Ôsin Nổi Loạn Full
|
|
Buổi tối, Thế Nam đi làm về cả nhà ông quay quần bên mâm cơm. Thế Du lên tiếng : - Bác ơi con có chuyện muốn nói. Ông Trình nhìn Thế Du hỏi : - Có chuyện gì hả con ? Thế Du ấp úng : - Con … con… Thấy Thế Du ấp úng, Thế Nam tiến lại vỗ vai Thế Du : - Cái thằng, có chuyện gì thì nói đại đi cứ úp mở hoài . Thế Du nhìn Thế Nam rồi quay nhìn ông Trình : - Thưa bác. Con muốn dọn ra kí túc xá ở ạ. Ông Trình và Thế Nam ngạc nhiên cả hai cùng lúc quay sang nhìn Thế Du. Ông Trình khẽ nhíu mày nói : - Sao con lại phải chuyển vào đaya. Ở nhà không tốt hay sao. Thế Nam thêm vào : - Em có chuyện gì khó nói à ? Thế Du lắc đầu : - Kô ạ. Tại con muốn ở kí túc xá cho có tiện khỏi đi qua đi lại. Với con cũng không muốn các bạn dị nghị. Ông Trình thở hẳt : - Con lớn rồi. Thôi ta tùy con quyết đinh. Nếu có vẫn đề gì thì cứ bảo với bác hoặc thằng Nam. Rồi như nhớ ra điều gì. Ông nói tiếp : - À hay con chuyển ra ngồi nhà gần trường con đi. Ở đấy vẫn chưa ai ở. Thế có phải tiện hơn không đỡ phải ở kí túc xá chặt chội lại thiếu thốn. Thế Du biết mình không thể từ chối liền gật đầu : - Dạ vậy cũng được ạ. Thế Nam húych tay Thế Du hỏi nhỏ : - Sướng nhớ được ở riêng. Tiếng nói nhỏ của Thế Nam vừa đủ cho ông Trình nghe thấy, ông cau mày : - Con muốn thì cứ ra ở riêng cho “ sướng”. Thế Nam cười xuề xòa, Thế Nam cầm bát cơm lên vừa ăn vừa nói : - Dạ ở nhà … cho ba nuôi. Hì hì. Ăn nốt bát cơm ông Trình đứng dậy, trước khi lên ông còn nói với Thế Nam : - Tý ăn xong Thế Nam lên phòng ba, ba có việc muốn nói với con. - Dạ. Quay qua Thế Du, Thế Nam buôn chuyện : - Ê … e biết nhỏ Kim Anh về chưa. Thế Du nghe đến tên Kim Anh mà anh như muốn nghẹn cả cơm, anh buông đũa đứng dậy mặt hằm hằm lên phòng để lại Thế Nam với dấu “?” to đùng đang hiện ra trên đầu. Thế Nam ăn cơm xong gọi bà ** dọn dẹp. Anh về phòng tắm rửa thay quần áo rồi vào phòng ông Trình. - Ba, con vào được không ạ. - Vào đi. Thế Nam bước vào, ông Trình cất đống giấy tờ trên bàn làm việc rồi tiến lại chỗ chiếc sa long rồi đưa tay bảo ý Thế Nam cũng ngồi xuống. Vừa ngồi xuống anh liền hỏi : - Có việc gì vậy ba. Ông Trình lôi tờ di thư của vợ mìh trước khi mất ra đưa cho Thế Nam : - Con đọc đi. Thế Nam nhìn ba khó hiểu, rồi anh cũng đưa tay đón lấy bức thư. Anh mở bức thư ra đọc. Hai hang chân mày anh từ từ nhíu lại gần nhau đến nỗi không thể gần hơn được nữa. Ngồi thẳng lưng anh buông bức thu xuống nhìn ba : - Sao lại có chuyện này vậy ba. Ông Trình nhìn con rồi kể : - Lúc trước ta, mẹ con, bố mẹ Kim Anh chơi rất than với nhau. Ừm … là rất thân thì đúng hơn. Khi chưa sinh ra con và Kim Anh 2 gia đình đã hẹn với nhau nếu một gia đình sinh trai, một gia đình sinh gái thì sẽ làm sui gia để giữ mối quan hệ thân thiết này. Thế Nam nghe vậy kêu lên : - Ba à… Ông Trình tiếp : - Rồi đúng như dự định mẹ con đã sinh con trai là con và 4 năm sau Thu Hương – vợ ông Phùng đã sinh được con gái là Kim Anh. Năm Kim Anh lên 2 tuổi lúc đó con 6 tuổi thì mẹ Kim Anh vì cứu mẹ con mà mẹ Kim Anh đã bị tai nạn giao thông mất. Kể đến đây ông Trình xúc động mắt rưng rưng. ~~~~~~~ Két … Tiếng lê bánh xe của chiếc ô tô tải trên đường kêu vang lên . Chiếc vòng cổ của mẹ bà Ngọc Lan không biết sao khi bà và bà Thu Hương đang đi qua đường thì bị đứt.Bà Ngọc Lan bảo bà Thu Hương chờ mình rồi quay lại nhặt chiếc vòng. Vì quá vội bà không để ý đến lúc đó đang có một chiếc xe tải của một lái xe say rượu – khi điều tra ra thì biết , đang siêu vẹo phi về phía mình.. Bà như cảm thấy điều gì đó không hay sắp xảy ra, bà quay qua thì không kịp nhìn thấy gì vì ánh đèn ôtô quá sang làm bà phải nhắm mắt, bà chỉ kịp nghe thấy tiếng hét của Thu Hương – cô bạn thân của mình. - Lan … không. Bà Ngọc Lan ngất đi không còn biết gì nữa. ~~~~~~~ Thế Nam trước nay chỉ biết sơ là mẹ Kim Anh chết vì tai nạn giao thông. Nay nghe chính bố anh kể lại mà anh muốn rụng rời tay chân. Ông Nam sắc mặt đau khổ tột cùng : - Khi hấp hối bà đã kịp nói cho một người dân tốt bụng đã đỡ bà là “ Chăm sóc Kim Anh cho thật tốt”. Mẹ con đã rất đau lòng trước cái chết đau thương của người bạn thân đã vì đẩy mình khỏi chiếc xe tử thần mà hi sinh. Do đó lúc mẹ con còn sống bà luôn cố gắng chăm sóc bảo vệ cho con bé Kim Anh . Trờ trên thay 6 năm sau mẹ mẹ con cũng qua đời vì bị ung thư. Biết mình sẽ ra đi bất cứ lúc nào nên bà ấy đã viết bức thư này cho con và dặn khi nào con trưởng thành thì chuyển lại cho con. Thế Nam nghe kể lại mà muốn khóc, giọng anh lạc đi : - Nhưng … ba à. Con đã … Nhìn gương mặt đau buồn của ba, Thế Nam im bặt đi không nói nên lời. Ông Trình thở dài nhìn con : - Con hãy suy nghĩ kĩ về chuyện này nhé . Thế Nam gật đầu : - Ba cho con thời gian nhé . Ông Trình gật đầu : - Được con hãy suy nghĩ. Ta không muốn làm mẹ con hay mẹ Kim Anh buồn. Được chứ. Thế Nam cúi đầu đăm chiêu, anh nói : - Dạ được ạ. Ba nghỉ sớm đi. Rồi anh xin phép về phòng. Thế Nam lê từng bước nặng nề về phòng. Anh thừ người trước sự thật trớ trêu này . Làm sao anh lấy Kim Anh được trong khi anh đã có người yêu. Anh chỉ coi Kim Anh như em gái. Nhưng mẹ Kim Anh đã làm quá nhiều cho gia đình anh. Làm sao cho vẹn đôi đường . Không biết Kim Anh đã biết chuyện này chưa, nó sẽ phản ứng ra sao?. Những câu hỏi được đặt lên lien tục trong đầu Thế Nam. Thật sự anh cảm thấy rất bế tắc. Một đêm dài. Một đêm không ngủ. Một đêm mệt mỏi thật sự.
|
Phần 5 : Ép duyên ( 2 )
Sáng hôm sau, Kim Anh khẽ cựa mình thức giấc. Cô hé mắt ra thì thấy có người đang ngồi nhìn mình , cô giật mình ngồi bật dậy. Là một chàng trai tuấn tú phong độ. Anh mỉm cười trìu mến nhìn cô bằng ánh mắt thân thương nói : - Dậy rồi à. Kim Anh nhíu mày quan sát chàng trai trước mặt. Cô nhìn ra nét gì đó thân quen nhưng nhất thời không phát hiện. Rồi chợt cô reo lên : - Nam huynh. Thế Nam tiến lại gõ đầu cô : - Vẫn nhí nhố như lúc trước. Kim Anh xoa đầu cười : - Thì em vẫn là em chứ là ai đâu. Cô tiếp : - Thôi anh xuống nhà chờ em đánh răng rửa mặt thay quần áo rồi anh em mình đi ăn sáng. Nhân tiện buôn luôn. Ok. Thế Nam nháy mắt tinh nghịch : - Ok. Rồi anh xuống phòng khách ngồi. Kim Anh làm vệ sinh cá nhận xong cô thay cho mình một bộ cánh thật đẹp: chiếc quần cạp cao màu nâu nhạt kết hợp với chiếc áo sơ mi tay lỡ cổ tàu màu đen cùng với đôi dày búp bê đen thật xinh. Cô bới tóc bùi lên cao tự tin đi xuống lầu. Thế Nam nhìn cô giật mình “ Con bé đã lớn thật rồi”. Kim Anh nhìn ráo rác rồi hỏi : - Ba em đâu rồi anh. - À, bác Phùng qua ăn sáng ở nhà anh rồi hai ông ngồi trò chuyện và đánh cờ. - Ra thế. – Rồi cô dục :- Vậy chúng mình đi thôi. Hai người cùng sánh vai đi ra khỏi nhà. Thế Nam mở cửa xe cho Kim Anh ngồi, rồi mới vào chỗ lái. Hai người không biết cử chỉ thân mật đó đã có một người quan sát thấy khi đứng trên lầu. Anh khẽ nắm chặt tay vào lan can, nhíu mày. Trên đường đi hai an em nói chuyện trên trời dưới đất. Thế Nam dò hỏi cô về chuyện hứa hôn mà hôm qua ba nói cho mình. Nhưng cô ngây ngô có vẻ chưa biết chuyện gì. Anh thở phào nhẹ nhõm . Rồi như nhớ ra điều gì, anh quay sang bảo : - À, anh quên chưa nói cho em một tin mới. Kim Anh vui vẻ : - Tin gì thế ? Anh tỏ ra vẻ thần bí rồi cười hỏi : - Em thử đoán xem. Kim Anh nhìn qua Thế Nam thấy vẻ mặt anh lấp lánh hạnh phúc, cô đoán luôn : - Có bồ rồi chứ gì ? Thế Nam trố mắt nhìn cô : - Sao biết - Nhìn mặt là biết địa chỉ. Hai người cười rộ lên vì những câu nói hài hước của họ. Kim Anh chợt đề nghị. - Anh Nam hay qua đón bồ anh đi chung cho vui nhân tiện giao lưu và cọ sát luôn. Thế Nam cười sặc sụa trước cách ăn nói của Kim Anh : - Thế cũng được. Thế Nam rút điện thoại của anh ra gọi cho Mỹ Hân – người yêu anh, anh bảo cô ra cổng rồi anh đến đón. Khi xe đến anh ra ngoài mở cửa cho cô, Kim Anh biết ý cũng đứng dậy ra ngoài. Mỹ Hân nhìn Kim Anh ngạc nhiên hỏi nhỏ : - Ai vậy anh? Thế Nam cười đáp : - Bà tướng đấy. Anh mở cửa xe cho Mỹ Hân và Kim Anh ngồi vào . Kim Anh kéo dài giọng nói : - Bà tướng nói mà chả ai làm theo. Mỹ Hân không hiểu hai người nói gì. Xe đến nhà hàng “ Qúan lá chợ phiên ” Anh cho xe tấp vào bãi rồi cũng hai người đẹp vào trong tìm chỗ ngồi. Kim Anh bắt chuyện với Mỹ Hân vì thấy cô hiền và ít nói quá : - Chị Hân này. Mỹ Hân ngạc nhiên khi cô gái kia biết tên mình cô lúng túng : - Ơ … dạ . Kim Anh nhìn Thế Nam rồi cười : - Chị không cần lẽ phép dạ thưa với em đâu. Em kém tuổi chị mà. Mỹ Hân ái ngại nhìn cô rồi quay sang nhìn Thế Nam. Kim Anh tiếp : - Em là em anh Nam tên là Kim Anh. Mỹ Hân ngạc nhiên nói : - Ủa, em là em anh Nam à. Sao chị chưa bao giờ nghe anh ấy nhắc đến em nhỉ. Kim Anh tếu táo trêu : - Vì bọn em là anh em ruột khác cha khác mẹ mà. Thế Nam phì cười : - Con nhỏ này ăn với chả nói. Mỹ Hân cười theo. Tự dưng cô có cảm tình với cô bé trứơc mặt mình quá. Cô bé rất thân thiện và hòa đồng. Ăn nói tự nhiên không khoa trương hách dịch tí nào cả. Kim Anh thấy hai người cười cô cũng cười xòa theo. Phục vụ bê ba tô bún bò Huế thơm phức ra làm cho Kim Anh quên luôn những chuyện đang nói, cô mời hai anh chị rồi tập trung hết tinh thần vào tô bún thơm lừng mà bao lâu nay cô mới được thử lại. Ăn xong một tô Kim Anh như thấy chưa thấm vào đâu, cô gọi thêm tô nữa, Thế Nam nghe cô gọi mà súyt sặc, Mỹ Hân cũng trố mắt nhìn cô, vừa lúc anh phục vụ cũng bưng tô bún ra nhìn . Nhìn hai người Kim Anh cười một cái rồi cô cầm đũa và muỗng lên tiếp tục “ làm nhiệm vụ”. Ăn xong bát thứ hai Kim Anh cảm thấy no căng. Cô tựa lưng vào ghế xoa xoa bụng thở phì : - Hây … no quá. Mỹ Hân cười trước vẻ tự nhiên của Kim Anh, cô trêu : - Ăn bát nữa cho máu. Kim Anh xua tay lia lịa : - Máu mủ gì. Em no muốn vỡ hồ lô rồi đây này. Thế Nam, Mỹ Hân phì cười trước cử chỉ trẻ con của Kim Anh. Thế Nam ra ý kiến rủ rê : - Hai giờ anh em mình về đón thằng Du rồi 4 đứa mình ra Vũng Tàu chơi mai về. Đang uống nước Kim Anh nghe tên Thế Du cô ho sặc sụa nước sốc lên cả mũi. Mỹ Hân quan tâm : - Sao vậy em. Nói xong cô đưa khăn giấy cho Kim Anh, Kim Anh cầm lấy lau mồm mũi, cô vừa ho vừa nói : - Kô … có gì ạ. Thế Nam tiếp tục ý kiến : - Vậy giờ anh em mình quay về nhà đón Thế Du nhé. Mỹ Hân gật đầu đồng ý. Còn Kim Anh im lặng nhưng trong lòng đang ngầm chống đối. “ Lâu không gặp tên thần chết này, không biết giờ nó sao nhưng chắc vẫn như xưa. Đã xấu còn thích đóng vai ác.” Cả ba đứng dậy. Mỹ Hân và Kim Anh đứng trước cổng nhà hàng chờ Thế Nam vào lấy xe. Thế Nam cho xe vòng về nhà. Ngồi trong xe anh lấy điện thoại ra bấm số Thế Du . Thế Du đang chơi đàn trong phòng chợt nghe thấy tiếng điện thoại. Anh dừng chơi, nghe máy : - Sao anh, em nghe . - Em xuống nhà đi. Thế Du nhíu mày : - Làm gì. - À . Nhân dịp Kim Anh về nước anh vs chị Mỹ Hân cũng Kim Anh rủ em đi Vũng Tàu một chuyến đến mai về. Xuống nhà đi anh đang chờ dưới xe đấy. Thế Du ra lan can ngó xuống đường thấy xe anh mình đang đậu dưới nhà thật, a từ chối : - Nhưng em không có nhà. - Ơ thế nãy giờ anh cứ tưởng em ở nhà , thế giờ em đang ở đâu anh qua. Thế Du từ chối : - Thôi em không đi đâu em có việc rồi em cúp máy đây. Chưa để Thế Nam nói gì thêm Thế Du đã tắt máy cái “ rụp”. Thế Nam nhăn mặt : - Cái thằng ranh này làm gì không biết nữa đang nói thì tắt máy. Mỹ Hân hỏi : - Sao anh, Thế Du có đi không. Thế Nam lắc đầu, Kim Anh mừng thầm “ May quá thần chết không đi”. Thế Nam đành hoãn. - Thôi hôm nay mấy anh em mình đi đâu đó chơi vậy, để dịp khác đi Vũng Tàu cũng được. Kim Anh hưởng ứng luôn : - Đến Suối Tiên đi anh. Mỹ Hân vỗ tay : - Được đấy, đi thôi anh. Thế Nam nhìn hai cô gái, cười : - Kinh nhỉ mới quen mà hợp nhau gớm. Mỹ Hân và Kỳ Anh không hẹn mà cùng hất mặt lên đồng thanh : - Ghen à.
|
Rồi cả ba cùng bật cười khanh khách, Kim Anh thấy Thế Nam và Mỹ Hân khá hợp nhau. Nghe họ nói đã yêu nhau được 4 năm sau khi cô đi 1 năm Thế Nam đã quen được Mỹ Hân. Họ có vẻ rất yêu và hạnh phúc bên nhau . Kim Anh thấy Mỹ Hân là 1 cô gái tốt và thân thiện lại còn rất xinh nữa chứ . Cô cảm thấy mừng cho anh vì đã tìm được 1 nửa cho riêng mình . Cả ba người đi chơi thật vui vẻ. Trên xe tiếng cười, tiếng nói rôm rả không ngừng. Mỹ Hân, Thế Nam không ngừng kể về chuyện tình của mình cho Kim Anh nghe. Còn Kim Anh thì kể những chuyện hài hước khi ở nước ngoài cho hai người nghe. Tối về, Kim Anh nhảy chân sáo lên bậc tam cấp rồi vào nhà. Thấy ba đang ngồi trên ghê sa lông đọc báo, cô sà xuống ôm tay ông : - Ba. Con mới về. Ông Phùng nhìn con trìu mến : - Sao, đi chơi với thằng Nam có vui không con. Kim Anh hớn hở trả lời : - Dạ, vui lắm ạ. Nhìn vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc và vui vẻ của Kim Anh mà ông Phùng lại hiểu lầm là Kim Anh và Thế Nam có tình cảm với nhau . Ông liền chớp lấy thời cơ nói ra chuyện hứa hôn giữa hai gia đình . Kim Anh nghe xong ngồi thừ người ra , cô lên phòng đóng cửa lại gieo mình xuống giường vắt tay lên trán nghĩ ngợi :” Anh Nam có biết chuyện này kô nhỉ ? “ “ Chắc là kô nên hôm nay mới vô tư dẫn cả người yêu đi chơi với cô cơ mà “ Gay rồi , chuyện này tính sao đây. Ba chỉ cho mình 2 tháng để suy nghĩ về việc này thôi. Mai mình phải sang bàn với ông Nam mới được “ Kim Anh nằm suy nghĩ miên man rồi từ từ đi vào giấc ngủ lúc nào cũng kô hay. Thế Nam về đến nhà thì thấy Thế Du đang kéo vali ra sân , anh hỏi : - Em đi đâu vậy - Dọn đến nhà gần trường ở. - Vậy à . Cần anh giúp gì kô ? - Có chứ . Em đang định gọi taxi ,anh về đỡ tốn tiền . Thế Nam húych người Thế Du : - Nhìn phong độ thế mà sột sệt . Thế Du nhún vai : - Tiết kiệm là mốt của sinh viên mà . - Con đại gia Úc mà cũng biết tính tóan từng tí một vậy à ? - Biết chứ chẳng qua là vờ bơ đi như kô biết thôi. Mà sao anh nói nhiều thế giờ chở đồ về nhà kia cho em trước tí em về sau . - Ừ . Thế Du chào ông Trình rồi vào gara dắt chiếc liberty của mình đi về nhà.
|
Phần 6 : Hôm sau Kim Anh dậy thật sớm sang nhà Thế Nam , cô lễ phép chào hỏi ông Trình rồi xin phép lên phòng Thế Nam . Kim Anh chạy ùa lên phòng anh , thấy Thế Nam vẫn còn đang nằm ngủ , Kim Anh lại giường dựt tung chiếc mền ra, gọi dồn dập : - Anh Nam , anh Nam , anh Nam dậy đi… Thế Nam đang ngủ nghe có tiêng người léo nhéo bên tai , anh càu nhàu : - Đang ngủ , xê ra . Kim Anh bực mình phát thật mạnh vào người anh : - Dậy. Thế Nam đau rát người , anh bật dậy , nói giọng ngái ngủ : - Chuyện gì vậy ? Kim Anh chạy vào WC mang ra chiếc khăn mặt đưa cho Thế Nam : - Anh lau mặt cho tỉnh đi rồi em nói cái này cho nghe . Thế Nam mắt nhắm mắt mở nhăn nhó nhìn Kim Anh r cầm lấy chiếc khăn lau mặt : - Rồi đấy , có chuyện gì mà em căng thẳng vậy ? Kim Anh ấp úng : - Ba em… hôn ước… thì em với anh rồi mẹ em…Trời ơi. - Kim Anh vò đầu tóc rối tung lên, cô kô biết nên nói như nào để Thế Nam hiểu , đầu óc cô bây giờ đang rất hỗn lọan , Thế Nam ngớ người nhìn Kim Anh : - Em nói gì vậy ? - Em… Cô ngồi phịch xuống giường ôm đầu suy nghĩ “ nên bắt đầu từ đâu đâu đây “ . Thế Nam nhìn cô mà cũng rối theo . Anh giục : - Chuyện gì ? Em nói rõ ra xem nào . Kim Anh hít 1 hơi dài rồi kể lại chuyện tối hôm qua mà ba nói với cô. Thế Nam nghe xong , thở phào : - Tưởng chuyện gì nguy hiểm lắm . Cái đấy anh biết trước em một hôm rồi . - Ơ, anh biết hết rồi sao k nói với em ? Thế Nam mỉm cười : - Thì giờ em cũng biết rồi đấy thôi . Kim Anh nhìn anh cười mà lòng như lửa đốt : - Sao anh tỉnh như không vậy . Em đang lo muốn chết đây này . Thế Nam nhún vai : - Lo thì cũng làm được gì , để từ từ tính cũng được , chúng mình còn thời gian mà . Thế Nam đứng dật kéo tay Kim Anh : - Thôi đừng nhăn nhó nữa xấu lắm . Anh em mình đi ăn đi . Có thực mới vực được đạo chứ . Kim Anh gật đầu đồng ý : - Anh nói cũng đúng. Hai người xuống nhà chào ông Trình rồi ra ngoài, Thế Nam hỏi : - Mà này, bao giờ em nhập học vậy? - Hai ngày nữa anh ạ. - Ừ thế em xin vào trường thằng Tú Anh học à? Kim Anh gật đầu, nói : - Sao anh biết ? - Đoán vậy. - Đúng rồi, em vào trường đấy đấy mà có gì không anh? Thế Nam lắc đầu : - Không anh hỏi vậy. Thế thì em học cùng trường với thằng Du đấy. Kim Anh nhìn Nam tò mò : - Ơ, mà sao anh biết thằng Tú Anh nhà em. Ừ thì năm lớp 10 thằng Du với nó học cùng nhau đến giờ mà. Chúng nó bạn thân đấy, thằng Tú Anh hay đến nhà anh chơi nên biết được là họ hàng với em. Kim Anh gật gù : - À ra là thế. Bỗng tiếng chuông điện thoại của Kim Anh vang lên làm cắt ngang câu chuyện : - Ơi chị nghe. - … - Ừ được rồi, mai chị qua . - … - Nhớ rồi. Nói nhiều. - … - Ừ hì hì. Kim Anh cúp máy, cô quay sang Thế Nam cười : - Thằng này đốt hương muỗi cũng lên. Vừa nhắc đến nó, nó đã gọi điện cho em . Thế Nam cười. Anh cho xe tấp vào quán ăn . Hai người cùng sóng đôi vào hàng, Thế Nam chợt thấy Thế Du. Anh đang định lên tiếng thì Thế Du đã đưa tay lên miệng muốn nói “ Đừng nói gì, ăn đi”. Thế Nam nhíu mày khó hiểu nhưng cũng làm theo. Thế Du ăn nhanh chóng rồi ra ngoài tính tiền luôn cho anh mình và cả Kim Anh . Lúc sau Thế Nam ra định thanh tóan tiền thỳ chủ quán bảo đã có người trả cho rồi. Anh cười đóan ngay là Thế Du . Thế Nam quay qua Kim Anh vừa cười vừa hỏi : - Hôm nay ăn ngon kô ? - Bình thường như mọi khi thôi. - Anh thấy ngon hơn đấy chứ . Kim Anh ngẩn người : - Sao lại vậy ? - Ăn chùa thỳ chả ngon hơn. Kim Anh chỉ tay vào mặt Thế Du nói to : - Cái gì ? Anh ăn xong kô trả tiền cho người ta à ? Thế Nam đánh nhẹ vào đầu Kim Anh : - Vớ vẩn , nhìn anh thế này mà phải đi ăn quỵt của người ta à ? Ý anh là có người trả tiền cho mình ấy - À, ra vậy. Ơ mà ai vậy anh sao em không thấy ai cả. - Thằng Du đấy. Kim Anh nghe tên Thế Du mà suýt nôn tô phở vừa ăn ra .” Lại dính vào cái thằng vừa xấu vừa béo vừa đàn bà ấy rồi” . Nhưng cô cũng cảm thấy hụt hẫng. Cô đã về Việt Nam gần một tháng rồi sao Thế Du không qua hỏi thăm biết hai nhà cách nhau chỉ là cái cột điện . Cô ngạc nhiên nếu là Thế Du sao cô lại không thấy anh, thì anh trả kiểu gì. Cô hỏi Thế Nam : - Ơ sao em không thấy nó vậy. Thế Nam cười : - Em làm sao nhận ra nó được. Nó … Thế Nam chưa kịp nói hết câu, Kim Anh đã chen ngang : - Xời, cái thằng đấy có gì mà không nhận ra. Xấu nổi trội hơn người dễ nhận ra thấy mồ. – Rồi cô vừa cười vừa phẩy phẩp tay. Thế Nam nghe xong sặc sụa, tròn mắt nói : - Em thử tả nó anh xem nào. Kim Anh cao giọng : - Mắt bé, mũi long vương, mồm mỏng má phệ, người thì lùn lại còn béo nữa chứ. Xấu người xấu nết xấu gần hết. Thế Nam nghe Kim anh tả về em mình mà không thể nào nhịn được cười, anh cười ầm lên : - Trời … nó xấu … dã man vậy cơ à. Nói rồi anh lại cười them một tràng nữa. Kim Anh lấy làm lạ. “ Mình tả có gì sai à, chẳng qua là hơi quá sự thật tý thôi chứ có đáng gì với vẻ đẹp của hắn đâu”. Cô vỗ vai Thế Nam : - Này, anh cười gì vâyk. Em nói không đúng à? Thế Nam vừa cười vừa dơ ngón tay cái lên : - Nể em luôn. Trí tưởng tượng bay cao thật. Tự nhiên bị mắng khéo, kim Anh la : - Tưởng tượng gì chứ. Sự thật mất lòng mà. Thế Nam cố nhịn không cười nữa, anh hắng giọng : - Đấy chỉ là lúc bé thôi. Giờ nó khác rồi. Kim Anh không thèm nghe, xua tay : - Thì cùng lắm nhỉnh hơn được một tý nữa chứ gì. Kệ nó đi em không quan tâm. Thế Nam cười thầm. Đến khi em gặp nó rồi em sẽ phải hối hận. Hai người lên xe về không ai nói với nhau nữa. Mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng.
|
Phần 7: Đi học. - Trời ơi ... giày mình đá đi đâu rồi, lược nữa, cặp nữa …. Á á á á á …. Tiếng hét thất thanh của Kim Anh vang lên. Cô đang chạy qua chạy lại tìm đồ của mình. Hôm nay là ngày đi học đầu tiên của mình, mà Kim Anh đã dậy muộn lại còn ném đồ linh tinh làm cho bây giờ không thể biết những thứ đồ đó ở đâu. Sau một hồi loay hoay lục lọi cuối cùng Kim Anh cùng tìm thấy đồ mình cần. Cô nhanh chóng thay cầm áo chỉnh chu lại “ nhan sắc”. Rồi gọi điện kêu taxi đến trường. Đang đi bỗng - Kịch … cục … cục … cục. Chiếc taxi không hiểu sao kêu lên một tràng tiếng rồi giựt giựt rồi dừng cái “ phịch”. Chú taxi mặt đần ra. Kim Anh mặt tái mét. Cô lắp bắp hỏi : - Xe … xe bị gì vậy chú. Chú taxi quay lại vẻ mặt tội nghiệp : - Chắc nó trục trặc rồi … cháu . Kim Anh tái mặt . “ Xui xẻo”. Cô nhìn lên đồng hồ tính tiền rồi rút 50 nghìn ra chả cho chú taxi. Rồi đẩy cửa chạy một mạch. Chú taxi đằng sau vẫn ý ới : - Cháu ơi còn thừa 12 nghìn này.
Chạy một mạch đến trường ai ngờ trường đã đóng cổng rồi. Cô đứng chống hông thở dốc ra lẩm bẩm, nói đứt quãng : - Thật là … xui xẻo. Mới ngày đầu … đã - Muộn rồi. Tự nhiên có tiếng con trai vang lên sau lưng. Kim Anh giật mình quay phắt lại : - Woa … trai đẹp. – Cô mồm chữ O mắt sang long lanh, bật thốt.
|