Bắt Được Rồi Vợ Ngốc
|
|
Chap 3
Đến trường nào~
Những tia nắng đầu tiên lọt qua khe cửa, đánh dấu cho một sự khởi đầu mới...
-“Này, Ái Hy, dậy đi!”
Minh Vỹ ngồi xuống giường, đưa tay lay lay người Hy Nhã. Nhưng dường như nàng công chúa bướng bỉnh này vẫn chưa muốn tỉnh sau một đêm dài ngon giấc.
-“Ưhm... tránh ra! Để tôi yên.”-Ái Hy nhíu mày, giọng nói khó chịu vì bị đánh thức.
-“Dậy mau!”-Sức chịu đựng của con người có giới hạn, đương nhiên Minh Vỹ cũng thế. Minh Vỹ tức giận quát lên, nhưng Ái Hy vẫn vùi đầu trong chăn gối.
-“Hừ, nếu em không dậy thì để anh ngủ với em vậy.”-Giọng nói lạnh băng vang lên, sau đó Minh Vỹ nằm lên giường Ái Hy, kéo chăn đắp và bắt đầu... ngủ.
-“Ưhm...”-Cảm giác rộng rãi thoải mái lúc nãy được thay bằng cảm giác chật hẹp khó chịu, Ái Nhi từ từ mở mắt...
Trước mắt Ái Hy hiện giờ là gương mặt điển trai đang nhắm nghiền đôi mắt chuẩn bị đi vào giấc ngủ, bất giác gương mặt Ái Hy đỏ ửng lên, theo sau đó là tiếng la hét thất thanh.
-“Á! Anh làm cái quái gì vậy? Biến ra khỏi phòng tôi mau.”-Ái Hy bật dậy, lấy gối liên tục đánh vào Minh Vỹ, gương mặt từ màu đỏ chuyển sang một màu trắng bệch.
-“Anh kêu em dậy mà em không chịu dậy, chẳng lẽ bỏ em lại nên anh ngủ chung với em thôi!”-Minh Vỹ nhún nhún vai làm vẻ vô tội.
-“Mau ra khỏi phòng cho tôi! Tôi cần phải thay đồ!”-Ái Hy tức giận quát lớn, đứng dậy đẩy Minh Vỹ ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
...
Ánh nắng buổi sớm nhàn nhạt, hương vị của những giọt sương vẫn còn đọng lại trong cơn gió...
Minh Vỹ khoác lên mình bộ đồng phục nam trường Trung học phổ thông Star, chiếc áo sơmi trắng kết hợp với caravat sọc caro vô cùng bắt mắt, đôi mắt màu hổ phách rực sáng trước ánh nắng mặt trời, làn da trắng không thua kém Ái Hy, chiếc khuyên tai hình đầu lâu bạc ẩn hiện sau mái tóc màu nâu nhạt, gương mặt nghiêng nghiêng đứng tựa vào tường chờ Ái Hy.
Sau một khoảng thời gian dài đằng đẵng Minh Vỹ phải đợi chờ, cuối cùng Ái Hy cũng xuất hiện. Lúc này, trông Ái Hy như nàng công chúa nhỏ bước ra từ câu chuyện thần thoại. Bộ đồng phục áo sơmi hồng đi với chiếc váy sọc caro xanh biển, caravat màu cam được thắt nới lỏng, để lộ một sợi dây chuyền bạch kim có lồng một chiếc nhẫn bạc. Đôi mắt to khuất sau hàng mi dài cong vút, đôi môi mỏng mang sắc màu của cánh hồng đào, trên mái tóc dài cài một chiếc nơ nhỏ trông cực đáng yêu.
-“Này, đi thôi!”-Ái Hy vội vàng bước đến lay lay cánh tay Minh Vỹ, giọng nói gấp gáp.
-“Lên xe.”-Minh Vỹ nói ngắn gọn, sau đó cả hai người cùng lên xe...
Trường Trung học phổ thông Star thẳng tiến!!
...
Đến cổng trường, bác tài xế nhanh chóng mở cửa xe cho Minh Vỹ...
Minh Vỹ bước ra khỏi xe, sau đó đưa tay về phía Ái Hy, đôi mắt mang tính chất “uy hiếp”. Ái Hy nhíu mày, hất mặt, gạt tay Minh Vỹ ra sau đó bước xuống xe.
Bàn tay Minh Vỹ ngượng ngùng trên không trung, sau đó rút về, gương mặt trở nên lạnh lùng vô cảm. Minh Vỹ bước đến gần Ái Hy, ghé sát tai Ái Hy thì thầm.
-“Nếu em không ngoan ngoãn, chưa biết gia đình em sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”-Minh Vỹ nở một nụ cười đắc ý, tiếp tục nói.-“Đáng ra em không nên làm phật ý anh.”
Một cảm giác ớn lạnh chạy hết sống lưng, Ái Hy mím môi, đôi mắt tức giận nhìn chằm chằm Hy Vũ trước mặt, cả người khẽ run lên.
Rất nhanh sau đó, trên gương mặt Ái Hy nở một nụ cười dịu dàng, đôi mắt chớp chớp ngây thơ.
-“Chồng yêu!”-Hai chữ thân mật được giọng nói ngọt ngào của Ái Hy nâng cấp, tất cả học sinh có mặt tại đó đều quay mặt sang nhìn.
Một vài học sinh dường như quen biết với Minh Vỹ, bắt đầu xì xào bàn tán.
-“Đó là Hàn Minh Vỹ mà, sao cô gái kia lại gọi anh ta là chồng?”
-“Thôi rồi! Hàn Minh Vỹ đi học lại rồi!”
-“Sẽ lại có chuyện cho xem...”
Vô số những lời bàn tán khác nhau liên tục vang lên, nhưng gương mặt Minh Vỹ vẫn vậy, giữ nét lạnh lùng vô cảm. Chợt Minh Vỹ quay sang nhìn Ái Hy, đôi mắt sâu thẳm vô cùng phức tạp.
Một vòng tay ôm ngang eo khiến Ái Hy giật mình, sau đó Minh Vỹ bắt đầu bước vào trường... dĩ nhiên Ái Hy cũng bị lôi theo.
-“Này, anh và tôi có học cùng lớp không vậy?”-Ái Hy miễn cưỡng bước theo Minh Vỹ, nở một nụ cười hết sức khiêm tốn.
-“Không.”
-“Vậy tại sao anh cứ lôi tôi đi thế?”-Ái Hy khó chịu đẩy đẩy bàn tay đang đặt ngay eo mình, giọng nói pha lẫn chút tức giận.
Đột ngột Minh Vỹ khựng lại, sau đó nói tiếp.
-“Tôi lớp 12A2, em 11A3. Nếu em biết đường thì tự đi đi.”
-“Tôi có chân, tự tôi đi được, không cần anh lo.”-Ái Hy ngước mặt lên, đôi mắt căm giận chiếu thẳng vào Minh Vỹ.
-“...”-Minh Vỹ buông tay ra, sau đó lạnh lùng bước đi.
Lúc Minh Vỹ đi rồi, Ái Hy mới nhận ra một sự thật đau lòng. Ngôi trường Star thiết kế theo phong cách Châu Âu, nên việc tìm được khu vực phòng học không dễ tý nào trong ngôi trường sa hoa này...
Ái Hy thất vọng lê bước, phó mặc mọi chuyện cho ông trời định đoạt.
Chợt Ái Hy nảy ra một sáng kiến, chiêu thức thường dùng ở trường Tử Dương là “mỹ nhân kế”. Cứ theo kế hoạch năm xưa mà làm.
Đưa đôi mắt lém lỉnh nhìn ngó xung quanh, Ái Hy trông thấy một anh chàng đẹp trai có vẻ khá thân thiện. Xác định được mục tiêu, Ái Hy bước đến gần chỗ chàng trai ấy.
*Huỵch*
Ái Hy tiếp đất một cách “hoành tráng” trước chàng trai thân thiện ấy, đôi mắt bắt đầu mọng nước.
-“Ui!”
Nhờ trời, cú tiếp đất này khiến Ái Hy sắm vai một mỹ nhân yêu kiều bị vấp té, trông chờ sự giúp đỡ của chàng hoàng tử trong truyện cổ tích.
-“Này, cô không sao chứ?”-Giọng nói dễ nghe cất lên, một bàn tay đưa ra trước mặt Ái Hy.
Ái Hy vờ ngại ngùng nắm lấy bàn tay ấy, nhưng gương mặt ngạc nhiên của anh chàng thân thiện đập vào mắt Ái Hy cách đó không xa... Không sai, anh ta chỉ đứng nhìn Ái Hy ngã mà không thèm bước đến giúp đỡ.
... Vậy... chủ nhân của bàn tay kia là ai?
|
Chap 4
Don’t touch her!
Một gương mặt điển trai khác nhanh chóng rơi vào tầm mắt của Ái Hy. Trước ánh nắng mặt trời, gương mặt đó càng được tôn vinh thêm vẻ đẹp vốn có...
Ái Hy ngây người nhìn chàng trai tốt bụng trước mặt, quên bẵng kế hoạch của mình.
Chàng trai ấy đỡ Ái Hy đứng dậy, sau đó cau mày liếc nhìn Ái Hy.
-“Lần sau đi đứng cho cẩn thận.”
Anh ta quay người bỏ đi, Ái Hy mới sực tỉnh, vội vã níu lấy tay của chàng trai ấy.
-“Anh gì ơi, anh có thể chỉ giúp em lớp 11A3 ở đâu không vậy?”-Giọng nói ngọt ngào của Ái Hy cất lên, đôi mắt chớp chớp nhìn chàng trai ấy chờ đợi.
Khoé miệng chàng trai khẽ nhếch lên, nở một nụ cười toả nắng...
-“Cô mơ à?”-Chất giọng lạnh lùng hoàn toàn khác với khi nãy, anh ta quay lưng bỏ đi để lại Ái Hy đang nghệch mặt ra, vẫn chưa hoàn toàn lấy lại được tinh thần sau cú shock quá lớn.
Mãi một lúc sau, khi đã định thần lại được, Ái Hy hậm hực bước theo chàng trai lúc nãy.
-“Này, tên khốn kia!”-Ái Hy chỉ thẳng vào chàng trai kia, đôi mắt chất chứa những tia nhìn oán hận.-“Giúp người thì giúp cho trót, anh không biết câu đó à? Anh có phải con người không vậy?”
Chàng trai kia dừng bước, nét mặt u ám quay lại nhìn Ái Hy.
-“Cô đang nói tôi?”-Chỉ thẳng vào mình như chờ sự xác thực, chàng trai gằn giọng.
-“Không nói anh chứ nói ai?”-Ái Hy tức giận gật đầu xác minh, đôi môi mím chặt cố gắng kìm nén cảm xúc.
Bước chân của chàng trai ấy từ từ rút ngắn khoảng cách giữa hai người...
Cả hai người đứng đối mặt với nhau, nhưng do chiều cao quá chênh lệch nên Ái Hy phải ngẩng mặt lên nhìn chàng trai ấy căm phẫn.
-“Cô có biết chưa?”-Chàng trai đột ngột gằn giọng, sau đó cười một nụ cười mang đầy sát khí, những tiếng rắc rắc đáng sợ bắt đầu vang lên.
-“Biết gì?”-Cảm giác căng thẳng tột độ bắt đầu lấn chiếm tâm hồn Ái Hy, nhưng Ái Hy vẫn mạnh miệng hỏi.
-“Biết rằng...”-Chàng trai làm vẻ bí ẩn, gương mặt đanh lại, nắm đấm giơ lên.-“... con gái tôi cũng đánh.”
Hành động thô lỗ ấy khiến Ái Hy giật mình, nhắm mắt lại sợ hãi chờ lực tiếp xúc từ phía bên kia.
-“Điền Huân, làm gì vậy?”-Một bàn tay ôm lấy vai Ái Hy, tay còn lại đỡ nắm đấm của chàng trai tên Điền Huân.
-“Tránh ra, Minh Vỹ.”-Điền Huân vẫn nhìn Ái Hy với ánh mắt “hình viên đạn”, gương mặt lạnh lùng yêu cầu.
Hai chữ Minh Vỹ lọt vào tai Ái Hy, đôi mắt nhắm chặt lúc nãy giờ đây đang từ từ hé mở. Không hiểu tại sao những lúc có Minh Vỹ bên cạnh, cảm giác an toàn của Ái Hy lại được nâng cao. Ái Hy ngước mặt lên nhìn Minh Vỹ, khuôn mặt ấy vẫn lãnh đạm, đôi mắt hổ phách sâu thẳm đang trừng mắt nhìn Điền Huân.
-“Cậu muốn đánh bất kỳ đứa con gái nào trong trường này, tôi không quan tâm.”-Minh Vỹ nói chậm rãi, sau đó hất bàn tay của Điền Huân ra.-“... nhưng nếu đụng đến cô ấy, chứng tỏ cậu chán sống rồi.”
-“Tôi đi với cậu bao nhiêu năm mà chẳng bằng con nhóc này ư?”-Điền Huân cười nhạt, quay lưng bỏ đi.
-“Anh biết hắn ta à? Bạn của anh sao?”-Ái Hy vẫn còn một đống câu hỏi trả lời, thôi thì dựa vào hoàn cảnh vậy.
-“Anh không có bạn.”-Minh Vỹ lạnh lùng đáp, đôi mắt vẫn giữ nguyên trạng thái ban đầu.-“Đi, anh đưa em về lớp.”
-“À, cảm ơn!”-Niềm vui trong lòng Ái Hy mỗi lúc một tăng, cảm giác bực bội trong lòng giảm hẳn.
...
Minh Vỹ và Ái Hy đứng trước cửa lớp 11A3... Trông thấy Minh Vỹ đưa Ái Hy đến tận lớp, các học sinh trong lớp Ái Hy tròn mắt nhìn, vô số những lời bàn tán khác nhau vang lên khiến cả lớp trở nên vô cùng náo nhiệt.
-“Nghỉ trưa anh sẽ đến đón em, không được đi đâu hết.”-Minh Vỹ nhìn Ái Hy, chất giọng trầm ấm cất lên dặn dò.-“Vào lớp đi.”
Ái Hy không nói gì, chỉ gật gật đầu, lặng lẽ bước vào lớp. Minh Vỹ đứng tựa vào cửa, đôi mắt nhìn Ái Hy không rời, bộ dạng trông như chú thỏ con nhút nhát lúc này chẳng giống với Ái Hy gì cả, dù sao Minh Vỹ cũng thích một Ái Hy bướng bỉnh hơn.
Ái Hy loay hoay mãi mới tìm được một chỗ ngồi phía cuối lớp, nét mặt căng thẳng dò xét xung quanh lớp học của mình. Ánh mắt Ái Hy dừng lại ở cửa, Minh Vỹ vẫn đứng đó quan sát Ái Hy...
... Theo lẽ thường, cô gái sẽ phải thẹn thùng cúi mặt xuống, cười hạnh phúc...
Nhưng đó chỉ là hành động của những cô gái bình thường, còn đối với những cô gái giống Ái Hy thì...
Hành động tiếp sau đó là trừng mắt...
Sau đó nữa là xua xua tay đuổi Minh Vỹ đi...
Tiếp theo đó là giơ nắm đấm lên uy hiếp...
Và cuối cùng...
-“Minh Vỹ!!!”-Ái Hy đập bàn đứng dậy, khuyến mãi cho Minh Vỹ ánh mắt “giết người”.-“Anh đứng đó làm gì? Mau về lớp đi!”
Hầu hết những ánh mắt trong lớp đổ dồn vào Ái Hy, lúc này Ái Hy mới nhận thức việc mình vừa làm “tầm cỡ” như thế nào.
Minh Vỹ phì cười trước hành động “không giống ai” của cô vợ đáng yêu, sau đó vẫy tay với Ái Hy, quay về lớp.
Nhiều ánh mắt khác nhau chiếu thẳng vào Ái Hy...
Ái Hy nở một nụ cười gượng, sau đó ngượng ngùng ngồi xuống, gục mặt xuống bàn.
-“Bạn ơi.”-Một giọng nữ cất lên, đồng thời một bàn tay lay lay Ái Hy.
-“Sao?”-Ái Hy ngước mặt lên hỏi, gương mặt vẫn còn đỏ ửng.
-“Mình là Hoàng Kim Hân, rất vui được chào đón thành viên mới.”-Cô gái đó cũng khá xinh, gương mặt nhỏ nhắn được giấu sau mái tóc dài thẳng mượt.-“Bạn tên gì?”
-“Vương Ái Hy.”-Ái Hy mỉm cười thân thiện, đó là cách Ái Hy có thể rút ngắn khoảng cách giữa mình và người khác.
-“Vậy xem ra bạn là người đó rồi.”-Kim Hân cũng nở một nụ cười dễ mến, câu nói của Kim Hân đầy ẩn ý.
-“Người đó?”-Ái Hy đơ người, câu nói này quả thực quá khó để một Ái Hy chỉ số IQ thấu hiểu được.
-“Từ từ bạn sẽ hiểu...”-Kim Hân bước lên phía trên lấy balo, sau đó ngồi xuống bên cạnh Ái Hy.-“... Nếu thắc mắc, bạn hãy hỏi anh Minh Vỹ...”
|
Chap 5
My home...
Ding dong... Ding dong...
-“Ái Hy à, đi ăn với mình không?”-Kim Hân quay sang hỏi Ái Hy, đôi mắt nâu nhìn Ái Hy chờ đợi.
-“Xin lỗi, mình không đi với Kim Hân được rồi.”-Nét mặt Ái Hy thoáng buồn, giọng nói nhỏ dần.
-“Ừ, vậy mình đi trước nha.”-Kim Hân mỉm cười dịu dàng, sau đó cùng các bạn nữ khác bước ra khỏi lớp.
Ái Hy ngoan ngoãn ngồi trong lớp đợi Minh Vỹ đến, nét mặt tinh nghịch đang thích thú quan sát xung quanh.
...
-“Ái Hy.”-Minh Vỹ đứng trước cửa lớp gọi tên Ái Hy, đôi mắt nhìn Ái Hy thích thú.
Nghe gọi tên mình, Ái Hy quay đầu lại... Gương mặt đáng ghét của người tự xưng là “chồng” mình lọt vào tầm mắt Ái Hy, trông anh ta như vừa khám phá ra một thứ gì đó thú vị lắm vậy.
Ái Hy đứng dậy, bước đến chỗ Minh Vỹ đang đứng...
-“Em muốn ăn hay đi tham quan trường?”-Minh Vỹ hạ giọng hỏi, đôi mắt dán chặt vào người con gái ngang bướng trước mắt.
Ái Hy hất mặt, gương mặt phụng phịu quay sang hướng khác không thèm trả lời Minh Vỹ.
-“Tính bày trò gì nữa đây?”-Minh Vỹ cau mày, lạnh lùng hỏi.
-“Người đó là sao?”-Ái Hy cúi gầm mặt, giọng nói pha lẫn nhiều tâm tư khác nhau.
-“Người đó?”-Nét mặt Minh Vỹ thoáng ngạc nhiên, rất nhanh sau đó lấy lại vẻ mặt lạnh lẽo của mình.
-“Một bạn trong lớp nói chắc tôi là người đó. Mà người đó là thế nào?”-Ái Hy kiên nhẫn giải thích, sau đó ngước mặt lên chờ câu trả lời của người đối diện.
-“Em là người anh chọn, vậy thôi.”-Minh Vỹ điềm tĩnh trả lời, vẻ mặt không chút biểu cảm.
-“Anh càng nói tôi càng không hiểu, hết vợ rồi lại người được chọn. Phiền phức!”-Ái Hy nhún vai, gương mặt không mấy hài lòng quay sang Minh Vỹ.-“Này! Tôi đói, dẫn tôi đi ăn đi!!!”
Minh Vỹ không trả lời, lặng lẽ bước đi...
...
Đi hết dãy phòng học cũng đủ khiến Ái Hy đột quỵ, Ái Hy mệt mỏi lê bước theo Minh Vỹ...
Bước vào Can-teen với dáng vẻ vô cùng thảm hại, Ái Hy nhanh chóng ngồi xuống một bàn trống.
Minh Vỹ bước đến trước mặt Ái Hy, liếc nhìn Ái Hy với đôi mắt không mấy thiện cảm, sau đó cất tiếng hỏi.
-“Ăn gì?”
-“Gì cũng được.”-Ái Hy trả lời mà không cần suy nghĩ, hất mái tóc dài của mình ra sau.
Thái độ của Ái Hy đối với Minh Vỹ khiến đám học sinh gần đó tròn mắt ngạc nhiên, ngạc nhiên hơn là con trai tổ chức mafia Minh Vỹ lại nhẫn nhịn cô gái nhỏ bé này.
Minh Vỹ bước về phía Can-teen, sau đó một chàng trai chắn trước mặt Minh Vỹ.
-“Anh Minh Vỹ ăn gì? Để em mua cho anh.”-Chàng trai can đảm xung phong thay mặt Minh Vỹ tham gia vào cái Can-teen hỗn loạn đang chen lấn nhau.
Nhìn chàng trai trước mặt, Minh Vỹ cười nhạt, sau đó lạnh lùng nói.
-“Sao cũng được.”-Minh Vỹ quay đầu bước đi, được một đoạn thì ngoảnh mặt lại nói với chàng trai “dũng cảm” ấy.-“Tôi sẽ trả tiền sau.”
...
Minh Vỹ kéo chiếc ghế đối diện Ái Hy ngồi xuống, hai tay đặt lên bàn nhìn Ái Hy.
-“Sao? Chuyện gì nữa?”-Gương mặt khó coi của Ái Hy khiến Minh Vỹ cảm thấy khó chịu, tại sao lúc nào đi với anh Ái Hy cũng luôn tỏ thái độ bất cần đó.
-“Tôi muốn về nhà.”-Giọng Ái Hy rất dứt khoát, xen lẫn chút van nài.-“Anh cho tôi về đi.”
-“Không.”-Hiển nhiên câu trả lời sẽ là như vậy.
-“Nhưng tôi muốn về, nếu không muốn thì anh phải cho tôi biết lí do tại sao anh lại cứ khăng khăng bảo tôi là vợ anh vậy?”-Ái Hy bức xúc hét lên, sau đó nhận lại vô số ánh nhìn ngạc nhiên của học sinh trong trường.
Từng đám học sinh bắt đầu bàn tán to nhỏ, thỉng thoảng còn có một số người che miệng cười như vừa được nghe chuyện tiếu lâm.
*Rầm*
Minh Vỹ đập mạnh tay xuống mặt bàn, đôi mắt lạnh lùng trừng mắt nhìn họ, gằn giọng.
-“Khôn hồn thì câm miệng hết cho tôi.”
Lập tức cả Can-teen im bặt, ngay cả một tiếng động nhỏ cũng không có...
Quay sang nhìn Ái Hy với đôi mắt lộ rõ sự tức giận, Minh Vỹ lạnh lùng nói.
-“Nếu em còn thắc mắc vì những chuyện không đâu ấy thì đừng nghĩ đến nữa, chiều nay anh sẽ cho quản gia Trần giải thích mọi chuyện cho em.”
Minh Vỹ dựa vào ghế, khoanh tay lại, nở một nụ cười... nụ cười của ác quỷ...
...
Giờ nghỉ trưa kết thúc, Ái Hy đau khổ lê bước về lớp học...
Hình ảnh đáng sợ lúc nãy của Minh Vỹ cứ ám ảnh Ái Hy, tuy mới quen Minh Vỹ chưa được một ngày, nhưng đây là lần đầu tiên Ái Hy thấy Minh Vỹ đáng sợ như vậy.
Ái Hy ban đầu đinh ninh rằng Minh Vỹ chỉ dựa vào thế lực gia đình, hoàn toàn không có gì phải sợ sệt Minh Vỹ nên cứ lằng nhằng mãi chuyện đó. Nhưng khi trông thấy Minh Vỹ nổi giận, thật sự lúc ăn Ái Hy nuốt không trôi, cứ lén lút nhìn Minh Vỹ...
Cảm giác này chỉ có thể được miêu tả bằng hai chữ: “Kinh hoàng!”
...
Ái Hy đưa mắt nhìn qua cửa sổ, tâm hồn cảm thấy dễ chịu hơn với khung cảnh trước mắt...
Cơn gió nhẹ nhàng cuốn những đám mây trôi lững lờ trên bầu trời xanh nhạt, những đoá hoa tường vi mang vẻ đẹp kiêu sa đang nhẹ nhàng đong đưa trong làn gió mát...
Cả tiết học trôi qua thật nhanh...
Từ lúc xảy ra chuyện ở Can-teen, các thành viên trong lớp luôn nhìn Ái Hy với đôi mắt không mấy thiện cảm, đặc biệt là các bạn nữ.
Chỉ có Kim Hân là vẫn đối xử tốt với Ái Hy, như một tia sáng nhẹ nhàng kéo Ái Hy khỏi thế giới chỉ toàn một màu đen.
...
Ái Hy rảo bước ra khỏi phòng học, chán nản bước theo các học sinh khác ra khỏi cổng trường.
Trước cổng, hai chiếc xe BMW bóng loáng nhanh chóng được Ái Hy thu vào tầm mắt... Minh Vỹ đang đứng đó, tựa người vào một chiếc xe... Giống y tư thế mà tối qua Ái Hy đã thấy khi Minh Vỹ đến đón mình...
Ái Hy cúi đầu bước đến đối diện với Minh Vỹ, nắm lấy vạt áo Minh Vỹ giật giật.
-“Hôm nay anh có việc, em về trước đi.”-Minh Vỹ hất mặt về phía chiếc xe đối diện, nhìn Ái Hy nói đều đều.
Lúc này, Ái Hy chỉ gật gật đầu, dáng vẻ trông vô cùng đáng thương bước đến mở cửa xe ngồi vào. Minh Vỹ đưa mắt nhìn theo chiếc xe khuất xa dần khẽ thở dài, sau đó cũng lên xe đi về hướng ngược lại.
Không ai biết được, sau khi Ái Hy vừa bước vào trong xe, một nụ cười tinh quái đã được Ái Hy thể hiện rõ rệt.
...
-“Này chú!”-Ái Hy cất giọng, đôi mắt tinh nghịch mở to nhìn ông chú mặc áo vest đen đang lái xe.
-“Chuyện gì vậy cô chủ?”-Hai từ cô chủ phát ra từ miệng người đàn ông trung niên kia khiến Ái Hy có cảm giác ớn lạnh.
-“Đưa tôi về nhà đi, anh Minh Vỹ đã cho phép tôi rồi.”-Bằng chất giọng thuyết phục nhất, Ái Hy mở miệng yêu cầu.
-“Vâng.”
...
Đóng cửa xe lại, Ái Hy khí thế hừng hực tiến vào bấm chuông nhà.
-“Ai vậy?”-Bà Vương mở cửa, sững người nhìn Ái Hy.
-“Con về rồi đây.”-Ái Hy mỉm cười, dang tay ôm lấy bà Vương.-“Minh Vỹ là một tên xấu xa mẹ à, hắn dám lôi gia đình mình ra uy hiếp con.”
-“Về ngay!”-Bà Vương đẩy Ái Hy ra, đôi mắt lạnh lùng nhìn Ái Hy.-“Cô bây giờ không còn là con gái nhà này nữa! Đi đi!”
-“Mẹ...”-Ái Hy ngạc nhiên nhìn mẹ mình, không tin nổi mẹ mình lại có thể nói những lời nhẫn tâm đến thế.
Bà vương đóng cửa lại, để mặc cô con gái của mình đứng ở bên ngoài.
Ái Hy đưa tay định bấm chuông một lần nữa, nhưng sau đó khựng lại, gương mặt vô cùng đau đớn. Ái Hy chạy đi, mặc cho người đàn ông mặc vest đen kia ra sức gọi mình...
Đến một con hẻm nhỏ, một bàn tay bịt miệng Ái Hy lôi vào trong, mặc cho Ái Hy ra sức phản kháng...
|
Chap 6
Don’t touch him!
Trong cơn gió đêm thổi nhè nhẹ, ánh trăng sáng dịu dàng chiếu xuống mặt đất, phá tan màn đêm đang phủ kín...
Một gương mặt quen thuộc hiện ra sau ánh trăng mờ ảo, Ái Hy ngạc nhiên nhìn người trước mặt, sau đó dùng tay đẩy bàn tay đó ra khỏi miệng mình.
Nhưng bàn tay kia vẫn ngoan cố không chịu rời, Ái Hy tức giận nhìn người đó.
Nhắm mắt lại...
Hít một hơi thật sâu...
Và hành động...
-“Á! Sau em cắn anh!”-Sau “tuyệt chiêu ngàn năm” của Ái Hy vừa được thể hiện, bàn tay đó lập tức rời ra khỏi miệng Ái Hy, giọng nói đau đớn bắt đầu kêu gào thảm thiết.-“Em có phải là con người không vậy?”
-“Cho đáng đời anh!”-Ái Hy làm mặt xấu với người đối diện, sau đó giả vờ suýt xoa.-“Chậc chậc, tội nghiệp chưa...”
-“Con nhóc này! Phải dạy lại em thôi!”-Người ấy xắn tay áo lên, bắt đầu tiến về phía Ái Hy.
-“Á! Anh tính làm gì vậy! Tránh xa em ra...”-Ái Hy lùi về phía sau, gương mặt mang đầy ám khí của người trước mặt khiến Ái Hy cảm thấy ớn lạnh.
-“Anh là anh trai của em, chẳng lẽ anh không được quyền dạy dỗ em gái mình à?”-Bóng chàng trai ấy bước đến gần, bàn tay đưa lên véo mũi Ái Hy.
-“Thôi đi, mau bỏ tay ra!”-Ái Hy ra sức kéo bàn tay ấy, nhưng vẫn như lần trước, bất lực thả lỏng người.
1s...
2s...
3s...
-“Á!”-Lại là tiếng la hét thất thanh vang lên, xé toạc màn đêm yên tĩnh.
Và đích đến lần này của Ái Hy là bàn chân “dễ thương” của người được Ái Hy gọi là anh trai. Ái Hy dồn hết trọng lực lên bàn chân và sau đó... đạp.
-“Nhóc con, hôm nay anh không giết em thì không phải là con người.”-Cả người của chàng trai kia toát ra sát khí, ngước mặt lên nhìn Ái Hy phẫn nộ.
-“Anh mà tiến thêm một bước nữa thì...”-Ái Hy sợ hãi hét lên, gương mặt tái xanh nhìn anh trai yêu quý của mình.
-“Thì sao?”-Cả hai đều được thừa hưởng tính cách ngang ngạnh, nên anh ta vẫn ngoan cố bước từ từ đến chỗ Ái Hy.
-“Em sẽ mách với mẹ chuyện anh nhân lúc ba mẹ không ở nhà mà rủ rê bạn bè đến nhà làm loạn.”-Ái Hy nói một mạch, nhịp tim đang đập loạn cả lên.
-“Ế!”-Ái Hy nói đụng tới “nỗi đau thầm kín” của mình, ngay lập tức cả hai chuyển sắc thái biểu cảm cho nhau. Ái Hy lúc này đang đắc ý khoanh tay đứng nhìn anh trai yêu quý của mình trong khi gương mặt của người còn lại càng lúc càng tái mét.
-“Ái Hy~ Đừng mà! Nếu em nói ra thì danh dự một thời của Vương Triết Dạ anh đây sẽ theo gió mà bay!!!”-Đưa đôi mắt đáng thương nhìn Ái Hy, Triết Dạ hạ giọng cầu xin... Phải rồi, nếu không sẽ được vinh quang “ăn” gậy sắt.
-“Hừ!”-Ái Hy lạnh lùng liếc nhìn thái độ đáng ngờ của anh mình, quay mặt sang hướng khác tỏ vẻ khinh thường.
-“À, nghe nói thiếu gia tổ chức Knight đã chọn được vợ... Chắc phải là hàng độc đây!”-Nhanh chóng chuyển đề tài, Triết Dạ nhún nhún vai, đôi mắt chợt sáng lấp lánh.
-“Chọn vợ?”-Ái Hy tròn mắt nhìn, vấn đề Minh Triết đang nói hình như có liên quan đến Ái Hy.
-“Em không biết sao? Nghe nói đến năm mười tám tuổi, thiếu gia của mỗi thế hệ trong tổ chức Knight đều phải chọn một người con gái làm vợ mình, nếu gia đình đó có ý ngăn cấm hay không đồng ý thì...”-Triết Dạ kéo dài chữ cuối cùng ra, thở dài.-“... chậc chậc!”
Ái Hy ngây người, những lời nói của anh trai cứ ám ảnh trong tâm trí...
Trước mắt Ái Hy hiện giờ là một màu đen thăm thẳm, đôi mắt vô hồn trở nên phức tạp hơn.
-“Mà sao hôm qua em không về nhà?”-Sực nhớ ra chuyện quan trọng, Triết Dạ đập tay, sau đó quay sang Ái Hy hỏi.
Không một tiếng trả lời...
Ái Hy vẫn chìm đắm trong mớ suy nghĩ hỗn độn, không để tâm đến anh trai Triết Dạ đang làm đủ trò để gây sự chú ý.
...
-“Này! Ái Hy!”-Mất kiên nhẫn, Triết Dạ nắm chặt vai Ái Hy, xoay Ái Hy đối mặt với mình.-“Em làm gì mà...”
*Bốp*
Chưa kịp nói hết câu, một nắm đấm giáng thẳng vào mặt Triết Dạ, Ái Hy giật mình thoát ra khỏi dòng ảo tưởng.
Minh Vỹ đứng trước mặt hai người, theo sau là một toán cận vệ mặc vest đen...
... Lúc này Minh Vỹ đang nghiêng nghiêng đầu, bẻ bẻ tay, sau đó tiến đến nắm lấy cổ áo của Triết Dạ...
-“Dừng lại!”-Ái Hy vội vàng chắn trước mặt Triết Dạ, trừng mắt nhìn Minh Vỹ.-“Không được đánh anh trai tôi!”
Ánh trăng mờ ảo soi sáng, ba bóng người đang đối mặt với nhau...
... Mỗi người một tâm tư...
... Mỗi người một cảm xúc...
|
Chap 7
Far away...
-“Anh là anh trai của Ái Hy?”-Minh Vỹ nhìn Triết Dạ nghi hoặc, giọng nói lạnh lùng pha lẫn chút ngạc nhiên.
-“Chẳng lẽ tôi lại là anh trai của cậu?”-Triết Dạ đưa tay quệt vệt máu trên khoé miệng, nét mặt đanh lại nhìn trừng trừng Minh Vỹ.-“Cậu không biết hai chữ lịch sự à?”
Ái Hy đứng giữa lo lắng nhìn hai chàng trai đang phát ra “sát khí” ngút trời, bất giác đứng dậy đưa tay ôm lấy tay Minh Vỹ, quay sang nhìn Triết Dạ nói.
-“Anh, đây là Hàn Minh Vỹ...”-Ái Hy ngập ngừng một lúc, sau đó ngước lên nhìn Minh Vỹ. Đôi mắt sắc bén ấy vẫn còn trừng mắt nhìn Triết Dạ, nét mặt tối sầm lại. Giọng nói Ái Hy nghẹn lại, tiếp tục giới thiệu Minh Vỹ.-“... Thiếu gia tổ chức mafia Knight.”
Câu nói Hy Nhã vừa thốt ra lập tức khiến gương mặt khó chịu của Triết Dạ thay đổi hẳn. Lúc này Triết Dạ như bị rơi vào trạng thái “khủng hoảng”, tròn mắt nhìn Minh Vỹ đang đứng cho hai tay vào túi quần, một dáng vẻ hết sức kiêu ngạo và đậm chất mafia.
Sét...
Đánh...
Giữa...
Trời...
Quang...
Triết Dạ ngẩn người, hết nhìn Minh Vỹ rồi sau đó nhìn Ái Hy với cặp mắt “không tin nổi”. Bàn tay Triết Dạ run run đưa lên, chỉ thẳng vào Ái Hy lắp bắp.
-“E.. em đừng nói với anh là.. là em là cô gái được.. được thiếu gia mafia Knight chọ... chọn nhé...”
Ái Hy cúi đầu, gật nhẹ một cái chứng minh cho sự thật “phũ phàng”. Minh Vỹ vẫn đứng yên như một pho tượng, không hé miệng nửa lời... trên gương mặt lúc này chỉ có duy nhất một nụ cười nửa miệng.
Chịu sự đả kích quá lớn, một đòn tâm lí nặng nề giáng thẳng vào tâm hồn “non nớt” của Triết Dạ...
Triết Dạ quỳ sụp xuống...
... Huỵch một cái...
... Bất tỉnh vô nhân sự.
Và lần này, không chỉ có mỗi ánh mắt ngạc nhiên của Ái Hy chiếu thẳng về phía anh trai “đáng thương” đã ngã gục, mà ngay cả Minh Vỹ cũng nheo mắt nhìn...
Đám cận vệ của Minh Vỹ cố gắng nhịn cười, cơ thể từng người run nhẹ cố kìm nén.
Minh Vỹ quay mặt lại, nhìn đám cận vệ, sau đó hất mặt về phía Triết Dạ đang “an giấc” dưới đất. Hiểu ý, đám cận vệ chạy đến lôi Triết Dạ đi...
Con người Minh Vỹ trước giờ vốn như vậy, chẳng muốn nhiều lời, chỉ thể hiện cảm xúc qua hành động và cử chỉ... chỉ riêng đối với Ái Hy, dù mới quen chưa được quá hai ngày, Minh Vỹ luôn phải bận tâm đến cô vợ bé nhỏ của mình, và cả sự việc sáng nay cũng là lần đầu tiên Minh Vỹ kiên nhẫn giải thích với người khác như vậy.
-“Em không bày trò quậy phá thì không chịu nổi à?”-Minh Vỹ vẫn nhìn thẳng về phía trước, cất giọng lạnh lùng hỏi.
-“Tôi làm gì mặc tôi, không cần anh quan tâm.”-Ái Hy ra vẻ bất cần, sau đó quay người bỏ đi.
Một bàn tay nhanh chóng nắm lấy cổ tay Ái Hy, đôi mắt mang màu hổ phách trở nên vô cùng tức giận.
-“Này, bỏ ra.”-Ái Hy giằng mạnh tay, nhưng vẫn không thể thoát được bàn tay ấy.
Cứ mỗi lần Ái Hy giằng tay ra, Minh Vỹ lại xiết chặt tay hơn, gương mặt lạnh lùng vô cảm nhìn Ái Hy.
-“Đau!”-Giọng nói đầy đau đớn vang lên, nét mặt Ái Hy thể hiện sự đau đớn cùng cực.
Chợt Minh Vỹ hất tay Ái Hy ra, sau đó lại nắm lấy bàn tay còn lại của Ái Hy lôi đi...
Mở cửa xe, Minh Vỹ đẩy Ái Hy vào xe một cách thô bạo, sau đó ngồi lên phía trước lái xe rời đi.
Trong lúc đó, trước nhà họ Vương đang xảy ra một sự kiện “đình đám”, đám cận vệ của Minh Vỹ đứng trước cửa nhà, bấm chuông...
Khi bà Vương vừa mở cửa thì quẳng Triết Dạ vào nhà một cách không thương tiếc...
...
Chiếc xe BMW dừng lại ở bãi biển Kỳ Sa...
Minh Vỹ xuống xe, mở cửa ghế sau và lại tiếp tục lôi Ái Hy đi...
-“Này, anh làm gì vậy?”-Ái Hy ngoan cố không chịu khuất phục, căm hận nhìn Minh Vỹ đang bắt đầu hiện hình thành một ác quỷ tàn ác.
Minh Vỹ vẫn không trả lời, kéo Ái Hy tiến ra bờ biển...
Bước chân ngày càng xa, thì mực nước dâng lên càng cao... Minh Vỹ cứ thế kéo Ái Hy đi theo mình, vẻ mặt vô cảm lạnh lùng bước đi ra xa.
-“Nếu anh muốn chết thì chết một mình đi! Đừng lôi tôi theo!”-Ái Hy dùng tay còn lại đập đập vào lưng Minh Vỹ, nhưng dường như vẫn chẳng ăn thua gì.
Đến khi mực ngước qua quá ngực, Minh Vỹ quay đầu lại nhìn Ái Hy, đưa tay lên và nhấn thẳng Ái Hy xuống nước.
Cảm giác ngạt thở như muốn vỡ toang lồng ngực, Ái Hy ra sức vùng vẫy, nhưng Minh Vỹ lại càng nhấn sâu hơn.
Vừa đến đỉnh điểm, lúc Ái Hy không thể chịu đựng thêm được nữa, Minh Vỹ nâng người Ái Hy lên, đưa vào bờ...
|