Người Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen
|
|
Chương 16: Về nhà Vào thời điểm Thủy Băng Nhu trở lại lâu đài, Hoàng Phu Tuyệt đang đứng ở cửa giống như đang đợi cô, phía sau anh hai dãy người giúp việc đứng chỉnh tề, trong nháy mắt nhìn thấy anh, Thủy Băng Nhu chạy thật nhanh về phía trong ngực của anh, lấy tay ôm cổ anh nói: "Tuyệt, em rất nhớ anh, anh có nhớ em không?" Hoàng Phu Tuyệt đưa tay ra đón được Thủy Băng Nhu, nghe được câu ấy của cô, nhất thời tất cả buồn bực trong lòng đều tiêu tán vô ảnh vô tung, tay ôm cô thật chặt, vùi đầu vào trong mái tóc của cô, hôn tóc của cô, ngửi hương thơm chỉ thuộc về cô, xác định cô đang ở trong lồng ngực anh, trong lòng mới chậm rãi bình ổn lại. Hoàng Phu Tuyệt nỉ non đáp lại: "Bảo bối Nhu nhi, anh rất nhớ em, mỗi phút mỗi giây đều nhớ em. Thật lo lắng em bị người ta bắt cóc, lo lắng em bị người ta khi dễ, lo lắng em sẽ không muốn quay về. . . . . ." "Ha ha ha. . . . . . Anh quên Thủy Băng Nhu là bảo bối của Hoàng Phu Tuyệt sao, ai mà dám bắt cóc? Em nói rồi đời đời kiếp kiếp cũng muốn kề cận anh, cho nên Tuyệt ở nơi nào, em liền ở đó." Thủy Băng Nhu an ủi. "Hoàng Phu Tuyệt cũng là chỉ thuộc về Thủy Băng Nhu, bảo bối chắc là đói bụng rồi, đi ăn cơm thôi." Nói xong liền chặn ngang bế nàng lên đi vào phía trong lâu đài. Đối với cái tình huống loại này, tất cả mọi người thấy nhưng cũng không hề ngạc nhiên, mọi người đều biết chỉ có ở trước mặt tiểu thư Nhu nhi, ông chủ bình thường tiếc chữ như vàng mới có thể nói nhiều lời như vậy, hơn nữa còn là biểu tình nhu tình như nước. Đối với những lời ngon tiếng ngọt của ông chủ mọi người người giúp việc cũng giữ vững tinh thần " Phi lễ (Khiếm nhã) chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nói, phi lễ chớ động". Thời điểm khi Hoàng Phu Tuyệt ôm Thủy Băng Nhu tiến vào đại sảnh, tổng quản cũng đã sắp xếp xong xuôi bữa ăn tối, không hổ làm tổng quản nhiều năm như vậy, bản lãnh của ông ta cũng không phải là cái dù, chỉ cần một ánh mắt của Hoàng Phu Tuyệt, ông ta liền hiểu rõ ý của ông chủ, ở thời điểm ông chủ nổi giận, chỉ có ông ta dám đến gần ông chủ, cho nên tất cả mọi người đối với lão quản gia này tương đối bội phục cùng tôn kính, Hoàng Phu Tuyệt cũng tương đối tin nhiệm ông ta, dù sao quản lý một lâu đài lớn như vậy cũng không dễ dàng. Hoàng Phu Tuyệt ôm Thủy Băng Nhu vào phòng ăn, bế cô ngồi ở trong lồng ngực mình, sau đó bắt đầu gắp thức ăn bón cho cô. "Tuyệt, em muốn ăn món thịt kho đó, nhìn có vẻ rất ngon, trong nhà đổi đầu bếp rồi sao?" Thủy Băng Nhu vừa ăn vừa hỏi. Hoàng Phu Tuyệt vừa nghe lời Thủy Băng Nhu nói, tay đang gắp thức ăn dừng một chút trả lời: "Không có, bảo bối Nhu nhi thích ăn, về sau liền kêu hắn chuyên môn phụ trách món ăn này có được hay không, ăn từ từ, không ai giành với em, cẩn thận mắc nghẹn." Nhìn dáng vẻ Nhu nhi ăn cơm giống như là dân chạy nạn trong sở đi ra, hơn nữa lại còn nói thịt kho ăn thật ngon, bảo bối của anh bình thường không ăn thịt kho, thật rất khó tưởng tượng bảo bối Nhu nhi của anh ở bên ngoài chịu khổ thế nào, mới một ngày không thấy liền gầy nhiều như vậy, xem ra cần tìm một đầu bếp biết phối hợp dinh dưỡng thật tốt mới được. "Bảo bối, buổi trưa em không có ăn cơm sao?" Hoàng Phu Tuyệt tính toán thử dò xét hỏi một câu. "Uh, không dám ăn nhiều, sợ Tiểu Huyên không đủ ăn ~" Thủy Băng Nhu vừa ăn vừa nói. "Tiểu Huyên? Cô ấy là ai? em tại sao lại ăn cơm hộp của người ta?" Hoàng Phu Tuyệt nói lên nghi ngờ. "Oh, anh nghe lầm, em nói là cơm hộp ăn thật ngon. Tuyệt, em nói cho anh biết nha, Tiểu Huyên là bằng hữu mới quen ở trường của em, con người của cô ấy rất tốt." Thủy Băng Nhu phát hiện mình thiếu chút nữa đã nói lỡ miệng, vì vậy bổ sung. "Vậy sao? Vậy bảo bối ở trường học có vui hay không?" Hoàng Phu Tuyệt hỏi, xem ra bảo bối của anh cũng không có ý định nói cho anh biết những chuyện đã xảy ra ở trong trường học, sợ anh lo lắng, chỉ là chờ một chút nữa anh sẽ đích thân tìm hiểu tình huống. "Rất vui vẻ nha, có thể biết rất nhiều bằng hữu, hơn nữa bên ngoài thật sự biến đổi rất nhanh, nhà cửa đều không giống như của chúng ta, còn có thật là nhiều xe, không nghĩ tới mới tám năm liền phát triển nhanh như vậy. Chẳng qua em vẫn tương đối thích sự yên tĩnh trong nhà, người bên ngoài thật là phức tạp." Thủy Băng Nhu nói. Nghe lời Thủy Băng Nhu nói, bên trong lòng của Hoàng Phu Tuyệt ngọt ngào giống như ngậm một khối đường vậy. Quả nhiên, bảo bối của anh rất ưa thích hoàn cảnh do anh vì cô mà tạo nên, vì vậy bữa ăn tối cứ như vậy kết thúc trong lúc tán gẫu. Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?f=171&t=307203
|
Chương 17: Tình hình cụ thể Sau khi ăn xong bữa ăn tối, Hoàng Phu Tuyệt liền nắm tay Thủy Băng Nhu tản bộ trên con đường nhỏ trong vườn hoa, sao dần dần sáng ngời, gió nhẹ thổi tới, khi ánh trăng chiếu trên người của họ, tạo ra một cái bóng thật dài, thật đúng là phù hợp. Đi tới một mảnh trong biển hoa, Thủy Băng Nhu buông tay Hoàng Phu Tuyệt ra, chạy vào trong biển hoa, sau đó nhắm mắt lại, hai tay mở rộng (dang hai tay), ngửi hơi thở trong làn gió nhẹ, sợi tóc của cô phất phới trong gió, ánh trăng chiếu xuống trên người cô, giống như là thiên sứ rơi xuống phàm trần, giống như sẽ phải bay đi theo gió, Hoàng Phu Tuyệt đứng ở phía sau cô thấy một màn như vậy, hoảng hốt chạy lên phía trước, lấy tay ôm cô thật chặt từ phía sau, đầu tựa vào trong cổ của cô nỉ non hỏi: "Bảo bối, có lạnh hay không? Hả?" "Ha ha ha. . . . . Không lạnh, chỉ là rất nhột nha." Bởi vì hơi thở của anh phun lên cổ cô, làm cho cô cười ha hả trả lời. "Bảo bối, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không được rời anh đi, có được hay không?" Hoàng Phu Tuyệt bất an hỏi. "Được, bất luận em ở nơi nào, cũng sẽ quay về bên cạnh anh, nếu như em lạc đường, em sẽ cố gắng tìm được đường về nhà, nhưng là anh phải nhanh hơn một chút tìm được em, bởi vì không có Tuyệt ở bên người em sẽ cảm thấy sợ hãi." Thủy Băng Nhu nghiêm túc trả lời. "Cái này là giao ước, ha ha ha. . . . . . Nên quay vào nhà, đừng để bị lạnh." Hoàng Phu Tuyệt nói xong cũng ôm ngang eo Thủy Băng Nhu vào nhà. Hoàng Phu Tuyệt ôm Thủy Băng Nhu vào phòng của cô, nhẹ nhàng đặt cô lên trên giường, xoay người đi vào phòng tắm mở nước tắm, sau đó mới ôm Thủy Băng Nhu đưa vào trong phòng tắm cười xấu xa nói: "Bảo bối, tắm thôi, có muốn anh giúp em một tay tắm hay không." "Không cần, em tự tắm, anh mau đi ra á." Thủy Băng Nhu sẳng giọng, bởi vì hoài nghi lời nói của Hoàng Phu Tuyệt đã khiến cho hai gò má của cô đỏ hồng, không muốn để anh nhìn thấy dáng vẻ quẫn bách của mình. Kỳ quái, hôm nay Tuyệt sao vậy, bình thường anh đều là rất nghiêm chỉnh, hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt xấu xa đó của anh, chỉ là cũng vẫn rất đẹp trai. "Ha ha ha. . . . Vậy em từ từ tắm, anh ở ngay bên ngoài, có việc thì gọi anh." Hoàng Phu Tuyệt sau khi nói xong, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống trên trán của cô, sau đó xoay người đi ra ngoài, đóng cửa lại. Hoàng Phu Tuyệt ngay sau khi ra khỏi phòng Thủy Băng Nhu liền đi đến phòng sách. Trong phòng sách, mười ám vệ (vệ sĩ ngầm) của Thủy Băng Nhu đã sớm đợi ở đó, thấy Hoàng Phu Tuyệt đi vào, toàn thể cung kính chào hỏi. "Nói đi, hôm nay tại sao trễ như vậy mới trở về, còn nữa ta muốn biết tất cả chuyện xảy ra ở trường học của Nhu nhi, bao gồm đã ăn bao nhiêu cơm, với ai nói qua mấy câu nói, nội dung là cái gì, ta tất cả đều phải biết." Hoàng Phu Tuyệt đi tới trên sô pha ngồi xuống thâm trầm hỏi. "Dạ, chủ nhân, tiểu thư hôm nay trên đường về nhà bởi vì cứu Mạc Hàn Bang chủ Thanh Long bang, cho nên mới tương đối trễ mới quay về." Ám vệ cung kính trả lời. "Nói tiếp." Hoàng Phu Tuyệt ra lệnh. Sau khoảng nửa giờ, ám vệ chậm rãi tường thuật lại tất cả mọi chuyện của Thủy Băng Nhu từ lúc rời nhà đến trường học rồi trở về đến nhà. Vừa nghe ám vệ báo cáo xong, Hoàng Phu Tuyệt liên nổi lên sát tâm, lạnh lẽo mở miệng nói: "Ngươi nói là An Đông Nghê lấy cây sổ nước cho Nhu nhi uống, cũng bởi vì An Đông Nghê mà bị người ta uy hiếp, lại còn cho Mạc Hàn máu?" "Đúng vậy" ám vệ lúc này mặc dù rất sợ Hoàng Phu Tuyệt, nhưng trong lúc cấp bách bất đắc dĩ đành nhắm mắt trả lời. "Rất tốt, rất tốt." Hoàng Phu Tuyệt cắn răng cắt chỉ nói. Chính mình vô cùng che chở bảo bối thế nhưng mới đi ra ngoài một ngày liền chịu nhiều uất ức như vậy, An Đông Nghê đáng chết, Mạc Hàn đáng đâm ngàn đao, đợi đấy, ta sẽ cho các ngươi phải đẹp mắt. "Mấy kẻ trong trường học uy hiếp Nhu nhi của ta kia không hy vọng phải thấy chúng nữa, nghĩ biện pháp đuổi các ả ra khỏi trường học đi; còn nữa theo ý ngươi nói cái người gọi Lý hiếu Huyên đó là thích An Đông Nghê? Nếu đã như vậy, liền nghĩ biện pháp đem bọn họ gom thành một đôi; còn có những kẻ tìm Mạc Hàn gây phiền toái kia các người dọn dẹp cho sạch sẽ đi, ta không hy vọng Nhu nhi chảy máu vô ích, về phần Mạc Hàn, một ngày nào đó ta sẽ buộc hắn đem những gì hắn thiếu (nợ) Nhu nhi trả lại, để phòng ngừa chuyện như hôm nay lại xảy ra, ngươi đi Ám Nguyệt tìm mấy sát thủ có nhóm máu khác nhau tới đây bảo vệ Nhu nhi, không còn việc gì thì tiến hành ngay đi, nhớ kĩ, ta không hy vọng lần sau chuyện như vậy lại xảy ra lần nữa, hậu quả thế nào các ngươi nên rõ ràng." Hoàng Phu Tuyệt nói. "Rõ" ám vệ hồi đáp, sau đó xoay người ra khỏi thư phòng. "Quản gia, gọi toàn thể thầy thuốc từ giờ trở đi đợi lệnh, còn có chuẩn bị tất cả các loại thuốc có liên quan đến dị ứng." Hoàng Phu Tuyệt nhấn một cuộc điện thoại cho Quản gia, sau đó xoay người ra khỏi phòng sách. Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?f=171&t=307203
|
Chương 18: Cơn ác mộng Thời điểm khi Hoàng Phu Tuyệt trở lại phòng của Thủy Băng Nhu, cô đã tắm xong mặc đồ ngủ đang ngồi ở trước bàn trang điểm bôi kem dưỡng da. Bởi vì là mới vừa tắm sạch xong, da ướt có vẻ non mềm phấn nộn, tràn đầy hấp dẫn. Mặc dù đã từng rất nhiều lần thấy Thủy Băng Nhu như vậy, nhưng vẫn là không thể đủ miễn dịch, Hoàng Phu Tuyệt hô hấp hơi chậm lại, đi tới từ phía sau ôm cô thật chặt, đầu tựa vào trên cổ của cô hôn nhẹ nỉ non nói: "Bảo bối, em thật là thơm." "Ý tứ này của Tuyệt chính là bình thường em rất thúi sao?" Thủy Băng Nhu quệt mồm xoi mói nói. "Bảo bối của anh vẫn luôn thơm ngào ngạt." Hoàng Phu Tuyệt dụ dỗ. "Sao mà nghe anh nói em cứ như là một loại món ăn vậy." Thủy Băng Nhu sẳng giọng. "Ha ha ha. . . . . Bảo bối Nhu nhi của anh chính là món ăn của anh nha, đi, nên đi ngủ rồi." Hoàng Phu Tuyệt nói xong cũng ôm eo bế Thủy Băng Nhu nhẹ nhàng đặt lên giường, săn sóc đắp kín mền cho cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên miệng cô. "Bảo bối, ngủ ngon, anh yêu em." Hoàng Phu Tuyệt rù rì nói. Đêm khuya yên tĩnh, tất cả mọi người đều đã say ngủ, toàn bộ thế giới một mảnh yên tĩnh, đột nhiên Hoàng Phu Tuyệt bị một hồi tiếng sấm đánh thức, đáng chết, chỉ thấy anh khẽ nguyền rủa một tiếng, ngay cả y phục cũng không kịp mặc liền lập tức xuống giường chạy về hướng phòng của Thủy Băng Nhu. Ở bên ngoài phòng của Thủy Băng Nhu, Hoàng Phu Tuyệt liền nghe thấy tiếng kêu gào hoảng sợ của cô: "Tuyệt, anh đang ở đâu?" "Tuyệt mau cứu em, a, chớ tới gần ta." . . . . . . . . . . . Tâm Hoàng Phu Tuyệt trong nhất thời tiếng kêu của cô mà rất đau lòng, không nghĩ ngợi thêm, lập tức đẩy cửa đi vào mở đèn, quả nhiên Nhu gặp phải ác mộng, tay của cô quơ múa lung tung trên không trung một cách vô thức. Tay Hoàng Phu Tuyệt bắt lấy được tay của cô, sau đó ôm lấy cô thật chặt. "Nhu nhi, mau tỉnh lại, ngoan, không có chuyện gì, Tuyệt đang ở bên cạnh em, sẽ không đi đâu cả, đừng sợ, thật xin lỗi. . . . . . ." Hoàng Phu Tuyệt dỗ dành nói. Chỉ thấy Thủy Băng Nhu từ từ bình tĩnh lại, đôi tay vòng chắc thật chặt quanh hông của Hoàng Phu Tuyệt, đầu tựa vào trên lồng ngực của anh, nhưng không có dấu hiệu thức tỉnh. Thấy tâm tình cô tương đối ổn định một chút, Hoàng Phu Tuyệt mới yên lòng. Đều do anh không tốt, biết rất rõ ràng bảo bối Nhu nhi mỗi khi có sấm sét sẽ gặp ác mộng, anh đã tìm rất nhiều chuyên gia tâm lý nhưng cũng không tìm được biện pháp loại bỏ dứt điểm được hiện tượng này cho cô, vì vậy anh không thể làm gì khác hơn là ngày ngày chú ý tình huống thời tiết, sau đó vào những buổi tối có sấm sét sẽ canh giữ ở bên cạnh cô, nhờ vậy, tình trạng gặp ác mộng của cô đã có chuyển biến tương đối khá hơn. Là tại anh hôm nay chỉ lo tìm hiểu những chuyện xảy ra với cô ở trường học, mới có thể quên chuyện tối nay có thể có sấm sét, lại để cho bảo bối của anh bị sợ hãi, đều là anh đáng chết. Trong lúc Hoàng Phu Tuyệt đang ăn năn hối hận, anh cảm giác thân thể càng ngày càng nóng, chờ đến khi anh lấy lại tinh thần, chỉ thấy một cái chân của Thủy Băng Nhu chẳng biết từ lúc nào gác ngang sang, đặt ở trên người của anh, lúc này Thủy Băng Nhu hoàn toàn giống như bạch tuộc, cả người treo trên người của Hoàng Phu Tuyệt, hơn nữa chân của cô còn không ngừng ma sát chân của anh, lúc này anh thế nhưng đáng chết có phản ứng. Áo ngủ Thủy Băng Nhu mặc cổ áo tương đối rộng, bởi vì động tác của cô khiến cho vai lộ ra một mảng lớn, từ tầm mắt của anh nhìn qua, đúng lúc có thể thấy cô trổ mã rất tròn đẹp đẽ, nhất thời Hoàng Phu Tuyệt cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Phải tỉnh táo, Hoàng Phu Tuyệt nhất quyết tự nói với mình, không thể ở tình huống bảo bối không hiểu chuyện đại phát thú tính. Vì vậy Hoàng Phu Tuyệt nhẹ nhàng lấy chân của Thủy Băng Nhu đang đặt ở trên người anh ra, chuẩn bị xông vào phòng tắm tắm nước lạnh cho bình tĩnh một chút, nhưng mới vừa lấy chân của cô ra, cô lại lập tức gác lên, lấy mấy lần đều là như vậy, Hoàng Phu Tuyệt đành phải thôi. "Tiểu yêu tinh mê người, em xem ra rất tốt, ở trên người anh điểm một phen hỏa lớn như vậy, bản thân lại ngủ ngon lành." Hoàng Phu Tuyệt lấy tay cưng chiều điểm một cái lên mũi Thủy Băng Nhu rù rì nói. Cứ như vậy, Hoàng Phu Tuyệt một đêm không ngủ, trong đầu vẫn hiện lên cảnh đẹp đáng kinh ngạc mới vừa rồi mình lơ đãng nhìn thấy, ngửi mùi thơm cơ thể trên người Thủy Băng Nhu phát ra, càng ngày càng miệng đắng lưỡi khô, dục hỏa cũng càng lớn, tư vị chỉ có thể nhìn không thể ăn thật rất khó chịu, nhưng là vì bảo bối, tất cả đều là đáng giá. Hoàng Phu Tuyệt vẫn hi vọng đợi đến thời điểm kết hôn chân chính chiếm lấy Thủy Băng Nhu mới đúng là thật sự tôn trọng cùng yêu thương cô. Thủy Băng Nhu còn không biết người đàn ông cô yêu thương cả đêm đều ở đây vì cô gian nan chịu nhịn lửa dục, trong mộng cô tựa hồ có cảm giác khóe miệng chậm rãi giơ lên, trong chớp nhoáng đó ngay cả trời đất đều biến sắc ở trong nụ cười của cô. ******** Đó đó! Nhìn mà không thể ăn mới đáng sợ nha. Há há ta nhớ là vì vội anh nam chính còn chưa có mặc y phục *đỏ mặt*. Hai! không biết lúc đi ngủ anh ấy có thói quen "không cần y phục" không nữa? ….*tưởng tượng…lại đỏ mặt*. Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?f=171&t=307203
|
Chương 19: Điên rồi Đêm khuya yên tĩnh, lúc này giữa vùng ngoại ô thanh tĩnh, có một tòa biệt thự vô cùng xa hoa, cảnh vật tĩnh mịch mà cao nhã, một mảng lớn đèn màu chiếu sáng cả căn biệt thự sang trọng. Trong một gian phòng rộng rãi sáng ngời trên lầu hai của biệt thự, căn phòng tràn ngập hơi thở cương dương, một bóng dáng cường tráng đứng ở trước cửa sổ sát đất, mắt nhìn như xuyên thấu qua cảnh sắc phía ngoài cửa sổ đắm chìm trong trong suy tư. Cốc cốc cốc. . . . . . Đột nhiên một tràng tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền vào trong căn phòng ngủ sáng ngời, cắt đứt trầm tư của chủ nhân. "Vào đi" thanh âm hùng hậu trong đêm tối càng thêm thâm trầm. Nghe được trả lời, một người giúp việc rất cung kính đi vào trong phòng ngủ, thấy cậu chủ đang đứng trước cửa sổ sát đất mở miệng nói: "Thiếu gia, phu nhân gọi cậu đi xuống, tiểu thư Ailie tới." Nghe được lời người giúp việc nói, An Đông Nghê thu hồi suy nghĩ cau mày nói: "Ừ, biết rồi, nói lại là tôi sẽ xuống ngay." "Vâng" người giúp việc nghe được trả lời theo dự liệu cung kính lui ra khỏi phòng. An Đông Nghê mở cửa vừa đi tới cầu thang liền thấy tiếng cười của mẹ cùng một người khác có giọng nói mềm mại, dường như đang trò chuyện rất vui vẻ. An Đông Nghê mặt không biến sắc đi xuống lầu, một cô gái nhu nhược ngọt ngào trong nháy mắt thấy An Đông Nghê, gương mặt hồng hồng như quả táo, thẹn thùng cúi mặt, phụ nhân đoan trang bên cạnh thấy biến chuyển của cô gái không nghĩ cũng biết nhất định là con trai của bà xuống, không hổ là con trai của bà, sức quyến rũ lớn như vậy. "Con trai, Ailie hôm nay vừa mới trở về nước đến chơi , con nên đưa cô ấy đi dạo một chút quanh thành S đi, nếu không mẹ sẽ không tha cho con đâu" mẹ của An Đông Nghê, Chu Lệ Phương nói. Vừa nghe lời Chu Lệ phương nói, gò má của Ailie đỏ hơn, nhỏ giọng kêu một câu "Chào An đại ca" "Tốt lắm, các ngươi người trẻ tuổi nói chuyện phiếm đi, Ailie hãy xem đây như nhà của mình, có rãnh rỗi thường xuyên tới chơi, tối nay hãy cứ ở lại đây, ta đi nghỉ trước, ngủ ngon." Chu Lệ phương nói xong đi về hướng gian phòng của bà, không cho con trai bà có cơ hội cự tuyệt. Thấy mẹ tác hợp rõ ràng như vậy, An Đông Nghê mày đẹp nhíu lại, hắn đã có cô gái hắn yêu mến, đời này sẽ không nhìn người con gái nào khác nữa, thế này thì những tính toán của mẹ là vô dụng rồi. Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng làm trái ý của mẹ. Trong lòng của mẹ, hắn sẽ luôn luôn làm theo mọi sắp xếp của bà, chính là như vậy bà đã nuôi dưỡng hắn thành người có nội tâm như một con báo, ngoan ngoãn thuận theo cũng không có nghĩa sẽ không phản kháng, mà là lười phản kháng. Mẹ muốn tác hợp hắn cùng Ailie có lẽ là bởi vì gia thế phong phú của Ailie đi, nếu không bằng vào tính tình động một chút là đỏ mặt của cô ta ở trước mặt bà, mẹ sao có thể để cho cô ta trở thành nàng dâu của An gia (Nhà họ An). Xem ra lần này là khiến mẹ thất vọng rồi, bởi vì nàng dâu An gia chỉ có thể là cô ấy, cô gái giống như thiên sứ Thủy Băng Nhu. Nhớ tới cô, trong lòng liền một hồi ngọt ngào, cô là người đầu tiên được uống nước cây sổ do hắn tự mình ép, đã hơn sáu tiếng đồng hồ không được nhìn thấy cô ấy, không biết lúc này cô ấy đang làm gì, có hay không nhớ tới hắn, tự mình nhớ cô nhớ đến sắp điên rồi, nếu như mà biết rõ nhà cô ấy ở đâu, lúc này hắn nhất định sẽ giống như mao đầu tiểu tử đứng ở cửa nhà cô ấy, nhìn cửa sổ phòng nhớ nhung cô ấy! Ha ha ha. . . . . Thì ra đây chính là tư vị tình yêu, thỉnh thoảng ngọt ngào thỉnh thoảng nhớ nhung. Nghĩ đi nghĩ lại, An Đông Nghê lộ ra nụ cười mê người. Ailie thấy An Đông Nghê nở nụ cười, cho là hắn cười với cô, nhất thời trong lòng vui vẻ giống như ăn mật đường nói: "An đại ca, chúng ta ra ngoài đi dạo đi." Đến khi An Đông Nghê lấy lại tinh thần liền nhìn đến nụ cười thẹn thùng hạnh phúc của Ailie, nhíu mày nói: "Đi thôi" ngay sau đó liền đi trước bước ra ngoài, Ailie theo sát phía sau hắn. Ánh trăng chiếu lên trên người bọn họ, giống như kiểu đầy tớ sợ hãi theo sát ở phía sau ông chủ rất tức cười. Dọc theo đường đi, Ailie cũng cố gắng tìm đề tài để tán gẫu, chỉ là mỗi lần đều bị một câu nói của An Đông Nghê cự tuyệt, khiến cô không khỏi lúng túng. "Con gái bình thường thích nhận được quà tặng gì?" An Đông Nghê đột nhiên dừng lại hỏi. Vừa nghe đến quà tặng, Ailie cho là An Đông Nghê muốn tặng quà cho cô, vui vẻ cười nói: "Cái gì cũng được, chỉ cần là có một phần tâm ý, thì dù là tặng quà gì người nhận cũng sẽ rất vui vẻ." "Ah, tôi hiểu rõ rồi, cám ơn em, khuya lắm rồi, đi về nghỉ ngơi đi!" Nghe được đáp án hắn muốn, An Đông Nghê dịu dàng nói. Bác gái nói rất đúng, thích thì phải cố gắng đi tranh thủ, thật không hiểu nổi cô ở trước mặt người khác vốn giỏi về giao tiếp, nhưng ở trước mặt An đại ca liền thay đổi dễ dàng xấu hổ giống như một cô bé nữ sinh vậy, nhìn biểu tình của An đại ca, anh ấy chắc là thích loại nữ sinh can đảm đi, bằng không anh ấy làm sao lại nói chuyện dịu dàng đối với cô như vậy đây, nhất định là như vậy, xem ra muốn khiến cho An đại ca thích cô, sẽ phải biến thành can đảm (táo bạo) mới được. Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?f=171&t=307203
|
Chương 20: Ngã bệnh Sáng sớm, trong rừng cây u tĩnh truyền ra một hồi tiếng chim hót dễ nghe, mặt trời ấm áp chậm rãi dâng lên xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu rọi trên người của hai người đang ôm nhau ở trên giường, Thủy Băng Nhu ưm một tiếng, lông mi giật giật, từ từ lười biếng mở mắt mờ mịch như hơi nước, giống như chú mèo lười giật giật thân thể cứng ngắc, cảm thấy bên cạnh có một vật thể khổng lồ, lập tức thanh tỉnh quay đầu nhìn về nới đó. Trong nháy mắt thấy Hoàng Phu Tuyệt, vô cùng nghi ngờ. Mọi khi Tuyệt ngủ tại phòng của anh ấy, hôm nay tại sao anh lại ở trên giường của cô, cô thế nào không nhớ rõ, nhưng Tuyệt thật sự rất đẹp mắt nha, thì ra là bộ dạng Tuyệt ngay cả ngủ đều mê người như vậy, cho tới giờ mỗi khi cô tỉnh dậy Tuyệt đều đã đi làm, cho nên cô không có cơ hội nhìn đến vẻ mặt của anh lúc ngủ, nếu là mỗi ngày tỉnh lại đều có thể thấy vẻ mặt lúc ngủ của Tuyệt thì thật là tốt, ha ha ha. . . . . . . Thủy Băng Nhu dùng tay phải chống đỡ đầu, tay trái từ từ leo lên trên mặt Hoàng Phu Tuyệt, vuốt ve lông mày của anh, mắt, lỗ mũi, gương mặt, cuối cùng rơi vào môi mỏng khêu gợi của anh, mọi người đều nói đàn ông môi mỏng vừa hấp dẫn lại bạc tình, nhưng Tuyệt của cô vừa là hấp dẫn lại cũng vừa là một người đàn ông rất chung tình. Nghĩ đi nghĩ lại Thủy Băng Nhu cười ra tiếng, đột nhiên Thủy Băng Nhu cảm thấy gương mặt buồn buồn, vội vàng dùng tay sờ sờ lên mặt, nhất thời cô nhớ tới một ly nước cây sổ ngày hôm qua của An Đông Nghê, hỏng bét, chứng dị ứng muốn phát. Thủy Băng Nhu lập tức đứng dậy muốn đi vào phòng tắm tránh một chút, chờ sau khi Hoàng Phu Tuyệt thức dậy mới đi ra ngoài. Có thể là bởi vì động tác của cô quá mạnh, khiến người đàn ông bên cạnh tỉnh giấc, kéo lại cô đang muốn rời khỏi tay, cô nhất thời không chú ý, cả người ngã ở trên người của Hoàng Phu Tuyệt, Hoàng Phu Tuyệt lật người một cái đè cô ở dưới thân thể, dùng miệng dịu dàng hôn lên Thủy Băng Nhu, uyển chuyển triền miên, hồi lâu mới kết thúc cái hôn chào buổi sáng đó, nỉ non nói: "Bảo bối, Sớm." "Tuyệt, Sớm" Thủy Băng Nhu đã sớm thở hồng hộc hơn nữa lấy tay che kín khuôn mặt, buồn buồn nói. "Bảo bối, thế nào vừa dậy đã che mặt như vậy? lấy tay ra, cho anh nhìn một chút." Hoàng Phu Tuyệt lo lắng nói. "Không cần, rất khó nhìn a, Tuyệt, trước tiên anh đi ra ngoài có được hay không, em không muốn anh thấy được bộ dạng khó coi như vậy của em." Thủy Băng Nhu khuyên nhủ. Biết chuyện mình lo lắng đã xảy ra, Hoàng Phu Tuyệt lấy tay Thủy Băng Nhu đang bưng bít ở trên mặt ra, đau lòng nói: "Trong lòng anh, bảo bối của anh là người xinh đẹp nhất trên thế giới, ngoan, cho anh xem thấy thế nào rồi hả ? Hả?" Thủy Băng Nhu nghe được Hoàng Phu Tuyệt lời nói, từ từ bỏ tay đang che mặt ra, lúc này mặt của Thủy Băng Nhu rậm rạp đầy các nốt ban hồng hồng, may là Hoàng Phu Tuyệt cũng hít vào thở ra một hơi, xem ra Nhu nhi uống rất nhiều nước cây sổ, An Đông Nghê đáng chết, ta sẽ không tha cho ngươi. "Có phải là rất khó chịu hay không? Đi, chúng ta đi gặp bác sĩ, chờ một chút sẽ không khó chịu như vậy nữa, ngoan." Hoàng Phu Tuyệt đang nâng mặt của Thủy Băng Nhu, dịu dàng êm ái hôn lên mắt của cô dụ dỗ nói, muốn dùng phương thức này làm giảm bớt nỗi khổ sở của cô. Hoàng Phu Tuyệt sau khi giúp Thủy Băng Nhu rửa mặt xong, liền ôm ngang cô đi xuống lầu, lúc này trong đại sảnh đã có năm thầy thuốc không biết từ đâu đã đứng đợi sẵn, Thủy Băng Nhu thấy trong đại sảnh có rất nhiều người, theo phản xạ tựa đầu vào trong lồng ngực của Hoàng Phu Tuyệt, thấy phản ứng của Thủy Băng Nhu, Hoàng Phu Tuyệt vẫy những người khác lui ra, chỉ để lại năm thầy thuốc. Hoàng Phu Tuyệt đi tới trên ghế sa lon ngồi xuống, sau đó đem Thủy Băng Nhu ôm ngồi ở trong ngực nói: "Bác sĩ Lâm, tới đây xem một chút Nhu nhi, trong thời gian ngắn nhất dùng loại thuốc tốt nhất trị tốt cho Nhu nhi." Cứ như vậy toàn thể thầy thuốc tiến lên giúp Thủy Băng Nhu kiểm tra, sau đó mở ra đơn thuốc cung kính nói: "Tiểu thư, ngài sau này vẫn không nên uống nước cây sổ thì tốt hơn, mặc dù không có gì nguy hiểm tính mạng, nhưng là nếu như dùng lâu dài sẽ có tổn hại tới chức năng của cơ thể." "A, cái đó có thể lưu lại sẹo trên mặt hay không?" Thủy Băng Nhu nhỏ giọng hỏi. "Tiểu thư không cần lo lắng, sẽ không lưu lại vết sẹo, ước chừng ngày mai sẽ hồi phục." Thầy thuốc nói xong cũng cung kính lui xuống. "Tiểu quỷ tham ăn, lần sau xem em còn dám uống trộm nước cây sổ nữa không, hả?" Hoàng Phu Tuyệt cưng chìu hôn nhanh một cái lên chiếc mũi của Thủy Băng Nhu, lấy tay chọc lét (cù cho buồn á) nói. "Ha ha ha. . . . . Thật là nhột, không dám nữa, Tuyệt tha mạng a" Thủy Băng Nhu cười trả lời. "Lần này trước hết tha cho em, lần sau không cho phép lại làm ra chuyện hại mình như vậy, nếu không anh sẽ đau lòng, có biết hay không? Hiện tại đi ăn cơm trước, sau đó ngoan ngoãn uống thuốc nghỉ ngơi." Hoàng Phu Tuyệt nói. "Anh hôm nay không cần đi làm sao? Không cần lo lắng, em có thể ở một mình, hơn nữa trong nhà nhiều người giúp việc như vậy có thể chăm sóc em, anh còn phải kiếm tiền nuôi gia đình chứ." Thủy Băng Nhu mở miệng nói. "Hôm nay ở nhà cùng em, người khác chăm sóc em anh không yên lòng. Hơn nữa một ngày không đi làm công ty cũng sẽ không đóng cửa, bảo bối không cần lo lắng, anh nuôi nổi con heo con lười biếng này mà, ha ha ha. . . . ." Hoàng Phu Tuyệt nói đùa. "A, anh lại dám giễu cợt em, ghét" Thủy Băng Nhu lấy tay nhẹ nhàng nện vào trên ngực Hoàng Phu Tuyệt. Hoàng Phu Tuyệt lấy tay bắt được tay cô đưa lên khóe miệng hôn nhẹ, nói: "Ngực của anh cứng như vậy, không thể lại làm đau tay ngọc của bảo bối." Một hồi nháo kịch (trò hề, trò cười) của buổi sáng cứ như vậy kết thúc tại đây. Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?f=171&t=307203
|