Ôsin Nổi Loạn Full
|
|
Anh chàng đẹp trai ngạc nhiên, thắc mắc hỏi trong lòng . “ Con nhỏ này bị dở hơi à?”. Nhìn cái mặt kìa, mồm há hốc chảy cả nước … miếng. Cổ thì rụt lại như con rùa. Mình biết mình đẹp trai nhưng không đến nỗi nhỏ Kim Anh không nhận ra chứ.Đúng là … Đúng! Anh chàng đẹp trai đó là Thế Du. Chỉ anh mới nói Kim Anh thế thôi. Anh lạnh lùng buông từng chữ : - Ngậm mồm vào, mặt đã ngu còn thích làm ngu hơn. Kim Anh như cái máy lập tức đóng “khoang tàu” lại, cô đứng thẳng người lên, ngẩng mặt cao lên để lấy lại phong độ, Kim Anh mỉm cười cao giọng : - What’s your name ? - Con điên . Thế Du nói hai từ rồi quay người đi. Thấy mình như một con ngố để người ta ****. Nhưng vì là … trai đẹp nên Kim Anh bỏ qua. Cô chạy theo anh : - Ê … cậu là ai? Ê … chờ với … cậu đi đâu vậy. Đã đi học muộn lại còn có thời gian hỏi mình “cậu là ai”. Thế Du xọc hai tay vào túi quần đồng phục đứng lại nhìn cô : - Muốn vào học không? Kim Anh gật đầu lia lịa, mắt lấp lánh ánh sao hi vọng. Thế Du bước tiếp : - Theo tôi. Kim Anh lập tức đi theo chân “anh đẹp trai”. Thế Du đi vòng ra sau trường. Anh dừng lại, Kim Anh cũng dừng theo. Ngước lên thấy trước mặt mình là bức tường bao của trường. Cô bật thốt : - Không lẽ… - Vừa nói cô vừa chỉ tay về phía bức tường. Chưa để Kim Anh nói hết Thế Du đã đến gần bức tường lầy vài cục gạch xung quanh đấy xếp chồng lên nhau rồi bảo : - Trèo đi. Kim Anh trợn tròn mắt. Đáng nhẽ trong trường hợp này anh ta phải bế mình bay cái “ vèo” qua tường như các nam chính như phim kiếm hiệp chứ nhỉ. Kim Anh nghĩ. Nhưng cũng bước đến đống gạch đã được xếp ngay ngắn. Cô đứng, rồi ngước lên “sao nó xa vời thế nhỉ”. Nuốt nước bọt vào trong cổ, kim Anh chỉ lên trên tường : - Sao tớ trèo lên được. Cao thế này. - Bám vào tường. Tôi ở dưới đẩy lên. Kim Anh làm theo, cô cố gắng hết sức để bám vào thành tường, Thế Du ở dưới đẩy. Kim Anh bỗng thấy nhột khi có bàn tay con trai đụng vào chỗ nhạy cảm của mình, một tay cô bám vào thành tường, một tay cô đánh đánh vào tay Thế Du, anh nhăn mặt : - Làm trò gì thế. Kim Anh dở khóc dở cười : - Tay cậu … sờ vào mông tớ. Thế Du nghe xong sững người, cậu thả tay ra luôn làm Kim Anh chới với nửa người bên trên nửa người bên dưới, cô méo mó : - Giúp … giúp tớ. Thế Du nhìn Kim Anh : - Giúp thì bảo sờ mông, không giúp thì cũng kêu. Giờ chốt hạ muốn gì? Kim Anh mỏi tay vì phải bám vào thành tường, cô toát mồ hôi : - Giúp … giúp. Thế Du đưa tay lên đỡ người Kim Anh, cậu đứng lên trên mấy cục gạch rồi đẩy người cô lên. Kim Anh ngồi lên được thành tường, cô thở phào nhẹ nhõm : - May … không ngã. – Rồi cô cười toe toét. Kim Anh cúi mặt xuống nhìn Thế Du : - Còn cậu thì sao. Kô nói gì, Thế Du tháo cặp quẳng sang phía bên trong trường, rồi anh đứng lên phiến đá co người bật nhảy “ phóc” sang bên tường dễ như trở bàn tay. Kim Anh nhìn Thế Du vẻ khâm phục “ hóa ra biết khinh công thế mà không … bế mình bay”, cô nói : - Cậu giỏi thật đấy. Thế Du vẫn kô nói gì, cậu cúi xuống cầm chiếc cặp sách lên đi thẳng để lại Kim Anh ngồi ở trên vách tường phân cách, cô ú ớ : - Ơ … ấy … ơ …. Khoan đi. Kim Anh vừa nói vừa dơ tay ra với. Nhưng Thế Du đã đi được một đoạn rồi, cô lọ mọ mãi mới tiếp đất an toàn, Kim Anh chạy hộc tốc theo Thế Du . Đến khi đuổi kịp anh thì chợt có một giọng nói ồm ồm vang lên phía sau lưng, thật man rợn : - Đứng lại.
|
Hai chữ được nhấn mạnh làm cho người nghe phải dựng tóc gáy. Kim Anh định quay lại nhìn thì Thế Du ngăn : - Đừng quay lại. Nói rồi anh cầm tay Kim Anh kéo cô chạy đi một mạch, đằng sau thầy quản sinh vẫn không buông tha, ông vừa đuổi theo vừa quát : - Hai anh chị đứng lại cho tôi … tôi mà bắt được thì đừng trách. Lời đe dọa của thầy giám thị càng ngày càng nhỏ dần đi rồi không nghe thấy gì nữa. Chắc vì đã có tuổi nên thầy không được bền sức như trước, Thế Du kéo Kim Anh chạy lên tận sân thượng của trường, anh buông tay cô ra. Hai người đều cúi xuống chống tay vào đầu gối thở dốc, Kim Anh vừa thở vừa cười, nói : - May thật đấy. Đứng một lúc cho máu lưu thông rồi Thế Du ngồi bệt xuống đất, Kim Anh ngạc nhiên : - Ơ, cậu kô định vào lớp học à? Thế Du lắc đầu. Cô tiếp : - Vậy tớ đi trước nhé. Thế Du phẩy tay ý bảo cô đi đi, Kim Anh mỉm cười mở cửa đi về lớp. Thế du nằm trườn người xuống đất. Anh gập người vào vì cơn đau bụng lại tái phát. Kim Anh đang đi thì đột nhiên nhớ lại là mình kô biết phòng học ở đâu. Bây giờ tìm thì chắc sẽ muộn lắm, cô trở ngươc lại sân thượng tìm “anh đẹp trai”. Nghe có tiếng bước chân, Thế Du gượng ngồi dậy làm vẻ như không có gì. Kim Anh cười hề hà với anh rồi hỏi : - Cậu gì cho tớ hỏi ban Quản trị - Kinh doanh của trường ở chỗ nào. - Tầng 3. Phòng 13. - Ờ. – Kim Anh cười nhẹ rồi cúi đầu chào Thế Du. Cô đi theo chỉ dẫn của anh vào lớp. Vì lí do mới đi Anh về không biết đường nên cô được vào lớp mà không gặp nguy hiểm nào. Còn lại Thế Du ôm bụng nhăn nhó, mồ hôi túa ra đầm đìa trên gương mặt thanh tú, cậu mở cặp lấy thuốc ra uống. Một lúc sau cơn đau vơi dần, vơi dần , cậu ngả lưng dựa người vào tường ngủ thiếp đi.
|
Phần 8 : Ghen nhầm đối tượng .
Đến giờ ra chơi Kim Anh chạy một mạch ra căng tin trường. Đang loay hoay tìm chỗ ngồi, cô chợt thấy Tú Anh đang đi với đám bạn, cô vẫy tay gọi í ới : - Ê .ê … Tú Anh… … Vừa gọi cô chợt im bặt đi khi phát hiện ra những ánh mắt “ iêu thương” của những cô gái trong căng tin dành cho mình. Cô thụt tay lại, ngậm mồm vào mỉm xười và ngồi xuống. May mà Tú Anh đã kịp nhìn thấy cô, anh cười tươi chạy lại bàn Kim Anh, kéo ghế ngồi xuống : - Đại sư tỉ. Kim Anh ngậm ống hút vào mồm rồi đưa mắt ngó quanh thì thấy những ánh mắt kia thưa dần đi, cô cúi đầu sát vào đầu Tú Anh hỏi nhỏ : - Sao tao gọi mày mà mấy con kia nhìn tao bằng ánh mắt “cay đắng” vậy. Tú Anh vênh mặt hất tóc : - Có gì lạ đâu. Chị tập quen dần đi là vừa. - Là sao? – Kim Anh ngơ ngác hỏi . - Thì mấy nhỏ đó fan em mà. – Nói đoạn Tú Anh ưỡn ngực lên vẻ ta đây. Kim Anh trề môi : - Mày tự nhận à. - Kô tin thì thôi. Mà chị gọi em gì vây. Kim Anh lắc đầu : - Thấy mày nên gọi vây. Tú Anh gọi cho mình cốc café rồi quay qua chị hỏi : - À, chị này. Chị với bác về đây ở luôn hay ở vài năm rồi đi. Mặt Kim Anh ỉu xìu : - Chắc phải ở đây luôn. - Được ở nhà thích quá rồi còn gì. Mà sao mặt chị như mất sổ gạo vậy. – Tú Anh nhấc cốc café lên mồm nhấm nháp. - Tao sắp phảo lấy chồng rồi. Đang uống café trong miệng nghe chị mình nói, Tú Anh phin hết café trong miệng ra trúng mặt Kim Anh, anh ho sặc sụa còn Kim Anh thì trợn mắt hét toáng lên : - Phùng … Bảo … Tú … Anh. Tiếng hét vừa dứt cũng là lúc mọi người trong căng tin lại một lần nữa đổ ánh mắt của họ vào Kim Anh. Tú Anh nhìn mặt và chiếc áo của chị mình bị dính màu café lem luốc, anh cười nắc nẻ lên. Kim Anh bực mình đánh bốp vào đầu Tú Anh, quát : - Cười gì thằng ranh này. Vừa nói xong một câu lập tức Kim Anh nhận được những tiếng xì xầm bán tán xôn xao. Mà nhân vật chính trong câu chuyện của mọi người là cô. Tú Anh vẫn cười, cô cau có hất mặt ra lệnh : - Chạy mua hộp khăn lạnh mau lên. Tú Anh đứng dậy cố nên cười chạy đi mua cho Kim Anh hộp khăn giấy. Khi quay lại thì thấy chỗ chị mình có mấy đứa nữ sinh đang vậy quanh Kim Anh. Cậu liền đứng núp sau cây cột theo dõi tình hình : - Con kia mày là ai mà dám sai anh Tú Anh hả. – Mấy đứa con gái nhôn nhao nói. Một cô gái có mái tóc dài ép thẳng mài rêu khoanh tay trước ngực hất mặt lên nhìn Kim Anh : - Bà già nhà quê này. Chị là ai mà dám lại gần Tú Anh của tôi vậy. Sock !!!.. Kim Anh đứng hình khi có người dám gọi cô là “ bà già ” lại còn “ nhà quê “ nữa chứ. Trấn tĩnh cô đứng thẳng người dậy vuốt vuốt mái tóc nhìn Trâm Nhi – cô gái vừa nói : - Ê, nhìn lại mặt chị đi cưng, xem có nếp nhăn nào chưa. Bộ mắt cưng có đờm à đi rửa mặt đi nhé. Trâm Nhi dí sát mặt mình vào mặt Kim Anh nhìn chăm chú rồi cô chỉ tay vào mặt Kim Anh, nói vang lên : - Trời … nếp nhăn ở mắt, ở chán này, ở đây , đây và cả đây nữa này. Trâm Nhi chỉ lung tung lên mặt Kim Anh. Kim Anh nghe xong đưa tay lên mặt cô lẩm bẩm : - Gì. . Mặt mình nhiều nếp nhăn vậy sao. Kô được chắc con ranh này nó chỉ bịa ra trêu tức mình thôi. Cô lấy lại bình tĩnh hắng giọng cười mỉm một cái rồi vỗ nhẹ má Trâm Nhi : - Sư muội này tỉ bảo rồi về bảo bố mẹ cho đi sát trùng mắt đi mà lại .Mắt đã hỏng còn cố dùng làm gì. Trâm Nhi đuối lí, cô vờ đưa tay dụi mắt : - Bà chị ơi mình già rồi thì nhận đi có gì mà phải xí hổ. Bọn em thông cảm mà. Cả lũ bạn đi cùng Trâm Nhi cười ầm lên. Kim Anh bực mình “ Con này kinh thật mồm mép như tép nhảy. Kô được chẳng nhẽ Kim Anh này phải chịu thua nó sao “. Kim Anh cười nhẹ : - Vậy à… Thế em có biết chị đẹp theo kiểu sang trọng quý phái chứ không phải bà già nhà quê như em nói đâu. Tú Anh đứng sau cột phì cười trước câu nói cùn của chị mình. Trâm Nhi nghe Kim Anh nói xong cô ho sặc sụa : - Chị đang tự nghĩ à. Khổ thân thật. Một cô gái tóc vàng bên phe Trâm Nhi lên giọng hách dịch. - Mày cần gì đôi co với con đấy. Thích thì nhẩy vào mà gõ thôi. Kim Anh quay qua phía cô tóc vàng vừa lên tiếng, cô gằn từng chữ : - Thích … thì lăn vào mà ăn. Nghe Kim Anh nói xong, không khí như nóng lên. Một cô gái người tròn lủng mặt hằm hằm chạy vào định túm tóc Kim Anh. Thì ...
|
Chưađể cô gái đó động đến mình. Kim Anh né sang một bên. Rồi thấy mấy người phe nó đang chạy vào. Tú Anh thấy tình hình căng thẳng quá, anh định ra can thì vừa bước được một bước anh đã dừng lại vì nghe thấy Trâm Nhi – cô gái cầm đầu nói : - Chúng mày đứng lại. Ai cho bọn mày chơi xấu kiểu vậy. Một đứa bạn Trâm Nhi phản đối : - Mày định để con Băng bị đánh à. Trâm Nhi thản nhiên : - Chấp nhận thôi. Sôlô sòng phẳng mà. Một đứa bạn cô bất mãn : - Nó bên phe mình mà. Trâm Nhi cau mày : - Tao bảo rồi, 1 -1 . Không chơi chó đàn. Yếu thì chấp nhận thua. Kim Anh vì được học võ nên sức khỏe cô tốt hơn cô bạn tên Băng của Trâm Nhi. Cô tung một cước vào bụng khi thấy Băng hăm he định cầm cốc café của Tú Anh đập vào người mình , cô nói : - Đã yếu còn thích ra gió. – Vừa nói cô vừa hất mặt về phía Trâm Nhi. Băng ngồi dưới đất mặt đỏ gay. Mấy cô bạn đứng gần đó chạy lại phủi quần áo với vuốt lại tóc cho Băng. Rồi dìu cô đứng lên. Băng lắp bắp nói : - Mày… cứ chờ đấy. – Nói rồi cô cùng mấy người bạn đi mất. Còn lại Trâm Nhi. Kim Anh khoanh tay trước ngực, nói với theo : - Sẵn sàng. Trâm Nhi đến gần Kim Anh, cô dơ thẳng tay lên tát Kim Anh, vì kô để ý nên Kim Anh lãnh nguyên cái bạt tai, cô quắc mắt nhìn Trâm Nhi. Trâm Nhi kô hề nao núng nhìn lại : - Đây là cái tát cảnh cáo vì hai lí do. 1 là chị khôg được lại gần Tú Anh. 2 là chị đã đánh bạn tôi. Kim Anh vung tay lên tát mạnh vào mặt Trâm Nhi khi cô vừa dứt câu. Trâm Nhi lần đầu tiên bị đánh kể từ ngày đó đến giờ. Thật ra Trâm Nhi vốn k thích đụng tay đụng chân với ai, chỉ tại cô kô muốn ai đến gần Tú Anh nên mới tỏ ra vênh váo, kô sợ đời như thế. Từ lúc vào trường này đến nay ai kô nghe lời cảnh cáo của cô mà cố tình lảng vảng đến gần Tú Anh đều bị cô cho nghỉ học hết. Hôm nay gặp ngay đối thú. Không những không đau mà cô còn thích thú : - Good. Cả lũ trố mắt nhìn cô và trong đó có cả Kim Anh. “ Con này bị mình đánh xong mát dây luôn à.” – Kim Anh thầm nghĩ. Trâm Nhi tuyên bố : - Từ nay chị sẽ được vinh dự tán tỉnh Tú Anh. Nghe Trâm Nhi nói xong Tú Anh bật cười đến đau cả bụng, Kim Anh cau mày lại : - Cưng nói cái gì vậy ? Bệnh à ? Trâm Nhi giải thích : - Chị sẽ có cơ hội lại gần Tú Anh mà kô ai ngăn cản. Kim Anh phẩy tay : - Xời , tưởng gì, kô cần. Tú Anh bất mãn trước hành động của bà chị mình, anh thầm nghĩ . “ Được quyền lại gần mình mà dám tỏ thái độ thế à. Mất hết cả phong độ của mình.” Trâm Nhi sáng mắt : - Thật à. Kim Anh suy nghĩ gì đó rồi cô trả lời lại : - À kô, phải theo đuổi Tú Anh chứ. Cơ hội tốt của chị mà cưng hơ hơ . Trâm Nhi xụ mặt rồi vụt tươi cười tự tin : - Kô sao. Kể cả theo đuổi mấy đi nữa Tú Anh của tôi sẽ kô bị chị quyến rũ đâu. Kim Anh trề môi nhún vai : - Biết đâu được. Trâm Nhi bực mình trước vẻ thản nhiên của kẻ thù, cô đâm quạu : - Chắc chắn thế . Nói rồi cô quay mặt bỏ đi .Cùng lúc tiếng chuông vào học vang lên. Mọi người thích thú khi vừa được xem phim hành động miễn phí. Kéo nhau ra khỏi căng tin. Lúc này Tú Anh mới đi đến chỗ Kim Anh. Thấy Tú Anh chạy đến chìa hộp khăn giấy cười với mình, lúc nãy khi cô đánh Băng đã nhìn thấy Tú Anh, tưởng anh sẽ chạy đến giúp ai ngờ, cô nạt : - Mày cười cái gì. Cô cau có : - Bọn trẻ giờ liều thật. Tú Anh trề môi . - Chị hơn bọn nó được mất tuổi mà bày đặt “ bọn trẻ bây giờ liều thật “. Vừa đi vừa nghe thằng em nhại lại giọng điệu của mình. Kim Anh chống chế : - Hơn hai tuổi cũng là số nhiều rồi. Tú Anh chép miệng : - Chị có thằng em đẹp trai, học giỏi nên tập quen với rắc rối đi là vừa. Kim Anh “ à” lên một tiếng rồi hỏi : - À này, nhỏ nãy là người yêu của mày à? Tú Anh lắc đầu. - Thế là bạn à. Lại là cái lắc đầu. - Thế là gì. Tú Anh ngây thơ : - Sao em biết được. Kim Anh ngỡ ngàng : - Ơ thế mày kô quen nhỏ đó à? Tú Anh gật gật đầu : Kim Anh làu bàu : - Thế mà nãy giờ tao tưởng nó là người yêu của mày đi đánh ghen. Mà con này hay thật mày kô biết gì nó mà nó cũng dám bảo : Tú Anh của tôi. Tú Anh phì cười vỗ vai chị : - Thôg cảm. Fan cuồng của em ấy mà. Kim Anh lườm thằng em : - Con nhỏ đấy cũng xinh phết mỗi tội hơi … tửng. À mà nó đã bao giờ nói chuyện hay tỏ tình tán tỉnh gì mày chưa. - Em đã bảo e kô biết nhỏ đấy là ai rồi mà lại. Kim Anh gật gù : - Cũng phải : - Thế mà nó dám bảo cho phép tao tán tỉnh hay lại gần gì gì với mày mới sợ chứ. Như kiểu nó là manager của mày ý. Tú Anh khoác tay lên vai chị. - Thôi kệ đi vào lớp thôi. Kim Anh cũng Tú anh sánh vai nhau bước về lớp. Họ không hay Trâm Nhi đang đứng sau cánh cửa lối thoát hiểm mà họ vừa đi qua. Cô nhìn Tú Anh với đôi mắt buồn. Khẽ thở dài cô quay người bước đi.
|
Phần 9 : “Cục vàng”
Hôm nay, cô giáo bộ môn có việc nên lớp Kim Anh được nghỉ một tiết. Vì không quen ai, cũng chẳng thấy Tú Anh đâu nên cô lên thư viện ngồi đọc sách. Đang ngồi đọc sách trong thư viện thì có một người đi lại bàn bắt chuyện với cô : - Chào bạn , tớ ngồi đây được chứ . Kim Anh ngước mắt lên nhìn. Trước mặt cô là một cô gái có mái tóc dài đen, thẳng mượt..Đôi mắt bồ câu biết cười. Người cô toát lên một vẻ đẹp tươi mát hiền dịu. Kim Anh cười nhẹ, nói : - Ừ , cứ tự nhiên . Cô gái kéo ghế ngồi xuống tự giới thiệu : - Tớ tên là Chi Mai. – Rồi cô nở nụ cười dễ thương. Kim Anh kô nói gì, cô dán mắt vào quyển sách đang đọc. Cô bạn tiếp : - Cậu có phải là Kim Anh kô? Ơ sao nhỏ này lại biết mình nhỉ. Chẳng nhẽ mình nổi tiếng vậy à. Haha… Trả vờ ngây thơ, Kim Anh hỏi lại : - Sao cậu biết. Chi Mai cười toe tóet : - Thì giờ cậu nổi tiếng rồi đó thôi. Mới vào trường đã có sì căg đan. - Tớ có phải sao đâu mà sì căg đan. Chi Mai giải thích : - Thì hôm qua cậu tung cho nhỏ Băng một trưởng rồi còn tát Trâm Nhi cái “vèo” nữa thây. – Vừa nói Chi Mai vừa miêu tả bằng những hành động rất ngộ nghĩnh như cô là người “làm” nên nó không bằng. “Thì ra là vì chuyện ở căng tin. Chắc bây giờ mình nổi tiếng hơn sao rồi ấy chứ hơ hơ… “ Kim Anh nghĩ rồi tỏ vẻ khôg có gì. - À, tưởng gì. Thấy Kim Anh không phản ứng gì, Chi Mai tỏ vẻ ngưỡng mộ : - Woa … cậu ghê thật đấy dám đánh cả nhỏ Trâm Nhi. - Có gì mà phải sợ nó . Chi Mai kể lể : - Tại cậu không biết đấy thôi. Nhỏ đó bố mẹ làm xã hội đen đấy. Ghê gớm lắm. Ai động vào nhỏ thì có nước … “khực”. – Nói đến đoạn Chi Mai đưa tay ngang cổ rồi làm vẻ mặt le lưỡi. Kim Anh tròn mắt nghe . Chi Mai tiếp tục : - Nghe đồn hồi cấp 2 có đứa dám đánh nó. Thế là bố mẹ nó đến tận nhà phá nhà con nhỏ đánh nó luôn đấy. Kim Anh rùng mình : - Thật á. Chi Mai gật đầu chắc nịch : - Sự thật 100% luôn. Nuốt nước bọt cái “ực”. Kim Anh nghĩ đến cảnh bố mình đã “gà trống nuôi con” lại còn bị tống ra đê ở. Ôi thảm thương : - Nhưng có nhất thiết phải làm vậy kô? Chi Mai chép miệng : - Biết sao được. À này – như nhớ ra điều gì, Chi Mai mắt long lanh hỏi. – Cậu có quan hệ gì với Tú Anh vậy. - Chẳng quan hệ gì. Chi Mai bĩu môi, dài giọng : - Kô có quan hệ gì mà hai người đi chung với nhau à. Kim Anh chối quanh : - À … ừ … thì là … à đúng rồi là bạn cũ, bạn cũ ấy mà . Chi Mai tỏ vẻ không tin : - Thật kô. Gật đầu chắc nịch, đáp : - Thật. Mà cậu định điều trả tớ đấy à. - Đâu có. Tớ thấy cậu mới chuyển đến mà đã quen được Tú Anh nên thấy lạ . - Lạ gì. - Cậu kô biết gì à? - Biết gì? Tỏ vẻ không tin, nhưng nhìn cái vẻ mặt ngơ ngác của Kim Anh. Chi Mai nói : - Thôi được rồi để tớ kể về sự tích trường Hồ Chí Minh , trường mình cho cậu nghe. Chưa để Kim Anh phản ứng gì. Chi Mai đã liến thoắng :
|