Ôsin Nổi Loạn Full
|
|
- Tên truyện: Ôsin nổi loạn - Tên tg: Suly - Tình trạng: Sắp hoàn thành - Thể loại: hài, tình cảm lãng mạn - Raiting: Ai đọc cũng đc - Nhân vật: . Thế Du - Nam chính . Kim Anh. Nữ chính . Tử Kỳ . Nam chính và một số nhân vật phụ khác
Phần 1 : Ôsin bất đắc dĩ
- Thằng kia … đứng lại. Tiếng hét chua như dấm của Kim Anh vang vọng giữa sân trường làm ai ai cũng phải nhìn về phía cô bé có túm tóc đuôi ngựa đang bay lên theo từng bước chạy. Kim Anh đang đuổi một cậu bé vòng vòng muốn đứt cả hơi mà vẫn không bắt được nó. Cô bé dừng lại, rút chiếc dép có gắn hình con mèo ở đầu chiếc dép ra, đưa lên cao ngắm và Bộp ! Chiếc dép hạ ngay vào trúng giữa vào đầu Thế Du , rồi vênh mặt lên nói : - Cho mày chết này ! Thế Du đang chạy bị cho ăn dép đau điếng, cậu bé quay đầu chạy lại chỗ Kim Anh, đẩy vai cô cậu nói : - Ê… sao mày chơi ngu vây. Kim Anh chìa tay ra : - Trả đây. - Kô. – Thế Du bướng nói. Kim Anh làm mặt ngầu dọa cậu : - Mày thích ăn dép nữa à. Trả tao nhanh. Thế Du vênh mặt lên vẻ không sợ. - Không thích đưa. Thấy thể trận có vẻ bí làm căng cũng không được nên Kim Anh liền hạ giọng : - Thôi, trả lại tao quyển sổ đi rồi tao cho mày đi ăn KFC, được kô ? Thế Du ko suy nghĩ nhiều độp lại ngay 1 câu : - Kô. - Ơ.. Mày như đồ điên thế. Trả tao đi. – Kim Anh bực mình hét ầm lên rồi xòe tay ra nói - NEVER – Thế Du cười tít mắt rồi bước đi luôn để lại Kim Anh với cái bản mặt hầm hầm. - Cao … Thế … Du. Thế Du tỉnh cơ quay lại : - Nói bé thôi không cần phải cuồng nhiệt vậy đâu. – Cậu bé cười vang rồi quay mặt bước đi., Kim Anh rút ngay chiếc dép còn lại ném vào người Thế Du. Nhưng không ngờ mục tiêu không trúng lại một lần nữa trúng ngay chán cậu bé. Cậu bé cảm thấy trán mình như có một chất lỏng nong nóng đang chảy xuống. Bất giác đưa tay lên sờ trán rồi mặt cắt không còn giọt máu hét toáng lên : - Á … mẹ ơi… Vừa kêu mẹ xong Thế Du ngất luôn tại chỗ. Kim Anh nhìn thế hốt hoảng chạy lại lấy chân đá nhẹ vào người Thế Du. - Này … Dậy đi … Đừng trả vờ. Không động tĩnh. Kim Anh thấy mọi người đang vây quanh mình xì xầm. - Sao vậy ? - Chảy máu kìa…... Tiếng hỏi ồn ào làm Kim Anh hoảng loạn, nó đưa mắt cầu cứu ai đó nhưng không thấy ai bên canh. Cùng lúc Thế Nam – Anh Thế Du đi qua , thấy đám đông xúm lại anh chạy lại thì thấy em mình nằm ngất chán chảy máu còn Kim Anh mặt như người mất hồn mắt rưng rưng như muốn khóc. Thế Nam quỳ xuống lay vai Kim Anh hỏi : - Kim Anh, có chuyện gì vậy ? Thấy Thế Nam, Kim Anh bật khóc tức tưởi nói : - Thế Du lấy quyển sổ của em. Em đòi mà nó không trả. Nấc lên , Kim Anh nói tiếp : - Nên chẳng may em ném trúng cái dép vào đầu nó, nó … chảy máu rồi nằm luôn… Kim Anh cầm chặt tay Thế Nam run run giọng nói : - Anh … Du không chết chứ. Nó không chết phải không. Thế Nam an ủi. - Không sao đâu mà. Em vào lớp học đi có gì tý qua thăm nó.. Rồi Thế Nam cõng Thế Du vào phòng y tế.. Kim Anh lủi thủi đi về lớp trong nỗi sợ hãi. Một lúc sau Thế Du tỉnh dậy, đầu cậu hơi nhói lên. Thế Du sờ tay lên trán thì thấy mình đã được băng bó cẩn than, cậu xỏ đôi dép vào định đi khỏi phòng y tế đi về lớp thì Thế Nam đi vào, anh hỏi : - Còn đau kô ? Thế Du giả vờ kêu đau rồi anh suýt soa tỏ vẻ nghiêm trọng lắm. - Ây da … Đau quá … Khéo lủng đầu mất. Thế Nam không quan tâm hỏi tiếp : - Mà sao Kim Anh lại ném dép vào đầu em vậy. Thế Du oang oang mồm kể lể : - Thì ra chơi em thấy nó đang đọc cái gì ấy rồi em đến dựt lấy định true nó 1 tí ai ngờ nó phi dép vào đầu em. Nó mà nói tử tế em cũng trả lại nó chứ bộ ai them lấy cái quyển sổ vớ vẩn gì đấy của nó chứ. Con gái gì mà hở tý là dơ dép lên đánh người. Mà cái .. Thế Du quay lại chả thấy anh mình đâu cả, cậu lại lẩm bẩm : - Ơ thế nãy giờ mình nói chuyện như thằng điên vậy à. Thế Du đứng dậy đi về lớp, đang đi chợt bên cạnh cậu có một bóng đèn lóe sáng. Mắt cậu lộ rõ vẻ nham hiểm. Phi thật nhanh về lớp đứng trước mặt Kim Anh : - Ê … ê … Kim Anh đang gục mặt xuống bàn , nghe thấy giọng Thế Du cô liền ngẩng phắt đầu lên, cười toe toét : - Í vẫn còn sống. Thế Du cốc vào đầu Kim Anh : - Mày đần à. Ai chết đâu mà sống. Bị gõ đầu mà Kim Anh vẫn cười toe toét vì Thế Du không … bị chết. May thật . - Đần cũng được. Cậu kô sao là được rồi. Thế Du chợt nói 1 chàng : - Được cái gì mà được mày đánh tao chảy cả máu đầu còn cười được à. Mày biết tao chảy bao nhiêu máu không,mày biết ăn bao nhiêu bát cơm mới bù lại được bằng đấy máu không hả. Bố mẹ tao nuôi tao 12 năm nay mà chưa dám đụng vào tao đâu đấy thế mà mày dám… Kim Anh nghe Thế Du nói mà muốn điếc cả tai, cô đành phảo chặn cái loa này lại : - Rồi rồi rồi. Nói ít thôi. Đã hiểu. Im. Thế Du gắt lên làm Kim Anh giật cả mình : - Im cái gì . Mày phải để tao nói lên lẽ phải chứ. Tất cả là tại mày nên… Kim Anh chen ngang : - Khổ . Hiểu rồi. Nói nhiều . Thế Du không quan tâm lại bắt đầu bài phát biểu cảm tưởng của mình. Nhưng Kim Anh đã nhanh tay hơn nói : - Khoan nói. Rút gọn câu trước khi nói. Chỉ nghe Kim Anh nói vậy. Thế Du nở nụ cười tinh ranh làm Kim Anh nổi cả da gà : - Để đền bù tổn hại bạn gây ra cho tớ… - Nói luôn. – Kim Anh dục. - Từ giờ trở đi tớ bảo gì bạn phải nghe đấy. - Cái gì. – Kim Anh sau 1 giây đờ đẫn mới nói. Thế Du quay mặt bước đi luôn: - Không thì thôi. Tớ đi mach bác Phùng. Hậu quả sẽ khó lường. Kim Anh thấy lạnh hết cả sống lưng. Tay toát hết cả mồ hôi. Cô ngước đầu lên tưởng tượng ra cảnh bị ba cho một trận và tống khứ ra khỏi nhà. Cô lắc lắc đầu rồi bật thốt. - Không thể được. Kim Anh vò đầu bứt tóc xù tung lên. Ngồi thừ người 1 lúc rồi đứng bât dậy lật đật chạy đu tìm Thế Du thì thấy cậu ấy đang nhảy ,,, dây. Cô trề môi : “ Đúng là đồ con gái “ Kim Anh móc móc tay huýt Thế Du. - Lại đây tao bảo. Thế Du lại gần hất mặt lên hỏi : - Gì. - Tao sẽ làm theo lời mày. Thế Du mắt sáng lên. - Biết điều đấy. - Với 1 điều kiện. – Kim Anh nói. Thế Du nhăn mặt : - Gì nữa. - Tao chỉ làm như vậy đến khi tao với mày không học cùng nữa thôi. Thế Du suy nghĩ trong chốc láy rồi gật đầu đổng ý. Kim Anh quay người định đi về lớp thì bị Thế du gọi giật lại : - Đi đâu đấy. Ra căng tin mua cho tao lon co ca. - Mày mơ à. Thế Du cười nhếch mép giả vờ ẻo lả : - Bác Phùng ới ời… Kim Anh xanh mặt ,quay phắt người mặt cười toe toét : -Cậu chờ mình 5 phút nhé. – Rồi hớt hải chạy đi _________________________________ 3 năm sau.....
|
Phần 2 : Nguy hiểm rình rập.
3 năm sau … Kim Anh đang lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ chỗ khuôn viên trường học. Cô cười tủm tỉm “ Mình sắp thi cấp 3, mình sắp thoát khỏi thằng thần chết kia rồi hehe.”. Cô đang mơ đến ngày mình thoát khỏi ách đô hộ của Thế Du , miệng lầm bầm :” Mừng chết đi được. “ Đáng tưởng tượng bỗng “ bộp “ tiếng vỗ bàn kêu lên làm Kim anh giật này mình nhìn lại thấy cô chủ nhiệm với cặp kính dày cộp như *** chai đang cau có nhìn mình. Kim Anh cười như mếu : - Ơ hơ … cô … Cô Oanh – cô chủ nhiệm của Kim Anh , quát : - Cô cháu cái gì. Tôi đang giảng bài mà cô nhìn đi đâu thế hả. Đứng dậy nhắc lại câu hỏi tôi vừa nói xem nào. Kim Anh từ từ đứng lên, ngó ngang ngó dọc xung quyanh tìm cứu tinh nhắc cô nhưng cả lớp vẫn im phăng phắc, cô gãi đầu , nói : - Dại … cô ,,, hỏi … hỏi … Kim Anh cố kéo dài từng chữ một. Cô chủ nhiệm mắt sang quắc như cú mèo , cầm cây roi gõ mạnh xuống bàn , nghiêm giọng : - Nói. Kim Anh run bắn người, lắp bắp : - Dạ .. ờ … à … em … em … không biết ạ. Cô giáo chỉ cây roi về phía góc lớp, quát : - Xuống góc lớp quỳ xuống dang 2 tay lên trời. Kim Anh nhăn nhó, mặt vẻ đầy ân hận : - Em xin lỗi cô, em hứa em sẽ chú … Chưa kịp nói hết câu cô giáo đã nạt ngang lời Kim Anh khiến cô giật mình : - Xuống. Không những không nói đỡ mà Thế Du còn nói chen vào : - Cô bảo sao thì làm vậy đi. Lì vừa thôi. Mặt dày . Kim Anh đang đứng hối lỗi nghe thấy thế quay phắt xuống lườm Thế Du , cậu không những không sợ ánh mắt “ thân thương “ đấy mà còn huýt sao be bé trong miệg rồi cười cợt quay mặt đi trên tức Kim Anh. - Con đứng đấy à. – Cô Oanh gầm gừ. - Ơ … dạ đây ạ. – Bất lực Kim Anh chầm chậm tiến từng bước tiến về “ thiên đường “ của mình. Kim Anh vừa đi vừa quay sang lườm Thế Du. Reenggg….. Đúng lúc cô đến gần cuối lớp cũng là lúc chuông vang báo hiệu ra về. Cô hớn hở “ May thế hehe ” . Kim Anh quay đầu chạy cái véo về chỗ lấy cặp định về thì Thế Du đã đứng chắn trước mặt cô, dơ cặp lên : - Quên nhiệm vụ à. Kim Anh lườm Thế Du rách mắt rồi dựt lấy cặp từ tay Thế Du đi thẳng 1 mạch ra cửa . Thế Du nói với theo : - À mang cặp về nhớ bảo hộ vs mẹ là tớ sang nhà thằng Thiên học nhé, bạn yêuuuu…. Dấu. Rồi cậu quàng tay qua vai Thiên cười hớn hở rồi ra khỏi lớp. Kim Anh không thèm đáp trả. Cô trề môi khi nghe từ “ học” của Thế Du : - Ọe … buồn nôn. Vừa ra khỏi cổng trường Kim Anh đã thấy Thế Nam đưa tay vẫy vẫy gọi mình, cô tươi ngay nét mặt chạy lại chỗ anh , nói : - Nam huynh. Thế Nam cũng cười cười nói trêu lại : - Kim muội không cần đa lễ. Cả 2 bật cười . Rồi Thế Nam rủ rê : - Kim Anh, hôm nay học mệt rồi nhỉ. Đói không anh dẫn đi ăn. Nghe đến ăn hai mắt Kim Anh sáng rực nói nhanh : - Đi luôn Thế Nam biết ngay cũng là câu này. Rồi cậu nhìn quanh : - Thế Du đâu rồi ? Nghe đến tên Thế Du, Kim Anh như bị dị ứng nói : - Nó đi chơi với bọn thằng Thiên rồi ạ. Thế Nam gật đầu. - Vậy anh em mình đi. - Chờ tý e gọi điện xin ba đã. - Kô cần đâu nãy a qua bảo bác rồi. Kim Anh hí hứng cất điện thoại : - Vậy thì … lét gô. Thế Nam mở cửa xe cho Kim Anh ngồi rồi anh vòng qua bên kia vào lái xe , vừa đi anh vừa hỏi : - Nghe ba mẹ e bảo nhà e sắp qua Anh à. Kim Anh ngạc nhiên tròn mắt hỏi : - Sao ạ ? Nghĩ chắc bác Phùng chưa nói cho Kim Anh nên anh cũng không tiện hỏi nhiều. - À kô có gì. Hôm nay anh sẽ dành cho em cả 1 ngày . Ok. Kim Anh liền hưởng ứng nhiệt tình. - Ok ok. Được đấy. Thế Nam thấy cô cười tít mắt cũng cười theo. Thế Nam coi cô như một đứa em của mình vậy. Hồi xưa ba mẹ anh chơi thân với ba mẹ cô. Nên anh , cô và Thế Du đã chơi với nhau từ hổi còn bé tý. Nghĩ lại những kỉ niệm vui hồi bé. Bất chợt anh cười vu vơ. Tự dưng thấy cái gì mát mát trên chán thì ra là tay của Kim Anh, quay sang nhìn cô : - A bị mát à. Tự nhiên cười 1 mình thế. Thế Nam cốc đầu cô 1 cái, rồi thấy Kim Anh la lên. - à à em biết r`. - Gì. - Hôm nay anh trúng số đúng không. Thảo nào hôm nay mới mời mình đi ăn lại còn cho đi chơi nữa chứ. Thế Nam cười véo má Kim Anh méo cả mặt : - Luyên thuyên à. Kim Anh xuýt xoa đưa tay lên xoa má , càu nhàu. - Ai chơi bạo lực vậy. Đau gần chết , méo cả mồm rồi này. Thế Nam vỗ đầu cô giả nói bằng giọng dịch của phim trưởng Trung Quốc - Muội à… Huynh xin lỗi nha … lỡ tay đó mà. Kim Anh không kém cô cũng nhại giọng giống vậy : - Ây da … muội miễn cưỡng chấp nhận đó nha. Nói xong không nhịn được cả 2 đều bật cười vang, rồi nói hết chuyện này đến chuyện khác. Đi chơi hết chỗ nọ đến chỗ kia đến tối mịt mới về nhà. Thế Du đang ngồi tập đàn piano trên phòng nghe thấy tiếng xe, cậu liền bước ra cửa sổ nhìn xuống đường thấy Thế Nam và Kim Anh đang nói gì đấy với nhau trông rất vui vẻ. Cậu nhíu mày khó chịu. Cậu nắm chặt rèm cửa sổ rồi tiến lại phía cái ghế gần mình đá bộp 1 cái. Rồi ngồi phịch xuống đất ôm chân suýt soa : - Ái … đau quá. Thế Nam đi lên lầu mở cửa phòng Thế Du ra định đưa cho Thế Du hộp gà KFC thì thấy em họ mình đang ôm chân nhăn nhó, anh hỏi : - Ê, sao vậy. Thế Du nhát gừng. - kô sao. Thế Nam nhún vai để hộp gà rán lên trên bàn rồi về phòng. Thế Du khập khiễng bước đến tủ lạnh lấy đá trườm chân miệng làu bàu : “ Thích xí xớn à. Mai chết với cậu.
|
Sáng sớm Thế Du đã mai phục sẵn trước nhà Kim Anh , thấy cô đóng cổng nhà xong , anh ngoắc tay ý bảo cô lại đây. Kim Anh chẹp miệng : “ sáng sớm đã gặp thần chết “. Kim Anh giả vờ lờ như k thấy đi ngang qua Thế Du mà k đứng lại. - Con kia,, đứng lại . - Gì nữa ông nội . Thế Du phóng xe đạp điện đến chỗ Kim Anh đứng , a hất mặt nhìn vào giọ xe : - Cầm đến trường cho cậu. Kim Anh trợn mắt , tay chống hông : - Ê… thằng kia mày hơi quá đàng rồi đấy . Thế Du mỉm cười thân thiện : - Mới hơi thôi à ? Rồi cậu quát tướng lên : - Cầm k thỳ bảo . - Mày có xe mà còn bắt tao cầm cặp cho mày à . - Thích thế . Giờ chơi hay nghỉ đây ? Kim Anh nhìn bản mặt đếu của Thế Du mà muốn cho nó một trận . Cô ấm ức lôi cặp trong giọ xe của Thế Du ra , vừa nhấc lên cô đã trĩu cả vai xuống . Cô nhăn nhó : - Nặng quá . Mày cho đá vào à thằng kia. Kim Anh vừa dứt câu thì Thế Du đã phóng xe đi, cậu k quên quay lại vẫy tay chào cô : - Cậu đi trước . Cứ từ từ mà xách đi nhé . Rầm… - Ha…Ha… Ôi , trời, ơi …ha…ha..ha… =)) Kim Anh ôm bụng cười ngặt nghẽo khi thấy Thế Du mải quay lại chọc tức cô mà đâm vào cột điện , xe đè cả lên người . A kêu lên: - Ôi , mẹ , ơi … cứu con … Đã đau thì chớ lại còn bị Kim Anh cười cho một trận , a gắt to lên : - Con kia cười cái gì , lại đây đỡ tao lên coi . - Oh , never –Kim Anh cười đắc ý . - Bác Phùng … Kim Anh tắt luôn nụ cười khi nghe nhắc đến ba mình .Cô đi lại chỗ Thế Du : - Thôi , thôi , đc rồi , lắm mồm . Cô đỡ xe Thế Du lêm , cậu đúng dậy phủi quần áo rồi dựt lấy tay lái xe k nói câu nào mà phóng đi luôn . Kim Anh nhìn theo Thế Du mà buồn cười , cô xách cặp lên miệng lẩm bẩm : - Thằng này nó cho cái gì vào cặp không biết nữa. Sao mà nặng thế cơ chứ. Cái thằng “ thần chết” này nó định hành hạ mình đến bao giờ đây, cũng may là nhà gần trường không mình chết vì mệt mất thôi. Kim Anh thở phào nhẹ nhõm khi lê dược đến trường. Cô thả cặp Thể Du xuống đất cái “ phịch”, tay chỗng vào đầu gối thở dốc : - Mệt … gần … chết. Thế Du không biết từ đâu chui ra, tằng hắng : - Ừ … hừm. Nghe tiếng Thế Du, Kim Anh ngẩng mặt đứng thẳng người dậy, Thế Du hỏi câu lãng xẹt : - Mệt kô . Kim Anh giở vờ : - Bình thường thôi . ( Thực ra rất mệt ) Thế Du cười toe : - Vậy à. Anh cúi người xuống mở cặp lôi ra 1 đống gỗ đặc vứt xuống đất. Kim Anh nhìn Thế Du ném từng miếng gỗ như muốn rớt tròng mắt : - Thằng … thằng đểu. Thế Du tỉnh bơ , nói : - À vậy à. Nói tiếp : - À hay mai tớ cho đá vào nữa nhé cho nó đủ độ đểu cậu **** tớ nhé. Kim Anh nuốt nước bot, cô cười đổi giọng “ mật ngọt chết ruồi” :- - Tớ biết bạn Du đẹp trai không xấu tính như vậy đâu mà, đúng không, hì.. hì. Bạn là người rộng lượng nhất mà tớ từng gặp đấy . Thế Du tủm tỉm quay đi : - Để xem thái độ của cậu thế nào đã. Kim Anh nuốt hận vào trong lòng, cô chạy theo năn nỉ Thế Du : - Tý ra chơi tớ mua cho cậu nước ngọt nhá, Hamberger, trà sữa… à hay cậu ăn gì cứ bảo với tớ. Tớ sẽ phục vụ tận tình hehe….
|
Phần 3: Ra đi… - Sao ạ . Ba nói gì cơ ạ . Kim Anh tròn mắt trước tin bất ngờ ba mình vừa thông báo. Ông Phùng nhỏ nhẹ bảo con : - Chờ mấy ngày nữa con thi tốt nghiệp cấp 2 xong ba và con sẽ sang Anh ở với nội. Kim Anh lắp bắp : - Ba … ba không đùa chứ. Ông Phùng cười đôn hậu : - Kô. Bà đang cần người quản lí công ty bên đấy . Mà để con lại một mình ở đây ba cũng không yên tâm. Kim Anh nhăn nhó : - Nhưng con không muốn đi đâu. Ông Phùng nghiêm mặt nhìn con : - Ba quyết định rồi. Không bàn đến vấn đề này nữa. Ông đứng dậy đi ra ngoài để Kim Anh ngồi thừ người trên ghế. “ Phải làm sao đây . Phải làm sao bây giờ chắc mình sẽ chết buồn mất . Không người quen. Không bạn bè, trời ơi…” Kim Anh nghĩ đến viễn cảnh suốt ngày ở trong nhà mà không được đi chơi đâu. Cô bặm môi tưởng như sắp bật máu. Cãi ba thì cô chắc chắn không dám rồi. Cô mất mẹ từ lúc 2 tuổi Kim Anh chỉ còn ba. Ba là người chăm sóc cô. Vì muốn chăm lo cho cô mà ông đã không đi thêm bước nữa để dành hết tình yêu thương để bù đắp cả tình thương của mẹ cho cô. Tuy vậy nhưng ông cũng rất nghiêm khắc trong việc dạy dỗ con gái. Vì thế Kim Anh luôn nghe lời ông không để ông phải tức giận lúc đó thì phiền thật. Kim Anh thở dài não nề ra sân ngồi lên chiếc xích đu nghĩ ngợi mông lung. Thế Du đứng ngoài cổng í ới gọi mãi Kim Anh mới nghe thấy. Đang bực cô quát : - Gọi lắm vậy tao không điếc đâu . Thế Du bực không kém gì vì nãy giờ gọi khan cả cổ cô mới ra mà lại còn cạu gắt với mình : - Mày không điếc chỉ lãng thôi đúng kô. Bác Phùng đâu. Kim Anh cộc cằn : - Đi rồi. - Đi đâu ? - Tao kô biết. Thế Du dặn : - Khi nào bác Phùng về thì bảo qua nhà bác Trịnh có việc nhé. Kim Anh đung đưa chân : - Biết rồi. Hết chuyện chưa. Hết rồi thì về đi. Tao đang bận. Thế Du nhìn Kim Anh ngứa cả mắt. Nó không cả thèm mở cổng cho mình mà cứ ngồi ì trên xích đu lại còn bảo bận nữa chứ. Thế Du cúi xuống tìm viên gạch bé ném vào người Kim Anh rồi không quên nói vọng vào : - Chết mày đi. Kim Anh bất ngờ bị ném đá cô định chạy đuổi theo nhưng nó đã biến mất từ đời nào rồi. Kim Anh đã bực lại còn tức hơn : - Đúng là đồ ôn dịch.
Thoắt cái đã đến ngày phải lên đường Thế Nam cùng ba mình đến tiễn ông Phùng cùng Kim Anh ra sân bay . Ông Phùng hỏi : - Thằng Du đâu rồi anh Trình. - À. Nó qua nhà bạn chơi rồi với lại tôi cũng chưa nói cho nó biết việc anh và bé Kim Anh đi. Ông Trình tiếp : - Kim Anh đi phải ngoan nhé . Ông cũng giữ gìn sức khỏe đấy đừng tham việc quá . – Ông xoa đầu Kim Anh rồi quay sang đập nhẹ vào vai ông Phùng. Ông Phùng nắm tay người bạn thân : - Yên tâm tôi còn đủ sức mà. Ông Trình đưa cho Kim Anh một chiếc hộp xinh xắn : - Tặng con đó. Con dâu tương lai. Kim Anh cười. Cô đã quen với cách gọi này rồi nên không thấy gì làm lạ. Cô mở hộp ra : - Ôi … đẹp quá. Bác đeo cho con nhé. – Kim Anh vừa nói vừa trao chiếc dây chuyền ra cho ông. Ông Trình nhìn cô trìu mến : - Được thôi. Đeo sợi dây chuyền cho Kim Anh xong ông Phùng kéo nhau ra một góc nói chuyện gì đấy rồi quay lại . Bỗng tiếng phát thanh trên sân bay làm gián đoạn cuộc nói chuyện của mọi người. “ Chuyến bay đến Anh đã đến giờ khởi hành. Mời hành khách làm nhanh thủ tục và đến cửa soát vé.” Ông Phùng lên tiếng : - Thôi đến giờ rồi. Mọi người ở lại mạnh khỏe. Tôi đi đây. Thế Nam vẫy tay chào hai người : - Bác và em đi mạnh khỏe nhé. Kim Anh nhớ lien lạc thường xuyên với anh đấy. Kim Anh mặt ỉu xìu vẫy tay chào lại rồi kéo chiếc va ly đi theo ba mình . Trong lòng cô lúc này chợt cảm thấy thiếu vắng và hụt hẫng thứ gì đấy. Nhưng không biết là thứ cảm giác gì. Cô cứ ngoái lại tìm mà không biết tìm hình bóng của ai.
Ở nhà Thiên. Thế Du đang ngồi nói chuyện bỗng thấy cảm giác gì đó nhói trong tim.
------------------------ 5 năm sau.
|
Phần 4 : Ép duyên 5 năm sau.
- Kim Anh đi từ từ thôi con. Kim Anh qay lại cười tươi nói với ba : - Sắp về nhà rồi ba ơi. Con vui quá. Ông Phùng mỉm cười nhìn con gái. Vì công việc bên Anh cũng đã phát triển thuận lợi. Nên ông giao lại cho em ông là Phùng Kỉ tiếp quản rồi mình cùng con gái về nước, Hai cha con ông gọi taxi về. Vừa xuống xe, Kim Anh bước nhanh xuống vươn vái hít thở vẻ khoan khoái nhìn ngôi nhà thân yêu của mình. Đưa mắt nhìn sang nhà Thế Nam cô thật bỡ ngỡ trước sự đồ sộ của nó. Lúc trước mới chỉ là căn nhà 3 tầng mà bây giờ đã xây thành một ngôi biệt thự thao lối kiến trúc của Phương Tây rất đẹp. Cả một khuôn viên rộng toàn cây cảnh nó không khác gì một tòa lâu đài cổ kính của Tây Âu cả. Ông Phùng thấy con gái ngơ ngác ngắm căn nhà, ông vỗ nhẹ vai con nói : - Định ngắm đến bao giờ đây con gái vào nhà nghỉ một lúc rồi ba con mình qua chào hỏi bác Trình. Kim Anh gật đầu nhanh : - Dạ. Vì ông Phùng đã gọi điện cho bà giúp việc hồi trước để đến dọn dẹp lại căn nhà nên căn nhà khá gọn gàng sạch đẹp và cáhc bày trí vẫn như xưa. Làm cho Kim Anh xúc động chỉ muốn hét thật to. Đã bao ngày trăn trở nhớ về quê nhà. Cô xách va li vào nhà, lên căn phòng thân quen của mình, cô thả người xuống chiếc giường nệm êm ái “ Cảm giác thật dễ chịu “. Kim Anh suy nghĩ gì đó, nét tươi tỉnh hiện rõ trên mặt cô rồi cô thiếp đi lúc nào không biết. Nu cười vẫn còn vương vấn trên môi. Ông Phùng nghỉ ngơi được một lúc rồi ông lên phòng Kim Anh, mở cửa ra ông thấy con gái vẫn đang ngủ ông cười lắc đầu rồi khẽ khép cửa lại. Một mình ông qua nhà ông Trình để chào hỏi : Vừa đến cổng ông Phùng đã gặp Thế Nam, Thế Nam sững một lát rồi vui mừng nhìn ông. - Bác Phùng phải không ạ. Bác về lúc nào sao không bảo con ra đón. Kim Anh đâu rồi bác. Ông Phùng nhìn Thế Nam cười : - Thế giờ con muốn bác trả lời câu nào. Thế Nam gãi đầu cười hì hì : - Hì … hì Con xin lỗi tại bác về con mừng quá. Ông Phùng **** yêu Thế Nam : - Bố nhà mày. Bác về mày mừng hay con Kim Anh về mày mừng. Thế Nam cười đáp : - Dạ cả 2 ạ. Ông Phùng nhìn anh trìu mến. Ông xem Thế Nam như con trai của mình vậy. Lần này ông về cũng là để thực hiện lời hứa hôn năm xưa của 2 nhà và cũng là xì lời chăn chối của vợ mình trước khi nhắm mắt xuôi tay. Thế Nam nói cắt ngang dòng suy nghĩ của ông : - À… còn mời bác vào nhà. Ba con đang ở phòng khách ấy ạ. Anh đưa tay chỉ vào nhà rồi nói tiếp : - Thôi con xin pháp bác con đến công ty ạ. Lúc về con sẽ sang thăm em Kim Anh sau.Con chào bác. Ông Phùng gật đầu cười, nói : - Ừ. Con đi nhé . Ông Phùng bước từng bước vào nhà của ông Trình. Vừa đi ông vừa ngắm căn biệt thự . Đúng là theo lối kiến trúc phương Tây đây mà ! Vừa đến phòng khách ông Phùng thấy ông bạn già của mình đang ngồi đọc báo, ông Phùng khẽ hắng giọng : - È … hèm. Ông Trình dời mắt khỏi tờ báo người quay lại phía phát ra tiếng hắng giọng. Ông Trình nhìn thấy ông Phùng liền ngạc nhiên thốt lên : - Ôi … ông Phùng. Hai ông bạn già nhìn nhau cười sảng khoái. Ông Trình nắm tay ông Phùng rồi kéo lại gần chỗ ghế nói : - Nào ông ngồi xuống đây rồi chúng ta cùng hàn huyên. Ông Phùng ngồi xuống. Mấy năm không gặp mà ông Trình vẫn trẻ như xưa chỉ khác là mái tóc có điểm màu trắng rồi. Hai ông đã lâu không gặp nên có rất nhiều chuyện để nói. Họ ngồi nói chuyện một hồi lâu thì thấy 1 chàng trai đi vào. Anh lễ phép cúi chào hai người : - Con chào ba. Cháu chào bác. Ông Phùng bỡ ngỡ hỏi : - Ủa … con là .. Ông Trình cười đáp : - Thằng Thế Du đó. Ông Phùng thoáng ngạc nhiên trước sự thay đổi của Thế Du , hồi bé thằng nhỏ này làm gì được đẹp như vậy nếu không muốn nói là nó xấu. Bây giờ đứng trước mặt ông là một cậu trai cao to đẹp trai lại còn biết lễ phép. Nếu không muốn nói là hoàn hảo. Ông Trình nhìn ông Phùng đang ngạc nhiên ngắm con mình mà buồn cười : - Sao .. thấy thế nào. Ông Phùng thẳng thắn : - Lâu không gặp nó khác xưa nhiều quá nên tôi không nhận ra. Giờ trông thằng bé đẹp trai hẳn ra. Thế Du cười cho qua rồi xin phép lui về phòng trước để lại cho hai ông nói chuyện. Hai ông lại ngồi ôn lại chuyện xưa lẫn hiện tại và … cả lời hứa hôn năm nào . Mãi cho đến tối ông Phùng mới về nhà vậy mà Kim Anh vẫn chưa thức giấc. Có lẽ vè đi một chặng đường dài nên cô hơi mệt. Nên ôg Phùng không đáh thức con gái dậy mà ông lui về phòng cho cô ngủ tiếp.
|