Ông Xã Tuyệt Không Phải Cực Phẩm
|
|
"Được thôi, được thôi, chờ chúng ta quen thân hơn về sau lại kêu." Làm như anh ta là người đàn ông thâm trầm không muốn ở trước mặt Phượng Hề làm ra ái muội, Phan Vinh Mỹ nghiêng người về phía trước, thật sâu lộ ra rãnh ngực ngạo nghễ."Thẩm Thiếu Dương tiên sinh, rôi lần nữa tự giới thiệu mình, tôi là con gái của Phan Tổng giám đốc khách sạn JR Ôn Tuyền, nhậm chức ở bộ phận PR, thỉnh anh đem hành trình du lịch của nhân viên trong quý cong ty giao cho tôi phụ trách hết, tôi bảo đảm không khiến anh thất vọng."
"Chị họ!" Phượng Hề thật hy vọng cô ta đừng làm mất mặt xấu hổ nữa, cô ta là muốn quyến rũ người nào nha!
Thẩm Thiếu Dương với vẻ mặt không chút thay đối."Phan tiểu thư nếu như thủy chung không rõ ràng lắm muốn làm đối tượng đẩy mạnh tiêu thụ, tôi không tin sự chuyên nghiệp cùng thái độ làm việc của cô."
"Làm sao có thể a?" Phan Vinh Mỹ nịnh hót cười.
"Liền nhân viên đi du lịch loại ‘ chuyện nhỏ ’ này cũng muốn tới phiền tôi, tôi sớm đã quá lao lực chết rồi."
"Ha ha, nói cũng phải." Đầu Phan Vinh Mỹ chuyển một cái, tiếp tục hưng phấn bừng bừng mà nói: "Xin cho phép tôi tới mỗi ngành trong quý công ty giới thiệu hành trình du lịch."
Thẩm Thiếu Dương hừ một tiếng, từ chối cho ý kiến , Phan Vinh Mỹ cười đến kiều diễm. Quả nhiên chỉ cần là đàn ông kiền sẽ không thật sự cự tuyệt cô ta.
Phượng Hề chỉ cần liếc mắt nhìn ánh mắt không có độ ấm kia của Thẩm Thiếu Dương, liền nghĩ thầm không ổn, rất muốn nhắc nhở chị họ đừng đi Tổng công ty "Đế Khánh", nhưng cô ta nhất định không cảm kích.
Cô loáng thoáng đã ý thức được, Thẩm Thiếu Dương vô cùng để ý có người dám giễu cợt Thẩm Điệp Y là "Ngu ngốc" , đến bây giờ cũng còn không quá tha thứ cho Lôi Chi Phàm cùng người nhà hắn .
Càng hỏng bét chính là, Phan Vinh Mỹ còn giễu cợt trước mặt, bị anh nghe được. Phượng Hề thở dài, không biết hoà giải như thế nào.
Thẩm Điệp Y cả người vẫn đứng yên ở ngoài gió mạnh, cô rất đã thành thói quen khi đàn ông đang nói chuyện làm ăn thì lẳng lặng không lên tiếng. Tại trên bàn cơm nhà mình, thỉnh thoảng ông nội cùng Thiểu Dương khẩu chiến, nói chuyện đi tới đi lui, cô đều thông minh không nói một câu, bởi vì nói thật, có hơn phân nửa cô căn bản nghe không hiểu, cô đối với chuyện của công ty một chữ cũng không biết, như thế nào chen vào miệng?
Cô quả thật không đủ thông minh, lại biết khi nào nên im lặng, miễn cho mất mặt.
Món ăn vừa được đặt lên bàn, Thẩm Thiếu Dương luôn là không tiếc rẻ tay chân thể hiện ra tình cảm cảu anh."Chị, thứ chị muốn đều đã mua đầy đủ hết chưa?"
"Đã gần đủ rồi, chị muốn giúp Húc Nhật mua mấy cái áo sơ mi, còn chọn thêm hai cái cà vạt." Điệp Y cười khanh khách, bộ dáng dịu dàng khiến người không nhịn được mỉm cười theo.
"Chị quả nhiên là người vợ hiền tiêu chuẩn, có lão công liền quên em trai."
"Được rồi! Chị cũng sẽ giúp em mua. Chờ em sau khi kết hôn, còn không phải như vậy sẽ ngại chị nhiều chuyện, chỉ chịu mặc y phục vợ yêu mua. Chị rất hiểu chuyện, tuyệt sẽ không xâm phạm đặc quyền của em dâu."
Không thể nghi ngờ cô rất hạnh phúc, cũng hạnh phúc thật sự kiên định, sẽ không đi ghen tỵ với cô gái gả cho em trai.
Quách Phượng Hề sẽ trở thành em dâu của cô sao?
Điệp Y dùng ánh mắt thưởng thức nhìn cô, ít nhất sự thông minh tài trí của cô xứng với Thiếu Dương, có thể ở tương lai đối với Thiếu Dương có rất lớn giúp ích, chia sẻ gánh nặng trên vai anh.
Hy vọng dường nào Thiếu Dương cũng có thể gặp được người bạn đời tri kỷ để bầu bạn, cười hạnh phúc vui vẻ.
"Phượng Hề, yêu Thiểu Dương có lẽ sẽ khổ cực một chút, nhưng em đừng nên buông tha." Điệp Y đưa mắt nhìn đôi mắt to ngập tràn nước long lanh của cô."Chị không phải là một chị gái tốt, chưa từng có chăm sóc qua Thiếu Dương, mà ngược lại là Thiếu Dương chăm sóc chị, từ chị có trí nhớ tới nay thì đã tựa như này. Chúng ta là sinh đôi, cùng là con cháu Thẩm gia, nhưng mà chị lại quá ngu ngốc, không có biện pháp tiến vào ‘ Đế Khánh ’ đi làm, tất cả trách nhiệm, nghĩa vụ, mọi thách thức khó khăn, đều rơi vào trên người một mình Thiểu Dương. Nó là người sẽ không kể khổ, chị thật hy vọng nó có một ngày có thể lấy dũng khí hướng Phượng Hề thổ ra khổ tâm, giải tỏa áp lực ở trong lòng nó."
"Chị!" Phượng Hề lộ vẻ xúc động rồi. Cho là cô ấy là cô gái nhỏ ngây thơ, kỳ thật cũng có một mặt bén nhạy của phái nữ.
Thẩm Thiếu Dương kinh ngạc nhìn Điệp Y, nội tâm chấn động vô cùng.
"Không! Điệp Y là người chị tuyệt nhất, bởi vì có sự tồn tại của chị, em mới có dũng khí nghênh đón khiêu chiến mà ông nội cho em, chỉ cho phép thành công không cho phép thất bại." Anh cầm tay chị gái, lòng yêu mến cô vĩnh viễn chắc chắn."Tin tưởng em, nếu em có đầy một bụng khổ tâm, em sẽ trước tiên nói cho chị nghe."
"Có thật không? Nhưng chị vẫn không giúp được em một tay. . . . . ."
Phan Vinh Mỹ đột nhiên chen vào nói, sắc mặt một bộ là vì tính toán cho Thẩm Thiếu Dương, "Biết mình không giúp được gì, liền buông tha thừa kế tài sản Thẩm gia, một ngày kia Thẩm Tổng chết rồi, cô cũng không cần vọng tưởng phân chia ‘tập đoàn Đế Khánh’, như vậy liền coi là giúp đại ân a!" Tốt nhất toàn bộ để lại cho cô ta cùng Thẩm Thiếu Dương hưởng thụ.
Quá mất mặt! Quá mất mặt!
Quách Phượng Hề không còn mặt mũi nhìn đôi song sinh, nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn của mình không rời.
"Ông nội tôi mới sẽ không chết !" Tính tình dễ chịu như Điệp Y cũng tức giận.
Đáy mắt Thẩm Thiếu Dương chớp lóe tinh quang."Điệp Y đừng nổi giận, không đáng giá. Ông nội vô cùng coi trọng dưỡng sinh, ít nhất có thể sống đến 100 tuổi, nhìn chắt lớn lên."
"Có thật không?"
"Cho nên chị phải nhanh lên một chút mang thai."
"Đáng ghét a!" Điệp Y giống như một đứa trẻ vậy yên tâm nở nụ cười.
"Thẩm Thiếu Dương tiên sinh. . . . . ." Phan Vinh Mỹ không ngờ một mảnh nhiệt tâm bị xem nhẹ, ai không muốn thừa kế càng nhiều tài sản càng tốt? Tình nghĩa anh chị em tốt đến đâu cũng đều bị đá đi rất xa.
Ánh mắt lạnh buốt của Thẩm Thiếu Dương liếc mắt nhìn cô ta một cái, chỉ liếc mắt một cái, , khiến cho cô ta lại không dám tiếp tục nói nữa.
An tĩnh dùng xong bữa trưa, đi ra phòng ăn, vệ sĩ đã thông tri cho tài xế Kim tới đây giúp tiểu thư mang đồ.
"Phượng Hề, hi vọng em theo chị tôi mua đồ vui vẻ." Ý có nhờ vả.
"Tôi biết rồi, anh đi thong thả!" Bảo đảm không có phụ sứ mệnh.
Thẩm Thiếu Dương càng lúc càng tán thưởng sự thông tuệ hơn người của Quách Phượng Hề, đáng tiếc anh không có thời gian bồi phụ nữ đi dạo phố.
|
"Chị, chúng ta buổi tối gặp." Hôn lên đỉnh đầu cô ấy, anh xoay người rời đi.
Phan Vinh Mỹ cất giọng nói: "Thẩm Thiếu Dương tiên sinh, để cho tôi đáp xe của anh tiện thể cùng đi quý công ty. . . . . ."
Vệ sĩ ngăn lại bước chân của cô ta.
Phan Vinh Mỹ lập tức sửa đổi lời kịch, "Lần sau tốt lắm, tôi đột nhiên nghĩ đến có một chuyện rất quan trọng. . . . . ." Nói còn chưa dứt lời, đoàn người Thẩm Thiếu Dương đã biến mất ở cửa thang máy.
Quách Phượng Hề trước tiên kéo Thẩm Điệp Y đi dạo quầy chuyên doanh phục sức đàn ông, không mặt mũi nghe chị họ hát xong tuồng.
Cô phát hiện Điệp Y chọn lựa y phục rất cẩn thận, chú trọng vải vóc, đường chỉ cắt may, kiểu dáng, màu sắc và hoa văn, cảm giác thoải mái dễ chịu, quan trọng nhất, lão công cùng em trai là kiểu đàn ông bất đồng, lựa chọn cũng có khác biệt. Mà nếu liền em trai đều mua, cũng thuận tiện giúp ông nội chọn mua một chút.
"Chị biết được kích cỡ của mỗi một người trong nhà, thật sự rất tỉ mỉ." Phượng Hề tin tưởng không có ai không thích Thẩm Điệp Y dịu dàng, liền Dì cả cũng bắt đầu khen ngợi "phu nhân của Húc Nhật" hiểu chuyện lại thân thiết, gia đình tụ họp cũng sẽ trước đó gọi điện thoại hỏi cô ấy có cần giúp một tay chuẩn bị rượu đỏ, rượu trắng không? Sẽ không người đến an vị tiếp xuống ăn.
"Chị có thể làm cũng chỉ có những thứ này. Chuyện của công ty chị giúp không được, ít nhất hi vọng đàn ông sau khi tan việc có thể thật tốt thả lỏng, không cần phí tâm về chuyện vụn vặt gia đình." Thẩm Điệp Y hé miệng cười."Đàn ông ở công ty hô phong hoán vũ, về đến nhà còn không tùy ý phụ nữ định đoạt? Chị từ trên người Quách quản gia đã học được rất nhiều !"
"Quách quản gia?"
"Ừ, lúc chị còn nhỏ, Quách quản gia phụ trách chọn mua những nhu phẩm cần thiết cho ông nội cùng trong nhà , khi đó Thiếu Dương người đang ở nước ngoài, ông ấy thường mang theo chị đến Công Ty Bách Hóa, đầy đủ tinh phẩm, mỗi chọn lựa một kiện vật phẩm, liền hỏi chị ‘ tiểu thư, cô cảm thấy thế nào? ’ chỉ cần chị gật đầu nói tốt, ông ấy sẽ cười lên , ‘ánh mắt của tiểu thư nhà chúng ta thật tốt! ’ nhưng thật ra là ánh mắt của ông ấy tốt, nhưng chị cũng từ chầm chậm hằng ngày mua đồ trung học biết sinh hoạt phẩm vị, hơn nữa nhiều mặt đọc sách báo tạp chí, cho nên, chị am hiểu nhất chính là xây dựng cuộc sống gia đình."
"Đây chính là một môn học cần học vấn rất cao a !" Phượng Hề cảm thấy có chút khó khăn.
"Sẽ không a..., Phượng Hề thông minh như vậy, chỉ số thông minh rất cao, nhất định rất nhanh là có thể trải qua thông đạo này." Điệp Y cười tươi nói."Người trong nhà hiểu được chỉ số thông minh của chị không tới 100, cho nên bất kể học cái gì đều dạy thà bị chậm một chút, để cho ta học được vị. Em biết không? Chị chỉ là học phác họa liền vẽ hai năm, mới có tư cách lấy nước cọ màu. Phượng Hề, em có rãnh rỗi có thể làm mô-đen cho chị được không?"
Phượng Hề bật cười."Chị à, chị có lúc cũng sẽ Thiên Mã Hành Không ném ra đề tài a!"
"Vậy sao? Bộ dáng như vậy có coi là thông minh không?"
"Em cho là chị là người thông minh rất hiểu được sinh hoạt." Cô chân thành nói. Không phải là nữ cường nhân có học thức sâu mới kêu người thông minh, còn nhiều người cũng không hiểu được sinh hoạt.
"Oa, Phượng Hề, khó có gặp được một vị nữ sinh tán thưởng chị, em nhất định phải làm em dâu chị đó!"
"Bây giờ nói chuyện này còn quá sớm."
Thẩm Điệp Y nghĩ thầm rằng cũng là đem y phục đã chọn cho nhân viên phục vụ gói lại, móc ra thẻ tín dụng tính tiền.
Đang đợi ở trước quầy hàng, cô đột nhiên nghĩ đến cái gì mà nở nụ cười.
"Chị đang cười cái gì?"
"Chị nghĩ đến em cùng Thiểu Dương hai người cứ cử chỉ lời nói khách sáo với nhau, đã cảm thấy thật buồn cười, nghĩ thầm các em thật đúng là trời sinh một đôi, đối với tình cảm rất cẩn thận rất kín kẽ, liền nắm tay cũng sẽ không."
"Vẫn chưa tới lúc đó a! Chúng ta cũng mới đi ra ngoài ước hẹn một lần." Phượng Hề nhanh nhạy thông minh giương khóe môi, "Chị cùng lão công nhà chị khó đến lần ước hẹn đầu tiên liền tay nắm tay sao?"
Oa, đổi cô bị phỏng vấn rồi a?
"Bí mật, không nói cho em." Điệp Y tràn đầy sức quyến rũ nữ tính cười.
Lấy về thẻ tín dụng, ba túi đồ to do tài xế Kim trước đem đến trên xe cất đi.
Đi xuống lướt qua một quầy chuyên doanh khác.
Rất không khéo , lại đụng phải Phan Vinh Mỹ đang khoe khoang sắc đẹp phong thái yểu điệu khôn cùng xinh đẹp của cô ta, vấn đề là, đối phương là nhân viên nam mà lại bán đồ mặc ở nhà của phái nữ, hắn là Gay sao?
Quách Phượng Hề xác định lấy chí nghiệp cả đời vì chinh phục đàn ông của chị họ thì không thể nào là Gay được, dụng tâm nghe xong mấy câu đối thoại, quyết định thật nhanh kéo Thẩm Điệp Y hướng bên kia đi. Cô mặc cho cái loại chị họ đó!
"Thế nào?" Điệp Y nghe không hiểu nhiều lắm, chỉ cảm thấy Phan Vinh Mỹ đang tựa như khoe ra cái gì.
"Không có gì, em chỉ là không nghĩ muốn nhúng tay vào chuyện của chị họ em."
Thật mất thể diện, không nói ra miệng.
Chỉ nghe mấy lời, Phượng Hề liền hiểu chị họ lại đang lặp lại chiêu cũ, lấy nhục nhã bạn gái tiềm nhiệm của bạn trai làm thú vui, làm cho đối phương hiểu rõ đàn ông đều sẽ vì Phan Vinh Mỹ mà vứt bỏ bạn gái, thua bởi cô ta là kết quả tất yếu.
Thật sự rất tệ nha!
Phượng Hề thật không rõ chị họ thế nào luôn thích tại trên vết thương của người khác rắc muối vào, làm như vậy có ích lợi gì sao? Phượng Hề từng khuyên qua cô ta một lần, kết quả Phan Vinh Mỹ trái lại tranh công nói: "Chị đây là đang giúp họ nha! Dáng dấp không bằng người liền phải rút kinh nghiệm xương máu, nhanh chỉnh hình! Chị nếu như không ra mặt thị uy một phen, họ làm được không tốt còn muốn treo cổ tự tử đấy, có mấy tên đàn ông rất gian trá, muốn bắt cá hai tay, chị chính là muốn cho họ nhìn rõ sự thật, khác tìm kiếm mùa xuân. Chị làm như thế, hoàn toàn là vì tốt cho bọn họ."
Rắm chó không kêu! Đem bạn trai của người khác quyến rũ tới đây, còn muốn người ta cảm tạ ơn huệ sao? Kém cỏi nhất chính là, cô ta căn bản không tính toán cùng những người đó kết hôn, chỉ là đang "Sưu tập tem" .
"Phượng Hề, em không sao chứ? !" Điệp Y nhìn sắc mặt của cô không tốt.
"Không có việc gì." Phượng Hề cười gượng."Mới vừa rồi em họ em đối với chị nói lời nói một chút không có lễ phép, mong chị không cần để ở trong lòng."
"Chị đã quên rồi a!" Trong mắt cho đến đuôi lông mày của cô ấy tất cả đều là ý cười." Thân thích khiến người chán ghét, mỗi một nhà đều có, tận lực ít tiếp xúc thì tốt rồi!"
Quách Phượng Hề âm thầm thở dài một hơi. Chính là tránh không khỏi cái người ghét kia!
Duy nhất xác định là, Thẩm Điệp Y không phải là chị chồng khiến người chán ghét.
Thẩm đại lão hoàn toàn rõ ràng Thẩm Thiếu Dương là người đàn ông cỡ nào không có tình thú, bởi vì quá giống ông rồi.
Nhưng người già rồi cũng rất muốn ôm chắt trai, suy nghĩ một chút, ông cũng không ôm qua cháu trai, cho nên nhất định phải ôm đến chắt trai. Thẩm đại lão ước gì Thẩm Thiếu Dương lập tức kết hôn, cố tình cháu trai truy phụ nữ động tác chậm như ốc sên.
"Thiếu Dương, không cần ta chỉ bảo cháu truy lão bà như thế nào đi!" Chỉ có hai ông cháu trên bàn ăn quá buồn tẻ, Điệp Y tối hôm qua bị chồng cô ấy đón về, thật hy vọng trong nhà nhanh lên nhiều nữ chủ nhân.
Điệp Y lúc ở nhà, ít nhất ăn cơm không khí rất tốt. Đơn độc cùng Thẩm Thiếu Dương ăn cơm, thật sự làm cho lão nhân gia muốn ăn giảm bớt, tiêu hóa không tốt.
"Truy lão bà?" Thẩm Thiếu Dương chuyên tâm ăn một phần bữa ăn tối kia của mình, giống như nghe đến đầm rồng hang hổ, giương mắt kinh ngạc nhìn ông nội."Cháu cho là ông đã ở trù bị hôn lễ, cháu chỉ phải chờ đợi làm chú rể là tốt rồi."
Thẩm đại lão thiếu chút nữa nghẹn ."Cháu nói những lời này, bất kỳ người phụ nữ nào nghe được đều sẽ hộc máu!"
"Tại sao?"
"Thiểu Dương, cháu không phải là thật nghĩ như vậy chứ?" Cháu trai tốt nhất không phải nghiêm túc.
"Cháu là nghiêm túc. Ông muốn cháu cưới Quách Phượng Hề, cháu liền ngoan ngoãn cưới Quách Phượng Hề, nhanh đưa hôn lễ xử lý một lần, tất cả mọi người bớt phiền."
Thẩm đại lão lần đầu tiên trong đời cảm thấy vô lực, nhìn chằm chằm cháu trai không biết nên nói cái gì cho phải. Nhớ năm đó lão nhân gia ông cũng là tốn hao tốt một phen tâm huyết mới đuổi kịp lão bà xinh đẹp!
Nếu đàn ông đều giống như Thẩm Thiếu Dương tính tình lạnh chết người, loài người sớm tuyệt chủng.
"Nghe nói một tuần san thương mại bầu bằng phiếu cháu là ‘ người đàn ông cực phẩm’ đệ nhất danh, thật là buồn cười chết người!"
"Vậy cũng không liên quan tới cháu." Thẩm Thiếu Dương chuyên tâm ăn xong cơm.
"Cũng đúng, chuyện không liên quan tới cháu. Đàn ông Thẩm gia một mặt lãnh khốc vô tình, cháu một giọt không rơ rớt di truyền đến, thật đáng mừng!" Thẩm đại lão nghiêm túc như cũ giọng nói lạnh lùng nói: "Nếu như cùng Điệp Y có liên quan, liền liên quan đến cháu đi!"
Gừng càng già càng cay, không tin cháu trai không mắc câu.
|
Hai hàng lông mày của Thẩm Thiếu Dương nhíu lại một chỗ mà dựng đứng lên ."Điệp Y thế nào?" Đáng chết, Điệp Y đích xác là điểm yếu của anh. Ông nội cáo già muốn làm cái gì?
Thẩm đại lão khẽ hừ lạnh."Nghe giọng điệu của Điệp Y là rất thích Quách Phượng Hề làm em dâu của nó, đáng tiếc theo cái tính tình bất cần đời này của cháu, Quách Phượng Hề tuyệt đối sẽ không gả cho cháu. Ta nên như thế nào cùng Điệp Y nói đây? Không thể làm gì khác hơn là thẳng thắn nói cho nó biết em trai nó có ‘chứng tình cảm vô năng’ nghiêm trọng, một chút cũng ngại phải theo đuổi phụ nữ, chỉ nghĩ muốn giảm bớt thủ tục trực tiếp đi vào lễ đường. Cháu nghĩ Điệp Y sẽ có phản ứng gì? Cả kinh thất sắc (quá sợ hãi)? Khóc lóc đến ngập bậc tam cấp? Vạn vạn không nghĩ tới em trai mình là một động vật máu lạnh. . . . . ."
"Ông nội?" Cắn răng nghiến lợi.
"Hả?"
"Ông rốt cuộc hi vọng cháu làm như thế nào?"
"Theo đuổi Quách Phượng Hề, khiến con bé đồng ý gả cho cháu."
"Cháu hiểu rồi."
Bỏ lại khăn ăn, Thẩm Thiếu Dương cũng không quay đầu lại đi ra phòng ăn.
Quách quản gia tiến lên dọn dẹp đồ ăn, nhỏ giọng nói: "Ông chủ, làm như vậy không tốt lắm đâu!"
"Không có biện pháp. Mặc dù là cháu gái rất ngốc , nhưng khi tất yếu lại rất tốt dụng!" Chính Thẩm đại lão cũng cảm thấy buồn cười."Mặc kệ Thiếu Dương oán giận ta như thế nào, ta không thể không làm như vậy. Nhất định phải có một người phụ nữ, vượt qua tầm quan trọng của Điệp Y ở trong lòng nó, nó mới coi là chân chính thành thục lớn lên."
Quách quản gia không nói gì cúi người chào cáo lui.
*************
Thẩm Thiếu Dương bắt đầu liên tiếp ước hẹn với Quách Phượng Hề, ít nhất hai ngày một lần hẹn cô ăn bữa ăn tối, kêu thư ký đặt trước một nhà hàng ăn Pháp nào đó ở tầng 16, vừa thưởng thức cảnh đêm, vừa hưởng thụ bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.
Không có người phụ nào sẽ không thích một bộ tạp kỹ lãng mạn này.
Thẩm Thiếu Dương trầm ổn từng bước từng bước bắt lấy được lòng của Quách Phượng Hề!
Nói anh sẽ không theo đuổi phụ nữ? Nói anh có chứng tình cảm vô năng? Anh nhất định khiến ông nội nuốt trở lại những lời không thể đó. Chưa có xem qua heo chạy đường cũng nếm qua thịt heo, những tin tức như thế trên mạng đang trong thời kì thịnh hành, nói rõ chiêu thuật đeo đuổi bạn gái ít nhất liệt vào 20 trang, anh đi chắt lọc tinh hoa , chỉ lấy trọng điểm, cũng đủ dùng rồi.
Chỉ cần dùng tiền xử lý được cũng không phải là việc khó.
Anh là một người đàn ông có lực khống chế mạnh, bất kể chuyện khắc chế mình hoặc chi phối người khác, anh nhất định đem mỗi chuyện làm chủ khống chế đều nắm trong tay.
Nhưng là, lúc cần thiết anh cũng có thể dễ nói chuyện, tốt chung đụng, biến thành một thân sĩ mê người .
Chỉ cần có thể đạt thành mục đích.
Quách Phượng Hề không ngờ tới mình có thể cùng anh tán gẫu nhiều như vậy, cô thất kinh."Anh cư nhiên đọc qua ‘cả vùng đất’, ‘lục uyển thường xuân’, ‘Hồng Lâu Mộng’, ‘Trà Hoa Nữ’. . . . . ."
"Tôi xem ra có vẻ giống người cầm báo tài chính và kinh tế vào sáng sớm phối cơm ăn." Anh tự giễu.
"Thật xin lỗi, tôi cho là anh bận rộn đến độ không có thời gian xem tác phẩm văn học nổi tiếng." Ha ha, cô vội vã cười theo.
Tròng mắt anh chợt lóe ánh sáng nhạt."Thật sự tôi không có thời gian, nói thật, đối với tác phẩm văn học nổi tiếng cũng không hứng thú đọc. Nhưng không có biện pháp, đó là Điệp Y sau khi xem xong gửi tới nước Mĩ cho tôi, nói sợ Trung văn của tôi kém đi, thông điện thoại đường dài khi đó còn có thể đột nhiên khảo tôi, tôi chỉ có nhanh chóng học một lần, tránh cho chị ấy khổ sở."
Chỉ có hai người ước hẹn, "Điệp Y" tên này thường xuất hiện giữa bọn họ.
Cô suy nghĩ một chút."Anh vì Điệp Y, có thể làm đến trình độ gì?"
Anh không chút do dự."Mặc chị ấy cần gì ở tôi thì cứ lấy."
Thật là câu trả lời không thể tưởng tượng nổi.
"Vậy anh nên may mắn chị ấy không phải một người tùy hứng vô lý, đòi hỏi vô độ."
"Cho nên nói, Điệp Y là phúc báo của tôi." Sáu tuổi khi đó mẹ vì cấp cứu tính mạng của anh mà hy sinh Điệp Y, làm cho trí lực của cô ấy bị hao tổn, cả đời này anh đều thiếu cô ấy.
"Giả sử chị Điệp Y chán ghét tôi, anh còn có thể cùng tôi lui tới sao?" Quách Phượng Hề rất khó không để ý.
"Đương nhiên có thể." Anh không có ngốc như vậy, rơi vào hố bẫy ngôn ngữ."Chỉ có đối tượng kết giao, phụ nữ muốn cùng tôi xây dựng gia đình , tôi sẽ không chịu bất luận kẻ nào chi phối." Gian trá như Thẩm đại lão, dĩ nhiên đem vui buồn của Điệp Y cũng suy tính đi vào, để tránh đưa tới anh phản lại. Trên thực tế, Điệp Y rất ít đi chán ghét một người, này căn bản là vấn đề dư thừa.
"Thật?" Phượng Hề yêu kiều nở nụ cười.
"Muốn tôi lập tức cầu hôn em tôi đều nguyện ý." Nếu cô gái nhỏ thích nghe lời nói, anh nắm bắt được rất khá.
"Không, quá nhanh." Cô giương lên cười, cười đến thật là đẹp.
"Tôi chỉ là muốn bày ra thành tâm của tôi thôi."
Trên thực tế, đây cũng không phải là lời nói dối. Anh thật nguyện ý cùng Quách Phượng Hề kết hôn, có tự tin cùng cô chung đụng hòa thuận, trừ gia thế của cô ra, thì xinh đẹp, trí khôn đều đủ để cùng anh xứng đôi, quan trọng nhất, cô lý tính mà không kiêu căng, trẻ tuổi lại tư tưởng thành thục, sẽ không cố tình gây sự.
Trọng trách trên đôi vai anh quá nặng, phải có một gia đình hòa thuận làm hậu thuẫn.
Phượng Hề hài lòng mỹ mãn rồi. Đối với Thẩm Thiếu Dương kiểu đàn ông coi sự nghiệp là nhất này, có thể nói ra nói như vậy đã thực không dễ dàng, hơn nữa khi hai người ước hẹn, anh luôn là chuyên tâm nhìn cô, sẽ không nhìn nhiều cô em mỹ nữ nào khác lấy một cái.
Tròng mắt cô dí dỏm mà hướng về ngũ quan trên mặt anh nhìn một vòng, tươi cười rạng rỡ."Anh nhất định nghe chán ngán người khác ca ngợi anh là người đàn ông cỡ nào xinh đẹp."
"Xinh đẹp là hình dung cho phụ nữ." Anh khốc khốc khạc ra lời vàng ngọc.
"Không hẳn như vậy, chúng ta không phải sẽ tán thưởng hình dung ‘pho tượng Davy thật là đẹp ! ’ bởi vì quá hoàn mỹ, trực giác sẽ bật thốt lên ‘ quá đẹp ’, cùng từ ‘ thật xinh đẹp ’."
"Tôi chính là người đàn ông ‘ hoàn mỹ ’." Nét mặt ôn hòa bị âm hàn quét xuống thay thế.
"Tôi hiểu rõ, một người thừa kế công ty không có khả năng là dân chúng thuần lương." Phượng Hề không có bị hù đến, cô cũng không phải uổng phí làm con gái của Quách Tùng Diên hai mươi mấy năm.
"Em có thể hiểu rõ, tương lai sẽ là tốt hơn chung đụng."
"Anh lấy nghĩ tới tương lai a?" Rất thẹn thùng đó! Nhanh như vậy liền nhận định cô là bạn đời kiếp này? !
"Em theo tôi nếu là không có tương lai đáng nói, chúng ta sẽ không ngồi chung một chỗ ăn cơm. Ngàn vạn lần không được nói với tôi, em tính toán cùng tôi nói mấy năm yêu nữa rồi mới kết hôn, tôi nhiều lắm là cho em thời gian một năm."
Cô ngẩn người, tỉnh táo lại một chút.
"Thiểu Dương, anh mới hai mươi lăm tuổi, tại sao vội vã kết hôn? Đàn ông điều kiện tốt, không kéo dài tới 30 mấy tuổi là trăm ngàn cái không muốn kết hôn, anh nhưng là phản đạo này mà đi."
Anh tự nhiên sẽ không ngốc đến hướng cô thừa nhận anh lấy hôn sự của mình trao đổi với hôn sự của Điệp Y , anh "Phụng mệnh" muốn nhanh kết hôn. Dù sao sách lược hôn nhân trong giới chính thương có nhiều rồi, chỉ cần nam nữ hai bên cũng không có khuyết điểm trí mạng, không chasnc ghét đối phương là đủ rồi.
Thẩm Thiếu Dương quyết định lấy tình để cảm động.
"Tôi khát vọng có một gia đình bình thường." Nhìn cảnh đêm bên ngoài cao lầu, trên khuôn mặt tuấn dật của anh viết đầy cảm xúc nhưng nhìn không hiểu tâm tình."Phượng Hề, tôi không hề muốn để cho em nhìn thấy điểm yếu của tôi. Tôi sáu tuổi mất cha, tám tuổi mất mẹ, ông nội là người đàn ông mỗi một cái đều thận trọng nghiêm túc, không hiểu được ôn nhu , đối với tôi trừ ra lệnh, yêu cầu, chỉ trích, tôi không cảm thấy sự ấm áp của gia đình, duy nhất có thể an ủi tôi chỉ có chị gái sinh đôi của tôi. Nhưng sự ấm áp đấy cũng không dài lâu, tôi tốt nghiệp tiểu học lập tức bị ông nội đưa ra nước ngoài đọc sách, ở tha hương mặc dù áo cơm không sứt mẻ, nhưng tôi khát vọng cuộc sống gia đình bình thường, lại cơ hồ không thể được." Thanh âm của anh tràn đầy khổ sở.
Những lời thật lòng này không hề giả, chỉ là trên thực tế anh không có yếu ớt như vậy.
Phượng Hề mơ hồ cho anh cảm thấy đau lòng, tuổi thơ của anh rất không vui vẻ đi! Cả cha và mẹ anh đều mất sớm. Đối với cô mà nói là từ nhỏ liền có cha mẹ yêu, gia đình ấm áp, còn đối với Thẩm Thiếu Dương lại thành yêu cầu xa vời.
Không ai bì nổi đàn ông một khi yếu thế, phụ nữ không nhịn được mũi muốn chua xót.
"Thiếu Dương ──"
"Làm ơn không cần đồng tình với tôi, tôi lấy chịu đựng qua giai đoạn kia, trưởng thành rồi." Ánh mắt của anh kiên định được căn bản không cần đồng tình, "Tôi chỉ là muốn cho em hiểu, tôi quyết tâm muốn kết hôn đến từ chính tôi muốn một gia đình bình thường thôi. Vì vậy, tôi đối với xem mắt không chút nào kháng cự, cũng may mắn đối tượng đó là em."
Mặc dù không coi như là lãng mạn tỏ tình, ngược lại khiến Phượng Hề cảm thấy hết sức thiết thực.
Anh nói ra tâm tư này, nguyện ý để cho cô hiểu rõ một mặt khác về anh ──mà người ngoài không biết được có một Thẩm Thiếu Dương thế này. Có lẽ, liền Thẩm Điệp Y cũng chưa từng thấy qua một mặt này của anh.
Phượng Hề nhẹ nhàng nhu hòa ngắm nhìn anh, cảm thấy mình thật sự yêu anh rồi.
Thẩm Thiếu Dương nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, cũng không chán ghét bị ngắm nhìn như vậy.
---- Hết chương 3----
|
chương 4.
Dùng qua bữa ăn tối, lại qua quầy rượu dưới lầu nhà hàng uống chút rượu, từ quầy rượu rơi xuống cửa sổ gỗ ô vuông sát đất nhìn ra dòng xe nhộn nhịp phía ngoài, phong cách bày bố trang trí của quán rượu nhỏ này đầy tình thú.
Hiện trường có Piano diễn tấu, biểu diễn, rất có tình điệu.
Thẩm Thiếu Dương uống Whisky lúa mạch tinh khiết, bỏ thêm một chút đá, có bỏ ít đá vào cũng không mất đi hương vị vốn có của nó, chậm rãi thưởng thức a. Quách Phượng Hề điểm lấy rượu vải làm cơ sở rượu chỗ điều chế cock¬tails, khẩu vị thích hợp của phái nữ.
Không ồn ào, có thể để cho khách tâm sự trao đổi, trải qua một đêm mộng ảo lãng mạn.
"Giờ gác cổng của em là mấy giờ?"
Buột miệng cười."Mười hai giờ, so với sinh viên khá hơn một chút đi!"
"Tôn trọng tâm ý cha mẹ bảo vệ em, có người thương yêu là hạnh phúc." Anh dùng ánh mắt mê say thành khẩn nhìn cô."Quách Tổng là thương nhân tài ba trên thương trường, tiếng tăm gia phong nghiêm cẩn, không trách được ông nội tôi động lòng."
"Cám ơn." Phượng Hề cười thừa nhận."Thật ra thì mỗi nhà đều có chuyện khó nói, cho dù bề ngoài xa hoa phú quý như thế nào, đều sẽ xuất hiện con sâu làm rầu nồi canh làm cho người ta đau đầu ."
"Thân thích khiến người chán ghét , mỗi một nhà đều có, có thể tránh thì tránh, tránh không khỏi lại nghĩ đối sách ứng phó, không có gì đáng ngại rồi." Thẩm Thiếu Dương thẳng thắn nói.
Hơi nhíu lông mày, Phượng Hề với cặp mắt sáng lóng lánh nhìn anh.
"Không hổ là sinh đôi, nói đến ‘ thân thích ’ luận điều đều giống nhau."
"Đó là tôi dạy Điệp Y , thân thích của Lôi gia so với Thẩm gia tôi không chỉ nhiều hơn gấp đôi."
"Mạo muội xin hỏi một chút, chị Điệp Y trước kết hôn thì giờ gác cổng là mấy giờ?"
"Chị ấy không có giờ gác cổng."
"Làm sao có thể?" Nói rõ không tin.
"Nói tóm lại, chị ấy không thể một mình ra cửa, liền đi trường học đi học đều là con gái của Quách quản gia - Quách Nguyệt một đường theo chị ấy đọc đến tốt nghiệp đại học, liền bởi vì bệnh tạm nghỉ học, thi lại, Quách Nguyệt cũng phải cùng tạm nghỉ học, thi lại." Thẩm Thiếu Dương không nóng không lạnh trần thuật sự thật, giống như đây là một chuyện rất đương nhiên.
Dĩ nhiên không bình thường, quá kỳ quái rồi.
"Quách Nguyệt cũng không kháng nghị? Quách quản gia cũng không phản đối?" Phượng Hề không cho là đúng nhíu mày nói, hoài nghi Thẩm gia lấy tiền tài quyền thế bức người.
"Trên thực tế, là Quách quản gia trước đề xuất đề nghị này." Thẩm Thiếu Dương đung đưa ly rượu, nhấp một ngụm."Điệp Y có một chút chướng ngại, xem sách giải trí rất được, bởi vì không cần thi, ứng phó bài tập ở trường học là cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy áp lực rất lớn, thường tại trong lúc đó bồi hồi đếm ngược năm tên, khiến ông nội cảm giác sâu sắc hổ thẹn. Ông nội càng uy, Điệp Y càng sợ đến phát run, tình huống càng tệ hơn."
"Chị ấy là trời sinh? Còn là. . . . . ."
"Không phải, nhưng tôi không thể nói cho em biết nguyên nhân thực sự, liền ông nội tôi cũng chưa nói, chính Điệp Y cũng không biết chuyện, chỉ coi mình trời sinh di truyền không tốt."
Tư vị nào đó nổi lên trong ngực, anh hít sâu.
Thẩm Thiếu Dương với giọng nói trong veo mà lạnh lùng tiếp tục nói: "Lúc học tiểu học có tôi giúp Điệp Y vượt qua kì kiểm tra, ông nội dám mắng Điệp Y, tôi liền cùng ông cãi vã tới cùng, tôi tuyệt không cho phép có người bởi vì chỉ số thông minh của Điệp Y hơi thấp mà coi thường chị ấy, khi dễ chị ấy. Khi đó Quách quản gia đã vô cùng yêu thương Điệp Y, bởi vì tôi sắp bị đưa đi nước Mĩ, ông ấy đề nghị để con gái của ông ấy - Quách Nguyệt tới làm ‘ bạn cùng học ’, cần phải khiến cho Điệp Y một đường học đến tốt nghiệp đại học, ngày sau muốn kết thân mới có thể chọn được một đối tượng tốt."
Nói cũng phải, nàng dâu của nhà hào môn nào chỉ có tốt nghiệp trung học chứ?
"Điệp Y sau khi kết hôn, vì cảm tạ ‘ bạn cùng học ’Quách Nguyệt , kêu công ty bỏ tiền đưa cô ấy ra nước ngoài đào tạo, đợi học thành về nước, trở lại ‘ Đế Khánh ’ đi làm."
"Lấy tình để cảm động, lấy lợi dụ, mới có thể làm người cam tâm tình nguyện bỏ ra." Phượng Hề cười như không cười.
"Không sai." Thẩm Thiếu Dương nâng lên cằm dưới."Tôi cũng không khả năng làm buôn bán lỗ vốn, trước khi Quách Nguyệt xuất ngoại, tôi đã làm cho cô ấy ký hợp đồng mười năm. Vừa là công ty bỏ vốn đào tạo, học thành sau tự nhiên nên vì ‘ Đế Khánh ’ ra sức, tôi cũng sẽ không bỏ công vô ích bồi dưỡng một nhân tài đi cho nhà khác lợi dụng. Ngược lại, nếu trong tương lai coi biểu hiện làm việc của cô ấy không tốt, công ty có quyền khai trừ cô ấy."
"Tôi nghĩ, Quách Nguyệt nhất định ký rất uất ức."
"Tôi đối với ánh mắt ôm hận của người khác , luôn luôn làm như không thấy."
Quách Phượng Hề quả thật không phản bác được, người đàn ông này là cao thủ đánh cờ. Có lòng vun trồng Quách Nguyệt, lại sợ Quách Nguyệt ngày sau có chỗ dựa nên không có sợ hãi, không cố gắng làm việc, trước lập ra khế ước khiến cô ấy không dám lười biếng.
"Lôi Húc Nhật tiên sinh biết rõ tình hình của chị Điệp Y sao?"
"Dĩ nhiên, anh ấy là người duy nhất có quyền lợi hiểu rõ chân tướng , đối với Điệp Y chỉ có tăng gấp bội thương tiếc."
"Anh lại keo kiệt hướng anh họ tôi nói ra tình hình thực tế?"
"Tôi tin tưởng em không phải là người nhiều chuyện, cho nên thành thật nói cho em, tôi chưa từng tính toán để Điệp Y gả cho Lôi Chi Phàm, cho nên hắn không cần thiết biết chuyện gì."
"Tại sao?"
"Bởi vì Điệp Y không thương hắn."
Lạnh quá! Này cứng nhắc bình tĩnh, thanh âm không có một chút nhiệt độ, âm điệu lại khẳng khái nhiệt tình như vậy càng làm cho cô hiểu được quyết tâm bảo hộ Điệp Y của anh , cho dù người khác nói Lôi Chi Phàm mê người, nhiều dịu dàng, nhiều thân sĩ, anh đem toàn bộ làm thành nói láo, chỉ nhận thức đúng cảm xúc phản ứng của Điệp Y.
Thở dài."Giả sử chị ấy không phải chị của anh, anh sẽ dứt khoát cưới chị ấy chứ?"
Thẩm Thiếu Dương trong nháy mắt cứng ngắc, giống như nghe được đầm rồng hang hổ vậy, qua hoang đường rồi !
"Không biết. Bởi vì là chị gái sinh đôi tôi mới có thể mọi cách bao dung, muôn vàn mến yêu, vạn phần thương tiếc. Làm vợ của tôi, phải cùng tôi phù trợ lẫn nhau, sánh vai mà đi, mà không phải núp ở dưới cánh chim của tôi." Giọng điệu trong veo mà lạnh lùng.
"Anh thẳng thắn như vậy, không sợ hù dọa tôi chạy?" Môi hồng chu lên.
"Em hẳn không hi vọng tôi ‘ lừa gạt cưới ’"
"Nhưng là nghe qua, làm chị gái của anh tương đối hạnh phúc !" Cô cười khẽ.
Anh cũng cười, ý cười tràn ngập trong đôi mắt."Ăn loại dấm này là không có cần thiết, bởi vì chị gái vĩnh viễn là chị gái, là chuyện người không cách nào thay đổi được, tôi luôn luôn bình yên tiếp nhận, liền so với tôi sẽ không ăn dấm cha mẹ em song toàn, có hai người anh trai thương yêu, bởi vì rất nhàm chán."
Phượng Hề mỉm cười nâng chén, bày tỏ nhận thua."Thật xin lỗi, tôi nói một đoạn cực kỳ nhàm chán rồi."
Anh mới lạ mà nhìn cô.
"Hiểu được xét lại bản thân mình là một ưu điểm lớn." Anh độ lượng như biển.
"Này, anh cái người này. . . . . . Anh cũng sẽ không xét lại bản thân mình sao?" Cô trộm trợn mắt một chút.
Là anh nên thật tốt xét lại mình một chút mới đúng chứ! Đem chị gái làm thành kim chi ngọc diệp nâng niu, luôn dịu dàng mỉm cười, xin gì được nấy; đối với người khác lại thường lạnh nhạt bức người, yêu cầu rất nhiều, những cô bạn gái trước của anh cũng không có kháng nghị qua anh đối xử bất công sao? Cũng là a! Nhớ rõ Điệp Y nói chưa có thấy qua anh quen bạn gái, cho nên tha thứ biểu hiện của anh có chút kém cỏi.
Mỗi người phụ nữ đều khát vọng mình là nữ chính duy nhất trong suy nghĩ của bạn trai, cần chính là hoàn toàn quan tâm, toàn tâm che chở, mà không phải là tựa như tình cảm canh thừa cơm cặn.
|
Phượng Hề có thể lý giải đàn ông "Một ngày kiếm tỷ bạc" như anh, giống như đang trộm thời gian nói yêu thương, không thể nào giống như "Bạch mã hoàng tử" chỉ cần chuyên tâm nói yêu thương là tốt rồi, bao nhiêu gia đình còn chờ anh phát lương bổng sống qua.
Yêu anh sẽ phải bao dung anh, cô còn có thể yêu cầu nhiều hơn sao?
Tình yêu không có công thức để dựa theo vào, thích hợp với người khác chưa chắc thích hợp bọn họ. Quan trọng là hai người có thể khai thông, quan niệm cuộc sống, giá trị quan sẽ không kém nhau quá xa, sau đó, trái tim rung động, sẽ bởi vì một câu nói hoặc một cái mờ ám của đối phương mà cảm thấy ngọt ngào, tim đập nhanh, quản chịu được một cỗ ma lực đang vẫy gọi.
Cô có dự cảm, bọn họ ở chung sẽ rất tốt.
Nghĩ tới, đôi mắt đẹp của cô lặng lẽ đốt sáng lên một loại mộng ảo sáng rỡ.
*****************
Mười một giờ đi qua không lâu, Thẩm Thiếu Dương liền đem Quách Phượng Hề đưa về nhà, vì cho vợ chồng Quách Tổng một cái ấn tượng tốt, một đường hộ tống vào đại sảnh ── anh nhớ rằng anh rể đều là làm như thế.
Phượng Hề cảm thấy rất ủy khuất nha!
Nhưng là, vừa thấy được cảnh tượng trong đại sảnh , lập tức hối hận không có ở tại cửa lớn nói với anh bái bai!
A ── cô không cần chuyện xấu trong nhà bêu ra ngoài a!
Không còn kịp rồi, Thẩm Thiếu Dương cái gì đều đã thấy được. Bao gồm Tổng giám đốc Quách Tùng Diên đối với Phan Vinh Mỹ không thể nhịn được nữa rống giận: "Cháu mặc chính là cái gì y phục? Vậy mà còn dám lấy bộ dạng tồi tệ này đi ra ngoài chạy đi làm loạn? Muốn mất mặt xấu hổ thì cút trở lại nhà họ Phan cho ta, cháu trời vừa sáng liền cút về cho ta!"
Bao gồm bà nội Quách với đôi mắt già rưng rưng, giống như xem đến quái vật nhìn chằm chằm cháu gái ngoại, "Cái loại y phục này cháu đi mua ở đâu? Tiểu thư cao quý nhà chúng ta, tại sao có thể ăn mặc giống như gái quán rượu? A, bà không mặt mũi gặp cha con nữa!"
Bao gồm Quách Học Khoan cùng Quách Uy Chí, chịu không nổi tựa như mãnh liệt mắt trợn trắng.
Phan Vinh Mỹ với vẻ mặt xem nhẹ, không kiên nhẫn, "Các người thật là bảo thủ buồn cười đến chết người, đi xã giao không ăn mặc hấp dẫn một chút, người nào sẽ liếc mắt nhìn nhiều cô một cái? Liền thiếu phu nhân của Công ty Bách Hóa XX mỗi lần vừa lên báo, không phải lộ rãnh giữa thì là lộ bắp đùi, nếu không dù là mỹ nữ tuyệt thế cũng sẽ không có trang báo, nhiếp ảnh gia cũng không thèm để ý cô!"
Phan Vinh Mỹ mặc một bộ váy liền thân siêu ngắn màu xanh lam, lộ ra hai phần ba bắp đùi, cộng thêm cổ váy chữ V, hai gò bồng đào miêu tả sinh động, cũng khó mau lão nhân gia bảo thủ nhìn muốn té xỉu!
Nhưng cô ta lại rất đắc ý chính mình đêm nay tại bữa tiệc áp đảo chúng thiên kim danh viện cùng thiếu phu nhân, nhiếp ảnh gia hướng cô ta mau tay chụp không ngừng, còn hỏi thăm lai lịch thân thế của cô ta. Mặc dù cô ta coi như là khuôn mặt mới trong các cuộc xã giao danh viện, nhưng truyền thông liền rất chú ý tới khuôn mặt mới này, hơn nữa cô ta còn hào phóng tự giới thiệu mình là cháu gái ngoại của Quách Tổng giám đốc "tập đoàn Phú Vinh ", thiên kim của " khách sạn JR Ôn Tuyền " , ha ha ha, thành danh ngay tại trong một đêm !
Đây chính là nguyên nhân cô ta chết nương nhờ bên người bà ngoại không chịu về nhà. Cô ta mỗi lần nhìn tạp chí tuần san, đều rất ghen tỵ với những thiên kim danh viện kia dáng dấp so với cô ta kém hơn nhưng lại có mặt công chiếm trên các trang báo truyền thông, đổi lại là khuôn mặt xinh đẹp, dáng người ma quỷ của cô vừa hiện thân, thì phong hào "Đệ nhất danh viện gợi cảm " không ai ngoài cô ta.
Mẹ của cô ta - Quách Thiến Hoa bị cậu nửa ép buộc khuyên trở về nhà chồng trước, nhưng rất đồng ý để cô ta lưu lại đi bàn bạc vụ làm ăn du lịch với" tập đoàn Đế Khánh ", nếu có thể nhất cử bắt con cá lớn Thẩm Thiếu Dương này, Quách Thiến Hoa hướng con gái bảo đảm không quan tâm cùng Quách Tùng Diên trở mặt, dù sao bà nội Quách còn đang tại, sẽ không làm gì được bọn họ.
Mà nay Thẩm thiếu Dương đứng ở bên cạnh Quách Phượng Hề, mặt không vẻ gì nhìn biểu tình phức tạp của mọi người trong phòng khách, có giáo dưỡng làm bộ như cái gì cũng không thấy, nhỏ giọng cáo từ.
"Phượng Hề, tôi sẽ liên lạc với em sau."
"Được." Phượng Hề lúng túng nhỏ giọng nói: "Thật sự rất xin lỗi."
"Không cần nói xin lỗi, chỉ cần em đừng mặc loại y phục mà gái quán rượu mặc làm cho tôi mất thể diện thì tốt rồi." Thẩm thiếu Dương mỉm cười.
Phượng Hề không thuận theo vỗ anh một phen. Lại mới biết được anh không có để ở trong lòng.
Anh xoay người muốn rời đi, Phan Vinh Mỹ giống như một người đột nhiên tỉnh rượu, phát ra một tiếng kêu to, "A ~~ Thẩm thiếu Dương tiên sinh, tôi rốt cuộc gặp được anh~~" lấy tư thái thiêu thân lao đầu vào lửa bổ nhào tới anh.
Thẩm Thiếu Dương xoay người lại, thiếu chút nữa bị cô ta đụng ngã, thật may là Quách Uy Chí kịp thời kéo lại Phan Vinh Mỹ.
"Em điên khùng đủ chưa!" Quách Uy Chí chịu không nổi loại em họ này, mất thể diện ném đến trước mặt người nhà họ Thẩm! Cả nhà bọn họ vô cùng coi trọng mối lương duyên giữa Phượng Hề cùng Thẩm Thiếu Dương , không để cho có người muốn làm phá hư.
"Buông tôi ra!" Phan Vinh Mỹ vùng vẫy ra Quách Uy Chí, hô to: "Tôi cùng Thẩm Thiếu Dương tiên sinh có một cuộc làm ăn muốn nói, mắc mớ gì tới anh? A, anh sợ Thẩm Thiếu Dương không đỡ được sức quyến rũ của tôi, làm không được em rể của anh?"
"Em say khướt cũng cần phải có hạn độ!" Quách Uy Chí cả giận nói?
Thẩm Thiếu Dương bắt đầu cảm thấy thú vị, khẽ mỉm cười."Không sao, cứ để cho Phan Vinh Mỹ tiểu thư nói rõ ràng, cô ấy có cuộc làm ăn cần tìm tôi nói sao?"
Quách Tùng Diên không thể làm gì khác hơn là mời mọi người ngồi xuống nói, ông cũng muốn thừa cơ bí mật quan sát phong độ của Thẩm Thiếu Dương một chút.
Thẩm Thiếu Dương cùng Quách Phượng Hề ngồi cùng nhau, Phan Vinh Mỹ lập tức chiếm đoạt chỗ ngồi bên cạnh Thẩm Thiếu Dương , này vừa ngồi xuống tới, váy ngắn càng ngắn, đôi gò bồng đào như muốn nhảy ra, không tin đàn ông tránh được cửa ải này.
Người của nhà họ Quách, tự nhiên sắc mặt đều đã thật sự rất khó khăn, ánh mắt cũng không biết hướng chỗ phóng, bao gồm bà nội Quách ở bên trong.
Ai chứ Thẩm Thiếu Dương thì không kiêng dè đem Phan Vinh Mỹ từ đầu nhìn đến chân, lại hướng chân nhìn đến đầu, chợt cất tiếng cười to."Hiện tại tôi rốt cuộc hiểu rõ, công ty nội bộ vừa nhắc tới phương án nghỉ phép tại ‘khách sạn JR Ôn Tuyền’, bởi vì làn sóng phản đối của các nhân viên nữ quá lớn, đề án liền đã chết từ trong trứng nước, vấn đề thì ra là tại Phan Vinh Mỹ tiểu thư thiếu sót ‘tính chuyên nghiệp ’ nghiêm trọng."
"Mới không phải như vậy , rõ ràng là. . . . . ."
"Phan Vinh Mỹ tiểu thư, lòng ghen ghét của phụ nữ là rất đáng sợ. Nhân viên đi du lịch phần lớn mang theo gia quyến tham gia, có người phụ nữ nào chịu được ánh mắt của chồng hoặc bạn trai mình thỉnh thoảng chạy tới ngắm trên ngực hoặc trên đùi Phan tiểu thư? ‘khách sạn JR Ôn Tuyền’ phái cô tới đề án là một đại thất sách." Ngầm phê phán cô ta quá trớn khoe khoang gợi cảm.
"Thì ra là những người xấu xí đó ghen tỵ với tôi!" Trước trách người khác lại nói.
Trên thực tế cũng không phải là như vậy, mà là Thẩm Thiếu Dương ngẫu nhiên đối thư ký nói ra một câu "Tôi rất chán ghét loại phụ nữ lặng lơ như cái người làm quan hệ xã hội của khách sạn Ôn Tuyền kia" , trợ lý tự nhiên sẽ truyền đi xuống. Hôm nay cơ hội khó có được, Thẩm Thiếu Dương liền "Mượn đao giết người" , đem vấn đề đẩy cho lòng ghen tỵ của phụ nữ , cố ý làm cho Phan Vinh Mỹ nóng lòng một hồi.
Phan Vinh Mỹ nếu quả cứ chịu như vậy, cũng không gọi Phan Vinh Mỹ rồi.
"Thiếu Dương tiên sinh, anh nhất định phải giúp tôi, không thể để những người xấu xí kia ghen tỵ bôi nhọ tôi, hãm hại tôi, tôi nhất định phải làm thành một vụ làm ăn lớn, không thể tay không trở về khách sạn đi." Cả nửa người trên dựa sát qua.
Bà nội Quách giận đến nói không ra lời. Quyến rũ bạn trai của em họ, này còn thể thống gì nữa!
Thẩm Thiếu Dương đột nhiên hắt xì thật to, khiến Phan Vinh Mỹ tự động giữ một khoảng cách."Mùi rượu cùng mùi nước hoa trên người cô quá nồng, làm cho lỗ mũi của tôi bị dị ứng."
Phan Vinh Mỹ cứng đờ thân thể.
|