. Phen này thì dù muốn dù không cũng phải theo chồng. Khổhết sức! Đang rầu thúi ruột mà nhìn thấy cái nụ cười giễu cợt của anh Hoàng, nhỏ ghét dễsợ. Nhỏ ngẩng mặt lên, ném lại cho Hoàng anh mắt thách thức: “ Xí!Thua keo nàyta bày keo khác! Lo gì? “ Thế là, nhỏ có chồng! Không hiểu sao người ta cứ thích bày đám cưới cho rình rang nhỉ? Phần nhỏ chỉthấy mệt thêm thôi. Từ nãy đến giờ thay gần bốn bộ đồ cưới làm nhỏ có cảm tưởnglà đổi từ cái gông này sang cái gông khác vậy đó. Đã vậy nhỏ còn phải lết hếtbàn này sang bàn khác với cái ông chồng khó đăm đăm này nửa. Híc, còn phải nherăng cười mọi lúc mọi nơi nữa chứ. _Nào cô dâu cười lên nào! Đấy, lại bắt cười nữa đấy, đến là khốn khổ. ÔI ước gì bây giờ nhỏ được ngủ thìsướng biết mấy. Đang mơ mộng thì nhỏ bị… giật mình bởi tiếng nói của một côgái. _Cô dâu xinh qua nhỉ! Nhưng vẫn là con nít!- Cô gái nói bằng giọng mai mỉa. _Con nít nhưng được người ta cưới, còn người lớn vẫn ở giá đấy chị ạ! Nhỏ cảm thấy cực kỳ thú vị khi thấy mặt chị ta tái đi vì tức.” Chọc nhỏ hả? Xíđừng có mà mơ”. Thấy cái kiểu hằn học của chị ta, nhỏ chắc là chị ta để ý để ácgì ông chồng của nhỏ đây. _Tưởng mình hay lắm sao hả?- Cô gái nói sau khi lấy lại bình tĩnh. _Hay hơn khối người đấy chị! Lấy chồng giàu là hay rồi! Nói rồi nhỏ giả vờ mệt, tựa người vào Minh Thiện. Nhỏ đang muốn chọc tức cô gáiđó đây mà. Minh Thiện bật cười cho cử chỉ trẻ con của nhỏ. Từ nãy giờ, ngầmquan sát cuộc tranh cãi của hai người, anh cảm thấy vui chi lạ. Cô vợ nhí củaanh lém lỉnh ghê, chưa gì đã “ mọc nanh” rồi. _Thôi nếu em mệt thì lên phòng nghỉ đi nhé!- Minh Thiện nói dịu dàng _Vâng ạ!- Nhỏ trả lời bằng một cử chỉ hiền dịu nhất mà nhỏ biết. Trong khi đó, cô gái lúc nãy tức tối trở về bàn. Cô gái đó là Quế Mai, là thưký của Thiện đồng thời cũng là em gái của Quế Phương- người vợ quá cố của anh.Cô yêu anh từ lâu và luôn nghĩ anh là của cô. Vì anh, cô phải đi làm, chỉ mongđược gặp anh. Chứ giàu sang như cô thì cần gì động móng tay. Vậy mà từ đâu lòira một con oắt con cướp mất anh. Tưởng rằng nó hiền, định ănhiếp cho bõ tức, ai ngờ nó tinh ranh như hồ ly. “Thiệt là tức quá đi!”. Máu côsôi sùng sục nhưng vì danh dự nên cô đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Chứ em vợ yêuanh rể thì có đẹp đẽ gì đâu. Nhỏ được chị bếp đưa lên phòng. Đây là phòng tân hôn của nhỏ đó ư? Nhỏ khôngkiềm được, bật thốt: _Đẹp quá! _Vâng! Phòng này do cậu chủ và bà trang hoàng đó thưa cô!- Chị bếp tươi cười. _Ôi cái máy đẹp quá! Nhỏ chạy ùa đến bên cái cái vi tính. Trời! Thì ra nhỏ khen cái máy vi tính. Chịbếp đứng ngẩn ngơ rồi lắc đầu khó hỉu, chi đành quay xuống nhà. Sau một hồi săm soi cái máy, nhỏ bật lên và… chơi game. Mãi đến gần mười một giờ, Minh Thiện mới lên phòng. Anh thật không tin vào mắtmình. Cô vợ nhí của anh đang ngồi bó gối trên cái ghế bành và chơi game mộtcách say mê trong bộ đồ cưới cồng kềnh. Đứng nhìn một lúc, anh hắng giọng: _E hèm! Xong chưa? Nhỏ giật mình quay lại. Trông thấy anh, mặt nhỏ đỏ như gấc. Nhỏ tự trách mìnhsao lại ham chơi như thế? Mất mặt quá đi mất. Cố lấy lại bình tĩnh, nhỏ cườigiả lả: _Nó là hàng tốt đúng không! _Uhm, tốt đến nổi con nít mê chơi tới quên thay đồ luôn! Nhìn lại mình, nhỏ thiếu điều kêu trời, vận bộ đồ thế này mà ngồi chơi game.Thiệt không có ai như nhỏ. Quê quá, nhỏ nạt lớn: _Ê, kiu ai con nít hả? Ông già kia! _Kiu nhóc đó. Đi tắm đi! Hay là đợi ông già này tắm giùm cho!- Anh nheo mắt. _ Không cần! Nhỏ la lớn rồi chạy vội vào phòng tắm. Cũng may cho nhỏ là trong đó có để sănđồ chứ không là tiêu nhỏ rồi. Tắm xong, nhỏ bước ra. Nhìn thấy nhỏ, Minh Thiện lặng đi mấy phút. Công nhậnnhỏ xinh thật, đặc biệt là trong cái bộ đồ ngủ ấy. Thấy anh nhìn nhỏ hoài, nhỏlớn tiếng: _Ê đừng có nói là mê tui rồi nha! _Ọc!- Thiện thật không ngờ con nhóc này lại bạo gan đến thế, nó dám bảo anh mênó chứ. Anh lắc đầu chào thua- Tắm xong rồi thì tới tôi. Thiện lấy đồ và đi vào nhà tắm, không quên để lại một câu nói: _Con nít thì có gì mà mê nhỉ? _Anh…! Nhỏ hậm hực nhìn Thiện đi thẳng vào nhà tắm. Lúc này đây, đã ngồi yên vị trêngiường, nhỏ bỗng cảm thấy…sợ. _Anh ta ra thì làm gì nhỉ? Ôi mình thường nghe người ta nói vợ chồng là phải…Ôikhông!- Nghỉ đến đây nhỏ chợt la lên. _Cô bị cái gì thế?- Thiện nói vọng ra. _À không có gì! Kệ tui! Nhỏ cứ đi qua đi lại trong phòng mà không biết làm gì. Cuối cùng nhỏ quyết địnhlên giường, trùm mền lại và…giả vờ ngủ. Khi Thiện ra thì anh đã thấy cô vợ của mình ngủ ngon lành trên giường. Anh đứngnhìn cô. _Quái! Phòng này đâu có nóng đến nỗi cô ta đổ mồ hôi như tắm thế kia!- Thiệnlẩm bẩm Nhìn Tiểu Phong một hồi, bất chợt anh mỉm cười. Nghĩ gì đó mà anh đi ra ngoài.Nghe tiếng đóng cửa, nhỏ mới ngồi bật dậy. _Hic ướt hết luôn! Tự dưng run cái đổ mồ hôi hột ah!- Nhỏ vội lấy khăn laungười- Không biết lúc nãy hắn lẩm bẩm gì nhỉ? Trong khi nhỏ còn đang thắc mắc thì Minh Thiện đã sang đến phòng Minh Kỳ. _Nhóc con! Ngủ chưa? _Con chưa ngủ! Không ai ngủ với con hết!- Thằng bé nũng nịu- Ba giờ có ngườingủ chung rồi! _Haha con đang ganh tỵ đấy ah? Thế con có muốn sang ngủ chung với ba và mẹhông? _Dạ muốn! Ba nói thiệt hả ba? _Uh! Nhưng sang phòng con phải im lặng và chạy lại ôm mẹ con ngủ. Không đượcgây tiếng động đấy! _Tại sao hả ba?- Minh Kỳ ngạc nhiên. _Con đồng ý thì đi! Không thì thôi! Không có thắc mắc! _Dạ con đi, con đi! Con không thắc mắc gì nữa! Nghe có tiếng bước chân, nhỏ vội nhảy lên giường, trùm mền và nhắm nghiền mắt.Tiếng cửa mở và tiếng bước chân mỗi lúc một gần hơn. “Không có gì đâu. Bìnhtĩnh Tiểu Phong! “, nhỏ cố trấn tỉnh mình. Bất chợt một vòng tay ôm chặt lấynhỏ… _AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!! ! Nhỏ tung chăn và co giò phóng thẳng ra cửa. Nghe tiếng hét, bà Quang cùng chịgiúp việc chạy lên thì thấy nhỏ run lẩy bẩy, Minh Thiện thì ôm bụng cười nhưchưa bao giờ được cười, còn nhóc Minh Kỳ thì vẫn còn ngơ ngác ngồi trên giường.Bà Quang lên tiếng: _Chuyện gì thế? _Dạ…dạ…hắn dê con!- Giọng nhỏ run run. _Ai?
|
_Hắn đó!- Nhỏ chỉ ngay vào Minh Thiện. _Chồng con dê con ah?- Bà cố nén cười, nghiêm giọng- Chuyện này ta mới nghe! Chị giúp việc cũng bật cười. Phần nào bà Quang đã hiểu chuyện gì rồi. Con dâucủa bà còn ngây thơ quá và thằng con của bà tự dưng hôm nay lại có hứng thú bàytrò phá phách. “Tội nghiệp con bé!”, bà chép miệng nghĩ thầm khi thấy nhỏ vẫnđứng đó, mặt mày đỏ au. _Tiểu Phong!- Bà khẽ gọi. _D…a…ạ… _Con về phòng ngủ đi!- Bà quay sang Minh Thiện- Còn con, không được cười nữa!Đưa bé Kỳ về phòng ngay. Thiện thôi cười, anh bế Minh Kỳ về phòng mặc cho thằng bé giãy nãy không chịu.Ngang qua nhỏ, anh còn nở một nụ cười trêu chọc rất ư là “muốn ăn đấm”. _Vào ngủ đi! Con định đứng đây hoài sao? _Con xin lỗi! _Đi ngủ đi! Bà Quang đi rồi. Nhỏ vào phòng với một mớ ấm ức. Ngồi trên giường, mặt nhỏ nhăncòn hơn khỉ. Minh Thiện bước vào, anh cố nhịn cười. _Ai cho ông làm cái trò đó hả?- Nhỏ quắc mắt nhìn anh. _Nè, trò gì? Tôi làm gì nhóc nào? _Ông…ông…dám… _Dám gì? _Ô…m…tui! Thiện ôm bụng cười nắc nẻ, còn nhỏ thì mặt mỗi lúc một đỏ lên vì tức. _ÔNG CÓ THÔI ĐI KHÔNG HẢ? _Có bao giờ cô xem lại mình không hả?- Thiện vẫn còn cười- Tôi mà thèm ôm côah? _Vậy…vậy hồi nãy… _Bé Minh Kỳ! Cô có muốn qua “bắt đền “ nó hông?- Anh nhướng nhướng mắt trêunhỏ. Nhỏ im re. Ngượng quá là ngượng. Nhỏ chợt thấy ghét cay ghét đắng cái ông chồng“đáng kính “ của mình quá đi mất. _Tôi sang phòng Minh Kỳ ngủ! Cô không phải lo nữa. Nói rồi, Thiện bước nhanh ra ngoài. Anh đã trở về cái nét lạnh lùng cố hữu củamình. Anh thấy hôm nay mình lạ quá, tự dưng như con nít. Ra ngoài vườn, đốt chomình một điếu thuốc, anh lặng lẽ nhìn về một nơi xa xăm.
|